Ngô Bình không biết hai người này và cũng không định quan tâm tới họ, nhưng tên không biết xấu hổ này dám bảo có người mạnh hơn anh nhiều lần, khiến anh có hiền đến mấy thì cũng phải hoá thú: “Người mạnh hơn tôi đó đâu? Tôi muốn gặp xem có đúng không”.
Người đàn ông liếc nhìn Ngô Bình với vẻ coi thường rồi nói: “Không cần thiết, gặp tôi cũng vậy à. Tuy anh tôi rất giỏi nhưng cũng không hơn tôi là bao”.
Ngô Bình: “Nếu anh muốn Thanh Ảnh tin anh thì phải thể hiện cho cô ấy xem chứ”.
Người đàn ông đắc ý nói: “Anh nói cũng có lý. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Du Tử Hiền, sư phụ là một thầy luyện đan Ngũ Tử Đỉnh. Tôi đã có những tâm đắc của riêng mình về luyện đan, riêng điểm này thôi, tôi nghĩ anh không có cửa so với tôi đâu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Luyện đan à? Vừa hay tôi cũng là thầy luyện đan này”.
Du Tử Hiền sững sờ hỏi: “Anh là thầy luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế, hơn nữa cấp bậc của tôi còn cao hơn sư phụ anh cơ”.
Du Tử Hiền cười mỉa: “Cấp bậc cao hơn sư phụ tôi? Anh cũng giỏi khoác lác đấy!”
Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan của mình ra rồi nói: “Anh có biết cái này không?”
Nhìn thấy huy hiệu sáu lò luyện màu tím đó, Du Tử Hiền ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây… không thể nào!”
Hà Tử Trần lắc đầu nói: “Đúng là nực cười! Đệ tử của thầy luyện đan Ngũ Đỉnh nhỏ bé mà dám coi thường thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, anh lấy đâu ra tự tin vậy hả?”
Lý Thuần Như: “Người ngu dốt thì luôn không biết điều, điều này có gì lạ đâu”.
Du Tử Hiền vã mồ hôi hột với vẻ ngượng ngịu, anh ta vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Ban nãy, tại hạ có mắt như mù, xin các hạ lượng thứ”.
Nguyệt Linh Vân bực tức nói: “Tử Hiền, anh không việc gì phải thế cả, chỉ là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thôi mà, có gì giỏi đâu?”
Thấy người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh xuất sắc như vậy, Nguyệt Linh Vân cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Tuy Du Tử Hiền rất ngông nghênh, nhưng anh ta cũng rất thông minh và tỉnh táo. Một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh xuất hiện ở Thần Châu, chắc chắn các thế lực lớn sẽ đua nhau lấy lòng để giữ anh lại.
Anh ta nghiêm túc nói: “Linh Vân, kể cả gia chủ nhà em gặp thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh cũng phải kính nể phần nào đấy, nói gì đến anh?”
Nguyệt Linh Vân còn định nói tiếp, nhưng Nguyệt Thanh Ảnh đã lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì các người về đi”.
Du Tử Hiền còn muốn nói chuyện thêm với Ngô Bình, nhưng trước đó anh ta đã đắc tội với Ngô Bình nên giờ chẳng còn mặt mũi mà ở lại, vì thé đành bấm bụng kéo Nguyệt Linh Vân rời đi.
Hai người họ đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới cười nói: “Anh Bình, lời nói của Du Tử Hiền đã thức tỉnh em. Bố em không biết anh là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, nếu ông ấy biết thì chắc đã phải kính nể anh lâu rồi. Nhưng bố em chưa phải người to nhất nhà, để em dẫn anh đi gặp Nguyệt Tổ”.
Nguyệt Tổ chính là cường giả đã thành lập Nguyệt Thị ở Thần Châu, người này tên là Nguyệt Như Hoả, từng là thiên kiêu tuyệt thế một thời. Sau nhiều năm trôi qua, đến nay lão không còn màng chuyện thế sự nữa, mà chỉ chuyên tâm tu luyện.
Ngô Bình: “Tại sao anh phải đi gặp Nguyệt Tổ?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Ngày xưa, lúc Nguyệt Tổ khai phá Thần Châu đã thu thập được khá nhiều dược liệu và bảo vật quý. Nếu người biết em sắp lấy anh thì chắc chắn sẽ rất vui, kiều gì cũng tặng quà gặp mặt. Hơn nữa có Nguyệt Tổ làm chỗ dựa thì sau này chúng ta sẽ có chỗ đứng trong Nguyệt Thị hơn, đến bố em cũng phải kính nể anh phần nào”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ nếu có dược liệu quý nào đó thật mà anh không lấy thì tiếc quá nên nói: “Thế đi gặp một lát cũng được”.
Hai người chuẩn bị một lát rồi đi gặp Nguyệt Tổ.
Nguyệt Tổ đang bế quan trong Nguyệt Động, bên ngoài có một con vượn trắng canh gác. Nó cao hai mét, ngồi một chỗ như thần giữ cửa, trông rất oai phong.
Nguyệt Thanh Ảnh đi tới gần nó rồi lịch sự nói: “Tiền bối, tôi là Nguyệt Thanh Ảnh, ba năm trước tôi từng đến đây, tiền bối có thể vào thông báo với lão tổ một chút không?”
Con vượn trắng gật đầu rồi nhìn vào bên trong, ngay sau đó nó đã nhích người sang một bên nhường đường.
Nguyệt Thanh Ảnh mừng rỡ nói: “Nguyệt Tổ đồng ý gặp mình rồi”.
Hai người sóng vai đi vào, đi được một đoạn thì họ vào một căn phòng đá. Căn phòng này không lớn, có một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng trên cái giường đá ở bên trong.
Người này có gương mặt tuấn tú, không có râu, mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài xoã sau lưng, ánh mắt sáng ngời như trăng.
“Tham kiến lão tổ”, Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình hành lễ.
Người đàn ông này chính là Nguyệt Như Hoả, lão mỉm cười nói: “Nha đầu kia, mấy năm không gặp, con đã lớn thế này rồi. Sao tự nhiên lại muốn đến gặp lão tổ hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Lão tổ, con luôn muốn đến gặp người, nhưng sợ làm phiền người tu luyện ạ”.
Nguyệt Như Hoả: “Lại vịn cớ đấy, đây là bạn trai của con hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh đỏ mặt gật đầu: “Con muốn dẫn anh ấy đến gặp người”.
Nguyệt Như Hoả cười nói: “Con dám dẫn cậu ấy đến gặp ta thì chắc đây cũng là một anh tài hả?”
Nguyệt Thanh Ảnh thoáng vẻ đắc ý nói: “Anh ấy là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ”.
Nguyệt Như Hoả: “Lục Tử Đỉnh ư?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.
Nguyệt Như Hoả nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu học theo sư phụ nào?”
Ngô Bình: “Luyện đan thì vãn bối tự học, nhưng trước kia từng là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông”.
Nguyệt Như Hoả gật đầu: “Ngạo Thế Đan Tông cũng có thể coi là một môn phái lớn, cậu nói vậy thì giờ không phải đệ tử của họ nữa à?”
Ngô Bình: “Vâng”.
“Có gì chứng minh trình độ của cậu không?”
Ngô Bình biết mình không cần nói dối trước một cao nhân thế này nên nói ngay: “Thật ra vãn bối đã kiểm tra được thân phận thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh, nhưng tông chủ thấy trình độ này quá cao nên đã cấp tạm cho vãn bối là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
Nguyệt Như Hoả nhướn mày rồi cười nói: “Tôi đang có một phương thức luyện đan cùng dược liệu, nếu cậu là thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh thì chắc chắn có thể luyện chế được”.
Ngô Bình biết bây giờ không nên khiêm tốn nên nói: “Vãn bối đồng ý thử”.
“Tốt!”, Nguyệt Như Hoả lấy một tờ giấy ra rồi đưa cho anh.
Ngô Bình nhận lấy đọc thì thấy đan dược này có tên là Phá Cảnh Đan, uống nó vào thì có thể đột phá từ cảnh giới Thần Thông lên Đạo cảnh.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới này không thể đong đếm được, vì thế giá trị của viên đan dược này cực kỳ quý.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lão tổ lấy phương thức này ở đâu ra thế ạ?”
Nguyệt Như Hoả: “Do Lục Thiên Thành - một kỳ tài luyện đan thời xưa nghĩ ra đấy, tiếc là vừa nghĩ ra xong thì đã biến mất, giờ chẳng biết đang ở đâu”.
Ngô Bình: “Theo đơn này thì Phá Cảnh Đan có thể tăng khả năng đột phá từ Thần Thông lên Đạo cảnh”.
Nguyệt Như Hoả gật đầu: “Đúng thế, nếu luyện chế thành công thì sẽ thay đổi lịch sự của giới tu hành”.
Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Theo con được biết thì cứ trong ba nghìn tu sĩ tầng thứ mười cảnh giới Thần Thông mới có một tu sĩ đột phá lên Đạo cảnh, viên đan dược này có thể tăng khả năng đó lên thì tốt quá rồi”.
Nguyệt Như Hoả: “Đúng thế, vì vậy ai biết cách luyện chế Phá Cảnh Đan thì người ấy sẽ trở thành bá chủ của giới tu hành”.
Chương 2352: Yêu cầu của Nguyệt Đông Thăng
Dứt lời, lão hỏi Ngô Bình: “Cậu có thể luyện chế được không?”
Thật ra Ngô Bình có thể thử, nhưng anh sẽ không làm vậy, vì đan dược này quá quan trọng, anh không muốn tự đẩy mình vào nguy hiểm nên nói: “Lão tổ, chờ sau khi tiến vào Đạo canh rồi thì vãn bối mới biết mình có luyện chế được hay không. Chứ giờ thì chắc chắn không làm được ạ”.
Nguyệt Như Hoả sáng mắt lên nói: “Vậy là chỉ cần cậu đột phá thì sẽ nắm chắc được phần nào ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Nguyệt Như Hoả mừng rỡ nói: “Thế là tốt rồi. Thanh Ảnh, con thật tinh mắt khi đã chọn được một chàng rể tài thế này cho gia tộc!”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Lão tổ, con nhớ người đã cất giữ rất nhiều dược liệu quý, người có thể tặng cho anh Bình một ít được không?”
Nguyệt Như Hoả: “Ừ, ta giữ các dược liệu ấy cũng phí, ta sẽ tặng hết cho cậu bạn này”.
Dứt lời, lão lấy một cái lò luyện nhỏ màu xanh ra rồi nói: “Đây là lò luyện Vạn Dược, bên trong có một không gian trồng khá nhiều dược liệu, cậu cầm đi!”
Ngô Bình vội nói: “Cái này quý quá, vãn bối không dám nhận”.
Nguyệt Như Hoả: “Đương nhiên ta không cho không cậu đâu, sau này cậu phải luyện chế đan dược giúp Nguyệt Thị ta, nhất là những loại đan dược mà bên ngoài không có”.
Ngô Bình nhận lấy lò luyện rồi dùng thần niệm quan sát, sau đó thấy không gian bên trong còn rộng hơn ruộng thuốc của Lý Thuần Như: “Vâng ạ”.
Nguyệt Tổ cười nói: “Được rồi, hai đứa về đi, sau này có khó khăn gì thì cứ dùng ngọc phù này để liên lạc với ta”.
Nguyệt Thanh Ảnh nhận lấy rồi cùng Ngô Bình lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đó, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Láo tổ thoáng thật, tặng cả lò luyện Vạn Dược cho anh luôn”.
Ngô Bình: “Nhưng như thế anh lại thấy hơi áp lực”.
Anh biết rõ đạo lý có ăn có trả, sau này Nguyệt Thị cần đan dược gì thì anh không thể từ chối.
Sau khi hai người về biệt viện của Nguyệt Thanh Ảnh thì thấy Nguyệt Đông Thăng đang chờ mình ở đây.
“Thầy Ngô!”, lúc này, Nguyệt Đông Thăng đã có thái độ khác hẳn, ông ta tươi cười niềm nở với Ngô Bình.
“Thanh Ảnh, hai đứa đi gặp lão tổ à? Người nói sao?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Lão tổ khen anh Bình và bảo sau này sẽ làm chỗ dựa cho bọn con”, nói rồi, cô ấy giơ ngọc phù ra.
Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên nói: “Đây là tín phù của lão tổ, cả thị tộc chỉ có ba người sở hữu thôi”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tự nhiên bố đến đây làm gì?”
Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Thì bố đến gặp thầy Ngô, Thanh Ảnh này, sao trước đó con không nói cho bố biết cậu Ngô đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh? Hại bố làm nhiều chuyện vỗ lễ với cậu ấy”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thì giờ bố cũng biết rồi đấy thôi”.
Ngô Bình cũng nói: “Nguyệt gia chủ đừng nói thế”.
Nguyệt Đông Thăng nghiêm túc nói: “Haizz, thầy Ngô, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi là bác trai thôi”.
Ngô Bình: “Vâng, bác trai”.
Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Tiểu Ngô, sau này cháu cứ coi đây là nhà mình, có gì cần thì cứ nói với bác và Thanh Ảnh, nhất định mọi người sẽ tiếp đãi cháu chu đáo”.
Nguyệt Thanh Ảnh rùng mình nói: “Thôi bố có gì thì nói thẳng luôn đi ạ”.
Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Đúng là có chút chuyện thật, trước kia Nguyệt Thị toàn mua đan dược của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng mấy năm trở lại đây họ liên tục tăng giá. Ví dụ đan dược có giá năm triệu của ngày trước thì giờ đã lên thành 20 triệu rồi. Hai năm qua, chúng ta không còn mua được nhiều đan dược nữa”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt cần cháu giúp ư?”
Nguyệt Đông Thăng: “Bên bác đang cần ba loại đan dược rất quan trọng, chủ yếu để giúp đệ tử trong gia tộc có thể đột phá vào giây phút quan trọng. Ba loại đan dược này cũng rất quý, nếu cháu có thể luyện chế được thì sau này Nguyệt Thị sẽ không phải lo bị ai chèn ép nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Ba đan dược nào vậy ạ?”
Nguyệt Đông Thăng lấy ngay ra cho Ngô Bình xem.
Ngô Bình cầm lấy nghiên cứu thì thấy ba đan dược này đều có tính đặc trưng riêng.
Loại thứ nhất là Thiên Tư Đan, một đan dược nâng cao tư chất. Đương nhiên giá của đan dược này cực cao, vì nó có thể biến mục nát thành thần kỳ, khiến một người có hể chất bình thường lên cấp trung hay thậm chí là cấp thượng. Nếu người có tư chất ổn uống nó thì sẽ có cơ hội trở thành thiên tài.
Đương nhiên, Thiên Tư Đan không phù hợp với tất cả mọi người, có thành công được hay không còn phải xem cơ duyên của người uống. Song dù thế thì nó vẫn là thứ mà mọi môn phái đều ao ước.
“Đây là Thiên Tư Đan, mỗi năm Ngạo Thế Đan Tông cũng không thể luyện chế nhiều được đúng không?”, Ngô Bình hỏi.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu nói: “Đúng, họ chỉ bán ra với số lượng có hạn là mỗi năm 300 viên thôi, hơn nữa nhà bác chỉ mua được đan dược tứ phẩm, còn tam phẩm và nhị phẩm thì họ dành bán cho các thế lực khác”.
Ngô Bình: “Họ bán đan dược này bao nhiêu tiền?”
Nguyệt Đông Thăng: “Trước là năm tỷ, nhưng giờ là 12 tỷ”.
Ngô Bình: “Ba viên thì là 36 tỷ rồi, đúng là con số lớn”.
Nguyệt Đông Thăng: “Vấn đề là giờ còn không dễ mua được, vì hiện tại Ngạo Thế Đan Tông chỉ ba ra 150 viên, muốn mua nhiều thì phải trả giá gấp đôi”.
Ngô Bình: “Đan dược này không bao giờ sợ ế nên họ làm vậy cũng đúng”.
Nguyệt Đông Thăng thở dài: “Tiểu Ngô, cháu nghĩ cách giúp bác được không?”
Ngô Bình hỏi: “Cấp cao nhất mà Ngạo Thế Đan Tông luyện được là nhị phẩm ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Tốt nhất là nhất phẩm, nhưng số lượng cực ít. Nghe nói mỗi năm chỉ được vài chục viên thôi, còn nhị phẩm thì nhiều hơn nhưng toàn dùng trong nội bộ, chỉ có số ít bán ra ngoài. Nhiều nhất là đan dược tứ và tam phẩm”.
“Đan dược nhất phẩm có giá bao nhiêu ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Gấp mười lần tứ phẩm”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, cháu đang đỉnh mở một đan lâu. Đến lúc đó, đan lâu có thể chuyên cung cấp đan dược này cho Nguyệt Thị, hơn nữa thấp nhất là cấp nhất phẩm, còn giá thì mỗi viên 20 tỷ. Song, Nguyệt Thị phải cung cấp dược liệu cho đan dược này”.
Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Đan dược nhất phẩm! Được, bên bác sẽ cung cấp đủ”.
Ngô Bình nhìn tiếp sang viên đan dược thứ hai thì thấy mình từng gặp đan dược này trong Đan Phổ, tên của nó là Vạn Pháp Đan.
Vạn Pháp Đan có thể nâng cao năng lực lĩnh ngộ trật tự đại đạo của tu sĩ Thần Thông. Ví dụ một tu sĩ chỉ lĩnh ngộ được trật tự hạ phẩm, nhưng uống đan dược này vào thì thần hồn sẽ nhảy bén hơn và có khả năng lĩnh ngộ được trật tự trung phẩm.
Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt, chắc đan dược này cũng hiếm đúng không?”
Nguyệt Đông Thăng: “Ừ, nó quý mà chỉ hợp với tu sĩ Thần Thông nên mỗi năm nhà bác chỉ mua 50 viên. Nhưng giờ Ngạo Thế Đan Tông mỗi năm chỉ bán ra mười viên, hơn nữa giá còn tăng từ 30 tỷ lên thành 70 tỷ”.
Ngô Bình: “Họ bán đan dược cấp mấy ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Toàn cấp tứ phẩm thôi”.
Ngô Bình: “Cấp tứ phẩm mà bán giá đó thì đúng là quá đáng, thế này đi, cháu có thể cung cấp Vạn Pháp Đan nhất phẩm, mỗi viên giá 100 tỷ, không hạn chế số lượng”.
Nguyệt Đông Thăng: “Vậy mỗi năm Nguyệt Thị vẫn lấy 50 viên”.
Dứt lời, ông ta nhìn sang đan dược thứ ba với vẻ chờ mong.
Chương 2353: Thiên Tư Đan nhất phẩm
Viên đan dược thứ ba có một tầng sáng ở trên bề mặt, trong đó có sáu phù văn kỳ diệu.
Ngô Bình nói: “Đây là Lục Phúc Đan. Trong quá trình luyện chế đan dược này, cần cho sáu loại phù lực vào trong đan dược. Uống nó vào thì sẽ được sáu phù văn này trợ lực, chúng là Cự Lực Phù, Thần Giáp Phù, Thiên Tâm Phù, Không Độn Phù, Hộ Thân Phù và Bạo Kích Phù! Sau khi được sáu loại sức mạnh này hỗ trợ, đến tu sĩ bình thường cũng trở thành cường giả có thể hạ được đối thủ cùng cấp”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Đúng thế, hiệu quả của Lục Phúc Đan này rất mạnh, nhưng cũng rất khó luyện chế. Mỗi năm, Ngạo Thế Đan Tông chỉ luyện chế hơn chục viên thôi, hơn nữa chất lượng cũng không cao. May thì mỗi năm nhà bác mua được hai đến ba viên, xui thì chẳng mua được viên nào”.
Ngô Bình: “Lục Phúc Đan này có đắt không ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Đan dược tứ phẩm có giá 100 tỷ, nếu là cấp tam phẩm thì sẽ tiến hành đấu giá, thường giá đều trên 300 tỷ”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Đan dược quý thế này thì nhà bác mua về cho ai uống?”
Nguyệt Đông Thăng: “Nhà nào chẳng có vãn bối, đương nhiên để cho họ dùng rồi”.
Ông ta bỗng hỏi: “Tiểu Ngô, cháu cũng luyện chế được đan dược này chứ?”
Ngô Bình: “Cháu có thể thử, nếu luyện chế được thì chắc chắn chất lượng trên cấp tứ phẩm”.
Cái khó khi luyện chế đan dược này là ở người luyện đan cũng phải tinh thông chế tạo phù chú. Ở Bí cảnh có một cảnh giới nhỏ là Chân Phù, nếu chưa tu hành cảnh giới này đến viên mãn thì không thể luyện chế đan dược này được.
Nguyệt Đông Thăng: “Thế thì tốt rồi! Nhà họ Nguyệt sẽ mau chóng chuẩn bị dược liệu cho ba loại đan dược này”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, hay chúng ta mở đan lâu trước rồi luyện chế đan dược sau”.
Nguyệt Đông Thăng đã đạt được mục đích rồi nên cũng không vội mà đồng ý ngay: “Bác nghe theo cháu hết, vậy chúng ta cứ lo mở đan lâu trước. Cháu yên tâm, nhất định Nguyệt Thị sẽ ủng hộ cháu hết mình”.
Trong địa bàn của Nguyệt Thị có thành Minh Nguyệt là to nhất, dân số trên một trăm triệu, hầu hết người dân sinh sống ở đó đều là các tu sĩ giàu có.
Khu buôn bán trọng điểm nhất của thành này có giá đất rất cao, mỗi cửa hàng đều cả vài tỷ đến vài chục tỷ. Nếu muốn mua mặt bằng rộng và độc lập thì giá còn cao hơn nữa, ngoài ra dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Lúc này, Ngô Bình đang đi cùng nhóm Nguyệt Đông Thăng và Nguyệt Thanh Ảnh đến đây để chọn cửa hàng.
Đường phố ở đây rất rộng, ở một ngã tữ có một cửa hàng đang đề biển cho thuê. Điều kỳ lạ là đây là một cửa hàng có vị trí rất đẹp nhưng đã để trống lâu rồi vì không có ai thuê.
Ngô Bình quan sát thì thấy cửa hàng này có bảy tầng, phía sau còn có nhà khô và căn biệt viện, ngoài ra còn có vườn hoa và hồ nước, môi trường sống và vị trí đều không chê vào đâu được.
Anh hỏi: “Cửa hàng này được đấy, nhưng tại sao chẳng có ai thuê?”
Có khá nhiều người đi phía sau Nguyệt Đông Thăng, ông ta hỏi họ: “Có ai biết lý do không?”
Một tuỳ tùng bước ra đáp: “Gia chủ, cửa hàng này do nhà họ Hầu mở, do thường xuyên nâng giá thuê nhà nên không ai muốn thuê ạ”.
Nguyệt Đông Thăng: “Nhà họ Hầu ư? Đi gọi gia chủ nhà họ ra đây”.
Thành Minh Nguyệt là địa bàn của nhà họ Nguyệt, dù nhà họ Hầu có mạnh đến mấy thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Ngay sau đó đã có một người đàn ông trung niên mập mạp đi nhanh ra, sau đó hành lễ rồi cung kính hỏi: “Nguyệt gia chủ có gì căn dặn ạ?”
Nguyệt Đông Thăng hỏi: “Ông Hầu, mấy năm không gặp, ông làm ăn thế nào?”
Người đàn ông này làm kinh doanh cũng khá khấm nên là một trong các hộ giàu có ở thành này.
Ông Hầu cười đáp: “Nhờ phúc của Nguyệt gia chủ mà thời gian qua, tôi làm ăn khá lắm ạ”.
Nguyệt Đông Thăng: “Tôi thấy cửa hàng này của ông chẳng có ai thuê nên định mua nó đi để giải quyết phiền phức cho ông”.
Ông Hầu chớp mắt rồi lập tức cảm kích nói: “Cảm ơn Nguyệt gia chủ, tôi muốn bán nó lắm rồi mà chẳng có ma nào mua. Nếu Nguyệt gia chủ muốn mua thì tôi biết ơn quá!”
Ông Hầu nói dối mà không thèm chớp mắt, rõ ràng ông ta ghi trên biển là cho thuê, chứ có dòng nào ngỏ ý muốn bán đâu.
Nguyệt Đông Thăng rất hài lòng với thái độ của ông Hầu nên nói: “Ông ra giá đi”.
Ông Hầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nguyệt gia chủ, tôi lấy 10 tỷ thôi”.
Thật ra, cửa hàng này có thể bán tới 100 tỷ, nhưng ông Hầu ra giá như vậy đúng như kiểu vừa bán vừa cho rồi.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Được, tôi mua”.
Sau đó, ông Hầu rất phối hợp mà đưa giấy tờ nhà đất cho Ngô Bình.
Mua cửa hàng xong, Nguyệt Đông Thăng gọi ngay các đệ tử trong nhà mình đến làm chân sai vặt cho Ngô Bình. Loáng cái, cửa hàng đã được dọn dẹp đâu ra đấy, chỉ cần chuẩn bị đủ đan dược là có thể khai trương được rồi.
Thấy môi trường ở Thần Châu tốt, tu sĩ lại đông nên Ngô Bình quyết định sẽ phát triển chính mảng đan dược. Tiếp theo, anh sẽ luyện chế 20 lò đan dược rồi dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản. Hiện giờ, anh cũng còn hơn trăm loại đan dược, nên có thể dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản rồi bán.
Tối đó, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đều ở lại cửa hàng để giúp Ngô Bình. Còn anh thì nhốt mình trong phòng luyện đan để vừa luyện đan, vừa nhân bản đan dược.
Chờ khi anh ra ngoài thì đã là sáng này hôm sau. Anh đã dành nguyên một ngày để luyện chế mười lò đan dược, có các đan dược này rồi thì đan lâu có thể khai trương ngay.
Song trước khi khai trương cửa hàng thì anh cần luyện chế hai loại đan dược đầu tiên mà nhà họ Nguyệt cần đã. Như vậy thì họ mới có thể biết được thực lực của anh, từ đó sẽ hỗ trợ anh tốt nhất có thể. Ngoài ra, anh không còn là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông nữa, nếu có thể luyện ra đan dược có chất lượng tốt hơn Ngạo Thế Đan Tông thì cũng là một cách chứng minh thực lực trong mảng luyện đan của anh.
Nguyệt Thanh Ảnh thấy Ngô Bình làm việc liên tục không nghỉ thì nói: “Anh Bình, chiều phải tham gia đại hội đỉnh Tinh rồi, anh nghỉ ngơi chút đi”.
Bận luyện đan mà Ngô Bình suýt quên mất vụ này nên gật đầu nói: “Ừ, luyện thêm một lò nữa rồi anh nghỉ”.
Giờ anh cần luyện chế Thiên Tư Đan.
Vì Nguyệt Thị đã chuẩn bị đủ dược liệu nên Ngô Bình có thể luyện được vài lò.
Nhưng anh đã thành công ngay lò đầu tiên, thành phẩm là cấp nhất phẩm.
Tuy nhiên trên cấp này còn có tuyệt phẩm và cực phẩm. Đan dược từ cấp thập phẩm tới nhất phẩm có đan dược cấp thất phẩm thì tương đương với hạ hạ phẩm, nhất phẩm thì ngang với thượng thượng phẩm.
Còn đan dược được coi là bất nhập lưu thì là cấp bát phẩm, cửu phẩm và thập phẩm. Nhưng theo Ngô Bình thấy đan dược thuộc ba cấp này thì là phế đan rồi, thực tế là hầu hết các thầy luyện đan đều xử lý đan dược ở ba cấp này như phế đan.
Song, phế đan cũng có giá trị nhất định, với những tu sĩ ít tiền mà nói thì phế đan vẫn uống được. Dù hiueej quả của nó rất thấp và có nhiều tác dụng phụ.
Vì thế mà có nhiều thầy luyện đan vẫn cố cho các phế đan này vào cấp hạ phẩm. Nói cách khác thì chỉ cần uống vào không gây chết người thì vẫn có cấp bậc đàng hoàng.
Ngô Bình làm đúng theo lời hứa là đưa Thiên Tư Đan nhất phẩm cho Nguyệt Đông Thăng, vì thế anh nhanh chóng lấy Vạn Hoá Thần Hồ ra nhân bản. Sau này, anh sẽ bán hết đan dược nhân bản cho Nguyệt Thị.
Chương 2354: Hội đỉnh Tinh
Cùng lúc đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò Thiên Tư Đan thứ hai. Lần này, quả nhiên anh đã tiến bộ hơn, thành quả là đan dược cực phẩm, hơn nữa còn có năm viên.
Sau khi nhân bản xong viên thứ nhất, Ngô Bình đã đưa nó cho Nguyệt Thanh Ảnh, để cô ấy giao cho Nguyệt Đông Thăng.
Nguyệt Đông Thăng đã thức trắng cả đêm để chờ tin của Ngô Bình, chỉ cần anh luyện chế được ba loại đan dược kia thì chắc chắn Nguyệt Thị sẽ mạnh dần lên mỗi năm, không lâu nữa sẽ thành bá chủ của Thần Châu.
Lúc này, có các tộc lão đang ở đây để báo cáo tình hình trong tộc cho Nguyệt Đông Thăng biết.
Thấy Nguyệt Đông Thăng có vẻ thất thần, một tộc lão không nhịn được hỏi: “Gia chủ có tâm sự ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Tôi đang chờ tin”.
Tộc lão: “Chắc là tin quan trọng lắm ạ!”
Nguyệt Đông Thăng nhìn người đó rồi hỏi: “Tam thúc, nếu Nguyệt Thị ta có thể mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm thì sẽ thế nào?”
Tộc lão kia sững người rồi sáng mắt lên nói: “Thì sẽ có rất nhiều thiên kiêu ra đời!”
Nguyệt Đông Thăng: “Đúng thế, tu hành chủ yếu dựa vào tài nguyên, mà thứ có hiệu quả nhất hiện giờ chính là Thiên Tư Đan. Trước kia, chúng ta chỉ có thể mua được Thiên Tư Đan tứ phẩm, còn người khác thì mua được tam phẩm hay thậm chí là nhị phẩm, cách biệt thật sự quá lớn”.
Tam thúc kia hỏi: “Gia chủ, Thiên Tư Đan nhất phẩm khác tứ phẩm nhiều tới mức nào?”
Nguyệt Đông Thăng đã từng hỏi Ngô Bình về vấn đề này nên biết: “Thiên Tư Đan tứ phẩm chỉ có hai tác dụng là luyện thần và tôi thể nhưng hiệu quả cũng không cao. Ngoài ra, nó còn có hai tức dụng phụ là nếu uống nhiều thì sẽ gây hại cho tinh thần và sức khoẻ”.
“Thiên Tư Đan tam thầm thì tốt hơn nhiều vì có ba tác dụng, ngoài việc nâng cao hiệu quả luyện thần và tôi thể ra thì còn tăng cường tiềm năng, đồng thời chỉ còn đúng một tác dụng phụ”.
“Thiên Tư Đan nhị phẩm thì có bốn công dụng, ngoài nâng cao ba hiệu quả trước lên thêm một bậc ra thì còn thêm một tác dụng về nhận thức nữa. Một người có căn cốt tốt đến mấy mà nhận thức kém thì cũng vứt. Ngoài ra, Thiên Tư Đan nhị phẩm không còn tác dụng phụ nữa, điều này khiến nó rất hiếm, Ngạo Thế Đan Tông chỉ giữ lại cho đệ tử mình dùng thôi chứ bán ra cực ít”.
Tam thúc hỏi tiếp: “Thế Thiên Tư Đan nhất phẩm thì còn tốt hơn nữa ạ?”
Nguyệt Đông Thăng gật mạnh đầu: “Đương nhiên, Thiên Tư Đan nhất phẩm ngoài nâng cao bốn công dụng trước đó ra thì còn có thêm tác dụng thứ năm là khai khiếu”.
Tam thúc: “Khai khiếu là gì ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Con người khi mới sinh ra đều có điểm xuất phát như nhau, nhưng do môi trường sống cùng nhiều lý do khác nên có nhiều thiên bẩm bị che đi. Muốn khôi phục lại chúng thì cần phải kích hoạt, quá trình này chính là khai khiếu”.
“Từ đó một người vốn trông tầm thường có thể trở thành đại sư kiếm thuật, luyện khí, luyện đan hoạc kỳ tài tu hành”.
Tam thúc trợn tròn mắt: “Nói vậy là kết quả khai khiếu của mỗi người sẽ khác nhau ư?”
Nguyệt Đông Thăng: “Đúng, thật ra đan dược cấp cực phẩm có thể mở được ba khiếu, nhưng tôi chẳng dám mơ đến nó”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Nguyệt Thanh Ảnh đi vào, cô ấy mỉm cười rồi đưa một bình đan dược cho Nguyệt Đông Thăng rồi hỏi: “Bố đoán xem trong bình này có gì?”
Tim Nguyệt Đông Thăng đập như đánh trống, ông ta chẳng còn tâm trạng đâu mà đoán nên đã mở luôn ra thì nhìn thấy có một viên đan dược.
Viên đan dược này trông rất quen, nhưng lại khác với những viên trước đó. Ông ta ngẩn ra một lát rồi buột miệng nói: “Thiên Tư Đan!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng hơn là Thiên Tư Đan nhất phẩm”.
“Nhất phẩm!”, các tộc lão đều đứng bật dậy rồi sáng mắt lên.
Nguyệt Đông Thăng cười lớn nói: “Tiểu Ngô đúng là không khiến ta thất vọng! Thanh Ảnh, con thật tinh mắt, đúng là con gái yêu của ta!”
Nguyệt Thanh Ảnh giơ tay ra.
Nguyệt Đông Thăng sững người: “Thanh Ảnh, con làm vậy là sao?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiền, bố đưa tiền của 100 viên Thiên Tư Đan đây, con sẽ bảo anh Bình luyện chế tiếp”.
Nguyệt Đông Thăng trừng mắt, con gái gì mà lại đi giúp người ngoài thế cơ chứ?
Nhưng ông ta đang rất vui nên không màng chuyện tiền nong, vì thế xua tay nói: “Được, mỗi viên 20 tỷ, vị chi là 2000 tỷ”.
Ông ta lấy một túi tiền ra đưa cho Nguyệt Thanh Ảnh rồi nói: “Con đưa cho Tiểu Ngô, bảo với cậu ấy là cần bao nhiêu dược liệu thì cứ nói”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Vâng”.
Nguyệt Thanh Ảnh cầm tiền đi rồi, Nguyệt Đông Thăng nhanh chóng gọi con trai nhỏ của mình ra. Ông ta đã lấy rất nhiều vợ lẽ nên cũng có cả đống con trai, nhưng chỉ thương nhất cậu út này.
Con trai út của Nguyệt Đông Thăng tên là Nguyệt Tuấn Anh, trông rất thư sinh trắng trẻo.
“Tuấn Anh, đây là Thiên Tư Đan nhất phẩm, con mau uống đi để bố xem có hiệu quả thế nào”.
Nguyệt Tuấn Anh có tư chất bình thường, tuy cũng đã uống Thiên Tư Đan tứ phẩm nhưng hiệu quả không cao, vì thế cậu ta chẳng có gì nổi trội so với các anh chị của mình.
Nghe nói đây là Thiên Tư Đan nhất phẩm, Nguyệt Tuấn Anh sáng mắt lên rồi uống ngay.
Phía khác, Ngô Bình luyện tiếp hai lò xong thì đã nghỉ ngơi. Nguyệt Thanh Ảnh quay lại rồi đưa 2000 tỷ cho anh.
Bây giờ, Ngô Bình đang cần tiền, vì dùng Vạn Hoá Thần Hồ rất tốn kém.
Loáng cái đã đến chiều, ba cô gái cùng Ngô Bình đến đỉnh Tinh.
Có một con đường đá lên đỉnh Tinh, lần này ai cũng có thể tham gia đại hội, nhưng tu vi phải dưới Đạo cảnh.
Nhưng muốn tham gia thì phải leo từng bậc lên trên, trở ngại gặp trên đường đi ngày càng nhiều, vì thế nhiều người chỉ đi được nửa đường, thậm chí có người chỉ cách đỉnh vài bước cũng phải bỏ cuộc. Chỉ ai đi bộ lên được đến đỉnh thì mới đủ tư cách tranh vị trí công tử.
Đến nơi, Ngô Bình thấy có mấy trăm người đang lũ lượt kéo nhau lên núi. Nhưng hầu hết họ không thể lên đến đỉnh, có người chỉ đi được một phần ba là ngồi nghỉ tại chỗ.
Nguyệt Thanh Ảnh nói cho Ngô Bình biết quy định leo nú, đột nhiên có một công tử đi nhanh như bay, loáng cái đã lên đến đỉnh.
Thấy thế, mọi người phía sau đều ồ lên.
“Nhìn đi, là Hô công tử”.
“Hô Chí Bình vẫn oách thế nhỉ, lần trước anh ta đứng thứ bảy nhỉm lần này không biết có thể tăng hạng không?”
“Tăng hạng khó lắm, vì sáu công tử đứng trước cũng đều giỏi cả!”
Ngô Bình quan sát một lát rồi nói: “Anh cũng lên đây”.
Dứt lời, anh đi từng bước lên trên một cách thong dong.
Anh đi được nửa đường thì không còn thấy nhiều người nữa, càng đi tiếp thì người càng vắng, sau cùng thì chẳng còn ai.
Chờ anh leo lên bậc cuối thì mới thấy đã có hơn chục người trên đỉnh.
Hình như họ đều quen biết nhau nên đang đứng túm tụm lại trò chuyện, Ngô Bình bất ngờ đi lên đã thu hút sự chú ý của họ, mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía anh.
Chương 2355: Hạ gục bằng một chiêu
“Ây, người mới kìa, các vị huynh đài có biết ai không?”, một công tử áo xanh hỏi.
“Không, đáng ra có thực lực lên được đây thì chúng ta phải biết chứ nhỉ!”
Công tử áo xanh cười nói: “Để tôi ra bắt chuyện xem sao”, dứt lời, anh ta đi về phía Ngô Bình.
Thấy cón gi đến, Ngô Bình đứng lại. Công tử áo xanh đi tời gần anh thì dừng bước rồi chắp tay, cười nói: “Huynh đài, tại hạ là Dương Nhất Võ của Thần Châu, chúc mừng anh đã leo lên được đỉnh Tinh”.
Ngô Bình đáp lễ: “Cảm ơn, tôi là Ngô Bình”.
Dương Nhất Võ cười nói: “Hình như ở Thần Châu không có gia tộc lớn nào họ Ngô cả, anh là tu sĩ ở nơi khác đến à?”
Ngô Bình không phủ nhận mà nói: “Tôi đến thăm bạn, tiện thể đếm tham gia đại hội này luôn”.
Dương Nhất Võ: “Ngô huynh đến thăm bạn nào thế?”
Ngô Bình bắt đầu thấy tên này hỏi nhiều, nhưng vẫn đáp: “Nguyệt Thị”.
Dương Nhất Võ ồ một tiếng rồi quay lại nói với những người khác: “Các vọi, đây là Ngô công tử, đại diện cho nhà họ Nguyệt”.
Có một người trong đám đông cười chế nhạo: “Chuyện này cũng bình thường thôi, nhà họ Nguyệt đã liên tiếp ba lần không có công tử nào lọt vào bảng xếp hạng. Chắc họ cuống quá nên mời người từ nơi khác đến thôi”.
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, dẫu sao anh cũng không quen thân với những người này nên kệ họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Một công tử áo trắng bước tới rồi cười nói: “Ngô công tử, xin hỏi anh ở môn phái nào?”
Ngô Bình: “Chẳng có môn phái nào hết”.
Công tử áo trắng: “Thế anh là dã tu à?”
Dã tu chỉ những tu sĩ không có hẫu thuận, truyền thừa cũng không theo hệ thống nên chẳng bao giờ có thành tựu lớn, vì thế luôn bị các tu sĩ tự nhận mình có truyền thừa khinh bỉ.
Nghe thấy thế, mọi người đều cười ồ lên.
Ngô Bình vẫn không nói gì, anh đến để giành vị trí trên bảng xếp hạng, chứ không phải kết bạn với những người này.
“Ngô công tử, Nguyệt Thị cho anh những lợi ích gì để anh ra mặt thế?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Không có lợi ích gì cả”.
Song, chẳng ai tin lời anh, họ đều lắc đầu và nghĩ Ngô Bình đang làm trò, cố ý đề cao bản thân.
Đúng lúc này, có một người đàn ông xấu xí, người sực mùi hối thối đi tới. Người này chính là Thi công tử, Thi Bất Ngữ.
Nhìn thấy Thi Bất Ngữ, các công tử khác đều quay mặt đi. Mấy năm qua, Thi Bất Ngữ liên tục mạnh lên, giờ đã có thực lực trong tốp ba rồi, thêm công pháp tà môn nữa thì chẳng ai dám chọc vào hắn.
Thi Bất Ngữ vừa đáp xuống thì đã liếc nhìn trong đám đông như đang tìm ai đó. Sau khi lướt một vòng, ánh mắt hắn dừng lại ở Ngô Bình, vì chỉ có anh lạ mặt, còn những người khác thì hắn đều biết cả.
Thi Bất Ngữ hỏi: “Mày chính là Ngô Bình đúng không?”
Giọng nói của hắn nghe rất kỳ cục, trong âm trầm lại có sắc choe choé, khiến ai nghe cũng thấy khó chịu.
Ngô Bình đã đoán ra được thân phận của hắn nên hỏi lại: “Anh là Thi công tử à?”
Thi Bất Ngữ cười mỉa: “Đúng, Nguyệt Thanh Ảnh lẽ ra phải lấy tao, nhưng tao nghe nói giờ cô ấy lại đi theo một người tên là Ngô Bình. Mày cũng to gan đấy, dám giành phụ nữ với ông đây”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh cũng có phải nhân vật lớn gì đâu mà tôi không dám?”
Thi Bất Ngữ cười khẩy: “Mày sẽ chết thảm lắm đấy! Tao sẽ luyện mày thành cương thi, biến mày thành nô lệ của tao mãi mãi”.
Ngô Bình: “Đâu cần phải nói lời cay đắng hế, hôm nay chúng ta sẽ tỉ thí ở đại hội này, nếu anh giỏi thì cứ khiêu chiến tôi”.
Thì ra quy tắc của đại hội này rất đơn giản, đó là ai đủ tự tin thì đứng trên lôi đài số một, sau đó để mặc cho các công tử khác khiêu chiến.
Nếu có thể trụ vững trên lôi đài đến tối và không bị ai khác đánh bại thì sẽ là công tử số một!
Ngoài ra còn có lôi đài thứ hai, nếu công tử nào thấy thực lực của mình chỉ thua công tử số một thì sẽ đứng trên lôi đài này.
Cứ thế, sau khi có đủ mười công tử trụ vững trên mười lôi đài thì các công tử còn lại sẽ được khiêu chiến. Khiêu chiến thành công thì sẽ được thế chỗ.
Nghe Ngô Bình nói vậy, Thi Bất Ngữ híp mắt lại: “Mày nói thế là định lên lôi đài chờ khiêu chiến à?”
Làm như vậy đồng nghĩ với việc thể hiện thực lực của bản thân và chấp nhận khiêu chiến của mọi người. Thường chỉ có những công tử có thực lực mạnh và cực tự tin mới dám làm thế. Các công tử khác chỉ đứng dưới xem, sau đó lựa cơ hội khiêu chiến thôi.
Ngô Bình: “Không thì tôi đến đây làm gì?”
Thi Bất Ngữ cười phá lên: “Được, thế mày cứ chờ đấy!”
Thấy Ngô Bình dám giành phụ nữ với một tên quái vật như Thi Bất Ngữ, các công tử khác đều có vẻ nể phục anh, dẫu sao họ cũng không dám làm điều này.
Một lát sau, có một công tử áo vàng khôi ngô, tuấn tú cao hơn một mét chín đi tới.
Trông thấy người này, tất cả các công tử đều tỏ vẻ sợ hãi, có người nói: “Thượng Cung công tử đến rồi, công tử số một đã đến!”
“Lần này thì chưa chắc đâu, Thi công tử và Thần công tử đều sẽ khiêu chiến đấy”.
Ngô Bình nhìn về phía Thượng Quan công tử thì thấy hình như cảnh giới của anh ta đã đến tầng thứ mười Thần Thông, đúng là thực lực rất mạnh.
Thượng Quan công tử chắp tay với mọi người: “Lâu rồi không gặp các vị”.
Các công tử đều chào hỏi lại, đến Thi công tử cũng phải gật đầu.
Sau đó lại có thêm khá nhiều người lên núi, nửa tiếng sau đã có tổng hơn 50 người trên đỉnh núi.
Đúng lúc này, có một ông lão lững gù đi ra, ông ấy lạnh mặt nói: “Thời gian đã đến rồi các công tử, đại hội đỉnh Tinh lần này chính thức bắt đầu. Luật vẫn như trước, ai có thể trụ đến cùng thì sẽ lọt tốp mười”.
Ông ấy ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Điểm khác biệt trong đại hội lần này là nếu ai có thể trở thành công tử số một thì có thể gặp mặt chủ của đỉnh Tinh và nhận được phần thưởng thêm”.
Nghe thấy thế, tất cả các công tử đều sáng mắt lên. Chủ của đỉnh Tinh vô cùng thần bí và có tài nguyên vô tận, phần thưởng của người này chắc chắn sẽ rất quý.
Nói xong, ông lão hô lên: “Mời các công tử lên đài!”
Ông ấy vừa nói dứt câu thì Thần công tử đã bay lên lôi đài số một, song có một người đã nhanh hơn hắn ta một bước, đó chính là Thượng Quan công tử.
Loáng cái, đã có hai công tử đứng trên lôi đài số một, mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về đó.
“Có kịch hay xem rồi đây, hai công tử này sẽ tranh giành vị trí số một!”
“Chủ đỉnh Tinh sẽ gặp người đứng đầu nên đương nhiên họ phải tranh nhau rồi, huống hồ sau khi giành được vị trí đầu bảng, còn nhận được nhiều tài nguyên hơn từ gia tộc”.
Thần công tử khá gầy, mặt dàu, mắt to mắt nhỏ, nhưng khí thế thì không kém cỏi chút nào.
Thượng Quan công tử cười nói: “Thần huynh định tranh vị trí đầu bảng với tôi à?”
Thần công tử: “Thượng Quan huynh, anh đã ở vị trí này rồi thì lần này nhường cho tôi nhé?”
Thượng Quan công tử: “Cái này phải dựa vào thực lực, chứ không nhường được”.
Thần công tử: “Thế chúng ta bắt đầu thôi chứ!”
Thượng Quan công tử: “Mời!”
Hai người lập tức ra tay, mọi người ở dưới chỉ nhìn thấy hai ảo ảnh mờ ảo ở bên trên.
Cao thủ giao đấu nên sẽ thấy kết quả rất nhanh. Loáng cái, Thần công tử đã rơi xuống dưới, tay trái buông thõng, có máu ứa ra. Mặt hắn ta tái nhợt, xem ra đã bị thương không nhẹ.
Mây khói trên lôi đài tản đi, Thượng Quan công tử cười nói: “Thần huynh, đắc tội rồi”.
Thần công tử không nói không rằng mà đi thẳng sang lôi đài thứ hai.