Trương Quân hỏi: "Ngày xưa Hoa Thiên Thần đã kiểm soát ý thức của La Minh Tố và bảo cô ta hại tôi sao?"
Người hầu già gật đầu: "Thưa công tử, đúng là như vậy. Năm xưa, Hoa Thiên Thần lấy được một tà vật gọi là 'Khối Lũy Châu', dùng thứ đó để khống chế ý thức của La Minh Tố. Tiểu nhân đã chứng kiến toàn bộ chuyện này".
Trương Quân: "Ông là người của Hoa Thiên Thần, tại sao lại phản bội anh ta?"
Người hầu già nói: "Mấy năm nay, sau khi Hoa Thiên Thần trở thành Đạo Quân, chức vụ quản gia của tôi đã không còn địa vị gì. Nếu không có La Minh Tố giúp đỡ, có lẽ tôi đã không còn chỗ đứng ở Hoa phủ. Vì vậy, khi cô ấy yêu cầu tôi làm chứng, tôi nhận lời ngay".
Trương Quân chỉ vào giữa lông mày của La Minh Tố, trầm giọng hỏi: "Nói đi, cô đang lừa tôi sao?"
La Minh Tố lắc đầu, khóc như mưa: "Anh Quân, em yêu anh rất nhiều, làm sao em có thể lừa dối anh? Em ở đây không phải để cầu xin anh tha thứ, em chỉ muốn cho anh biết sự thật trước khi em chết".
Trương Quân nhìn chằm chằm vào mắt cô ta và cười lạnh: "Muốn lừa tôi không dễ thế đâu. La Minh Tố, nếu cô nói thật, chắc cô phải rất ghét Hoa Thiên Thần, phải không?"
La Minh Tố gật đầu: "Đương nhiên".
Trương Quân: "Vậy thì cô đi giết anh ta đi".
La Minh Tố cười khổ: "Anh Quân, anh biết thực lực của em mà, làm sao em có thể giết Đạo Quân? Nhưng hôm nay em đến gặp anh là vì Hoa Thiên Thần đang bế quan, nếu anh đi giết anh ta thì bây giờ sẽ là thời cơ tốt nhất".
Trương Quân: "Ồ, anh ta đang bế quan?"
La Minh Tố gật đầu: "Em biết anh muốn tận mắt nhìn em giết anh ta. Không sao, chỉ cần anh khống chế anh ta, em sẽ tự mình ra tay, chặt đầu Hoa Thiên Thần!"
Trương Quân im lặng vài giây và hỏi: "Hoa Thiên Thần ở đâu?"
La Minh Tố: "Mấy ngày nay anh ta lo lắng anh sẽ trả thù, vì vậy anh ta đã đi đến một nơi rất bí mật. Ban đầu em không biết nơi đó, nhưng em đã lén cho một loại hương liệu trên người anh ta, cuối cùng đã tìm thấy nơi đó".
Trương Quân nói: "Được rồi, đưa tôi đến đó!"
Sau đó, một tia sáng bao phủ La Minh Tố rời khỏi tiên cung Vĩnh Hằng, đi tới chỗ sâu trong tiên vực Vĩnh Hằng. Giống như thần thổ thông thiên, trong tiên vực Vĩnh Hằng cũng có một lượng lớn các khu vực nguy hiểm chưa được phát hiện.
Lúc này, La Minh Tố đã mang Trương Quân đến một nơi đầy sương mù. Sau khi đi vào sương mù dày đặc và đi bộ thêm nửa giờ, Trương Quân nhìn thấy một cái hố trên mặt đất đi xuống theo đường chéo.
Đường kính của cái hố hơn 100 mét, La Minh Tố đứng ở sát miệng hố, nói: "Anh Quân, Hoa Thiên Thần đang tu luyện ở đây, phía dưới là lá phổi của trái đất, tu luyện ở nơi này rất có lợi".
Trương Quân trực tiếp bay vào, đi xuống sâu hàng ngàn dặm dưới lòng đất, cậu đến một khoảng đất rộng lớn. Bên trái là một động đá song song, nhiệt độ bên trong rất cao, có ánh sáng lọt ra ngoài.
Cậu kéo La Minh Tố và bước nhanh vào. Đi được mấy cây số, trước mắt hiện ra một khoảng không gian rộng lớn, lúc này, một người đàn ông gầy gò đang khoanh chân ngồi tu luyện trên một tảng đá đen.
Nhìn thấy người này, Trương Quân cười lạnh: "Hoa Thiên Thần, anh quả nhiên ở đây!"
Hoa Thiên Thần mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Quả nhiên, cậu cũng đã tới".
Trương Quân nhướng mày: "Ồ, anh biết tôi sẽ đến?"
Hoa Thiên Thần: "Tôi bảo La Minh Tố ra mặt, đương nhiên cậu sẽ tới".
Trương Quân không ngạc nhiên: "Tôi biết cô ta đang nói dối tôi, anh đã thay đổi trí nhớ của cô ta, phải không?"
Hoa Thiên Thần tán thưởng: "Cậu vẫn thông minh như vậy, đáng tiếc, hôm nay cậu nhất định phải chết ở chỗ này".
Trương Quân: "Ồ, tôi sẽ chết sao?"
Hoa Thiên Thần: "Cậu không chỉ chết mà còn phải hiến thân thể và thiên phú cho tôi, từ đó về sau, cậu sẽ trở thành con rối của tôi".
Trương Quân: "Tôi không hiểu anh đang nói về cái gì".
Hoa Thiên Thần vung tay phải lên, một luồng ánh kim bay ra, ánh kim hóa thành một hạt sen, lơ lửng giữa không trung.
Trương Quân nhìn thấy hạt sen liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Hoa Thiên Thần: "Đây là Hỗn Độn chí bảo, hóa thành hạt sen. Tôi sẽ để cậu nuốt hạt sen, trong cơ thể cậu sẽ sinh hoa sen, kết thành hạt sen. Nếu tôi nuốt hạt sen, vận may của cậu, tư chất và cả trí tuệ, thiên phú của cậu đều sẽ là của tôi!"
Trương Quân nhìn hạt sen nhỏ và nói: "Đó thực sự là một bảo bối, anh đã có được nó từ khi nào?"
Hoa Thiên Thần cười lạnh một tiếng: "Vào lúc tôi giết cậu, tôi đã tước đi vận may của cậu. Sau đó, tôi đã gặp được rất nhiều kỳ ngộ, thu được rất nhiều! Hạt sen này chỉ là một trong số đó."
Trương Quân: "Nhưng anh có từng nghĩ, bây giờ anh không phải là đối thủ của tôi không?"
Hoa Thiên Thần cười lớn: "Trương Quân, cậu biết được bao nhiêu bí mật của tôi chứ?"
Dứt lời, có hai người đàn ông đi ra từ tảng đá phía sau. Hai người này là Thần tộc, hơn nữa là Đại thần! Trong tay họ đều cầm thần khí, khí tức phát ra ít nhất cũng phải là thần khí cấp thần vương!
Hoa Thiên Thần phất tay, La Minh Tố đi đến. Lúc này cô ta đã khôi phục ký ức, cô ta cười nói: "Thiên Thần, anh thông minh thật, nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo thế này!"
Một Đại thần lạnh lùng nói: "Giết hắn đã rồi nói chuyện cũng không muộn".
Hoa Thiên Thần hành lễ: "Vất vả cho hai vị rồi".
Trương Quân lạnh nhạt nói: "Các người tính trăm phương ngàn kế nhưng vẫn sai một bước. Hoa Thiên Thần, giơ sẵn cổ ra đi, rất nhanh thôi tôi sẽ lấy đầu anh!"
Dứt lời, cậu nhanh chóng mờ đi, sau đó biến mất.
Lúc này có một Trương Quân mặt vô cảm đứng ở chỗ lối vào cái hố. Hiển nhiên người vừa đi xuống không phải cậu, mà chỉ là một ý niệm của cậu biến thành.
Ngay sau đó cậu cũng biến mất, rời khỏi vùng sương mù.
Dưới đất, Hoa Thiên Thần ngẩn ra, sau đó gào lên giận dữ: "Đồ xảo quyệt! Chết tiệt!"
La Minh Tố rất hoảng sợ: "Thiên Thần, làm thế nào đây?"
Hoa Thiên Thần im lặng một lúc rồi nói: "Bí mật của anh đã bị hắn phát hiện, không thể ở lại tiên cung Vĩnh Hằng nữa. Minh Tố, em theo anh về tộc đi, nơi đó khá an toàn".
La Minh Tố gật đầu: "Vâng, anh đi đâu em sẽ theo đó".
Mấy tiếng sau, đoàn người Hoa Thiên Thần đã rời đi. Đột nhiên một bóng người quay lại, chính là Trương Quân.
Lúc này cậu đang nhìn hang động dưới đất, một số ký ức kiếp trước bị phong ấn liền hiện ra, đây là những ký ức quan trọng nhất.
Năm xưa vì bảo tồn những ký ức này mà cậu đã thiết kế cách mở ra. Chỉ khi kiếp sau cậu khôi phục ký ức, hơn nữa đến gần nơi này mới có thể kích hoạt những ký ức sâu thẳm nhất.
Khi cậu còn là Địa Tiên đã tới đây, tu luyện chỗ tảng đá đó giống Hoa Thiên Thần. Khi tu hành ở đây một năm, cậu nghe thấy có một giọng nói đang gọi mình sâu trong lòng đất.
Giọng đó nói rằng nó là tiên chủng, đang tìm người có duyên, mà nó đã chọn Trương Quân làm vật chứa đời sau!
Chương 1652: Tiên chủng số bảy
Trương Quân bố trí kết giới ở cửa hang rồi ngồi khoanh chân trên tảng đá. Sau vài hơi thở, trong tâm trí cậu, giọng nói đó quả nhiên đã vang lên lần nữa.
“Cuối cùng cậu cũng xuất hiện", đối phương nói, đó là giọng nói của tiên chủng.
Trương Quân: "Vào kiếp trước của ta, ngươi nói rằng ngươi chọn kiếp sau của ta".
Tiên chủng: "Đúng vậy, lúc trước ta gieo vào cậu một luồng sức mạnh Bất Tử, chính luồng sức mạnh này đã giúp cậu luân hồi, lần nữa tới nơi này".
Trương Quân: "Ngươi có thể dự đoán thành tựu kiếp này của ta sao?"
Tiên chủng: "Ta có năng lực nhìn thấu tương lai, bởi vậy ta biết trong tương lai cậu nhất định sẽ có thành tựu lớn, chỉ có loại người như cậu mới có thể chịu đựng được sức mạnh tiên chủng. Trước tiên ta giới thiệu một chút, ta là tiên chủng số bảy, cậu có thể gọi ta là Số bảy".
Trương Quân: "Số bảy, tiên chủng có thể mang lại cho ta cái gì?"
Tiên chủng số bảy: "Mỗi một tiên chủng có trí tuệ và năng lượng như nhau, nếu như đạt được một tiên chủng là có thể có được truyền thừa tiên đạo cốt lõi nhất và đầy đủ nhất, cuối cùng trở thành Tiên tộc".
Trương Quân lần đầu tiên nghe nói về Tiên tộc, cậu hỏi: "Tiên tộc là gì?"
Tiên chủng số bảy: "Tiên tộc đã được lưu truyền qua nhiều thời đại. Nhưng vì một số lý do, bọn ta phải giấu đi phần lớn tinh hoa của tiên chủng và truyền lại mười tiên chủng cho các kỷ nguyên tiếp theo. Những người được tiên chủng lựa chọn, trong tương lai sẽ trở thành thủ lĩnh của Tiên tộc, dẫn dắt Tiên tộc phản công Thần tộc, tìm lại sự hào hùng và ánh hào quang cho Tiên tộc".
Trương Quân: "Ý ngươi là, nếu ta có được tiên chủng, ta sẽ trở thành Tiên tộc?"
Tiên chủng số bảy: "Đúng vậy, cậu sẽ có tất cả năng lực của Tiên tộc, hơn nữa so với Tiên tộc thông thường thì cậu mạnh hơn nhiều".
Trương Quân: "Có bao nhiêu người trên thế giới đã có được tiên chủng?"
Tiên chủng số bảy: "Còn lại chín tiên chủng, một hạt bị hỏng, hai hạt mất tích, những hạt còn lại đã tìm được vật chứa. Cậu chính là người cuối cùng".
Trương Quân: "Vì vậy, sau này khi ta tu luyện, ngươi có thể cung cấp các tài nguyên ta cần?"
Tiên chủng số bảy: "Không chỉ có tài nguyên mà còn có bảo vật Tiên tộc cất giấu ở sâu trong vũ trụ, chỉ cần đạt được yêu cầu là có thể thu được những bảo vật kia".
Trương Quân: "Số bảy, có phải Tiên tộc các ngươi và Nhân tộc hoàn toàn khác nhau đúng không?"
Tiên chủng số bảy: "Ngược lại thì có, Tiên tộc rất giống Nhân tộc, cho nên ta mới chọn một con người như cậu làm vật chứa".
Trương Quân: "Hoa Thiên Thần đã ở đây lâu rồi, tại sao ngươi không chọn anh ta? Anh ta không đủ tư cách sao?"
Tiên chủng số bảy: "Hắn đương nhiên không có tư cách, ta không coi trọng tu vi hiện tại của cậu mà là tiềm lực tương lai của cậu, kế tiếp, cậu cần phải hoàn thành cảnh giới thứ nhất của Hư Tiên".
Cảnh giới Thiên Tiên được chia thành ba cấp hạ, ba cấp trung và ba cấp thượng, ba cấp hạ của Thiên Tiên được gọi là Hư Tiên. Trong số đó, cảnh giới đầu tiên của Hư Tiên là mở Linh Đài.
Giờ Trương Quân vẫn chưa chính thức mở Linh Đài, bởi vì mở Linh Đài cần rất nhiều tài nguyên. Không phải thiên phú tốt là có thể mở ra Linh Đài cường đại, viên mãn. Để có một Linh Đài mạnh mẽ và hoàn hảo, cần phải đổ vô số tài nguyên vào đó.
Trong suốt các thời đại, tất cả các tu sĩ có thiên phú tốt đều phải có sự hỗ trợ của các thế lực mạnh mẽ đằng sau họ, cả hai cùng hỗ trợ cho nhau. Thế lực đứng sau việc này có thể là một môn phái nào đó, hay một gia tộc nào đó, thậm chí là một hoàng triều nào đó.
Ví dụ như Trương Quân, sau lưng cậu có một tiên cung Vĩnh Hằng mạnh mẽ, vì vậy cậu có thể dễ dàng tu luyện đến Hư Tiên. Nhưng ngay cả tiên cung Vĩnh Hằng cũng cần chuẩn bị một khoảng thời gian để đáp ứng một số nhu cầu của Trương Quân.
Trương Quân: "Tôi biết, không phải chỉ là mở Linh Đài thôi sao?"
Tiên chủng số bảy: "Giữa Linh Đài với Linh Đài cũng có chênh lệch rất lớn, nói cho ta biết, Linh Đài là cái gì?"
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, Trương Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Linh Đài chính là thế giới tinh thần. Có thể tự mình mở ra Linh Đài, hoặc là dựa vào Tiên Giới để mở Linh Đài".
Tiên chủng số bảy: "Sai rồi, nhầm to rồi!"
Trương Quân sững sờ: "Sao vậy?"
Tiên chủng số bảy: "Mục đích mở Linh Đài chính là hấp thu khí tức vũ trụ từ nơi thần bí nhất vũ trụ, cường hóa pháp thân của chính mình, hóa thành tiên thai!"
Trương Quân: "Tiên thai? Tại sao trong những công pháp tu hành tiên đạo trong ký ức của ta không tồn tại tiên thai? Thông thường, cấp thứ nhất chỉ cần mở Linh Đài là được".
Tiên chủng số bảy: "Đó là vì không phải ai cũng có thể tu luyện công pháp. Để phổ biến việc này thì chỉ có thể tối giản các bước tu luyện, giảm bớt độ khó. Không phải cậu cũng đã nhìn thấy sao? Những người tu luyện công pháp tiên đạo cấp thấp đều có ít nhiều thành tựu. Tuy nhiên họ không phải tiên thực sự. Tiên thực sự có thể dễ dàng giết Thần tộc. Phải biết là dù có ở thời đại tiên đạo suy yếu nhất thì một Tiên tộc cũng có thể dễ dàng chém giết hàng trăm Thần tộc".
Trương Quân: "Chắc Tiên tộc các người ít lắm nhỉ?"
Tiên chủng số bảy: "Đúng vậy, Tiên tộc xưa nay không nhiều, số lượng Thần tộc lớn hơn Tiên tộc gấp mấy triệu lần".
Trương Quân: "Thế nên hiện tại theo đuổi số lượng chứ không phải chất lượng sao?"
Tiên chủng số bảy: "Có thể hiểu như vậy. Căn cơ của cậu khá tốt, kể từ giờ cậu phải chính thức tu luyện công pháp Tiên tộc".
Trương Quân: "Làm thế nào để ngưng tụ tiên thai?"
Tiên chủng số bảy: "Không vội, cậu còn chưa mở Linh Đài. Cái gọi là Tiên Giới là một thời không duy độ thấp, nó thậm chí còn không bằng thời không của Thần Giới. Mà Tiên tộc bọn ta muốn mở Linh Đài cần phải tiến vào thời không duy độ mạnh nhất, đó là nơi vũ trụ sinh ra, được gọi là Thái Sơ".
Trương Quân: "Ta phải làm sao mới tìm được nơi đó?"
Tiên chủng: "Có ta giúp thì đương nhiên cậu làm được. Nhưng bước này có yêu cầu cực cao với pháp thân của cậu, thế nên cứ đợi đã".
Trương Quân: "Đợi gì cơ?"
Tiên chủng: "Đợi bản tôn của cậu bước vào cảnh giới Đoạt Thiên".
Trương Quân trầm ngâm: "Quả nhiên ta chỉ là một hóa thân sao?". Cậu đã có dự cảm từ lâu, nhưng không ai nói cho cậu biết.
Tiên chủng: "Tuy cậu là hóa thân nhưng cũng có ý thức riêng của mình. Nếu cậu đủ mạnh thì bản tôn của cậu cũng sẽ cho cậu không gian để phát triển".
Trương Quân: "Được, vậy ta sẽ đợi ở đây".
"Ta sẽ đưa công pháp tiên đạo chân chính cho người đó thông qua cậu".
Dứt lời, Ngô Bình đang ở Linh Xuyên liền nhận được công pháp Tiên tộc. Anh rất kinh ngạc, lẩm bẩm: "Đây là công pháp Tiên tộc!"
Lúc này anh vẫn đang trấn áp tâm ma, giờ lại được công pháp Tiên tộc gợi ý nên chẳng mấy chốc đã luyện hóa tâm ma.
Anh vừa luyện hóa xong thì có tin từ Thất Châu đến, đế quốc Thần Võ cuối cùng cũng ra tay. Họ có năm trăm nghìn quân, đã đến biên giới.
Tư Không Vũ làm đại soái, ông ta đã đưa lính tinh nhuệ đến phía Nam, chuẩn bị chiến đấu với đế quốc Thần Võ.
Phía nam đã triệu tập một triệu quân, trong đó có một nửa là lính tinh nhuệ do yêu binh chuyển hóa thành, nửa còn lại là lính tinh nhuệ Ngô Bình dùng đan dược bồi dưỡng.
Trong hơn một tháng, lính tinh nhuệ mỗi ngày đều được huấn luyện nghiêm khắc, hiện nay đã trở thành binh sĩ chuyên nghiệp!
Tại biên giới phía Nam Thất Châu, đại quân đã dàn trận, hai mươi long vệ và Tư Không Vũ đều ở đây. Dù Ngô Bình không tới, họ cũng tin chắc mình có thể đẩy lùi kẻ địch!
Chương 1653: Thần Võ đại bại
Ngô Bình đã đến từ lâu nhưng ẩn mình trên không trung không lộ diện, vì anh muốn xem nếu mình không có ở đây thì nhóm Tư Không Vũ có thể đối phó được với cục diện này hay không.
Tư Không Vũ quan sát động tĩnh phía địch, thấy họ cách mình khá gần rồi thì lập tức ra lệnh: “Tướng quân tiên phong, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 300 nghìn tinh binh xông đến tấn công trực diện vào trận doanh của quân địch”.
“Tuân lệnh!”, một vị tướng nhận lệnh rồi đi ngay.
“Tả tướng quân, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 200 nghìn tinh binh đánh từ mé trái”.
“Tuân lệnh!”
“Hữu tướng quân, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 200 nghìn tinh binh tấn công ở mé phải”.
“Vâng!”
“Hậu tướng quân, hãy dẫn năm nghìn cường binh, một nghìn dũng sĩ và 300 nghìn tinh binh vòng ra phía sau quân địch để tổng tấn công”.
“Tuân lệnh!”
Trống trận vang lên, các tướng và binh sĩ đều tăng tốc tấn công. Chưa tới nửa tiếng sau, họ đã bao vây doanh trận của địch từ mọi phía.
Một đại tướng của phe địch đang ngồi trên một chiếc chiến xa sang trọng trong doanh trận, đây là một bán thần nên hoàn toàn coi thường tướng sĩ của Thất Châu. Trước đó, gã đã tung hoành thiên hạ, phe đối đầu vừa tấn công đã lập tức tan rã, sau đó chịu cảnh giết chóc.
Liên tiếp nhiều lần thắng lợi khiến đại tướng quân này có cảm giác khinh địch. Tuy Thất Châu đã từng đánh bại yêu binh, nhưng gã vẫn nghĩ rằng lực chiến đấu của người bình thường không thể so với người đã uống Thần Đan được.
Đột nhiên có người đến báo: “Đại tướng quân, quân địch đã cho binh sĩ bao vây cả hai cánh trái phải, đồng thời còn có quân chặn ở phía sau, khả năng cao chuẩn bị tổng tấn công chúng ta”.
Đại tướng quân cười lạnh nói: “Bao vây rồi tổng tấn công ư? Ha ha, đúng là nực cười! Tất cả nghe lệnh, binh sĩ hãy chia làm bốn nhánh rồi nghênh đón quân địch”.
Vì thế, đại quân của đế quốc Võ Thần đã tách làm bốn, sau đó nghênh chiến với đại quân của Tư Không Vũ.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện Vân Tịch cũng đang trốn trên không, vì thế anh đi tới cạnh rồi cười nói: “Bày binh bố trận không phải sở trường của anh, nhưng anh nghĩ chắc Tư Không Vũ sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu”.
Vân Tịch: “Huyền Bình, anh đến lâu chưa?”
Ngô Bình: “Mới thôi”.
Vân Tịch cười nói: “Phía em thì không có vấn đề gì, kiểu gì đế quốc Thần Võ cũng đại bại”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì quân lính của hai phe đã bắt đầu va chạm, rõ ràng trang bị của Thất Châu mạnh hơn, binh lính cũng có tố chất cao hơn, ngoài ra còn có chiến xa và pháo tiên hỗ trợ nên họ lập tức chiếm thế thượng phong.
Một nghìn quả pháo tiên phát nổ ở phía xa, làm quân lính của phe địch chao đảo, họ chưa kịp hoàn hồn thì quả pháo thứ hai đã bay đến.
Sau ba quả pháo, đại quân của Thất Châu đã ùa lên, họ với thực lực một địch mười nên phía quân địch đã thiệt hại nặng nề.
Lúc này chiến trận mới phát huy tầm quan trọng của mình, mười nghìn cường binh tự hình thành một chiến trận tấn công, họ như một mũi thương nhọn tấn công quân địch.
300 nghìn tinh binh thì hình thành một chiến trận thu hoạch, khí tức của họ nối liền, tạo thành uy lực mạnh mẽ.
Đội quân ở mé trái và phải cũng nhanh chóng lao tới để cùng chiến đấu với hai mé quân khác.
Ngô Bình thấy thế thì nói: “Lực chiến đấu của binh sĩ nhà bình khá ổn, mạnh hơn cả phe địch, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn còn hạn chế”.
Vân Tịch: “Thế là ổn lắm rồi, à anh này, đánh thắng trận này xong thì mình làm gì tiếp?”
Ngô Bình: “Ông bảo anh làm hoàng đế, em thấy sao?”
Vân Tịch cười nói: “Cũng được mà, nhưng em nghĩ anh nên bắt tay với hoàng tộc Đại Thương”.
Ngô Bình: “Bắt tay với họ ư?”
Vân Tịch gật đầu: “Theo em biết thì hoàng tộc Đại Thương đã dần khống chế bốn đại vương tộc và mười đại quý tộc, chỉ cần nắm được các hoàng tộc này thì chúng ta có thể dễ dàng kiểm soát được cả khu vực”.
Ngô Bình: “Khu vực mà hoàng tộc Đại Thương quản lý lớn đến đâu?”
Vân Tịch: “Diện tích gấp Thất Châu mười lần luôn”.
Ngô Bình nói: “Đây cũng là ý hay!”
Vân Tịch: “Chỉ cần anh chứng minh được mình có huyết mạch của hoàng tộc thì có thể cạnh tranh với hoàng tử”.
Ngô Bình: “Anh chỉ sợ không có huyết mạch của hoàng tộc Đại Thương”.
Vân Tịch cười nói: “Huyết mạch này có thể cải trang được, dẫu sao độ thuần khiết trong huyết mạch của mọi người cũng tương đương nhau, đây chỉ là một ngưỡng cửa trong việc tranh giành thân phận hoàng tử thôi”.
“Hoàng tử mà em nói là sao?”, anh hỏi.
“Chỉ cần có thể thông qua năm bài kiểm tra của Đại Thương thì mọi người đều có thể trở thành hoàng tử. Sau khi thành hoàng tử rồi thì có thể lôi kéo vài người rồi tự hình thành thế lực riêng. Sau này, nếu hoàng triều Đại Thương có thể hồi phục thì hoàng tử sẽ trở thành hoàng đế mới”.
Ngô Bình: “Không phải chứ, huyết mạch của hoàng tộc phải có lưu truyền chính thống mới được chứ”.
Vân Tịch lắc đầu: “Làm gì còn huyết mạch chính thống nữa anh, Đại Chu giết sạch rồi còn đâu, ai còn sống thì cũng chỉ là nhánh phụ”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì lo vụ làm hoàng tử trước, chúng ta có Thất Châu rồi, họ chẳng có lý gì mà không ủng hộ anh”.
Vân Tịch: “Vân Thị sẽ ủng hộ anh đầu tiên, sau đó còn có thể tranh thủ ủng hộ của ba đại vương tộc và các quý tộc khác”.
Ngô Bình: “Sau trận đánh này thì chắc ai ở Côn Luân cũng biết thực lực của chúng ta rồi”.
Lúc này, Vân Tịch đưa cho Ngô Bình một viên đan dược rồi nói: “Anh uống đan dược này vào thì sẽ có huyết mạch Thương Hoàng”.
Ngô Bình cười hỏi: “Em lấy đâu ra thế?”
Vân Tịch: “Em mua mất cả đống tiền đấy, em chuẩn bị từ lâu rồi nhưng nay mới có cơ hội dùng đến. Đấu tranh trong hoàng tộc gay gắt lắm, ai cũng muốn làm hoàng tử nên anh đến đó rồi thì đừng nhân từ với ai, cứ thẳng tay mà làm”.
Ngô Bình: “Ừm, anh biết rồi”.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đại quân của đế quốc Thần Võ đã tổn thất mất một phần ba, tinh thần của binh sĩ sa sút. Còn đại quân của Thất Châu thì thương vong rất ít.
Thấy thế, đột nhiên có một ảo ảnh cao cả chục nghìn mét bay từ phía nước Thần Võ đến rồi tấn công đại quân của Thất Châu.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “To gan!”
Anh bay lên cao rồi chém một đường kiếm, một tia sáng loé lên rồi chém về phía cổ của ảo ảnh.
Ảo ảnh này không phải con người, mà giống một con vượn khổng lồ, nó gầm lên rồi giơ lá chắn lên đỡ.
Cheng!
Tấm lá chắn vỡ toang, còn đường kiếm của Ngô Bình đã chém nát tay của ảo ảnh, sau đó tiếp tục bổ đôi người nó ra.
Một tiếng hét đau đớn vang lên, ảo ảnh đã biến mất.
Ngô Bình đã biết ảo ảnh này là một ma thần, tương đương với một hoá thân của tu sĩ. Anh chém chết ma thần này rồi thì người tung nó ra cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, ít cũng mất một phần ba tu vi.
Ngô Bình chém chết ảo ảnh kia xong thì khoảng nửa tiếng sau, đại quân của đế quốc Thần Võ cũng bị đánh tan tác, ai may mắn sống sót đều quay đầu bỏ chạy.
Trận chiến kết thúc, Tư Không Vũ cho người xử lý các binh sĩ bị thương hoặc người đã tử trận, đồng thời chiếm được hơn ba nghìn dặm đất của đế quốc Thần Võ, ở đây vừa hay có một rặng núi.
Tư Không Vũ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lắp đặt pháo đài, chuẩn bị nghênh đón lần tấn công tiếp theo của phe địch.
Đại trận đã kết thúc, Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình, em vừa nhận được tin là tông chủ của Sách Thị - một trong bốn đại vương tộc đến gặp”.
Ngô Bình thấy lạ nên nói: “Họ có gì cần nhờ mình à?”
Vân Tịch: “Ở đó đột nhiên có tà ma trỗi dậy, người dân của một phần năm nơi đó đã bị tà ma nhập, Sách Thị bó tay rồi nên mới phải nhờ đến mình”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà ma ư? Lâu lắm không nghe tin về tà ma rồi, chúng từ đâu ra thế?”
Nhưng ngay sau đó, anh đã biến sắc mặt rồi nói: “Chết rồi, chắc chắn là lối vào của tà ma đã có vấn đề! Vân Tịch, anh phải đi kiểm tra ngay đây”.
Chương 1653: Thần Võ đại bại
Ngô Bình đã đến từ lâu nhưng ẩn mình trên không trung không lộ diện, vì anh muốn xem nếu mình không có ở đây thì nhóm Tư Không Vũ có thể đối phó được với cục diện này hay không.
Tư Không Vũ quan sát động tĩnh phía địch, thấy họ cách mình khá gần rồi thì lập tức ra lệnh: “Tướng quân tiên phong, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 300 nghìn tinh binh xông đến tấn công trực diện vào trận doanh của quân địch”.
“Tuân lệnh!”, một vị tướng nhận lệnh rồi đi ngay.
“Tả tướng quân, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 200 nghìn tinh binh đánh từ mé trái”.
“Tuân lệnh!”
“Hữu tướng quân, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 200 nghìn tinh binh tấn công ở mé phải”.
“Vâng!”
“Hậu tướng quân, hãy dẫn năm nghìn cường binh, một nghìn dũng sĩ và 300 nghìn tinh binh vòng ra phía sau quân địch để tổng tấn công”.
“Tuân lệnh!”
Trống trận vang lên, các tướng và binh sĩ đều tăng tốc tấn công. Chưa tới nửa tiếng sau, họ đã bao vây doanh trận của địch từ mọi phía.
Một đại tướng của phe địch đang ngồi trên một chiếc chiến xa sang trọng trong doanh trận, đây là một bán thần nên hoàn toàn coi thường tướng sĩ của Thất Châu. Trước đó, gã đã tung hoành thiên hạ, phe đối đầu vừa tấn công đã lập tức tan rã, sau đó chịu cảnh giết chóc.
Liên tiếp nhiều lần thắng lợi khiến đại tướng quân này có cảm giác khinh địch. Tuy Thất Châu đã từng đánh bại yêu binh, nhưng gã vẫn nghĩ rằng lực chiến đấu của người bình thường không thể so với người đã uống Thần Đan được.
Đột nhiên có người đến báo: “Đại tướng quân, quân địch đã cho binh sĩ bao vây cả hai cánh trái phải, đồng thời còn có quân chặn ở phía sau, khả năng cao chuẩn bị tổng tấn công chúng ta”.
Đại tướng quân cười lạnh nói: “Bao vây rồi tổng tấn công ư? Ha ha, đúng là nực cười! Tất cả nghe lệnh, binh sĩ hãy chia làm bốn nhánh rồi nghênh đón quân địch”.
Vì thế, đại quân của đế quốc Võ Thần đã tách làm bốn, sau đó nghênh chiến với đại quân của Tư Không Vũ.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện Vân Tịch cũng đang trốn trên không, vì thế anh đi tới cạnh rồi cười nói: “Bày binh bố trận không phải sở trường của anh, nhưng anh nghĩ chắc Tư Không Vũ sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu”.
Vân Tịch: “Huyền Bình, anh đến lâu chưa?”
Ngô Bình: “Mới thôi”.
Vân Tịch cười nói: “Phía em thì không có vấn đề gì, kiểu gì đế quốc Thần Võ cũng đại bại”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì quân lính của hai phe đã bắt đầu va chạm, rõ ràng trang bị của Thất Châu mạnh hơn, binh lính cũng có tố chất cao hơn, ngoài ra còn có chiến xa và pháo tiên hỗ trợ nên họ lập tức chiếm thế thượng phong.
Một nghìn quả pháo tiên phát nổ ở phía xa, làm quân lính của phe địch chao đảo, họ chưa kịp hoàn hồn thì quả pháo thứ hai đã bay đến.
Sau ba quả pháo, đại quân của Thất Châu đã ùa lên, họ với thực lực một địch mười nên phía quân địch đã thiệt hại nặng nề.
Lúc này chiến trận mới phát huy tầm quan trọng của mình, mười nghìn cường binh tự hình thành một chiến trận tấn công, họ như một mũi thương nhọn tấn công quân địch.
300 nghìn tinh binh thì hình thành một chiến trận thu hoạch, khí tức của họ nối liền, tạo thành uy lực mạnh mẽ.
Đội quân ở mé trái và phải cũng nhanh chóng lao tới để cùng chiến đấu với hai mé quân khác.
Ngô Bình thấy thế thì nói: “Lực chiến đấu của binh sĩ nhà bình khá ổn, mạnh hơn cả phe địch, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn còn hạn chế”.
Vân Tịch: “Thế là ổn lắm rồi, à anh này, đánh thắng trận này xong thì mình làm gì tiếp?”
Ngô Bình: “Ông bảo anh làm hoàng đế, em thấy sao?”
Vân Tịch cười nói: “Cũng được mà, nhưng em nghĩ anh nên bắt tay với hoàng tộc Đại Thương”.
Ngô Bình: “Bắt tay với họ ư?”
Vân Tịch gật đầu: “Theo em biết thì hoàng tộc Đại Thương đã dần khống chế bốn đại vương tộc và mười đại quý tộc, chỉ cần nắm được các hoàng tộc này thì chúng ta có thể dễ dàng kiểm soát được cả khu vực”.
Ngô Bình: “Khu vực mà hoàng tộc Đại Thương quản lý lớn đến đâu?”
Vân Tịch: “Diện tích gấp Thất Châu mười lần luôn”.
Ngô Bình nói: “Đây cũng là ý hay!”
Vân Tịch: “Chỉ cần anh chứng minh được mình có huyết mạch của hoàng tộc thì có thể cạnh tranh với hoàng tử”.
Ngô Bình: “Anh chỉ sợ không có huyết mạch của hoàng tộc Đại Thương”.
Vân Tịch cười nói: “Huyết mạch này có thể cải trang được, dẫu sao độ thuần khiết trong huyết mạch của mọi người cũng tương đương nhau, đây chỉ là một ngưỡng cửa trong việc tranh giành thân phận hoàng tử thôi”.
“Hoàng tử mà em nói là sao?”, anh hỏi.
“Chỉ cần có thể thông qua năm bài kiểm tra của Đại Thương thì mọi người đều có thể trở thành hoàng tử. Sau khi thành hoàng tử rồi thì có thể lôi kéo vài người rồi tự hình thành thế lực riêng. Sau này, nếu hoàng triều Đại Thương có thể hồi phục thì hoàng tử sẽ trở thành hoàng đế mới”.
Ngô Bình: “Không phải chứ, huyết mạch của hoàng tộc phải có lưu truyền chính thống mới được chứ”.
Vân Tịch lắc đầu: “Làm gì còn huyết mạch chính thống nữa anh, Đại Chu giết sạch rồi còn đâu, ai còn sống thì cũng chỉ là nhánh phụ”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì lo vụ làm hoàng tử trước, chúng ta có Thất Châu rồi, họ chẳng có lý gì mà không ủng hộ anh”.
Vân Tịch: “Vân Thị sẽ ủng hộ anh đầu tiên, sau đó còn có thể tranh thủ ủng hộ của ba đại vương tộc và các quý tộc khác”.
Ngô Bình: “Sau trận đánh này thì chắc ai ở Côn Luân cũng biết thực lực của chúng ta rồi”.
Lúc này, Vân Tịch đưa cho Ngô Bình một viên đan dược rồi nói: “Anh uống đan dược này vào thì sẽ có huyết mạch Thương Hoàng”.
Ngô Bình cười hỏi: “Em lấy đâu ra thế?”
Vân Tịch: “Em mua mất cả đống tiền đấy, em chuẩn bị từ lâu rồi nhưng nay mới có cơ hội dùng đến. Đấu tranh trong hoàng tộc gay gắt lắm, ai cũng muốn làm hoàng tử nên anh đến đó rồi thì đừng nhân từ với ai, cứ thẳng tay mà làm”.
Ngô Bình: “Ừm, anh biết rồi”.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đại quân của đế quốc Thần Võ đã tổn thất mất một phần ba, tinh thần của binh sĩ sa sút. Còn đại quân của Thất Châu thì thương vong rất ít.
Thấy thế, đột nhiên có một ảo ảnh cao cả chục nghìn mét bay từ phía nước Thần Võ đến rồi tấn công đại quân của Thất Châu.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “To gan!”
Anh bay lên cao rồi chém một đường kiếm, một tia sáng loé lên rồi chém về phía cổ của ảo ảnh.
Ảo ảnh này không phải con người, mà giống một con vượn khổng lồ, nó gầm lên rồi giơ lá chắn lên đỡ.
Cheng!
Tấm lá chắn vỡ toang, còn đường kiếm của Ngô Bình đã chém nát tay của ảo ảnh, sau đó tiếp tục bổ đôi người nó ra.
Một tiếng hét đau đớn vang lên, ảo ảnh đã biến mất.
Ngô Bình đã biết ảo ảnh này là một ma thần, tương đương với một hoá thân của tu sĩ. Anh chém chết ma thần này rồi thì người tung nó ra cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, ít cũng mất một phần ba tu vi.
Ngô Bình chém chết ảo ảnh kia xong thì khoảng nửa tiếng sau, đại quân của đế quốc Thần Võ cũng bị đánh tan tác, ai may mắn sống sót đều quay đầu bỏ chạy.
Trận chiến kết thúc, Tư Không Vũ cho người xử lý các binh sĩ bị thương hoặc người đã tử trận, đồng thời chiếm được hơn ba nghìn dặm đất của đế quốc Thần Võ, ở đây vừa hay có một rặng núi.
Tư Không Vũ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lắp đặt pháo đài, chuẩn bị nghênh đón lần tấn công tiếp theo của phe địch.
Đại trận đã kết thúc, Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình, em vừa nhận được tin là tông chủ của Sách Thị - một trong bốn đại vương tộc đến gặp”.
Ngô Bình thấy lạ nên nói: “Họ có gì cần nhờ mình à?”
Vân Tịch: “Ở đó đột nhiên có tà ma trỗi dậy, người dân của một phần năm nơi đó đã bị tà ma nhập, Sách Thị bó tay rồi nên mới phải nhờ đến mình”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà ma ư? Lâu lắm không nghe tin về tà ma rồi, chúng từ đâu ra thế?”
Nhưng ngay sau đó, anh đã biến sắc mặt rồi nói: “Chết rồi, chắc chắn là lối vào của tà ma đã có vấn đề! Vân Tịch, anh phải đi kiểm tra ngay đây”.
Đang tải...
Chương 1655: Bát vệ Thiên Ất
Kỷ Nhược Phi kinh hãi nói: “Đừng!”, nói rồi, cô ấy giơ tay lên che mặt, nhưng cảm thấy không thể điều khiển được cơ thể nên đành ngồi im.
Cô ấy bật khóc nói: “Huyền Bình, tôi biết anh muốn đòi lại công bằng cho tôi, nhưng chúng ta không đấu lại hoàng tộc được đâu. Tuy Đại Thương đã bị diệt, nhưng hoàng tộc Đại Thương vẫn nắm giữ tài nguyên. Nếu tôi không làm theo lời của Ân Đan thì cả Kỷ Thị sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô ta. Bố của Ân Đan là một trong tám Hoàng lão, tôi không thể chọc vào một người có địa vị cao như vậy được”.
Ngô Bình nói: “Kỷ Nhược Phi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ làm cho ra lẽ. Tôi có thể đánh bại đại quân của Yêu tộc, khiến 800 nghìn đại quân của đế quốc Thần Võ đại bại thì cái hoàng tộc còn con kia có là cái thá gì chứ?”
Kỷ Nhược Phi ngẩn ra, do gần đây bị Ân Đan sỉ nhục nên cô ấy ít ra ngoài nghe ngóng tin tức, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng.
“Anh đã đánh đuổi đại quân của Yêu tộc ư? Khi nào thế?”
Ngô Bình: “Mới đây thôi, thật ra tôi đến để bàn chuyện hợp tác với cô, tôi đang chuẩn bị tranh vị trí hoàng tử”.
Kỷ Nhược Phi kinh ngạc: “Anh muốn làm hoàng tử ư?”
Ngô Bình: “Tạm gác chuyện đó sang một bên, tôi phục dung cho cô đã”.
Chưa đến một phút sau, sương mù đã biến mất, gương mặt của Kỷ Nhược Phi đã trở lại bình thường, thậm chí còn trông xinh đẹp hơn cả lúc trước.
Cô ấy soi gương rồi vui mừng nói: “Này, anh chỉnh sửa lại nhan sắc cho tôi đấy à?”
Ngô Bình: “Chưa đến mức ấy, tôi chỉ sửa lại chút thôi, cô cũng biết tài y thuật của tôi rồi còn gì”.
Anh nói tiếp: “Tôi chuẩn bị dùng Thất Châu làm nền móng đế xây dựng một đế quốc mới”.
Kỷ Nhược Phi: “Anh định làm hoàng đế luôn à?”
Ngô Bình gật đầu: “Nhưng trước đó, tôi cần phải nắm giữ hoàng tộc của Đại Thương đã. Thế lực của Tiên quốc hầu như đều tuân theo Đại Thương rồi, còn Chu thành lập sau thời không gập thì không đáng nhắc tới”.
Kỷ Nhược Phi: “Làm hoàng tử thì khó lắm đấy, hầu hết đều do nội bộ quyết định thôi”.
Ngô Bình: “Cô nói thế là sao?”
Kỷ Nhược Phi: “Tôi nghe người lớn trong nhà nói rằng hoàng tử đều do các Hoàng lão chọn. Người được họ chọn thì sẽ dễ dàng vượt qua năm vòng thi vì nội dung thi đã đơn giản hơn. Còn không thì phải thi như bình thường, tôi nghe nói đến thiên kiêu cũng khó mà qua được năm vòng thi ấy”.
Ngô Bình không hề lo lắng: “Không sao, chỉ cần tôi có thể vượt qua các vòng thi ấy là được”.
Kỷ Nhược Phi: “Trở thành hoàng tử rồi thì còn phải hoàn thành ba nhiệm vụ lớn nữa. Nhưng các hoàng tử đời trước thường chỉ hoành thành được nhiệm vụ thứ nhất, thứ hai thôi chứ chưa ai hoàn thành được nhiệm vụ thứ ba cả”.
Ngô Bình: “Thế hoàn thành nhiệm vụ thứ ba xong thì sao?”
Kỷ Nhược Phi: “Sau đó, nếu có nhiều thế lực ủng hộ anh thì anh có thể tham gia vòng thi cuối cùng, đó là mở kho đế của Đại Thương rồi đăng cơ”.
Ngô Bình: “Kho đế là gì?”
Kỷ Nhược Phi: “Là tài nguyên mà Đại Thương dùng để phục quốc, chỉ có ai qua được vòng thi cuối cùng thì mới được mở kho đế để vực dậy Đại Thương thôi”.
Ngô Bình: “Vậy thì chỉ cần tôi mở được kho đế thì tất cả mọi người sẽ phục tùng đúng không?”
Kỷ Nhược Phi: “Đương nhiên rồi”.
Ngô Bình: “Nếu thế thì đơn giản. Nhược Phi, khi Đại Thương hưng thịnh nhất thì có thực lực thế nào?”
Kỷ Nhược Phi: “Đại Thương vốn là kế nhiệm của Tiên quốc, thời đầu thực lực của Đại Thương gần như không thua gì Tiên quốc đời cuối, họ đã chiếm một phần ba lãnh thổ của đại lục”.
Ngô Bình: “Cô có biết tại sao Thương lại diệt vong không?”
Kỷ Nhược Phi: “Tôi chỉ biết đó là một trận loạn chiến, còn cụ thể ra sao thì chịu. Nhưng chờ anh thành hoàng tử rồi thì chắc sẽ biết đấy”, lúc này, có một người phụ nữ trung niên đi vào, thấy gương mặt của Kỷ Nhược Phi đã trở lại bình thường thì nổi giận nói: “Nhược Phi, cô không muốn sống nữa sao? Nếu để hoàng tộc phát hiện thì cả Kỷ Thị sẽ gặp chuyện đấy”.
Kỷ Nhược Phi: “Nhị nương, đây là chuyện của tôi, không phiền bà lo”.
Người phụ nữ giậm chân nói: “Đắc tội với hoàng tộc rồi thì không ai cứu nổi cô đâu”.
“Tôi cứu được”, Ngô Bình nói.
Nhị nương nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình - bạn của Nhược Phi, chủ của Côn Luân Kiếm Cung”.
Người phụ nữ sững sờ: “Cậu là chủ của kiếm cung ư? Nghe danh đã lâu, Lý cung chủ và Nhược Phi nhà tôi là bạn à?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Anh nói với Kỷ Nhược Phi: “Nhược Phi, cô hãy đến Ân Thị với tôi, tôi sẽ trút giận cho cô”.
Kỷ Nhược Phi thoáng do dự rồi cắn răng nói: “Được!”
Người phụ nữ ngẩn ra rồi nói: “Cái gì? Hai người định đi đâu? Lý cung chủ, hoàng tộc Đại Thương vẫn còn bát vệ của lúc trước, hai người không thể làm thế được”.
Ngô Bình mặc kệ bà ta rồi cùng Kỷ Nhược Phi hoá thành một độn quang biến mất.
Thành Thương Đế.
Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đến trước cổng thành thì thấy quy mô ở đây rất lớn, trong thành có khoảng trên trăm triệu dân, tuy không bằng Long Kinh nhưng lịch sử cũng khá lâu đời.
Vào thành rồi, Ngô Bình quan sát xung quanh rồi nói: “Nhược Phi, nước Long không muốn chiếm lĩnh nơi này à?”
Kỷ Nhược Phi: “Nếu nước Long muốn thì chắc chắn đây sẽ là nơi cuối cùng”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Kỷ Nhược Phi: “Vì ở đây có bát vệ của Thương Hoàng”.
Ngô Bình: “Bát vệ là gì? Thực lực có mạnh không?”
Hai người vừa hay đi qua một quán rượu, Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nên cười nói: “Không vội, chúng ta nếm thử đồ ăn ở đây xem sao đi”.
Hai người thuê một phòng riêng, Ngô Bình gọi những món ngon nhất rồi hỏi tiếp về chuyện bát vệ.
Kỷ Nhược Phi nói bát vệ còn có tên là bát vệ Thiên Ất, do Thương Hoàng Thiên Ất thành lập. Sau khi Đại Hạ diệt vong, Thiên Ất đã chiêu mộ các tinh anh có thực lực mạnh trong thiên hạ về cùng mình xây dựng đất nước.
Bát vệ được chia thành hai thân vệ, hai nội vệ và bốn ngoại vệ. Trong đó, bốn ngoại vệ chính là Thanh Long vệ, Bạch Hổ vệ, Chu Tước vệ và Huyền Vũ vệ. Hai nội vệ là Võ Tiên vệ và Thần Ma vệ. Hai thân vệ là Ẩn vệ và Thiên vệ.
Trong số này thì bốn thân vệ đã mất trong chiến loạn thời xưa, nhưng hai nội vệ cơ bản giữ nguyên lực chiến đấu, bốn ngoại vệ thì vẫn giữ được thực lực nguyên vẹn.
Hiện giờ, bát vệ không chịu khống chế từ ai cả, họ dốc toàn lực duy trì trật tự quyền lực cho Đại Thương. Nếu có ai làm trái luật thì họ sẽ ra mặt xử lý. Từng có vài Hoàng lão nổi dã tâm muốn tấn công các Hoàng lão khác, kết quả ngay ngày hành động đã bị bát vệ chém chết.
Hiện tại bát vệ có chung một thủ lĩnh là Ân Thiên Giáp - một người có thực lực rất mạnh.
Ngô Bình: “Ân Thiên Giáp mạnh thế thì tại sao không làm hoàng đế luôn?”
Kỷ Nhược Phi: “Nghe nói khi là thống lính của thiên vệ, anh ta đã rất trung thành với Thương Hoàng”.
Đồ ăn được mang lên, Ngô Bình chưa kịp ăn thì đã có một nhóm người xông vào, họ mặc đồ của thị vệ, mặt thì lạnh như băng, sau đó xếp thành hai hàng như đang chờ ai đó.
Một lát sau, có một cô gái bước lên lầu, cô ta mặc váy đỏ, dung nhan bình thường, nhưng giờ đang đằng đằng sát khí.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Phi rồi lạnh giọng nói: “Kỷ Nhược Phi, to gan quá nhỉ, dám làm trái lệnh tôi! Người đâu, lột da mặt cô ta xuống, lần này đổi thành mặt con lợn rừng cho tôi”.