Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2096: Thống nhất Hồng Hoang

Thiên Đỉnh Đại Đế nhăn nhó mặt mày vì biết mình đã thất thế, Ngô Bình quá mạnh và tiến bộ quá mạnh.

Thiên Đỉnh Đại Đế thở dài rồi nói: “Thiên Võ Đại Đế, hi vọng cậu cho tôi một ngày để thu dọn và dẫn người nhà rời khỏi đây”.

Ngô Bình: “Được, tôi cho anh nửa ngày, anh có thể dẫn người trong cung đi, nhưng của cải thì phải để hết lại”.

Thiên Đỉnh Đại Đế cắn răng nói: “Được”.

Sau đó, Tư Không Vũ đã dẫn binh vào hoàng cung, Thiên Đỉnh Đại Đế chỉ đành dẫn các phi tử cùng con cái của mình rời đi dưới sự dám sát của nhóm Tư Không Vũ, còn của cải thì phải để lại hết.

Từ đó, đế quốc Thiên Võ đã thống nhất toàn bộ đại lục Hồng Hoang, đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một thế lực chiếm lĩnh được hết đại lục Hồng Hoang.

Để khống chế toàn bộ đế quốc Thiên Đỉnh thì vẫn cần thêm một chút thời gian, khi Thiên Đỉnh Đại Đế dẫn người nhà quay về tiên đình, Ngô Bình biết thời khắc nguy hiểm thật sự mới vừa bắt đầu, vì đứng sau lưng Thiên Đỉnh Đại Đế là Đại Thiên Tôn.

Sau khi chiếm được đế quốc Thiên Đỉnh, việc đầu tiên Ngô Bình làm là dùng mọi phép thần thông để di chuyển thiên cung vào trong thiên đình.

Thiên cung này vốn là một phần của thiên đình, ngày xưa vì một vài lý do nên mới lưu lạc bên ngoài. Giờ thiên cung quay về, thiên đình cũng coi như đã hoàn chỉnh.

Trong thiên đình có rất nhiều thời không, hầu hết đều cần Ngô Bình đến tìm kiếm, đây cũng là kho báu chân quý nhất mà Thiên Thánh đời trước đã để lại cho anh.

Nhưng giờ anh chưa phải Thiên đế, vì làm Thiên đế không hề dễ chút noà, cần phải trải qua thiên kiếp và nhiều lần luân hồi, mà đây là một quá trình rất rườm rà.

Trước đó, Ngô Bình đã có kiếm và ngọc tỉ của Thiên đế rồi, những trải nghiệm ấy khiến anh có thể dễ dàng điều khiển được thiên đình.

Hôm nay, anh gọi Núi thần ra. Mười kỷ nguyên trước, Núi thần đã được một Thiên đế khác phong làm Núi thần.

Sau khi được sắc phong, Núi thần đã hiện chân thân và dần đáp xuống thiên đình, sau đó trở thành đỉnh núi trấn áp vận khí của thiên đình.

Ngô Bình đã khống chế được cả đại lục Hồng Hoang, điều này có nghĩa là anh có thể bồi dưỡng rất nhiều thiên tài cho đại lục. Thái Thanh Tiên Tông và học viện Vạn Đạo cũng bắt đầu chiêu sinh để bồi dưỡng nhân tài, đồng thời khôi phục nguyên khí cho dân chúng trong thiên hạ để giảm bớt gánh nặng và tăng dân số cho họ.

Muốn nước mạnh không phải chuyện một sớm một chiều, chính sách của Ngô Bình là tiến bộ chậm theo chất lượng, để người dân làm quen dần dần.

Không lâu sau, các Nhân tộc ở ngoài biển đều cử sứ giả tới và hàng phục đế quốc Thiên Võ.

Tầm ảnh hưởng của đế quốc Thiên Võ nhanh chóng lan khắp sang các đại lục khác, nhưng các thế lực ở xa hoặc có dính tới Thần tộc hay Tiên tộc thì không thể giao lưu với nơi này vì giao thông bất tiện.

Sau một tháng chính thức nắm giữ đại lục Hồng Hoang, đế quốc Thiên Võ đã dần ổn định, tu vi của Ngô Bình cũng đã tăng lên thành cấp 12 kỷ nguyên.

Mỗi khi tăng một kỷ nguyên, thực lực của anh đều mạnh hơn rất nhiều. Hiện giờ, vũ trụ Chấn Đán đã trải qua rất nhiều kỷ nguyên, nhưng từ xưa đến nay chưa một ai có thể đạt đến cấp cường giả 12 kỷ nguyên như Ngô Bình.

Anh mà tu luyện tiếp thì sẽ trở thành cường giả cấp vũ trụ, khi đến cấp này thì mối cường giả đều có cách tu hành của riêng mình.

Con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình vẫn chưa hoàn thiện, sau cảnh giới Đại Đạo Tôn là cảnh giới Kỷ Kguyên. Sau kỷ nguyên là cảnh giới Vũ Trụ. Hiện giờ, anh đã hiểu rõ về nền tảng tu luyện cảnh giớI Kỷ Nguyên, tiếp đó sẽ phải tự trải nghiệm tu hành ở cảnh giới Vũ Trụ.

Thời gian qua, anh tu luyện không ngưng nghỉ, ánh sáng của vũ trụ chính mỗi ngày đều toả ra sức mạnh trong vũ trụ của anh, giúp vũ trụ của anh ngày càng mạnh hơn, thực lực cũng được nâng cao hơn.

Cuối cùng thì hôm nay, Ngô Bình cũng cảm thấy khí tức của mình biến đổi, vũ trụ của anh bắt đầu tự thu nhỏ lại, Đạo Tổ của anh cũng có sự thay đổi mãnh liệt.

Đạo thần đã chìm vào trong vũ trụ để hấp thu sức mạnh ở đây, sau đó trở thành ý thức của vũ trụ.

Ngay sau đó, vũ trụ đã rơi vào trạng thái bất động rất lâu, nhưng thời gian ở bên ngoài mới chỉ trôi qua một lát thôi.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình mở mắt ra, trong vũ trụ của anh chợt ngưng tụ một nguyên thần mới. Đúng thế, đây chính là nguyên thần cơ bản nhất mà anh từng tu luyện.

Nguyên thần này chính là hoá thân từ ý thức của vũ trụ, nó đại diện cho sức mạnh của cả vũ trụ này.

Nguyên thần xông ra khỏi vũ trụ rồi quay về cơ thể, làm người Ngô Bình ấm lên. Khoảng ba ngày sau, cơ thể của Ngô Bình đã có sự biến đổi lớn, anh đã mạnh hơn lúc trước cả trăm lần.

Ngay sau đó, nguyên thần vũ trụ của anh lao ra khỏi cơ thể và tiến vào trong vũ trụ vô tận, bắt đầu hấp thu các loại sức mạnh ở đây. Cùng lúc đó, nguyên thần vũ trụ cũng đã tiếp cận với tần số của vũ trụ Chấn Đán và trở thành cây cầu nói vũ trụ nhỏ trong người Ngô Bình với vũ trụ Chấn Đán. Một cái là vũ trụ nhỏ trong người Ngô Bình, một cái là vũ trụ lớn bên ngoài, nhưng chúng ngày càng trở nên giống nhau.

Có rất nhiều vũ trụ tập trung trong vũ trụ sau đó tiến vào vũ trụ của Ngô Bình qua nguyên thàn vũ trụ. Từ đó, anh đã chính thức tiến vào cảnh giới Vũ Trụ và trở thành cường giả vũ trị sơ kỳ.

Ngày nào, Ngô Bình cũng tập trung tu luyện nên tiến bộ rất nhanh, anh hấp thu sức mạnh trong cả vũ trụ của mình và vũ trụ chính, anh đang có suy nghĩ sẽ ghi Đại Đạo chí tôn thứ 49 và làm chủ của kỷ nguyên.

Ghi Đại Đạo chí tôn thứ 49 không phải việc khó với Ngô Bình, vì anh đã là cường giả vũ trụ. Cái khó là ở chỗ anh không có đại đạo phù hợp để dùng. Kể cả Thánh đạo hay con đường tu tiên Nhân đạo cũng không có cách chống đỡ Đại Đạo chí tôn thứ 49 này.

Vì thế, sau khi có nguyên thần vũ trụ, Ngô Bình đã quay lại Ỷ Thiên Cảnh.

Lục Thiên Tường rất vui nên lập tức bày tiệc chiêu đãi anh.

Ngô Bình không có tâm trạng thưởng tiệc nên hỏi luôn: “Anh Lục, tôi muốn vào địa động để gặp tà tu kia”.

Lục Thiên Tường hoảng hốt nói: “Đừng Thiên Thánh! Thực lực của tà tu đó là vô địch thiên hạ đấy”.

Ngô Bình: “Anh từng bảo tà tu đó bị trấn áp xong thì thực lực cũng giảm nhiều rồi còn gì. Chẳng giấu gì anh, tôi đã là cường giả cấp vũ trụ rồi, dù không đối phó được với tà tu đó thì tôi cũng vẫn bảo vệ được bản thân mình”.

Lục Thiên Tường vô cùng chấn động: “Thiên Thánh đã là cường giả cấp vũ trụ rồi ư? Quá đỉnh, chắc bây giờ thực lực của Thiên Thánh đã mạnh đến mức không tưởng rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Trong cảm nhận của tôi thì nòng cốt của cảnh giới Vũ Trụ chính là vũ trụ trong cơ thể, nó càng mạnh thì cảnh giới càng cao”.

Lục Thiên Tường ngẫm nghĩ rồi nói: “Thiên Thánh chờ một chút, tôi cần bàn với chín gia tộc khác để chuẩn bị trước. Nhỡ người có cần giúp thì chúng tôi còn ta tay kịp thời”.

Ngô Bình biết Lục Thiên Tường lo cho mình nên gật đầu nói: “Được, mọi người cứ bàn đi”.
Chương 2097: Tà tu Khưu Hóa Long

Chẳng mấy chốc, mười gia tộc cảnh giới Ỷ Thiên tu tập đông đủ, khi lần đầu nghe nói Ngô Bình sẽ đến gặp Ác Ma, ai nấy cũng đều phản ứng dữ dội hơn Lục Thiên Tường. Nhưng khi biết tu vi và thực lực của Ngô Bình, họ lại cảm thấy chuyến này dường như không có vấn đề gì.

Cuối cùng mười gia tộc cũng đều đồng ý, họ phái những người có thực lực mạnh nhất ra để đến nhà họ Lục gặp Ngô Bình.

Lần này Ngô Bình có không muốn tham gia vào bữa tiệc cũng không được.

Uống một vòng rượu, anh cũng xem như đã làm quen với mười gia tộc, nói với mọi người: “Hôm nay nếu tôi có thể tiêu diệt hết Ác Ma, mong rằng mười gia tộc có thể gia nhập vào đế quốc Thiên Võ của tôi, các thế hệ trước của mọi người đều trấn áp tà ma, thành tích sẽ trường tồn cả ngàn năm, đều được phong làm Vương tộc”.

Những người đứng đầu của mười gia tộc nghe xong cũng cảm thấy vui mừng, đều nói cảm ơn.

Sau bữa ăn thịnh soạn, mọi người đều đã coi Ngô Bình là chủ nhân, vô cùng tôn kính với anh. Sự kính ngưỡng này không chỉ là kính ngưỡng thực lực mạnh của Ngô Bình, mà còn kính ngưỡng tham vọng cao cả không gì sánh được của anh.

Miệng hang được mở ra, một góc của lưới ánh sáng cũng bị vén lên, Ngô Bình nhảy thẳng vào đó.

Đi vào trong hang động, anh liên tục rơi xuống dưới, khoảng hơn nửa tiếng sau, tốc độ rơi xuống mới chậm dần lại, sau đó dẫn đáp xuống đất.

Dưới chân là nham thạch, hơn nữa nham thạch này được trận pháp duy trì nên không thể bị phá vỡ.

Không gian nơi này cũng không quá lớn, anh nhìn chung quanh mới nhận ra bên tay trái có một miệng hố nằm ngang, cao hai mét. Anh vừa đáp xuống đã có mười mấy ác ma hóa thân lao đến, có đủ các hình dáng. Có vài ác ma nhìn giống dơi, có ác ma thì giống sói, lại có ác ma giống vượn, hình dáng rất kỳ lạ, thực lực đều rất mạnh.

Nhưng Ngô Bình đã không phải là Ngô Bình trước đây nữa, hiện giờ thực lực của anh mạnh hơn trước đây gấp cả trăm lần, anh còn có thể huy động sức mạnh của cả vũ trụ để sử dụng, hóa thân của ác ma này không phải là đối thủ của anh.

Con dao găm trong tay xoẹt qua, một hóa thân ác ma bị chém chết, những ác ma khác nhanh chóng bao vây lấy anh tìm cơ hội để tấn công.

Nhưng Ngô Bình lại không cho chúng có cơ hội đó, thân hình lay động, quang ảnh lóe lên, mười mấy hóa thân ác ma lần lượt ngã xuống đất, không mất đầu thì cơ thể cũng bị cắt làm đôi, không có một ác ma nào hoàn chỉnh.

Giải quyết xong hóa thân ác ma này, anh đi vào trong động. Đi vào trong được mười mấy mét thì nhìn thấy một bậc thang đi xuống bên dưới, không khí ở đây rất nóng như thể đi vào miệng núi lửa.

Đến khi đi xuống được một trăm bậc thang, anh đi vào một khu vực rất cực kỳ rộng lớn. Nền đất ở đây đều là dung nham. Lúc này, một người cao cả ngàn mét, không có quần áo, hơn nửa người của hắn chìm trong dung nham, xung quanh bị trói chặt bởi mười hai sợi dây xích, mỗi sợi xích đều liên kết với một đại trận tuyệt thế, trấn áp hắn ở đây.

Người này mở mắt, tướng mạo của hắn rất bình thường, thậm chí chẳng khác gì loài người ở thế giới này.

Dường như hắn đang đợi Ngô Bình, thấy anh bước vào lại nở nụ cười: “Này, cuối cùng anh cũng đến tìm tôi rồi, có phải đã nghĩ thông suốt rồi không?”

Ngô Bình: “Ý anh là tôi cứu anh ra ngoài sao?”

Đối phương nói: “Đúng thế, thả tôi ra ngoài, tôi sẽ cho anh rất nhiều lợi ích, không giới hạn”.

Ngô Bình: “Nếu không thả anh ra, tôi cũng có thể được lợi”.

Đối phương nhíu mày: “Anh không sợ tôi giết cậu?”

Ngô Bình: “Tà tu, anh bảo vệ bản thân còn khó nữa thì sao giết được tôi? Những hóa thân bị tôi giết đó cũng là do anh tốn rất nhiều thời gian mới tạo ra được nhỉ?”

Tà tu cười quái dị nói: “Không giống nhé, bây giờ anh đứng đối diện tôi, tôi có cả hàng ngàn cách để giết anh”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương hỏi: “Sao tính cách của anh lại dễ nóng giận thế chứ? Nếu tôi đã đến đây rồi thì anh nên cố gắng thuyết phục tôi thay vì gay gắt với tôi mới phải chứ. Anh bất lịch sự như vậy rất dễ dọa tôi chạy đấy”.

Tính cách của Tà Ma này hung tợn, rất dễ kích động, những lời Ngô Bình nói lại khiến hắn bình tĩnh lại, hắn hít sâu một hơi nói: “Này, làm sao thì anh mới chịu giúp tôi?”

Ngô Bình vung tay lên, một bàn rượu xuất hiện trước mặt anh, đây là bàn rượu anh vừa bảo Lục Thiên Tường chuẩn bị bốn mươi tám món ăn và rất nhiều rượu ngon.

Nhìn thấy thức ăn ngon, ánh mắt tà tu sáng rực. Hắn đã bị nhốt ở đây rất nhiều năm rồi, miệng đã nhạt đi rất nhiều.

Ngô Bình: “Mặc dù anh là sinh linh của vũ trụ chính, nhưng số thức ăn này cũng có thể thỏa mãn anh. Nào, chúng ta uống vài ly nhé”.

Anh vừa dứt lời, một đĩa thức ăn bay lên, hắn há miệng ra, thức ăn đổ ngược vào miệng, tà tu này lập tức nhai lấy nhai để.

Ngô Bình mỉm cười: “Vẫn chưa hỏi họ tên, danh tính của các hạ”.

Ở thế giới này vẫn chưa có người nào biết đến tên của hắn, Ngô Bình là người đầu tiên hỏi như thế.

Tà Tu: “Khưu Hóa Long”.

Ngô Bình cười nói: “Hóa ra là em Khưu”.

Đối phương tức giận nói: “Này, anh cũng dám gọi tôi là em này em nọ à”.

Ngô Bình đoan chính nói: “Bây giờ tôi cho cậu ăn, cho anh uống, còn nói chuyện với cậu cho đỡ cô đơn, tất nhiên là tôi lớn hơn rồi”.

Nghe anh nói thế, Khưu Hóa Long cũng ngậm miệng lại, hắn sống ở đây quả thật vô cùng nhàm chán, nếu không cũng sẽ không bô bô nói nhiều với Ngô Bình như vậy.

Ngô Bình nói tiếp: “Này cậu Khưu, có thể nói cho tôi biết chuyện của vũ trụ chính không? Cậu ở đó thuộc tu sĩ cấp bậc nào?”

Khưu Hóa Long: “Ở nơi đó, tôi là một tu sĩ trong thế giới phàm trần, tu vi của tôi không được xem là cao, có rất nhiều người có thể đánh bại được tôi. Nhưng tôi cũng được xem là một nhân vật có mặt mũi ở thế giới phàm trần, người bình thường không dám trêu chọc vào tôi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Tức là nhìn lên trên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống dưới thì có thừa cấp bậc”.

Khưu Hóa Long “hừ” một tiếng: “Cũng có thể hiểu như vậy”.

Ngô Bình: “Bậc tu hành ở thế giới của các cậu là thế nào?”

Khưu Hóa Long nhìn anh: “Chắc anh là tu sĩ Tiên đạo nhỉ. Bọn tôi cũng tu hành Tiên đạo, giống với những gì anh biết đấy”.

“Phiền cậu nói rõ hơn một chút”.

Khưu Hóa Long: “Tu vi của bọn tôi được chia thành mười tầng luyện khí, mười tầng bí pháp, mười tầng thần thông. Tu vi của tôi là luyện khí tầng năm”.

Ngô Bình: “Hóa ra cậu chỉ mới là luyện khí tầng năm, tôi còn tưởng cậu mạnh lắm chứ”.

Khưu Hóa Long nổi giận: “Này tên kia, anh xem thường tôi?”

Ngô Bình: “Ý của tôi là cậu chỉ mới là luyện khí năm thôi, sao lại đến vũ trụ thứ này?”

Khưu Hóa Long: “Đương nhiên là vì trong tay tôi có Hư Linh Châu, đây là một vật quý báu. Vận may của tôi cũng khá tốt, vô tình có được nó”.

Ngô Bình chớp mắt: “Có thể cho tôi xem món bảo vật trên người cậu không?”

Khưu Hóa Long lắc đầu: “Không thể được”.

Ngô Bình cười nói: “Sao lại không thể? Không có tôi giúp thì cậu sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi, thậm chí có thể sẽ chết ở đây. Với một người ngoài, bảo bối có tốt đến mấy thì cũng có tác dụng gì chứ?”

Khưu Hóa Long nhìn anh: “Anh muốn nói gì?”

Ngô Bình: “Tôi muốn nói cậu nên đối xử tốt với tôi một chút. Như thế tôi mới có thể thiện chí giúp đỡ cậu”.

Khưu Hóa Long hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, tôi có thể giết anh, anh không sợ chết sao?”

Ngô Bình nhướng mày: “Khưu Hóa Long, cậu thật sự nghĩ tu sĩ luyện khí đến từ vũ trụ chính rất lợi hại sao? Được thôi, tôi có cậu cơ hội, cậu giết tôi thử xem”.
Chương 2098: Người bị dạy dỗ

“Ầm!”

Vừa dứt lời, một luồng không khí ập đến, giữa đường còn biến thành chưởng ảnh, ấn lên ngực Ngô Bình.

“Phụt!”

Ngô Bình vung tay lên phá vỡ chưởng ảnh đó, cả bàn tay đều tê cả lại, còn chưởng ảnh này không phải là toàn bộ sức mạnh Khưu Hóa Long, anh bị trấn áp không thể phát huy toàn bộ uy lực của mình.

“Chẳng qua chỉ có thế thôi”, anh nhìn Khưu Hóa Long.

Khưu Hóa Long cũng không tức giận nói: “Người có thể đỡ được một chưởng của tôi không nhiều, anh thú vị đấy”.

Ngô Bình: “Cậu không thử nữa sao?”

Khưu Hóa Long: “Tôi đã bị trấn áp rồi, sức mạnh một đòn đó không bằng một phần uy lực bình thường của tôi”.

Ngô Bình: “Suy xét thử xem đi, cho tôi mượn Hư Linh Châu xem một chút”.

Khưu Hóa Long cười mỉa: “Hư Linh Chân này liên quan đến việc tôi có thể đi ra khỏi đây không, sao tôi có thể đưa cho anh được?”

Ngô Bình: “Ý cậu là không có Hư Linh Châu thì cậu không thể quay về?”

Khưu Hóa Long: “Tất nhiên, thực lực của tôi không đủ mạnh để tôi có thể đi lại giữa thế giới ảo thực”.

Ngô Bình: “Vậy cậu nghĩ bộ dáng hiện tại của tôi đi vào vũ trụ chính có thể chịu được môi trường ở đó không?”

Khưu Hóa Long: “Mặc dù đòn tấn công lúc nãy của tôi chỉ có một phần mười uy lực nhưng vẫn có thể giết chết người phàm ở bên kia, nhưng anh lại không hề hấn gì. Cho nên nếu anh có đến vũ trụ chính, thể chất này của anh hẳn là mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Tuy nhiên, giai đoạn đầu anh sẽ cảm thấy rất khó chịu, sức mạnh cũng sẽ giảm xuống, có thể không bằng người bình thường”.

Ngô Bình: “Còn nữa nhân gian ở nơi đó như thế nào? Cũng có từng đại lục như bên này sao?”

Khưu Hóa Long: “Đại lục là nơi các tiên nhân sinh sống, người bình thường như chúng tôi định cư trên tinh cầu, tiên nhân và người thường gần như không giao lưu qua lại với nhau”.

Ngô Bình: “Trước đó hóa thân của cậu nói với tôi rằng thật ra vũ trụ phụ là thế giới tinh thần được các tu sĩ có thực lực mạnh tạo ra. Vậy thì liệu rằng công pháp mà tôi tu luyện ở vũ trụ phụ vẫn có hiệu quả trong vũ trụ chính chứ?”

Khưu Hóa Long: “Đương nhiên là không có tác dụng gì rồi, giống như sức mạnh do một người tưởng tượng ra vậy, dù sao thì cũng không thể thi triển được ở thế giới thực. Nhưng lý thuyết tu hành hiện tại của anh không có vấn đề gì cả, những lý thuyết này rất hữu ích sự tu hành ở vũ trụ chính của anh”.

Hắn ngừng một chốc: “Này, nói nãy giờ rồi, ý anh là anh muốn đến vũ trụ chính?”

Ngô Bình: “Đúng thế, hoang tưởng dù sao cũng là hoang tưởng, tôi muốn tiếp xúc với sự chân thật”.

Khưu Hóa Long thở dài, đây là lần đầu tiên hắn thở dài ở thế giới này.

“Đi vào vũ trụ chính, tiếp xúc với hiện thực có ích lợi gì? Khi đến bên đó thực lực vô địch của anh còn chẳng bằng một người bình thường ở đó, không chừng sống mấy chục năm nữa là chết. Nhưng ở đây, cậu có thể sống được rất nhiều kỷ nguyên, trường sinh không chết, thực lực lại mạnh, lẽ nào không tốt hơn sao?”

Ngô Bình cười nói: “Nếu tôi không biết có một vũ trụ chính thì thôi, còn tôi đã biết rồi thì nhất định phải đến đó”.

Khưu Hóa Long: “Đến vũ trụ chính, anh sẽ phải nói lời tạm biệt với mọi thứ trước kia của anh, anh có thể vứt bỏ được sao?”

Ngô Bình: “Tại sao tôi phải vứt bỏ? Đến lúc đó tôi có thể đi qua đi lại giữa hai thế giới mà”.

Khưu Hóa Long thở dài: “Xem ra anh chẳng biết sự thật gì cả”.

Ngô Bình: “Sự thật gì cơ?”

Khưu Hóa Long: “Mục đích những đại tài này mở không gian tinh thần ra là để bồi dưỡng chân truyền đệ tử của họ. Cứ cách một khoảng thời gian, truyền nhân đệ tử của họ sẽ tiến hành thu gom”.

Ngô Bình: “Thu gom thế nào?”

Khứu Hóa Long cười nhạo: “Đại kiếp kỷ nguyên mà các anh nói có vô số sinh linh bị tiêu diệt, thật ra là những đệ tử kia đang góp nhặt thế giới tinh thần, năng lượng của những sinh linh chết đi sẽ được thu gom lại, luyện chế thành thuốc để tăng tu vi của họ”.

Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi: “Nhưng theo tôi được biết, thế giới này cũng có rất nhiều cường giả kỷ nguyên”.

Khưu Hóa Long nhìn anh: “Anh đã từng gặp được bao nhiêu người trong số các cường giả sống qua mấy kỷ nguyên đó? Cho dù họ còn sống, cũng là vì những người thu gom đó muốn họ sống. Chỉ có như thế, nền văn minh mới được truyền lại rồi sinh ra một thế hệ sinh linh mới, cung cấp cho chúng thu gom”.

Ngô Bình rơi vào trầm tư.

Khưu Hóa Long: “Ngoài việc thu gom, những truyền nhân và đệ tử đó thỉnh thoảng sẽ phóng tinh thần của chúng đến đây để tu luyện. Vì đám người này có căn cơ gốc rễ nên đều rất kiêu ngạo, hở một chút là tàn sát sinh vật của một đại lục, chúng mới là ác ma đấy”.

Tâm trạng Ngô Bình rất nặng nề, anh không ngờ thế giới này vẫn còn nguy hiểm như thế.

Anh hỏi tiếp: “Mỗi một vũ trụ phụ đều là thế giới tinh thần do một cường giả tạo ra à?”

Khưu Hóa Long: “Đúng thế, thật ra lúc đầu mỗi vũ trụ phụ đều độc lập, dù sao cũng rất khó để mở các thế giới tinh thần khác nhau. Nhưng về sau một vài vũ trụ đã sinh ra cường giả siêu cấp, cũng chính là cường giả cấp vũ trụ mà các anh thường gọi đấy. Họ mở ra các thế giới tinh thần khác nhau, làm cho giữa các vũ trụ khác nhau xuất hiện vấn đề giao tiếp”.

Nói đến đây, hắn nói: “Các đệ tuer truyền nhân được tu luyện trước đó rất thích các cường giả vũ trụ của các anh. Các anh là thuốc bổ của chúng, tiêu diệt bừa một người nào đấy đều có thể làm tăng tinh thần lực”.

Ngô Bình nhíu mày: “Rất nhiều cường giả vũ trụ đều bị giết rồi sao?”

Khưu Hóa Long: “Đương nhiên, nếu không với lịch sử lâu dài của các vũ trụ, không biết đã sinh ra biết bao nhiêu cường giả vũ trụ rồi. Nhưng thật ra anh đã từng gặp mấy cường giả vũ trụ?”

Ngô Bình nhíu mày: “Thế nên bọn tôi không an toàn, có thể chết bất cứ lúc nào”.

Khưu Hóa Long: “Các anh vốn dĩ được tạo ra, vận mệnh lại nằm trong tay người khác, thế nên đừng cố vùng vẫy nữa, có giãy giụa cũng vô ích thôi. Giống như vũ trụ trong cơ thể anh vậy, mọi thứ bên trong đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Sinh linh bên trong vũ trụ của anh sao có thể chống lại anh được đây?”

Ngô Bình cười mỉa: “Nhưng tôi chưa từng nuốt lấy vũ trụ của mình”.

Khưu Hóa Long: “Tóm lại, hãy tận hưởng đi”.

Ngô Bình: “Khưu Hóa Long, mặc dù vũ trụ Chấn Đán là thế giới tinh thần nhưng năng lực ẩn chứa trong nó cũng rất lớn nhỉ?”

Khưu Hóa Long: “Điều đó là đương nhiên. Thật ra những thế giới tinh thần này vẫn luôn phát triển, đã mạnh hơn lúc đầu gấp cả ngàn lần. Mà anh hỏi chuyện này làm gì?”

Ngô Bình nhìn hắn: “Năng lượng trong thế giới tinh thần cũng là năng lượng. Điều tôi muốn nói là nếu tôi kiểm soát đủ năng lượng ở vũ trụ Chấn Đán, liệu cũng có thể giết chết những người thu thập đó không?”

Khưu Hóa Long ngơ ngác: “Anh muốn giết người thu thập các anh? Đùa à!”

Ngô Bình nhìn hắn: “Nhưng về lý thuyết là có thể, đúng chứ?”

Khưu Hóa Long im lặng vài giây rồi nói: “Đúng là thế, nhưng chuyện anh vừa nói chưa từng xảy ra”.

Ngô Bình: “Vậy à? Nhưng theo tôi được biết, nơi này của bọn tôi từng có cao thủ đi vào vũ trụ chính, hơn nữa cuối cùng còn bình an quay về”.

Khưu Hóa Long lắc đầu: “Đi vào vũ trụ chính thì thế nào nữa? Cuối cùng chẳng phải cũng chết đó sao? Một khi đến nơi đó rồi, nếu muốn quay về cũng chỉ có con đường chết”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

“Vì trên người họ có dấu ấn của vũ trụ chính. Một khi quay về thì sẽ bị đám người thu thập đó cảm nhận được, sau đó lập tức tiêu diệt họ”.

Hắn nói tiếp: “Nhưng nếu anh có thể giúp tôi thoát khỏi xiềng xích này, tôi có thể dẫn anh đến vũ trụ chính, đảm bảo anh được an toàn”.

Ngô Bình: “Tôi không tin cậu được”.

Khưu Hóa Long cười nhạo: “Nhưng ngoài việc tin tôi thì không còn cách nào khác”.

Ngô Bình: “Đợi thực lực của tôi đủ mạnh, việc đầu tiên tôi làm là giành lấy Hư Linh Châu”.

Khưu Hóa Long cũng cười nhạo: “Vậy à? Thực lực của vài người lúc đầu cũng không kém cỏi hơn anh thế mà cũng bị tôi giết đấy thôi”.

Ngô Bình: “Tất nhiên tôi mạnh hơn họ”.

Nói rồi vũ trụ trong người anh khẽ rung lên, sức mạnh của cả vũ trụ Chấn Đán hội tụ lại, lúc này ngay cả Khưu Hóa Long cũng cảm nhận được áp lực đáng sợ hệt như cả thế giới tinh thần đang đối địch với hắn vậy.
Chương 2099: Nữ Oa tặng công pháp, Đại đạo Chí Tôn thứ bốn mươi chín

Mặt Khưu Hóa Long biến sắc: “Anh và những cao thủ vũ trụ khác không giống nhau”.

Ngô Bình: “Đương nhiên không giống rồi, tôi mạnh hơn bọn họ. Cậu cũng đã nói năng lượng của vũ trụ này rất mạnh, nếu có một ngày tôi có thể nắm giữ một phần mười vũ trụ này, thậm chí một nửa sức mạnh, vậy cậu còn chống đỡ nổi không?”

Khưu Hóa Long im lặng một lúc rồi từ từ nói: “Chuyện chưa xảy ra không thể thuyết phục được tôi”.

Ngô Bình cười, nói: “Không sao cả, vậy cậu cứ từ từ đợi đi”. Anh nói xong thì đứng dậy bỏ đi.

Lúc quay về cửa động, anh cho người đậy nắp kim loại lại.

Mọi người lập tức vây đến: “Thiên Thánh, người gặp được con ác ma đó rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ác ma thật sự rất mạnh, nhưng không phải không thể đánh bại”.

Mọi người vui mừng, Lục Thiên Tường nói: “Thiên Thánh, ý người là sau này có cơ hội trừ khử hắn ta sao?”

Ngô Bình: “Không sai, hơn nữa sẽ không lâu nữa đâu”.

Ngô Bình nói với mọi người vài câu thì chào tạm biệt, rồi quay về lại thiên đình, tiếp tục khám phá thiên đình.

Trong thiên đình có rất nhiều thế giới chưa được khám phá, anh phải tìm ra từng thế giới một. Ngoài ra, anh cũng chuyển Thần Nông Cốc đến thiên đình.

Tiếp đó, Ngô Bình đã mất thời gian nửa năm để tìm ra tất cả các khu vực của thiên đình, trở thành chủ nhân thật sự của thiên đình. Cùng lúc đó, anh cũng tìm ra tất cả bảo tàng mà tiên đế để lại trong hành cung của mình.

Đương nhiên, trong thời gian này anh vẫn tiếp tục tu luyện, theo đuổi đẳng cấp cao hơn của cảnh giới vũ trụ nhưng mãi vẫn chưa đột phá được.

Hôm nay, Ngô Bình bỗng cảm nhận được sự kêu gọi đến từ sâu trong vũ trụ, vô cùng thân thiết. Anh động lòng, lập tức phóng lên trời, bay về bầu trời cao.

Vài phút sau, anh đến trước một cung điện cổ kính khổng lồ, cửa cung điện rộng mở, tiếng gọi vang lên từ bên trong.

Anh bước vào thì thấy một cô gái xinh đẹp, hiền từ không thể dùng lời lẽ nào để miêu tả. Ngô Bình nhìn thấy cô ấy cứ như nhìn thấy người mẹ xinh đẹp đoan trang.

Ngô Bình buột miệng thốt lên: “Nữ Oa tiền bối”.

Cô gái mặc trang phục trong cung, cao quý và đoan trang, cô ấy mỉm cười: “Huyền Bình, tôi là Nữ Oa”.

Ngô Bình tiến về trước bái chào cung kính. Nữ Oa là bà tổ của loài người, là cô ấy đã tạo ra loài người. Hơn nữa, anh cũng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cô ấy.

“Tiền bối, người gọi tôi sao?”

Nữ Oa gật đầu nhẹ: “Cậu đã chạm đến căn cơ của vũ trụ, đã là cao thủ cấp vũ trụ rồi, đương nhiên tôi phải gặp mặt cậu thử”.

Ngô Bình: “Vãn bối bất ngờ vì quá được yêu thương”.

Nữ Oa: “Huyền Bình, chắc trong lòng cậu có rất nhiều thắc mắc, bây giờ có thể hỏi tôi”.

Ngô Bình: “Tiền bối, năm xưa là người đã tạo ra loài người sao?”

Nữ Oa: “Thật ra rất lâu trước đây, vũ trụ Chấn Đán đã có loài người rồi, nhưng rồi đã bị diệt vong. Sau đó tôi đã tạo ra lại con người”.

Ngô Bình: “Tiền bối là con người sao?”

Nữ Oa lắc đầu: “Tôi được trời đất sinh ra, tồn tại từ thời xa xưa, sự tồn tại của tôi là để giữ vững sự cân bằng cho vũ trụ này”.

Ngô Bình: “Vậy chắc người biết vũ trụ chính, biết những người đến đây để săn mồi nhỉ?”

Nữ Oa nói: “Xem ra cậu biết được rất nhiều chuyện. Không sai, thế giới này của chúng ta là thế giới ảo”.

“Rất nhiều cao thủ vũ trụ đều đã bị nuốt chửng, đúng không?”

Nữ Oa thở dài: “Đúng vậy”.

Ngô Bình: “Tôi không còn câu hỏi nữa”.

Nữ Oa nhìn anh, nói: “Huyền Bình, tôi gọi cậu đến đây là để nói cho cậu biết, khoảng ba tháng sau, nguyên thần của một tu sĩ của vũ trụ chính sẽ vào vũ trụ Chấn Đán để nuốt chửng cậu”.

Ngô Bình: “Sao tiền bối lại biết?”

Nữ Oa: “Từng có mấy nguyên thần đến đây thăm dò và trao đổi bằng tinh thần, vì vậy nên tôi mới biết chuyện này”.

“Chỉ nuốt chửng mình tôi thôi sao?”

Nữ Oa: “Đợt này sẽ có ba cao thủ vũ trụ bị nuốt chửng”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tôi có thoát được không?”

Nữ Oa: “Rất khó, nhưng cũng không phải là không có cách. Bây giờ tu vi của cậu là vũ trụ sơ kỳ, có thể vào được vũ trụ khác. Nguyên thần của đối phương chỉ dám săn mồi trong vũ trụ Chấn Đán, không dám vào vũ trụ khác. Đương nhiên, cậu vào vũ trụ khác cũng có có nguy hiểm, có khả năng cậu sẽ bị thợ săn của vũ trụ khác nuốt chửng”.

Ngô Bình: “Tiền bối, chúng tôi mãi mãi không thể chống lại được những kẻ xâm lược đó sao?”

Nữ Oa lắc đầu: “Không thể nào. Nguyên thần của họ dám đến đây thì đều có biện pháp bảo vệ tính mạng, cậu có thể trốn được một lần nhưng không thể trốn được cả đời”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Tiền bối, tôi nghe nói vũ trụ Chấn Đán sẽ tạo ra trật tự tối cao hả?

Nữ Oa: “Đúng vậy, trật tự tối cao, thật ra chính là trật tự chung của vũ trụ chính và vũ trụ thứ. Lúc vũ trụ Chấn Đán mới được tạo ra, có vô số tu sĩ tìm nó, nhưng nó mãi chỉ là truyền thuyết. Có điều chúng tôi đều có dự cảm, kỷ nguyên này vũ trụ Chấn Đán rất có khả năng sẽ sinh ra trật tự tối cao”.

Ngô Bình: “Làm sao mới có thể tìm ra trật tự tối cao?”

Nữ Oa: “Nếu muốn tìm ra trật tự tối cao, trước hết cậu phải trở thành chủ nhân của kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Chủ nhân của kỷ nguyên sao? Xem ra tôi còn phải viết nên hai Đại đạo Chí Tôn”.

Nữ Oa cười, nói: “Gặp mặt cậu là để tặng cậu hai món đồ”.

Cô ấy vừa nói vừa đưa tay trái ra, lòng bàn tay có hai đốm sáng lơ lửng, dường như bên trong có chứa một luồng sức mạnh thần bí.

Ngô Bình: “Tiền bối, đây là gì?”

Nữ Oa: “Đây là hai bộ công pháp mà vị cao nhân tạo ra vũ trụ Chấn Đán đã tu luyện, thuộc về vũ trụ chính. Dù ở vũ trụ chính thì hai bộ công pháp này cũng được xếp vào loại đỉnh cao”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Cảm ơn tiền bối”.

Nữ Oa: “Cậu có được hai bộ công pháp này thì chắc sẽ có thể tạo ra thêm được hai loại Đại đạo Chí Tôn nữa, hi vọng cậu có thể tu luyện thành công chúng trước khi những kẻ săn mồi đó tìm thấy cậu”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Nữ Oa: “Cậu quay về đi”.

“Vãn bối cáo từ”.

Ngô Bình quay về hoàng cung thì háo hức muốn tu luyện hai loại công pháp đó. Hai loại công pháp gồm một đốm sáng màu lam và một đốm sáng màu đỏ, anh chọn quả cầu năng lượng màu đỏ trước.

Quả cầu năng lượng đó bị anh đưa vào trong vũ trụ, bắt đầu lĩnh hội điều kỳ diệu bên trong.

Anh vừa tiếp xúc với bộ công pháp này thì liền cảm thấy hướng tu luyện của vũ trụ chính và hiện tại khác nhau hoàn toàn, dù sao thì hoàn cảnh của hai bên cũng không giống nhau, một bên là hư vô, một bên là thực tế.

Công pháp này tên là Hỏa Thần Công, có ba bộ thượng, trung, hạ, trong đó bộ thượng tên là Chân Dương Kinh.

Ngô Bình kết hợp với đặc điểm của vũ trụ Chấn Đán, tiến hành sửa đổi công pháp, anh không thay đổi cốt lõi của nó nhưng vẫn có thể tu luyện được trong vũ trụ Chấn Đán.

Một tháng sau, anh đã hiểu hết được toàn bộ công pháp, bắt đầu viết Đại đạo Chí Tôn thứ bốn mươi chín, Hỏa Thần Đại Đạo.

Một khi Đại đạo Chí Tôn thứ bốn mươi chín xuất hiện, khí tức của vũ trụ sẽ thay đổi theo nó, đại tai biến ban đầu lập tức bị một sức mạnh vô hình xóa bỏ.

Còn công pháp tu luyện vũ trụ chính mà Ngô Bình liên kết với cả vũ trụ cũng trở nên chặt chẽ hơn, vì dù sao thì vũ trụ này cũng do người tu luyện công pháp này tạo ra, vì vậy nên ít nhiều gì thì bên trong nó cũng có chứa năng lượng của Hỏa Thần Công.

Quả nhiên khi Đại đạo Chí Tôn thứ bốn mươi chín được viết ra, Ngô Bình đã cảm thấy có một luồng sức mạnh trong vũ trụ gắn bó rất mật thiết với anh, sức mạnh đó chính là sức mạnh Hỏa Thần Công.

Sức mạnh đó màu đỏ, nó tuôn ra từ khắp nơi, sau đó được Đại đạo Chí Tôn hấp thụ, khiến nó càng lúc càng mạnh hơn.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, Ngô Bình cảm thấy cảnh giới của mình được nâng cao, anh bất giác bước vào cảnh giới vũ trụ trung kỳ.

Lúc này, tóc của Khưu Hóa Long lại phát ra âm thanh cao vút: “Anh có chút bản lĩnh đó, không ngờ lại còn có thể đột phá”.

Ngô Bình: “Khưu Hóa Long, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Có muốn giao Hư Linh Châu cho tôi không?”

Khưu Hóa Long cười lạnh lùng: “Anh đừng đắc ý, tu vi càng cao thì càng dễ bị săn đuổi, không tin thì cứ chờ mà xem”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Nếu người đó dám đến thì tôi sẽ giết chết anh ta”.

Họ đang nói chuyện thì cột năng lượng ánh sáng được Nhị Thập Tứ Đồ thu hút trong vũ trụ của anh bỗng biến thành màu đỏ, Ngô Bình bắt đầu hấp thụ lượng lớn năng lượng và hỏa nguyên mà Thần Hỏa Công cần từ vũ trụ chính.
Chương 2100: Tiên tổ

Hỏa nguyên không ngừng vào trong vũ trụ của anh, sau đó từ vũ trụ lan tỏa ra toàn thân, Tôi Thể, Hình Thể.

Hôm đó, Thường Thiên Sách bỗng dưng đến thăm. Tên Thường Thiên Sách này có huyết mạch thần tộc, trước đây anh ta không phục Ngô Bình, nhưng sau khi thấy được bản lĩnh của anh thì bây giờ đã trở thành người ủng hộ Ngô Bình, cực kỳ kính phục anh.

Ngô Bình gặp đại thiếu gia nhà họ Thường trong điện thì cười nói: “Anh Thường tìm tôi có việc gì sao?”

Thường Thiên Sách nói: “Bệ hạ, hình như đại tai họa đã kết thúc rồi, chắc là công của anh đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Có chút liên quan”.

Thường Thiên Sách vô cùng bái phục, nói: “Thiên Thánh thật lợi hại, đại tai họa kết thúc sớm không biết đã cứu vớt được bao nhiêu người dân”.

Ngô Bình: “Anh Thường, có gì cứ nói thẳng”.

Thường Thiên Sách nghiêm túc nói: “Thiên Thánh, tôi có huyết mạch của thần tộc nên biết được một số bí mật của thần tộc”.

Ngô Bình: “Ồ, bí mật gì?”

Thường Thiên Sách: “Thiên Thánh có biết tại sao thần tộc lại có thể đánh bại được tiên tộc dũng mãnh, nắm giữ hai kỷ nguyên không?”

Ngô Bình hỏi: “Tại sao?”

Thường Thiên Sách: “Nghe nói có liên quan đến một bảo bối cướp được từ vũ trụ chính. Bảo bối đó có thể khiến nhân vật lớn của thần tộc trở nên vô cùng mạnh mẽ”.

Ngô Bình: “Nhất định bảo bối đó được bảo vệ rất nghiêm ngặt”.

Thường Thiên Sách: “Đúng là rất nghiêm ngặt, nhưng tôi có được tin, đột nhiên báu vật đó đã tự chạy mất rồi”.

Ngô Bình hơi ngây ra: “Chạy mất rồi?”

Thường Thiên Sách gật đầu: “Nhân vật lớn của thần tộc nhận định bảo bối đó vẫn còn ở thần giới, chỉ là không biết được vị trí cụ thể”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy tại sao bảo bối đó lại chạy mất?”

Thường Thiên Sách: “Nghe đồn là chủ nhân của bảo bối đã xuất hiện nên nó mới chạy ra ngoài, chờ đợi chủ nhân của nó đến tìm nó”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì bảo bối này có sứ mệnh à?”

Thường Thiên Sách: “Cụ thể thế nào tôi không rõ, tôi chỉ cảm thấy biết đâu tin này có ích cho Thiên Thánh”.

Ngô Bình cười, nói: “Anh đang hi vọng tôi đi tìm báu vật đó đúng không?”

Thường Thiên Sách: “Thiên Thánh có thể tìm được là tốt nhất, nếu không tìm được cũng không mất gì”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này”.

Thường Thiên Sách cười hehe: “Thiên Thánh khách sáo rồi, đều là chuyện tôi nên làm. Phải rồi, đây là thân phận thần tộc của nhà họ Thường tôi”.

Anh ta vừa nói vừa đưa cho Ngô Bình một ngọc phù, nói: “Bóp nát ngọc phù, phù văn bên trong sẽ vào trong cơ thể của Thiên Thánh, trở thành dấu hiệu của thần tộc, có điều là thân phận thần nhân”.

Ngô Bình: “Thần nhân cũng được”.

Thường Thiên Sách ở lại hoàng cung chơi một ngày, nói chuyện tán dóc với Ngô Bình, hôm sau mới tạm biệt và rời đi.

Ngô Bình tiễn Thường Thiên Sách về xong thì không đến thần giới ngay. Anh ở lại thiên đình lĩnh hội thêm một thời gian nữa, sau đó mở rộng tiên đạo, biến nó thành một loại công pháp mà mọi người trên thế gian đều có thể luyện, thế thì còn tốt hơn cả Nhân Đạo Tiên Đồ.

Công pháp này vừa hoàn thành thì anh quay về Huyền Nguyên Môn, truyền thụ tiên đạo mới cho các đệ tử, sau đó lệnh cho họ tuyên truyền sâu rộng.

Thật ra tiên đạo mới có uy lực không bằng Nhân Đạo Tiên Đồ nhưng phạm vi đối tượng của nó rộng hơn, dù là yêu, thần, người hay thậm chí là thực vật, động vật, cũng đều có thể tu luyện.

Tiên đạo này được Ngô Bình đặt tên là Huyền Nguyên Tiên Đạo. Sau khi Huyền Nguyên Tiên Đạo ra đời, anh lại mở một thời không ngoài Kim Tiên giới, đặt tên là Huyền Nguyên giới.

Trong Huyền Nguyên giới cũng có công đức, hễ ai tu tiên thành công đều có thể vào Huyền Nguyên tiên giới tu luyện.

Ngô Bình ở lại trong Huyền Nguyên tiên giới hơn mười ngày, vừa hay Huyền Nguyên Môn nằm trong thần thổ Thông Thiên, Thần Thổ tự hình thành thiên địa. Chỗ này còn có một việc anh chưa làm xong, đó là vào Thượng Thiên giới, có được sáu bảo tàng khác.

Thông Thiên từng nói với anh, Tiên Tổ để lại bảy bảo tàng, trước đây anh đã tìm được một cái, vẫn còn lại sáu cái chưa tìm ra.

Lúc đến lại Thượng Thiên giới, giọng của Thông Thiên lại vang lên: “Cuối cùng thì cậu cũng đã quay lại”.

Ngô Bình hỏi thẳng: “Nhiệm vụ thứ hai là gì?”

Thông Thiên nói: “Thật ra cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai đến nhiệm vụ thứ năm rồi. Bốn nhiệm vụ này gồm trở thành tiên hoàng, thủy tiên, chân hoàng, thánh hoàng”.

Ngô Bình: “Ồ, sao nhất định phải trở thành tiên hoàng và thánh hoàng?”

Thông Thiên: “Tiên Tổ cho rằng chân hoàng và thánh hoàng là thích hợp tu tiên nhất”.

Ngô Bình: “Còn nhiệm vụ thứ sáu và thứ bảy là gì?”

Thông Thiên: “Nhiệm vụ thứ sáu là đánh thức những bức tượng đó. Thực lực bây giờ của cậu rất mạnh, chắc chuyện này không khó với cậu. Nhiệm vụ thứ bảy là phải khiến tiên đạo xuất hiện trên Lăng Thiên Vạn Đạo”.

Ngô Bình nói: “Vậy tôi đánh thức những bức tượng này vậy”.

Anh nói xong thì đến chỗ đặt những bức tượng, phát ra một luồng tiên âm. Tiên âm vừa vang lên thì tất cả các bức tượng đều động đậy, những luồng khí tức mạnh mẽ nối tiếp nhau vút lên trời.

Lúc họ khôi phục lại ý thức thì đều nhìn về phía Ngô Bình, còn cơ thể Ngô Bình thì toát ra khí tức tiên đạo, khiến họ cảm thấy kính sợ, quỳ hết xuống đất.

Ngô Bình nói: “Các vị đều có chút căn cơ, nhưng chưa từng học được tiên đạo thật sự, bây giờ tôi truyền thụ tiên đạo lại cho mọi người, sau đó hãy đến Huyền Nguyên giới tu luyện đi”.

Anh dứt lời thì vung tay áo, mấy vạn bức tượng liền biến mất hết, vào trong Huyền Nguyên tiên giới của anh.

Anh giải quyết hết những bức tượng thì mỉm cười, nói: “Thông Thiên, ông xuất hiện đi”.

Thông Thiên: “Sao lại nói thế?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Năm xưa sau khi tiên tộc diệt vong, có dòng giống lưu truyền lại. Tiên tổ lại là người cùng tạo ra dòng giống tiên, lại có thể tạo ra Tam Trùng Thiên ở đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì ông chính là tiên tổ, tiên tổ chính là ông, đúng không?”

Tiếng cười lớn từ hư không truyền đến, một sinh linh hình người nhưng đầu lại mọc đầy lông vàng xuất hiện, mắt của ông ta cũng màu vàng, ông ta nói: “Cậu rất thông minh”.

Ngô Bình nhìn đối phương: “Tiên tổ?”

Sinh linh đó gật đầu: “Tôi là tiên tổ, tiên tộc duy nhất còn sống, sao cậu dám chắc tôi là Thông Thiên?”

Ngô Bình: “Bây giờ cảnh giới của tôi không thấp hơn ông, đương nhiên có thể cảm nhận được ông. Cộng thêm một số manh mối trước đây, không khó để nhìn thấu ông”.

Tiên tổ nói: “Tôi tạo ra Thông Thiên thần thổ là muốn tạo ra tiên đạo mới, vì tôi biết rõ, tiên đạo vốn có không phù hợp với kỷ nguyên mới”.

“Vì vậy đến ông cũng không thể khiến tiên đạo xuất hiện trên Chư Thiên Vạn Đạo, nên ông mới cần thiên kiêu nhân tộc giúp đỡ”.

Tiên tổ nói: “Đúng vậy, bản thân tiên tộc chúng tôi không cách nào nghịch thiên đổi mệnh cho mình, nhưng nhân tộc các cậu thì lại có thể, các cậu sinh ra vốn đã là phi thường, cũng chỉ có các cậu mới có thể giúp tiên đạo tiến hóa”.

Ngô Bình: “Nhưng sự tiến hóa của tiên đạo không phải chuyện tốt cho nhân tộc”.

Tiên tổ: “Sao lại không phải chuyện tốt? Tương lai công pháp này sẽ đồng hóa tất cả nhân tộc, biến nhân tộc yếu đuối thành tiên tộc dũng mãnh”.

Ngô Bình cười khẩy: “Cái gì mà thần tộc, tiên tộc, đều không bằng nhân tộc. Nguyện vọng của ông e là không cách nào thực hiện”.

Tiên tổ thở dài: “Vốn dĩ muốn xem cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, giờ xem ra cậu không còn cơ hội nữa”.

Ngô Bình: “Sao hả? Ông muốn ra tay với tôi sao?”

Tiên tổ lạnh lùng đáp: “Thượng Thiên giới này vốn dĩ là một cái lồng, bên trong có đại trận được tạo ra bởi ba mươi sáu cao thủ mạnh nhất của tiên tộc tôi. Tiếp theo đây, tôi sẽ khởi động đại trận, cướp đi cơ thể của cậu, luyện hóa ý chí của cậu, vậy thì tôi sẽ có thể xây dựng lại tiên đạo”.

Ngô Bình lắc đầu: “Xem ra ông vốn không hiểu cái gì gọi là tiên tộc, chỉ là một sinh linh được tiên đạo sinh ra, sứ mệnh của các ông là truyền bá tiên đạo”.

Tiên tổ giận dữ: “Cậu nói tiên tộc của chúng tôi chỉ là công cụ sao?”

Ngô Bình nói: “Đương nhiên, tiên tộc của các ông chỉ là công cụ phục vụ cho nhân tộc, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK