Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1996: Lấy núi thánh, thu phục Quỷ Long

Vu Kỷ nghiến răng rồi quay lại hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, anh đã làm gì vậy?”

Ngô Bình: “Tôi đã khởi động đại trận trấn áp thánh linh, giờ các anh không nắm giữ được nó nữa đâu. Nếu không để ở chỗ tôi thì trong vòng ba năm nữa, nó sẽ trốn thoát”.

Vu Kỷ thở dài nói: “Vậy thì phiền anh rồi”.

Ngô Bình: “Yên tâm, tôi có cách khôi phục đại trận”.

Vu Kỷ vẫn hơi nghi ngờ: “Anh Lý, anh có biết nó liên quan đến nhiều việc lớn lắm không? Anh mang nó theo không khác đi đeo đá trên người đấy”.

Ngô Bình: “Tôi dám làm thế thì đương nhiên đã có chuẩn bị, hậu quả ra sao, tự tôi gánh hết”.

Vu Kỷ lắc đầu: “Được rồi, đành thế vậy”.

Vu Kỷ nhanh chóng cáo từ, Ngô Bình vung tay lên, núi thánh đã được anh thu vào trong vũ trụ nhỏ. Anh là Thánh Hoàng nên có cảm giác thân thiết với núi thánh này, vì vậy cất giữ nó không phải chuyện khó. Núi thánh bây giờ không ngừng toả ra thánh lực, chúng rất có ích với Ngô Bình.

Sau đó, anh lại đến hải đảo gần Đông Hải Long Cung để gặp lại Ngao Phương.

Ngao Phương đã nhận được tin từ trước, Ngô Bình không chỉ đánh đuổi Yêu tộc, mà còn cướp được núi thánh. Ông ấy vô cùng thán phục và quyết định hoàn toàn tin tưởng Ngô Bình.

“Tham kiến Thánh Hoàng!”

Ngô Bình nói: “Ngao Phương, tôi đã xử lý xong Yêu tộc rồi, từ giờ trở đi, ông có thể tiếp quản khu vực này”.

Ngao Phương: “Tiểu Long tuân lệnh”.

Sau đó, ông ấy cười nói: “Bệ hạ, Đông Hải Long Cung đồng ý hàng phục bệ hạ”.

Ngô Bình: “Biết vậy là tốt!”

Anh ngập ngừng rồi nói: “Dẫn tôi đi gặp con Quỷ Long kia”.

Loáng cái, anh đã được Ngao Phương mời tới một địa cung sâu dưới lòng đất. Trong địa cung này tối đen, một con rồng khổng lồ đã bị trói bằng các sợi xích to tướng ở trên không, vây quanh còn có 12 đại trận.

Con rồng gầm lên một tiếng đầy bi thương và uất hận, nó nhìn chằm chằm vào Ngao Phương và Ngô Bình với đầy sát ý.

Ngao Phương đứng nhìn con rồng một lát rồi cúi xuống thở dài nói: “Thật ra nó là cháu của tôi, hồi nhỏ tôi cũng thương yêu nó lắm, nhưng về sau phát hiện nó có huyết mạch của Quỷ Long nên tôi mới đành trấn áp nó ở đây”.

Ngô Bình quan sát con rồng thì thấy toàn thân nó có một màu đen như mực, đôi mắt có màu ngọc bích, khí tức thì không kém tổ long Ngao Phương là bao.

Ngô Bình hỏi: “Khi ông nhốt nó ở đây thì nó mấy tuổi?”

Ngao Phương: “Bảy tuổi, bây giờ nó đã bị nhốt hơn 1500 năm rồi”.

“Trong thời gian đó, ông không cho nó ăn nên thực lực cũng không tăng lên hả?”, anh hỏi tiếp.

Ngao Phương: “Vẫn tăng nhưng ít thôi, Quỷ Long phải được ăn thì mới có thể tăng thực lực được”.

Ngô Bình lách người rồi biến thành một người khổng lồ rồi bước tới trước mặt con Quỷ Long. Nó há miệng ra định cắn anh, nhưng đã bị Ngô Bình tát cho lệch mỏ, sau đó anh đã phá các sợi xích trói buộc nó.

Không còn bị trói, Quỷ Long gầm lên rồi tiếp tục tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình bóp cổ nó bằng một tay, dù nó có vùng vằng thế nào cũng không thể cử động được.

“Yên nào, không thì ta bẻ gãy cổ đấy”, Ngô Bình doạ.

Cuối cùng Quỷ Long cũng cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình, nó biết mình có làm gì cũng vô dụng nên đành bình tĩnh lại.

Ngô Bình thả lỏng tay rồi hỏi: “Mày đói lắm đúng không?”

Quỷ Long lách mình rồi biến thành một người đàn ông lực lưỡng với hắc khí lượn quanh người rồi nói: “Ngươi muốn gì?”, nói rồi, nó vẫn lừ mắt lườm bác mình là Ngao Phương.

Ngô Bình: “Đừng có trách ông ấy, thể chất của ngươi là phản tổ, cơ thể cần hấp thu thật nhiều năng lượng. Nếu ông ấy không nhốt ngươi lại thì cả Long tộc đã bị huỷ diệt rồi. Ta thả ngươi ra là muốn ngươi đi theo ta”.

Quỷ Long chỉ nhìn anh chứ không nói gì.

Ngô Bình: “Ta có thứ ngươi cần”, nói rồi, anh lấy long nguyên ra.

Quỷ Long nhìn thấy long nguyên thì không khỏi run lên rồi quỳ xuống đất. Ngao Phương cũng quỳ xuống giống nó, vì cả hai cùng cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ của U Minh Ma Long trong long nguyên này.

Ngô Bình nói: “Có phải khí tức này quen lắm không? Ta vừa nhìn thấy ngươi đã biết ngươi có liên quan đến nó”.

Quỷ Long: “Đây là long châu của U Minh Ma Long”.

Ngô Bình: “Ra là thế, nếu ta cho ngươi viên long châu này, ngươi có thể tu luyện đến trình độ nào?”

Quỷ Long: “Dù không bằng tổ tiên U Minh Ma Long, nhưng cũng được khoảng năm đến sáu phần”.

Ngô Bình rất hài lòng: “Khá lắm, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi khác để tu luyện. Nhưng ngươi phải làm tuỳ tùng cho ta và trung thành đến hết đời”.

Quỷ Long lập tức quỳ xuống: “Ngao Thiên tham kiến chủ công”.

Ngô Bình: “Ngao Phương cũng là thuộc hạ của ta, sau này ngươi không được hận ong ấy nữa. Nếu không có ông ấy thì sao ngươi có được cơ duyên như hôm nay?”

Ngao Thiên cũng lạy Ngao Phương rồi nói: “Bác!”

Ngao Phương thở phào một hơi rồi nói: “Thiên Nhi, con không sao là tốt rồi. Sau này hãy đi theo bệ hạ mà tu hành, chắc chắn thành tựu của con sẽ hơn bác”.

Ngao Thiên nói: “Vâng”.

Ngô Bình: “Đi thôi”, sau đó Ngô Bình cho Ngao Thiên vào trong vũ trụ nhỏ rồi để mặc nó hấp thu sức mạnh của long nguyên.

Giải quyết chuyện của Quỷ Long xong, Ngô Bình không ở lại đây nữa mà về đảo Phúc Thiên.

Anh quyết định bế quan tu luyện mấy ngày, sau đó đến Thượng Thanh Giới để đi trên con đường Chân Thánh. Hiện giờ, tuy anh đã là Thánh Hoàng và Chân Hoàng, nhưng vẫn cần phải đi trên con đường này, vì biết đâu lại có thu hoạch.

Trước đó, anh đã hấp thu sức mạnh của Nhân Tổ, giờ anh sẽ mượn sức mạnh của núi thánh để đột phá cảnh giới cao hơn là Nhân Tổ.

Nhân Tổ là sự tồn tại mạnh nhất của Nhân tộc, dù cả Nhân tộc diệt vong thì Ngô Bình vẫn có thể sống sót, Nhân tộc có cơ hội phục hưng, đây cũng là năng lực của Nhân Tổ.

Đương nhiên thực lực của Nhân Tổ cũng là mạnh nhất, từ đó Ngô Bình có thể bồi dưỡng Chân Hoàng, Chân Vương, thậm chí truyền thừa gen của mình. Một khi anh thành Nhân Tổ thì tất cả phụ nữ trên đời đều lấy làm vinh hạnh khi trở thành người phụ nữ của anh. Sau này, mỗi đứa con của anh đều có huyết mạch Nhân Tổ, chắc chắn chúng sẽ là thiên kiêu trong các thiên kiêu, tinh anh trong các tinh anh và dễ dàng trở thành Chân Hoàng, hay thậm chí là Nhân Tổ giống anh.

Ngô Bình tu luyện vài ngày rồi lại luyện hoá sức mạnh của các Nhân Tổ, nhưng anh vẫn còn cách cảnh giới này một bước nhỏ.

Sau đó, anh bắt đầu tu luyện truyền thừa trong sách Nữ Oa, đó là bảy loại sức mạnh trong các vũ trụ khác. Bảy sức mạnh này đến tổ tiên ngày xưa cũng không tu luyện được, vì phải dùng một cách đặc biệt mới mở được.

Vì thế, Ngô Bình đã niệm một đoạn chú để thử mở loại sức mạnh đầu tiên trong người mình.

Đoạn chú này chỉ có 72 chữ với hơn 300 âm, nhưng khi Ngô Bình đọc được một nửa thì cảm thấy miệng mình không mở ra được nữa, anh thấy rất mệt mỏi. Khi anh đọc được hai phần ba thì đã hổn hển đọc từng chữ một.

Khi còn khoảng mười chữ cuối thì Ngô Bình mất rất nhiều thời gian mới đọc xong, một luồng sức mạnh lờ mờ xuất hiện, sau đó dốc toàn lực để ngăn cản lời chú của Ngô Bình.

May mà anh đã có kinh nghiệm để chống lại nó nên vẫn niệm chú tiếp được.

“Đoạt!”

Khi âm tiết cuối cùng vang lên, trong người Ngô Bình dâng lên một sức mạnh rất khủng khiếp. Nó tuôn ra khiến anh không thể chịu nổi, làn da lập tức xuất hiện nhiều vết nứt, đôi mắt đỏ ngầu, anh bắt đầu hét lên trong đau đớn.
Chương 1997: Nguồn gốc của con đường Chân Thánh

Luồng sức mạnh này quá lớn, Ngô Bình dốc toàn lực áp chế nhưng vẫn có cảm giác sắp bị nổ tung. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, vũ trụ nhỏ của anh đã rung lên rồi tạo ra một lực hút lớn, để hấp thu luồng sức mạnh kia. Nó không thể chống lại vũ trũ nhỏ nên cuối cùng đã thu nhỏ lại thành một vật giống ngôi sao.

Sau khi luồng sức mạnh ấy rời khỏi cơ thể, Ngô Bình đã nhanh chóng hồi phục. Sau đó, anh thử rút một chút sức mạnh ra để luyện hoá. Lần này, anh chỉ lấy khoảng một phần một trăm, do lượng quá ít nên thể chất của anh có thể áp chế được nó rồi luyện hoá và hấp thu. Quá trình này kéo dài khá lâu, sức mạnh kia đã hoà vào trong máu thịt của Ngô Bình.

Ngô Bình phát hiện nó là một dạng sức mạnh thể xác ngang tàng và mạnh mẽ.

“Chắc đây là sức mạnh cấp vũ trụ, bảo sao Nữ Oa luôn phải phong ấn chúng, chắc chắn phải tu hành đến một cảnh giới nhất định thì mới điều khiển chúng được”, Ngô Bình lẩm bẩm. Cơ thể và cảnh giới của anh bây giờ còn mạnh hơn tổ tiên con ng ngày xưa, nhưng đến anh cũng không thể áp chế sức mạnh này thì đương nhiên các tiền bối ngày xưa không thể làm được.

Anh hấp thu khoảng mười phút sau thì cơ thể đã đạt đến cực hạn.

“Xem ra với thể chất hiện tại thì mình chỉ dùng được ngần này sức mạnh thôi, cố quá thì quá cố mất”, anh mỉm cười rồi tung một quyền ra, hư không rung chuyển và xuất hiện nhiều điều kỳ bí ở xung quanh.

Sức mạnh mà Ngô Bình có đến từ một nơi có tên là vũ trụ Nguyên Năng, sức mạnh ở đây có tên là sức mạnh Thái Nguyên.

Hấp thu sức mạnh Thái Nguyên xong, Ngô Bình nhẩm tính thì thấy sắp tới ngày con đường Chân Thánh mở rồi.

Lẽ ra con đường Chân Thánh đã mở từ lâu, nhưng không biết vì sao mà bị trì hoãn đến tận bây giờ. Mãi tới hôm qua, lệnh bài của Ngô Bình mới phát sáng và thông báo cho anh con đường sẽ mở vào hai ngày tới.

Mai sẽ là ngày con đường Chân Thánh mở, Ngô Bình quyết định sẽ đến đại thế giới Thượng Thanh trước một ngày.

Lần này quay lại, anh đến nhà họ Hà để gặp Hà Hi Niên và Hà Sở Sở trước.

Lần trước, nhà họ Hà đã đắc tội với người của Ôn Hầu, suýt nữa bị diệt môn. Sau đó, Ngô Bình đã cá cược với Ôn Hầu, kết quả là không chỉ giải quyết được vấn đề mà còn kiếm được một khoản lớn.

Nhà họ Hà rất cảm kích anh nên lần này thấy anh tới, ai cũng vui mừng.

Hà Sở Sở: “Công tử, lần này anh đến tham gia con đường Chân Thánh ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi đã nhận được tin là ngày mai con đường sẽ mở”.

Hà Sở Sở thoáng lo lắng nói: “Vậy thì công tử phải cẩn thận, em nghe nói lần này có thêm mười người được đi trên con đường này”.

Ngô Bình cau mày: “Thêm mười suất nữa ư?”

Hà Sở Sở gật đầu: “Nghe đâu là một nhóm cường giả thần bí cũng tham gia, cụ thể thế nào thì em không rõ, nhưng chỉ biết họ rất lợi hại thôi, đến các cường giả trước đó cũng không sánh bằng”.

Ngô Bình: “Thế thì mười người này còn mạnh hơn Trương Ưng Thiên và Thần Phá Tiêu à?”

Hà Hi Niên: “Dù họ có mạnh thế nào thì cũng không bằng công tử được, tôi tin công tử nhất định sẽ thắng họ”.

Ngô Bình định nói gì đó thì thấy cành liễu trên người mình phát sáng, tiếp đến một tia sáng màu xanh chiếu xuống, Liễu thần đã xuất hiện.

Ngô Bình mừng rỡ: “Dì Liễu, sao dì lại ra đây?”

Liễu thần: “Dì nói chuyện với Thượng Thanh Thiên quên cả thời gian, mãi khi cảm nhận được khí tức của con đã về đại thế giới Thượng Thanh thì mới định thần lại”.

Ngô Bình: “Liễu thần, tu vi của Thượng Thanh Thiên thế nào ạ?”

Liễu thần: “Ông ta cũng là cường giả kỷ nguyên, ngoài ra còn là sinh linh Hỗn Độn, thực lực đương nhiên phải mạnh rồi. À, dì có chuyện cần nói với con, đại hội Chân Thánh lần này có thể sẽ mở kho báu cuối cùng đấy”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì nó phải thuộc về con”.

Liễu thần cười nói: “Dì tin con, nhưng con cũng không được lơ là… A…”

Nói rồi, Liễu thần ngạc nhiên hô lên: “Huyền Bình, tu vi của con lại tăng thêm nhiều rồi, thực lực hiện giờ chắc không kém cường gỉa ba kỷ nguyên đâu nhỉ”.

Ngô Bình có vẻ đắc ý nói: “Dì Liễu, con đã trải qua Đại Thánh kiếp nên đã mở được một vũ trụ nhỏ”.

Liễu thần nghe xong thì mừng rỡ nói: “Mở được vũ trụ cho mình ư, chỉ cường giả cấp vũ trụ mới làm được thôi, không ngờ con lại làm được. Xem ra mấy lão già kia sẽ phải đau đầu rồi đây”.

Ngô Bình vội hỏi: “Dì Liễu, mấy lão già nào ạ?”

Liễu thần: “Lần này có thêm mười người đi trên con đường Chân Thánh, Thượng Thanh Thiên bảo với dì là mười người ấy đến từ mười gia tộc lớn. Tuy không hợp lệ, nhưng Thượng Thanh Thiên cũng không từ chối họ, đành phải cho thêm suất đấy”.

Ngô Bình: “Gia tộc nào mà hống hách thế?”

Liễu thần: “Các thế gia có cường giả kỷ nguyên trấn thủ, gồm cả cổ thần và cường giả Nhân tộc quy thuật Thần tộc”.

“Cổ thần ạ? Nghe danh đã lâu, vậy là con có thể gặp họ rồi”.

Ngô Bình không hề lo lắng, cổ thần thì sao? Cường giả kỷ nguyên thì sao, anh chấp được hết.

“Đây là bản đồ dì lấy ở chỗ Thượng Thanh Thiên, con xem trước đi”, Liễu thần đưa một tấm bản đồ cho Ngô Bình.

Anh xem xong thì thấy đây là bản đồ của con đường Chân Thánh. Từ đây có thể thấy, con đường này có ba đoạn, ai đi đến cuối cùng mới được mở kho báu cuối cùng. Đương nhiên giữa chừng cũng có cơ hội mở các kho báu, bí cảnh hoặc lấy được di vật mà người xưa để lại.

Xem xong, Ngô Bình nói: “Ai tạo ra con đường này vậy ạ?”

Liễu thần: “Nó tồn tại lâu rồi, vốn không có tên đâu. Về sau, Nhân tộc đã sinh ra các Chân Thánh nhờ đi trên con đường này nên mới đặt tên cho nó như vậy. Thật ra, nó có tên khác nhau ở các kỷ nguyên khác nhau. Ví dụ ở kỷ nguyên trước thì nó tên là Thần Ma Đế Lộ. Kỷ nguyên trước nữa thì là đường Cực Tiên. Dì và Thượng Thiên Thanh đều nghĩ con đường này do các sinh linh siêu cấp mở, mục đích của chúng là bồi dưỡng Nhân tộc chúng ta”.

Ngô Bình: “Cả ba đoạn đường này đều có người đi qua rồi ạ?”

Liễu thần: “Tiên tộc mới đi một chút trên đoạn thứ ba, còn Thần tộc thì miễn cưỡng đi hết đoạn hai”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Con đường này khó đi thế ạ? Đến Thần tộc cũng mới đi được hết đoạn hai”.

Liễu thần: “Kỷ nguyên này còn chưa có ai đi hết đoạn một, dì đặt niềm tin vào con đấy”.

“Con đường mà người khác đi qua rồi thì còn bí cảnh và kho báu không ạ?”

Liễu thần: “Có chứ, dù có đi qua bao nhiêu lần thì những thứ đó vẫn còn, phải có tài thì mới lấy được”.

Ngô Bình vuốt cằm: “Thế thì con phải đi cẩn thận mới được”.

Liễu thần: “Vào con đường ấy rồi thì sẽ là một hành trình rất dài, khéo con phải mất vài tháng hay thậm chí lâu hơn mới về được”.

Mm: “Dì Liễu, kho báu cuối cùng là gì ạ?”

Liễu thần: “Dì không biết, vì đã có ai đi đến cuối đâu. Muốn biết nó là gì thì phải dựa vào thực lực của con”.

Liễu thần để tấm bản đồ lại rồi rời khỏi đại thế giới Thượng Thanh, quay lại Thần Nông Cốc.

Tiễn Liễu thần xong, nhà họ Hà đã chuẩn bị tiệc rượu để tiếp đãi Ngô Bình.
Chương 1998: Thành Thủ Dương của Thượng Thanh

Ăn uống xong, Ngô Bình đứng dậy ra về, vì anh vẫn còn một việc cần làm.

Không lâu sau, anh đã đến thành U Tuyền. Anh vừa đến thì Diệp Băng Hi vẫn luôn khổ tu trong sào huyệt tà ma chợt nhảy ra.

Lần trước khi Ngô Bình đến đây thì Diệp Băng Hi vẫn còn là một vũ cơ, khi đó anh thấy cô ta có khí chất cao quý, dung nhan tuyệt sắc nên đã ra tay giúp đỡ và đưa cô ta vào trong sào huyệt tà ma để tu luyện, để mai này còn trả thù kẻ thù là Thanh Nguyên Phi.

Diệp Băng Hi bây giờ đã là một cao thủ cấp Đạo Tổ, cô ta nhìn quanh một vòng rồi bái lạy Ngô Bình: “Công tử”.

Ngô Bình: “Tôi đi loanh quanh trong thành chút, cô đi tìm Thanh Nguyên Phi đi”.

Diệp Băng Hi gật đầu: “Vâng”.

Diệp Băng Hi đi trả thù, còn Ngô Bình thì đi dạo quanh thành để mua ít dược liệu. Khoảng một tiếng sau, Diệp Băng Hi đã về, còn Ngô Bình thì đang bán lại ít dược liệu cho hiệu thuốc.

“Công tử, tôi trả thù được rồi”.

Ngô Bình: “Ừ, khá lắm. Giờ tu vi của cô cũng khá cao rồi, đi đi”.

Diệp Băng Hi sững người rồi chợt quỳ xuống nói: “Công tử, Băng Hi có thể trả thù là nhờ công tử giúp đỡ, Băng Hi sẽ dùng nửa đời còn lại để báo đáp công tử”.

Ngô Bình cười nói: “Băng Hi, cô muốn ở lại cạnh tôi à?”

Diệp Băng Hi gật đầu: “Băng Hi nguyện làm thân trâu ngựa cho công tử”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, vừa hay tôi cũng không quen biết nhiều ở đây, thu nhận cô rồi thì sau này cũng có chốn dừng chân”.

Sau đó, anh hỏi: “Băng Hi, hình như đại thế giới Thượng Thanh là trung tâm liên lạc giữa các thế giới à, tôi thấy cần phải lập nghiệp ở đây, cô đi xem nhà với mặt bằng cửa hàng với tôi nhé!”

Diệp Băng Hi cười nói: “Công tử, thế thì anh phải đến nơi phồn hoa nhất của đại thế giới Thượng Thanh là thành Thủ Dương”.

Ngô Bình: “Thành Thủ Dương? Tôi chưa đến đó bao giờ, đi thôi!”

Lấy ngân lượng xong, hai người vừa đi vừa trò chuyện về tình hình của thành Thủ Dương. Một nửa dân số trong thành là Nhân tộc, còn lại là các tộc khác nên tình hình khá phức tạp.

Nhưng an ninh ở thành này rất tốt, tu sĩ sinh sống ở đây thường ít gây chuyện, họ đến đây để kinh doanh hoặc định cư.

Thành Thủ Dương là một thành trì siêu câp lập thể, bất kỳ ngôi nhà nào ở đây cũng nối liền với một thế giới lớn, đến một con hẻm mà đi đến cuối cùng có thể tới một thời không khác.

Ngoài nhiều thời không gập ra thì thành Thủ Dương còn phân theo cấp trên dưới. Cấp trên là một thiên cung rộng lớn, nhà cửa san sát, chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị cao nhất mới được sống ở đây.

Thiên cung danh xứng với thực, nó vốn là một cung điện của thiên đình cổ, nhưng đã được một đại năng của đại thế giới Thượng Thanh tạo thành thiên cung. Sau khi vào đó rồi thì sẽ thấy một thế giới rộng lớn cùng các khu vực thần bí chưa từng được ai khai phá. Đây là nơi mà các tu sĩ tầm trung chỉ có thể ngước nhìn, chứ không được đặt chân tới.

Thành trì bên dưới thiên cung mới là nơi dành cho các tu sĩ tầm trung sinh sống, nơi đây cũng được phân thành nội thành, ngoại thành và ngoại ô. Những người sống ở ngoại ô là tu sĩ có cấp thấp nhất, ngoại thành dành cho tu sĩ tầm trung. Còn tu sĩ sống trong nội thành hầu hết đều có thực lực và địa vị nhất định. Họ không thể lên thiên cung, nhưng có thể xưng bá xưng vương ở dưới này.

Đến thành Thủ Dương rồi, Ngô Bình đã nhìn lên cung điện to lớn trên cao rồi hỏi: “Đây là thiên cung mà cô kể à?”

Diệp Băng Hi: “Vâng, người ngoài như chúng ta thì không thể lên đó được, muốn lên thì phải mua tư cách”.

Ngô Bình: “Mua một tư cách hết bao nhiêu?”

Diệp Băng Hi: “Một trăm triệu tiền Thượng Thanh”.

Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, cô đi mua vài cái đi”.

Diệp Băng Hi gật đầu rồi cầm tiền của Ngô Bình đi mua tư cách ngay. Còn Ngô Bình thì bay lên lối vào của thiên cung rồi quan sát nơi này.

Khi anh gần đến nơi thì chợt có một luồng sức mạnh trong cơ thể rung lên, hình như anh có một cảm giác rất đặc biệt với thiên cung này.

Anh chợt nhớ tới sức mạnh Doanh Hoàng mà mình từng hấp thu, ngoài ra anh còn có huyết mạch của Thiên Thánh, cho nên anh có cảm giác ấy với thiên cung này cũng không có gì là lạ.

Có hai hàng binh sĩ đứng trông coi ở lối vào của thiên cung, đếm sơ cũng phải hơn 20 người. Nhìn thấy Ngô Bình đến, có mấy người lập tức nhìn anh với vẻ cảnh cáo.

Ngô Bình lừ mắt nhìn lại thì mấy binh sĩ kia lập tức thấy run sợ từ trong tâm hồn, sau đó quỳ xuống đất.

Lúc này, Diệp Băng Hi đã lấy thẻ thông hành ra rồi cười nói: “Công tử, chúng ta vào được rồi”.

Nhìn thấy tấm thẻ đó, các binh sĩ không cản đường họ nữa mà cung kính tránh ra nhường đường.

Vào thiên cung rồi, Ngô Bình phát hiện đây là một không gian rất lớn, bọn họ đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng trước. Nền đất ở đât được lát bằng linh ngọc, bên trên còn khắc phù văn kỳ diệu. Trật tự đại đạo ở đây rất hoản chỉnh nên dễ sống hơn nhiều so với bên ngoài. Cái khó mà có đến 10 mặt trời ở đây, mỗi mặt trời đều toả ra những năng lượng duy độ cao có thuộc tính khác nhau, chúng đều có lợi với người tu hành.

Diệp Băng Hi cũng đến đây lần đầu nên cảm thán: “Thiên cung đúng là danh bất hư truyền, nếu em được sống ở đây thì tốt biết mấy”.

Ngô Bình cười nói: “Sau này, cô muốn ở đây bao lâu thì ở”.

Nơi này có diện tích khoảng trên một triệu mét vuông, cách đó không xa là một ngọn núi nhỏ có phong cảnh rất đẹp.

Diệp Băng Hi nói: “Công tử, các khu vực trong thiên cung đều rất đặc biệt, phải có thực lực đủ mạnh thì mới khai phá được. Những gì chúng ta thấy đều là những thứ mà người đời sau tìm ra đấy”.

Ngô Bình: “Thế thì tôi cũng có thể đi khai pha một khu à?”

Diệp Băng Hi: “Hình như phải mua giấy phép, có nó rồi thì mới được đi khai phá vùng đất mới. Nếu không muốn tìm tòi hoặc không thể tìm được gì thì có thể bán lại cho người khác cũng được”.

Đúng lúc này, có một người thanh niên dẫn theo hai tuỳ tùng bay đến, anh ta chắp tay với Ngô Bình rồi cười nói: “Chắc công tử mới đến đây đúng không?”

Ngô Bình thấy đây là một vị Thần Tiên nên gật đầu đáp: “Đúng”.

Người đó cười nói: “Tại hạ là Mạnh Vĩ, là thương nhân mua bán nhà đất ở đây, nếu anh muốn mua nhà thì cứ tìm tôi”.

Ngô Bình: “Tôi muốn mua giấy phép khai phá thì phải đi đâu?”

Mạnh Vĩ sững người, sau đó quan sát kỹ Ngô Bình rồi nói: “Anh có chắc là muốn tự tìm tòi không?”

Ngô Bình: “Sao? Không được à?”

Mạnh Vĩ cười nói: “Được chứ, nhưng hơn một nghìn năm qua các khu vực của thiên cung chưa hề có sự thay đổi nào, cũng không có ai tìm được ra khu mới. Nguyên nhân rất đơn giản, vì những nơi có thể tìm được đã bị tìm thấy cả rồi. Còn lại thì toàn các chỗ nguy hiểm nên tôi khuyên anh nên mua nhà thì hay hơn, như vậy tránh được nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Tôi muốn thử”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Mạnh Vĩ nói: “Nếu anh cần thật thì tôi đang có một giấy phép đây, cái này nhà tôi truyền mấy đời rồi đấy”.

Ngô Bình: “Giấy này có bán ở chỗ nào khác không?”

Mạnh Vĩ: “Thì tôi đã nói ban nãy rồi, đã không có ai dùng đến giấy này suốt hơn nghìn năm qua, vì thế cơ quan liên quan đã không còn tồn tại nữa. Nếu anh cần thì mua của tôi này, đảm bảo giá cả hợp lý”.

Ngô Bình: “Được, tôi mua”.

Mạnh Vĩ: “Rồi, giờ tôi sẽ đi lấy, anh chuẩn bị 1000 tỷ tiền Thượng Thanh đi”.

1000 tỷ! Diệp Băng Hi trợn tròn mắt rồi nói: “Gì mà đắt thế?”
Chương 1999: Giấy phép khai thác khu vực cấm

Mạnh Vĩ: “Không đắt chút nào đâu, nếu là ngày trước thì ba đến năm nghìn tỷ khéo còn không mua được”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Được, tôi đồng ý”.

Mạnh Vĩ nhanh chóng chạy về lấy giấy, ngoài ra còn không quên dặn Ngô Bình đứng yên đây chờ mình.

Mạnh Vĩ đi rồi, lại có một người đàn ông mặc áo bào lam chạy đến. Ông ta nhìn về phía Mạnh Vĩ đã chạy mất dạng rồi nói: “Người đó không đáng tin đâu, cậu ta bán giấy phép giả đấy”.

Ngô Bình bình thản nói: “Thế ông có giấy phép thật à?”

Người đó trông khoảng ngoài 40 tuổi, ông ta nói: “Đương nhiên, nhưng giá cao hơn giấy giả một chút”.

Ngô Bình: “Không sao, có phải giấy phép giả hay không thì tôi nhìn cái là biết ngay. Nếu ông dám bán cho tôi giấy giả thì tôi sẽ bắt ông đền gấp một trăm lần”.

Người đó ngẩn ra rồi nói: “Cậu chưa nhìn thấy giấy phép thật bao giờ thì sao phân biệt được?”

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi”.

Người kia cười nói: “Thật ra giấy phép có ba loại, loại một thì không bị hạn chế về giới hạn khu vực, thích tìm ở đâu thì tìm”.

“Loại hai thì thì bị hạn chế phạm vi mà thời gian quy định là trong một năm, bắt đầu tính từ ngày đầu tiên khai phá. Loại ba thì có thời hạn nửa năm, hơn nữa chỉ được tìm kiếm trong phạm vi quy định. Nếu tôi đoán không nhầm thì Mạnh Vĩ sẽ đưa cho anh giấy phép loại ba”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông có giấy phép loại một không?”

Người kia cười nói: “Không, giấy loại một đã mất tích lâu rồi, giờ có tiền cũng không mua được. Nhưng tôi có giấy phép loại hai”.

Ngô Bình: “Bao nhiêu tiền?”

Người kia: “Đắt đấy, 20 nghìn tỷ”.

Ngô Bình: “Cho tôi xem trước được không?”

Người kia ngẫm nghĩ rồi lấy một tờ giấy ra, trên đó có chữ viết và rất nhiều ấn triện.

Tuy Ngô Bình chưa từng nhìn thấy giấy phép, nhưng anh vẫn phân biệt được đây là giấy phép thật nên hỏi: “Giảm giá được không?”

Người kia lắc đầu: “Giá này là rẻ nhất rồi, nếu cậu không tin tôi thì tôi có thể dẫn cậu đến cơ quan liên quan để kiểm tra thật giả”.

Diệp Băng Hi: “Thiên cung còn nhiều nơi chưa được khai phá không?”

Người kia cười nói: “Còn chứ, hiện giờ mọi người chỉ đang thấy một khu vực rất nhỏ thôi. Nơi này vốn thuộc thiên đình nên có nhiều nơi chưa thể khai phá lắm”.

Diệp Băng Hi: “Thế chứng tỏ những nơi dễ đều được khai phá hết rồi, chỉ còn lại nhưng nơi không ai khai phá được thôi, vì thế tờ giấy phép này của ông cũng không có nhiều giá trị đâu”.

Người kia: “Cô nói thế sao được, với người cần mà nói thì nó là vật vô giá”.

Diệp Băng Hi: “Tôi trả đúng 10 nghìn tỷ, nếu ông không đồng ý thì chúng tôi sẽ mua giấy của Mạnh Vĩ, dẫu sao việc tìm kiếm cũng khó, khu vực chỉ định hay không cũng như nhau cả thôi”.

Người kia thoáng do dự, hai bên tiếp tục bàn bạc về giá cả rồi chốt là 12 nghìn tỷ

Ngô Bình vừa cầm lấy giấy phép xong thì Mạnh Vĩ quay lại, anh ta nhìn người áo lam rồi biến sắc mặt nói: “Các hạ đừng tin người này”.

Ngô Bình: “Tôi có cách phán đoán của tôi, anh đã mang giấy phép đến chưa?”

Manh Vĩ lấy một tờ giấy ra, Ngô Bình nhìn lướt qua thì thấy hai tờ giấy có điểm khác nhau. Giấy phép của Mạnh Vĩ là cấp ba, khu vực khai phá đã được chỉ định, hơn nữa thời gian không được quá nửa năm.

Nhưng giấy của Mạnh Vĩ không phải là giả, chỉ là khác chút thôi, vì thế Ngô Bình vẫn mua với giá mà họ đã thoả thuận.

Mạnh Vĩ ngạc nhiên hỏi: “Anh cần mua những hai tờ à?”

Ngô Bình: “Một tờ không đủ”.

Mạnh Vĩ lắc đầu: “Được rồi, nếu có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi, địa chỉ đây”.

Mạnh Vĩ đi rồi, người mặc áo lam hỏi: “Có cần đi kiểm tra thật giả không?”

Ngô Bình: “Không cần đâu, ông có bản đồ của thiên cung không?”

Người áo lam giơ một tờ giấy ra rồi nói: “Tôi có đây, tặng cậu miễn phí”.

Ngô Bình mở bản đồ ra xem thì thấy cách nơi này không xa có một con đường lớn, vì vậy đã gọi Diệp Băng Hi cùng đến đó.

Đường phố khá đông đúc, người qua người lại như thoi đưa, hai bên đường còn có đủ các sạp hàng hoá. Có thể thấy cửa hàng ở đây cao cấp hơn bên dưới, hàng hoá cũng có chất lượng tốt hơn.

Ngô Bình đi một vòng quanh các cửa hàng, sau đó thấy việc kinh doanh ở đây rất khá, hơn nữa phần lớn nhà ở đây đều thuộc khu vực do cùng một người khai phá.

Đầu phố còn có một mặt tiền chuyên mua bán nhà ở và cửa hàng, Ngô Bình cũng vào xem thử thì thấy giá nhà và cửa hàng đều rất đắt.

Ví dụ như một ngôi nhà có vườn hoa và rộng khoảng 20 mẫu sẽ có giá 500 tỷ đến 1000 tỷ. Nếu là nhà sang trọng với diện tích lớn hơn lại có view núi thì giá khởi điểm là 10 nghìn tỷ trở lên.

Ngô Bình xem giá xong thì nói với Diệp Băng Hi: “Nhà ở và cửa hàng giá đắt kinh khủng, trong khi ngày xưa giá khai phá khu này cùng lắm là mấy chục nghìn tỷ, đúng là lợi nhuận cao”.

Diệp Băng Hi: “Nhưng việc khó nhất là tìm kiếm và khai phá, tu sĩ bình thường không thể làm được nên đành đi mua thôi. Đây còn là khu thường đấy, mấy khu tốt còn đắt hơn”.

Sau khi tìm hiểu về thiên cung, Ngô Bình và Diệp Băng Hi đã đến phạm vi tìm kiếm thuộc giấy phép loại ba theo hướng dẫn của bản đồ.

Khu này khá hẻo lánh, nằm ở sau một ngọn núi hoang, vừa nhìn đã thấy sát khí cuồn cuộn, chắc chắn không phải đất lành. Chẳng trách lại bị quy về khu vực loại ba.

Diệp Băng Hi đứng trên núi rồi quan sát nơi này, sau đó tái mặt nói: “Công tử, chúng ta bị lừa rồi, dù mình có khai phá nơi này thì cũng không có giá trị”.

Ngô Bình: “Đã có ai tìm kiếm gì ở đây đâu, chúng ta đừng đưa ra kết luân vội”.

Dứt lời, anh bay thẳng đến giữa vùng mây khói có sát khí cuồn cuộn rồi bị nhấn chím trong đó. Diệp Băng Hi ở bên ngoài nhìn thấy có cấm chế trong đó sáng lên, các đại trận thi nhau khởi động.

Thiên cung chấn động, nhiều tu sĩ ở xung quanh bay lên cao rồi nhìn về phía khu vực này.

Có người cười mỉa: “Ai chán sống mà đến tìm kiếm ở khu Thiên Sát thế! Khu này đã chôn xác của nhiều cao thủ, nhiều năm trước đã hình thành cấm địa rồi”.

“Ha ha, chắc là người mới đến, lại bị lừa đây mua giấy phép khai thác cấm địa với giá rẻ đây mà”.

Mạnh Vĩ cũng bay đến gần và nhìn thấy sự thay đổi của khu Thiên Sát, anh ta cười nói với tuỳ tùng: “Bao năm không bán được giấy phép này đi, cuối cùng hôm nay cũng lừa được một đứa, chúng ta về ăn mừng thôi”.

Ngô Bình vào đó xong thì thấy có 12 sát trận và hơn một trăm loại cấm chế đang hoạt động. Uy lực của chúng rất mạnh, đến cường giả kỷ nguyên vào đây cũng chưa chắc đã trụ được.

Nhưng với Ngô Bình thì khác, anh phóng sức mạnh của núi thánh ra thì các cấm chế và đại trận kia đã mất hết sức mạnh.
Chương 2000: Cung điện của con thứ bảy của Thiên đế

Núi thánh đã chịu tất cả sức mạnh, Ngô Bình nhân đó đã tìm kiếm mắt trận và điểm phá giải cấm chế rồi xử lý từng đại trận một.

Loáng cái, anh đã phá được một sát trận, sau đó đến cái thứ hai, thứ ba.

Nửa tiếng sau, sát khí trên khoảng không của khu Thiên Sát đã thu nhỏ lại, cấm chế cũng dần bị phá bỏ. Thêm nửa tiếng nữa, tất cả sát khí đã biến mất, mây đen tản đi, những người rình xem náo nhiệt đã nhìn thấy tình hình ở đây.

Có 36 vòng xoáy lính khí trên không liên tục toả ra linh khí duy độ cao, có một cung điện nguy nga lơ lửng trên không, xung quanh nó có 28 ngọn núi, trên mỗi ngọn núi đều có rất nhiều kỳ hoa dị thảo và thần dược.

Điều thần kỳ hơn là cạnh cung điện còn có một dòng ngân hà chảy qua.

Dưới mặt đất còn có vài toà nhà và động phủ cổ xưa, bên trong chúng đều có Động Thiên.

Cả khu vực này dài ba nghìn dặm, rộng khoảng 2500 dặm, bên trong có một vườn thuốc, 12 động phủ, hơn một trăm các ngôi nhà lớn bé và một cung điện khổng lồ lơ lửng trên cao.

Khi tất cả mọi cảnh vật hiện ra, mọi người đều ngơ ngẩn, không biết đây có phải khu Thiên Sát hay không.

Ngay sau đó đã có rất nhiều người xuất hiện rồi muốn vào trong tham quan.

Ngô Bình không rảnh để chú ý đến họ nên đã thả Kim Hầu ra.

Kim Hầu gầm lên rồi trấn thủ ở cổng, chặn các tu sĩ khác lại.

Lúc này, Ngô Bình đang kết nối với đại trận ở đây, anh phát hiện đại trận ở đây chưa mở, điểm trọng yếu của nó nằm ở cung điện trên cao.

Anh bay lên quảng trường phía trước cung điện thì thấy cửa cung điện đang đóng, bên trên có viết ba chữ Tử Hư Cung. Hiện có bốn con rối cao trăm trượng mặc kim giáp tay cầm kiếm đứng đây và toả ra sát khí ngất trời.

Ngô Bình giơ tay ấn vào cửa, bốn con rối đã vung kiếm lên rồi chém anh.

Ngô Bình không chút lo sơ, anh cảm thấy có một luồng năng lượng xâm nhập vào người mình. Lúc này, sức mạnh huyết mạch Thiên Thánh trong người Ngô Bình đã rung lên và tiếp xúc với nguồn năng lượng ấy.

Uỳnh!

Cánh cửa rung lên rồi chầm chậm mở ra, phía sau cánh cửa có linh khí màu tím dồi dào, cùng lúc đó các con rối cũng đã thu kiếm lại.

Ngô Bình mỉm cười rồi bước vào đại điện, anh vừa vào thì đã có một cô gái bước ra trong làn khói tím, cô ấy mặc áo giáp màu đỏ, đôi mắt lạnh băng, thoạt nhìn chắc là một phần của cơ chế phòng ngự của cung điện này.

Cô gái nhìn Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống nói: “Tham kiến thiếu chủ”.

Ngô Bình nghe thấy giọng nói của cô ấy là một ngôn ngữ rất phức tạp, khá giống tiếng của Chân Nhân thái cổ, nhưng đã được cải tiến. May mà anh có thể hiểu được nên hỏi: “Đây là nơi nào?”

Cô gái: “Thưa thiếu chủ, đây là nơi ở của con trai thứ bảy của Thiên đế”.

Ngô Bình: “Sao cô lại gọi tôi là thiếu chủ?”

Cô gái: “Vì trong người thiếu chủ có huyết mạch của con trai Thiên đế, điều này chứng tỏ người chính là con cháu trực hệ của con cháu vua chúa”.

Ngô Bình hiểu ra, đó là do huyết mạch của Doanh hoàng nên gật đầu nói: “Cô tên gì?”

“Thưa thiếu chủ, tôi là Kim Mẫn - thống lĩnh Công Giáp Vệ, phụ trách trông coi cung điện này để chờ hậu nhân của con cháu vua chúa đến”.

Ngô Bình: “Trước tôi, có ai đến đây chưa?”

“Chưa ạ”.

Ngô Bình vui vẻ nói: “Thế thì sau này tôi chính là chủ nhân của Tử Hư Cung à?”

“Vâng, chủ nhân cũ đã mất nên giờ người chính là chủ nhân mới”, Kim Mẫn nói.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Kim Mẫn, cô là con rối à?”

Kim Mẫn: “Vâng, tiểu nhân là con rối Thiên Thánh, nhiệm vụ là nghe lệnh thiếu chủ”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Cô là con rối do Thiên Thánh tự chế tạo ư?”

Kim Mẫn: “Dạ”.

“Kim Giáp Vệ các cô có bao nhiêu người?”

Kim Mẫn: “120”.

Ngô Bình: “Sau này, Kim Giáp Vệ cũng sẽ nghe lệnh của tôi à?”

“Dạ”, Kim Mẫn đáp.

Ngô Bình mỉm cười gật đầu: “Có thể gọi họ ra đây được không?”

Kim Mẫn cất tiếng gọi, xung quanh lập tức xuất hiện 120 thị vệ mặc kim giáp và cầm đao, trông họ chẳng khác gì những người sống cả, chỉ có gương mặt là vô hồn thôi.

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy thực lực của các Kim Giáp Vệ này ít cũng phải cấp Chân Vương, thực lực của Kim Mẫn thì đã đến cấp Thánh Hoàng rồi.

Anh cảm thán: “Đúng là con rối do Thiên Thánh chế tạo có khác, thực lực mạnh quá!”

Kim Mẫn: “Thiếu chủ đang ở cảnh giới Thánh Hoàng ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi mới thành Thánh Hoàng không lâu”.

Kim Mẫn: “Nếu thiếu chủ đã là Thánh Hoàng thì có thể thừa kế của cải của thế tử thứ bảy”.

Ngô Bình: “Có ư? Ngoài cung điện và các thứ bên ngoài ra, vẫn còn thứ khác nữa ư?”

Kim Mẫn: “Đằng sau có ba kho báu, bên trong cất giữ báu vật của con cháu vua chúa, giờ chúng đều thuộc về thiếu chủ”.

Ngô Bình cười nói: “Kim Mẫn, cô mở đại trận phòng ngự ra đi đã”.

Kim Mẫn: “Vâng”.

Cô ấy vừa nói dứt câu thì toàn bộ Tử Hư Cung đã bị một màn sướng màu đỏ tím che phủ.

Tuy bây giờ, Tử Hư Cung không lộ ra sát khí, nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh. Nếu không được Ngô Bình cho phép thì không một ai được vào đây.

Kim Hầu thấy cổng đóng lại, đại trận mở ra thì cũng không còn ngăn cản những người kia nữa. Bọn họ đi tới gần thấy sương mù giăng kín lối thì bắt đầu bàn tán xì xào.

“Không ngờ trong khu Thiên Sát lại có một nơi phi thường như vậy, nhìn quy mô kiến trúc của nó thì chắc là nơi của hậu thế Thiên đế đấy, chắc là vương gia”.

Một người khác có kiến thức hơn nói: “Không phải phủ vương gia đâu, tôi thấy giống cung điện của con cháu vua chúa hơn”.

“Cái gì? Cung điện của con cháu vua chúa ư? Đúng là một phát hiện to lớn, hình như tính đến nay, nó phải là nơi có quy mô cao nhất trong các thiên cung đấy”.

“Đúng vậy, không ngờ một bảo địa thế này đã bị người ngoài chiếm được”, có người thở dài.

Mạnh Vĩ và người mặc áo bào màu xanh cũng đã đến, cả hai cũng rất kinh ngạc.

Mạnh Vĩ đảo mắt rồi gọi với vào trong: “Huynh đài, tại hạ là Mạnh Vĩ, có chuyện cần nói với anh”.

Nghe thấy giọng nói ấy, Ngô Bình đi ra ngoài, Diệp Băng Hi cũng đi ra, cô ấy vui mừng vì biết chuyện này có thu hoạch to rồi.

Ngô Bình gọi Diệp Băng Hi và Kim Hầu vào xong thì hỏi Mạnh Vĩ: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Mạnh Vĩ sầm mặt nói: “Anh to gan thật đấy, dám cướp giấy phép của chúng tôi, giờ còn vào đây nữa”.

Ngô Bình liếc Mạnh Vĩ rồi thờ ơ nói: “Tôi đã mua giấy phép mất 1000 tỷ tiền Thượng Thanh, khế ước vẫn còn trong tay tôi đây”.

Mạnh Vĩ cười khẩy: “Đó là giả! Tôi khuyên anh nên giao nơi này cho tôi rồi biến khỏi Thiên cung ngay. Không thì tôi sẽ cho anh phải hối hận”.

Ngô Bình: “Mạnh Vĩ, anh có chắc muốn như vậy không?”

Mạnh Vĩ cười mỉa: “Tôi nói cho anh biết, Mạnh Thị tôi là một trong các gia tộc mạnh nhất ở Thiên cung, nếu không muốn chết thì anh mau ngoan ngoãn nộp nơi này cho tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK