Ngô Bình vừa mới bày bố xong trận pháp ảo, một cơn lốc màu đen bỗng thổi đến trước mặt cậu, bao trùm lấy cả mười dặm, đánh về phía chỗ đám người đó.
Nhìn thấy đối phương dùng cách phá hoại quy mô lớn này, Ngô Bình nhíu mày, trận pháp ảo của mình chắc chắn không có tác dụng với lốc xoáy này.
Cậu lập tức bay lên không trung, tay phải siết chặt lại, một thanh kiếm màu tím cực lớn xuất hiện trong tay, thanh kiếm màu tím phá hủy ma pháp, Ngô Bình muốn dùng thanh kiếm này để phá bỏ yêu pháp của đối thủ.
Đồng thời, cậu thi triển Tầng núi thứ ba, tăng uy lực của thanh kiếm này lên gấp tám lần, thanh kiếm khổng lồ màu tím chém mạnh vào ngọn gió yêu tà màu đen đó.
Tiếng kiếm vang lên, yêu phong biến mất, bóng đen bị chém trúng phát ra tiếng gào.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy thứ rơi xuống đất là một thi thể không đầu. Thi thể mặc một bộ áo giáp màu đen, tay cầm một cây kích chiến, ngọn lửa màu đen phun ra từ trong ngực nó, ngoài viền ngọn lửa có màu xanh nhạt. Áo giáp của nó bị thanh kiếm màu tím của Ngô Bình chém trúng, lộ ra máu thịt màu đen.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, nhát kiếm đó của cậu đủ để giết chết tu sĩ thần thông cực mạnh, yêu vật này thế mà lại chỉ bị thương nhẹ.
Thanh Chi bước đến, cô ta nhìn yêu vật, hai mắt phát sáng cười nói: “Cậu Ngô, để tôi đối phó với nó”.
Cô ta nhảy về phía trước rồi đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một bàn tay trắng như tuyết thò ra từ dưới đất, lập tức kéo thi thể không đầu vào trong đất.
Thi thể không đầu giãy giụa khi bị kéo xuống, cây kích chiến trong tay liên tục đập xuống đất nhưng nó vẫn không thoát ra được, như thể sức mạnh của cả mặt đất đang tác động lên nó.
Ngô Bình lập tức lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên đâm xuyên qua cơ thể người này dọc theo phần ngực, thanh kiếm màu tím, màu đen, màu đỏ lần lượt khuấy động, thậm chí còn sử dụng sức mạnh cấm kỵ thối rữa.
Sau nhiều lần khuấy động, hai cánh tay của thi thể không đầu bị chặt đứt, cuối cùng không cử động nữa, nhưng ngọn lửa đen vẫn tiếp tục phun ra từ khoang ngực của hắn.
“Rốt cuộc là thứ gì thế này?”
Ngô Bình tò mò, đè cơn buồn nôn xuống đưa tay thò vào trong, kết quả cậu chạm vào một vật giống như ngọn đèn trong bụng của thi thể không đầu. Cậu lấy vật đó ra, ngay khi vật đó tiếp xúc với không khí, bên trên bùng lên một ngọn lửa màu đen, đồng thời ngưng tụ thành một đóa Hoa Cái màu đen cao vài mét trong không khí, bao phủ hoàn toàn lấy Ngô Bình.
Nhìn thấy thế, Phương Lập nuốt nước bọt, run giọng nói: “Đèn thần Già Thiên”.
Ngô Bình lau sạch cây đèn, phát hiện trên đó có rất nhiều phù văn bí ẩn, đáy đèn khá rộng, ở giữa lại mỏng, phía trên giống như một đóa hoa sen đang nở.
“Ông Phương, ông biết thứ này à?”
Phương Lập gật đầu, thầm truyền âm cho Ngô Bình.
“Chủ nhân, đây là đèn thần Già Thiên, lai lịch của nó rất lớn”.
Ông ta nói cho Ngô Bình biết đèn thần Già Thiên là vũ khí dùng để thắp sáng ngọn lửa thần khi Già Thiên Cổ Thần trở thành thần. Đây vốn chỉ là một phần cơ thể của Già Thiên Cổ Thần, sau đó khi vị Cổ Thần chết đi, đèn thần Già Thiên cũng lang thang đến hạ giới. Trong lịch sử cũng từng có vài người có được cây đèn này, họ đều trở nên tỏa sáng ở thời đại đó.
“Thì ra là đồ của Cổ Thần, nó có tác dụng gì thế?”
“Đèn thần này là một món bảo bối hộ thân, bảo vệ mạng sống, nếu có thể luyện hóa nó thì có thể cất giữ trong bí khiếu, nhận được rất nhiều lợi ích”.
Phương Lập cũng không rõ lợi ích cụ thể của nó là gì, dù sao ông ta cũng chưa từng có được thứ này.
Ngô Bình cất đèn cổ này đi, sau đó cười nói với Thanh Chi cách đó không xa: “Thanh Chi, sao cô làm được thế?”
Thanh Chi bình tĩnh nói: “Từ nhỏ tôi đã nhạy cảm với yêu vật, sau đó khi lớn lên một chút, tôi mới nhận ra mình có khả năng cấm yêu”.
“Cấm yêu?”, mắt Ngô Bình sáng rực: “Ý cô là cô có thể khống chế yêu vật?”
Thanh Chi gật đầu: “Không phải là khống chế, nhưng có thể tìm được điểm yếu của yêu. Chẳng hạn như điểm yếu của thi yêu này là sức mạnh của lòng đất, thế nên tôi đã kéo nó vào trong đất, sức mạnh của nó dễ dàng bị lực mặt đất kiềm chế”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu cũng có thể mượn sức mạnh của đất nhưng không thể dễ dàng như Thanh Chi nói.
Phương Lập đào một cái hố rồi chôn thi thể đó xuống.
Đêm đó, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cây đèn thần Già Thiên. Khi cậu cẩn thận quan sát đèn thần, không gian trước mặt bị xé toạc, con mèo đen bước ra từ trong đó.
Nó được Ngô Bình đặt trong không gian chứa đồ, thế mà lại tự mình ra ngoài. Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải mày muốn nghỉ ngơi sao?”
Mèo đen nhìn cây đèn trong tay cậu, bỗng kêu một tiếng “meo”, trong mắt bắn ra một tia sáng màu tím, đánh thẳng vào cây đèn thần Già Thiên. Ngọn lửa của cây đèn thần bỗng bắt đầu thay đổi, run rẩy, chuyển từ màu đen sang màu tím đen, trên thân đèn cũng bắt đầu tỏa nhiệt.
Ngô Bình buông tay ra, cây đèn thần Già Thiên lơ lửng giữa không trung, dường như có một lớp sơn màu đen tan chảy trên bề mặt của nó, sau đó nhỏ xuống đất, tạo thành vật chất thủy tinh màu đen.
Dần cả thân cây đèn biến thành màu trắng ngọc, ngọn lửa cũng chuyển sang màu tím. Ngọn lửa màu tím không còn màu đen như mực nữa, mà được ngưng tụ thành từ vô số phù văn bí ẩn cực kỳ nhỏ.
Nhìn thấy sự thay đổi của đèn thần, mắt Ngô Bình sáng lên hỏi: “Đây mới là hình dạng thật của đèn thần Già Thiên sao?”
Con mèo đen kêu lên, vung mong vuốt lên, cây đèn thần Già Thiên bỗng rơi vào đầu Ngô Bình. Ngô Bình đưa tay nhận lấy, nhưng cây đèn thần đi vào ý thức của cậu.
Tháp Thiên Mệnh rung chuyển, đèn thần Già Thiên phát ra hàng tỷ phù văn, ngưng tụ thành một bóng đen cao lớn hùng vĩ nhìn xuống tháp Thiên Mệnh, chỉ là khuôn mặt hắn hơi mờ, không nhìn rõ được.
Sau đó, ảnh ảo cao lớn này và cây đèn thần Già Thiên đi lên tầng bốn của tháp Thiên Mệnh, trong đó có trời đất, hắn ngồi khoanh chân trong đó, thắp sáng tầng bốn của tháp Thiên Mệnh.
Có thể nhìn ra được cây đèn thần này vẫn kém hơn ảnh ảo Thánh Hoàng đó một chút, nên chỉ có thể đợi ở tầng bốn.
Tầng bốn tỏa ra ánh sáng tím, soi sáng thần hồn Ngô Bình khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, mỗi giây mỗi phút cậu đều có thể nhận được lợi ích từ ánh sáng vàng và tím.
Sau khi tháp Thiên Mệnh đầu hàng cây đèn thần Già Thiên, Ngô Bình ôm mèo đen vào lòng nói: “Đêm nay mày ngủ ở bên ngoài đi, có thể đi lại nhưng không được chạy quá xa”.
Mèo đen khẽ kêu một tiếng, cả người lập tức biến mất.
Ngô Bình cũng không sợ mèo đen bỏ chạy, con mèo đen này rất khác thường, nếu nó muốn đi thì không ai có thể giữ lại được, nếu nó không muốn rời đi thì chắc chắn sẽ quay lại.
Tiếp theo cậu tiếp tục tu luyện cấp thứ tư của Chín Tầng Núi.
Việc tu luyện tầng thứ tư khó khăn hơn, cậu bắt đầu vào ban đêm tu luyện mãi đến khi mặt trời mọc, cậu mới luyện được tầng thứ tư. tầng thứ tư có thể tăng sức mạnh của một đòn tấn công lên gấp mười sáu lần trước đó, uy lực đáng kinh ngạc.
Sau khi tu luyện tầng thứ tư, Ngô Bình nhận ra mọi người thế mà đều đang tu luyện, hơn nữa đã đi vào cảnh giới tốt. Ngô Bình cũng không quấy rầy, cậu nhờ Phương Lập bảo vệ mọi người, sau đó thử tu luyện bí đồ Bức Nhân thứ hai.
Thế là cậu tiếp tục tu luyện Nhân Bí Đồ thứ hai, bí khiếu thứ hai của Cửu Dương Hóa Cấm Đề, bí khiếu này cũng là một bí khiếu chính.
Bí khiếu chính là một trong số hai mươi bí khiếu kiểm soát sức mạnh to lớn, mỗi cái đều rất khó mở, hơn nữa bí mật không thể được tiết lộ ra ngoài, chỉ những người cốt cán trong các thế lực đó mới có thể mở được vài bí khiếu quan trọng với sự giúp đỡ của những có vai vế lớn hơn họ.
Độ khó của bí khiếu thứ hai gần bằng bí khiếu thứ nhất, Ngô Bình phải mất hai đến ba ngày mới mở nó được.
Lúc này đã là sáng sớm của ba ngày sau, mọi người đều đã thoát khỏi trạng thái tu hành, Ngô Bình dẫn mọi người tiếp tục lên đường về cổ điện.
Trên đường đi mặc dù gặp vài dã thú, yêu vật nhưng cũng may không có nguy hiểm. Vào buổi chiều hai ngày sau, mọi người đến khu vực có cổ điện, một nơi có những cột đá nhọn dựng đứng ở khắp nơi.
Chương 2730: Thạch tộc.
Những hòn đá này cứng lạ thường, những dằm đá nhọn trên đầu cũng cực kỳ sắc bén nên bên trên chất đầy xác chết, có cả xác động vật lẫn con người, phần lớn những cái xác đều đã bị gió thổi khô. Một số xác chưa khô thì bị rất nhiều chim ăn thịt đứng bên trên, mổ liên tục.
Ngô Bình cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, cậu hỏi Càn Tiêu Trần: “Anh từng đến chỗ này chưa?”
Càn Tiêu Trần: “Anh Ngô yên tâm đi, chỗ này trông kỳ quái vậy thôi chứ thật ra không có gì nguy hiểm hết, tổ tiên của tôi có ghi chép lại, tôi đã xem rất nhiều lần rồi”.
Anh ta chưa nói dứt câu thì đã phải xấu hổ, trên cột đá bên cạnh bỗng xuất hiện một dằm đá nhọn hoắc, cắm vào não sau của Ngô Bình. Dằm đá lặng lẽ xuất hiện phía sau nên người bình thường rất khó tránh được.
Nhưng Ngô Bình thì lại như có thêm một con mắt ở phía sau, cậu nghiêng nhẹ đầu, tránh được còn tấn công của trụ đá. Cùng lúc đó, cậu cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay, chém mạnh lên trên trụ đá.
“Rắc rắc”.
Cột đá to hơn vòng tay người bị chém đứt gọn ghẽ, để lộ vết đứt bằng phẳng. Mọi người nhìn qua thì thấy chỗ vết thương có vài mạch máu, còn có cả cơ bắp bị thoái hóa từ lâu.
“Thạch Ma”. Càn Tiêu Trần tái mặt, vội nói: “Mau rời khỏi đây”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hoảng hốt gì chứ, anh nhận ra thứ này sao?”
Càn Tiêu Trần nói: “Trong sổ ghi chép của ông tổ tôi có ghi chép, ông ấy chỉ từng gặp một lần, kết quả những người đi cùng ông đều bị thạch ma giết chết, chỉ có ông là thoát được. Không ngờ chúng ta lại gặp phải Thạch Ma ở đây”.
“Nói vào trọng tâm đi”. Ngô Bình hơi mất kiên nhẫn.
Càn Tiêu Trần: “Tôi cũng không rõ cho lắm, trong sổ sách của cao tổ ghi lại, Thạch Ma này vừa là đá lại vừa là sinh linh, nó giết tất cả những sinh linh ngang qua nó, sau đó hấp thụ tinh hoa sinh mệnh của chúng để nuôi dưỡng bản thân. Nếu như nó hấp thụ đủ nhiều tinh hoa sinh mệnh thì Thạch Ma sẽ biến thành Người Đá”.
Phương Lập: “Cậu chủ, cậu ta nói không hoàn toàn đúng, thật ra đây là một trong những dị tộc của đại lục Thánh Cổ, Thạch Tộc”.
Ông ta giải thích kỹ hơn, nói rằng Thạch tộc sinh ra đã gắn liền với đá, những đứa trẻ được Thạch tộc sinh ra là một quả trứng đá, cần được ngâm máu của sinh linh một khoảng thời gian, sau đó gieo xuống đất.
Sau hơn một trăm năm, trứng đá sẽ biến thành một thứ trông hệt như cột đá, lúc đó nó đã bước đầu có được sinh mệnh. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cột đá vẫn cần tự săn những sinh linh đi ngang qua nó, không ngừng lớn lên, cuối cùng nó sẽ trở thành Người Đá.
Người Đá đều có thiên phú, không sợ lửa đốt, không sợ đao chém, còn có thể điều khiển đá, biến kẻ địch thành đá, hơn nữa còn có thần lực trời sinh, vì vậy người Thạch tộc ai cũng đều rất lợi hại.
Mặc dù Thạch Tộc rất lợi hại nhưng tỷ lệ sống của nó lại rất thấp, trăm mấy ngàn trứng đá mới có được một Thạch tộc đủ tiêu chuẩn.
Ngô Bình nghe Phương Lập nói thì chau mày: “Xem ra chỗ này là nơi sinh sống của Thạch tộc. Chỉ là không biết chỗ này có Người Đá hay không?”
“Ầm ầm”.
Mặt đất bỗng rung chuyển, mặt đất xung quanh họ tự dưng xuất hiện mấy trăm dằm đá, tạo thành một cái lồng, nhốt tất cả họ ở bên trong.
Lúc này mặt đất tách ra, một cái đầu trọc lóc màu trắng xám từ dưới đất ngoi lên, sau đó là một cơ thể hoàn hảo.
Cơ thể của người đó màu xám xanh, đầu màu trắng xám, mắt màu vàng sáng, không có lông mày, trên vai và đầu có rất nhiều gai lớn nhỏ không đồng đều.
Đấy là một quái vật, trông rất giống con người nhưng bàn tay lại to gấp hai lần tay người, cao ít nhất cũng đến hai mét ba, mặt hình vuông, da dẻ như đá khô nứt nẻ.
Phương Lập nhìn quái vật đó chằm chằm, nói: “Cậu chủ, đấy là người Thạch tộc”.
Người Đá đảo nhẹ tròng mắt vàng, nhìn mấy người Ngô Bình như thể nhìn thấy thức ăn ngon, anh ta cười, tiếng cười như thể tiếng sấm.
“Ăn hết, ăn sạch hết”. Anh ta nói xong thì đưa tay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đã cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên từ lâu, kiếm quang vút qua, tay phải của người đá bị cậu chém đứt.
“A”
Người đá ngây ra, sau đó hét lên thảm thiết, không ngờ chỗ anh ta bị đứt tay không có máu mà lại có gân màu xám xanh và thịt.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay bị chặt đứt bay lên, dính lại vào cổ tay, như thể Ngô Bình chưa từng chặt.
“Cậu chủ, đấy là một trong những thiên phú của Thạch tộc, dù cơ thể đứt thành bao nhiêu đoạn thì cũng đều có thể dính trở lại. Có điều mỗi lần dính liền lại thì sức mạnh của chúng sẽ giảm đi một phần”.
Ngô Bình ngơ ra, khi nghe đến đây thì hai mắt sáng lên rồi biến mất khỏi chỗ đó.
Tiếp ngay đó, hai tay của Người Đá liền bị chém đứt, sau đó đến chân trái.
Người Đá nổi giận, hét lớn lên, mặt đất bỗng dưng mọc ra cả ngàn dằm đá, nhưng mọi người đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều bay lên cao.
Ngô Bình bay lên cao, một thanh kiếm lớn màu vàng kim xuất hiện trong tay cậu, cậu thi triển kiếm sắc bén rồi chém xuống.
“Rắc rắc”.
Người Đá bị chém đứt làm hai.
Ngô Bình nhìn anh ta khôi phục lại nguyên trạng rồi sau đó lại tiếp tục chém anh ta đứt làm hai.
Rõ ràng Người Đá này không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa Ngô Bình ở trên không, anh ta gần như không biện pháp ứng phó nào tốt hơn.
Người Đá bị Ngô Bình chém bảy tám lần thì đôi mắt vàng bỗng nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta đưa tay chỉ về phía cậu, miệng phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Cậu chủ cẩn thận, đấy là thuật hóa đá”.
Cơ thể Ngô Bình cứng đờ, cậu cảm giác có một luồng sức mạnh kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện, cơ thể cậu bắt đầu đơ cứng, da dẻ khô và nứt nẻ.
Nhưng chính vào lúc đó, thần đèn che trời trong tháp bỗng phát ra ánh sáng màu tím, ánh sáng tím quét qua, năng lượng hóa đá tiêu cực bị quét sạch, quá trình hóa đá bị chặn đứng.
Người Đá nhìn thấy sự thay đổi trên da Ngô Bình thì ánh mắt lộ vẻ đắc ý, nhưng ngay sau đó, anh ta đã ngây ra, sao lại hồi phục rồi? Lẽ nào mình đã niệm sai thần chú rồi sao?
Mặc dù thuật hóa đá của Thạch tộc rất lợi hại nhưng mỗi một lần thi triển, họ sẽ rất mất thể lực. Chẳng hạn người Thạch tộc trước mặt Ngô Bình đây, anh ta nhiều lắm cũng thi triển được thuật hóa đá hai lần liên tiếp, hơn nữa sau khi thi triển sẽ trở nên yếu ớt một thời gian rất dài, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể hồi phục.
Thế là Người Đá lại thi triển thuật hóa đá lần thứ hai.
Nhưng lần này cũng như lần đầu tiên, da dẻ Ngô Bình có chút biến đổi nhưng rồi sau đó cơ thể lại phát ra ánh sáng màu tím, thuật hóa đá lại bị chặn đứng.
“Thịch”.
Sau hai lần dùng thuật hóa đá liên tiếp, người Thạch tộc này đuối sức ngã bệt xuống đất, nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta rất thắc mắc tại sao Ngô Bình lại không sao, lẽ nào cậu không sợ thuật hóa đá sao?
Ngô Bình bước qua, đá vào đầu Người Đá một cái “rột”.
Đầu của anh ta vỡ nát, vô số mảnh vỡ dịch chuyển về phía cổ, mấy phút sau thì cái đầu hoàn chỉnh lại xuất hiện trở lại.
Người Đá giận dữ trừng Ngô Bình, mở miệng muốn nói gì đó.
“Rắc rắc”.
Ngô Bình lại một lần nữa giẫm nát đầu anh ta.
Mỗi lần hồi phục đều mất một lượng lớn năng lượng, Người Đá vốn đã yếu, giờ bị giẫm nát đầu hai lần liên tiếp thì dù cho có thân xác bằng sắt cũng không thể nào chịu nỗi.
Thế là quá trình hồi phục của anh ta trở nên vô cùng chậm, những mảnh vỡ từ đầu của anh ta dịch chuyển hết nửa tiếng đồng hồ mới ghép lại thành cái đầu hoàn chỉnh.
Trong vòng nửa tiếng đó, mấy người Ngô Bình đã đem đồ ăn thức uống ra, thậm chí Điền Mỹ Mỹ còn đen cả loa thùng, mở nhạc nữa.
Sau khi đầu đá hồi phục, Ngô Bình đứng dậy, giẫm thêm một lần nữa, anh ta hét lên thảm thiết: “Đừng giẫm nữa, tôi sai rồi”.
Ngô Bình dừng chân lại, cậu nhìn cái đầu đá chằm chằm, hỏi: “Anh biết nói chuyện sao?”
Người Đá gật đầu: “Biết”.
“Biết nói tiếng người thì tốt”. Ngô Bình nhìn anh ta, hỏi: “Khu vực này có bao nhiêu Người Đá?”
Người Đá đáp: “Chỉ có mình tôi, những anh chị em khác vẫn chưa thành hình”.
Ngô Bình: “Anh đã biến thành hình người bao lâu rồi?”
Người Đá suy nghĩ: “Mặt trời lên rồi lặn, cũng gần ba mươi ngàn lần rồi”.
“Vậy là đã tám mươi hai năm rồi”. Ngô Bình hỏi: “Tại sao anh lại muốn ăn thịt chúng tôi?”
Người Đá rất thẳng thắn: “Ăn thịt các người thì có thể giúp tôi mau lớn, bây giờ tôi vẫn còn là một đứa trẻ, sức mạnh còn rất yếu”.
Ngô Bình trừng anh ta: “Anh đã tám mươi hai tuổi rồi mà lại nói với tôi mình còn là một đứa trẻ sao?”
Chương 2731: Ấn ký mặt trăng
Người Đá giải thích: “Chỉ cần không hấp thụ đủ sức mạnh sinh lực thì tôi không thể phát triển được, không phát triển được thì tự nhiên cũng chỉ là một đứa trẻ”.
Ngô Bình: “Tôi thấy khu vực này rất rộng, qua một thời gian dài, nơi này có lẽ phải xuất hiện rất nhiều nhân tài mới đúng chứ, sao lại chỉ có một mình anh vậy?”
Gương mặt Người Đá cứng ngắc cười khổ.
“Ký ức truyền thừa trong huyết mạch nói cho tôi biết, Thạch Tộc chúng tôi đã từng bị tiêu diệt, chỉ còn lại một trăm năm mươi người trong tộc, di chuyển đến nơi này. Để không bị kẻ thù phát hiện, bọn họ đã chôn vùi bản thân sâu dưới đất, và trồng hàng triệu thạch noãn ở đây”.
Ngô Bình: “Cả triệu thạch noãn, vậy mà chỉ có một mình anh thành công?”
Người Đá thở dài: “Hoàn cảnh nơi này không thích hợp với Thạch Tộc, cách đây không xa có một cổ điện, không khí cổ điện gây sức ép rất lớn đối với Người Đá”.
“Anh nói cổ điện sẽ gây sức ép với Thạch Tộc các anh sao?” Người Đá nói: “Đúng vậy, cổ điện đó cứ cách ba năm sẽ phóng ra một luồng hơi thở, hơi thở đó bao trùm trong phạm vi ba nghìn dặm. Trong vòng ba nghìn dặm, tất cả sinh linh đều sẽ bị ảnh hưởng. Hàng triệu thạch noãn này chính là vì như vậy nên mới không thể phát triển được nhiều Thạch Tộc”.
Ngô Bình hỏi: “Anh đến cổ điện chưa?”
Người Đá: “Mỗi năm tôi đều đi một chuyến, vẫn luôn nghiên cứu cách để vào trong. Đã thử qua vô số lần, mãi đến mười năm gần đây mới suy nghĩ được cách tiến vào cổ điện”.
Ngô Bình hứng thú: “Anh có thể vào cổ điện sao?”
Người Đá: “Tuy tôi có cách, nhưng tôi là Thạch Tộc, cổ điện đó bài trừ tôi, nên tôi vẫn không thể đi vào”.
Ngô Bình: “Nói cách đó cho tôi, tôi đưa anh vào”.
Người Đá nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Anh không giết tôi?”
Ngô Bình: “Tuy anh có ý định ăn chúng tôi, nhưng tôi cũng đã dạy dỗ anh rồi. Kể từ bây giờ, giữa tôi và anh không thù không oán, có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
Người Đá Ngô Bình chăm chú: “Được, tôi tin anh. Tôi nói cách cho anh, anh giúp tôi đi vào cổ điện”.
Sau khi thương lượng với Người Đá, Ngô Bình gọi mọi người đến, khởi hành đi đến cổ điện.
Cổ điện nằm ở cuối Thạch Lâm, xung quanh là những cây cổ thụ cả nghìn năm tuổi. Cổ điện không quá lớn, toàn bộ ngôi điện được làm từ tiên đồng, tỏa ra ánh đồng đỏ. Cửa lớn cũng là dùng cả một khối tiên đồng tạo thành, trên cửa có rất nhiều hình chạm khắc, có chim bay cá nhảy, cũng có đủ các nhân vật, dụng cụ đủ hình đủ dạng.
Cửa điện cao mười lăm mét, rộng mười mét, khiến người ta có cảm giác rất nặng, như thể bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể mở ra được.
Người Đá đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn, đôi mắt đầy vẻ uất hận.
Ngô Bình: “Anh có tên không?”
Người Đá nhìn Ngô Bình, nói: “Thạch Tộc chúng tôi đều có họ Thạch, tôi tên Thạch Thiên Phấn”.
“Anh nói cách của anh đi, làm thế nào mới mở được đại điện?”, Ngô Bình hỏi anh ta.
Thạch Thiên Phấn: “Tôi đã nghiên cứu mấy chục năm, dùng hết mọi cách, cuối cùng mới phát hiện cửa này phải dùng kỹ năng mới mở được. Lát nữa tôi sẽ tấn công cửa điện, trên cửa điện có cấm chế, nó sẽ phản công lại tôi gấp đôi. Ngay lúc tôi bị phản công, cửa điện sẽ không có sức mạnh, anh nhân cơ hội đẩy ra. Nhưng anh chỉ có thời gian một phần mười hai giây. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu anh không thể qua được cửa lớn, hoặc thân thể bị kẹt ở khe cửa thì sẽ bị nghiền thành thịt nát!”
“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi: “Không phải anh vẫn ở bên ngoài sao?”
Thạch Thiên Phấn: “Bên trong cửa có lẽ có cơ quan, anh đi vào thì mở cơ quan, chúng tôi có thể đi vào được thôi”.
“Đơn giản vậy sao?” Ngô Bình có chút nghi hoặc.
Phương Lập: “Chủ nhân, Thạch Tộc có một đặc điểm, đó chính là không nói dối, coi trọng chữ tín”.
Thạch Thiên Phấn giải thích: “Đương nhiên không đơn giản. Nhưng anh rất lợi hại, tôi nghĩ anh nhất định có thể làm được”.
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, thử xem sao”.
Thạch Thiên Phấn đến trước cửa diện, hai tay nắm thành quyền, hung hăng đánh mạnh vào cửa.
“Rầm!”
Khi sức mạnh anh ta tấn công vào cửa điện, trên cửa điện cũng có một luồng sức mạnh phản công lại, Thạch Thiên Phấn chớp mắt đã bị đánh bay, hai cánh tay đều bị đánh gãy, mười ngón tay gãy mất sáu ngón!
Tay Ngô Bình cũng đè trên cửa, dùng lực nhẹ để cảm nhận được sức mạnh trên cửa. Cậu cảm thấy sức mạnh bản thân dùng ít thì phản lực từ cửa cũng yếu hơn.
Vì thế, ngay khi cậu cảm nhận được phản lực giảm mạnh thì lập tức đẩy cửa lớn chừng một khe hở nhỏ, lách mình đi vào trong.
“Rầm!”
Quả nhiên chỉ trong thời gian cực ngắn, sức mạnh cửa điện đã khôi phục, sau đó lại nặng nề đóng lại. Góc áo Ngô Bình bị cửa kẹp lại, quần áo lập tức bị nghiền nát. Cũng may cậu không sao, đã vào được phía sau cửa điện.
Phía sau cửa, Ngô Bình quan sát cẩn thận, cậu phát hiện phía sau cửa lớn có hai mươi mốt chiếc đĩa kim loại, trên mỗi một đĩa đều có ba mươi sáu con số. Cậu thử một chút, những chiếc đĩa này đều có thể chuyển động.
“Ồ, đây là mật mã sao?”
Cậu nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng di chuyển một chiếc đĩa. Bên trong Bí Lực Thần Cấp mà cậu hấp thụ, có một loại Bí Lực rất nhạy cảm với mấy loại như cơ quan này, cho dù chỉ có thay đổi rất nhỏ thôi, nó cũng có thể phát hiện ra.
Lúc này, cậu đưa một luồng Bí Lực thẩm thấu vào trong đĩa, khi đĩa tròn di chuyển để một vị trí nào đó, cậu bỗng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, lập tức dừng lại.
Sau đó cậu lại di chuyển chiếc đĩa thứ hai, cũng dừng lại khi có cảm ứng từ Bí Lực. Khi chiếc đĩa thứ mười ba di chuyển xong, cửa điện bỗng di chuyển rầm một tiếng, tự động mở ra bên ngoài.
Thạch Thiên Phấn đi vào đầu tiên, anh ta cười lớn, nói: “Cuối cùng cũng vào rồi!”
Nhưng ngay sau đó, anh ta lập tức cảm thấy đau đớn, quay người chạy ra ngoài, nói với Ngô Bình: “Tôi nói mà, tôi không thể nào vào được!”
Ngô Bình cẩn thận cảm nhận, nhưng không cảm thấy bên trong có sức mạnh gì đặc biệt, cậu hỏi Thạch Thiên Phấn: “Anh đi vào làm gì?”
Thạch Thiên Phấn: “Tìm nguyên do khiến cổ điện ảnh hưởng đến Thạch Tộc tôi, sau đó giải quyết nó!”
Ngô Bình: “Như vậy đai, anh canh giữ bên ngoài điện, chuyện này tôi làm giúp anh. Nếu ngay cả tôi cũng không tìm được nguyên do, thì anh có đi vào cũng không tìm được đến cùng đâu, anh nghĩ sao?”
Bởi vì đã hợp tác trước đó nên Thạch Thiên Phấn cũng có chút tin tưởng đối với Ngô Bình, anh ta ngẫm nghĩ rồi dùng sức gật đầu: “Được, tôi tin anh”.
Ngô Bình nói với người khác: “Mọi người có thể đi vào cùng tôi, cũng có thể đợi bên ngoài”.
Bên trong cổ điện có khả năng có đồ tốt, mọi người đương nhiên không muốn đợi bên ngoài, đều tỏ vẻ muốn đi cùng cậu.
Sau cửa điện là một cung điện, bên trong có một bức tượng người phụ nữ rất lớn, bức tượng tỏa ra uy thế kinh người. Cô ta có vẻ ngoài giống người, nhưng đầu lỗ tai hơi nhọn, hai mắt hẹp dài, giữa trán có một ấn ký trăng lưỡi liềm màu đỏ.
Nhìn thấy bức tượng này, Phương Lập kinh ngạc nói: “Nơi này là miếu Cổ Thần, bức tượng này chính là Hàn Nguyệt Cổ Thần!”
“Là người của Nguyệt Cung sao?”
Phương Lập gật đầu: “Miếu Cổ Thần không phải nơi người bình thường có thể vào được. Hơn nữa dựa vào kích thước thần miếu này, có lẽ là miếu thần đỉnh cao của một nước lớn nào đó!”
Ngô Bình nhìn bức tượng, cảm thấy Hàn Nguyệt Cổ Thần trong thật sự xinh đẹp. Cậu vừa có suy nghĩ này, thì một luồng sáng đỏ bỗng giáng xuống từ bức tượng thần kia, đánh thẳng vào người cậu.
Luồng sáng rực rỡ, Ngô Bình không tránh né, bởi vì cậu cảm thấy rất dễ chịu.
“Đây… Thần quang rửa tội?”, Phương Lập vừa phấn khích vừa ngưỡng mộ, nhưng lại không dám làm phiền Ngô Bình, chỉ là nhìn chăm chăm vào luồng sáng đó.
Một luồng sức mạnh mát lạnh tiến vào trong cơ thể Ngô Bình. Nó giống như thần đăng che trời lúc trước vậy, bị tháp Thiên Mệnh thu phục, hóa thành một vầng trăng khuyết, thắp sáng tầng thứ ba của tháp Thiên Mệnh!
Trăng đỏ tỏa ra ánh sáng đỏ, hòa quyện cùng ánh sáng hình người tầng năm và thần đèn tầng bốn tỏa ra.
Ánh sáng yếu dần, cuối cùng thì biến mất.
Lúc này Phương Lập mới thấp giọng nói: “Chúc mừng chủ nhân đã có được ấn ký mặt trăng, kể từ bây giờ có thể hấp thụ được sức mạnh của mặt trăng rồi!”
Chương 2732: Nguyệt Thần
Ngô Bình nhích mày: “Ồ, Sau này tôi có thể hấp thụ sức mạnh của mặt trăng sao?”
Phương Lập: “Đúng vậy, mặc dù sức mạnh của mặt trăng không phải bí lực nhưng phẩm cấp và địa vị của nó còn cao hơn cả bí lực cấp thần. Hơn nữa, sức mạnh của mặt trăng cần phải có được sự ủy quyền của bị cổ thần đó thì mới có thể được hấp thụ”.
Ngô Bình chau mày: “Kỳ lạ, sao tôi vừa vào thì đã có được dấu tích của mặt trăng?”
Phương Lập suy nghĩ rồi nói: “Theo lời đồn, trong mắt cổ thần mọi người đều bình đẳng, chỉ cần là người có ích cho vùng đất này thì sẽ có được sự chúc phúc của cổ thần. Lúc nãy là thần quang gột rửa, là đẳng cấp cao nhất trong số những cách chúc phúc của cổ thần”.
Ông ta nói kỹ hơn: “Người được cổ thần chúc phúc được thần xem như người đại diện cho mình ở Thần Quốc, luôn nắm giữ chức vụ khá cao trong thế lực thần quyền, chẳng hạn như Đại Tế Tư hay giáo chủ. Có điều phần lớn những người có được lời chúc phúc đều ở cấp thấp, hoàn toàn không thể bì được với thần quang gột rửa của cậu chủ”.
Phương Lập nói đến đây thì bất giác xúc động: “Cậu chủ, nếu bây giờ cậu ở chế độ tôn thờ Nguyệt Thần trước đây thì quốc chủ của họ cũng phải quỳ xuống trước mặt cậu, tình nguyện làm đầy tớ cho cậu đấy”.
Ngô Bình càng cảm thấy thắc mắc hơn, cậu ngẩng đầu nhìn sang cổ thần Hàn Nguyệt, nhớ lại lúc nãy mình đã làm gì. Bỗng dưng, cậu giật mình, lấy giọng, nói: “Nguyệt Thần là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp trong đời, chắc không cô gái nào của nhân tộc có thể sánh ngang được với cô”.
Cậu nói xong thì vái lạy bức tượng của Nguyệt Thần, cầm một bó hoa, dâng lên cho cô ta. Đấy không phải là hoa bình thường mà là một trong số những loại thuốc quý được cậu hái về, tên là hoa Thuần Khiết.
Không biết có phải là ảo giác không mà Ngô Bình lại cảm giác như khóe môi của Nguyệt Thần nhếch nhẹ lên, có điều đáng tiếc là mặc dù cậu hết lời nịnh hót nhưng thần quang gột rửa tương tự lại không xuất hiện nữa.
Càn Tiêu Trần nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm những thứ đáng giá. Nhưng đại điện lại trống không, ngoài bức tượng ra thì chỉ có một số bàn ghế và bậc đá, không hề có bảo bối như anh ta tưởng tượng.
Càn Tiêu Trần thở dài, nói: “Uổng công đến rồi, thì ra nỗ lực mấy đời của tổ tiên tôi đều là vô ích”.
Ngô Bình cũng bắt đầu quan sát xung quanh, lúc này, mắt cậu xuất hiện một luồng sáng đỏ, đấy là sức mạnh của trăng huyết. Thông qua trăng huyết, cậu phát hiện trong miếu thần không trống trải như thế mà vẫn có đặt một số thứ.
Chẳng hạn như ở chỗ cách cậu mười bước có một cái kệ hình vuông màu tím, bên trên có một chén ngọc, trong chén có nửa chén nước màu xanh biếc, liên tục bốc ra khí màu xanh, cuồn cuộn bay lên, ngưng tụ thành trăm ngàn phù văn trên không trung với khí tức thần bí.
Ngô Bình liếc nhìn chén ngọc rồi lại nhìn sang Càn Tiêu Trần và phát hiện anh ta thật sự không nhìn thấy chén ngọc đó. Cậu giật mình, thầm nghĩ lẽ nào chỉ có người được thần quang gột rửa mới có thể nhìn thấy những thứ này sao?
Cậu đến trước chén ngọc, đưa tay ra cầm nó lên, có điều lúc cậu cầm chén ngọc lên thì nó bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Điền Mỹ Mỹ thấy Ngô Bình bỗng lấy ra một cái chén thì cười, hỏi: “Sư huynh, anh khát rồi à? Tôi còn sữa chua này, anh có cần không?”
Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi có nước”.
Cậu nhìn chất lỏng màu xanh lá trong chén, ngửi thử thì nghe mùi hương kì lạ. Theo hiểu biết của cậu về thuốc, cậu chắc chắn thứ này không có độc. Dù sao cũng không có hại nên cậu đã chấm nhẹ ngón trỏ rồi đưa vào miệng”.
Với lượng nhỏ như thế, dù cho có độc thì cậu cũng không sợ sẽ có hại cho bản thân.
Bỗng dưng, chút chất lỏng màu xanh đó đã biến thành một luồng năng lượng trong miệng cậu rồi lập tức truyền vào trong cơ thể cậu. Kinh mạch trong người cậu không chịu nổi sức mạnh đó, cuối cùng, chúng đã chạy hết vào trong một huyền mạch của Ngô Bình và tích lũy bên trong, sau đó từ từ để cơ thể cậu hấp thụ.
Ngô Bình nhắm mắt, cảm nhận từ từ và cảm thấy vô cùng bất ngờ. Cậu phát hiện nước thuốc này dường như có thể kích thích khả năng tiến hóa tiềm ẩn trong người cậu. Có điều, cậu uống quá ít nên vẫn chưa đánh thức được hoàn toàn.
Cậu hỏi thầm Phương Lập: “Nếu trong miếu thần có một chén ngọc, trong chén có chứa nước thuốc màu xanh lục thì đó là thứ gì?”
Phương Lập không phải ngốc, ông ta nhìn vào chén ngọc trong tay Ngô Bình, trong lòng vô cùng bất ngờ, thầm nói: “Cậu chủ, nếu tôi không đoán nhầm thì chắc đây là thần lộ”.
Ngô Bình: “Thần lộ là gì?”
“Là phần thưởng mà thần linh ban cho thần bộc có công lớn nhất. Theo như tôi biết mỗi Thần Quốc cũng chỉ có mấy chục giọt thần lộ mỗi năm, đến quốc vương của Thần Quốc cũng không có quyền phân chia thần lộ. Thần linh thưởng thứ này cho ai thì bắt buộc phải cho người đó uống. Tôi nghe nói đã từng có người có được ba mươi giọt thần lộ một lần, kết quả trong vòng một năm đã liên tục thăng cấp, cuối cùng trở thành cao thủ của một thời đại”.
Ngô Bình liếc nhìn chiếc chén ngọc, chén ngọc này không phải nhỏ, bên trong có ít nhất cũng phải một trăm ngàn giọt, nếu nó là thần lộ thì chẳng phải cậu đã phát tài rồi sao?
Phương Lập tiếp tục nói: “Thần lộ có nhiều loại, nếu trong điện có thần lộ thì nhất định là thần lộ của cổ thần, hiệu quả của nó tốt gấp mười lần thần lộ bình thường”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi lặng lẽ cất chén ngọc, sau đó nhìn sang hướng khác.
Trước mặt tượng thần, có một bàn thờ, trên bàn thờ đặt hai xâu tiền chữ, những đồng tiền này đều to bằng bàn tay, màu vàng, bên trên có đúc thần văn, mỗi xâu gồm ba mươi tiền, tổng cộng gồm sáu mươi đồng tiền vàng.
Lúc này mọi người đều đang tìm kiếm xung quanh, Ngô Bình lấy hai xâu tiền đem cất, đồng thời mở một xâu tiền vàng và hỏi: “Ông Phương, đây là thứ gì?”
Phương Lập nhận lấy đồng tiền, quan sát, sau đó mắt sáng lên và nói: “Đây là tiền thần có thể hấp thụ niệm lực của thần linh, thường thì sẽ không dùng để giao dịch, vì nó rất hiếm nên không ai dùng nó như tiền. Trong tiền thần có sức mạnh của thần linh, thường được thần linh cấp cao dùng dùng phần thưởng, ban cho thuộc hạ của mình. Thường thì chỉ có những người nhiều lần lập công lớn mới có thể có được một đồng tiền thần”.
“Có thể bán tiền thần không?”, Ngô Bình hỏi.
Phương Lập suy nghĩ rồi nói: “Nếu không phải đói đến mức không có cơm ăn thì không ai bán nó cả. Nghe đồn tiền thần có một công dụng đặc biệt”.
“Công dụng gì?”, Ngô Bình hỏi.
“Sai khiến thần”. Phương Lập nói từng câu từng chữ: “Tiền thần ở một số lượng nhất định, cộng thêm một số biện pháp khác như thần chú, thần trận thì có thể sai khiến được thần linh làm theo ý mình”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thì ra còn có tác dụng này nữa, vậy đúng là hàng tốt”.
Những người khác cũng không phát hiện được gì, Càn Tiêu Trần là người thất vọng nhất, đi một vòng rồi ra ngoài ngay, đến tìm Thạch Thiên Phấn nói chuyện.
Ngoài ra, Ngô Bình cũng không tìm thấy được gì khác nữa nên đã lập tức đưa mọi người rời khỏi đại điện.
Sau khi mấy người họ đi khỏi thì cửa điện lại tự động đóng lại một cái “ầm”.
Thạch Thiên Phấn vội hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Ngô Bình: “Đấy là một ngôi miếu thần, bên trong thờ cúng Nguyệt Thần”.
Thạch Thiên Phấn ngơ ra: “Nguyệt Thần?”
Ngô Bình: “Sao thế?”
Thạch Thiên Phấn thở dài, nói: “Nguyệt Thần là khắc tinh của Thạch tộc chúng tôi, hèn gì như vậy”.
Ngô Bình: “Anh có thể chuyển khỏi chỗ này, tránh xa miếu thần một chút”.
Thạch Thiên Phấn thở dài: “Chuyển đi nào có dễ dàng vậy, việc tôi có thể làm bây giờ chỉ có thể là rời khỏi đây”.
Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Sao sức mạnh của Nguyệt Thần lại khắc chế các anh?”
Thạch Thiên Phấn im lặng một lúc rồi nói: “Tổ tiên của chúng tôi từng đắc tội với Nguyệt Thần, bị Nguyệt Thần giáng tội. Hễ ánh trăng chiếu đến đâu thì chúng tôi sẽ không thể sống yên ở đó. Bao năm trôi qua rồi, sự trừng phạt đó vẫn còn mãi”.