Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2311: Sóng gió đá quý

Vừa hỏi xong ông ta đã hối hận rồi, ngay sau đó vội hỏi tiếp: “Con tìm được mấy viên?”

Dương Lạc Thiên: “Bố, trước đó con tìm được một viên, nhưng bị Dương Siêu Huyền cướp mất. Hai viên này là sau đó con tìm được thêm”.

Sắc mặt Dương Quảng Lợi vô cùng khó coi, ông ta nhìn về phía Dương Siêu Huyền, lạnh lùng hỏi: “Siêu Huyền, cháu giải thích thế nào?”

Dương Siêu Huyền lộ vẻ khó mà tin nổi, dù thế nào hắn cũng không ngờ đến, sau đó Lạc Thiên lại tìm được thêm hai viên đá quý! Sớm biết như vậy, hắn đã ra tay muộn hơn một chút, cướp hết ba viên đá quý!

Hắn không nói chuyện, Dương Quảng Ích lên tiếng: “Em ba, cho dù Lạc Thiên có hai viên đá quý, vậy cũng không thể chứng minh Siêu Huyền cướp đá quý của nó”.

Dương Quảng Lợi tức ứa ruột gan: “Anh hai, Lạc Thiên sẽ không nói dối!”

“Vậy ý của chú là Siêu Huyền đang nói dối?”. Hai người đều trừng mắt nhìn đối phương.

Lạc Thiên thấy vậy thì vội vàng nói: “Bố, bỏ đi, không phải bây giờ chúng ta có hai viên đá quý sao? Viên kia coi như bị chó giành ăn, chúng ta không cần”.

Lời này khiến Dương Siêu Huyền tức không chịu nổi, nhưng hắn lại không thể để lộ vẻ tức giận, bằng không chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận mình cướp đá quý.

Lúc này Dương Quảng Ích đưa mắt nhìn về phía Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cậu biết ra tay với người của nhà họ Dương sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Lúc đó là hắn ra tay với tôi trước, không giết hắn đã là nể mặt nhà họ Dương các ông lắm rồi”.

Dương Quảng Ích nổi giận: “Hỗn láo!”

Dứt lời, ông ta nâng tay phải lên, như muốn thi triển một loại thần thông nào đó.

Nhưng Dương Quảng Lợi lại đột nhiên giữ lấy cánh tay ông ta, thản nhiên nói: “Anh hai, chuyện đá quý thì em không nhắc tới nữa, nhưng anh cũng không nên làm khó Ngô huynh đệ này”.

Dương Quảng Ích cười khẩy: “Không đến lượt chú quản tôi!”

Dương Quảng Lợi: “Nếu như anh hai không nghe lời khuyên bảo, vậy chờ cha trở về, em chỉ có thể bẩm báo chi tiết. Cha có thủ đoạn khiến hai đứa bé này nói ra sự thật”.

Nghe vậy, Dương Quảng Ích chậm rãi buông tay, thật ra ông ta đã biết chuyện đá quý, nếu không cũng sẽ không kịp thời xuất hiện giải vây cho Dương Siêu Huyền.

Ông ta nặng nề hừ một tiếng, nói: “Nhóc con, lợi cho cậu rồi!” Nói xong thì dẫn Dương Siêu Huyền rời đi.

Dương Quảng Lợi vội vàng ôm quyền với Ngô Bình: “Ngô đạo hữu, xin lỗi, vừa rồi là nhà họ Dương tôi thất lễ”.

Ngô Bình nói: “Không sao, người đã được đưa đến, tại hạ cũng nên cáo từ”.

Dương Quảng Lợi vội vàng nói: “Ngô đạo hữu, cậu là khách từ xa tới, sao tôi có thể để cậu đi như vậy chứ? Hơn nữa, suốt dọc đường cậu bảo vệ Lạc Thiên, hộ tống nó về nhà, tôi còn chưa cảm ơn cậu đâu”.

Dương Lạc Thiên cũng nói: “Ngô đại ca, anh đừng đi vội, ở lại là tôi mấy ngày được không?”

Ngô Bình muốn rời đi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lạc Thiên, không nhịn được mềm lòng, đành phải nói ra: “Thôi được rồi, tôi ở lại một ngày, ngày mai rồi đi”.

Dương Lạc Thiên vui mừng khôn xiết: “Tốt quá rồi!”

Hai bố con mời Ngô Bình đến trạch viện của bọn họ, viện này rất lớn, bên trong xây dựng hơn trăm gian phòng, còn có mấy vườn hoa lớn nhỏ khác nhau, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.

Đi vào một gian phòng khách rộng rãi, đám hạ nhân đưa trà nước hoa quả lên.

Dương Lạc Thiên đắc ý hỏi Dương Quảng Lợi: “Bố, có phải hai viên đá quý con cầm tới này rất đáng tiền?”

Dương Quảng Lợi nở nụ cười, ông ta hỏi Ngô Bình: “Ngô đạo hữu biết lai lịch của đá quý này không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không biết, xin được chỉ bảo”.

Dương Quảng Lợi nói: “Không thể nói là chỉ bảo, tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe gia phụ đề cập một lần. Loại đá quý này là đại năng Đạo Cảnh hậu kỳ mượn nhờ sức mạnh tự nhiên ngưng tụ tạo thành, là bảo vật vô giá”.

Ngô Bình: “Hóa ra là do tu sĩ Đạo Cảnh chế tạo, vậy đúng là rất quý giá rồi”.

Dương Quảng Lợi: “Loại đá quý này không phải thứ mà tiền tài có thể mua được, tuyệt đối là bảo vật vô giá”.

Nói đến đây, ông ta hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, khi Dương Siêu Huyền cướp đá quý của con có đánh con không?”

Lạc Thiên thở dài nói: “Bố, lúc ấy hắn vừa nhìn thấy đá quý trong tay con đã nói muốn xem một chút. Con cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa cho hắn xem. Nào ngờ hắn vừa xem đã dứt khoát cất vào trong túi của mình, con đòi thế nào cũng không trả. Trong cơn giận dữ, con chỉ có thể bỏ đi một mình, sau đó gặp được Ngô đại ca”.

Dương Quảng Lợi ‘ồ’ một tiếng, nói: “Nói như vậy, là sau khi con gặp Ngô đại ca mới tìm được hai viên đá quý kia?”

Lạc Thiên cười nói: “Đúng vậy, lúc ấy Dương Siêu Huyền muốn bắt con đi, là Ngô đại ca ra tay cứu con. Về sau con nói lại chuyện kia cho Ngô đại ca nghe, Ngô đại ca bèn đề nghị con trở về chỗ cũ tìm xem, có lẽ còn có thể tìm được đá quý khác”.

Dương Quảng Lợi: “Sau khi phát hiện ra viên đá quý đầu tiên, con không tiếp tục tìm kiếm tại chỗ đó sao?”

Lạc Thiên: “Đương nhiên có tìm rồi, Dương Siêu Huyền cũng tìm, nhưng bọn con không phát hiện ra thứ gì”.

Dương Quảng Lợi cảm thấy kỳ lạ: “Vậy vì sao về sau lại phát hiện?”

Ngô Bình nói: “Loại bảo bối thế này, người có duyên mới sẽ gặp được, có lẽ là Lạc Thiên có duyên với chúng nó”.

Dương Quảng Lợi mỉm cười, không hỏi thêm nữa, nói: “Ngô đạo hữu, thật không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Không chỉ cứu được Lạc Thiên, còn trợ giúp nó tìm được đá quý. Lẽ ra nên chia cho cậu một viên đá quý này mới phải…”

Ngô Bình nói: “Cậu khách sáo rồi, đá quý này không có tác dụng gì với tôi, vẫn là để lại cho Lạc Thiên đi”.

Đúng lúc này, một hạ nhân đi vào, nói: “Ông ba, dược liệu ông cần đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà, vị Đan sư Liễu kia ra ngoài rồi, không cách nào luyện đan”.

Dương Quảng Lợi nhíu mày: “Ra ngoài rồi? Rõ ràng tôi đã hẹn với ông ta, sao ông ta lại ra ngoài?”

Hạ nhân lắc đầu: “Thuộc hạ không biết”.

Dương Quảng Lợi suy nghĩ, ngay sau đó vỗ bàn, tức giận nói: “Nhất định là Dương Quảng Ích ngáng chân sau, cố ý không cho Đan sư Liễu luyện đan cho tôi!”

Lạc Thiên tuổi còn nhỏ, bụng dạ còn đơn giản, nói: “Bố, cả nhà Dương Siêu Huyền này xấu xa quá!”

“Im ngay!”. Dương Quảng Lợi trừng Dương Lạc Thiên một cái: “Nhóc con này, đừng nói linh tinh!”

Ngô Bình chính là luyện đan sư, anh thuận miệng hỏi: “Không biết ông muốn luyện chế đan dược gì?”

Dương Quảng Lợi: “Gia phụ sắp trở về rồi, ông ấy trúng một loại kỳ độc, vẫn luôn không thể loại bỏ hoàn toàn. Mấy năm trước tôi tình cờ lấy được một đan phương, đúng lúc có thể loại trừ kỳ độc trên người ông ấy. Nhưng dược liệu luyện chế đan dược này quá mức quý giá, tôi mất năm năm mới gom góp được. Không ngờ rằng, đủ dược liệu rồi, nhưng lại không thấy vị Đan sư Liễu kia đâu”.

Nghe nói là loại đan phương này, Ngô Bình hứng thú hỏi: “Tôi có thể xem đan phương không?”

“Đương nhiên có thể”. Dương Quảng Lợi lấy đan phương ra đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn lướt qua, lập tức biết đây là một đan dược cấp tám, độ khó trong luyện chế tương đối cao.

Anh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Dương tam gia, nếu như ông tin tôi, hãy để tôi luyện chế đan dược này giúp ông”.

Dương Quảng Lợi ngẩn ra, Lạc Thiên cũng choáng váng, đồng thanh hỏi: “Cậu/Anh là thầy luyện đan?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi”.

Dương Quảng Lợi vui mừng: “Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công! Vậy phải làm phiền Đan sư Ngô rồi!”

Ông ta lập tức lấy dược liệu ra, còn Ngô Bình thì lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện chế đan dược giải độc này trong một gian phòng yên tĩnh. Đan dược này tên là Thiên Cổ Hóa Độc Đan! Bên trong có hai chữ ‘thiên cổ’, chứng tỏ nó có thể giải được kỳ độc thiên cổ! Mà cái gọi là kỳ độc thiên cổ, chính là loại độc mạnh nhất trong ngàn năm qua!
Chương 2312: Kiếm Tiên Quả

Ngô Bình kiểm tra dược liệu Dương Quảng Lợi cung cấp, hoàn toàn không có vấn đề gì, sau đó anh mời Dương Quảng Lợi và Lạc Thiên rời phòng, bắt tay vào luyện đan.

Đối với Ngô Bình thì luyện chế Thiên Cổ Hóa Độc Đan cũng không phải vô cùng khó, anh chỉ mất ba khắc đã luyện chế xong lò đan dược thứ nhất, hơn nữa còn là đan dược cực phẩm.

Dương Quảng Lợi chuẩn bị dược liệu cho ba lò luyện đan, anh dứt khoát luyện thêm một lò, lần này còn là đan dược tuyệt phẩm, đã vượt qua mong đợi của anh.

Anh cất dược liệu cho lò đan dược thứ ba lại, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Dương Quảng Lợi mong chờ canh giữ bên ngoài, vừa thấy Ngô Bình đi ra, ông ta vội hỏi: “Ngô đạo hữu, thành công chứ?”

Ngô Bình lấy hai bình đan dược ra, cười nói: “May mắn không làm nhục sứ mệnh. Tôi luyện chế ra ba viên đan dược cực phẩm, bốn viên đan dược tuyệt phẩm”.

“Cái gì, tuyệt phẩm!” Dương Quảng Lợi hít sâu một hơi: “Không ngờ trình độ luyện đan của Ngô đạo hữu lại cao siêu như vậy, tôi đúng là may mắn, có thể gặp được đại đan sư như cậu!”

Nói xong, ông ta đưa một bình đan dược tuyệt phẩm cho Ngô Bình, nói: “Ngô đạo hữu, một bình này là đủ rồi. Hơn nữa đây là giải độc đan, cực phẩm đã là rất tốt. Còn bình giải độc đan tuyệt phẩm này, cậu thu về đi”.

Ngô Bình: “Không cần, tôi đã giữ lại dược liệu của một lò, nếu như tôi cần, lại luyện chế thêm là được. Hai bình này, ông cứ lấy đi”.

Đưa qua đẩy lại, Dương Quảng Lợi cũng không khách sáo nữa, cười nói: “Vậy tôi sẽ giữ lại hết. Ngô đạo hữu, ngày mai gia phụ trở về, chắc hẳn ông ấy sẽ mang về không ít dược liệu quý giá. Dựa vào giải độc đan này, tôi có thể được chia ít nhất một phần ba. Đến lúc đó, tôi đưa hết dược liệu cho Ngô đạo hữu”.

Ngô Bình xua tay: “Sao tôi có thể lấy dược liệu của ông chứ”.

Dương Quảng Lợi nói: “Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Dược liệu này ở trong tay chúng tôi không có giá trị, chỉ khi nằm ở trong tay luyện đan sư như cậu mới có thể phát huy hết tác dụng, cậu đừng khách sáo”.

Ngô Bình cười nói: “Được rồi, nếu như có gì cần đến, Dương tam gia cứ việc lên tiếng”. Tất nhiên anh đang ám chỉ đến việc luyện đan.

Dương Quảng Lợi nói: “Khó tránh được sẽ phải làm phiền Ngô đạo hữu thêm nữa”.

Ngày hôm đó, Ngô Bình ở lại nhà họ Dương. Anh có một viện tử riêng biệt, trong phòng, anh ngồi xếp bằng ở đó, lấy ra một viên đá quý xanh thuộc tính Mộc, chuẩn bị luyện hóa.

Bảo thạch này do sức mạnh của cao thủ Đạo Cảnh ngưng tụ tạo thành, dùng nó luyện Ngũ Hành Bí Thần là không còn gì tốt hơn.

Có Ngũ Hành Bí Thần rồi, trình độ luyện đan của anh cũng sẽ được nâng cao, dù sao vạn vật trong trời đất đều không thoát khỏi quy luật ngũ hành.

Anh nắm giữ Hoàng Kim Chí Tôn Bí Thần, thuộc loại bí thần mạnh nhất, sức chịu đựng đối với ngoại lực vô cùng cao. Sau khi đá quý xanh hòa tan trong bí thần của anh, sức mạnh kinh khủng kia như muốn xé rách anh. Cũng may bí thần của anh vô cùng mạnh mẽ, miễn cưỡng chống đỡ được đến cuối cùng.

Ba tiếng sau, cuối cùng anh đã luyện hóa xong đá quý xanh, lúc này toàn thân anh mồ hôi như tắm, người mệt rã rời.

Nhưng mà, năng lượng của đá quý xanh cũng có trợ giúp rất lớn cho bí thần của anh, luồng năng lượng màu xanh bao trùm bí thần và cơ thể, chỉ thoáng chốc anh đã khôi phục như thường.

Trời còn chưa sáng, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, anh đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Lạc Thiên đi tới, cậu ta hưng phấn nói ra: “Đại ca, ông nội tôi trở về rồi!”

Ngô Bình cười nói: “Vậy à, chắc hẳn những người khác đều đi nghênh đón rồi, cậu cũng mau đi đi”.

Lạc Thiên: “Đại ca, vậy tôi đi trước, lát nữa sẽ tới tìm anh”.

Nói xong, cậu ta vẫy tay rời đi.

Khoảng nửa tiếng sau, Dương Quảng Lợi lại đi tới viện tử, cười nói: “Ngô đạo hữu, gia phụ có lời mời”.

Ngô Bình nói: “Mời anh?”

Dương Quảng Lợi cười nói: “Sau khi gia phụ dùng Thiên Cổ Hóa Độc Đan, độc trong người đã bị loại bỏ hoàn toàn. Ông ấy rất vui mừng, hỏi tôi lấy đan dược này từ chỗ nào, tôi bèn nói là đạo hữu luyện chế. Gia phụ nghe xong thì muốn gặp Ngô đạo hữu”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được rồi”.

Sau đó, anh đi theo Dương Quảng Lợi đến đại sảnh nhà họ Dương. Lúc này, trong đại sảnh đã có không ít người, cha con Dương Siêu Huyền cũng ở đó.

Lạc Thiên thấy anh đi vào, vội vàng nói với một ông lão cao lớn có chòm râu đen: “Ông nội, đây chính là Ngô đại ca!”

Ông lão cười ‘ha ha’ một tiếng, ôm quyền thi lễ: “Ngô đạo hữu, cảm ơn giải độc đan của cậu!”

Ngô Bình vội nghiêng mình đáp lễ: “Không dám nhận, tiền bối đừng khách sáo, tôi chỉ biết luyện chút đan dược mà thôi”.

Ông lão cười nói: “Lão hủ là Dương Sách, bây giờ đã giải được độc, qua một thời gian ngắn sẽ có thể tiếp tục tu luyện, đột phá bình cảnh. Tất cả những điều này đều nhờ đan dược của Ngô tiểu hữu”.

Dừng chốc lát, ông ta lại nói: “Ngô tiểu hữu, lần này tôi đi Vạn Kiếm Tiên Giới, lấy được không ít Kiếm Tiên Quả. Đây là sau khi một vị cao thủ Đạo Cảnh tầng mười ngã xuống, kiếm khí trong cơ thể thấm vào lòng đất, được một số cây ăn quả hấp thu, sau đó kết thành Kiếm Tiên Quả”.

“Ồ, còn có loại quả thế này”. Ngô Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Dương Sách lấy một quả ra đặt lên trên đĩa ngọc, giao cho Ngô Bình, nói: “Không thể dùng tay tiếp xúc với loại quả này, nếu không kiếm khí trong đó sẽ dễ dàng thấm vào tâm mạch, khiến cho người ta mất mạng ngay tại chỗ”.

Nói xong, ông ta nâng tay phải lên, vậy mà ngón cái và ngón trỏ đều ngắn đi một đoạn.

“Hai ngón tay này của tôi đều bị kiếm khí trong quả này gây ra thương tích. Vì để kiếm khí không xâm nhập vào trong cơ thể, tôi đành phải chặt đứt ngón tay”.

Ngô Bình khiếp sợ không thôi, trong lòng tự nhủ kiếm khí này cũng mạnh quá rồi! Phải biết, Dương Sách chính là cao thủ Cảnh giới Thần Thông, ngay cả ông ta cũng không chống đỡ được sao?

Anh nhận lấy đĩa ngọc, đánh giá kỹ càng. Với con mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện bên trong quả này có một kiếm phù, kiếm khí kia chính là nó phóng thích ra.

Anh bình tĩnh nói: “Tiền bối, Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm”.

Dương Sách: “Tôi nghe người ta nói, có thể luyện chế Kiếm Tiên Quả này thành Kiếm Khí Đan. Sau khi dùng Kiếm Khí Đan sẽ có thể hấp thu kiếm khí cho bản thân sử dụng. Ngô tiểu hữu, thuật luyện đan của cậu cao siêu như vậy, không biết có cách nào không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi. Trước mắt tôi còn chưa có cách nào khống chế loại kiếm khí này, cho nên không cách nào luyện nó thành Kiếm Khí Đan”.

Dương Sách hơi thất vọng, nói: “Vậy được rồi”.

Ông ta lại lấy ra thêm bốn Kiếm Khí Quả, giao hết cho Ngô Bình, nói: “Về sau khi Ngô tiểu hữu có thể luyện chế, không ngại thử một chút chứ?”

Kiếm Tiên Quả là đồ tốt, nhưng nếu không thể luyện thành Kiếm Khí Đan, vậy cũng không có giá trị gì, Dương Sách này cũng là người thông minh, dứt khoát đưa toàn bộ cho Ngô Bình. Mặc dù Ngô Bình không thể luyện chế Kiếm Khí Đan, nhưng anh là đan sư rất lợi hại, có thể luyện chế những đan dược khác. Nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải qua lại thân thiết.

Ngô Bình cũng không khách sáo, nhận hết bốn Kiếm Tiên Quả.

Lúc này Dương Siêu Huyền bỗng nhiên nói ra: “Ông nội, lần đến Vạn Kiếm Tiên Giới này, nhất định là thu hoạch được rất nhiều nhỉ?” Cậu ta là đang nhớ thương bảo bối Dương Sách lấy được đây mà.

Dương Sách cười nói: “Đúng là có không ít thu hoạch. Mọi người đều ở đây rồi, cho nên tôi sẽ lấy ra chia cho mọi người”.

Ông ta đang định lấy đồ ra, Dương Quảng Ích đột nhiên lên tiếng: “Phụ thân, đang có người ngoài ở đây”.

Tất nhiên người ngoài mà ông ta nói chính là Ngô Bình.

Dương Quảng Lợi tức giận nói: “Nhị ca, lời này của ông có ý gì? Ngô đạo hữu chính là người luyện chế ra giải độc đan, trợ giúp phụ thân giải độc, cậu ấy chính là khách quý của nhà họ Dương chúng ta, sao ông có thể vô lễ với cậu ấy như vậy!”

Sắc mặt Dương Sách cũng sầm lại, nói: “Quảng Ích, con làm việc vẫn không chín chắn như vậy”.

Sau đó ông ta cười nói với Ngô Bình: “Ngô tiểu hữu, xin đừng tức giận, đứa con thứ hai này của tôi đầu óc không tỉnh táo, cậu đừng để ý đến nó”.

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, đúng lúc tôi có chút việc, không quấy rầy nữa, người một nhà mấy người cứ quây quần đi”.

Nói xong, anh cũng không nghe lời giữ lại của những người này, giậm chân một cái, người chợt biến mất.

Thấy được thuật độn huyền diệu của Ngô Bình, Dương Sách giật mình nói: “Bản lĩnh của người này không kém tôi đâu!”

Sau đó ông ta hằm hằm nhìn đứa con trai thứ hai Dương Quảng Ích của mình: “Đồ ngu ngốc! Nếu như đắc tội vị đan sư này, tôi không tha cho anh đâu!”

Dương Quảng Ích vẫn không phục: “Phụ thân, con cũng không nói sai, chẳng lẽ cậu ta không phải người ngoài?”

Dương Sách thở dài, vô cùng thất vọng về đứa con trai này. Ông ta lập tức lấy một chiếc túi chứa đồ ra đưa cho Dương Quảng Lợi, nói: “Quảng Lợi, đây là dược liệu cha lấy được ở Vạn Kiếm Tiên Giới, con mau đuổi theo Ngô đạo hữu, giao dược liệu này cho cậu ta! Con cứ nói đây là chút lòng biết hơn của cha đối với cậu ấy”.
Chương 2313: Cáo nhỏ

Lúc này Ngô Bình đã rời khỏi nhà họ Dương, mục đích anh đến Thanh Linh Động Thiên là tìm dược liệu và tu luyện, anh không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây nữa. Anh cũng không muốn lấy những dược liệu mà Dương Sách đem đến nữa vì nếu lấy thì cái tên Dương Quảng Ích đó sẽ lại nói đủ thứ, anh là thầy luyện đan, đi đến đâu cũng được kính trọng, không cần phải nhẫn nhịn những chuyện thế này.

Ngô Bình rời khỏi nhà họ Dương chưa bao lâu thì Dương Quảng Lợi đã đuổi theo, Dương Quảng Lợi cầm một túi đựng đồ, hét lớn từ phía xa: “Xin Ngô đạo hữu dừng bước”.

Tốc độ bay của Ngô Bình không nhanh, anh đứng lại, thoáng chốc là Dương Quảng Lợi đã bay đến trước mặt anh. Ông ta nói với vẻ mặt áy náy: “Ngô đạo hữu, Dương Quảng Ích thất lễ quá, nhất định bố tôi sẽ xử phạt anh ấy. Trong túi chứa đồ này có một số dược liệu mà bố tối đem về từ Vạn Kiếm Tiên giới. Đối với chúng tôi mà nói thì những dược liệu này không có nhiều giá trị nhưng nếu đưa vào tay Ngô đạo hữu thì chúng sẽ trở thành những đan dược lợi hại”.

Ngô Bình: “Vậy thì không hay lắm”.

Dương Quảng Lợi đặt túi chứa đồ vào tay Ngô Bình rồi nghiêm túc nói: “Ngô đạo hữu, cậu có ơn với nhà họ Dương tôi, số dược liệu cỏn con này có đáng là bao. Nhà họ Dương tôi không phải là thế lực lớn gì ở Thanh Linh Động Thiên nhưng cũng có tiếng nói. Nếu Ngô đạo hữu cần giúp đỡ thì có thể dùng nó để liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình nhận lấy bùa ngọc truyền tin của đối phương rồi gật nhẹ đầu, nói: “Thôi được, cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đành nhận số dược liệu này vậy”.

Sau khi chia tay với Dương Quảng Lợi, Ngô Bình đến một sơn thành. Diện tích của sơn thành không lớn lắm, nhưng nhà cửa đều rất cổ kính và đông đúc.

Anh đáp xuống một con phố, phát hiện có một nhà trọ ở cách đó không xa, thế là anh vào ở lại để kiểm tra xem nhà họ Dương đã tặng anh dược liệu gì.

Không gian phòng rất được, ở tầng cao nhất có một sân thượng bên ngoài, trên đó có trồng rất nhiều hoa cỏ.

Ngô Bình nhìn túi chứa đồ, bên trong có hơn một trăm cây thuốc, phần lớn đều là những loại dược liệu rất đặc biệt, chắc chỉ có Vạn Kiếm Tiên giới mới có. Loại thường nhất trong những dược liệu này đã là linh dược cấp sáu, trong đó còn có một số loại là chân dược. Nhà họ Dương tặng anh nhiều dược liệu như thế, rõ ràng là muốn tạo quan hệ tốt với anh.

Anh cất dược liệu vào kho thuốc Đại Thiên rồi dùng những dược liệu hiện có để luyện chế hai lò đan dược tăng sức mạnh bí thần và củng cố bí thần ngũ hành.

Ngô Bình uống hai viên đan dược, tu luyện thêm một lúc thì trời sập tối. Đêm ở sơn thành rất náo nhiệt, khắp nơi đều thắp đèn, phía xa xa còn có tiếng ca kỹ hát.

Ngô Bình cảm thấy hơi ồn, định trả phòng để tìm nhà trọ khác yên tĩnh hơn. Anh đang định xuống lầu thì cảm thấy có tiếng động phía sau, anh quay lưng thì thấy một người đàn ông đầu bằng đáp xuống sân thượng, mỉm cười với anh.

Ngô Bình chau mày: “Đây là chỗ riêng tư, xin anh hãy đi cho”.

Người đó vuốt mũi nói: “Sân thượng này không tồi, công tử nhà tôi muốn mở tiệc mời một cô gái đẹp ở đây, anh mau rời khỏi đây đi”.

Ngô Bình chau mày: “Công tử nhà anh nghèo vậy sao? Không đủ tiền đến quán rượu để ăn cơm à?”

Đối phương chau mày: “Anh thì hiểu cái gì. Công tử nhà tôi thích làm việc theo hứng, miễn là chỗ cậu ấy thích thì dù là vỉa hè cũng vẫn là chỗ tốt. Bớt lắm lời đi, mau cút khỏi đây”.

Ngô Bình cười: “Được, tôi đang chuẩn bị đi đây, nhường chỗ này lại cho anh đấy”. Anh nói xong thì đi thẳng xuống dưới lầu.

Mấy phút sau, một công tử mặc áo màu xanh lá cây dắt theo một cô gái mặc váy đỏ đáp xuống sân thượng. Trên sân thượng có trồng rất nhiều hoa, không gian dưới ánh trăng rất tuyệt.

Công tử áo xanh cười, nói: “Thanh cô nương, chỗ này không tồi đúng không? Hôm nay, giờ này, chỗ này là tuyệt nhất”.

Cô gái có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cô ấy cười, nói: “Chỗ mà công tử chọn đương nhiên là chỗ tuyệt nhất rồi”.

Hai người đang định ngồi xuống thì bỗng dưng có một bóng người xuất hiện, chen vào giữa hai người họ, còn đưa tay phải ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái.

Cô gái hét lên nhưng khi ngửi thấy khí tức thơm nhẹ trên người Ngô Bình thì bỗng im lặng, chỉ đưa mắt nhìn anh.

Công tử áo xanh giận dữ: “Anh là ai?”

Ngô Bình đưa tay đánh bay mũ của công tử đó, khiến hắn đau đến mức ôm đầu kêu la thảm thiết.

“Chỗ này vốn dĩ là của tôi, là người của anh muốn đuổi tôi đi. Nếu nói chuyện đàng hoàng thì chưa chắc tôi đã không đồng ý, nhưng hắn lại rất vô lễ. Con người tôi thích nhỏ nhẹ không thích cộc cằn, tôi cố tình ở đây đợi anh đấy”.

Người trước đó đuổi Ngô Bình đi sợ đến tái mặt, lớn tiếng hét: “Anh muốn chết mà”.

Hằn dứt lời thì rút một con dao găm, bay ra, đâm về phía anh.

Hắn vẫn còn trên không trung thì đã bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống đánh ngã xuống đất, tay chân gãy vụn, ngũ tạng dập nát, có vẻ không thể sống nỗi.

Công tử áo xanh kinh sợ, hạ giọng nói: “Anh bạn, có gì từ từ nói”.

Ngô Bình: “Anh có thể cút đi được rồi, để người đẹp này lại bầu bạn với tôi”.

Công tử áo xanh chau mày: “Anh bạn, tôi là…”

“Cút”. Ngô Bình không muốn nghe hắn nói thêm nữa, ánh mắt rất lạnh lùng.

Công tử áo xanh nghiến răng, anh hùng không sợ thiệt trước mắt, hắn bỏ lại người đẹp, quay đầu bỏ đi.

Sau khi đối phương đi khỏi, Ngô Bình buông tay, nói: “Cô cũng đi đi”.

Mọi người đều kinh ngạc: “Công tử giữ tôi lại giờ lại muốn để tôi đi sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi thấy cô bị người khác dùng cấm chế, chắc đó là nguyên nhân cô vui cười với hắn đúng không?”

Cô gái bất ngờ hơn nữa, nói: “Đúng là tôi đã trúng cấm chế của người khác, sao công tử lại biết được?”

Ngô Bình: “Không có gì có thể qua được cặp mắt của tôi”.

Anh nói xong thì búng năm ngón tay phải từ phía xa, cô gái liền cảm thấy có mấy luồng sức mạnh truyền vào cơ thể, cấm chế luôn khiến cô sống không bằng chết cũng biến mất hẳn.

Cô gái vừa bất ngờ vừa vui mừng, vội vã vái lạy: “Cảm ơn công tử”.

Nhưng lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng Ngô Bình đâu nữa. Cô gái quỳ dưới đất ngẩn ngơ, cảm thấy như đang nằm mơ.

Ngô Bình làm gì có thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này anh đã đến một ngọn núi hoang gần sơn thành, tìm đến một hang núi, định ở tạm một đêm, sáng ngày mai tiếp tục khám phá Thanh Linh Động Thiên.

Anh bố trí kết giới ở cửa động, các sinh linh bên ngoài không nhìn thấy được sự tồn tại của động, cũng sẽ không đến làm phiền anh.

Tối đó, anh tu luyện một môn Ngũ Bí Thuật, bí thuật này anh đã từng tu luyện từ lâu, giờ anh chỉ dùng ngũ hành để sắp xếp lại, từ đó nâng cao uy lực của nó.

Anh vừa luyện bí thuật được mấy lần thì kết giới rung chuyển, một con cáo trắng bị thương xông vào. Cáo trắng có chín cái đuôi tròn, giống như chín quả cầu lông nhỏ, rõ ràng là nó vẫn còn nhỏ, chín đuôi vẫn chưa mọc ra đủ. Chân trái của cáo trắng đã bị thương, nó nhìn Ngô Bình với vẻ rất đáng thương, ánh mắt như đang cầu cứu.

Ngô Bình nhìn thấy cáo trắng thì bất giác nhớ đến một người quen cũ, anh nói với giọng ấm áp: “Ai đã làm mày bị thương?”

Lúc này, có tiếng bước chân của mấy người từ ngoài cửa động truyền vào, một trong số đó nói: “Kỳ lạ, rõ ràng tôi đã nhìn thấy một con cáo chín đuôi ở đây, sao lại không thấy đâu nữa?”

“Tìm lại thử xem, đuôi của con cáo chín đuôi này là trang sức cực phẩm đấy, trong thành có người ra giá ba mươi triệu tiền tiên đấy. Bắt được nó thì chúng ta sẽ phát tài”.

Mấy người đó vừa nói chuyện vừa tìm kiếm xung quanh, bỗng dưng có người thốt lên: “Vết máu đến đây thì không thấy đâu nữa, ầy, chỗ này có kết giới”.

Cáo trắng nghe bên ngoài có tiếng động thì sợ đến run lẩy bẩy, mắt rưng rưng nhìn Ngô Bình, vừa đáng thương vừa cần giúp đỡ.

Ngô Bình ôm nó vào lòng, nói: “Mày không cần sợ, có tao ở đây, bọn họ không thể làm hại mày được đâu”.

Anh nói xong thì phất tay, kết giới biến mất, anh ôm cáo chín đuôi, biến thành một vệt sáng rồi biến mất, những người ở đó còn chưa kịp nhìn thấy anh trông thế nào.

Một lúc sau, Ngô Bình đưa cáo chín đuôi đến một hang động khác, anh lấy ra một ít dược liệu, vò thành thuốc nhão rồi đắp lên vết thương của cáo trắng, sau đó cho nó uống mấy viên thuốc nữa.
Chương 2314: Ngôi làng ẩn giữa rừng trúc

Thuốc mà anh bôi có tác dụng kỳ diệu, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cáo trắng đã có thể đi lại bình thường, vết thương cũng lành hẳn. Nó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạy nhảy quanh Ngô Bình, vô cùng hoạt bát.

Ngô Bình nói: “Tao thấy mày cũng không lớn tuổi, sao lại chạy ra đây một mình?”

Cáo trắng khẽ kêu vài tiếng, cũng không biết đang biểu đạt điều gì.

Đúng lúc này, một luồng sáng trắng chiếu xuống trước động, sau đó một người phụ nữ bước vào, cô ta nhìn con cáo trắng rồi lại nhìn Ngô Bình, sau đó uyển chuyển chào: “Cảm ơn công tử đã cứu em gái tôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nó là em gái cô?”

Người phụ nữ gật đầu: “Bọn tôi là Hồ tộc ở Thanh Linh Động Thiên, em gái tôi khá ương bướng, một mình ra ngoài chơi, kết quả suýt nữa bị thợ săn bắt”.

Ngô Bình đã rõ mọi chuyện, ngay thời điểm vừa rồi, giữa hai chị em này đã có một cuộc trao đổi phức tạp.

Anh gật đầu: “Cũng may cô ấy không sao”.

Con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng người phụ nữ, sau đó lưu luyến nhìn Ngô Bình.

Người phụ nữ: “Công tử đã cứu em gái tôi, nhà họ Hồ không có gì báo đáp, chỉ có món đồ này tặng cho công tử”.

Nói rồi một trang bản đồ bay đến trước mặt Ngô Bình. Anh lướt nhìn thì nhận ra có hai địa điểm được đánh dấu trên trái đất.

Anh hỏi: “Xin hỏi đây là bản đồ gì thế?”

Người phụ nữ nói: “Đây là hai bảo địa trong Thanh Linh Động Thiên, người bên ngoài không hề biết, danh sách người vào bảo địa đã bị các thế lực lớn độc chiếm từ trước. Công tử cầm tín vật này thì có thể an toàn vào được bên trong”.

Ngô Bình: “Có thể nói rõ hơn về tình hình của hai bảo địa này không?”

Người phụ nữ cười nói: “Công tử sẽ biết nhanh thôi, tạm biệt”.

Người phụ nữ này nói đi là đi, đợi Ngô bình ra khỏi hang động thì cô ta đã biến mất.

Anh lại lấy bản đồ ra, lẩm bẩm: “Là bảo địa thế nào nhỉ?”

Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là người đẹp đã gặp trên Thiên Đài, chỉ nghe cô ta nói: “Hai vị buông tôi ra đi”.

“Hê hê, cô gái, một mình đi đêm thế này mà chưa từng nghĩ đến gặp phải tụi này sao?”

Một giọng nói rất đê tiện khác nói: “Hê hê, chúng ta may mắn đấy, người đẹp như vậy, lúc làm chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái. Người đẹp, em biết bao nhiêu tư thế, đến lúc đó đều làm một lần nhé”.

Ngô Bình cau mày, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, chắc chắn là sau khi anh cởi cấm chế trên cho người phụ nữ, người phụ nữ ngốc nghếch này một mình chạy ra ngoài, kết quả lại bị một đám xấu xa bắt được rồi dẫn lên núi định làm hại cô ta.

Anh nhảy lên đến trước mặt đám người, chỉ thấy người phụ nữ quỳ dưới đất, có bốn người đàn ông đứng trước mặt cô ta, ai nấy cũng mặt mũi bặm trợn không giống người tốt.

Nhìn thấy Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, người phụ nữ sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Công tử”.

Bốn người cũng rất ngạc nhiên, một người đàn ông trên mặt có hai vết sẹo trong đó nghiêm giọng hỏi: “Mày là ai?”

Ngô Bình mặc kệ hắn, anh hỏi người phụ nữ: “Bốn người này là thổ phỉ sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Tôi định chạy về nhà trong đêm, nào ngờ đi được nửa đường thì bị chúng bắt lên núi”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy chúng có thể an tâm chết rồi”.

Nói rồi anh vung tay phải lên, bốn người bay lên cao mấy trăm mét, sau đó đập mạnh vào tảng đá khổng lồ cách đó không xa, ai nấy cũng ngã thành “bùn thịt”.

Giải quyết xong mấy tên thổ phỉ này, Ngô bình cạn lời nhìn người phụ nữ này nói: “Một mình cô về nhà vào lúc nửa đêm thế này không sợ gặp phải người xấu à?”

Người phụ nữ khóc lóc nói: “Công tử, tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Tôi sợ chúng lại hạ cấm chế với tôi sau khi phát hiện cấm chế đã bị giải bỏ nên mới mạo hiểm chạy trốn ngay trong đêm”.

Ngô Bình thở dài nói: “Giúp người thì giúp cho trót, thế này nhé, tôi đưa cô về nhà”.

Người phụ nữ mừng rỡ: “Cảm ơn công tử. Công tử, tôi tên là Quan Oánh”.

Ngô Bình hỏi rõ hướng đi rồi kéo Quan Oánh bay lên trời, chưa đến mười lăm phút đã bay đi được mấy trăm dặm, cuối cùng đáp xuống trong một rừng trúc. Trong rừng trúc có một bãi đất trống, bên trong có một ngôi làng nhỏ, nơi này là nhà của Quan Oánh, làng Linh Ẩn.

Khi Ngô Bình đến ngôi làng nhỏ, anh nhận ra nhà của người ở đây thậm chí còn chẳng có sân vườn, ngay cả cửa nhà đều đang mở, họ không đóng cửa nhà vào ban đêm. Ở đằng xa, vài con khỉ và hươu sao đang nằm dưới đất nghỉ ngơi.

Hai người vừa vào làng, động vật hoang dã ở ngoài làng kêu lên vài tiếng, lập tức có mấy nhà đốt đèn lên. Sau đó, nhà nào cũng có người bước ra, khi nhìn thấy Quan Oánh, ai nấy cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Tiểu Oánh về rồi! Tổ tiên phù hộ, Tiểu Oánh không sao rồi”.

Quan Oánh nhào vào lòng một người phụ nữ, hai người ôm nhau gào khóc.

“Con gái, con đi đâu vậy, sao hơn cả tháng không về?”, người phụ nữ hỏi.

Quan Oánh nói: “Mẹ, hôm đó con đang hoa trúc trong rừng trúc thì gặp một bà lão nói hoa trúc có thể đổi lấy muối trong thành nên con đi cùng bà ta. Vào đến trong thành, bà ta đã bán con cho một kỹ viện”.

Người phụ nữ tức giận nói: “Bà lão chết tiệt, suýt nữa đã hại con gái tôi”.

Quan Oánh vội nói: “Cũng may nhờ vị công tử này cứu con, còn đưa con về đến nhà”.

Người phụ nữ và mấy người trẻ tuổi đứng sau bà ấy đều quỳ xuống đất.

Ngô Bình vội nói: “Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp cô ấy thôi”.

Lúc này, đám người tránh sang một bên, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra, sau khi hỏi thăm tình hình bèn chắp tay với Ngô Bình nói: “Tiên nhân, cảm ơn cậu đã cứu Quan Oánh, tôi là tộc trưởng của làng, ngôi làng nhỏ này không có gì để tiếp đãi, cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi ở đây, trời sáng chúng tôi sẽ mở tiệc đãi cậu, mời tiên nhân nếm thử rượu trúc của chúng tôi”.

Trời sắp sáng rồi, Ngô Bình cũng thấy nơi này rất tốt, thích hợp để tu hành bèn gật đầu: “Tộc trưởng, vậy thì làm phiền rồi”.

Ngô Bình được đưa đến một tòa nhà bằng tre. Trong lúc khi anh ta đi lên lầu, anh mở thần niệm của mình quan sát xung quanh, phát hiện ra rừng trúc này cực kỳ lớn hệt như đại dương, một linh khí kỳ lạ đã được phóng ra từ một khu vực trong đó.

Anh lẳng lặng nhớ địa điểm này, sau đó tiếp tục ngồi khoanh chân lại.

Sau khi trời sáng, Quan Oánh đem đến bữa sáng và một ít trái cây, Ngô Bình ăn vài miếng rồi hỏi Quan Oánh: “Rừng trúc ở đây rộng như vậy, xem ra làng bọn cô rất ít qua lại với bên ngoài”.

Quan Oánh gật đầu: “Ngoài việc mỗi năm bảo người đi đổi vật dụng hằng ngày thì người trong làng hầu như không ra ngoài”.

Ngô Bình: “Làng các cô tên là làng Linh Ẩn, đúng như tên của nó”.

Quan Oánh cười nói: “Nghe tộc trưởng nói tổ tiên của bọn tôi bị truy sát, thế là chạy trốn đến đây rồi định cư luôn tại đây. Mấy trăm năm qua, dân số của làng chúng tôi hầu như không thay đổi”.

Ngô Bình: “Không thể ra ngoài, có cảm thấy nhàm chán không?”

Quan Oánh nói: “Đôi khi sẽ thấy nhàm chán nhưng đã quen rồi thì chẳng cảm thấy gì cả”.

Nghe ngóng về làng Linh Ẩn, Ngô Bình nói muốn ra ngoài một mình, sau đó anh đến khu vực có linh khí xuất hiện mà anh phát hiện vào ngày hôm qua.

Khi đến gần khu vực này, anh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng giống như khí tức của linh dược. Anh tiếp tục đi vào trong, màu sắc của cây trúc dần dần chuyển từ màu xanh sang màu vàng. Khi anh đến khu vực giữa, các cây trúc đã biến thành trúc vàng. Mùi thơm đó tỏa ra từ những cây trúc vàng này.

Ngô Bình quan sát một hồi, anh có thể chắc chắn mặc dù cây trúc vàng khá tốt nhưng không phải là linh dược. Lúc này anh khoét một lỗ nhỏ trên cây trúc vàng, lập tức có nước vàng phun ra từ lỗ nhỏ đó, tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Mắt Ngô Bình sáng rực, anh dùng bát ngọc hứng một nửa bát nước, sau đó uống một hớp. Một lúc sau, anh mở mắt ra, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên lẩm bẩm nói: “Sữa thần đại địa”.
Chương 2315: Thần trúc

Sữa thần đại địa là một loại nước thuốc vô cùng quý giá, thuộc linh dược cấp mười, có thể dùng để luyện chế nhiều loại đan dược. Loại nước thuốc này rất khó hình thành tự nhiên, nó cần có cao thủ bố trí đại trận tụ linh, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực mới có thể hoàn thành. Sau khi đại trận hình thành, còn phải mượn một số vật trung gian để thu thập Sữa thần đại địa. Ở đây, vật trung gian là những cây trúc đó. Rễ trúc rất tốt, ăn sâu xuống đất, hấp thụ linh khí sau đó hình thành nên Sữa thần đại địa và cất chúng và trong những đốt trúc.

“Ai mà giàu có đến thế? Nó có liên quan gì đến thôn Linh Ẩn không?”, Ngô Bình nghi ngờ.

Chính vào lúc này, cách đó không xa có tiếng hét vang lên: “ Ai đó?”

Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, một người đàn ông áo trắng nhanh chân tiến đến từ phía xa, người đó gầy gầy, cao cao, mũi ưng, ánh mắt sắc bén.

Anh ta nhìn thấy Ngô Bình chẻ trúc thì giận dữ nói: “To gan thật, không ngờ lại dám ăn cắp thuốc quý của phái tôi”.

Ngô Bình không ngờ Sữa thần đại địa là đồ có chủ, anh liền nói: “Xin lỗi, tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy những cây trúc này khá đặc biệt nên đến xem thử, không biết anh là người của môn phái nào?”

Đối phương cười khẩy, nói: “Tôi là đệ tử Kim Trúc Môn, biển trúc này đều thuộc phạm vi thế lực của Kim Trúc Môn chúng tôi. Nếu anh không biết những cây trúc vàng này là vật có chủ thì hãy đi đi, người không biết không có tội”.

Ngô Bình quan sát đối phương, tu vi của người áo trắng đó không cao, chỉ là bí cảnh tầng năm, hơn nữa, anh ta còn mang theo hành lý, dáng vẻ lấm bụi đường. Nếu anh ta là người của Kim Trúc Môn thì nhất định phải ở gần đây, không nên có bộ dạng này mới đúng.

Còn một điểm nữa, trước đó anh đã dùng thần niệm quan sát xung quanh nhưng trong rừng trúc vốn không có Kim Trúc Môn nào cả.

Anh bình thản đáp: “Thôi được, tôi sẽ đi ngay”.

Anh nói đi nhưng thật ra là đi một đoạn rồi ẩn mình, sau đó lại quay trở lại. Lúc anh quay lại thì thấy người đó đang lấy một ống kim loại ra, đâm vào ống trúc để lấy Sữa thần đại địa.

Lúc sắp hứng đầy, Ngô Bình bỗng dưng xuất hiện cách đó không xa, cười, hỏi: “Đủ chưa?”

Người đó giật mình, lắp bắp, suýt chút làm rơi ống kim loại xuống đất, anh ta giận dữ, nói: “Anh chưa đi sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Vốn chẳng có Kim Trúc Môn nào cả, còn anh cũng không phải người địa phương, tôi nói đúng không?”

Người áo trắng hừ lên một tiếng lạnh lùng: “Đừng tự cho mình thông minh, nếu còn không đi thì lát nữa có muốn đi cũng không còn cơ hội đâu”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi không đi thì sao?”

Người áo trắng sầm mặt, nói: “Nể mặt mà không biết nhận thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Anh ta vỗ nhẹ lên hông, một thanh kiếm liền bay từ trong túi ra, phát ra ánh sáng màu lam, hướng về phía anh như một tia lửa điện.

Ngô Bình đã quá quen thuộc với phi kiếm, anh không thèm tránh, chờ phi kiếm đến gần thì dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, thanh kiếm liền bị giữ chặt lại, cấm chế trong phi kiếm không ngừng bị bứt phá. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, phi kiếm đã bị Ngô Bình luyện hóa, anh trở lại, phóng ngược lại và nói: “Đi”.

Lần này kiếm quang của phi kiếm dài đến mấy mét, hướng về phía người đàn ông áo trắng với tốc độ gấp mười lần ban nãy.

Người áo trắng sợ đế hồn vía lên mây, anh ta lại vỗ nhẹ lên hông, ba lá bùa liền bay ra, tạo nên ba lớp phòng ngự phía trước mặt anh ta gồm lá chắn màu vàng kim, bình phong màu lam và ánh sáng màu tím.

“Bụp”.

Kiếm quang lập tức đánh nát ba lớp phòng ngự, chém người áo trắng thành hai khúc ngay tại trận, kiếm khí đáng sợ khiến cơ thể anh ta lập tức mất sự sống, đến cả thần hồn cũng bị phá hủy.

Ngô Bình bước qua, lấy túi chứa đồ từ nửa thân trên của anh ta, phát hiện trong túi có mấy trăm hộp, hộp nào cũng chứa đầy Sữa thần đại địa. Xem ra người này đã phát hiện ra chỗ này từ lâu, hơn nữa còn thường xuyên đến đây để lấy Sữa thần.

Anh cất túi chứa đồ, chôn xác anh ta xuống đất rồi tiếp tục tìm mắt trận ở xung quanh. Theo như phán đoán của anh ta, trong tất cả những cây trúc này có một cây được đại trận nuôi dưỡng, hấp thụ năng lượng cao cấp nhất. Thứ mà nó ngưng tụ không phải Sữa thần đại địa mà là Đại Địa Thần Tinh còn quý hơn nữa.

Đại Địa Thần Tinh phải mất mấy trăm, mấy ngàn năm mới có thể ngưng tụ được một phần, không giống như Sữa thần đại địa, lúc nào cũng có thể sản sinh.

Trong biển trúc, có cả trăm triệu cây trúc, muốn tìm được cây trúc đặc biệt đó vô cùng khó khăn. Thế là Ngô Bình lấy kho thuốc Đại Thiên ra và tìm kiếm.

Sữa thần đại địa cũng là một loại thuốc, nói chính xác hơn, ít nhất nó cũng là thuốc cấp mười lăm.

Trước mặt anh nhanh chóng xuất hiện một điểm sáng, cách anh không xa,anh lập tức di chuyển, tiến lại gần điểm sáng đó.

Anh đi được hơn một trăm mét thì những cây trúc xung quanh không còn là màu vàng nữa mà là màu tím. Anh đi lòng vòng trong rừng trúc tím một lúc, cuối cùng nhìn thấy một cây trúc màu tím vàng.

Cây trúc đó không lớn, đường kính tầm ba ngón tay, chiều cao cũng bình thường, trên mỗi mắt trúc đều có phù văn tự nhiên màu vàng. Có điều lúc Ngô Bình sờ tay lên thân trúc thì cảm thấy lạnh buốt. Anh dùng dao găm rạch nhẹ nhưng không để lại dấu vết gì, nó cực kỳ cứng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là trúc vương mà anh đang tìm, là nòng cốt của cả đại trận.

Ngô Bình nhìn thấy cây trúc này thì thở dài, lẩm bẩm: “Thì ra thứ mà đại trận cần không phải là Đại Địa Thần Tinh mà là cây trúc này”.

Mặc dù Đại Địa Thần Tinh đã sinh ra nhưng lúc nó sinh ra cũng đã bị cây trúc này hấp thụ, từ đó tạo nên một cây trúc đặc biệt với công dụng thần kỳ.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa hai tay giữ chặt lấy thân trúc, ra sức nhổ, cây trúc bị anh nhổ cả gốc, rồi cất vào trong túi chứa đồ.

Anh vừa nhổ cây trúc lên thì mặt đất liền rung chuyển nhẹ. Ở chỗ lúc nãy lại có một mụt măng nhỏ mọc lên. Mụt măng đó sinh trưởng sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Chỉ có điều, rõ ràng nó chưa được tôi luyện bởi Đại Địa Thần Tinh, muốn biến thành bộ dạng như cây trúc trước thì ít nhất cũng phần hơn ngàn năm sương gió.

Ngô Bình về đến thôn Linh Ẩn thì tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, chiêu đãi anh, còn lấy rượu gạo trúc quý của họ ra mời anh nữa.

Trong thôn không thức ăn gì quý, nhưng những thứ họ đem ra đều là những thứ ngon nhất. Lúc thưởng thức tiệc, Ngô Bình phát hiện chỗ này có rất nhiều người bị bệnh, đặc biệt là một số trẻ em, sinh ra đã bị tàn tật.

Vì thôn cách biệt với thế giới bên ngoài, không ít người đều có quan hệ cận huyết, khiến rất nhiều đứa trẻ không được bình thường.

Ngô Bình thấy họ đáng thương nên sau khi ăn cơm thì nói với trưởng tộc: “Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ có cơ thể dị tật, tộc trưởng, ông gọi hết họ đến đây để tôi giúp họ điều trị thử”.

Tộc trưởng vô cùng vui mừng: “Công tử có thể trị bệnh sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Khả năng trị bệnh của tôi không tồi đâu, để tôi thử xem”.

Tộc trưởng vui mừng, ông ta sắp xếp một lầu trúc riêng cho Ngô Bình xem bệnh. Trước lầu trúc nhanh chóng có người xếp hàng dài, mấy chục đứa trẻ, có đứa còn được người lớn bế hoặc dắt đến.

Người đầu tiên đến tìm Ngô Bình chữa bệnh là cháu của tộc trưởng, năm nay hơn năm tuổi, nhưng liệt tay trái, hai mắt bị lé, hơn nữa, đầu óc cũng hơi có vấn đề, lớn vậy rồi mà đến bố mẹ cũng không biết gọi.

Đấy là tâm bệnh của tộc trưởng, ông ta từng đưa cháu ra ngoài chữa bệnh nhưng không có kết quả. Có một số tiên y giỏi có thể chữa nhưng ông ta chỉ là người bình thường, có thể mời nỗi tiên y sao?

Bây giờ Ngô Bình ra mặt chẩn trị cho họ, đấy là chuyện cầu cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK