Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2276: Đệ tử Tử Đỉnh

Trưởng lão ban nãy cũng đi theo Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chuẩn bị luyện chế đan dược nào?”

Có bốn nhóm phương thức luyện đan là bạch đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh và Tử Đỉnh.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Trưởng lão, đệ tử chọn nhóm đan dược Tử Đỉnh”.

Trưởng lão kia ngẩn ra hỏi: “Cậu mới đến đây lần đầu đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Trưởng lão ấy khuyên nhủ: “Thế thì cậu nên bắt đầu từ đan dược Hoàng Đỉnh hoặc Bạch Đỉnh, chứ Tử Đỉnh khó lắm, cậu sẽ thất bại đấy. Muốn kiểm tra lại thì phải chờ ba tháng nữa, tôi thấy cậu là hạt giống tốt nên không muốn cậu lãng phí thời gian”.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn trưởng lão nhắc nhở, nhưng đệ tử vẫn chọn Tử Đỉnh ạ”.

Trưởng lão kia lắc đầu nói: “Được rồi, tuỳ cậu”.

Ngô Bình bắt đầu rửa lò, thấy vị trưởng lão kia vẫn chưa chịu đi, anh hỏi: “Xin hỏi danh tính của trưởng lão ạ?”

Ông ấy cười nói: “Tôi là Chu Thần Cửu, trưởng lão phụ trách quản lý đệ tử mới”.

Ngô Bình: “Chu trưởng lão, cảm ơn trưởng lão đã quan tâm đến đệ tử. Mời trưởng lão nán lại một chút xem đệ tử luyện chế năm loại đan dược được không ạ?”

Chu Thần Cửu cười nói: “Được, dù gì tôi cũng đổi ca rồi nên sẽ ở lại xem cậu trổ tài. Nếu cậu trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì tôi sẽ tiến cử cậu với các thầy luyện đan có tiếng của môn phái”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó nhanh chóng vào việc.

Lò đầu tiên là đan dược cơ bản, anh chỉ mất hơn 15 phút là hoàn thành, thành phẩm là đan dược thượng thượng phẩm! Đó là anh còn chưa thi triển hết tài năng, không thì có thể lên tới cấp cực phẩm.

Thấy ngay lò đầu tiên, Ngô Bình đã luyện chế ra đan dược thuộng thượng phẩm, Chu Thần Cửu sáng mắt lên rồi khen ngợi: “Giỏi, trình độ luyện đan của cậu còn thuần thục hơn khối đại sư luyện đan, khá lắm!”

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai và ba, độ khó tăng dần lên, nhưng chất lượng đan dược của anh vẫn đạt cấp thượng thượng phẩm.

Khi anh bắt đầu luyện chế lò thứ tư, các đệ tử áo trắng xung quanh đã ngừng bàn tán, thay vào đó là các anh nhìn ngưỡng mộ tới anh. Thậm chí, mấy trưởng lão phụ trách ở đây cũng chạy tới với vẻ khen ngợi và tán thưởng.

“Giỏi lắm! Mới luyện lò đầu đã cho ra đan dược thượng thượng phẩm, chuyện này đã lâu không xuất hiện ở môn phái ta. Ha ha, xem ra đan tông của chúng ta sắp đón chào một thiêu kiêu tuyệt thế mới rồi”.

Một trưởng lão khác hỏi: “Ngô công tử trước kia đã luyện chế đan dược này chưa?”

Thì ra, các phương thức luyện đan dùng để xét duyệt chỉ có bấy nhiêu, rất nhiều người trước khi đến kiểm tra đều luyện tập suốt ở nhà, với mục đích có thể tăng chất lượng đan dược.

Ngô Bình lắc đầu: “Thưa trưởng lão, đệ tử mới luyện lần đầu”.

Mọi người đều chấn động!

Loáng cái, Ngô Bình đã luyện xong lò thứ tư, thành phẩm vẫn là đan dược thượng thượng phẩm. Sau đó, anh chỉ cần luyện nốt lò thứ năm là có thể trở thành đệ tử Tử Đỉnh rồi.

Khi anh đang chuẩn bị bắt tay vào luyện lò thứ năm thì có một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc váy vàng đi tới, theo sau cô ấy là một đám đệ tử nam, tạo thành một khung cảnh như các vì sao quay quanh mặt trăng

Cô ấy liếc nhìn bốn lò đan dược mà Ngô Bình đã luyện xong, sau đó sáng mắt lên nói: “Nghe nói có một sư đệ sắp đột phá thành đệ tử Tử Đỉnh thành công rồi. Ban đầu, tôi không tin, nhưng giờ xem ra hình như họ còn đánh giá thấp thực lực của cậu”.

Ngô Bình nhìn cô gái rồi chào hỏi: “Tham kiến sư tỷ”.

Cô gái vô cùng xinh đẹp, trên đường đi, Ngô Bình đã gặp rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp của đan tông, nhưng chưa ai có thể sánh bằng cô gái này! Cô ấy có một khí chất rất đặc biệt, khiến người khác vừa gặp đã không thể quên.

Ngô Bình vẫn đang luyện đan nên không dám nhìn cô ấy nhiều, sau đó anh ngoảnh đi tiếp tục công việc.

Cô gái nói: “Tôi là Minh Thiên, đệ tử ngũ hoàng đỉnh”.

Ngô Bình: “Ra là Minh sư tỷ, hân hạnh!”

Loáng cái, Ngô Bình đã vào bước cuối, dù anh đã khiêm tốn che bớt tài, nhưng vẫn khiến mọi người vây xem phải kinh ngạc.

Đôi mắt đẹp của Minh Thiên sáng ngời, khi Ngô Bình mở lò rồi lấy đan dược ra, cô ấy không tiếc lời khen ngợi với vẻ bái phục và tán thưởng.

Các trưởng lão khác cũng vỗ tay khen ngợi.

Thì ra, thành phẩm của lò này vẫn là đan dược thượng thượng phẩm.

Chu Thần Cửu cười nói: “Hà trưởng lão, cậu ấy luyện đan xong rồi, mau đánh giá đi”.

Một trưởng lão đi tói, sau đó lần lượt kiểm tra cả năm loại đan dược xem có đúng là mới luyện chế hay không cùng cấp bậc của từng loại.

Kiểm tra xong, Hà trưởng lão cười nói: “Cả năm loại đan dược đều đạt cấp thượng thượng phẩm, hơn nữa còn hoàn thành trong thời gian quy định và không được ai chỉ dẫn. Vì vậy, tôi tuyên bố đệ tử áo trắng Ngô Bình đã đạt đến trình độ đệ tử đơn Tử Đỉnh, sau này sẽ là một đệ tử Tử Đỉnh tôn quý của Ngạo Thế Đan Tông chúng ta!”

Sau đó, tất cả mọi người đều vỗ tay như pháo nổ, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đệ tử Tử Đỉnh sau này bét cũng thành đệ tử lục đỉnh, thậm chí còn cao hơn.

Minh Thiên cười nói: “Ngô sư đệ, chúng ta lần đầu gặp mặt, hi vọng sau này sẽ thường xuyên qua lại. Đây là truyền thư của chị, có chuyện gì cần nhờ thì cậu cứ đến tìm chị nhé. Nếu giúp được thì chị sẽ cố hết sức.

Nói rồi, cô ấy đưa một ngọc bàn màu xanh lục cho Ngô Bình. Đây là một món pháp khí tên là truyền thư, có thể viết chữ lên đó rồi chuyển cho người khác.

Cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có năm người có truyền thứ giống Minh Thiên. Hơn nữa, lần này Minh Thiên còn chủ động đưa truyền thư cho Ngô Bình. Phải biết rằng truyền thư đều có một đôi, mỗi người cầm một cái, dù có ở cách nhau bao xa cũng có thể liên lạc được. Ngoài ra, nếu người ở Cửu Dương cảnh tặng nhau truyền thư thì chứng tỏ họ có quan hệ vô cùng thân thiết.

Thấy thế, các đệ tử nam đứng sau Minh Thiên đều thấy đau lòng. Họ theo đuổi Minh Thiên đã nhiều năm, dùng đủ mọi cách để lấ lòng cô ấy, mà Minh Thiên chưa từng cho ai trong số họ truyền thư cả.

Tuy ghen tỵ là vậy, nhưng Ngô Bình là một người có tài thật sự, chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở, so ra thì bọn họ đều thua kém anh.

Anh nhận lấy truyền thư rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.

Minh Thiên đi rồi, Chu Thần Cửu còn vui hơn ai hết rồi cười nói: “Ngô công tử, giờ cậu là đệ tử Đơn Tử Đỉnh nên sẽ nhận được đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh. Cậu mau đến Vấn Đỉnh Lâu tìm người làm thân phận mới cho đi”.

Đệ tử Tử Đỉnh sẽ có quần áo và huy hiệu riêng để phân biệt với các khác. Thường thì trên áo của đệ tử Tử Đỉnh sẽ thêu một cái đỉnh mài tím nạm vàng, được làm vô cùng tì mỉ và đẹp mắt, nên chỉ cần nhìn là biết ngay chủ nhân của bộ quần áo là đệ tử cấp nào.

Ngô Bình bước ra, Hồ Tông Linh đã cười ngoác miệng: “Công tử, đúng là tôi không nhìn nhầm, cậu có thể dễ dàng trở thành đệ tử Tử Đỉnh!”

Ngô Bình: “Đến Vấn Đỉnh Lâu xác nhận thân phận đã”.

Hồ Tông Linh: “Vâng, để tiểu nhân dẫn đường”.

Đến nơi rồi, Ngô Bình chính thức có thân phận mới và được chia ba bộ đồ, mỗi bộ đều có huy hiệu Tử Đỉnh. Đương nhiên, anh còn nhận được đãi ngộ của đệ tử ngũ đỉnh nữa.

Trong đố bao gồm một chiếc túi trữ đồ thêu một cái Tử Đỉnh, không gian trong túi rất rộng, hơn nữa còn có nhiều tầng để cất các đồ khác nhau.

Trong túi còn có năm triệu tiền Tiên cùng các đồ dùng hàng ngày và đồ dùng cho luyện đan như lò luyện, phương thức luyện chế.

So với các thứ đó thì thứ quý nhất với Ngô Bình là dược liệu và quyền hạn luyện chế đan dược. Anh càng luyện chế được nhiều đan dược thì càng nhận được nhiều dược liệu. Có thể nói sau này hầu hết đan dược mà anh luyện chế anh không cần đích thân đi tìm dược liệu nữa, Ngạo Thế Đan Tông sẽ cung cấp hết.

Lấy đồ xong, Ngô Bình hỏi Hồ Tông Linh: “Hình như ba tháng mới xét duyệt một lần, có phải tôi cần đợi ba tháng nữa mới được đi xét duyệt tiếp không?”

Hồ Tông Linh: “Vâng, nhưng ba tháng nhanh ấy mà, loáng cái là hết thôi. Tiểu nhân cũng mong ngày thấy công tử trở thành đệ tử Tam Tử Đỉnh quá!”
Chương 2277: Tuyệt Tâm Đan của bảng Linh Đan

Có thân phận mới xong, Ngô Bình về lại nhà cũ - chỗ mới dọn dẹp xong, nhưng giờ anh lại chuẩn bị chuyển đến nơi khác rồi. Đệ tử đơn Tử Đỉnh có đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh nên anh sẽ được chuyển đến một ngôi nhà rộng rãi và khang trang hơn.

Đến nhà mới rồi, Ngô Bình phát hiện có hơn chục người làm ở đây, mỗi người phụ trách một việc khác nhau, gần như anh và Hồ Tông Linh không cần động tay vào việc gì cả.

Sau khi dọn vào ở, Ngô Bình đã biết một danh sách các dược liệu và sai Hồ Tông Linh cầm thẻ của anh đi tới kho thuốc. Đây là các dược liệu mà anh cần dùng khi tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, anh cũng không rõ Ngạo Thế Đan Tông có hay không, nhưng cứ phải tìm thì mới biết được.

Hồ Tông Linh rất quen thuộc với nơi này nên chưa tới một tiếng sau đã về, anh ta ném một cái túi trữ đồ xuống đất rồi nói: “Công tử, dược liệu công tử cần đều ở trong này rồi”.

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”

Hồ Tông Linh: “Công tử nhận được đãi ngộ của đệ tử Ngũ Đỉnh nên được phép lĩnh miễn phí các dược liệu này. Nhưng công tử phải nộp một ít đa dược có giá trị tương đương trong một thời gian nhất định, coi như phí lấy dược liệu”.

Ngô Bình: “Ừm, chuyện này đơn giản, chỉ cần có dược liệu là ổn”.

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế đan dược cần cho Tứ Chuyển. Anh luyện chế một lèo hai lò, thành phẩm của lò thứ hai là đan dược cực phẩm. Thời gian qua, trình độ luyện đan của anh ngày càng cao hơn, nhất là khi anh luyện đan ở môi trường của vũ trụ chính.

Uống đan dược xong, Ngô Bình vận chuyển Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp rồi tiếp tục cường hoá bí thai. Loáng cái, anh đã tu luyện xong, nhưng thời gian đã trôi đến trưa ngày hôm sau rồi.

Anh mở cửa đi ra ngoài, Hồ Tông Linh nói: “Lúc công tử bế quan tu luyện đã có vài người đến tìm”.

Ngô Bình hỏi: “Ai thế?”

Hồ Tông Linh: “Một đệ tử Ngũ Đỉnh, đệ tử Tứ Hoàng Đỉnh và một người bán đan dược”.

Ngô Bình: “Họ tìm tôi có việc gì?”

Hồ Tông Linh: “Công tử là đệ tử Tử Đỉnh nên có tiềm lực vô hạn, vì thế họ mới muốn lấy lòng. Ví dụ như đệ tử Ngũ Đỉnh kia, tuy có cùng đãi ngộ với công tử, nhưng tiềm lực thì thua xa. Chắc chưa tới một năm nữa, địa vị của công tử sẽ hơn hẳn hắn”.

Ngô Bình: “Người bán đan dược thì sao?”

Hồ Tông Linh: “Đó là người muốn bán độc quyền đan dược của công tử để kiếm lời cao, mỗi thầy luyện đan đều có vài đan dược sở trường”.

Ngô Bình: “Thôi, tôi mới đến nên tạm chưa muốn giao du với họ. Hồ Tông Linh, anh mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan đến đây cho tôi”.

Hồ Tông Linh sáng mắt lên: “Công tử chuẩn bị luyện chế đan dược trên bảng ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Một là tôi muốn thử xem mình có thể luyện chế được bao nhiêu, hai là muốn dùng chúng để nộp lên trên”.

Hồ Tông Linh: “Vâng, tiểu nhân đi lấy ngay”.

Hồ Tông Linh đi rồi, Ngô Bình cảm thấy ngọc bàn trên người mình phát sáng. Đó chính là truyền thư của Minh Thiên, anh lấy ngọc bàn ra xem thì thấy trên đó có một bức thư.

“Ngô sư đệ, không biết trưa nay cậu có rảnh không? Chị mới chế được một loại trà tên là Bách Hoa, nếu cậu rảnh thì mời đến dùng trà”.

Thấy thế, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quyết định đi một chuyến. Anh mới đến đây mà kết thân được với một đệ tử ngũ hoàng đỉnh thì cũng là chuyện tốt.

Vì thế, anh đã hồi âm và ngỏ ý là mình sẽ đến.

Không chờ Hồ Tông Linh quay lại, anh đã đến chỗ của Minh Thiên. Cô ấy có cấp bậc cao hơn anh nên chỗ ở đã là một trang viên với rất nhiều người hầu kẻ hạ.

Anh đi tới cổng thì có một cô hầu gái tươi cười tiến lên đón: “Ngô công tử, tiểu thư bảo tôi chờ công tử ở đây, mời vào!”

Cô hầu gái này cũng rất xinh đẹp, khiến người nhìn có ấn tượng khó phai, hơn nữa từng cử chỉ trông cũng không giống người hầu.

Ngô Bình đi theo cô ấy tới một chòi nghỉ mát, Minh Thiên đang ngồi pha trà ở đây.

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy cười nói: “Ngô sư đệ, mời ngồi!”

Ngô Bình ngồi xuống phía đối diện cô ấy rồi nói: “Sư tỷ thật có nhã hứng!”

Minh Thiên: “Trà do các thầy luyện đan như chúng ta làm mới là trà ngon”.

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy”, anh cũng cầm một cái kẹp nhỏ lên rồi bắt đầu phối trà.

Minh Thiên: “Xem ra sư đệ cũng là người yêu trà”.

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một khẩu vị riêng, em cũng pha thử một mình, mời sư tỷ nhận xét”.

Loắng cái, hai người đã pha trà xong, mỗi loại đều toả một hương thơm riêng. Vị trà của Minh Thiên tao nhã, dư vị lưu lâu. Vị trà của Ngô Bình khá mạnh, mùi thơm nhẹ, uống xong mới cảm nhận được dư vị là có tới ba loại.

Hai người đổi trà cho nhau, Minh Thiên nhấp một ngụm rồi cảm thán: “Trà của sư đệ sánh ngang với đan dược cực phẩm, còn của chị cùng lắm chỉ như cấp thượng thượng phẩm thôi”.

Ngô Bình: “Sư tỷ quá khen!”

Lúc này, Minh Thiên đã nói vào chuyện chính: “Giờ sư đệ là đệ tử Tử Đỉnh rồi, sau này sẽ có tiền đồ vô hạn. Giờ chị đang có một vướng mắc trong luyện đan muốn thỉnh giáo cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Đến sư tỷ còn vướng mắc thì e em cũng không giải quyết được”.

Minh Thiên: “Thiên bẩm của cậu hơn chị, không cần khiêm tốn”.

Ngô Bình: “Được sư tỷ coi trọng, sư đệ sẽ cố hết sức”.

Minh Thiên: “Phòng luyện đan của chị ở phía sau, mời cậu đi theo chị”.

Hai người đi tới một phòng luyện đan, có một cái lò có chất lượng tốt hơn của Ngô Bình ở bên trong. Lúc này, lò luyện đan đóng chặt, mùi đan dược bay ra có trạng thái hỗn loạn, hơn nữa còn bị pháp lực phong ấn.

Minh Thiên nhìn lò luyện đan mà thở dài: “Đây đã là lò thứ năm rồi, tốn biết bao dược liệu quý”.

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì vậy?”

Minh Thiên lấy một phương thức luyện chế ra: “Tuyệt Tâm Đan đứng thứ 84 trên bảng Linh Đan”.

Ngô Bình đã từng đọc về đan dược này nên biết tác dụng của nó rất thần kỳ, nó có thể khiến ý chí của người uống trở nên kiên định.

Trong quá trình tu luyện khó tránh khỏi những lúc sợ này sợ kia. Nhưng uống đan dược này vào rồi thì sẽ dũng cảm hơn, tu sĩ có thể gạt bỏ mọi âu lo và do dự, từ đó gặt hái được nhiều thành công hơn.

Anh đi tới trước lò luyện rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát, sau đó phát hiện có mấy loại dược tính ở bên trong đang đánh nhau nên không thể sinh ra phản ứng.

Anh hỏi: “Sư tỷ có cho dược lực nào khác vào để điều chỉnh không?”

Minh Thiên cười trừ: “Chị đã thử năm cách rồi mà vẫn không có tác dụng”.

Ngô Bình: “Còn dược liệu không?”

Minh Thiên: “Còn đủ cho một lò nữa thôi”.

Ngô Bình: “Nếu sư tỷ tin thì hãy để em luyện thử một lò xem sao”.

Minh Thiên: “Trông cả vào cậu đấy, nếu thành công thì chị có thể đột phá lên thành đệ tử Lục Đỉnh và được môn phái khen thưởng”.

“Thưởng gì vậy?”

Minh Thiên: “Bất kỳ đệ tử nào của môn phái mà luyện chế thành công một loại đan dược trên bảng Linh Đan thì đều được thưởng. Ví dụ như Tuyệt Tâm Đan này, phần thưởng khi luyện chế thành công là dược liệu để luyện chế mời lò Tuyệt Tâm Đan, hơn nữa môn phái còn mua lại đan dược với giá cao. Thường thì Tuyệt Tâm Đan trung phẩm có giá khoảng 20 triệu tiền Tiên ở ngoài thị trường, nhưng môn phái sẽ mua lại của chúng ta với giá 30 triệu”.

Ngô Bình gật đầu: “Hay đấy!”

Sau đó, anh bắt đầu luyện đan. Đầu tiên, anh phá bỏ phong ấn rồi làm sạch lò, sau đó cho các dược liệu vào rồi cho thêm ba loại khác nữa, đưa các dược lực về trạng thái chung hoà. Nhờ đó mà các dược lực đã có phản ứng tốt với nhau và đạt đến hiệu quả mà Tuyệt Tâm Đan cần, nhưng cùng vì thế mà đan dược này đã có thêm vài công dụng, chúng giúp tăng thể chất và tinh thần cho người uống.

Thấy dược lực trong lò bắt đầu dung hợp, cuối cùng ngưng tụ thành đan dược, Minh Thiên vừa kinh ngạc vừa bái phục nói: “Sao sư đệ biết trạng thái trung gian của mấy loại dược liệu này?”
Chương 2278: Thầy luyện đan nổi tiếng

Ngô Bình biết được điều này vì anh có rất nhiều kinh nghiệm luyện đan cùng các hiểu biết sâu rộng về dược tính của từng loại dược liệu. Đương nhiên đó cũng nhờ công lớn của khả năng nhìn xuyên thấu, vì nó có thể nhìn thấy bản chất phản ứng của dược liệu.

“Tình cờ em biết vài dược liệu trong số này”, anh giải thích.

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ đã giúp chị được một việc lớn đấy, bởi chỉ có vài thầy luyện đan luyện chế được Tuyệt Tâm Đan thôi. Nhưng họ đều giữ bí mật, vì họ kiếm tiền dựa vào nghề này mà”.

Ngô Bình: “Xem ra, đây là một ngành rất có tương lai!”

Minh Thiên: “Chị sẽ chia cho cậu một nửa tiền bán đan dược”.

Ngô Bình: “Sư tỷ khác sáo rồi, sao em lấy tiền của chị được”.

Minh Thiên: “Nếu không có cậu thì chị đâu thể giải quyết được vụ này, cậu đừng khách sáo với chị làm gì”.

Ngô Bình chợt nhớ tới một loại đan dược khác cũng trên bảng Linh Đan rồi hỏi: “Sư tỷ, em thấy đan dược trên bảng Linh Đan đều đại diện cho một vấn đề khó trong luyện đan”.

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ rất giỏi, vì cậu đã phát hiện ra chuyện này này. Đúng thế, một trăm loại đan dược đầu tiên đều đại diện cho các vấn đề khó trong luyện đan, càng lên trên thì càng khó giải quyết”.

Sau đó, Ngô Bình sai người đi lấy dược liệu để đích thân luyện chế một lò. Cô ấy dùng cách của Ngô Bình, quả nhiên đã dễ dàng luyện chế thành công. Nhưng vẫn có nhiều chi tiết cần cô ấy nghiền ngẫm sâu hơn.

Sau khi Minh Thiên luyện chế hai lò liên tục thì trời cũng đã tối, Ngô Bình tạm biệt ra về. Trước khi đi, Minh Thiên đã tặng anh một huy chương đồng. Có nó rồi, anh có thể đi thuê các lò luyện đan cao cấp, tiền thuê sẽ do Minh Thiên trả, thường thì sẽ là cả triệu tiền Tiên một ngày.

Ngô Bình về tới nhà thì Hồ Tông Linh đã mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan về. Ngô Bình cầm lấy rồi đọc lướt qua, sau đó quyết định bắt đầu từ đan dược đứng thứ 100.

Anh vảo Hồ Tông Linh đi mua dược liệu, tiện thể mang đan dược anh vừa luyện giao cho môn phái, phải trả nợ trước đó thì mới tiếp tục lấy dược liệu được.

Giờ trời đã tối hẳn, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược dùng cho bước chuyển thứ năm và sáu của bí thai.

Trước khi trời sáng, anh đã uống hai viên đan dược cực phẩm và hoàn thành cả hai bước chuyển trên. Chờ anh bế quan xong thì đã là buổi chiều.

Anh vừa ra ngoài thì Hồ Tông Linh đã nói: “Công tử, Ngũ Vị Đường mời công tử đến, nhưng do công tử đang bế quan nên tôi không dám làm phiền”.

Ngô Bình hỏi: “Ngũ Vị Đường là chỗ nào?”

Hồ Tông Linh: “Đó là một tổ chức thầy luyện đan của môn phái ta, gồm 57 thầy luyện đan, họ chia nhau luyện chế vài đan dược, sau đó cùng bán ở Ngũ Vị Đường. Tiền bán được sẽ nộp lên trên 20 phần trăm để phát triển Ngũ Vị Đường, số còn lại thì họ chia nhau”.

Ngô Bình: “Có cả tổ chức này à, trình độ luyện đan của các thầy luyện đan thế nào?”

Hồ Tông Linh: “Hầu hết đều từ Tam Đỉnh trở lên, trong đó không thiếu thầy luyện đan Hoàng Đỉnh và Thanh Đỉnh”.

“Họ tìm tôi có việc gì nhỉ? Lẽ nào định mời tôi gia nhập?”

Hồ Tông Linh: “Tiểu nhân nghe có vẻ đúng thế đấy, công tử có định làm với họ không?”

Ngô Bình: “Tôi bán thẳng đan dược cho môn phái không phải tiện hơn à? Có gì khác nhau đâu?”

Hồ Tông Linh cười nói: “Khác chứ ạ, công tử bán cho môn phái đan dược gì thì đâu có ai biết. Nhưng nếu ở Ngũ Vị Đường, nếu đan dược của công tử đủ tốt và hiếm thì giá sẽ đắt hơn bán cho môn phái nhiều, đã thế còn tạo dựng được tầm ảnh hưởng và hành thầy luyện đan nổi tiếng”.

Ngô Bình: “Làm thầy luyện đan nổi tiếng thì có ích gì?”

“Đan dược của thầy luyện đan nổi tiếng luôn được bán với giá cao, cùng một loại loại đan dược, nhưng do thầy luyện đan nổi tiếng luyện chế thì sẽ có lòng tin của mọi người hơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng có lý, Ngũ Vị Đường này có đáng tin không?”

Hồ Tông Linh: “Có ạm, họ được môn phái giám sát, hơn nữa còn có quy tắc cụ thể”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Không vội, tôi cứ nghe ngóng xem sao đã”.

Sau đó, anh ăn qua loa lập bụng rồi đến tìm Minh Thiên.

Từ hôm qua đến nay, Minh Thiên vẫn miệt mài luyện chế và nghiên cứu luyện đan, bây giờ cô ấy đã luyện chế được Tuyệt Tâm Đan đến cấp thượng phẩm.

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy vui vẻ nói: “Sư đệ, cậu đến đúng lúc quá. Tối nay có buổi nghe giảng, cậu đi cùng chị nhé”.

Ngô Bình: “Vâng, sư tỷ có biết Ngũ Vị Đường không ạ?”

Minh Thiên nhướn mày: “Họ đến tìm cậu à?”

Ngô Bình gật đầu: “Chắc đến rủ em gia nhập cùng”.

Minh Thiên: “Gia nhập thì cũng được thôi, nhưng người nắm quyền chính của nơi đó hay tính toán lắm. Nếu cậu cần người hợp tác thì chị có một đề cử hay ho hơn”.

Ngô Bình: “Còn nhóm khác nữa ạ?”

Minh Thiên: “Năm ngoái, chị và mấy sư huynh đã thành lập một đan đường tên là Bách Vị Thảo Đường”.

Ngô Bình: “Nếu nơi đó là của sư tỷ thì chắc chắn em sẽ tham gia”.

Minh Thiên cười nói: “Hôm nay có một thầy luyện đan địa vị cực cao ở vũ trụ chính đến giảng bài. Chúng ta cùng đi nghe, các sư huynh trong nhóm của chị cũng đến, chị sẽ giới thiệu mọi người với nhau, hi vọng cậu sẽ trở thành một người sáng lập mới”.

Ngô Bình: “Nhỡ mọi người không đồng ý thì sao ạ?”

Minh Thiên: “Chỉ cần cậu có thực lực thì họ sẽ đồng ý thôi”.

Sau đó, cô ấy nói cho Ngô Bình biết hiện giờ đang có năm người sáng lập, Minh Thiên cũng là một trong số đó. Ngoài năm người sáng lập ra thì còn có 35 thầy luyện đan khác nữa, tổng cộng là 40 người. Tuy quy mô của họ không bằng Ngũ Vị Đường, nhưng thực lực thì không hề kém cạnh. Bây giờ, Bách Vị Thảo Đường đã mở được bốn cửa hàng đan dược ở Cửu Dương Cảnh và vũ trụ chính rồi.

Đan dược ở đây chia làm hai loại, một là đan dược bình thường không có dấn ấn của người luyện chế. Loại này có thể do họ tự luyện chế hoặc mua ở bên ngoài về bán, vì thế chất lượng không ổn định. Loại còn lại thì có dấu ấn của thầy luyện đan. Loại này đều do thầy luyện đan trong nhóm luyện chế, chất lượng rất đáng tin cậy.

Ngoài Minh Thiên ra thì trong bốn người sáng lập kia có một người cấp Lục Đỉnh, hai người cấp Ngũ Đỉnh và một người cấp Tứ Thanh Đỉnh.

Không lâu sau, Hồ Tông Linh đã mang mười phần dược liệu cho đan dược từ số 91 đến 100 tới, đệ tử bình thường không thể lấy nhiều như vậy, nhưng Ngô Bình là đệ tử Tử Đỉnh nên được đặc cách.

Minh Thiên: “Cậu hãy luyện chế vài lò ở đây, lát chị sẽ cho bốn người sáng lập kia biết trình độ của cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cho em mượn lò luyện của chị”.

Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược đứng thứ 91 có tên là Linh Bảo Huyền Minh Đan. Trong quá trình luyện chế có một tình huống đặc biệt khiến mức độ luyện chế được nâng lên cao, rất nhiều thầy luyện đan mất cả đời cũng không giải quyết được.

Minh Thiên được phép đứng cạnh xem nên nói: “Ngày trước, chị cũng từng luyện chế Linh Bảo Huyền Minh Đan này rồi, nhưng dù có làm gì thì cũng không giải quyết được vấn đề khó của nó. Về sau, chị hỏi các sư huynh và thầy luyện đan thì họ đều cho rằng cái khó của đan dược này nằm ở trật tự. Lẽ ra với độ khó này thì nó phải đứng thứ 60 mới đúng”.

Ngô Bình: “Lẽ nào người ta xếp nhầm vị trí ạ?”

Minh Thiên lắc đầu: “Chịu, nhưng đến nay chỉ có vài người phá giải được thôi, nhưng lạ cái là họ đều không bán đan dược luyện chế được cho ai”.

Ngô Bình: “Giá cao quá ạ?”

Minh Thiên: “Đan dược này có hỗ trợ rất lớn cho cảnh giới Thần Thông, hơn nữa lại hiếm nên giá cực cao. Ngoài thị thường bán đến 80 triệu tiền Tiên một viên cấp trung phẩm đấy”.

Ngô Bình trố mắt ra: “Đắt thế ạ!”
Chương 2279: Nhìn thấy bản chất, luyện đan dược cực phẩm

Minh Thiên: “Cái gì hiếm thì đều quý, nếu là đan dược đứng trong tốp 50 thì còn có giá cao nữa”.

Ngô Bình gật gù, sau đó bắt đầu tập trung luyện đan. Đây là lần đầu luyện chế nên anh không cần phải thành công, mà chỉ mong có thể nắm được điểm mấu chốt. Sau 20 phút luyện đan, dược lực trong lò chợt có trạng thái hỗn loạn, tất cả dược tính đều mất bản chất ban đầu, thay vào đó là trạng thái mà thầy luyện đan cũng không biết là gì.

Ngô Bình quan sát bằng đôi mắt xuyên thấu thì thấy toàn bộ dược lực đều đã bị tách ra, vô vàn các dược tính đang hoà lẫn với nhau. Anh phóng thần niệm vào trong, sau đó lấy vài thành phần ra, sau đó quan sát tiếp xem nó sẽ hình thành dược lực thế nào.

Kết quả là sau khi Ngô Bình lấy thành dược lực không biết thuộc dược liệu nào ra xong thì thấy nó như biến thành một loại mới, không hề thuộc thành phần của bất kỳ dược liệu nào trước đó. Từ đây có thể thấy tình trạng hỗn loạn này cũng từ nó mà ra.

Thấy Ngô Bình nhìn chăm chú vào lò luyện đan, Minh Thiên nói: “Sư đệ, có cách nào giải quyết tình trạng này không?”

Ngô Bình: “Tất cả các dược lực đã rách nhau ra và rời khỏi dược liệu gốc. Em cũng từng gặp tình trạng này trước kia rồi, em gọi nó là dược cơ. Nhưng hầu hết khi rơi vào tình tràn này thì dược lực đều tách ra lần lượt nên vẫn có thể khống chế được. Còn như lần này thì em mới gặp lần đầu, xem ra đây không chỉ là vấn đề khó trong luyện đan, mà còn là một hướng đi mới trong luyện đan”.

Minh Thiên sáng mắt lên: “Hướng đi mới trong luyện đan ư? Cậu nói vậy là sao?”

Ngô Bình: “Nếu em có thể biết được cách sắp xếp thứ tự của dược cơ trong mỗi loại dược tính thì có thể lợi dụng trạng thái này để luyện chế ra đan dược tinh thuần hơn”.

Minh Thiên lắc đầu: “Sao được chứ? Mỗi loại dược tính đều tách ra thành vài chục nghìn hay thậm chí cả triệu dược cơ rồi, mà sự khác nhau giữa chúng rất nhỏ, không ai có thể phân biệt được. Trong lò đan dược này có 64 loại dược liệu, vậy là vào khoảng vài chục triệu dược cơ, dù có phân biệt được hết thì ai có thể tách dược cơ tương ứng ra trong thời gian ngắn được?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Thật ra trạng thái hỗn loạn này là đảo ngược, dược tính khác nhau sẽ tách thành dược cơ khác nhau. Nhưng dược cơ khác nhau cũng có thể hồi phục ngược lại thành dược tính”.

Minh Thiên: “Cách này hay đó, nhưng phải làm thế nào?”

Ngô Bình: “Theo kinh nghiệm của em thì phải trông chờ vào vận may”.

Minh Thiên phì cười: “Nếu chúng ta làm được thì trình luyện đan sẽ lên một tầm mới đấy”.

Ngô Bình tiếp tục quan sát tình hình trong lò, đương nhiên anh dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu. Tuy thần niệm có thể cảm nhận được, nhưng vẫn thua xa trình sắc nét và tỉ mỉ của khả năng nhìn xuyên thấu.

Loáng cái, anh đã phát hiện tình trạng tách ra của một loại dược lực, vì thế anh đập mạnh hai tay vào lò rồi truyền sức mạnh vào, đồng thời điều chỉnh lại kết cấu trong lò.

Ngay sau đó, trong lò đã ngưng tụ lại thành một loại dược tính mới. Dược tính tách ra rồi lại gộp lại đã tinh thuần hơn trước, anh đã di chuyển các dược tính ấy vào môt góc trong lò.

Cứ thế, Ngô Bình nhanh chóng tìm thấy thêm nhiều điều kiện cho cả trăm loại dược tính khác gộp vào rồi lại tách nhau ra. Số còn lại đều là tạp chất mà anh không cần tới.

Lúc này, anh chợt đá vào một vị trí nào đó của lò, đáy lò có một thứ màu đen bay ra, đó chính là tạp chất.

Sau đó, các dược tính bắt đầu tiến hành các phản ứng kỳ diệu trong lò, bước tiếp theo là thủ pháp luyện đan truyền thống, quá trình này rất đơn giản với Ngô Bình.

Vài phút sau, anh mở lò ra thì thấy có một luồng khí tức bay lên rồi ngưng tụ thành ba viên linh đan màu đen.

Minh Thiên cầm lấy một viên linh đan rồi quan sát, sau đó hô lên: “Đan dược cực phẩm!”

Đây là Linh Bảo Huyền Minh Đan, quá trình luyện chế cực khó, nhưng mới lần đầu mà Ngô Bình đã luyện chế được đan dược cực phẩm, điều này không khỏi khiến người ta kinh ngạc.

Ngô Bình: “Tại mất nhiều thời gian cho lò đầu quá, không thì còn có hiệu quả cao hơn”.

Minh Thiên bật cười nói: “Sư đệ, Linh Bảo Huyền Minh Đan cực phẩm chưa từng xuất hiện bao giờ, cậu là người đầu tiên luyện chế được đấy. Riêng điểm này thôi thì cậu đã là thầy luyện đan giỏi nhất của môn phái ta rồi”.

Ngô Bình xua tay: “Sư tỷ quá khen”.

Chỉ còn hơn 15 phút nữa là tới giờ lên lớp, Ngô Bình đã dẫn Ngô Bình đi nghe giảng.

“Sư tỷ, nghe giảng có tác dụng không?”

Minh Thiên: “Đại đan sư của vũ trụ chính giảng bài vẫn có tác dụng mà. À, thầy luyện đan lần này là một đại mỹ nữ tên là Nam Cung Lệnh Nghi. Nghe nói lần này cô ấy đển giảng bài chủ yếu muốn tìm chồng ở đây”.

Ngô Bình: “Nếu cô ấy là tu sĩ của vũ trụ chính thì tại sao lại chạy đến Cửu Dương cảnh chọn chồng?”

Minh Thiên: “Chị không rõ, chỉ nghe mọi người đồn vậy thôi”.

Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan tới chúng ta, đến nghe giảng là được rồi”.

Hai người trò chuyện một lát thì đến nơi giảng bài là điện Thính Kinh. Điện này rất rộng, nhưng không nhiều người đủ tưc cách đến đây nghe giảng, thường chỉ có đệ tử từ cấp Tứ Đỉnh trở lên thì mới được nghe giảng ở đây.

Ngô Bình là thầy luyện đan Tử Đỉnh, địa vị ngang với đệ tử ngũ đỉnh nên đã đủ tư cách đến đây nghe giảng.

Sau khi đến nơi rồi, tất cả mọi người đều ngồi trên chiếu, trước mặt từng người là những chiếc bàn nhỏ, bốn người sáng lập thì ngồi cùng một bàn.

Minh Thiên và Ngô Bình đến thì cũng ngồi như vậy.

Bài giảng chưa bắt đầu, Minh Thiên giới thiệu với bốn người kia: “Bốn vị sư huynh, đây là sư đệ Ngô Bình, cậu ấy là đệ tử đơn tứ đỉnh, trình độ luyện đan rất cao. Tôi định mời sư đệ vào nhóm của chúng ta và thành người sáng lập thứ sáu”.

Nghe thấy thế, bốn người kia không khỏi liếc nhìn Ngô Bình, một người trong số đó nói: “Sư đệ có thể trở thành thầy luyện đan Tử Đỉnh thì tiền đồ sẽ rất tươi sáng, nhưng người sáng lập cần có kinh nghiệm luyện đan phong phú, như vậy thì mọi người mới tâm phục khẩu phục”.

Người này có mái tóc dài màu lam khói, sau đó thắt thành một bím tóc dài ở sau lưng, gương mặt dài cùng làn da ngăm khiến anh ta trông khá điển trai, gương mặt anh ta luôn tươi cười, thoạt nhìn có khí chất lãnh đạm.

Anh ta nói chuyện chậm rãi nhưng rất nghiêm túc, hình như ba người còn lại cũng ngầm coi anh ta là người đứng đầu nên đều nghe lời anh ta.

Minh Thiên đã lường trước được phản ứng này của họ nên cười nói: “Viên sư huynh, nếu Ngô Bình không đáp ứng được điều kiện thì tôi dẫn cậu ấy đến đây làm gì? Các sư huynh đều biết Linh Bảo Huyền Minh Đan đúng không?”

Viên sư huynh sáng mắt lên: “Sao, ý sư muội là Ngô sư đệ có thể luyện chế được linh đan ấy ư?”

Minh Thiên gật đầu, sau đó lấy viên đan dược cực phẩm ấy ra. Đan dược vừa ra lò nên khí tức vẫn còn biến hoá liên tục ở bên ngoài, từ đó có thể dễ dàng nhận ra là vừa luyện chế xong.

Viên sư huynh cầm lấy viên đan dược xem với vẻ tập trung cùng kinh ngạc. Một lát sau, anh ta nói: “Đan dược cực phẩm, còn là Linh Bảo Huyền Minh Đan nữa chứ. Minh sư muội, có đúng là Ngô sư đệ luyện chế không đấy?”

Minh Thiên: “Đúng, lúc cậu ấy luyện đan, tôi luôn ở bên cạnh”.

Viên sư huynh trả lại viên đan dược rồi bình tĩnh nói: “Nếu đúng là vậy thì Ngô Bình luyện đan còn giỏi hơn tôi, tôi đồng ý cho cậu ấy gia nhập và trở thành người sáng lập thứ sáu”.

Ba người còn lại cũng đồng ý.

Ngay sau đó, bài giảng cũng bắt đầu. Một cô gái mặc váy xanh bước từ đằng sau ra rồi đứng trên bục giảng.

Cô ấy vừa xuất hiện, tất cả mọi người đã yên lặng, nhất là các đệ tử nam, ai cũng nhìn không chớp mắt.
Chương 2280: Đại đan sư Nam Cung Lệnh Nghi

Lúc này, một vị trưởng lão xuất hiện và tuyên bố: “Các vị, đây là một trong Ngũ kiệt Ngạo Thế của thế hệ trẻ Ngạo Thế Đan Tông - đại đan sư Nam Cung Lệnh Nghi”.

Sau đó là một tràng giới thiệu. Nghe được vài câu, Ngô Bình nhỏ giọng hỏi một người: “Ở đây thường có kiểu giảng dạy như vậy không?”

Vị sư huynh này tên Viên Định Trí. Anh ta cười nói: “Sư đệ, kiểu giảng dạy như vậy không thường xuyên có đâu. Nhưng cứ ba ngày một lần sẽ có đan sư bản địa mở lớp, đệ tử người mới đến đó học khá nhiều”.

Ngô Bình chẳng hề đến những lớp ấy lấy một lần. Anh hơi ngại ngùng: “Không ai nói điều này với em cả”.

Minh Thiên cười bảo: “Cậu là đan sư Tử Đỉnh, không học mấy lớp đó cũng được, người khác cũng sẽ thấy cậu cần. Nhưng tiết học của những đại đan sư này vẫn rất có giá trị”.

Giới thiệu xong là bắt đầu bài giảng, Nam Cung Lệnh Nghi hỏi: “Trong quá trình luyện đan, có ai từng gặp tình trạng dược tính biến mất chưa? Rồi khi mọi người cảm thấy có thể mình đã quên cho dược liệu vào và chuẩn bị hành động thì dược tính đã biến mất bỗng xuất hiện lại?”

Nghe câu hỏi này, một phần ba số đệ tử có mặt ở đây liền giở tay. Họ đều đều đã từng trải qua tình huống tương tự. Tất nhiên, Ngô Bình cũng từng gặp phải. Anh không chỉ từng gặp mà còn tìm ra nguyên nhân.

“Khi gặp tình trạng này, mọi người có nghiên cứu tìm hiểu không? Nếu đã nghiên cứu thì có ai tìm ra nguyên nhân chưa?”

Hỏi đến câu tìm hiểu nghiên cứu, có mấy chục người giơ tay. Nhưng khi hỏi đến việc tìm ra nguyên nhân, lại chẳng có ai giơ tay cả.

Lúc này, Minh Thiên mới huých vai Ngô Bình, thì thào hỏi: “Sư đệ, cậu giải quyết được chưa?”

Ngô Bình khẽ gật đầu. Cô ấy nói ngay: “Vậy cậu đứng lên phát biểu đi, tiện thể giúp tổ chức nhỏ của chúng ta ‘thể hiện’ một chút”.

Ngô Bình không muốn gây chú ý, bèn nhẹ nhàng lắc đầu. Nào ngờ Minh Thiên đột nhiên giơ tay lên, cao giọng nói: “Ngô đan sư đã có một số phát hiện”.

Nam Cung Lệnh Nghi vốn không ôm hy vọng gì, nghe vậy, cô ấy liền hỏi: “Vị nào là Ngô đan sư thế?”

Hết cách, Ngô Bình đành đứng dậy. Anh liếc nhìn Minh Thiên một cái, cô ấy thì nháy mắt với anh.

Ngô Bình hắng giọng rồi cất lời: “Đại đan sư, khi luyện đan, tôi gặp tình trạng này không chỉ một lần. Ban đầu tôi còn nghĩ do mình làm nóng lò với nhiệt độ quá cao khiến dược tính mất đi, thế là bèn hạ nhiệt độ xuống. Song tình trạng tương tự vẫn thỉnh thoảng xảy ra. Sau này, thông qua nghiên cứu, tôi phát hiện dược tính mất đi có thể do môi trường trong lò đan đã đạt đến một điều kiện phân ly nhất định đối với loại dược tính nào đó, khiến dược tính chuyển hoá thành dược cơ”.

Đôi mắt của Nam Cung Lệnh Nghi sáng rực lên. Đây chính là phương hướng nghiên cứu mấy năm nay của cô ấy, cứ ngỡ sẽ không có ai biết, không ngờ lại gặp được Ngô Bình ở nơi này, anh còn nói ra đáp án chính xác.

“Ngô đan sư, đáp án của cậu rất giống phát hiện của tôi. Xin hỏi, sau đó cậu đã giải quyết vấn đề này như thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Đại đan sư, qua các thí nghiệm, tôi phát hiện sự phân ly dược tính này thật ra cũng không phải chuyện xấu. Quá trình phân ly có thể đảo ngược. Khi nắm vững điều kiện, chúng ta có thể tận dụng cơ hội để tinh chế dược tính, từ đó nâng cao phẩm chất của đan dược”.

Nam Cung Lệnh Nghi thầm kinh ngạc. Giải pháp của cô ấy là thay thế dược liệu, thêm nước tinh khiết và các thao tác khác, nhưng không phải đan dược lò nào cũng có hiệu quả. Không ngờ Ngô Bình lại có thể đưa ra đáp án thông dụng như vậy.

Minh Thiên biết đây là cơ hội để tuyên dương Ngô Bình, bèn lên tiếng: “Đại đan sư, Ngô Bình vừa luyện chế một loại đan dược và đã sử dụng chính phương pháp này đấy”.

Nam Cung Lệnh Nghi hứng thú hỏi: “Ồ, đan dược nào thế?”

“Linh Bảo Huyền Minh Đan”.

Lời vừa thốt ra, mọi người đều sửng sốt. Linh Bảo Huyền Minh Đan! Ai cũng biết việc luyện chế loại đan dược này có độ khó thế nào, nhưng không ai ngoài Ngô Bình có thể luyện chế nó thành công!

Nam Cung Lệnh Nghi hỏi: “Có đan dược chứ?”

Minh Thiên phất tay một cái, viên Linh Bảo Huyền Minh Đan ấy liền bay đến trước mặt Nam Cung Lệnh Nghi.

Nhìn thấy viên đan dược gần như hoàn hảo này, trái tim của Nam Cung Lệnh Nghi bèn đập mạnh. Trông cô ấy như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vậy. Rất lâu sau đó, cô ấy mới khẽ gật đầu: “Đan dược cực phẩm. Xem ra Ngô đan sư thật sự tìm được cách giải quyết, mà cách này còn cực kỳ cao minh”.

Ngô Bình nói: “Đại đan sư quá khen rồi, tôi chỉ may mắn thôi”.

Nam Cung Lệnh Nghi hiếm khi nở nụ cười: “Tôi biết sự huyền diệu của nó chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể diễn tả bằng lời, nhưng vẫn mong cậu có thể chia sẻ suy nghĩ của mình khi giải quyết vấn đề này”.

Ngô Bình khó lòng từ chối, lập tức thuật lại cách suy nghĩ của mình và một số thao tác đơn giản. Nhưng rõ ràng là chín mươi phần trăm số người ngồi đây không hiểu, mười phần trăm còn lại cũng chỉ hiểu một nửa.

Nói được nửa giờ đồng hồ, Ngô Bình cảm thấy hơi xấu hổ khi nhận ra có nhiều người mờ mịt không hiểu gì. Anh giảng giải quá thất bại rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, anh đột nhiên bảo: “Đại đan sư, hay là thế này, tôi sẽ luyện chế một lò đan dược ngay tại đây, như thế sẽ trực quan hơn nhiều”.

Nam Cung Lệnh Nghi có phần kinh ngạc: “Ngô đan sư không sợ kỹ thuật luyện đan của cậu bị người khác học được sao?”

Ngô Bình nói: “Nếu có thể học ngay sau một lần xem, vậy chứng tỏ trình độ luyện đan của người đó không hề kém tôi, học cũng chẳng sao cả”.

Nam Cung Lệnh Nghi cười bảo: “Được. Vậy làm phiền Ngô đan sư lên bục để luyện chế”.

Khi Ngô Bình bước lên bục, Nam Cung Lệnh Nghi bèn lấy lò đan ra và hỏi: “Cậu cần đan dược gì?”

Ngô Bình đọc ba mươi lăm vị thuốc. Cô ấy phất tay một cái, số dược liệu ấy liền xuất hiện trước mắt anh.

Trước mặt mọi người, Ngô Bình bắt đầu luyện đan. Thủ pháp của anh không có gì đặc biệt, nhưng nhất cử nhất động đều khớp với vận luật đất trời. Anh vừa làm vừa giảng giải. Nhưng đúng như anh đã nói, dù có làm thế này thì người ta cũng chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài, còn những sự biến đổi kỳ diệu bên trong không thể diễn giải bằng lời.

Bốn mươi phút sau, lò đan dược này đã luyện thành. Đan khí bay ra, bốn viên đan dược nhanh chóng được ngưng tụ trên tay anh, đan cực phẩm!

Trong lòng Nam Cung Lệnh Nghi khẽ chấn động. Loại đan dược này, dù là cô ấy chính tay luyện chế, cũng sẽ rất khó đạt đến cực phẩm. Trừ phi cho cô ấy ba cơ hội trở lên, cô ấy mới chắc chắn mình sẽ luyện ra một lò đan dược cực phẩm.

Luyện xong lò đan dược này, Ngô Bình ôm quyền về phía mọi người rồi quay về chỗ cũ.

Minh Thiên và Viên Định Trí giơ ngón tay cái, đồng thanh nói: “Khâm phục!”

Sau đó Nam Cung Lệnh Nghi giảng giải một số công dụng của luyện đan, mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Lớp học này kéo dài ba canh giờ mới kết thúc. Sáu người Ngô Bình đang chuẩn bị rời đi thì Nam Cung Lệnh Nghi bỗng tiến về phía Ngô Bình.

Đám Ngô Bình vội vàng đứng lại. Nam Cung Lệnh Nghi cười hỏi: “Ngô đan sư có hứng thú gia nhập Tam Thất Đan Đường do tôi lãnh đạo, trở thành một trong những cộng sự của chúng tôi không?”

Ngô Bình ngẩn ra, nhìn về phía Minh Thiên.

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ, đan đường của đại đan sư chủ yếu ở ngoài Cửu Dương Cảnh, tuy cậu là một trong những người sáng lập Bách Vị Thảo Đường, nhưng điều này không cản trở cậu trở thành cộng sự của tổ chức khác”.

Nam Cung Lệnh Nghi tiếp lời: “Đúng vậy, chuyện này không hề xung đột”.

Minh Thiên hỏi: “Đại đan sư, không biết cộng sự của mọi người được phân chia lợi ích thế nào?”

Nam Cung Lệnh Nghi đáp: “Các cộng sự có thể lấy đi toàn phần đan dược do họ luyện chế, ngoài ra còn được chia mười phần trăm lợi nhuận của Tam Thất Đan Đường”.

Nghe đến câu chia toàn phần, Ngô Bình tò mò hỏi: “Vậy lợi nhuận của Tam Thất Đan Đường đến từ đâu?”

Nam Cung Lệnh Nghi trả lời: “Thứ chúng tôi cần là đan dược phẩm chất cao và quý hiếm do Ngô đan sư cung cấp, đây chính là sản phẩm chiêu bài. Có Ngô đan sư trấn thủ, chúng tôi sẽ thu hút được nhiều khách hàng lớn hơn”.

Minh Thiên cười nói: “Hay đấy. Sư đệ à, chị đề nghị cậu nên gia nhập!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK