Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2700: Cơ mật của học viện

Mộng San và chủ nhiệm mập nhìn nhau rồi nói: “Được, năm thứ nhất trả mười triệu, hai năm sau trả thêm mười triệu nữa”.

Ngô Bình: “Cảm ơn phó viện trưởng”.

Mộng San: “Ngô Bình, chuyện này học viện khiến cậu phải thiệt thòi nhưng cậu yên tâm, học viện còn có những nguồn lực khác, chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì học viện sẽ không bạc đãi cậu”.

Ngô Bình không nói gì, cậu không có hứng thú với bánh họa.

Mộng San tiếp tục nói: “Tôi biết cậu là trưởng lão của Thái Hoàng giáo, cậu gia nhập học viện hoàng gia là vinh hạnh của học viện chúng tôi. Thiết nghĩ trong lòng cậu cũng không đánh giá cao học viện hoàng gia, cậu đến đây cũng vì muốn vào cấm địa Thượng Cổ thôi, tôi nói đúng không?”

Đúng là Ngô Bình nghĩ như thế, nhưng cậu lại ngại thừa nhận, dù sao thì cũng phải nghĩ đến cảm nhận của phó viện trưởng.

Cậu chưa kịp trả lời thì Mộng San đã nói: “Cậu nghĩ vậy là chuyện rất bình thường, dù gì thì học viện hoàng gia chỉ là nơi tu hành ở trần thế. Nhưng nếu cậu nghĩ như vậy thì đã sai lầm rồi, sở dĩ thế tục là trung tâm của vạn giới là do rất nhiều nguyên nhân, tôi chỉ nói một trong số đó, không biết cậu có từng nghe nói đến cấm kỵ chưa?”

Ngô Bình giật mình, nói: “Tôi biết hình như trong cấm địa Thượng Cổ có cấm kỵ”.

Mộng San gật đầu: “Đấy chỉ là một mặt, thật ra cấm địa Thượng Cổ đến từ một thế giới rộng lớn khác, chúng tôi gọi là đại lục Thánh Cổ. Đại lục Thánh Cổ vô cùng vĩ đại, bao la, mười tiên giới lớn mà cậu biết đều không là gì đối với nó, mà thế tục lại là vùng đất nối liền giữa đại lục Thánh Cổ và tiên giới”.

Ngô Bình bình thản: “Nếu đã có đại lục Thánh Cổ tồn tại, vậy sao những người ở đây lại không hề hay biết?”

Mộng San thản nhiên đáp: “Không phải không biết mà là những ký ức và tư liệu về đại lục Thánh Cổ đều không thể nào truyền lại, chẳng hạn, tôi và cậu biết hết những chuyện này nhưng ngàn năm sau, chúng ta vẫn sẽ lãng quên, đời sau của chúng ta càng không thể nào biết được chuyện này”.

Ngô Bình chau mày: “Tại sao?”

“Thế tục là thế giới được đại lục Thánh Cổ sinh ra, nó và đại lục Thánh Cổ như hai đứa con sinh đôi của vũ trụ. Một số nhân vật thông minh tuyệt đỉnh của đại lục Thánh Cổ phá tan rào cản không gian, vào trong thế tục và cải tiến pháp môn tu hành, thành lập nên tiên đạo”.

Đến cả Phương Lập cũng chưa từng nhắc đến giả thiết này. Ngô Bình bất giác giật mình, vị phó viện trưởng này thật không đơn giản.

Mộng San nhìn Ngô Bình, cười như không cười rồi liếc nhìn chủ nhiệm mập.

Chủ nhiệm mập đứng dậy, nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm việc đây”. Ông ta nói xong thì ra khỏi phòng khách và đóng cửa lại.

Mộng San đứng dậy, nói: “Cùng tôi vào phòng làm việc”.

Ngô Bình đứng dậy, cùng Mộng San bước vào một cánh cửa khác, đằng sau cánh cửa là văn phòng làm việc, trên bức tường đối diện có treo hình của một người, người đàn ông trong hình nho nhã, hiền lành, đầu cột khăn, tay cầm một quyển sách cổ, đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa.

Sau khi vào trong, Mộng San đích thân đóng cửa lại, và khóa trái cửa. Sau đó, bà ta đi đến bên cạnh bàn sách, nghiêm nghị hỏi: “Ngô Bình, lát nữa tôi sẽ cho cậu xem thứ này, sau khi xem xong, cậu sẽ trở thành đệ tử nòng cốt của học viện, gắn bó suốt đời với học viện hoàng gia. Nếu cậu không đồng ý thì bây giờ có thể rời khỏi, tiếp tục làm một học viên bình thường, đến khi tốt nghiệp”.

Ngô Bình chớp mắt, hỏi bà ta: “Thứ phó viện trưởng muốn cho tôi xem có giúp ích được cho tôi không?"

Mộng San nghiêm túc gật đầu: “Rất có ích, chắc chắn cậu sẽ không hối hận”.

Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Có thể giải thích hàm ý của “bị trói chặt” là thế nào không?”

“Bảo vệ an toàn và kiêu hãnh của học viện hoàng gia, đương nhiên học viện hoàng gia cũng sẽ bảo vệ cậu, cho cậu vinh quang”.

Ngô Bình trầm ngâm vài giây, quyết đoán trả lời: “Tôi muốn xem thứ đó”.

Mộng San thở phào, nói: “Một ngàn năm trở lại đây, cậu là người đầu tiên để học viện tiết lộ bí mật”.

Bà ta vừa nói vừa đưa tay ấn nhẹ lên kệ sách, không gian xung quanh kệ sách đột nhiên méo mó, trở thành một cánh cửa không gian hình tròn, trong cửa là một cảnh tượng khác hẳn. Trong thung lũng xinh đẹp có một ngôi nhà lầu ba tầng màu xám, mảnh đất phía trước căn nhà có một con hổ vằn vàng, mắt xanh đang nằm. Con hổ đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm về phía Ngô Bình, một khí tức hồng hoang cổ ập đến, dường như đó đã đánh thức ký ức trong huyết mạch của Ngô Bình.

Mộng San phất tay, cánh cửa không gian biến mất, bà ta hỏi: “Cậu có biết lúc nãy là chỗ nào không?”

“Đại lục Thánh Cổ?”, Ngô Bình nheo mắt hỏi ngược lại.

Mộng San gật đầu: “Không sai, đấy là cánh cửa dẫn đến đại lục Thánh Cổ, chỉ là cánh cửa này đã khép lại hơn một ngàn năm rồi, muốn qua được nó thì cần phải có thiên phú rất cao.

Mắt Ngô Bình sáng rỡ lên: “Tôi cũng vào được sao?”

Mộng San: “Đương nhiên rồi, chỉ là trước lúc đó, cậu bắt buộc phải đáp ứng được một số yêu cầu. Nếu không đáp ứng được thì sẽ không thể vào được”.

“Yêu cầu gì?”, cậu hỏi.

“Sau khi vào cấm địa thượng cổ thì tận dụng môi trường trong đó để hoàn thành Trúc Cơ”. Bà ta nhìn Ngô Bình: “Trúc Cơ là một cảnh giới tu hành trong đại lục Thánh Cổ, có rất nhiều điểm trùng lặp với bí cảnh tiên đạo”.

Ngô Bình đã biết những chuyện này từ lâu, cậu tiếp tục hỏi: “Thế tục chỉ có một thánh môn này thôi sao?”

Mộng San lắc đầu: “Không chỉ có một cái, nhưng hiện tại chỉ còn có bảy cái, cái ở học viện hoàng gia chúng ta là một trong số đó”.

“Gần đây có người vào sáu cánh cửa còn lại không?”, Ngô Bình hỏi.

Mộng San lắc đầu: “Đến cả thánh môn ở đây còn không có ai vào cả ngàn năm rồi, những cánh cửa khác thì càng không thể”.

Ngô Bình rất thắc mắc: “Ai đã tạo ra những cánh cửa này?”

Mộng San: “Là tổ tiên của nhân tộc ở thế tục, từ xưa, họ từ đại lục Thánh Cổ đến đây, một số lối đi còn sót lại, chính là những thánh môn này. Có điều, thời gian lâu dần, càng lúc càng có nhiều thánh môn biến mất”.

Ngô Bình: “Nếu vào thánh môn thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Mộng San cười, đáp: “Cậu sẽ có được quyền sử dụng thánh môn, được tự do qua lại giữa đại lục Thánh Cổ và thế tục. Đại lục Thánh Cổ có rất nhiều thứ mà chúng ta luôn mơ ước có được. Và chỗ của chúng ta cũng có rất nhiều thứ mà đại lục Thánh Cổ không có”.

Ngô Bình hiểu ra ngay ý nghĩa của câu nói đó là gì, cậu bình tĩnh hỏi: “Ý của phó viện trưởng là sau này chúng ta có thể buôn bán sao?”

Mộng San cười: “Không hổ danh là thần đồng đương thời, mới nói đã hiểu ngay. Lần gần nhất thánh môn khởi động là cách đây hơn một ngàn ba trăm năm, lúc đó thánh môn vẫn chưa thuộc về học viện hoàng gia. Đáng tiếc là vị thiên tài đó có được quyền ra vào thánh môn chưa được mười năm thì đã qua đời, từ đó về sau, thánh môn chưa từng được khởi động lại, mãi cho đến bây giờ”.

“Phó viện trưởng cho rằng tôi có thể khởi động nó sao?”, Ngô Bình hỏi.

Mộng San: “Thành tích của cậu rất đáng kinh ngạc, tôi không dám nói đứng đầu Vạn Cổ nhưng ở Đại Hạ thì không có ai có thể qua được cậu”.

Tim Ngô Bình đập loạn, cậu biết rõ, một khi khởi động thánh môn thì cậu sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

“Đương nhiên tôi sẽ cố hết sức”, cậu nói.

Mộng San gật đầu: “Ừm, cậu làm quen với môi trường ở học viện trước đi, ngày mai rồi đến gặp lại tôi”.

“Ok”. Ngô Bình chào tạm biệt.

Cậu đi chưa được bao lâu thì người đàn ông trong bức tranh cứ như người thật, đột nhiên quay đầu lại nói: “Tiểu San, cháu cảm thấy người này làm được thật sao?”

Mộng San: “Ông nội, thành tích của cậu ta quá kinh ngạc, nếu đến cả cậu ta còn không làm được thì chúng ta chỉ có thể từ bỏ thôi”.

Người đàn ông nho nhã thở dài, nói: “Đã hơn một ngàn năm rồi, cũng không biết bên đó thế nào, không biết người đợi chúng ta có còn đó không?”

Mộng San buồn bã, sau đó hạ giọng nói với ánh mắt kiên định: “Dù có thế nào thì chúng ta cũng phải đi”.
Chương 2701: Cả nhà đoàn tụ

Người đàn ông nho nhã nói: “Tiểu San, cháu đã rời họa cảnh nhiều năm, nếu năm nay cậu ta không có tiến bộ gì thì cháu hãy quay về trong tranh ngủ say, không cần phải lãng phí tuổi xuân”.

Mộng San khẽ cười: “Ông nội, cháu tin mắt nhìn của cháu, người này có lẽ có thể đem đến sự bất ngờ!”

“Hy vọng vậy đi”. Người đàn ông nho nhã khẽ thở dài.

Rời khỏi phòng làm việc của phó viện trưởng, Diệp Ngưng Băng đang đợi cậu cách đó không xa.

“Sao rồi?”. Cô ấy hỏi: “Học viện có nuốt lời không?”

Ngô Bình: “Cái đó thì không, chỉ là muốn trả theo kỳ. Anh chỉ cần hai mươi triệu điểm tích lũy, ba năm trả hết”.

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Càng về sau, điểm tích lũy cũng không còn giá trị với anh nữa, nhân lúc dùng sớm thì hơn. Ngày mai điểm tích lũy của anh có rồi, đến lúc đó tôi đưa anh đến kho bảo vật hoàng gia!”

Thấy Diệp Ngưng Băng hai ngày nay đều ở bên cạnh mình trong kỳ kiểm tra, Ngô Bình cười nói: “Hai ngày nay cô cực khổ rồi, buổi trưa mời cô ăn cơm”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Được thôi. Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn anh giúp”.

Trước lúc xuất phát, Ngô Bình còn mời cả Mộc Băng Thiền. Đến nhà hàng ăn cơm, Mộc Băng Thiền gọi điện thoại, nói cô ấy gặp được Lưu Tử Khải, nên hỏi có thể cùng đến ăn cơm không, thêm một người nữa cũng không nhiều, Ngô Bình cũng đồng ý ngay.

Không lâu sau, Lưu Tử Khải và Mộc Băng Thiền xuất hiện cùng nhau. Lưu Tử Khải vừa gặp mặt đã cúi đầu khom lưng: “Chào anh Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Cùng ăn cơm đi”.

Lưu Tử Khải vui mừng: “Cám ơn anh Ngô”.

Cậu ta là người nhiệt tình thoải mái, không cần Ngô Bình giới thiệu, một lúc sau đã quen với Diệp Ngưng rồi, cứ mở miệng ra là chị Băng.

Thực ra Lưu Tử Khải vẫn đang tìm cơ hội tiếp cận Ngô Bình. Hai hôm nay cậu ta nhờ người điều tra về Ngô Bình, kết quả điều tra khiến cậu ta phải khiếp sợ. Ngô Bình không chỉ là học sĩ năm sao tốt nghiệp học viện quân sự Đại Hạ, mà còn là người của Đông Vương! Đông Vương là ai? Là Nhiếp Chính Vương đương nhiệm, dưới một người, trên vạn người!

“Anh Bình, chị Băng, sau này tôi chính là đàn em chạy vặt của hai người, hai người có chuyện gì thì đừng khách sáo, cứ dặn dò, tôi đây nhất định dốc hết sức làm!”

Ngô Bình thấy cậu ta thông minh hiểu chuyện, cũng gật đầu.

Lưu Tử Khải vui mừng, nói: “Cám ơn anh Bình!”

Có cậu ta ở đây đương nhiên không cần Ngô Bình phải thanh toán, cậu ta không những gọi một bàn đồ ăn, mà còn rót nước cho Ngô Bình, rồi khi thì lại gắp thức ăn cho Diệp Ngưng Băng, rất ân cần.

Ăn cơm xong, Lưu Tử Khải đề nghị: “Anh Bình, tối nay là sinh nhật của Băng Thiền, chi bằng anh Bình cứ ra lệnh, tôi đây sẽ dốc sức chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật tối nay”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Là sinh nhật Băng Thiền sao? Vậy thì đúng là phải tổ chức thôi. Tử Khải, chuyện này giao cho cậu xử lý”. Sau đó cậu đưa một tấm thẻ cho cậu ta.

“Bên trong có chút tiền, cậu cứ dùng tùy ý”.

Lưu Tử Khải trông có vẻ không vui: “Anh Bình, anh như vậy là chẳng phải là vả mặt cậu em tôi đây sao? Chút tiền này còn phải để anh Bình bỏ ra sao? Anh yên tâm, mọi thứ cứ tính cho tôi!”

Ngô Bình cũng không miễn cưỡng, khẽ cười nói đồng ý.

Mộc Băng Thiền vừa thích thú vừa ngại ngùng: “Lúc trước tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, không cần làm phiền mọi người”.

Lưu Tử Khải nghiêm mặt nói: “Băng Thiền, cái này tôi phải nói cô rồi. Sinh nhật là chuyện lớn trong năm, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Hơn nữa anh Bình cũng muốn đến đó, cô không thể không nể mặt anh Bình chứ?”

Mộc Băng Thiền cắn môi, khẽ gật đầu: “Cám ơn anh Ngô Bình, cám ơn Tử Khải”.

Lưu Tử Khải cười ha ha: “Chuyện nhỏ thôi, khách sáo với tôi làm gì”.

Bởi vì phải chuẩn bị tiệc sinh nhật nên Lưu Tử Khai chưa ăn bao nhiêu đã tạm biệt, nhìn ra được cậu ta rất dụng tâm.

Mộc Băng Thiền khẽ nói: “Anh Ngô Bình, bố mẹ tôi đến rồi”.

Ngô Bình: “Ồ, chú dì đến thủ đô rồi sao?”

Mộc Băng Thiền khẽ gật đầu: “Bọn họ cả đời này chưa từng thấy núi lớn, tôi muốn đón bọn họ đến ngắm nhìn xem. Hơn nữa, sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi muốn đưa bà ấy đến bệnh viện lớn khám thử”.

Ngô Bình cười nói: “Không cần đến bệnh viện, tôi là bác sĩ đây. Như vậy đi, chúng ta ăn cơm xong thì đến gặp chú dì”.

Mộc Băng Thiền gật đầu: “Được. Bọn họ đang ở ký túc xá”.

Ngô Bình: “Sớm biết thì đã bảo cô đưa chú dì đến cùng ăn cơm rồi”.

Mộc Băng Thiền có chút ngại ngùng: “Bố mẹ tôi là người thô lỗ, tôi sợ làm phiền mọi người”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Bằng Thiền, tôi và cô tuy quen biết chưa lâu, nhưng cô nên biết tôi làm người thế nào. Sau này đừng xem tôi như người ngoài nữa”.

Mộc Băng Thiền rất cảm động, đôi mắt ngấn nước, cố sức gật đầu.

Diệp Ngưng Băng vẫn ở bên cạnh quan sát, cô ấy cảm thấy Ngô Bình rất quan tâm đến cô gái Mộc Băng Thiền này, bất giác cô ấy hiếu kỳ, rốt cuộc cô gái này có điểm nào đặc biệt?

Biết được bố mẹ Diệp Ngưng Băng chưa dùng bữa, Ngô Bình bảo nhà hàng gói một phần, sau đó đi cùng Mộc Băng Thiền về ký túc xá. Diệp Ngưng Băng còn có chuyện khác nên đi trước, hai người hẹn gặp ngày mai.

Hai người đến ký túc xá Mộc Băng Thiền. Diện tích ký túc xá không lớn, có hai sinh viên trong đó, bọn họ có không gian sinh hoạt riêng, bên trong có giường và bàn học, và tủ quần áo, phòng tắm và phòng khách thì hai người dùng chung.

Trong phòng của Mộc Băng Thiền, một đôi vợ chồng khoảng chừng năm mươi đang ngồi trên giường nói chuyện phiếm. Mộc Băng Thiền đi vào thì vội giới thiệu: “Bố mẹ, đây là Ngô Bình, đàn anh của con. Học bổng lúc trước là do anh Ngô Bình xin giúp con”.

Bố Mộc Băng Thiền vừa đen vừa gầy, trên người có mùi khói rất rõ, ông ấy vội đứng dậy: “Ôi ôi, đứa trẻ ngoan, đúng là phải cảm ơn cậu, cậu ngồi đi”. Ông ấy kéo một cái ghế từ bên cạnh, mời Ngô Bình ngồi.

Ngô Bình cười nói: “Không cần, cháu đứng một lát thôi”.

Cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi hỏi: “Chú dì đến mấy ngày rồi?”

Người phụ nữ trông rất hiền lành, chỉ là thân thể không tốt lắm, thi thoảng lại ho khan, vẻ mặt nhợt nhạt, bà ấy nói: “Đến ba ngày rồi. Tiểu Thiền cứ muốn giữ tôi lại, nói đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh, tôi nói không cần, cũng chỉ là bệnh cũ thôi”.

Ngô Bình thấy Mộc Băng Thiền muốn đi rửa trái cây, cậu nói: “Băng Thiền, gọi chú dì đi, tôi đưa mọi người đến chỗ này”.

Mộc Băng Thiền ngây người, hỏi: “Anh Ngô Bình, đi đâu vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Đi đi, đến rồi sẽ biết”.

Trên đường đi cậu gọi điện thoại, nhân viên công ty lập tức cử người đến gần đại học Thần Kinh thuê căn nhà, ba phòng, hai sảnh, hai nhà vệ sinh, thiết bị trang hoàng cũng không tệ, tiền thuê một tháng mười bảy nghìn, cọc một tháng, cứ ba tháng trả một lần.

Ngô Bình đến khu nhà, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang đứng đó, nhìn thấy Ngô Bình thì vội đưa chìa khóa bằng hai tay, nói: “Cậu Ngô đúng không? Đây là thẻ ra vào khu dân cư, đây là thẻ nhà, xin giữ lấy”.

Ngô Bình ừ một tiếng, đưa mấy người họ đi vào bên trong.

Tòa nhà có mười chín tầng, căn Ngô Bình thuê ở tầng thứ chín, một tầng có hai căn, ba phòng hướng nắng, Nam Bắc thông nhau, khoảng cách giữa các căn nhà cũng rất hợp lý.

Mở cửa khu nhà, Ngô Bình đưa chìa khóa cho bố Mộc, nói: “Chú à, sau này chú dì cứ ở đây. Công việc thì cháu sẽ sắp xếp. Như vậy chú dì cũng ở gần Băng Thiền hơn chút, cô ấy cũng bớt lo lắng cho hai người”.

Mộc Băng Thiền rất kinh ngạc vội xua tay: “Anh Ngô Bình, không được, tôi biết căn nhà này rất mắc, chúng tôi không nhận được”.

Ngô Bình nhìn cô ấy, nói: “Băng Thiền, có nhớ Bí Khiếu Đồ và công pháp mà tôi bảo cô vẽ lúc trước không? Đối với tôi nó rất quan trọng, là vô giá. Căn nhà này tôi đã thuê ba năm rồi, xem như là tôi báo đáp cô. Ngoài ra, tấm thẻ này cô cứ nhận lấy, bên trong có một triệu. Nếu không đủ, thẻ này có thể dùng như thẻ tín dụng, hạn mức là năm mươi triệu”.

Mẹ Mộc cũng rất kinh ngạc: “Tiểu Ngô, làm như vậy không được. Nhiều tiền như vậy, cả đời này chúng tôi cũng không kiếm được, không được, không được”.

Ngô Bình kiên quyết nhét tấm thẻ vào tay Mộc Băng Thiền, cười nói: “Nhận lấy đi, tôi xem tình trạng sức khỏe của dì trước”.

Để mẹ Mộc ngồi xuống ghế sô pha, Ngô Bình bắt mạch cho bà ấy, chẳng mấy chốc đã biết được bà ấy bị ung thư phổi, hơn nữa đã lan ra khắp toàn thân.
Chương 2702: Thù oán giữa hai đời

Cậu không nói nguyên nhân sinh bệnh mà thi triển bí lực trường sinh ngay.

Bí lực truyền vào người đối phương, đánh thức hệ miễn dịch toàn thân, tế bào ác tính nhanh chóng bị giết chết. Nửa tiếng sau, Ngô Bình lại đích thân sắc một chén thuốc để cô ấy uống và bảo cô ấy nằm yên trên giường nghỉ ngơi.

Mộc Băng Thiền chờ đóng cửa lại mới dám hỏi: “Anh Ngô Bình, mẹ tôi không sao chứ?”

Ngô Bình cười, nói: “Không sao, bệnh vặt thôi, đã khỏi rồi”.

Mộc Băng Thiền thở phào: “Vậy thì tốt”.

Ngô Bình: “Băng Thiền, chiều nay chúng ta đi mua ít quần áo cho cô chú đi, mua thêm ít đồ dùng cá nhân nữa. Dù gì thì đồ đạc ở đây cũng thiếu thốn”.

Mộc Băng Thiền vội nói: “Anh Ngô Bình, tự tôi mua được rồi, anh bận vậy, đừng để chậm trễ việc của mình”.

Ngô Bình cười, nói: “Bây giờ tôi không bận gì, chúng ta mua đồ xong thì vừa kịp về khách sạn mừng sinh nhật cô”.

Mộc Băng Thiền vô cùng cảm động, hai mắt đỏ hoe, từ nhỏ đến lớn, ngoài bố mẹ ra thì chưa từng có ai đối xử tốt với cô ấy như thế, cô ấy không biết nên nói gì.

Ngô Bình nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô ấy rồi cười, nói: “Đồ ngốc, sao lại khóc? Đi thôi, chúng ta đến khu thương mại”.

Sau đó, Ngô Bình dắt Mộc Băng Thiền đến khu thương mại, mua cho cô ấy mấy bộ đồ, một ít trang sức và mỹ phẩm, còn mua cho bố mẹ cô ấy mỗi người hai bộ quần áo.

Lúc quay về, đồ chất đầy cả xe.

Họ chuyển đồ xuống hết thì chuẩn bị sơ, đến sáu giờ thì đến khách sạn.

Tối đó, rất nhiều bạn bè của Mộc Băng Thiền đều đến dự, còn có mấy giảng viên và phụ đạo viên sống gần đó, cùng cô ấy mừng sinh nhật.

Buổi tiệc sinh nhật này khiến Mộc Băng Thiền vô cùng cảm động, sau khi tiễn mọi người ra về hết, cô ấy đã âm thầm lau nước mắt.

Ngô Bình đưa cả nhà họ về chung cư, Mộc Băng Thiền lấy từ trong xe ra một xấp giấy, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay rồi cười, nói: “Anh Ngô Bình, mấy thứ lần trước anh bảo tôi vẽ, tôi biết chúng rất quan trọng với anh, vì vậy mấy hôm nay có thời gian, tôi đã vẽ lại chúng, hi vọng sẽ có ích cho anh”.

Ngô Bình nhận lấy xem, bên trên không chỉ có Nhân Bí Đồ mà còn có pháp môn tu luyện tương ứng. Không chỉ có vậy, một số bí lực còn được giới thiệu cực kỳ rõ ràng.

Đặc biệt là giới thiệu về các cảnh giới bí pháp, bí thiên, cực kỳ chi tiết, tất cả đều được giải thích rất cặn kẽ, chúng sẽ là tư liệu tham khảo cho Ngô Bình khi tu luyện công pháp của Thánh Cổ đại lục.

Ngô Bình xem mấy trăm trang chữ và tranh liền mạch thì cảm động, nói: “Viết nhiều thế này nhất định là rất vất vả”.

“Không vất vả, dù sao thì giờ cũng không có việc gì”. Mộc Băng Thiền cười, đáp.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi nhận hết nhé”.

Tối đó, cậu quay về khách sạn, bắt đầu tu luyện Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Thập Tam Kiếm này càng luyện càng khó, một khi luyện thành thì không chỉ có thể dùng để đối phó kẻ địch mà sau này, khi Ngô Bình mở đại đạo thì nó cũng sẽ có giá trị lớn.

Ngô Bình đã mất hơn một tiếng đồng hồ nghiền ngẫm mới ngộ ra được kiếm đầu tiên của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Cậu đứng giữa đám đông, vung Thất Tinh Long Uyên lên, bảy bí huyệt lớn xung quanh cơ thể cùng lúc kêu lên, bí lực của Thất Tinh Trảm Đạo tuôn ra, nối liền trời đất, khiến bảy loại sát lực giữa trời đất đều quy tụ lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm trảm đạo màu xanh khổng lồ phía sau lưng Ngô Bình. Xung quanh thanh kiếm khổng lồ có tia lửa điện lúc ẩn lúc hiện, sấm chớp đùng đùng, không gian méo mó, uy áp lan rộng bốn phương tám hướng.

Thanh kiếm khổng lồ được Ngô Bình chém ra, những tia pháp tắc trong không trung bị chém đứt, phát ra âm thanh mà tai người không sao nghe được nhưng lại khiến thần hồn khiếp sợ.

“Rắc rắc”.

Kiếm đó có hiệu quả đặc biệt là đoạn pháp.

Kiếm vừa rút ra thì vạn pháp đều bị chặt đứt. Cũng tức là kiếm này có thể chặt đứt bí pháp cũng như thần thông của đối phương, uy lực cực mạnh.

Ngô Bình cảm nhận uy lực của kiếm đó thì lẩm bẩm: “Dường như mỗi kiếm của Thập Tam Kiếm đều có thêm một khả năng khác”.

Thế là cậu tiếp tục luyện kiếm thứ hai.

Ngô Bình vung kiếm thứ hai thì thanh kiếm khổng lồ sau lưng Ngô Bình bỗng biến thành hai thanh kiếm, một thanh màu xanh, một thanh màu tím, mỗi thanh đều có khả năng khác nhau.

Lúc kiếm được chém ra, thanh kiếm tím liền biến thành sáu luồng kiếm ảnh, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của đòn đánh đó bỗng tăng lên gấp đôi, sức sát thương cao gấp ba lần so với trước đó.

“Đây là tấn công kép sao?”

Sau đó là kiếm thứ ba của Trảm Đạo.

Độ khó của việc lĩnh hội kiếm này cao hơn trông thấy, mãi đến khi trời sáng Ngô Bình mới miễn cưỡng nắm được sự huyền diệu của kinh kiếm, đấy là thương hồn.

Sau lưng Ngô Bình lại xuất hiện thêm một thanh kiếm khổng lồ màu đen với khả năng gây sát thương linh hồn, có thể chém được thần hồn của con người. Hơn nữa, kiếm này có thể dùng độc lập, cũng có thể dùng cùng lúc với hai kiếm còn lại.

Lúc này cậu đã hiểu ra cái gọi là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm chính là mười ba thanh kiếm, mỗi thanh có một khả năng khác nhau, chỉ là nếu muốn luyện được hết tất cả chúng thì thì độ khó rất cao. Hơn nữa, khi cậu lĩnh ngộ được càng lúc càng nhiều kiếm thì những kiếm phía sau lại càng lúc càng khó hình thành. Cũng chính vì lý do đó, nên những người đi trước nhiều nhất cũng chỉ có thể học được năm kiếm. Nhưng Ngô Bình thì thì đã luyện thành công ba kiếm chỉ trong vòng một đêm.

Cậu quay về học viện, gặp lại phó viện trưởng Mộng San. Mộng San chuyển mười triệu điểm tích lũy vào thẻ học viên của cậu, với tấm thẻ này, cậu có thể vào Trân Bảo Các của học viện để đổi đồ.

Mộng San nói: “Thật ra học viện hoàng gia cũng có xây dựng cơ sở ở tiên giới, chỉ là mang tên khác. Cơ sở ở tiên giới có tên là Hoàng Thiên Môn”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoàng Thiên Môn nằm ở tiên giới nào?”

Mộng San: “Hiện nay nằm ở tiên giới Vạn Kiếm. Qua hơn ngàn năm phát triển, giờ đây Hoàng Thiên Môn đã là tông môn nhất phẩm, có hơn ba ngàn đệ tử, trong đó có gần hai trăm đệ tử chân truyền, chín đệ tử tinh anh. Có điều mấy năm gần đây, Hoàng Thiên Môn luôn hoạt động đơn độc nên tôi hi vọng cậu có thể đến Hoàng Thiên Môn một chuyến, làm giúp tôi một việc”.

Ngô Bình chớp mắt: “Chuyện gì?”

Mộng San bình thản đáp: “Cậu đến nhận thân phận đệ tử nòng cốt của Hoàng Thiên Môn”.

Ngô Bình hỏi: “Trở thành đệ tử nòng cốt sẽ được lợi ích gì?”

“Lợi ích rất nhiều. Chẳng hạn như cậu có thể nhận được hai phần tài nguyên của tông môn. Quan trọng nhất là mấy năm nay, Hoàng Tông Môn đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của học viện Hoàng Gia, tôi để cậu đi là vì muốn để họ biết học viện là cái gốc của họ, họ mãi mãi cũng không thể tách ra được”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Được, tôi có thể đi một chuyến”.

Vốn dĩ cậu cũng muốn đến tiên giới Vạn Cổ một chuyến, giờ nhận nhiệm vụ này vừa hay có lý do chính đáng.

Mộng San thấy Ngô Bình sảng khoái đồng ý thì rất hài lòng, nói: “Cấm địa Thượng Cổ sắp khởi động, đợi sau khi cậu ra khỏi cấm địa Thượng Cổ rồi hẵng đến Thiên Hoàng Môn cũng không muộn”.

Mục đích Ngô Bình đến đây là Thiên Hoàng Môn, cậu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

“Bảy ngày sau”. Mộng San nói: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vào cấm địa Thượng Cổ. Ở đó có nhiều cơ hội, nhưng nguy hiểm cũng nhiều, cậu sẽ gặp được thiên tài của thế lực lớn ở tiên giới, bọn họ rất tàn nhẫn, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Mộng San hỏi cậu: “Bảy ngày sau cậu hãy đến đúng giờ”.

“Được”.

Ngô Bình ra ngoài, Diệp Ngưng Băng đã đợi cậu bên ngoài từ lâu, cô ấy cười, nói: “Ngô Bình, chúng ta đến kho Trân Bảo đi”.

Ngô Bình cầm mười triệu điểm tích lũy trong tay, trong lòng hớn hở: “Tôi đang định đi đây, Ngưng Băng, chúng ta đến thẳng kho báu hoàng gia sao?”

Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Kho Thượng Tam cũng có rất nhiều đồ quý giá, hơn nữa giá cũng tương đối. Mặc dù kho của hoàng gia có nhiều đồ quý hơn nhưng giá lại cao chót vót, vì vậy tôi đề nghị đến kho Thượng Tam dạo một vòng trước, sau đó hãy đến kho của hoàng gia”.

Ngô Bình đồng ý rồi lập tức để Diệp Ngưng Băng dẫn đường, đến một trong những kho thuốc của kho Thượng Tam.
Chương 2703: Thù oán giữa hai đời (2)

Nhà kho này đã tích lũy cả nghìn năm, trong đó có rất nhiều dược liệu và đan dược, có một số thứ đã tuyệt chủng từ lâu. Ngô Bình am hiểu tu luyện đan dược nên nơi đầu tiên cậu đến chính là kho thuốc.

Trong kho thuốc chứa nhiều nhất là dược liệu, có rất ít đan dược, hơn nữa phẩm chất cũng bình thường. Dược liệu trong kho thuốc có loại được phong ấn bằng thủy tinh, một vài loại quý giá thì được bỏ vào trong bình lọ có pháp lực.

Dược liệu trong bình pháp lực, giá trị thấp nhất cũng đến mấy nghìn điểm tích lũy, những loại được phong ấn bởi thủy tinh thì cần mấy trăm đến mấy nghìn điểm tích lũy.

Trong mắt Ngô Bình, dược liệu không chia ra mắc hay rẻ, mà chỉ khác nhau ở cách dùng. Vì thế, cuối cùng cậu chọn ra hơn hai trăm gốc dược liệu được phong ấn bởi tủy tinh từ trong kho thuốc, cùng với bốn mươi bảy gốc dược liệu đặt trong bình pháp lực. Đổi lại những dược liệu này, thì dùng hết cũng gần sáu trăm nghìn điểm tích lũy.

Sau đó, cậu lại đi đến kho vũ khí và kho đạo. Trong đó, kho vũ khí chứa phần lớn là binh đao, bùa chú, pháp khí, giá cả đều không hề rẻ. Trong kho vũ khí cũng không có nhiều thứ vừa ý, cậu chỉ chọn được hai lá bùa, tiêu hết bảy tám mươi nghìn điểm tích lũy.

Trong kho đạo thì có chứa mấy thứ như công pháp, võ học. Ngô Bình chỉ dạo bên trong mười mấy phút rồi rời đi, thực sự những thứ truyền thừa bên trong quá đơn giản, cậu không quan tâm.

Cuối cùng cậu mới tiến vào kho hoàng gia, trong kho hoàng gia có chứa đủ thứ vật dụng, cái gì cũng có. Tiến vào kho hoàng gia, kết cấu bên trong cũng khác hẳn, không chỉ có không gian rộng hơn, mà các giá kệ dùng để chứa vật dụng cũng được làm bằng vật liệu khá quý.

Chỉ là, Ngô Bình vẫn chỉ thích dược liệu, mà dược liệu ở đây càng nhiều hơn. Nhưng giá cả cũng cao hơn, dược liệu rẻ nhất trong này, một gốc cũng phải dùng đến hơn trăm nghìn mới đổi được.

Trong kho hoàng gia, có cả chục nghìn gốc dược liệu đủ các loại, toàn bộ đều được đặt trong bình pháp lực. Ngô Bình chọn lựa đúng hai tiếng đồng hồ, chọn ra được bảy mươi mốt gốc dược liệu, dùng hết chín triệu hai trăm điểm tích lũy.

Đối xong, điểm tích lũy trong tay cậu còn chưa đến mười nghìn, đã dùng hết để đổi một vài ngọc thạch trân bảo quý giá.

Rời khỏi kho trân bảo, cậu ít nhiều cũng có chút thất vọng, trong kho bảo vật hoàng gia nhưng cũng không có vật gì khiến cậu bất ngờ.

Diệp Ngưng Băng bận làm việc khác, cậu bèn gọi điện thoại sang. Hôm qua Diệp Ngưng Băng nói có chuyện cần cậu giúp, nhưng vì hôm qua có Mộc Băng Thiền và Lưu Tử Khải nên cô ấy chưa nhắc đến chuyện kia.

Đầu bên kia điện thoại, hơi thở Diệp Ngưng Băng yếu ớt, nói: “Ngô Bình, tôi bị thương nặng rồi…”

Ngô Bình kinh ngạc, vội hỏi: “Cô đang ở đâu?”

Diệp Ngưng Băng cười khổ: “Kẻ thù kiếp trước tìm đến, tôi trốn ở một nơi bí mật, có lẽ bọn họ không tìm được”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nói cho tôi địa điểm, tôi qua ngay!”

Diệp Ngưng Băng đang định từ chối, nhưng ngẫm nghĩ một lúc rồi cắn răng nói: “Tôi ở hồ Thất Tử. Ngô Bình, kẻ thù của tôi rất mạnh, không cần phải vì tôi mà gây chuyện với họ”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Dạo này tôi cũng rảnh rỗi, tìm người đánh nhau cũng không tệ”.

Sau đó, cậu cũng cúp điện thoại, lập tức đi đến hồ Thất Tử.

Hồ Thất Tử cách đại học Thần Kinh không xa, bên cạnh chính là khu ký túc xá. Lúc này, trong một buồng điện thoại bên cạnh hồ Thất Tử, Diệp Ngưng Băng đang co ro ngồi bên trong, sắc mặt tái nhợt, trước ngực đều là máu.

Ngô Bình dùng thần niệm quét xung quanh nhưng không phát hiện cô ấy, biết cô ấy dùng thủ đoạn ẩn nấp, vì vậy đã hỏi vị trí cụ thể. Chẳng mấy chốc, cậu đã đến được buồng điện thoại, nhìn thấy Diệp Ngưng Băng thương thế nặng nề.

Ngay khi nhìn thấy Ngô Bình, tâm trạng Diệp Ngưng Băng mới thả lỏng, tinh thần khí cũng được giải phóng, cả người lập tức ngất đi.

Ngô Bình ôm lấy cô ấy, lập tức biến mất.

Sau khi cậu đi được mấy phút thì hai người trung niên, một nam một nữ đã xuất hiện gần đó, bọn họ kiểm tra xung quanh, nhưng không tìm được người.

“Kỳ lạ, rõ ràng hơi thở thì ở gần đây, tại sao tìm không thấy?”. Người đàn ông vóc dáng cao to, giữa trán có một vệt máu đỏ, ánh mắt phát ra thần quang.

Cô gái vóc dáng không cao, cô ta cười lạnh: “Trên người tiện tì này có Thiên Hương Thảo của tôi, cô ta trốn không thoát đâu!”

Ngô Bình đưa Diệp Ngưng Băng đã hôn mê đến một ngọn núi nho, xung quanh đều là nham thạch phong hóa. Cậu đặt Diệp Ngưng Băng xuống, khẽ điểm nhẹ trên người cô ấy, Diệp Ngưng Băng bỗng tỉnh dậy.

Ngô Bình cho cô nuốt một viên đan dược, Diệp Ngưng Băng dần dần tỉnh táo, cô ấy nhìn Ngô Bình, khẽ thở dài: “Vốn không muốn liên lụy đến anh, không ngờ vẫn khiến anh gặp rắc rối”.

Ngô Bình hỏi: “Hôm qua cô nói cần tôi giúp, chính là chuyện này sao?”

Diệp Ngưng Băng khẽ gật đầu: “Nhưng lúc sau tôi nghĩ lại, nếu anh giúp tôi thì chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy, nên cuối cùng cũng không nói đến”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Cô nghĩ đó là rắc rối, nhưng trong mắt tôi có lẽ cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô không cần phải cảm thấy có gánh nặng”.

Cậu ngừng lại một chút rồi hỏi thẳng: “Kẻ thù của cô là ai, tại sao sau khi chuyển thế rồi bọn họ vẫn còn đến tìm?”

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng u ám, nói: “Anh còn nhớ nhóm nhỏ Túc Huệ Giả của chúng tôi không?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhớ, cô từng nhắc đến”.

Diệp Ngưng Băng nói: “Không sai, giữa những nhóm nhỏ tụi tôi cũng xem như thân thuộc. Lúc trước, vì sơ suất nói ra một chuyện, kết quả có người tính toán ra được thân phận kiếp trước. Người kia tâm tư ác độc, vậy mà lại đi báo thông tin của tôi cho kẻ thù kiếp trước của tôi”.

Ngô Bình: “Người kia là ai?”

Diệp Ngưng Băng: “Không quan trọng nữa. Mãi đến khi tôi phát hiện dấu vết hoạt động gần đây của kẻ thù thì mới biết đã bị lộ thân phận. Mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn âm thầm quan sát, phòng ngừa đây là cái bẫy”.

Ngô Bình: “Vậy sao, bọn họ lo lắng là cô cố ý tung thông tin, dẫn họ đến đây rồi báo thù sao?”

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Bọn họ rất cẩn thận, nhưng có lẽ bọn họ đã thăm dò được tin tức của tôi, nên hôm nay bỗng nhiên ra tay đánh úp. Nếu không phải trong tay có Thiên Tự Độn Phù, chỉ sợ rằng đã bị bọn họ bắt được, sống không bằng chết”.

“Cô với bọn họ có thù gì mà phải truy đuổi hai kiếp như vậy?”, Ngô Bình cảm thấy chuyện này có phần kỳ lạ.

Diệp Ngưng Băng thở dài, kể lại ân oán từ kiếp trước.

Vốn dĩ, kiếp trước cô ấy xuất thân là tu hành thế gia, thế lực gia tộc không hẳn là lớn, nhưng cũng không yếu. Hơn nữa, tư chất tu hành của cô cũng không tệ, cũng bái sư gia nhập vào một tông môn nhất phẩm tu hành.

Bởi vì cô sinh ra đã có vẻ ngoài xinh đẹp, nên được hai đệ tử tinh anh trong tông môn để mắt đến, hai bên vì vậy xảy ra xung đột, cuối cùng hai đệ tử tinh anh trong lúc quyết chiến thì một chết một bị thương.

Đệ tử tinh anh đã chết kia xuất thân từ gia tộc lớn, mẫu thân biết được chuyện này thì giận cá chém thớt với Diệp Ngưng Băng vô tội, cử người truy sát.

Diệp Ngưng Băng được báo tin trước, nên rời khỏi tông môn. Nhưng thủ đoạn đối phương ác độc, lại giết chết cha mẹ người nhà cô ấy, Diệp Ngưng Băng không có hy vọng báo thù, chỉ đành rời xa quê hương.

Thế nhưng, chẳng mấy chốc cô ấy đã bị kẻ thù tìm thấy, bị thương nặng trốn thoát. Lần đó căn cơ cô ấy đã bị hủy, tự biết mình không thể tu hành được nữa, vì thế dùng bí pháp gia truyền chuyển thế trùng sinh.

Ngô Bình nghe xong thì nhíu mày: “Gia đình này quá ác độc. Hại chết cả nhà cô, ân oán đã dứt, mà lại còn truy sát đến cả cô!”

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng tuyệt vọng, nói: “Vốn dĩ tôi muốn từ từ trưởng thành, đến lúc đó sẽ báo thù cho cha mẹ. Không ngờ lại bị bại lộ trước”.

Ngô Bình lại cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, bèn hỏi: “Mấy người kia đến từ đâu?”

Diệp Ngưng Băng nói: “Huyền U Tiên Giới, nhà họ Hà! Nhà họ Hà là thế gia hoàng kim nhất đẳng, thực lực rất mạnh”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Cô yên tâm. Chuyện này nếu tôi đã biết thì sẽ không làm ngơ”.

“Anh thì làm được gì sao?”

Cậu vừa nói xong, thì nghe thấy âm thanh gần đó vang lên, lạnh lùng gai óc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK