Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1826: Vườn trà nhà họ La

Đạo Quân cười lạnh: "Ngươi cũng tinh mắt đấy, đây chính là huyết ma! Chúng đến từ địa ngục Huyết Hải, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cắn nuốt lẫn nhau. Ngay cả huyết ma yếu nhất cũng có thực lực cấp bậc Đạo Quân, trong tay ta có ba nghìn huyết ma, dù các người có là Đại Đạo Quân thì đã sao?"

Liễu Chí Mưu trầm giọng nói: "Huyết ma là cấm kỵ, ngươi không sợ Tiên Đình đuổi giết ngươi sao?"

Đạo Quân kia cười lạnh: "Bắt ta? Nếu như các ngươi đều chết, Tiên Đình sẽ biết sao?"

La Khởi Vân sắc mặt tái nhợt, cô ấy nói: "Ông nội ta là Trà Thánh, nếu như ngươi dám làm chúng ta bị thương, ông nội ta sẽ không buông tha cho ngươi!"

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Cô La, nói cho gã những chuyện này cũng vô dụng, gã là kẻ liều mạng, huyết ma bên cạnh e là cũng được gã nuôi dưỡng bằng máu thịt của mình".

Đạo Quân đó cười quái dị: "Ngươi tinh mắt đấy. Vậy thì ngoan ngoãn chịu chết đi!"

La Khởi Vân nghiến răng, cô ấy lấy ra một lá bùa thánh và nói: "Công tử đi mau, tôi sẽ ngăn gã lại!"

Vừa nói, cô ấy vừa kích hoạt lá bùa thánh, một luồng ánh sáng bao trùm lấy Ngô Bình, định đưa anh ra khỏi nơi này. Tuy nhiên sau khi ánh sáng lóe lên, Ngô Bình vẫn đứng yên.

La Khởi Vân sững sờ, cô ấy lo lắng dậm chân: "Công tử, tại sao anh không rời đi?"

Ngô Bình cười nói: "Cô La, thánh bùa này là một tấm bùa thoát hiểm cứu mạng ông nội của cô tặng cho cô, tại sao cô lại dùng nó cho tôi?"

La Khởi Vân nói: "Y thuật của công tử là vô song trên thế giới, đương nhiên tôi không thể để công tử gặp chuyện ngoài ý muốn!"

Ngô Bình khẽ thở dài: "Thật là một cô gái tốt bụng".

Nói xong, anh phóng ra khí tức của Đại Thánh, giải phóng thánh lực vô biên, đám huyết ma này lập tức phát ra những tiếng kêu chói tai, máu của Đại Thánh là liều thuốc bổ tuyệt vời cho chúng.

"Ngươi...là Đại Thánh sao?", gã Đạo Quân kêu lên, sắc mặt không được tốt lắm.

Ngô Bình: "Ừ, ngươi cũng không mù nhỉ".

La Khởi Vân thậm chí còn sửng sốt hơn: "Đại Thánh, công tử là một Đại Thánh sao?"

Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Cô La đừng sợ, chỉ có mấy trăm huyết ma, không có gì đáng ngại".

Lời vừa dứt, thánh vực liền xuất hiện, thiên hạ đệ tam sát cục được mở ra, huyết ma còn chưa kịp công kích đã bị đè xuống, chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Gã Đạo Quân và tùy tùng cũng không thể động đậy, sắc mặt chúng đều tái nhợt.

"Diệt!"

Sát cục chấn động, hàng trăm con huyết ma lần lượt nổ tung, hóa thành sương máu cuồn cuộn, sau đó bị thánh vực hấp thụ và luyện hóa. Đây là một trong những chức năng của thánh vực, biến những đối thủ mạnh mẽ thành con rối và trở thành một phần sức mạnh của thánh vực.

Sau đó, những sương mù máu này ngưng tụ thành mười hai con huyết ma, dưới sức mạnh của thánh vực, mỗi con huyết ma đều sở hữu sức mạnh của Đạo Tổ.

Gã Đạo Quân cuối cùng cũng tuyệt vọng, gã kêu to: "Công tử tha mạng, xin hãy tha cho ta!"

Ngô Bình nhìn gã chằm chằm và hỏi: "Ai bảo ngươi đến giết ta?"

Đạo Quân vội vàng nói: "Không có ai ra lệnh, tiểu nhân bị ma xui quỷ khiến muốn cướp tiền của công tử, tiểu nhân biết sai rồi, xin công tử thứ lỗi!"

Ngô Bình: "Xin thứ lỗi sao? Không sao, không phải ngươi thích ăn trộm tiền sao? Hiện tại toàn bộ số tiền trên người ngươi hãy giao ra hết, ta muốn xem ngươi tích cóp được bao nhiêu".

Đạo Quân rỉ máu trong lòng, vô cùng đau xót nhưng lại không dám phản kháng, so với sinh mệnh, tiền bạc là cái thá gì?

Gã lấy ra một cái túi, Ngô Bình mở ra xem, bên trong có bốn đến năm trăm tỷ tiền Đạo, còn có vô số bảo vật, giá trị có thể không dưới một nghìn tỷ tiền Đạo!

Ngô Bình cũng sửng sốt: "Ngươi tích cóp được nhiều tiền như vậy, chắc làm hại rất nhiều người rồi đúng không?"

Đạo Quân run lên: "Tiểu nhân biết lỗi rồi! Cầu xin công tử tha cho tiểu nhân!"

La Khởi Vân vội vàng nói: "Công tử, anh không được thả gã đi! Tôi nhớ ra người này là tội phạm bị truy nã ở Tiên Đình, treo thưởng 150 tỷ tiền Đạo!"

Ngô Bình cười nói: "Anh ta thực sự được truy nã với mức thưởng 150 tỷ sao?"

La Khởi Vân gật đầu: "Người này đã giết vô số người, vì vậy phần thưởng cao cũng không có gì đáng ngạc nhiên".

Ngô Bình phất tay một cái, hai người này liền ngất đi, anh nói với Liễu Chí Mưu: "Ông Liễu, đi nhận thưởng đi, là 150 tỷ đấy, phải lấy chứ".

Liễu Chí Mưu gật đầu: "Vâng, tôi sẽ làm ngay".

Liễu Chí Mưu đưa hai người đến nhận phần thưởng, La Khởi Vân thì mời Ngô Bình đến nhà của mình.

Nhà họ La có một Thánh Nhân, đó là Trà Thánh La Tri Thiền. La Tri Thiền rất có danh tiếng trong Tiên Giới, ngay cả Đại Thiên Tôn cũng rất thích trà mà ông ấy pha, cho nên địa vị của nhà họ La ở Tiên Giới vô cùng cao.

Nhà họ La ở trong núi, nơi núi non trập trùng, đồi nào cũng trồng trà, đủ các loại trà. Để cho phép các cây trà khác nhau phát triển thuận lợi, các trận pháp được bố trí trên mỗi đỉnh núi và những trận pháp này hút linh khí trực tiếp từ nhiều thế giới duy độ cao.

Ngô Bình bay trên không trung, nhìn thấy nhiều cây trà như vậy thì hai mắt sáng lên, hỏi: "Cô La, lá trà tươi của nhà cô có bán ra ngoài không?"

La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Một số loại từ cấp thấp đến trung bình đều được bán. Nhưng nếu anh cần chúng, chúng tôi cũng có thể cung cấp lá trà tươi cao cấp".

Ngô Bình: "Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi muốn lấy một số cây trà từ chỗ cô về cho nông dân trồng trà chỗ tôi".

La Khởi Vân: "Cây trà này là giống do ông nội tôi trồng dựa trên sách cổ, nó là loại duy nhất trên thế giới. Nhưng anh là một Đại Thánh, tôi nghĩ ông nội của tôi sẽ rất vui lòng tặng anh".

Họ bay được một đoạn thì La Khởi Vân và Ngô Bình đáp xuống một vườn trà, trong vườn trà có vài căn nhà, phía trước có một cái sân. Lúc này một thiếu niên đang ngồi trên mặt đất nghe người đàn ông trung niên giảng về trà đạo.

Thấy La Khởi Vân, người đàn ông trung niên nói thêm vài câu rồi đứng dậy cười nói: "Khởi Vân, sao cháu về sớm thế? Lần này có thu hoạch gì không?"

La Khởi Vân cười nói: "Chú ba, cháu có thu hoạch rất lớn. Đây là Lý công tử, có trà đạo vô cùng tinh thâm".

Người đàn ông nhìn Ngô Bình, không nhận ra điểm gì đặc biệt nên nói: "Ồ, Lý công tử cũng am hiểu trà đạo sao?"

Ngô Bình có thể cảm giác chú ba của La Khởi Vân hơi bài xích anh, điều này khiến anh hơi bất ngờ.

Nhưng sau đó anh liền hiểu nguyên nhân. Người đàn ông nói: "Khởi Vân, nhà họ Minh đã đến cầu hôn rồi, khoảng thời gian này cháu cần chú ý, tốt nhất đừng tiếp xúc quá nhiều với đàn ông lạ".

Nghe thế, La Khởi Vân khẽ nhíu mày, nói: "Chú ba, cháu chưa đồng ý sẽ gả đến nhà họ Minh".

Người đàn ông sầm mặt: "Khởi Vân, đây là ý muốn của ông nội cháu, cháu không nghe lời ông nội sao?"

La Khởi Vân nói: "Đúng là ông nội có ý này. Nhưng ông không ép cháu phải cưới người cháu không thích".

Người đàn ông hít sâu một nơi, nói: "Giờ ông cháu đang bế quan, việc trong nhà do chú quyết. Giờ cậu Minh đang đợi cháu ở đỉnh Ngọc Cốt, cháu đi gặp cậu Minh ngay đi!"

La Khởi Vân sững sờ: "Ông nội bế quan rồi?"

Người đàn ông: "Đúng vậy. Khởi Vân, giờ anh cả không ở nhà, chú ba sẽ quyết định chuyện hôn nhân cho cháu".

La Khởi Vân rất bình tĩnh, nói: "Chú ba, giờ ông nội bế quan rồi chuyện này cũng phải do bố mẹ cháu quyết định".

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Khởi Vân, cháu không nghe lời chú ba sao?"

La Khởi Vân khẽ thở dài: "Chú ba, không phải cháu không tôn trọng chú, việc hôn nhân đại sự cháu phải thận trọng".

Người đàn ông rất tức giận, nói: "Khởi Vân, cháu phải biết rõ, giữa nhà họ La và nhà họ Minh thì đan đạo của nhà họ La có giúp ích rất lớn cho trà đạo của nhà họ Minh chúng ta! Nếu hôn sự của hai đứa thuận lợi thì địa vị thiên hạ đệ nhất trà đạo của nhà họ La chúng ta sẽ được giữ vững!"

Ngô Bình không nghe được nữa, nói: "Việc hôn nhân của cô ấy thì đương nhiên phải do cô ấy quyết định".

Người đàn ông tức giận nhìn Ngô Bình: "Cậu là ai, ở đây có chỗ cho cậu xen mồm sao?"
Chương 1827: Cốt nhục tương tàn

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi không phải ai cả, tôi chỉ là bạn của Khởi Vân".

"Bạn?", người đàn ông trung niên cười lạnh: "Cậu muốn lừa gạt Khởi Vân phải không? Tôi cảnh cáo cậu, cậu không xứng với nó, hãy từ bỏ sớm đi!"

La Khởi Vân nói: "Chú ba, chú đừng nói linh tinh. Cháu có tài đức gì mà dám xứng với công tử? Công tử là khách quý của nhà họ La, ngay cả ông nội cũng phải đích thân chào đón anh ấy".

Người đàn ông trung niên hừ lạnh: "Được rồi, cháu không cần khoe khoang thay cậu ta nữa, chú ba hiểu ý cháu, cháu chỉ muốn kiếm cớ để không gả vào nhà họ Minh thôi. Nhưng để chú nói cho cháu biết, lần này cháu không muốn cưới thì cũng phải cưới!

La Khởi Vân giật mình: "Chú ba nói thế là sao?"

Người đàn ông trung niên vỗ tay, hai người phụ nữ liền đi tới, tu vi của họ rất cao, trong nháy mắt đã khống chế được La Khởi Vân.

La Khởi Vân tức giận nói: "Bà Lưu, bà Ngô, các người đang làm gì vậy?"

Người đàn ông trung niên: "Khởi Vân, bà Lưu và bà Ngô sẽ đưa cháu đến đỉnh Ngọc Cốt, nơi cháu và cậu Minh sẽ ở lại một thời gian để vun đắp tình cảm".

La Khởi Vân không thể tin vào tai mình, người này là chú ba của cô ấy sao? Cô ấy tức giận nói: "Chú ba, sao chú có thể làm như vậy!"

Người đàn ông trung niên xua tay, nói: "Dẫn nó tới đó đi!"

La Khởi Vân hét lên: "Buông tôi ra!"

Tuy nhiên hai người phụ nữ hoàn toàn không nghe cô ấy nói, họ giữ chặt cô ấy và định bay đến đỉnh Ngọc Cốt.

“Buông ra", Ngô Bình đột nhiên nói, hai người phụ nữ không tự chủ được mà buông tay ra, họ lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện gì xảy ra vậy?

La Khởi Vân vội vàng trốn sau lưng Ngô Bình, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt lưng tròng.

"Đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì đâu", Ngô Bình thản nhiên nói.

Người đàn ông trung niên giận dữ: "Thằng nhóc này, cậu cũng dũng cảm đấy!"

Khí thế của ông ta tăng vọt, hóa ra ông ta là một Đạo Quân, sau lưng ông ta xuất hiện một ảo ảnh quái vật tám tay. Tám cánh tay đồng thời kết ấn, Ngô Bình cảm giác được có một luồng sức mạnh từ bốn phương tám hướng đến ngăn cản anh.

Đây là một đạo thuật rất lợi hại, nhưng đáng tiếc đối thủ của ông ta là Ngô Bình. Anh chỉ vừa lắc người, tám cánh tay ảo ảnh đồng thời nổ tung, người đàn ông trung niên cũng kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu.

"Cậu là ai?", ông ta kinh hãi hỏi.

La Khởi Vân hừ lạnh: "Anh ấy là bạn của cháu, tu vi của anh ấy cao hơn chú rất nhiều!"

Người đàn ông trung niên tức giận nói: "Khởi Vân, cháu dám cấu kết với người ngoài, cháu muốn làm phản à!"

“Xảy ra chuyện gì vậy?", một người đàn ông trung niên xuất hiện, lớn tiếng hỏi.

Nhìn thấy người đó, La Khởi Vân nói: "Chú hai, chú ba nhất quyết ép cháu gả vào nhà họ Minh!"

Người đàn ông trung niên này thản nhiên nói: "Khởi Vân, gả vào nhà họ Minh không phải là lựa chọn tốt nhất cho cháu sao?"

La Khởi Vân sửng sốt: "Chú hai, ngay cả chú cũng nói như vậy sao?"

Nhìn thấy người này, Ngô Bình thầm giật mình, bởi vì anh vừa ngửi được một chút sát ý và một chút máu tươi từ trên người kẻ này, ông ta vừa mới giết người!

Anh hỏi: "Khởi Vân, bố mẹ cô ở đâu?"

La Khởi Vân: "Bố và mẹ tôi ra ngoài đi tìm giống trà, đã nửa năm không quay trở lại".

Ngô Bình: “Tìm giống trà lâu như vậy sao?”

La Khởi Vân: "Rất khó nói, đôi khi cần vài ngày, đôi khi cần đến nửa năm hoặc một năm".

Ngô Bình khẽ nhắm mắt lại, trong lòng tính toán một phen, sau đó mở mắt ra, khẽ thở dài nói: "Nếu như tôi không đoán sai, hiện tại bố mẹ cô có thể đã lành ít dữ nhiều".

Vẻ mặt của La Khởi Vân thay đổi rõ rệt: "Lý công tử, anh nghĩ rằng bố mẹ tôi gặp nguy hiểm sao?"

Ngô Bình khẽ gật đầu: "Chỉ sợ bọn họ đã không còn sống, bị người khác giết".

La Khởi Vân sửng sốt: "Không thể nào! Bố mẹ tôi sao có thể chết! Lý công tử, anh chắc chứ? Liệu có tính sai không?"

Ngô Bình: "Tôi đã tính quẻ, tôi chắc chắn ít nhất 95%".

La Khởi Vân đột nhiên ôm mặt khóc thảm thiết, vô cùng đau xót.

Người đàn ông trung niên mới tới trầm giọng nói: "Thằng nhóc kia, cậu đang nói cái gì vậy, anh cả tôi làm sao vậy?"

Ngô Bình nhìn ông ta, cười lạnh nói: "Nếu như tôi không sai, kẻ sát nhân chính là ông đúng không?"

Người đàn ông sửng sốt, tức giận nói: "Vớ vẩn!"

Ngô Bình cười lạnh: "Nói vớ vẩn à, ông để tôi thử là biết ngay!"

Người đàn ông trung niên: "Cậu là cái thá gì chứ!". Người đàn ông trung niên tức giận, khi hai tay ông ta vừa chắp lại, trong không trung liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ đen như mực, nó chộp lấy Ngô Bình.

Ngô Bình kéo lấy La Khởi Vân và di chuyển hàng trăm dặm ngay lập tức, anh không xung đột với bên kia mà chọn cách tạm thời tránh đi.

Thấy Ngô Bình và La Khởi Vân đã biến mất, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nói: "Đuổi theo!"

Lúc này, Ngô Bình và La Khởi Vân xuất hiện trong một khu vườn trà, anh đã thả thánh vực để những người bên ngoài không thể tìm thấy họ bằng cách dùng thần niệm.

La Khởi Vân bật khóc: "Lý công tử, bố mẹ tôi thực sự đã mất rồi sao?"

Ngô Bình khẽ thở dài: "Hẳn là như vậy. Tôi cảm thấy chú hai và chú ba của cô có vấn đề gì đó. Còn nữa, tại sao ông nội cô lại bế quan vào lúc này? Lại thêm cả việc bố mẹ cô có thể đã qua đời, tôi nghĩ những chuyện này nhất định có sự liên quan".

Toàn thân La Khởi Vân run lên: "Ý anh là chú hai và chú ba đã giết bố mẹ tôi?"

Ngô Bình: "Tôi cũng không rõ, chỉ cảm thấy bọn họ không nên đối với cô như vậy, cô thử nghĩ xem, nếu như bố mẹ cô bị giết, ai là người được lợi nhất".

La Khởi Vân lẩm bẩm: "Đương nhiên là chú hai và chú ba. Ông nội luôn nói chú hai quá thực dụng còn chú ba quá cực đoan, bọn họ không thích hợp quản lý gia sản, cho nên ông nội luôn bồi dưỡng bố tôi, còn truyền dạy hết tất cả kỹ năng sao trà cho bố tôi!"

Nghe thế Ngô Bình khẽ thở dài, anh biết thực tế sẽ khá giống với dự đoán của anh.

La Khởi Vân khóc nói: "Họ là anh em ruột mà, sao họ có thể như thế với anh cả của mình chứ!"

Ngô Bình: "Giờ phải tìm thấy ông nội cô đã. Ông ấy là Thánh Nhân, giết ông ấy không dễ".

La Khởi Vân hoàn hồn lại, nói: "Đúng, phải tìm ông nội đã, mong ông không sao!"

Ngô Bình: "Vừa nãy tôi không trở mặt với chú hai của cô là vì muốn âm thầm điều tra rõ tất cả. Nếu không ngộ nhỡ làm người khác bị thương thì không hay".

La Khởi Vân gật đầu thật mạnh: "Lý công tử, xin trông cậy vào anh".

Ngô Bình ngồi xếp bằng, đưa thần hồn ra. Anh liền cảm thấy ngay cách anh không xa có một không gian thần bí, trong đó có một tia thánh lực đang chuyển động. Loại thánh lực này chỉ có một Đại Thánh có thánh vực như anh mới có thể cảm nhận.

Một lúc sau anh mở mắt ra, cười nói: "Gần đây có một Thánh Nhân, người đó chắc cũng bị thương, may mà không nguy hiểm đến tính mạng".

La Khởi Vân vui mừng nói: "Nếu là Thánh Nhân thì nhất định là ông nội tôi. Xung quanh đây ngoại trừ nhà họ La thì không đâu có Thánh Nhân!"

Ngô Bình: "Tôi cứu người ra đã, sau đó sẽ hỏi chuyện sau".

La Khởi Vân cúi người thật sâu: "Cảm ơn anh!"

Ngô Bình: "Cô La đừng khách sáo, cô đợi tôi một chút".

Nói xong anh liền biến mất.

Gần một đỉnh núi, trong một không gian thần bí có một ông lão râu tóc bạc trắng bị dính trên một mạng nhện. Một con nhện màu vàng kim khổng lồ đang nhả tơ, trói chặt lấy ông lão từng lớp một.

Ông lão mang vẻ mặt tức giận, đôi mắt tràn đầy sự thất vọng.

Dưới mạng nhện, chú hai và chú ba của La Khởi Vân đang đứng sánh vai.

Ông lão râu bạc chính là Trà Thánh La Tri Thiền, ông ấy lạnh lùng nói: "Sao chúng mày còn chưa giết tao?"
Chương 1828: La Tri Thiền

Con trai thứ hai của La Tri Thiền tên là La Hiểu Sinh, con trai thứ ba tên là La Hiểu Huy. Lúc này cả hai người đều nhìn bố mình là Trà Thánh La Tri Thiền với ánh mắt lạnh lùng.

La Hiểu Huy nói nói: "Bố à, công việc kinh doanh trà của chúng ta sau này sẽ không thể tách rời khỏi tên của bố, vì vậy con hy vọng bố có thể hợp tác với chúng con, điều này sẽ có lợi cho tất cả chúng ta".

“Cái gọi là hợp tác của mày chính là khống chế tao đúng không?”, La Tri Thiền bình tĩnh hỏi.

La Hiểu Sinh khẽ thở dài và nói: "Bố à, khi chúng con còn bé, bố vô cùng cưng chiều anh trai và cho anh ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất. Bố có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em ba và con không?"

La Tri Thiền khẽ thở dài: "Những gì hai chúng mày có được đâu có ít hơn những gì anh cả chúng mày có? Thứ tao cho thêm anh cả chúng mày chính là trách nhiệm, thứ trách nhiệm này chúng mày không thể gánh nổi".

La Hiểu Sinh nói: "Đó không phải là trách nhiệm, đó là gia sản! Bố à, con và em ba không phục, vì vậy chúng con phải chiến đấu và giành lại những gì thuộc về chúng con".

La Tri Thiền nhắm mắt lại: "Đây là lý do chúng mày giết anh trai của mình sao?"

La Hiểu Huy: "Chúng con không muốn giết anh cả, đó là bởi vì anh cả chống cự quá quyết liệt, vì vậy chúng con chỉ có thể giết anh cả".

La Tri Thiền mặc dù là một Thánh Nhân, nhưng lúc này ông ấy không thể kìm được hai dòng nước mắt: "Hiểu Phong con trai bố, chính bố đã hại con!"

La Hiểu Sinh: "Bố à, lát nữa chúng con sẽ sử dụng một phương pháp bí mật để kiểm soát ý thức của bố, hy vọng bố không phản kháng, nếu không nó có thể sẽ làm tổn thương bố".

La Tri Thiền lạnh lùng nhìn hai đứa con trai của mình: "Chúng mày sẽ không thành công đâu".

La Hiểu Huy: "Bố à, nếu bố không đồng ý thì chúng con chỉ có thể trừ khử Khởi Vân. Bố quý Khởi Vân nhất mà, nhiều đến mức hoàn toàn không để ý đến những đứa cháu khác!"

Nghe họ nhắc đến La Khởi Vân, La Tri Thiền nghiến răng nói: "Nếu chúng mày dám làm tổn thương Khởi Vân, tao sẽ không để yên cho chúng mày đâu!"

La Hiểu Huy: "Vậy thì bố hãy hợp tác với chúng con!"

La Hiểu Sinh: "Bố à, bây giờ chúng con phải đi bắt Khởi Vân, con hy vọng khi chúng con trở lại thì bố đã nghĩ kỹ!"

Nói xong, hai đứa con bất hiếu cùng nhau đi khỏi.

Lúc này, Ngô Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh con nhện lớn màu vàng, con nhện lớn lập tức phun ra một sợi tơ vàng, muốn tóm lấy người vừa tới.

Bóng người vung tay một cái, con nhện lớn màu vàng kim hóa đá, toàn bộ mạng nhện cũng hóa đá vỡ vụn.

Không có xiềng xích của mạng nhện, La Tri Thiền lập tức ngã xuống, sức mạnh toàn thân ông ấy bị độc tố phong ấn, mất đi năng lực bay nên trực tiếp đập xuống đất.

Ông ấy bị treo lơ lửng ở độ cao nửa mét so với mặt đất, Ngô Bình giúp ông ấy đứng dậy, sau đó vươn tay rút toàn bộ độc tố trong cơ thể ông ấy ra ngoài.

La Tri Thiền thấy toàn thân được thả lỏng, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình và hỏi: "Cậu là ai?"

Nhưng ngay sau đó, ông ấy đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, vừa kích động vừa hưng phấn: "Tham kiến Đại Thánh!"

Đại Thánh có sự áp chế tuyệt đối đối với Thánh Nhân, một khi Ngô Bình phóng ra khí tức của Đại Thánh, La Tri Thiền lập tức cúi đầu.

Ngô Bình: "La Khởi Vân đã nhờ tôi cứu ông. Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi trước đã".

Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai xuất hiện trong khu vườn chỗ La Khởi Vân.

Nhìn thấy ông nội bình an trở về, La Khởi Vân đã khóc lóc quỳ xuống đất: "Ông nội, bố và mẹ của cháu đã không còn sống nữa sao?"

La Tri Thiền cũng rất đau buồn, ông ấy thở dài: "Khởi Vân, vẫn còn ông nội mà. Yên tâm, ông sẽ không để bất cứ ai làm hại cháu đâu!"

La Khởi Vân biết tin bố mẹ mình đã chết thì ngay lập tức bật khóc, La Tri Thiền cũng bật khóc. Ông ấy coi trọng con trai cả nhất, bởi vì con cả có đạo đức và tư chất tốt nhất, nhưng lại bị chính em trai mình giết chết!

Họ khóc một hồi, Ngô Bình hỏi: "La tiền bối, bây giờ ông định làm gì?"

La Tri Thiền khẽ thở dài và nói: "Chú hai và chú ba của Khởi Vân đã liên kết với người ngoài để đối phó với tôi, nếu không tôi đã không trúng bẫy của chúng".

La Khởi Vân ngừng khóc: "Ông nội, bọn họ thông đồng với ai để đối phó với ông?"

La Tri Thiền: "Nhà mẹ đẻ mợ hai của cháu. Họ làm điều này vì họ thèm muốn tài sản của nhà họ La chúng ta, lợi nhuận hàng năm lớn tới mức đáng kinh ngạc và cả mối quan hệ rộng rãi".

La Khởi Vân tức giận nói: "Chú hai và chú ba thật quá đáng, sao bọn họ có thể làm như vậy!"

La Tri Thiền: "Ông sẽ không phụ lòng bố mẹ cháu dưới suối vàng đâu".

Ngô Bình: "La tiền bối, không cần vội, độc của ông mặc dù đã giải trừ nhưng thể lực còn chưa khôi phục, tôi thấy nên đợi thêm vài ngày".

La Tri Thiền gật đầu: "Cảm ơn sự giúp đỡ của Đại Thánh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn của Đại Thánh!"

Ngô Bình: "Chuyện nhỏ mà thôi. Ở đây không an toàn, hai người có thể theo tôi trở về cửa hàng tại thủ đô, ở đó nghỉ ngơi mấy ngày".

La Tri Thiền và La Khởi Vân vui mừng đồng ý và theo Ngô Bình đến cửa hàng ở thủ đô.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho La Khởi Vân và La Tri Thiền, Ngô Bình trở về phòng để nghiên cứu hai loại đan dược kỷ nguyên. Loại đan dược thứ nhất được đặt trong lò bằng ngọc, tổng cộng có hai mươi bốn viên đan dược.

Dược tính của hai mươi bốn viên đan dược này vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng muốn phát huy hết dược lực của chúng thì nhất định phải uống từng viên một.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngô Bình quyết định tự mình thử thuốc. Tiếp theo, với trí tuệ và kinh nghiệm phi thường của mình, anh đã chọn một viên đan dược và uống nó.

Đan vừa vào bụng, anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh huyền diệu xuất hiện trong cơ thể. Sức mạnh này rất mạnh mẽ, tu sĩ bình thường không thể chịu nổi. May mà thể chất của anh rất mạnh, hoàn toàn có thể khống chế luồng sức mạnh này.

Tiếp đó anh dùng viên thứ hai, viên thứ ba. Cứ dùng một viên là dược lực trong cơ thể anh càng phức tạp. Anh vừa cảm nhận dược lực vừa suy nghĩ nên cải thiện đan dược này như thế nào.

Mỗi một thầy luyện đan kỷ nguyên đều có tư duy luyện đan riêng biệt, việc nghiên cứu này có thể cải thiện những phần khuyết thiếu, cũng có thể nâng cao trình độ luyện đan của anh.

Khi Ngô Bình dùng viên thứ 20 liền cảm thấy dược lực trong cơ thể dần liên kết lại, tạo thành một pháp trận dược lực tương tự như trận pháp.

Lúc này pháp trận dược lực đang hoàn thiện, từ đó nâng cao và cải thiện thể chất và tinh thần của anh.

Viên thứ 21, viên thứ 22, khi anh dùng hết 24 viên đan dược, pháp trận dược lực đã hình thành. Ánh sáng bao phủ quanh anh, cơ thể anh dần bay lên, quanh người xuất hiện 24 vòng năng lượng. Chúng quay quanh anh với các trục khác nhau, quay càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng chúng tạo thành một màng sáng hình cầu, bao bọc Ngô Bình bên trong.

Trong màng sáng, Ngô Bình cảm nhận cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, anh nhân cơ hội đột phá tầng 23 của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Không ngờ anh đột phá rất nhanh, còn tiến lên tầng 24, tầng 25!

Trong mấy phút anh đã đột phá đến tầng 25, trở thành Chân Vương! Chân Vương chính là vua của thái cổ chân nhân!

Đồng thời, cảnh giới Thánh Võ của giai đoạn Đại Thánh cũng tiến triển thuận lợi. Sau khi tự thành thiên địa, anh thuận lợi đột phá "quyền pháp như thiên".

Quyền pháp như thiên, một quyền một cước đều như thay trời hành đạo, ẩn chứa thiên uy!

Lúc anh tu luyện, khí thế đáng sợ làm kinh động người đời, đám người La Tri Thiền vội vã đến xem.

Ngô Bình đẩy cửa đi ra, khí thế toàn thân càng sâu lắng hơn. Giờ anh không chỉ là Đại Thánh mà còn là Chân Vương!

La Tri Thiền cảm thán: "Uy thế kinh khủng như vậy đúng là vạn năm có một!"

Ánh mắt La Khởi Vân tràn đầy sự kính ngưỡng, cô ấy lẩm bẩm: "Nếu có gả thì cũng phải gả cho bậc anh hùng thế này!"
Chương 1829: Tội mạo danh lập công

La Tri Thiền nói nhỏ với La Khởi Vân: “Khởi Vân, ông nội nói cho con biết một bí mật. Nếu con lấy Lý Đại Thánh thì con của các con cũng sẽ có huyết mạch Đại Thánh, tiền đồ tươi sáng”.

La Khởi Vân đỏ mặt nói: “Ông, nhưng anh ấy có ưng cháu không?”

La Tri Thiền: “Đại Thánh là một anh hùng nên chắc chắn không thiếu hồng nhan ở bên cạnh, nhưng không sao, cháu không cần phải chiếm được hoàn toàn cậu ấy, chỉ cần có một danh phận thôi là thành công rồi”.

Ngô Bình hỏi Chỉ U: “Ông Liễu về chưa?”

Chỉ U lắc đầu: “Chưa ạ”.

“Vẫn chưa về cơ à?”, Ngô Bình thấy hơi lạ, vì chỉ lấy giải thưởng thôi mà sao lại lâu thế?

Đúng lúc này, có người tới thăm hỏi. Người này rất lạ mặt, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Bình thì đã tiến lên hành lễ ngay: “Đại sư Lý phải không ạ? Liễu Chí Mưu sai tiểu nhân đến nói với người là ông ấy đã bị người của nha môn nhốt lai với tội danh lập công giả để nhận thưởng”.

Ngô Bình cau mày: “Lập công giả để nhận thưởng ư?”

Người kia nói: “Vâng thưa đại sư. Chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa ở đế đô, nếu người muốn cứu ông ấy thì tốt nhất hãy chuẩn bị nhiều tiền, không thì kiểu gì ông ấy cũng bị giết”.

Ngô Bình nổi giận nói: “Thế là hãm hại người khác rồi còn gì!”

La Tri Thiền: “Đại Thánh, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi cũng có vài mối quan hệ ở đế đô”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, để tôi tự làm! Tôi muốn xem tên mắt mù nào dám động vào người của mình”.

Lúc này, Đại Đạo Quân Liễu Chí Mưu cũng đang bị nhốt trong đại lao của phủ Thành An tại đế đô, tội danh của ông ấy là giả mạo lập công để lĩnh thưởng.

Đám nha dịch ở đây đương nhiên không phải đối thủ của ông ấy, nhưng Liễu Chí Mưu không hề phản kháng, mà vẫn để mặc cho họ dẫn mình đến đây.

Lúc này có mấy người đang cụng ly ở hậu viện sau phủ, trong đó có cả tri phủ đại nhân của Thành An.

Tri phủ Thành An tươi cười nói: “Hai vị huynh đệ, tôi sẽ lấy 100 tỷ trong số 150 tỷ tiền thưởng, số còn lại thì hai anh em chia nhau nhé!”

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, một người đàn ông râu xồm trong số đó cười nói: “Đại nhân, 50 tỷ chia hai hơi ít thì phải? Dẫu sao chúng tôi cũng chịu nguy hiểm lớn hơn mà”.

Tri phủ thờ ơ nói: “Hai người phải biết là người chúng ta bắt là một thầy luyện đan, lo vụ này không dễ đâu”.

“Hả? Thế ông ta có lai lịch lắm à?”

Tri phủ: “Người này tên là Liễu Chí Mưu, tôi đã điều tra rồi, ông ta từng là một đại sư luyện đan bốn sao”.

Hai người kia ngạc nhiên nói: “Đại sư luyện đan bốn sao ư? Đúng là không dễ đối phó thật, kiểu gì cũng có quan hệ rộng lắm”.

Quan Tri phủ: “Cho nên tôi lấy 100 tỷ là chuyện rất bình thường, nói thật thì tôi cũng không nuốt trọn số tiền ấy đâu, còn phải chia quá nửa cho cấp trên nữa”.

Thật ra, vì số tiền thưởng này quá hấp dẫn nên vị quan này mới mạo hiểm như vậy.

Ba người đang ngồi chia chác thì đột nhiên Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình trong phòng giam.

“Công tử, sao cậu lại đến đây?”, Liễu Chí Mưu vội vàng đứng dậy.

Ngô Bình thấy ông ấy vẫn bình tĩnh như thường thì hiểu dụng ý của ông ấy ngay: “Ông cố tình che giấu tu vi à?”

Liễu Chí Mưu: “Họ muốn cướp tiền của công tử thì sao tôi tha cho được!”

Ngô Bình: “Họ định giết ông à?”

Liễu Chí Mưu: “Giả vờ lập công để lĩnh thưởng là phạm tội chết, đương nhiên phải chém đầu rồi”.

Ngô Bình: “Họ là ai? Ông đã tra ra chưa?”

Liễu Chí Mưu: “Là Phương Đại Vi - quan Tri phủ Thành An, cấp trên của người này là Lệnh y ở đế đô. Tên này cướp tiền thưởng của mình xong thì kiểu gì cũng phải chia cho Lệnh y”.

Ngô Bình: “Đó là quan mấy phẩm?”

Liễu Chí Mưu: “Tam phẩm, Tri phủ Thành An là quan ngũ phẩm”.

“Vậy là người chúng ta phải đối mặt là Lệnh y của đế đô rồi”.

Liễu Chí Mưu: “Song trên họ vẫn còn một người nữa, tuy người này chỉ là quan nhị phẩm, nhưng có địa vị còn cao hơn cả đại quan nhất phẩm, quyền lực mạnh lắm. Hơn nữa, đây còn là một chức quan lớn ở đại thế giới Trung Ương, người này được gọi là Lâm Tiên đốc”.

Chức quan lớn nhất ở đại thế giới của Tiên giới được gọi là Tiên đốc, một chức vị chỉ sau Đại Thiên Tôn.

Ngô Bình: “Ông Liễu, ông làm thế này để tiếp cận Lâm Tiên đốc à?”

Liễu Chí Mưu: “Với thực lực của công tử thì không cần phải để ý đến chức quan Tiên đốc nhỏ bé này, lý do tôi làm thế này cũng đơn giản thôi, đó là bắt người định cướp tiền của công tử phải trả giá! Chỉ có vậy thì họ mới biết là không được động vào công tử”.

Ngô Bình: “Suy nghĩ của ông là đúng, cửa hàng đan dược của chúng ra muốn có chỗ đứng ở đế đô thì phải lập uy trước”.

Liễu Chí Mưu: “Nếu đến một quan Tiên đốc mà cũng phải cúi đầu trước chúng ta thì còn ai ở Tiên giới dám động đến công tử nữa, như vậy sẽ bớt phiền phức đi phần nào”.

Ngô Bình: “Lập uy thì cũng được, nhưng ông phải nghĩ cho kỹ, chúng ta sẽ làm đến bước nào”.

Liễu Chí Mưu: “Đánh cấp dưới thì cấp trên sẽ lòi mặt ra. Khi ấy mình không cần phải nể mặt ai hết, cứ cho họ biết sự lợi hại của công tử là được”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, có phải ông lên kế hoạch hết rồi không?”

Liễu Chí Mưu: “Lâm Tiên đốc này vẫn còn khá trẻ nhưng được Đại Thiên Tôn rất coi trọng, nghe đâu dạo này còn chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân. Ngoài ra, hắn còn là đại sư luyện đan hai sao nữa”.

Ngô Bình: “Đột phá Thánh Nhân ư?”

Liễu Chí Mưu: “Công tử, chính vì hắn sắp đột phá Thánh Nhân nên mới cần cho hắn biết sức mạnh của cậu. Cũng vì hắn là thầy luyện đan nên mới cần để hắn thấy sự vĩ đại của Đan Vương nhất phẩm”.

Ngô Bình: “Ông muốn tôi thu phục người này à?”

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Ở thế giới này thì ngoài công tử ra, không ai có thể thu phục hắn được, Đại Thiên Tôn cũng không”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Liễu, có chuyện này thôi mà ông phải vất vả suy tính thế à”.

Liễu Chí Mưu: “Tôi tiện làm thôi, công tử hãy nghĩ cách gặp Lâm Tiên đốc đó, việc còn lại chắc không cần tôi thì công tử cũng biết rõ rồi”.

Ngô Bình: “Ừ, tôi biết rồi, nhưng ông phải chịu khổ một chút vậy”.

Liễu Chí Mưu cười phá lên nói: “Tôi là Đại Đạo Quân, nếu tôi không muốn thì sao họ nhốt tôi ở đây được? Công tử cứ đi đi!”

Phủ Tiên đốc nằm ở phía Tây đế đô, chiếm diện tích rất lớn, Tiên đốc ở đây tên là Lâm Duy Tiên. Người này vẫn còn khá trẻ, nhưng tu vi đã cao thâm, là một Thần Tiên. Hơn nữa, anh ta chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân rồi, đã thế còn là một đại sư luyện đan hai sao.

Ngọn núi phía sau phủ có một rừng trúc âm u, linh khí dồi dào, là một nơi lý tưởng để tu hành. Lâm Duy Tiên thường xuyên tu luyện trong một căn nhà trúc ở đây.

Mấy ngọn núi quanh rừng trúc đều có cấm chế, người ngoài không thể vào được.

Chiều nay, Lâm Duy Tiên cũng đến đây luyện công như mọi khi.

Sau khi vào căn nhà trúc rồi, anh ta chợt thấy có người ở đây nên lập tức nổi giận. Hắn đang định gọi quản gia tới thì khí tức của người trong nhà đã khiến anh ta phải tái mặt, vì người này đã là một Đại Thánh!

Lửa giận trong Lâm Duy Tiên lập tức vụt tắt, anh ta đang chuẩn bị đột phá cảnh giới Thánh Nhân nên hiểu rất rõ sức mạnh của Đại Thánh.

Anh ta hắng giọng rồi lịch sự lên tiếng: “Vãn bối Lâm Duy Tiên tham kiến Đại Thánh!”

“Hả?”, một giọng nói vang lên: “Anh biết tôi là Đại Thánh à?”

Lâm Duy Tiên vội nói: “Vãn bối sắp đột phá cảnh giới Thánh Nhân nên khá mẫn cảm với khí tức của Đại Thánh, vì thế mới cảm nhận được. Nếu làm phiền đến Đại Thánh thì vãn bối xin cáo lui!”
Chương 1830: Đại Thánh đến!

Ngô Bình: “Tôi tình cờ đi ngang qua, thấy nơi này vắng vẻ lại không có ai ở nên định vào nghỉ lại, không ngờ là chỗ của anh”.

Lâm Duy Tiên vội nói: “Tệ xá được Đại Thánh ghé chơi vài giây cũng là vinh hạnh của tiểu nhân rồi. Đại Thánh muốn ở lại đây bao lâu cũng được, nếu người cần gì thì cứ bảo với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay”.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn, không biết công tử tên gì?”

Lâm Duy Tiên: “Tiểu nhân là Lâm Duy Tiên, đảm nhiệm chức Tiên đốc ở đây. Hôm nay được gặp Đại Thánh đúng là diễm phúc ba đời của tiểu nhân”.

Ngô Bình: “Tôi thấy trên người anh có chút khí tức Thánh Nhân, anh cũng sắp đột phá cảnh giới ấy rồi nhỉ?”

Lâm Duy Tiên cười đáp: “Đại Thánh quả là có con mắt tinh tường, đúng là tiểu nhân đang đột phá cảnh giới này, nhưng vẫn chưa thành công”.

Ngô Bình: “Con đường tu hành của Thánh Nhân có vẻ tương tự như Đạo Quân, nhưng thật ra lại khác nhau nhiều đấy, anh khó đột phá cũng là chuyện bình thường”.

Lâm Duy Tiên vội hỏi: “Đại Thánh, người có thể chỉ dẫn cho tiểu nhân một chút không ạ? Tiểu nhân đã dùng đủ mọi cách, cảm thấy mình chỉ còn cách Thánh Nhân một bước nữa thôi, nhưng không thể vượt qua ngưỡng ấy được”.

Ngô Bình: “Thánh Nhân tu luyện Thánh đạo của Nhân tộc nên phải phải dựa vào sức mạnh của bản thân để đột phá, Đạo Quân thì dựa vào Thiên đạo, hai cái đương nhiên là khác nhau”.

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh dạy phải ạ!”

Ngô Bình trò chuyện thêm với Lâm Duy Tiên vài câu, thấy anh ta rất lễ phép với mình thì hỏi: “Anh là Tiên đốc ở đây thì có thể hỏi thăm về một người giúp tôi được không?”

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh muốn tìm ai ạ?”

Ngô Bình: “Đó là một đại sư luyện đan năm sao tên là Liễu Chí Mưu, chắc bây giờ cũng đang ở gần đây, người này cũng coi như bạn cũ của tôi”.

Lâm Duy Tiên nói ngay: “Xin Đại Thánh chờ cho một chút, tiểu nhân sẽ sai người đi tìm ngay”.

Ngô Bình: “Phiền Tiên đốc rồi”.

Lâm Duy Tiên đi ra ngoài dặn dò thuộc hạ rồi quay lại nói: “Đại Thánh, người tìm Liễu Chí Mưu này có việc gì ạ?”

Ngô Bình: “Ông ấy có mấy vấn đề khó hiểu về luyện đan muốn thỉnh giáo tôi”.

Nghe thấy Ngô Bình cũng là thầy luyện đan, hơn nữa còn chỉ dẫn cho thầy luyện đan năm sao, Lâm Duy Tiên ngạc nhiên nói: “Chắc chắn tài đan đạo của Đại Thánh đã trên cấp năm sao rồi ạ?”

Ngô Bình: “Gần đây, tôi mới đi kiểm tra thì là Đan Vương nhất phẩm”.

Lâm Duy Tiên hít vào một luồng khí lạnh, sau đó thầm nghĩ đúng là Đại Thánh có khác, đạt đến cấp Đan Vương nhất phẩm luôn. Với anh ta mà nói thì trình độ này chính là truyền kỳ.

“Đại Thánh, tiểu nhân cũng biết một chút về luyện đan, nhưng mới ở cấp hai sao thôi, so ra còn thua người nhiều lắm ạ”.

Ngô Bình cười nói: “Lâm Tiên đốc cũng biết luyện đan à? Giỏi quá!”

Lâm Duy Tiên: “Chỉ biết một chút thôi ạ. Đại Thánh, không biết người tu luyện ở đâu ạ?”

Ngô Bình: “Khắp mọi nơi”.

Lâm Duy Tiên: “Đại Thánh định ở lại đây bao lâu?”

Lúc này, có người tới báo rồi đưa một văn thư cho Lâm Duy Tiên. Anh ta đọc qua rồi biến sắc mặt, sau đó nói với Ngô Bình: “Đại Thánh, tiểu nhân sẽ mời đại sư Liễu đến đây ngay”.

Ngô Bình cười nói: “Phiền Tiên đốc”.

Lâm Duy Tiên hớt hải chạy ra ngoài rừng trúc rồi đến đế đô.

Lúc này, Liễu Chí Mưu vừa bị người ta giải lên đại đường, quan Tri phủ và đám thuộc hạ chuẩn bị tiến hành thẩm vấn ông ấy.

“Liễu Chí Mưu, bổn quan hỏi ông, tại sao ông lại giả mạo lập công để nhận thưởng hả? Ông có biết đấy là tội chết không?”

Liễu Chí Mưu đứng bên dưới rồi thờ ơ đáp: “Đúng là chúng tôi đã giết Khôi Mi Đạo Quân, là các người đã cướp công để giành thưởng, chính các người đã hãm hại tôi”.

Quan Tri phủ đập mạnh tay xuống bàn nói: “Láo xược! Dù ông có nhận hay không thì hôm nay cũng phải chịu tội”.

Liễu Chí Mưu cười phá lên: “Ông tưởng mình là quan Tri phủ thì có thể đổi trắng thay đen và hãm hại người dân à?”

Quan Tri phủ cười lạnh nói: “Ở đây tôi là người có quyền quyết định mọi thứ, dù ông có nguỵ biện thế nào cũng vô dụng thôi, người đâu, dùng hình!”

Liễu Chí Mưu bất chợt phóng khí tức của Đại Đạo Quân ra, mọi người trong công đường đều choáng váng. Nhưng ngay sau đó, đại trận ở đây đã vận chuyển, một luồng sức mạnh to lớn đã đàn áp được Liễu Chí Mưu.

Sau vài giây kinh hãi, quan Tri phủ cười phá lên: “Không ngờ ông lại che giấu kỹ thế, tiếc là đừng nói là Đại Đạo Quân, đến Đạo Tổ cũng là gì với trận pháp ở đây đâu”.

Thấy sức mạnh của mình bị đàn áp, Liễu Chí Mưu thu khí tức lại rồi bình thản nói: “Nếu ông thông minh thì mau thả tôi ra, sau đó trả tiền thưởng lại cho tôi, không thì ông sẽ phải hối hận đấy”.

Quan Tri phủ cười khẩy nói: “Người đâu, dùng hình!”

Đúng lúc này, có nha dịch hớt hải chạy vào báo: “Lệnh y đại nhân đến!”

Quan Tri phủ thấy lạ thì chuyện này mình đã bàn với Lệnh y rồi, sao anh ta lại chạy đến đây làm gì? Nhưng sau đó, ông ta vẫn nhanh chóng ra tiếp đón.

Vừa ra ngoài, ông ta đã sững người, vì Lệnh y đại nhân đang khúm núm như con cháu đi cùng với một người thanh niên. Người thanh niên này trông rất oai phong, gương mặt thì đầy vẻ tức giận.

Lệnh y mời người thanh niên vào rồi lau mồ hôi lạnh nói: “Đại Thánh, là chỗ này ạ”.

Sau đó, anh ta tức tối lườm quan Tri Phủ: “Tên khốn này, đến đại sư Liễu cũng dám bắt à? Mau thả người nhanh!”

Quan Tri phủ ngẩn ra: “Tiên đốc đại nhân đây ạ…”.

Chát!

Lệnh y tát cho ông ta một cái, sau đó đi tới cạnh Liễu Chí Mưu rồi chắp tay nói: “Đại sư Liễu, chuyện này chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, đại sư không hề giả mạo lập công, là chúng tôi sai, thật lòng xin lỗi đại sư”.

Liễu Chí Mưu cười lạnh nói: “Sai? Tôi thấy không phải các người sai, mà là tham tiền thưởng của tôi thì có”.

Người thanh niên này chính là Lâm Duy Tiên, anh ta tiến lên rồi chắp tay nói: “Tôi là Tiên đốc của đại thế giới Trung Ương. Tôi họ Lâm, nhận lệnh của Đại Thánh đến mời đại sư đến một nơi”.

Liễu Chí Mưu biết Đại Thánh mà anh ta nói chính là Ngô Bình nên cố tình tỏ ra ngạc nhiên: “Đại Thánh đang ở đây ư?”

Lâm Duy Tiên hào hứng nói: “Đại Thánh đang ở chỗ tôi, người bảo đại sư muốn thỉnh giáo về luyện đan”.

Liễu Chí Mưu: “Trình độ luyện đan của Đại Thánh là số một trong thiên hạ, tôi được thỉnh giáo người đúng là phúc ba đời”.

Lâm Duy Tiên cảm thán: “Đúng vậy, Đan Vương Nhất Phẩm thì làm gì còn ai địch lại nữa?”

Liễu Chí Mưu: “Đây chỉ là kết quả kiểm tra ra thôi, chứ tôi thấy cấp bậc thật sự của Đại Thánh còn cao hơn”.

Lâm Duy Tiên kinh ngạc: “Cao hơn ư?”

Liễu Chí Mưu: “Nếu các hạ được tiếp xúc với Đại Thánh lâu hơn thì sẽ hiểu điều tôi nói”.

Hai người coi Lệnh y và quan Tri phủ như không khí, mãi sau Liễu Chí Mưu mới nói: “Tiên đốc đại nhân, thuộc hạ của ngài đã vu oan cho tôi, còn đòi chém đầu tôi đấy”.

Lâm Duy Tiên lườm quan Tri phủ rồi nói: “Nói thật mau, nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ trảm luôn!”

Quan Tri phủ sợ mất mật, nào dám có nửa lời dối trá nên đã kể lại mọi chuyện. Đương nhiên cũng nhắc đến Lệnh y, người này tái mặt rồi cũng quỳ xuống đất.

“Các người đúng là to gan lớn mật! Bình thường thì thôi, nhưng lần này đã động đến Đại Thánh thì đáng chết rồi! Người đâu, giải họ xuống rồi điều tra rõ tội trạng của họ cho ta”.

“Vâng!”

Thuộc hạ của Lâm Duy Tiên xông lên rồi bắt quan Tri phủ và Lệnh y lại.

Hai người này bị giải đi xong, Lâm Duy Tiên nói: “Đại sư, chúng ta đi gặp Đại Thánh thôi chứ?”

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Được, tôi sẽ đi cùng đại nhân”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK