Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1806: Con rối luyện đan

Đào Như Tuyết: “Hiện giờ, Tiên Giới đã ban bố rất nhiều quy định được gọi là luật Thiên Quy, ai vi phạm cũng bị xử phạt dù có bất kỳ thân phận gì. Lúc em đến đã nhìn thấy một Thiên Tôn đang bị chặt đầu trên phố, còn có một Đạo Tổ bị huỷ tu vi, sau đó bị kéo ra đường lớn cho người dân bêu rếu”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Vậy là bây giờ không ai ở Tiên Giới dám phạm pháp đúng không?”

Đào Như Tuyết: “Đúng vậy, nhưng vẫn có nhiều người có thực lực mạnh coi thường luật Tiên Quy. Em nghĩ giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, không lâu nữa, Đại Thiên Tôn sẽ dùng luật pháp để trói buộc tất cả tu sĩ”.

Ngô Bình: “Một thế giới tu hành có luật pháp ư? Thú vị đấy!”

Đào Như Tuyết: “Tiên Giới bây giờ vàng thau lẫn lộn nên việc quản lý lỏng lẻo, em cảm giác như tiên đình cố ý làm vậy để nhân đây cho vài thế lực trỗi dậy. Sau này, tiên đình chỉ cần khống chế các thế lực ấy là nắm được cả Tiên Giới rồi”.

Nghe Đào Như Tuyết kể xong về tình hình của Tiên Giới, Ngô Bình quyết định hôm khác sẽ đến đó kiểm tra một chuyến để bày binh bố trận trước. Anh có dự cảm không lâu nữa, Tiên Giới sẽ ngày càng phồn vinh.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói với Đào Như Tuyết: “Vậy thì thứ có thể thu hút các tu sĩ đến từ các Khuyên Giới khác nhau chính là mua bán. Hơn nữa, bất kể là tu sĩ ở đâu thì cũng cần đến tài nguyên tu hành đầu tiên”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Huyền Bình, ý anh là đan dược ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chúng ta có thể dùng đan dược để đổi lấy dược liệu ở mọi nơi, sau đó luyện chế ra được nhiều đan dược hơn”.

Đào Như Tuyết: “Nhưng anh chỉ có một mình thì có thể luyện chế được bao nhiêu đan dược chứ?”

Ngô Bình: “Anh có thể tạo ra các con rối luyện đan, chúng sẽ luyện chế đan dược theo quy trình của anh. Đan dược do chúng luyện chế ra cũng không thua gì của anh đâu, đương nhiên anh vẫn sẽ đích thân luyện chế các đan dược cao cấp”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Nếu có thể dùng con rối để luyện đan thì chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được bộn tiền. Huyền Bình, việc này anh cứ để em”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, chờ anh củng cố vị trí ở Tiên Giới rồi thì em đến đó kinh doanh cửa hàng đan dược của mình nhé”.

Đào Như Tuyết: “Giai đoạn đầu, chúng ta có thể bán đan dược trên mạng Tiên, em nghe nói mạng Tiên đang mở rộng phạm vi sử dụng, mọi người ở các đại Khuyên Giới đều đang dùng rồi”.

Ngô Bình: “Ừ, mạng Tiên nổi tiếng rồi nên kinh doanh trên đó cũng được”.

Ngô Bình ở lại với mẹ con Đào Như Tuyết mấy hôm, tiện thế lấy hạt châu màu vàng kia ra nghiên cứu. Bên ngoài hạt châu này có chín tầng phù văn, nhưng Cự Linh Tông chỉ lĩnh ngộ được Cự Linh Kinh ở ngoài cùng, từ đó có thể thấy hạt châu này che giấu một bí mật lớn.

Ngô Bình có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì thế anh không vội vàng mà cứ thế lĩnh ngộ từng tầng của hạt châu. Tầng thứ nhất với anh không khó, anh chỉ cần nghĩ một lát là hiểu. Khi anh đang cảm nhận phù văn thì chợt có một luồng sức mạnh kỳ diệu ở ngoài vũ trụ tích tụ rồi tiến vào trong cơ thể anh. Luồng sức mạnh này rất lớn, nhưng với Ngô Bình thì chưa là gì, anh nhanh chóng luyện chế nó thành một cái vòng thần và trở thành một phần trong sức mạnh của anh.

Tiếp đó, anh cảm nhận tầng phù văn thứ hai, lại có một luồng sức mạnh hung hãn tiến vào người anh tiếp và lại được anh luyện chế thành một cái vòng thần. Cứ thế, Ngô Bình liên tục cảm nhận và hấp thu sức mạnh của chín tầng phù văn và luyện hoá chúng thành vòng thần.

Khi anh lĩnh ngộ đến tầng thứ chín thì hạt châu chợt bay lên cao, sau đó phá vỡ không gian để tiến vào thần hải của anh. Thần hải của nna rất rộng, hạt châu vừa tiến vào đã có tiếng nổ lớn vang lên, nó đã hoá thành khói. Hơi khói cuồn cuộn rồi biến thành một cường giả hình người. Mấy chiếc vòng mà anh luyện hoá trước đó cũng bay lên, sau đó xếp thành hàng phía sau cường giả hình người.

Lúc này, Ngô Bình thấy cơ thể của các cường giả hình người này có sự biến đổi kỳ lạ. Cấu tạo cơ thể và trạng thái của nó đều mô phỏng theo Ngô Bình, thậm chí ngoại hình của nó cũng giống anh y hệt. Nửa tiếng sau, cường giả hình người đã biến thành một người giống hệt Ngô Bình, thậm chí đến quần áo cũng tương tự. Họ cũng có Động Thiên, thần hồn, thần thông võ kỹ, thậm chí đến từng sợi lông cũng giống nhau.

Tuy nhiên vẫn có điểm khác biệt, ví dụ cường giả này có chín cái vòng sau đầu, chúng giúp tăng thực lực cho nó.

Ngô Bình tò mò nhìn nó rồi hỏi: “Ngươi là ai?”

Ngô Bình do hạt châu biến thành đáp: “Tôi là Tượng, đến từ một vũ trụ khác. Vũ trụ của tôi đã bị tiêu diệt nên tôi không thể ở lại đó, đành phải đến thế giới này. Năng lực của tôi là mô phỏng, sau đó có thể mạnh hơn cả người mà tôi mô phỏng”.

Ngô Bình: “Thế giờ ngươi là một hoá thân của ta à?”

Cường giả hình người: “Trở thành hoá thân của anh là vinh hạnh của tôi, anh rất mạnh, tôi đồng ý hợp tác với anh”.

Ngô Bình nhìn nó rồi nói: “Nhưng tôi không muốn”.

Cường giả hình người: “Tôi chẳng có điểm gì hại cho anh cả”.

Ngô Bình: “Thật không? Lấy thử ví dụ đi”.

Cường gải hình người: “Số lượng vòng thần anh tu luyện chưa đủ, tôi có thể tăng chúng lên cho anh”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Tăng lên ư? Ngươi chắc chưa?”

Tượng nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên, tôi đã đến rất nhiều vũ trụ, hấp thu đủ các loại sức mạnh nên đâu khó để làm được điều đó”.

Ngô Bình: “Cho ta xem sức mạnh của ngươi trước đã”.

Xung quanh người Tượng lập tức xuất hiện nhiều sức mạnh thần kỳ khác nhau, chúng ngưng tụ thành các vòng thần, sau đó bay tới cạnh Ngô Bình và trở thành một phần của anh.

Có thêm sức mạnh từ các vòng thần này, thực lực của Ngô Bình đã tăng vọt.

Anh hỏi Tượng: “Nếu ngươi đến từ vũ trụ khác thì để ta đặt cho ngươi một cái tên, lấy tên Lý Thiên Ngoại nhé?”

Tượng nói: “Tên này khá hay, tôi đồng ý”.

Say đó, Ngô Bình đã bắt tay chế tạo con rối luyện đan. Chúng chủ yếu luyện chế các đan dược cấp thấp, nếu là đan dược cấp cao thì vẫn do Ngô Bình đích thân luyện chế.

Chế tạo con rối không phải việc dễ, Ngô Bình mất ba ngày mới tạo ra được con rối luyện đan đầu tiên. Con rối này có thể luyện chế đan dược đả thông linh khiếu và thần khiếu, hay còn gọi là Khai Khiếu Đan.

Sau khi tạo ra con thứ nhất thì các con sau không thành vấn đề nữa, loáng cái Ngô Bình đã tạo ra cả trăm con rối luyện đan.

Anh lấy một trăm cái lò luyện đan ra rồi bắt đầu cho bầy con rối làm việc luôn. Anh vừa gọi một tiếng Lão Dược thì đã có một giọng nói vang lên trong đầu ngay: “Có mặt!”

“Chuẩn bị ít dược liệu cho tôi luyện đan’.

Nghe thấy thế, Lão Dược nổi hứng rồi nói: “Chủ nhân, dạo này cậu chẳng chịu luyện đan gì cả, phải nỗ lực lên chứ. Không thì sao tôi thăng cấp được?”

Lão Dược này là một ruộng thuốc, hiện đang ở cấp tám, sau này còn đột phá thành Động Thiên, thế giới. Ngô Bình luyện đan càng nhiều, cấp bậc của đan dược càng cao thì ông ấy đột phá càng nhanh.
Chương 1807: Cùng ngành chèn ép nhau

Vì thế, khi Ngô Bình bảo cần một trăm loại dược liệu để luyện chế Khai Khiếu Đan, Động Thiên của anh loé sáng, tất cả dược liệu cần thiết đã có đủ. Một trăm con rối luyện đan đều nhận lấy dược liệu rồi vào việc ngay. Hành động của chúng đồng nhất, các luyện chế cũng y như nhau nên nhìn trông rất hoành tráng.

Khoảng 15 phút sau, các con rối đã luyện chế xong lò đan dược đầu tiên. Ngô Bình lấy Khai Khiếu Đan ra xem thì phát hiện tất cả đều ở cấp đế phẩm.

Anh rất hài lòng, vì thế tiếp tục tạo ra thêm thành một nghìn con rối, sau đó đến cả chục nghìn con.

Cùng lúc đó, anh cũng thu mua một lượng lớn dược liệu cần thiết trên mạng Tiên, dẫu sao dược liệu của Lão Dược cũng có hạn, không thể cung ứng đủ cho anh được.

Cứ thế, chỉ trong một ngày mà Ngô Bình đã luyện chế được cả triệu viên Khai Khiếu Đan, Chúng có thể hỗ trợ mở linh khiếu và thần khiếu, tuy chỉ là đan dược cơ bản nhưng chúng có vai trò quan trọng trong việc tạo dựng nền móng của các tu sĩ nên giá cũng không hề rẻ. Một viên Khai Khiếu Đan được Ngô Bình bán với giá 100 nghìn Thần Long, ngần này đan dược thì anh bán được bộn tiền rồi.

Đầu tiên, Ngô Bình bán chúng trên mạng Tiên. Vì chúng có hiệu quả tốt, hơn nữa còn là cấp đế phẩm, mà giá cũng không quá đắt nên vừa ra mắt đã bán được số lượng lớn ngay. Chỉ trong năm tiếng, cả triệu viên Khai Khiêu Đan của Ngô Bình đã bán hết veo.

Ngày hôm sau, anh bắt tay vào chế tạo loại con rối luyện đan thứ hai. Hiện giờ, mỗi loại con rối chỉ luyện chế được một loại đan dược nên với mỗi loại đan dược anh cần tạo ra loại con rối khác nhau.

Đan dược mà anh muốn luyện chế lần này là đan dược Tam Tai Đan chống lại tam tai của Hư Tiên, uống đan dược này vào thì có thể dễ dàng chống lại tam tai.

Lần này, anh đã tạo ra năm nghìn con rối luyện đan cùng luyện chế Tam Tai Đan, thành phẩm vẫn là đan dược cấp đế phẩm. Giá của Tam Tai Đan cao hơn Khai Khiếu Đan một chút, 500 nghìn Thần Long một viên, trong một ngày các con rối có thể luyện chế được 300 nghìn viên.

Ngày thứ ba, Ngô Bình gọi Lý Thiên Ngoại, nó cũng có thể mô phỏng trình độ luyện đan của anh nên cũng có thể tạo ra con rối.

Sau khi giao việc này cho Lý Thiên Ngoại xong, Ngô Bình tiếp tục cảm nhận tấm bia đá trong Long Uyên. Nhờ kinh nghiệm của lần trước nên anh đã cảm ngộ dễ dàng hơn. Mỗi khi anh cảm ngộ một tấm bia đá thì bên ngoài vũ trụ lại có một luồng sức mạnh kỳ diệu tiến vào cơ thể anh và hình thành một phù văn.

Anh phát hiện mình càng lĩnh ngộ được nhiều bia đá thì tốc độ lĩnh ngộ về sau càng nhanh hơn. Ba ngày đầu, anh chỉ lĩn ngộ được mười bia, nhưng ba ngày tiếp theo, anh đã lĩnh ngộ được hai mươi bia, sau đó nữa thì đã lên tới 42 bia.

Anh lĩnh ngộ được càng nhiều thì sức mạnh trong Long Uyên càng lớn. Khi số lượng phù văn đạt tới con số một trăm thì các sức ạnh ấy bắt đầu thẩm thấu ra ngoài và ngấm vào cơ thể và thần hồn của Ngô Bình, thậm chí anh còn ngưng luyện sức mạnh còn thừa thành vòng thần.

Lẽ ra anh ngưng luyện được hơn 800 vòng thần là quá mạnh rồi, nhưng anh cảm thấy đây vẫn chưa phải giới hạn của mình nên quyết định sẽ tạo ra nhiều vòng thần hơn nữa. Chủ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã ngưng luyện ra thêm 200 vòng thần, khiến số lượng vòng tăng lên thành hơn 1000. Cùng lúc đó, số lượng phù văn trong Long Uyên cũng đã vượt qua con số 300.

Lúc này, các con rối luyện đan đã được hơn nửa tháng, Ngô Bình đã có 18 loại con rối khác nhau, mỗi loại có thể luyện chế một loại đan dược. Các đan dược này đều được bán hết ngay khi lên kệ.

Hôm nay, Đào Như Tuyết mở cửa phòng ra rồi có vẻ nghiêm trọng nói: “Huyền Bình, đan dược của chúng ra không thể bán trên mạng Tiên được nữa”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao?”

Đào Như Tuyết: “Mạng Tiên đã tước mất quyền bán đan dược của chúng ta rồi, hơn nữa cơ quan luyện đan lớn nhất của Tiên Giới cũng đang cảnh cáo chúng ta không được bán đan dược của mình trên mạng Tiên hay ở Tiên Giới nữa”.

Ngô Bình cười khẩy: “Họ dựa vào đâu mà không cho mình bán chứ?”

Đào Như Tuyết: “Đan dược của mình có chất lượng tốt, giá cả phải chăng, số lượng lại nhiều nên đương nhiên các tu sĩ rất thích. Như thế thì lợi ích của các thầy luyện đan sẽ bị hạn chế, họ không bán được hàng, không tăng được giá, thậm chí có người còn không biết luyện chế đan dược gì nữa”.

Ngô Bình cười lạnh “Đó là vì họ thiếu bản lĩnh, sao trách anh được?”

Đào Như Tuyết: “Tóm lại là giờ họ không cho mình bán đan dược nữa”.

Ngô Bình hừ mạnh nói: “Để anh xem rốt cuộc là ai dám ngăn cản anh bán đan dược”.

Đào Như Tuyết: “Huyền Bình, anh định đến Tiên Giới à!”

Ngô Bình gật đầu: “Sớm muộn cũng phải đi mà”.

Đào Như Tuyết: “Huyền Bình, tốt nhất anh nên dùng thân phận khác. Như thế dù anh có làm gì thì họ cũng không trách anh được”.

Ngô Bình cười nói: “Ừ, chuyện này anh làm suốt mà”.

Anh ở lại nhà thêm vài hôm rồi đến Tiên Giới.

Anh chưa chính thức đến đây lần nào, trước kia anh mới chỉ tới đại thế giới Huyền Hoàng, đại thế giới Kiếm Đạo và đại thế giới Thái Thanh thôi, nhưng đây đều không phải khu vực chính của Tiên Giới. Lần này thì khác, anh sẽ đến thẳng trung tâm của Tiên Giới là đại thế giới Trung Ương.

Đại thế giới Trung Ương nối liền với các đại thế giới khác, giờ còn nối với các Khuyên giới lớn, hay thậm chí là các thế lực lớn cũng thiết lập điện vận chuyển với nơi này cho tiện đi lại.

Đại thế giới Trung Ương rất rộng, thời không thì chồng chéo lên nhau, diện tích thì còn rộng hơn cả đại lục Hồng Hoang.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến đây, khi hai chân vừa tiếp đất, anh đã cảm thấy một trật tự đại đạo hoàn chỉnh. Không chỉ thế, ở đây không giống thế giới linh đài, nó là một thế giới thật sự.

Hiện giờ, Ngô Bình đang ở trong một ngọn núi hoang, anh bay lên cao thì nhìn thấy ở phía xa có một thành nhỏ nên bay về đó.

Gần đên nơi, anh đã nhìn thấy có nhều tu sĩ đi vào trong thành. Nhưng có hai Hư Tiên đang đứng ở đây để kiểm tra người ra vào. Anh quan sát thì thấy tất cả mọi người vào thành đều có một thứ tương tự như giấy thông hành tên là Tiên Dẫn. Nếu không có thứ này thì phải đăng ký làm tại chỗ, mà đăng ký làm Tiên Dẫn sẽ phải thong báo lai lịch và mục đích đến đây.

Ngô Bình xếp hàng ở bên ngoài, sau đó lấy huy hiệu thầy luyện đan lúc trước ra, hai Hư Tiên thấy anh là thầy luyện đan thì lập tức khách sáo hẳn, một người nói: “Anh đến thành có việc gì ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi là Lý Đức Tài, là một đại sư luyện đan năm sao. Tôi đến đây để mua ít dược liệu, tiện thế bán ít đan dược”.

Hư Tiên kia cười nói: “Thành Tử Tinh chào đón đại sư, nhưng chúng tôi phải đăng ký giúp anh để làm Tiên Dẫn đã”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, phiền hai anh!”

Đại sư luyện đan năm sao cực hiếm, cả thành Tử Tinh cũng chẳng có lấy một người, vì thế quá trình làm Tiên Dẫn của Ngô Bình rất thuận lợi. Họ chỉ hỏi anh vài câu rồi làm cho anh ngay.

Có Tiên Dẫn rồi, Ngô Bình thuận lợi vào thành Tử Tinh. Tuy đây là một thành nhỏ, nhưng diện tích vẫn khá lớn, dân số đông đúc.

Vào thành rồi, Ngô Bình đến ngay đường lớn để xem cửa hàng đan dược ở đây. Anh phát hiện các cửa hàng đan dược ở đây hầu hết đều kinh doanh theo chuỗi, ví dụ anh có thể nhìn thấy tên của cửa hàng Vạn Cổ Đan Lâu ở mấy con phố.
Chương 1808: Chấp một tay

Ngô Bình hỏi thăm một chút thì biết được thế lực đứng sau Vạn Cổ Đan Lâu là một môn phái luyện đan rất mạnh tên là Linh Tê Đan Tông. Tiêu chuẩn để trở thành thầy luyện đan ở đây cùng với chất lượng đan dược đã được môn phái này lập ra quy định. Ở Tiên Giới có khá nhiều thế lực luyện đan giống Linh Tê Đan Tông, họ đều giữ mối quan hệ thân thiết với nhau, vừa cạnh tranh vừa hợp tác.

Ngô Bình mất một ngày để đi tới hết các cửa hàng đan dược ở thành Tử Tinh, đồng thời mua được cả đống dược liệu. Ngoài ra, anh đã mua một ngôi nhà ở đây, sau khi về nhà thì anh bắt tay vào luyện đan ngay. Anh muốn xem rốt cuộc có thể bán đan dược ở trong thành này hay không.

Tối đó, anh đã luyện chế được hơn chục loại đan dược, thêm đan dược mà anh đã có sẵn nữa thì tổng cộng Ngô Bình đã có hơn năm mươi loại, gộp lại là hơn trăm viên.

Sáng sớm hôm sau, anh đã mua một cửa hàng, sau đó đổi thành cửa hàng đan dược và thuê thêm người tới hỗ trợ, anh đã đặt cho cửa hàng cái tên là cửa hàng đan dược Đức Tài và bắt đầu kinh doanh đan dược. Đan dược của anh có chất lượng cao, giá cả hợp lý, tu sĩ đầu tiên vào xem đã bị thu hút và mua một lèo ba loại đan dược. Không lâu sau, lại có thêm hơn chục tu sĩ khác vào và vui vẻ lựa chọn đan dược.

Ngô Bình còn dán thông báo bên ngoài cửa hàng là anh không chỉ bán đan dược ở đây, mà khách hàng còn được đặt đan dược theo yêu cầu.

Đến trưa, cửa hàng Đức Tài của anh đã chật kín khách, gần như không một khe hở, tất cả đan dược của Ngô Bình cũng đã bán hết veo.

Buổi chiều, Ngô Bình lại mang một ít đan dược ra, tuy chủng loại không nhiều, nhưng chất lượng thì khỏi phải bàn, số lượng cũng rất nhiều. Việc kinh doanh của buổi chiều rất tốt, hơn nữa có nhiều tu sĩ đã đặt luyện đan dược riêng, mỗi người đặt một loại đan dược khác nhau nên Ngô Bình phải lấy giấy bút ra ghi lại.

Khi mặt trời lặn, anh đóng cửa và bắt đầu luyện đan. Hôm nay, anh đã nhận được hơn một trăm đơn đặt làm đan dược khác nhau, vì thế ít nhất anh cần luyện chế hơn một trăm lò đan dược khác nhau.

Anh vừa lấy dược liệu ở chỗ Lão Dược, vừa bảo Lý Thiên Ngoại giúp. Quá trình luyện đan của họ là làm từ khó đến dễ, họ luyện chế các đan dược khó trước rồi đến đan dược dễ sau. Đan dược cấp thấp thì Ngô Bình sẽ cho hoá thân làm.

Ngô Bình và Lý Thiên Ngoại bận rộn đến nửa đêm thì mới hoàn thành xong hết đơn đặt hàng.

Sáng hôm sau, Ngô Bình vừa mờ cửa thì đã thấy đông nghịt khách chờ, họ đều đến để mua đan dược, trong đó cũng có người đến đặt luyện chế riêng.

Ngô Bình vội chắp tay chào mọi người: “Các vị khách quan, để mọi người chờ lâu rồi, tôi thật lòng xin lỗi”.

Có người nói: “Không sao, hi vọng hôm nay chúng tôi có thể mua được đan dược ưng ý. Ông chủ Lý, hôm nay có đủ hàng không đấy?”

Ngô Bình cười nói: “Ngại qua, chủng loại đan dược hôm nay không nhiều nhưng đơn đặt hàng hôm qua thì chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, mọi người xếp hàng nhận đồ đi”.

Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình đã luyện chế xong hết đan dược mà họ đặt hôm qua. Vì thế, các tu sĩ có đơn của ngày hôm qua đều nhanh chóng xếp hàng chờ lấy đan dược của mình.

Vị khách đầu tiên nhận được Động Chân Đan, khi thấy đan dược có cấp đế phẩm thì đầy kích động nói: “Động Chân Đan cấp đế phẩm này, siêu quá!”

Các vị khách phía sau cũng nhận được đan dược mình đặt, dù đan dược của họ có khó luyện chế đến mấy thì Ngô Bình cũng cho ra thành phẩm cấp đế phẩm.

Vì thế, cửa hàng đan dược Đức Tài đã khiến tất cả mọi người phải bái phục, đơn đặt hàng của ngày hôm nay đã tăng đột biến lên 500, hơn nữa hầu hết đều là đan dược cao cấp.

Do đơn đặt hàng quá nhiều nên Ngô Bình đã khất trả đơn vào ba ngày sau, mọi người đều đồng ý ngay, chỉ cần lấy đan dược mình muốn là được.

Phải biết rằng đan dược khác với các mặt hàng khác trên thị trường, thị trường càng cần đan dược gì thì các thầy luyện đan càng luyện ít đan dược ấy. Vì theo họ thấy, cái gì hiếm thì mới quý, như vậy mới bán được với giá cao.

Nói thẳng ra là các thầy luyện đan có khả năng độc thị trường đan dược, họ muốn khống chế ra giá thông qua số lượng, các làm này khiến các tu sĩ rất bực nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Hiện nay, cửa hàng đan dược Đức Tài nhận luyện chế đan dược theo yêu cầu riêng của khách hàng khiến ai nấy đều hồ hởi, vì thế thi nhau đến đặt.

Khi cửa hàng đóng cửa, Ngô Bình chuẩn bị luyện đan thì nghe thấy một tiếng động lớn, cánh cửa của cửa hàng đã bị ai đó đạp vỡ, các nhân viên của anh đứng sau cửa đều bị đánh bay và thổ huyết bị thương.

Ngô Bình vội vàng chạy ra thì thấy có một tốp tu sĩ đi vào, đi đầu là một người có tu vi Chân Tiên và khí tức mạnh mẽ, theo sau còn có bốn Thần Tiên nữa.

Chân Tiên này có gương mặt đen nhẻm, con ngươi màu vàng, tóc đỏ như lửa, trên người người này có mùi đan dược rõ ràng, không cần hỏi thì Ngô Bình cũng biết đây là một thầy luyện đan.

Ngô Bình vung tay lên, nhân viên của anh đều khoẻ trở lại, anh nhìn tu sĩ mặt đem rồi bình tĩnh hỏi: “Tại sao anh lại phá cửa của tôi?”

Tu sĩ mặt đen cười lạnh nói: “Cậu to gan đấy, dám bán đan dược ở địa bàn của chúng tôi! Có biết tôi là ai không hả?”

Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”

Người đó căm phẫn nói: “Có biết Vạn Cổ Đan Lâu không?”

Ngô Bình: “À, ra là người của Vạn Cổ Đan Lâu. Chúng ta cùng ngành mà sao anh lại phá cửa hàng của tôi. Anh làm thế này là mất lịch sự lắm đấy”.

Tu sĩ mặt đen cười lạnh nói: “Phá cửa hàng của cậu còn là nhẹ đấy, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu luôn”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Anh định đánh chết tôi à?”

Tu sĩ mặt đen hừ lạnh nói: “Nhưng nể tình cậu cũng là một thầy luyện đan nên tôi cho cậu một cơ hội. Nếu cậu chịu đến Vạn Cổ Đan Lâu làm việc thì tôi sẽ tha mạng cho cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Từ chối?”, tu sĩ mặt đen nhướn mày nói: “Thì chết!”

Ngô Bình thở dài nói: “Anh phá cửa hàng của tôi rồi còn đòi giết tôi, các người thật vô lý, Tiên Giới không có vương pháp à?”

Tu sĩ mặt đen nghe thấy thế thì cười phá lên rồi nói: “Vương pháp ư? Để tôi nói cho cậu biết chúng tôi chính là vương pháp ở thành Tử Tinh này. Tôi cho cậu năm phút để suy nghĩ, một là đi theo chúng tôi, hai là chết!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Khỏi phải nghĩ, tôi không đi đâu”.

Tu sĩ mặt đen nổi sát ý: “Thế thì chết đi!”

Hắn vung tay phải lên, một con hoả xà màu tím bay về phía Ngô Bình. Nó chính là đan hoả để luyện đan nên có thể thiêu cháy vạn vật nên có uy lực rất mạnh.

Song, Ngô Bình chỉ thổi một cái là con hoả xà tịt lửa ngay, anh tiến lên, tu sĩ mặt đen đã bị một luồng sức mạnh đè mạnh, tu sĩ mặt đen đã bị một luồng sức mạnh đè mạnh xuống đỉnh đầu.

Phập!

Luồng sức mạnh ấy đã đè bẹp hắn thành cái bánh rán, bốn Thần Tiên khác đi cùng thấy thế thì sợ mất mật rồi chạy biến mất.

Ngô Bình không đuổi theo mà lẩm bẩm: “Các người phá cửa hàng của tôi thì tôi sẽ san bằng đan lâu của các người”, nói rồi, anh đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng rồi đến Vạn Cổ Đan Lâu.
Chương 1809: Linh Tê Đan Tông

Ngô Bình bay lên cao và nhanh chóng tìm thấy một đan lâu, sau đó chộp tay về phía đó, một chưởng ấn khổng lồ đã ụp xuống đỉnh lâu, một tiếng động lớn vang lên, đan lâu sụp đổ, các tu sĩ chạy ra ngoài rồi kinh ngạc nhìn lên trời.

“Ai dám động vào Vạn Cổ Đan Lâu của ta”, đúng lúc này, có một người gào lên, một Đạo Quân bay vút lên cao, sau đó tiến gần về phía Ngô Bình.

Đạo Quân này có mái tóc bạc và mặc đồ màu tím, gương mặt trông rất trẻ trung, hắn ta trừng mắt lườm Ngô Bình: “Tiểu tử, ai cho cậu to gan thế hả?”

Ngô Bình: “Các người đã phá hỏng cửa của cửa hàng tôi, nên tôi sẽ san bằng nơi này”.

“Chết tiệt!”, người đó điểm một ngón tay về phía Ngô Bình, một tia sét đánh về phía mi tâm của anh, đây chính là lôi thuật.

Song tia sét này vừa đến gần Ngô Bình thì đã tắt điện ngay, anh cười khẩy một tiếng rồi búng ngón tay, một ti sét màu tím đã phản công lại người đàn ông.

Đạo Quân thấy người mình tê dại, sau đó hét lên đau đớn và ngã từ trên cao xuống. Mọi người vội vàng ra xem thì thấy linh đài của hắn ta đã bị sét đánh vỡ tan, tu vi toàn thân cũng bị phế bỏ.

“Cái gì! Phế Đạo Quân bằng một đòn ư? Người này là ai thế?”, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ sợ hãi.

Ngô Bình mặc kệ bọn họ rồi lại đến đan lâu thứ hai, sau đó cũng san bằng nơi ấy bằng một chưởng. Cứ thế, anh đã nhanh chóng xử lý hết Vạn Cổ Đan Lâu ở đây.

Xong xuôi, Ngô Bình quay về tiếp tục luyện đan. Đơn hàng mới này cần anh đích thân luyện chế.

Vạn Cổ Đan Lâu bị người ta tiêu diệt, tin này khiến cả thành Tử Tinh phải chấn động. Ai cũng nghĩ thành Tử Tinh sắp có biến rồi, Linh Tê Đan Tông nhất định sẽ không ngồi yên, chẳng bao lâu nữa người của họ cũng sẽ tới.

Quả nhiên, Ngô Bình mới luyện xong vài lò đan dược thì đã thấy có tia sáng trên nóc cửa hàng. Chỉ thấy có một cái bát lớn ụp xuống, giam anh và cửa hàng ở bên trong.

Anh cười mỉa một cái rồi tung một quyền ra, sức mạnh khủng bố đã đập vỡ cái bát tạo ra một tiếng động lớn. Các cao thủ ở quanh đó không nhịn được mà cảm thán: “Không thể nào! Ngũ Giới Uyển là pháp bảo do Đạo Tôn luyện chế, sao có thể bị đánh vỡ bởi một quyền được?”

Người khác nói: “Thực lực của người này quá mạnh, chúng ta rút thôi!”

Nhưng đã muộn, Ngô Bình đã xuất hiện bên cạnh họ và túm đầu một người, luồng sức mạnh vĩ đại chèn ép khiến người kia không thở nổi, chỉ biết nói: “Xin tha mạng!”

Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc Linh Tê Đan Tông hả?”

Người đó vội đáp: “Vâng, tiểu nhân là một trưởng lão của Linh Tê Đan Tông”.

Ngô Bình: “Linh Tê Đan Tông giỏi lắm, dám phá cửa của tôi. Nói mau, các người định đền bù thế nào?”

Người kia ngẩn ra: “Đền cửa ạ?”

Ngô Bình: “Đúng, cửa hàng này của tôi đã truyền được 36 đời rồi nên tôi rất có tình cảm với nó. Nếu các người không chịu đền thì tôi sẽ san bằng cả môn phái”.

Người kia vã mồ hôi lạnh nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ đền ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì chốt giá một tỷ tiền Đạo”.

Mấy người kia trợn tròn mắt, có mỗi cánh cửa mà bắt đền cả tỷ tiền Đạo ư? Ăn cướp à?

Ngô Bình cười lạnh: “Sao? Định không đền à?”

Cảm nhận được sát khí của anh, nhóm người kia vội vã gật đầu nói: “Có đền, chúng tôi sẽ đền đủ một tỷ tiền Đạo”.

Ngô Bình: “Chắc bây giờ các người không mang theo nhiều tiền như vậy. Đi thôi, tôi muốn đến Linh Tê Đan Tông tham quan”.

Cả nhóm kia đều lo lắng thấp thỏm, họ cảm nhận được thực lực của Ngô Bình rất mạnh, môn phái của họ không thể địch lại một cường giả như anh được.

Ngô Bình muốn đi thì họ cũng không dám ngăn cản anh nên đành dẫn Ngô Bình đến Linh Tê Đan Tông. Họ bay một lát thì Ngô Bình đã nhìn thấy một toà kiến trúc nối liền cùng ruộng thuốc với diện tích lớn, dù đang bay trên cao nhưng anh vẫn ngửi thấu mùi dược liệu thơm nồng.

Anh sáng mắt lên nói: “Đây đều là dược liệu của Linh Tê Đan Tông à?”

Trưởng lão kia nói: “Vâng, dù sao chúng tôi cũng chuyện luyện đan mà nên phải có nhiều dược liệu chứ”.

Phía Linh Tê Đan Tông đã nhận được tin từ trước nên tông chủ đã đích thân ra đón. Tông chủ này là một ông lão có đôi mắt màu vàng, tu vi ở cấp Đạo Tổ.

Ông ấy quan sất Ngô Bình rồi nói: “Xin hỏi tên của cậu?”

Ngô Bình: “Lý Đức Tài”.

Ông lão mỉm cười nói: “Tôi là Chu Huyền Cổ- tông chủ của Linh Tê Đan Tông”.

Ngô Bình: “Chào tông chủ Chu, chắc ông cũng biết lý do tôi đến đây rồi, đã chuẩn bị xong tiền chưa?”

Chu Huyền Cổ cười phá lên nói: “Có mỗi một tỷ tiền Đạo thì có thấm vào đâu? Đại sư Lý là khách từ phương xa đến, xin mời vào trong ngồi uống chén trà.

Ngô Bình đi theo Chu Huyền Cổ vào một đại điện rộng lớn, có một bàn trà và hai bộ đệm cói ở đây.

Hai người ngồi xuống thì Chu Huyền Cổ nói: “Đại sư Lý, cửa hàng mình bán đan dược do người khác luyện chế hay do chính đại sư làm vậy?”

Ngô Bình: “Đương nhiên không chỉ có một người luyện, tôi có người giúp nữa”.

Chu Huyền Cổ: “Không biết sư phụ của đại sư là ai?”

Ngô Bình hỏi ông ấy: “Ông có biết Đan Tổ không?”

Chu Huyền Cổ ngạc nhiên: “Sư phụ của đại sư là Đan Tổ ư?”

Ngô Bình: “Đúng thế”.

Chu Huyền Cổ lập tức tỏ vẻ kính trọng: “Đan Tổ đã biến mất nhiều năm, không ngờ vẫn có truyền nhân, đây đúng là diễm phúc của các thầy luyện đan trong thiên hạ”.

Ngô Bình thấy hơi lạ khi Chu Huyền Cổ có vẻ rất ngưỡng mộ Đan Tổ nên hỏi: “Tông chủ đã gặp Đan Tổ rồi à?”

Chu Huyền Cổ tỏ vẻ nuối tiếc: “Chưa, nhưng truyền thừa của Linh Tê Đan Tông cúng tôi cũng tương tự với một phần trong truyền thừa của Đan Tổ, chúng tôi còn tôn người lên thành sư tổ của môn phái”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên khi biết chuyện này, không ngờ Linh Tê Đan Tông lại có quan hệ với Đan Tổ.

Chu Huyền Cổ nói: “Đại sư Lý, trước đó chúng tôi đã đắc tội rồi. Thật ra chúng tôi không nhắm vào cậu đâu, trong ngành có một nguyên tắc bất thành văn là mỗi thầy luyện đan đều có địa bàn riêng của mình. Ví dụ như thành Tử Tinh chính là địa bàn của Linh Tê Đan Tông chúng tôi, trừ khi được chúng tôi cho phép, không thì không ai được bán đan dược ở đây”.

Ngô Bình: “Vì thế các người mới phá cửa của tôi à?”

Chu Huyền Cổ xua tay: “Thật ra chúng ta đều biết rõ mà, thế giới này nói chuyện với nhau bằng thực lực, giờ cậu có thực lực mạnh, lại là truyền nhân của Đan Tổ nên đương nhiên Linh Tê Đan Tông sẽ nể mặt cậu. Chuyện trước đó đúng là chúng tôi sai”.

Ngô Bình cười nói: “Với thực lực của tông chủ thì không cần khách sáo với tôi mới phải”.

Chu Huyền Cổ là một đạo Tổ, thực lực cực mạnh, còn Ngô Bình thoạt nhìn chỉ là một tu sĩ Địa Tiên thôi. Tuy anh đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, nhưng Linh Tê Đan Tông có nền móng vững chắc nên sẽ có nhiều tài năng để thi triển. Nếu không thì họ đã chẳng đứng vững đến tận hôm nay.

Chu Huyền Cổ nói: “Tôi kính trọng tài luyện đan của đại sư. Tôi đã xem đan dược của cậu rồi, trình độ luyện chế rất cao siêu, thậm chí còn hơn cả tôi. Thầy luyện đan chúng ta luôn kính trọng người giỏi hơn mình mà”.

Ngô Bình: “Gì thì tôi không dám nói, nhưng riêng về luyện đan thì tôi chỉ phục sư phụ mình thôi”.

Chu Huyền Cổ cười nói: “Nhưng tiếc là người khác không biết trình độ của cậu”.

Ngô Bình: “Ý của tông chủ là tôi nên cho mọi người thấy tài năng của mình ư?”

Chu Huyền Cổ nghiêm túc nói: “Đương nhiên, tuy đại sư là đại sư luyện đan cấp năm sao, nhưng vẫn chưa có quan hiệu”.
Chương 1810: Chỉ U

Ngô Bình: “Quan hiệu ư?”

Chu Huyền Cổ: “Quan hiệu dành cho thầy luyện đan trên cấp năm sao, mà thầy luyện đan ở cấp này cực hiếm, cấp sáu sao còn ít hơn. Một thầy luyện đan có thể tiến vào cấp sáu sao thì có thể lưu lại con dấu của mình trên đan dược. Con dấu này có tên riêng nên được gọi là quan hiệu”.

Nghe xong là Ngô Bình hiểu ngay, là một thầy luyện đan nên anh biết lưu lại con dấu của mình trên đan dược thật ra là một cách tăng hiểu quả cho đan dược, cũng là cách bảo vệ cho nó. Đan dược có quan hiệu sẽ bán được với giá cao hơn.

Thật ra, anh muốn có quan hiệu lâu rồi, nhưng danh tiếng của anh chưa đủ lớn nên chưa đủ tư cách sở hữu quan hiệu. Hiện giờ, Chu Huyền Cổ nhắc đến chuyện này đúng như một lời cảnh tỉnh với anh.

Anh nói: “Nhưng trước đó, tôi cần trở thành thầy luyện đan sáu sao đã”.

Chu Huyền Cổ cười nói: “Linh Tê Đan Tông có một hội quán luyện đan, hơn nữa cấp bậc còn cao nhất, đại sư có muốn thử không?”

Ngô Bình muốn nên nói ngay: “Được”.

Chu Huyền Cổ cười nói: “Không vội, chúng ta cứ uống trà đã. Nếu đại sư cần tôi giúp gì thì cứ nói, nhất định tôi sẽ cố hết sức”.

Ngô Bình bê tách trà lên nói: “Tông chủ Chu, tôi chỉ muốn bán đan dược kiếm chút tiền thôi”.

Chu Huyền Cổ: “Nếu chỉ có một mình cậu luyện đan bán thì sẽ chậm trễ việc tu luyện đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Ông muốn nói gì?”

Chu Huyền Cổ: “Nếu đại sư tin tưởng Linh Tê Đan Tông thì sau này cứ giao đan dược của cậu cho chúng tôi bán. Đương nhiên việc bán đan dược cũng cần nhân viên và tiền của nên chúng tôi sẽ thu 20 phầm trăm tiền lãi”.

Ngô Bình: “20 phần trăm? Các người kiếm tiền ngon quá nhỉ!”

Chu Huyền Cổ: “Ngoài mặt thì cậu mất 20 phần trăm lợi nhuận, nhưng thật ra cậu còn kiếm hơn bọn tôi”.

Ngô Bình: “Tôi kiếm kiều gì?”

Chu Huyền Cổ: “Bán đan dược cần kỹ xảo nên cần nhiều nhân viên, ví dụ cậu bán Khai Khiếu Đan với giá 100 nghìn Thần Long, nhưng nếu để chúng tôi bán thì ít cũng phải 150 nghìn, thậm chí còn lên đến 200 nghìn. Nhưng khi chỉ bán được với giá 150 nghìn, sau khi chiết khấu cho chúng tôi 20 phần trăm rồi thì cậu vẫn còn 120 nghìn về tay cơ mà”.

Ngô Bình: “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu đã bàn chuyện hợp tác có phải sớm quá không?”

Chu Huyền Cổ cười nói: “Cho nên chúng ta có thể thử hợp tác trước, đại sư có thể để một ít đan dược lại Linh Tê Đan Tông, sau đó để chúng tôi bán. Một thời gian nữa, nếu đại sư thấy phù hợp thì chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác lâu dài”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, nhưng tôi cũng có cách bán riêng của mình”.

Chu Huyền Cổ: “Không sao, sau này đại sư có thể dùng danh tiếng của Linh Tê Đan Tông để bán đan dược. Nhưng bán đan dược cần kỹ xảo và quy định, nếu cậu tin thì tôi có thể giới thiệu cho cậu một đệ tử tư vấn”.

Ngô Bình: “Bán đan dược cũng cần kỹ xảo ư?”

Chu Huyền Cổ: “Đương nhiên, cùng một loại đan dược, nhưng cậu chỉ bán được với giá 100 nghìn, còn tôi thì bán được 200 nghìn”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, cảm ơn”.

Chu Huyền Cổ gọi với ra ngoài: “Gọi Chỉ U vào đây”.

Không lâu sau, có một cô gái đi vào. Cô ấy ăn mặc rất giản dị, nhưng dung nhan thì tuyệt sắc, khí chất cũng phi phàm.

Chỉ U hành lễ: “Tông chủ”.

Chu Huyền Cổ: “Chỉ U, đây là đại sư luyện đan Lý Đức Tài, thuật luyện đan của cậu ấy còn cao siêu hơn tôi. Sau này, cô hãy đi theo để hỗ trợ cậu ấy trong việc kinh doanh”.

Chỉ U hành lễ với Ngô Bình: “Tham kiến đại sư”.

Ngô Bình: “Đừng đa lễ!”

Anh đang định mở thêm vài cửa hàng nên hỏi: “Chỉ U, với tình hình ở Tiên Giới hiện giờ thì tôi mở thêm cửa hàng đan dược ở đâu thì hợp lý?”

Chỉ U: “Đương nhiên là ở nơi phồn vinh nhất, đế đô là sự lựa chọn hàng đầu. Nhưng muốn mở cửa hàng ở đó thì cần được cấp phép. Một trong những điều kiện để được cấp phép là phải có quan hiệu và có đại sư luyện đan trấn thủ”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì cũng không khó”.

Chu Huyền Cổ cười nói: “Nếu có đại sư quan hiệu trấn thủ thì Đại Thiên Tôn cũng phải nể mặt phần nào, vì thế việc mở cửa hàng cũng dễ hơn. Không chỉ thế, các thế lực lớn cũng phải lấy lòng cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đơn giản”.

Chỉ U nói: “Tông chủ, hôm nay vừa hay là ngày diễn ra cuộc thi đan đạo được tổ chức mười năm một lần của Linh Tê Đan Tông ta. Tất cả trưởng lão và đệ tử đều tham gia, vừa hay đại sư Lý đang ở đây, hay hãy đến chỉ dẫn cho họ một chút?”

Chu Huyền Cổ hỏi: “Đại sư thấy sao ạ?”

Ngô Bình rất có hứng thú với trình độ luyện đan của Linh Tê Đan Tông nên đồng ý ngay: “Được”.

Sau đó, cả ba đã đứng dậy rồi đi tới nơi diễn ra cuộc thi. Lúc này, có 20 lò luyện đan ở đây, ngoài ra còn có 20 thầy luyện đan đang tập trung luyện chế đan dược, xung quanh là các đệ tử và trưởng lão vây xem.

Trong số các thầy luyện đan này, người lớn tuổi thì tóc đã bạc trắng, trẻ thì mới ở tuổi thiếu niên. Song họ không quan tâm đến tuổi tác và tu vi, mà chỉ so tài luyện đan thôi.

Ngô Bình nhìn một lúc thì thấy có một thầy luyện đan nữ luyện chế ra được đan dược có chất lượng rất tốt, nhưng chưa giỏi khống chế lửa. Thấy khí tức trong lò ngày càng mạnh, mặt cô ấy lập tức hoang mang tột độ, không khỏi đưa mắt cầu cứu người xem.

Nhưng chẳng có ai lên giúp, vì đây là một cuộc thi, huồng hồ lò đan dược của cô ấy sắp nổ rồi nên không ai giúp gì được.

Cô gái đầy vẻ hoang mang, chuẩn bị sẵn tinh thần từ bỏ lò đan dược này.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai cô ấy: “Đừng sợ, bỏ Hàn U Thảo vào lò đi rồi tăng lửa lên”.

Cô gái sững người rồi nhìn trái ngó phải thì thấy có một người đàn ông lạ mặt rất tuấn tú đang mỉm cười với mình.

Cô ấy cắn răng thử vì cũng không còn cách nào khác, vì thế đã làm theo lời Ngô Bình.

Nhiệt độ trong lò lập tức giảm mạnh, lẽ ra các thầy luyện đan khác sẽ giảm nhiệt độ của lò tiếp, nhưng cô gái lại tăng nhiệt lên theo lời của người lạ mặt kia.

Vài phút sau, giọng nói ấy lại vang lên: “Bỏ thêm quả Hoả Linh vào”.

Cô gái tiếp tục làm theo, 15 phút sau khí tức điên cuồng sôi sục trong lò đã yếu hẳn, cô gái nhanh chóng lấy đan dược ra.

Vù!

Một tia sáng bay ra và được cô ấy bắt lấy, song tia sáng ấy quá mạnh nên ngón tay của cô gái đau nhói, còn tia sáng thì bay lên cao.

Cô gái hô lên: “Chết rồi!”

Đúng lúc này, Ngô Bình chợt xuất hiện trên không rồi ấn nhẹ một cáu, luồng sáng kia đã dịu lại rồi ngưng tụ thành bốn viên đan dược nhất phẩm trên không.

Anh đáp xuống trước mặt cô gái rồi đưa đan dược cho cô ấy: “Cô rất có thiên bẩm, nhưng thao tác hơi gấp gáp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK