Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2371: Lời mời của núi Nguyên Sử

Tình trạng này kéo dài nửa tiếng, mãi sau trong đầu Ngô Bình mới nảy ra được một ý, sau đó anh bắt đầu cố hết sức tìm hiểu ý nghĩa của cánh cửa này qua suy nghĩ đó.

Lý do Ngô Bình tìm thấy đường đi là vì anh đã tham khảo tư duy của Thiên Áo. Thiên Áo là cảnh giới cao nhất của cảnh giới Cực Áo, nó đại diện cho ý nghĩa của đất trời.

Thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình ngồi im bất động cuối cùng cũng đã cử đọng phần cổ. Anh mỉm cười rồi lẩm bẩm: “Thì ra đây là ý nghĩa sâu xa của Nguyên Sử”.

Lại hai ngày nữa qua đi, Ngô Bình không nhìn vào cánh cửa ấy nữa, hình như anh đã có thu hoạch, mà cũng có thể là không. Nhưng những lĩnh ngộ của anh ở đây vào giây phút này sẽ có tác dụng rất lớn khi anh đột phá Đạo cảnh.

Vào ngày thứ năm, Ngô Bình đã rời khỏi đại điện, sau đó dùng thần niệm quét hết cả Tiên Giới. Loáng cái, anh đã cảm thấy vị trí của bốn khu vực truyền thừa khác. Chúng nằm rải rác ở phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Anh bay vút lên cao, sau đó chỉ phóng ra một chút ý nghĩa Nguyên Sử, nhưng tứ linh kia lập tức cảm nhận được ngay rồi lần lượt bay về phía anh.

Một con Thanh Long, một con Chu Tước, một con Bạch Hổ và một con Huyền Vũ gần như cùng bay vào người Ngô Bình cùng lúc, sau đó dung hoà với thần anh của anh rồi hoá thành bốn loại truyền thừa.

Bốn loại truyền thừa này kết hợp với bốn tinh lực lớn của Ngô Bình, vừa hay có thể cường hoá thuật Huyền Áo.

Lúc này, Ngô Bình chỉ cần dùng sức một chút thì lập tức có chín tia sáng xuất hiện ở phía sau, chúng đại diện cho chín loại truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn.

Nhưng anh không muốn khoe khoang nên đã ẩn năm trong số chín loại đi, chỉ để lộ ra bốn loại.

Ngô Bình cảm thấy không cần ở lại đây nữa, vì thế đã bóp vỡ ngọc phù trong tay, một tia sáng từ trên cao rơi xuống bao trùm lấy anh. Ngay sau đó, anh đã xuất hiện ở lối vào của Nguyên Sử Giới.

Tu sĩ áo xanh vẫn đang chờ anh, thấy Ngô Bình rời khỏi đó quá nhanh, ông ấy ngẩn ra hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa”.

Tu sĩ áo xanh tỏ vẻ mừng rỡ: “Lĩnh ngộ được bốn loại ư? Mỗi loại được mấy phần?”

Thường thì có cực ít tu sĩ có thể lĩnh ngộ hoàn toàn hết một loại truyền thừa, ai lĩnh ngộ được bảy, tám mươi phần trăm của một loại đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi.

Ngô Bình: “Tôi đã lĩnh ngộ được toàn bộ”.

Tu sĩ áo xanh nghệt mặt ra, mãi sau mới lẩm bẩm: “Lĩnh ngộ toàn bộ ư? Cậu nói thật không?”

Ngô Bình: “Tôi không dám nói dối nửa lời”.

Đạo nhân áo xanh cười phá lên: “Tốt quá! Theo quy định thì chỉ cần lĩnh ngộ một truyền thừa thôi thì đã được vào viện trưởng lão của núi Nguyên Sử và trở thành một trưởng lão dự bị rồi”.

Ngô Bình không ngờ mình có thể gia nhập viện trưởng lão gì đó, anh hỏi: “Tiền bối, viện trưởng lão có bao nhiêu trưởng lão? Họ có địa vị cao ở núi Nguyên Sử không?”

Đạo nhân áo xanh: “Viện trưởng lão là cơ quan quyền lực cao nhất ở núi Nguyên Sử, có tất cả 8 người. Chờ khi nào tu vi của cậu đạt đến Đạo cảnh thì cậu sẽ thay thế trưởng lão có tuổi tác lớn nhất và trở thành trưởng lão thứ tám”.

Ngô Bình: “Chắc chắn làm trưởng lão sẽ có lợi ích gì đó đúng không?”

Tu sĩ kia: “Bổng lộc của trưởng lão rất cao, hơn nữa còn được chia một khu vực để làm nơi sinh sống riêng, đồng thời còn có quyền thu thuế”.

Ngô Bình: “Đây chính là mục đích tổ chức đại hội quần hùng ư?”

Đạo nhân áo xanh: “Cụ thể thì các trưởng lão sẽ nói với cậu sau, giờ mời đi theo tôi”.

Lúc này, ông ấy đã vô cùng khách sáo với Ngô Bình, sau đó mời anh lên núi Nguyên Sử. Trong lịch sử của đại hội thì Ngô Bình là người thứ ba lên núi, sau đó được vào cung Nguyên Sử.

Đỉnh núi có mây trắng bay quanh một cung điện nguy nga cao đến mấy nghìn mét, đó chính là cung Nguyên Sử.

Vào đây rồi, Ngô Bình nhìn thấy có tám tu sĩ cao cả nghìn mét đang ngồi trên ghế, lưng ghế của họ cao đến hai nghìn mét.

Anh bước vào đây thì chỉ như một con kiến, còn tám người khổng lồ kia đang nhìn chằm chằm vào anh.

Đạo nhân áo xanh lịch sự nói: “Thưa các trưởng lão, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được hết bốn loại truyền thừa”.

Tám trưởng lão này đều là cường giả Đạo cảnh, vì thế toàn là các nhân vật dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mặt cũng không đổi sắc. Nhưng họ nghe thấy Ngô Bình đã lĩnh ngộ được bốn truyền thừa trọn vẹn thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Một trưởng lão hỏi: “Cậu thật sự lĩnh ngộ được hết toàn bộ bốn truyền thừa ư? Có ngẫm ra được gì không?”

Ngô Bình lập tức phóng một chút khí tức ra, phía sau đã xuất hiện ảo ảnh của tứ linh. Khí tức này thậm chí còn không thua gì các trưởng lão ngồi đây.

Họ đều ngẩn ra nhìn anh, mà không dám tin vào mắt mình. Bọn họ cũng đã lĩnh ngộ truyền thừa, nhưng chỉ có hai trong số họ lĩnh ngộ được truyền thừa hoàn chỉnh, song chỉ lĩnh ngộ được một loại. Đương nhiên, sau này tu vi của họ đều tăng cao, họ đã lĩnh ngộ lại truyền thừa.

Nhưng Ngô Bình mới ở cảnh giới Thần Thông mà đã có thể lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa ngay lần đầu tiên, đây không là tư chất nghịch thiên thì là gì?

“Được, duyệt!”, trưởng lão kia cười nói: “Ngô Bình, vì đã lĩnh ngộ được truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn nên cậu có thể trở thành trưởng lão dự bị của viện trưởng lão, cậu có đồng ý không?”

Ngô Bình: “Không biết trở thành trưởng lão rồi thì vãn bối có phải gánh vác trách nhiệm gì không?”

Một nữ trưởng lão nói: “Trước khi trở thành trưởng lão thật sự, ngoài việc nhận bổng lộc ra gì cậu không cần gánh vác trọng trách gì cả. Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật thân phận của cậu với bên ngoài. Song, cậu buộc phải chọn một cô gái trẻ mà mình ưng ý ở núi này rồi lấy làm vợ”.

Ngô Bình cau mày: “Phải lấy người ở đây làm vợ ư?”

Nữ trưởng lão: “Đương nhiên, dẫu sao cậu cũng là người ngoài họ, vì thế muốn trở thành một trưởng lão ở đây thì cần lấy vợ là người ở đây. Cậu yên tâm, các cô gái trên núi này đều rất xinh đẹp, tư chất cũng phi phàm nên cậu sẽ không thất vọng đâu”.

Ngô Bình biết rõ mình không thể từ chối, vì một khi làm vậy thì những người này chắc chắn sẽ không thả anh đi.

Anh đắn đo một lát rồi nói: “Được, tôi đồng ý. Giờ tôi nhận giải thưởng cho người đứng đầu đại hội được chưa?”

Nữ trưởng lão: “Được rồi, nó vốn thuộc về cậu mà”.

Một lá bùa bay xuống, Ngô Bình giơ tay đỡ lấy, đó chính là Nguyên Sử Thiên Phù.

Anh vừa cầm vào nó thì đã có một cảm giác thân thiết, anh biết ngay là do mình đã lĩnh ngộ ý nghĩa Nguyên Sử.

Tiếp theo, lại có một túi tiền rơi vào tay anh. Anh liếc nhìn thì thấy trong túi có ít nhất là năm triệu tiền Tiên.

Nhận thưởng xong, Ngô Bình nói: “Tôi còn chút việc phải làm, giờ tôi đi được chưa?”

Một trưởng lão nói: “Được, nhưng trong vòng ba tháng, cậu buộc phải quay lại đây một lần, khi đó chúng tôi sẽ có sắp xếp cho cậu”.

Vì thế, Ngô Bình đã tạm biệt họ rồi rời khỏi cung Nguyên Sử, sau đó xuống núi tìm Nguyệt Thanh Ảnh.

Anh vừa đi, nữ trưởng lão đã nói: “Cậu ta đã che giấu thực lực, chắc chắn không chỉ lĩnh ngộ bốn truyền thừa thôi đâu”.

Những người khác cũng phát hiện ra, một trưởng lão khác nói: “Ừm, mà giấu là đúng. Nếu cậu ta nhiều tuổi hơn thì khéo còn giải quyết được nguy cơ mà núi Nguyên Sử đang gặp phải đấy”.

“Hi vọng là vậy!”

Ngô Bình đã xuống núi tìm Nguyệt Thanh Ảnh.

Thấy anh xuất hiện, cô ấy mừng rỡ nói: “Anh Bình, anh đứng đầu rồi đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, không anh thì còn ai nữa? Chúng ta về thôi, vừa đi vừa nói”.

Sau đó, anh đã thi triển độn thuật để đưa Nguyệt Thanh Ảnh về Thần Châu.

Về đến Nguyệt Thị, Nguyệt Đông Thăng đích thân ra nghênh đón. Tuy ông ta không biết Ngô Bình giành được ví trí đầu tiên, nhưng biết chắn chắn anh sẽ giành được thứ hạng cao.

Khi ông ta biết Ngô Bình đứng đầu thì đã cười phá lên nói: “Đúng là trời giúp Nguyệt Thị ta, Tiểu Ngô, cháu giỏi quá. Nguyệt Thị có được người con rể như cháu đúng là niềm kiêu hãnh của cả tộc”.
Chương 2372: Nổi giận ra tay, san bằng nhà họ Hồng

Ngô Bình: “Bác Nguyệt quá khen rồi”.

Hai người hàn huyên đôi điều, Ngô Bình được mời vào đại sảnh, nj liên tục hỏi anh những chuyện đã trải qua. Nghe nói anh đã lấy được khá nhiều bảo bối, ông ta cũng thấy vui cho anh rồi nói: “Cháu đã được núi Nguyên Sử công nhận, đúng là chuyện tốt. Tư chất của cháu không còn gì để chê, thần anh thì mạnh mẽ nên sau này sẽ tốn nhiều tài nguyên. Nếu không có tiền thì rất khó phát triển được”.

Ngô Bình cũng biết tư chất tốt đồng nghĩa với tốn tài nguyên. Ví dụ, thần anh của anh mạnh hơn thần anh của tu sĩ bình thường rất nhiều, vì thế lượng tài nguyên mà anh tiêu thụ cũng gấp họ nhiều lần.

Ví như nếu sang cảnh giới sau là Thần Môn. Tạo Thần Môn cần một loại thiên tài địa bảo cực đắt giá là đá Thần Minh. Nhưng số lượng đá này có hạn, sản lượng lại ít. Mỗi viên đều có giá cả chục nghìn tiền Tiên, dù một tu sĩ bình thường muốn tạo Thần Môn hoàn chỉnh cũng phải mất khoảng ba tđến năm triệu viên đá. Nếu đổi sang tiền Tiên thì là hơn 30 tỷ đến 50 tỷ rồi.

Còn Ngô Bình thì khác, nếu anh tạo Thần Môn thfi bét cũng gấp số đó 60 nghìn lần. Điều này có nghĩa là anh sẽ tốn cả vài chục tỷ tiền Tiên chỉ để mua đá.

Đây mới chỉ là cảnh giới Thần Môn thôi, cảnh giới Vạn Tướng sau đó cũng cần nhiều vật liệu rất đắt, so ra còn tốn tiền hơn Thần Môn vài ba lần.

Đó là lý do vì sao Ngô Bình rất cần tiền. Anh càng mạnh thì càng tốn kém, vì thế phải liên tục kiếm tiền.

Anh ngồi lại Nguyệt Thị chơi một lát rồi về nhà.

Lâu anh không về, nhưng mọi chuyện vẫn ổn. Thời gian qua, đan lâu không mở bán, mọi người đều tập trung tu luyện để nâng cao tu vi.

Có đan dược mà Ngô Bình cung cấp nên việc tu luyện của mọi người không hề gặp khó khăn, ví dụ như Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo đã có tu vi đến Bí cảnh rồi, hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh. Họ đều đến từ vũ trụ phụ giống Ngô Bình nên hiểu biết về tu hành ăn đứt các tu sĩ ở thế giới này.

Mấy hôm ở nhà, Ngô Bình lại luyện chế đan dược cho đan lâu, để chuẩn bị mở bán lại.

Ba ngày sau, khi anh đang luyện đan thì cảm thấy có một cặp mắt đang lén nhìn mình chằm chằm. Bây giờ, thần anh của anh đã vô cùng nhạy cảm, dù có người nhìn anh từ rất xa, thậm chí có ý thù địch với anh thì anh cũng có thể cảm nhận được.

Anh lập tức dừng việc luyện đan, sau đó phóng thần niệm ra xung quanh để tìm kiếm. Loáng cái, anh đã phát hiện ra người đó. Đây là một tu sĩ ăn mặc giống người bình thường, hắn đã khống chế bầy chim và đám côn trùng rồi để chúng vào nhà họ Lý thăm dò.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, bàn tay to của Ngô Bình rơi từ trên cao xuống rồi ấn người đó xuống đất. Luồng uy áp mạnh mẽ khiến cao thủ tầng thứ mười Thần Thông kia phải tái mặt, sau đó run rẩy cầu xin: “Xin tha mạng!”

Ngô Bình xuất hiện trước mặt hắn, sau đó nhấc chân đạp vào mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại rình trộm tôi?”

Người kia biết nếu mình dám có nửa lời dối trá thì sẽ bị Ngô Bình đạp vỡ đầu ngay nên vội đáp: “Tôi nói, là nhà họ Hồng sai tôi đến”.

“Nhà họ Hồng?”, Ngô Bình nhớ đến người tên là Hồng Cự rồi hỏi: “Nhà họ muốn gì?”

Người kia: “Tôi chỉ là một trong số những người họ cử đi thôi, họ đã cho cả tốp cao thủ đi để bắt cóc người nhà anh, sau đó ép anh phải rời khỏi Thần Châu hòng tiêu diệt anh”.

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi đã từng nói họ mà dám gây bất lợi cho tôi thì tôi sẽ san bằng cả nhà họ rồi. Nhà họ Hồng, tôi phải xử lý thôi”.

Người kia tái mặt, không hiểu tại sao Ngô Bình lại mạnh như vậy, hình như đến cảnh giới tầng thứ nhất Đạo cảnh cũng không mạnh bằng anh.

Dứt lời, Ngô Bình ép người kia tiết lộ vị trí của những người khác, sau đó anh khoanh vùng rồi đi xử lý hết. Cuồi cùng, anh mang theo mấy chục cái xác đến nhà họ Hồng.

Trước đó, anh đã nhờ Nguyệt Thanh Ảnh đi thăm dò về tình hình của nhà họ Hồng. Loáng cái, anh đã đến trước cổng nhà họ, sau đó bay lơ lửng trên cao nói: “Người nhà họ Hồng đâu, mau ra chịu chết!”

Lập tức có mấy chục cao thủ trong nhà họ Hồng bay vút lên cao, trong đó có ba cường giả Đạo cảnh, hai người tầng thứ hai, một người tầng thứ ba.

Nhìn thấy Ngô Bình, cường giả tầng thứ ba Đạo cảnh cười khẩy nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Chúng tôi muốn tìm cậu lâu rồi, nhưng nay cậu như con rùa rụt cổ nên chúng tôi không ra tay được. Không ngờ hôm nay cậu lại to gan dám mò đến tận đây. Được thôi, hôm nay lão phu sẽ cho cậu muốn chết không được, sống cũng không xong”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã nói là các người đừng động vào tôi, nhưng các người không chịu, cứ gây chuyện với tôi bằng được. Bây giờ, tôi chỉ đành tiêu diệt cả nhà các người thôi”.

Anh vừa nói dứt câu thì quả Kiếm Hồ bay ra, một tia sát quang xuất hiện. Cùng lúc đó, anh đã mặc áo giáp Đạo cảnh và đeo nhẫn Cửu Long, thần anh cũng đã mặt Thất Thần Giáp nên thực lực nhanh chóng tăng vọt.

Trước kia, nhờ áo giáp và nhẫn mà anh đã có lực chiến đấu ngang với tầng thứ sáu Đạo cảnh. Hiện giờ, thực lực của anh đã tăng cao hơn nên có thể phát huy lực chiến đấu của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi.

Vù!

Luồng sát quang đã chém mọi người ở trên cao ra thành nhiều mảnh, ai nấy đều khiếp sợ rồi trốn đi.

Ngô Bình chợt biến mất, sau đó thi triển thuật Thân Áo rồi tung một quyền vào ngực một tu sĩ tầng thứ hai Đạo cảnh làm máu tươi chảy ra, người đó chết ngay lập tức.

Những người còn lại hoảng hốt bỏ chạy, nhưng tốc độ của Ngô Bình quá nhanh, anh đã tung tiếp một quyền ra giết chết cường giả tầng thứ hai Đạo cảnh còn lại.

Tu sĩ tầng thứ ba Đạo cảnh thấy tình hình không ổn thì hét lên: “Cậu bạn, có gì thì từ từ nói…”

“Chết đi!”

Ngô Bình thi triển thuật Huyền Áo, 64 ảo ảnh đã xuất hiện xung quanh người này, sau đó kết thành một sát trận Huyền Áo.

Phụt!

Người ông ta bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, thần hồn bị huỷ diệt, lập tức mất mạng.

Nhóm tu sĩ Đạo cảnh có thực lực mạnh nhất vừa chết, những người khác đã tan tác chim muông, Ngô Bình thúc giúc sát quang xử lý họ nốt.

Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn nhủi, tất cả trai gái già trẻ cao trên một mét rưỡi và từ Bí cảnh trở lên của nhà họ Hồng đều đã bị giết hết, thi thể nằm đầy rãy, máu chảy thành sông.

Sau khi mọi thứ kết thúc, có hơn 3000 thi thể nằm dưới đất, đúng là thảm cảnh! Phụ nữ, người già và trẻ nhỏ không bị giết thì ngồi khóc một bên.

Song, Ngô Bình không hề có cảm giác tội lỗi. Nếu anh không tiêu diệt nhà họ Hòng thì họ cũng sẽ xử lý người nhà anh.

Sau đó, Ngô Bình đã chặt đầu của ba tu sĩ Đạo cảnh rồi xách đến Ngạo Thế Đan Tông.

Lúc này, tông chủ đang mở cuộc họp với các trưởng lão, vừa hay cũng nhắc đến Ngô Bình. Thông tin anh giành được vị trí đầu tiên trong đại hội quần hùng đã lan khắp Tiên Giới Nguyên Sử.

Nhận được tin này, Ngạo Thế Đan Tông vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ là người bị họ đuổi đi lại có thiên bẩm cao siêu đến vậy.

Thượng tông chủ Trương Ngạo Nhiên thật lòng cũng thấy hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi nên ông ấy cũng không làm thế nào khác được. Dẫu sao bây giờ, Ngạo Thế Đan Tông cũng không có gì khác trước.

“Thượng tông chủ, Ngô Bình đó mở đan lâu rồi bán đắt hàng lắm, toàn bán những đan dược sở trường của chúng ta. Đan dược cậu ta bán không chỉ có chất lượng tốt hơn mình, mà giá cũng mềm hơn. Nếu cứ để như vậy thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ mất hết khách”.

Trương Ngạo Thiên nói: “Bổn tông chủ cũng rất chú trọng chuyện này, mọi người thấy chúng ta cần làm gì?”

“Tên này đã phản bội môn phái, nếu có cơ hội thì mình phải diệt trừ, không thì nhất định hắn sẽ đối đầu với chúng ta”.

Một trưởng lão có địa vị khá cao trầm giọng nói, những người khác cũng hùa theo.

Trương Ngạo Thiên trầm mặc một lát rồi nói: “Được, vậy hãy nghĩ ra một cách ổn thoả, làm sao xử lý hắn càng nhanh càng tốt”.

“Định giết tôi à? Các người nhắm làm được không?”, đột nhiên có một giọng nói vang lên, ba cái đầu người bay từ ngoài vào rồi lắn tới chân của Trương Ngạo Thiên.

Sau đó, Ngô Bình bước vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Chương 2373: Giết thượng tông chủ

Trương Ngạo Nhiên đứng bật dậy, sau khi nhìn thấy ba cái đầu trên mặt đất, ông ta lạnh giọng nói: “Cậu to gan quá đấy! Dám tiêu diệt nhà họ Hồng”.

Lúc này, Trương phu nhân đã lao từ phía sau ra, khi nhìn thấy mấy cái đầu đó, bà ta bật khóc nức nở: “Đại ca, bố!”

Trương Ngạo Nhiên là một người cực kỳ thông minh, ông ta lập tức đoán được một là thực lực của Ngô Bình đã tăng lên rất nhiều, hai là anh có một chỗ dựa vững chắc, không thì không thể tiêu diệt nhà họ Hồng dễ dàng như thế được. Tuy nhà họ Hồng không bằng Ngạo Thế Đan Tông, nhưng không phải ai muốn diệt cả tộc cũng được.

Ngô Bình: “Nhà họ to gan dám có ý đồ xấu với gia đình tôi, vậy nên tôi phải ra tay trước để xử lý”.

Trương phu nhân chỉ vào Ngô Bình rồi mắng: “Ngạo Nhiên, mau giết nó đi để báo thù cho người nhà của tôi”.

Trương Ngạo Nhiên hít sâu một hơi, sau đó lườm vợ mình rồi nói: “Im miệng! Chưa đến lượt bà lên tiếng ở đây đâu!”.

Dứt lời, ông ta nhìn snag Ngô Bình rồi nghiêm giọng hỏi: “Thầy Ngô, giờ cậu muốn sao?”

Ngô Bình lườm ông ta: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng chứ? Giờ Ngạo Thế Đan Tông các ông muốn gì?”

Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi nói: “Thầy Ngô, tốt xấu gì cậu cũng từng là một thành viên của Ngạo Thế Đan Tông, hơn nữa chúng ta cũng không có thâm thù gì. Tôi nghĩ không cần thiết đến mức không đội trời chung đúng không?”.

Ngô Bình cười mỉa: “Sao giờ ông lại nói vậy? Ban nãy ông còn đòi xử lý tôi cơ mà”.

Trương Ngạo Nhiên bình thản nói: “Trước khác, giờ khác. Trước kia, tôi đã đánh giá thấp cậu. Giờ tôi thu lại lời nói đó, sau này cậu có thể tuỳ ý luyện chế đan dược, Ngạo Thế Đan Tông tuyệt đối không can thiệp”.

Trương phu nhân vừa nghe thấy thế thì tức giận nói: “Không được! Phải giết nó để trả thù cho người nhà tôi”.

Trương Ngạo Nhiên cau mày nói: “Bà lui ra đi!”

Trương phu nhân oán hận nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tôi sẽ không tha cho cậu đâu, cậu và người nhà của cậu cứ chờ mà bồi táng đi”.

Bà ta vừa nói dứt câu thì có một luồng sát quang bay tới, nó tiến tới gần Trương phu nhân rồi chém đầu bà ta xuống. Sau đó tia sát quang đã bay lại về tay Ngô Bình, còn thi thể của Trương phu nhân thì ngã xuống đất.

Trương Ngạo Nhiên vừa tức vừa giận: “To gan!”, sau đó ông ta tung một sát quang về phía Ngô Bình.

Ngô Bình bình thản vung tay lên, tia sáng quang bị anh bắt tay lên. Sau đó, anh lấy Kiếm Hồ ra, các đường kiếm nhỏ bay lên cao rồi lia về phía Trương Ngạo Nhiên. Ông ta sợ hãi lùi lại, nhưng mới lùi được mấy bước thì đã Ngô Bình đã xuất hiện ở phía sau rồi tung một cú đấm vào lưng.

Dẫu sao Trương Ngạo Nhiên cũng là cao thủ tầng thứ tư Đạo cảnh, ông ta hét lên một tiếng, một tấm lá chắn xuất hiện sau lưng, mặt ngoài của lá chắn bắn ra mười mũi thương như những con rắn độc bò về phía Ngô Bình.

Phụt!

Song, Ngô Bình bất ngờ biến mất, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không rồi đánh vào ngực của Trương Ngạo Nhiên.

Trương Ngạo Nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, ngực lún xuống rồi ngã ra đất, các đường kiếm nhỏ nhân đó đuổi theo rồi chém ông ta ra thành nhiều mảnh nhỏ.

Trương Ngạo Nhiên chết, tất cả những người khác đều sững sờ, đứng yên bất động. Đến thượng tông chủ còn bị giết chết thì họ càng không phải đối thủ, hơn nữa khí tức của Ngô Bình quá mạnh, ai nấy đều khiếp sợ.

“Các người cũng chết cùng ông ta đi!”, Ngô Bình đã làm thì phải làm đến cùng, anh sẽ không để cho ai sống hết.

Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói vọng vào: “Thầy Ngô, xin hạ thủ lưu tình!”

Ngô Bình nhìn thấy Thần Bằng đi vào.

Hai người có quan hệ khá thân nên Ngô Bình nói: “Thần tông chủ, là Ngạo Thế Đan Tông định làm hại tôi, tôi chỉ đáp trả thôi, làm thế cũng không quá đáng chứ?”

Thần Bằng: “Thầy Ngô, cách làm của cậu không sai! Sau khi Trương Ngạo Nhiên làm tông chủ đến nay, ông ta chỉ trọng dụng người mình, làm các tông chủ như chúng tôi không có đất dụng võ, hôm nay cậu giết cũng đáng!”

Dứt lời, ông ấy nhìn những người khác: “Các vị trưởng lão, các vị thấy sao? Nếu các ông đứng về phái Trương Ngạo Nhiên thì đứng sang đây và chịu hình phạt của thầy Ngô, còn nếu đồng ý đứng về phe tôi thì đứng sang đây với tôi. Chúng ta sẽ bầu lại một thượng tông chủ mới, để tiếp tục dẫn dắt Ngạo Thế Đan Tông bước tiếp!”

Ai cũng là người thiết thực, một bên là có thể bị giết, một bên là an toàn thì nếu là người bình thường, chắc ai cũng sẽ chọn vế sau.

Vì thế, những người này đều nói: “Chúng tôi đứng về phía Thần tông chủ!”

Thần Bằng: “Tốt! Xem ra các vị đều rất sáng suốt nên mới đưa ra quyết định sáng suốt như thế. Nhưng Ngạo Thế Đan Tông ta đã đắc tội với thầy Ngô, dù gì cũng phải có bồi thường cho cậu ấy chứ?”

Mọi người đều nói: “Chúng tôi sẽ nghe theo quyết định của Thần tông chủ”.

Thần Bằng gật đầu nói: “Chúng ta đã cất giữ ba viên đan dược thượng cổ, tôi nghĩ có thể tặng cho thầy Ngô làm quà bồi thường, các vị thấy sao?”

Mọi người nghe song thì đều ngẩn ra, nhưng sau đó đều gật đầu tán thành.

Đúng là Ngạo Thế Đan Tông có ba viên đan dược, nhưng từ ngày môn phái ra đời đến nay chưa ai từng thử nên cũng không thể sử dụng chúng được. Vì thế lâu nay họ chỉ giữ vậy thôi, chứ cũng không thấy chúng có lợi ích gì.

Theo mọi người thấy, tặng cho Ngô Bình cũng được, như thế sẽ khiến anh bớt giận.

Thấy mọi người đồng ý, Thần Bằng tiến lên nói: “Thầy Ngô, cậu thấy thế được không?”

Ngô Bình: “Nếu Thần tông chủ đã có lòng thì tôi cũng có dạ. Nhưng nếu Ngạo Thế Đan Tông dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi thì nhất định tôi sẽ san bằng nơi này”.

Thần Bằng: “Cậu yên tâm, tôi đám bảo sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra”.

Thần Bằng lệnh cho người đi lấy ba viên đan dược kia, chúng được cất trong ba cái lò luyện nhỏ. Cách cái lò, Ngô Bình cũng có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của chúng.

Anh cất đi rồi nói: “Cáo từ!”

Ngô Bình đi rồi, Ngạo Thế Đan Tông đã bầu lại tông chủ mới. Do lần này Thần Bằng đã cứu vãn cục diện nên được rất nhiều người ủng hộ và đã trở thành thượng tông chủ mới.

Thật ra Ngạo Thế Đan Tông cũng có khá nhiều trưởng lão cốt cán, nhưng khi Ngô Bình ra tay, cũng có mấy người định đánh tra rồi. Nhưng họ đều bị khí tức của anh doạ sợ, thêm sự bất mãn với Trương Ngạo Nhiên nên mới quyết định mặc kệ. Bây giờ, Thần Bằng làm thượng tông chủ mới, họ cũng thở phào một hơi.

Sau khi lên chức, Thần Bằng lập tức đi gặp các nhân vật cốt cán kia và đều nhận được sự công nhận của họ.

Ngô Bình không biết rằng lần ra tay này của mình đã thay đổi cục diện của Ngạo Thế Đan Tông, dưới sự quản lý của Thần Bằng, Ngạo Thế Đan Tông đã có được thành tự xưa nay chưa từng có, nhưng đó là chuyện của sau này.

Anh về nhà thì nhớ tới lò luyện đan Đạo cảnh của Nguyệt Thanh Ảnh. Khi ấy, tu vi của anh chưa cao nên không thấy lấy đan dược bên trong ra được. Giờ anh đã đạt tới cảnh giới Tiểu Thần Kiếp, chắc chắn có thể dễ dàng lấy viên đan dược đó ra được.

Nghe thấy ý của Ngô Bình, Nguyệt Thanh Ảnh lập tức lấy lò luyện ra.

Nó cao 12 mét, khí tức của viên đan dược ở bên trong rất mạnh. Ngô Bình mặc Thất Thần Giáp lên, thần anh của anh đứng trước lò luyện rồi đập nhẹ một cái.

Ngay sau đó, lò luyện mở ra, một tia sáng ngũ sắc hình người bay lên cao rồi định bỏ chạy. Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước nên bàn tay to của thần anh đã chộp lên trước và bắt lấy tia sáng.

Tia sáng vùng vẫy nhưng nhanh chóng bị Ngô Bình chế trụ, sau đó nó đã ngoan ngoãn kết thành một viên đan dược. Viên đan dược này không có hình tròn, mà trông rất mập mạp.

Nhìn thấy viên đan dược ấy, Nguyệt Thanh Ảnh hô lên: “Anh Bình, đây là đan dược gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Đây là Đại Đạo Thánh Thai Đan! Uống nó vào thì có thể tăng khả năng thành công ngưng tụ thánh thai”.
Chương 2374: Đại Đạo Thánh Thai Đan

Tầng thứ tư của Đạo cảnh có tên là cảnh giới Thánh Thai, khi này sẽ cần ngưng tụ thánh thai đại đạo. Tỉ lệ đột phá thành công từ tầng thứ ba đến tầng thứ tư là rất thấp, ba, bốn mươi tu sĩ tầng thứ ba mới có một người may ra thành công.

Đương nhiên dù có thất bại thì cũng có thể đột phá lại, nhưng lần đột phá đầu tiên có tỉ lệ thành công cao nhất, càng về sau thì tỉ lệ thành công càng thấp. Vì thế, nếu lần đầu tiên không thành công thì tỉ lệ về sau là rất nhỏ.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thán: “Có cả loại đan dược này ạ, đan dược kỳ diệu thật!”

Ngô Bình đưa nó cho cô ấy rồi cười nói: “Em đưa đan dược cho bác Nguyệt đi, bác ấy vừa hay ở tầng thứ ba Đạo cảnh. Chờ khi bác ấy đột phá thì có thể uống nó”.

Nguyệt Thanh Ảnh nghệt ra một lúc mới lắc đầu nói: “Anh Bình, viên đan dược này quý quá, em không lấy được”.

Ngô Bình cười nói: “Chính vì nó quý nên em mới tặng cho em”.

Nguyệt Thanh Ảnh vô cùng cảm động, cô ấy ôm chầm lấy anh rồi nói: “Anh Bình, cảm ơn anh”.

Ngô Bình nựng má cô ấy rồi nói: “Em mau đi đi, chắc bác Nguyệt sẽ vui lắm đấy!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh đi với em nhé!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế chờ anh một lát, để anh tu luyện thêm một lò Lục Phúc Đan rồi mang đi một thể”.

Lục Phúc Đan là một trong ba loại đan dược mà Ngô Bình hứa sẽ luyện chế cho Nguyệt Thị, đan dược này rất quý, cấp tam phẩm cũng bán được với giá 300 tỷ.

Bây giờ, tu vi của anh đã cao hơn trước. Lò thứ nhất đã có thành phẩm là đan dược nhị phẩm, vì thế anh đã cầm hai viên rồi đi cùng Nguyệt Thanh Ảnh đến gặp Nguyệt Đông Thăng.

Lúc này, Nguyệt Đông Thăng đang ngồi trong phòng sách, mặt mày vô cùng nhăn nhó. Thì ra, hôm qua trong đại hội của gia tộc, hầu hết các gia chủ của chi phủ đều phải đối ông ta, các tộc lão thì chưa có thái độ rõ ràng, hình như cũng không muốn tiếp tục ủng hộ ông ta nữa.

Ông ta định đi tìm Nguyệt Tổ, nhưng cuối cùng lại thôi. Ngày xưa, Nguyệt Tổ đã tuyên bố là không tham gia vào tranh chấp trong tộc nữa, ai có thể làm tông chủ thì phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Nguyệt Đông Thăng nhớ lại những năm qua, mình đã tận tuỵ với gia tộc, làm việc công bằng, thưởng phạt nghiêm minh. Ông ta không hiểu tại sao những người khác lại phản đối mình, sau đó ủng hộ một người không bằng ông ta.

Quản gia chợt hớt hải đi vào rồi cười nói: “Lão gia, tiểu thư và Ngô công tử đến ạ”.

Nỗi buồn trong lòng Nguyệt Đông Thăng lập tức biến mất, ông ta cười nói: “Tôi ra ngay”.

Ngô Bình vừa ngồi xuống trong đại sảnh thì Nguyệt Đông Thăng đi ra, ông ta cười nói: “Tiểu Ngô, cháu ăn trưa chưa? Trưa này cùng ăn với bác nhé, tiện thể gặp người nhà bác luôn”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Bố, chuyện ấy để sau, bố nhìn cái này đi đã”.

Cô ấy giơ một viên đan dược ra trước mặt Nguyệt Đông Thăng.

Nguyệt Đông Thăng cũng có chút kiến thức về đan dược, sau khi nhìn thấy viên đan dược như một đứa bé ấy thì buột miệng nói: “Đây là … đan dược Đạo cảnh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh đắc ý nói: “Đúng vậy, hơn nữa nó còn có thể giúp bố đột phá lên đan dược Thánh Thai, tên của nó là Đại Đạo Thánh Thai Đan”.

Nguyệt Đông Thăng kinh ngạc rồi hỏi Ngô Bình: “Thật ư?”

Ngô Bình gật đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi”.

Nguyệt Đông Thăng dè dặt cầm lấy viên đan dược rồi hỏi Ngô Bình: “Tiểu Ngô, viên đan dược này cấp mấy, bác có uống được không?”

Ngô Bình: “Người luyện chế ra viên đan dược này có trình độ rất cao, nên nó có cấp thượng thượng phẩm”.

Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Ông trời thật ưu ái ta! Chờ ta đột phá lên tầng thứ tư Đạo cảnh rồi thì để xem các người còn phản đối ta nữa không?”

Nghe thấy thế, Nguyệt Thanh Ảnh cau mày nói: “Có chuyện gì thế ạ? Ai chống đối bố cơ?”

Nguyệt Đông Thăng phẫn hận nói: “Gia chủ của mấy chi bên dưới cùng một vài tộc lão, chắc họ đã bắt tay với nhau định bầu người khác làm trưởng tộc”.

Nguyệt Thanh Ảnh rất thông minh, cô ấy ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có phải Nguyệt Thánh Phi không ạ?”

Nguyệt Thánh Phi là một trong các tộc lão, ông ta có địa vị chỉ sau Nguyệt Đông Thăng nên tầm ảnh hưởng khá lớn. Hơn nữa, người này còn rất mưu mô, thường xuyên tỏ thái độ vô lễ và coi thường Nguyệt Đông Thăng.

Nguyệt Đông Thăng rất không ưng người này, nhưng lại chẳng làm gì được. Vì Nguyệt Thánh Phi rất được các tộc lão khác ủng hộ.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Ngoài ông ta ra thì còn ai vào đây nữa?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười mỉa: “Thật ra Nguyệt Thánh Phi luôn kết bè kéo phái, nếu anh Bình không xuất hiện thì kiểu gì ông ta cũng tạo phản trong khoảng chục năm nữa. Nhưng giờ ông ta rút ngắn thời gian lại cũng là chuyện hay”.

Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên: “Thanh Ảnh, con nhìn nhận vấn đề thật sáng suốt! Đúng thế, tất cả là nhờ Tiểu Ngô. Hai loại đan dược mà cậu ấy luyện chế cho Nguyệt Thị vừa có chất lượng tốt, giá cả lại phải chăng. Ngoài ra, cậu ấy còn giành được vị trí đầu tiên ở đại hội quần hùng. Điều này khiến Nguyệt Thánh Phi cảm thấy bị đe doạ, ông ta biết nếu giờ không ra tay thì sau không còn cơ hội nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vì thế, bố không phải lo, ông ta tạo phản vào lúc này cũng đâu thành công được? Huống hồ, con và anh Bình đều đứng về phe bố mà”.

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Bố cũng nghĩ thế, nhưng gặp phải chuyện này vẫn thấy bực”.

Sau đó, Ngô Bình lại lấy Lục Phúc Đan ra rồi nói: “Bác Nguyệt, đây là Lục Phúc Đan, bác xem đi”.

Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên rồi cười nói: “Lục Phúc Đan, cháu lại luyện chế thành công rồi à, tốt quá rồi!”

Đúng lúc này, lại có người vội vã chạy vào báo: “Gia chủ, không hay rồi! Ma Môn đột nhiên cử cao thủ đến tấn công hai pháo đài của Nguyệt Thị”.

“Cái gì?”, Nguyệt Đông Thăng kinh ngạc: “Nhanh triệu tập quân!”

Người kia ảo não nói: “Gia chủ, bên ngoài có gia chủ của mấy chi phụ đều không đồng y xuất quân hỗ trợ mình”.

Nguyệt Đông Thăng tức đến mức tím mặt: “Lũ ngu này, sao lại tạo phản đúng lúc này chứ, đúng là đáng chết!”

Ông ta nói với Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, Tiểu Ngô, hai đứa chờ ở đây. Bố phải đi xử lý Ma Môn”.

Nguyệt Thanh Ảnh lo lắng nói: “Bố, bây giờ các chi đều không ủng hộ mình, các tộc lão chắc cũng thế thôi, chắc chắn là họ cố ý. Một khi pháo đài sụp đổ thì họ càng có lý do để hạ bệ bố”.

Nguyệt Đông Thăng cười lạnh: “Không có họ thì bố vẫn hạ được Ma Môn như thường, con đừng lo!”

Ngô Bình: “Bác Nguyệt, để cháu đi với bác. Gây đây, cháu đã tu luyện được khá nhiều tài năng, vừa hay đang cần thử nghiệm”.

Nguyệt Đông Thăng đã được chiêm ngưỡng thực lực của Ngô Bình nên cười nói: “Tiểu Ngô, nếu có cháu giúp thì tốt quá rồi, chúng ta cùng đi giết Ma tộc”.

Dứt lời, cả hai bay lên cao rồi tiến về phía pháo đài.

Họ vừa bay được một đoạn thì nhìn thấy có hai tốp cao thủ tấn công ở phía trước, một bên là tu sĩ Ma Môn mặc áo giáp đen, trong đó có hơn trăm tu sĩ ở cảnh giới Thần Thông và năm cao thủ cảnh giới Đạo cảnh. Bên còn lại là đệ tử của Nguyệt Thị, giờ họ đã bị giết mấy chục người, số còn lại chỉ miễn cưỡng chống trả, vừa đánh vừa lùi.

Nguyệt Đông Thăng hét lên rồi đổi sang áo giáp, sau đó tấn công lên.

Năm cao thủ Đạo cảnh có ba người lạnh lùng đứng một bên quan sát, Nguyệt Đông Thăng vừa đến thì họ ra tay ngay, sau đó tấn công ông ta.

Nguyệt Đông Thăng lớn giọng nói: “Tiểu Ngô, cháu giải quyết hai đứa đó đi”.

Ngô Bình đáp lời rồi mặc áo giáp Đạo cảnh cùng Thất Thần Giáp lên, đeo cả nhẫn Cửu Long rồi tấn công một tu sĩ Đạo cảnh tầng thứ nhất trong số đó.

Tu sĩ kia vừa giết được một đệ tử của Nguyệt Thị thì thấy có người tới gần, hắn gầm lên rồi tung một quyền ra, ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một cái đầu lâu.

Phụt!

Nắm đấm đó vừa bay tới đã bị Ngô Bình phá tan, cánh tay của tên kia nổ tung.

Cứ thế, Ngô Bình đã tung chiêu để tiêu diệt cường giả tầng thứ nhất này.

Bốn cao thủ còn lại khiếp sợ, không ngờ một người trông tầm thường như Ngô Bình lại có thực lực mạnh như vậy.

“Cẩn thận!”, có một người trên không nhắc nhở, sau đó mặc Nguyệt Đông Thăng mà đánh xuống dưới.

Tên này có tu vi cao hơn một chút, là tầng thứ hai Đạo cảnh. Tu sĩ Ma đạo này có thể chất mạnh mẽ, không cần dùng vũ khí mà trực tiếp tấn công Ngô Bình.
Chương 2375: Đánh đuổi Ma Môn

Ngô Bình giơ tay phải lên rồi dùng chưởng đỡ cú đấm của tên kia, anh lập tức túm được nắm đấm của gã, tay còn lại anh tung một cú đấm tạo ra rất nhiều ảo ảnh cùng tấn công tu sĩ kia.

Bụp, bụp!

Đây là một tỏng các thuật Thân Áo mà Ngô Bình tu luyện, nó có tên là Bách Quyền Loạn Tinh. Anh chỉ dùng một đòn đã đánh cho cao thủ tầng thứ hai Đạo cảnh kia ra bã, chết tươi.

Tên còn lại ở tầng thứ nhất Đạo cảnh biên sắc mặt rồi lao vút lên cao định bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đuổi theo rồi tung một chưởng vào lưng, sau đó cũng chết ngay.

Ba trong năm tu sĩ Đạo cảnh đã bị giết, hai người còn lại thấy không ổn nên hét lên, cả đoàn quân của Ma Môn lập tức rút lui.

Ngô Bình định đuổi theo tiếp, nhưng Nguyệt Đông Thăng nói: “Tiểu Ngô, đừng đuổi nữa. Có bài học lần này rồi thì chắc chắn chúng không dám tấn công Nguyệt Thị trong một thời gian ngắn đâu”.

Những binh sĩ ra sức chống trả địch lần lượt đi tới bái kiến Nguyệt Đông Thăng, ông ta nói: “Mọi người giỏi lắm, đánh bại Ma Môn và lập công lớn rồi, tôi sẽ trọng thưởng cho từng người. Các đệ tử chẳng may bỏ mạng, người nhà sẽ được nhận đề bù thích đáng”.

Lúc này, một tốp nhân vật đầu não của Nguyệt Thị đang tập trung ở địa bàn của mình. Họ đều hẹn nhau không cử binh đi giúp Nguyệt Đông Thăng, nếu không có họ hỗ trợ thì Nguyệt Đông Thăng không thể chống đỡ trước sự tấn công của Ma Môn được. Lần này, chẳng những ông ta để mất pháo đài, mà còn gây tổn hại nhiều thành viên của Nguyệt Thị.

Đến lúc đó, họ có thể khởi binh đến hỏi tội, sau đó ép Nguyệt Đông Thăng từ chức rồi đưa Nguyệt Thánh Phi lên.

Một trưởng tộc của chi phụ thuộc Nguyệt Thị cười nói: “Thánh Phi, chờ Nguyệt Đông Thăng về, ông hãy vặn hỏi đầu tiên. Khi đó, chúng tôi sẽ hùa theo, để tôi xem ông ta còn mặt mũi nào tiếp tục ngồi ghế trưởng tộc nữa không”.

Nguyệt Thánh Phi là một người đàn ông trung niên anh tuấn, ông ta cười nói: “Cảm ơn các vị đã coi trọng Thánh Phi tôi, sau này khi việc thành công, nhất định tôi sẽ hậu tạ! Trong năm năm, mọi người sẽ không cần nộp phí lên trên, cứ giữ lại mà tiêu sài”.

Mọi người nghe xong thì đều vui vẻ, vì trước đó Nguyệt Đông Thăng kiểm soát các chi phụ cùng trưởng tộc rất chặt, ai cũng phải nộp một nửa thu nhập mỗi năm. Giờ Nguyệt Thánh Phi làm vậy, họ vui còn không kịp.

Cả đám đang tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp thì chợt có tiếng chuông vang lên bên ngoài. Nghe thấy tiếng chuông ấy, Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Đây là tín hiệu triệu trưởng tộc triệu tập tất cả mọi người đến họp, lẽ nào Nguyệt Đông Thăng lại bại trận nhanh như vậy? Mau, chúng ta đi xem thôi”.

Tất cả gia chủ của chi phụ và các tộc lão đều đi tới đại điện của Nguyệt Thị.

Lúc này, Nguyệt Đông Thăng vầ Ngô Bình, còn có Nguyệt Thanh Ảnh và những người trung thành với ông ta đều đang ở đây.

Chờ mọi người đến đủ, Nguyệt Đông Thăng nói: “Các vị, ban nãy Ma Môn đột nhiên tấn công biên giới, tôi và các đệ tử đã liều mạng chống đỡ. Qua trận khổ chiến, chúng ta đã giết được ba tu sĩ Đạo cảnh và chém chết 19 tu sĩ Thần Thông”.

Nghe thấy thế, mọi người ở phe của Nguyệt Đông Thăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó không ngừng reo hò. Ngược lại, người bên phía Nguyệt Thánh Phi thì đều có vẻ kinh hoàng cùng thất vọng.

Nguyệt Thánh Phi không nhịn được nói: “Với thực lực của ông mà có thể giết được ba cao thủ của Ma Môn ư?”

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Một mình tôi thì đương nhiên là không, may mà có Tiểu Ngô ra mặt giúp đỡ”, nói rồi, ông ta vỗ vai Ngô Bình.

Nói đến đây, Nguyệt Đông Thăng chợt sầm mặt nói: “Ma Môn xâm nhập, chuông cảnh báo đã vang nhưng lại có người không chịu xuất binh, mà trơ mắt nhìn người của gia tộc mình bị giết. Những người như vậy còn đủ tư cách ở trong Nguyệt Thị nữa không?”

Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông nói thế là có ý gì?”

Nguyệt Đông Thăng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thánh Phi rồi lạnh giọng nói: “Người bảo họ ám binh bất động chính là ông đấy!”

Nguyệt Thánh Phi cười mỉa: “Nguyệt Đông Thăng, ông đừng có nói bậy, ông có bằng chứng không?”

Nguyệt Đông Thăng: “Ông cần bằng chứng chứ gì? Được thôi!”

Ông ta vung tay lên, lập tức có hai cao thủ đi tới trước mặt một tu sĩ trung niên, sau đó đè ông ta xuống đất rồi dùng đao kề vào cổ.

Nguyệt Đông Thăng bước tới rồi lạnh lùng nói: “Ông là gia chủ của chi phía Bắc Nhất, cách nơi xảy ra sự việc gần nhất. Vì thế, ông sẽ nhận được thông báo đầu tiên, tại sao không cho quân đi chi viện?”

Nguyệt Thị đã trải qua nhiều năm phát triển nên đã có thêm các chi phụ ở các phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Trong đó chi phía Bắc chi ra thành Bắc Nhất, Bắc Nhị và Bắc Tam.

Gia chủ của chi Bắc Nhị nổi giận nói: “Nguyệt Đông Thăng, tôi không chi viện thì sao? Ông tưởng mình còn ra lệnh được cho tôi nữa à?”

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Tôi cho ông một cơ hội, hãy nói ra kẻ chủ mưu phía sau. Ông mà không nói thì tôi sẽ giết ông ngay”.

“Ông dám!”, người kia tức tối nhìn Nguyệt Đông Thăng mà không chút sợ hãi.

“Giết!”

Ngô Bình rút trường đao ra rồi chém tên đó, đầu ông ta rơi xuống đất, máu tươi bắn xa mấy mét.

Thấy thế, tất cả mọi người đều đứng hình. Ngay sau đó, cả đám đều bắt đầu hoàng sợ.

“Cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách giết người của Nguyệt Thị!”

“Đúng thế, người ngoài này dám giết gia chủ của chi phía Bắc Nguyệt Thị, xử lý hắn đi!”

Đám kia bắt đầu hét lên, sau đó định ra tay với Ngô Bình.

Vì thế, anh đã phóng khí tức của cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh ra, đám kia lập tức im bặt, ai nấy đều có vẻ khiếp sợ.

Giết xong tên thứ nhất, Nguyệt Đông Thăng nhìn sang người thứ hai rồi nói: “Ông là gia chủ của chi Đông Nhất, bên thứ hai nhận được tin xin cứu viện chính là ông, tại sao không ra tay?”

Trông thấy đôi mắt đỏ ngàu của Nguyệt Đông Thăng, người đó cảm thấy nguy hiểm nên nhìn sang Nguyệt Thánh Phi rồi nói: “Gia chủ, là Nguyệt Thánh Phi yêu cầu chúng tôi làm vậy. Thật ra tôi cũng muốn đi chi viện lắm, nhưng ông cũng biết ông ta có thế lực mạnh ra sao rồi đấy, nên tôi không dám cãi lại”.

Nguyệt Thánh Phi nhăn mặt rồi lườm người kia.

Nguyệt Đông Thăng lại hỏi thêm vài người nữa, họ đều chỉ thẳng mặt Nguyệt Thánh Phi.

Lúc này, Nguyệt Thánh Phi tức tối đập bàn rồi hét lên: “Nguyệt Đông Thăng, ông khỏi cần hỏi nữa. Đúng là tôi không cho họ xuất quân đấy”.

Nguyệt Đông Thăng nhìn Nguyệt Thánh Phi rồi hỏi: “Ông có biết hành vi của mình đã hại chết bao nhiêu đệ tử của Nguyệt Thị không?”

Nguyệt Thánh Phi cười phá lên: “Chết vài nhân vật nhỏ thì có sao? Nguyệt Đông Thăng, ông đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, ngày xưa ông cũng dùng cách tương tự để ngồi lên vị trí này đấy thôi”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Tôi không thèm phí lời với ông. Giờ ông có hai lựa chọn, một là tự sát trước mặt mọi người để lấy cái chết đền tội! Hai là tôi sẽ đích thân ra tay, khi ấy gia đình ông cũng bị vạ lây đó”.

Nguyệt Thánh Phi không chút sợ hãi nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông tưởng tôi chưa có chuẩn bị gì à? Tôi đứng đây này, thích làm gì thì làm đi!”

Nguyệt Đông Thăng cười mỉa: “Có người bảo vệ ông à?”

“Đúng thế?”

Đột nhiên có một bà lão giàu nua đi từ bên ngoài vào. Lưng bà ta đã còng, lúc bước đi, người cong đến 90 độ.

Bà ta cầm một cái gậy đầu rồng, bên dưới trao một chỗi đầu lâu trẻ em.

Nhìn thấy bà ta, Nguyệt Đông Thăng híp mắt lại: “Quỷ bà bà! Bà định xen vào chuyện của Nguyệt Thị à?”

Quỷ bà bà cười nói: “Nguyệt Thánh Phi giờ là đồ đệ của tôi, nó gặp nguy hiểm thì người làm sư phụ như tôi sao đứng nhìn được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK