Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316: Sát thủ Huyết Đồng

Ngô Bình thực ra chưa từng gặp Chu Phật Sinh nhưng đã từng thấy ảnh ông ta nên vừa nhìn đã nhận ra ngay. Lần trước Từ Quý Phi truy sát và đả thương, chặt đứt một cánh tay của ông ta. Thật không ngờ giờ Chu Phật Sinh lại xuất hiện ở đây.

Chu Phật Sinh chưa tới năm mươi tuổi, thân hình tròn trịa, tai to hơn người thường, đầu trọc lóc, tay trái cuốn băng. Ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Sao tôi lại không dám lộ mặt chứ? Cậu chính là Ngô Bình sao? Trẻ như vậy mà đã tu luyện đến cảnh giới Thần, chẳng trách Từ Quý Phi xem trọng cậu như vậy".

Ngô Bình đáp: "Chu Phật Sinh, lần này ông đến đây có mục đích gì? Báo thù sao?"

Chu Phật Sinh cười hi hi đáp: "Tạm thời tôi vẫn chưa giết được Từ Quý Phi nên chỉ có thể giết bằng hữu của hắn. Cậu và hắn ta là bằng hữu tâm đầu ý hợp, tôi giết cậu trước thì cậu thấy sao?"

"Giết tôi?", Ngô Bình mặt không cảm xúc: "Ông có đủ sức không?"

Chu Phật Sinh cười âm hiểm: "Đương nhiên tôi không làm được, nhưng cậu ta thì được".

Dứt lời, từ sau lưng Chu Phật Sinh, một gã thanh niên bước ra. Đồng tử của hắn là màu đỏ của máu, sát khí nồng đậm bao trùm lên hắn ta. Gã thanh niên này vừa xuất hiện là nhiệt độ xung quanh như thể đột nhiên hạ xuống.

Gã thanh niên này trừ đôi mắt đáng sợ nhìn vào ai thì người đó run rẩy ra thì tướng mạo bình thường. Có vài kẻ nhát gan nhìn hắn mà sợ tè cả ra quần, hai chân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.

Gã thanh niên nhìn Ngô Bình. Trong khoảnh khắc đó anh cảm nhận được một lực sát thương kinh hoàng đang ập tới.

Ngô Bình cười lạnh bởi vì anh phát hiện ra đối phương đang dùng thần thức để tấn công anh. Anh vừa luyện xong thần thức, lập tức dùng phương pháp ghi chép trên phiến ngọc để phản công.

"Đoàng!"

Trong đầu gã thanh niên là một tiếng nổ vang trời như tiếng sấm khiến hắn lảo đảo đứng không vững. Gã thanh niên lập tức cúi đầu, khẽ nói: "Thần thức rất mạnh".

Ngô Bình đột nhiên chuyển động, vọt tới nhanh như một cái bóng tấn công đối phương. Gã thanh niên cũng phản xạ rất nhanh, hắn vọt luôn ra ngoài, chạy lên con phố ở gần đó.

Bên ngoài người xe như mắc cửi, Ngô Bình liếc nhìn đã thấy nản nên không đuổi theo nữa. Anh quay đầu nhìn Chu Phật Sinh rồi hỏi: "Hắn ta là ai vậy?"

Chu Phật Sinh mặt vô cùng khó coi, ông ta không ngờ Ngô Bình lại dọa cho gã thanh niên sợ hãi chạy mất dép, bỏ lại một mình ông ta ở đó.

Vẻ mặt ông ta biến hóa ra vô số cảm xúc, sau đó đáp: "Cậu ta là Huyết Đồng, là sát thủ mới nổi mấy năm gần đây. Giang hồ đồn tất cả những cao thủ dưới Tiên Thiên cậu ta đều giết được".

Ngô Bình: "Cho nên ông thuê cậu ta tới giết tôi?"

Chu Phật Sinh thở dài: "Tôi vốn đang ở Vân Đỉnh dưỡng thương, nghe nói cậu đang mời các cao thủ võ lâm Vân Đỉnh tới đây, tôi cho rằng đây là cơ hội tốt nên mới đi tìm Huyết Đồng, bảo cậu ta trừ khử cậu, mượn thế tấn công Từ Quý Phi. Ai ngờ được cậu ta đánh một chiêu không thành là chạy mất dép".

"Hắn ta mà không chạy thì sẽ chết trong ba chiêu", Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Chu Phật Sinh rùng mình, gật đầu đáp: "Tôi tin, trong khoảnh khắc đó tôi cảm nhận được quyền ý của cậu".

"Ông quen Huyết Đồng sao?", Ngô Bình hỏi.

"Cũng không thể nói là quen biết, cậu ta chỉ biết tiền chứ không biết người. Chỉ cần đưa tiền thì cậu ta sẽ làm theo yêu cầu", Chu Phật Sinh đáp.

Ngô Bình nhìn Chu Phật Sinh, hỏi: "Ông biết tôi là ai không?"

Chu Phật Sinh khẽ thở dài đáp: "Cũng biết sơ sơ, cậu là bằng hữu của Từ Quý Phi, tu vi cảnh giới Thần, là đệ tử của Đông Phật tiên sinh".

Ngô Bình: "Biết rõ vậy rồi mà còn dám thuê người giết tôi, gan ông quả không nhỏ đâu".

Chu Phật Sinh thở dài: "Tôi không nghĩ được nhiều đến vậy, cậu đến Vân Đỉnh này chính là ý của Từ Quý Phi đúng không? Hắn ta muốn cậu thay tôi lên nắm quyền giới võ lâm tỉnh K. Tôi nói có đúng không?"

Ngô Bình cau mày đáp: "Ông muốn nói gì?"

Chu Phật Sinh: "Giới võ lâm của tỉnh K còn phức tạp hơn cậu nghĩ rất nhiều. Mọi người chỉ biết tôi là người của Liễu Trọng Hiên, nhưng không biết rằng Liễu Trọng Hiên vốn cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác".

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, đáp: "Đi theo tôi".

Hai người họ đi tới một căn phòng đơn, anh bảo Chu Phật Sinh ngồi xuống rồi hỏi: "Ông nói Liễu Trọng Hiên cũng chỉ là con cờ, vậy ai là người đủ bản lĩnh khiến một cao thủ Tiên Thiên trở thành một con cờ vậy?"

Chu Phật Sinh: "Đó là một thế lực vô cùng lớn. Nếu tôi không thể lấy lại quyền kiểm soát tỉnh K trong thời gian quy định thì chỉ còn duy nhất con đường chết".

"Ông nói nghe xem", Ngô Bình đáp.

Chu Phật Sinh lắc đầu: "Tôi không thể nói, chỉ có thể cho cậu biết cho dù là Đông Phật tiên sinh cũng không thể chống lại thế lực này. Ngoài ra, một khi cậu lên nắm quyền kiểm soát tỉnh K thì thế lực này sẽ tìm đến cậu. Đến lúc đó chỉ có hai lựa chọn, hoặc cậu phải gia nhập và trở thành một trong số họ giống như tôi, hoặc bị giết".

Ngô Bình cười lạnh: "Ông cho rằng tôi sẽ tin những lời ông nói sao?"

"Cậu có thể không tin, nhưng thực tế sẽ chứng minh cho cậu thấy, những điều tôi nói đều là sự thật", Chu Phật Sinh nhìn Ngô Bình rồi nói tiếp: "Từ Quý Phi bảo cậu ra mặt chẳng qua là đang lợi dụng cậu, để Đông Phật tiên sinh đứng ra đối kháng với thế lực kia, sau đó hắn ta có thể trở thành người sau cùng hưởng lợi".

Ngô Bình mặt không cảm xúc, đáp: "Toàn là những lời hồ đồ, nếu Đông Phật tiên sinh đối phó với thế lực đó, Từ Quý Phi được lợi gì cơ chứ?"

Chu Phật Sinh: "Xem ra cậu vẫn không tin tôi rồi".

"Bất kể lời ông nói là thật hay là giả, hôm nay ông đều không thể dễ dàng rời khỏi đây".

Chu Phật Sinh khẽ thở dài đáp: "Muốn chém muốn giết gì tùy cậu".

Ngô Bình hỏi tiếp: "Ông tốn bao nhiêu tiền để mời Huyết Đồng?"

Chu Phật Sinh sững lại một lát rồi đáp: "Một trăm năm mươi triệu".

Ngô Bình: "Để lại ba trăm triệu tệ thì ông có thể cút".

Chu Phật Sinh sáng mắt lên, lập tức lấy từ trong người ra ba tờ chi phiếu, tổng trị giá là ba trăm triệu tệ, ông ta nói: "Cậu kiểm tra xem".

Ngô Bình liếc mắt nhìn để xác định đó là chi phiếu thật rồi nói: "Cút đi!"

Chu Phật Sinh không nói hai lời, quay lưng đi mất.

Bước ra khỏi căn phòng, bữa tiệc vẫn đang được tổ chức, Chương Cửu Hàn bước tới, nói: "Ngô tông sư, cứ thả ông ta đi như vậy sao?"

Ban nãy nếu Ngô Bình muốn thì Huyết Đồng còn lâu mới chạy thoát, nhưng Ngô Bình lại không bảo Chương Cửu Hàn ra tay.

"Tạm thời cứ tha cho ông ta một mạng", anh nói tiếp: "Đúng rồi, Chương tiên sinh có từng nghe đến thế lực sau lưng Liễu Trọng Hiên không?"

Chương Cửu Hàn nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Tôi có biết một chút. Nghe nói Liễu Trọng Hiên có sư phụ thuộc cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa còn là người của một tổ chức nào đó vô cùng lớn mạnh. Mặc dù người của cảnh giới Địa Tiên không can dự vào việc của thế giới bên ngoài nhưng không có nghĩa là họ không có sức ảnh hưởng đối với thế giới bên ngoài. Cho nên tôi luôn nghi ngờ Liễu Trọng Hiên chỉ nghe lệnh hành sự".

Ngô Bình khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi chúc rượu quanh bàn. Khi tiệc tàn thì đã là buổi chiều.

Chuyện của Vân Đỉnh coi như tạm kết thức tại đây. Ngô Bình đang chuẩn bị rời khỏi Vân Đỉnh để về huyện Minh Dương thì Tô Phi gọi điện thoại tới.

"Ngô Bình, cậu còn ở Vân Đỉnh không?", cô ấy hỏi.

Ngô Bình: "Mình vẫn ở đó, đang chuẩn bị rời đi đây".

Tô Phi im lặng một lát rồi đáp: "Tối nay cậu có thời gian không? Mình mời cậu ăn cơm để cảm ơn cậu lần trước giúp đỡ mình".

Ngô Bình cười đáp: "Được, được đi ăn với Tô mỹ nhân thì mình cầu còn chẳng được nữa là".

Tô Phi đỏ mặt đáp: "Vậy lát nữa mình gửi địa điểm cho cậu nhé".

Họ nói chuyện thêm vài câu, Tô Phi liền cúp điện thoại.

Lúc này, Tô Phi đang ngồi trên một chiếc xe ô tô thể thao màu hồng sang trọng, người lái xe là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, nhan sắc không hề thua kém Tô Phi.

Cô gái kia cười nói: "Tô Phi, được lắm, về nhà một chuyến mà câu ngay được cậu ấm con nhà giàu. Lát nữa mình sẽ giúp cậu thăm dò, nếu anh ta không phải một kẻ giả dối thì mình sẽ đánh giá rất cao".

Tô Phi đỏ mặt đáp: "Đinh Diệm, bọn mình chỉ là bạn học mà thôi. Hơn nữa, mình thực sự muốn cảm ơn cậu ấy".

Cô gái tên Đinh Diệm kia bĩu môi cười đáp: "Được được được, vậy cậu cứ cảm ơn đi. Còn mình, mình sẽ giả vờ đụng phải cậu, như vậy là được rồi đúng không?"

Tô Phi cảm thấy không yên tâm lắm, đáp: "Đinh Diệm, mấy người bạn của cậu chơi bời thác loạn quá, cậu ít qua lại với họ thôi".

Đinh Diệm đảo mắt chán chường đáp: "Cái đó người ta gọi là vòng tròn bạn bè cậu hiểu không hả? Hơn nữa, tối nay sẽ có một nhân vật cực kỳ quan trọng xuất hiện, chính là "thái tử" của tập đoàn Bạch Mã - Phương Thiếu Xung".

Tô Phi do dự một chút rồi đáp: "Đinh Diệm, mình sẽ không tham gia buổi tụ tập của các cậu đâu".

Đinh Diệm lườm Tô Phi một cái, đáp: "Sao cậu lại không tỉnh táo như vậy? Những người bạn đó của mình không phải con nhà giàu thì cũng là cán bộ nhà nước. Nếu có họ ở đó, bất luận Ngô Bình kia có thân thế thế nào thì cũng sẽ lộ nguyên hình. Như vậy thì cậu mới hiểu rõ được anh ta, không phải vậy sao?"
Chương 317: Cuộc đấu khẩu trong group chat

Tô Phi do dự một lát rồi đáp: "Như vậy không hay lắm nhỉ? Ngô Bình chỉ đóng vai bạn trai mình mà thôi, mình không có lý do gì để dò xét người ta cả".

Đinh Diệm vẫn lắc đầu: "Tô Phi, sao cậu ngốc thế? Nếu Ngô Bình này thực sự có thân thế lẫy lừng thì tội gì không nắm bắt cơ hội này kia chứ?"

"Thế nhưng..."

"Được rồi", Đinh Diệm ngắt lời: "Đợi khi xác minh được thân phận của anh ta rồi mình sẽ giới thiệu cậu vào hội Thước Kiều để học lễ nghĩa và kỹ năng giao tiếp, đảm bảo cậu sẽ tóm được anh ta".

Tô Phi từ lâu đã nghe Đinh Diệm nhắc tới "Thước Kiều". Đó là một tổ chức chuyên đào tạo các cô gái để họ nắm giữ được trái tim các chàng trai giỏi giang và nhiều tiền, bên trong có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này. Có sự trợ giúp của họ, những cô gái xinh đẹp dễ dàng tóm gọn những người đàn ông nổi trội kia.

Đinh Diệm này là một "nữ thợ săn" bách phát bách trúng, nhắm anh nào là anh đó say như điếu đổ. Vốn cô gái này xuất thân từ gia đình phổ thông bình thường, nhưng sau khi qua lò đào tạo này thì chỉ trong hai năm, Đinh Diệm đã biến thành một cô gái vừa giàu vừa đẹp. Nào là lái xe thể thao, dùng hàng hiệu đắt tiền, dùng bữa ở những nhà hàng sang trọng, bơi lội trong vòng tròn của giới thượng lưu như cá gặp nước.

Tô Phi trong lòng thực ra không hề ủng hộ phương pháp này nên vội vàng nói: "Đinh Diệm, mình thực sự không cần mà".

Đinh Diệm cười đáp: "Được được, mình không ép cậu, nhưng cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội đấy".

Trong một diễn biến khác, Ngô Bình tu luyện cả buổi chiều. Đến giờ hẹn anh mới đi tới quán cà phê.

Lúc anh tới thì Tô Phi đã đợi ở đó rồi, anh vội vã hỏi: "Tô Phi, mình không đến muộn đấy chứ?"

Tô Phi vội đáp: "Không muộn, là mình đến sớm, mau ngồi đi. Cậu muốn ăn gì nào?"

"Gì cũng được", anh đáp.

Tô Phi gọi hai phần bít tết và vài món khai vị, hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Tô Phi rất tò mò về Ngô Bình, cô hỏi: "Bạn học cũ, giờ cậu làm công việc gì vậy? Kinh doanh sao?"

Ngô Bình đáp: "Ngoài kinh nghiệm chơi chứng khoán và đầu tư ra thì mình chưa từng chính thức làm kinh doanh. Trước đó mình vẫn đi học".

Tô Phi cảm thấy khá hứng thú: "Đúng rồi, cậu học trường nào vậy?"

Ngô Bình: "Mình học ở Vân Kinh, một trường đại học bình thường thôi. Về sau mình tự thi vào đại học Hoa Thanh chuyên ngành y, lấy được hai bằng tiến sĩ trong lĩnh vực y và dược".

Tô Phi nghe xong vô cùng sửng sốt: "Hai bằng tiến sĩ ư? Được quá, cậu giỏi thật đấy! Trường chúng ta có một nhân tài như cậu, bạn học như mình cũng được thơm lây. Không được, cậu giỏi thế này, mình phải nói cho mọi người biết mới được".

Nói rồi cô lập tức mở nhóm chat của bạn cùng trường cũ ra, bên trong có khá nhiều người, chừng hơn bốn mươi. Trong nhóm chat này không có Ngô Bình nên Tô Phi kéo anh vào nhóm, sau đó gửi lên nhóm một tin nhắn.

"Các bạn học, mình kéo vào nhóm một bạn học cùng trường mình. Cực kỳ giỏi luôn, cậu ấy lấy được hai bằng tiến sĩ của đại học Hoa Thanh".

Ngô Bình liếc nhìn, trong nhóm có không ít người quen. Đa số là bạn học cùng khóa, bạn cùng lớp thì có chừng bảy tám người.

"Ôi v*i! Hai bằng tiến sĩ thì trâu bò thật. Là thần tiên chốn nào vậy, mau lộ diện cho bọn mình chiêm ngưỡng nào", có người phản hồi tin nhắn.

Tô Phi: "Là Ngô Bình, có lẽ trong này nhiều người quen biết cậu ấy".

"Hả? Ngô Bình sao?", một cô gái nhảy vào cuộc trò chuyện.

"Tô mỹ nhân, cậu không đùa đấy chứ? Thành tích của Ngô Bình chỉ thuộc hạng trung trong lớp thôi, làm gì có chuyện lấy được hai bằng tiến sĩ?"

"Không biết cái gì gọi là 'hoa nở muộn' hay sao? Bằng tiến sĩ của cậu ấy là hàng thật nhé, trên web của trường Hoa Thanh có thể tra được đó, không tin thì các cậu vào xem đi", người vừa nhắn là Thôi Hưng Khải, lần trước Ngô Bình giúp anh ấy lấy được một công trình nên Thôi Hưng Khải vô cùng biết ơn. Vừa thấy mọi người nhắc đến Ngô Bình, anh ấy lập tức ra mặt bênh vực.

"Đúng vậy, cậu ấy đúng là học bá trong truyền thuyết đó", Hà Hân Di cũng lên tiếng.

"Ha, cái bằng tiến sĩ thì có tác dụng quái gì cơ chứ? Trong công ty tôi mở có cả đống nghiên cứu sinh tiến sĩ", đột nhiên một người tên là "Mạnh nhất Vân Đỉnh" nhảy vào.

Thôi Hưng Khải lập tức đáp: "Phan Chí Thần, không phải nhà cậu nhận thầu hai trạm thuỷ điện sao? Tiến sĩ mà thèm đến cái nơi tồi tàn đó à?"

Phan Chí Thần bị hạ bệ trước đám bạn học nên bực bội: "Thôi Hưng Khải, một tên cò công trình như cậu thì tuổi gì so với tôi? Cậu hiểu cái méo gì hả?"

Thôi Hưng Khải: "Cậu coi thường những người như tôi sao? Công trình tôi nhận có giá hai tỷ bảy tệ nhé, lãi một tỷ tệ. Cái trạm phát điện nhà cậu chạy đến khi mục có kiếm được doanh thu một tỷ như tôi không?"

Phan Chí Thần kinh ngạc. Cái gì? Công trình hai tỷ bảy? Anh ta căn bản là không tin nên đáp: "Nói láo! Lần trước tôi gặp cậu, cậu vẫn là một thằng bô nhếch chạy đi chạy lại trên công trường, thế mà nhận được dự án hai tỷ bảy ư? Cậu mà có tiền đổ vào đó sao?"

Thôi Hưng Khải: “Ha ha thật ngại quá, vì nể mặt Ngô Bình mà đối phương đồng ý trả trước ba trăm triệu tệ tiền xây dựng công trình”.

Nói rồi, anh ấy gửi hợp đồng và mấy bức ảnh chụp công trình đang thi công lên nhóm chat, sau đó nói một câu chí mạng: “Phan Chí Thần, cậu có tức không? Tiền tôi làm một năm bằng tiền mười kiếp cậu mới kiếm được!”

Phan Chí Thần sững sờ một hồi lâu không thốt nên lời, anh ta ngồi đơ ra trước điện thoại. Quả thực trạm phát điện nhà anh ta mỗi năm chỉ kiếm được hơn năm triệu tệ, hơn nữa thời hạn của gói thầu chỉ có tám năm.

Biết mình không thắng được nên Phan Chí Thần lập tức nghĩ đến một người khác. Anh ta nói: “Kiếm được chút tiền mọn mà đã ngông cuồng đến mức này. Có biết đàn anh cùng trường Trương Quảng Thái không? Anh ấy quản lý quỹ Thiên Thuận, giá trị hơn ba mươi tỷ tệ. Nếu so với anh ấy thì cậu chỉ là cái rắm!”

Thôi Hưng Khải: “Tiền bối Trương lợi hại thì ai cũng biết rồi, tôi không so nổi. Tôi chỉ cần hơn cậu là thoả mãn lắm rồi”.

Hai bọn họ cãi nhau khiến rất nhiều bạn học kéo tới hóng hớt, cũng có người ra vẻ khuyên bảo này nọ.

Lúc này, một người có nickname Băng Khả Lạc hỏi: “Ngô đại thần lợi hại vậy sao? Thôi Hưng Khải, công trình của cậu thực sự là do anh ấy giới thiệu sao?”

Thôi Hưng Khải: “Đúng vậy, Ngô Bình chỉ gọi mỗi cuộc điện thoại là công trình đó đã về tay mình. Hoa khôi Liễu Khinh Mi, nghe nói cậu cũng đang ở Hải Thành, hôm nào đi ăn cơm nhé?”

Ba hoa khôi là Liễu Khinh Mi, Hà Hân Di và Tô Phi đều ở trong nhóm này, đây cũng là lý do có rất nhiều bạn học tham gia nhóm chat này. Bọn họ đều là vì các nàng hoa khôi mà tham gia vào đây.

Liễu Khinh Mi: “Được, giờ mình có thời gian. Đợi điện thoại của cậu”.

Thôi Hưng Khải: “Nói chuyện riêng nhé”.

Đọc được đoạn tin nhắn này, Tô Phi bĩu môi cười nói: “Ngô Bình, xem ra có không ít người muốn cầu cạnh cậu đâu”.

Ngô Bình cười đáp: “Đừng nghe Thôi Hưng Khải chém gió, mình không có bản lĩnh đó đâu”.

Tô Phi: “Cậu đương nhiên là lợi hại rồi, có cho mình một trăm năm thì mình cũng không đỗ được đại học Hoa Thanh chứ đừng nói là thêm hai bằng tiến sĩ. Mình nghe nói tiến sĩ đại học Hoa Thanh vừa ra trường là lương hàng năm đã lên tới hàng triệu tệ, quá ngưỡng mộ”.

Ngô Bình: “Học y rất khổ, lại thêm đó là trường đào tạo ngành Y tốt nhất cả nước nên lương cao cũng là điều đương nhiên”.

Sau đó anh nói tiếp: “Đúng rồi, nhắc tới Trương Quảng Thái, mình nhớ năm đó anh ta cũng từng theo đuổi cậu”.

Tô Phi cười khổ: “Năm chúng ta học lớp mười, anh ta học lớp mười hai. Anh ta theo đuổi nhiều người lắm, ngoài mình còn có Liễu Khinh Mi và Hà Hân Di”.

Ngô Bình: “Trương Quảng Thái cũng được coi là huyền thoại của trường ta. Anh ta vì mải chơi điện tử mà quên đi thi toán, thế mà vẫn đỗ vào trường cấp ba số hai, lại còn cao hơn mình ba điểm, đúng là lợi hại”.

Tô Phi: “Đúng vậy, chuyện đó đã thành truyền kỳ ở trường chúng ta. Năm đó cũng có rất nhiều cô bị anh ta mê hồn”.

Ngô Bình cười đáp: “Vậy mà ba hoa khôi của chúng ta vẫn bình tĩnh vậy sao?”

Tô Phi bĩu môi cười đáp: “Ba bọn mình quan hệ khá tốt. Anh ta cùng lúc viết thư tình cho cả ba người thì cậu nghĩ xem bọn mình sẽ nghĩ thế nào?”

Ngô Bình không khỏi cảm thấy buồn cười: “Hoá ra các cậu đã thông tin với nhau trước rồi, chẳng trách anh ta không đạt được mục đích”.
Chương 318: Cuộc hội họp của giới thượng lưu

Hai người họ đang nói chuyện thì một cô gái khá xinh đẹp từ bên cạnh đi tới, nói: “Tô Phi, sao cậu lại ở đây?”

Tô Phi vội đáp: “Đinh Diệm, mình đang ăn cơm cùng bạn học cũ, cậu ngồi xuống ăn cùng không?”

Đinh Diệm nghe vậy thì vô tư ngồi xuống bên cạnh Tô Phi, ngước đôi mắt xinh đẹp lên đánh giá Ngô Bình. Cô gái này quen biết nhiều nên vừa nhìn thấy quần áo, cách ăn mặc của Ngô Bình là cảm thấy vô cùng thất vọng.

Ngô Bình mặc quần áo rất giản dị, là các nhãn hiệu mà tầng lớp trung lưu hay mặc, kiểu dáng cũng không mới mẻ. Trên tay anh không đeo đồng hồ, cũng chẳng có trang sức đắt tiền gì. Bởi lẽ đó, Đinh Diệm cho rằng anh cũng chẳng lắm tiền nhiều của gì cho cam.

Ấn tượng đầu tiên đã làm nhiệt huyết của Đinh Diệm nguội lạnh, thầm nhủ lát nữa sẽ khiến tên Ngô Bình này hiện nguyên hình.

Đinh Diệm cười nói: “Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Đinh Diệm, là chị em tốt của Tô Phi”.

Tô Phi: “Cô ấy là bạn cùng ký túc thời đại học của mình, bọn mình thân như chị em, là bạn tốt nhất của nhau”.

Đinh Diệm cười hi hi nói: “Không sai, chúng tôi có thể coi như là ‘vợ chồng’ của nhau”.

Ngô Bình gật đầu: “Xin chào, tôi là Ngô Bình, là bạn cấp ba của Tô Phi”.

Đinh Diệm đáp: “Gặp hai người ở đây trùng hợp thật, mình đang chuẩn bị đi tham gia một buổi họp mặt nhỏ. Tô Phi, chúng ta cùng đi được không?”

Tô Phi nhìn sang Ngô Bình để trưng cầu ý kiến anh. Nếu Ngô Bình nói không muốn thì cô cũng sẽ không đi.

Tối hôm đó Ngô Bình cũng không bận việc gì nên đáp: “Tô Phi quyết định đi, mình thì thế nào cũng được”.

Đinh Diệm cười đáp: “Vậy cứ chốt thế đi, mình đi trước lát gửi địa chỉ cho hai người. Nhất định phải tới nhé”.

Đinh Diệm này cứ như một cơn lốc, đến và đi đều nhanh đến chóng mặt.

Ngô Bình đáp: “Bạn học của cậu cũng xinh thật, đúng là những người giống nhau thường chơi cùng nhau”.

Tô Phi đỏ mặt: “Cậu ấy là hoa khôi trường đại học của bọn mình, các cậu trai xếp hàng dài để theo đuổi cậu ấy”.

Ngô Bình cười đáp: “Người theo đuổi cậu cũng đâu có ít nhỉ?”

Tô Phi mỉm cười: “Thế thì cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ, hiện giờ mình vẫn độc thân mà? Còn cậu, cậu có bạn gái chưa?”

Ngô Bình đương nhiên là đã có bạn gái nên gật đầu đáp: “Mình có rồi”.

Tim Tô Phi như bị một tảng đá nặng đè lên, phút chốc trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng, sự vui vẻ ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Cô ấy “ồ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cũng phải, cậu giỏi như vậy thì sao có thể chưa có bạn gái được cơ chứ. Chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp”.

Ngô Bình cười ha ha đáp: “Xinh đẹp như cậu vậy”.

Tô Phi đang định bảo Ngô Bình lát nữa không đi họp mặt nữa, nhưng trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: nếu mình và cô gái đó đều xinh đẹp như nhau thì cớ gì mà mình phải chịu thua cơ chứ?

Tô Phi nhanh chóng cân bằng lại cảm xúc, đáp: “Ngô Bình, cậu là tiến sĩ y khoa, mình có vấn đề này cần nhờ cậu giải đáp”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Được, cậu nói đi”.

Tô Phi: “Dạo gần đây mình cứ bị mất ngủ, ban ngày thì mệt mỏi, cậu nói xem liệu mình có bệnh gì không?”

Ngô Bình bảo Tô Phi đưa tay ra cho anh bắt mạch. Bắt mạch xong, anh đáp: “Không có vấn đề gì cả, chỉ là cơ thể có chút rối loạn mà thôi. Để mình kê cho cậu liều thuốc, uống vài ngày là hồi phục thôi”.

Tô Phi: “Ngày nào mình cũng chạy bộ, còn tập yoga nữa, sao sức khoẻ lại rối loạn được cơ chứ?”

Ngô Bình: “Tình trạng này không chỉ xảy ra do đau ốm về mặt thể chất mà còn do tâm trạng, có thể cậu gặp quá nhiều áp lực hoặc có nhiều tâm sự”.

Tô Phi ngẩn người, cô quả thực có tâm sự. Cô vốn xinh đẹp, cũng rất nỗ lực, thế nhưng có những cô gái không xinh đẹp cũng không nỗ lực bằng cô mà sống tốt hơn cô rất nhiều. Đương nhiên, những cô gái này cô nào cũng có một anh bạn trai giỏi giang.

Con người là loài động vật có tính quần thể, một khi đem mình so sánh với người khác ắt sẽ sinh ra bất mãn. Bởi vậy, Tô Phi thường xuyên tự thương hại bản thân. Thời gian lâu dần, khó tránh tâm trạng nặng nề ủ dột, bởi vậy nên mới mất ngủ, mệt mỏi.

Cô cười khổ đáp: “Là do mình suy nghĩ quá nhiều”.

Ngô Bình vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Nghĩ thoáng ra, những chuyện không vừa ý trên đời phải tới tám chín mươi phần trăm. Chỉ cần mình cố gắng hết sức, thấy bình yên trong tâm hồn là được”.

Tô Phi gật mạnh đầu: “Mình hiểu rồi”.

Nói chuyện thêm một lát nữa là hai người khởi hành đi tới chỗ họp mặt. Đó là một câu lạc bộ cao cấp ở Vân Đỉnh.

Ban đầu những câu lạc bộ như thế này giống như biểu tượng của giới nhà giàu, nhưng những năm gần đây những cơ sở kinh doanh tương tự mọc lên như nấm sau mưa. Thế nhưng câu lạc bộ hôm nay họ tới quả thực là câu lạc bộ xịn nhất Vân Đỉnh.

Câu lạc bộ này nằm ở ngoại ô, xung quanh là công viên vô cùng thanh tĩnh. Bên ngoài đỗ mấy chục chiếc xe sang.

Hoàng Tử Cường lái xe đến đón họ, vẫn là chiếc xe công vụ lần trước bị đập cho bể nát nhưng giờ đã được sửa xong.

Sau khi xuống xe, họ đi vào một toà nhà sáu tầng. Toà nhà này có kiến trúc kiểu châu Âu, đại sảnh tầng một được bố trí trở thành nơi tổ chức buổi tiệc rượu. Ở đó có không ít nam nữ thanh niên đang cười đùa thả thính nhau.

Hai người họ vừa đi vào sảnh thì Đinh Diệm đã ra đón: “Tô Phi, Ngô Bình, đợi hai người mãi”.

Lúc này một chàng trai tóc dài từ phía sau Đinh Diệm đi tới, tay anh ta cầm ly rượu cười nói: “Tiểu Diệm, đây là Tô Phi mà em hay nhắc đến sao?”

Đinh Diệm cười đáp: “Đúng vậy, để mình giới thiệu một chút. Tô Phi, đây là bạn mình Từ Phú Bỉ, cậu chủ tập đoàn Vân Điên. Nhà họ Từ là một trong những gia tộc giàu nhất Vân Đỉnh, gia sản lên tới mấy tỷ tệ”.

Tô Phi lịch sự mỉm cười gật đầu đáp: “Chào cậu chủ Từ”.

Đinh Diệm không hề giới thiệu Ngô Bình nhưng anh cũng chẳng để bụng mà đưa mắt đánh giá những người trong đại sảnh đó.

Bởi vì anh đứng cạnh Tô Phi nên trông hai người khá thân mật, cậu chủ Từ kia thấy vậy liền hỏi: “Đinh Diệm, còn vị này là?”

Đinh Diệm liếc nhìn anh một cái rồi trả lời: “À, đây là bạn học của Tô Phi, tên là Ngô Bình”.

Cậu chủ Từ gật đầu: “Xin chào, hoan nghênh anh tham gia buổi họp mặt hôm nay”.

Ngô Bình: “Chào anh, không mời mà tới, phiền mọi người rồi”.

Cậu chủ Từ mỉm cười đáp: “Mời hai vị”, sau đó anh ta nháy mắt với hai tay bảo vệ đứng hai bên cửa.

Khi Ngô Bình đang định bước vào thì một tay bảo vệ giơ tay ra chặn lại. Hắn dùng giọng điệu nghe thì có vẻ lịch sự nhưng lại rất coi thường nói với Ngô Bình: “Xin lỗi anh, bữa tiệc này chỉ những người ăn mặc chỉn chu mới được vào, mời anh lập tức đi cho, đừng làm phiền những khách quý của chúng tôi ở bên trong”.

So với đám nhà giàu mặc vest đi giày da bóng lộn kia thì cách ăn mặc của Ngô Bình quả thực có chút tuỳ tiện. Anh mặc một bộ đồ thoải mái và đi đôi giày trắng.

Ở nơi này, trước mặt bao nhiêu người, lời của tên bảo vệ khiến anh rất tức giận. Anh dùng sức mạnh của thần thức gằn giọng quát: “Cút ra!”

“Đoàng!”

Trong đầu tên bảo vệ nổ một tiếng rền vang như sấm. Hắn sợ hãi kêu “á” lên một tiếng, giống như một con mèo bị giật mình nhảy giật lùi về phía sau, dán chặt lưng vào tường. Tên bảo vệ không dám động đậy, một dòng nước màu vàng chảy ra khỏi ống quần hắn ta.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo tay Tô Phi còn đang ngớ người ra đi vào bên trong. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó.

Cậu chủ Từ cũng kinh ngạc không kém. Chuyện gì thế này? Sao tên bảo vệ này mới bị dọa một câu đã tè cả ra quần thế này?

Từ Phú Bỉ vừa nhìn thấy Tô Phi là đã quyết tâm phải có được cô nên đương nhiên anh ta phải bắt đầu từ việc loại bỏ chướng ngại vật bên cạnh cô là Ngô Bình trước. Nhưng anh ta đâu có ngờ, người trước mặt là một vị tông sư cảnh giới Thần chứ đâu phải người mà một kẻ phàm phu tục tử như anh ta có thể dễ dàng sỉ nhục?

Cậu chủ Từ vẻ mặt vô cùng khó coi, anh ta đi sau lưng Ngô Bình, sau đó nháy mắt với mấy người khác. Đột nhiên, bảy tám cậu thiếu gia nhà giàu ở Vân Đỉnh đi tới. Mấy người đó không ai có ý tốt với Ngô Bình, vẻ mặt vô cùng không thiện chí.

“Tên nhà quê này ở đâu ra vậy? Ăn mặc thế này mà cũng dám đến đây tham gia buổi tụ họp của chúng ta sao?”, một gã thanh niên để đầu bằng, nhuộm một nửa màu vàng, tai đeo rất nhiều khuyên. Mỗi chiếc khuyên đều đính đá nên chúng lấp lánh dưới ánh đèn.

Ngô Bình cảm nhận được đám người này đang cố tình hạ nhục mình. Mặt anh không cảm xúc nhìn thanh niên tai đeo đầy khuyên kia, lạnh lùng hỏi: “Anh quen tôi hay sao?”
Chương 319: Không được sỉ nhục tông sư!

Thanh niên đeo khuyên tai kia hừ một tiếng rồi đáp: "Tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Chung, sao có thể quen biết tôm tép như anh được chứ?"

Ngô Bình: "Không quen tôi mà dám gây sự với tôi như vậy, gan anh quả là không nhỏ đâu".

Thanh niên đeo khuyên sững lại, sau đó cười lớn: "Gây sự với anh? Anh xứng sao? Trong mắt tôi, anh chẳng khác nào con kiến. Kể cả tôi có giẫm lên anh vì tôi thích thế thì cũng chẳng sao".

Những người xung quanh đều cười ồ lên nhìn Ngô Bình như một trò hề, chờ đợi xem tiếp theo màn kịch này sẽ diễn biến ra sao.

Cậu chủ Từ ban nãy cũng chen miệng vào: "Cậu chủ Chung, nể mặt tôi một chút. Đây là anh Ngô Bình mới ở tỉnh lẻ tới, chưa được thấy thế giới bên ngoài bao giờ nên cậu đừng so đo với người không cùng tầng với mình như vậy".

Đinh Diệm nhìn Ngô Bình, nói: "Ngô Bình, mau xin lỗi cậu chủ Chung đi, gia tộc nhà họ Chung là một trong số những doanh nghiệp kinh doanh vật liệu thép lớn nhất tỉnh, lại còn có tập đoàn Đường Thị hậu thuẫn, doanh thu hàng năm lên tới hơn năm tỷ tệ. Gia tộc lớn như vậy, anh không thể đắc tội được đâu".

"Ồ? Có liên quan đến tập đoàn Đường Thị sao? Vậy thì số anh đen rồi", đột nhiên Ngô Bình nói vậy khiến không ai hiểu mô tê gì.

Đinh Diệm cau mày hỏi: "Ngô Bình, anh đang nói gì vậy?"

Ngô Bình không thèm trả lời, chỉ quay sang nói với Tô Phi: "Đám người này không có thiện chí, chúng ta nên về trước thì hơn".

"Muốn đi? Đi nổi không? Cậu chủ Chung kia đột nhiên cười lạnh, sau đó có hai tên vệ sĩ đi tới vây lấy hai bên trái phải Ngô Bình.

Tô Phi kinh ngạc, cô nhìn Đinh Diệm: "Đinh Diệm, mấy người đang làm gì vậy?"

Đinh Diệm ung dung đáp: "Tô Phi, ngay lần đầu gặp mình đã biết hắn ta chỉ là một kẻ lừa đảo, không phải con nhà giàu gì cho cam. Nhìn dáng vẻ khố rách áo ôm của hắn nào có giống thiếu gia nhà giàu? Hôm nay cho hắn nếm mùi đau khổ, tránh việc sau này hắn còn bám lấy cậu".

Tô Phi giận dữ đáp: "Đinh Diệm, cậu quá đáng lắm! Thả bọn tôi đi, chúng tôi không tham gia buổi gặp mặt này nữa".

Cậu chủ Từ cười nói: "Cô Tô, sao mà phải vội vàng đến vậy? Tối nay những người ở đây đều thuộc giới thượng lưu của Vân Đỉnh, kết thêm bạn mới sẽ không có hại gì cho cô đâu".

Tô Phi lắc đầu: "Không, giờ tôi muốn rời khỏi đây, phiền các người tránh ra cho".

Cậu chủ Chung kia lạnh lùng nói: "Ném tên khốn này ra khỏi đây, nhìn mà khó chịu".

Một tên vệ sĩ lập tức vươn tay ra định ấn vai Ngô Bình xuống. Thế nhưng tay hắn vừa chạm vào thì như bị điện giật, toàn thân run rẩy, sau đó ngã bịch một tiếng nặng nề ra sàn, sùi bọt mép, hai mắt chuyển thành màu đỏ máu.

Cái gì? Đám đông kinh ngạc, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Vệ sĩ còn lại dường như nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi nhìn Ngô Bình rồi run rẩy hỏi: "Cậu là tông sư cảnh giới Thần sao?"

Ngô Bình mặt không cảm xúc, ra lệnh: "Quỳ xuống".

Phịch!

Tay vệ sĩ vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn quỳ xuống: "Tôi xin lỗi, xin hãy bớt giận, tôi không biết".

"Cút!", Ngô Bình chẳng buồn nhiều lời mà đuổi tay vệ sĩ đi luôn.

Tay vệ sĩ không nói hai lời, lập tức chuồn thẳng như thể một con thỏ kinh hãi chạy trốn khi gặp sư tử.

Đám người xung quanh vẫn còn đang sững sờ. Tông sư cái gì kia chứ? Tay vệ sĩ kia thần kinh có vấn đề ư?

Cậu chủ Chung sầm mặt lại, nhìn Ngô Bình chòng chọc, nói: "Anh tưởng biết chút kungfu là có thể đấu lại với tôi sao? Tôi sẽ cho anh biết thế nào là khoảng cách giữa quý tộc và lũ dân đen".

Nói rồi, anh ta quát lớn: "Mã đại sư, ra tay đi!"

Từ trên tầng hai, một người đàn ông trung niên đi xuống. Ông ta chừng ngoài bốn mươi, đôi mắt có thần, bước đi vững chãi. Đây là một vị cao thủ cảnh giới Khí, khổ luyện quyền pháp ba mươi năm, cũng thuộc top cao thủ có số má tại Vân Đỉnh này.

Thế nhưng, khi ông ta vừa nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức run rẩy, vội vã chạy tới hành lễ với anh: "Ngô tông sư! Không biết tông sư tới, tôi thất lễ quá".

Người này Ngô Bình có quen, trước đó anh đã gặp ông ta ở đại hội gặp mặt các cao thủ võ lâm Vân Đỉnh, thậm chí ông ta còn kính anh một ly rượu. Lúc đó, Ngô Bình uống ly rượu đó khiến ông ta cảm thấy vô cùng vinh dự, cảm thấy như cuộc đời mình không hoài phí. Dù gì thì chàng trai đứng trước mặt ông ta là tông sư võ thuật kia mà! Sau này có khi chàng trai này còn có thể lập ra hẳn một môn phái võ thuật ấy chứ.

Ngô Bình: "Mã Tam Tuyệt, sao ông lại chạy tới đây đánh thuê cho bọn họ chứ?"

Mã Tam Tuyệt là biệt danh còn tên thật của ông ta là Mã Bửu Câu.

Nghe Ngô Bình hỏi vậy, ông ta đỏ mặt xấu hổ đáp: "Để tông sư chê cười rồi, nhà tôi xảy ra chút chuyện, bí quá nên tôi mới..."

Ngô Bình cau mày: "Đã là giang hồ đồng đạo, nếu có khó khăn, tại sao ông không nói?"

Anh lấy ra một tờ chi phiếu: "Đây là hai triệu tệ, nếu còn chưa đủ ông hãy đến tìm Chương Cửu Hàn, cứ nói với ông ấy tôi bảo ông tới là được".

Đinh Diệm ngớ người, tên khố rách áo ôm trước mặt trong tíc tắc đã lấy ra được hai triệu tệ sao?

Mã Bửu Câu vô cùng cảm động, nhận lấy tờ chi phiếu bằng hai tay, đôi mắt đỏ hoe đáp: "Đa tạ Ngô tông sư, tôi..."

"Được rồi, đi xử lý việc của ông đi", Ngô Bình xua tay.

Mã Bửu Câu cũng không dám lôi thôi, hành lễ với anh một lần nữa nhưng sau đó ông ta không đi ngay mà tới đứng bên cạnh Ngô Bình. Sau đó, ông ta nhìn cậu chủ Chung kia với vẻ mặt dữ tợn, nói: "Cậu chủ Chung, người trước mặt câu là tông sư cảnh giới Thần, cậu có thể không thích, nhưng không được phép bôi nhọ tông sư. Nếu không thì dù bố cậu có một trăm tỷ tệ cũng không cứu nổi cậu đâu".

Cậu chủ Chung kia sững người, anh ta không hiểu cái gì gọi là tông sư, cái gì là cảnh giới Thần. Anh ta chau mày đáp: "Mã đại sư, ông nhận tiền của tôi rồi mà làm ăn như vậy sao?"

Mã Bửu Câu cười lạnh: "Tiền của cậu tôi còn chưa nhận. Tôi nói trước, ai muốn vô lễ với tông sư thì phải hỏi nắm đấm của tôi đã!"

Hành động của Mã Bửu Câu khiến cậu chủ Chung nổi điên gầm lên: "Họ Mã kia, ông dám chống đối tôi. Ông có tin tôi chỉ cần một cú điện thoại là cho ông đi tù mọt gông mười năm không?"

Cậu chủ Từ ban nãy cũng lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ cái gì mà võ lâm giang hồ. Kẻ nào dám làm càn trên địa bàn của tôi thì sẽ phải gánh chịu cơn giận của thiếu gia đây".

Nói rồi anh ta lấy điện thoại gọi cho ai đó.

"Alo? Đội trưởng Hoàng của đội Hình sự phải không? Ở câu lạc bộ của tôi có phần tử phạm tội, nhờ anh tới đây một chuyến. Vất vả cho anh rồi".

Sau khi cúp điện thoại, cậu chủ Từ lạnh lùng nói: "Hai vị, tôi nghi ngờ các vị đã ăn trộm đồ vật quý giá trong nhà tôi, lát nữa mời hai người hợp tác với cảnh sát để điều tra".

Mã Bửu Câu tức điên: "Nói láo! Cậu có cái quái gì đáng để tôi trộm cơ chứ?"

Tô Phi tức đến đỏ cả mắt, nói: "Các người thật quá đáng!", sau đó cô nhìn Đinh Diệm, mong Đinh Diệm có thể nói một câu công bằng.

Thế nhưng Đinh Diệm lại quay mặt đi, vẻ mặt như cười như không. Những người có mặt ở đây hôm nay cô ta đều không thể đắc tội, trước mắt chỉ đành làm việc có lỗi với bạn mình. Thực ra, nhiệm vụ của cô ta hôm nay là dẫn Tô Phi tới để giới thiệu cho mấy vị thiếu gia nhà giàu kia làm quen.

Ngô Bình mặt không biến sắc, chẳng nói chẳng rằng.

Cậu chủ Từ nhìn Tô Phi, nói bằng giọng uy hiếp: "Cô Tô, cô tốt nhất không nên đứng cùng phe với anh ta. Chỗ của cô nên ở bên cạnh tôi mới phải".

Tô Phi đột nhiên khoác tay Ngô Bình, lạnh lùng đáp: "Tôi không đứng cùng phe với kẻ xấu".

"Kẻ xấu?", cậu chủ Từ kia lắc đầu cười mỉa: "Trên thế giới này chỉ có người giàu và kẻ nghèo hèn, không có người tốt và kẻ xấu. Cô Tô, cô thực sự... quá ngây thơ".

Lúc này, lại có một thanh niên tóc đỏ đứng ra, chỉ vào ba người họ nói: "Ba kẻ này đột nhập vào phòng ăn trộm, là tôi tận mắt chứng kiến, lát nữa lên đồn mà suy xét lại về bản thân đi nhé".

Đinh Diệm lắc đầu, nói với Tô Phi: "Tiểu Phi, cậu còn không mau qua đây? Vị này là Lý Hoàn, là con trai của cục phó Lý cục trị an Vân Đỉnh. Nếu anh ấy muốn cho ai vào tù thì người đó phải vào tù. Lẽ nào cậu muốn ngồi tù cùng bọn họ?"

Tô Phi không hề động đậy, lạnh lùng đáp: "Đinh Diệm, từ hôm nay trở đi, cậu không còn là chị em tốt của tôi. Tình bạn của chúng ta đến đây là chấm hết!"
Chương 320: Dập đầu xin tha

Đinh Diệm cau chặt mày lại đáp: "Tô Phi, không ngờ cậu lại cố chấp đến vậy!"

Ngô Bình kéo một chiếc ghế cho Tô Phi ngồi xuống, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh, không mảy may để tâm đến những con mắt đang dán chặt vào mình. Anh cười nói: "Bạn học cũ, cậu thú vị thật đấy. Mình không thể để cậu chịu ấm ức được, mình sẽ khiến đám người này quỳ xuống cầu xin cậu tha thứ".

Tô Phi kinh ngạc chỉ vào mình hỏi lại: "Quỳ xuống xin mình tha thứ á?"

Ngô Bình gật đầu: "Không sai".

Sau đó anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Đường Tử Di: "Tử Di, anh hỏi chuyện này một chút".

Đường Tử Di đang ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa, thấy anh gọi tới, cô mỉm cười đáp: "Anh nói đi".

Ngô Bình: "Ở Vân Đỉnh có một gia đình họ Chung kinh doanh vật liệu thép, cung cấp vật liệu cho tập đoàn Đường Thị. Có phải vậy không?"

Đường Tử Di nghĩ một lát rồi đáp: "Quả là có, đó là gia đình có họ hàng với chủ tịch. Sao thế?"

Ngô Bình: "Sau này đừng dùng nguyên vật liệu của nhà họ Chung nữa, hơn nữa các khoản chưa thanh toán cứ treo ở đó càng lâu càng tốt".

Đường Tử Di không hỏi tại sao, chỉ lập tức đáp: "Được, em sẽ lập tức sắp xếp. Đúng rồi, khi nào anh đến Vân Kinh vậy? Dạo này vai em đau quá, anh tới nắn giúp em được không?"

Ngô Bình: "Vài ngày nữa nhé, anh sẽ trộn cho em dầu thuốc nữa".

Anh cúp điện thoại, cậu chủ Chung kia đứng đực ra đó. Ngô Bình vừa nhắc tới "Tử Di" khiến anh ta lập tức nghĩ tới một người: Đường Tử Di. Cô ấy là người giữ vị trí quan trọng trong tập đoàn Đường Thị. Lẽ nào Ngô Bình quen Đường Tử Di? Không thể nào! Một tên nhà quê sao có thể quen giám đốc Đường được kia chứ?"

Ngô Bình nói: "Cậu chủ Chung, thật ngại quá, người như tôi có tính xấu là có thù tất sẽ báo. Anh làm tôi khó chịu, thì tôi cũng sẽ khiến anh phải đau khổ".

Nói rồi, anh gọi cuộc điện thoại thứ hai, nhưng lần này anh gọi cho cục trưởng Cục trị an Vân Đỉnh - Hồ Hán Bân. Anh hỏi: "Hồ Hán Bân, có phải cục của ông có một phó cục họ Lý không? À, người này có vấn đề, ông lập tức bắt lại cho tôi, thẩm vấn thật kỹ, dốc toàn lực điều tra. Nếu không tra ra kết quả thì ông khỏi làm cục trưởng nữa!"

Hồ Hán Bân đang ở nhà uống trà đọc báo, nhận điện thoại của Ngô Bình xong thì hết hồn: "Vâng, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ".

Hạng sát thần như Ngô Bình, ông ta đâu có dám chọc giận. Hôm qua ông ta đã nghe ngóng rồi, Ngô Bình không chỉ là cảnh giám cấp hai mà thân thế còn lẫy lừng đến phát sợ nên ông ta đương nhiên không dám đắc tội!

Lý Hoàn giận dữ quát: "Làm bộ làm tịch gì hả? Làm gì có chuyện anh tùy tiện gọi cho Cục trưởng Hồ như thế?"

Ngô Bình không thèm quan tâm đến lời anh ta nói mà quay sang hỏi Đinh Diệm: "Cô Đinh, cô nói cậu chủ Từ này xuất thân từ tập đoàn nào ấy nhỉ?"

Đinh Diệm cũng chưa biết Ngô Bình rốt cuộc có đang bốc phét hay không. Cô ta đáp: "Tập đoàn Vân Điên! Đó là nhà thầu cấp một các dự án xây dựng hạ tầng giao thông của tỉnh".

Ngô Bình hiểu thế nào gọi là nhà thầu cấp một. Chính là một số công ty lớn, mỗi khi tỉnh có dự án lớn gì thì công ty đó có thể kiếm được một số tiền lớn nhờ việc sang nhượng thầu.

Ví dụ một dự án có giá đấu thầu là một trăm triệu tệ, sau khi nhà thầu cấp một nhận thầu thì sẽ nhượng lại cho nhà thầu cấp hai làm với giá bốn mươi triệu tệ, vậy là nhà thầu cấp một đã dắt túi sáu mươi triệu tệ.

Sau đó nhà thầu cấp hai lại nhượng lại cho nhà thầu cấp ba gói thầu đó với giá hai ba chục triệu tệ. Cứ tầng tầng lớp lớp như vậy, sau cùng khi tới tay nhà thầu cuối cùng thì công trình giá một trăm triệu tệ ban đầu chỉ còn khoảng một hai chục triệu tệ. Đã vậy các nhà thầu bên trên còn ra sức kéo dài thời gian thanh toán, khi nào chủ công trình trả tiền cho họ thì họ mới trả tiền cho nhà thầu cuối cùng.

Ngô Bình nói: "Hóa ra là ăn tiền công trình", sau đó anh lại rút điện thoại ra, gọi điện cho Từ Khắc Mẫn. Từ Khắc Mẫn dù là con trai của phó chủ tịch tỉnh nhưng không làm việc trong tỉnh. Thế nhưng, sức ảnh hưởng của anh ta không nhỏ chút nào, mấy chuyện như hợp đồng thầu này anh ta chỉ cần nói một câu là giải quyết xong.

"Khắc Mẫn, đang làm gì thế?", Ngô Bình cố tình để loa ngoài điện thoại.

Từ Khắc Mẫn vội đáp: "Chú nhỏ, chú có gì sai bảo ạ?"

Ngô Bình và Từ Quý Phi, Từ Bá Nhân coi như ba anh em, vậy Từ Khắc Mẫn gọi Ngô Bình một tiếng "chú nhỏ" cũng là hợp lý.

Ngô Bình: "Là thế này, tỉnh ta có một nhà thầu cấp một họ Từ chuyên nhận thầu cơ sở hạ tầng giao thông, cậu có biết không?"

"À, chú đang nói đến nhà họ Từ ở Vân Đỉnh sao? Cháu biết cháu biết, dòng họ đó có họ với ông nội cháu, cháu vẫn giúp họ nhận thầu. Chú nhỏ, sao chú lại nhắc tới họ?"

Ngô Bình: "Họ hàng của ông nội cậu hung dữ lắm, đang nhốt tôi lại còn vu oan cho tôi trộm đồ của họ. Giờ tôi sợ quá, chỉ đành gọi điện cho cậu".

Từ Khắc Mẫn hú hồn: "Chú nhỏ, chú đừng đùa, ai mà dám chọc giận chú kia chứ? Chú đưa điện thoại cho người nhà họ Từ ở đó đi, cháu mắng chết hắn!"

Nghe giọng Từ Khắc Mẫn trong điện thoại, cậu chủ Từ kia chân đã run. Trời ơi! Ngô Bình này lại quen cả Từ Khắc Mẫn, sao có thể vậy được?

Anh ta vội vã đi tới nhận điện thoại, cẩn trọng trả lời: "Chú Khắc Mẫn, cháu là Phú Bỉ".

Từ Khắc Mẫn nghe giọng anh ta là nổi giận lôi đình: "Phú Bỉ? Cậu bị ng* rồi hả! Lừa đá vào đầu hay sao mà dám chọc tức chú nhỏ của tôi!"

"Chú nhỏ của chú... là Ngô Bình sao?"

"Phí lời!", Từ Khắc Mẫn quát như sấm: "Lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi một trăm cái. Thiếu một cái thì cậu và ông cậu đợi mà tán gia bại sản đi!"

Từ Phú Bỉ kinh hãi, như thể một phản xạ quỳ sụp xuống, sợ hãi nhìn Ngô Bình nói: "Ông à, cháu sai rồi, cháu dập đầu xin lỗi ông".

Ngô Bình chán ghét ra mặt đáp: "Ai là ông anh? Dập đầu với Tô Phi đi, xem cô ấy có tha thứ cho anh không".

"Vâng vâng, cháu lập tức dập đầu", anh ta thực sự quay sang dập đầu với Tô Phi, cái nào cái nấy nện xuống đất kêu "thịch thịch". Trán anh ta một lát sau đã chảy máu.

"Cô Tô, tôi sai rồi, tôi xin cô tha lỗi".

"Cô Tô, tôi không phải con người, xin cô tha lỗi".

Tô Phi sững sờ, Đinh Diệm sững sờ, tất cả mọi người đều sững sờ.

Cậu chủ Lý và cậu chủ Chung kia cũng cảm thấy sự chẳng lành, lẽ nào những lời Ngô Bình vừa nói đều là thật?

Rồi điều họ sợ hãi đã xảy ra, cậu chủ Lý nhận được điện thoại trước, là điện thoại của bố anh ta. Trong điện thoại bố anh ta vô cùng lo lắng nói: "Con trai, con mau về nhà, mang tiền trốn ra nước ngoài với mẹ con, đừng bao giờ về nước nữa, bố gặp chuyện rồi".

Nói rồi đầu dây bên kia truyền tới những tiếc quát lớn, sau đó là một tràng tạp âm. Có tiếng người nói: "Lý Tông Nghĩa, ông đã bị bắt!"

"Bốp!

Chiếc điện thoại trong tay anh ta rơi xuống sàn, kinh hoàng nhìn Ngô Bình. Rốt cuộc đây là ai mà chỉ một cuộc điện thoại cũng có thể khiến bố anh ta bị bắt ngay lập tức?

Sau đó anh ta như thể nghĩ ra điều gì đó, điên cuồng chạy tới chỗ Ngô Bình quỳ sụp xuống: "Tôi sai rồi cậu chủ Ngô, tôi không nên đắc tội với cậu. Tôi đáng chết!"

Anh ta vừa nói vừa tự vả vào miệng mình đến nỗi chảy máu.

Ngô Bình chỉ vào Tô Phi: "Đi xin lỗi cô ấy".

"Vâng vâng", anh ta vội vã sang quỳ cùng Từ Phú Bỉ, cầu xin Tô Phi tha lỗi.

Cậu chủ Chung kinh hãi như người mất hồn, sau cùng cắn răng gọi điện về nhà. Đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như có rất nhiều người ở đó.

Người nhấc điện thoại là Chung Hằng, bố ruột anh ta. Ông ta nói: "Con trai, mau về nhà đi, có chuyện lớn rồi".

Cậu chủ Chung lúc này tim đập như trống trận hỏi lại: "Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK