Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1746: Chùa Xuân Thu

Nhìn theo bóng Ngô Bình đi ra ngoài, mọi người nhìn nhau thất thần, một tượng Phật vàng mấy trăm cân đáng giá bao nhiêu?

Nhiếp Anh rất ngạc nhiên, bà ấy cũng không thể tin được, bây giờ vàng đã hơn năm trăm tệ một gam, mấy trăm cân ít nhất cũng phải mấy chục triệu đúng không?

Ngô Bình xuống nhà, mở cửa xe, quả nhiên có một tượng Phật phía sau. Tượng cao chừng một thước, tuy làm bằng đồng, nhưng tay nghề chế tác rất tốt.

Ngô Bình đưa tay ấn vào bức tượng đồng, sức mạnh Xích Minh tác động lên bức tượng đồng, khiến các nguyên tử đồng thay đổi và dần dần biến thành các nguyên tử vàng. Không khí xung quanh tụ lại và thúc đẩy sự biến đổi của đồng.

Trong khoảng hai phút, tượng Phật bằng đồng biến thành một tượng Phật bằng vàng ròng, và đó là vàng ròng có độ tinh khiết gần 100%!

Ngô Bình khiêng tượng Phật vàng lên lầu, mỗi bước anh đi, sàn nhà khẽ rung chuyển.

Khi anh trở lại nhà họ La lần nữa, mắt người nhà họ La suýt nữa nhảy ra ngoài khi nhìn thấy bức tượng Phật bằng vàng sáng chói.

Ngô Bình cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn gỗ chắc chắn, cười nói: "Ông nội, ông xem có thích không”.

Ông cụ La nhanh chóng đứng dậy, dùng cả hai tay đỡ nó. Tượng Phật thực sự nặng tới mấy trăm cân nên ông ấy không thể nhấc nổi!

Ông ấy xúc động nói: “Tiểu Bình, món quà này đắt quá, ông không nhận được”.

Ngô Bình cười nói: "Ông nội, ông là ông nội của Phi Phi, cũng giống như ông nội của cháu vậy. Đây là chút lòng hiếu thảo của cháu và Phi Phi, xin ông hãy nhận lấy”.

La Phổ cũng sửng sốt, sờ sờ tượng Phật, ho khan một tiếng hỏi: "Ngô Bình, tượng Phật vàng này nặng bao nhiêu? Có phải tốn nhiều tiền lắm không?"

Ngô Bình cười nói: "Khoảng một trăm sáu mươi cân”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một trăm sáu mươi cân thì riêng giá vàng đã hơn tám mươi triệu. Nếu tính cả giá gia công thì nói trăm triệu cũng không quá!

Nhìn thấy con rể tương lai sắp đưa món quà trăm triệu cho bố vợ, Nhiếp Anh không thể ngồi yên, vội nói: “Tiểu Bình, thật ra chú La của con cũng sùng bái đạo Phật..."

Ngô Bình ngay lập tức nói: "Vậy thì hay quá. Hôm sau, con cũng sẽ tặng chú một tượng Phật vàng”.

Gia đình anh cả và chú ba của nhà họ La sắp phát điên rồi, không phải nói tượng Phật này một hai trăm triệu sao? Làm sao có thể cho đi hàng trăm triệu một cách tùy tiện như vậy? Có phải Ngô Bình vẫn chưa thể hiện hết tài lực của mình?

Ngay cả La Phổ cũng nghĩ đến điểm này, và ông ấy đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào. Lúc này, Ngô Bình đưa thẻ ngân hàng cho Nhiếp Anh, cười nói: "Cô, vì cháu mà gia đình mình đã bị bàn ra tán vào rất nhiều. Cháu cũng đã khiến cô chú lo lắng. Số tiền này là tiền tiêu vặt mà cháu và Phi Phi biếu cô chú. Cũng không nhiều lắm, chỉ mười triệu thôi, chú thích mua gì cũng được ”.

La Phổ vội vàng nói: "Tiểu Bình, số tiền này chú không thể nhận được. Cháu và Phi Phi vẫn còn trẻ, có rất nhiều việc phải dùng đến tiền”.

Ngô Bình: "Chú, chú đừng khách sáo, cháu và Phi Phi không thiếu tiền”.

Nhiếp Anh đã nhanh tay cất tấm thẻ đi, cười nói: "Con gái tôi mắt nhìn người rất tốt, hơn xa hai ông bà già này”.

Tiếp theo, Ngô Bình trở thành tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh anh đặt câu hỏi và Ngô Bình trả lời mọi câu hỏi. Điều này cũng khiến vợ chồng La Phổ ngày càng vừa mắt chàng con rể này.

Khi anh rời khỏi nhà họ La, La Phi Phi tiễn anh ra cửa.

Đi xuống lầu, La Phi Phi trợn mắt nhìn anh, hỏi: "Không phải anh mua tượng đồng sao? Làm sao biến thành vàng được vậy?"

Ngô Bình cười và nói: "Vốn dĩ nó là vàng, nhưng em không biết đó thôi”.

La Phi Phi: "Cho ông nội em một trăm triệu, anh thực sự rất hào phóng”.

Ngô Bình: "Anh nghe em nói ông nội không coi trọng bố em lắm, cũng không yêu thương em như những đứa cháu gái khác. Bây giờ anh tặng ông ấy một tượng Phật vàng, ông ấy tương lai sẽ ưu ái em hơn. Anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu thiệt thòi nữa”.

La Phi Phi vô cùng hạnh phúc, cô mỉm cười nói: "Tiểu Bình, em cảm thấy khoảng thời gian này giống như một giấc mơ vậy”.

Ngô Bình mỉm cười và nói: "Trong tương lai, giấc mơ của em sẽ còn đẹp hơn thế này”.

La Phi Phi nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: "Thật ra, anh không cần giàu có thì chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chỉ cần bình yên là được rồi”.

Ngô Bình đáp: "Chúng ta không chỉ sống bình yên mà còn có thể sống tiêu diêu tự tại. Phi Phi, sắp tới anh phải rời đi vài ngày. Nếu anh không ở đây, em phải chăm chỉ học hành đấy nhé".

La Phi Phi hoảng sợ: "Tiểu Bình, anh đi đâu vậy?"

Ngô Bình: "Lâu lắm mới gặp được một người bạn, đến nơi anh sẽ gọi cho em”.

La Phi Phi bĩu môi: "Anh không thể đưa em đến đó cùng sao?”

Ngô Bình cười nói: "Tạm thời thì chưa được”.

La Phi Phi khẽ thở dài: "Vậy được”.

Sau khi tạm biệt La Phi Phi, Ngô Bình lái xe về nhà.

Anh đưa cho chị dâu Tô Tuệ một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó có hai mươi triệu nhân dân tệ. Số tiền này đủ để chị dâu sống thoải mái đến cuối đời. Ngoài ra, anh còn gọi cháu trai của mình đến và nói chuyện với cậu ấy rất lâu.

Vân Sinh không còn trẻ nữa, cậu ấy rất hiểu chuyện, không ngừng gật đầu khi nghe Ngô Bình nói.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đến khách sạn, nhìn thấy Gia Cát Tinh, anh nói: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ rời đi trong đêm”.

Gia Cát Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ: "Cậu Ngô, sao lại là ban đêm?"

Ngô Bình: "Bay lên trời vào ban đêm sẽ không thu hút sự chú ý".

Gia Cát Tinh kinh ngạc: "Bay lên trời?"

Ngô Bình cười đáp: "Rồi anh sẽ biết”.

Ngô Bình tu luyện cả ngày, đến khi trời tối, anh và Gia Cát Tinh đến ban công, dưới chân họ hình thành một đám mây đỏ và họ bay lên.

Gia Cát Tinh vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Thần tiên, việc này chỉ có thần tiên mới làm được!"

Ngô Bình: "Kỳ thực, với khả năng của tôi bây giờ, có gọi là thần tiên cũng không sai. Gia Cát tiên sinh, đứng vững nhé”, anh nói xong, tốc độ di chuyển của họ đột nhiên tăng nhanh, biến thành một đạo hồng quang bay về phía thủ đô.

Cả hai hạ cánh gần chùa Xuân Thu ở thủ đô. Có một khách sạn ở đây, cách chùa Xuân Thu hơn mười dặm, vì vậy họ đặt phòng ở trong khách sạn này.

Ngay khi đến đó, Ngô Bình bắt đầu ngồi thiền. Trời vừa sáng, anh hỏi: "Khi nào Trương Quán Hầu sẽ đến chùa Xuân Thu?"

Gia Cát Tinh: "Có lẽ là ngày kia”.

Ngô Bình: "Tối nay tôi sẽ đi thăm dò trước".

Gia Cát Tinh: "Cậu hãy cẩn thận một chút, chủ nhân chùa Xuân Thu cũng là cao nhân”.

Ngô Bình hờ hững đáp: "Không sao đâu”.

Nói xong, anh bay đi.

Vài phút sau, anh xuất hiện trong hoa viên của chùa Xuân Thu. Anh đi trong bóng tối và dạo quanh chùa Xuân Thu vào đêm hôm đó. Quả thật có hai người tu vi khá cao trong chùa, nhưng họ vẫn không thể phát hiện ra Ngô Bình.

Sáng sớm hôm sau, anh lại lẻn vào chùa Xuân Thu rồi nấp sau pho tượng.

Nơi này rất ít được quét dọn và kiểm tra, bụi bặm bám rất nhiều nên ở đây tương đối an toàn.

Lúc bình minh, anh nghe thấy ai đó vào chùa để dọn dẹp và nói chuyện.

Mười giờ sáng, có tiếng bước chân dồn dập, từ trong phòng truyền ra giọng nói của thầy chùa: "Ông Trương!"

Sau đó giọng của một người đàn ông trung niên vang lên: "Thầy Vân, chiều nay tôi có chút việc, xin hãy nhanh lên một chút”.

Thầy Vân đáp: "Được”.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Trương Quán Hầu.

Sau đó, thầy Vân đưa cho người đàn ông trung niên một viên thuốc và nói: "Ông Trương, xin hãy nghỉ ngơi trong nửa giờ”, nói xong, ông ta rút lui trước.

Ngô Bình lặng lẽ ló đầu ra. Anh thấy ngoài Trương Quán Hầu đang ngồi trong sảnh còn có một cao thủ khác đang đứng cách đó không xa. Tu vi của người này hẳn là Địa Tiên.
Chương 1747: Truyền thừa của người hoà hợp mạnh nhất

Sau khi quan sát một lát, anh im lặng đáp xuống. Ngay khi anh đáp xuống phía sau cao thủ kia, người kia đột nhiên quay lại và tung chưởng tấn công anh.

Ngô Bình không né tránh, để cho cao thủ kia đánh mình. Sức mạnh Xích Minh dội lại khiến cánh tay của người đàn ông bị gãy với một tiếng "cạch", anh ta choáng váng ngất đi.

Trương Quán Hầu đột nhiên mở mắt ra, ngay khi ông ta định mở miệng nói, khuôn mặt Ngô Bình đã đến gần, đôi mắt anh đỏ rực. Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của ông ta bắt đầu mơ hồ và nhanh chóng bị Ngô Bình kiểm soát.

Nửa canh giờ sau, anh nói: "Trương Quán Hầu, từ nay về sau, tôi là chủ nhân của ông. Ông phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của tôi, trung thành với tôi”.

Trương Quán Hầu nói: "Vâng, chủ nhân”.

Nói xong, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt cao thủ bị thương, dùng dao găm đâm vào tim anh ta. Sau đó, ông ta giải thích: "Chủ nhân, như vậy sẽ không có người nghi ngờ chủ nhân nữa”.

Ngô Bình: "Đúng vậy. Ông cứ nói tôi là cao thủ núp trong bóng tối bảo vệ ông. Còn người này bị kẻ thù của ông mua chuộc để giết ông, nhưng tôi đã kết liễu hắn”.

Trương Quán Hầu: "Quả là một lý do hoàn hảo”.

Ngô Bình: "Thầy Vân một lát nữa sẽ trở lại, chúng ta trở về chỗ của ông trước, sau đó ông hãy dùng Gia Cát Tinh”.

Trương Quán Hầu mặc dù đã bị kiểm soát, nhưng trí tuệ của ông ta vẫn không giảm sút. Ông ta hỏi ngay: "Chủ nhân, Gia Cát Tinh vẫn còn sống sao?"

Ngô Bình: "Gia Cát Tinh chưa chết, hiện tại là người của tôi”.

Trương Quán Hầu: "Tôi có một quân sư bên cạnh. Túc trí đa mưu không thua Gia Cát Tinh lại không có tâm cơ nên dễ dàng kiểm soát hơn”.

Ngô Bình: "Người đó có thể giữ lại”.

Không lâu sau, thầy Vân trở lại và hơi sốc khi nhìn thấy xác chết trên mặt đất.

Trương Quán Hầu bình thản nói: "Thầy Vân, đừng hoảng sợ. Người này là một kẻ phản bội và đã bị người của tôi kết liễu. Hãy cho người xử lý cái xác. Tôi còn có một số việc phải làm, chúng tôi sẽ đi trước”.

Sau khi rời khỏi chùa Xuân Thu, đoàn xe đi xuống núi. Khi đi ngang qua khách sạn, Ngô Bình gọi Gia Cát Tinh lên xe, họ cùng nhau đến biệt thự Quán Thiên, nơi ở của Trương Quán Hầu.

Biệt thự Quán Thiên này là nơi ở của Trương Quán Hầu, biệt thự này rất rộng, bên trong có ba ngọn đồi, trồng rất nhiều loại hoa và cây lạ. Trong số đó, Trương Quán Hầu sống trên một ngọn đồi ở giữa.

Khi tới đây, Ngô Bình cảm thấy nơi đây được xây dựng như một cung điện, Trương Quán Hầu này quả là biết hưởng thụ.

Đến một tòa nhà cổ, Trương Quán Hầu yêu cầu những người còn lại lui xuống, chỉ còn lại Ngô Bình và Gia Cát Tinh ở lại.

Trương Quán Hầu: "Mệnh lệnh của chủ nhân là gì?"

Ngô Bình: "Trương Quán Hầu, mọi người đều nói ông rất có quyền lực, cho nên tôi giao cho ông làm một số việc”.

Trương Quán Hầu: "Chủ nhân, xin cứ nói”.

Ngô Bình: "Thu thập thật nhiều linh thạch, gửi cho tôi. Mặt khác, nếu giới tu luyện có tin tức gì, ông cũng nên báo cho tôi”.

Trương Quán Hầu: "Xin hỏi, chủ nhân đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi?"

Ngô Bình: "Tôi đang ở cảnh giới Thiên Tiên. Nhưng sau khi đột phá, tôi sẽ ở cảnh giới Chân Tiên, thậm chí là cao thủ Đại La”.

Trương Quán Hầu: "Thật đáng ngưỡng mộ. Với sức mạnh như vậy, chủ nhân chắc chắn sẽ có thể thống trị thiên hạ”.

Ngô Bình cười đáp: "Tôi không quan tâm đến việc thống trị thiên hạ, tôi chỉ muốn yên lặng tu luyện mà không bị người khác quấy rầy”.

Trương Quán Hầu suy nghĩ một lúc: "Điều này thì dễ thôi. Trong tương lai, tôi sẽ rời khỏi ngọn núi này, nhường lại nó làm chỗ tu luyện cho chủ nhân”.

Ngô Bình: "Cái đó thì không cần, tôi lúc trước đã nói rồi, chỉ cần giúp tôi tìm kiếm thật nhiều tài nguyên tu luyện”.

Trương Quán Hầu: "Vâng, tôi đã hiểu”.

Anh bảo Trương Quán Hầu lui xuống, đi làm việc của mình.

Gia Cát Tinh: “Chủ nhân, tôi không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy”.

Ngô Bình: "Anh hãy tiếp tục giúp Trương Quán Hầu, ông ta sẽ trọng dụng anh trong tương lai”.

Gia Cát Tinh cười nói: "Tôi làm người chạy việc vặt ở bên cạnh cậu còn hơn”.

Ông ta không ngốc, hiện tại Ngô Bình là chủ nhân của Trương Quán Hầu, tội gì không đi theo Ngô Bình?

Ngô Bình: "Được, tuỳ ông chọn”.

Sau khi Gia Cát Tinh lui xuống, Ngô Bình tiếp tục tu luyện. Giờ anh chỉ muốn tìm đường về nên phải tìm cách tăng tu vi của Ngô Bình ở thế giới này càng sớm càng tốt.

Mấy ngày liền anh đều ở trên núi tu luyện, không bị ai làm phiền.

Đến ngày thứ tư, sức mạnh Xích Minh trong cơ thể anh chấn động, đột phá lên tầng thứ ba - Xích Minh Thất Sát Ấn.

Thất Sát Ấn của anh nhanh chóng hoàn thiện, một khi thi triển thì Đại La Kim Tiên cũng khó mà đỡ nổi.

Nếu tu tiên đã khó thì thà rằng tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh để tăng cường sức mạnh.

Ngày thứ mười sau khi Ngô Bình tới thủ đô, La Phi Phi gọi điện tới. Hoá ra lần trước sau khi Chu Ỷ quay về được mấy hôm thì bị ốm, trong người lúc nóng lúc lạnh vô cùng khó chịu.

Chịu đựng vài hôm, bác sĩ vẫn không chữa được mới nhớ ra Ngô Bình nên đi cầu cứu La Phi Phi.

Ngô Bình đã chuẩn bị từ sớm, trước khi đi có để lại một ít thuốc. Anh bảo La Phi Phi đưa thuốc cho Chu Ỷ, mỗi túi một triệu tệ. Chu Ỷ để thoát khỏi đau đớn chỉ đành cắn răng trả tiền, hơn nữa còn mua liền ba túi.

Ngay sau khi cúp điện thoại của La Phi Phi, Trương Quán Hầu đến gặp anh và nói: "Chủ nhân, năm ngày trước, có người đã phát hiện ra một hang động lớn ở giữa núi. Theo chữ viết trên vách hang, có khả năng là một động tiên”.

Ngô Bình hai mắt sáng lên: "Tốt lắm, tôi lập tức đi nơi đó!"

Vì hang động nằm trong rừng nguyên sinh và khoảng cách rất xa nên Ngô Bình không dẫn theo bất kỳ ai mà tự mình bay thẳng đến đó.

Mười phút sau, anh đến gần mục tiêu và nhanh chóng phát hiện ra cửa hang.

Lúc này, có hơn chục người canh gác cửa hang, đều là thuộc hạ của Trương Quán Hầu.

Ngô Bình xưng danh và hỏi: "Đã kiểm tra bên trong chưa?"

Có người nói: "Vâng, chúng tôi đã kiểm tra. Có một bức tường đồng chắn ngang, vì vậy chúng tôi đã dùng axit để ăn mòn, nhưng bức tường đồng không bị hư hại chút nào. Sau đó, tôi đã thử nhiều cách nhưng vẫn không ăn thua”.

Ngô Bình lại hỏi: "Còn ai biết chuyện xảy ra ở bên này không?"

Người kia nói: "Là một người trong núi phát hiện ra hang động. Chúng tôi đã cho người đó một số tiền lớn, anh ta sẽ không dám nói linh tinh, nếu không sẽ phải trả lại tiền”.

Ngô Bình gật đầu: "Mọi người ở bên ngoài canh, tôi đi vào xem một chút”.

Anh bước vào trong hang và thấy bên trong đầy những tảng đá hỗn độn. Đường rất khó đi và hang động có dấu vết trước đó từng bị sụp xuống.

Anh đi xuống hàng chục mét, nhìn thấy một cái hố hình vuông bên trái. Sau khi đi vào hố vuông và đi bộ hơn trăm mét, anh bước vào một khu vực có không gian rộng hơn.

Nơi này ba mặt đều là tường đá, nhưng một mặt là kim loại, trên đó có rất nhiều dấu vết bị đốt và đóng băng. Chỉ là kim loại quá chắc nên không bị hư hại gì cả.

Anh nghiên cứu một hồi, sau đó vươn tay ấn vào tường, sức mạnh Xích Minh truyền vào trong đó. Chẳng mấy chốc, bức tường bắt đầu biến dạng và vặn vẹo, cuối cùng xuất hiện một cái động và anh bước vào.

Bên trong hang động là một cung điện lớn. Cung điện này có lẽ từng bị chủ nhân của nó luyện thành pháp bảo. Nó liền thành một khối nên không có lối vào. Bằng cách nào đó, nó đã bị chôn vùi trong núi một thời gian dài.

Cung điện rất lớn, đồ vật bên trong rất nhiều. Anh đi tới chỗ một cây ngọc trụ, trên cây ngọc trụ có ba ô, mỗi ô đều có một đồ vật.

Trên ô đầu tiên có một lọ thuốc tiên. Sau khi Ngô Bình mở ra, anh ngửi nó và cười nói: "Đây là Đại La Kim Đan. Sau khi uống nó, có thể trở thành một Đại La Đạo Quân!"

Trong ô thứ hai có một cuốn sổ. Anh mở ra xem các ghi chép bên trong. Ngô Bình nhận ra chủ sở hữu của nơi này cũng là một người hoà hợp, tên là Khuất Thiên Nộ.

Khuất Thiên Nộ cũng giống như Ngô Bình, ông ấy đã đến thế giới nơi Ngô Bình đang ở và trở thành người hoà hợp mạnh nhất ở đó rồi trở về thành công.

Trở lại nơi này, tu vi của ông ấy tăng lên rất nhiều, tạo nên một thời đại tu luyện thịnh vượng. Tuy nhiên, cũng có những chủng tộc mạnh mẽ như thần thánh, ác quỷ, trong thế giới này.

Trong thế giới của Ngô Bình, ma tộc cũng mạnh, nhưng không phải tộc mạnh nhất. Ở đây thì ngược lại, ma tộc là mạnh nhất ở đây. Ma tộc thống trị thế giới rộng lớn hơn bên ngoài.

Trong sách cũng mô tả quá trình đấu tranh của Khuất Thiên Nộ với ma tộc khiến người ta phải khâm phục. Thế giới mà Ngô Bình đang sống là một vùng đất sạch được bảo vệ bởi sức mạnh tối cao của ông ấy. Bên ngoài thế giới này đầy rẫy quái vật và loài người chỉ là thức ăn cho ma tộc.

Sau khi đọc sách, anh khẽ thở dài và mở ô thứ ba.

Trong ô này có một lọ tiên dược và một tờ giấy ghi chú. Như trong tờ giấy, uống viên đan dược này có thể trực tiếp trở thành người hoà hợp mạnh nhất, rút ngắn quá trình phát triển. Tuy nhiên, Khuất Thiên Nộ cũng nhắc nhở rằng phương pháp này rất nguy hiểm, rất có khả năng sẽ chết vì không chịu nổi sức mạnh của thuốc.

Ngô Bình do dự và nói: "Thể chất của mình đủ mạnh, nhưng mình có thể chịu được sức mạnh của viên đan này không?"
Chương 1748: Xích Minh Bản Nguyên Kinh viên mãn

Anh suy nghĩ một chút, nói: "Hay là đợi đến lúc mình tu luyện đến tầng cuối cùng của Xích Minh Bản Nguyên Kinh! Đến lúc đó, thể chất của mình hẳn là có thể chịu đựng đúng không?"

Giờ anh tính thế nào cũng thấy phương pháp này là thỏa đáng nhất. Tu luyện tiên đạo quá phiền phức, nhưng tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh thì không thành vấn đề, bởi vì công pháp này không thuộc về hai thế giới này. Hơn nữa, Linh Nhược yêu cầu anh phải hoàn thành Xích Minh Bản Nguyên Kinh trong vòng ba tháng.

Lúc này anh phát hiện giữa đại điện có một cái bàn đá, trước bàn có một tấm thảm da. Anh ngồi trước tấm thảm da, phát hiện trên bàn có giấy và bút, đã lâu không dùng đến.

Ở góc bàn có một viên đá màu đỏ tím trông như tinh thể, rất đẹp.

Anh cầm viên tinh thể lên, vô số đường tinh thể màu đỏ tím đột nhiên nhô ra khỏi viên tinh thể, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể anh. Sau khi chống cự một lát, trong lòng anh đột nhiên chấn động, bởi vì anh cảm giác được đường tinh thể không có địch ý.

Đồng thời, nó cũng đánh thức sức mạnh tinh thể đang ngủ yên trong cơ thể anh. Các dòng tinh thể không ngừng tràn vào, khi sức mạnh tinh thể trong cơ thể anh dâng trào, toàn bộ tinh thể biến thành bột.

Đường tinh thể trong cơ thể anh càng ngày càng mỏng, một chia làm mười, mười chia thành trăm. Cuối cùng, một đường tinh thể kết nối tất cả các tế bào và trở thành con đường sức mạnh giữa các tế bào.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là với sự trợ giúp của các đường tinh thể, Ngô Bình có thể nhanh chóng hoàn thành cấu trúc của trạng thái tinh thể.

Trước đó, Ngô Bình đã hoàn thành sức mạnh tinh thể cấp 20. Bây giờ với sự trợ giúp của đường tinh thể, anh đã khôi phục đến cấp 20 của sức mạnh tinh thể chỉ trong vài giờ.

Hơn nữa tiếp đó anh còn có thể tiếp tục đột phá cấp 21, cấp 22.

Thoáng cái đã qua ba ngày, sức mạnh tinh thể của anh đã đạt tới cấp 60. Nếu tiếp tục sẽ có rất nhiều khó khăn, hiện tại anh không có thời gian tiếp tục tu luyện lên cao nữa.

Sau khi đạt đến sức mạnh tinh thể cấp 60, anh đã có thể kết tinh sức mạnh. Anh kết tinh pháp lực và sức mạnh thần thông để nâng cao uy lực của chúng.

Ví dụ, bây giờ anh có thể kết tinh sức mạnh Xích Minh của mình. Thông qua kết tinh, sức mạnh Xích Minh của anh có thể bùng phát thành sức sát thương mạnh mẽ trong nháy mắt, cao hơn gấp mười lần, thậm chí hàng chục lần so với trước khi kết tinh!

Đồng thời, sức mạnh tinh thể cấp 60 cũng rất hữu ích cho việc tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh của Ngô Bình.

Sau vài ngày không ra ngoài, anh quyết định quay lại khu biệt thự Quán Thiên trước.

Khi anh trở lại khu biệt thự, anh nhìn thấy một nhóm người nằm trên mặt đất trong sân, có nhiều bác sĩ đang điều trị vết thương cho họ.

Ngô Bình gọi Trương Quán Hầu lại và hỏi: "Tại sao lại có nhiều người bị thương như vậy?"

Trương Quán Hầu: "Thưa chủ nhân, đây là lính tinh nhuệ thuộc quyền chỉ huy của tôi. Có một cuộc xung đột với kẻ thù nổ ra ngày hôm qua, nó đã dẫn đến thương vong nghiêm trọng".

Ngô Bình: "Không phải bên cạnh ông có cao thủ sao?"

Trương Quán Hầu: "Thương vong là không thể tránh khỏi".

Ngô Bình: "Vậy thì thế này nhé, ông chọn hai mươi người tới, tôi có thể đề cao tu vi của họ".

Trương Quán Hầu vui mừng khôn xiết: "Tốt quá! Tôi sẽ đi dẫn người tới ngay!"

Khoảng mười phút sau, Trương Quán Hầu bước vào với hai mươi người đàn ông.

Ngô Bình nhìn bọn họ, sau đó vươn tay vỗ một cái. Với sức mạnh tinh thể cấp 60, anh có thể dễ dàng biến đổi thể chất của người khác, cho phép một số loại sức mạnh tinh thể của riêng anh xuất hiện trong cơ thể đối phương.

Ngay lập tức, ba loại sức mạnh tinh thể xuất hiện trong cơ thể người này, có thể được sử dụng để phòng thủ, tấn công, nâng cao tốc độ và phản xạ.

Người đàn ông cảm thấy một luồng sức mạnh thần kỳ lan tràn trong cơ thể, sau đó người này mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng ý thức lại rất rõ ràng.

Ngô Bình: "Đừng sợ, một thời gian sau sẽ quen".

Cứ như vậy, anh vỗ mọi người, một số sức mạnh tinh thể được thêm vào cơ thể họ.

Sau ba giờ, những người này đã quen với sức mạnh tinh thể và lần lượt đứng dậy.

Trương Quán Hầu ngay lập tức tìm thấy một nhóm người mạnh mẽ tương đương vừa nãy để thử nghiệm. Kết quả khi đánh nhau, đám người này xương cứng như thép, cơ bắp cứng như sắt, đứng yên cũng khó mà bị thương. Hơn nữa, họ có thể làm người khác bị thương nặng chỉ với một cú đẩy. Đồng thời họ di chuyển nhanh như chớp, rất khó để chống lại.

Trương Quán Hầu vui mừng khôn xiết và nói: "Chủ nhân, có họ thì dù tôi có làm hoàng đế cũng không khó!"

Ngô Bình: "Ông không có mệnh làm hoàng đế, lực lượng này là để bảo vệ ông".

Trương Quán Hầu lập tức nói: "Vâng, tiểu nhân hiểu".

Ngô Bình trở lại núi để tu luyện và tiếp tục tu hành Xích Minh Bản Nguyên Kinh.

Dưới sự trợ giúp của sức mạnh tinh thể, anh nhanh chóng đột phá đến tầng thứ tư, hai ngày sau đạt đến tầng thứ năm, sau đó liên tục đột phá, tầng sáu, tầng bảy, một tháng sau đột phá tầng cuối cùng.

Xích Minh Bản Nguyên Kinh cuối cùng cũng viên mãn, Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, lẩm bẩm nói: "Không biết phần thưởng của Tiểu Lê là cái gì?"

Giờ khắc này, anh cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh to lớn, thực lực hiện tại của anh hầu như không yếu hơn so với trước khi đến thế giới song song này.

Đột nhiên anh cảm thấy có người ở ngoài cửa, vì vậy anh đi ra ngoài để kiểm tra. Anh liền thấy Gia Cát Tinh đứng bên ngoài với vẻ mặt lo lắng, như thể đã chờ đợi rất lâu.

Ngô Bình hỏi: "Có chuyện gì?"

Gia Cát Tinh nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm: "Công tử, cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ba ngày trước, hai mươi cao thủ mà cậu đào tạo đều bị một nhân vật rất lợi hại giết. Người đó còn tuyên bố, bảo Trương Quán Hầu giao ra đầu của mình trong vòng ba ngày, nếu không sẽ giết hết cả nhà Trương Quán Hầu. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu cậu không đi ra thì tôi chỉ có thể xông vào".

Ngô Bình: "Là ai mà ngang ngược như vậy?"

Gia Cát Tinh cười khổ: "Nói là phái Hoàng Long gì đó, tự xưng mình là thiếu chưởng môn. Hắn đánh chết một thuộc hạ của Trương Quán Hầu, Trương Quán Hầu liền sai người đi giết hắn, kết quả là lại bị giết".

Ngô Bình cười lạnh: "Lại là phái Hoàng Long. Hay lắm, vừa hay tôi cũng định tìm chúng!"

Anh đứng dậy tới chỗ ở của Trương Quán Hầu. Trương Quán Hầu thì lại không hề sốt ruột, vì ông ấy hiểu rõ sự mạnh mẽ và đáng sợ của Ngô Bình hơn Gia Cát Tinh nhiều. Phái Hoàng Long đó chẳng là cái thá gì đối với Ngô Bình.

"Chủ nhân, người xuất quan rồi sao?"

Ngô Bình: "Tu vi tăng mạnh. Người đó vẫn chưa đến sao?"

Trương Quán Hầu: "Chắc là sắp rồi. Tôi lại mong hắn tới, để xem hắn bị chủ nhân đánh chết như thế nào".

Gia Cát Tinh: "Dù sao cũng là một môn phái tu hành, không thể coi thường".

Ngô Bình: "Không sao, cứ ngồi xuống xem kịch hay đi".

Họ uống xong một ấm trà liền có mấy bóng người đáp xuống khu nhà. Dẫn đầu là một thanh niên, hắn rất kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Trương Quán Hầu rồi hỏi: "Ông chính là Trương Quán Hầu đúng không? Tôi bảo ông tự dâng đầu mình lên, sao ông vẫn chưa tự sát?"

Ngô Bình: "Bởi vì tôi không cho ông ấy chết".

Thanh niên nhìn Ngô Bình, cười lạnh: "Anh là cái thá gì vậy?"

Ngô Bình: "Tôi chính là người mà anh không chọc vào nổi".

Thanh niên tỏ vẻ khinh miệt: "Thế sao? Tôi thấy anh chính là kẻ sắp phải chết đấy!"

"Ầm!"

Hắn vừa nói xong thì Ngô Bình đột nhiên xuất hiện cách hắn nửa mét, hai người mặt đối mặt, khí tức đáng sợ khiến thanh niên kinh hãi, mãi chẳng nói được câu nào.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đưa tôi đến phái Hoàng Long, tôi muốn gặp chưởng môn của các người".

Thanh niên cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Anh là cái gì mà đòi gặp chưởng môn chúng tôi, anh mà cũng xứng sao?"

"Rắc rắc!

Đột nhiên cánh tay phải của hắn biến thành tinh thể, sau đó biến thành bụi bay xuống đất.

Thanh niên hoàn toàn không thấy đau, khi hắn thấy ống tay áo trống rỗng mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngô Bình: "Đừng kêu nữa. Kêu nữa thì tôi sẽ biến cái chân ngắn nhất của anh thành bụi đấy".

Thanh niên lập tức ngậm miệng, run rẩy nói: "Tiểu nhân lập tức dẫn đường cho thượng tiên!"
Chương 1749: Kinh Cốc Tiên

Ngô Bình quay đầu liếc nhìn Trương Quán Hầu: "Tôi phải đi một khoảng thời gian".

Nói xong, anh kéo tên thanh niên, đi tới hướng phái Hoàng Long.

Tại phái Hoàng Long có một thanh niên đang ngồi trong điện Hoàng Long tu luyện. Bên cạnh hắn có một ông già đang cung kính ngồi đó, ông già là chưởng môn của phái Hoàng Long, được xưng là Hoàng Long chân nhân.

Hoàng Long chân nhân tu vi không yếu, nhưng trước mặt người thanh niên, ông ta lại như một đứa cháu trai, vô cùng cung kính lễ độ.

"Công tử, dùng kế sách của người, chúng ta đã giết ba người hòa hợp, chắc là trong thời gian ngắn sẽ không có người hòa hợp xuất hiện đúng không?"

Thanh niên thản nhiên nói: "Lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, người hòa hợp bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện".

Hoàng Long chân nhân: "Vâng".

Lúc này, hai bóng người đáp xuống đại sảnh, một là Ngô Bình, một là thanh niên kia.

Người thanh niên vừa nhìn thấy Hoàng Long chân nhân lập tức kêu lên: "Bố ơi!"

Hoàng Long chân nhân kinh ngạc, nhưng ông ta không di chuyển, bởi vì Kinh công tử trước mặt ông ta đang nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào người lạ kia.

Ngô Bình cũng nhìn người ngồi bên cạnh Hoàng Long chân nhân, hỏi: "Anh mới là kẻ mắm quyền đứng đằng sau phái Hoàng Long, tôi nói phải không?"

Người nọ phất tay, ra hiệu Hoàng Long chân nhân lui xuống. Ngô Bình cũng buông người thanh niên ra, hai cha con rời khỏi đại sảnh nhanh như chạy trốn.

Sau khi hai người rời đi, người đàn ông khẽ thở dài: "Tôi quá bất cẩn, bị một người hòa hợp tìm đến tận cửa, xem ra kế hoạch của tôi vẫn chưa chu toàn".

Ngô Bình: "Anh sống đến bây giờ, vận may đã biến mất hết rồi".

Người đàn ông nói: "Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Kinh Cốc Tiên".

Ngô Bình: "Người giết anh tên là Ngô Bình".

Anh không nói nhảm nữa, trực tiếp ra tay, một bàn tay khổng lồ màu đỏ xuất hiện, trực tiếp đánh về phía đối phương.

Bóng dáng của Kinh Cốc Tiên là ảo ảnh, sau khi bị Ngô Bình bắt được, hắn dần dần biến mất, nhưng hắn vẫn có thể nói: "Tôi đã giấu đi bản thể của mình rồi. Ngô Bình à, tôi nhớ kỹ cái tên này rồi, tôi sẽ xuất hiện lúc thời cơ chín muồi, sau đó lấy mạng anh". Nói xong, bóng người biến mất.

Vẻ mặt của Ngô Bình rất khó coi, anh không ngờ rằng Kinh Cốc Tiên còn có chiêu này. Nếu không, hôm nay hắn nhất định không thoát được!

Ngô Bình tâm trạng không tốt nên không quay lại khu biệt thự Quán Thiên mà đi tìm La Phi Phi.

Trong thời gian này, La Phi Phi đã mua một căn nhà khác đối diện trường học, cả gia đình đã chuyển đến đây. Khi Ngô Bình đến nhà họ La, anh nhìn thấy khuôn mặt của La Phi Phi quấn băng, cánh tay của cô ấy cũng bị thương và cô ấy đang tĩnh dưỡng ở nhà.

Nhìn thấy cảnh này, anh vô cùng tức giận, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Phi Phi, ai khiến em bị thương?"

Hốc mắt La Phi Phi đỏ lên: "Tiểu Bình, kệ đi, chúng ta không đụng vào kẻ đó được đâu".

Ngô Bình cười nói: "Cho dù không đụng vào được, em cũng phải cho anh biết kẻ đó là ai chứ?"

Nhiếp Anh khẽ thở dài: "Tiểu Ngô, người đánh Phi Phi là con trai của hoàng đế ngầm thành phố này, được gọi là cậu Ba. Người này làm đủ mọi tội ác, nếu cảnh sát không đến kịp thời, cũng không biết Phi Phi sẽ ra sao nữa".

Ngô Bình hít một hơi thật sâu và nói: "Phi Phi, em có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Mặc dù đó là một ký ức đau buồn, nhưng La Phi Phi vẫn kể lại.

Thì ra hai ngày trước cô ấy và vài bạn nữ cùng lớp đi hát giải sầu, nửa đường đang đi vệ sinh thì bất ngờ bị một nam thanh niên đang uống rượu nhìn thấy nên đã sàm sỡ cô ấy.

La Phi Phi tát kẻ đó, ai ngờ kẻ này rất hung ác, lập tức gọi người đánh La Phi Phi, thậm chí còn làm bị thương một số nhân viên bảo vệ ra can thiệp.

Ông chủ sợ xảy ra tai nạn nên gọi cảnh sát ngay, nhưng dù vậy La Phi Phi vẫn bị thương. Nếu cảnh sát không đến, cậu Ba đó còn làm thái quá hơn, định làm nhục La Phi Phi.

Ngô Bình thầm trách mình, anh quá bất cẩn, lẽ ra phải sớm nghĩ tới những nguy hiểm này.

Anh nói: "Phi Phi, đừng sợ, anh sẽ giúp em".

Anh với lấy một chuỗi vòng tay trên đầu giường, đó là chiếc vòng pha lê mà anh mua cho La Phi Phi. Sức mạnh tinh thể được truyền vào nó, pháp trận kỳ diệu được hình thành ngay lập tức.

Anh đeo chiếc vòng vào tay La Phi Phi, nói: "Phi Phi, sau này nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên anh vào chiếc vòng hai lần, anh sẽ xuất hiện ngay".

La Phi Phi ngạc nhiên: "Thật sao?"

Ngô Bình: "Thật".

Vợ chồng Nhiếp Anh chỉ nghĩ Ngô Bình đang dỗ dành con gái nên không quan tâm lắm.

Sau khi chữa trị vết thương cho La Phi Phi, anh lại dỗ cô ấy ngủ. Sau đó, anh đi tìm tên cậu Ba kia.

Cậu Ba tên là Cường Ba. Bố gã tên là Cường Cự Long, là hoàng đế ngầm của thành phố này, một tay che trời.

Tuy nhiên Ngô Bình không tự mình hành động, bởi vì anh biết rằng Trương Quán Hầu có sức răn đe đối với Cường Cự Long hơn là một nhân vật tầm cỡ như anh.

Giống như một con ếch, nó có thể không sợ người, nhưng nó sẽ lập tức bỏ chạy khi nhìn thấy rắn. Nhưng trên thực tế, một con người mạnh mẽ hơn nhiều so với một con rắn cỏn con.

Trương Quán Hầu nhận được mệnh lệnh và ngay lập tức bắt đầu giải quyết việc này.

Cường Cự Long đang tắm thì nhận được điện thoại, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi, toàn thân run lẩy bẩy, run giọng nói: "Ông là, ông...ông Hùng?"

Ông Hùng là đại ca của bốn tỉnh xung quanh, mà chỗ dựa của ông ta ở tỉnh này cũng chỉ là một thuộc hạ của ông Hùng.

Giọng ông Hùng rất lạnh lẽo: "Cường Cự Long, ông chán sống rồi à, dám dộng vào người của ngài Thiên!"

"Cái gì? Ngài Thiên?". Cường Cự Long sợ chết khiếp, vội nói: "Tôi làm gì có, một nhân vật cỏn con như tôi sao có thể tiếp xúc với ngài Thiên được?"

Ông Hùng cười lạnh: "Thế à? Nhưng ông có một đứa con trai tốt đấy, nó đã đánh một cô gái. Mà cô gái đó chính là người thân của ngài Thiên!"

Cường Cự Long cảm thấy như sét đánh ngang tai, ông ta suýt nữa ngất đi, lập tức nói: "Tôi không biết việc đó, tôi đi điều tra ngay, tôi sẽ tra ngay..."

"Điều tra cái đầu ông!", ông Hùng tức giận gào lên: "Lập tức đưa con trai ông đi xin lỗi người đó. Cho dù người đó muốn ông chết thì các người cũng phải chết, biết chưa?"

Cường Cự Long thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, khóc nói: "Ông Hùng, ông hãy cứu tôi với..."

Ông Hùng tức giận nói: "Tôi cứu ông thì ai cứu tôi? Mau đi đi, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà ông chết không có chỗ chôn!", nói xong ông Hùng tức giận cúp máy.

La Phi Phi ngủ rất say, vết thưởng đã khỏi hẳn, lúc này cô ấy đang ngồi trên người Ngô Bình xem ti vi. Ngô Bình đang bóc hạt dưa, bón cho cô ấy.

Hơn bốn giờ chiều, họ đang chuẩn bị bữa tối thì đột nhiên có người ấn chuông cửa.

La Phố mở cửa, một người đàn ông trung niên kéo một thanh niên vào. Hai người không nói không rằng quỳ xuống, khóc nói: "Xin tha mạng!"

Người nhà họ La giật mình, La Phi Phi trốn vào trong lòng Ngô Bình.

Ngô Bình không quay đầu lại, hỏi: "Ông là Cường Cự Long sao?"

Cường Cự Long vội gật đầu: "Vâng vâng, kẻ hèn này chính là Cường Cự Long".

Ngô Bình: "Con trai ông to gan thật, dám đánh bạn gái tôi. Nói đi, các người thích chết thế nào?"

Thanh niên kia hình như đã bị dạy dỗ một trận, mặt sưng vù. Lúc này ánh mắt gã tràn đầy oán hận, cắn răng nói: "Ai làm người đó chịu, anh đừng động vào bố tôi!"

Ngô Bình: "Cũng có khí phách đấy. Nhưng nếu không có Cường Cự Long chống lưng thì anh cũng không dám hoành hành ngang ngược thế này. Thế nên tôi không thể chỉ phạt một người, phải phạt hết".

Cường Cự Long dập đầu xuống đất: "Kẻ hèn biết sai rồi, đứa con trai ngỗ nghịch này cũng đã biết sai rồi. Tôi tình nguyện dùng mạng đổi lấy mạng con trai, xin cậu hãy khai ân!"

Người nhà họ La đều sững sờ, người này chính là hoàng đế thế giới ngầm của thành phố này, Cường Cự Long, sao ông ta lại sợ Ngô Bình đến thế?

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Hãy cho tôi một lý do tha cho gã!"
Chương 1750: Cường giả trở về

Cường Cự Long vội nói: "Tôi sẵn sàng giao tất cả của cải trong tay!"

Ngô Bình liếc ông ta một cái, nói: "Ông cũng thương đứa con trai này đấy, nhưng tôi không có hứng thú với tiền của ông. Từ nay về sau, ông chính là con chó của bạn gái tôi, cho dù cô ấy bảo ông chết, ông cũng không được do dự".

Cường Cự Long vui mừng khôn xiết, vội nói: "Vâng vâng, từ nay về sau tôi sẽ là chó của cô La!"

Ngô Bình: "Con trai ông cũng không được yên, ông kéo gã ra ngoài đánh gãy chân cho tôi".

Cường Cự Long cúi đầu, nhưng ông ta không dám chống cự, đành nói: "Vâng!"

Vài phút sau, Cường Cự Long quay lại với khuôn mặt tái nhợt và nói: "Tôi đã làm theo chỉ dẫn của cậu, hai chân của con trai tôi đã bị đánh gãy". Sau đó, ông ta cũng lấy đoạn video quay bằng điện thoại di động của mình ra.

Ngô Bình không xem, nói: "Đi về đi".

Sau khi Cường Cự Long đi, La Phi Phi cảm thấy khó tin, cô ấy nói: "Tiểu Bình, tại sao ông ta lại sợ anh như vậy?"

Ngô Bình: "Bởi vì anh mạnh hơn ông ta".

La Phi Phi: "Cho nên sau này nếu em có việc muốn làm, có thể trực tiếp ra lệnh cho Cường Cự Long đúng không?"

Ngô Bình gật đầu: "Phi Phi, em sống trong thế giới trần tục, loại người này mặc dù xấu xa, nhưng ông ta có thể đảm bảo an toàn cho em. Em không cần phải khách sáo với ông ta, ông ta đáng lẽ phải chết, bây giờ lại không cần phải chết, ông ta sẽ vô cùng trân trọng cơ hội này, răm rắp nghe lời em".

La Phố nói: "Tiểu Ngô, sao cháu làm được như thế?"

Ngô Bình mỉm cười và nói: "Cháu biết một số người bạn và cháu đã nhờ họ cảnh cáo Cường Cự Long".

La Phố không biết nên tin hay không nên quay người đi chuẩn bị bữa tối, tối nay thưởng cho con rể tương lai một bữa linh đình.

Sau bữa tối, La Phố và vợ trở về phòng nghỉ ngơi sớm, để lại không gian cho Ngô Bình và La Phi Phi.

Trong phòng La Phi Phi, cô ấy nhìn anh và hỏi: "Tiểu Bình, em cảm thấy anh bây giờ như là một người khác vậy".

Ngô Bình nhìn cô ấy, nói: "Phi Phi, đến thời điểm thích hợp anh sẽ nói cho em biết. Bây giờ em chỉ cần nhớ kỹ một điều, anh vĩnh viễn là Ngô Bình yêu em. Em cũng là La Phi Phi mà anh vĩnh viễn yêu".

La Phi Phi vô cùng mãn nguyện, liền nhào vào lòng anh.

Đêm đó, hai người vô cùng ngọt ngào.

Trong vài ngày sau đó, Ngô Bình và La Phi Phi đi mua sắm, xem phim và ăn những món ăn ngon. Anh âm thầm cải tạo thân thể của La Phi Phi, La Phi Phi chỉ cảm thấy tinh thần ngày càng tốt hơn, làn da cũng trở nên mượt mà hơn, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều.

Vào ngày thứ năm, Ngô Bình đến thăm chị dâu và Vân Sinh. Anh để lại một khoản tiền, ăn trưa cùng họ rồi rời đi.

La Phi Phi đưa mắt tiễn anh rời đi, nói: "Trở về sớm nhé".

Ngô Bình cười: "Anh biết rồi".

Khi đến một nơi không có ai, anh đã sử dụng thuật độn của mình và quay trở lại khu biệt thự Quán Thiên.

Sau khi trở về, anh quyết định đột phá ở nơi này, trở thành người hòa hợp cấp cuối!

Anh lấy ra đan dược mà Khuất Thiên Nộ để lại, nuốt nó ngay tại chỗ mà không hề do dự. Loại đan dược này có thể khiến anh trở thành người hòa hợp cấp cuối, nhưng sức mạnh của đan dược rất lớn, vì vậy anh mới tu luyện sức mạnh tinh thể và Xích Minh Bản Nguyên Kinh.

Bây giờ, Xích Minh Bản Nguyên Kinh của anh đã viên mãn, sức mạnh tinh thể của anh cũng đã đạt đến một mức độ rất cao, thể chất không hề kém trước kia.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn vang lên, giống như trong cơ thể anh xảy ra một vụ nổ hạt nhân, sức mạnh đáng sợ tác động vào thể xác và thần hồn của anh. May mắn là thể chất của anh rất mạnh. Vì vậy, dưới tác động của lực lượng mạnh mẽ này, Ngô Bình của hai thế giới bắt đầu hợp nhất hoàn toàn, sức mạnh ban đầu dần thức tỉnh.

Khi Ngô Bình tu luyện, anh đã yêu cầu người của cả ngọn núi rời đi. Lúc này, trên đỉnh núi xuất hiện một luồng sáng trắng sáng như mặt trời. Ánh sáng trắng bao phủ một phần ba ngọn núi, cực kỳ hoành tráng, nó chiếu sáng toàn bộ thủ đô.

Cảnh tượng này khiến vô số người kinh hãi, nhưng không ai dám lại gần. Máy bay trực thăng và máy bay không người lái bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, chụp ảnh quả cầu ánh sáng.

Trên đỉnh núi lân cận, Trương Quán Hầu híp mắt cười nói: "Thực lực của chủ nhân có lẽ vượt xa tưởng tượng của chúng ta".

Gia Cát Tinh: "Đúng vậy. Giờ cho dù chủ nhân có muốn làm hoàng đế cũng rất dễ dàng đúng không?"

Trương Quán Hầu: "Hoàng đế trong mắt chủ nhân đâu có là gì? Chỉ là một địa vị không ra gì thôi".

Ánh sáng kéo dài nửa giờ, sau đó mờ dần và cuối cùng biến mất.

Lúc này, Ngô Bình đã biến thành một bức tượng cao hơn ba mét. Bên trong bức tượng tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Đột nhiên, bức tượng tách ra và Ngô Bình bước ra khỏi đó.

Làn da của anh trở nên mịn màng hơn, toàn thân tràn đầy sức mạnh, thánh uy rất mạnh mẽ. Tu vi lúc trước chẳng những hoàn toàn khôi phục mà còn vượt xa trước đó!

“Đại kiếp Thánh Nhân cuối cùng cũng kết thúc", anh thở phào nhẹ nhõm, đi một bước tới bên cạnh Trương Quán Hầu.

Trương Quán Hầu vội vàng quỳ xuống đất: "Chủ nhân!"

Ngô Bình: "Tôi muốn khám phá thế giới này, tôi sẽ phải rời đi một thời gian. Trước khi tôi đi, tôi sẽ đào tạo cho ông một nhóm cao thủ".

Nửa tiếng sau, Ngô Bối hóa thành một luồng ánh sáng bay lên trời, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chẳng mấy chốc, anh rời khỏi thế giới này. Giống như anh đã biết trước đây, có một lớp vỏ bảo vệ bên ngoài thế giới này để ngăn chặn cường giả xâm lược. Ngoài thế giới này, có một thế giới rộng lớn hơn.

Anh phát hiện, bố cục của nơi đây giống với thế giới song song trước đó, cũng có một chỗ tương tự đại lục Hồng Hoang, cũng có một nơi được gọi là Tiên Giới.

Đại lục ở đây được gọi là đại lục Xương Nguyên. Tiền tệ được sử dụng ở đại lục Xương Nguyên cũng có tiền bùa, nhưng cốt lõi của việc sản xuất có phần khác nhau.

Anh dùng pháp lực chuyển hóa đồng Thần Long và tiền Đạo của mình, cũng có thể sử dụng ở đây.

Anh dạo quanh đại lục hai ngày, mua một số dược liệu.

Hai thế giới một âm một dương, dược liệu cũng có thuộc tính âm dương, nếu có thể kết hợp luyện dược liệu của hai thế giới, hiệu quả của đan dược sẽ vượt xa sức tưởng tượng.

Cứ như thế, Ngô Bình gần như tiêu hết tiền trên người mới rời khỏi thế giới này, quay về thế giới ban đầu. Anh là người hòa hợp cuối cùng, có khả năng xuyên qua cả hai thế giới!

Anh phất tay phải, trước mặt anh liền xuất hiện một cánh cổng thời không, anh bước vào, biến mất ngay lập tức.

Lúc này trong hoàng cung của đế quốc Thiên Võ, Đường Tử Di đang xử lý việc hậu cung, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh cổng ánh sáng, Ngô Bình bước ra.

Đường Tử Di rất mừng, nói: "Huyền Bình, cuối cùng anh cũng quay lại rồi!"

Ngô Bình cười nói: "Anh mới đi được mấy ngày mà Tử Di đã nhớ anh rồi sao?"

Đường Tử Di khẽ thở dài: "Anh đi biền biệt ba năm mà nói là đi mấy ngày à".

Ba năm!

Ngô Bình giật mình, anh cùng lắm chỉ ở bên kia mấy tháng, sao ở bên này đã qua ba năm rồi?

Lúc này một cô bé khoảng ba bốn tuổi đi tới, trông rất xinh xắn đáng yêu, đó chính là Khả Nhi.

Khả Nhi đang túm một con rắn trắng, cùng kỳ đi theo sau cô bé.

Khả Nhi thấy Ngô Bình thì ngẩn ra, sau đó reo lên: "Phụ hoàng về rồi!"

Ngô Bình ôm Khả Nhi lên, hôn cô bé rồi cười hỏi: "Khả Nhi có nhớ bố không?"

"Nhớ chết mất thôi", Khả Nhi ngọt ngào nói.

Cùng kỳ cảm nhận được khí tức đáng sợ của Ngô Bình, sau đó sức mạnh của nó cũng bắt đầu bành trướng, nó kêu lên: "Chủ nhân, giờ ngài mạnh quá!"

Thoáng cái cùng kỳ đã đột phá đến cấp 15! Vì thực lực Ngô Bình đã ảnh hưởng trực tiếp đến nó. Là thú bảo vệ, thực lực của nó chịu ảnh hưởng rất lớn từ thực lực của chủ nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK