Ngô Bình gỡ con rắn xuống rồi tháo chiếc nhẫn trên ngón út ra trước.
Chiếc nhẫn này màu bạc, nhưng chắc chắn không phải làm bằng bạc, mà là một loại kim loại đặc biệt nào đó. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấy thì thấy trong chiếc nhẫn này có một không gian hình trụ với đường kính 20 mét, cao 10 mét, như vậy có thể chứa được cả đống đồ.
Thấy thế, Mạc Lâm Thần mừng quýnh, hoá ra là một chiếc nhẫn trữ đồ.
Anh thử khởi động chiếc nhẫn, nhưng tiếc là nó đã bị hạ cấm chế, anh phải đột phá lên cảnh giới Địa Tiên thì mới có thể mở nó ra được.
“Thôi vậy!”, Ngô Bình khẽ thở dài một hơi rồi cất chiếc nhẫn đi.
Sau đó, anh lại tháo cái bao tay xuống.
Chiếc bao tay màu bạc cũng được làm từ một nguyên liệu đặc biệt, Ngô Bình đeo lên tay thử rồi thò tay vào lửa và băng thì đều không có cảm giác gì. Điều này chứng tỏ, chiếc găng này có tác dụng cách nhiệt. Điều đáng ngạc nhiên hơn là khi anh lấy kiếm Sát đâm vào chiếc găng, hoàn toàn không xi nhê gì. Lần đầu tiên, anh thấy có vật cản được kiếm Sát.
Ngô Bình lại lấy cánh tay ra, nó vẫn còn sức sống, nếu chủ nhân của nó còn sống trên đời, khéo vẫn có thể nối nó lại.
Trong cánh tay này ẩn chứa sức sống mãnh liệt khiến Ngô Bình rấ chấn động. Anh phát hiện nó có một sức mạnh rất hung hãn, chắc là lực sinh mệnh tồn tại bên trong.
Vì thế, Ngô Bình đã cúi lại cánh tay một cái, sau đó cất nó vào một chiếc hộp ngọc.
Cuối cùng, anh mới sờ tới con rắn.
Toàn thân con rắn cứng đờ, miệng thì ngậm chặt cỏ Tinh Vân quyết không nhả. Cực chẳng đã, Ngô Bình chỉ còn cách lấy kiếm Sát bổ đầu nó ra.
Khi con rắn bạc bị bổ đầu thì chợt toả ra một hương thơm kỳ lạ, ở chỗ bị chẻ chảy ra một chất dịch màu bạc. Sau khi ngửi thấy hương thơm này, Ngô Bình chợt nhớ tới điều gì đó rồi buột miệng nói: “Dược Vương Bảo Xà!”
Dược Vương Bảo Xà là một loại rắn chuyên ăn linh dược, nó rất độc, nhưng thịt lại rất bổ, hiệu quả cao hơn cả nhân sâm nghìn năm hay hà thủ ô chục nghìn năm.
Ngô Bình cẩn thận lấy nọc rắn ra, theo ghi chép trong phiến ngọc thì nọc của Dược Vương Bảo Xà cực độc, tu si cảnh giới Địa Tiên dính phải cũng chết như chơi.
Ngô Bình phải mất một tiếng mới lấy được nọc độc ra rồi bỏ vào một chiếc bình, anh còn tiện thể nhổ hai cái răng nanh của nó. Hai cái răng này có màu bạc, dài ba phân, dáng dẹt như mặt trăng.
Xong xuôi, Ngô Bình mang con rắn đi rửa sạch sẽ rồi bỏ vào ngâm rượu. Rượu sẽ hấp thu dược lực của nó, sau đó nếu cho thêm vài dược liệu khác vào ngâm cùng thì sẽ tạo ra một bình rượu quý. Ngô Bình học được cách ngâm rượu này trong ngọc bội, tu sĩ uống vào sẽ có tác dụng rất lớn.
Cuối cùng, anh mới kiểm tra tới cỏ Tinh Vân. Đây là một loại linh dược cao cấp, có thể luyện chế ra loại bảo đan Luyện Hình như Tinh Vân Đan.
“Được, hôm nay thu hoạch lớn quá!”, Ngô Bình vui mừng rồi cất cỏ Tinh Vân đi.
Lúc này, Đông Hoàng chợt chạy vào, sau đó nhìn chăm chú vào chiếc hộp đựng cánh tay.
Ngô Bình cười nói: “Đông Hoàng, mày thích cánh tay ấy à?”
Đông Hoàng gật mạnh đầu chưa từng có với ánh mắt nịnh nọt.
Ngô Bình nói: “Thế mày định lấy thứ gì để trao đổi với tao?”
Đông Hoàng chạy ngay ra ngoài, mười phút sau, nó đã ngoặm một chiếc túi đựng gì đó vào.
Ngô Bình cầm lên xem thì thấy bên trong có ba tờ bùa chú, mặt bùa chú có sức mạnh ngang tàng vận chuyển. Dựa vào kiến thức của mình, Ngô Bình biết đây là bùa sát sinh, giam cầm và chém quỷ.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, đến anh cũng không định giá được giá trị của ba tờ bùa chú này: “Mày định dùng chúng để trao đổi à?”
Đông Hoàng có chút do dự, nó đi loanh quanh môt vòng rồi lại chạy ra ngoài. Lần này, nó đã cắn một cái ống kim loại vào, cái ống dài 25 phân, to cỡ hai ngón tay.
Ngô Bình nhìn xuyên qua cái ống thì thấy có một ám khí hình bươm bướm ở bên trong. Nhưng loại ám khí này chỉ có thể dùng được một lần, hết là coi như bỏ, nhưng uy lực của nó rất khủng khiếp.
Ngô Bình cau mày hỏi: “Đông Hoàng, ám khí này giết được tu sĩ Địa Tiên không?”
Đông Hoàng gật đầu rất kiên định.
Ngô Bình bật cười: “Được, tao đồng ý đổi với mày”.
Đông Hoàng mừng rỡ, lập tức định mang chiếc hộp đi nhưng bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Đông Hoàng, tao vẫn chưa biết giá trị của cánh tay này, nên mày hãy để nó ở đây thêm một thời gian, được không?”
Đông Hoàng đảo mắt như sợ Ngô Bình không chịu đổi với nó, nó ngẩn ra một lúc rồi vẫn gật đầu.
Ngô Bình cười nói: “Yên tâm, sang năm nhất định tao sẽ đưa cho mày”.
Đông Hoàng nhìn anh như muốn nói: Nói lời phải giữ lấy lời.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, Ngô Bình ngáp dài rồi về phòng ngủ.
Khi anh tỉnh dậy thì đã giữa trưa, thấy điện thoại hết pin nên cắm sạc, sau đó anh thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Trình Ngọc Liên và Đường Băng Vân.
Anh gọi lại cho Đường Băng Vân trước, cô ấy bảo Đường An đã thu thập xong dược liệu, hỏi anh khi nào có thể mang tới được.
Ngô Bình không ngờ Đường An lại gom được nhanh tới vậy nên nói: “Cứ mang đến nhà tôi đi đã”.
Đường Băng Vân hỏi: “À, tôi nghe nói anh làm việc gì lớn lắm ở Hải Thành à?”
Ngô Bình: “Cô cũng biết à?”
Đường Băng Vân: “Chuyện lớn thế, muốn không biết cũng khó. Thanh Môn gây bất lợi cho anh, giờ anh đang rất nguy hiểm đấy. Tôi đã cho người tung tin anh là chồng sắp cưới của tôi rồi, chắc Thanh Môn không dám làm gì anh nữa đâu”.
Ngô Bình thầm thấy cảm động, anh không nói gì, mà Đường Băng Vân đã nghĩ cho anh rồi.
“Cảm ơn nhé”.
Đường Băng Vân: “Khỏi, nếu anh muốn trở thành chồng sắp cưới của tôi thì hãy tham gia một sự kiện với tôi, không thì người ta không tin đâu”.
“Sự kiện gì thế?”, Ngô Bình hỏi.
Đường Băng Vân: “Đường Môn khai trương Đường Lâu ở Thiên Kinh, anh hãy đến lễ cắt băng với tôi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Đường Lâu kinh doanh gì?”
Đường Băng Vân: “Buôn bán này kia, nhưng thực chất ai cần nhờ gì Đường Môn thì đến. Đương nhiên bề ngoài thì chỉ là một nhà hàng cao cấp thôi”.
Ngô Bình: “Nhờ là nhờ cái gì?”
Đường Băng Vân: “Cũng tuỳ, bảo vệ, giết người, cầm đồ, cứu người, miễn Đường Môn làm được thì sẽ nhận hết”.
“Đường Môn mở đến tận Thiên Kinh, thế lực cũng kéo đến tận ấy rồi à?”
“Ừ”, Đường Băng Vân không phủ nhận: “Vì thế Đường Môn sẽ phải tranh giành với các thế lực lớn ở Thiên Kinh, ai mạnh thì thắng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ đi, khi nào thế?”
“Chín giờ sáng mai, nếu được thì tối nay anh hãy đến Thiên Kinh luôn đi, tôi sẽ đến sân bay đón anh”, Đường Băng Vân nói.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, chiều tôi sẽ đi luôn”.
Chương 427: Thời hạn bảy ngày
Ngắt máy xong, Ngô Bình lại gọi cho Trình Ngọc Liên. Trong điện thoại, chị ta hỏi khi nào anh sẽ đến Thiên Kinh, nếu được thì chị ta mong anh tới càng nhanh càng tốt để chữa bệnh cho con traim ình.
Ngô Bình cười nói: “Chủ nhiệm Trình, tối nay tôi sẽ tới Thiên Kinh, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cho chị”.
Trình Ngọc Liên vội nói: “Vậy ư? Tốt quá rồi, chồng tôi cũng rất nóng lòng muốn gặp cậu”.
Ngô Bình: “Hẹn gặp lại”.
“Được”, Trình Ngọc Liên đáp.
Sau đó, Ngô Bình bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, kim châm cứu và vài loại dược liệu để mang đến Thiên Kinh.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị sẵn máy bay cho anh ở sân bay của huyện. Ngô Bình lên máy bay rồi bay thẳng tới Thiên Kinh.
Nửa tiếng sau, máy bay đã đáp xuống Thiên Kinh, một chiếc xe chờ sẵn để đón Ngô Bình.
Đường Băng Vân cùng ngồi trên xe, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt, còn tạo kiểu tóc. Bây giờ, cô ấy chỉ cần chụp đại một bức hình cũng có thể đăng lên tạp chí được.
Ngô Bình không rời được ánh mắt: “Băng Vân, cô đổi phong cách rồi à?”
Đường Băng Vân hỏi: “Sao, không đẹp à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đẹp chứ”.
Đường Băng Vân hừ nói: “Thế còn được”.
Ngô Bình: “Tối nay tôi phải đến nhà họ Phương, cô đi cùng nhé?”
Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Nhà họ Phương? Gia tộc toàn người trung nghĩa đấy á?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, con trai nhà ấy mắc bệnh bẩm sinh, tôi đến chữa bệnh”.
Đường Băng Vân: “Ok, tôi sẽ đi cùng anh, tiện thể chào đại tướng luôn”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Cô biết rõ về nhà họ Phương lắm à?”
Đường Băng Vân: “Tôi từng hợp tác với họ, Phương Vĩnh Thương là đại tướng ba sao trấn thủ Tây Nam, thi thoảng ông ấy vẫn nhờ bọn tôi giúp”.
Ngô Bình tò mò: “Ông ấy nhờ lính đánh thuê bọn cô làm gì?”
Đường Băng Vân: “Nước Thân Độc ở phía Nam hay cử cao thủ tới đánh lén dân quân của chúng ta nên đương nhiên chúng ta phải phản công rồi. Nhiệm vụ của chúng tôi là xử lý các cao thủ ấy”.
Ngô Bình nói: “Ra thế, xem ra biên giới bất ổn thật”.
Đường Băng Vân: “Đương nhiên, hầu như ngày nào chẳng có người chết, không có hôm nào bình yên hết! À, chúng tô còn giúp đại tướng huấn luyện các chiến sĩ nữa, những người được chọn lọc ra đều rất giỏi, chỉ cần huấn luyện thêm một chút là cực siêu luôn”.
Từ nhỏ, Ngô Bình đã có mơ ước gia nhập quân đội nên nói: “Lần sau mà có cơ hội hợp tác tiếp, cô nhớ gọi tôi nhé”.
“Được”, Đường Băng Vân cười nói.
Chiếc xe đi tới một khách sạn năm sao của khu vực tên là Đường Hoàng. Khách sạn này là sản nghiệp của Đường Môn, các đệ tử của môn phái ra ngoài làm nhiệm vụ ở tại đây sẽ tiện và an toàn hơn.
Trong khách sạn có một khoảng sân rộng để xây hòn non bộ, trồng hoa cỏ nên rất thơ mộng, đây là nơi mà Đường Băng Vân và Ngô Bình sẽ nghỉ lại đêm nay.
Ngô Bình quan sát rồi cười nói: “Băng Vân, nếu người ngoài mà vào đây ở thì bao tiền một đêm?”
Đường Băng Vân: “Chỗ này là của tôi, thi thoảng cũng nhận khác bên ngoài, giá là 90 nghìn một đêm”.
Ngô Bình: “Đắt thế!”
Hai người đi vào trong, trang thiết bị bên trong thật sự rất sang trọng, tất cả đều là hàng cao cấp.
Ngô Bình hài lòng nói: “Sau nay mỗi khi đến Thiên Kinh, tôi sẽ ở đây”.
Đường Băng Vân: “Được thôi, tôi cho anh một cái thẻ là có thể ở miễn phí trong 32 khách sạn khắp cả nước”.
“Cảm ơn”.
Ngô Bình bỏ hành lý xuống rồi nghiêm túc nói: “Xây Đường Lâu ở Thiên Kinh chắc không phải quyết định nhất thời của Đường Môn đúng không?”
Đường Băng Vân bình thản đáp: “Đương nhiên, để xây dựng nơi đó, người của Đường Môn đã kinh doanh ở Thiên Kinh chín năm và chuẩn bị đâu ra đấy rồi”.
Ngô Bình: “Nhưng trong điện thoại cô bảo Thiên kinh sẽ có gió tanh mưa máu là sao?”
“Thì có nhiều người không muốn chúng tôi đến đây nên chắc chắn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản, chết chóc là chuyện hiển nhiên. Ông nội bảo tôi tới là muốn tôi giúp Đường Lâu có thể trụ lại ở Thiên Kinh”.
Ngô Bình: “Cô bảo tôi tham gia lễ cắt băng khánh thành là cố ý kéo tôi xuống nước à?”
Đường Băng Vân nhìn anh: “Thì anh là chồng sắp cưới của tôi còn gì, tôi không dựa vào anh thì dựa vào ai?”
Ngô Bình liếc cô ấy một cái: “Cô cũng tận dụng triệt để quá đấy!”
Anh nói tiếp: “Những người khác định đối phó với Đường Lâu thế nào?”
Đường Băng Vân: “Ở dưới chân Thiên Tử thì đương nhiên sẽ dùng tới vương pháp”.
Ngô Bình: “Ý cô là họ sẽ dùng quyền của chính quyền ư?”
Đường Băng Vân: “Đúng, đây sẽ là thủ đoàn đầu tiên của họ, nếu không đạt được hiệu quả thì mới dùng luật giang hồ”.
Nhắc đến luật giang hồ, Đường Băng Vân nghiêm mặt nói: “Lần này, tôi đã dẫn theo rất nhiều cao thủ, Đường Có thể trụ ở đây hay không thì phải xem có qua được thời hạn bảy ngày không”.
Ngô Bình cau mày: “Tại sao lại là bảy ngày?”
Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Đó là quy định của Thánh nhân, bất kỳ thế lực nào có thể sống được qua bảy ngày thì sẽ cắm rễ được ở Thiên Kinh”.
Ngô Bình từng nghe Diệp Thiên Tông nhắc đến “Thánh nhân”. Đại khái là sau khi dựng nước, có một vị cao nhân tu vi thâm sâu không lường trấn thủ ở Thiên Kinh và được mọi người gọi là “Thánh nhân”. Nhưng đến Diệp Thiên Tông cũng chưa từng gặp người này bao giờ. Có tin đồn rằng ngày xưa nếu không có vị Thánh nhân ấy ra tay thì nước Viêm Quốc đã bị tiêu diệt rồi.
Chuyện này cũng là Diệp Thiên Tông nghe kể lại nên Ngô Bình càng không biết gì, anh chỉ biết có một nhân vật như vậy ở Thiên Kinh thôi.
Anh hỏi: “Ông nội cô có biết vị Thánh nhân ấy không?”
Đường Băng Vân nhìn ra ngoài rồi mới nhỏ giọng nói: “Ông nội tôi từng gặp người đó rồi”.
Ngô Bình nổi hứng: “Hả? Đó rốt cuộc là ai?”
Đường Băng Vân: “Một tu chân bị phong ấn nhiều năm được cả nước nuôi dưỡng. Ngày xưa, ong tôi đã ở cảnh giới Địa Tiên rồi mà vẫn thấy tu vi của người ấy cao thâm khó lường”.
Ngô Bình hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
Đường Băng Vân: “Vì có một lớp ánh sáng bao bên ngoài nên không rõ dung mạo”.
Ngô Bình: “Vậy là người của thời tiền sử, lẽ nào là thiên tiên?”
Đường Băng Vân: “Chịu, sau khi trấn thủ Thiên Kinh, Thánh nhân không còn quan tâm chuyện đời nữa, như kiểu sợ bị mọi người quấy rầy ấy, vì thế đã lập ra quy định trên. Bất kỳ thế lực nào sống được quá bảy ngày ở Thiên Kinh thì sẽ trụ lại ở đây, những người khác không được quấy phá”.
Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy là bảy ngày tới sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Đúng, các thế lực khác sẽ giở đủ trò, tôi cũng không biết có trụ được không nữa”.
“Cô có biết đối thủ chính là ai không?”, Ngô Bình hỏi, nếu anh đã đồng ý giúp thì phải tìm hiểu kỹ.
Đường Băng Vân: “Phong Tiên và Vu Vương”.
Ngô Bình đã nghe danh của hai người này từ lâu, giới giang hồ ở Thiên Kinh có các nhân vật lớn như Tiểu Võ Hoàng, Phong Tiên, Tài Thần, Độc Phật, Quỷ Vương và Vu Vương.
Ngày trước, Diệp Thiên Tông gần như phải dồn hết toàn lực thì mới có thể trừ khử được Độc Phật, từ đó đủ thấy các thế lực này khủng khiếp cỡ nào.
Phong Tiên biết coi tướng số, nghe đâu đoán rất chuẩn, đến độ giờ điên điên khùng khùng luôn rồi. Mỗi tháng, ông ta chỉ reo ba quẻ, những người được ông ta xem cho đều có địa vị cao quý.
Còn Vu Vương là một cao thủ Vu thuật của Đông Nam Á, tinh thông bùa ngải. Rất nhiều người nổi tiếng, đại gia hay nhân vật lớn đều muốn được ông ta chỉ dẫn cho.
Vì thế, Phong Tiên và Vu Vương quen biết rất rộng, họ không chỉ là người trong giang hồ, mà còn có thể hô mưa gọi gió.
Họ chỉ cần nói một câu, sẽ có rất nhiều người trong giang hồ cam tâm tình nguyện bán mạng cho họ chỉ để lấy lòng họ.
Chương 428: Reo một quẻ
Ngô Bình: “Hai người này đúng là khó chơi thật, họ quen biết rất rộng, thực lực lại mạnh”.
Đường Băng Vân: “Đúng thế, nên tôi mới thấy nhức đầu”.
Sau đó, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cả Đường Môn đều biết anh là chồng sắp cưới của tôi rồi, cho nên tôi mới kéo anh theo. Nếu chuyện này thành công thì anh sẽ lập được công lớn”.
Ngô Bình nói: “Nếu vậy thì Đường Môn có thưởng gì không?”
“Có chứ, Đường Môn luôn luận công rồi khen thưởng. Nếu chúng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ này, ông tôi sẽ dốc toàn lực để cất nhắc anh, để anh nhanh chóng trở thành thành viên nòng cốt của Đường Môn”.
Ngô Bình khẽ thở dài một hơi: “Xem ra tôi không thoát được khỏi Đường Môn rồi”.
Đường Băng Vân nhìn anh rồi nói: “Anh không cần nói thì tôi cũng biết, với tiềm lực của anh thì không cần dựa hơi Đường Môn. Vì tôi nên anh mới tham gia vụ này, tôi rất cảm ơn vì điều đó”.
Ngô Bình nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt của Đường Băng Vân, anh ho khan một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Phong Tiên coi bói rất chuẩn đúng không?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Cực chuẩn luôn, người muốn nhờ ông ta xem cho xếp hàng dài từ mười năm trước. Nhất là những số được xếp trong vòng hai năm đều được bán với giá trên trời, nhưng vẫn đắt hàng lắm”.
Ngô Bình tò mò: “Nhờ ông ta coi bói còn phải xếp số á?”
Đường Băng Vân: “Ừm, số trong một tháng đã được bán với giá 15 triệu”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “15 triệu một số ư?”
Đường Băng Vân: “Đấy mới là tiền mua số thứ tự thôi, muốn được ông ta xem cho còn phải bỏ thêm mấy trục cho tới cả trăm triệu nữa. Ông ta nổi tiếng lắm, đến đồng bào mình ở nước ngoài còn lũ lượt kéo về xem mà, trong số đó không thiếu các nhân vật lớn đâu”.
Ngô Bình không khỏi thán phục: “Nếu là xem bói thì tôi cũng biết một chút đấy, sau này tôi cũng phải đi coi bói kiếm tiền mới được”.
Đường Băng Vân: “Phong Tiên không coi trọng số tiền coi bói đâu, thứ ông ta cần là các mối quan hệ. Người được ông ta xem cho toàn các nhân vật lớn cả, ông ta chỉ cần nói một câu thôi là họ phục tùng hết”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Nói vậy thì Phong Tiên không muốn Đường Lâu cắm rễ ở Thiên Kinh vì lo các cô sẽ cướp mất các mối quan hệ ấy à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Anh thông minh đấy, chưa gì đã nhìn ra vấn đề rồi. Phong Tiên đang lo sợ điều đó đấy. Đường Lâu sẽ nhận hết mọi việc, điều đó sẽ đe doạ lớn đến việc kinh doanh của Phong Tiên và Vu Vương. Theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần vài năm nữa, Đường Lâu có thể cướp sạch các mối quan hệ của hai người trên”.
Ngô Bình vẫn có chút hoài nghi: “Muốn cướp việc kinh doanh của họ thì buộc phải xây cơ ngơi ở Thiên Kinh à?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Đương nhiên là không! Đường Lâu chỉ là biểu tượng thực lực thôi, trong ấn tượng của mọi người thì Thiên Kinh là vùng đất quy tụ anh tài, nếu không xây dựng căn cứ ở Thiên Kinh thì sẽ không được mọi người coi trọng. Vì thế, xây Đường Lâu ở Thiên Kinh là chiến lược bành trướng của Đường Môn. Nếu thành công thì thế lực của Đường Môn sẽ không chỉ giới hạn ở mấy tỉnh của Tây Nam nữa, mà là Thiên Kinh rồi tới cả nước”.
“Đương nhiên muốn làm được điều này là rất khó. Trên đời thiếu gì các thế lực lớn như Đường Môn đâu, mà thế lực nào cũng có ý chí, như các nước phân tranh thời Xuân Thu ấy”.
Ngô Bình: “Đây là một việc lớn mà ông nội lại giao cho cô, chứng tỏ ông ấy rất tin tưởng cô”.
Đường Băng Vân liếc nhìn anh: “Đúng hơn thì ông tin tưởng anh”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi ư?”
Đường Băng Vân: “Ừ, anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông, còn biết luyện đan, tu vi thì cao, ông tôi bảo anh là thiên tài nghìn năm có một, mà ông còn nghĩ chắc chắn anh sẽ giúp tôi”.
Ngô Bình thầm thấy Đường Thiên Tuyệt đúng là lão cáo gà, rõ ràng ông ấy tính kế, cố tình kéo anh vào vụ này.
Anh thở dài một hơi: “Băng Vân, ông cô đánh giá tôi cao quá rồi, tôi không giỏi thế đâu”.
Đường Băng Vân: “Ông tôi đánh giá sao không quan trọng, quan trọng là tôi thấy thế nào”.
Ngô Bình hỏi: “Cô thấy thế nào?”
Đường Băng Vân liếc anh: “Thấy thế này này”.
Ngô Bình bật cười rồi hỏi: “Thôi về lại chuyện chính đi, Phong Tiên có thực lực thế nào?”
“Tu vi của ông ta cao lắm, nghe đâu còn có Thiên nhãn nên nhìn được tương lai của mọi người”, Đường Băng Vân nói: “Chính vì thế nên ông ta xem bói mới chuẩn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Nhìn thấy tương lai ư? Đó là khả năng của Thiên Tiên, ông ta không làm được đâu. Phong Tiên này chắc chỉ như Nhiếp Sơn Hà thôi, chứ chưa tiên tri được đâu”.
Trong phiến ngọc có truyền thừa về xem bói nên cách mà Ngô Bình nhận được giỏi hơn Phong Tiên ấy nhiều. Cảnh giới của xem bói được chia thành khuyên răn, tiên tri, thần đoạn và thay đổi mệnh số. Tiên tri là bắt đầu khó rồi, dù ở thời Tiên Quốc cũng ít người làm được.
Tiên tri hay còn gọi là tiên đoán, thầy bói giỏi có thể tiên tri được số mệnh của một con người, thậm chí một câu nói của họ có thể quấy nhiễu cuộc đời của mỗi con người, khiến chuyện không có lại xảy ra.
Theo Ngô Bình thấy, nếu ai đạt đến cảnh giới đó thì địa vị sẽ không kém Thánh nhân là bao, chắc chắn không thể bị Tiểu Võ Hoàng chèn ép.
Đường Băng Vân nổi hứng hỏi: “Anh biết xem bói à?”
Ngô Bình nói: “Đó không phải là xem nói, mà là reo quẻ, sau thời Chu mới có”.
Đường Băng Vân chớp chớp mắt: “Anh reo cho tôi một quẻ được không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồ lây năm đồng tiền phép ra: “Cô muốn xem gì?”
Đường Băng Vân cười nói: “Hôn nhân”.
Ngô Bình liếc mắt, nhưng vẫn làm theo. Anh reo năm đồng tiền phép lên bàn, sau đó lẩm bẩm thần chú, một hình vẽ hiện ra giữa không trung, nhưng chỉ được một lúc thì biến mất.
Lần trước, anh đã gieo một quẻ cho nhà Lâm Băng Tiên. Khi ấy, tu vi của anh còn thấp nên hình vẽ rất mờ,hơn nữa còn không giữ nổi nửa giây, vậy mà giờ đã tiến bộ hơn nhiều rồi.
Điều khiến anh thấy vui là sau khi hình vẽ thứ nhất biến mất, lại có hình thứ ha hiện lên, nhưng nó chỉ loé lên một cái rồi mất. Dù thế thì anh cũng đã nắm rõ rồi.
Sau khi nhìn thấy hình thứ hai, Ngô Bình có vẻ kinh ngạc và rối bời, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại, anh cười nói: “Băng Vân, quẻ này cho biết tối nay cô sẽ ngủ với tôi, sau đó làm vợ tôi”.
Đường Băng Vân ngẩn người, sau đó vừa tức vừa xấu hổ rồi giơ tay đánh Ngô Bình: “Lưu manh!”
Ngô Bình vội né đi, sau đó hai người đuổi bắt nhau trong phòng khách.
Sau khi đuổi được hai vòng thì Đường Băng Vân chợt dừng lại, cô ấy chỉnh lại đầu tóc rồi nhìn ra ngoài nói: “Vào đi”.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào, người anh ta toả ra sát khí rất mạnh và đáng sợ. Anh ta cao một mét chín, mặc âu phục màu đỏ, đi giày trắng, tóc nâu, mắt cũng nâu.
Người đàn ông cúi xuống: “Lệnh chủ!”
Đường Băng Vân gật đầu rồi giới thiệu với Ngô Bình: “Đây là Đường Trảm - một trong các vương bài sát thủ của Thiên Sát”.
Chương 429: Mượn thế\
Ngô Bình quan sát Đường Trảm thì thấy anh ta là cao thủ cảnh giới Võ Thần, đúng là một sát thần thật sự với khí tức bức người. Đường Môn phái hẳn cao thủ này tới, xem chừng hạ quyết tâm lớn lắm đây.
“Chào anh”, Ngô Bình gật đầu với anh ta.
Đường Trảm liếc qua anh một cái rồi cũng gật đầu, sau đó lại nói với Đường Băng Vân: “Lệnh chủ, người của Xích Hoả Kỳ và Hắc Thuỷ Kỳ đã được sắp xếp ở gần đây, người của Quỷ Tự Doanh và Phục Tử Doanh cũng đã chuẩn bị xong”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Tốt, cứ theo kế hoạch mà làm. À, bí mật theo dõi mấy nhà kia, có động tĩnh gì thì phải báo ngay”.
“Vâng”, Đường Trảm cúi chào rồi đi ra ngoài.
Anh ta đi rồi, Ngô Bình và Đường Băng Vân lại trò chuyện thêm một lúc, khi thấy đã năm giờ thì mới khởi hành đến nhà họ Phương.
Nhà họ Phương sống trong một đại viện được canh phòng nghiêm ngặt, Ngô Bình đã gọi điện trước nên Trình Ngọc Liên đã cho người ra đón, vì vậy họ mới được đi vào một căn nhà mang phong cách cổ xưa.
Trình Ngọc Liên và một người đàn ông trông rất oai phong đang đứng cạnh nhau ở bên dưới, bên cạnh là Phương Đông Sinh.
Ngô Bình vừa xuống xe, ba người kia đã bước lên đón, Trình Ngọc Liên cười nói: “Phiền cậu Ngô rồi”.
Ngô Bình: “Chủ nhiệm Trình đừng khách sáo”.
Phương Đông Sinh cũng cười nói: “Anh Ngô, em mong anh mãi”.
Người đàn ông trung niên giơ tay ra: “Chào cậu Ngô, tôi là Phương Vĩnh Thương, vợ tôi nói cậu rất giỏi y thuật. Hôm nay phiền cậu phải cất công tới đây rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Tướng quân khách sáo qía, nhà họ Phương một đời trung liệt, tôi vô cùng nể phục, có thể góp chút sức lực của mình tôi cũng thấy rất vui”.
Phương Vĩnh Thương vui vẻ nói: “Tốt tốt”.
Nói rồi, ông ấy lại nhìn sang Đường Băng Vân rồi cười nói: “Cô Đường, cô là bạn của cậu Ngô à?”
Đường Băng Vân cười đáp: “Chú Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi! Ngô Bình là bạn trai tôi, nghe nói anh ấy đến nhà mình nên tôi đi cùng, không phiền nhà mình chứ ạ?”
Phương Vĩnh Thương: “Cô đến chúng tôi rất vui, phiền gì đâu, thôi, mọi người mau vào nhà đi”.
Tất cả cùng đi lên trên tầng, bên ngoài ngôi nhà trông cổ kính, nội thất bên trong cũng rất đơn sơ, toàn là đồ gia dụng bình dân, chứng tỏ cuộc sống của gia đình họ rất bình dị.
Người giúp việc rót trà cho Đường Băng Vân và Ngô Bình, mọi người ngồi xuống cùng uống trà và trò chuyện. Sau đó, Ngô Bình đã vào chuyện chính: “Đại tướng Phương, giờ tôi sẽ khám cho Đông Sinh luôn”.
Phương Vĩnh Thương vội nói: “Nếu cần gì thì cậu cứ nói”.
Ngô Bình: “Tôi đã mang hết đồ theo rồi, không cần chuẩn bị gì nữa đâu. Đông Sinh mắc bệnh bẩm sinh, lẽ ra cậu ấy đã mất từ lâu rồi, nhưng nhờ nhà ta tận tình cứu chữa nên mới cầm cự được đến giờ. Nếu không gặp tôi, e rằng cậu ấy chỉ sống được gần một năm nữa”.
Phương Vĩnh Thương lo lắng rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, các bác sĩ khác đều nói thế”.
Ngô Bình: “Trước kia, nếu tôi muốn chữa bệnh cho cậu ấy thì hơi khó, nhưng giờ thì hết rồi”.
Nói rồi, anh lấy một viên đậu ra rồi đưa cho Phương Đông Sinh ăn.
Cậu ấy không chút do dự mà ăn ngay, sau đó Ngô Bình đứng dậy đi tới cạnh cậu ấy rồi bắt đầu châm cứu.
Hạt đậu có thể chữa khỏi thể chất yếu ớt của cậu ấy, nhưng ngoài ra Phương Đông Sinh còn mắc nhiều bệnh khác, vì thế vẫn cần phải điều trị tiếp.
Tiếp theo, Ngô Bình đã dùng chân khí màu tím để chữa trị cho từng bộ phận của Phương Đông Sinh như tim, thận và gan. Hiệu quả của chân khí màu tím rất cao, thêm tác dụng từ hạt đỗ nữa nên bệnh của Phương Đông Sinh đã khỏi rất nhanh.
Quá trình điều trị kéo dài ba tiếng đồng hồ, Ngô Bình mệt vã mồ hôi. Mọi người ở đó không ai dám làm phiền, thậm chí còn nín thở quan sát.
Cuối cùng, Ngô Bình rút kim châm cứu ra, sau đó kê cho một đơn thuốc rồi đưa cho Trình Ngọc Liên: “Chị đi mua thuốc theo đơn này rồi cho cậu ấy uống một tháng”.
Trình Ngọc Liên nhận lấy rồi hỏi: “Cậu Ngô, Đông Sinh khoẻ rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã giải quyết hết các căn bệnh trong người cậu ấy rồi, nhưng sức khoẻ cậu ấy còn yếu, cần bổi bổ thêm”.
Trình Ngọc Liên và Phương Vĩnh Thương mừng rỡ rồi cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình đã mệt lử, anh ngồi xuống sofa rồi uống trà ừng ực: “Tướng quân Phương, anh có quen Sở Thiên Anh không?”
Phương Vĩnh Thương cười nói: “Thiên Anh ư! Chúng tôi chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn đấy, cha chú hai bên thì vào sinh ra tử với nhau, cậu Ngô cũng quen ông ấy à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngày trước, tôi từng chữa bệnh cho ông ấy, vết thương ấy từng khiến ông ấy sống không bằng chết”.
Phương Vĩnh Thương vỗ vào đàu mình: “Coi tôi này! Dạo trước tôi gặp Thiên Anh, ông ấy bảo có một thần y đã cứu mình, không ngờ chính là cậu! Lúc ấy, Thiên Anh còn giới thiệu cho tôi, bảo mời cậu tới khám cho Đông Sinh nhưng tôi lại không để tâm, đúng là chán thật!”
Ngô Bình cười nói: “Giờ vẫn chưa muộn mà”.
Sau đó, anh nói tiếp: “Tướng quân Phương, ngày mai Đường Lâu khai trương ở Thiên Kinh, tôi là một trong những người phụ trách, hi vọng anh có thể đến tham dự lễ cắt băng khánh thành”.
Phương Vĩnh Thương ngẩn ra: “Đường Lâu ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Phương Vĩnh Thương thoáng do dự, nhưng ngay sau đó đã cười nói: “Được, tôi sẽ rủ cả Thiên Anh đi cùng”.
Ngô Bình: “Tướng quân Sở cũng ở Thiên Kinh ư?”
“Ông ấy đang nghỉ dưỡng ở đây, không xa đâu, cậu chờ đấy, để tôi đi gọi điện thoại”, Phương Vĩnh Thương lập tức gọi cho Sở Thiên Anh, nhưng không nói là Ngô Bình tới, mà chỉ mời ông ấy đến chơi.
Sở Thiên Anh đồng ý ngay, còn bảo sẽ mang rượu ngon đến.
Trong lúc đó, Phương Đông Sinh đã mở mắt ra. Lúc này, trông cậu ấy rất có sức sống, bao sự mệt mỏi trên người đã biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm.
Cậu ấy cảm kích rồi dập đầu với Ngô Bình: “Anh Ngô, cảm ơn anh đã chữa cho em! Sau này nhất định em sẽ báo đáp anh”.
Ngô Bình vỗ vai cậu ấy rồi nói: “Đông Sinh, tương lai của cậu rộng mở rồi, hãy làm bố mẹ mình tự hào”.
Phương Đông Sinh gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi ạ!”
Mười phút sau, Sở Thiên Anh đã đến. Khi nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy ngẩn ra rồi mừng rỡ nói: “Cậu Ngô, sao cậu lại ở đây?”
Phương Vĩnh Thương cười nói: “Cậu Ngô là ân nhân cứu mạng của nhà tôi đấy, Thiên Anh, nghe nói cậu Ngô từng chữa cho anh nên tôi mới gọi anh tới gặp cậu ấy”.
Sở Thiên Anh: “Thế là đúng, giờ tôi khoẻ lắm, rất muốn gặp lại cậu Ngô mà chưa có dịp”.
Ngô Bình: “Tướng quân Sở khách sáo rồi. À, ngày mai Đường Lâu khai trương, nếu tướng quân rảnh thì mời tới tham dự”.
Mặt Sở Thiên Anh cứng lại, rõ ràng ông ấy biết đó là nơi nào. Ông ấy nhìn Phương Vĩnh Thương rồi mới nói: “Cậu Ngô đã có lời mời thì tôi sẽ đi, đúng không Vĩnh Thương?”
Phương Vĩnh Thương nói: “Tôi cũng đồng ý với cậu Ngô rồi, thế mai cùng đi nhé”.
Sở Thiên Anh thở phào một hơi, ông ấy biết họ đi là để chống đỡ cho Ngô Bình, nếu chỉ có một người thì không đủ, nhưng nếu là hai thì ổn rồi.
Ngô Bình: “Cảm ơn hai vị tướng quân, giờ tôi có việc rồi, tôi xin phép”.
Hai người tiễn Ngô Bình xuống dưới rồi nhìn anh lên xe rời đi.
Chờ xe đi rồi, Sở Thiên Anh mới oán trách: “Phương Vĩnh Thương, anh bẫy tôi nhá! Chuyện này lớn lắm đấy, chúng ta đâu cần thiết tham gia làm gì?”
Phương Vĩnh Thương nói: “Thiên Anh, anh nhìn vấn đề ngắn thế. Anh tưởng chỉ hai chúng ta đi là chống đỡ được sao?”
Sở Thiên Anh ngẩn ra: “Lẽ nào còn có người tai to mặt lớn hơn mình à?”
Chương 430: Gặp mặt thần tướng
Phương Vĩnh Thương: "Chị dâu cậu nói rồi đấy, Ngô Bình là người mà Trương thần tướng rất coi trọng".
"Trương thần tướng?", Sở Thiên Anh kinh ngạc. Có thể ngồi lên vị trí này, ông ấy đương nhiên biết Trương thần tướng là ai.
Phương Vĩnh Thương: "Đường Lâu muốn đứng vững ở Thiên Kinh thì vô cùng khó. Có điều nếu có được sự ủng hộ của Trương thần tướng thì sẽ đơn giản hơn nhiều".
Sở Thiên Anh đáp: "Em vốn cho rằng Ngô Bình chỉ là một bác sĩ, không ngờ chỉ trong nửa năm đã trở thành một nhân vật có máu mặt như vậy".
"Đâu chỉ có vậy, người này xuất thân không phải dạng vừa, sư huynh cậu ấy là Diệp Thiên Tông của Võ Thần Ti, cậu ấy cũng là thành viên của Thiên Long".
Sở Thiên Anh cười nói: "Nói như vậy thì Diệp Thiên Tông và Đoạn Long cũng sẽ xuất hiện ở lễ cắt băng khánh thành sao?"
Phương Vĩnh Thương: "Đó là đương nhiên. Thiên Anh, những việc khác không nói, chỉ cần gặp được Trương thần tướng một lần là chúng ta đã không tốn công vô ích rồi".
Đợi đoàn xe đi ra ngoài, Đường Băng Vân nói: "Tôi không ngờ anh còn mời cả hai vị đại tướng này tham gia lễ cắt băng".
Ngô Bình đáp: "Không chỉ họ mà còn cả sư huynh tôi, Đoạn Long , nhà họ Triệu ở Thiên Kinh và Trương thần tướng".
Đường Băng Vân kinh ngạc: "Trương thần tướng?"
Ngô Bình đáp: "Chắc ông ấy sẽ nể mặt tôi mà đến thôi. Dù gì ông ấy cũng có việc cần nhờ đến tôi".
Đường Băng Vân rất phấn khởi: "Có những người này tham gia thì bọn chúng ít nhất sẽ k dám to gan ra tay với Đường Lâu"
Khi về đến khách sạn Đường Hoàng thì đã hơn mười một giờ đêm. Ngô Bình gọi cho Diệp Thiên Tông và Đoạn Long, mời họ tham gia lễ cắt băng khánh thành. Hai người kia đều vui vẻ đồng ý.
Sau đó, anh lại gọi điện thoại cho Trương Thiên Hoành.
Trương Thiên Hoành có địa vị vô cùng cao quý, đến Diệp Thiên Tông còn mới được gặp có một lần. Vậy mà Ngô Bình có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông ấy, đúng là khiến Đường Băng Vân vô cùng ngưỡng mộ.
Đầu dây bên kia vọng ra tiếng một người phụ nữ: "Cậu Ngô, cậu tìm thần tướng có việc gì sao?"
Ngô Bình: "Đúng vậy, xin hãy chuyển máy giúp tôi".
Người phụ nữ đáp: "Được, đợi một chút".
Khoảng nửa phút sau, một giọng nói nghe đầy quyền uy vọng tới: "Ngô Bình, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ngô Bình: "Thần tướng, ngày mai Đường Lâu sẽ khai trương, tôi muốn mời thần tướng đến dự lễ cắt băng khánh thành".
Trương Thiên Hoành im lặng vài giây rồi đáp: "Thực ra tôi không tiện tham gia những sự kiện như vậy, nhưng cũng không thể không nể mặt cậu. Thế này đi, để tôi phái Lăng Thiên chiến thần - một trong tứ đại chiến thần dưới tay tôi tới đại diện cho tôi tham gia lễ cắt băng khánh thành của cậu. Cậu thấy vậy có được không?"
Ngô Bình đáp: "Được! Cảm ơn thần tướng!"
Trương Thiên Hoành cười ha ha: "Cậu đang ở Thiên Kinh sao? Nếu tiện thì tối chúng ta gặp nhau đi".
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: "Thần tướng cũng đang ở Thiên Kinh sao?"
"Tôi sẽ phái người đi đón cậu, lát nữa gặp nhé. Chỗ tôi có vài bình rượu ngon, đến uống rượu cùng tôi", Trương thần tướng cười ha ha rồi đưa lại điện thoại cho cấp dưới.
Giọng người phụ nữ ban nãy lại vang lên. Người đó hỏi địa chỉ của anh, nói sẽ có người đến tận nơi đón.
Sau cùng, Ngô Bình gọi điện cho cả Triệu Chính Lệnh. Ông ấy cũng vui vẻ đồng ý, nói ngày mai nhất định sẽ đích thân tới.
"Trương thần tướng muốn gặp anh sao?", Đường Băng Vân mặt đầy ngưỡng mộ.
Ngô Bình: "Vừa hay tôi đang muốn đi gặp ông ấy".
Đường Băng Vân: "Có thể được gặp ông ấy là mong ước của rất nhiều người. Anh đúng là tích phúc ba đời rồi".
Ngô Bình đáp: "Cái này cô nói ngược rồi. Có thể kết giao với Ngô Bình tôi mới là phúc đức mười kiếp Trương thần tướng tích được!"
Đường Băng Vân ngẩn người ra, sau đó lắc đầu lia lịa: "Đúng là một tên tự cao tự đại!"
Chỉ một lát sau, một chiếc xe biển màu trắng tới đón Ngô Bình.
Ngô Bình vừa đi khỏi, Đường Băng Vân liền gọi video cho ông nội mình, thuật lại tình hình mới nhất cho ông nội nghe.
Đường Thiên Tuyệt nghe nói Lăng Thiên chiến thần và các nhân vật lớn khác sẽ tham dự lễ cắt băng khánh thành thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ông ấy cười lớn nói: "Ngô Bình đúng là quý nhân của Đường Môn chúng ta".
Đường Băng Vân: "Ông nội, Ngô Bình lập công lớn như vậy, có phải ông nên thưởng cho anh ấy không?"
Đường Thiên Tuyệt cười đáp: "Con bé này, còn chưa gả cho Ngô Bình mà đã nói giúp cho nó rồi hả?"
Đường Băng Vân đỏ mặt: "Cháu có gì nói đó thôi mà".
Đường Thiên Tuyệt đáp: "Phần thưởng thì đương nhiên không thể thiếu. Thế này đi, không phải cháu nói Ngô Bình đang gặp chút khó khăn ở Hải Thành sao? Để ông tới nói chuyện với Lâm Lãnh Thiền, giúp thằng bé giải quyết việc này".
Đường Băng Vân mừng rỡ: "Ông nội, là ông tự nói nhé, sau này ông đừng hối hận đấy nhé".
Đường Thiên Tuyệt cười đáp: "Nha đầu thối, ông nội cháu từng nuốt lời bao giờ chưa hả?"
Lúc này, Ngô Bình đang ngồi trên xe với gương mặt đăm chiêu. Trong đầu anh lúc này đang mông lung suy nghĩ về Đường Băng Vân.
Lúc ở khách sạn, anh xem bói cho cô ấy thì thấy được hai sơ đồ. Sơ đồ đầu tiên là vận mệnh của Đường Băng Vân, sơ đồ thứ hai là đường đời của cô ấy.
Vận mệnh của cô ấy không tệ, thế nhưng sơ đồ thứ hai lại vô cùng đáng sợ. Nó nói rằng thời gian còn lại của cô ấy còn không tới ba năm! Trong vòng ba năm cô ấy sẽ chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa còn chết trong tột cùng đau khổ và tuyệt vọng!
Anh không thể tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ như thế nào!
"Cậu Ngô, đến rồi", tài xế đột nhiên thông báo, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngô Bình.
Lúc này, chiếc ô tô đang ở trên một đỉnh núi. Đỉnh núi bằng phẳng, ở đó có một ngôi nhà lớn. Ngô Bình xuống xe, một người đàn ông ra đón. Người đó chính là Chu Đà anh đã gặp trước đó một lần. Đối phương cười nói: "Cậu Ngô, thần tướng đang ở trong phòng khách đợi cậu".
Ngô Bình gật đầu, theo Chu Đà đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có một ông cụ già nhỏ nhắn đang ngồi. Ông ấy đen và gầy, mặc áo bào màu đen tuyền, cao không tới một mét bảy, đang hút thuốc lá khô. Ngoại hình của ông ấy nhìn chung không có gì nổi bật.
Ngô Bình bước vào, ông ấy gõ gõ cái tẩu, cười nói: "Ngô Bình đấy à?"
Ngô Bình nhìn ông ấy, cảm thấy vị thần tướng này khác xa so với tưởng tượng của anh. Anh cúi người hành lễ: "Trương thần tướng".
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Ngồi đi, không cần khách sáo".
Ngô Bình liền ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện. Sau đó, anh âm thầm quan sát vị thần tướng này. Với khả năng phán đoán của anh, tu vi của ông ấy cực kỳ cao. Có lẽ là cảnh giới nhỏ thứ tư của Địa Tiên.
Địa Tiên là một cảnh giới lớn, nhưng trong đó lại chia thành chín giai đoạn nhỏ hơn. Từng giai đoạn đó gọi là các cảnh giới nhỏ, cảnh giới sau lại khó hơn cảnh giới trước. Mỗi khi đến được cảnh giới tiếp theo đều giống như một lần lột xác. Cứ như vậy chín lần thì mới có cơ hội đột phá lên Thiên Tiên.
Trương Thiên Hoành cũng đang quan sát Ngô Bình, nụ cười trên gương mặt ngày càng hiện rõ. Ông ấy nói: "Cậu còn thú vị hơn tôi tưởng nữa".
Ngô Bình đáp: "Thần tướng quá khen rồi".
Trương Thiên Hoành hỏi: "Cậu ở cảnh giới Trúc Cơ bao lâu rồi?"
Ngô Bình thật thà đáp: "Còn chưa nổi một tháng ạ".
Trương Thiên Hoành gật đầu: "Được lắm, tuổi còn trẻ mà đã lên cảnh giới Trúc Cơ, chẳng mấy sẽ lên Địa Tiên. Càng hiếm có hơn là cậu còn có cả quyền ý, quả thực rất giỏi".
Ngô Bình: "Chỉ là tôi có chút vận may hơn người thường. Không biết hôm nay thần tướng gọi tôi tới có chuyện gì cần dặn dò?"
Trương Thiên Hoành đáp: "Vốn gọi cậu tới chỉ có một việc, nhưng giờ thành hai việc rồi".
Dừng lại một lát, ông ấy nói tiếp: "Việc đầu tiên, trước đó cậu có báo mấy vụ án, tôi đã cho người điều tra. Chuyện đó có liên quan đến Địa Phủ".
Ngô Bình đáp: "Quả nhiên là có liên quan đến Địa Phủ!"
Trương Thiên Hoành ngạc nhiên: "Cậu biết đến Địa Phủ sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Tôi có hỏi một người bạn, ông ấy nghi ngờ việc này liên quan đến tổ chức này".
Trương Thiên Hoành cười đáp: "Người bạn đó của cậu hiểu biết rất rộng".
Ngô Bình tranh thủ hỏi tiếp: "Thần tướng, Địa Phủ này là tổ chức như thế nào vậy? Nghe nói nó đã tồn tại rất lâu, tác oai tác quái kể từ thời phong kiến?"
Trương Thiên Hoành gật đầu: "Đúng vậy, tổ chức đó vô cùng lớn mạnh. Vào thời nhà Thanh, nó từng gây ra bạo loạn khiến tà ma hoành hành khắp thiên hạ, dẫn đến cái chết của hàng trăm nghìn bách tính. Người chết càng nhiều thì Địa Phủ càng lớn mạnh. Bởi vậy, thời gian nó hoành hành gây hoạ rất dài, mãi cho đến khi nhà nước mới được xây dựng, có sự giúp đỡ của tăng nhân mới trấn áp được nó".
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: "Nếu nó đã bị các tăng nhân trấn áp thì sao giờ lại xuất hiện lại chứ?"
Trương Thiên Hoành: "Rất đơn giản, Địa Phủ không chỉ có một đường thoát ra. Cậu từng nhìn thấy con đường Hoàng Tuyền chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã từng phong ấn một cái".
Trương Thiên Hoành: "Con đường Hoàng Tuyền rất dễ bị Địa Phủ khống chế, biến nó trở thành đường thoát cho bọn chúng. Có lẽ bọn chúng đã tìm được đường thoát mới, cho nên đám yêu ma đều chui ra từ đó".