Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2061: Tôi là thần y

Hà quản gia gần như phải bò đi, chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nói: “Mẹ, đại phu nhân đã nhắm vào chúng ta, trước đó con tỉ thí rồi bị thương cũng là âm mưu của bà ta đó”.

Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên nói: “Là kế hoạch của bà ta ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Lúc trước, con rất thân với con gái nuôi Xuân Kỳ của bà ta còn gì? Chính cô ta đã lén hạ độc con”.

Lâm Tiên Nhuỵ tức đến mức run lên: “Đồ đàn bà độc ác! Mẹ phải đi tìm lão gia để kể cho ông ấy biết”.

Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, giờ bà ta đang mạnh nên mình không thể đối đầu trực diện được. Mẹ cho con thêm một chút thời gian, chờ con khôi phục tu vi rồi thì chúng ta không phải sợ bà ta nữa”.

Lâm Tiên Nhuỵ ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng con đã đánh Hà quản gia thì mẹ lo bà ta sẽ tới gây sự với mình đấy”.

Ngô Bình: “Đại phu nhân quỷ kế đa đoan nên phải ủ kỹ mưu mới tới, vì thế chắc chúng ta sẽ có vài ngày để chuẩn bị. Trong thời gian đó, con sẽ khôi phục thực lực”.

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo của Trúc Cơ, ở tầng cảnh giới này, anh cần nhiều dược liệu quý nên cần rời khỏi Sở phủ để đi mua.

Song, anh lại không có tiền nên đành mượn Lâm Tiên Nhuỵ. Có bao nhiêu tiền là bà ấy đưa cho anh hết.

Thành trì nơi nhà họ Sở đang sinh sống có tên là thành Bạch Mộc. Thành này có hơn trăm nghìn dân, xung quanh có khá nhiều thôn trấn. Bạch Mộc là thành nhỏ nên nhà họ Sở được coi là thế lực mạnh thứ hai ở đây, gia tộc mạnh nhất là nhà họ Dương.

Trong thành có một hiệu thuốc, tuy dược liệu không nhiều nhưng Ngô Bình cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Khi anh đến hiệu thuốc thì thấy mặt tiền hiệu thuốc rất lớn, bên trong có một quầy thuốc dài chứa hơn nghìn loại dược liệu.

Ngô Bình lấy đơn thuốc mà mình đã viết ra rồi đưa cho chủ hiệu thuốc: “Ông chủ, tôi cần mua những loại này”.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng, trông ông ấy rất có khí thế, gương mặt thì luôn tươi cười. Ngô Bình vừa đến, ông ấy đã ra tiếp đón: “Cậu Sở, cậu không sao à?”

Rõ ràng chuyện ss bị đánh chết đã đồn xa, chủ hiệu thuốc này cũng biết.

Ngô Bình: “Không sao, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi. Giờ đi mua thuốc về trị thương đây”.

Ông chủ cầm lấy đơn thuốc nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Cậu Sở, sao toàn thuốc quý thế này, chỗ chúng tôi tạm thời không có. Nếu cậu cần thì tôi sẽ nhập hàng ngay, chờ vài ba ngày là có”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ được”.

Ông chủ tính tiền xong rồi nói: “Của cậu hết 1550 tiền vàng”.

Ngô Bình không ngờ là đắt như thế, anh chỉ có 15 tiền vàng chắc chỉ đủ mua được một loại.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đặt cọc trước, chờ thuốc về rồi thì tôi sẽ trả ông nốt”.

Ông chủ cười nói: “Được”.

Ngô Bình bỏ mười tiền vàng xuông rồi nói: “Tiền đặt cọc đây”.

Ông chủ nhăn mặt nói: “Cậu Sở, thế này thì ít quá. Quy định ở hiệu tôi là cậu phải đặt cọc ít nhất 100 tiền vàng”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sao, ông không tin nhà họ Sở à?”

Ông chủ còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình lại nhìn thấy một cái khoá sắc rất to ở cạnh đó, nó phải nặng cả nghìn cân, chuyên dùng để chặn cửa vào ban đêm, tránh bị kẻ gian vào lấy trộm thuốc.

Anh dùng mũi chân hẩy một cái, cái khoá đã bay lên rồi bị anh kẹp bằng hai ngón tay, sau đó tiếp tục xoay tròn.

Ông chủ trố mắt ra nhìn, sau đó thầm đoán bét Ngô Bình cũng có thực lực tầng thứ năm cảnh giới Tôi Thể! Ông ta vội cười nói: “Xem ra cậu Sợ lại tăng thực lực tiếp rồi, chúc mừng cậu, tôi nhận tiền cọc rồi, ngày kia cậu đến lấy thuốc nhé”.

Ông chủ thấy yên tâm là vì ông ấy biết rõ nếu Ngô Bình có thực lực mạnh thì sẽ được nhà họ Sở dốc sức bồi dưỡng, hơn nghìn tiền vàng có là gì với họ đâu.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn”.

Rời khỏi hiệu thuốc, Ngô Bình bắt đầu thầy buồn, anh biết kiếm hơn nghìn tiền vàng ở đâu bây giờ? Lâm Tiên Nhuỵ chắc chắn không có tiền, vì bà ấy đã đưa hết tiền cho anh rồi.

“Lẽ nào phải đi ăn cướp?”, Ngô Bình thở dài.

Đúng lúc này, đột nhiên có người nhìn về phía xa rồi nói: “Thần y Lư đến!”

“Thần y Lư ở thành Đại Vũ cách đây mấy trăm dặm cơ mà? Sao lại đến một thành nhỏ như Bạch Mộc nhỉ?”

“Thì đại tiểu thư nhà họ Dương bị ốm còn gì, không ai chữa được cả, vì thế nhà họ đã bỏ ra cả núi tiền để mời Thần y Lư đến đó”.

“Phí khám bệnh của Thần y Lư đắt lắm, đã thế đường đi còn xa xôi, không biết nhà họ Dương đã tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”

“Nghe đâu 5000 tiền vàng đấy, còn chưa kể phí đi đường và tiếp đãi đâu. Tổng lại chắc phải 8000 mất”.

“Chậc, làm thầy thuốc sướng thật, vèo cái kiếm được bao nhiêu tiền”.

“Hơ, anh tưởng làm thầy thuốc dễ lắm hả? Cả thành Bạch Mộc này có nổi bao nhiêu thầy thuốc thật sự, người bình thường mà ốm thì toàn bốc thuốc theo người xưa, chứ nào mời nổi thầy thuốc”.

Ngô Bình nghe thấy thế thì đã nghĩ ra được cách kiếm tiền.

Anh suy nghĩ rồi đi tới một cửa hàng quần áo và mua một cái áo bào màu đen, sau đó đội thêm một cái mũ có khăn che mặt màu đen.

Sau đó, anh mặc hết lên người rồi đi tới nhà họ Dương. Anh rất tự tin với y thuật của mình nên quyết định phải thử xem sao.

Khi anh đến cổng nhà họ Dương thì thấy nơi này oách hơn hẳn nhà họ Sở, đúng là gia tộc số một của thành Bạch Mộc có khác.

Anh đi tới gần rồi cao giọng nói: “Xin vào trong báo là tôi có thể chữa bệnh được cho tiểu thư nhà mình”.

Hai người gác cổng nhìn cách ăn mặc của Ngô Bình thì lập tức tỏ vẻ không tin, một người nói: “Anh bảo có thể chữa khỏi là chúng tôi tin chắc? Biến ngay, đây không phải chỗ cho anh lừa đảo đâu”.

Ngô Bình: “Nếu tôi không chữa được thì sẽ để mặc cho các người xử lý, còn nếu tôi chữa được thì tôi chỉ thu bằng nửa giá của Thần y Lư thôi”.

Ngô Bình nói với chất giọng đầy tự tin, khiến hai người kia nửa tin nửa ngờ, một người nói: “Hình như Thần y Lư ở bên trong cũng bó tay rồi, kê đơn cũng chẳng khác các thầy thuốc trước là mấy. Hay mình cứ vào hỏi lão gia nhỉ?”

Người kia nói: “Anh vào đi, tôi không muốn bị nghe chửi đâu. Nhỡ tên này là lừa đảo thì chúng ta thảm đấy”.

Hai người đó lại bắt đầu do dự.

Thấy thế, Ngô Bình lấy ít tiền ra rồi nói: “Hai anh cầm ít tiền uống nước”.

Hai tên kia nhìn thấy tiền thì sáng mắt lên rồi nhận ngay, sau đó họ không còn sợ bị nghe mắng nữa, một người nói: “Được rồi, anh chờ đấy, để tôi vào hỏi. Nhưng anh đừng hi vọng qua, nhỡ lão gia không muốn gặp thì anh phải đi ngay”.

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên”.

Người kia đi vào trong nhà, khoảng năm phút sau thì chạy ra bảo: “Anh may đấy, lão gia đồng ý cho anh vào rồi”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo người đó vào trong.

Bên ngoài phòng khách trải thảm đỏ, đây là chuẩn bị để đón Thần y Lư. Sau khi leo qua mười bậc tam cấp, Ngô Bình đã vào phòng khách được lát bằng ngọc.

Qua cánh cửa, anh có thể nhìn thấy có mấy người ngồi bên trong, trong đó có một người chính là Thần y Lư mà anh đã nhìn thấy trên phố. Lúc này, ông ta đang có vẻ lúng túng, thậm chí còn không thèm uống trà.

Ngô Bình đi vào rồi cười nói: “Dương lão gia, không mời mà đến, xin được lượng thứ”.

Một người đàn ông khoảng trên 40 tuổi ngồi đối diện Thần y Lư, ông ấy có đôi mắt sáng ngời, khí tức rất mạnh, là một cường giả cảnh giới Võ Hồn.

Ông ấy quan sát Ngô Bình rồi nói: “Tôi nghe người làm bảo tiên sinh nói có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Dương lão gia cười lạnh: “Chưa biết bệnh tình thế nào mà cũng dám nói vậy ư?”

Ngô Bình: “Không có bệnh nào trên đời mà tôi không chữa được, nếu không tin thì cứ để tôi thử”.

“Ngông cuồng!”

Thần y Lư đập bàn nói: “Tên ngông cuồng này ở đâu ra vậy, ai cho ngươi ăn nói hàm hồ ở đây hả!”

Ngô Bình liếc nhìn Thần y Lư rồi châm chọc: “Ông không chữa được không có nghĩa là người khác cũng thế, bất tài thì im miệng đi rồi nhìn tôi chữa đây này”.
Chương 2062: Kỹ năng làm chấn động mọi người

Thần y Lư giận dữ, còn định lên tiếng, ông Dương chợt nói: “Nếu cậu trị không được, tôi có thể xử trí cậu sao cũng được phải không?”

Ngô Bình nhìn ông Dương một cái, cười nói: “Được, nếu tôi trị không hết bệnh của cô nhà thì Dương phủ cứ xử lý tùy ý. Nhưng nếu tôi chữa hết thì các vị phải cho trả tôi gấp đôi thù lao!”

Ông Dương nói: “Chỉ cần trị hết bệnh cho con gái, tôi trả gấp đôi cũng không sao”.

Ngô Bình cười: “Cứ quyết định vậy đi!”

Thần y Lư vội vàng chen vào: “Ông Dương, người này lai lịch không rõ, có lẽ chỉ là tên lừa đảo, để hắn chữa bệnh cho cô nhà thì đúng là chuyện hồ đồ”.

Ông Dương nhìn chằm chằm thần y Lư: “Thần y Lư có thể trị hết bệnh của con gái tôi không?”

Thần y Lư lập tức im miệng, ông ta không làm được nhưng vẫn không từ bỏ ý định nên nói: “Ông Dương, bệnh tình cô nhà rất quỷ dị, nếu chữa nhầm thì coi chừng nguy hiểm tính mạng. Trước mắt vẫn nên bảo thủ chữa bệnh thôi!”

Ngô Bình không khỏi tức giận, lão già rõ ràng không muốn cướp chén cơm của anh, anh lạnh lùng nói: “Không làm được thì câm mồm đi!”

Ông Dương: “Được rồi, còn chưa biết tên các hạ!”

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, tên Bình!”

“Vậy mời thần y Ngô theo tôi!”

Ông Dương dẫn Ngô Bình tới một căn phòng rộng lớn. Một cô gái đang lẳng lặng ngồi ở đó, trong lòng ôm một con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Cô gái mặc đồ xanh, lông mi rất dài, làn da trắng nõn mịn màng, tuổi chừng mười sáu.

Có điều lông mày cô ấy đang nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng đau đớn nào đó. Thấy có người vào, cô ấy cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ nhìn con mèo trong ngực.

Thần y Lư cũng theo vào, lạnh lùng nhìn Ngô Bình, muốn coi anh khám bệnh thế nào.

Ngô Bình đi đến nơi cách cô gái khoảng một thước, quan sát một hồi rồi kề sát ngửi tóc đối phương, sau đó cười hỏi: “Cô Dương, dạo này cô hay nằm mơ phải không?”

Cô gái vỗ về con mèo, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Phải, cứ nhắm mắt là nằm mơ!”

Ngô Bình gật đầu, anh ngồi chếch chỗ cô gái một chút: “Mong cô chìa tay ra cho tôi!”

Ngô Bình bắt mạch cho cô ấy, mấy phút sau, anh gật đầu: “Trừ nằm mơ, cô còn thường hay đau đầu phải không?”

Cô gái mở to hai mắt: “Đúng, sao anh biết?”

Ngô Bình cười: “Vì tôi là thầy thuốc, một thầy thuốc rất lợi hại!”

Cô gái: “Ngày nào tôi cũng đau đầu vô cùng, một tháng trở lại càng thêm đau, vì vậy không muốn sống nữa”.

Nói rồi cô ấy vươn tay, trên cổ tay như ngọc có hai vết thương, cô ấy từng cắt cổ tay tự tử, có điều không thành công.

Ngô Bình: “Hầy, có phải chuyện to tát gì, tôi ghi phương thuốc, ghim kim cho cô, bệnh hết ngày mà!”

Cô gái vui mừng: “Thật sao?”

Ngô Bình nói: “Tôi lừa cô làm gì!”

Cô gái nhìn sang cha mình, ông Dương nửa nghi nửa ngờ: “Anh Ngô định trị thế nào?”

Ngô Bình hỏi: “Có kim bạc dài mảnh không?”

Ông Dương nghĩ rồi đáp: “Gọi Triệu Châu tới đây!”

Chỉ chốc lát sau, một ông lão hơn năm mươi tiến tới.

Ông Dương nói: “Triệu Châu, có phải ông có một bộ ám khí kim châm mảnh lông trâu không, lấy ra đi!”

Triệu Châu này là cao thủ ám khí, mười năm trước từng nhờ người rèn một bộ kim bạc, mảnh như lông trâu, trên đó bôi kịch độc, có thể giết người mà không ai hay biết.

Triệu Châu vội lấy một bao da, sau khi mở ra thì bên trong xuất hiện mấy trăm cây kim bạc.

Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi nói: “Có thể dùng tạm!”

Anh ngâm kim bạc trong nước rồi dùng lửa đốt một lần, sau đó bắt đầu.

Châm cứu cách quần áo nhưng anh vẫn có thể đâm chính xác vào huyệt vị.

Kim đâm rồi thì anh ghi phương thuốc cho người đi bốc.

Thần y Lư không nhịn được cười lạnh: “Đúng là buồn cười, đâm kim vào người là có thể chữa bệnh à? Chuyện này tôi chưa từng nghe!”

Ngô Bình: “Thế nên ông mới là kẻ thiếu kiến thức, thiển cận, không phải thầy thuốc giỏi”.

Thần y Lư tức tới đau bụng: “Vậy cậu nói đi, cô Dương bị bệnh gì?”

Ngô Bình nói với ông Dương: “Tôi cũng đang định nói chuyện này cho ông Dương. Cô nhà từng bị cảm nặng khi còn bé phải không, đồng thời còn bị dọa sợ nên trị liệu tới tận ba tháng mới hết, trong lúc đó còn suýt mất mạng”.

Ông Dương giật mình: “Đúng! Bảy tuổi, Tư Linh từng té vào trong hồ nước, bị cá sấu bên trong dọa sơ. Lần ấy, con bé phải nằm giường ba tháng, tôi đã tìm nhiều danh y mới giữ được mạng của con bé”.

Ngô Bình: “Thế nên sau đó, con bé phải ăn đồ bổ rất nhiều, việc này còn duy trì tới giờ”.

Ông Dương: “Đúng luôn, tôi cảm thấy người con bé yếu nên hay cho dùng dược thiện”.

“Người trống rỗng nhưng lại bồi bổ quá nhiều, điều này mới làm cơ thể cô ấy nảy sinh vấn đề, kinh mạch trong đầu có vấn đề nên mới tạo thành bệnh, bên trong có khối u, ba tháng trước đã bắt đầu phát tác ra ngoài nên mới đau đầu”.

Thần y Lư nghe xong thì ngẩn ra, ông ta không biết những vấn đề này, cậu ta lại nói trúng? Chẳng lẽ y thuật thật sự cao minh?

Ông Dương cũng bội phục: “Cậu Ngô đúng là giỏi giang, không biết khi nào con gái tôi mới lành bệnh?”

Ngô Bình: “Đau đầu thì hôm nay sẽ hết nhưng cần trị tận gốc, ít nhất cũng phải nửa tháng, cần uống thuốc của tôi đúng giờ. Mặt khác, ba ngày tôi sẽ châm cứu một lần!”

Ông Dương hỏi cô gái: “Tư Linh, đầu còn đau không?”

Dương Tư Linh cười: “Thưa cha, đã đỡ rồi, con còn chịu được”.

Ngô Bình: “Muốn hết đau hoàn toàn thì còn cần một khoảng thời gian. Qua bữa trưa thì chắc sẽ hết hẳn”.

Quả nhiên, khi người dâng thuốc lên, Dương Tư Linh đã không còn đau đầu: “Anh Ngô, anh giỏi quá! Cảm ơn anh!”

Ngô Bình cười: “Cô Dương khách sáo quá, tôi là thầy thuốc, việc cần làm thôi, tôi cũng nên rút kim rồi”.

Ông Dương cười: “Theo ước định, thù lao gấp đôi. Người đâu, mang tới hai mươi nghìn tiền vàng”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ông Dương, gấp đôi thì chẳng phải mười nghìn sao?”

Ông Dương nói: “Không giấu gì cậu, bà nhà tôi cũng không khỏe, phải phiền cậu thêm một chút”.

Hóa ra bà hai mà ông Dương yêu thương lại bị đau bụng dữ dội nhưng luôn không có cách trị. Hôm nay đã biết y thuật Ngô Bình lợi hại, ông ấy mời anh trị luôn.

Ngô Bình gật đầu: “Được, dẫn tôi đi!”

Sau đó, Ngô Bình đâm cho bà hai vài kim, bệnh đau bụng cũng hết, anh kê thêm đơn ba ngày, sau đó sẽ khôi phục hoàn toàn.

Thần y Lư đã không còn dám hoài nghi Ngô Bình, ông ta cung kính nhìn anh.

Khi thấy Ngô Bình rời phủ, thần y Lư vội đuổi theo: “Thần y Ngô, xin dừng bước!”

Ngô Bình đứng lại: “Có việc gì?”

Thần y Lư cúi người trước anh: “Thần y Ngô, trước đó đã đắc tôi, mong cậu tha thứ, không để bụng kẻ tiểu nhân này, bỏ qua cho tôi!”

“Có gì cứ nói thẳng!”

Thần y Lư: “Tôi tên Lư Thân, vô cùng khâm phục tài năng của cậu, muốn kết bạn!”

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Cũng được, sau này hai bên cùng nhau thảo luận!”

Ngừng một chút, anh nói: “Tôi còn có việc cần thỉnh giáo anh Lư. Nơi nào bán nhiều loại dược liệu?”
Chương 2063: Cho con tài nguyên, con có thể đột phá

Lư Thân vội nói: “Cái này thì tôi biết. Trong thành có tiệm bán thuốc nhưng đa phần đều là dạng bán sỉ từ trong thành Cự Tượng có bốn chợ dược liệu lớn nhất nước, thậm chí người bên ngoài cũng chạy tới đây giao thương, nơi đó gần như có đầy đủ dược liệu”.

Ngô Bình: “Thành Cự Tượng cách chỗ này xa không?”

Lư Thân cười: “Không tính là xa, cậu cưỡi ngựa thì hai, ba ngày sau sẽ tới!”

“Cảm ơn!”

“Thần y Ngô khách sáo quá!”, nói thêm vài câu, Ngô Bình cũng rời đi.

Anh tới một chỗ không người thay quần áo cũ, lúc này mới về nhà họ Sở.

Vừa vào sân thì nghe thấy tiếng phụ nữ chửi rủa truyền ra từ bên trong, đồng thời kèm theo âm thanh của Lâm Tiên Nhụy không ngừng xin lỗi.

“Hừ! Lâm Tiên Nhụy, cô coi nhà mẹ là cái gì, không có tiền là chạy tới mượn? Cô gan quá nhỉ, há mồm là đòi năm mươi tiền vàng. Nếu không phải anh cô không có tiền thì tôi còn chẳng biết là anh ta cho cô tiền nữa! Hừ, cô đúng là yêu tinh hại người, chết thằng con cũng đáng lắm!”

Nghe nhắc tới con mình, Lâm Tiên Nhụy, lập tức ngẩng đầu: “Chị dâu, Hàn nhi không chết!”

Người phụ nữ kia cười lạnh: “Không chết? Cô lừa quỷ à!”

Lời còn chưa nói xong, cửa chính đã bị người đẩy ra, Sở Hàn đi vào, người phụ nữ hoảng hốt thét lên: “Qủy!”

“Đừng la nữa, tôi là người, không phải quỷ!”. Ngô Bình thản nhiên nói rồi vứt cho đối phương năm mươi tiền vàng: “Đây là tiền mẹ tôi mượn của cậu, trả cho mấy người!”

Người phụ nữ này chính là mợ của Sở Hàn, từ trong trí nhớ của Sở Hàn, người mợ này là loại cay nghiệt hám tiền. Trước đó, khi Sở Hàn được nhà họ Sở coi trọng, bà ta luôn nịnh bợ Lâm Tiên Nhụy. Hiện tại Lâm Tiên Nhụy sa cơ thất thế, dù là năm mươi tiền vàng thôi, bà ta cũng muốn đòi lại.

Người phụ nữ đếm đủ tiền thì hừ một tiếng: “Tôi sẽ thu thêm tiền lãi. Nhớ là đừng về nhà mẹ vay tiền nữa!”

“Cút!”

Người phụ nữ tức giận định nhảy dựng lên nhưng thấy tia sáng lạnh trong mắt Ngô Bình, lời đến miệng nuốt vào trong, xoay người rời đi.

Lâm Nhụy Tiên chợt giật mình: “Hàn nhi, con lấy tiền từ đâu?”

Ngô Bình: “Mẹ, con ra cửa kiếm tiền, đây là một nghìn tiền vàng, mẹ cầm tạm nha!”

Khi giao một nghìn tiền vàng cho Lâm Tiên Nhụy, bà ấy giật mình, không dám tin vào mắt mình: “Nhiều tiền quá vậy!”

Ngô Bình: “Tiền này kiếm một cách đường đường chính chính, mẹ đừng lo. Trước đó vì tiền thuốc của con, mẹ phải mượn tiền cậu, đúng không?”

Lâm Tiên Nhụy cười nói: “Trong tay mẹ không có tiền, phải tìm người mượn chứ”.

Giờ Ngô Bình mới phát hiện trang sức trên người Lâm Tiên Nhụy thiếu bớt rất nhiều, anh hiểu ra hỏi: “Mẹ bán đồ trang sức rồi à?”

Lâm Tiên Nhụy vội nói: “Không phải bán, là cầm, có thể chuộc lại!”

Dù có chút cảm động, tuy người phụ nữ không phải người thân của mình nhưng bà ấy yêu thương mình là thật, Ngô Bình thở ra: “Mau đi chuộc đồ, mẹ không đủ tiền thì con còn đây”.

Lâm Tiên Nhụy: “Chỉ một trăm tiền vàng thôi, nhiêu đây đủ rồi”.

Nhìn Lâm Tiên Nhụy rời đi, Ngô Bình suy tư: “Bà ấy cũng sống không thoải mái, sau này không thể để người khác bắt nạt người mẹ này!”

Anh vừa định về phòng, một cô gái yêu kiều đi tới, trong đôi mắt đẹp mang theo tia mong đợi, sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Anh Hàn, anh không sao rồi, tốt quá!”, nói xong cô ta nhào vào ngực Ngô Bình.

Ngô Bình nhích người né tránh, nhìn chằm chằm cô gái: “Tôi không chết, chẳng phải cô nên thất vọng sao?”

Cô gái này là Xuân Kỳ- con gái nuôi của đại phu nhân, trước đó Sở Hàn đã thua trong tay cô ta.

Nghe anh nói thế, hai mắt cô ta đỏ hoe: “Anh Hàn, anh nói gì kỳ vậy?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không cần giả bộ nữa, cô hạ loại độc dược mãn tính cho tôi, tôi biết hết rồi. Không do cô thì sao tôi thua Sở Thiết?”

Thấy đối phương đã biết, Xuân Kỳ cũng không diễn nữa, cô ta cười lạnh: “Sao anh biết?”

Ngô Bình: “Vì sao tôi biết được, chuyện này không quan trọng. Cô về nói với đại phu nhân là đừng chọc tới tôi nữa, bằng không đừng trách sao tôi không nể nang!”

Xuân Kỳ từ từ lui ra sau, gằn từng chữ: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời!”

Thấy cô ta lui ra ngoài cửa rồi rời đi, Ngô Bình lẩm bẩm: “Không chừng đại phu nhân này sẽ lại ra tay, mình cần đi gặp cha Sở Hàn!”

Suy tính một lát, anh đi về hướng một sân viện khác, đây chính là nơi ở của gia chủ nhà họ Sở - Sở Trường Canh.

Đến cửa ra vào, anh bị một người đàn ông cao lớn ngăn lại, người này là thủ lĩnh võ sư canh chừng, tên là Thạch Tiến, cao thủ Tôi Thể tầng tám.

Thấy Sở Hàn, Thạch Tiến đi tới ngăn lại: “Về đi!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thạch Tiến, thứ có mắt như mù, biết tôi là ai không?”

Thạch Tiến lạnh lùng: “Đại phu nhân đã dặn, không cho cậu vượt qua cửa này!”

Ngô Bình: “Đại phu nhân? Anh nghe bà ta hay nghe lời gia chủ!”

Thạch Tiến: “Gia chủ không ra lệnh, đương nhiên tôi nghe theo đại phu nhân...”

Nói xong, hắn bị Ngô Bình đánh vào người, trúng một huyệt vị. Tuy Thạch Tiến rất mạnh nhưng vẫn thở không nổi, cả người cong lại.

Ngô Bình đánh vào gáy đối phương, Thạch Tiến hôn mê bất tỉnh, ngã vào một bên.

Bước chân vào viện, anh đi qua một vườn nhỏ, thấy một người đàn ông trung niên đang dạy một thiếu niên luyện quyền. Người đàn ông có cánh tay rắn chắc, eo khỏe khoắn, cao chín thước, mặt mày oai hùng, đây chính là Sở Trường Canh. Còn thiếu niên kia là Sở Anh, con của ngũ phu nhân.

Ngô Bình tới hơn mười thước thì dừng, gọi một tiếng: “Cha!”

Tiếng gọi lạ lẫm khiến anh hơi mất tự nhiên nhưng dùng thân phận của Sở Hàn thì anh không có quyền lựa chọn.

Sở Hàn nhìn sang, người cứng đờ: “Hàn nhi? Chẳng phải con...”

Chuyện Sở Hàn không chết, đại phu nhân vẫn luôn che giấu, nên Sở Trường Canh cũng không hay biết.

Ngô Bình nói: “Con không chết, vết thương cũng lành rồi!”

Sau vài giây kinh ngạc, Sở Trường Canh cũng bình tĩnh lại: “Con tới làm chi?”

Trước đó, Sở Hàn bại bởi con trai nhị ca ông ta, điều này làm Sở Trường Canh mất mặt. Nên khi Sở Hàn chết, ông ta chẳng hề đau lòng, ngược lại còn cảm thấy tên vô dụng như Sở Hàn chết cũng đáng.

Lần này Ngô Bình tới là vì muốn lấy thêm nhiều tài nguyên từ nhà họ Sở, như vậy anh mới có thể nhanh chóng nâng cao tu vi: “Con phát hiện thực lực tăng mạnh, vừa rồi còn có thể đánh ngất Thạch Tiến!”

Sở Trường Canh chấn động: “Cái gì, con đánh ngất Thạch Tiến?”. Nên biết Thạch Tiến là cao thủ Tôi Thể tầng tám, mà Sở Hàn chỉ là Tôi Thể tầng ba, sao có thể đánh bại Thạch Tiến?

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Cha không tin đúng không?”

Sở Trường Canh tới cửa ra ngoài, quả nhiên thấy Thạch Tiến đang nằm một bên, trên cổ còn có dấu vết bị đánh.

Ông ta xoay người: “Sao con làm được?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không có gì khó khăn, tấn công đột kích bất ngờ!”

Sở Trường Canh im lặng vài giây: “Con muốn gì thì có thể nói!”

Ngô Bình: “Con cần tài nguyên tu luyện, chỉ cần đủ tài nguyên, con đảm bảo có thể tăng tới Tôi Thể tầng mười trong một tháng”.

Sở Trường Canh híp mắt: “Một tháng là có thể lên Tôi Thể tầng mười!”, hiển nhiên là ông ta không tin.

Sở Anh cũng đi tới: “Cha, dù chúng ta là đệ tử thế gia đứng đầu đế quốc thì cũng không thể đạt tới tầng mười Tôi Thể trong một tháng!”

Ngô Bình nhìn thiếu niêu: “Một thằng ranh như cậu thì biết gì? Một tháng đã là tôi nói quá lên đó”.

Anh nói với Sở Trường Canh: “Nếu cha không tin, có thể cho con vài đợt tài nguyên nhỏ. Cho con trước một phần, khi con đạt tới được Tôi Thể tầng bốn thì lại cho thêm. Cứ thế, mỗi lần con đột phá một tầng thì lại cho con một đợt tài nguyên”.

Sở Trường Canh cảm thấy đứa con trai trước mắt như biến thành người khác, ông ta suy tư một hồi: “Được, chỉ cần con có thể đột phá, cha sẽ cho đủ tài nguyên. Nhưng giờ chỉ có thể cho con một nghìn tiền vàng. Trước khi con đạt được Tôi Thể tầng bốn, sẽ không có thêm tài nguyên đâu”.

Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề!”
Chương 2064: Thiên cương tôi thể

Sở Trường Canh nhìn đứa con trai trước mắt chằm chằm rồi nói: “Con đi tới phòng thu chi lấy một nghìn tiền vàng đi”.

“Vâng!”, Ngô Bình xoay người rời đi.

Sở Anh thấy anh đã đi xa mới nói: “Cha, hiện tại con đã là võ mạch đồng xanh, cao hơn võ mạch vàng hai bậc, Sở Hàn đã bị phế, cần gì lãng phí tài nguyên lên người hắn?”

Sở Trường Canh sờ đầu Sở Anh: “Anh Nhi, chuyện con đã là võ mạch đồng xanh thì không thể để người ngoài biết, chỉ con và cha biết thôi nhé!”

Sở Anh gật đầu: “Vâng, Anh Nhi đã rõ, nếu nói cho người khác biết thì họ có thể sẽ hại con!”

Sở Trường Canh thở dài: “Sở Hàn chính là ví dụ tiêu biểu!”

Ngô Bình đi thẳng tới phòng thu chi nhận một nghìn tiền vàng, sau đó quay về nơi ở.

Lâm Tiên Nhụy đã về, bà ấy mua khá nhiều thức ăn: “Hàn Nhi, tối nay mẹ sẽ nấu mấy món con thích!”

Ngô Bình cười: “Vâng, mà mẹ cũng không cần cực khổ như thế, thuê một người hầu về là được”.

Lâm Tiên Nhụy nói: “Không cần, mình mẹ là đủ rồi!”

Thật ra trước đó họ còn hai nô tỳ, cũng vừa bị đại phu nhân điều đi không lâu, Lâm Tiên Nhụy cũng chẳng thể làm gì.

Ngô Bình: “Mẹ, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt, sau này con sẽ thuê trăm nô tỳ hầu hạ mẹ!”

Lâm Tiên Nhụy cười: “Được, mẹ chờ ngày đó!”

Hai ngày sau, Ngô Bình đã là Trúc Cơ. Hiện tại còn chưa có đủ dược liệu, nhưng anh có thể chuẩn bị trước một chút, mua vài dược liệu bình thường để rèn luyện hình thể.

Anh cảm thấy thể chất đang dần trở nên mạnh mẽ. Đến ngày thứ ba, khi dược liệu anh đặt đã đến, thì có thể chính thức tiến vào Trúc Cơ tầng hai.

Dược liệu tốt thì tất nhiên hiệu quả cũng cao. Ngô Bình chỉ mất nửa ngày để hoàn thành bước thứ hai, sau đó tiếp tục củng cố.

Tối ấy, anh cảm nhận được tiếng vang lớn trong cơ thể, võ mạch to lớn bắt đầu sinh ra, đầu trên nối với não bộ, kéo dài qua xương sống, phần giữa phân nhiều nhánh trải rộng khắp tứ chi bách hài.

Trong võ mạch này có những phù văn mờ ảo trên phần vách, bên trong có một loại năng lượng chín màu phóng ra.

Ngô Bình hỏi A Kỳ: “Đây là võ mạch à?”

A Kỳ: “Của anh là võ mạch cấp Thiên, cấp bậc cao nhất. Trong vũ trụ võ đạo, từng xuất hiện không tới hai mươi võ mạch cấp Thiên trong lịch sử, một trăm nghìn năm trở lại đây, anh là người duy nhất”.

Ngô Bình biết võ mạch này cực quan trọng đối với võ tu. Võ mạch kém nhất là trắng, lên trên còn có cấp đỏ, vàng, tím,... đó là bốn loại thường gặp nhất

Hướng lên trên thì có võ mạch đồng xanh, võ mạch bạc, võ mạch hoàng kim, ba loại này rất hiếm. Trong số những người mở được võ mạch, võ mạch hoàng kim là trăm nghìn dặm mới có một, hễ là võ mạch hoàng kim, ai cũng có thành tựu cực lớn.

Trên võ mạch hoàng kim thì có võ mạch truyền kỳ, võ mạch chí tôn, võ mạch cấp Thiên, mà hiện tại Ngô Bình đang có võ mạch cấp Thiên.

Ngô Bình: “Hóa ra là võ mạch cấp Thiên, xem ra sức mạnh của mình vẫn còn bị áp chế nhưng tiềm năng thì không mất đi!”

A Kỳ: “Có võ mạch, chuyện tu luyện của anh sẽ thuận lợi hơn nhiều!”

Ngày hôm sau, Ngô Bình đã tiến vào Trúc Cơ tầng ba, anh dùng hết số dược liệu còn lại. Có võ mạch đúng là khác hẳn, chỉ một phút thôi anh đã thành công.

Sau Trúc Cơ tầng ba, võ mạch của anh xuất hiện năng lượng chín màu, kế tiếp, anh lại dùng những năng lượng này để tôi thể.

“Tôi Thể càng cần nhiều dược liệu và công pháp khó hơn. Xem ra mình phải tới thành Cự Tượng mua dược liệu rồi”.

Anh nói với Lâm Tiên Nhụy một tiếng rồi tới nhà họ Dương, tiến hành châm cứu lần hai cho cô Dương, xong xuôi thì mua một con ngựa, chạy thẳng thành Cự Tượng.

Quãng đường mất hai ngày, anh cũng không vội vàng mà chậm rãi cưỡi ngựa, ngựa chạy mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi.

Tối hôm đầu tiên, anh vào một trấn nhỏ. Trấn nhỏ rất náo nhiệt, trên đường có bán đủ loại thức ăn, còn có cửa hàng rèn sắt và quán trọ.

Ngô Bình dẫn ngựa tới quán trọ, yêu cầu tiểu nhị đút cho ngựa ăn cỏ và cây đậu, sau đó một mình lên trấn trên ăn.

Sau khi uống một chén canh thịt, ăn vài cái bánh bột ngô rồi trở về. Đi ngang qua cửa hàng sắt, anh phát hiện bên ngoài cửa hàng có vài thanh kiếm cổ xưa, một cái đã rỉ sét nhưng chuôi thì nguyên vẹn.

A Kỳ bỗng nói: “Mua thanh kiếm này đi, nó là thanh kiếm cuối cùng do người có kiếm đạo mạnh nhất đúc, tên là Thương Huyền!”

Ngô Bình có chút khó hiểu: “Loại kiếm như thế sao lại bày ở đây?”

A Kỳ đáp: “Không nhận biết bảo vật, âu cũng là chuyện bình thường!”

Ngô Bình lau miệng nói: “Ông chủ, mấy thanh kiếm mẻ này bán thế nào?”

Một người đàn ông cao lớn đi ra, ngực hắn có một nhúm lông vàng, hắn trừng Ngô Bình: “Ăn nói đàng hoàng, gì mà kiếm mẻ. Mấy cái này là kiếm cổ tôi thu mua được mấy năm trước, giá mắc hơn kiếm mới”.

Ngô Bình bĩu môi: “Kiếm cổ á, cổ cỡ nào, mười hay hai mươi năm?”

“Không mua thì cút, đừng lãng phí thời gian của tôi”, người đàn ông cười lạnh.

Ngô Bình tháo xuống một thanh kiếm, búng một cá, thân kiếm gãy.

“Anh xem, kiếm này có cứng chắc gì đâu!”

Ông chủ tức giận: “Cậu không mua còn búng biếc gì thế? Bồi thường!”

Ngô Bình cười hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”

Người đàn ông: “Kiếm này tôi bán ba trăm tiền vàng!”

Ngô Bình: “Ba trăm tiền vàng, sao không đi cướp luôn đi! Đúng là ăn nói lung tung!”

“Đồ của tôi, tôi bán bao nhiêu chẳng được!-

Lúc này, có người ở trấn khuyên can: “Nhóc con, mau mua đi, ai bảo cậu bất cẩn làm gì, thợ rèn họ Lý này là Tôi Thể tầng bốn, không thể trêu vào!”

Ngô Bình hừ một tiếng, chỉ vào thanh kiếm Thương Huyền: “Ba trăm tiền vàng thì ba trăm tiền vàng, anh gào gì thế? Nhưng vậy thì tôi lỗ quá, đưa thanh kiếm này cho tôi đi. Dù sao thì một thanh này đã gãy, tôi không thể dùng ba trăm tiền vàng để mua thanh kiếm gãy, đúng không?”

Thanh kiếm rỉ sắt này chỉ đáng giá mười tiền vàng, từ trước tới nay, không ai hỏi thăm, người đàn ông cũng không coi trọng, chỉ muốn Ngô Bình nhanh chóng trả tiền nên nói: “Được, cho cậu luôn!”, nói rồi tháo xuống ném cho Ngô Bình.

Ngô Bình trả tiền, cầm kiến rời đi mà không quên mắng một câu: Xúi quẩy!

Quay lại chỗ trọ, anh thúc giục năng lượng chín màu trong võ mạch, truyền vào kiếm. Phần ngoài kiếm tróc ra, để lộ tinh thể hình mũi tên, bề mặt có ký hiệu thần bí.

Cùng lúc đó, từ trong thân kiếm, một loại năng lượng tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, làm anh vô cùng thoải mái.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Năng lượng trong kiếm này hình như có tác dụng tôi thể!”

A Kỳ: “Phải, chủ nhân của kiếm này là tu luyện ra kiếm thể mạnh nhất. Lúc tu luyện, truyền kiếm lực thiên cương vào trong đây nên năng lượng này có tác dụng tôi thể đối với anh”.

Ngô Bình cười: “Không tệ, tôi dùng nó tôi thể đã!”

Suốt đêm, Ngô Bình chỉ lo tu luyện, kiếm lực thiên cương đang rèn luyện thể chất của anh, khi mặt trời vừa mọc, anh đã đạt tới Tôi Thể tầng bốn.

“Kiếm lực thiên cương này khá tốt nhưng quá cứng nhắc, không đủ mềm dẻo, tôi còn cần dùng dược liệu”.

Vì vậy, anh ăn sáng qua loa, sáng sớm đã đi tới thành Cự Tượng.
Chương 2065: Tôi Thể tầng mười

Lúc còn cách thành Cự Tượng hơn hai trăm dặm thì trời đã tối hẳn, nhưng xung quanh không có người ở, anh chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.

Anh đi được mười mấy dặm thì bỗng dưng có một đám người dũng mãnh từ rừng cây bên đường nhảy ra, đám người đó cầm đao, có tổng thể mười mấy người, tên cầm đầu hạ giọng nói: “Nhóc con, giao hết tiền của ra thì sẽ tha mạng cho mày”.

Ngô Bình thấy họ đều là người có tu vi, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Tôi Thể tầng năm, vì vậy không những không sợ mà ngược lại còn thấy vui, anh nói: “Các vị, các vị đang muốn cướp của tôi sao?”

Người cầm đầu cười khẩy: “Nói thừa, không cướp lẽ nào mời mày ăn cơm?”

Ngô Bình xuống ngựa, cầm kiếm Thương Huyền, đi về phía đám người đó. Tên cầm đầu vung đao, nói: “Nhóc con, nói cho mày biết, đừng có manh động, nếu không tao chém chết mày ngay”.

“Vù”.

Kiếm quang lóe sáng, một âm thanh nhẹ nhàng vút lên, thanh đao trong tay tên cướp bị chém đứt làm hai, Ngô Bình cười, nói: “Vậy thì phải hỏi thử thanh kiếm này có bén không đã”.

“Lên”.

Tên cầm đầu giật mình, lập tức vung tay, cả đám người liền xông qua, kẻ đâm, người chém.

Nhưng trong mắt Ngô Bình, chiêu thức của họ chỉ là trò con nít, vốn không đáng để nhắc đến.

Ngô Bình múa kiếm, tạo ra một vùng kiếm quang, đám người đó liên tiếp bị chém đứt tay, đứt vai, kêu la thảm thiết lùi về sau.

Anh thu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Giao hết tiền trên người của các anh ra đây, nếu không sẽ phải chết”.

Anh đang thiếu tiền mua thuốc, bây giờ gặp phải cướp đường, đương nhiên phải cướp lại của bọn chúng rồi.

Đám người này là người của thế lực gần đó, họ đã cướp của mấy trăm người đi đường ở chỗ này, kiếm được rất nhiều. Họ thấy Ngô Bình đáng sợ như thế thì không dám từ chối, lập tức dắt anh vào trong rừng. Bên trong rừng có một chiếc xe ngựa, toàn bộ những thứ họ cướp được đều cất trong một cái thùng để trong xe.

Ngô Bình cho họ lấy đồ bên trong ra, chỉ tính tiền vàng thôi cũng đã có hơn ba mươi lăm nghìn, ngoài ra còn có rất nhiều trang sức và châu báu.

Anh liền cho họ đem tất cả cất vào lại trên xe ngựa, sau đó anh tự lái xe ngựa, tiếp tục lên đường.

Đám người đó thấy Ngô Bình cùng xe ngựa đã đi xa, bản thân còn bị chặt tay, chỉ biết nhìn nhau không nói gì, có một số người còn bật khóc.

Ngô Bình cột ngựa phía sau xe, đi xuyên đêm đến thành Cự Tượng, khi đến được thành Cự Tượng thì đã gần sáng. Sau đó, anh tìm một nhà khách nghỉ lại và chuyển đồ vào phòng.

Anh nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi trời sáng thì bán hết toàn bộ trang sức, châu báu, lấy về được hơn mười nghìn tiền vàng, cộng thêm số tiền trong tay, giờ anh đã có hơn bảy mươi nghìn tiền vàng.

Buổi sáng, anh chạy xe ngựa đến chợ dược liệu, bắt đầu lựa dược liệu. Dược liệu dùng cho Tôi Thể khá đắt, chưa đến một tiếng đồng hồ, anh đã tiêu gần hết hơn bảy vạn, chỉ còn mấy trăm tiền vàng.

Sau đó, anh lập tức mang theo dược liệu, quay về nhà khách, tiếp tục tu luyện Tôi Thể.

Có được dược liệu, lại có Kiếm lực thiên cương, Tôi Thể của anh tiến triển thần tốc, trời vẫn chưa sáng thì anh đã đạt được Tôi Thể tầng mười cao nhất, và cũng vừa hay dùng hết dược liệu.

Sau khi đạt Tôi Thể tầng mười, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị ức chế của bản thân được giải phóng một phần, thể chất của anh trở nên vô cùng mạnh mẽ, khí tức cửu sắc trong võ mạch cũng trở nên đậm đặc hơn và tuần hoàn trong cơ thể.

Anh ra khỏi nhà khách, chuẩn bị đi ăn chút gì đó.

Với Tôi Thể tầng mười thì anh đã không cần phải cưỡi ngựa nữa, vì anh chạy còn nhanh hơn cả ngựa. Vì vậy, sau khi ăn no, anh đã bán ngựa và xe ngựa, đi bộ về.

Đến đường lớn, anh đi như bay, một bước được mười mấy mét, trời chưa sáng thì anh đã về đến trước cửa nhà rồi.

Anh đẩy cổng ra thì chân mày hơi chau lại, vì phòng của Lâm Tiên Nhụy vẫn còn sáng đèn.

Anh đến trước cửa gõ nhẹ cửa: “Mẹ, mẹ chưa ngủ sao?”

Lâm Tiên Nhụy nghe tiếng anh thì nói: “Hàn Nhi, mẹ có tâm sự, không ngủ được”.

Ngô Bình đẩy cửa bước vào, Lâm Tiên Nhụy đang ngồi trước đèn, may đệm giày cho anh. Anh hỏi: “Mẹ, mẹ có tâm sự gì?”

Lâm Tiên Nhụy thở dài, nghỉ tay và nói: “Trước đây con là võ mạch cấp hoàng, tông chủ Quỷ Quyền Tông phía tây hứa gả con gái cho con, còn gửi của hồi môn, vốn dĩ tháng sau phải thành hôn rồi, nhưng vì con bị thương nên Qủy Quyền Tông đã hủy hôn rồi”.

Ngô Bình: “Hủy rồi thì thôi, có gì đâu”.

Lâm Tiên Nhụy thở dài: “Nhưng người nhận của hồi môn là đại phu nhân, chúng ta đâu có nhận được gì, sáng nay Qủy Quyền Tông đột nhiên cho người đến đòi sính lễ, còn nói nếu không trả lại thì sẽ đến tận nhà để đòi”.

Ngô Bình: “Nếu như đại phu nhân nhận thì tìm bà ấy đòi là được rồi”.

Lâm Tiên Nhụy cười mếu: “Mẹ đến tìm rồi nhưng đại phu nhân không thừa nhận. Số sính lễ đó đáng giá mấy trăm nghìn tiền vàng, sao chúng ta trả nổi”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ không cần lo lắng, để con giải quyết chuyện này, sáng sớm mai con sẽ đến tìm Sở Trường Canh”.

Lâm Tiên Nhụy hơi lo lắng: “Tìm ông ấy có tác dụng sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Có chứ”.

Không bao lâu thì trời sáng, Ngô Bình lại đến chỗ ở của Sở Trường Canh.

Lần này không có ai ngăn cản, anh đi thẳng vào trong.

Sở Trường Canh dậy rất sớm, đang luyện quyền trong nhà, cách đó không xa có mấy cô gái xinh đẹp đứng cùng, họ đều là thiếp mới được ông ta cưới về, vẫn chưa mất cảm giác mới mẻ.

Các cô gái đang khen quyền pháp của Sở Trường Canh thì Ngô Bình bước vào.

Sở Trường Canh chau mày, ông ta ngoảnh đầu nhìn sang Ngô Bình, nói: “Con lại đến làm gì? Chẳng phải đã nói chừng nào đột phá được Tôi Thể tầng bốn rồi hẵng đến sao?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Con đã đột phá rồi”.

Anh nói xong thì đấm một đấm từ xa, sức mạnh của nắm đấm xé toạc không khí, tạo ra tiếng nổ lớn như tiếng sấm. Đó là vì tốc độ của nắm đấm quá nhanh, nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh.

Thông thường chỉ có người có Tôi Thể tầng sáu trở lên mới có thể đánh ra được Âm Tốc Quyền. Ngô Bình đang muốn chứng minh mình đã vượt Tôi Thể tầng sáu.

Vẻ mặt Sở Trường Canh đầy vẻ bất ngờ, ông ta nói: “Không thể nào, mới có mấy ngày mà con đã là Tôi Thể tầng sáu rồi, võ mạch vàng không thể nào làm được”.

Ngô Bình: “Người khác không thể nhưng con thì có thể”.

Vẻ mặt Sở Trường Canh đan xen nhiều cảm xúc, ông ta suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Xem ra cha luôn đánh giá thấp con. Thôi được, theo thỏa thuận trước đây, cha có thể cho con tài nguyên”.

Ngô Bình: “Con cần năm trăm nghìn tiền vàng. Có được số tiền này,con sẽ có thể đột phá Tôi Thể, tiến vào cảnh giới Võ Hồn”.

Ánh mắt Sở Trường Canh thoáng vẻ e dè. Ông ta không đối xử tốt với hai mẹ con họ, nếu như cậu con trai này nổi dậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ông ta không?

Ánh mắt đó chỉ thoáng qua, ông ta nói: “Năm trăm nghìn nhiều quá, cho con năm mươi nghìn trước”.

Ngô Bình: “Năm mươi nghìn cũng được, có điều, sính lễ mà lúc đầu Qủy Quyền Tông mang đến đều bị đại phu nhân lấy đi hết rồi, giờ Qủy Quyền Tông đòi lại, mẹ tôi không biết nên làm sao”.

Sở Trường Canh chau mày, đương nhiên ông ta biết chuyện này, thật ra trước đây ông ta cho phép đại phu nhân đuổi Hoa Nhụy đi là vì không muốn trả mấy trăm nghìn sính lễ đó. Dù sao thì mười nghìn tiền vàng cũng có thể mua được rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp. Sau khi so tính, ông ta quyết định từ bỏ Hoa Nhụy, để mặc cho đại phu nhân ức hiếp và đuổi bà ấy đi.

“Chuyện này, con đến hỏi đại phu nhân đi, xem bà ấy nói sao”. Rõ ràng ông ta đang đùn đẩy trách nhiệm.

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: “Nếu con và đại phu nhân xảy ra xung đột, cha cũng sẽ không nói gì đúng không?”

Sở Trường Canh lạnh lùng đáp: “Cha không quản chuyện của các người nữa”.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, phía đại phu nhân có hai Tôi Thể tầng bảy, nếu Ngô Bình đến đó thì nhất định sẽ không làm được gì họ.

Ngô Bình: “Có được câu nói này của cha thì con yên tâm rồi”. Anh nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Sở Trường Canh trông dáng vẻ của anh thì bỗng có dự cảm không lành. Ông ta cũng không có tâm tư luyện quyền nữa mà nói với các cô gái: “Thay quần áo, đến chỗ đại phu nhân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK