Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2762: Thần Cơ Kim Đản

Pháp lực dưới chân cậu chấn động, gai nhọn đó lập tức nát vụn, cùng lúc đó, cậu tóm vào hư không thì cổ của Ôn Nại Lương liền bị một sức mạnh lớn tóm lấy, người cứ như một con chim non, bị nhấc lên không trung.

Lúc này, khí tức bộc phát khắp người Ngô Bình, khí tức đáng sợ đó khiến Ôn Nại Lương run lên cầm cập, mặt mày trắng bệch, anh ta run rẩy nói: “Anh… Rốt cuộc anh là ai? Sao lại mạnh đến thế?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cho anh được chết một cách rõ ràng, tôi là Ngô Bình, đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo”.

Thái Hoàng giáo? Đệ tử nòng cốt?

Ôn Nại Lương sợ thót tim, hét lên thất thanh, nói: “Cậu Ngô tha tội, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi có lời muốn nói”.

Ôn Nại Lương thấy mặt Ngô Bình đằng đằng sát khí, muốn lấy mạng anh ta ngay thì liền hét lớn, hi vọng có thể đấu tranh giành được cơ hội sống.

Tất cả mọi người đều ngây ra, bà con hàng xóm đều khiếp sợ bởi khí tức của Ngô Bình, ai nấy đều ngồi bệt dưới đất. Ánh mắt Ngô Cường đờ đẫn, ông ta ngã trên bậc thang, ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình rồi lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào”.

Ngô Soái tái mặt, cả người run lên, không ngờ Ngô Bình lại là đệ tử của giáo phái lớn, còn là đệ tử nòng cốt nữa, chuyện này là thật sao?

Sau khi tiếp xúc với Ôn Nại Lương, anh ta cũng đại khái biết được một số tình hình ở tiên giới. Đối với tông môn nhất phẩm mà nói thì tông môn nhị phẩm chỉ là thế lực nhỏ, có thể bị tông môn nhất phẩm tiêu diệt dễ dàng.

Còn đối với đại giáo thì tông môn nhất phẩm càng nhỏ bé hơn, thậm chí một số nhánh của đại giáo còn có khả năng chống lại tông môn nhất phẩm nữa.

Huống hồ gì cậu còn là đệ tử nòng cốt, một đại giáo chỉ có mấy đệ tử nòng cốt thôi, sau này họ không phải là cố vấn thì cũng là giáo chủ, tiền đồ rộng mở.

Ngô Soái liền thấy mình sai, anh ta vốn không hiểu gì về Ngô Bình, từ trước đến nay thái độ của bố con họ với người nhà Ngô Bình đã sai lại càng sai.

Thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc, nếu lúc đầu bố anh ta có thể giữ quan hệ tốt với bác cả thì chẳng phải việc anh ta muốn vào đại giáo chỉ nằm ở một câu nói của Ngô Bình thôi sao?

Anh ta nghĩ đến đây thì vô cùng hối hận, mắt đỏ ửng, anh ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại khiếp sợ trước khí thế của Ngô Bình, chỉ lắp bắp, nói không nên lời.

Ngô Bình ngoắc tay, Ôn Nại Lương liền bay đến cách cậu nửa mét, cậu nhìn chằm chằm vào đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cho anh một phút”.

Ôn Nại Lương liền nói: “Cậu Ngô, sở dĩ tôi đến đây, sở dĩ tôi muốn qua lại với người thấp kém như Ngô Soái là vì muốn tìm kiếm manh mối của một báu vật quan trọng”.

Ngô Bình liền phất tay, ngay lập tức, những lời mà Ôn Nại Lương nói chỉ có cậu có thể nghe thấy, những người khác chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng nhưng không nghe được gì.

“Báu vật quan trọng gì?” Ngô Bình hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.

Ôn Nại Lương nói: “Thần Cơ. Năm xưa một cao thủ tự xưng là Thần Cơ Tử đã tạo ra một vật cực kỳ quý giá. Nghe nói vì muốn theo đuổi Đại Đạo Vô Thượng, Thần Cơ Tử đã dung nạp thần hồn của mình vào sát trận, cuối cùng tạo ra Thần Cơ cực quý. Tương truyền Thần Cơ có sinh mệnh, có thể tự tiến hóa, uy lực đủ để giết chết cao thủ đạo cảnh dưới tầng bảy”.

Ngô Bình: “Thứ quan trọng như thế thì chắc không có nhiều người biết đâu đúng không?”

Ôn Nại Lương liền nói: “Công tử, chuyện này chỉ có tôi biết, vì mẹ tôi chính là hậu nhân đời thứ một trăm mấy của vị Thần Cơ Tử đó. Mẹ tôi đã xem được từ một quyền sổ ghi chép gia truyền, quyển sổ đó là do Thần Cơ Tử để lại. Tôi không nói chuyện này cho bất cứ ai biết, kể cả bố tôi”.

“Vậy tại sao anh lại tìm Ngô Soái?”. Đấy là điểm mà Ngô Bình thắc mắc.

Ôn Nại Lương: “Trên sổ có ghi nơi Thần Cơ Tử học đạo nằm ở gần đây, hôm đó tôi đi tìm manh mối thì vừa hay gặp phải Ngô Soái, tôi thấy anh ta rất muốn theo con đường tiên đạo nên muốn mượn sức của người địa phương như anh ta để giúp tôi tìm kiếm. Vì muốn anh ta tình nguyện làm việc cho tôi, tôi đã hứa cho anh ta thân phận đệ tử ký danh.

Ôn Nại Lương nói đến đây thì cười mếu: “Tôi nào có ngờ Ngô Soái lại có một ông anh họ là nhân vật lớn như anh đây”.

“Anh đã tìm thấy manh mối chưa?”

“Tìm được một ít”. Ôn Nại Lương liền nói, anh ta biết nếu như nói không tìm thấy thì có khả năng Ngô Bình sẽ giết chết anh ta ngay, anh ta buộc phải chứng minh mình có giá trị.

“Nói đi”.

Ôn Nại Lương: “Thông qua việc nghiên cứu sách cổ, tôi đã phát hiện trên ngọn núi đất phía đông thôn, từng có một ngôi miếu cổ, nhưng hơn một ngàn năm trước đã bị chiến tranh phá hủy. Tôi bước đầu suy đoán Thần Cơ Tử đã luyện thành bảo vật Thần Cơ trong ngôi miếu đó”.

Ngô Bình nói với mọi người đang ngơ ngác: “Thưa bà con hàng xóm, xin lỗi, tôi phải xử lý chút rắc rối, mời mọi người tiếp tục”.

Cậu nói xong thì tóm lấy Ôn Nại Lương ra khỏi cửa. Lúc mọi người hiểu ra, chạy ra xem thử thì đã không còn thấy bóng dáng Ngô Bình đâu nữa.

Phía đông thôn có một con sông rất rộng, giữa hai nhánh sông có một ngọn núi đất rộng mấy chục mẫu, tên là núi Thần Công. Trên núi Thần Công vốn dĩ có một ngôi miếu cổ, tên là miếu Thần Công, chỉ là ngàn năm trước đã bị chiến tranh tàn phá, chỉ còn lại di tích.

Lúc này, Ngô Bình dắt theo Ôn Nại Lương cùng đáp xuống ngọn núi đất. Ngọn núi đã bị bỏ hoang nhiều năm, mấy chục năm trước còn có người khai hoang ở đây, nhưng vì giao thông bất tiện, giờ đã không còn ai chạy đến chỗ này trồng trọt nữa, vì vậy cỏ dại mọc quá đầu, còn có cả trúc dại.

Trên núi hoang đầy rắn rết côn trùng, cực kỳ nguy hiểm.

“Anh từng đến đây chưa?”, Ngô Bình hỏi anh ta.

Ôn Nại Lương: “Từng đến, nhưng có thể là do tôi không có duyên với Thần Cơ, vì vậy chẳng phát hiện được gì”.

Lúc này, Thanh Ngưu bỗng xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, bình thản nói: “Công tử, tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất đặc biệt”.

“Khí tức gì?”, Ngô Bình hỏi.

Thanh Ngưu suy nghĩ rồi đáp: “Sức mạnh cấm kỵ hòa cùng sức mạnh trận pháp, còn có cả sức mạnh tiên đạo bên trong”.

“Sức mạnh mà anh nói ở đâu?”, Ngô Bình không hề cảm nhận thấy nên liền hỏi.

Thanh Ngưu nhìn xuống đất, nói: “Cả ngọn núi đất đều có”.

Ngô Bình ngây ra, nói vậy thì núi đất vốn là Thần Cơ sao?

Cậu lập tức dùng tay quỷ, khởi động sức mạnh Cửu Cung Thiên Cơ. Trong đầu cậu liền xuất hiện một số thông tin, mặt cậu biến sắc, cậu nói: “Thì ra là vậy”.

Thanh Ngưu hỏi: “Công tử đã phát hiện được gì?”

Ngô Bình: “Thần Cơ có đặc tính của thực vật, nó được trồng ở đây, hấp thụ một số sức mạnh thần bí trong đất và không ngừng phát triển. Cùng lúc đó, nó còn giấu khí tức của mình, vì vậy nhiều năm qua không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó”.

“Ầm”.

Cậu vừa dứt lời thì liền có khói vàng bốc lên xung quanh, bao trùm lấy ba người họ.

Trong làn khói, da của Ôn Nại Lương lập tức tan chảy, anh ta chỉ kịp thét lên đau đớn rồi lập tức bị biến thành vũng máu trong làn khói vàng.

Xung quanh Ngô Bình xuất hiện tấm chắn mặt quỷ tứ diện, chặn khói vàng bên ngoài.

Thanh Ngưu cứ thế đứng giữa làn khỏi mà chẳng hề hấn gì.

“Nó có trí tuệ, phát hiện chúng ta nhìn ra được cơ mật nên muốn giết chúng ta diệt khẩu”. Thanh Ngưu bình thản nói với vẻ không có gì bất ngờ.

Ngô Bình: “E rằng nó chính là hóa thân của Thần Cơ Tử”.

Thanh Ngưu: “Nó rất mạnh, đáng tiếc gặp phải công tử, kỹ thuật của công tử đủ để luyện hóa nó”.

Chính vào lúc đó, mèo đen lại xuất hiện, nó đứng trên vai Ngô Bình, nheo mắt nhìn xuống đất. Một lát sau, mèo đen nói: “Công tử, chắc người này là tu sĩ tiên đạo, giỏi bày trận pháp nên mới hấp thụ sức mạnh cấm kỵ, tạo ra thứ như thế này. Hiện tại thứ này vẫn còn đang trong trạng thái tu hành nửa tỉnh nửa mê, sức mạnh mà nó có thể phát huy chỉ được một phần trăm, tôi thấy nó vẫn chưa chính thức hóa trứng, công tử nên nhân cơ hội luyện hóa bảo vật này đi”.
Chương 2763: Luyện hóa Thần Cơ Đản

Ngô Bình cười nói: “Ngay cả anh cũng nói nó là đồ tốt, vậy thì tôi thử xem”.

Vừa dứt lời, cậu xoa hai tay với nhau, đại trận hóa cấm vận chuyển, một luồng sức mạnh cực lớn liên tục đi vào cơ thể cậu qua hai chân.

Sức mạnh này vừa vào cơ thể cậu đã bị đại trận hóa cấm Cửu Dương luyện hóa, trở thành sức mạnh có thể bị cậu khống chế.

Cậu cảm thấy sức mạnh này không đơn thuần là sức mạnh cấm kỵ, mà còn có sức mạnh trận pháp.

Lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội, thảm thực vật và bùn đất lăn xuống núi, lộ ra thai thể màu vàng bên dưới, một vật thể hình bầu dục cực lớn.

Trên bề mặt của vật thể hình bầu dục này có rất nhiều phù văn bí ẩn, phần dưới của nó có vô số rễ màu vàng đâm vào lòng đất, hấp thụ chất dinh dưỡng để sinh trưởng.

Rất nhanh, tất cả cát bụi đều bị rung chuyển, Ngô Bình và Ngưu Thanh đứng trên bề mặt của quả trứng vàng trơn bóng. Lúc này cậu mới có thể cảm nhận được có một sinh vật rất mạnh đang hình thành trong quả trứng vàng khổng lồ này.

“Công tử nhanh chóng luyện hóa đi”.

Ngô Bình lập tức ra sức sử dụng đại trận hóa cấm, hấp thu nhiều sức mạnh hơn, đồng thời cũng đưa sức mạnh mà cậu luyện hóa về lại quả trứng.

Xung quanh dày đặc sương mù, người bên ngoài không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra ở đây, thỉnh thoảng có vài người dân địa phương đi ngang qua phát hiện ngọn núi bị sương mù dày đặc bao phủ, nhưng họ cũng chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi.

Sau khoảng một giờ, toàn bộ sức mạnh trong quả trứng vàng đã được đại trận hóa cấm Cửu Dương của Ngô Bình luyện hóa, nói cách khác, bây giờ năng lượng trong quả trứng vàng đã bị Ngô Bình khống chế.

“Công tử, nhỏ máu”, mèo đen nói: “Cứ như thế một khi vật thể trong quả trứng xuất thế thì sẽ nhận công tử là bố mẹ”.

Ngô Bình sửng sốt: “Nhất định phải nhỏ máu vào sao?”

Mèo đen: “Làm thế sẽ dễ kiểm soát vật này. Nếu không nhỏ máu vào, sau khi nó lớn mạnh chắc chắn sẽ thử chống đối”.

Ngô Bình gật đầu, lập tức cắn ngón tay nhỏ vài giọt máu lên quả trứng vàng, máu rơi xuống bề mặt vỏ trứng, lập tức in dấu lên tạo thành vài hình thù bí ẩn.

Quả trứng vàng bỗng rung lên, giữa Ngô Bình và nó có một loại cảm giác huyết mạch tương thông, đồng thời một tia thần niệm truyền ra từ trong quả trứng vàng.

“Bố”.

Ngô Bình run lên, do dự hồi lâu mới đáp lại nói: “Bây giờ con thấy ổn không?”

Trứng: “Bố, con đói quá. Năng lượng ở đây bị con hấp thu hết rồi, con đã đói đến mức ngủ ở đây mấy ngàn năm”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy con cần hấp thu năng lượng thế nào?”

Trứng: “Linh mạch Đại Địa, linh dược cấp mười hai trở lên đều được”.

Ngô Bình nhíu mày, linh dược cấp mười hai, chẳng phải rất đắt sao?

Cậu chỉ đành nói: “Sau này bố tìm cho con, bây giờ con có thể nhỏ lại một chút được không?”

Trứng: “Được ạ”.

Vừa dứt lời, trứng vàng lập tức thu nhỏ, trở nên nhỏ như quả trứng gà. Hai người Ngô Bình bay vào không trung, vươn tay ra nắm lấy quả trứng.

Nói được vài câu, cậu bèn cất quả trứng vàng đi, vẻ mặt kỳ lạ nói với mèo đen: “Nó thế mà lại muốn uống linh dược cấp mười hai trở lên, không nuôi nổi”.

Mèo đen: “Công tử, một khi vật thể trong này ra ngoài chắc chắn sẽ là sự tồn tại kinh thiên động địa, công tử đầu tư vào đây có lớn bao nhiêu cũng không thiệt”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được rồi”.

Cậu về nhà họ Ngô thì thấy họ hàng đã về cả rồi, bố mẹ và cả nhà cô đều được mời đến phòng khách ngồi, đang chiêu đãi đồ ngon.

Lúc này Ngô Soái như biến thành một người khác, náo nhiệt vây quanh bên cạnh vợ chồng Ngô Đại Hưng, cứ liên tục gọi bác trai, bác gái.

Vẻ mặt Ngô Cường hơi mất tự nhiên, nhưng ông ta cũng không phải ngu ngốc, ông ta biết Ngô Bình mới là nhân vật tầm cỡ thật sự, nếu có một đứa cháu như vậy mà không dựa vào, chẳng phải ông ta là kẻ ngốc sao?

Ngô Bình vừa về, Ngô Cường và Ngô Soái đều đứng lên, tươi cười nói: “Tiểu Bình, mau ngồi xuống đây, chúng ta uống vài ly”.

Bà nội cũng được mời ra, bà ta bất đắc dĩ nở một nụ cười rất “hiền từ” nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, từ nhỏ đã thấy được sau này cháu sẽ có tương lại, quả nhiên là bà không nhìn lầm, bây giờ cháu là niềm tự hào của cả nhà họ Ngô đấy”.

Ngô Bình có thể cảm nhận được nỗi khó xử trong lòng bà cụ, trong thâm tâm bà ta không bao giờ công nhận cậu, nhưng vẫn phải giả vờ thân thiết vì bố con Ngô Cường.

“Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu”, Ngô Bình bình tĩnh nói: “Nhưng từ nay trở đi, hai bố con các ngươi phải thành thật hơn một chút, đừng tự chuốc lấy phiền phức”.

Ngô Soái vội nói: “Anh à, em nhất định sẽ sửa, sau này anh nói gì, em cũng làm theo”.

Bây giờ Ngô Soái đã mở được khiếu, anh ta một lòng muốn dựa dẫm vào Ngô Bình, đây là tiền đề lớn, những cái khác không quan trọng.

Mặc dù Ngô Bình không thích Ngô Soái lắm, nhưng nể tình bố mình, cậu vẫn sẽ không làm gì anh ta cả, nhưng cậu cũng biết rõ, những người này vẫn nên tránh xa thì hơn.

Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến việc dời mộ, cậu vẫn phải ngồi xuống bàn bạc với cả nhà.

Lần này Ngô Cường rất phối hợp, cho dù Ngô Đại Hưng nói gì, ông ta cũng đều gật đầu. Cuối cùng mọi người quyết định Ngô Bình sẽ chọn một vùng đất có phong thủy tốt rồi dời mộ của ông nội đến đó.

Ngô Bình nghĩ tới mảnh đất mình mua từ nhà họ Cố, núi Bạch Long. Núi Bạch Long là đất có phong thủy tốt, sau khi mua về cậu vốn định xây vài căn nhà.

Nhưng giờ xem ra đã không cần nữa rồi, thế là cậu quyết định dời mộ của ông nội đến đó.

Cậu nói ra suy nghĩ của mình, Ngô Cường rất ngạc nhiên nói: “Núi Bạch Long? Chú biết nơi này, năm ngoái còn có mấy người giàu có đến đó để mua đất làm mộ. Nhưng sau đó họ đột nhiên ngừng bán, những mảnh đất đã bán đều được hoàn tiền lại: “Tiểu Bắc, sao cháu có được đất ở đó thế?”

Ngô Bình: “Tôi đã mua lại núi Bạch Long từ lâu rồi, vốn định xây nhà. Bây giờ nghĩ lại, phong thủy ở đó tốt, sau khi cải tạo làm nơi yên nghỉ cho ông nội cũng được”.

Thật ra núi Bạch Long không hợp làm mộ, nhưng nếu được cậu cải tạo lại thì có thể trở thành mảnh đất phong thủy tốt.

Ngô Cường và Ngô Soái đều vô cùng ngạc nhiên, mua lại núi Bạch Long? Thế thì tiêu tốn bao nhiêu tiền?

Lúc trước khi Ngô Bình bỏ ra bảy mươi ngàn tiền Tiêu mua lại núi Bạch Long, đổi sang tiền mặt ít nhất là một ngàn tỷ. Cậu cũng không giải thích nhiều, sau khi nói vài câu với mọi người thì cậu nhờ bố phụ trách việc này.

Nửa tiếng sau, người hai nhà lên xe rời đi. Ngô Cường vốn dĩ muốn giữ họ lại, dĩ nhiên Ngô Bình không đồng ý.

Nhìn xe Ngô Bình đi xa, Ngô Soái bỗng tát vào mặt mình một cái, trên mặt in năm dấu tay.

Ngô Cường giật mình nói: “Tiểu Soái, con làm gì thế?”

Ngô Soái tỏ ra hối hận nói: “Bố, trước khi quen biết Ôn Nại Lương, con đã nghĩ làm một người giàu thật tốt. Sau khi quen được anh ta, con mới nhận ra suy nghĩ của mình thật ngây thơ và thiển cận biết bao. Những ngày đó, trong mắt con Ôn Nại Lương vẫn luôn là người kiêu ngạo, tôi nghĩ trên thế giới này chẳng có mấy ai giỏi hơn anh ta”.

“Nhưng hôm nay, anh ta chỉ như đám tôm tép khi đứng trước mặt Ngô Bình, nhỏ bé đến đáng thương. Bố, anh ta là Ngô Bình, anh họ của con, quan hệ của bọn con vốn dĩ có thể rất tốt, nhưng tại sao lại thế này?”, câu này của Ngô Soái khiến Ngô Cường đỏ mặt.

Tại sao ư? Tất nhiên là vì mẹ mình thiên vị rồi, đồng thời ông ta cũng không phải là người có tình anh em gì.

Cười khổ một tiếng, Ngô Cường nói: “Tiểu Soái, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, ai mà biết Ngô Đại Hưng sẽ phát tài chứ?”

Ngô Soái nói: “Bố, từ nay trở đi, việc gì bố cũng phải tôn trọng bác, mọi chuyện đều nghe lời bác. Làm những việc mà một người em trai nên làm. Con cũng phải thường xuyên nói chuyện với bà nội, bảo bà đối xử tốt với nhà chú hơn. Bố, bố từng nghe nói một người đắc đạo, gà chó lên trời chưa? Chúng ta vốn dĩ là người thân thiết nhất với cả nhà bác ấy, nhưng chúng ta chẳng được lợi ích gì cả”.

Ngô Cường hiểu được ý trong lời Ngô Soái, ông ta thở dài: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe lời con. Nhưng Tiểu Soái này, Ngô Bình vẫn nhận chúng ta là họ hàng chứ?”

Ngô Soái nói: “Chỉ có thể cố gắng ủng hộ, cho dù không có hiệu quả, ít nhất không thể để anh ta ghét con”.

Anh ta nhìn bố mình: “Bố, bố nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói. Thân phận của Ngô Bình cao quý hơn hoàng đế Đại Hạ chúng ta. Bố cứ nghĩ anh ta là một người như hoàng đế vậy, như thế bố sẽ biết nên làm gì”.

“Hoàng đế sao?”, Ngô Cường lẩm bẩm, cảm giác như đang nằm mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK