Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là Động Thiên hơn rồi, ở đó có nhiều linh dược hơn, vả lại trong Động Thiên cũng thích hợp cho việc tu luyện hơn”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Tạm biệt ông chủ xong, Ngô Bình cũng chào Quỷ Tiểu Anh rồi đến Động Thiên duy nhất ở Thanh Châu là Thanh Linh.
Quỷ Tiểu Anh có vẻ lưu luyến, Ngô Bình đã tặng cô ấy hai viên đan dược, chúng có hỗ trợ rất lớn cho tu vi hiện giờ của cô ấy, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ đột phá.
Ngô Bình đi tới lối vào của Động Thiên Thanh Linh, lối vào là một đại điện với một khoảng đất trống ở phía trước, hiện giờ đang có hơn trăm người đứng xếp hàng ở đây, họ đều chờ để vào Động Thiên Thanh Linh.
Ngô Bình cũng xếp hàng, sau đó trò chuyện với tu sĩ ở xung quanh thì mới biết nếu trả tiền thì sẽ không cần xếp hàng mà được vào luôn.
Tiền này là tiền thuê một tháng ở linh địa, nếu chọn cách này thì vừa nhận được nhiều ưu đãi, vừa được phục vụ tốt hơn.
Ngô Bình không muốn xếp hàng nên đồng ý trả tiền.
Một tiếng trong Động Thiên Thanh Linh mất 2800 tiền Tiên, một tháng sẽ là một triệu không trăm linh tám nghìn tiền Tiên, sau khi được triết khấu thì còn một triệu.
Với hầu hết các tu sĩ mà nói thì đây không phải một khoản tiền nhỏ, vì thế không nhiều người chọn cách này.
Trả tiền xong, Ngô Bình đi vào đại điện ngay, anh đi xuyên qua một cánh cửa màu vàng. Sau đó, anh cảm thấy có một luồng sức ép tiến tới, khiến anh thấy rất khó chịu. Duy độ ở Động Thiên Thanh Linh càng cao thì áp lực càng lớn.
Trước mắt Ngô Bình chợt tối đen rồi nhanh chóng bừng sáng lại, anh phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường, có một tốp người đang chỉ dẫn cho mọi người. Vì Ngô Bình đã trả tiền nên được mời sang một hàng khác.
Phía trên của hàng này có một tu sĩ mặc áo xám đang giải thích về quy tắc ở trong Động Thiên Thanh Linh cho mọi người, ai cũng lắng nghe chăm chú, vì nếu phạm quy thì sẽ có kết cục rất thảm.
Tu sĩ kia giảng giải xong thì chắp tay nói với nhóm Ngô Bình: “Được rồi, mọi người giải tán”.
Mọi người tản đi, hầu hết đều đi tới thôn làng trong Động Thiên, ở đó có nhiều người nên tài nguyên sống cũng phong phú. Nhưng cũng có số ít người đi thẳng tới nơi hoang dã để tìm cơ duyên cho mình.
Mục đích Ngô Bình đến đây là để tìm dược liệu, nhưng anh muốn tìm hiểu về nơi này trước, sau đó hành động cũng không muộn. Vì thế, anh đã đi theo mọi người đến một trận nhỏ cách đây vài dặm.
Vì gần lối vào nên có rất nhều người đến đây tu luyện, diện tích của trấn này không lớn nên chỉ có sức chứa hơn 20 nghìn người.
Khách ở trấn luôn trong trạng thái đông nghịt, nhìn cả đống người xếp hàng, Ngô Bình không muốn tham gia nên đi ra chỗ khác. Anh đang chuẩn bị tìm chỗ nghỉ vài hôm để làm quen với hoàn cảnh ở đây.
Không ngờ chờ anh tìm được chỗ trọ rồi thì bên ngoài lại treo một tấm bảng ghi “hết phòng”.
Ngô Bình chán nản, còn tính phải sống cảnh màn trời chiếu đất.
Đúng lúc này, có một người chạy tới rồi cười hỏi: “Công tử, anh đang tìm chỗ trọ à?”
Người này mặc quần áo màu vàng, để đầu đinh, mặt đầy tàn nhang, chân trái còn bị thương nên đi hơi khập khiễng.
Nhìn thấy Ngô Bình, mắt cậu ta phát sáng, sau đó rất nhiệt tình giới thiệu này kia.
Ngô Bình: “Ừm, nhưng quán trọ nào cũng hết phòng rồi”.
Cậu nhóc cười nói: “Công tử, nhà tôi còn phòng trống, anh đi theo tôi”.
Ngô Bình không nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Được, dẫn đường đi”.
Cậu nhóc đi ra khỏi trấn rồi đi tiếp hai dặm về phía Bắc, sau đó tới một vườn lê. Cây ở đây đã kết những trái lê vẫn xanh, có hai dãy phòng ở bên trong.
Ngô Bình nhìn thấy phòng ở đây thì không khỏi lắc đầu, nhưng chủ nhà đã ra chào hỏi: “Công tử, tuy đây không phải trấn, nhưng cũng không cách quá xa, quan trọng là giá nhà rẻ, chỉ bằng một nửa trong trấn thôi”, giọng nói của người này nghe có vẻ thật thà.
Chủ của vườn lê có gương mặt dễ nhìn, chắc hẳn hồi còn trẻ cũng tuấn tú. Nhưng tay trái của ông ấy hơi có vấn đề, hình như đã từng bị thương nặng nên giờ nhìn như khúc gỗ.
Điều khiến Ngô Bình chú ý là ông ấy đã ở tầng thứ 10 cảnh giới Luyện Khí, song đã bị việc kinh doanh che lấp ý chí tu hành nên giờ chẳng khác gì người bình thường.
Dẫu sao cũng không tìm được chỗ ở, Ngô Bình đành gật đầu: “Ông chủ, tiền thuê một ngày là bao nhiêu?”
Chủ vườn lê cười nói: “200 tiền Tiên”.
Ngô Bình đưa 600 cho ông ấy rồi nói: “Tôi trả trước ba ngày”.
Chủ vườn lê: “Được, để tôi bảo người đi dọn phòng cho cậu, phía trước có một phòng khách, mời cậu đến đó ngồi chơi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó bước trên một con đường hẹp quanh co trong vườn lê, thi thoảng lại có vài quả lê va vào vai anh, tiếc là lê chưa chín, không thì anh đã hái vài quả ăn thử rồi.
Anh đi tới một căn nhà ba gian, bên trong có một phòng khách, trong đó có đồ đạc được làm bằng gỗ lê.
Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, đang chuẩn bị tự pha trà cho mình thì nhìn thấy cậu nhóc ban nãy cầm ấm trà tới rồi rót cho anh.
Cậu ta cười nói: “Công tử, đây là trà tôi hái trên núi, mời anh uống thử”.
Ngô Bình cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, mùi vị cũng không đến nỗi, anh mỉm cười rồi lấy mười đồng tiền Tiên ra đưa cho cậu ta: “Cho cậu mua quà vặt”.
Cậu nhóc vui vẻ nhận lấy rồi luôn miệng nói cảm ơn.
Ngô Bình: “Cậu tên gì?”
Cậu nhóc: “Em là Lý Sĩ Bình”.
Ngô Bình: “Sĩ Bình, chân cậu làm sao thế?”
Lý Sĩ Bình xị mặt ra rồi cúi đầu xuống nói: “Vườn lê này là của ông nội em, năm xưa ông là tu sĩ Bí cảnh. Nhưng sau đó găp khó khăn, vườn lê cũng bị người ta cướp mất, lý do là vì ông em mang ơn người ta. Người đó có thực lực mạnh, ông cãi lý với họ song bị họ dùng âm hoả đốt cánh tay, Bây giờ, tuy nhà em đang kinh doanh vườn lê, nhưng mỗi năm đều phải nộp rất nhiều tiền cho người kia, trừ chi tiêu các thứ đi thì cũng không còn dư bao nhiêu nữa”.
Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Kinh doanh vườn lên kiếm tiền thế nào?”
Lý Sĩ Bình: “Đây là Động Thiên Thanh Linh nên có linh khí dồi dào, lê ở đây bán chạy ở bên ngoài lắm, nhà em có một trăm mẫu, mỗi năm cho ra sản lượng rất nhiều lê nên cũng kiếm được khoảng 30 triệu tiền Tiên”.
Ngô Bình cười nói: “Cũng ngon, dẫu sao thì vườn lê này cũng là sản nghiệp của ông cậu”.
Lý Sĩ Bình: “Thế thì cũng để làm gì đâu anh, thực lực của ông em yếu rồi, ông cháu em cũng đang làm thuê cho người xấu kia thôi”.
Ngô Bình: “Sĩ Bình, tôi biết y thuật đấy, hay để tôi điều trị cho cậu nhé?”
Chương 2307: Bí Thần Hoàng Kim chí tôn
Lý Sĩ Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Công tử có thể chữa được cho em sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này cũng không phải là việc gì khó với tôi”.
Lý Sĩ Bình vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn công tử đã nhân từ, Sĩ Bình dập đầu với anh”.
Ngô Bình đỡ cậu ta đứng lên cười nói: “Cậu đừng khách sáo”, nói rồi anh dùng tiên lực bắt đầu chữa trị cho cậu ta.
Anh bảo Lý Sĩ Bình xắn ống quần của lên, sau đó đặt chân lên đầu gối. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh đã biết trong cái chân này có một loại tà khí nào đó, khiến cơ bắp của cậu ta không thể co bóp bình thường, chỉ cần tà ác bị đẩy ra ngoài thì cậu ta sẽ bình thường trở lại.
Trên hai tay anh bỗng xuất hiện đốm lửa, sau đó dùng sức ấn lên phần chân của Lý Sĩ Bình, Lý Sĩ Binh đau đớn gào lên, trán ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng mấy giây sau, tà ác bên trong đã bị đẩy ra ngoài, biến thành khói màu đen bay ra từ các lỗ chân lông, vừa hôi vừa tanh.
Chủ nhân vườn lê nghe thấy tiếng động bèn vội vã chạy đến, thấy Ngô Bình ôm chân con trai cứ tưởng Ngô Bình định hại cậu ta nên ông ta lập tức hét lên, sau đó nhảy lên không trung định đánh Ngô Bình. Cả người ở trong không khí, ông ta đã cầm sẵn một con dao trong tay định đâm vào ngực anh.
Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Ngô Bình vài mét, ông ta bỗng dao động, vội thu con dao lại, đáp xuống bên cạnh Ngô Bình và con trai.
Nhìn thấy Lý Sĩ Bình rụt chân lại, sau đó đứng lên, còn nhảy mấy cái tại chỗ, ánh mắt cậu ta lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, hét lớn: “Con khỏi bệnh rồi, bố, chân con khỏi rồi”.
Nói rồi cậu ta chạy đi, còn chạy rất nhanh, hơn nữa cả người không còn nghiêng ngả nữa, chẳng khác nào những đứa trẻ bình thường.
Chủ nhân vườn lê lập tức hiểu ra mọi chuyện, ông ta vứt cái dao đi, sau đó quỳ xuống đất: “Cảm ơn ơn đức cứu chữa của cậu”.
Ngô Bình nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà”.
Chủ nhân vườn lê lại cúi người xuống nói: “Tôi là Lý Vi, không biết nói sao để tỏ lòng cảm ơn đại ơn này”.
Chân của con trai ông bị thế là do khi còn nhỏ đã bị con trai của người cướp mất vườn lê làm cho bị thương, luôn là tâm bệnh của ông ta, bây giờ con trai đã khỏi bệnh, ông ta vui mừng biết bao.
Ngô Bình nhìn cánh tay ông ta nói: “Vết thương của ông là do bị âm hỏa thiêu đốt, lửa độc vẫn còn nằm trong người ông. Nếu không có lửa độc này thì chắc hẳn ông đã đột phá Bí Cảnh rồi”.
Lý Vi ngạc nhiên nói: “Công tử đúng là có mắt nhìn. Kẻ ác đó không muốn cho tôi đột phá nên đã cố ý dùng lửa độc để áp chế tôi, sai bảo tôi quản lý vườn lê thay ông ta, làm tay sai của ông ta”.
Ngô Bình: “Tôi có thể chữa trị vết thương của ông, nhưng có một điều, nếu ông đột phá rồi thì có là đối thủ của người đó không?”
Hai mắt Lý Vi sáng rực nói: “Tu vi của người nọ chỉ là Bí Cảnh tầng một, hơn nữa bốn mươi lăm năm này chưa từng đột phá, một khi tôi đột phá, thực lực cũng sẽ không yếu hơn người đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được, tôi giúp ông”.
Sau đó anh ở trong phòng khách đẩy lửa độc đó ra ngoài chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đồng thời sử dụng hai loại dược liệu để chữa khỏi vết bỏng của ông ta.
Cánh tay vốn dĩ đen xì rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như ban đầu, chỉ là làn da rất mềm, khác với cánh tay còn lại.
Cảm giác lửa độc không còn nữa, cánh tay cũng đã hồi phục sức lực, Lý Vi cúi đầu bái lạy.
Ngô Bình xua tay: “Ông mau chóng đi tu luyện đi, nếu người đó quay lại trước thời hạn, không chừng vẫn sẽ hại ông”.
Lý Vi vội nói: “Cảm ơn công tử! Công tử, tôi muốn ra ngoài vài ngày, tôi sẽ lui hết phòng của toàn bộ khách, chỉ để lại một mình cậu”.
Ngô Bình nghĩ người càng ít thì càng yên tĩnh bèn nói: “Ừ, vậy cũng được, ông đi đi”.
Lý Vi dẫn con trai đi khỏi đó, không lâu sau tất cả khách hàng cũng đi, vườn lê lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngô Bình uống hết ấm trà bèn tìm một căn phòng nhà sạch sẽ ngồi xuống tu luyện, lần trước anh định đột phá nhưng lại nhận được tin tức, phải quay lại vũ trụ Minh Cổ.
Thần Pháp chí tôn của anh đã đột phá sáu tầng đầu tiên, Bí Anh dài đến chín thước bảy tấc.
Lúc này anh uống viên đan dược, vượt hẳn lên tầng thứ bảy. Tu luyện ở tầng này cực kỳ quan trọng, cũng là nút thắt mấu chốt, nếu thành công thì Bí Anh sẽ thay đổi, biến thành Bí Thần. Nếu không thành công, việc tu luyện trước đó cũng là công cốc.
Một canh giờ sau, lại nghe thấy một tiếng vang cực lớn, tầng thứ bảy Thần Pháp chí tôn của anh đã hoàn thành, Bí Anh tăng lên đến mười thước chín, tám mươi ba phân, hơn cả tiêu chuẩn mười thước của Bí Thần Kim Hoàng chí tôn.
Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Bí Anh của anh bắt đầu thay đổi thành Bí Thần. Lấy anh làm trung tâm, vô số bí lực, sức mạnh không gian, linh lực đều tụ lại giữa không trung. Sức mạnh cực lớn tạo nên gió bão phá hủy tất cả các cây ăn quả trong vườn lê.
Cơn bão kéo dài khoảng nửa tiếng, trong không trung hình thành hai mươi bảy cơn gió lốc dài mấy mươi ngàn mét làm động đến người trong thị trấn, họ đều chạy đến xem thử nhưng lại không dám đến gần.
Thay đổi sẽ không thuận buồm xuôi gió, Bí Thần lớn mạnh chắc chắn sẽ bị ông trời đố kỵ, thế mà…
“Rắc!”
Lúc này hai mươi bốn tia sét có màu sắc khác nhau đánh xuống từ chín tầng trời, liên tục giáng xuống vườn lê, đánh trúng Bí Thần của Ngô Bình.
Bí Thần bị sét đánh trúng một lần, chiều cao tăng lên thêm một phân, mười thước tám tấc, một trượng một thước ba tấc, một trượng hai thước một tấc.
Sau khi bị hai mươi bốn tia chớp đánh trúng, Bí Thần của Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao hai trượng bốn thước tám tấc. Khí tức đáng sợ của anh còn hung hãn và mạnh hơn cả cường giả Thần Thông.
Sấm chớp biến mất, cơn gió lốc cũng không còn nửa, vườn lê trở nên tan hoang. Các tu sĩ lớn gan đi vào vườn lê xem thử tình hình nhưng lại không thể thấy được Ngô Bình.
Lúc này Ngô Bình vừa đột phá không muốn để người ngoài nhìn thấy mình, nên anh đã lẳng lặng ra khỏi vườn lê, đi đến trên vùng núi hoang vắng cách đó cả trăm mét.
Anh đứng lên đỉnh đồi, Bí Thần đã được nâng lên trên Cửu Thiên, đừng trong Động Thiên cũng cảm nhận được trật tự của ngũ hành.
Sự giác ngộ về trật tự này vốn dĩ cực kỳ khó khăn, nhưng Ngô Bình đã hiểu rõ ngũ hành ở trong vũ trụ phía dưới không chỉ một lần. Ngũ hành là sức mạnh của trật tự chung, hiện giờ anh cũng không gặp khó khăn trong quá trình lĩnh ngộ.
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, gương mặt Ngô Bình vẫn hiện lên năm màu sắc khác nhau là xanh, đen, đỏ, trắng, vàng, chứng tỏ anh đã lần lượt lĩnh hội được ngũ hành mộc, thủy, hỏa, kim, thổ.
“Ầm!”
Trong bí phủ lập tức tràn ngập sức mạnh của ngũ hành, Bí Thần của anh cũng quay lại bí phủ, trấn giữ tầng thứ chín bảo tháp, củng cố cảnh giới trong đó.
Lúc này Ngô Bình chính thức bước vào Bí Cảnh tầng chín, cảnh giới Ngũ Hành.
Nhưng cảnh giới Ngũ Hành vừa mới bắt đầu, kế tiếp anh vẫn phải chuyển hóa Bí Thần thành Bí Thần Ngũ Hành. Bí Thần Ngũ Hành cần thu thập năm sức mạnh Ngũ Hành mạnh nhất trong thiên hạ, luyện hóa vào Bí Thần để tăng cường sức mạnh của nó.
Ngô Bình nãy giờ vẫn luôn đứng yên bất động, lúc này cuối cùng cũng hơi động đậy, mở mắt ra.
Anh lẩm bẩm: “Thế mà có thể đột phá ở đây, như thế cũng tốt, thực lực càng mạnh thì sẽ càng an toàn hơn khi ở trong Thanh Linh Động Thiên”.
Chương 2308: Lạc Thiên
Ngô Bình thành công bước vào bí cảnh, cảnh giới Ngũ Hành tầng chín, khí tức hòa hợp cùng thiên địa ngũ hành, sức ép của Thanh Linh Động Thiên với anh cũng giảm đi rõ rệt. Nếu sức ép trước đó là mười thì bây giờ chỉ còn có một mà thôi.
Lúc này, thần niệm của anh giải phóng ra và tìm kiếm xung quanh. Ở cách anh hơn một trăm dặm có một cái hồ, bên hồ có rất nhiều người.
Anh giật mình, lập tức cưỡi tiên quang ngũ sắc, bay về bên hồ. Không bao lâu, anh đáp xuống khu vực cách bờ hồ mấy trăm mét, sau đó đi về phía bờ hồ.
Anh mới đi được mấy bước thì có người hét lên: “Làm gì thế?”
Ngô Bình liếc nhìn đối phương, bình thản đáp: “Qua xem thử”.
“Hồ này đã được công tử của chúng tôi bao trọn rồi, muốn xem thì trả tiền đây”.
Ngô Bình chau mày: “Bao trọn rồi sao?”
“Không sai”. Người đó vừa nói vừa tiến lại gần, quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Muốn vào thì giao ra một vạn tiền tiên”.
Ngô Bình nhìn quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này thì đấm lên mặt người đó. “Bụp” một cái, mặt người đó liền lõm xuống, hắn cứng đờ, ngã ngay xuống đất.
Ngô Bình cười khẩy: “Còn muốn lừa tiền tôi nữa à”.
Anh mặc kệ tu sĩ bất tỉnh trên mặt đất, tiếp tục đi về phía bờ hồ. Lúc này, anh phát hiện những người bên bờ hồ ai cũng cầm cần trúc, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước gần bờ hồ.
Anh đến trước mặt một tu sĩ trung niên và hỏi: “Chào đạo huynh, anh đang xem gì thế?”
Người đó nhìn Ngô Bình, nói: “Chắc người anh em mới đến nên không biết tình hình ở đây đúng không? Hồ này rất đặc biệt, nước trong hồ là Nhược Thủy, bất cứ thứ gì rơi vào cũng đều bị nhấn chìm. Có điều, trong lòng hồ Nhược Thủy có rất nhiều loại cá sinh sống, thịt của những loại cá này đều rất ngon, ăn chúng sẽ rất có ích cho việc tu hành. Chúng tôi không thể xuống nước bắt cá, chỉ đành ở bên hồ chờ thời, một khi nhìn thấy có cá lên bờ thì dùng cần trúc đánh ngất bọn chúng”.
Ngô Bình cười, nói: “Rất nhiều người tập trung quanh hồ, vậy cũng đâu bắt được mấy con đâu”.
“Đúng vậy, cả ngày trời rồi mà tôi còn chưa thấy được cái vảy cá nữa”.
Ngô Bình: “Dù là Nhược Thủy thì chỉ cần nín thở khi xuống đó là được, sao không có ai xuống đó?”
Người đó lắc đầu: “Trong hồ có một con giao long hung ác, ai mà dám xuống? Trước đây, vì chưa biết rõ sự tình nên đã có không ít người bị ăn thịt”.
Ngô Bình nghe nói linh ngư thơm ngon thì cũng thấy hơi động lòng, anh lấy một sợi dây câu ra, cột lưỡi câu vào một đầu rồi vung nhẹ ra, nội lực truyền lên dây câu, làm dây lập tức rơi vào trong hồ nước.
Dây câu trong tay anh dài một hai trăm mét, dây câu như có mắt, tìm kiếm linh ngư bên dưới. Anh nhanh chóng phát hiện ra một con cá vừa to vừa béo, móc câu móc ngay vào miệng con cá. Ngay lập tức, anh kéo dây câu lên, con cá lớn liền bay ra khỏi mặt nước rồi rơi thẳng vào tay anh.
Con cá đó ít nhất cũng được năm ký, những người xung quanh đều thấy ghen tị. Một người bước qua, hỏi: “Này anh bạn, anh có bán con cá đó không?”
Ngô Bình thấy có người mua cá thì hỏi: “Anh trả bao nhiêu tiền?”
Người đó liếc nhìn con cá rồi đưa ba ngón tay ra: “Ba nghìn tiền tiên, sao hả?”
Ngô Bình lắc đầu, ôm con cá né sang một bên, chuẩn bị nếm thử độ tươi ngon của nó.
Nhưng anh chưa đi được hai bước thì đã có hai tu sĩ chặn anh lại, hai người đó đều là bí cảnh, khí tức trên người rất đáng sợ, rõ ràng là đã luyện loại tà công gì đó.
Tu sĩ râu ria bên trái nhìn Ngô Bình chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cá trong hồ này là thứ mà anh có thể bắt được sao?”
Mặt Ngô Bình không cảm xúc, lúc nãy anh có nghe mấy người đó nói chuyện với nhau và có nhắc đến việc đây là hồ vô chủ, nhưng lúc này lại có người cậy người đông, lừa tiền của người khác. Người trước đó cũng vậy, hai người trước mặt anh cũng vậy.
“Tại sao tôi không được bắt?”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Tên râu ria hung dữ đáp: “Bỏ cá xuống và nộp thêm một vạn tiền phạt, nếu không thì anh đừng mong rời khỏi đây”.
Ngô Bình bật cười, hỏi: “Chỉ dựa vào hai người các anh sao?”
Tên râu ria nhích mày: “Hai người chúng tôi là đủ xử lý anh rồi”.
“Ầm”.
Ngô Bình bỗng giữ chặt lấy đầu của hắn rồi lên gối mạnh.
Sức mạnh khủng khiếp truyền từ đầu xuống, lỗ chân lông khắp người tên râu ria đều rỉ máu. Sau khi Ngô Bình buông tay, cơ thể hắn liền ngã xuống đất, hắn đã chết thật sự.
Tu sĩ còn lại sợ đến ngây người, quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị Ngô Bình tóm chặt cổ, sau đó thì cắm đầu xuống đất.
“Thịch”.
Nửa người của người đó đập vào mặt đất đầy đá vụn, máu me bắn tung tóe, chết còn thảm hơn cả tên râu ria.
Ngô Bình đánh chết hai người đó thì lấy túi tiền trên người họ, sau đó đi nướng cá ăn như không có gì xảy ra.
Những người bên hồ nhìn thấy cảnh đó thì đều thầm khen hay, hai người đó đã lừa tiền của rất nhiều tu sĩ, nhiều người chỉ giận nhưng không dám nói.
Ngô Bình nhóm một đống lửa, sau đó lấy gia vị và dụng cụ ra, một lúc sau là đã bắt cá lên nướng, hương thơm phưng phức.
“Cá thơm quá”.
Bỗng dưng, một cậu bé tầm năm sáu tuổi chạy đến, cậu bé mặc bộ đồ màu đỏ, mang giày màu đỏ, trước ngực đeo một chiếc khóa vàng trường thọ, đầu cột tóc chỉ thiên.
Ngô Bình tò mò, sao mộ cậu bé nhỏ thế này lại một mình chạy vào Thanh Linh Động Thiên?
Ngô Bình thấy cậu bé chảy nước dãi, vẻ mặt rất thèm thuồng thì hỏi: “Nhóc con, tên em là gì?”
“Cháu tên Lạc Thiên”. Cậu bé đáp: “Anh ơi, cá của anh có ngon không?”
Ngô Bình vui vẻ hỏi: “Không biết, hay là em nếm giúp anh thử?”
“Được đấy, em là nhà ẩm thực, để em giúp anh nếm thử”. Cậu bé tên Lạc Thiên vui mừng nhảy cẫng lên.
Ngô Bình cắt cho cậu bé một miếng cá, câu bé nhận lấy bằng hai tay, rồi ăn nhồm nhoàm.
Cậu bé vừa cắn được hai miếng thì có một luồng sáng vàng chiếu xuống, một cặp vợ chồng trẻ xuất hiện. Người đàn ông mặc áo vàng đeo đai bạc, cao to điển trai, người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím, xinh đẹp mỹ miều.
Người đàn ông nhìn thấy cậu bé đang ăn đồ ăn của người khác thì liền hất văng miếng cá, chau mày, nói: “Lạc Thiên, sao có thể tùy tiện ăn đồ của người lạ”.
Cậu bé ngây ra, sau đó giận dỗi nói: “Đền cá lại cho em “.
Người phụ nữ mỉm cười, nói: “Lạc Thiên ngoan, em muốn ăn cá thì để chị bắt cho em ăn được không?”
“Không”. Cậu bé giận dỗi nhìn hai người đó “Tránh xa tôi một chút, tôi ghét hai người”.
Mặt người đàn ông nặng trĩu, hắn nói: “Lạc Thiên, nói sao thì anh cũng là anh họ của em, sao em có thể vô lễ như thế?”
Cậu bé cười khẩy: “Anh mà cũng biết nói mình là anh họ của tôi sao? Trước đây tôi đào được bảo bối, sao anh lại giành mất?”
Mặt người đàn ông đỏ bừng, hắn nói: “Anh chỉ giữ tạm giùm em thôi. Em chỉ là một cậu bé, em có thể bảo vệ được vật quan trọng như thế sao?”
Cậu bé: “Vậy sao? Vậy sau khi hai người giành mất bảo bối thì đã bỏ tôi lại trên núi hoang, suýt chút bị quái vật ăn thịt, thế cũng là muốn tốt cho tôi sao?”
Người phụ nữ nói với vẻ mặt tối sầm: “Lạc Thiên, em nói lung tung gì thế? Anh chị vẫn luôn âm thầm bảo vệ em, nếu không thì em có thể sống sót được sao?”
Cậu bé tên Lạc Thiên cười khẩy: “Tặng bảo bối cho hai người đó, hai người đừng đi theo tôi nữa”.
“Không đến lượt em quyết định, đi theo anh”. Người đàn ông vừa nói vừa đến bắt cậu bé.
Lạc Thiên chớp mắt đã nấp phía sau lưng Ngô Bình, thét lên: “Anh ơi, họ là người xấu, cứu em”.
Người đó không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Ngô Bình, thấy Lạc Thiên trốn phía sau thì vẫn cứ bắt lại.
Ngô Bình chau nhẹ mày, anh không muốn lo chuyện bao đồng nhưng người đó hất đổ cá nướng của anh trước, giờ lại ra tay với anh, thật là quá ngông cuồng. Anh vung tay phải, một bóng chưởng bay ra, người đàn ông vội vung chưởng đỡ. Nhưng tay của hắn vừa chạm phải bóng chưởng thì trước mặt hắn liền nổ tung, hắn văng ra xa mấy chục mét, xương cánh tay và năm ngón tay đều gãy hết.
Chương 2309: Mười hai viên đá quý
Người đàn ông vừa đau vừa thốn, cao giọng hét: “Anh là ai?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Khó khăn lắm tôi mới câu được linh ngư lên, anh nói hất đổ là hất đổ sao? Hơn nữa, ai cho anh cái gan dám ra tay với tôi?”
Người đàn ông hít một hơi dài, nói: “Anh bạn, anh có biết tôi là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi không cần biết anh là ai, mau cút đi, nếu không chưởng tiếp theo sẽ không chỉ đánh gãy tay anh không thôi đâu”.
Người đàn ông thấy Ngô Bình mạnh quá, hắn đảo mắt rồi gọi Lạc Thiên: “Lạc Thiên, mau đi theo anh”.
Cậu bé nấp sau lưng Ngô Bình, thè lưỡi, nói: “Tôi cứ không đi đó”.
Người đàn ông hằm hằm lườm cậu bé, sau đó kéo cô gái bỏ đi, chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Ngô Bình lại cắt cho cậu bé thêm một miếng cá nữa, hỏi: “Người đó là anh họ của em, sao em lại không đi với hắn?”
Cậu bé nói với vẻ mặt hơi nặng nề: “Em cảm giác hắn muốn giết em nên em mới không muốn đi cùng hắn”.
Ngô Bình bất ngờ: “Tại sao hắn lại muốn hại em?”
Lạc Thiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh à, mặc dù em còn nhỏ nhưng em không ngốc. Ông nội sắp về rồi, nghe nói ông thu hoạch được rất nhiều ở Vạn Kiếm Tiên Giới, nếu năm anh em bọn em bị thiếu mất một người thì họ sẽ được chia nhiều bảo bối hơn. Còn nữa, lúc nãy hắn đã cướp mất một bảo bối em tìm được, hắn không dám để bố em biết được chuyện này”.
Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Hắn đã cướp bảo bối gì của em?”
Lạc Thiên giận dữ nói: “Viên đá quý đó là do em nhặt được trong một hang động, viên đá quý đó rất kỳ diệu, có thể giúp cho sức mạnh của em tăng gấp đôi”.
Ngô Bình: “Mạnh lên gấp đôi sao? Vậy đúng thật là một bảo bối”.
Lạc Thiên thở dài: “Tiếc là đã bị anh họ em cướp mất”.
Ngô Bình nói: “Em còn nhỏ vậy mà sao lại chạy đến chỗ này?”
Lạc Thiên đáp: “Từ nhỏ em đã sống ở đây mà”.
Ngô Bình ồ một tiếng, nói: “Nhà em ở Thanh Linh Động Tiên sao?”
Lạc Thiên gật đầu: “Hôm qua bố em đánh em một trận nên em chạy ra đây, không ngờ anh họ em cũng chạy theo đến đây”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà em nổi tiếng ở Thanh Linh Động Thiên lắm sao?”
Lạc Thiên: “Cũng tàm tạm, nhà họ Dương của em là một trong tám gia tộc lớn nhất của Thanh Linh Động Thiên. Tu vi của ông nội đứng thứ hai trong tám vị gia chủ, chỉ đứng sau kiếm tiên Âu Dương Dịch”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Tám gia tộc lớn à? Vậy nhất định là địa bàn của nhà em rất rộng”.
Lạc Thiên: “Cũng không nhỏ, anh có muốn đến nhà em làm khách không?”
Ngô Bình cười, nói: “Anh không đi đâu”.
Anh dừng lại một lúc rồi hỏi: “Lạc Thiên, lúc nãy em nói em đã tìm thấy viên đá quý đó trong một hang núi, vậy em còn nhớ vị trí của hang núi đó ở đâu không?”
Lạc Thiên cười, nói: “Anh trai, anh muốn đến tìm những viên đá quý khác sao? Không cần đi nữa đâu, anh họ em đã dắt người đến tìm ba lần rồi mà vẫn không tìm thấy gì”.
Ngô Bình nói: “Hắn không tìm thấy nhưng biết đâu anh có thể tìm thấy”.
Lạc Thiên chớp mắt: “Được, em có thể dắt anh đi, nhưng em còn muốn ăn một con cá nữa”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ mà”.
Anh đến bên hồ, dùng cách ban nãy câu lên một con cá to hơn rồi quay về nướng cho Lạc Thiên ăn.
Lạc Thiên ăn cá xong thì nói: “Đi thôi, em dẫn đường cho anh”.
Hai người họ bay được một đoạn thì đến một đỉnh núi. Hai người lên núi và tìm thấy một hang động ở gần đỉnh.
Hang động rất lớn, Ngô Bình vào trong thì quả nhiên không phát hiện được thứ gì đáng giá, hơn nữa, bên trong còn có mùi rất khó chịu, chắc là có động vật hoang dã ở bên trong lâu ngày.
Lạc Thiên bịt chặt mũi: “Anh trai, em đã nói là không có thứ gì khác rồi mà, chúng ta đi thôi, chỗ này thối quá”.
Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật, quan sát chỗ đó một lần nữa, sau đó phát hiện hang động này được hình thành từ ba không gian chồng lên nhau, sơn động mà họ nhìn thấy bây giờ chỉ là một trong ba không gian, còn hai không gian không thể nhìn thấy bằng mắt thường nữa.
Anh bước đến một góc, đưa tay vào một vị trí giữa không gian, chạm nhẹ một cái, không gian thứ hai liền xuất hiện, không gian xung quanh họ cũng bắt đầu thay đổi.
Đấy là một hang núi lớn hơn, bên ngoài có một cánh cửa, bên trong có mười hai cây cột ngọc thạch, trong đó có mười một cây đều có đặt một giá đỡ bằng kim loại trên đỉnh, bên trên giá là một viên đá quý. Đá quý trên những cây cột khác nhau có màu sắc khác nhau, từ đó có thể thấy, một trong số những viên đá quý trên đỉnh cột ngọc đã bị Lạc Thiên nhặt được.
Lạc Thiên tròn mắt: “Wow, nhiều đá quý thế”.
Ngô Bình bước đến trước một viên đá quý màu vàng, đưa tay ra lấy. Viên đá quý trong tay anh bỗng giải phóng ra năng lượng lớn mạnh mang thuộc tính thổ, luồng năng lượng đó có thể nâng cao được khả năng phòng ngự của anh, khiến anh có thể chịu được đòn tấn công mạnh hơn.
“Đây là đá quý có thuộc tính thổ, sức mạnh bên trong đủ giúp anh tu luyện Ngũ Hành Bí Thần”.
Sau đó anh lại tìm thấy bốn viên đá quý thuộc tính Ngũ Hành, gồm đá quý màu xanh lá có thuộc tính mộc, đá màu bạc có thuộc tính kim, đá màu đen có thuộc tính thủy, đá màu đỏ có thuộc tính hỏa.
Ngoài năm viên đá quý đó ra, còn có một viên đá quý trong suốt, bên trong có hình một con cá âm dương đang chuyển động.
Năm viên đá quý còn lại cũng có công dụng thần kỳ. Ngô Bình lấy đi sáu viên trước, sau đó nói với Lạc Thiên: “Lạc Thiên, em có thể chọn hai trong số năm viên đá quý còn lại”.
Lạc Thiên vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thật sao? Anh trai, anh không cần cho em đâu, dù gì cũng do anh tự tìm ra mà”.
Ngô Bình: “Nếu không phải nhờ có em dẫn đường thì anh cũng không tìm đến đây được, xem như anh tặng em hai viên đá quý này”.
Lạc Thiên vuốt mũi: “Thôi được, cảm ơn anh”.Cậu bé không khách sáo, chọn đại hai viên đá quý.
Ngô Bình cất ba viên đá quý còn lại rồi lại bước đến một vị trí khác, chạm nhẹ vào không gian.
Lúc này, không gian lại méo mó, không gian thứ ba bị giấu kín xuất hiện trước mặt anh. Đấy là một hang động lớn hơn nữa, bên trong có một cái hồ tự nhiên được tạo ra từ thạch nhũ, trong hồ có một bức tượng ngọc của một cô gái xinh đẹp, mắt mày sắc sảo, thân hình cân đối, khiến ai nhìn thấy cũng không muốn rời mắt.
Trên bức tượng ngọc có một cột thạch nhũ khổng lồ treo lơ lửng, không ngừng nhỏ thạch nhũ màu trắng xuống, toát ra mùi hương thanh khiết.
Lạc Thiên trợn tròn mắt, hỏi: “Anh, đây là tượng ngọc mỹ nữ sao?”
Ngô Bình tiến lại gần quan sát, phát hiện trong tượng ngọc đã hình thành lục phủ ngũ tạng, mạch máu, chỉ là chưa hoàn thiện thôi.
Anh cười, nói: “Không biết tại sao bức tượng ngọc này lại có linh tính, thêm thời gian nữa thì cô ấy sẽ biến thành người thật”.
Lạc Thiên vò tay: “Anh, vậy chúng ta chuyển cô ấy về nhà ngắm đi”.
Ngô Bình cười, nhìn cậu bé và nói: “Nhưng nếu chuyển đi thì cả đời này cô ấy cũng không thể thành người được. Chúng ta đi thôi, để cô ấy tiếp tục ở lại đây, sớm ngày được thành người”.
Lạc Thiên cười, nói: “Nghe theo anh vậy”.
Sau đó cậu bé nghịch ngợm chạy đến trước tượng ngọc, nói: “Người đẹp, cô có nghe thấy không? Hôm nay nhờ có anh trai Ngô Bình của tôi nhân từ, sau này cô thành người thì phải ghi nhớ mặt tốt của anh ấy đấy”.
Ngô Bình nói: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi”. Anh nói xong thì chạm vào một điểm trong không gian, hai người họ lại quay về hang động trước đó.
Sau khi Ngô Bình đi, mắt của bức tượng ngọc đảo nhẹ, mỗi giật giật, nói: “Ngô… Bình, tôi đã nhớ rồi”.
Lúc ra khỏi hang núi, Ngô Bình bất giác thấy lo lắng cho Lạc Thiên khi nhớ đến việc cậu bé đang giữ hai viên đá quý trên người, anh nói: “Lạc Thiên, để anh đưa em về nhà nhé”.
Chương 2310: Cặp bố con không biết xấu hổ
Lạc Thiên gãi đầu: “Đại ca, em không muốn về”.
Ngô Bình: “Em cầm đá quý trong tay, ngộ nhỡ lại bị ai đó cướp mất thì sao?”
Lạc Thiên nghĩ cũng có lý, cậu ta thở dài nói: “Vậy được rồi”.
Ngô Bình: “Về đến nhà, em có thể đưa đá quý cho người nhà nhưng không được nói là anh tặng cho em, càng không được nhắc đến việc chúng ta tìm được đá quý. Em chỉ cần nói là trên đường gặp người xấu, anh đã cứu em rồi đưa em về nhà”.
Lạc Thiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ không nói gì đâu”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó dùng thuật độn đưa Lạc Thiên đến dưới chân một ngọn núi được mây bao phủ theo chỉ dẫn của cậu ta. Dưới chân núi có một cánh cổng cao một trăm mét, có vài ngôi nhà được xây dựng gần cánh cổng. Khi cả hai đến nơi, một nhóm người từ trong nhà lao ra, lần lượt chào Lạc Thiên.
“Cậu Lạc Thiên, cậu về rồi”.
Trước kia Lạc Thiên là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng bây giờ mặt mày lạnh như băng, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Đưa người đến rồi, Ngô Bình không định vào trong: “Lạc Thiên, chúng ta tạm biệt ở đây nhé”.
Lạc Thiên hơi không vui, nói với giọng cầu xin: “Đại ca Ngô, anh ở lại nhà em hai ngày đi, xin anh đấy”.
Ngô Bình đang định nói gì đó thì một đôi vợ chồng bước ra từ trong cánh cổng, chính là anh trai họ và chị dâu họ của Lạc Thiên mà trước đó đã gặp được.
Người này vừa nhìn thấy Ngô Bình, lập tức nhớ đến chuyện mình bị đánh, trong lòng dâng lên cơn tức giận, hắn quát lớn: “Người đâu, mau đánh cái tên khốn này cho tôi”.
Hắn là cậu chủ của phủ, người làm nào dám không nghe lời hắn? Lập tức có người lao đến bao vây Ngô Bình.
Lạc Thiên vội vã nói: “Các người làm gì đấy? Đại ca Ngô là bạn của tôi, là khách quý của Dương phủ, ra ngoài hết cho tôi”.
Thế nhưng dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, đám người đó không nghe lọt những lời cậu ta nói, ngược lại đều nhìn anh họ của Lạc Thiên.
Hắn hừ một tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Người này là kẻ lừa đảo, bắt nạt cậu Lạc Thiên. Hơn nữa hắn gan to bằng trời dám ra tay đánh tôi”.
Lạc Thiên đứng chắn trước mặt Ngô Bình, tức giận nói: “Để tôi xem ai dám”.
Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm anh họ: “Dương Siêu Huyền, anh dám bảo họ ra tay thì tôi sẽ nói chuyện anh cướp đá quý của tôi cho bố”.
Nghe Lạc Thiên nói thế, Dương Siêu Huyền hơi nhíu mày, hắn nói: “Lạc Thiên, đá quý gì?”
Thấy hắn giả vờ ngốc nghếch, Lạc Thiên cực kỳ tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh có liêm sỉ không vậy? Anh và vợ anh cướp mất đá quý của tôi”.
Dương Siêu Huyền: “Lạc Thiên, anh đã nói em bị lừa rồi mà, chắc chắn là hắn gạt em lấy đá quý đi, đúng không?”
Nói rồi hắn không để Lạc Thiên nói thêm lời nào đã vẫy tay ra hiệu cho người lại đánh Ngô Bình. Cho dù những người này đánh không lại Ngô Bình cũng không sao, một khi hắn và người nhà họ Dương ra tay, chuyện còn lại sẽ dễ xử lý.
“Khoan đã!”
Lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, một giọng nói vang lên.
Nghe thấy thế, Lạc Thiên vội nhìn ra đằng sau, cậu ta mừng rỡ nói: “Bố”, sau đó chạy đến chỗ người đàn ông trung niên.
Người trung niên tên là Dương Quảng Lợi, con trai đã không về nhà hai ngày, thật ra ông ta cũng rất lo nhưng vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Con còn biết về à?”
Lạc Thiên vội nói: “Bố, con sai rồi, con không nên ra ngoài một mình, bố đánh con đi”.
Dương Quảng Lợi sửng sốt, đứa con này trước giờ luôn bướng bỉnh không bao giờ nghe lời ông ta. Nếu ông ta bảo đi hướng đông, cậu ta chắc chắn sẽ đi hướng tây, nếu ông ta bảo leo lên cao, cậu ta chắc chắn sẽ xuống thấp hơn.
Dương Lạc Thiên chỉ vào Ngô Bình nói: “Bố, đây là anh Ngô. Trên đường con gặp nguy hiểm, là anh ấy đã cứu con, còn đưa con về tận nhà”.
Người trung niên nghe thế cũng dao động, vội bước đến chắp tay chào: “Cảm ơn anh bạn”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.
Sau đó Dương Lạc Thiên lại chỉ vào Dương Siêu Huyền nói: “Bố, con nhặt được một viên đá quý ở bên ngoài, đã bị anh ta cướp mất”.
Dương Siêu Huyền mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Lạc Thiên, có phải em bị người ta gạt nhớ nhầm rồi không? Em còn nhỏ có thể nhặt được đá quý gì chứ? Hơn nữa, đá quý là thứ có thể nhặt được sao?”
Dương Quảng Lợi ăn cơm còn nhiều hơn số cháo Dương Siêu Huyền từng thấy, ông ta không đổi sắc bình tĩnh hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, chuyện là thế nào, con nhặt được đá quý gì?”
Dương Lạc Thiên: “Đá quý đó cực kỳ thần kỳ, cầm trong tay thì sức mạnh của con sẽ tăng lên gấp đôi”.
Dương Quảng Lợi biến sắc: “Sức mạnh tăng gấp đôi? Vậy cơ thể con có gì không thoải mái không?”
Dương Lạc Thiên lắc đầu: “Không có gì không thoải mái cả, ngược lại còn rất cường tráng”.
Dương Quảng Lợi nhìn Dương Siêu Huyền: “Siêu Huyền, nếu con lấy đá quý của Lạc Thiên thì giao ra đây, chú sẽ không trách phạt con”.
Dương Siêu Huyền thờ ơ nói: “Chú ba, sao cháu có thể giật đồ với một đứa trẻ chứ? Hơn nữa nói thế mà chú cũng tin à? Một đứa trẻ ra ngoài một chuyến nhặt được một viên đá quý có giá trị không thể định giá?”
Nào ngờ Dương Quảng Lợi nói từng câu từng chữ: “Chú tin”.
Dương Siêu Huyền sửng sốt, sau đó nói: “Chú ba, chuyện gì cũng phải nói lý chứ. Chỉ dựa vào một câu nói của Lạc Thiên, chú đã nhận định cháu lấy đá quý gì đó?”
Dương Quảng Lợi: “Lạc Thiên có rất nhiều thói xấu nhưng nó có một điểm tốt, đó là nó không bao giờ nói dối. Dù nó có làm chuyện xấu xa gì, biết rõ có nói ra cũng sẽ bị đánh, nó cũng sẽ không giấu giếm. Chú hiểu con trai chú hơn ai hết”.
“Tôi thấy chưa chắc đâu”.
Nói rồi có một người bước ra từ trong đám người, là một người đàn ông để râu hình chữ bát, người này là Dương Quảng Ích – bố của Dương Siêu Huyền.
Nhìn thấy Dương Quảng Ích, Dương Quảng Lợi hơi cúi đầu xuống: “Anh hai”.
Dương Quảng Ích: “Quảng Lợi, có chuyện gì không thể nói với anh mà phải hù dọa mấy đứa trẻ vậy?”
Dương Siêu Huyền thấy mình đã có chống lưng lập tức tỏ vẻ oan ức nói: “Bố ơi, chú ba nói con lấy đá quý gì đó của Lạc Thiên, nhưng con chưa từng nhìn thấy đá quý gì mà”.
Lạc Thiên tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh đừng vô liêm sỉ như vậy, anh dám nói anh không lấy đá quý của tôi?”
Dương Siêu Huyền trợn mắt nhìn Lạc Thiên: “Dương Lạc Thiên, em có chứng cứ gì chứng minh anh lấy không?”
Lạc Thiên nói: “Tôi là chứng cứ đây”.
Dương Quảng Ích nói: “Lạc Thiên, mặc dù cháu còn trẻ con nhưng cũng không thể nói lung tung. Đá quý dễ tìm được thế sao? Cháu ra ngoài một chuyến đã có thể tìm được?”
Lúc này Ngô Bình bỗng lên tiếng: “Tôi có thể chứng minh”.
Dương Siêu Huyền biến sắc, chỉ vào Ngô Bình nói: “Bố, tên này là một kẻ lừa đảo, bố xem hắn lừa gạt Lạc Thiên thành bộ dạng gì kìa, hắn phải chịu trách nhiệm về mọi việc. Hơn nữa, lúc đó con muốn ngăn hắn lừa gạt Lạc Thiên, hắn lại dám ra tay đánh con”.
Dương Quảng Ích nổi giận: “Cậu là ai mà dám động vào người nhà họ Dương”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Trước tiên không nói đến chuyện giữa tôi và Dương Siêu Huyền. Chẳng phải mọi người đều nói Lạc Thiên không tìm được đá quý sao? Lạc Thiên, cậu lấy ra đưa cho họ xem đá quý khác mà cậu tìm được đi”.
Dương Lạc Thiên lập tức lấy hai viên đá quý mà Ngô Bình cho cậu ta ra, đưa cho Dương Quảng Lợi.
Dương Quảng Lợi vừa nhìn hai viên đá quý đã biết chúng rất siêu phàm, ông ta lập tức trợn to mắt lẩm bẩm: “Là đá quý! Lạc Thiên, con tìm được ở đâu đấy?”