Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1686: Người đại diện mới của thần Hắc Thiên

Ngô Bình đến nơi các đường chủ và trưởng lão đang trị thương. Hộ pháp Mông Trạch, Trương Tây Linh, đường chủ Phó Oánh, Đỗ Tinh, Phạm Ân Cách đều đang ở đây. Họ bị thương nặng, có người gãy tay, người thì bị kiếm đâm.

Thấy giáo chủ quay về, mọi người đều phấn khởi vô cùng, đồng loạt quỳ xuống đất. Trương Tây Linh còn khóc lóc: “Cuối cùng giáo chủ cũng về rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Hộ pháp Trương, tôi nghe đệ tử nói mọi người vừa xung đột với Sát Thần Giáo?”

Trương Tây Linh thở dài: “Thực lực của Sát Thần Giáo vốn không bằng chúng ta, nhưng giáo chủ của họ có mặt ở đây. Giáo chủ thì vắng mặt, chúng thuộc hạ chỉ đành co cụm trên đảo, tự bảo vệ mình. Dù sao thời đại bây giờ cũng đã khác xưa, ngoài kia cao thủ nhiều vô kể, ngay cả một Thiên Tiên chúng tôi cũng không thể chọc vào”.

Ngô Bình nói: “Vất vả cho mọi người rồi. Để tôi trị thương giúp mọi người trước đã”.

Tuy vết thương của họ rất nặng, nhưng trong mắt Ngô Bình thì giản đơn vô cùng. Anh dễ dàng chữa khỏi cho tất cả mọi người.

Ai nấy đều rất đỗi kinh ngạc, thi nhau hỏi: “Y thuật của giáo chủ cao minh hơn ngày xưa rất nhiều. Bây giờ giáo chủ đang ở mức tu vi nào vậy?”

Mông Trạch hỏi. Sau khi thiên hạ đổi dời, tu vi của Mông Trạch cũng tăng vọt, đã đạt đến cảnh giới Thần Hoá. Nhưng bọn họ đều không nhìn ra trình độ tu vi của Ngô Bình.

Ngô Bình đáp: “Bây giờ tôi đang ở cảnh giới Đoạt Thiên của Địa Tiên”.

Mông Trạch cả kinh: “Cảnh giới Đoạt Thiên! Không hổ là giáo chủ, năng lực hiện tại của giáo chủ chắc có thể đấu một trận với Thiên Tiên!”

Ngô Bình cười cười, không giải thích gì thêm. Anh bảo: “Tôi đến đây để thương lượng với mọi người về việc giải tán Hắc Thiên Giáo, sau đó tôi sẽ đưa mọi người đến đế quốc Thiên Võ để làm việc bên cạnh tôi”.

Tuy tu vi không cao nhưng họ đều rất đáng tin cậy, còn có năng lực quản lý rất tốt, nếu đưa đến đế quốc Thiên Võ thì họ đều sẽ là những người hữu dụng.

Mọi người nhìn nhau, giải tán Hắc Thiên Giáo! Họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này!

Trương Tây Linh cất lời: “Giáo chủ, nếu giải tán Hắc Thiên Giáo, các giáo đồ phải làm sao đây?”

Ngô Bình đáp: “Dễ thôi mà, đưa tất cả đến đế quốc Thiên Võ”.

Lúc này, trong đám đông có ai đó lớn tiếng nói: “Không thể giải tán Hắc Thiên Giáo, làm vậy là đi ngược ý chỉ của thần Hắc Thiên!”

Ngô Bình nhìn về phía người vừa nói. Đối phương rất trẻ, độ hai mươi tuổi, xem ra là nhân tài mới được đề bạt. Ngô Bình bèn hỏi: “Đó là người của ai vậy?”

Trương Tây Linh lúng túng đáp: “Giáo chủ, đó là thuộc hạ của tôi, tên Nạp Đô, làm việc nghiêm túc, rất có năng lực, dạo trước còn được sự công nhận của thần Hắc Thiên”.

Câu nói này khiến Ngô Bình rất bất ngờ. Được thần Hắc Thiên công nhận chứng tỏ thần Hắc Thiên đã tìm được người đại diện mới. Một năm qua anh lạnh nhạt với thần Hắc Thiên, không liên lạc gì cả, xem ra đối phương đã tìm người đại diện mới rồi.

Anh bèn hỏi những người khác: “Ai muốn đi thì đứng phía sau tôi. Ai không muốn đi, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng”.

Nạp Đô cao giọng: “Chúng tôi đều là tín đồ trung thành của thần Hắc Thiên. Tận tâm và cống hiến mới có thể được thần Hắc Thiên ban ơn!”

Mông Trạch là người đầu tiên bước ra và đứng sau Ngô Bình: “Nếu không có giáo chủ, Mông Trạch này đã mất mạng từ lâu. Vậy nên Mông Trạch mãi mãi đứng về phía giáo chủ”.

Phó Oánh của Tài Đường cũng bước ra, nhẹ nhàng bảo: “Nói thật lòng, thuộc hạ cảm thấy đi theo giáo chủ sẽ có tương lai hơn theo thần Hắc Thiên”.

Trương Tây Linh là người thứ ba bước ra, nhìn sang Nạp Đô với vẻ mặt phức tạp, đoạn nói: “Trương Tây Linh này luôn ủng hộ mọi quyết định của giáo chủ”.

Lâm Nhu và Chu Mi nhìn nhau mỉm cười, đoạn cất lời: “Chúng tôi đương nhiên cũng đứng về phía giáo chủ”.

Trước kia, Ngô Bình đưa Lâm Nhu và Chu Mi đến Hắc Thiên Giáo. Khoảng thời gian này, họ đã trở thành cốt cán của Hắc Thiên Giáo, đều có thân phận trưởng lão.

Ngô Bình cười hỏi: “Mọi người tin tưởng tôi đến vậy ư?”

Phạm Ân Cách và Đỗ Tinh cũng đứng ra. Phạm Ân Cách nói: “Những cái khác thì tôi không rõ, nhưng kỹ thuật luyện đan của giáo chủ là vô địch thiên hạ, thuộc hạ vẫn muốn đi theo học hỏi giáo chủ”.

Đỗ Tinh tiếp lời: “Một ngày là giáo chủ, suốt đời là giáo chủ”.

Ngô Bình đáp: “Cảm ơn sự tin cậy của mọi người dành cho tôi. Hãy trở về chuẩn bị, dẫn theo người nhà, lát nữa cùng tôi đi đến đế quốc Thiên Võ”.

Mọi người trở về chuẩn bị, có điều Lâm Nhu và Chu Mi cũng không có thứ gì ở đây, có thể đi ngay, không cần chuẩn bị.

Lâm Nhu hỏi: “Ngô Bình, chỗ chúng tôi không nhạy tin tức, chẳng biết tình hình ngoài kia thế nào. Tôi nghe nói nước Viêm Long không còn nữa, bây giờ là nước Long?”

Lâm Nhu từng học cùng trường với Ngô Bình. Trước đó cô ấy bị Quỷ Long Vương đả thương, Ngô Bình đã chữa trị cho Lâm Nhu và cứu cả sư tỷ Chu Mi của cô ấy. Sau đó hai người họ gia nhập Hắc Thiên Giáo, làm việc giúp Ngô Bình.

Ngô Bình đáp: “Ừ, hiện giờ thế lực của nước Long khá lớn. Mọi người chưa từng rời khỏi nơi này sao?”

Lâm Nhu nói: “Bố mẹ người nhà tôi đều ở đây cả, dĩ nhiên là không quay về. Sư tỷ vẫn luôn ở bên cạnh tôi”.

Ngô Bình bảo: “Khi đến đế quốc Thiên Võ, hai người tới Côn Luân Kiếm Cung tu luyện một thời gian trước nhé”.

Lâm Nhu cười hỏi: “Sao hả, cảm thấy năng lực hiện tại của tôi chưa đủ à?”

Thật ra Lâm Nhu không hề yếu, đã sắp đột phá cảnh giới Long Môn rồi.

Ngô Bình nói: “Còn kém xa lắm. Để làm việc cho tôi, hai người ít nhất phải sở hữu năng lực của Chân Tiên”.

Lâm Nhu và Chu Mi đưa mắt nhìn nhau. Chu Mi trợn mắt nhìn anh: “Cậu đùa gì vậy, chúng tôi mà có năng lực của Chân Tiên thì đã đi đánh giết bốn phương từ lâu rồi”.

Ngô Bình mỉm cười: “Ấn tượng của cô về thế giới bên ngoài vẫn còn dừng ở thời điểm trước đây. Bây giờ Chân Tiên ở khắp nơi, Hư Tiên cũng có rất nhiều”.

Lâm Nhu hỏi: “Mà sao tôi chưa từng nghe đến đế quốc Thiên Võ nhỉ? So với nước Long thì sao?”

Ngô Bình trả lời: “Đế quốc Thiên Võ mới thành lập thôi, diện tích có lẽ bằng một nửa nước Long, binh mã hùng mạnh. Đặc biệt hơn, Hoàng đế của họ là một vị Thánh nhân. Ít nhất về điểm này, nước Long không thể so bì với họ”.

Lâm Nhu kinh ngạc: “Thánh nhân!”

Chu Mi hỏi: “Năng lực của Thánh nhân và Đại La Kim Tiên, bên nào mạnh hơn?”

Ngô Bình đáp: “Thánh nhân đi theo con đường hùng mạnh của Nhân tộc, nên rất khó nói Thánh nhân mạnh hay yếu hơn Đại La Kim Tiên. Thánh nhân khác nhau, năng lực cũng sẽ khác xa nhau. Có điều Thánh nhân của đế quốc Thiên Võ chắc chắn mạnh hơn đám Đại La Đạo Quân rất nhiều, thậm chí Đại Đạo Quân cũng không phải đối thủ của vị này”.

Chu Mi trợn tròn mắt: “Lợi hại đến thế ư? Đạo Quân đấy! Cả đời tôi còn chưa từng gặp Đạo Quân đâu!”

Lâm Nhu hỏi: “Tại sao phải đến đế quốc Thiên Võ, cậu có bạn bè ở đó à?”

Ngô Bình cười bảo: “Tôi và Hoàng đế khá thân thiết, có thể sắp xếp chức vụ giúp hai người”.

Anh không nói mình chính là đại đế Thiên Võ, dù sao hiện giờ mọi chuyện cũng chưa chắc chắn. Có những chuyện nên để trở về rồi hẵng nói với họ.

Lâm Nhu hỏi tiếp: “Thật à? Thế tôi muốn làm nữ tể tướng có được không?”

Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên là được rồi. Dù chị muốn trở thành Hoàng quý phi, tôi cũng giúp được”.

Lâm Nhu đảo mắt nhìn anh: “Thôi đi!”

Chu Mi cười bảo: “Cậu Ngô cừ thật, không ngờ cậu còn là bạn của Thánh nhân”.

Ngô Bình nói: “Nơi này cách biên giới đế quốc Thiên Võ không xa lắm, ước chừng hơn mười nghìn dặm. Không bao lâu nữa, nơi này cũng sẽ trở thành lãnh thổ của đế quốc Thiên Võ!”
Chương 1687: Thánh Tiên Tông

Chu Mi: "Thế lực mạnh nhất trong khu vực này là một thế lực được gọi là 'Thánh Tiên Tông', tông chủ của họ nghe đồn là bán thánh. Đế quốc Thiên Võ muốn nuốt chửng nơi này, tôi e rằng phải qua được ải Thánh Tiên Tông này trước".

Nhưng Lâm Nhu lập tức nói: "Nếu là nước Long, điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra. Nhưng nếu là đế quốc Thiên Võ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn".

Ngô Bình: "Tại sao lại như vậy?"

Lâm Nhu: "Tôi nghe nói rằng người sáng lập Thánh Tiên Tông là một vị thánh, ông ấy đã để lại một đạo thánh chỉ. Bất cứ ai có thể luyện thành công pháp mà ông ấy để lại sẽ là chủ nhân thực sự của Thánh Tiên Tông. Hoàng đế Thiên Võ không phải cũng là một vị thánh sao? Để cho hoàng đế tu luyện loại công pháp đó, như vậy chẳng phải đã trở thành tông chủ Thánh Tiên Tông rồi sao?"

Ngô Bình kinh ngạc: "Còn có chuyện này sao?"

Lâm Nhu: "Một thời gian trước, tôi có quen biết với một đệ tử của Thánh Tiên Tông, anh ấy đã nói với tôi về điều đó".

Chu Mi cười nói: "Là La Ngọc sao? Anh ta rõ ràng có ý với muội, không có việc gì là lại chạy tới tìm muội".

Ngô Bình: "Cái gì, có người theo đuổi Lâm trưởng lão của chúng ta sao?"

Lâm Nhu trừng mắt nhìn sư tỷ: "Sư tỷ, không phải tỷ cũng vậy sao? Nạp Đô kia cứ vài bữa lại đến tặng quà cho tỷ".

Chu Mi: "Tặng là việc của anh ta, nhưng tỷ đâu có thích. Tỷ không có hứng thú với anh ta".

Ngô Bình đã cứu mạng Chu Mi, nhưng thái độ của Nạp Đô với Ngô Bình hôm nay khiến Chu Mi chán ghét.

Lúc này, Ngô Bình thả Nhân Bì Viêm Dương ra, anh nói: "Viêm Dương, bây giờ Hắc Thiên Giáo đã không còn, để ta giúp ngươi loại bỏ những tà ma còn sót lại".

Viêm Dương vẫn ở trong trạng thái ngủ sâu, vừa tỉnh dậy liền nghe nói Ngô Bình muốn giúp mình diệt trừ tất cả tà ma thì trong lòng vui mừng khôn xiết: "Đa tạ thượng tiên!"

Dứt lời, ngay khi Ngô Bình nắm lấy nó, hàng chục luồng sáng màu đen bay ra từ đỉnh đầu của Viêm Dương. Ngay khi những luồng sáng đen này tiếp xúc với lòng bàn tay của anh, chúng lần lượt bị tiêu diệt. Không có sự kiềm chế của đám tà ma , khí tức của Viêm Dương mạnh lên trông thấy.

Ngô Bình cười nói: "Viêm Dương, ngươi là một thuộc hạ trung thành, sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi một cơ thể mới, khiến ngươi trở thành một thiên tài tu luyện".

Nói xong, anh vươn tay chỉ vào không trung, giúp Viêm Dương mọc ra một cơ thể mới có xương có thịt. Cơ thể mới này còn rất phi phàm, các khiếu đã được đả thông, hình dạng hoàn mỹ, thể chất còn tốt hơn cả đại đa số các thiên tài.

Một ánh hào quang lóe lên, Viêm Dương biến thành một chàng trai tuổi ngoài hai mươi cường tráng, cao hơn 1.9 mét. Viêm Dương thử nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng, vội vã cúi đầu nói: "Đa tạ thượng tiên.Từ nay về sau, thượng tiên chính là chủ nhân cơ thể mới của Viêm Dương!"

Ngô Bình cười nói: "Đứng lên đi. Sau này ngươi nên cố gắng tu luyện, đừng lãng phí thân thể tốt như vậy".

“Vâng!” Viêm Dương đáp ngay.

Chu Mi và Lâm Nhu đều sững sờ, Chu Mi nói: "Cậu Ngô, sao cậu có thể làm được việc thần kỳ như vậy? Sao có thể khôi phục cơ thể cho anh ấy một cách kì diệu đến vậy!"

Ngô Bình: "Thực ra tôi cũng khá lợi hại mà".

Lâm Nhu đảo mắt chán chường nhìn anh: "Cậu lợi hại như vậy, tại sao không giúp chúng tôi nâng cao tư chất?"

"Được." Tay trái và tay phải của Ngô Bình lần lượt vỗ vào đầu Chu Mi và Lâm Nhu, một lực đạo thần bí xâm nhập vào cơ thể họ. Trong giây tiếp theo, hai cô gái cảm thấy cơ thể và linh hồn của họ đang bị lực đạo này biến đổi, khiến họ không khỏi ngạc nhiên và thích thú. Hai cô gái lập tức ngồi xuống tu luyện.

Thấy ba người bọn họ đều đang tu luyện, Ngô Bình lặng lẽ đi ra khỏi đại điện.

Khi Ngô Bình đi ra khỏi điện, anh nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh đó và nhìn anh bằng ánh mắt thù địch.

Ngô Bình lạnh giọng hỏi: "Các người ở đây làm gì?"

Một giáo đồ nói: "Ngô tiên sinh, cậu đã không còn là giáo chủ nữa. Tân giáo chủ bảo chúng tôi trông chừng cậu. Cậu không thể đưa bất kỳ thành viên Hắc Thiên Giáo nào đi!"

Ngô Bình hờ hững đáp: "Ồ, tôi không thể đưa người đi? Nạp Đô nói như vậy sao?"

Một người tức giận quát: "Câm miệng! Cậu mà cũng dám gọi tên giáo chủ?"

Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười, Nạp Đô này lấy đâu ra tự tin mà dám đối xử với anh như vậy?

Với một cái vung tay của Ngô Bình, tín đồ vừa hét vào mặt anh khựng lại như một pho tượng đá và ngã xuống đất.

Những người còn lại kinh hãi lần lượt lui về sau, không dám tới gần Ngô Bình.

Ngô Bình mặc kệ bọn họ, đi thằng ra ngoài. Anh đi dạo một vòng đảo, phát hiện nơi này môi trường cũng khá tốt. Có điều đảo không lớn, trên đảo dân cư cũng không nhiều.

Khi quay lại lần nữa, anh thấy đàn tế lớn nhất của Hắc Thiên Giáo đã được thắp sáng. Nạp Đô đang đứng giữa đàn tế, một lực đạo đáng sợ màu đen từ một không gian nào đó đang xâm nhập vào cơ thể hắn ta. Đôi mắt Nạp Đô giờ đã chuyển sang màu mực.

Xung quanh đàn tế, Trương Tây Linh và những người định rời đi cùng Ngô Bình bị trói tay chân và quỳ bên ngoài đàn tế.

Ngô Bình cau mày, hỏi: "Nạp Đô, anh đang làm gì vậy?"

Nạp Đô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ có trung thành với thần Hắc Thiên thì mới được ban sức mạnh! Hiện tại, thần Hắc Thiên đã ban cho tôi thần thông. Ngô Bình, còn không mau quỳ xuống?"

Ngô Bình cười đáp: "Anh cho rằng mượn được chút sức mạnh là có thể ra lệnh cho tôi?"

Nạp Đô hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại không quỳ, sau này muốn quỳ cũng không có cơ hội!"

Nói xong, Nạp Đô nhìn về phía Chu Mi, hỏi: "Chu Mi, cô có nguyện ý làm thiếp của tôi không?"

Chu Mi tức giận quát: "Anh nằm mơ đi!"

Nạp Đô điên tiết: "Nếu cô không chịu nghe lời, tôi chỉ có thể hi sinh cô!"

Nói xong, hắn niệm chú, giây tiếp theo, một đạo hắc quang rơi vào người Chu Mi.

Ngô Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh Chu Mi. Anh vung tay một cái, hắc quang bị đánh tan. Ngô Bình thản nhiên nói: "Thần Hắc Thiên, chẳng phải ta đã giữ thể diện cho ngươi rồi sao?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, anh đang nói chuyện với thần Hắc Thiên?

Trên tế đàn, một đạo hắc quang rơi xuống, mơ hồ xuất hiện một bóng người. Từ người này phát ra thanh âm trầm thấp, tựa hồ có thể xuyên thấu linh hồn.

“Thực lực của ngươi đã rất mạnh, sợ ngươi sau này không cần đến ta nữa. Cho nên ta lại bổ nhiệm một người phát ngôn mới", đây là giọng thần Hắc Thiên.

Các tín đồ vui mừng khôn xiết, lần lượt quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Thần Hắc Thiên, chúng tôi là tín đồ trung thành nhất của thần!"

Nhưng thần Hắc Thiên không để ý đến họ, trong mắt hắn giờ chỉ có Ngô Bình.

Ngô Bình: "Ngươi chọn người phát ngôn mới thì không sao, nhưng lại chọn một tên ngốc, hắn dám khiêu khích ta”.

Thần Hắc Thiên: "Hắn chỉ là không biết ngươi lợi hại như thế nào”.

Ngô Bình: "Thần hắc Thiên, đại lục Côn Luân này, sau này ngươi đừng đặt chân đến nữa".

Thần Hắc Thiên trầm mặc chốc lát: "Ngươi muốn trở thành kẻ địch của ta?"

Ngô Bình: "Điều đó tùy thuộc vào cách ngươi lựa chọn. Nếu ngươi muốn làm kẻ thù thì ta cũng không ngại”.

Thần Hắc Thiên: "Ừm, ta có thể từ bỏ đại lục Côn Luân”.

Dứt lời, hắc quang biến mất, tế đàn cũng tối lại. Thần lực trên người Nạp Đô biến mất, đồng tử của hắn cũng trở lại bình thường.

Nạp Đô choáng váng, hắn nhìn lên trời và hét lên: "Thần Hắc Thiên, ông ở đâu? Thần Hắc Thiên!"

Ngô Bình: "Đừng hét nữa, không có sự cho phép của tôi, sức mạnh của hắn sẽ không bao giờ đi vào đại lục Côn Luân này nữa”.

Nạp Đô dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Ngô Bình: "Anh làm thế nào vậy? Anh làm sao có thể uy hiếp thần Hắc Thiên. Đó là thần Hắc Thiên vạn năng kia mà!"

Ngô Bình nhìn các tín đồ và nói: "Các người đã nghe rõ và thấy rõ chưa? Thần Hắc Thiên sẽ không bao giờ đến nữa. Thay vì tin vào một vị thần không giúp ích gì cho các người, các người có thể tin vào tôi!"

Sau một thời gian ngắn bối rối, các tín đồ đột nhiên nhận ra rằng đúng vậy, Ngô Bình có thể đuổi thần Hắc Thiên đi. Điều đó có nghĩa là thực lực của anh không thua kém gì thần Hắc Thiên. Nếu vậy, tại sao họ không tin vào Ngô Bình kia chứ?
Chương 1688: Tiên - thánh song hành

Ngô Bình phất tay một cái, mấy người Trương Tây Linh lần lượt được cởi trói. Bọn họ quỳ trên mặt đất, vô cùng vui sướng khi biết mình lựa chọn vô cùng chính xác!

Ngô Bình: "Hãy đứng dậy đi. Từ giờ trở đi, Hắc Thiên Giáo sẽ được đổi tên thành 'Thánh Thiên Giáo'. Vì tôi là giáo chủ, tôi cũng là người phát ngôn của vị thánh mà mọi người tin tưởng!"

“Tham kiến thánh thần!” Mọi người đồng loạt cúi đầu.

Ngô Bình: "Tôi vốn định chỉ mang theo mấy người rời đi, nhưng bây giờ đã như vậy, tôi sẽ tiếp tục làm giáo chủ của mọi người".

Lâm Nhu mỉm cười và nói: "Được, vậy chúng ta sẽ xây dựng lại Thánh Thiên Giáo".

Kế hoạch đã thay đổi, mọi người sẽ tiếp tục ở lại và quản lý Thánh Thiên Giáo.

Ngô Bình đã hỏi về tình hình xung quanh đây, thế lực mạnh nhất trong khu vực này là Thánh Tiên Tông. Nếu kiểm soát được Thánh Tiên Tông thì coi như kiểm soát được nơi này.

Rất khó để các tín đồ đột nhiên thay đổi tín ngưỡng mà họ tin tưởng, nhiều người ban đầu không thể chấp nhận điều đó, nhưng dần dần họ cũng sẽ quen. Trên thực tế, mọi người đều không có cái gọi là lòng trung thành với thần Hắc Thiên, họ chỉ muốn lấy được thứ gì đó từ thần Hắc Thiên, ví dụ như sức mạnh hay tuổi thọ.

Bây giờ, Thánh Thiên Giáo mới cũng mạnh mẽ như thần Hắc Thiên và cũng có thể cung cấp cho họ những gì họ cần, vậy tại sao không tin vào tín ngưỡng mới?

Đêm đó, Ngô Bình tu luyện trong chính điện, tiếp tục lĩnh ngộ sức mạnh tinh thể cấp hai mươi mốt. Càng về sau, tu luyện sức mạnh tinh thể càng khó. Anh đã dốc toàn lực nhưng mãi đến rạng sáng mới đột phá được.

Không lâu sau khi mặt trời mọc, Mông Trạch chạy tới và nói: "Giáo chủ, Sát Thần Giáo lại tấn công chúng ta, muốn chiếm đảo của chúng ta!"

Ngô Bình đáp: "Ông tự mình giải quyết những vấn đề nhỏ như vậy đi, chiếm luôn cả Sát Thần Giáo đi".

Trương Tây Linh cười khổ nói: "Giáo chủ, thực lực của chúng ta có hạn, chỉ sợ không đáp ứng được yêu cầu của giáo chủ".

Ngô Bình đáp: "Không đánh được thì dùng binh".

Nói xong, anh vươn tay tóm lấy khoảng hai trăm Chu Tước vệ - một trong tứ ngoại vệ của đế quốc Thiên Võ tới trợ giúp.

Khi các vệ binh nhìn thấy Ngô Bình thì vội vàng quỳ xuống đất: "Bệ hạ!"

Ngô Bình đáp: "Các ngươi nghe theo lệnh của ông ấy, đi chinh phạt một tông giáo".

“Vâng!” Hai trăm vệ binh đồng thanh nói.

Trương Tây Linh ngẩn người, lắp bắp hỏi: "Giáo chủ, bọn họ gọi giáo chủ là bệ hạ sao?"

Ngô Bình cười nói: "Tôi không chỉ là giáo chủ của ông mà còn là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ. Thôi, chuyện sau này hãy nói, ông đi bình định Sát Thần Giáo, để tín đồ của bọn họ tin vào tín ngưỡng của chúng ta đi".

"Được! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Trương Tây Linh lớn tiếng nói.

Vệ binh Chu Tước mặc dù không phải là nội vệ, càng không phải là cận vệ, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh. Ngoài ra, chỉ riêng trang bị lợi hại của họ thì đám người của Sát Thần Giáo không thể so sánh được.

Không đến một giờ sau, Trương Tây Linh trở lại, mỉm cười nói: "Giáo chủ, tôi đã quét sạch Sát Thần Giáo và chiếm được sào huyệt của bọn chúng!"

Ngô Bình: "Còn lại ông hãy tự sắp xếp".

"Vâng!"

Trương Tây Linh tiết lộ tin tức khiến Lâm Nhu và Chu Mi nhanh chóng chạy tới. Hai cô gái nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.

Lâm Nhu: "Hóa ra cậu chính là Thiên Võ đại đế, Thiên Võ đại đế chính là cậu!"

Ngô Bình: "Tôi chưa từng nói mình không phải".

Lâm Nhu khẽ thở dài: "Cậu làm thế nào vậy? Mới có một thời gian ngắn mà đã trở thành hoàng đế. Tôi mặc kệ, tôi muốn làm nữ thừa tướng!"

Ngô Bình: "Làm thừa tướng của Thiên Võ thì tu vi của chị còn quá thấp. Trước tiên chị phải trở thành Chân Tiên đã".

Chu Mi mỉm cười và nói: "Tiểu Nhu, chị nói không sai mà. Sức mạnh của giáo chủ đã vượt qua sức tưởng tượng của hai ta".

Ngô Bình: "Ồ, Chu Mi, chị nói như vậy từ khi nào?"

Lâm Nhu: "Ngày hôm qua, ngày hôm qua khi cậu đối đầu với thần Hắc Thiên khiến chúng tôi đều khiếp sợ. Chậc chậc chậc chậc, khó trách cậu lại tự tin như vậy, hóa ra ai kia giờ đã là thánh nhân!"

Ngô Bình: "Thần Hắc Thiên này rất nguy hiểm. Tôi không để hắn vào đại lục Côn Luân nữa chính là để đề phòng".

Anh dừng lại một lát rồi nói với Lâm Nhu: "Tôi có một nhiệm vụ cho chị đây".

Lâm Nhu rất tò mò: "Nhiệm vụ gì?"

Ngô Bình: "Thánh Tiên Tông không phải có một chàng trai thích chị sao? Chị nhờ anh ta giúp đỡ, nói mình có một anh trai tư chất không tệ, hi vọng có thể đến Thánh Tiên Tông tu luyện".

Lâm Nhu: "Giáo chủ đại nhân, cậu là một vị thánh, sao phải đi đường vòng như vậy? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ trực tiếp đến Thánh Tiên Tông xin tu luyện công pháp của họ rồi thay thế tông chủ của họ".

Ngô Bình: "Không được, làm thế này sẽ càng danh chính ngôn thuận, nếu không đám người ở đó sẽ bài xích tôi. Tôi còn muốn khống chế Thánh Tiên Tông, cho nên nhất định phải bỏ chút công sức".

Lâm Nhu đáp: "Được rồi, tôi sẽ liên lạc với người đó. Nhưng tại sao cậu lại là anh trai tôi, làm em trai tôi không được sao?"

Ngô Bình: "Chị có một người anh trai là thánh nhân thì chắc chắn sẽ không bị thiệt mà?"

Lâm Nhu cười "he he" đáp: "Nhưng nếu có em trai thánh nhân, chẳng phải càng có uy hơn sao?"

Ngô Bình: "Đừng nói nhảm nữa, mau liên lạc đi".

Lâm Nhu sau đó đã liên lạc với đệ tử của Thánh Tiên Tông tên là La Ngọc kia.

Đúng như tên gọi, La Ngọc đẹp trai như ngọc. Từ khi gặp Lâm Nhu, anh ta luôn ngưỡng mộ cô và thường xuyên tìm cách tiếp cận. Nhưng tiếc là Lâm Nhu không có hứng thú với anh ta. Khi Lâm Nhu nói rằng cô ấy có chuyện muốn nhờ, La Ngọc vô cùng vui mừng và chạy đến Hắc Thiên Giáo ngay.

Trong hoa viên của Hắc Thiên Giáo, Lâm Nhu kéo tay Ngô Bình và nói: "La Ngọc, đây là anh trai tôi, anh ấy tên là Lâm Tiểu Bình".

La Ngọc vội vàng chắp tay chào: "Hân hạnh được gặp Lâm đại ca".

Ngô Bình cười đáp: "Cậu là La Ngọc phải không? Được lắm, đúng là có khí phách của người tài".

La Ngọc cười đáp: "Lâm đại ca quá khen rồi".

Lâm Nhu: "La Ngọc, tôi muốn nhờ anh giúp anh trai tôi gia nhập Thánh Tiên Tông. Anh cũng biết rằng Hắc Thiên Giáo hiện tại rất yếu, không có tương lai nếu ở lại đây. Vì vậy, tôi hy vọng rằng anh trai tôi có thể gia nhập một môn phái hùng mạnh hơn".

La Ngọc đột nhiên lộ ra vẻ bối rối và nói: "Lâm Nhu, tôi thực sự muốn giúp đỡ Lâm đại ca. Nhưng tôi chỉ là một đệ tử bình thường của Thánh Tiên Tông. Với lại, cuộc tuyển chọn đầu vào của Thánh Tiên Tông cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi đệ tử trước khi gia nhập môn phái thì đều phải gặp mặt tông chủ, tỷ lệ đào thải rất cao. Đây cũng là lý do mà số lượng đệ tử Thánh Tiên Tông chỉ có mấy trăm người mà thôi".

Lâm Nhu: "Tư chất của anh trai tôi rất tốt, anh ấy không cần đi cửa sau. Chỉ cần để anh ấy làm bài kiểm tra đầu vào của Thánh Tiên Tông, anh ấy nhất định sẽ vượt qua".

La Ngọc đương nhiên không tin, năm đó anh ta còn tưởng rằng mình cực kỳ tài giỏi, nhưng suýt chút nữa đã bị loại trong kỳ thi tuyển đệ tử. Cuối cùng nếu không phải vì đẹp trai mà được thêm điểm, tông chủ có lẽ đã không giữ anh ta lại.

Có điều, anh ta đương nhiên không thể từ chối, nói: "Nếu như đại ca tự tin về năng lực của mình thì tốt rồi, tôi có thể dẫn anh ấy tới tham gia kỳ thi đầu vào".

Ngô Bình hỏi: "Người anh em, nội dung khảo hạch của Thánh Tiên Tông là gì vậy?"

La Ngọc: "Thánh Tiên Tông khảo hạch không giống với những môn phái khác, chúng tôi sẽ kiểm tra 'thánh căn' và 'tiên căn'".

Ngô Bình: "Tiên căn thì tôi đã biết, nhưng thánh căn là gì?"

La Ngọc cười nói: "Thánh căn chính là căn cốt để thành thánh. Thánh căn càng tốt, người thành thánh càng dễ dàng. Thánh Tiên Tông là tu tiên và tu thánh song hành, hai quá trình tu luyện này bổ trợ và thúc đẩy lẫn nhau".

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: "Tu thánh và tu tiên kết hợp, quả thực là thú vị. Có điều, sau cùng quá trình tu luyện này sẽ đi đến đâu?"

La Ngọc: "Theo lời sư tổ của chúng tôi thì hai quá trình này có thể diễn ra song song. Có thể vừa là thánh nhân, vừa là tu sĩ Tiên Đạo, gọi là thánh tiên!"
Chương 1689: Thánh căn cấp hoàng và tiên căn thái thượng

Ngô Bình thầm nghĩ: “Thánh - tiên cùng song hành, chẳng phải giống như mình bây giờ sao?” Vì vậy, anh càng nóng lòng muốn xem công pháp của Thánh Tiên Tông, muốn biết vị tiền bối kia năm xưa đã tu luyện như thế nào.

Anh liền hỏi: "Người anh em, tôi nghe nói Thánh Tiên Tông có một loại công pháp, ai có thể tu luyện thành công sẽ trở thành tông chủ, có chuyện như vậy sao?"

La Ngọc mỉm cười: "Đúng vậy. Thánh Tiên Tông có một công pháp cốt lõi, nhưng nó mơ hồ đến mức ngay cả tông chủ hiện tại cũng không thể tu luyện được. Nếu bất kỳ đệ tử nào có thể luyện công pháp này, thì có thể ngay lập tức trở thành tông chủ mới. Mọi người cũng sẽ tâm phục khẩu phục”.

Lâm Nhu: "Tông chủ hiện tại đồng ý từ bỏ quyền lực sao?"

La Ngọc cười nói: “Có thể luyện công pháp này chứng tỏ tư chất của đệ tử đó không thua gì sư tổ. Tông chủ dù có tham quyền thế nào cũng không muốn tranh đoạt với tổ tông. Hơn nữa, Thánh Tiên Tông muốn phát triển, thì phải sinh ra một thiên tài khác xuất sắc như sư tổ năm xưa”.

Ngô Bình: "Thánh Tiên Tông hiện có bao nhiêu thánh nhân?"

Nghe câu hỏi này xong, La Ngọc không khỏi xấu hổ bởi vì hiện tại Thánh Tiên Tông chỉ có một vị tông chủ là bán thánh, còn lại những người khác còn lâu mới được làm thánh nhân.

Anh ta ho khan một tiếng nói: "Toàn bộ Thánh Tiên Tông đều dốc toàn lực, hi vọng một vị thánh nhân mau chóng xuất hiện”.

Nói đến thánh nhân, ánh mắt La Ngọc sáng lên, nói: "Lâm đại ca, chỉ có tu luyện đến mức trở thành thánh nhân thì mới có thể phát huy uy lực cực đại của bộ công pháp đó. Một khi thành công rồi, sẽ có cơ hội tìm được con đường phục hưng nhân tộc!"

Ngô Bình: "Ồ, sư tổ đã nói vậy sao?"

La Ngọc: "Ừm, câu nói này được sư tồ khắc ở trên vách tường của đại điện để khích lệ các thế hệ đệ tử Thánh Tiên Tông nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể sinh ra một vị Thánh Tiên chân chính!"

Ngô Bình: "Xem ra, cơ sở tu luyện của Thánh Tiên Tông nằm ở thể chất của một thánh nhân, nếu trở thành một thánh nhân rồi tu luyện công pháp này thì sẽ cho ra hiệu quả ngoài mong đợi”.

Nghĩ tới đây, anh hỏi: "Trong công pháp của Thánh Tiên Tông, Địa Tiên có bao nhiêu cảnh giới?"

La Ngọc đáp: "Công pháp Tiên Đạo của Thánh Tiên Tông chúng tôi nhiều hơn hai cảnh giới so với thế giới bên ngoài. Ở trên cảnh giới Đoạt Thiên, còn có một cảnh giới Thiên Mệnh. Cảnh giới Thiên Mệnh này từ cổ chí kim rất ít thiên tài tu luyện được, sư tổ của chúng tôi là một trong số đó".

Ngô Bình vui mừng khôn xiết, anh vẫn luôn muốn đột phá cảnh giới Thiên Mệnh, nhưng anh mới chỉ nghe thiên chủ Thanh Tuyết nói qua. Về phần cảnh giới này rốt cuộc là như thế nào và đột phá ra sao thì thiên chủ Thanh Tuyết cũng không biết.

Bây giờ anh nghe nói ở tông phái này có một công pháp tu luyện cảnh giới Thiên Mệnh chân chính thì sao có thể không vui cho được? Anh lập tức hỏi: "Người anh em, Thánh Tiên Tông hẳn là có rất nhiều thiên tài cảnh giới Đoạt Thiên phải không?"

La Ngọc lại một lần nữa lúng túng, hiện tại Thánh Tiên Tông chỉ có một cao thủ cảnh giới Đoạt Thiên, tông chủ đang không ngừng tích trữ tài nguyên để đào tạo cao thủ này. Nhưng dù vậy, cao thủ này cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới thứ hai của Đoạt Thiên rồi không thể nào đột phá thêm được nữa. Thánh Tiên Tông tông chủ đã quyết định để người này đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên rồi không tiếp tục tu luyện nữa.

“Ừm, có một số người đã đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên”, La Ngọc xấu hổ khi nói rằng chỉ có một nên quyết định đổi thành “một số”.

Ngô Bình cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Cậu Lạc, hôm nay chúng có thể đi thi luôn không?"

La Ngọc gật đầu: "Đương nhiên. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”.

Hai người lái xe với tốc độ ánh sáng, thẳng hướng Thánh Tiên Tông. Trên đường đi, La Ngọc nói với Ngô Bình rằng cuộc kiểm tra thánh căn được thực hiện thông qua một viên Thánh Hoàng Châu. Thánh Hoàng Châu sẽ trực tiếp đưa ra cấp bậc của thánh căn.

Thánh căn chia thành không thánh căn, hạ thánh căn, thánh căn, thượng thánh căn, thánh căn cấp vương, thánh căn cấp hoàng.

Bình thường mà nói, chỉ cần có hạ thánh căn, cũng coi như tư chất không tồi. Trong tất cả đệ tử Thánh Tiên Tông, hạ thánh căn chiếm số lượng ít, chỉ vài chục người. Hiện tại chỉ có một người có thánh căn, chính là cao thủ cảnh giới Đoạt Thiên kia.

Nếu là thượng thánh căn, trong lịch sử có hai cái, nhưng cả hai thiên tài đó đều đã chết sau đó. Về phần thánh căn cấp vương thì chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Nếu đem ra so sánh thì yêu cầu đối với tiên căn không cao như vậy. Tiên căn chia làm nguỵ tiên căn, tạp tiên căn, thuần tiên căn. Trong đó tạp tiên căn chia làm năm cấp, thuần tiên căn chia làm chín cấp, loại tiên căn này là quý nhất, trong đó thuần tiên căn cấp một là cao cấp nhất. Bên trên thuần tiên căn còn có hai loại khác, đều là tiên căn từ cổ chí kim hiếm thấy. Đó chính là tiên căn chí tôn và tiên căn thái thượng.

Chỉ cần các đệ tử của Thánh Tiên Tông có thuần tiên căn là có thể vượt qua bài kiểm tra. Đương nhiên, nếu thánh căn đủ tốt, cho dù là tạp tiên căn cũng không thành vấn đề. Từng có một đệ tử khảo nghiệm ra thánh căn và tạp tiên căn cấp hai cũng được thông qua và trở thành đệ tử chính thức. Sau này phát triển kỳ thực cũng không tồi.

Chẳng mấy chốc, La Ngọc đã đưa Ngô Bình đến Thánh Tiên Tông.

Trước điện thờ, La Ngọc nói với trưởng lão phụ trách: "Các vị trưởng lão, vị này là bằng hữu của tôi, chi phí khảo nghiệm thánh căn chúng tôi sẽ tự chi trả”.

Trên thực tế, hiện tại không phải thời điểm khảo nghiệm miễn phí nên muốn khảo nghiệm thánh căn, chỉ có thể tự mình trả phí. Hơn nữa, phí tổn cũng không thấp.

Một trong các trưởng lão nói: “Được rồi, đăng ký rồi đưa bạn cậu vào đi”.

La Ngọc đưa Ngô Bình đi báo danh. Đến lúc đóng phí, Ngô Bình đương nhiên sẽ không để anh ta trả tiền. Anh giành trả tiền trước, số tiền này với anh cũng không nhiều, chỉ mười nghìn đồng Thần Long.

Khi vào trong điện, Ngô Bình nhìn thấy một viên châu. Viên châu toả ra thánh uy. Đây có lẽ chính là Thánh Hoàng Châu.

Ở bên cạnh Thánh Hoàng Châu có một ông cụ tóc bạc phơ, mắt nheo lại. Có điều, khi Ngô Bình bước vào, ông ấy đột nhiên mở to mắt, không ngừng đánh giá anh. Ông cụ này sống hơn một nghìn tuổi, kinh nghiệm phong phú nên vừa nhìn là cảm nhận được khí chất phi phàm của Ngô Bình.

Ông cụ nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?”

Ngô Bình: “Thưa cụ, tôi tên Lâm Tiểu Bình”.

Ông cụ: "Cậu đặt tay lên Thánh Hoàng Châu, như vậy là có thể khảo nghiệm tư chất của cậu”

Ngô Bình giơ tay ấn lên Thánh Hoàng Châu, cảm giác được một lực đạo thần bí khiến anh vô cùng thoải mái tiến vào trong cơ thể. Sau đó, anh cảm thấy trong cơ thể cũng sinh ra một lực đạo, cộng hưởng với năng lượng của Thánh Hoàng Châu.

Kết quả, Thánh Hoàng Châu bắt đầu phát sáng. Đầu tiên là ánh sáng trắng, sau đó là ánh sáng xanh, ánh sáng vàng, ánh sáng tím, ánh sáng vàng kim, cuối cùng là mười màu sắc, vô cùng lộng lẫy.

Ông cụ run lên, đôi môi run rẩy nói: "Vương cấp? Không đúng, là thánh căn cấp hoàng!"

Lực đạo này không ngừng lưu chuyển trong cơ thể Ngô Bình, những ánh sáng kỳ dị đủ màu sắc biến thành thánh quang thuần khiết, sau đó không ngừng rót vào cơ thể Ngô Bình.

Sau khi Ngô Bình hấp thụ tất cả thánh quang, anh cảm thấy cảnh giới Thánh Nhân của mình trở nên ổn định hơn. Cùng lúc đó, Thánh Hoàng Châu cũng mất đi ánh sáng và phát ra mấy tiếng “rắc rắc”. Trên bề mặt của nó xuất hiện những vết nứt mờ.

Ngô Bình vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: "Thưa cụ, thực xin lỗi, là tôi đã làm vỡ Thánh Hoàng Châu”.

Ông cụ vội vàng phất phất tay, cười đến híp mắt, nói: "Không sao, không sao, cho dù cậu phá vỡ một vạn Thánh Hoàng Châu, Thánh Tiên Tông cũng không để bụng".

Ông cụ lại nhìn Ngô Bình và hỏi: "Lâm Tiểu Bình, cậu đến từ đâu?"
Chương 1690: Vạn Tiên Quy Thánh Quyết

Ngô Bình nói: “Tôi đến từ đế quốc Thiên Võ”.

Ông lão đáp: “Ra là đế quốc Thiên Võ. Tôi từng nghe nói đây là một nước lớn vừa trỗi dậy, vừa mở rộng hải phận hàng triệu dặm, rất đáng ngưỡng mộ”.

Ngô Bình cười bảo: “Ông cũng biết chuyện này sao?”

Ông lão cười nói: “Biết, dĩ nhiên là biết. Thế tên thật của cậu là gì?”

Ngô Bình sững ra: “Ông biết tôi dùng tên giả sao?”

Ông lão cười đáp: “Tư chất của cậu tốt như thế, còn đến từ đế quốc Thiên Võ, chắc chắn sẽ dùng tên giả”.

Ngô Bình cũng không giấu giếm nữa: “Tôi là Ngô Bình”.

Ông lão hỏi: “Ngô Bình? Hình như tôi có ấn tượng, chẳng lẽ cậu chính là Ngô Bình từng đến nước Long uy hiếp thái tử nước Long?”

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Ông biết cả chuyện này ư?”

Ông lão cười nói: “Xem ra tôi không nhớ nhầm. Ngô Bình, đi thôi, để tôi đưa cậu đi kiểm tra tiên căn. Nếu tiên căn của cậu cũng ưu tú thì có thể trực tiếp tu luyện công pháp sư tổ để lại”.

Ngô Bình hỏi: “Ông lão à, công pháp sư tổ để lại tên gì vậy?”

Ông lão đáp: “Vạn Tiên Quy Thánh Quyết. Công pháp này, trên thế gian này chỉ có một bản. Chẳng qua nó đặt ra yêu cầu rất cao đối với người tu hành nên trước nay vẫn chưa ai có thể được nó công nhận”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, bộ công pháp này có ý thức của mình, lẽ nào là công pháp thiên phẩm?”

Ông lão cười bảo: “Quả nhiên cậu rất am hiểu. Đúng vậy, Vạn Tiên Quy Thánh Quyết đã có ý thức, thuộc công pháp thiên phẩm thượng đẳng. Nếu cậu tu luyện thành công, sau này sẽ không còn người thứ hai có thể tu luyện nó nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Ông lão này, tôi mới đến đây thôi, ông không sợ tôi học được công pháp rồi đi mất sao?”

Ông lão nói: “Cậu đi mất thì có sao đâu? Chỉ cần công pháp này có truyền thừa, sứ mệnh của tôi xem như đã đạt được rồi”.

Ngô Bình giật thót: “Ông là?”

Ông lão cười đáp: “Tôi là người bảo vệ công pháp, họ Thạch. Người của Thánh Tiên Tông đều gọi tôi là lão Thạch”.

Ngô Bình gật gù: “Hoá ra là lão Thạch”.

Lão Thạch có vẻ rất vui, kéo Ngô Bình đến một đại điện khác. Ở đại điện có mấy vị trưởng lão. Thấy lão Thạch xuất hiện, họ đều rất kinh ngạc vì xưa giờ ông lão chưa từng đến đây, sao hôm nay lại đến nhỉ?

Một trưởng lão hỏi: “Lão Thạch, sao hôm nay lại có thời gian ghé chơi thế?”

Lão Thạch đáp: “Tôi không rảnh rỗi ghé chơi đâu, đi kiểm tra cho Ngô Bình ngay đây”.

Ở môn phái, lão Thạch có địa vị rất cao. Mấy người kia không dám chậm trễ, vội vàng mời Ngô Bình vào điện. Bên trong có một viên châu, tên là tiên đạo châu, có thể kiểm tra tiên căn bằng nó.

Trong sự chứng kiến của mọi người, Ngô Bình đặt tay lên tiên đạo châu. Ngay lập tức, tiên đạo châu sáng rực lên, không ngừng thay đổi ánh sáng.

Vài phút sau, một hư ảnh cao lớn xuất hiện trên tiên đạo châu, cực kỳ tôn quý, tựa như bậc Đế vương trên trời vậy.

Ai nấy đều sững sờ khi thấy cảnh tượng này. Lão Thạch cười bảo: “Tiên căn thái thượng, không sai rồi!”

Ngô Bình nhấc tay lên, ánh sáng của viên châu lập tức biến mất. Anh hỏi: “Lão Thạch à, tôi có thể đi lĩnh ngộ Vạn Tiên Quy Thánh Quyết rồi chứ?”

Lão Thạch cười ha ha: “Dĩ nhiên là được. Tôi đưa cậu đi”.

Các trưởng lão rất đỗi ngỡ ngàng, vội vàng đi theo sau, bàn tán rôm rả.

“Trời ạ! Tiên căn thái thượng đấy, tư chất này chưa từng xuất hiện đâu. Mà cậu ta đã kinh động lão Thạch trước, chắc hẳn Thánh căn cũng phi thường”.

“Ha ha, Thánh Tiên Tông cuối cùng cũng sản sinh một thiên kiêu tuyệt thế rồi, lập tức sai người báo cho tông chủ!”

“Tôi thấy không cần vội, cứ chờ xem người này có thể lĩnh ngộ Vạn Tiên Quy Thánh Quyết hay không. Nếu làm được thì mới là thiên kiêu tuyệt thế thật sự!”

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã được đưa vào đại điện. Trong điện có bia đá cực lớn, bia cao ba trăm mét, rộng một trăm mét, bên trên khắc đầy chữ và hình.

Lão Thạch cất lời: “Đây là bia đá có khắc công pháp do sư tổ tự tay viết. Cậu xem có thể lĩnh ngộ hay không. không cần lĩnh ngộ toàn bộ, chỉ cần lĩnh ngộ được một, hai phần thôi là có thể trở thành kẻ mạnh vô địch thiên hạ rồi!”

Đứng trước tấm bia đá, Ngô Bình quan sát những dòng chữ, chỉ cần nhìn qua một lần, trong đầu anh lập tức xuất hiện thông tin tương ứng, thậm chí không cần anh suy nghĩ. Đây chính là trí tuệ của Thánh nhân, là năng lực mà tu sĩ bình thường không thể theo kịp.

Sau khi đứng một lúc, anh ngồi xuống, vừa nhìn bia đá vừa ăn hạnh.

Ăn được mười mấy quả hạnh, anh bỗng ngừng nhai, tựa như hoá đá vậy, ngồi im bất động.

Một giờ, hai giờ, đến khi trời tối, anh mới tiếp tục ăn, tựa như không nhận ra mình đã dừng lại rất lâu vậy.

Nhưng ăn chưa được mấy miếng, anh lại bất động.

Ngô Bình không biết lúc này ngoài điện đã chật kín người. Tin tức về sự ra đời của một thiên tài siêu cấp đã được lan truyền đi, ngay cả tông chủ cũng đến.

Lão Thạch đóng cổng lại rồi ngồi trước cổng điện, không cho phép ai vào trong quấy rầy Ngô Bình.

Tông chủ là một người đàn ông trung niên, cười hỏi: “Lão Thạch, đệ tử ở bên trong có Thánh căn thế nào?”

Lão Thạch đáp: “Thánh căn cấp hoàng, tiên căn thái thượng. Tông chủ, rất có thể cậu ấy sẽ lĩnh ngộ được Vạn Tiên Quy Thánh Quyết. Sau này Thánh Tiên Tông chúng ta chắc chắn sẽ trỗi dậy!”

Song tông chủ chẳng lấy làm vui mừng, khẽ thở dài: “Nhưng liệu chúng ta có bồi dưỡng được một thiên tài như vậy không?”

Lão Thạch cau mày: “Tông chủ có ý gì? Lẽ nào tông chủ không muốn môn phái ta hùng mạnh hơn?”

Tông chủ trả lời: “Dĩ nhiên là muốn. Nhưng lai lịch cậu ta có vấn đề”.

Rồi tông chủ gọi La Ngọc đến hỏi: “La Ngọc, cậu bảo cậu ta tên Lâm Tiểu Bình, là anh trai của bạn cậu?”

La Ngọc tái mặt: “Vâng, tông chủ, là Lâm Tiểu Bình”.

Tông chủ nói: “Nhưng theo nguồn tin của tôi, người bạn Lâm Nhu của cậu chỉ có em trai chứ không có anh”.

Lão Thạch lên tiếng: “Tôi biết chuyện này. Tên cậu ấy không phải Lâm Tiểu Bình mà là Ngô Bình, một nhân vật lẫy lừng ở phương Bắc”.

Tông chủ nói: “Lão Thạch à, người như vậy, e là chúng ta không giữ được”.

Lão Thạch cau mày: “Tông chủ, bất luận có giữ được hay không thì cậu ấy cũng là thiên kiêu có một không hai. Chúng ta kết mối giao hảo với cậu ấy cũng không có tổn hại gì cả”.

Tông chủ nói tiếp: “Nhưng công pháp của chúng ta không thể tuỳ tiện để người ngoài học”.

Lão Thạch nghiêm nghị: “Theo ý của sư tổ, công pháp này ai cũng học được, không phải là tài sản riêng của Thánh Tiên Tông. Hơn nữa, năm xưa sư tổ sáng lập Thánh Tiên Tông cũng chỉ vì để thuận tiện cho việc truyền thừa công pháp, không phải sao?”

Tông chủ thở dài: “Lão Thạch, bây giờ tôi phải vào trong hỏi rõ cậu ta”.

Lão Thạch trầm giọng: “Không được! Ai muốn vào trong thì phải bước qua xác của tôi!”

Tông chủ sa sầm mặt: “Lão Thạch, người này rất có khả năng là gián điệp. Bản tông chủ không thể để cậu ta ăn cắp công pháp tối thượng của môn phái. Lão Thạch, ông vui lòng tránh ra, bằng không tôi chỉ đành dùng vũ lực”.

Lão Thạch cười khẩy: “Mã Chiêm Nguyên, tuy anh là Bán Thánh, nhưng tôi không sợ anh đâu!”

“Thế sao?”, tông chủ Mã Chiêm Nguyên bỗng đưa tay ra chưởng, một luồng Thánh quang loé lên, phá vỡ tiên lực hộ thân của lão Thạch rồi đập mạnh vào ngực.

“Phụt!”’

Lão Thạch nôn ra một ngụm máu tươi, nhìn Mã Chiêm Nguyên với vẻ thất vọng: “Mã Chiêm Nguyên, không ngờ anh lại tu luyện yêu công!”

Hoá ra lão Thạch đã cảm nhận được một chút yêu lực từ chưởng lực của Mã Chiêm Nguyên.

Đôi mắt Mã Chiêm Nguyên loé lên sát ý: “Lão Thạch, ông có tránh đường hay không?”

Lão Thạch lãnh đạm nói: “Tôi sống hơn một nghìn tuổi, đã đủ lắm rồi. Cứ ra tay đi”.

Mã Chiêm Nguyên bay lên cao rồi vung chưởng, nhưng lòng bàn tay mới hạ xuống một nửa thì cánh cổng bỗng ầm ầm bật mở, một bàn tay vươn ra, giữ chặt tay của Mã Chiêm Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK