Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1281: Im miệng!

“Người trên bảng Tiên Quân đều là kỳ tài cái thế, Tông chủ Lý có thể đánh lại họ sao?”

“Trông Tông chủ Lý cũng có vẻ là một cao thủ, nếu hắn ta không chắc chắn thì sao lại dám buông lời thách thức chứ?”

“Chậc chậc, có kịch hay rồi đây! Các cậu nói xem nếu Tông chủ Lý đánh bại vị tiên quân này thì hậu quả sẽ thế nào?”

“Đánh bại thì đã sao? Thế lực đằng sau những người này đều không hề đơn giản, Tông chủ Lý sẽ không có kết cục tốt được đâu”.

“Không thể nói vậy được. Nếu như Tông chủ Lý có thể đánh bại người bên cạnh tiên quân thì chứng tỏ hắn ta là cấp thiên kiêu. Các cậu nghĩ thế lực như thế nào mà lại dám ra tay với thiên kiêu? Có vị thiên kiêu nào mà không có thế lực lớn đứng đằng sau chống lưng không?”

“Nói có lý, xem ra vị Tông chủ Lý này cũng là một nhân vật lớn. May mà có hắn ta nếu không thì với cục diện hôm nay, tất cả chúng ta đều sẽ phải xui xẻo”.

“Đúng thế, yêu cầu lấy ra nhiều tiền như thế chỉ trong nháy mắt, phủ Tổng đốc quá đáng thật. Hy vọng Tông chủ Lý có thể giành được phần thắng, giúp chúng ta xả cơn giận”.

Vẻ mặt Bách Lý Xuân Sơn rất nặng nề, hắn ta nhìn Ngô Bình và Chung Thuần Nhất đang đối đầu nhau mà nói: “Anh Lục, tình hình không ổn rồi”.

Lục Hạo Dương cũng chau chặt mày: “Không ngờ chỗ quỷ quái này cũng có thiên tài như hắn ta. Lúc nãy tôi đã cảm nhận được khí tức kinh khủng của hắn ta, dường như không kém hơn anh Chung đâu”.

Bách Lý Xuân Sơn nheo mắt: “Lát nữa xem tình hình, nếu thật sự không ổn thì chỉ có thể dùng lá bùa đó để giết người này”.

Chung Thuần Nhất thì nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Có thể ép tôi dùng hết sức thì cũng đủ để cậu nên tự hào rồi”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Tốt nhất anh nên dùng hết sức, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.

Chung Thuần Nhất chắp tay, vô số phù văn bỗng hiện lên khắp cơ thể, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, trên bầu trời có đến mấy trăm nghìn bóng dáng lộ diện, những bóng dáng đó đều không lộ rõ mặt, tất cả đều nhìn Ngô Bình hằm hằm, nguyền rủa anh.

Bỗng dưng có vô số âm thanh hiện lên trong đầu Ngô Bình, sức mạnh của nguyền rủa khiến anh rất khó chịu. Nhưng anh là người từng trải qua Thần Ma Cửu Biến, lời nguyền cỏn con này đối với anh mà nói cũng chỉ có thể khiến anh khó chịu mà thôi.

“Im miệng”.

Ngô Bình hét lên, thần niệm đáng sợ biến thành những bàn tay trên không trung, bịt chặt những cái miệng đang nguyền rủa anh lại.

Cảnh tượng buồn cười xuất hiện, mấy trăm nghìn khuôn mặt trên không trung đều bị bịt chặt miệng, không thể thốt lên thành tiếng.

Mấy trăm nghìn cái miệng này là do pháp lực của Chung Thuần Nhất biến thành nên điều này đồng nghĩa với việc pháp lực của hắn đã bị chế ngự, hắn lập tức cảm thấy khó chịu rồi hộc máu.

“Không chơi với anh nữa, xuống đi”.

“Ầm”.

Ngô Bình tung một đấm, một quyền ấn liền xuất hiện trên đỉnh đầu của Chung Thuần Nhất, hắn chỉ kịp đưa cánh tay trái lên đỡ thì cả người đã bị đấm rơi xuống.

Chung Thuần Nhất đập mạnh xuống đất như một viên thuốc nổ, hắn run bần bật, hơn nửa số xương cốt đã bị nứt gãy, đau đớn vô cùng.

Bách Lý Xuân Sơn giật mình, hét lên: “Chết đi”.

Hắn ta vung tay, một lá bùa màu vàng bay ra, bao trùm lên người Ngô Bình.

Ngô Bình có thể cảm nhận được bên trong lá bùa có chứa khí tức cảnh giới Đại La, uy lực lớn đến mức đủ để giết chết thần tiên.

Anh hơi chau mày, lấy bùa thần Ngọc Hoàng Hiển Thánh Như Ý ra, lạnh lùng nói: “Chắn!”

Một lá chắn khổng lồ xuất hiện phía trước mặt Ngô Bình, chặn đứng phù quang vàng lại. Lá bùa vàng đó không ngừng phát ra sát quang màu vàng, sát quang gặp phải lá chắn thì biến mất hết, hoàn toàn không thể làm Ngô Bình bị thương.

Lá bùa đó không thể dùng quá lâu, chưa được mười giây thì đã không còn ánh sáng rồi biến mất trên không trung.

Lúc Ngô Bình cất tấm chắn và nhìn lại thì phát hiện tổng đốc Giang Nam - Bách Lý Xuân Sơn đã không thấy đâu nữa. Thì ra hắn ta thấy sát phù của mình không giết được Ngô Bình, biết ngay là sẽ không ổn nên đã lập tức dắt theo đồng bọn rời khỏi phủ Tổng đốc.

Không ai ngờ Tổng đốc lại chạy mất, chuyện này khiến mọi người cảm thấy vừa bất ngờ vừa buồn cười. Mọi người thi nhau đến chúc mừng Ngô Bình bằng đủ kiểu nói mỹ miều.

Ngô Bình thì lại cảm thấy rất vô vị, anh để Lý Thanh lại ứng phó còn mình thì rời khỏi đó.

Khi anh ra khỏi phủ Tổng đốc thì Chu Chân Nhi và Lâm Tích Quân đuổi theo.

Chu Chân Nhi: “Anh Bình, Thần Lực Kinh của nhà họ Chu chúng em có uy lực bất phàm, tư chất của anh tốt đến thế, nhất định có thể tu luyện thành công”.

Lâm Tích Quân nói: “Tu luyện Thiên Huyết kinh của nhà họ Lâm tôi vẫn hay hơn, cao cấp hơn cả thần lực kinh”.

Chu Chân Nhi giận dữ nói: “Lâm Tích Quân, cô cứ phải giành với tôi sao?”

Lâm Tích Quân lạnh lùng đáp: “Đàn ông ưu tú thì có ai lại không cần? Chu Chân Nhi, cô muốn ăn một mình thì tham lam quá đấy”.

Ngô Bình đau đầu, có điều anh lại khá hứng thú với thần lực kinh và thiên huyết kinh này, anh hỏi: “Tôi nhớ các cô nói trước giờ có rất ít người có thể luyện thành công thiên huyết kinh đúng không?”

Lâm Tích Quân: “Tư chất của anh Bình tốt vậy, nhất định sẽ thành công”.

Chính vào lúc đó, bùa ngọc trên người Lâm Tích Quân bỗng sáng lên, cô ta cầm ngọc phù lên, bên trong có giọng nói lo lắng và vô số tiếng hét thảm thiết truyền ra.

“Tích Quân, tuyệt đối đừng quay về, có kẻ địch mạnh tấn công đại trận hộ tông của nhà họ Lâm”. Đối phương chỉ kịp nói được câu đó thì đã phải tiếp tục chiến đấu.

Lâm Tích Quân sốt ruột: “Bố, chuyện gì thế? Bố…”

Ngô Bình chau mày, nói: “Cô Lâm, nhà cô gặp chuyên, về xem thử đi”.

Lâm Tích Quân lo lắng đến phát khóc, nói: “Anh Lý, thực lực của anh mạnh đến thế, xin anh hãy giúp nhà họ Lâm đi”.

Hai người họ không qua lại nhiều nhưng cũng có thể xem là bạn, Ngô Bình thở dài, nói: “Dẫn đường đi”.

Tiếp ngay đó, một luồng kiếm quang cuốn lấy Lâm Tích Quân, bay về phía phủ nhà họ Lâm. Hai người họ rời đi thì Chu Chân Nhi đã ngây ra một lúc rồi nói: “Chắc đến tám chín phần nhà họ Lâm bị tấn công là vì có người nhằm vào Thiên Huyết kinh. Không được, mình phải lập tức về nhà họ Chu ngay”.

Độn pháp của Ngô Bình cực nhanh, chớp mắt đã đến bầu trời trên nhà họ Lâm. Anh nhìn thấy hàng trăm tu sĩ đang chém giết ở nhà họ Lâm, khắp nơi trên mặt đất đều là xác chết.

Phải biết rằng, những người sống trong phủ họ Lâm đều là tinh anh của nhà họ Lâm nên đương nhiên, sau khi trận đồ sát này kết thúc, nhà họ Lâm sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Lâm Tích Quân hét lên: “Đám chó nhà các người!”. Cô ta vừa nói vừa xông về phía một người trong số đó.

Thực lực của những kẻ xâm lược rất cao cường, một người trong số đó vung tay, một luồng đao quang liền chém về phía Lâm Tích Quân. Lâm Tích Quân không chống đỡ nổi, lúc sắp sửa bị giết thì Ngô Bình bỗng xuất hiện, vung tay một cái, đao quang đó liền tan biến ngay.

“Ti Lăng Lăng”.

Anh phóng ra hóa thân kiếm đạo, luồng kiếm quang phóng ra, những kẻ xâm lược ở nơi mà nó đi qua đều lần lượt đứt tay, đứt chân, đứt đầu, không có ai là ngoại lệ.

Trong đó có hai cao thủ cấp Thiên Tiên cũng chỉ có thể đỡ được một đòn, sau đó thì bị chém đứt tay chân. Hai người đó kinh ngạc, đồng thanh hét lên: “Có cao thủ, mau chạy thôi”.

Cả đám người chỉ còn lại hơn mười người sống sót bỗng tháo chạy ra ngoài.

Lâm Tích Quân ngây người ra, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy hóa thân kiếm đạo của Ngô Bình, khí tức như rồng, sát khí ngút trời, nhiều cao thủ như vậy mà lại không ai là đối thủ của anh.

Mạnh quá đi!

Cô ta thốt lên.

Lúc này, phủ họ Lâm có mấy người phóng ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, hắn ta nhìn thấy Ngô Bình và Lâm Tích Quân thì kinh ngạc, nói: “Tích Quân, vị công tử này là ai? Thực lực mạnh thật đấy”.

Lâm Tích Quân vội đáp: “Bố, đây là Tông chủ Lý - Lý Huyền Bình, anh Lý, đây là bố tôi, Lâm Ngọc Đường”.

Lâm Ngọc Đường vội lạy: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu, tôi đại diện cho mười ba triệu người của nhà họ Lâm xin hành lễ với cậu”.

Họ Lâm cũng là họ lớn, cả thế giới có hơn hai mươi triệu nhân khẩu. Hôm nay nếu không nhờ Ngô Bình xuất hiện thì tinh anh của nhà họ Lâm đều sẽ mất mạng, họ không thể nào không cảm kích.

Ngô Bình nói: “Tông chủ Lâm khách sáo rồi. Mấy người lúc nãy là ai? Tại sao lại tấn công nhà họ Lâm?”

Lâm Ngọc Đường thở dài: “Họ là cao thủ của Huyết Hà tông, lần này họ đến là vì muốn cướp Thiên Huyết kinh của nhà họ Lâm chúng tôi”.
Chương 1282: Thiên Huyết Kinh

Nói chuyện vài câu, Lâm Ngọc Đường vội mời Ngô Bình đến đại sảnh ngồi. Nhưng nhà họ Lâm có không ít người tử trận, kế tiếp còn phải giải quyết nhiều việc nên bèn để Lâm Tích Quân đi theo, còn ông ta thì đi xử lý những người thương vong trước, trấn an người nhà.

Lâm Tích Quân rất cảm kích Ngô Bình, nói: “Anh Lý, hôm nay may có anh ra tay, nếu không nhà họ Lâm em hôm nay đã ngập trong biển máu rồi!”

Ngô Bình: “Nhà họ Lâm không có Thiên Tiên trấn giữ sao?”

Lâm Tích Quân thở dài: “Trở thành Thiên Tiên khó cỡ nào, nhà họ Lâm chỉ là tạm thời tập hợp vài người lại, mục đích là tự bảo vệ. Nhưng nếu phải đối mặt với đối thủ hùng mạnh, thì chúng tôi vẫn không thể chịu nổi dù một đòn”.

Ngô Bình: “Tại sao Huyết Hà Tông lại muốn lấy Thiên Huyết Kinh của nhà họ Lâm? Bộ Thiên Huyết Kinh này, sao nhà họ Lâm lại có được?”

Lâm Tích Quân: “Thiên Huyết Kinh là công pháp vô thượng của Huyết Tổ năm xưa, nhà họ Lâm tôi vô tình tìm được. Huyết Tổ cũng họ Lâm, tu vi cực cao, Huyết Hà Tông nắm trong phần còn lại của Thiên Huyết Kinh nên mới được thành lập tông môn truyền thừa, bọn họ đương nhiên là muốn đoạt lấy toàn bộ Thiên Huyết Kinh”.

Nói một hồi, một người làm gọi Lâm Tích Quân đi, ở bên kia, Lâm Ngọc Đường và vài thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đều có mặt, vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc.

“Tích Quân, con cũng thấy rồi, hiện tại thế đạo tàn khốc ra sao, nhà họ Lâm chúng ta suýt nữa đã bị diệt, nếu không phải tông chủ Lý trượng nghĩa ra tay, có thể con đã thấy được bố nữa rồi”, Lâm Ngọc Đường nói, giọng điệu nặng nề.

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta nên cảm tạ tông chủ Lý”.

Lâm Ngọc Đường: “Bởi vậy có thể thấy, thực lực nhà họ Lâm hiện tại rất yếu, cho nên cần tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có chỗ dựa sẽ cứu giúp chúng ta một mạng”.

Lâm Tích Quân không ngốc, cô ta nhìn bố mình: “Bố nói tông chủ Lý sao?”

Lý Ngọc Đường gật đầu: “Bố và các vị tông lão đã thương lượng rồi, quyết định để con gả cho tông chủ Lý, mà của hồi môn đem theo là Huyết Thiên Kinh cùng với một bình máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại!”

Lâm Tích Quân kinh ngạc: “Bố à, máu tổ tiên là bảo vật vô thượng, bố muốn đưa cho tông chủ Lý?”

Lâm Ngọc Đường thở dài: “Có máu tổ tiên thì được gì? Nhiều thiên tài chúng ta đã chết mất rồi. Tông chủ Lý này là thiên kiêu vô thượng, nếu cậu ta đồng ý tu luyện, nhất định sẽ thành công. Mà thân là con rể nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta cũng phải bảo vệ họ Lâm chúng ta sống sót”.

Lâm Tích Quân: “Nhưng mà, tông chủ Lý sẽ chấp nhận sao?”

Lâm Ngọc Đường: “Tích Quân, sống chết mấy thế hệ của nhà họ Lâm, bây giờ đều nằm trong tay con”.

Lâm Tích Quân rất kinh ngạc, cô ta thở dài nói: “Để con thử xem sao!”

Lâm Ngọc Đường lấy ra một miếng thủy tinh màu máu cùng với một lọ màu vàng: “Đây là máu tổ tiên và Thiên Huyết Kinh, con cứ đưa cho tông chủ Lý”.

Khi Lâm Tích Quân quay lại, Ngô Bình nhìn thấy trong tay cô ta cầm theo một miếng thủy tinh và một lọ màu vàng. Không đợi anh hỏi, Lâm Tích Quân đột nhiên lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Ngô Bình ngây người, nói: “Cô Lâm, cô đang làm gì vậy?”

“Anh Lý, để em làm người phụ nữ của anh đi!”

Nữ theo đuổi nam như cách tầng sa, Lâm Tích Quân này vốn là cô gái đẹp nhất nhà họ Lâm, hôm nay lại chủ động lao vào lòng mình, Ngô Bình cũng có chút vui vẻ.

Không biết từ lúc nào, người hầu đã đi hết, Ngô Bình gần như bị đẩy vào phòng ngủ của Lâm Tích Quân.

Bỗng nhiên, Lâm Tích Quân không thể động đậy, Ngô Bình sử dụng lãnh vực, lúc này mới khống chế được cô ta. Anh lạnh nhạt nói: “Cô Lâm, cô làm quá mức rồi”.

Lâm Tích Quân bỗng nước mắt rơi như mưa: “Tích Quân rất ngưỡng mộ anh Lý, muốn gả cho anh, hầu hạ anh. Hơn nữa, bố cũng đã dặn dò em, xin hãy cho Tích Quân một cơ hội đi. Em đã thức tỉnh “Tố Nữ Tiên Thể” thượng cổ rồi, nếu chúng ta trở thành vợ chồng, Tích Quân chắc chắn có thể giúp ích cho anh”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô là Tố Nữ Tiên Thể?”

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã thức tỉnh huyết mạch Tố Nữ, sở hữu Tố Nữ Tiên Thể, loại thể chất này rất có lợi cho người chồng”.

Ngô Bình thu lại lãnh vực, nói: “Cô Lâm, cô và tôi có thể làm bạn”.

“Em không muốn làm bạn, em muốn làm người phụ nữ của anh Lý”. Cô ta đưa thủy tinh và lọ màu vàng cho Ngô Bình, nói: “Đây là Thiên Huyết Kinh và máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại, anh Lý có thời gian thì có thể tu luyện thử”.

Ngô Bình nói: “Không công không nhận thưởng, những thứ này quá trân quý, tôi không thể nhận”.

Lâm Tích Quân nói: “Hôm nay anh Lý đã cứu cả nhà họ Lâm, sao có thể nói không công chứ?”

Ngô Bình chần chừ chốc lát, anh cũng có hứng thú với Thiên Huyết Kinh, bèn nói: “Thôi vậy”.

Cầm lấy thủy tinh màu máu, anh phát hiện bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện Thiên Huyết Kinh. Thiên Huyết Kinh này chia thành: Nguyên Huyết, Linh Huyết, Chân Huyết, Vương Huyết, Hoàng Huyết, Thánh Huyết, Tổ Huyết, Thiên Huyết, tổng cộng tám cấp bậc.

Thật ra, trước đó Ngô Bình đã từng hấp thụ máu huyết của Thái Cổ Thần Vương khiến máu huyết anh tiến hóa thành hệ thống năng lượng, trong máu huyết cũng có năng lượng mạnh mẽ. Có được nền tăng này, anh cảm thấy bản thân tu luyện, trước mắt có lẽ cũng rất thuận lợi.

Vì vậy, anh bắt đầu tu luyện Nguyên Huyết Cảnh.

Nguyên Huyết còn gọi là Máu nguồn, trong máu huyết có thể tồn trữ được năng lượng sinh mệnh. Có Nguyên Huyết rồi, dù thân thể anh mục nát, bị phá nát, chỉ cần có Nguyên Huyết rót vào là lập tức hồi phục sức sống!

Thật ra, sức mạnh Thái Cổ Thần Vương đã làm được đến bước này, vì vậy Ngô Bình chỉ cần tu luyện thêm đôi chút, máu huyết trong cơ thể sẽ thành công chuyển hóa thành Nguyên Huyết.

Lâm Tích thấy Ngô Bình chưa đến mười phút mà quanh người đã có một hào quang đỏ, cô ta kinh ngạc hô lên: “Anh Lý tu luyện thành công cấp một rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhà họ Lâm các cô có người tu luyện qua chưa?”

Lâm Tích Quân cười khổ: “Người nhà họ Lâm có chín mươi người bị nổ chết ở giai đoạn Nguyên Huyết rồi”.

Ngô Bình tiếp tục tu luyện, vượt đến Linh Huyết.

Linh Huyết là chỉ năng lượng hóa triệt để máu huyết, biến thành một loại gọi là Linh Nguyên. Linh Nguyên rất đặc biệt, nó vẫn có thể cung cấp dưỡng chất và không khí cho tế bào, đồng thời bản thân nó cũng là một loại năng lượng, có thể truyền khắp, bảo vệ và nuôi dưỡng thân thể.

Bước này đối với Ngô Bình mà nói cũng không khó, anh dùng hai tiếng đồng hồ đã hoàn thành, máu huyết trong người đã linh hóa toàn bộ, quá trình này rất thuận lợi.

Sau đó, anh tu luyện Chân Huyết, Chân Huyết thì khá khó, cần phải tạo ra một vài pháp trận nền tảng trong mỗi tế bào máu huyết, tiến thêm một bước tăng mật độ năng lượng trong máu huyết, đồng thời khiến máu huyết có nhiều tác dụng hơn.

Lúc trước anh tu luyện Chú Nguyên, Phù Nguyên, cũng thấm vào trong từng tế bào. Lúc này, anh lập tức sử dụng Phù Nguyên, trong mỗi tế bào đã hình thành phù trận nhỏ, đạt được yêu cầu của Chân Huyết.

Buổi trưa ngày hôm sau, trong tất cả các tế bào đều có phù trận. Lúc này, máu huyết của anh đã năng lượng hóa hoàn toàn, biến thành một loại năng lượng màu xanh vàng lưu chuyển trong huyết mạch, khiến thân thể anh càng lúc càng mạnh.

Anh vận dụng công pháp, năng lượng xanh vàng đã lan khắp cơ thể anh, có thể giết địch, cũng có thể phòng ngự! Hơn nữa, năng lượng này có uy lực rất lớn, Hư Tiên bình thường ra đòn tấn công cũng không thể phá được phòng ngừa mạnh mẽ của Chân Huyết!
Chương 1282: Thiên Huyết Kinh

Nói chuyện vài câu, Lâm Ngọc Đường vội mời Ngô Bình đến đại sảnh ngồi. Nhưng nhà họ Lâm có không ít người tử trận, kế tiếp còn phải giải quyết nhiều việc nên bèn để Lâm Tích Quân đi theo, còn ông ta thì đi xử lý những người thương vong trước, trấn an người nhà.

Lâm Tích Quân rất cảm kích Ngô Bình, nói: “Anh Lý, hôm nay may có anh ra tay, nếu không nhà họ Lâm em hôm nay đã ngập trong biển máu rồi!”

Ngô Bình: “Nhà họ Lâm không có Thiên Tiên trấn giữ sao?”

Lâm Tích Quân thở dài: “Trở thành Thiên Tiên khó cỡ nào, nhà họ Lâm chỉ là tạm thời tập hợp vài người lại, mục đích là tự bảo vệ. Nhưng nếu phải đối mặt với đối thủ hùng mạnh, thì chúng tôi vẫn không thể chịu nổi dù một đòn”.

Ngô Bình: “Tại sao Huyết Hà Tông lại muốn lấy Thiên Huyết Kinh của nhà họ Lâm? Bộ Thiên Huyết Kinh này, sao nhà họ Lâm lại có được?”

Lâm Tích Quân: “Thiên Huyết Kinh là công pháp vô thượng của Huyết Tổ năm xưa, nhà họ Lâm tôi vô tình tìm được. Huyết Tổ cũng họ Lâm, tu vi cực cao, Huyết Hà Tông nắm trong phần còn lại của Thiên Huyết Kinh nên mới được thành lập tông môn truyền thừa, bọn họ đương nhiên là muốn đoạt lấy toàn bộ Thiên Huyết Kinh”.

Nói một hồi, một người làm gọi Lâm Tích Quân đi, ở bên kia, Lâm Ngọc Đường và vài thành viên cốt cán của nhà họ Lâm đều có mặt, vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc.

“Tích Quân, con cũng thấy rồi, hiện tại thế đạo tàn khốc ra sao, nhà họ Lâm chúng ta suýt nữa đã bị diệt, nếu không phải tông chủ Lý trượng nghĩa ra tay, có thể con đã thấy được bố nữa rồi”, Lâm Ngọc Đường nói, giọng điệu nặng nề.

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta nên cảm tạ tông chủ Lý”.

Lâm Ngọc Đường: “Bởi vậy có thể thấy, thực lực nhà họ Lâm hiện tại rất yếu, cho nên cần tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy nữa, có chỗ dựa sẽ cứu giúp chúng ta một mạng”.

Lâm Tích Quân không ngốc, cô ta nhìn bố mình: “Bố nói tông chủ Lý sao?”

Lý Ngọc Đường gật đầu: “Bố và các vị tông lão đã thương lượng rồi, quyết định để con gả cho tông chủ Lý, mà của hồi môn đem theo là Huyết Thiên Kinh cùng với một bình máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại!”

Lâm Tích Quân kinh ngạc: “Bố à, máu tổ tiên là bảo vật vô thượng, bố muốn đưa cho tông chủ Lý?”

Lâm Ngọc Đường thở dài: “Có máu tổ tiên thì được gì? Nhiều thiên tài chúng ta đã chết mất rồi. Tông chủ Lý này là thiên kiêu vô thượng, nếu cậu ta đồng ý tu luyện, nhất định sẽ thành công. Mà thân là con rể nhà họ Lâm chúng ta, cậu ta cũng phải bảo vệ họ Lâm chúng ta sống sót”.

Lâm Tích Quân: “Nhưng mà, tông chủ Lý sẽ chấp nhận sao?”

Lâm Ngọc Đường: “Tích Quân, sống chết mấy thế hệ của nhà họ Lâm, bây giờ đều nằm trong tay con”.

Lâm Tích Quân rất kinh ngạc, cô ta thở dài nói: “Để con thử xem sao!”

Lâm Ngọc Đường lấy ra một miếng thủy tinh màu máu cùng với một lọ màu vàng: “Đây là máu tổ tiên và Thiên Huyết Kinh, con cứ đưa cho tông chủ Lý”.

Khi Lâm Tích Quân quay lại, Ngô Bình nhìn thấy trong tay cô ta cầm theo một miếng thủy tinh và một lọ màu vàng. Không đợi anh hỏi, Lâm Tích Quân đột nhiên lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Ngô Bình ngây người, nói: “Cô Lâm, cô đang làm gì vậy?”

“Anh Lý, để em làm người phụ nữ của anh đi!”

Nữ theo đuổi nam như cách tầng sa, Lâm Tích Quân này vốn là cô gái đẹp nhất nhà họ Lâm, hôm nay lại chủ động lao vào lòng mình, Ngô Bình cũng có chút vui vẻ.

Không biết từ lúc nào, người hầu đã đi hết, Ngô Bình gần như bị đẩy vào phòng ngủ của Lâm Tích Quân.

Bỗng nhiên, Lâm Tích Quân không thể động đậy, Ngô Bình sử dụng lãnh vực, lúc này mới khống chế được cô ta. Anh lạnh nhạt nói: “Cô Lâm, cô làm quá mức rồi”.

Lâm Tích Quân bỗng nước mắt rơi như mưa: “Tích Quân rất ngưỡng mộ anh Lý, muốn gả cho anh, hầu hạ anh. Hơn nữa, bố cũng đã dặn dò em, xin hãy cho Tích Quân một cơ hội đi. Em đã thức tỉnh “Tố Nữ Tiên Thể” thượng cổ rồi, nếu chúng ta trở thành vợ chồng, Tích Quân chắc chắn có thể giúp ích cho anh”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô là Tố Nữ Tiên Thể?”

Lâm Tích Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã thức tỉnh huyết mạch Tố Nữ, sở hữu Tố Nữ Tiên Thể, loại thể chất này rất có lợi cho người chồng”.

Ngô Bình thu lại lãnh vực, nói: “Cô Lâm, cô và tôi có thể làm bạn”.

“Em không muốn làm bạn, em muốn làm người phụ nữ của anh Lý”. Cô ta đưa thủy tinh và lọ màu vàng cho Ngô Bình, nói: “Đây là Thiên Huyết Kinh và máu tổ tiên do Huyết Tổ để lại, anh Lý có thời gian thì có thể tu luyện thử”.

Ngô Bình nói: “Không công không nhận thưởng, những thứ này quá trân quý, tôi không thể nhận”.

Lâm Tích Quân nói: “Hôm nay anh Lý đã cứu cả nhà họ Lâm, sao có thể nói không công chứ?”

Ngô Bình chần chừ chốc lát, anh cũng có hứng thú với Thiên Huyết Kinh, bèn nói: “Thôi vậy”.

Cầm lấy thủy tinh màu máu, anh phát hiện bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện Thiên Huyết Kinh. Thiên Huyết Kinh này chia thành: Nguyên Huyết, Linh Huyết, Chân Huyết, Vương Huyết, Hoàng Huyết, Thánh Huyết, Tổ Huyết, Thiên Huyết, tổng cộng tám cấp bậc.

Thật ra, trước đó Ngô Bình đã từng hấp thụ máu huyết của Thái Cổ Thần Vương khiến máu huyết anh tiến hóa thành hệ thống năng lượng, trong máu huyết cũng có năng lượng mạnh mẽ. Có được nền tăng này, anh cảm thấy bản thân tu luyện, trước mắt có lẽ cũng rất thuận lợi.

Vì vậy, anh bắt đầu tu luyện Nguyên Huyết Cảnh.

Nguyên Huyết còn gọi là Máu nguồn, trong máu huyết có thể tồn trữ được năng lượng sinh mệnh. Có Nguyên Huyết rồi, dù thân thể anh mục nát, bị phá nát, chỉ cần có Nguyên Huyết rót vào là lập tức hồi phục sức sống!

Thật ra, sức mạnh Thái Cổ Thần Vương đã làm được đến bước này, vì vậy Ngô Bình chỉ cần tu luyện thêm đôi chút, máu huyết trong cơ thể sẽ thành công chuyển hóa thành Nguyên Huyết.

Lâm Tích thấy Ngô Bình chưa đến mười phút mà quanh người đã có một hào quang đỏ, cô ta kinh ngạc hô lên: “Anh Lý tu luyện thành công cấp một rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhà họ Lâm các cô có người tu luyện qua chưa?”

Lâm Tích Quân cười khổ: “Người nhà họ Lâm có chín mươi người bị nổ chết ở giai đoạn Nguyên Huyết rồi”.

Ngô Bình tiếp tục tu luyện, vượt đến Linh Huyết.

Linh Huyết là chỉ năng lượng hóa triệt để máu huyết, biến thành một loại gọi là Linh Nguyên. Linh Nguyên rất đặc biệt, nó vẫn có thể cung cấp dưỡng chất và không khí cho tế bào, đồng thời bản thân nó cũng là một loại năng lượng, có thể truyền khắp, bảo vệ và nuôi dưỡng thân thể.

Bước này đối với Ngô Bình mà nói cũng không khó, anh dùng hai tiếng đồng hồ đã hoàn thành, máu huyết trong người đã linh hóa toàn bộ, quá trình này rất thuận lợi.

Sau đó, anh tu luyện Chân Huyết, Chân Huyết thì khá khó, cần phải tạo ra một vài pháp trận nền tảng trong mỗi tế bào máu huyết, tiến thêm một bước tăng mật độ năng lượng trong máu huyết, đồng thời khiến máu huyết có nhiều tác dụng hơn.

Lúc trước anh tu luyện Chú Nguyên, Phù Nguyên, cũng thấm vào trong từng tế bào. Lúc này, anh lập tức sử dụng Phù Nguyên, trong mỗi tế bào đã hình thành phù trận nhỏ, đạt được yêu cầu của Chân Huyết.

Buổi trưa ngày hôm sau, trong tất cả các tế bào đều có phù trận. Lúc này, máu huyết của anh đã năng lượng hóa hoàn toàn, biến thành một loại năng lượng màu xanh vàng lưu chuyển trong huyết mạch, khiến thân thể anh càng lúc càng mạnh.

Anh vận dụng công pháp, năng lượng xanh vàng đã lan khắp cơ thể anh, có thể giết địch, cũng có thể phòng ngự! Hơn nữa, năng lượng này có uy lực rất lớn, Hư Tiên bình thường ra đòn tấn công cũng không thể phá được phòng ngừa mạnh mẽ của Chân Huyết!


Đang tải...
Chương 1284: Hậu duệ Thánh nhân

“Vừa rồi ngươi ra oai với ta đấy à?”, anh vừa nhìn chằm chằm vào cá voi răng kiếm vừa hỏi.

Nhãn cầu của cá voi răng kiếm đảo loạn xạ. Không ngờ nó nói được tiếng người: “Ban nãy tôi đã thất lễ, mong thượng nguyên thứ lỗi”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ta nên nướng hay chưng ngươi để ăn nhỉ?”

Cá voi răng kiếm đáp: “Thịt của tôi dai lắm, không ngon đâu”.

Ngô Bình thả tay ra, hỏi nó: “Hình như gần đây có rất nhiều sinh linh mạnh”.

Cá voi răng kiếm nói: “Thật ra tôi làm việc ở Long Cung. Tuy ở hải vực này, thực lực của tôi cũng bình thường, nhưng các sinh linh khác thường không dám động đến tôi”.

Ngô Bình hứng thú hỏi: “Ồ, ngươi còn làm việc ở Long Cung cơ à?”

Cá voi răng kiếm đáp: “Phải, tôi dẫn dắt một tiểu đội tuần phòng ở Long Cung”.

Ngô Bình bảo: “Ta nghe nói Đông Hải Long Cung cực kỳ hùng mạnh. Ngươi có hiểu biết nhiều về Long Cung không?”

Cá voi răng kiếm trả lời: “Long Cung quả thật rất mạnh. Ngay cả Thiên Đạo Môn lớn mạnh cũng sẽ không trực tiếp gây hấn với Long Cung”.

Anh vỗ nhẹ lên đầu cá voi răng kiếm rồi nói: “Để lại phương thức liên hệ, có khi sau này ta sẽ liên lạc với ngươi”.

Sau khi ném cho nó một lá bùa truyền âm, anh rời khỏi hải vực này, trở về đảo Lý.

Vừa về đến nơi, anh đã cảm nhận được một thần niệm đang quét quanh hòn đảo này không chút e dè. Một người đàn ông trung niên đang bay lơ lửng trên bầu trời, cách đảo Lý trăm dặm về phía Đông. Người này phát ra thần niệm, tựa như đang kiếm tìm gì đó.

“Ầm!”

Bất thình lình, một thần niệm kinh khủng hơn từ trên trời giáng xuống. Người đàn ông thất thanh kêu lên, thất khiếu chảy máu, cơ thể cũng từ trên cao rơi xuống biển.

Mất cả buổi, người này mới vùng vẫy thoát khỏi mặt nước, lại bay lên trời rồi quát to: “Kẻ nào đánh lén?”

Ngô Bình xuất hiện ở gần đó, lãnh đạm nói: “Ông tưởng dùng thần niệm là có thể nhòm ngó nhà người khác sao?”

Người trung niên tức giận hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”

“Chát!”

Ngô Bình vung tay tát. Sau khi Linh Biến, chỉ cần một ý nghĩ của anh là có một bàn tay giáng xuống gương mặt đối phương. Cú tát khiến người trung niên gãy răng, đầu cũng lệch.

Đối phương gào toáng lên: “Đáng chết!”

Đúng lúc này, Ngô Bình túm cổ người trung niên rồi bảo: “Nói đi, ông là người của đảo nào?”

Người trung niên cảm nhận được Ngô Bình sắp bóp chết mình, cuối cùng cũng sợ hãi nói: “Tôi đến từ đảo Thánh Uy! Là hậu duệ của Thánh nhân!”

Hậu duệ Thánh nhân? Ngô Bình quan sát đối phương, đoạn hỏi: “Đảo Thánh Uy của các ông rộng lớn ra sao?”

Người trung niên đáp: “Đảo Thánh Uy dài tám nghìn dặm, rộng năm nghìn dặm, cách đây bốn mươi chín nghìn dặm”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế ở đảo Thánh Uy có Thiên Tiên không?”

Người trung niên bảo: “Thiên Tiên đã là gì? Đảo chúng tôi có đại trận do Thánh nhân để lại, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không phá được”.

Ngô Bình hỏi: “Ông tên gì? Đến đây dùng thần niệm dò la có mục đích gì?”

Người trung niên đáp: “Tôi tên Tuần Quy Niên, biết đảo này có rất nhiều người ở đây nên muốn đến thám thính xem có thể thu nạp nó dưới trướng nhà họ Tuần chúng tôi hay không, để tiến hành giáo hoá”.

Ngô Bình cười khẩy: “Muốn chiếm đảo Lý? Giỏi đấy!”

Anh chỉ vào giữa lông mày Tuần Quy Niên, khống chế tinh thần bằng khối luỹ thuật, biến đối phương thành một con rối. Tuần Quy Niên không thể phản kháng, ánh mắt lập tức đờ đẫn, cúi người trước Ngô Bình: “Chủ nhân”.

Anh bảo: “Đưa tôi đến đảo Thánh Uy”.

“Vâng”.

Tuần Quy Niên đi trước dẫn đường. Cả hai di chuyển bằng độn quang, vài phút sau đã đáp xuống trước một hòn đảo cực lớn. Đảo dài tám nghìn dặm, rộng năm nghìn dặm, là hòn đảo lớn nhất trong hải vực này.

Lúc sắp đến đảo, Tuần Quy Niên lấy ra một miếng ngọc bội. Ngọc bội phát sáng, cả hai dễ dàng băng qua cấm chế. Nếu không có ngọc bội này, người ta sẽ không thể vượt qua cấm chế để lên đảo.

Bên ngoài cấm chế, hòn đảo trong mắt Ngô Bình là một khoảng mông lung, không nhìn thấy rõ. Sau khi băng qua cấm chế, mọi thứ mới được anh thu trọn vào mắt.

Anh hỏi: “Dân số của đảo Thánh Uy là bao nhiêu?”

Tuần Quy Niên đáp: “Khoảng năm trăm triệu người”.

Ngô Bình bảo: “Cũng đông phết. Người trên đảo này đều mang họ Tuần à?”

Tuần Quy Niên trả lời: “Chỉ có hơn một trăm nghìn người họ Tuần, còn lại mang họ khác. Song đảo Thánh Uy này có tám hậu duệ Thánh nhân lớn nhất, tám họ cùng nhau quản lý đảo Thánh Uy”.

Ngô Bình hỏi: “Tổ tiên của tám họ này đều từng xuất hiện Thánh nhân?”

Tuần Quy Niên đáp: “Đúng vậy, như họ Tuần chúng tôi từng xuất hiện một vị Thánh nhân thượng cổ”.

Thánh nhân thượng cổ có thể sánh với sự tồn tại của Đại La Kim Tiên, năng lực khủng khiếp, đi trên con đường riêng của mình.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Trong cơ thể các ông có chảy Thánh huyết, không biết về sau có xuất hiện Thánh nhân nào nữa không?”

Tuần Quy Niên lắc đầu: “Không. Trong Thánh điện rõ ràng có truyền thừa của Thánh nhân, thế nhưng không ai lấy được truyền thừa của lão tổ tông”.

Ngô Bình lại hỏi: “Ông có biết vì sao năm xưa lại có nhiều Thánh nhân thái cổ chết như vậy không?”

Tuần Quy Niên nói: “Hình như bùng nổ chiến tranh dẫn đến việc Thánh nhân chết đi, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ”.

Đảo Thánh Uy cực kỳ phồn thịnh, người dân trên đảo đều an cư lạc nghiệp. Lâu lắm rồi Ngô Bình không được nhìn thấy khung cảnh thế này.

Anh bảo: “Xem ra nhà họ Tuần các ông đối đãi rất tốt với người dân”.

Tuần Quy Niên đáp: “Dẫu sao chúng tôi cũng là hậu duệ Thánh nhân. Thánh nhân luôn mưu cầu hạnh phúc vì dân. Dù chúng tôi không đạt được cảnh giới như tổ tiên thì cũng tuyệt đối không hãm hại dân lành”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, trước đó mục đích ông đến đảo Lý không phải vì chiếm cứ mà là giáo hoá người dân địa phương?”

Tuần Quy Niên trả lời: “Nói không có tư lợi là giả, nhưng phần nhiều đúng là tôi muốn giáo hoá người đời”.

“Giáo hoá mà ông nói là gì vậy?”

Tuần Quy Niên đáp: “Chúng tôi là hậu duệ Thánh nhân, ý chí của Thánh nhân là bất diệt, chúng mãi mãi in dấu trong vũ trụ. Vậy nên, khi nội tâm của chúng tôi có thể cộng hưởng với Thánh nhân thì sẽ có thể mượn dùng sức mạnh của Thánh nhân, từ đó phát ra Thánh huấn, Thánh tài, Thánh ngôn, vân vân”.

Ngô Bình hỏi: “Chỉ có hậu duệ Thánh nhân mới được sử dụng sức mạnh của Thánh nhân sao?”

Tuần Quy Niên trả lời: “Không hẳn. Nếu một người nào đó có tư chất đủ tốt và giác ngộ được ý niệm của Thánh nhân thì cũng có thể mượn sức mạnh của Thánh nhân”.

Ngô Bình gật đầu, đoạn chỉ tay một cái, giải trừ khối luỹ thuật của Tuần Quy Niên và trả tự do cho ông ấy.

Cả người Tuần Quy Niên chấn động, sau đó ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Sao cậu lại làm vậy?”

Tất nhiên ông ấy biết ban nãy đã bị Ngô Bình khống chế, nhưng không hiểu tại sao anh lại tha cho mình.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Hậu duệ Thánh nhân các ông là người tốt. Người dân có thể sống tốt ở cõi yên vui này, cũng là một công đức”.

Tuần Quy Niên cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.

Ngô Bình hỏi ông ấy: “Không cần cảm kích tôi. Tôi hỏi câu này nhé, người bên ngoài có thể đến đảo sinh sống không?”

Tuần Quy Niên đáp: “Chỉ cần có kỹ năng thì có thể trở thành dân cư của đảo Thánh Uy”.

Ngô Bình cười bảo: “Tôi là thầy luyện đan, có được không?”

Mắt Tuần Quy Niên sáng rỡ: “Cậu là thầy luyện đan? Thế thì quá tốt rồi! Thầy luyện đan là nghề nghiệp vô cùng cao quý, được cả đảo tôn thờ”.

Ngô Bình nói: “Tôi hy vọng có thể đưa người nhà họ Lý chúng tôi đến đây, nhận phúc của Thánh nhân”.

Tuần Quy Niên ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nếu cậu cũng là hậu duệ Thánh nhân thì có thể đưa người trong tộc đến đây sống”.

Ngô Bình cười nói: “Tổ tiên chúng tôi là Thái Thượng Lão Quân Lý Nhĩ. Ông ấy cũng từng là thầy của Thánh nhân”.

Tuần Quy Niên kinh ngạc: “Ra là hậu duệ Lão Quân, thế là Đại Thánh rồi, tất nhiên cũng có thể quy vào hậu duệ Thánh nhân!”

Địa vị của bậc cha không kém bậc thầy, giống như Đại Thánh thượng cổ vậy, tất nhiên cũng có thể xem là hậu duệ Thánh nhân.

Tuần Quy Niên vội hỏi: “Không biết cậu có từng liên lạc với sức mạnh của Lão Quân chưa?”

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa từng. Có cách liên lạc nào không?”

Tuần Quy Niên gật đầu: “Dĩ nhiên là có. Tôi có thể dạy cậu. Nếu cậu thành công liên hệ với sức mạnh Lão Quân, tám họ đều sẽ thừa nhận thân phận hậu duệ Thánh nhân của cậu”.
Chương 1285: Phong trận phát điện

Ngô Bình nói: “Vậy làm phiền ông nhé”.

Tuần Quy Niên mời Ngô Bình đến một căn nhà. Đây là nơi sinh sống và tu hành của ông ấy. Tuần Quy Niên không có vợ con, nên nơi ở vô cùng yên tĩnh.

Ông ấy truyền dạy cho Ngô Bình một cách liên lạc với Thánh nhân, còn bảo không phải ai cũng có thể trao đổi với sức mạnh của thánh hiền. Lấy người bình thường làm ví dụ, nếu có một trăm nghìn người tu luyện theo cách của Tuần Quy Niên, thì cuối cùng chỉ có một, hai người thành công liên hệ được sức mạnh của thánh hiền mà thôi.

Tỉ lệ của tu sĩ thì cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một trên một triệu. Thế nên trao đổi với sức mạnh của thánh hiền là một chuyện rất khó.

Sau đó anh đã làm theo cách mà Tuần Quy Niên chỉ dạy, giải phóng tâm linh và cảm hứng sức mạnh của các thánh hiền trong vũ trụ bao la.

Không lâu sau, anh phát hiện cả nghìn ngôi sao lớn ở nơi thẳm sâu trong vũ trụ. Những ngôi sao lớn ấy ẩn chứa sức mạnh của thánh hiền.

Các thánh hiền đều hoá thành sao trời ư? Anh ngẫm nghĩ, nếu là ngôi sao, vậy có thể thi triển thuật Thâu Tinh để cướp sức mạnh thánh hiền trong các ngôi sao không nhỉ?

Một ngôi sao trong số đó sáng rực rỡ, khiến anh cảm nhận được khí tức quen thuộc. Anh biết đó là sức mạnh của tổ tiên Lý Nhĩ, bèn thi triển thuật Thâu Tinh.

Ngay lập tức, một luồng tinh lực từ trên trời giáng xuống, anh đã được đắm mình trong ánh sao. Liên hệ được tinh lực nghĩa là giữa anh và sức mạnh của Lão Quân đã thành công bắc một chiếc cầu liên lạc. Từ nay trở đi, anh có thể mượn dùng sức mạnh của Lão Quân và thi triển thánh thuật.

Tuần Quy Niên vô cùng kinh ngạc. Khi ông ấy nhìn thấy Ngô Bình được ánh sao bao bọc, lập tức chúc mừng anh: “Xem ra dòng máu Thánh nhân của cậu vô cùng thuần khiết, liên lạc với sức mạnh Thánh nhân dễ dàng như thế, thật đáng mừng!”

Ngô Bình cười: “Bây giờ tôi có thể dẫn người nhà chuyển đến đảo Thánh Uy rồi chứ?”

Tuần Quy Niên gật đầu: “Tôi sẽ đưa cậu đi đăng ký, tám họ sẽ cùng đưa ra quyết định. Sau khi tám họ đồng ý, cậu sẽ là hậu duệ Đại Thánh thứ chín của đảo”.

Ngô Bình hỏi: “Mất bao lâu vậy?”

Tuần Quy Niên đáp: “Nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng. Thông qua một cái là tôi báo cho cậu ngay”.

Ngô Bình theo chân Tuần Quy Niên đến một phủ nha. Anh vào đó ghi tên và tình trạng của hậu duệ Thánh nhân, cái này gọi là đăng ký.

Làm xong, Tuần Quy Niên định mời anh đi tham quan. Nhưng Ngô Bình còn bận viện, nên để lại một lá bùa ngọc liên lạc rồi chào tạm biệt.

Anh quay về đảo Hưng Long. Dưới sự quản lý của Đường Tử Di, Chu Thanh Nghiên, đảo Hưng Long đã khôi phục trật tự, cuộc sống của người dân về cơ bản đã đi vào quỹ đạo.

Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như cung cấp điện, cung cấp vật tư sinh hoạt, vân vân.

“Huyền Bình, trên đảo phải xây vài nhà máy điện, nếu không người dân không thể sinh sống được”, Đường Tử Di cất lời.

Ngô Bình nói: “Nhà máy điện à? Nhiệt điện gây ô nhiễm môi trường, hay chúng ta dùng điện gió đi?”

Đường Tử Di đáp: “Nhưng đảo không có nhiều gió, mà dùng sức gió để phát điện cũng không ổn định?”

Ngô Bình bảo: “Không sao. Anh có thể tạo ra một pháp trận gió lớn, có thể duy trì việc tạo gió mạnh và phát điện ổn định”.

Đường Tử Di mỉm cười: “May mà anh nghĩ ra được. Nhưng biết mua thiết bị phát điện ở đâu bây giờ?”

Ngô Bình nói: “Chuyện này cứ giao cho anh. Còn vấn đề gì khác không?”

Chu Thanh Nghiên đáp: “Củi, gạo, dầu và muối, đặc biệt là rau, đang vô cùng thiếu hụt. Giá cả hiện nay rất cao, phải được giải quyết càng sớm càng tốt”.

Ngô Bình bảo: “Mấy cái này dễ thôi. Bên ngoài hồ Ma Long có quốc gia Kim Ưng, cách đây không quá xa, chúng ta có thể cử người đi mua mỗi ngày”.

Anh sắp xếp mười tu sĩ mang theo pháp khí chứa đồ, phụ trách đi lại giữa nước Kim Ưng và đảo để mua các loại vật tư.

Việc khẩn cấp trước mắt là mua thiết bị phát điện từ sức gió. Vì thế, anh đã đến Giang Nam một chuyến. Khu vực Giang Nam nối liền một dải, một lượng lớn cơ sở công nghiệp vẫn được giữ nguyên.

Đến Vân Kinh, anh tra cứu trên mạng và tìm thấy một công ty điện gió. Công ty này từng là nhà sản xuất thiết bị điện gió lớn nhất thế giới, một thiết bị có thể phát điện năm mươi nghìn ki-lô-oát giờ trong hai mươi bốn giờ. Đây là con số bình quân, nếu gió đủ mạnh và tốc độ gió ổn định thì đỉnh phát điện có thể đạt đến tám mươi nghìn ki-lô-oát giờ.

Ngô Bình nhẩm tính lượng tiêu thụ điện của một trăm triệu người trên đảo, cần bốn trăm tỷ ki-lô-oát giờ mỗi năm, bình quân mỗi ngày một phẩy một tỷ ki-lô-oát giờ, cũng tức là cần hơn mười ba nghìn thiết bị phát điện.

Cuối cùng, anh đặt mua mười lăm nghìn thiết bị với giá bốn trăm nghìn một cái, tổng giá trị là sáu tỷ, tương đương mười hai nghìn tiền bùa.

Nhưng thiết bị phát điện chỉ là một phần, muốn kết nối điện phát ra với mạng lưới điện cần rất nhiều thiết bị chuyên dụng và nhân công. Cuối cùng, anh đã chi hơn hai tỷ tệ để mua hệ thống lắp đặt và đường dây.

Trong hôm ấy, lô ba nghìn thiết bị phát điện đầu tiên bắt đầu được lắp đặt trên đảo. Ngô Bình đưa hơn một nghìn nhân viên kỹ thuật và các thiết bị kỹ thuật liên quan đến trước, sau đó giúp họ lắp đặt.

Anh không hề bạc đãi những công nhân này, còn đưa cho mỗi người một phong lì xì chứa mười nghìn tệ. Hành động này đã tiếp động lực rất lớn cho các công nhân, ai cũng ra sức làm việc.

Khi lô thiết bị đầu tiên được lắp đặt xong, anh bắt đầu dựng phong trận. Dựng phong trận cần năng lượng nên Ngô Bình đã dùng linh thạch. Loại phong trận này mỗi ngày cần tiêu tốn ba trăm linh thạch là có thể vận hành ít nhất năm nghìn thiết bị phát điện từ sức gió.

Khi đại trận được bố trí xong, gần đó liền xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, tốc độ gió chừng ba mươi mét trên giây, đủ để tổ máy phát điện phát điện đầy tải.

Việc lắp đặt tổ máy phát điện này khá phức tạp vì các cánh quạt khổng lồ cần có cần cẩu. May mà có Ngô Bình ở đây, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Anh phóng cơ thể của Linh Biến ra, biến thành người khổng lồ cao cả trăm mét, nhẹ nhàng lắp đặt các tổ máy phát điện cực lớn.

Sang hôm sau, khi tổ máy phát điện cuối cùng được lắp đặt thành công và kết nối với lưới điện, gió cũng bắt đầu nổi. Không lâu sau đó, một số khu vực của đảo Hưng Long đã sáng đèn.

Tuy phát điện bằng gió nhưng nguồn điện rất ổn định. Các thiết bị phát điện còn lại sẽ được lắp đặt sau để đáp ứng nhu cầu điện của đảo.

Phía bên kia, Lãnh Như Yên đã đưa một nhóm tu sĩ đến nước Kim Ưng mua lương thực và rau củ.

Nước Kim Ưng là một quốc gia khá phân tán, diện tích hơn ba mươi triệu ki-lô-mét vuông, một phần ba diện tích đồng bằng trên lãnh thổ thích hợp trồng trọt, phần còn lại đều là rừng núi.

Nước Kim Ưng có hơn ba trăm triệu dân. Thành phố lớn nhất là thành Kim Ưng, chiếm diện tích rộng lớn, dân số hơn hai mươi triệu người, là một toà thành rộng lớn.

Hiện nay Lãnh Như Yên và các tuỳ tùng đang ở thành Kim Ưng, trao đổi với doanh nghiệp lương thực và rau củ để tìm nhà cung cấp ổn định và chất lượng.

Cứ nghĩ đây là chuyện rất đơn giản, nhưng khi đến thành Kim Ưng, Lãnh Như Yên mới phát hiện người của thành phố này đều có gia thế và mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp.

Người nào sống sung túc ở thành Kim Ưng thì đều là hoàng thân quốc thích hoặc người nhà quan chức, tóm lại bọn họ đều có chỗ dựa rất vững chắc.

Bàn chuyện làm ăn với những người này chắc chắn rất đau đầu, vì bọn họ không có quy tắc kinh doanh, có kẻ còn cậy thế ức hiếp người khác.

Trong một đại viện rộng lớn và sang trọng ở thành Kim Ưng, sắc mặt của Lãnh Như Yên rất tệ. Ngồi trước mặt cô ấy là một người đàn ông bụng phệ, mặc áo gồm, ánh mắt vô cùng ngạo mạn.

Lãnh Như Yên hít một hơi sâu, nghiêm túc nói: “Ông chủ Khuất là doanh nghiệp lương thực lớn nhất thành Kim Ưng, chúng tôi hy vọng có thể hợp tác với doanh nhân có năng lực như anh. Hơn nữa nhu cầu của chúng tôi rất lớn và giá đưa ra cũng cao hơn bên mua thông thường”.

Ông chủ Khuất cười ha ha: “Chính vì các cô cần nhiều lương thực nên giá càng không thể rẻ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK