Mấy người bọn họ đều kinh ngạc, Ngô Bình tiến lên trước thì cảm nhận được con bướm khổng lồ này tỏa ra khí thế rất kinh người. Ít nhất, cậu ở trước mặt con bướm này, chắc chắn không không đỡ nổi được một chiêu!
Thế nhưng, khí thế khủng khiếp của con bướm khổng lồ này đang dần dần bị phong ấn, biến thành một con bướm bằng băng.
“Meo…”
Mèo đen kêu một tiếng, đi đến trước mặt con bướm, mèo khẽ cào nhẹ, trên mặt đất xuất hiện một cái hỗ, tượng băng lăn vào trong. Mèo đen lại cào vuốt, mặt đất che phủ lớp tượng băng bên dưới lại.
Ngô Bình còn tưởng con mèo này tốt tín, bèn xoa đầu nó: “Không tệ đấy, mày là một con mèo lương thiện”.
Vừa dứt lời, vị trí mà Thái Cổ Ma Điệp chôn vùi bên dưới bỗng xuất hiện một cái chồi non, sau đó chồi non bắt đầu lớn lên và biến thành một loại thần dược mà Ngô Bình chưa thấy bao giờ.
Gốc dược liệu này cao chừng ba thước, giống như một gốc cây nhỏ, tốc độ tăng trưởng rất nhanh, khai chi tán diệp, sau đó ra hoa kết trái. Bắt đầu từ một chồi nhỏ, từ đầu đến cuối chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì quả đã lớn.
Thần dược có được bảy trái, trái nào cũng đỏ rực, tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Xung quanh mỗi quả đều có ba tầng ánh sáng vàng bao bọc, trong luồng sáng vàng có ba nghìn phù chú, vừa nhìn đã biết phẩm chất bất phàm.
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn, đây là thuốc gì vậy?
Ngô Bình ngắm nhìn dược liệu, vươn tay ngắt một trái. Mèo đen kia lập tức dùng vuốt chạm vào Ngô Bình, như thể bảo cậu ăn trái đó vậy.
Ngô Bình nhìn mèo đen, rồi lại nhìn trái cây kia, cắn một ngụm nuốt xuống. Nước quả rất ngọt, còn có vị chua chua, mùi vị tổng thể cũng không tệ.
Vừa ăn vào bụng lập tức biến thành một luồng sức mạnh kỳ lạ tiến vào thân thể Ngô Bình. Luồng sức mạnh này rất mạnh, mang theo hơi thở cổ xưa hủy diệt, khí lực hung hãn của Ngô Bình cũng không tiêu hóa nối. Chỉ thấy da cậu bắt đầu căng trướng, có cảm giác đau đớn như xé rách. Một lúc sau, thân thể cậu căng phồng như quả bóng da vậy.
Mọi người đều giật mình, lo sợ Ngô Bình cứ vậy mà nổ tung.
Mèo đen lại không hề lo lo lắng, trái lại chỉ giương mắt nhìn Ngô Bình như đang nói với cậu không cần lo sợ, mọi chuyện đều sẽ ổn.
Ngay lúc này, Cửu Liên Đài trong Đan Điền của Ngô Bình lại phát uy, bỗng chốc nó rung lên như nhịp tim đập. Chớp mắt, sức mạnh hung hãn như viễn cổ hồng hoang kia chợt lặng lại, bỗng co rút, toàn bộ đều vây quanh Cửu Liên Đài, ngưng tụ thành một con bướm nhỏ rực rỡ và bay nhảy xung quanh đó.
Ngô Bình có thể cảm nhận được, khi con bướm vỗ cánh, trong người cậu xuất hiện luồng sức mạnh kinh người, như có thể hủy diệt mọi thứ!
Ngô Bình rất kinh ngạc, cậu liếc nhìn mèo đen, mèo đen khẽ gật đầu, vì thế cậu cắn răng, lại ăn trái thứ hai.
Cũng hệt như lần trước, thân thể cậu lại căng trướng lên, sau đó luồng sức mạnh viễn cổ hồng hoang lại bị Cửu Liên Đài trấn áp, hóa thành một con bướm nhỏ bay nhảy trong Đan Điền của cậu.
Cứ như vậy, Ngô Bình liên tục ăn hết bảy trái, bảy trái này đều hóa thành từng con bướm nhỏ, vỗ cánh bay lượn trong người cậu.
“Meo!”
Mèo đen rất vui mừng, đi quanh Ngô Bình một vòng như đang quan sát gì đó.
Ngô Bình chợt chấn động trong lòng, thử dùng ý niệm dẫn dắt đàn bướm, đàn bướm cứ vẫy cánh tung bay, lần lượt tiến vào bảy bí khiếu đã mở của cậu.
Bảy bí khiếu này vừa vặn tương ứng với Thất Tinh Trảm Đạo Đồ. Con bướm đầu tiên bay vào bí khiếu thứ nhất, Ngô Bình đã cảm thấy trong người như nổ vang tiếng sấm chớp, khắp người run rẩy. Còn bí khiếu của cậu cũng đột nhiên lớn hơn gấp mười lần, cũng bị một luồng hơi thở kinh thiên động địa chiếm giữ.
Sau đó là bí khiếu thứ hai, bí khiếu thứ ba, mỗi lần có bướm bay vào đều có tiếng nổ vang vọng kinh thiên động địa!
Khi bảy bí khiếu đều đã bị đàn bướm chiếm giữ, sau lưng Ngô Bình lại xuất hiện một bóng hình của Thái Cổ Ma Điệp. Cánh của Thái Cổ Ma Điệp này dài đến ba nghìn thước, có tổng cộng sáu đôi cánh. Trên mỗi một cánh đều có hoa văn hình con mắt màu đen, nếu nhìn kỹ thì hoa văn này là do vô số ký tự Thái Cổ ngưng tụ mà thành!
“Ầm!”
Thái Cổ Ma Điệp khẽ vỗ cánh, đất trời thay đổi, mây gió cuồn cuộn khắp nơi, sấm sét chớp lóe. Ngô Bình còn chưa làm gì mà chỉ là bóng hình sau lưng vỗ cảnh mà đã gây ra ảnh hưởng thế này rồi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Phương Lập cũng run rẩy nói: “Chúc mừng chủ nhân, đã dùng sức mạnh căn nguyên của Thái Cổ Ma Điệp luyện nhập vào bí khiếu. Từ xưa tới nay, có rất ít người mới có thể làm được như vậy. Thế nhưng, sức mạnh bọn họ luyện nhập bí khiếu đều kém xa so với chủ nhân!”
Vì thế Ngô Bình bèn hỏi: “Phương Lập, bên trong bí khiếu còn có thể thêm sức mạnh khác sao?”
“Đương nhiên! Ví dụ như chủ nhân đưa sức mạnh căn nguyên của Thái Cổ Ma Điệp luyện nhập vào bí khiếu, vậy sau này khi sử dụng sức mạnh Thất Tinh Trảm Đạo thì sẽ kèm theo sức mạnh vô thượng của Thái Cổ Ma Điệp!”
“Thái Cổ Ma Điệp nà cũng gần như tuyệt chủng ở Thánh Cổ Đại Lục rồi, ở Thượng Cổ thì nó là một trong những sinh linh đỉnh cao, là sinh linh mạnh nhất đứng đầu chuỗi thức ăn!”
Ngô Bình bất giác nhìn mèo đen, mạnh như vậy mà lại bị nó dễ dàng đánh chết vậy sao?
Như hiểu rõ nghi hoặc của Ngô Bình, Phương Lập vội nói: “Chủ nhân, bản thể con mèo này có lẽ là cấm kỵ đại thiên! Mà thân là cấm linh thực lực của nó đã gần với cấm linh chí cao! Tuy Thái Cổ Ma Điệp mạnh nhưng dù sao nó vẫn còn non trẻ, đương nhiên không phải đối thủ của cấm linh!”
Ngô Bình gật đầu, cậu nhìn gốc cây lớn kia, hỏi mèo đen: “Miêu Nhi, đây là nơi mà mày ở sao?”
Mèo đen khẽ gật đầu, nó đi đến bên cạnh cây to, nhìn xung trước, sau đó há miệng hít một hơi. Lập tức trong cây có luồng sức mạnh màu đen khổng lồ bỗng chốc bị nó hút vào miệng!
Sức mạnh phóng ra, cây lớn mau chóng khô héo thấy rõ, cuối cùng một cơn gió thổi qua, nó đã hóa thành tro bụi bay khắp đất trời!
Cây lớn không còn, Ngô Bình phát hiện dưới gốc cây có một vật giống như một khối pha lê màu tím, cậu đi đến nhặt một mảng, phát hiện nó có lưỡi răng sắc bén, dài khoảng một tấc, nặng khoảng ba cân.
“Đây là gì?”, cậu hỏi người bên cạnh.
Lăng Bộ Phi cầm thứ trong tay quan sát một lúc nhưng cũng không nhận ra, những người khác cũng lắc đầu.
Vẫn là Phương Lập biết nhiều, anh ta lập tức lên tiếng: “Chủ nhân, nếu tôi không lầm thì đây có lẽ là Tử Văn Mẫu Kim! Thứ này là nguyên liệu tốt nhất để tạo thành các loại binh đao pháp bảo. Ở Thánh Cổ Đại Lục, chỉ một miếng Tử Văn Mẫu Kim này xuất hiện đều sẽ khiến vô số thế lực điên cuồng cướp lấy!”
Ngô Bình dùng thần niệm quét, phát hiện dưới cây có mười lăm miếng, cậu gom hết toàn bộ rồi bỏ vào trong không gian trữ đồ.
Mạc Khinh Ngữ nói: “Tuy không biết là gì nhưng chắc chắn lai lịch bất phàm”.
Tâm trạng Ngô Bình không tệ, cậu ôm mèo đen vào lòng, nói: “Chúng ta đi đến một nơi trước”.
Nơi mà cậu nói chính là một khu vực được đánh dấu đỏ trong bản đồ!
Cứ như vậy, Ngô Bình đi trước, những người còn lại đi theo sao. Mèo đen thì thoải mái được Ngô Bình ôm lấy, thi thoảng lại khẽ keo meo meo dễ chịu.
Cứ như vậy đi hơn trăm dặm, phía trước xuất hiện một khu rừng cây cối khô héo, mặt đất màu đen, từng luồng khí lạnh tuôn ra từ mặt đất.
Cách khu vực mày đen còn hơn trăm bước, mấy người Mạc Khinh Ngữ đều cảm thấy có nguy hiểm, đều dừng chân, không dám tiến lại gần.
Chỉ có Ngô Bình thì không cảm giác gì, cậu nói: “Mọi người ở đây đợi tôi một lát, tôi vào xem xem”.
Khi Ngô Bình bước vào khu vực âm tà màu đen kia thì cảm nhận được hai luồng sức mạnh âm tà dày đặc lạnh đến thấu xương, chui vào trong từ lòng bàn chân cậu.
Thế nhưng, luồng khí lạnh này vừa vào trong người thì đã bị sức mạnh do Thái Cổ Ma Điệp vỗ cánh tạo ra đánh vỡ. Thậm chí, sức mạnh Thái Cổ Ma Điệp còn xuyên qua bàn chân Ngô Bình chui vào đất.
Bỗng chốc, những nơi cậu đi qua thì nước đều bốc hơi và chuyển từ đen sang trắng!
Đi vào trong mấy dặm, luồng khí lạnh dưới mặt đất càng dày hơn, tạo thành từng làn khói đen bay vườn dưới đất, sau đó lại ngưng tụ thành hình dáng một sinh vật kỳ lạ mà Ngô Bình không thể nhận ra trong không trung.
Lúc này, Ngô Bình nhìn thấy một cái hố lớn. Đường kính hố hơn nghìn mét, sâu đến mấy trăm mét. Cậu đến bên cạnh hố, phát hiện dưới đáy có một viên đá màu đen to chừng trái bí đao, đang tỏa ra luồng khí đen kinh người!
Chương 2715: Vẫn thạch Thiên Ngoại, sen đen kỳ quái
Khí đen bốc lên không, cách vẫn thạch gần trăm mét rồi ngưng tụ thành một đóa sen màu đen úp ngược xuống, lơ lửng trên không trung, dường như trong hoa sen có vô số thứ kỳ lạ bị phong ấn, chúng đang chực chờ thoát khỏi đóa sen đen.
Ngô Bình chau mày, hỏi: “Phương Lập, ông có nhận ra thứ này không?”
Phương Lập cũng không biết, nói: “Cậu chủ, thứ này tà môn, tôi cũng không biết lai lịch của nó”.
Mèo đen “meo” một tiếng, nhảy lên vai Ngô Bình, nhìn xuống vẫn thạch đen ở dưới, ánh mắt rất nặng nề.
Tiếp ngay đó, mèo đen kêu thét lên một tiếng chói tai, khi tiếng thét vang lên, đóa sen đen ngược bỗng rùng một cái rồi sau đó rung lắc mạnh, bên ngoài xuất hiện kết tinh màu đen. Có vẻ như mèo đen đang muốn phong ấn thứ kỳ quái đó.
Nhưng khí tức của hoa sen đen quá mạnh, có thể kháng cự được. Thế là mèo đen thét lên tiếng thứ hai, thời không xung quanh sen đen méo mó, vô số khó đen bao trùm lấy nó, tầng tầng lớp lớp.
Bỗng nhiên, khí tức của sen đen biến mất hẳn, nó biến thành một mẩu băng màu đen, rơi xuống chân Ngô Bình.
Lúc này, mèo đen dường như đã kiệt sức, mệt mỏi ngã vào lòng Ngô Bình, sau đó nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Ngô Bình liếc nhìn mẩu băng màu đen đó, không dám động vào mà chỉ ném vào túi chứa đồ.
Bây giờ vẫn thạch dưới hố đã không còn toát ra khí đen nữa, có thể thấy nó chỉ là một vật chủ, thứ đáng sợ thật sự là đóa sen đen đó, có điều nó đã bị mèo đen phong ấn rồi.
Nhưng Ngô Bình vẫn quyết định xuống xem thử, dù sao thì thứ có thể phong ấn được hoa sen đen thì nhất định chất liệu cũng sẽ không tồi.
Ngô Bình đáp xuống phía trước vẫn thạch, phát hiện bùn đất xung quanh đều biến thành thủy tinh đen, trên vẫn thạch có rất nhiều lỗ nhỏ chi chít, chắc cũng phải đến hơn cả ngàn lỗ.
Cậu quan sát một lúc, phát hiện vẫn thạch này cứng lạ thường, hơn nữa còn toát ra sức mạnh tà đạo. Cậu thử lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, chém lên thử nhưng chỉ tóe lửa, vẫn thạch vẫn không hề hấn gì.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Hàng tốt, nếu có thể chế tạo nó thành binh khí thì nhất định sẽ là thần binh sắc bén nhất thiên hạ”.
Cậu cất vẫn thạch vào.
Lúc cậu ra đến mép thìa thấy mấy cô gái đang đợi cậu quay lại, khi thấy cậu thì ai nấy cũng thi nhau hỏi tình hình. Ngô Bình chỉ nói không có gì đặc biệt rồi đưa mấy cô gái đi về hướng khác.
Lúc này Ngô Bình nhìn về khu vực được đánh dấu màu trắng trên bản đồ, cậu quyết định lát nữa sẽ đến đó xem thử.
Sau khi mấy người họ rời khỏi đó, trên đường đi, Ngô Bình bỗng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Mắt cậu sáng lên, cậu biết chắc nhất định trong phạm vi một trăm dặm gần đó có thuốc quý hiếm có.
Thế là cậu phóng về phía có mùi thơm, đi được gần mười mấy dặm thì cậu nhìn thấy một ngọn núi thấp, dưới chân núi có rất nhiều người đang đứng, cảnh giác quan sát xung quanh như đang canh chừng thứ gì đó.
Sự xuất hiện của mấy người Ngô Bình lập tức thu hút sự chú ý của những người đó. Người cầm đầu hét lớn với mấy người Ngô Bình từ phía xa: “Cút xa ra, nếu không thì sẽ lấy mạng chó của các người”.
Câu nói đó rất không khách sáo, Điền Mỹ Mỹ tức đến thở gấp, nói: “Mạng của các người mới là mạng chó, bà đây cứ không đi đấy”.
Trong số mấy người đó có một người vừa mập vừa lùn, anh ta chỉ tay ra, một thanh kiếm bay vút lên trời, biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài cả trăm mét, chém về phía của nhóm người Ngô Bình.
Đấy là chiêu thức giết người, khí tức trên thanh kiếm khổng lồ rất sắc bén, nếu họ không chiến đấu thì e rằng sẽ phải tan xương nát thịt, biến thành oan hồn dưới lưỡi kiếm đó.
Nhóm người đó vừa gặp đã ra tay giết người khiến mặt Ngô Bình lạnh tanh, cậu lấy kính Thất Tinh Long Uyên ra, thi triển sức mạnh Thất Tinh Trảm Đạo, bảy bí huyệt đồng loạt vang lên, bảy con bướm ma Thái Cổ, một luồng khí tức chấn động tám phương, uy chấn thiên địa xuất hiện.
Kiếm Thất Tinh Long Uyên chém vào không trung, kiếm ảnh khổng lồ xuất hiện, thân kiếm dày đặc tia lửa điện, gió mạnh mang theo sát khí kinh người, chém mạnh xuống.
“Ầm”.
Phi kiếm mà đối phương phóng ra đụng phải khí tức của thanh kiếm khổng lồ, nát vụn ngay tại chỗ, người ngự kiếm thì ọe một tiếng, hộc máu tươi.
Cùng lúc đó, khí tức đáng sợ khiến mấy người đó tái mặt, quay đầu định bỏ chạy. Nhưng không kịp nữa rồi, uy lực đáng sợ của thanh kiếm khổng lồ khiến họ không thể nào dùng sức được, hai chân hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của họ.
“Xin hãy nương tay”.
Một luồng sáng vàng từ trên núi vút ra, luồng sáng vút lên không trung, gặp gió thì lan ra, biến thành một ngọn núi màu vàng cao hơn ngàn mét, chặn ngay trước thanh kiếm khổng lồ.
Ngô Bình không dừng lại, lạnh lùng nói: “Chém”.
Một âm thanh lớn vang lên, ngọn núi màu vàng bị chém thành hai, tàn dư của kiếm khí ập xuống đất, hất văng những người trên mặt đất, ai nấy đều đứt gân gãy xương, ngũ tạng dập nát.
Ngọn núi bị chẻ làm hai, rơi xuống đất, đó là hai mảnh núi to bằng bàn tay.
Một người đàn ông tóc trắng từ trên núi bay xuống, tuổi tác không lớn lắm, nhưng ánh mắt lại có vẻ già nua. Anh ta thấy đồng bọn của mình đều bị thương nặng thì cố kiềm nén cơn giận trong lòng, chắp tay với Ngô Bình từ phía xa.
“Anh bạn, sao phải ra tay nặng đến thế?”
Ngô Bình nghe anh ta nói thế thì không kiềm được, giận đến bật cười: “Anh có mù không thế? Rõ ràng lúc nãy họ đã dùng phi kiếm muốn giết chúng tôi trước, nếu chúng tôi đánh không lại phi kiếm, lẽ nào người giả nhân giả nghĩa như anh sẽ ngăn cản họ sao?”
Câu nói đó khiến tu sĩ tóc bạc vô cùng tức giận, có điều anh ta vẫn cố nén cơn giận, nói: “Anh bạn, lúc nãy tôi đã không kịp ngăn cản, giờ tôi xin lỗi anh”.
“Nếu xin lỗi có tác dụng thì thế giới còn có xung đột, đánh giết sao?” Ngô Bình nói rồi bước về trước một bước, sau đó thì xuất hiện ngay trên núi.
Người đàn ông tóc trắng thấy Ngô Bình xông lên núi thì hét lớn: “Không được lên núi”.
Ngô Bình vẫn không dừng lại, lạnh lùng đáp: “Chỉ dựa vào anh mà cũng dám quản tôi sao?”
Tu sĩ tóc trắng rối lên, chỉ tay phải lên không, hét lớn: “Mượn dùng Trảm Tiên Đài”.
Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng sấm vang lên, một cơn lốc xoáy lớn xuất hiện với một cái bệ bên trong. Trên bệ có một thanh đao Trảm Tiên khổng lồ. Dường như trên bệ có máu tiên đang chảy, máu có màu vàng và bốc lên khí tức kinh người.
Có thể thấy Trảm Tiên Đài chỉ là ảo ảnh, nhưng dù là như vậy thì nó vẫn tạo ra áp lực rất lớn cho Ngô Bình.
Trảm Tiên Đài đã khóa chặt Ngô Bình, cơ thể cậu không thể nào cử động được, thần hồn cũng chịu áp lực rất lớn, đầu óc trống rỗng.
Cậu vừa bất ngờ vừa tức giận, đấy là thứ quỷ quái gì?
Chính vào lúc này, tháp Thiên Mệnh trong biển ý thức của cậu đột nhiên rung chuyển, một luồng khí tức được giải phóng ra, tiếng “rắc rắc” vang lên, Trảm Tiên Đao trên Trảm Tiên Đài đó gãy làm hai, sau đó Trảm Tiên Đài cũng rạn nứt rồi biến thành hư vô.
“Cái gì?”. Người đàn ông tóc bạc ngơ ngác, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Anh ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt kinh sợ: “Sao anh có thể làm được?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh tưởng chỉ có một đòn sát thủ?”
Người đàn ông áo trắng giẫm mạnh chân: “Tôi nhận thua, tôi bằng lòng dâng hết vật báu trên núi cho anh, hi vọng anh tha cho chúng tôi một lần”.
Ngô Bình cười lạnh lùng, không nói lời nào.
Người đàn ông tóc trắng chột dạ, anh ta bỗng lấy túi chứa đồ ra, quăng nó cho Ngô Bình, nói: “Anh bạn, đấy là toàn bộ thần dược mà tôi có được trong chuyến đi này, tặng cho anh hết đấy”.
Ngô Bình nhận lấy túi đồ, phát hiện bên trong có ba món đồ và bốn cây thuốc, những dược liệu này đều không tầm thường, chỉ là đến cả cậu cũng không nhận ra nên không hiểu rõ được dược tính.
Cậu cất túi đồ rồi hỏi: “Trên núi có gì?”
Giờ đã không cần phải giấu giếm nữa, nam tu thở dài, nói: “Quả Tam Giới”.
Phương Lập nghe thấy cái tên quả Tam Giới thì liền thốt lên: “Cậu chủ, nhất định phải có được quả đó, mau lên”.