Lăng mộ của các hoàng đế thời xưa thường phải tập hợp sức mạnh của cả quốc gia và mất hàng chục năm để hoàn thành. Cách cục phong thuỷ tối cao mà Ngô Bình muốn tạo bây giờ tốn kém không thua gì hoàng đế thời cổ đại!
Lý Vân Đẩu gật đầu: “Được. Hôm nay ông sẽ bắt tay vào thực hiện”.
Ngô Bình nói: “Ông nội, cháu đã biết ai đang đối phó nhà họ Lý rồi. Mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho cháu, ông không cần làm gì nữa đâu ạ. Khi nào trở về, cháu sẽ chuyển một trăm tỷ đô cho ông. Khoản tiền này chủ yếu dùng để mua đất và cải tạo núi, cũng là phí bảo dưỡng sau này”.
Lý Vân Đẩu cười khổ: “Bỏ ra một trăm tỷ đô chỉ để xây nghĩa trang. Cũng chỉ có cháu mới làm được chuyện như vậy thôi”.
Lý Vân Đẩu cho người sửa chữa lại mộ, đồng thời bảo cấp dưới lo liệu chuyện mua đất.
Ngô Bình sai Ảnh và Viêm Dương bảo vệ Lý Vân Đẩu. Anh phải đi một vòng quanh mấy ngọn núi và vẽ bản đồ quy hoạch trước.
Bận rộn suốt nửa ngày, trời đã sập tối tự khi nào. Trong biệt thự ở Nam Đô, đám người Nghiêm Kim Lương vẫn đang đợi tin. Họ biết Lý Vân Đẩu đã về Vân Đông, chờ nhà họ Lý phản kích nhưng nửa ngày rồi mà vẫn chẳng thấy gì.
Có kẻ cười bảo: “Nhà họ Lý đúng là miệng hùm gan sứa. Mộ tổ tiên bị đào lên mà cũng chẳng dám hó hé gì. Ha ha, xem ra chúng ta đề cao nhà họ Lý rồi”.
Nghiêm Kim Lương biết rõ nhà họ Lý không phải gia tộc bình thường, bèn bảo: “Chờ thêm đi. Trước mười hai giờ đêm mà nhà họ Lý vẫn không có hành động gì thì chúng ta sẽ chủ động tấn công”.
Tất nhiên Ngô Bình cũng không rỗi rãi. Chẳng mấy chốc, anh đã có được danh sách những kẻ tham gia hành động đối phó nhà họ Lý và thế lực đứng sau bọn họ.
Lúc hoàng hôn, anh đã đến mộ tổ tiên nhà họ Nghiêm. Mộ tổ tiên của họ cũng là đất vàng phong thuỷ, chỉ kém nhà họ Lý một chút.
Một tổ tiên nhà họ Nghiêm nằm trên một ngọn núi nhỏ ở nông thôn, có người trông coi. Dưới núi có một căn nhà nhỏ, có mười mấy người sống ở đó. Bọn họ phụ trách quản lý nghĩa trang nhà họ Nghiêm, dọn cỏ và cắt tỉa cây theo định kỳ. Đến ngày cúng thì phụ trách tiếp đón khách viếng thăm.
Lúc này, trước căn nhà ấy có một người đang ngơ ngác nhìn lên núi. Người này trông thấy một cái bóng màu đen đang lăn trên núi, cây cối đều bị tàn phá, phát ra một tiếng động rất lớn và có cả tiếng rồng kêu.
“Người đâu, mau đến đây!”, người đó hét lên,
Nghe tiếng gọi, mọi người lập tức nhìn lên núi, nhưng chẳng ai dám lên đó cả. Không ai biết rốt cuộc thứ đó là yêu ma gì! Thế là có người gọi điện cho Nghiêm Kim Lương.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng chắp tay, chỉ huy Lý Dư đào mộ tổ tiên nhà họ Nghiêm. Con thuồng luồng này có sức mạnh vô biên, chỉ cần quét qua mảnh đất này một lần, mọi thứ đã bị huỷ hoại.
Vài phút sau, anh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nhà tiếp theo!”
Nghiêm Kim Lương không cần chờ đến mười hai giờ đã nhận được tin xấu, mộ tổ tiên nhà họ Nghiêm bị phá rồi! Phá sạch sẽ, cách cục phong thuỷ cũng bị huỷ hoại hết, hài cốt bị vứt khắp nơi.
Nghiêm Kim Lương không ngờ nhà họ Lý lại trả thù quyết liệt đến vậy, còn triệt để hơn cả gã! Gã giận run người, rống lên: “Nhà họ Lý khốn kiếp!”
Sau đó, những người khác lần lượt nhận được điện thoại của người trong tộc, mộ tổ tiên của nhà nào cũng bị đào lên và phá sạch!
“Chết tiệt! Nhà họ Lý to gan thật đấy, dám đánh trả chúng ta cùng lúc!”
“Giết! Tôi muốn giết sạch người nhà họ Lý, không chừa một ai!”
“Lập tức huy động toàn bộ lực lượng, diệt sạch nhà họ Lý!”
Song trong đám người này cũng còn người lý trí. Người đó bảo: “Hình như nhà họ Lý nắm rõ tình hình, còn có thể phản đòn từng nhà một. Điều này có nghĩa là gì?”
Ai cũng tái mặt. Lẽ nào nhà họ Lý đã sớm biết và chuẩn bị mọi thứ?
Nghiêm Kim Lương lạnh lùng nói: “Dù nhà họ Lý có biết trước thì cũng không thể thay đổi điều gì. Các vị, chúng ta cùng nhau hành động, khiến nhà họ Lý không gượng dậy được nữa!”
“Đúng thế! Tiên hạ thủ vi cường!”, mọi người đồng loạt đồng tình.
Nghiêm Kim Lương bảo: “Tôi đã mời cao thủ hàng đầu, tối nay, Lý Vân Đẩu sẽ chết!”
Người mà đám người này sợ nhất chỉ có Lý Vân Đẩu. Lý Vân Đẩu đã chinh chiến cả đời, túc trí đa mưu, chỉ cần ông chết, họ mới có thể dễ dàng hạ gục nhà họ Lý!
Sau khi Ngô Bình bốc mộ tổ tiên thì quay về biệt thự nhà họ Lý.
Lúc này, Lý Vân Đẩu đang gặp vài người khách quan trọng ở nhà, để bàn bạc về việc nhận khoán vùng núi hoang.
Ngô Bình về phòng, tịnh tâm ngồi thiền luyện khí. Nếu đúng như dự đoán của anh thì tối nay đám người Nghiêm Kim Lương sẽ hành động. Vậy nên anh sẽ đích thân trấn thủ nhà họ Lý, khiến đối phương một đi không trở lại!
Chẳng mấy chốc đã hơn một giờ sáng. Ảnh xuất hiện trước mặt Ngô Bình và hỏi: “Cậu chủ, tại sao không đánh thẳng vào nhà họ Nghiêm và giết họ?”
Ngô Bình đáp: “Tôi không thể trấn giữ ở nhà họ Lý mãi mãi, nên muốn mượn cơ hội này khiến mọi thế lực không thể nhìn thấu nhà họ Lý, khiến tất cả đều nể sợ nhà họ Lý. Chỉ có như vậy, họ mới không dám nảy ra ý định đánh nhà họ Lý”.
Ảnh nói: “Vẫn là cậu chủ suy nghĩ chu toàn”.
Ngô Bình hỏi: “Ảnh, quỷ đạo mà tôi truyền cho anh có thu hoạch gì không?”
Ảnh cười đáp: “Sau khi cậu chủ kiểm soát được Thiên Quỷ Giáo và khiến các nguyên giáo đồ của Thiên Quỷ Giáo tôn sùng tôi, tôi đã thu hoạch được lực hương hoả, tu vi tiến triển cực nhanh. Hiện nay, thực lực của tôi đã ở mức Địa Tiên cảnh giới Linh Biến rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Có một ngày, năng lực của anh ít nhất sẽ đạt đến Tiên Quân”.
Hai người nói được vài câu thì Ngô Bình chợt nhướng mày: “Có người đến rồi. Ảnh, giao cho anh đấy”.
“Vâng!”
Bên ngoài bức tường viện nhà họ Lý, một cái bóng âm thầm lẻn vào bên trong. Người này áp sát mặt đất, hoà vào không gian xung quanh, rất khó bị phát hiện.
Đột nhiên, một bàn tay đập xuống từ không trung. Quá nhanh, cái bóng này không kịp phản ứng, đã bị chưởng này đánh xuống đất.
“Phụt!”
Người này nôn ra máu, nội tạng vỡ nát, chẳng được mấy giây đã chết. Người chết là một ninja, kẻ mạnh của Nhân Tiên cảnh giới hai.
Lúc ninja này bị giết, có hai cái bóng khác lẻn đến gần phòng Lý Vân Đẩu. Bọn họ dễ dàng mở cửa sổ ra và bay vào phòng.
Bất thình lình, Nhân Bì bay đến, chẳng mấy chốc đã quấn lấy hai người này. Ngay giây sau đó, Nhân Bì vặn mạnh một cái, tiếng xương vỡ vụn liền vang lên.
Nhân Bì bay ra ngoài cửa sổ. Hài cốt sau khi được ép đã bị Viêm Dương ném vào thùng rác màu đen.
Phía xa hơn, một ánh sáng lạnh lẽo bay qua cửa sổ và tấn công thẳng vào gáy Lý Vân Đẩu.
Lý Vân Đẩu đang nghiên cứu đồ cổ, không hề nhận ra chuyện đó. Chính vào lúc này, một bàn tay xuất hiện giữa không trung và bắt lấy ánh sáng lạnh lẽo kia. Thứ đó là phi tiêu, bên trên có tẩm kịch độc!
“Vụt!”
Bàn tay hất ra, phi tiêu bay ngược về rồi đánh gục kẻ vừa phóng tiêu, khiến kẻ đó chết ngay tại chỗ.
Bốn sát thủ phối hợp chặt chẽ với nhau. Nếu chỉ có Viêm Dương hoặc Ảnh ở đây thì sẽ không thể bảo vệ chu toàn cho Lý Vân Đẩu. May mà Ngô Bình cũng có mặt. Anh đã giết kẻ phóng phi tiêu, lạnh lùng bảo: “Dọn dẹp sạch sẽ!”
Đoạn, anh mỉm cười nói với Lý Vân Đẩu: “Ông nội ơi, cháu dạy thêm vài món công phu cho ông nhé”.
Lý Vân Đẩu cười đáp: “Được. Những gì cháu dạy lần trước, ông đã luyện thành từ lâu rồi”.
Hai ông cháu bước ra sân, Ngô Bình dạy cho ông đoàn thể thuật đơn giản nhất. Tuy Lý Vân Đẩu đã cao tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẫn, chẳng mấy chốc đã học được ba thức.
Trong biệt thự nhà họ Nghiêm, Nghiêm Kim Lương chờ được nửa giờ thì có một bóng người đột ngột xuất hiện. Người này mặc đồ đen, che mặt, lạnh lùng nói: “Anh Nghiêm, thông tin mà anh cung cấp cho chúng tôi sai sót rất nghiêm trọng! Nhà họ Lý không chỉ có một cao thủ. Sơ suất của ông đã khiến bốn ninja hàng đầu của chúng tôi mất mạng!”
Nghiêm Kim Lương ngẩn người: “Gì cơ? Không chỉ có một cao thủ?”
Chương 947: Bắt buộc phải thêm tiền
Người áo đen lạnh lùng nói: “Theo hợp đồng, chuyện này là do lỗi của anh Nghiêm đây, vì vậy anh nhất định phải bồi thường cho chúng tôi mười tỷ đô. Ngoài ra, nếu muốn chúng tôi tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thì phải ra giá lại”.
Chớp mắt đã thiệt hại mười tỷ đô, Nghiêm Kim Lương đau đớn, nói: “Nếu bây giờ bảo các người đi giết Lý Vân Đẩu thì giá bao nhiêu?”
“Đương nhiên phải thêm tiền rồi. Bây giờ giá là tám tỷ đô”. Người đó nói: “Bên cạnh mục tiêu có cao thủ cảnh giới Linh Biến, ít hơn số này thì chúng tôi không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được”.
Nghiêm Kim Lương giờ như tên đã giương, không thể không bắn, gã nghiến răng, nói: “Các vị, sau khi giải quyết được nhà họ Lý, mười tám tỷ này sẽ trừ vào tài sản của nhà họ Lý”.
Ai cũng nói “được” mà không ai phản đối.
Nghiêm Kim Lương nói: “Tám tỷ thì tám tỷ, mong các người hôm nay nhất định phải giết chết Lý Vân Đẩu”.
Người áo đen: “Theo quy tắc, có thể sau này chúng tôi còn sẽ tăng phí theo độ khó của việc ám sát”.
Nghiêm Kim Lương: “Tôi tin vào năng lực của hội Phù Tang các người”.
Người áo đen lui ra, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Nhưng người đang ngồi thì lại cảm thấy hơi bất an. Mới bắt đầu đã không thuận lợi rồi, chẳng phải nói nhà họ Lý dễ đối phó lắm sao? Sao mới bắt đầu đã mất mười tám tỷ đô của bọn họ rồi?
Nhưng đã đi đến bước này rồi, không ai có thể lùi bước, họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi kết quả thôi.
Người áo đen rời khỏi nhà họ Nghiêm, đến một ngôi nhà dân, một người đàn ông vừa lùn vừa gầy đang ngồi ở đó. Người áo đen tiến về trước, cung kính nói: “Tổ trưởng, đối phương đồng ý tăng giá, tiếp tục mời chúng ta giết Lý Vân Đẩu”.
Người đàn ông gầy lùn gật đầu: “Yeah, nhận được đơn lớn này thì hội Phù Tang chúng ta có thể xây dựng chỗ đứng ở Viêm Long rồi”.
Người áo đen nói: “Tổ trưởng, lần này chúng tôi đưa thức thần Đông Doanh Tứ Diện Thái Tàng đến, dù tên Lý Vân Đẩu đó có là Chân Quân thì chúng tôi cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết”.
Tổ trưởng đứng dậy, nói: “Không còn sớm nữa, mau hoàn thành nhiệm vụ đi”.
Trong nhà lớn của nhà họ Lý, Ngô Bình đang truyền thụ Đoàn Thể Thuật cho Lý Vân Đẩu thì bỗng nhiên dừng lại, nói: “Sao các anh lại đến đây?”
Hai mươi long vệ bỗng tập trung ở gần đó, Ngô Bình có thiết bị định vị trên người nên bất cứ lúc nào long vệ cũng có thể tìm được vị trí của anh.
“Anh Long, chúng tôi đến nhận lệnh”.
Ngô Bình nói: “Đến vừa đúng lúc, lát nữa sát thủ Đông Doanh xuất hiện thì các anh không cần nương tay, giết chết hết cho tôi”.
“Vâng”. Hai mươi long vệ đồng thanh đáp.
Những long vệ này thường xuyên được Ngô Bình chỉ bảo, cộng thêm việc uống nước thuốc biến đổi gen và có thêm áo giáp Long Nha hỗ trợ nên bây giờ thực lực của ai cũng đều đạt đến năng lực bán thần của nước Mễ.
Long vệ lập tức nấp vào các ngóc ngách, chuẩn bị phục kích kẻ địch sắp đến.
Mười mấy phút sau, không khí xung quanh liền có tiếng cười chói tai truyền đến, khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Lý Vân Đẩu chau mày, hỏi: “ Tiểu Bình, tiếng gì vậy?”
Ngô Bình: “Chắc là mấy người điên, không cần quan tâm đâu ạ”.
Bỗng nhiên mười trong số hai mươi long vệ xông về hướng phát ra tiếng cười.
Tám ninja đang chuẩn bị leo tường đột nhập vào, bỗng nhiên nhìn thấy mười bóng đen xông qua thì giật mình vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh và đồng thời rút đao phản công.
Đao vẫn chưa được rút ra khỏi vỏ thì cả tám người đã đầu rơi khỏi cổ. Máu trong họng phun cao đến hơn nửa mét.
Cách đó không xa, tên tổ trưởng kinh ngạc, hét lên: “Là cao thủ siêu cấp, rút”.
Gã ta vừa nói vừa phất tay, vứt ra một người giấy, người giấy đó xòe ra trên không trung rồi biến thành một tên mập bốn mặt, giống như bốn vận động viên sumo dính lại với nhau, rất đáng sợ.
Hắn ta hét lên rồi xông về phía long vệ.
Chính vào lúc đó, Viêm Dương liền ra tay, bao trọn lấy hắn ta bằng một tấm da người. Có điều, thực lực của Tứ Diện Thai Tàng rất mạnh, chớp mắt đã đẩy lớp da người ra, dùng tám cánh tay giữ chặt lấy da người, khiến Viêm Dương phải hừm lên khó chịu.
Lúc này Ngô Bình phất nhẹ tay, kéo Giảo Hồn liền bay ra. Bảo bối này đã từng giết vô số tà ma trên đảo Huyền Võ, thực lực tăng mạnh, nó bay về trước cắt một cái, một cái đầu của Tứ Diện Thai Tàng liền bị cắt đứt, hắn ta gào lên đau đớn, buông Viêm Dương ra ngay rồi quay đầu bỏ chạy.
Tiếc là đã muộn, kéo Giảo Hồn lại bay qua, cắt đứt thêm một cái đầu nữa, chỉ với vài lần như vậy, bốn cái đầu của Tứ Diện Thai Tàng đều rơi hết xuống đất, hắn ta không cách nào quan sát, chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ.
Các long vệ thì đuổi giết những sát thủ còn lại. Mấy người đó thấy đến cả Tứ Diện Thai Tàng cũng không phải đối thủ thì ai nấy đều sợ đến tái mặt, cuối cùng, ngoài tên tổ trưởng ra thì tất cả bọn họ đều bị long vệ giết hết.
Sở dĩ tên đó có thể trốn thoát được là vì Ngô Bình muốn giữ lại một người sống.
Lúc này, Ngô Bình lấy lò luyện Minh Thần ra, ném cả Tứ Diện Thai Tàng và bốn cái đầu của hắn vào trong. Lò luyện Minh Thần liền phun ra hơn một trăm viên đan dược, đấy là Sinh Mệnh Đan mang nguồn sức mạnh sinh mệnh.
Mắt anh sáng lên, sức sống của tên quái vật này vô cùng thâm hậu, không ngờ có thể tạo ra nhiều đan dược đến thế.
Anh phát cho mỗi long vệ một viên đan dược, cho Ảnh ba viên, Viêm Dương ba viên. Mọi người uống Sinh Mệnh Đan xong thì cảm giác như tăng thêm sức sống, ai cũng thích thú. Ngô Bình cất lò luyện Minh Thần lại, rồi ra sân vườn, mỉm cười, nói: “Ông nội, đây là đan mà cháu vừa luyện được, ông nếm thử xem”.
Anh vừa nói vừa đặt một viên Sinh Mệnh Đan vào miệng Lý Vân Đẩu. Lý Vân Đẩu giống như một đứa trẻ, nhai chóp chép vài cái rồi nói: “Không có vị gì cả, có loại nào ngọt không?”
Ngô Bình liếc mắt: “Ông nội, là Sinh mệnh đan đấy, uống nó vào thì ít nhất ông cũng có thể sống thêm một trăm tuổi nữa”.
Mắt Lý Vân Đẩu sáng lên, ông nói: “Thần kỳ vậy sao? Còn nữa không?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông nội, ông cần nó làm gì?”
Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên là đem tặng rồi. Ông có rất nhiều bạn già, ông muốn họ sống thêm vài năm để bầu bạn với ông”.
Ngô Bình lắc đầu, nhưng anh vẫn lấy ra mười viên Sinh Mệnh Đan, bỏ vào trong một cái bình nhỏ, rồi đưa cho Lý Vân Đẩu: “Ông nội, thứ này rất quý, chỉ cho những người bạn tốt nhất của ông thôi nhé”.
Lý Vân Đẩu mỉm cười, nói: “Ông biết mà”.
Bên khác, người đàn ông thấp bé đó khó khăn lắm mới chạy thoát, trong lòng vừa kinh sợ vừa tức giận, hắn ta nghiến răng nói: “Nghiêm Kim Lương đáng chết, mày đã khiến cho người của tao bị giết sạch hết, món nợ này tao phải tính với mày”.
Lúc này, Nghiêm Kim Lương đang đi tới đi lui, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, sao vẫn chưa có tin tức?
Bỗng nhiên, một người xông đến, đánh cho gã một bạt tai ngã lăn ra đất. Mặt Nghiêm Kim Lương liền sưng húp lên, gã ngạc nhiên nhìn về phía người đánh mình, đó là người đàn ông thấp gầy.
“Thằng khốn!”
Nghiêm Kim Lương phản ứng lại, giận dữ nói: “Mày là người của hội Phù Tang? Mày dựa vào đâu mà đánh tao?”
Người đàn ông thấp gầy nghiêm nghị nói: “Bên cạnh Lý Vân Đẩu có cao thủ cấp Tiên Quân, tại sao mày không nói cho bọn tao biết?”
Nghiêm Kim Lương tái mặt: “Cái gì? Tiên Quân? Không thể nào”.
Mặc dù Nghiêm Kim Lương là thương nhân nhưng cũng quen biết rất nhiều người tu hành, đương nhiên gã biết Tiên Quân là gì, càng biết rõ sự đáng sợ của Tiên Quân.
Người đàn ông thấp gầy hỏi với giọng đanh thép: “Mày có còn muốn giết Lý Vân Đẩu không?”
Nghiêm Kim Lương sợ đến ngây người, thất thần, run run nói: “Giết… Hay là không giết đây?”
Đối phương là Tiên Quân đấy, ngộ nhỡ ông muốn diệt nhà họ Nghiêm thì nhà họ Nghiêm sẽ tàn đời ngay và gã cũng sẽ tan thành mây khói.
Người đàn ông thấp gầy nheo mắt, nói: “Đưa năm mươi tỷ đô, tao giúp mày tiêu diệt chúng”.
Nghiêm Kim Lương giật mình: “Năm mươi tỷ?”
Người đàn ông thấp gầy cười lạnh lùng: “Hội Phù Tang của tao cung phụng một ma thần, chỉ cần mời được ma thần thì dù đối phương có mạnh đến đâu đi nữa cũng sẽ bị diệt. Có điều, muốn bọn tao mời thần ma thì ít nhất mày phải đưa năm mươi tỷ đô”.
Chương 948: Ôn Huyết thần chú
Nghiêm Kim Lương thật sự không còn đường lui nữa, dù gã dừng lại thì nhà họ Lý cũng sẽ không tha cho gã. Gã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định liều thêm phen nữa, liền nghiến răng: “Được, tao đồng ý”.
Người đàn ông thấp gầy lạnh lùng nói: “Trong vòng ba tiếng, mày phải chuyển tiền vào tài khoản của tao, đến giờ mà chưa thấy tiền thì mày tự chịu hậu quả”.
Gã ta nói xong thì nhún người, biến mất không thấy đâu.
Nghiêm Kim Lương vật vã bò dậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy cũng mặt mày trắng bệch.
Gã nghiến răng, rặn từng câu từng chữ: “Năm mươi tỷ, mọi người cùng nhau gánh vác”.
Đến lúc này rồi, không ai có thể đứng ngoài cuộc, thế là người một tỷ, người hai tỷ, năm mươi tỷ nhanh chóng được gom đủ, sau đó được chuyển vào tài khoản kia.
Trên một ngọn núi hoang ở Vân Đông, một luồng sáng đen bay đến, đáp xuống là một người đàn ông tóc bạc. Người đàn ông tóc bạc là cao thủ bậc nhất của hội Phù Tang, phó hội trưởng Aoki Shenba.
Aoki Shenba không biết bao nhiêu tuổi, ông ta hạ giọng nói: “Qủy Túc, ai mà lại phải dùng đến tượng Ma Thần?”
Người đàn ông thấp gầy quỳ dưới đất, cung kính đáp: “Thanh Mộc đại nhân, đối phương có tiên quân bảo vệ, hơn nữa người thuê đồng ý trả năm mươi tỷ đô, đấy là một khoản tiền lớn. Phải rồi, trước đó gã đã đưa cho chúng ta mười tám tỷ rồi”.
Aoki Shenba nói: “Sáu mươi tám tỷ đúng là một số tiền lớn. Ừm, có thể nhận vụ làm ăn này”.
Ông ta dừng lại rồi nói: “Mục tiêu ở đâu? Đưa tôi đi”.
“Vâng”.
Lúc này, Lý Vân Đẩu đã quay về nghỉ ngơi, Ngô Bình thì ngồi trong nhà lớn của nhà họ Lý, mở một bình rượu, cho người làm ít mồi, tự nhậu một mình.
Anh uống hết ba ly thì nói: “Không chừng lát nữa sẽ có cao thủ xuất hiện”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, có cần tìm trợ thủ không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Chuyện hôm nay bắt buộc phải tự mình đối mặt, dù đối phương có đưa một vạn người đến đây thì cũng không được xin viện binh bên ngoài”.
Ảnh: “Thiếu chủ, cậu có phương án ứng phó chưa?”
Ngô Bình nhìn lên tay mình, bình thản nói: “Không chừng hôm nay sẽ dùng đến ấn Thiên Sát này”.
Ấn Thiên Sát là chiêu chí mạng mà đại thần Côn Ngô cho anh, đủ để giết chết tiên quân, đánh trọng thương tiên tôn.
Một lúc sau, Ngô Bình bỗng mở mắt, nhìn về phía đông, sau đó bay qua.
Sau khi rời khỏi nhà mấy ngàn mét, anh liền gặp đối phương.
Aoki Shenba lơ lửng trên không, ông ta nhìn Ngô Bình, lạnh lùng hỏi: “Ông chính là tiên quân đó sao?”
Hiện tại Ngô Bình đã thay đổi khuôn mặt, dùng vẻ ngoài là một người đàn ông trung niên, anh thản nhiên nói: “Là tôi đây”.
Aoki Shenba hừm lên lạnh lùng, đưa con búp bê ngọc hình người màu đen lên, hét lớn: “Mời Ma Thần”.
“Ầm”.
Một luồng khí tức đáng sợ phát ra từ trong con rối ngọc, biến thành một đám mây đen, ngưng tụ thành một Ma Thần cao đến ngàn mét, khí thế ngút trời.
Ma Thần giẫm trên một con rắn lớn màu đen, hai mắt sáng như mặt trăng, mặt xanh mắt đỏ, tóc dài màu xanh tro, tung bay giữa trời.
Aoki Shenba cười lạnh lùng: “Chết trong tay Ma Thần được cung phụng bởi hội Phù Tang tôi cũng đủ cho ông tự hào rồi”.
Ma Thần đó đưa một ngón tay ra, ấn về phía Ngô Bình.
“Ầm ầm”.
Khí tức đáng sợ khiến người khác nghẹt thở, nhưng Ngô Bình vẫn không có vẻ gì sợ hãi. Anh nhìn ngón tay càng lúc càng to đấy rồi đưa bàn tay phải lên đỡ lấy.
“Ầm”.
Một luồng sáng vàng phát ra, sáng gấp mười lần mặt trời, khiến nửa cánh tay của Ma Thần lập tức nát vụn.
Cuối cùng Ngô Bình cũng dùng đến ấn Thiên Sát. Thực lực của Ma Thần đó rất đáng sợ, vượt qua cả tiên quân, có điều, ấn Thiên Sát vẫn làm hắn ta trọng thương.
Ma Thần thu lại thành một luồng khí đen, không ngừng gào thét.
Ngô Bình dùng ấn Thiên Sát nên cơ thể bị suy nhược nặng, nhưng khi anh uống một viên Sinh Mệnh Đan thì nguyên khí lập tức được bổ sung đầy đủ, thế là anh lại dùng kéo Giảo Hồn, giết chết Ma Thần đó.
Ma Thần bị thương nặng, thực lực không còn bao nhiêu nên bị cắt làm hai ngay.
Kéo Giảo Hồn bay tới bay lui, cắt Ma Thần thành từng đoạn, chẳng bao lâu thì hắn ta đã không còn động đậy được nữa.
Lúc này, Viêm Dương ra tay, xông về trước, dùng da người tóm lấy từng khúc của Ma Thần, ném vào lò luyện Minh Thần mà Ngô Bình đã chuẩn bị từ trước.
“Ầm”.
Lò luyện Minh Thần rung lắc nhẹ, hơn hai nghìn viên Sinh Mệnh Đan văng ra như mưa, mắt Ngô Bình sáng rỡ, anh vội vàng bắt lấy.
Aoki Shenba và Qủy Túc ở bên cạnh đều sợ đến ngây người, đứng im tại chỗ. Không ngờ Ma Thần lại bị giết, trời ơi, rốt cuộc anh là ai?
Ngô Bình vung tay, kéo Giảo Hồn liền cắt Aoki Shenba làm hai, khiến ông ta chết ngay tại chỗ.
Viêm Dương liền tóm lấy nguyên thần còn sót lại của ông ta, ném vào lò luyện Minh Thần, luyện thành ba mươi mấy viên Sinh Mệnh Đan.
Qủy Túc hoảng sợ, run lên cầm cập.
Ngô Bình nhìn gã ta cười: “Đừng sợ, tôi không giết ông. Nghiêm Kim Lương thuê ông giết người chắc cho ông không ít tiền nhỉ?”
Qủy Túc quỳ xuống đất, run run nói: “Đúng vậy, đã đưa cho tôi sáu mươi tám tỷ đô”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông hãy chuyển số tiền này vào tài khoản tôi chỉ định, tôi sẽ tha chết cho ông”.
Qủy Túc đâu dám từ chối, ngoan ngoãn gọi điện cho người chuyển tiền ngay.
Chưa đầy mười phút, tiền được chia thành hơn mười nghìn khoản, lần lượt được chuyển đủ vào tài khoản.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông hãy đến tìm Nghiêm Kim Lương, nói rằng phải thêm tiền. Nếu gã ta không thêm tiền thì các ông sẽ giết toàn bộ gia tộc của gã ta”.
Qủy Túc lắp bắp hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Đòi thêm năm mươi tỷ nữa. Dù gì thì cũng không bao nhiêu tiền”.
Qủy Túc nói: “Được, tôi nhất định sẽ làm theo”.
Ngô Bình: “Đừng nghĩ chuyện chạy trốn, tôi sẽ cho người giám sát ông”.
Anh nói xong thì nói với Viêm Dương: “Ngươi đi theo ông ta”.
Qủy Túc rời khỏi, gã ta đã kinh sợ, không dám dở trò gì mà đến tìm thẳng Nghiêm Kim Lương.
Lúc này đám người Nghiêm Kim Lương đang chờ tin tức.
Qủy Túc bỗng xuất hiện, lạnh lùng nói: “Bọn tao lại một lần nữa toàn quân diệt vong, đối phương đã biết mấy do bọn mày gây ra, anh ta cảnh cáo rằng, ngày mai sẽ giết hết cả tộc của bọn mày”.
Tất cả sợ đến ngớ người, giết hết cả gia tộc.
Nghiêm Kim Lương ngồi bệt xuống ghế lại, ánh mắt đờ đẫn, thầm nghĩ: “Thôi xong rồi”.
“Có điều”. Qủy Túc đổi giọng, tiếp tục nói: “Nếu bọn mày đưa thêm năm mươi tỷ nữa thì tao đảm bảo sẽ giết chết tên tiên quân đó”.
Mọi người đều thấy tuyệt vọng, đã mất sáu mươi tám tỷ rồi, giờ thêm năm mươi tỷ nữa thì hết sạch gia sản của bọn họ mất.
Nghiêm Kim Lương nghiến răng, hỏi: “Có chắc chắn thành công không?”
Qủy Túc thầm nghĩ “thành công được mới lạ”, gã ta nói: “Đương nhiên, tao đã thăm dò gốc gác của đối phương kỹ rồi, lần này ra tay thì tao chắc chắn một trăm phần trăm”.
Nghiêm Kim Lương hít một hơi thật sâu, nói với mọi người: “Các vị, lúc này chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, góp tiền đi”.
Cuối cùng Qủy Túc lại cầm đi năm mươi tỷ đô nữa. Lúc đi gã ta nói với Nghiêm Kim Lương: “Trước khi trời sáng tao sẽ quay lại”.
Đương nhiên Qủy Túc sẽ không quay lại, gã ta ra khỏi cửa thì đến gặp Ngô Bình ngay, sau đó chuyển năm mươi tỷ đô vào tài khoản được chỉ định.
Ngô Bình lấy được tiền thì luyện Qủy Túc thành con rối, giữ lại nhà họ Lý để giữ nhà.
Đến tờ mờ sáng, Qủy Túc vẫn chưa xuất hiện, Nghiêm Kim Lương tuyệt vọng, lẽ nào lại thất bại nữa sao?
Chính vào lúc đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt mọi người, không nói lời nào mà giật đứt ngay một lỗ tai của Nghiêm Kim Lương, sau đó vò trong tay, lẩm bẩm.
Người đàn ông trung niên chính là Ngô Bình đang dịch dung, bây giờ anh thi triển chú thuật của Âm Dương giáo, tên là thần chú Ôn Huyết, nguyền rủa ba đời nhà họ Nghiêm.
Khi thi triển thần chú Ôn Huyết này, cha, chú, ông nội, con trai, cháu của Nghiêm Kim Lương đều sẽ bị bệnh, và không cách nào chữa được, sống không bằng chết.
Đấy là cách mà Ngô Bình báo thù, anh muốn giết gà dọa khỉ, cho người trong thiên hạ biết, đắc tội với nhà họ Lý thì sẽ phải nhận hậu quả đáng sợ thế nào.
Chương 949: Nhà họ Nghiêm suy tàn
Nghiêm Kim Lương choáng váng hãi hùng, vội vàng rịt chặt vết thương, giọng run run: “Mày đang làm gì thế?”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Nhận lấy sự trừng phạt của Lý thị đi! Từ giờ, người của ba thế hệ nhà họ Nghiêm sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, không con không cái, người người đều bệnh nặng suy sụp!”
Nói rồi, anh lại lạnh lùng nhìn những người khác: “Trong vòng ba ngày, đám tòng phạm các người phải tới dập đầu bồi tội với nhà họ Lý, dâng lên một nửa tài sản, nếu không làm theo thì sẽ gặp kết cục y như nhà họ Nghiêm!”
Dứt lời, anh lập tức bay lên, nghênh ngang rời đi.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Phải dâng một nửa tài sản? Nếu không sẽ có kết cục giống nhà họ Nghiêm! Liệu nhà họ Nghiêm sẽ gặp tình cảnh người người sinh bệnh suy sụp, tuyệt tử tuyệt tôn như những gì chàng trai kia nói thật sao?
Nghiêm Kim Lương vừa sợ vừa hoảng, gã không quan tâm đến đám người kia mà vội vàng đáp máy bay quay về Thiên Kinh. Gã muốn gặp bố mình, ngài bộ trưởng hiện tại, vì gã tin chắc chắn bố gã sẽ có cách giải quyết.
Bộ trưởng Nghiêm năm nay 57 tuổi, ở độ tuổi này mà đã lên tới chức vị bộ trưởng cũng coi như khá trẻ. Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trước năm 60 tuổi thăng tiến thêm chút nữa, vào đến tầng lớp điều hành chính phủ.
Bộ trưởng Nghiêm tên là Nghiêm Tùng, trước giờ sức khỏe của ông ta rất tốt, thoạt nhìn cùng lắm chỉ tầm 50, ngoài ra ông ta còn uống một vài loại thuốc bổ.
Lúc này, ông ta đang luyện quyền trong sân thì đột nhiên thấy tim thắt lại, đau quặn từng cơn, đồng thời còn cảm thấy hoa mắt choáng váng, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Nghiêm bị dọa sợ, nhanh chóng vào phòng để chẩn trị cho ngài bộ trưởng. Nhưng kết quả chẩn đoán lại khiến ông rất kinh ngạc, cơ năng của các bộ phận trong cơ thể Nghiêm Tùng dường như đã già yếu chỉ trong thoáng chốc.
Tim của ông ta còn yếu hơn cả tim của ông cụ 80, mạch máu xơ cứng lão hóa, trong não còn có khối nhồi máu và xuất huyết, tim cũng bị nhồi máu, trong phổi có nhiều u hạch, dạ dày viêm nặng, còn suy thận độ 3.
Tựu chung cứ như thể Nghiêm Tùng đã trúng phải lời nguyền nào đó, từ một người đang vô cùng khỏe mạnh chỉ thoáng chốc đã bệnh tật đầy mình không thể cứu nổi.
Vừa mới hồi phục được một chút, Nghiêm Tùng liền run run cất lời: “Tôi bị sao vậy?”
Ông ta rất tuyệt vọng, vì đang làm trong bộ máy nhà nước nên tuyệt đối không thể gặp chuyện gì, bằng không thì dù năng lực giỏi và giao thiệp rộng đến mấy cũng sẽ mất sạch.
Bác sĩ gia đình không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành im lặng hồi lâu.
Nghiêm Tùng càng cuống hơn: “Nói đi, rốt cuộc tôi thế nào?”
Bác sĩ đáp: “Ngài bộ trưởng, bệnh của ngài chỉ e không thể cứu nổi nữa, từ giờ trở đi ngài chỉ có thể nằm nghỉ ngơi tại giường”.
“Không thể nào, ngày nào tôi cũng rèn luyện sức khỏe, sao lại bị bệnh được!” Ông ta hét to, nhưng vì tỳ khí bất túc nên thoạt nghe chẳng lộ ra chút khí thế nào.
Đúng lúc này, Nghiêm Kim Lương chạy xộc vào, quỳ sụp xuống đất: “Con xin lỗi bố, tất cả đều là lỗi của con!”
Nghiêm Tùng nhìn chằm chằm con trai mình: “Con đã làm gì?”
Nhìn người cha già yếu của mình, khuôn mặt Nghiêm Kim Lương giàn giụa nước mắt nước mũi, gã kể lại đầu đuôi sự việc.
“Nhà họ Lý? Sao bọn họ lại dám chống đối nhà họ Nghiêm chúng ta?”, Nghiêm Tùng cảm thấy quá khó tin, song sau đó lại nảy sinh nỗi sợ hãi cùng cực.
“Tiên Quân?! Nói vậy tức là đối phương đang trả thù chúng ta?”
Đúng lúc này, thư ký đưa điện thoại tới, vẻ mặt nặng nề cất lời: “Sếp, cậu cả đổ bệnh, vừa ngã xuống liền trở thành người thực vật, hiện giờ đang dốc toàn lực cấp cứu!”
Nghiêm Tùng kinh hãi: “Gì cơ?!”
Thư ký cúi thấp đầu: “Còn nữa, con trai của cậu cả cũng đột nhiên được chẩn đoán mắc bệnh nặng”.
Nghiêm Tùng đau xót trong lòng: “Trời ơi! Thế này là muốn cả nhà họ Nghiêm diệt vong mà!”
Ông ta còn chưa nói xong thì lại có một người khác chạy xộc vào phòng: “Ngài bộ trưởng, cậu hai đang họp thì đột nhiên trúng gió, hiện vẫn đang cấp cứu. Cả con của cậu hai cũng thình lình lên cơn co giật liên tục trong lúc ra ngoài với bạn gái, còn tự cắn trúng lưỡi mình, chảy quá nhiều máu, hiện thời đang được cấp cứu khẩn cấp”.
Trong lòng Nghiêm Kim Lương sợ hãi tột độ, gã run giọng cất lời: “Bố, con sẽ đi xin nhà họ Lý tha cho chúng ta”.
Nghiêm Tùng hít sâu một hơi: “Cầu xin cũng vô ích thôi, đưa điện thoại cho bố, bố muốn mời vị kia ra mặt giúp!”
Người Nghiêm Tùng muốn mời chính là Thánh Nhân, bởi vì ông ta cũng được coi như một thành viên của tập đoàn Thánh Nhân, ông ta tin Thánh Nhân sẽ không vứt bỏ mình.
Điện thoại vừa được kết nối, bên kia đáp sẽ điều tra luôn. Nhưng chỉ một lát sau đã thấy gọi lại, đối phương lạnh lùng nói: “Nghiêm Tùng, ông đắc tội với người không nên đắc tội, đến Thánh Nhân cũng không thể nào cứu được ông, tự cầu phúc đi”. Sau đó lập tức dập máy luôn.
Nghiêm Tùng sững người, sau đó cảm thấy tuyệt vọng tột độ, đến cả Thánh Nhân cũng không đồng ý giúp đỡ, nhà họ Nghiêm tiêu tùng thật rồi!
Quả thật nhà họ Nghiêm đã hoàn toàn sụp đổ, vừa sang ngày hôm sau, vì sức khỏe không ổn nên Nghiêm Tùng bị ép phải từ chức bộ trưởng. Tiếp theo đó còn bị nhiều thế lực khác nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, sản nghiệp của nhà họ Nghiêm bị điều tra vì nhiều nguyên nhân, thậm chí còn tra ra được Nghiêm Tùng có nhúng tay trong chuyện này.
Hai ngày sau, Nghiêm Tùng không chịu nổi đả kích nên đã qua đời. Nhà họ Nghiêm mất đi chỗ dựa, lập tức trở thành miếng mồi béo bở trong mắt rất nhiều người, hết người này tới người khác ai cũng muốn tranh giành, mới một thời gian đã “ăn” sạch sành sanh nhà họ Nghiêm, chẳng chừa lại mảnh vụn nào.
Cả Vân Đông chấn động khi nghe tin này, đám người cùng tham gia đối phó nhà họ Lý đều sợ đến mất mật, vội vàng mang theo sổ sách công khai sản nghiệm đến nhà họ Lý dập đầu bồi tội.
Trong sân nhà họ Lý có rất nhiều người đang quỳ gối, hai tay họ nâng cao sổ sách, cả người không kìm được run rẩy.
Nhà họ Lý này quá mức đáng sợ, đến cả thế lực lớn mạnh như nhà họ Nghiêm mà còn bị diệt vong chỉ trong ngày một ngày hai, vậy nên sao bọn họ có thể chống lại được chứ?
Cùng hôm đó, thương hội Vân Đông do ba mươi hai gia tộc góp vốn được thành lập, bầu Lý Vân Đẩu lên làm hội trưởng. Ba mươi mốt nhà còn lại bỏ ra tổng cộng ba trăm tỉ, nhà họ Lý góp hai trăm tỉ, thành lập nên tập đoàn Đại Thương Vân Đông.
Tập đoàn Đại Thương lần lượt thiết lập các loại hạng mục như ngân hàng, bảo hiểm, công ty bất động sản. Nhưng ngoài nhà họ Lý thì những người khác chỉ nắm lượng cổ phần rất nhỏ, cộng lại chưa đến 10%, một mình nhà họ Lý chiếm 90% cổ phần.
Rõ ràng 31 nhà còn lại phải chịu thua thiệt, nhưng bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận điều đó. Thành lập tập đoàn Đại Thương vốn dĩ chính là thủ đoạn để nhà họ Lý danh chính ngôn thuận chiếm lấy tài sản của đám người kia.
Tất nhiên Lý Vân Đẩu cũng đã lên tiếng, chỉ cần đám người kia thể hiện tốt thì sau này nhà họ Lý sẽ dẫn bọn họ cùng đi đến tương lai huy hoàng.
Rắc rối của nhà họ Lý đã được giải quyết hoàn toàn. Nhưng so với những rắc rối đó, điều Ngô Bình quan tâm hơn cả chính là chuyện dời mộ.
Anh tìm chuyên gia công trình thổ mộc tới, nhờ có sự trợ giúp của họ mà chỉ trong ba ngày đã hoàn thành bản quy hoạch của cục Vạn Long Triều Thánh.
Nhất thời, danh tiếng của nhà họ Lý nổi bật hẳn lên, ai ai cũng biết nhà họ Lý thâm sâu khó lường, không được phép động chạm. Đến cả nhánh con Nghiêm gia của Thánh Nhân cũng đã suy tàn thì làm gì có ai chống lại được đây?
Ngô Bình ở Vân Đông thêm bảy ngày, đến ngày thứ tám mới quay về Vân Đỉnh.
Trong mấy hôm anh ra ngoài, thành phố Vân Đỉnh đã phát sinh biến đổi long trời lở đất, bản quy hoạch tổng thể chính thức được đưa ra, gần tám mươi phần trăm diện tích Vân Đỉnh được gộp vào khu Hưng Long.
Mục tiêu phát triển của khu Hưng Long là trở thành trung tâm công nghiệp quốc gia về y học, nguồn năng lượng mới và chất bán dẫn. Trong tương lai, ba loại xí nghiệp đi theo định hướng này sẽ được miễn thuế ba năm và vay vốn với lãi suất thấp trong vòng năm năm.
Hiện giờ La Duy Khang đang giữ chức vị cao thứ hai của khu vực này, còn người đứng đầu là một vị tỉnh trưởng được thuyên chuyển từ tỉnh khác tới.
Việc khởi công xây dựng các xí nghiệp của Ngô Bình đều đang tiến triển vô cùng thuận lợi.
Chương 950: Pháp thuật sơ thành – Đồ Long Trảm
Lý Mai cũng đang ở Vân Đỉnh. Nhờ có sự tác động của cô mà tập đoàn Lý thị và tập đoàn Hắc Đế dưới quyền quản lý của Hắc Thiên Giáo cùng bỏ vốn thành lập một quỹ đầu tư.
Trong quỹ đầu tư đó, tập đoàn Lý thị nắm giữ 20% cổ phần, tập đoàn Hắc Đế nắm 20%, Ngô Bình giữ 50, 10% còn lại do nhóm Lý Nghiễm Long, Đào Như Tuyết, Lãnh Như Yên, Chu Thanh Nghiên, Diệp Huyền và Từ Quý Phi nắm giữ, mỗi người họ đều góp hoặc ít hoặc nhiều tiền bạc vào quỹ.
Quỹ đầu tư được đặt tên là Quỹ đầu tư phát triển Viêm Long, với số vốn lên đến 2500 tỉ.
Ngày về nhà, Ngô Bình đã tiện tay cải tạo luôn bố cục phong thủy của khu Hưng Long. Vì có nhiều công trình cần xây dựng nên phải cho nổ tung mấy ngọn núi, đào thêm mấy con sông, đồng thời triển khai công tác xanh sạch hóa trên diện rộng.
Phù sa không chảy ruộng ngoài, bởi vậy anh bèn gọi mấy người quen như Trương Bảo Thắng, Tần Nhược Vũ tới, để bọn họ phụ trách hạng mục công trình. Công trình lớn có giá trị mấy chục tỉ như thế, chỉ chia bừa vài phần lợi nhuận thôi thì bọn họ cũng đã có vài trăm triệu.
Vì thế, tuy Lý Mai tuyên bố với bên ngoài rằng tập đoàn Lục Hóa Vân Đỉnh là một tổ chức từ thiện, tương lai sẽ đóng góp 50 tỉ để tập trung vào vấn đề xanh sạch hóa và bảo vệ môi trường của Vân Đông, thậm chí là cả Viêm Long.
Sau khi thành lập tập đoàn cũng nên nhiên thể thay đổi luôn bố cục phong thủy của thành phố Vân Đỉnh, sửa đổi thế phong thủy Tam Tinh Ánh Nguyệt thành Thất Tinh Long Vương để đem lại nhiều lợi ích nhất cho nhà họ Lý.
Hôm sau, Ngô Bình đăng nhập diễn đàn Thần Huy. Hiện giờ trong tay anh có không ít Sinh Mệnh Đan nên dự tính bán bớt một phần. Sinh Mệnh Đan này có thể làm tăng Sinh Mệnh Nguyên Lực, coi như một thứ bảo vật vô giá, thế nên giá cả của nó cũng cực kỳ cao.
Anh lướt một lát, tập trung tìm kiếm những bài viết muốn mua đồ của người dần cạn kiệt sinh mệnh hoặc người sắp chết già. Loại Sinh Mệnh Đan này có thể giúp họ khôi phục lại trạng thái tráng niên trong tình trạng đang chết dần chết mòn.
Hầu hết các bài viết tìm mua đều treo giá khá cao, ít nhất cũng tầm 2 tỉ đô la. Thế rồi anh nhận nhiệm vụ của một bài đăng đề giá 3,5 tỉ đô.
Tiếp đó, anh sai người đưa đan dược đến địa điểm được chỉ định sẵn, giao cho nhân viên chuyển phát của diễn đàn. Anh muốn tạo dựng thanh danh nhờ số Sinh Mệnh Đan này, để tương lai có thể trực tiếp đấu giá Sinh Mệnh Đan trên diễn đàn Thần Huy.
Ngô Bình ở trong nhà mấy ngày liền tiếp tục tu luyện Như Lai Thần Công, cố gắng luyện thành công Đồ Long Thất Thức. Uy lực của Đồ Long thuật cực lớn, nếu như tu luyện thành công, anh mơ hồ cảm nhận được bản thân hoàn toàn thông qua pháp bàn để cố định bảy thức Đồ Long kia trở thành thuật pháp của chính mình.
Anh tự nhốt mình trong phòng, cho tới tận đêm khuya, từ trong phòng bỗng phát ra tiếng vang trầm. Sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt mạng theo ý cười, bởi thuật pháp đã thành công.
Thần Chiếu đang ở cách anh không xa liền vội vàng chạy tới, nói: “Chủ nhân lại luyện thành thần công rồi à?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi đã luyện thành một loại thuật pháp đệ nhất, có tên Đồ Long Trảm”.
Thần Chiếu kinh ngạc sững sờ: “Chủ nhân, Nhân Tiên cũng tu luyện pháp thuật thành công ư?”
Đến cả Địa Tiên như ông ấy cũng không dám tự nhận mình đã luyện thành công pháp thuật.
Ngô Bình: “Tôi ngưng tụ được pháp bàn thượng thừa, đương nhiên có thể có pháp lực”.
“Pháp lực” mà Ngô Bình nhắc đến chính là vận hành sức mạnh theo những quy tắc nhất định, bộc phát, tác dụng, cuối cùng tạo thành hiệu quả như pháp thuật.
Dứt lời, Ngô Bình liền vung tay lên, pháp lực mạnh mẽ tràn ra từ trong cơ thể, một vòng sáng vàng xoay tròn với tốc độ cực nhanh và chém thẳng vào không trung. Trên bầu trời có đám mây lững lờ trôi, kim quang lao vút tới, hệt như một lưỡi đao giết sạch hết thảy chém đám mây kia thành hai nửa.
Thần Chiếu hít sâu một hơi, hô to: “Giỏi quá!”
Ngô Bình thu tay về, nói: “Đây chính là Đồ Long Trảm mà tôi mới luyện thành công, hiện tại vẫn khá đơn giản, tiếp theo đây tôi sẽ không ngừng hoàn thiện nó”.
Ngô Bình biểu diễn Đồ Long Trảm xong thì Cương Tử cầm di động chạy tới, đưa cho anh: “Điện thoại của cảnh sát Chu ạ”.
Ngô Bình cầm điện thoại, cất lời gọi: “Nhược Tuyết”.
Chu Nhược Tuyết: “Anh có rảnh không Ngô Bình?”
Ngô Bình nói: “Rảnh. Có chuyện gì sao?”
Chu Nhược Tuyết: “Đêm nay bọn em có một hành động vô cùng quan trọng, đó là bắt giữ một tập đoàn tội phạm. Tập đoàn kia rất tà đạo, lần trước bọn chúng đã khiến mấy chục cảnh sát bị thương. Nếu như động thủ thì chúng sẽ bóp nát ngọc thạch, rồi có được sức mạnh rất lớn, chạy nhảy như bay, đến cả súng đạn cũng chẳng thể bắn trúng nổi”.
Trong lòng Ngô Bình khẽ động: “Những chuyện này không phải cũng do mấy người các em quản lý luôn đấy chứ?”
Chu Nhược Tuyết: “Em muốn kéo những kẻ đó ra, để chúng chịu sự trừng trị của pháp luật”.
Ngô Bình đang tính tới Ủy ban Nhân dân Tỉnh để tìm Chu Thanh Nghiên, thế nên bèn nói: “Được, vậy tối nay anh có thể giúp sức”.
Chu Nhược Tuyết cười đáp: “Cảm ơn anh!”
Hiện giờ trời cũng đã tối, Ngô Bình lười lái xe nên bay thẳng về phía Ủy ban Nhân dân Tỉnh.
Chu Nhược Tuyết đang chủ trì cuộc họp Cảnh sát tại Ủy ban, cô chính là người phụ trách hành động lần này.
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Ngô Bình nghênh ngang đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Nhược Tuyết.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều ngẩn ra, thầm nghĩ người vừa tới là ai mà lại tự tiện đến mức phớt lờ việc phó giám đốc Cảnh sát Chu đang chủ trì cuộc họp?
Chu Nhược Tuyết đã lập công lớn trong lần phá án trước, thế nên hiện giờ vinh dự thăng lên chức phó giám đốc Cảnh sát, chuyên trách phá các vụ trọng án. Tất cả các vụ án lớn có tính chất nghiêm trọng trong tình đều do cô phụ trách.
Chu Nhược Tuyết cười nói: “Giới thiệu qua với mọi người, đây chính là chuyên gia Ngô mà tôi mời tới”.
Cô không nhắc tới thân phận cụ thể của Ngô Bình mà chỉ nói anh chính là chuyên gia mình mời tới giúp đỡ.
Ngô Bình gật đầu với những người khác: “Chào mọi người, tôi là Ngô Bình, tới để giúp đỡ phó giám đốc Chu phá án”.
Chu Nhược Tuyết lại nói: “Được rồi, mọi người đều đã tới đông đủ, giờ tôi sẽ nói sơ qua về hành động lần này…”
Lúc nghe xong, Ngô Bình mới biết được đây quả thật chính là một vụ án lớn. Một năm trước, tổ chức tội phạm kia đã thành lập một thôn nhỏ nào đó, tiếp theo nhanh chóng phát triển khuếch đại, hiện giờ đã có hơn ba nghìn thành viên, số thành viên chủ chốt là hơn một trăm người, phạm vi hoạt động của bọn chúng có liên quan đến ba thành phố lớn xung quanh Ủy ban Tỉnh.
Đám tội phạm đó ngang ngược bất chấp pháp luật, không chỉ ngang nhien đối đầu với cơ quan vũ trang, còn đánh chết và khiến rất nhiều người bị thương. Dân chúng nơi đây tức giận mà chẳng dám nói ra, có những người bị áp bức quá quắt quá nên đã rời bỏ quê hương mà ra ngoài mưu sinh.
Chu Nhược Tuyết nói xong liền nhìn về phía Ngô Bình: “Chuyên gia Ngô, anh có ý kiến gì không?”
Ngô Bình vẫn nâng chén trà chậm rãi uống, nghe thấy câu hỏi của Chu Nhược Tuyết bèn ngẩng đầu, đáp: “Tôi khuyến nghị nên hủy bỏ hành động”.
Chu Nhược Tuyết sững sờ: “Hủy bỏ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tốt nhất nên giao lại vụ án này cho Thần Võ Ti hoặc Thiên Long xử lý”.
Một nam cảnh sát không nhịn được bất bình: “Chúng tôi tốn mấy tháng mới thu thập được chứng cứ của vụ án này, không thể chuyển giao cho bên khác được”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi biết các anh sốt ruột muốn lập công, không muốn bỏ dở giữa chừng”.
Chu Nhược Tuyết cười hỏi: “Chuyên gia Ngô, thêm cả anh mà cũng không phá được sao?”
Ngô Bình đáp: “Không muốn hủy bỏ nhiệm vụ cũng được, nhưng nhất định phải làm theo sự chỉ đạo của tôi”.
Chu Nhược Tuyết nói: “Được. Vậy anh cứ nói đi, chúng ta nên hành động thế nào?”
Ngô Bình: “Đầu tiên, số nhân viên đi theo tôi chấp hành nhiệm vụ không được quá năm người, những người còn lại rút về sau một cây số để chờ tin tức”.
Chu Nhược Tuyết ngẫm nghĩ: “Được, em đồng ý”.
Ngô Bình: “Thứ hai, những người đi theo tôi bất kể nhìn thấy gì thì cũng không được kinh hoảng, hết thảy đều phải hành động theo sự chỉ đạo của tôi”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu cười: “Em có thể đồng ý với anh cả chuyện này nữa”.
Ngô Bình: “Điều thứ ba. Trong hành động lần này, tất cả đồ vật mà mọi người tìm ra đều thuộc về tôi. Tất nhiên, tôi không cần tiền”.
Trong phòng họp có một cô gái vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài xinh đẹp còn hơn cả Chu Nhược Tuyết vài phần. Điều đặc biệt nhất chính là cô gái kia có một đôi chân cực kỳ thon dài.
Ba điều kiện mà Ngô Bình đưa ra khiến cô gái xinh đẹp này cảm thấy không thoải mái, chỉ là một chuyên gia nho nhỏ mà cũng dám hạch sách như vậy! Cô gái không thể nhịn nổi nữa, bèn cất lời: “Chuyên gia Ngô, theo quy định, tất cả tài sản phi pháp của đám tội phạm đều phải nộp lên quốc gia!”
Đột nhiên có người đứng ra phản bác, song Ngô Bình không hề ngại ngùng, anh chỉ mỉm cười, tiếp tục nhấp trà.
Chu Nhược Tuyết ho khẽ một tiếng, cất lời: “Chu Nhan, pháp luật là vật chết, còn người thì sống. Nếu chuyên gia Ngô có thể giúp chúng ta phá án, thì không cần để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này làm gì”.