Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1936: An Điệp Y

Người đàn ông kêu lên thảm thiết, cả gương mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất, máu bắn ra tung tóe, ngất tại chỗ.

Lúc này một cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp quần áo xộc xệch ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Ngô Bình đột nhiên xuất hiện.

Ngô Bình nhìn cô ta: “Cô không sao chứ?”

Cô gái vội chỉnh lại quần áo nói: “Cảm ơn anh đã cứu giúp, tôi không sao”.

Ngô Bình gật đầu rồi xoay người định đi, vừa đi được mấy bước, cô gái bỗng kêu lên một tiếng đau đớn.

Anh chỉ có thể đứng lại, xoay người lại nhìn thì thấy chân trái của cô gái đã bị bong gân. Hóa ra thực lực của cô ta không bằng sư huynh Hàm, vừa rồi khi giãy giụa, chân trái của cô ta đã bị thương rất nặng, cánh tay cô ta cũng đầy vết bầm tím.

Ngô Bình thấy cô ta chật vật đứng dậy, lặng thinh vài giây rồi nói: “Tôi chữa trị giúp cô”.

Anh bước đến trước mặt cô gái nói: “Ngồi xuống đi”.

Cô gái nghe lời ngồi xuống, hai tay Ngô Bình ấn chặt vào chân cô ta, cân nhắc một lúc rồi bỗng dùng sức, sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc”, giờ đây cô gái đã có thể đi lại bình thường.

Cô ta kêu lên một tiếng, sau đó không còn cảm thấy đau nữa.

Ngô Bình lại lấy Linh Lực xoa bóp cho cô ta vài cái để đả thông kinh mạch bị tắc, cô gái cảm thấy dưới chân khá ấm áp, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, hỏi: “Anh tên gì thế?”

“Tôi là Lý Huyền Bình”.

Cô gái: “Hóa ra anh chính là anh Lý, đứng đầu trong các người mới”.

Ngô Bình nói: “Không dám nhận danh hiệu này, đại hội chỉ vừa mới bắt đầu”.

Cô gái cười nói: “Ngay cả môn chủ cũng cực kỳ quan tâm đến anh, người đứng nhất chắc chắn là anh rồi. Tôi tên là An Điệp Y, cảm ơn anh đã cứu giúp”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Được rồi, cô đi vài bước xem thử”.

Nói rồi anh buông chân của An Điệp Y ra.

An Điệp Y đi qua đi lại vài bước, ngạc nhiên nói: “Đỡ hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh”.

Ngô Bình: “Vậy tôi đi trước đây”, nói rồi anh xoay người đi.

An Điệp Y vội gọi lại: “Chúng ta có thể đi chung không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên đi chung với tôi, có không ít người đang nhắm vào tôi, đi với tôi thì cô sẽ rất nguy hiểm”.

Cô gái sửng sốt, nhưng sau đó cô ta cắn răng nói: “Anh gặp nguy hiểm, tôi càng nên ở lại bên cạnh anh chứ”.

Ngô Bình không khỏi bật cười: “Tôi có thể bị họ trừ khử, đến lúc đó e là kết cục của cô cũng không tốt, cô không sợ sao?”

An Điệp Y cắn răng nói: “Đương nhiên là tôi sợ chết rồi, nhưng mạng của tôi là do anh cứu về, nếu tôi chết cũng xem như đã báo đáp anh rồi”.

Sự can đảm của cô gái này khiến Ngô Bình phải nhìn bằng con mắt khác, anh mỉm cười nói: “Được thôi, nếu cô đã cố chấp như vậy thì đi theo bên cạnh tôi là được”.

An Điệp Y mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh”.

Lúc này, Ngô Bình đạp cho “Sư huynh Hàm” nằm dưới đất tỉnh lại, hắn trợn to hai mắt quát: “Mày dám đánh lén tao, nhà họ Hàm tao nhất định sẽ không tha cho mày”.

“Bốp!”

Ngô Bình lại đá một cú vào đầu hắn làm hắn ngất đi.

An Điệp Y hơi lo lắng nói: “Nhà họ Hàm là một trong mười gia tộc lớn của loài người, thực lực vô cùng mạnh, anh đắc tội với hắn vì tôi, Điệp Y cảm thấy bất an”.

Ngô Bình cười nói: “Mặc dù hắn là mười gia tộc lớn gì đó, lúc này hắn là thứ tôi có thể tùy ý xử lý”.

Nói rồi anh giơ tay tháo đồ trên người sư huynh Hàm ra, một chiếc nhẫn trên tay hắn đã thu hút sự chú ý của Ngô Bình, sau khi tháo ra anh quan sát một hồi mới biết đó là pháp khí không gian.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy pháp khí không gian ở thế giới này. Nghe Truy Điện nói, chỉ có tu vi đến cảnh giới lớn thứ hai mới có cơ hội có pháp khí không gian.

“Quả nhiên là gia tộc lớn giàu có, có cả nhẫn không gian”. Anh thử mở chiếc nhẫn bằng Linh Lực.

An Điệp Y vội nói: “Công tử, đừng động vào nó…”

Thế nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình đã đưa Linh Lực vào bên trong, cấm chế trong chiếc nhẫn này giống giấy dán, bị phá vỡ ngay lập tức, Chân Linh của Ngô Bình đi vào trong chiếc nhẫn không gian, phát hiện ra rất nhiều thứ .

Anh khẽ cười rồi ném hết những thứ mình đem theo vào trong đó, sau đó đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.

Thấy anh dễ dàng phá giải chiếc nhẫn không gian của gia tộc lớn, An Điệp Y ngạc nhiên nói: “Sao công tử có thể làm được? Bình thường chỉ có những cao thủ ở hậu kỳ đại cảnh giới thứ hai mới có cơ hội phá giải cấm chế trong chiếc nhẫn này”.

Ngô Bình nói: “Vậy à? Nhưng tôi không thấy khó khăn gì cả”.

An Điệp Y cảm khái: “Thảo nào công tử lại được xem trọng như vậy, thực lực đúng là thâm sâu khó lường”.

Ngô Bình: “Được rồi, chúng ta phải bắt đầu tìm kiếm rồi. À phải rồi cô Điệp Y, cô biết bao nhiêu điều về cửa ải đầu tiên này?”

An Điệp Y: “Cửa ải đầu tiên được gọi là Sương Mù. Nơi này đều bị sương mù bao phủ, hơn nữa có rất nhiều nguy hiểm ẩn giấu trong sương mù. Nếu không phải là người có thực lực vô cùng mạnh thì sẽ không dám đến đây một mình. Hầu hết mọi người đều tụ thành một nhóm mười mấy người, thậm chí là mấy chục người để đi thăm dò, hơn nữa tốc độ thăm dò rất chậm, ưu tiên an toàn trước”.

Ngô Bình: “Làm thế nào mới được xem là qua cửa?”

An Điệp Y: “Nếu có thể ra khỏi sương mù là có thể tìm được lối vào của cửa ải thứ hai”.

Ngô Bình: “Hóa ra lối vào của cửa ải thứ hai nằm ở cửa ải này”.

An Điệp Y: “Ừ, theo kinh nghiệm tìm kiếm trước kia, trong sương mù không chỉ có nguy hiểm, mà còn ẩn giấu các loại vật báu, chỉ có người dũng cảm và có thực lực mạnh mới có cơ hội có được chúng”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bắt đầu tìm thôi”.

Nói rồi anh và An Điệp Y đi về phía trước. Đi được vài bước, anh mở Chân Linh ra để thăm dò trong sương mù.

Lúc này có thể thấy Chân Linh mạnh hơn Linh Niệm, nếu sử dụng Linh Niệm, anh cùng lắm chỉ có thể tìm kiếm trong vòng mấy mét, nhiều nhất là mười mét. Nhưng nếu dùng Chân Linh thì anh có thể kiểm tra được rõ tình trạng trong đường kính hai ba trăm bước, làm giảm đáng kể nguy cơ bị trúng chiêu của họ.

Ngô Bình đi về một hướng theo trực giác, đi được mười lăm phút, anh phát hiện phía trước có một loại dây leo bò trên mặt đất, cảm thấy khá lạ bèn dừng lại nói: “Cô Điệp Y, tôi đi xem thử loại dây leo kỳ quái phía trước, cô đứng đây đợi tôi”.

Vừa nghe là dây leo, An Điệp Y vội hỏi: “Công tử, đám dây leo này có phải có màu đỏ máu không? Lá thì giống tay người?”

Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, cô từng nhìn thấy rồi?”

Sắc mặt An Điệp Y hơi tái, vội kéo anh lại: “Đừng đi! Đây là dây leo ăn thịt người, nó đã từng ăn thịt rất nhiều người, có người chạy thoát được cũng bị mất tay thiếu chân”.

Ngô Bình: “Mạnh vậy sao? Nhưng tôi ngửi được dược tính đặc biệt trong nó, hay là đi xem thử ra sao”.

Anh tiếp tục đi về phía trước khiến An Điệp Y lo lắng đến mức giậm chân.

Đi được một đoạn, không xa phía trước là loại cây leo màu đỏ. Anh vừa bước đến gần, năm dây leo lập tức bay đến quấn lấy chân và người anh.

Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, linh binh trong tay lướt qua, dây leo đó lập tức bị chém rơi xuống đất, nhánh dây leo còn thừa vội rụt về.

Anh nhặt một nhánh dây leo bị đứt từ dưới đất lên, chỗ bị đứt chảy ra chất dịch giống máu. Anh liếm thử, cảm nhận được dược lực bên trong đó.

Kết quả anh phát hiện trong chất dịch của dây leo này có ba loại độc, bốn loại dược có lợi, có thể cho sử dụng làm thuốc.

“Bốn loại dược lực này có thể tăng cường thể chất, nâng cao tinh thần”, anh lập tức dùng linh binh chém đứt dây leo này.

Không lâu sau anh đã cắt đi mấy trăm cân nhánh dây leo rồi bỏ vào chiếc nhẫn không gian. Lại nhìn dây leo dưới đất đã sợ tới mức co rụt lại thành một quả cầu, cách xa Ngô Bình, không dám đến gần.
Chương 1937: Lò luyện đan

Ngô Bình lao xộc tới chỗ dây mây, cười nói: “Ngại quá, đắc tội rồi”. Sau đó, anh quay lại bảo An Điệp Y tiếp tục thăm dò.

An Điệp Y thấy anh bình an quay lại thì mới vơi bớt nỗi lo, cô ta hỏi qua tình hình, biết được Ngô Bình đã chặt kha khá dây mây, nhất thời cảm thấy anh còn đáng sợ hơn cả đám dây leo!

Ngô Bình giải thích: “Đám dây leo kia là đồ tốt đấy, lúc nào về có thể dùng nó để luyện chế đan dược”.

Hiện giờ anh đã sở hữu Chân Linh, thế nên đã có thể luyện đan được rồi. Có điều, tạm thời anh vẫn chưa tìm được lò luyện đan nào phù hợp.

Đi thêm một lát nữa, ánh mắt Ngô Bình đột nhiên sáng lên, anh cười nói: “Đúng là đang cần cái gì thì nó tự đưa tới cửa, hình như phía trước có một lò luyện đan!”

An Điệp Y kinh ngạc hỏi: “Có lò luyện đan à?”

Ngô Bình gật đầu, nói: “Cơ mà xung quanh lò luyện đó có đến bốn cương thi”.

An Điệp Y: “Vậy phải làm sao?”

Ngô Bình: “Muốn lấy được lò luyện đan, cũng chỉ còn cách diệt cương thi”.

Dứt lời, anh sải bước về phương hướng có lò luyện đan.

Lúc tới gần lò luyện trong bán kính hai mươi bước, bốn cương thi kia đột nhiên bật dậy, lao vồ về phía anh như sấm chớp. Rõ ràng cả bốn cương thi đều được hình thành sau khi cường giả đại cảnh giới tầng thứ hai chết đi, sức chiến đấu mạnh kinh ngạc.

Ngô Bình cầm linh binh, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu anh, đánh về phía đám cương thi, đó chính là linh thuật Truy Hồn Thủ tầng bảy!

“Ầm!”

Cả bốn cương thi đều bị đánh bay, nhưng bọn chúng lại bật dậy lần nữa, tiếp tục lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình nhíu mày: “Vẫn đánh được cơ à! Nhất Kiếm Khai Sơn, phá!

Anh vung đoản kiếm, nó trở thành trường kiếm, kiếm quang quét qua, cả bốn cương thi đều bị chặt đứt đôi.

Ngô Bình chém chết bốn cương thi chỉ bằng một kiếm, khiến An Điệp Y cũng phải choáng ngợp.

Anh thu kiếm, bước tới xem xét tình trạng của đám cương thi, thấy chúng nó im lìm thì mới tiến lại gần lò luyện đan.

Bên trên lò luyện đan phủ đầy bùn, còn phía dưới thì rêu xanh bám quanh, xem ra nó đã được đặt ở đây khá lâu rồi.

Anh nắm lấy tay cầm, dùng sức nhấc lò luyện đan lên khỏi đống bùn đất, tiếp đó lau sạch mặt ngoài, tỉ mẩn quan sát cấu tạo cơ quan và linh trận trong lò, ánh mắt dần dần sáng lên, cất lời: “Lò luyện đan này khá được, kể cả ở thế giới của tôi thì cũng được xếp vào hàng thượng phẩm!”

An Điệp Y vui mừng thay anh: “Công tử, vậy có thể dùng nó để luyện đan được không?”

Ngô Bình: “Tất nhiên là được, không những vậy còn luyện chế ra được loại đan dược phẩm chất tốt nữa cơ”.

Nói rồi, anh cất lò luyện đan vào nhẫn không gian của mình.

Nhưng vừa đi được một đoạn thì Ngô Bình bỗng dừng bước, thản nhiên nói: “Các vị đang chờ tôi đấy à?”

Trong sương mù có mười bóng người mơ hồ xuất hiện, bọn họ chính là đám người mới từng tới tìm Ngô Bình nhưng không gặp được, tất cả đều là người có thực lực khá mạnh trong nhóm mới.

Một người trong số đó cười lạnh: “Mày chạy rất nhanh, chúng tao đuổi theo không biết là bao lâu!”

Ngô Bình: “Tôi và mấy người không quen biết. Tìm tôi có chuyện gì?”

Một người khác nói: “Cũng không có gì. Nghe nói mày giỏi đánh nhau lắm, tự nhận mình là đứng đầu. Hôm nay chúng tao muốn hợp sức ‘chăm sóc’ mày!”

“‘Chăm sóc’ tôi? Các người muốn đánh chết tôi thì có!”, Ngô Bình bình tĩnh nói.

Mười người im lặng, mấy giây sau, một người lên tiếng: “Các anh em, khỏi phí lời nữa, giết hắn trước đã rồi tính sau!”

An Điệp Y kinh hãi nói: “Các sư huynh, mọi người có chuyện gì cũng từ từ nói…”

“Ha ha, ở đây còn cả một cô em xinh xắn nữa nhỉ, An Điệp Y sư muội? Một trong hai người đẹp nổi danh của nhóm người mới, chậc chậc, chúng ta may mắn ghê. Giết chết họ Lý, thì cô gái này sẽ do chúng ta thay phiên hưởng thụ. Thấy sao hả?”

Nghe gã nói vậy, đám còn lại có người trầm mặc, có người hưởng ứng hô “được”, chứ không ai phản đối.

Ngô Bình sầm mặt: “Một đám rác rưởi, xem ra tôi không cần giữ mạng cho các người làm gì”.

“Viuuuu!”

Dứt lời, anh khẽ cử động, cả người lao đi nhanh như chớp, lóe lên ánh tím. Anh vốn đã sở hữu Tử Thiên Huyền Lực, hơn nữa còn là loại thiên phẩm, một khi vận chuyển nó thì đám người trước mặt cũng chẳng khác nào lũ gà lũ vịt, tùy ý anh giết chóc.

Trong sương mù vang lên một tiếng hét thảm thiết. Mười kẻ kia vốn cũng chẳng đứng gần nhau nên lúc nghe được đồng bọn ngã chết thì sắc mặt ai ai cũng biến đổi, biết ngay tình hình không ổn chút nào. Cả đám đồng loạt hô to, cùng xông về phía âm thanh đang đánh tới.

Nhưng chẳng có chút tác dụng nào hết, vì thực lực quá chênh lệch nên chỉ chừng nửa phút sau, mười cái xác đã ngả nghiêng trên mặt đất, còn Ngô Bình không dính chút máu nào hết, một lần nữa quay về bên cạnh An Điệp Y.

An Điệp Y đi tới xem xét từng thi thể trên đất, đếm vừa đúng mười bộ. Cả mười tên kia đều đã chết, đều là trúng phải một chiêu chí mạng!

Ngô Bình cất lời: “Điệp Y, cô lục soát người chúng đi, nếu có thứ gì đáng giá thì cứ việc lấy!”

An Điệp Y khẽ gật đầu, tìm kỹ trên mười cái xác, lấy xuống vài thứ gì đó. Ngô Bình ném hết chúng vào nhẫn không gian. Chiếc nhẫn anh đang đeo có không gian rất lớn, thừa chỗ cho anh chứa đồ.

Sau khi giết mười người mới tâm tư khó dò kia, Ngô Bình liền bảo: “Điệp Y, không biết chúng ta phải đi bao lâu nữa mới thoát được đám sương mù này”.

An Điệp Y: “Trước đây có rất ít người thoát khỏi sương mù này, song cũng không phải không có. Theo ghi chép, tất cả cường giả thoát được khỏi sương mù đều đã làm một việc”.

Ngô Bình vội hỏi: “Việc gì?”

An Điệp Y: “Bọn họ đều từng thấy một con sông, tiếp đó đi ngược lên đầu nguồn dọc bờ sông. Nhưng ven bờ vô cùng hung hiểm, nếu hậu nhân đụng phải thì khó mà sống sót, thậm chí còn đi cách xa bờ sông”.

Ngô Bình: “Ra là một con sông. Vậy chúng ta cứ tìm bờ sông trước đã!”

Cứ như vậy, cả hai bắt đầu thăm dò tiếp, trên đường gặp không ít hiểm nguy, song tất cả đều được Ngô Bình hóa giải hết, họ cũng thu được kha khá thứ đáng giá.

Không biết qua bao nhiêu ngày, mới đầu Ngô Bình còn đụng mặt đám người mới khác, nhưng dần dà lại chẳng thấy bất cứ ai nữa.

Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng nước chảy, thế là bước nhanh tới gần, quả nhiên nhìn thấy một con sông lớn rộng cả trăm mét. Dòng nước chảy chậm nhưng rất trong.

Ngô Bình vừa bước tới bên bờ sông thì có một con rắn hoa văn vòng bạc phóng ra từ trong bụi cỏ, vụt về phía anh.

Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, tóm lấy đầu rắn, cầm dao rạch bụng nó lôi túi mật ra.

Anh ngửi thử thịt rắn, bảo: “Thịt khá được, lát nữa nấu lên”.

Dứt lời, anh ném con rắn cho An Điệp Y xử lý, sau đó cởi áo ngoài nhảy xuống nước.

An Điệp Y vừa lột da rắn ra, thì Ngô Bình đã cầm thêm một con cá và một con ba ba lên bờ. Anh lấy nồi ra, bỏ cá, thịt rắn và ba ba vào hầm chung.

Thoáng chốc hương thơm đã lan tỏa, An Điệp Y không được ăn thịt mấy ngày nay cũng thấy thèm, bèn nói: “Công tử ơi, thơm quá”.

Ngô Bình múc cho cô ta một chén, cười bảo: “Cô ăn đi. Ăn xong thì chúng tôi đi dọc theo bờ sông lên thượng nguồn”.

Nửa bát thịt nhoáng cái hết veo.

Trong sương mù loáng thoáng có tiếng bước chân truyền tới. Ngô Bình ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái váy tím đang chậm rãi đi tới. Trên người cô gái toàn vết thương, váy nhiễm máu đỏ, dáng vẻ bước đi có phần gắng gượng hết sức.

Cô gái rất đẹp, không hề thua kém An Điệp Y chút nào.

Nhìn thấy cô ấy, An Điệp Y hạ giọng nói nhỏ: “Công tử, cô ta ấy là Y Na, người còn lại trong hai người đẹp mà đám vừa nãy có nhắc tới”.

Thấy trên người cô gái toàn vết thương, Ngô Bình vẫn đứng im, thản nhiên nói: “Cô ấy cần giúp gì à?”

Vẻ mặt Y Na vô cùng bình tĩnh, cô ấy nói: “Sư huynh, tiểu muội đang đói, liệu có thể xin một bát canh thịt hay chăng?”
Chương 1938: Y Na

Ngô Bình: “Điệp Y, cho cô ấy một chén”.

Y Na ngồi im, vết thương của cô ấy rất nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn giữ trạng thái cảnh giác.

An Điệp Y múc một chén canh thịt đưa đến trước mặt Y Na, nói: “Ăn đi”.

Y Na lấy tay bốc một miếng cá cho vào miệng ăn, hoàn toàn không quan tâm đến phong thái của một cô gái đẹp. Sau khi ăn xong, cô ấy uống hết nước canh rồi nói: “Cảm ơn sư huynh”.

Ngô Bình: “Sao cô lại bị thương nặng đến thế?”

Y Na: “Phía trước không xa có hơn một trăm con sói đất tấn công tôi, bọn chú kết hợp ăn ý, suýt chút tôi đã bị cắn chết”.

Ngô Bình hỏi: “Sói đất đã bị cô đánh bại rồi sao?”

Y Na lắc đầu: “Không, tôi đã giết mười mấy con, số còn lại đã rút lui”.

Ngô Bình: “Chắc chúng đang theo dấu cô, cô bị thương nặng đến vậy, sói đất sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu”.

Mặt Y Na trắng bệch, cô ấy nói: “Dù bọn chúng có đuổi đến thì cũng vậy, tôi bị thương rất nặng, ở nơi quỷ quái này e rằng cũng không thể sống lâu được”.

Ngô Bình: “Cô không lập nhóm với những người mới khác sao?”

Y Na bình thản đáp: “Trước đó chúng tôi có bảy người nhưng giờ họ đều đã chết hết rồi”.

Cô ấy lại nói tiếp: “Cảm ơn hai vị, hai người mau rời khỏi đây đi, chắc sói đất sắp xuất hiện rồi”.

Ngô Bình đứng dậy, đi đến bên cạnh người phụ nữ, nói: “Để tôi giúp cô trị thương trước đã”.

Y Na ngây ra: “Anh không sợ sói đất sao?”

Ngô Bình: “Sói đất có gì đáng sợ đâu”. Anh vừa nói vừa bắt đầu giúp cô xử lý vết thương.

Ruột cô đã lộ hết ra ngoài, được băng lại bằng áo, trên lưng cũng có mười mấy vết cào và vết cắn sâu đến lòi xương.

Trước đó, anh đã lấy được rất nhiều bột thuốc và cỏ thuốc từ những người đó, anh lấy ra một ít, dùng tay bóp vụn rồi bôi lên vết thương của người phụ nữ, sau đó thì lấy vải băng bó lại cho cô ấy.

Lúc anh xử lý ruột cho Y Na, cô ấy liên tục toát mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, anh lấy kim chỉ ra, giúp cô khâu lại, rồi lại bôi nước thuốc lên, sau đó mới băng bó lại.

Sau khi băng bó xong, anh lấy ra mười mấy loại thảo dược, bảo An Điệp Y đi sắc thuốc và cho Y Na uống lúc còn nóng. Sau đó, anh dùng xương cá thay kim châm, châm mười mấy cái xương cá trên người cô ấy.

Bây giờ Y Na không thể động đậy, cô đảo đôi mắt xinh đẹp, nói: “Sư huynh, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, ít ra thì cũng sẽ không chết”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Cô xinh đẹp thế này, chết thì tiếc lắm”.

Y Na cười: “Cảm ơn”.

Sau đó cô ấy nhìn sang An Điệp Y: “Cô và sư huynh làm sao quen biết nhau?”

An Điệp Y bình thản đáp: “Lý sư huynh đã cứu tôi một mạng”.

Y Na: “Liên tiếp cứu hai mỹ nữ, Lý sư huynh may mắn thật”.

Ngô Bình hứ một tiếng: “Cô lắm lời thật, ngậm miệng lại nghỉ ngơi đi”.

Y Na vừa mới nhắm mắt lại thì đã có tiếng gầm vang lên từ phía xa, mấy chục con sói đất ập đến, thấp thoáng trong sương mù.

Ngô Bình không thèm nhìn, đưa tay đánh ra một luồng kiếm quang, lướt một vòng thì những tiếng kêu thảm thiết liền nối tiếp nhau vang lên trong màn sương, ít nhất cũng có mười con sói đất thiệt mạng, những con còn lại đều bỏ chạy, không dám quay lại nữa.

Y Na vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại có thể đánh lùi được sói đất chỉ bằng một chiêu, loại thực lực này thật quá đáng sợ.

“Lợi hại, không hổ là người mới số một”.

Ngô Bình: “Không cần nịnh tôi, lo dưỡng thương đi”.

Vết thương của Y Na cần thời gian để hồi phục nên Ngô Bình đã ở đó để tu luyện linh thuật. Bốn ngày sau đó, anh lại luyện được hai linh thuật nữa, đều là linh thuật lớn mạnh ngũ đế truyền lại, khiến linh uy của anh mạnh thêm nữa, chân linh cũng càng huyền diệu hơn.

Hôm đó, anh thấy vết thương của Y Na đã đỡ được bảy phần nên quyết định đợi cô thêm một hôm nữa. Lúc này anh đã tu luyện hết bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu, có thể vươn lên cảnh giới lớn thứ hai rồi.

Bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu chia thành Phục Khí, Tôi Nguyên, Linh Mạch, Linh Niệm, Linh Binh, Linh Uy, Chân Linh. Hiện tại Ngô Bình đã có được Chân Linh hơn nữa, sau khi ổn định một thời gian, cơ hội đột phá lên cảnh giới lớn tiếp theo cũng đã chín mùi.

Lúc này, anh ở thế giới này, sự đối nghịch của thiên địa với anh không quá mạnh, vừa hay có thể đột phá ở đây.

Cảnh giới lớn thứ hai là cảnh giới Vĩnh Thần.

Cảnh giới Vĩnh Thần có sáu cảnh giới nhỏ, độ khó của việc tu hành lớn hơn nhiều cảnh giới Linh Khu. Cảnh giới Vĩnh Thần chủ yếu luyện ý thức tinh thần, một khi việc tu luyện có bất trắc thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Sáu cảnh giới nhỏ của cảnh giới Vĩnh Thần chia ra thành Chân Hồn, Tử Phủ, Hồn Biến, Chí Thần, Bất Diệt.

Y Na cảm nhận được cơ thể Ngô Bình đang giải phóng khí tức mạnh thì hỏi: “Sư huynh sắp đột phá lên cảnh giới Vĩnh Thần sao?”

“Ừ. Cô có biết gì về cảnh giới Vĩnh Thần không?”

Y Na: “Biết đôi chút. Tu luyện cảnh giới Vĩnh Thần vô cùng khó khăn, phần lớn đều chỉ có thể ngưng tụ Chân Hồn, trăm người chưa được một người thành công vươn đến Tử Dạ. Dù là người giỏi như Ngũ Đế thì cũng chỉ đến được cảnh giới Hồn Biến, hơn nữa chỉ thực hiện được ba lần Hồn Biến”.

Ngô Bình: “Ồ, Hồn Biến không chỉ có một lần à?”

Y Na: “Nghe nói Hồn Biến cao nhất có chín lần, mỗi khi thêm một lần thì sau này đạt đến Chí Thần sẽ mạnh thêm được một phần”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì những người tu luyện đến cảnh giới Hồn Biến cũng như những cấp thấp hơn thì cũng có thể đột phá lên cảnh giới lớn thứ ba sao?”

Y Na: “Đúng vậy”.

“Đương nhiên rồi, tu luyện càng sâu, chẳng hạn đạt đến Chí Thần thậm chí là cảnh giới Bất Diệt thì sau này sẽ càng lợi hại. Chỉ là cảnh giới Chí Thần và cảnh giới Bất Diệt sẽ chịu phản phệ của quy tắc thiên địa, vì vậy hiếm có người thử. Năm xưa Ngũ Đế mạnh cỡ nào mà cũng không dám mạo hiểm”.

Ngô Bình: “Đến lúc đó tôi phải thử một lần”.

Anh toàn tâm tu luyện, đến ngày thứ hai thì thành công ngưng tụ được Chân Hồn. Lúc Chân Hồn xuất hiện, Ngô Bình đã cảm nhận được linh hải được anh khơi thông đang dần dần biến thành biển lớn được tạo thành bởi linh lực và hồn lực, chân hồn đang tắm mình trong đó.

Lúc này linh lực và hồn lực của anh không phân biệt nhau, cùng nhau tạo nên linh hồn của anh, sức mạnh mà anh có được cũng biến thành linh hồn lực.

Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình được tăng lên rõ rệt. Anh mở mắt, vung tay, dây băng trên người Y Na tự động đứt vụn, dưới tác dụng của linh hồn lực, những vết thương mờ nhạt nhanh chóng biến mất.

Y Na vừa vui mừng vừa bất ngờ, mỉm cười, nói: “Sư huynh, linh hồn lực của anh thật mạnh”.

Linh hồn lực của Ngô Bình đã có thể can thiệp vào vật chất, vì vậy mới có thể nhanh chóng chữa lành được vết thương của Y Na.

“Vết thương của cô khỏi rồi, chúng ta xuất phát thôi”.

Thế là Ngô Bình dắt theo Y Na và An Điệp Y đi dọc theo bờ sông về phía thượng nguồn.

Trên đường đi khó tránh gặp phải nguy hiểm nhưng đều được Ngô Bình hóa giải hết. Họ đi được bảy ngày thì sương mù dần tan, cuối cùng họ cũng đến được thượng nguồn, trên đỉnh núi cao.

Họ lên núi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy một cánh cửa phát ra ánh sáng. Cánh cửa lớn đang mở, sau cảnh cửa là một màu đen tối, không biết có gì bên trong. Một bên của cánh cửa có đặt một hộp quý màu bạc, thiết nghĩ đấy là giải thưởng của cửa ải thứ nhất.

Đôi mắt xinh đẹp của Y Na sáng lên, cô ấy nói: “Sư huynh, nhất định cánh cửa đó dẫn vào cửa ải thứ hai”.

Ngô Bình gật đầu, anh đến trước chiếc hộp quý màu bạc, đá bật nắp chiếc hộp ra thì thấy bên trong có hai loại thủy tinh màu tím và màu vàng.

Anh cảm thấy trong những viên thủy tinh này có chứa sức mạnh linh hồn thuần túy vô cùng mạnh mẽ.

An Điệp Y giật mình thốt lên: “Sư huynh, đấy là linh hồn thạch cực phẩm đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Linh hồn thạch đáng giá không?”

An Điệp Y: “Có tiền cũng không mua được loại linh hồn thạch này, có điều nếu như linh hồn thạch sơ cấp có tạp chất thì giá trị mỗi viên tầm khoảng năm trăm triệu tiền Tử Tinh”.

Ngô Bình tròn mắt: “Đồ giảm mà đã năm trăm triệu rồi? Vậy loại cực phẩm này chắc cũng mấy chục tỷ nhỉ? Ít nhất chiếc hộp này cũng có mấy ngàn viên”.

Y Na nói: “Sư huynh vừa mới ngưng tụ Chân Hồn, chi bằng ở đây hấp thụ, luyện quá một ít, nâng cao thực lực đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vừa mới ngưng tụ Chân Hồn, đúng là tôi cần hấp thụ sức mạnh linh hồn”. Anh nói xong thì ngồi xếp bằng xuống ở cửa vào và hấp thụ, luyện hóa.
Chương 1939: Thánh Tượng Quan

Ngô Bình hút đá linh hồn, Y Na nhìn anh một lúc rồi đột nhiên nói: "An Điệp Y, cô có biết một khi hút đá linh hồn thì sẽ bị cắt đứt liên kết với thế giới bên ngoài không?"

An Điệp Y hơi sửng sốt, nhìn Y Na chằm chằm hỏi: "Cô nói như vậy là có ý gì?"

Y Na: "Ý tôi là, giờ dù có ai đó đâm Lý sư huynh một đao thì anh ấy cũng sẽ không kịp phản ứng”.

An Điệp Y tức giận: "Y Na, nếu cô dám làm hại Lý sư huynh thì tôi, An Điệp Y này sẽ liều mạng với cô!"

“Cô mà đủ tư cách đấu với tôi sao?" Y Na chậm rãi đứng lên, giải phóng khí tức cực mạnh.

An Điệp Y mặt biến sắc, cả giận nói: "Y Na, cô còn là người sao? Nếu không phải sư huynh cứu cô, cô đã sớm bị chó sói ăn thịt rồi!"

Y Na vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Chút ân tình này thì có là gì? Cô biết cánh cửa này có ý nghĩa gì không? Chỉ cần tôi và cô giết anh ta, hai ta có thể cùng đứng số một!"

An Điệp Y lạnh lùng nói: "Y Na, cô quá quỷ quyệt! Cho dù tôi, An Điệp Y, không phải là đối thủ của cô, tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép cô làm tổn thương anh ấy!", An Điệp Y nói rồi ra đứng chắn trước mặt Ngô Bình.

Đột nhiên, Y Na mím môi cười rồi lại ngồi xuống.

An Điệp Y sửng sốt: "Cô. . . "

Y Na dịu giọng nói: "Đừng căng thẳng, vừa rồi tôi chỉ đang kiểm tra cô thôi. May mắn là cô đã vượt qua bài kiểm tra".

An Điệp Y tức giận nói: "Cô dựa vào đâu mà đòi kiểm tra tôi? Nếu phải kiểm tra thì tôi kiểm tra cô mới phải!"

Y Na nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn xác nhận xem liệu cô có thể làm việc gì gây hại đến Lý sư huynh hay không".

An Điệp Y định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Đừng tranh cãi nữa. Y Na, cô thật sự không nên thử lòng An Điệp Y, tôi tin tưởng cô ấy”.

Hai cô gái sửng sốt, Y Na hỏi: "Nãy giờ anh vẫn nhận thức được mọi việc xung quanh sao?"

Ngô Bình đáp: "Hấp thụ đá linh hồn sẽ cắt đứt mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Điều này là chính xác. Tuy nhiên, chất lượng của sức mạnh linh hồn mà tôi sở hữu cực kỳ cao, cho nên đá linh hồn bị luyện hoá ngay lập tức khi nó tiến vào cơ thể tôi. Cho nên dù đang hấp thụ đá linh hồn nhưng tôi vẫn có thể chú ý đến thế giới bên ngoài".

Y Na cười nói: "Xem ra, sức mạnh linh hồn của sư huynh nhất định rất kinh người, chí ít là không thua gì Ngũ Đế”.

Ngô Bình: "Vừa rồi tôi hấp thu một ít lực linh hồn, cảm giác tốt hơn rất nhiều, có thể đi vào cánh cửa tiếp theo rồi”.

Sau đó anh nhìn về phía hai cô gái, nói: "Cấp thứ hai chắc chắn là nguy hiểm hơn nhiều so với cấp thứ nhất. Hai cô có thể ở ngoài cửa chờ hoặc là đi cùng tôi. Tuỳ hai người lựa chọn”.

Y Na đáp không chút do dự: "Đương nhiên là tôi muốn đi cùng anh”.

An Điệp Y cười nói: "Tôi cũng vậy. Sư huynh, bọn tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh đấy chứ?"

Ngô Bình: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ bảo vệ các cô thật tốt”.

Nói xong, ba người bước qua cánh cửa.

Ánh sáng lấp lánh xuất hiện trước mặt và một lực hút kéo họ vào một thế giới khác. Khi họ đặt chân xuống đất thì phát hiện ra rằng mình đang ở trên một ngọn núi thấp được bao quanh bởi một đồng bằng rộng như vô tận, trên đó có vô số bức tượng khổng lồ. Những pho tượng này có bức cao trăm mét, có bức cao hàng vạn mét, dày đặc bao phủ khắp đồng bằng. Chất liệu của các bức tượng cũng khác nhau. Có bức bằng đất, có bức tạc bằng đá, có bức bằng kim loại, có bức bằng chất liệu thần bí.

Khi Ngô Bình nhìn thấy những bức tượng này, anh cảm thấy rằng mỗi bức tượng đều tỏa ra một luồng khí tức bí ẩn. Một số mạnh mẽ, một số yếu ớt và khí chất của mỗi bức tượng là khác nhau.

Nhìn thấy vô số bức tượng này, Ngô Bình có chút sững sờ, anh hỏi: "Y Na, cô có biết gì về tầng này không?"

Y Na: "Tôi đã đọc một số ghi chép trong sách cổ, hình như tầng này được gọi là Thánh Tượng Quan".

Ngô Bình: "Đây là thánh tượng sao?"

Y Na: "Phải. Nếu anh muốn vượt qua Thánh Tượng Quan thì cần tìm ra mười bức tượng mạnh nhất trong tất cả các bức tượng này, sau đó hiểu được ý nghĩa sâu xa của chúng”.

Cô ấy nói thêm: "Người ta nói rằng truyền thừa cốt lõi của Ngũ Đế chính là từ những bức tượng thánh này. Những bức tượng thánh này được hình thành bởi sự hóa đá của những kẻ mạnh nhất trong loài người”.

Ngô Bình: "Tại sao những người mạnh nhất của Nhân tộc lại hóa đá?"

Y Na: "Họ đều là thế hệ đầu tiên, bị áp chế bởi ý chí của trời và đất. Khi sức mạnh của họ quá lớn, các quy tắc sẽ xóa sổ họ, vì vậy những người này trở thành những bức tượng”.

Ngô Bình khẽ thở dài: "Những người mạnh nhất Nhân tộc cũng không thể chống lại quy tắc sao?"

Y Na: "Vâng, rất khó. Tuy nhiên, những nhà hiền triết này đã để lại những hiểu biết sâu sắc nhất của họ tại thời điểm hóa đá. Sư huynh, nếu anh có thể lĩnh hội những hiểu biết của họ, có lẽ cuối cùng anh sẽ có thể phá vỡ sự áp chế của quy luật trời đất”.

Ngô Bình: "Vậy tại sao chỉ cần lĩnh ngộ mười pho tượng trong số này?"

Y Na: "Tôi không rõ. Có lẽ mười bức tượng này là mạnh nhất”.

Ngô Bình gật đầu: "Được, từ từ xem đi. Chỉ là nơi này có vô số bức tượng, mười bức tượng đó sẽ giấu ở nơi nào chứ?"

An Điệp Y suy nghĩ một chút, nói: "Sư huynh, trước kia anh không phải là Đại Thánh sao? Nếu đây gọi là thánh tượng, nhất định có liên quan đến Đại Thánh. Chỉ cần sư huynh phóng thích khí tức, mười pho tượng đó chắc chắn sẽ có phản hồi".

Ngô Bình giật mình: "Cũng có lý, hơn nữa anh chỉ cần khôi phục Thánh Nhân tâm, không cần khôi phục sức mạnh của Thánh Nhân”.

Nghĩ đến đây, anh khoanh chân ngồi xuống, nỗ lực khôi phục cảnh giới Thánh Nhân Tâm.

Lúc trước anh đã trở thành Đại Thánh, hiện tại khôi phục Thánh Nhân Tâm cũng không khó. Chỉ mấy phút sau, cơ thể anh rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thánh khí bắt đầu được giải phóng.

Sau khi khí tức này được phóng thích ra, vô số pho tượng khẽ rung động. Một tia sáng từ pho tượng trên đỉnh phóng ra, thấu đến chín tầng trời, đồng thời cũng phóng thích khí tức cường đại của thánh nhân! Ngay sau đó, bức tượng thứ hai và thứ ba cũng lần lượt phát ra những chùm ánh sáng.

Cuối cùng, mười bức tượng đồng thời phát ra ánh sáng, tất cả đều tỏa ra hào quang của thánh nhân.

Mười chùm sáng phóng lên trời, sau đó hội tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một quyển sách năng lượng. Trên cuốn sách lớn này có viết vô số từ ngữ, trận đồ và hoa văn bí ẩn.

Nửa canh giờ sau, chùm sáng biến mất, quyển năng lượng hóa thành một chùm thánh quang, rơi vào người Ngô Bình. Khi thánh quang nhập vào cơ thể, Ngô Bình rơi vào trạng thái nhập định sâu sắc, anh im lặng và mọi thứ trên thế giới cũng yên ắng theo.

Y Na và An Điệp Y không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng sang một bên.

Thời gian trôi qua thật nhanh, ba ngày sau, Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hiện lên vô số phù văn, hoa văn, đây là trí tuệ cùng hiểu biết của thánh nhân.

"Bùm!"

Mặt đất trước mặt anh nứt ra, để lộ một chiếc rương vàng.

Y Na mở rương kho báu và thấy rằng rương chứa đầy những phù văn lơ lửng, tổng cộng là mười hai phù văn.

Nhìn thấy những phù văn này, An Điệp Y kinh ngạc hô: "Sư huynh, đây là phù văn Thiên Đạo!"

Ngô Bình đưa tay nhặt một phù văn hình tia chớp, cảm thấy nó ẩn chứa một sức mạnh sấm sét mạnh mẽ, huyền diệu không thể nói thành lời.

Hai mắt anh sáng lên, nói: "Đây là phù văn Lôi Đạo!"

Ngô Bình lại cầm lấy một phù văn khác, cảm nhận ngọn lửa quyền uy của nó, nói: "Đây chính là phù văn Hỏa Diệm!"

Y Na: "Tôi từng nghe nói về truyền thuyết Thiên Đạo phù, nghe nói mỗi một lần luyện hóa Thiên Đạo phù là có thể đạt được một loại Tiên Thiên Linh Thuật!"

Ngô Bình hỏi: "Thật sao? Vậy tôi sẽ luyện hóa chúng!"

Nói xong, anh lấy ra phù văn Lôi Đạo vỗ mạnh vào ngực.

"Đoàng!"

Một tiếng nổ vang trời vang lên, phù văn hóa thành sức mạnh sấm sét kinh người lưu chuyển trong cơ thể anh. Chỉ một lát sau, sức mạnh sấm sét này đến biển linh hồn, trở thành một tia sét bất diệt giăng khắp chín tầng trời.
Chương 1940: Mở Thiên Môn

Lôi Đạo phù này yêu cầu rất cao về thể chất, nếu không phải do thần hồn của Ngô Bình rất mạnh thì trong nháy mắt có thể bị nó biến thành tro bụi, không thể nào chống đỡ đến giờ.

Lực sấm sét hội tụ lại trong người anh, Ngô Bình cảm giác sức mạnh này vô cùng phù hợp để mở Tử phủ nên không hề do dự mà tiến hành ngay.

Một tiếng nổ vang trời vang lên, ở bên trong Nê Hoàn cung của anh đột nhiên mở ra một không gian huyền diệu. Lực linh hồn trong người anh thi nhau tràn vào đó, sau cùng đến cả chân hồn cũng di dời vào đó. Không gian này chính là Tử Phủ!

Sau khi mở Tử Phủ, Ngô Bình tiếp tục hấp thụ và luyện hoá phù văn Hoả Diệm.

Cứ như vậy, anh lần lượt hấp thu mười hai Thiên Đạo phù. Mười hai loại sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, sau đó mỗi loại đều sinh ra một loại Tiên Thiên Linh Thuật!

Mười hai loại Tiên Thiên Linh Thuật này khiến thánh uy của anh mạnh lên và nâng cao sức mạnh của anh đáng kể.

Luyện hóa xong, Ngô Bình đứng dậy và nói: "Chúng ta đi tới tầng thứ ba đi".

Cả An Điệp Y và Y Na đều không biết gì về tầng thứ ba, Ngô Bình cũng không biết gì cả.

Bước vào cánh cửa đó, không gian xoay chuyển, ba người đến một chiều không gian thứ ba. Đây là một bầu trời đầy sao rộng lớn và mỗi ngôi sao đều đang giải phóng ra sức mạnh to lớn.

Ngô Bình liếc nhìn các vì sao trên bầu trời, sau đó phát hiện bên cạnh mình có một tấm bia đá cực lớn lơ lửng trong vũ trụ. Trên tấm bia đá có viết những dòng chữ thần bí. Những ký tự này không phải Tiên văn, cũng không phải Thần văn, mà là các ký tự do ngưng tụ sức mạnh của tự nhiên mà thành. Mỗi một ký tự đều biểu đạt một loại quy tắc hoặc một loại sức mạnh nào đó.

Tấm bia dài hàng triệu dặm, rộng cũng tới hàng triệu dặm, trên đó bao phủ bởi những ký tự khổng lồ. Nhìn thấy những ký tự này, Ngô Bình đột nhiên có chút choáng váng. Nếu anh chưa ngưng tụ được Tử Phủ thì đã ngất đi rồi.

Sau khi liếc nhìn tấm bia, anh tự nhủ: "Xem ra muốn qua được tầng này thì nhất định phải giải mã được văn tự này. Nhưng chữ nhiều như vậy, lại còn rất khó, làm sao mình hiểu được đây?"

Y Na quan sát tấm bia một lúc, sau đó liếc nhìn các ngôi sao trên khắp bầu trời, đột nhiên nói: "Sư huynh, tôi đột nhiên cảm thấy những ký tự này tương ứng với các vì sao trên bầu trời, anh có cảm giác này không?"

Ngô Bình sửng sốt một chút, anh không hề có cảm giác như vậy nên hỏi: "Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?"

Y Na cười nói: "Tôi cũng giống như sư huynh, đều thuộc thế hệ thứ nhất. Ở thế giới trước, tôi tu luyện thuật Tinh Thần, cho nên đối với việc quan sát sức mạnh của các vì sao, tôi rất nhạy cảm".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu các ngôi sao có liên quan đến ký tự, vậy tôi có thể luyện hoá các ngôi sao trước, sau đó tìm hiểu về ký tự kia không?"

Y Na: "Luyện hoá những ngôi sao này rất khó".

Ngô Bình: "Ở thế giới trước của tôi, tôi đã luyện hóa hàng triệu ngôi sao nên cũng có chút kinh nghiệm".

Trong khi nói, anh để ý niệm của chân hồn toả ra xung quanh, cố gắng liên kết với ngôi sao gần nhất. Ngay lập tức, sức mạnh đáng sợ của các vì sao giáng xuống, và tất cả chúng đều bị Tử Phủ của anh hấp thụ.

Tử Phủ mới được thành lập và nó cần hấp thụ sức mạnh của các vì sao để mở rộng và củng cố sức mạnh của chân hồn. Luồng sức mạnh này lập tức khiến Tử Phủ của Ngô Bình mở rộng ra một chút. Đồng thời, chân hồn được luồng sức mạnh này nuôi dưỡng nên càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngô Bình cũng không ngờ rằng việc hấp thụ sức mạnh của các vì sao lại suôn sẻ như vậy. Anh quyết định không để tâm đến tấm bia kia nữa mà cố gắng liên kết với ngôi sao thứ hai.

Bằng cách này, anh liên tục liên kết với các vì sao và hấp thụ sức mạnh của chúng. Một, hai, mười ngôi sao và cuối cùng, anh có thể kết nối với hàng ngàn ngôi sao chỉ bằng một ý niệm.

Vài giờ sau, sức mạnh của hàng trăm triệu ngôi sao biến thành vô số ánh sao, sa xuống chỗ anh rồi bị Tử Phủ của anh hấp thụ.

Một lúc sau, anh cảm thấy Tử Phủ không thể hấp thụ thêm sức mạnh của các vì sao nữa. Lúc này, anh mới dừng việc luyện hoá lại.

Khi mở mắt ra, anh thấy An Điệp Y và Y Na đang khoanh chân ngồi trên không, đã chìm sâu trong trạng thái an thần. Anh đánh thức hai cô gái và hỏi: "Đã bao lâu rồi?"

Y Na: "Tôi đã tính thời gian, sư huynh đã tu luyện ở đây ba năm sáu tháng".

Ngô Bình sửng sốt: "Đã lâu như vậy rồi sao?"

Y Na: "Không có gì đáng ngạc nhiên, năm tầng này rõ ràng là nơi để sư huynh tăng tu vi và thực lực. Đây là con đường tu luyện mà thánh nhân để lại cho hậu thế, chỉ có những người có tư chất phi thường và may mắn mới có thể đi hết con đường này. Sư huynh, anh rõ ràng là một trong những thiên tài mạnh nhất!"

Ngô Bình: "Chỉ là luyện hoá các vì sao mà thôi, không biết có thể lĩnh ngộ chữ trên bia đá hay không".

Vừa nói, anh vừa phóng ra hàng tỷ tia ánh sao, bay về phía vô số ký tự trên tấm bia đá. Quả nhiên, như Y Na dự đoán, sức mạnh của mỗi ngôi sao tương ứng với một ký tự.

Chỉ trong vài phút, tất cả sức mạnh ngôi sao mà Ngô Bình hấp thụ có thể khớp với các ký tự trên bia đá. Sức mạnh của những vì sao mà anh đã luyện hóa có thể dùng để lĩnh hội những ký tự này.

Ngay lập tức, ý nghĩa của những ký tự trên tấm bia tự động xuất hiện trong tâm trí anh. Mỗi từ được tích hợp với bản đồ sao trong Tử Phủ, sau đó được ngưng tụ lại thành một tượng đài khổng lồ trong Tử Phủ của anh. Tấm bia khổng lồ này tỏa sáng muôn ánh sao, chứa đựng những bí ẩn tối cao, sức mạnh to lớn và truyền thừa vô địch!

Khi anh hiểu được chữ viết trên tượng đài, tượng đài tan rã, hóa thành khói bụi, tiêu tán vào bầu trời đầy sao. Sau đó, cánh cửa thứ tư mở ra và xuất hiện trước mặt anh.

Bên cạnh cánh cửa, có một rương kho báu bằng pha lê.

Lần này, An Điệp Y mở rương kho báu ra. Sau khi mở ra, trong hộp có hơn ba nghìn viên pha lê chín màu, to cỡ lòng bàn tay.

Nhìn thấy những viên tinh thạch này, ngay cả Y Na và An Điệp Y cũng không biết đó là gì.

Ngô Bình cầm một khối tinh thạch lên và cảm nhận nó. Sau đó, anh cười nói: "Trong đó có sức mạnh của Thiên Đạo, quy luật của vũ trụ, đây hẳn tinh thạch quy tắc!"

An Điệp Y mừng rỡ nói: "Nếu như là tinh thạch quy tắc, sư huynh có lẽ có thể dựa vào nó để chống lại quy tắc trấn áp của vũ trụ!"

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy, mỗi viên tinh thạch quy tắc này đều ẩn chứa những quy luật vũ trụ khác nhau. Rõ ràng là chúng được hình thành trong các thời kỳ khác nhau. Nếu tôi tìm ra được cách để thích ứng với những quy tắc này thì sẽ không cần sợ vũ trụ trấn áp nữa".

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có điều, trước khi luyện hóa chúng, tôi cần phải đột phá".

Y Na cười hỏi: "Sư huynh lại muốn đột phá?"

Ngô Bình: "Tôi muốn mở ra Thiên Môn!"

Cảnh giới Vĩnh Thần chia làm sáu tiểu cảnh giới: Chân Hồn, Tử Phủ, Thiên Môn, Hồn Biến, Chí Thần, Bất Diệt. Tiếp theo anh sẽ thử đột phá lên cảnh giới Thiên Môn.

Thiên Môn là chỉ cổng trời, cổng trật tự và cổng quy tắc. Cảnh giới này có chút giống với cảnh giới Thánh Nhân, cũng có chút tương tự với cảnh giới của Đại La Đạo Quân, nhưng những tiểu tiết nhỏ trong đó lại tương đối khác biệt, cho nên mở ra Thiên Môn càng khó hơn.

Mở Thiên Môn yêu cầu sức mạnh cực lớn. Trong cơ thể Ngô Bình có mười hai sức mạnh Tiên Thiên và sức mạnh của hàng trăm triệu ngôi sao. Cả hai hợp lại thành một và đi theo chỉ dẫn của anh. Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" lớn, trong Tử Phủ của anh có một cánh cửa toả ra ánh sáng huy hoàng được mở ra.

Cánh cổng này cao 33.600 trượng, rộng 18.900 trượng. Trên đó có hàng tỷ tia sáng, bên ngoài cửa còn có hàng tỷ phù văn đang cháy rực, phóng thích ra một uy lực kinh thiên động địa.

Thiên Môn này làm Ngô Bình cũng hết hồn. Dựa theo kinh nghiệm tu hành do Ngũ Đế truyền lại, Thiên Môn do tu sĩ bình thường mở ra thường chỉ cao một hai trượng, rộng chừng mười thước, cửa trời cao mấy vạn trượng như của anh chưa từng xuất hiện trong lịch sử!

Thiên Môn vừa được mở ra là vô số sức mạnh Đại Đạo chảy vào trong Tử Phủ để cường hoá chân hồn và làm Tử Phủ thêm mạnh mẽ. Sức mạnh của các ngôi sao, Tử Thiên Huyền Lực và mười hai lực Tiên Thiên Linh Thuật cũng yên ắng trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK