Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Thanh: “Ta đã tu hành ở Hỗn Độn Giới nửa tháng, tu vi cũng đã được ổn định. Ta chuẩn bị ba ngày sau sẽ đi vào Thánh Hoàng Chi Cảnh. Đến lúc đó, ta cần yêu cầu vài vị hộ pháp”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Lý chúa tể là người có thể tin tưởng được, cũng có thể mời chúa tể Trần Hoài Long đến đây”.

Tử Thanh: “Còn cần một vị cường giả là Bán Bộ Thánh Hoàng”.

Ngô Bình suy xét thêm một chút, nói: “Vậy ta đi đến Nguyên Thủy Tiên Cung một chuyến, mời sư tôn Nguyên Thủy Đạo Tôn của ta ra mặt”.

Đôi mắt đẹp của Tử Thanh sáng ngời: “Nguyên Thủy Đạo Tôn sao? Tu vi của ông ấy bây giờ đã không thua Thánh Hoàng. Nếu ông ấy chịu ra mặt, thì không còn gì tốt hơn”.

Ngô Bình nói trước với mấy người mấy lời, sau đó anh mở Thánh Môn, đi về Nguyên Thủy Sơn, đi gặp Giang Đạo Sinh trước.

“Sư huynh, ta muốn mời sư tôn làm hộ pháp cho một người chị của ta, cô ấy sắp đi sâu vào Thánh Hoàng Chi Cảnh, sư tôn có thời gian không?”

Giang Đạo Sinh vô cùng giật mình: “Sư đệ, chị của ngươi muốn đi sâu vào Thánh Hoàng Chi Cảnh? Thánh Hoàng có thể ngang hàng với sư tôn!”

Ngô Bình gật đầu: “Chị ấy có cơ hội rất lớn để thăng lên làm Thánh Hoàng”.

Giang Đạo Sinh gật đầu: “Đây là chuyện tốt. Nếu đối phương đáng tin, chắc chắn tám phần sư tôn sẽ chịu rời núi. Đi, vi huynh đi với ngươi một chuyến!”

Hai người độn quang, đi đến trước Hỗn Độn Giới, Ngọc Kinh Tiên Cung.

Đi đến trước tiên cung, tiên đồng trông cửa đi đón hai người vào.

Lúc này đây, Nguyên Thủy Đạo Tôn đang ngồi ở trên giường mây, đánh cờ với một người trung niên. Người trung niên kia có vầng trán rộng, cằm nhọn, tóc không có bao nhiêu nhưng lỗ tai lại rất lớn, vành tai dài gần như đụng đến bả vai. Ông ấy mặc một bộ đạo bào màu trắng, râu quai nón thưa thớt, lúc này đang vuốt râu suy nghĩ.

Nhìn thấy người trung niên này, Ngô Bình lập tức sinh ra một loại cảm giác thân thiết.

Thoạt nhìn, trông Nguyên Thủy Đạo Tôn trẻ hơn rất nhiều, ông ấy giơ tay vẫy vẫy Ngô Bình, nói: “Đồ nhi, mau đến đây, tham kiến Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn”.

Cuối cùng Ngô Bình cũng nhớ ra, lúc trước khi anh tìm hiểu về Thái Thượng Chung, đã có được Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo Kinh! Anh vội vàng tiến lên cúi đầu thật sâu: “Vãn bối, tham kiến Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn!”

Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn hơi hơi mỉm cười, nói: “Lão phu nhớ ra cậu, lúc trước cậu tìm hiểu chuông Thái Thượng. Hơn nữa, cậu cũng coi như là đệ tử thân truyền của ta”.

Nói xong, ông ấy nhìn về phía Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Nguyên Thủy lão ca, ngươi cướp đệ tử của ta, chuyện này huynh phải giải thích rõ ràng”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn trợn trắng mắt nhìn Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn: “Giải thích cái con khỉ! Nếu như cậu ấy là đệ tử của ngươi, thì sau ông còn bỏ cậu ấy ở dưới? Nếu như ta là ngươi, thì sớm đã gọi vào bên người rồi”.

Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn vuốt râu mỉm cười, nói: “Vẫn chưa tới lúc thích hợp, ta hy vọng cậu ấy có thể rèn luyện ở thế tục thêm mấy năm, không nghĩ đến, lại bị lão ca ông đây nhanh chân đến trước”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Tuy là cậu ấy không phải đệ tử của ông, nhưng cũng là sư điệt của ông. Huyền Bình, sau này thấy ông ta, con phải gọi sư thúc”.

Ngô Bình biết rõ, mấy người đầu sỏ của đám người cường giả Hỗn Độn này đều giấu giếm huyền cơ, sau đó lại thi lễ thêm lần nữa: “Sư thúc!”

Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn mỉm cười, gật đầu nói: “Huyền Bình không cần đa lễ”.

Quá thượng hỗn nguyên đạo tôn mỉm cười gật đầu, nói: "Huyền Bình không cần đa lễ."

Ngô Bình vội vàng nói: “Đúng vậy sư tôn. Con có một người chị, ba ngày sau sẽ đến Thánh Cổ Đại Lục, đi sâu vào Thánh Hoàng Chi Cảnh. Con muốn nhờ sư tôn hộ pháp giúp chị ấy”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn nở nụ cười, dáng vẻ vô cùng vui vẻ: “Không tồi, phu nhân của đệ tử ta thế mà lại là Thánh Hoàng, thú vị!”

Ngô Bình vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: “Sư tôn, đó là chị của con”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười như không cười, nhìn anh: “Bây giờ không phải, nhưng về sau sẽ là như thế. Được, ta đồng ý chuyện này. Ba ngày sau, vi sư sẽ phái một hóa thân đi tìm con”.

Ngô Bình có hơi kinh ngạc: “Sư tôn, sư tôn không đi sao?”

Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn cười nói: “Huyền Bình, Thánh Cổ Đại Lục và Thiên Giới, không có mấy Thánh Hoàng. Sư tôn của con tương đương với tu sĩ Thánh Hoàng, ông ấy không thể đi đến Thánh Cổ Đại Lục được. Cũng giống như thế, Thánh Hoàng ở Thánh Cổ Đại Lục cũng không thể tiến đến Thiên Giới”.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ quái: “Vì sao chứ?”

“Đây là quy tắc. Nếu muốn cường ngạnh vượt qua, sẽ bị Đại Đạo tiêu diệt thành tro bụi, hôi phi yên diệt”. Nguyên Thủy Đạo Tôn nói: “Thế nhưng, Bán Bộ Thánh Hoàng cũng đã đủ đệ hộ pháp”.

Ngô Bình cảm thấy đau đầu, nói: “Sư tôn, nếu lỡ như con trở thành Thánh Hoàng, vậy có phải sẽ không có cách nào để quay về Thiên Giới không?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười to ha ha: “Thế thì cũng chưa chắc. Nếu như con có thể đột phát lên Thánh Hoàng Cảnh, có thể đạt đến Tiêu Dao Chi Cảnh, vậy thì có thể tự do xuyên qua hai giới”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Sư tôn, nhưng ở Tiên Giới, không phải cũng có người đã thành Thánh Hoàng hay sao?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ là bọn họ trở thành Thánh Hoàng ở nơi này, cũng không có cách nào trở về Thánh Cổ Đại Lục”.

Ngô Bình thở dài: “Thánh Hoàng khó như lên trên, đạt được Tiêu Dao Chi Cảnh không phải sẽ còn khó khăn hơn sao?”

Thái Thượng Hỗn Nguyên Đạo Tôn cười nói: “Hiện tại ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều, đi một bước thì nhìn một bước. Ngươi có tiền đồ vô lượng, thành tựu trong tương lai tất nhiên sẽ ở trên cả sư tôn của ngươi và ta”.

Sau khi Ngô Bình hỏi rõ ràng, thì lập tức cáo từ, lại trở về Thánh Cổ Đại Lục.

Tử Thanh còn đang tán gẫu với mấy người Lý Thần, thấy Ngô Bình trở về, lập tức hỏi: “Sao rồi?”

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn của ta nói, đến khi đó sẽ đưa đến một hóa thân của ông ấy, tu vi tương đương với Bán Bộ Thánh Hoàng”.

Tử Thanh cười nói: “Có đạo tôn hộ pháp, lần thăng cấp này ta không còn lo lắng nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Tử Thanh, sư tôn của ta nói, sau khi trở thành Thánh Hoàng thì sẽ không thể trở lại Thiên Giới”.

Tử Thanh gật đầu: “Đúng vậy, hoàng không thấy tôn, từ xưa nay đã như thế”.

Lý Thần Đồ: “Thánh Vương Tử Thanh, mấy ngày nay nên chuẩn bị thật tốt. Dị tộc và Thần tộc tất nhiên sẽ không hy vọng Nhân tộc có Thánh Hoàng ra đời, ta cũng phải đi tìm vài vị lão bằng hữu hỗ trợ!”

Tử Thanh nói: “Đa tạ Lý huynh!”

Sau đó, Ngô Bình lại đi đến gặp Trần Hoài Long, người này cũng đồng ý sau ba ngày sẽ đi hộ pháp cho Tử Thanh. Đây là đại sự của Nhân Tộc, Trần Hoài Long cũng bắt đầu triệu tập bằng hữu, cần phải đảm bảo để cho Tử Thanh an toàn thăng cấp.

Thời gian ba ngày, cũng đã đủ để Ngô Bình thử “nhập đạo”. Anh đi đến một chỗ yên tĩnh, Dương Thần đi vào Thần Môn, cảm thụ vô thượng đại đạo ở chiều không gian tối cao nhất.

Nhưng mà, lúc này anh vẫn cảm thấy không hề khác biệt lắm so với lúc ở Thiên Giới, vô thượng đại đạo kia có như không có, cẩn thận cảm nhận cũng không tìm thấy được dấu vết gì.

“Chẳng lẽ vốn dĩ không có khả năng tìm hiểu được vô thượng đại sao? Hay là thế gian này căn bản không hề có vô thượng đại đạo?”

Ngày đầu tiên, anh không thu hoạch được gì cả! Vô cùng buồn khổ, nghĩ thầm, dứt khoát lựa chọn mấy nhất phẩm đại đạo đi tu luyện, thật ra cũng không tồi.

Sáng sớm, anh và Tử Thanh cùng nhau đi ăn sáng, mới vừa ăn được mấy miếng, Lý Thần Đồ cũng đến, mấy người bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.

Anh hỏi Lý Thần Đồ: “Thần Đồ huynh, ngươi có từng cảm thụ được vô thượng đại đạo không?”

Nghe Ngô Bình nhắc đến vô thượng đại đạo, hắn lập tức dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ, Ngô Bình nói lại toàn bộ sự việc trải qua trong Thần Môn. Lý Thần Đồ nghe xong, nói: “Cái đó chính là vô thượng đại đạo, nó thật sự có tồn tại. Chỉ là, vô thượng đại đạo bao trùm bên trên vạn đạo, chỉ có tu sĩ có cảnh giới cao hơn Thánh Hoàng mới có thể tìm hiểu được vô thượng đại đạo. Cho nên, lão đệ à, ngươi vẫn nên từ bỏ ý định lĩnh ngộ vô thượng đại đạo đi”.

Quan điểm của Tử Thanh lại hoàn toàn ngược lại, cô cười nói: “Không thử một chút, làm sao biết không thành công được? Tiểu đệ, tu vi của ngươi vốn không thấp, đừng nóng nảy, từ từ làm”.

Ngô Bình thở dài: “Được rồi, vậy đợi ăn cơm xong, ta sẽ thử lại”.

Y Mị vẫn đang bận ăn, bỗng nhiên cô nói: “Nếu mà vô thượng đại đạo, nhất định nó có thể không chế được pháp tắc mà cả hai giới Thánh Cổ Đại Lục và Thiên Giới đang có”.

Ngô Bình sửng sốt, sau đó hai mắt sáng lên, anh nhảy lên, cười nói: “Mọi người ăn trước đi, ta đi tu luyện”.

Y Mị lắc đầu, lấy đũa kẹp lên một miếng xúc xích, ăn ngon lành.

Đến nơi tu luyện rồi, Ngô Bình giải phóng Thần Môn, sau đó anh lại tiến vào Thần Môn, cũng mở Hỗn Độn Chi Môn ra! Mà anh, ngồi ở ngưỡng cửa để tu luyện! Trên tay trái, là thời không của Thiên Giới Hỗn Độn, bên tay phải là Thánh Cổ Đại Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK