Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2690: Đại trận Luyện Hồn trên đất liền

Sáng sớm hôm sau, số lượng bí ấn của bí khiếu thứ hai của Ngô Bình cùng đạt đến mười ngàn.

Trước đó cậu đã đồng ý đợi khi thi xong sẽ dẫn Hàn Băng Nghiên đi chơi, đích đến là Hải Mặc Ca, một đất nước vừa xinh đẹp vừa hỗn loạn.

Giữa Hải Mặc Ca và Đại Hạ có một đại dương mênh mông, đi máy bay mất đến hai ngày. Tất nhiên Ngô Bình sẽ không đi máy bay, cậu quyết định bay thẳng đến Hải Mặc Ca. Vì vậy, cậu đã chuẩn bị một ít đồ ăn, mua một tấm thảm lông thủ công cỡ lớn với hoa văn đẹp mắt.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu vung tay, tấm thảm lơ lửng giữa không trung, hai người nhảy lên ngồi trên tấm thảm bay rồi đi đến Hải Mặc Ca.

Thảm bay vừa mềm mại vừa rắn chắc, giống như trải trên cỏ. Trong suốt chuyến đi, Ngô Bình ngăn cách luồng khí áp suất cao bên ngoài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hàn Băng Nghiên ngồi ở trên đó, nhặt một đống nho, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp của núi sông.

“Đẹp quá”, cô ấy nói: “Anh Bình, bao lâu thì chúng ta có thể đến Hải Mặc Ca?”

Ngô Bình: “Khoảng một tiếng”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Vậy nhanh hơn đi máy bay nhiều rồi”.

Lúc đang nói chuyện thì tấm thảm bay đã bay đến bầu trời đại dương, Hàn Băng Nghiên ngửi được hơi thở của biển, cô ấy nằm lên chân Ngô Bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô ấy nhớ đến một chuyện nói: “Anh Bình, anh còn nhớ Trần Mậu Tông không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nhớ, từng đứng nhất ở Trung học số 1, sao lại nhắc đến cậu ta?”

“Cách đây không lâu Trần Mậu Tông đã đi Hải Mặc Ca, nghe các bạn cùng lớp nói bây giờ anh ấy rất giỏi, là quân sư của một băng phái lớn. Em cũng thấy anh ấy khoe biệt thự và xe hơi trong nhóm”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy à? Anh còn tưởng cậu ta chỉ biết học, không ngờ còn có thể làm quân sư”.

Hàn Băng Nghiên: “Trước khi đi, em còn nhận được tin nhắn của anh ấy, nói rằng đến bên đó sẽ tiếp đãi chúng ta chu đáo”.

Ngô Bình không ngại gặp mặt Trần Mậu Tông, bèn nói: “Được, cậu ta ở đâu?”

Hàn Băng Nghiên: “Thôi vậy, anh ấy chỉ nói mấy câu khách sáo thôi, chúng ta cũng không thể đến gặp anh ấy thật chứ. Chúng ta tìm một bãi biển đẹp rồi ở đó hai ngày”.

Ngô Bình: “Băng Nghiên, chẳng phải mấy ngày nay em lên kế hoạch, có mục tiêu rồi sao?”

Hàn Băng Nghiên lấy một tấm bản đồ ra, chỉ vào một hòn đảo nhỏ ở bờ biển phía đông Hải Mặc Ca nói: “Chúng ta đến “đảo Lam Tinh” trước, ở đó có thể nhìn thấy cá heo, còn có thể thuê du thuyền đi câu cá”.

Ngô Bình nói: “Được, vậy đi đảo Lam Tinh”.

Không lâu sau, Hàn Băng Nghiên nhìn thấy một vùng đất xuất hiện ở phía trước, cô ấy mừng rỡ nói: “Anh Bình, có phải sắp đến rồi không?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vùng đất này, sau đó nhíu mày.

Hàn Băng Nghiên để ý thấy vẻ mặt của cậu bèn hỏi: “Anh Bình sao thế?”

“Vùng đất này bị ai đó bày bố đại trận Luyện Hồn, có thể có bản lĩnh như vậy chắc chắn không phải là tông môn tầm thường”, Ngô Bình nghiêm túc nói.

Hàn Băng Nghiên tò mò hỏi: “Anh Bình, đại trận Luyện Hồn này có tác dụng gì?”

“Đại trận Luyện Hồ có thể hút hết hồn lực của người sống, sau đó chuyển hóa hồn lực thành năng lượng có thể cung cấp cho tu sĩ hấp thu. Năng lượng này có thể chuyển hóa thành tinh thạch linh hồn”, Ngô Bình nói: “Tinh thạch linh hồn có rất nhiều công dụng, hấp thu luyện chế nó có thể cải thiện tư chất, tăng thêm thiên phú, còn có thể chữa lành thần hồn bị thương, tóm lại đây là đồ tốt”.

Hàn Băng Nghiên: “Nó hấp thụ hồn lực từ đâu?”

Ngô Bình hơi nheo mắt nói: “Hấp thu từ cả vùng đất liền, chỉ cần là người sống ở vùng đất này, ít nhiều gì cũng sẽ bị hút đi một ít hồn lực”.

Hàn Băng Nghiên vô cùng ngạc nhiên: “Hấp thu hồn lực của tất cả mọi người sao? Họ làm thế thật quá đáng”.

Ngô Bình: “Băng Nghiên, bây giờ anh đã biết tại sao Hải Mặc Ca lại đầy rẫy ma túy. Sau khi hít thứ này, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái buông lỏng và yếu ớt, khiến cho hồn lực dễ bị hút đi hơn. Cho nên đây là lý do tại sao sau khi hít Cocaine, những người đó sẽ trở nên người không ra người, ma không ra ma, vì hồn lực của họ liên tục bị hút đi, cuối cùng chỉ còn cái chết”.

Hàn Băng Nghiên sợ hãi: “Nói thế người dân cả nước đều bị nuôi giống bò sữa, sau đó hút lấy thần hồn của họ?”

Ngô Bình: “Đúng là thế”.

Người có tính cách khá tốt như Hàn Băng Nghiên cũng nghiến răng nói: “Đám người này thật ghê tởm, chúng đều đáng chết”.

Ngô Bình: “Trên đời này không có chuyện gì mới mẻ. Có người bị ép lấy sức lao động, những người này thì bị ép lấy hồn lực, hai kiểu người này có gì khác biệt? Thân là người ở tầng lớp thượng lưu, trong mắt họ thì người dân bình thường chẳng qua chỉ là một nhóm gia súc thôi”.

Đang lúc nói chuyện, hai người đã đáp xuống đảo Lam Tinh. Đảo Lam Tinh này cực kỳ đẹp, nơi đây có một vùng nước biển rất nông, nước chỉ sâu một hai mét, có thể nhìn thấy được các loài sinh vật biển bơi qua bơi lại trong đó.

Sau khi lên đảo, Ngô Bình vào nhận phòng ở một một khách sạn trên đảo. Trước khi đến, Ngô Bình đã bảo bên kế toán chuyển năm mươi triệu tiền Hải Mặc Ca vào thẻ ngân hàng của cậu, cũng là năm mươi triệu Cali.

Khách sạn rất sang trọng, tất nhiên giá cũng không hề rẻ. Tỷ giá đổi giữa tiền Đại Hạ và Cali là hai chấm năm, giá phòng một đêm cho căn phòng có view nhìn ra biển mà Ngô Bình đặt cao đến hai trăm năm mươi ngàn Cali, tương đương với một trăm ngàn tiền Đại Hạ.

Nhận phòng xong, Ngô Bình bảo Hàn Băng Nghiên đi nghỉ ngơi trước, một mình cậu đi ra ngoài khách sạn, kiểm tra xung quanh. Trong ấn tượng của cậu, nơi này khá bừa bộn, cậu phải dọn hết mấy nguy hiểm tiềm ẩn.

Phong cảnh bãi biển quả thật rất đẹp, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp mặc đồ bơi đang chơi đùa ở cách đó không xa. Người đến đây chơi đến từ khắp nơi trên thế giới, có cả người da đen, cổ đỏ, cũng có người nước Đại Hạ và nước Tống.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện, Ngô Bình đã có một thân hình cực kỳ chuẩn, cao một mét chín, vai rộng eo thon, trên người tỏa ra khí chất nam tính có sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ.

Cậu tùy ý đi đến bên đó, có hai cô gái tóc vàng đi đến từ cách đó không xa, thân hình nóng bỏng, trước ngực là đồi núi cao đồ sộ, Ngô Bình không khỏi đưa mắt nhìn thêm vài cái.

“Anh đẹp trai, có thể bôi kem chống nắng giúp tôi được không?”

Ngô Bình nhìn lướt qua, thầm nghĩ các cô cũng không phải đi một mình mà, tìm tôi giúp làm gì? Nhưng nghĩ lại thì cậu vừa lúc nhân cơ hội này nghe ngóng chút tin tức bên này, bèn cười nói: “Được thôi”.

Cậu đi đến chỗ hai cô gái nghỉ ngơi, hai người họ đang nằm trên ghế, Ngô Bình giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ địa phương rất lưu loát: “Hai người đẹp tên gì nhỉ?”

“Anh đẹp trai, khẩu ngữ của anh tốt thế, còn chính thống hơn cả bọn em. Em tên là Anna”, một cô gái chân dài nói.

“Em là Lucy”, cô gái mắt xanh kia cũng nói.

Ngô Bình: “Chào Lucy, chào Anna, tôi họ Ngô”.

Sau đó cậu hỏi quanh đây có chỗ nào để chơi, hai người này biết khá nhiều nên nói với cậu rất nhiều điểm tham quan và những nơi cần phải lưu ý.

Lúc này một người đàn ông da sạm, mặc áo sơ mi kẻ sọc, từ xa đi tới, trên thắt lưng còn đeo một khẩu súng.

Nhìn thấy hắn đến, hai cô gái hơi hoảng sợ, đều quay mặt đi không để cho người đến nhìn thấy như muốn tránh mặt hắn.

Ngô Bình liếc nhìn người đến rồi tiếp tục xoa kem chống nắng lên đôi chân mịn màng của người đẹp.
Chương 2691: Quan tài khổng lồ dưới đáy biển

Người áo hoa vừa cao vừa to, bụng bự thấy rõ. Hắn đi về một bên, nhìn hai cô gái đẹp chằm chằm, cười miết và nói: “Người đẹp, sao lúc nãy lại bỏ chạy thế? Tôi đã cho người sắp xếp rồi, đi ăn cơm nhé? Tôi là người bản địa ở đây, các cô không nể mặt tôi thì tôi sẽ không vui đâu. Tôi không vui thì các cô cũng không sung sướng gì”.

Hắn nói với vẻ vừa lấy lòng vừa đe dọa, mặt cười tươi rạng rỡ.

Sắc mặt hai cô gái rất khó coi, có vẻ rất sợ hãi, họ không có bạn đi cùng, lúc đến đây cũng không nghĩ sẽ gặp phải trường hợp thế này. Thế là họ chỉ đành nhìn sang Ngô Bình với ánh mắt cầu cứu.

Ngô Bình liếc nhìn sang người đàn ông áo hoa, hỏi: “Anh là người của bang phái nào? Bang gấu đen hay là bang Huyết Nhận?”

Người đàn ông áo hoa vừa nghe Ngô Bình nói như thế thì liền quan sát cậu rồi hỏi: “Cậu làm nghề gì? Quen biết tôi sao?”

Ngô Bình: “Tôi mà cần quen biết với loại nhãi nhép như anh sao?”

Thật ra người đàn ông áo hoa chẳng có địa vị gì trong bang phái, hắn hơi chột dạ, hỏi: “Vậy cậu quen biết ai?”

Ngô Bình: “Cút ra xa một chút, tôi không còn kiên nhẫn đâu”. Cậu nói xong thì mặt tối sầm lại.

Tên áo hoa cảm nhận được một luồng sát khí, hắn đặt tay lên hông.

Ngô Bình không thèm ngẩng đầu, chỉ bình thản nói: “Lúc tay anh chạm vào súng thì sẽ bị chặt đứt. Không tin thì anh cứ thử xem”.

Tên áo hoa sững người, sát khí trên người Ngô Bình còn mạnh hơn cả bang chủ gấp trăm ngàn lần. Bang chủ bang Gấu Đen của họ là lính xuất ngũ của nước La Sát, giết người không chớp mắt, người chết trong tay hắn cũng phải tầm từ tám trăm đến một ngàn người.

Tên áo hoa nuốt nước bọt, hỏi: “Anh này, tôi không có ác ý, chỉ là muốn mời hai người đẹp đây đi ăn cơm thôi”.

Ngô Bình liếc hắn: “Mời người đẹp đi ăn cơm sao? Anh ra đường không soi gương à?”

Vẻ mặt tên áo hoa trở nên khó coi, hắn không đẹp trai, nhưng nói như vậy thì quá đáng quá. Hắn cố kiềm lại sự khó chịu trong lòng, nói: “Thiết nghĩ anh đây biết bang Gấu Đen của chúng tôi”.

Ngô Bình muốn hỏi thăm về tình hình của đại trận luyện hồn, cậu nghĩ biết đâu bang chủ của bang Gấu Đen này sẽ biết được sơ sơ nên nói: “Anh về nói với bang chủ của anh, có người muốn đến giết ông ta. Nếu ông ta không đến gặp tôi thì sẽ không thể sống qua được tối nay”.

Tên áo hoa giật mình: “Anh nói gì cơ? Có người muốn giết bang chủ của chúng tôi sao?”

Ngô Bình liếc hắn, nói: “Không sai, nếu anh không tin thì sẽ phải chết rất thê thảm”.

Chuyện này quá nghiêm trọng, người đó quay đầu bỏ chạy ngay, vừa chạy vừa cầm điện thoại, gọi cho bang chủ.

Hai cô gái thấy hắn đã đi xa thì mới thở phào, nhìn Ngô Bình như thể một anh hùng.

“Ngô Bình, anh thật lợi hại, hắn đã bị anh dọa cho bỏ chạy rồi”.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên đường cong đẫy đà của Lucy rồi nói: “Lật lại”.

Lucy ngoan ngoãn phối hợp, Ngô Bình thoa kem chống nắng rồi hỏi hai cô gái: “Hai cô đi một mình, không dắt theo người yêu sao?”

Anna buồn bã đáp: “Họ rời đảo rồi, nói rằng bên ngoài nguy hiểm, không cho chúng tôi đi”.

Ngô Bình vừa nghe là hiểu ngay, nhất định hai tên đó đã đi ăn chơi đàn đúm rồi, dù sao dắt theo bạn gái cũng sẽ không tiện. Cậu cũng không vạch trần, chỉ cười cho qua chuyện.

Sau khi thoa kem chống nắng cho họ xong, Ngô Bình vẫy tay, đứng dậy đi về phía biển, Hàn Băng Nghiên thích cá heo, cậu muốn xuống biển xem thử có phải xung quanh đây thật sự có cá voi không.

Sau khi xuống biển, cậu bơi còn nhanh hơn cá, cậu có thể di chuyển rất nhanh dưới biển. Lý do là vì cơ thể cậu đã khơi thông hai bí huyệt vạn ấn với bí lực vô cùng mạnh, vậy nên nước biển không thể nào tiếp xúc với da cậu, giữa da cậu và nước biển có một lớp chân không mỏng làm cho tốc độ cậu di chuyển dưới nước cực kỳ nhanh.

Chính vào lúc này, năm con cá heo xuất hiện ở cách đó không xa, trong đó bốn con vây quanh một con, còn con ở giữa thì không ngừng vặn vẹo cơ thể, có vẻ rất đau khổ.

Ngô Bình lập tức bơi qua, cẩn thận quan sát, con cá heo ở giữa ngậm một dây câu trong miệng, có vẻ đã cắn phải mồi câu của ngư dân.

Cậu liền bơi qua, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cá heo. Cá heo cảm nhận được thiện chí của Ngô Bình thì gật nhẹ đầu, lập tức nằm yên, mở miệng ra.

Ngô Bình đưa tay vào trong, nhẹ nhàng lấy một chiếc lưỡi câu rất lớn ra, nó móc ngược lên trên nên lúc lấy ra con cá heo đau đớn đến rùng mình.

Ngô Bình đưa lưỡi câu cho nó xem, sau đó vứt xuống biển.

Cá heo vui mừng, bơi qua bơi lại quanh cậu, giống như đang muốn tiếp cận cậu vì cảm kích.

Ngô Bình dìu cá heo, nô đùa trên biển, trong lòng nghĩ lát nữa nhất định phải đưa Hàn Băng Nghiên đến đây vui đùa cùng chúng.

Không biết có phải vì mùi máu tanh bốc lên khi lấy lưỡi câu ra hay không mà hai con cá mập khổng lồ đã xông đến, dài gấp đôi cá heo, vô cùng hung hăng.

Mấy con cá heo không hề hoảng loạn, chúng vây chặt lấy Ngô Bình, rõ ràng là đang muốn bảo vệ cậu. Trong ý thức của chúng, sinh vật trên đất liền như Ngô Bình chắc chắn không thể đánh lại được cá mập.

Ngô Bình đẩy một con cá heo ra, rồi xông ngay về phía cá mập, tát cho nó một cái, nếu cá mập nó mặt thì chắc cậu đã tát lên mặt nó rồi.

Cá mập vừa há miệng ra thì đã bị đánh cho choáng váng, xoay tròn, chìm xuống đáy biển.

Cá heo vui mừng, phát ra sóng âm mà con người không thể nghe được, nhưng Ngô Bình thì lại có thể. Cậu mỉm cười, tiếp tục vui đùa cùng cá heo.

Lúc này, một con cá heo đột nhiên dùng mũi húc nhẹ Ngô Bình, sau đó bơi về phía xa. Nó vừa bơi vừa quay lại nhìn Ngô Bình, có vẻ như muốn cậu đi theo nó.

Ngô Bình tò mò, thầm nghĩ nó đang muốn đưa mình đi đâu? Sau đó thì đi theo nó.

Cậu bơi cùng cá heo mấy chục dặm thì bơi đến một khe biển rất sâu, khe biển này ít nhất cũng sâu đến bảy tám ngàn mét, bên dưới vô cùng tăm tối, sinh vật biển ở các tầng cũng không giống nhau.

Cá heo dẫn theo Ngô Bình lặn sâu xuống, nhưng lặn được mấy trăm mét thì đã đến giới hạn của chúng, còn Ngô Bình thì vẫn không có cảm giác gì.

Cá heo thấy cậu cừ như thế thì ra hiệu cho cậu tiếp tục bơi xuống sâu.

Ngô Bình gật đầu, ra dấu cho bọn chúng bơi lên trước, còn mình thì lặn nhanh xuống đáy biển sâu. Cậu biết những con cá heo này rất thông minh, bọn chúng muốn dẫn cậu đến đây cho bằng được chứng tỏ trong khe biển này nhất định có thứ gì đó, mà thứ đó là thứ mà đến cả bọn cá heo cũng cho rằng rất đáng giá.

Cuối cùng cậu cũng lặn đến đáy khe biển, không gian ở đây giống một thung lũng khổng lồ, địa hình cũng khá phức tạp, diện tích rất lớn.

Cậu dùng thần niệm và nhanh chóng phát hiện cách đó mấy trăm mét có một cỗ quan tài đồng khổng lồ.

Cỗ quan tài đồng đó có màu tím, dài hơn một trăm mét, cao bốn mươi lăm mét, mặt ngoài có khắc rất nhiều phù văn.

Ngô Bình quan sát những phù văn đó, với kinh nghiệm của mình, cậu đoán những phù văn đó đều có tác dụng phong ấn. Lẽ nào trong cỗ quan tài đồng có thứ gì đó bị phong ấn?

Thần niệm của cậu không thể nào xuyên qua được cỗ quan tài đồng, thế nên cậu cẩn thận lắng nghe, cảm nhận tiếng hơi thở yếu ớt từ trong cổ quan tài truyền ra, rất chậm, dường như mười lăm phút mới hít một hơi, mười lăm phút mới thở một hơi.

Cậu giật mình, sau đó quay về theo đường cũ. Cậu không biết bên trong đó là thứ gì nên không dám tùy tiện mở ra.

Cậu quay lên mặt biển thì vẫy tay với cá heo, sau đó bơi nhanh vào bờ. Cá heo liều mạng đuổi theo sau, nhưng không sao đuổi kịp, vậy mà chúng vẫn cứ bơi về phía trước.

Ngô Bình về lại khách sạn, thấy Hàn Băng Nghiên đã thay đồ tắm thì hai mắt sáng lên, nói: “Băng Nghiên, em đẹp quá”.

Hàn Băng Nghiên mỉm cười: “Quần áo anh ướt thế, đi tắm rồi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh dắt em đến một nơi thú vị, chỗ đó có cá heo”.

Hai mắt Hàn Băng Nghiên sáng lên, cô ta nói: “Có cá heo thật sao? Ở đâu thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK