Tảng đá có chứa linh khí thuộc loại linh thạch có phẩm chất khá thấp. Bí Thạch lại là tảng đá có chứa bí lực, so ra mà nói thì nó so với Linh Thạch còn quý hơn nhiều.
Nhưng Ngô Bình không có hứng thú với Bí Thạch, dù sao bản thân cậu lúc nào cũng có thể hấp thu được các loại bí lực đất trời, cần Bí Thạch cũng vô dụng. Vì vậy, cậu chỉ chú ý đến đá Thiên Vận.
Một người trung niên đi đến, cười nói: “Chào cậu, cậu nhìn trúng tảng đá nào rồi?”
Ngô Bình chỉ vào năm viên trong đó, hỏi: “Mấy viên này nhìn không tệ, bán thế nào?”
Người trung niên trước tiên lấy năm viên đá đó ra đặt lên quầy, sau đó cười nói: “Năm viên này, giá cá không giống nhau”.
Ông ta lấy bán tính ra khẩy mấy cái, nói: “Tổng cộng một trăm tám mươi bảy triệu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Gần ba mươi triệu một viên. Không phải nói, tảng đá bình thường chỉ khoảng mười triệu thôi sao? Giá cả có thể rẻ hơn chút không?”
Người trung niên cười nói: “Ánh mắt cậu rất tốt, nên giá cả những viên đá được chọn đương nhiên là cao. Cả trấn Hoang Sơn này, giá cả tảng đá cũng ngang ngang nhau. Nếu cậu không tin, có thể đi đến tiệm khác thử xem”.
Ngô Bình gật đầu: “Năm viên này tôi đều lấy”.
Người trung niên cười ha ha gọi người gói mấy viên đá lại, mỗi tảng đá đều được đặt trong một chiếc hộp tinh xảo.
Lúc trả tiền, Ngô Bình hỏi: “Ông chủ, thương gia bán tảng đá này ở trấn Hoang Soan bán rất nhiều sao?”
“Đúng là không ít, ít nhất cũng có năm mươi tiệm, tiệm tôi đây cũng không xem là lớn nhất, môn quy tầm trung. Nếu cậu không phải đi vội thì ngày mai có thể lại đến tiệm tôi, khi đó sẽ có không ít tảng đá mới đến”.
Ngô Bình: “Ồ, nói vậy thì ngày mai sẽ thu mua sao?”
Người trung niên: “Ngày mai sẽ có không ít người xuống núi hoang, trong tiệm tôi cũng có mấy nghìn người săn núi. Lần này xuống núi có lẽ có thể đem về mấy trăm tảng đá”.
Ngô Bình: “Xem ra táng đá cũng bán khá tốt, rất khó có hàng tồn kho”.
Người trung niên: “Đương nhiên rồi. Ví dụ như tảng đá trong tủ này, sáng sớm còn có hơn ba trăm viên, đến bây giờ chỉ còn lại chút này. Trước khi trời tối thì không còn lại mấy viên”.
Ngô Bình: “Được. Vậy ngày mai tôi lại quay lại xem xem”.
Rời khỏi tiệm này, Ngô Bình và Liễu Kim Long tiếp tục đi về phía trước. Ngô Bình lại đi vào mấy tiệm, đều phát hiện có đá Thiên Vận, cậu mua hết toàn bộ.
Liễu Kim Long đi theo đến mấy tiệm, đi ra khỏi tiệm thứ năm, ông ta không nhịn được bèn hỏi: “Cậu chọn mua đá thế nào vậy, tôi vẫn không nhìn ra được có gì khác biệt”.
Ngô Bình nói: “Tảng đá tôi chọn có thể ngưng tụ vận khí Thiên Đạo, có thể dùng để luyện chế trang trí. Xa xỉ một chút thì thậm chí có thể dùng nó để tu sửa phòng ốc”.
Liễu Kim Long le lưỡi nói: “Dùng tảng đá đến mấy triệu một viên để xây phòng ốc, thì phải dùng hết bao nhiêu chứ?”
Ngô Bình: “Thật ra cũng không dùng quá nhiều, dùng mấy trăm mấy nghìn viên sắp xếp thành đại trận là được”.
Liễu Kim Long: “Vẫn là cậu biết rộng hiểu nhiều, tôi đây còn chưa từng nghe đến bao giờ”.
Ngô Bình: “Người biết về đá này cực kỳ ít, hơn nữa chỉ có một số ít tu sĩ mới có thể cảm nhận được”.
Liễu Kim Long ngây người: “Cậu nói nói là loại tảng đá khí vận này, chỉ có người như cậu mới có thể cảm nhận được?”
Ngô Bình gật đầu: “Trong cả triệu tu sĩ thì cũng chỉ có có thể một hai người có thể cảm nhận được”.
Liễu Kim Long càng lúc càng cảm thấy Ngô Bình sâu không lường được, ông ta hỏi: “Cậu này, chúng ta có cần thuê một nhóm người săn núi không?”
Ngô Bình hỏi: “Phải đi đâu?”
“Có một khu vực đặc biệt ở phía đông trấn, cậu có thể đến đó chọn người săn núi”.
Ngô Bình: “Thời gian này, trong tiệm cũng không có bao nhiêu tảng đá, vậy đi qua đó xem xem”.
Hai người đến phía Đông trấn, nơi này có một khu đất trống, một lượng lớn thanh niên trai tráng đang ở đây, bọn họ đều là người săn núi, trong đó có rất nhiều người săn núi là người mới.
Lúc này có người hô lên một tiếng: “Chiêu mộ ba mươi người săn núi”.
Lời này vừa dứt, mấy trăm người đều xông lên, lần lượt giơ tay, hy vọng có thể được chọn. Nhìn hiện trường có ít nhất hơn chục nghìn người, mà phía xa còn có người lục tục chạy đến, Ngô Bình bất giác cảm khái, nói: “Xem ra nghèo so với sự nguy hiểm khi lên núi còn đáng sợ hơn”.
Liễu Kim Long: “Tuy có nguy hiểm, nhưng bọn họ ít nhất có một lần liều mạng. Chỉ cần vận khí không quá tệ, nhanh trí một chút thì có thể kiếm được mấy triệu về nhà”.
Ngô Bình: “Hôm nay chọn trước một nghìn người, ông đi chọn đi”.
Liễu Kim Long gật đầu: “Được. Cậu tìm chỗ nghỉ ngơi trước, tôi chọn người xong sẽ đi tìm cậu”.
Trên trấn có khách sạn nhưng khách sạn ở đây rất mắc, khách sạn rẻ nhất cũng phải mấy nghìn tệ một đêm, khách sạn xa hoa thì ở một đêm mất mấy chục nghìn đến mấy trăm nghìn.
Ngô Bình ở khách sạn, lập tức ngồi luyện công, cảm nhận ngọn lửa sinh mệnh mang đến sự biến hóa thần kỳ trong thân thể cậu, lại tiếp tục hấp thụ bí lực.
Dùng hết sức tu luyện, trong đầu cậu bỗng xuất hiện rất nhiều phương thức tu luyện bí pháp, giúp cậu khai thông rất nhiều.
Khoảng ba bốn tiếng đồng hồ sau, Liễu Kim Long quay về khách sạn, ông ta đưa một danh sách tên cho Ngô Bình, nói: “Tôi đã chọn ra một nghìn người săn đá, bọn họ đã lên núi rồi, khoảng mười ngày sau sẽ đi ra”.
Ngô Bình: “Cũng là năm mươi nghìn một tháng sao?”
Liễu Kim Long: “Trả theo ngày, lên núi một chuyến mười ngày, trả ba mươi nghìn. Mỗi tảng đá săn về được thì đưa một trăm”.
Ngô Bình: “Bọn họ nhìn tảng đá có chuẩn không?”
Liễu Kim Long: “Không đến mức một trăm phần trăm, nhưng có thể nhìn đúng chừng bảy tám mươi phần trăm. Chỉ cần cảm thấy khá tốt thì bọn họ sẽ đem theo trên người, đem ra cho chủ thuê phán đoán xem có đúng không”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Liễu Kim Long: “Trời đã tối rồi, hôm nay chúng ta có quay về không?”
Ngô Bình: “Hôm nay thì không cần quay về nữa, ở lại một đêm, sáng ngày mai đến tiệm mua tảng đá”.
Nói xong cậu lấy ra một viên Tinh Hỏa Đan đưa cho Liễu Kim Long, nói: “Trong đan dược này có ngọn lửa sinh mệnh, rất có lợi cho thân thể, viên này đưa cho ông đấy”.
Liễu Kim Long vừa kinh ngạc vừa mừng, kính cẩn vái chào: “Cám ơn cậu!”
Liễu Kim Long nuốt đan dược, rồi đi qua một bên ngồi xuống, Ngô Bình cũng tiếp tục luyện công.
Bất giác đã đến sáng hôm sau, hai người đi đến cửa hàng ăn qua loa một chút, sau đó lại đến các cửa hàng mua đá Thiên Vận.
Đá Thiên Vận chiếm tỷ lệ không cao trong số các tảng đá, khoảng chừng hai mươi mấy viên đá thì mới có một viên đá Thiên Vận.
Quả nhiên giống như ông chủ kia nói, sáng sớm tảng đá ở tiệm rất nhiều, bất kỳ tiệm nào cũng có đến mấy trăm viên.
Cứ như vậy, sáng sớm Ngô Bình đã đến mấy cửa tiệm, mua hơn bốn trăm viên đá Thiên Vận, tốn hết hơn mười tỷ.
Mua xong tảng đá, cậu chuẩn bị rời đi, mười ngày sau lại quay lại.
Hai người rời khỏi trấn Hoang Sơn, cậu đang định sử dụng độn thuật thì cảm nhận được có mấy luồng thần niệm đang khóa chặt bọn họ.
Liễu Kim Long hừ lạnh, nói: “Cậu Ngô, tôi sớm đã nghe nói trấn Hoang Sơn không yên bình mấy, có người chuyên cướp bóc ở đây, xem ra chúng ta bị bọn họ nhắm vào rồi”.
Vẻ mặt Ngô Bình không thay đổi, nói: “Nhắm vào chúng ta, là bọn họ gặp xui”.
Cậu cũng không dùng độn thuật nữa, cùng với Liễu Kim Long bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã đi ra mười mấy dặm. Đợi đến khi đi đủ xa thì xung quanh vang lên tiếng hú dài, có tám người mặc áo xám đeo mặt nạ vây xung quanh, bọn họ tay cầm đao kiếm, tên đứng đầu thì cầm một thanh đao vòng lớn, trầm giọng nói: “Cậu bạn, cậu mua liên tục mười mấy cửa tiệm, xem ra cũng rất có tiền nhỉ. Tôi và anh em tôi đã mấy ngày không có gì ăn rồi, có thể mượn chút tiền cho chúng tôi tiêu không?”
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Ồ, anh cần mượn bao nhiêu?”
Người này cười ha ha: “Chúng tôi không cần quá nhiều, cho chừng tám mươi tỷ là được!”
Chương 2597: Một đám cướp
Ngô Bình: “Trên người tôi có mấy nghìn tệ tiền mặt, nếu anh cần thì tôi đưa anh, nếu không cần vậy anh đi kiếm người khác ăn xin đi”.
Người này ngây người, lập tức giận tím tái mặt mày: “Mày xem tụi tao thành bọn ăn xin sao?”
Ngô Bình cười nói: “Chẳng lẽ các anh không phải sao?”
Phía sau có người lớn tiếng nói: “Đại ca, tên này ngông cuồng xấc xược, để em dạy dỗ nó một trận!”
Người này có làn da ngăm đen, tóc dài xõa vai, cao hơn mét chín, trông như một bức tượng sát thần. Hắn ta vươn tay muốn nắm lấy tóc Ngô Bình, chỉ là tay hắn ta vừa hạ xuống thì đã cứng đờ trong không trung. Bởi vì có một bàn tay nắm lấy tay hắn ta.
Vẻ mặt người đàn ông mặt đen có phần khinh thường, nói: “Tao đây trời sinh sức lực lớn, mày nghĩ mày có thể ngăn được tao sao?”
Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông mặt đen càng lúc càng lớn, cuối cùng lớn đến mức đến cả cậu cũng có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, người đàn ông mặt đen này căn bản không không có tu vi gì, rõ ràng cũng chưa từng luyện qua công phu chính thống nào, nhưng sức mạnh lại lớn đến vậy.
Nhưng thật đáng tiếc, người phàm thì dù sức mạnh có lớn đến đây cũng không thể đấu với người tu hành được, người đàn ông mặt đen phát hiện sức mạnh mình tăng đến cực hạn, nhưng bản thân vẫn không thể động đậy gì, hắn ta bất giác đứng ngây người.
Ngô Bình cười nhạt: “Chỉ vậy thôi mà cũng dám nói là trời sinh sức lớn, anh chưa ăn cơm sao?”. Nói rồi, tay cậu run nhẹ, người đàn ông mặt đen ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi.
Đồng bọn của người đàn ông mặt đen lại không hề kinh sợ, tên cầm đầu cười lạnh nói: “Hắc Khoái Đầu, mày chưa từng luyện công, không đánh lại nó đâu”.
Ngô Bình: “Hắn ta không đánh lại, anh lại càng không được”.
Người này hừ mạnh một tiếng, huýt sáo một cái, Ngô Bình nghiêng người ra sau thì có một thanh kiếm nhỏ bằng bạc bay đến, kéo theo một vệt kiếm màu bạc. Tốc độ phi kiếm hơn cả tốc độ âm thanh, lúc nó đến gần Ngô Bình mới nghe thấy có âm thanh.
Nhưng cậu cũng không tránh né, chỉ là vươn tay nắm lấy, thanh kiếm nhỏ bằng bạc kia đã nằm gọn trong tay.
Cậu nhìn thanh kiếm nhỏ, phát hiện bên trên có khắc một chữ “Cửu”, trông có vẻ là một thanh phi kiếm.
Mắt thấy phi kiếm bị giữ lấy, người này vừa kinh ngạc vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Trả phi kiếm cho tao!”. Đồng thời lại vươn tay vỗ vào hông, một luồng phù quang bay ra.
Phù quang biến thành bóng hình một linh thần khổng lồ trong không trung, rống lớn một tiếng, vươn tay đánh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình kinh ngạc, đám cướp này, sao lại có nhiều bảo bối như vậy?
Cậu cũng không giấu diếm thực lực nữa, bước ra một bước, tên đứng đầu bị cậu đánh ngã xuống đất, không những không thể động đậy mà cả người đều đau đớn, không ngừng phun ra máu.
Tu vi mấy người này đều không cao, Ngô Bình xoay một vòng, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, toàn bộ đều trúng chiêu.
Linh thần khổng lồ trên không trung không trúng chiêu nào, lại mất khống chế, lập tức biến mất, một luồng phù quang lại quay về trên người tên đứng đầu.
Ngô Bình tập trung nhìn thì mới phát hiện trên người này đeo một miếng ngọc phù màu lam, linh thần khổng lồ kia bị phong ấn trong ngọc phù đó, có thể phóng thích bất kỳ lúc nào.
Nhìn thấy bản thân bị đánh ngã, sắc mặt người này kinh sợ, hắn ta run giọng nói: “Anh bạn, có lời gì từ từ nói, đừng giết chúng tôi!”
Ngô Bình lục soát trên người hắn ta một hồi, lại tìm được mười mấy thứ hay ho, riêng phù chú không đã có tám cái, ngoài ra còn có pháp khí như phi kiếm, phẩm chất xem như không tệ. Nhưng trái lại, người này tu vi chỉ mới cấp bậc luyện khí, sao hắn ta lại có nhiều bảo bối như vậy?
Ngô Bình nói: “Dám kiếm chuyện với tôi, tôi không giết anh thì trong lòng bất bình”.
Liễu Kim Long hiểu được ý của Ngô Bình, phối hợp nói: “Cậu Ngô, mấy người này tuy tội đáng muôn chết, nhưng trên trời còn có phước đức, chi bằng tha cho bọn họ một mạng”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tha cho bọn họ một mạng, dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc bọn họ trông xấu xí sao?”
Liễu Kim Long lập tức nói với người kia: “Tôi có lòng tha cho các người, nhưng cậu chủ chúng tôi trong lòng vẫn còn lửa giận”.
Người kia vội nói: “Đại gia, cứu chúng tôi với, đại ân đại đức này, chúng tôi nhất định báo đáp đại gia!”
Liễu Kim Long: “Các cậu cũng không cần báo đáp tôi, tôi hỏi cậu, trên người có nhiều thứ như vậy, có phải là cướp được sau khi giết người khác không? Chắc chắn cậu đã hại chết không ít người rồi, đúng chứ?”
Người này vội bò dậy từ dưới đất, nói: “Oan uổng quá, mấy thứ này đều là do tôi nhặt được, tuyệt đối chưa từng hại ai cả”.
Liễu Kim Long cười nói: “Nhặt được? Cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, sẽ tin lời quỷ đó của cậu à. Mấy thứ này đều là bảo bối cả, cậu dẫn tôi đi nhặt thử xem!”
Nghe thấy Liễu Kim Long nói như vậy, người này vội nói: “Tôi thật sự không nói dối. Chỉ là nơi kia rất hẻo lánh, người khác không biết, chỉ có tôi biết thôi”.
Ngô Bình và Liễu Kim Long nhìn nhau, nói: “Vậy đưa chúng tôi đi xem xem. Nếu cậu thật sự không nói dối, tôi có thể cân nhắc tha cho một mạng”.
Người ka vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đưa hai người đi xem”.
Ngô Bình cũng không quan tâm đến người khác, cậu chỉ đưa theo người đàn ông đen mặt, cùng với người kia, cùng đi đến nơi hắn ta chỉ.
Mấy người họ bay trên không, vẻ mặt người đàn ông mặt đen hâm mộ, ánh mắt nhìn Ngô Bình đầy vẻ khâm phục, đến khi bọn họ đáp đất, người đàn ông mặt đen bỗng quỳ xuống đất, nói với Ngô Bình: “Tiên nhân, xin cậu nhận tôi làm đồ đệ, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa, báo đáp tiên nhân!”
Ngô Bình nghe thì vui vẻ, nói: “Anh là kẻ cướp, tôi không giết anh đã khai ân rồi, anh lại có muốn bái tôi làm thầy, ai cho anh cái gan đó vậy?”
Không ngờ, suy nghĩ người đàn ông mặt đen cũng rất thận trọng, hắn ta nhếch miệng cười, nói: “Tiên nhân, cậu không dẫn theo người khác, tại sao chỉ dẫn theo tôi đến?”
Ngô Bình cũng có hứng thú, cậu hỏi: “Ồ, vậy anh nói xem, tại sao tôi đưa anh đến?”
Người đàn ông mặt đen nói: “Đại ca tôi từng nói, tôi là người trời sinh có thần lực, căn cốt tôi như vậy rất hợp với việc tu luyện, chỉ cần tìm một sư phụ phù hợp, không đến mấy năm thì sẽ lợi hại hơn anh ấy”.
Ngô Bình nhìn người kia, hỏi: “Anh từng nói lời này?”
Người kia vội gật đầu: “Vâng thưa tiên nhân, Hắc Khoái Đầu năm nay chỉ mới mười lăm nhưng thiên phú rất cao, tôi cảm thấy hắn ta là hạt giống tốt để tu chân”.
Ngô Bình nghe xong thì giật mình, cậu nhìn người đàn ông mặt đen, hỏi: “Cậu chỉ mới mười lăm?”
Người đàn ông mặt đen gật đầu: “Còn bốn tháng nữa, thì đủ mười lăm”.
Ngô Bình và Liễu Kim Long đưa mắt nhìn nhau, người như vậy cũng trưởng thành sớm quá rồi? Trông người đàn ông mặt đen ít nhất cũng đã hai mấy rồi, trên thực tế còn chưa đến mười lăm!
Ngô Bình ừ một tiếng: “Cậu trông xấu xí quá, tôi không muốn nhận cậu là đồ đệ. Nhưng tôi có thể dạy cậu vài thứ. Nhưng sau này, cậu phải sửa sai hướng thiện, làm người cho tốt”.
Người đàn ông mặt đen vui mừng, nói: “Cám ơn tiên nhân”.
Người còn lại cũng rất vui mừng, nói: “Tiên nhân, Tiểu Hắc trông khờ khạo, thực tế thì rất thông minh, cậu chắc chắn sẽ không thất vọng”.
Ngô Bình nói: “Chuyện của anh vẫn chưa quyết định, chỗ mà anh nói ở đâu?”
Lúc này, bọn họ đang ở trong sơn cốc hoang vắng, hai bên sơn cốc đều là núi non bị phong hóa, một loại bề mặt kỳ lạ.
Người kia nói: “Tiên nhân, đi về phía trước một đoạn, bên trái có một thổ sơn. Trên núi có một hang động rất khuất, đồ của tôi là nhặt được trong động đó”.
Ngô Bình dựa theo lời cậu ta nói, nhanh chóng leo lên thổ sơn cao trên dưới trăm mét. Giữa lưng chừng núi quả nhiên có một hang động cao hơn hai mét, trong động rất khô ráo, cậu đi vào trong một đoạn thì thấy bên trong có một bộ xương người đang nằm, quần áo đã bị phong hóa ăn mòn, một nửa xương cốt bị chôn vùi trong đất.
Nhìn thấy bộ xương người này, người kia vội nói: “Tiên nhân, mấy đạo phù trong tay tôi là tìm được ở nơi này”.
Ngô Bình chợt giật mình, quan sát kỹ càng. Vừa nhìn thì không sao, bất giác trong lòng lại kinh sợ, bộ xương này rất tinh vi, trên đầu khớp xương có hoa văn thần thông, e rằng đây chính là một tu sĩ cảnh giới Thần Thông!
Chương 2598: Cánh tay bị nguyền rủa
Ngô Bình bình tĩnh thản nhiên, hỏi: “Anh tên gì?”
“Tôi tên Tạ Nhĩ Đôn”. Anh ta nói.
Ngô Bình: “Tạ Nhĩ Đôn, anh đến đây mấy lần rồi?”
Tạ Nhĩ Đôn nói: “Bẩm tiên nhân, từng đến hai lần, lần thứ nhất chỉ đi vòng quanh bên ngoài, nhặt được vài thứ. Lần thứ hai đi vào trong một đoạn, chỉ là cảnh tượng bên trong rất kinh khủng nên tôi không dám vào quá sâu”.
Ngô Bình: “Ồ, kinh khủng thế nào?”
Tạ Nhĩ Đôn: “Đâu đâu cũng là người chết, còn có những vết máu không bao giờ khô, thậm chí nhãn cầu còn vẫn còn chuyển động!”
Ngô Bình: “Anh biết nơi này là nơi nào không?”
Tạ Nhĩ Đôn lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng nhìn cảnh tượng bên trong, có lẽ nơi này từng xảy ra một trận chiến ác liệt, rất nhiều người chết. Hơn nữa, những người đã bỏ mạng này đều rất lợi hại, đều là tiên nhân giống cậu”.
Ngô Bình: “Ừ, còn phát hiện gì khác không?”
“Từ nơi này đi vào bên trong hình như không có điểm cuối. Tôi chỉ đi một đoạn nhỏ đã không dám đi sâu vào trong rồi”. Đôi mắt Tạ Nhĩ Đôn đầy vẻ sợ hãi.
Ngô Bình: “Các anh đợi ở đây đi, tôi đi vào xem xem”.
Liễu Kim Long: “Cậu yên tâm!”
Ngô Bình từ lối vào tiến vào trong, đi một đoạn thì phát hiện hang động càng lúc càng lớn, cuối cùng độ rộng đã tiến lên đến chục mét, sa mạc bên ngoài cũng không thấy đâu, mặt đất trải đầy một loại ngọc thạch vàng lam cứng rắn. Cứ cách một đoạn thì trên mặt đất lại có những hài cốt nằm đó. Khác với hài cốt bên ngoài, những hài cốt trong này đều mặc quần áo trang trọng, trên hài cốt vẫn còn lưu lại hơi thở mạnh mẽ như cũ.
Thế nhưng, đồ đạc trên những bộ hài cốt này sớm đã bị người ta lấy đi rồi.
Khi Ngô Bình đi qua một bộ hài cốt, bộ xương khô bỗng mở bừng mắt, nhãn cầu nó chuyển động mấy vọng nhìn Ngô Bình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ.
Trong chớp mắt, Ngô Bình cảm nhận được ý thức mình đã rơi vào ảo cảnh. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu lại khôi phục bình thường, đá một cước vào đầu bộ xương khô, lạnh lùng nói: “Chết rồi còn tác quái!”
Đầu bị nổ tung, hai nhãn cầu lăn tròn sang một bên, nhưng vẫn còn chuyển động.
Ngô Bình cảm thấy kỳ quái, cậu nhặt một bên nhãn cầu lên thì phát hiện nhãn cầu này là giả, hơn nữa còn bị người ta làm thành một loại pháp khí mê hoặc kẻ địch!
“Vậy mà vẫn còn mấy pháp khí tà môn này”. Cậu nhìn rồi cất hai nhãn cầu này.
Đi vào trong một đoạn, cậu lại nhìn thấy một bộ hài cốt không đầu, phần thân vẫn chưa bị mục rữa, nó vẫn đứng trên mặt đất, tay cầm kiếm đâm về phía trước. Dưới chân nó là một vũng máu tươi, vũng máu này không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa hề khô.
Ngô Bình đi đến bên cạnh bộ hài cốt không đầu, đang định nghiên cứu vũng máu thì thanh kiếm trong tay hài cốt không đầu bỗng phát ra âm thanh, sau đó một luồng kiếm khí bay đến, chém vào đầu Ngô Bình. Trong kiếm khí vẫn còn lưu lại sát ý của chủ nhân, nên Ngô Bình vừa lại gần thì đã cảm nhận được kiếm khí tấn công.
Ngô Bình lùi về sau nhanh như chớp, tránh né kiếm khí, trong lòng cậu tức giận, rút Bạch Hổ Tiên Kiếm ra chém về phía trường kiếm kia.
“Keng!”
Âm thanh giòn tan vang lên, thanh kiếm hung tàn này bị chém thành hai đoạn, sát ý còn lưu lại cũng biến mất.
Kiếm vừa gãy, hài cốt không đầu ngã xuống đất, ngay hông anh ta có một vòng ngọc chứa đồ, bị Ngô Bình lấy xuống.
Sau đó cậu khẽ ngửi máu lỏng dưới đất, lẩm bẩm nói:”Chẳng trách máu không khô lại, thì ra bên trong có loại độc lạ”.
Cậu lập tức rời xa hài cốt không đầu, tiếp tục đi vào trong.
Đến một ngã rẽ, trên mặt đất có một cánh tay, phần khớp chỗ bị cắt đứt của anh ta, khớp bị cắt vẫn còn máu tươi.
Ngô Bình lại gần, cánh tay cảm nhận được hơi thở người lạ, đột nhiên chuyển động sau đó nhảy về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đánh một quyền vào cánh tay, nào biết sức lực cánh tay rất lớn, nó cũng nắm quyền đánh trả. Hai quyền tấn công nhau tạo ra tiếng vang nặng nề, Ngô Bình lại bị đánh lùi mấy bước, cánh tay thì chỉ khẽ lùi lại một tấc.
Ngô Bình kinh ngạc, lập tức lấy Bạch Hổ Tiên Kiếm. Tiên kiếm vừa xuất hiện, sát khí lập tức khiến cánh tay bị dọa sợ, nó liên tục xua tay với Ngô Bình, như muốn bảo cậu đừng ra tay.
Ngô Bình cười lạnh: “Là mày đánh tao trước, bay giờ lại không cho tao đánh mày sao?”
Cánh tay tiếp tục vung vẩy, sau đó giơ ngón tay cái với Ngô Bình, như đang lấy lòng cậu.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao chỉ còn lại mỗi một cánh tay, thân thể đâu?”
Cánh tay bắt đầu viết chữ trên mặt đất, sức lực nó rất lớn, tay không cũng có thể để lại dấu vết rõ ràng dưới đất.
Ngô Bình liếc nhìn, chỉ thấy chữ nó viết rằng: Thân thể tôi bị nổ tung, chỉ còn lại một cánh tay. Cũng may nguyên thần tôi chuyển dời sang cánh tay, nên mới thoát khỏi cái chết.
Ngô Bình: “Thì ra nguyên thần ở trong tay. Nhưng tao thấy mày vẫn luôn nằm dưới đất, sao tao vừa đến mày đã động rồi?”
Đối phương viết: “Tôi không cách nào rời khỏi đây được. Sau khi thấy cậu thì tôi mới muốn chiếm hữu thân thể cậu, như vậy thì có thể rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình: “Tại sao không thể ra ngoài?”
“Những người như chúng tôi đều bị nguyền rủa, không thể rời khỏi nơi này, rời đi thì sẽ chết”.
Ngô Bình thấy hứng thú: “Nơi này là nơi nào, tại sao các lại bị nguyền rủa?”
“Nơi này là Vẫn Tiên Điện, từ xưa tới nay có vô số tiên nhân đều ngã xuống ở đây. Phàm là tiên nhân đến nơi này đều sẽ bị nguyền rủa, không một ai may mắn thoát khỏi”.
Ngô Bình hoảng sợ: “Nói như vậy tôi cũng sẽ bị nguyền rủa sao?”
“Cậu sẽ không bị. Bởi vì nơi này chưa phải là Vẫn Tiên Điện, phải đi vào trong một đoạn nữa”.
“Biết rõ nơi này nguy hiểm, tại sao các người vẫn muốn đến?”
Đối phương: “Nguy hiểm đi cùng với kỳ ngộ, trong Vẫn Tiên Điện có một bảo bối, có được nó thì có thể vô địch thiên hạ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Vô địch thiên hạ? Mày thấy có khả năng sao?”
“Khi đó chúng tôi đều tin theo, vì vậy tập hợp từ bốn phương tám hướng, kết quả toàn bộ đều bị nguyền rủa”.
Ngô Bình: “Tôi thấy phía trước đều là người chết do tự chém giết lẫn nhau, nơi này xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết là ai nói, chỉ cần giết chết tất cả người khác thì lời nguyền sẽ tự động giải trừ. Vì vậy mới bắt đầu tàn sát, anh giết tôi, tôi giết anh, cuối cùng chẳng còn một ai sống sót!”
Ngô Bình cũng cạn lời: “Một câu nói không có căn cứ mà các người đều tin sao?”
“Khi đó chúng tôi đã bị nhốt ở đây mấy năm, hơn nữa không có tài nguyên, không thể tu luyện, rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng. Một khi bọn họ nhìn thấy một chút hy vọng thì sẽ dốc sức mà thử”.
Ngô Bình: “Nói như vậy mày cũng không thể rời khỏi nơi này?”
“Không thể”. Đối phương nói: “Một khi rời khỏi, thân thể tôi sẽ mục rữa. Cậu nhìn thấy thi thể ở lối vào rồi chứ? Đó đều là những người muốn rời khỏi nơi này, kết quả chỉ còn lại bộ xương khô”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc thứ đồ bên trong là gì, từng nhìn thấy chưa?”
“Chưa. Bên trong rất lớn, chúng tôi đều không thể tìm được bảo bối kia, lần lượt bị nguyền rủa. Sau đó mọi người liều mạng tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì”.
“Có lẽ nơi này căn bản không có bảo bối gì cả”. Ngô Bình nói.
“Có lẽ vậy. Mặc kệ có bảo bối hay không thì đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thôi”.
“Bây giờ mày là người duy nhất còn sống sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Sống sót sao? Không tính là vậy, dù sao tôi chỉ còn lại một cánh tay, nguyên thần cũng khiếm khuyết”.
Ngô Bình: “Cám ơn đã nói nhiều thứ với tôi như vậy, nhưng tôi không cách nào giúp được”.
Đối phương: “Có thể tìm một người sống vào đây không, tôi có thể đoạt lấy thân thể đối phương, sau đó thử rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình: “Mày nghĩ có khả năng sao?”
Đối phương im lặng một lúc lâu rồi viết: “Tôi cũng biết cơ hội rất nhỏ, nhưng vẫn muốn thử xem!”
Chương 2599: Thế gia vạn năm Trương Huyền Bạch
Ngô Bình: “Được. Quay về tôi sẽ đưa một kẻ ác còn sống đến”.
Đối phương viết: “Cám ơn!”
Ngô Bình: “Mày là người duy nhất còn sống, thực lực khi sinh thời chắc chắn rất mạnh”.
Đối phương: “Năm đó tôi đã là Thần Thông Viên Mãn, có tự tin tiến đến Đạo Cảnh, nào biết sẽ bỏ mạng như vậy chứ!”
“Xưng hô thế nào?”
“Trương Huyền Bạch”. Đối phương nói: “Gia tộc tôi là nhà họ Trương, thế gia nhiều đời, cũng có địa vị ở thế giới Hỗn Độn, thập đại tiên giới cũng có các chi nhánh nhà họ Trương tôi định cư”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thế gia nhiều đời sao? Thế tôi xin phép gọi là anh nhé! Gia tộc không cử người đến tìm anh sao?”
Trương Huyền Bạch nói: “Người trong tộc không biết tôi đến nơi này. Khi đó tôi tự cho mình thực lực siêu phàm, lại có bảo bối bên người, không sợ nguy hiểm, ai biết cuối cùng bị nhốt ở đây, cả đời không thể thoát!”
Ngô Bình: “Anh bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Trương Huyền Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoảng chừng tám mươi năm rồi”.
Ngô Bình: “Ồ, mới tám mươi năm sao? Ban đầu các anh tập hợp nhiều cao thủ như vậy, không bị các tu sĩ gần đó chú ý sao?”
Trương Huyền Bạch: “Chúng tôi thông qua một đại trận truyền tống trận để đến được đây, cho nên người ở đây đều không biết chuyện này”.
Ngô Bình: “Nếu anh có thể ra ngoài, nhà họ Trương có thể giúp anh khôi phục như ban đầu không?”
Trương Huyền Bạch: “Mấy chuyện như tu bổ toàn bộ thần hồn, khôi phục thân xác, đối với nhà họ Trương tôi mà nó vô cùng dễ dàng. Không đến ba tháng, tôi có thể có được một thân thể hoàn chỉnh. Đánh tiếc, có khả năng cả đời tôi cũng không thể rời khỏi nơi này”.
Nói đến đây, anh ta lại nói: “Cậu bạn, cậu có thể giúp tôi gửi lời đến nhà họ Trương không?”
Ngô Bình: “Anh hy vọng gia tộc sẽ cử người đến tìm anh?”
Trương Huyền Bạch: “Đúng vậy. Trưởng tộc tôi biết tôi bị nhốt ở đây chắc chắn sẽ cố gắng nghĩ cách, giúp tôi rời khỏi”.
Ngô Bình: “Tôi chịu giúp anh thì anh chuẩn bị cho tôi lợi ích gì?”
Ngô Bình và Trương Huyền Bạch không thân không ghét, hơn nữa trước đó đối phương còn muốn hại cậu, nên cậu sẽ không giúp đối phương không công.
Cánh tay Trường Huyền Bạch lập tức đi đến góc tường, đẩy một khối ngọc, láy một đống nhẫn từ bên dưới, pháp khí chứa đồ có đủ các loại nhẫn, ngọc bội, tổng cộng có ba mươi món!
Ngô Bình trừng mắt hỏi, hỏi: “Những thứ này là của ai?”
Trương Huyền Bạch: “Đều là đồ của những người đã chết ở đây để lại, được tôi gom lại. Trong đó cũng có cả nhẫn của tôi, trong nhẫn có rất nhiều bảo bối, toàn bộ đều đưa cho cậu!”
Ngô Bình cầm lấy một cái lên nhìn, bên trong quả nhiên có không ít đồ, cậu gật đầu, khách sáo cất lấy toàn bộ vào trong túi, sau đó cười nói: “Anh cho tôi cũng đủ nhiều, để báo đáp tôi có thể thử giúp anh rời khỏi nơi này”.
Trương Huyền Bạch phấn khích nhảy lên, sau đó viết chữ nói: “Cậu có cách giúp tôi?”
Ngô Bình: “Tôi có một phương pháp, có thể dùng bí lực chuyển dời lời nguyền trên người anh”.
Trương Huyền Bạch vội hỏi: “Chuyển dời thế nào?”
Ngô Bình lấy một ít lá bùa ra, lập tức vẽ một bí phù, sau khi bí phù này được vẽ xong, cậu gấp lá bùa thành một chim bùa rồi đâm vào phần thịt cánh tay bị đứt của Trương Huyền Bạch.
Tiếp đó, cậu niệm chú, chim bùa kia bắt đầu phát sáng, Trương Huyền Bạch cảm giác cánh tay tê rần, mất đi tri giác. Sau đó nguyền lực trên cánh tay mau chóng chuyển dời sang chim bùa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng chừng năm phút sau, chim bùa đã hấp toàn bộ thu sức mạnh lời nguyền. Lúc này, Ngô Bình lấy một con dao găm, một dao chặt cánh tay một đoạn khoảng nửa tấc.
Đoạn cánh tay bị chặt đứt chảy không ít máu, Ngô Bình nhanh chóng băng bó, sau đó nói: “Toàn bộ sức mạnh lời nguyền đã được chim bùa hấp thụ. Chim bùa này chỉ có thể chịu đựng được một khắc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này”.
Trương Huyền Bạch giơ ngón tay cái, sau đó nắm lấy góc áo Ngô Bình, một người một tay nhanh chóng tiến về phía lối ra.
Ra đến cửa, cậu lại gọi mấy người Liễu Kim Long và Tạ Nhĩ Đôn, cùng nhau ra khỏi hang.
Sau khi rời khỏi hang, Ngô Bình bỗng đánh một chưởng, sơn động kia lập tức sụp xuống, biến thành một khu đất bằng, nếu người nào không biết, thì rất khó biết nơi này từng có một sơn động.
Tạ Nhĩ Đôn hỏi: “Cậu có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình ừ một tiếng, nói với Tạ Nhĩ Đôn: “Đồ vật bên trong rất nguy hiểm, chỉ cần là người đi vào trong đều bị nguyền rủa, cả đời cũng không thoát được. Người bỏ mạng bên trong đều là chém giết lẫn nhau mà chết”.
Tạ Nhĩ Đôn sợ hãi một hồi, nói: “Cũng may tôi không đi vào sâu!”
Ngô Bình: “Chuyện ở nơi này, tốt nhất anh cũng đừng nói với người khác, nếu không chắc chắn sẽ gặp họa sát thân!”
Tạ Nhĩ Đôn vội nói: “Vâng vâng, tôi tuyệt đối không dám nói với người ngoài!”
Ngô Bình: “Anh ở gần đây?”
Tạ Nhĩ Đôn nói: “Đúng, chỗ tôi ở cách nơi này hơn trăm dặm, là một trấn nhỏ”.
Ngo Bình: “Anh để lại phương thức liên lạc, sau nay tôi đến đây có thể sẽ tìm anh giúp”.
Tạ Nhĩ Đôn vui mừng, nói: “Được, cậu có gì dặn dò tôi sẽ dốc sức làm”.
Ngô Bình lại nói với người đàn ông da đen: “Cậu cũng quay về cùng tôi đi, có thời gian tôi sẽ dạy anh”.
Chàng trai nói: “Cám ơn cậu!”
Sau đó Ngô Bình sử dụng độn thuật, quay về Trung Châu.
Buổi chiều, đoàn người quay về sơn trang Hoàng Long ở Trung Châu.
Lúc này Ngô Bình mới hỏi chàng trai: “Cậu tên gì, trong nhà còn có ai không?”
Chàng trai nói: “Tôi là Mao Thiết, trong nhà còn có một em gái, bố mẹ là nông dân bản địa”.
Ngô Bình: “Ừ, cậu có thể đưa người nhà cậu đến sống ở Trung Châu”.
Mao Thiết gãi đầu, nói: “Cậu à, bọn họ đều đã quen sống ở nhà, sợ là sẽ không muốn đến đây”.
Ngô Bình: “Bọn họ thiếu tiền sao?”
Mao Thiết lắc đầu: “Không thiếu, tôi đi theo đại ca làm mấy mối, kiếm được rất nhiều tiền, nhà tôi ở quê xem như cũng là hộ giàu có”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi tìm phòng cho cậu, cậu nghỉ ngơi trước, làm quen hoàn cảnh, sau này cậu sẽ ở đây, bình thường cứ chạy việc, lái xe cho tôi. Không có việc gì thì tu luyện”.
“Vâng thưa cậu”. Mao Thiết vui mừng đồng ý.
Ngô Bình bảo Liễu Kim Long sắp xếp cho Mao Thiết, cậu quay về phòng rồi mới nói với Trương Huyền Bạch giấu dưới áo: “Anh Trương, anh ra đi”.
Cánh tay kia rơi xuống đất, nhảy lên bàn, sau đó lấy giấy bút bắt đầu viết chữ lên đó.
“Cậu Ngô, có thể giúp tôi quay về nhà họ Trương không?”
Ngô Bình: “Có thể. Tôi đi tìm một vị tiền bối, bảo anh ấy đích thân đưa anh về nhà họ Trương anh”.
Trương Huyền Bạch: “Cám ơn cậu Ngô! Đợi tiểu đệ này khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ đến cảm tạ!”
Ngô Bình: “Anh không cần phải cảm tạ tôi. Dù sao anh cũng đưa cho tôi không ít đồ tốt, anh cũng không nợ gì tôi”.
Trương Huyền Bạch: “Dù thế nào thì cậu Ngô cũng có ân cứu tôi. Đại ân đại đức, đời này không quên!”
Ngô Bình: “Anh cứ ở lại đây một đêm trước, sáng ngày mai tôi sẽ nhờ người đưa anh quay về nhà họ Trương”.
“Được!”
Sau đó, Ngô Bình lấy hết toàn bộ hơn ba mươi pháp khí chứa đồ, lật tìm đồ đạc bên trong.
Trong những pháp khí chứa đồ này, có đan dược, bùa chú, dược liệu, pháp khí, sách quý, bảo đao, độc dược, pháp trận, tiền tiên, thạch bảo, tiên thiết… Đủ dạng đủ loại, cái gì cũng có.
Ngô Bình bèn chia những thứ này thành bốn loại, pháp khí bỏ vào một nhẫn chứa đồ, đan dược thì ném vào một nhẫn chứa đồ. Đến khi cậu sắp xếp tất cả mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tối.
Lúc ăn cơm chiều, Ngô Bình ăn cơm cùng bố mẹ, sau đó gọi Liễu Kim Long đến, hỏi ông ta: “Lão Liễu, trong thế tục có nơi nào để các tu sĩ trao đổi vật phẩm không?”
Liễu Kim Long ngẫm nghĩ, nói: “Có! Trên Đông Hải, có một hòn đảo Linh Tê, ngày năm và ngày bảy hàng tháng, trên đảo đều có các tu sĩ hội tụ. Cậu hỏi cái này, có phải muốn đi mua đồ gì không?”
Ngô Bình cười nói: “Mua đồ, nhưng cũng đi bán đồ!”
Chương 2600: Đảo Linh Tê
Liễu Kim Long cười nói: “Nếu cậu muốn bán đồ thì nơi này cũng không tệ”.
Ngô Bình hỏi: “Hôm nay đã là ngày mười bốn rồi, nói vậy ngày mai là họp chợ rồi?”
Liễu Kim Long nói: “Đúng vậy thưa cậu, ngày mai sẽ họp chợ”.
Ngô Bình: “Ừ, vậy ông đi với tôi một chuyến”.
Liễu Kim Long: “Thưa cậu, chợ phiên đó rất lớn, rồng tôm hỗn tạp, có vài người hàng năm đều đến chợ phiên để lừa người, chúng ta đến đó, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng tin người khác đâu”.
Ngô Bình: “Ừ, cho dù có người lừa tôi, chẳng phải còn có lão Liễu ông sao?”
Liễu Kim Long cười nói: “Câu thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không bị lừa rồi. Chỉ là có vài người thường ra vẻ đáng thương, cậu lại là người nhân từ, khó tránh bị bọn họ lợi dụng”.
Ngô Bình: “Nếu có chuyện như vậy thì ông nhắc nhở tôi là được”.
Liễu Kim Long rời đi, Ngô Bình lại tập trung tu luyện, bất giác đã đến sáng hôm sau.
Sáng sớm Liễu Kim Long đã đến tìm Ngô Bình, nói: “Thưa cậu, cậu chuẩn bị một lát, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát”.
Ngô Bình: “Đảo Linh Tê cách đại lục bao xa?”
Liễu Kim Long: “Khoảng chừng một nghìn tám trăm dặm, khoảng cách xa như vậy, tu sĩ bình thường khó đến được, nên tu sĩ có thể lên được đảo Linh Tê cũng không phải kẻ yếu”.
Sau đó ông ta hỏi: “Không biết cậu muốn bán gì?”
Ngô Bình lấy ra hơn ba mươi pháp khí chứa đồ của tu sĩ, còn có rất nhiều thứ linh tinh khác nhưng cậu cũng không định bán hết sạch một lần, lập tức nói: “Chủ yếu là một vài bùa chú, pháp khí, kim loại quý, dược liệu”.
Liễu Kim Long cười nói: “Những thứ cậu muốn bán đều là vật phẩm mọi người ưa chuộng, có lẽ sẽ rất dễ bán hết”.
Ngô Bình: “Tôi còn muốn mua một ít dược liệu nữa, trên đảo có người bán dược liệu không?”
Liễu Kim Long nói: “Đương nhiên có, trên đảo có một khu vực, có tu sĩ chuyên môn buôn bán các loại dược liệu ở đó. Chỉ là những dược liệu này có thật có giả, thật giả khó phân”.
Ngô Bình: “Có hàng giả không sợ, chuyện này không ảnh hưởng đến việc tôi mua dược liệu thật. Đúng rồi lão Liễu, ở đó cũng có người bán đan dược sao?”
Bản thân cậu là thầy luyện đan, nếu có thể mua được dược liệu đủ nhiều thì có thể luyện chế được một ít đan dược đem bán trên đảo. Sức mua của tu sĩ càng mạnh thì cũng biết được giá trị của đan dược, vậy thì có thể bán được giá cao ở nơi này.
Liễu Kim Long: “Có. Nhưng giá cả đan dược bình thường đều rất cao, kiểu như tôi đều không mua được”.
Ngô Bình: “Có tiền hay không tiền, chúng ta cùng đi thử xem”.
Không lâu sau, hai người cưỡi độn quang tiến đến đảo Linh Tê ở Đông Hải. Đảo Linh Tê bị một lớp mây mù che phủ, cho dù vệ tinh trên trời cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của nó. Diện tích đảo Linh Tê hơn năm trăm mét vuông, phía Tây đảo là bãi biển tuyệt mỹ, những nơi khác lại là vách đá cheo leo.
Hai người đáp xuống phía Tây hòn đảo, lúc này bầu trời xanh thẳm, gió biển thổi nhẹ, bên bờ biển có không ít cây dừa. Trên bãi cát, có hai cô gái trẻ tuổi đi chân trần chơi đùa dưới trong nước biển, tiếng cười rôm rả vang vọng. Cách bãi biển không xa thì có người mở quầy hàng, bán vật phẩm của mình.
Ngô Bình vừa đáp xuống, cô gái bên bãi biễn đã mỉm cười vẫy tay với bọn họ. Ngô Bình rất bất ngờ, thầm nói hai cô gái này vẫy tay với mình làm gì?
Liễu Kim Long vội nói: “Cậu đừng quan tâm đến bọn họ, hai cô gái này là mồi nhử, một khi cậu đến nói chuyện với bọn họ thì sẽ trúng bẫy của bọn họ”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Chúng ta vừa mới đến, mà đã có người lừa rồi sao?”
Liễu Kim Long: “Nếu có người bị sắc đẹp của bọn họ quyến rũ, đương nhiên sẽ mắc lừa”.
Ngô Bình lắc đầu, nói: “Xem ra trên đảo Linh Tê này có không ít kẻ lừa đảo”.
Liễu Kim Long: “Chúng ta cẩn thận chút là được. Mời cậu đi”.
Hai người vòng qua quầy hàng trên bãi cát, đến một ngọn núi nhỏ, nơi này có không ít quầy hàng, cái gì cũng có bán. Ngô Bình đến nhìn thử, người chủ quầy hàng buôn bán cũng không chào mời cậu, chỉ mang theo vẻ mặt muốn mua thì mua không thì thôi.
Ngô Bình liếc nhìn vài lần rồi nói: “Chúng ta đi đến chỗ bán đan dược trước xem sao”.
Liễu Kim Long gật đầu, đưa Ngô Bình đến một ngọn núi. Ngọn núi này cao hơn nghìn mét, bên trên có thảm thực vật xanh tốt. Trên núi có không ít quầy hàng bán đan dược, giữa các quầy hàng cách nhau mấy chục mét. Phía trước mỗi quầy hàng đều có để rất nhiều chai lọ, bên cạnh có dựng một tấm biển, bên trên viết rõ tên và công dụng của đan dược được bán, đương nhiên còn có cả giá.
Đến dưới chân núi, Ngô Bình lại thấy rất nhiều tu sĩ đi lên núi, cũng có không ít tu sĩ tu trên núi đi xuống.
Hai người vừa lên núi thì thấy một chủ quầy đang cãi nhau với khách hàng, chủ quầy là một ông lão, vẻ mặt đau khổ như không muốn sống, cả giận nói: “Cái giá này, tôi không thể bán đan dược cho cậu được!”
Người khách là một người đàn ông trung niên râu vàng, người đàn ông râu vàng cười lạnh nói: “Giá đã thương lượng xong rồi, tiền ông cũng đã nhận, bây giờ lại hối hận, sao tôi đồng ý được chứ?”
Ông lão nói: “Đan dược này bỏ nhầm bình, giá thực sự của nó chắc chắn không chỉ một nghìn tiền tiên, ít nhất cũng phải năm nghìn tiền tiên”.
Người khách cười lạnh: “Đó là chuyện của ông! Mau giao đan dược ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Ông lão đáng thương tội nghiệp, chắp hai tay van xin nói: “Anh rủ lòng thương ông lão nào đi, một nghìn tiền tiên thực sự không thể bán cho anh được!”
Người đàn ông râu vàng một tay cướp lấy lọ trong tay ông lão, sau đó đá ông lão một cước: “Đưa cho tôi!”
Ông lão khóc trời than đất, đấm ngực dậm chân, không ngừng cầu xin người đàn ông râu vàng.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, cậu muốn tiến lên hỏi thì bị Liễu Kim Long kéo lại, sau đó khẽ lắc đầu.
Cứ như vậy một hồi, một cô gái khoảng chừng mười chín tuổi, mặc sườn xám đỏ cũng đang lên núi, nhìn thấy cảnh tượng này thì không đành lòng bèn hỏi: “Ông lão, đan dược anh ta lấy là gì vậy?”
Ông lão khóc sướt mướt, nói: “Là Bắc Đẩu Luyện Hình Đan, đó là đan dược thượng đẳng, giá ít nhất cũng năm nghìn tiền tiên, nhưng anh ta chỉ đưa tôi một nghìn tiền tiên! Ôi, đan dược đó là đồ gia truyền, vốn không định bán. Nhưng cháu tôi lại mắc bệnh lạ, phải mua một gốc tiên dược mới cứu được mạng. Kết quả tôi bỏ nhầm Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vào lọ khác, bây giờ thì hay rồi!”
Người đàn ông râu vàng kia hừ lạnh: “Giá của đan dược là ông báo, tiền cũng đưa ông rồi, có thể gọi là cướp sao?”
Ngô Bình nhìn cô gái, đây là một cô gái tuyệt sắc! Váy lụa màu lục nhạt, cổ áo xẻ thấp, để lộ một mảng trắng mịn. Gương mặt cô ta như hoa đào, mày lá liễu, đôi mắt yêu kiều mê đắm lòng người. Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền búi cao kiểu mỹ nhân kế, ngọc thạch linh châu trên đầu dưới ánh sáng tỏa ranh ánh sáng ngũ sắc, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch, khiến người ta cảm giác cười như không cười.
Cô gái nói: “Đồ của ông lão đáng giá năm nghìn tiền tiên, anh chỉ đưa một nghìn cũng quá đáng rồi”.
Người đàn ông râu vàng khẽ cười một tiếng: “Cô từ đâu ra vậy, chuyện của ông đây không cần cô xen vào!”
Cô gái nhíu chặt mày, có chút sát khí, nói: “Nhìn thấy chuyện bất bình, bà cô đây muốn quản đấy!”
Người đàn ông râu vàng cười lạnh: “Nếu cô đã muốn làm người tốt vậy thì mua lại đan dược này từ trong tay tôi! Nếu không đáng giá thì đừng có ra vẻ người tốt ở trước mặt tôi!”
Cô gái bị anh ta khiêu khích, lập tức hỏi: “Được, vậy bao nhiêu tiền thì anh chịu đưa tôi?”
Người đàn ông râu vàng: “Tôi mua một nghìn tiền tiên, lấy rẻ thôi, ba nghìn tiền tiên thì bán cho cô”.
Cô gái tức giận: “Anh vừa mua một nghìn tiên, mà lại bán ra ba nghìn!”
Người đàn ông khoanh tay nói: “Thiếu một đồng cũng không được, cô muốn mua thì mua không thì thôi!”