Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376: Chủ của Hoàng Đình

Thượng Quan Tề Sinh kinh ngạc: "Sao cơ? Cậu đã lĩnh ngộ được hết nội dung trong ngọc bàn rồi sao?"

Ngô Bình: "Tôi tổng hợp chắt lọc hết tất cả thông tin, tìm ra những thứ có ích, giúp ích rất nhiều đối với tôi".

Thượng Quan Tề Sinh thầm thấy kinh hãi, không hổ là thiên kiêu, năng lực học tập quả thật kinh người! Ông ấy cười lớn: "Tốt! Bây giờ tôi sẽ truyền cho cậu căn bản y học, cách hành y và quy tắc của Hoàng Đình. Những thứ này không có ích đối với cậu, nhưng lúc so kè y thuật với người khác có thể dùng được".

Thượng Quan Tề Sinh dùng thần niệm truyền một số kiến thức sang cho Ngô Bình.

Từ trong đó, Ngô Bình biết được Hoàng Đình y đạo này phân thành rất nhiều trường phái, Âm Dương Phái, Công Tà Phái, Kinh Phương Phái, Hoả Thần Phái. Trong đó còn phân ra châm cứu, phương thuốc, dược lý, độc lý, vân vân, cực kỳ phức tạp.

Thật ra Ngô Bình biết hết những cái này, chẳng qua chỉ là quy vào hệ thống y học Hoàng Đình mà thôi. Anh nhận được thì có thể dùng được ngay, hơn nữa còn dùng một cách cao minh hơn người khác nữa!

Ngô Bình chuyên tâm học tập, đến lúc anh học thấu y đạo, quy tắc Hoàng Đình thì đã sang ngày hôm sau rồi.

Thượng Quan Tề Sinh cười nói: "Cậu Trương, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại tới".

Thượng Quan Linh Nhi không đi, cô ấy lấy một ít trái cây và điểm tâm cho Ngô Bình.

Ngô Bình cũng lấy hạt dưa anh rang ra cho cô ấy ăn, ngồi hàn huyên, Thượng Quan Linh Nhi cười nói: "Vị hạt dưa của anh rang ngon quá, rang bằng cách luyện đan à?"

Ngô Bình: "Thật ra không có gì khó, chút nữa tôi dạy cho cô".

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: "Ừm!"

Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một chàng trai xông vào. Người này trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, mặc một bộ đồ màu lam, đầu đội mũ ngọc.

Nhìn thấy Thượng Quan Linh Nhi đang đút trái cây cho Ngô Bình thì người này bỗng nổi trận lôi đình: "Linh Nhi, thế mà em lại lén lút thân mật với người đàn ông khác sau lưng anh, em có xứng với anh không?"

Thượng Quan Linh Nhi bất ngờ nói: "Tần Lãng, anh đâu phải là gì của tôi? Bớt ở đây nói nhảm đi!"

Tần Lãng tức giận: "Tần Lãng anh là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu Hoàng Đình, còn em là đệ nhất mỹ nhân của Hoàng Đình, chúng ta là một đôi trời sinh, chuyện này ai mà không biết?"

Nói rồi hắn búng tay, một cây tiên châm bay về phía ngực Ngô Bình.

Ngô Bình dùng tay phải kẹp, kẹp được cây tiên châm, anh nhìn nó rồi hỏi: "Cây châm này rất tốt, lấy ở đâu ra đấy?"

Tần Lãng nổi giận: "Trả Thiên Nguyên Châm cho tôi!"

Ngô Bình: "Lấy Thiên Nguyên Châm ra đây!"

Cơ thể Tần Lãng bỗng mất khống chế, ngoan ngoãn lấy một bộ hai trăm bốn mươi cây Thiên Nguyên Châm ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình cầm một cây Thiên Nguyên Châm, kích hoạt lực Thiên Nguyên. Bỗng chốc, Thiên Nguyên Châm biến thành một tia sáng màu vàng, dài gần nửa thước.

Nhùn thấy cảnh này, Tần Lãng ngây ra như phỗng, lẩm bẩm: "Sao anh làm được?"

Ngô Bình nói: "Muốn kích hoạt Thiên Nguyên Châm đương nhiên phải dùng lực Thiên Nguyên rồi".

Dứt lời, hai trăm bốn mươi cây Thiên Nguyên Châm đều lơ lửng xung quanh anh, những cây Thiên Nguyên Châm sau khi được thêm lực Thiên Nguyên thì biến thành những màu khác nhau.

Hai trăm bốn mươi cây kim châm phát ra mười hai màu khác nhau, mỗi màu có hai mươi cây kim châm, màu từ nhạt đến đậm.

Một giây sau, hai trăm bốn mươi cây kim châm bị anh hút vào cơ thể, lúc nào cũng có thể lấy ra để dùng.

"Bộ Thiên Nguyên Châm này của anh, tôi lấy nhé", anh nói.

Tần Lãng giận dữ: "Trả Thiên Nguyên Châm cho tôi! Nếu không anh không xong với tôi đâu!"

Ngô Bình: "Im miệng, ngồi trong góc tường đếm kiến cho tôi, lúc nào đếm đủ một trăm nghìn con thì mới được đứng dậy".

Tần Lãng lại ngoan ngoãn ngồi xuống đếm kiến, chỉ là kiến ở góc tường không nhiều, muốn đếm được đến một trăm nghìn con thì e là phải đếm đến ba năm sau!

Thượng Quan Linh Nhi: "Bố của Tần Lãng là Tần Chí - một trong bốn đại Tiên y của Hoàng Đình, y thuật chỉ thua mỗi bố tôi".

Ngô Bình: "Mặc kệ anh ta là ai, đếm kiến đi đã".

Sau đó anh hỏi: "Ai làm chủ ở Hoàng Đình? Bố cô à?"

Thượng Quan Linh Nhi lắc đầu: "Tuy bố tôi là đệ nhất Tiên y, nhưng người nắm đại quyền lại là em vợ có y thuật bình thường của Huyền Hoàng môn chủ - Mạc Liên Phong. Tiên y xuất thân từ Hoàng Đình, thu nhập lúc ra ngoài khám chữa bệnh phải nộp lại bốn phần cho Hoàng Đình, lại cộng thêm cửa hàng kinh doanh đan dược, phòng thuốc, nên thu nhập rất cao. Toàn bộ số tiền này đều do chủ của Hoàng Đình là Mạc Liên Phong nắm giữ".

Ngô Bình: "Tiền bố cô kiếm được cũng phải nộp à?"

Thượng Quan Linh Nhi: "Thế thì không có. Bố tôi là Tiên y đỉnh cấp nhất của Hoàng Đình, thế nên không cần chia cho bọn họ. Nhưng đa số Tiên y vẫn phải nộp".

Ngô Bình nhớ lại vị Tiên y tài ba kia, thu nhập của Tiên Y đúng là rất cao.

Thượng Quan Linh Nhi: "Anh Trương, cuộc thi Y Đạo lần này, Mạc Liên Phong muốn đưa con trai riêng của ông ta vào Huyền Hoàng Hải. Vốn dĩ ông ta nắm đại quyền trong tay, đứng không đút túi riêng, bây giờ còn nhúng tay vào cuộc thi Y Đạo, các Tiên y đều rất phản cảm. Thế nên bố tôi mới đứng ra mời anh ra mặt, tạt cho ông ta một gáo nước lạnh".

Ngô Bình: "Thiết nghĩ cuộc thi Y Đạo này không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ?"

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: "Mạc Liên Phong đã chuẩn bị rất đầy đủ, ông ta nắm chắc sẽ khiến con trai riêng của mình lấy được hạng nhất trong cuộc thi. Thế nên ông ta đẩy phần thưởng lên rất cao, người đứng hạng nhất không chỉ có được thần dược Thanh Liên hỗn mang, mà còn nhận được ba tỷ đồng Thần Long, đồng thời được đặc cách làm "đệ tử nòng cốt", trở thành người nối nghiệp chủ của Hoàng Đình, tiếp tục quản lý Hoàng Đình".

Ngô Bình cười nói: "Mạc Liên Phong này đang trắng trợn kiếm cách rót tiền vào túi của mình".

Thượng Quan Linh Nhi: "Ai cũng biết nhưng không thể làm gì được. Huyền Hoàng chưởng môn cũng ủng hộ ông ta, hơn nữa ông ta lại dùng tiền để mua chuộc một đống người về phe mình. Trước đây bố tôi không nói gì về chuyện này nhưng chủ của Hoàng Đình ngày càng quá đáng, muốn bố tôi gả tôi cho em vợ ông ta".

Ngô Bình: "Mục đích ông ta làm vậy là gì?"

Thượng Quan Linh Nhi: "Em vợ ông ta rất có thiên phú về y đạo, mà bố tôi chỉ có mình tôi là con gái, đương nhiên ông ta muốn em vợ ông ta kế thừa thân phận đệ nhất Tiên y rồi".

Ngô Bình: "Đệ nhất Tiên y là một thân phận cố định à?"

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: "Trước khi Mạc Liên Phong trở thành chủ của Hoàng Đình thì bố tôi đã là Tiên y đứng đầu mười mấy năm rồi. Đệ nhất Tiên y là biểu tượng của Hoàng Đình, gặp phải ca bệnh khó nào cũng đều là đệ nhất Tiên y đứng ra chữa trị. Mà muốn trở thành đệ nhất Tiên y phải trải qua muôn vàn kiểm tra đánh giá. Danh hiệu đệ nhất Tiên y mỗi một trăm năm mới đánh giá lại một lần. Hiện nay, vẫn còn nửa năm nữa mới tới kỳ hạn một trăm năm, rõ ràng Mạc Liên Phong này muốn tịch thu danh hiệu đệ nhất Tiên y của bố tôi".

Ngô Bình: "Y thuật của em vợ ông ta có bằng bố cô không?"

Thượng Quan Linh Nhi khẽ than: "Nếu tôi gả cho hắn, đương nhiên bố tôi cũng sẽ giúp hắn".

Ngô Bình cảm khái: "Đúng là tính toán hay thật".

Thượng Quan Linh Nhi: "Mấy năm nay bố tôi lo lắng không yên, vốn định rời khỏi Hoàng Đình, đứng ra làm riêng. Nhưng hôm đó nghe tôi kể về y thuật của anh xong thì ông ấy rất vui mừng, thế nên mới đến Thiên Địa kiếm tông để gặp anh".

Ngô Bình bây giờ mới hiểu nguyên nhân, anh nói: "Bố cô muốn để danh hiệu đệ nhất Tiên y cho tôi sao?"

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ cần có danh hiệu đệ nhất Tiên y, Mạc Liên Phong có một tay che trời cỡ nào cũng không dám động đến anh, vì anh chính là bộ mặt của Hoàng Đình!"

Ngô Bình gật đầu: "Không ngờ trong này có nhiều sự tình như vậy, xem ra tôi phải liều mạng một phen rồi".

Thượng Quan Linh Nhi cười nói: "Anh đã có được khởi nguồn của Hoàng Đình y đạo rồi, đám người kia sao bì với anh được?"
Chương 1377: Ngay đêm nay

Ngô Bình: "Cô nói cụ thể cho tôi biết mai sẽ thi những gì đi".

Thượng Quan Linh Nhi nói cho anh biết, cuộc thi ngày mai sẽ phân thành bốn phần. Đầu tiên là trả lời câu hỏi do bốn vị đại Tiên y cùng đưa ra. Tất cả thí sinh sẽ trả lời ngay tại đó, điểm tối đa là một trăm, số điểm đạt được trong phần này sẽ được cộng vào tổng điểm.

Phần thi thứ hai là thực hành dược lý và đan đạo, yêu cầu phải trực tiếp điều chế thuốc và luyện đan, sau đó do các dược sư chấm điểm.

Điểm của phần này rất cao, điểm cao nhất cho điều chế thuốc là hai trăm, cao nhất cho luyện đan là năm trăm, tổng cao nhất là bảy trăm điểm!

Phần thi thứ ba là cứu người tại chỗ. Cuộc thi Y Đạo sẽ cung cấp bệnh nhân cho các thí sinh, bệnh của các bệnh nhân từ nhẹ tới nặng, đồng thời được đánh số thứ tự, bệnh nhân mang số một là dễ chữa trị nhất, bệnh nhân mang số mười hai là khó chữa nhất. Trong đó, mỗi thí sinh sẽ có một bệnh nhân mang số một, độ khó tương đương nhau; bệnh nhân mang số hai thì chỉ có ba mươi người, ai chữa trị xong bệnh nhân mang số một trước thì sẽ giành quyền chữa trị bệnh nhân mang số hai.

Tương tự, bệnh nhân mang số ba chỉ có hai mươi lăm người, thế nên những thí sinh có tốc độ chữa trị chậm sẽ mất cơ hội giành chữa trị bệnh nhân mang số ba.

Khó chữa trị nhất là bệnh nhân mang số mười hai, chỉ có một người, chữa trị xong bệnh nhân mang số mười hai sẽ đạt được năm trăm điểm!

Cuối cùng là phần thi giành lượt trả lời, do mười vị Tiên y ra mười câu hỏi khác nhau, các thí sinh giành lượt trả lời. Trả lời đúng một câu giành được mười điểm, giành được quyền mà trả lời sai sẽ bị trừ năm điểm.

Điểm đạt được trong bốn phần thi sẽ được cộng lại và xếp hạng, ba thí sinh có điểm cao nhất sẽ được vào Huyền Hoàng Hải, có được truyền thừa vô thượng của Huyền Hoàng Đạo Tổ.

Nghe Thượng Quan Linh Nhi giới thiệu xong, Ngô Bình hỏi: "Nếu tôi lấy được hạng nhất, mọi sự chuẩn bị của Mạc Liên Phong đều công cốc, ông ta có chó cùng rứt dậu không?"

Thượng Quan Linh Nhi: "Dù ông ta hận đến mấy cũng bó tay, vì sẽ có rất nhiều người từ các môn phái khác đến xem cuộc thi Y Đạo, còn có các vị Tiên y nữa. Dù Mạc Liên Phong có mặt dày đến đâu cũng không dám làm gì chúng ta. Nhưng chắc chắn ông ta sẽ động tay động chân vào cuộc thi, còn về việc ông ta sẽ gian lận thế nào thì tôi cũng không đoán được".

Ngô Bình: "Xem ra không dễ gì dành được hạng nhất, lúc nào cũng phải đề phòng người ta tính kế".

Nói chuyện một hồi, Ngô Bình bắt đầu dạy Thượng Quan Linh Nhi rang hạt dưa. Thượng Quan Linh Nhi có chút thiên phú, học một buổi chiều, trà mà cô ấy sao ra cũng khá ngon rồi.

Buổi tối, Thượng Quan Tề Sinh vội vã trở về nói: "Linh Nhi, cậu Trương, tối nay hai đứa động phòng luôn đi".

Ngô Bình sững người: "Tối nay ạ?"

Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: "Có tin bên Mạc Liên Phong rồi, có thể ông ta sẽ phủ nhận thân phận của cậu. Thế nên để chứng minh thân phận cậu là con rể của tôi, thì hai đứa phải động phòng luôn đêm nay đi".

Thượng Quan Linh Nhi cúi đầu: "Bố, không còn cách nào khác ạ?"

Thượng Quan Tề Sinh nói: "Cách này có gì không tốt? Hai đứa cuối cùng cũng thành vợ chồng, sớm mấy ngày có gì không tốt đâu?"

Nói rồi ông ấy cười: "Được rồi, bố còn có việc, sáng mai sẽ qua sớm".

Thượng Quan Tề Sinh đi xong thì không khí trong phòng trở nên mờ ám.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Linh Nhi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Anh Trương, anh có đói không? Hay là chúng ta uống vài ly?"

Ngô Bình: "Ừ, cũng được".

Thượng Quan Linh Nhi chuẩn bị đồ ăn và rượu xong, sau ba ly rượu, Thượng Quan Linh Nhi đã tựa vào lòng anh.

Đợi đến lúc trời tối, hai người đã đóng cửa hành sự.

Trời chưa sáng, Ngô Bình đã dậy. Thượng Quan Linh Nhi thay đồ cho anh, dịu dàng nói: "Mong hôm nay anh sẽ thành công, vang danh thiên hạ".

Ngô Bình cười nói: "Linh Nhi, gọi anh là Huyền Bình được rồi".

Thượng Quan Linh Nhi khẽ gật đầu: "Huyền Bình, chút nữa em sẽ gọi hết người hầu trong nhà tới gặp anh, sau này anh chính là con rể nhà họ Thượng Quan rồi".

Ngô Bình: "Ừm, được".

Quản gia dẫn một đám người hầu, đầy tớ cùng các vị quản sự tới. Những người quản sự này có người quản ruộng đất, có người quản việc làm ăn, có người quản vườn thuốc, có người quản tiền lương, mỗi người mỗi việc.

Là đệ nhất Tiên y của Hoàng Đình, gia sản của nhà họ Thượng Quan đúng là đáng nể. Lúc quản gia đưa sổ sách của nhà họ Thượng Quan cho anh xem, anh cũng hoảng hồn.

Tính sơ sơ, gia sản của Thượng Quan Tề Sinh không dưới năm tỷ đồng Thần Long! Đây là còn chưa kể những thứ ông ấy sưu tầm nữa.

Tiên nhân của Tiên Giới và đại thế giới Huyền Hoàng thích sưu tầm hơn, nhưng thứ bọn họ sưu tầm khác với những người phàm thế tục sưu tầm. Bọn họ sưu tầm toàn là những thần vật thượng cổ, công pháp quý hiếm, thần binh lợi khí, pháp bảo đan dược, v.v.

Những người này gặp mặt anh xong thì lui xuống, Ngô Bình cũng không xem kỹ sổ sách, dù sao bây giờ anh vẫn còn là một người ngoài. Hơn nữa, cho dù anh đã làm rể nhà này thì những chuyện này cũng không đến lượt anh quản.

"Linh Nhi, sổ sách không cần phải đưa anh xem đâu. So về kiếm tiền, anh không hề thua kém bác đâu", bây giờ hai người đã xác định mối quan hệ nên anh gọi Thượng Quan Tề Sinh là bác.

Thượng Quan Linh Nhi cười nói: "Bố em cũng không quản chuyện trong nhà, thường đều giao cho kẻ dưới làm hết. Bọn họ vô cùng trung thành với nhà em, đáng để tin tưởng".

Chẳng bao lâu sau, Thượng Quan Tề Sinh đã xuất hiện, ông ấy cười hỏi: "Cậu Trương chuẩn bị thế nào rồi?"

Ngô Bình: "Thưa bác, con đã chuẩn bị xong rồi. Sau này bác cứ gọi con là Huyền Bình đi ạ".

Thượng Quan Tề Sinh cười đáp: "Được, Huyền Bình, chúng ta đi thôi, đã có rất nhiều người tới rồi".

Ba người rời khỏi đỉnh núi, bay tới một quảng trường cực rộng. Quảng trường này chính là nơi Huyền Hoàng Môn tổ chức những sự kiện trọng đại, bây giờ dùng để tổ chức cuộc thi Y Đạo.

Xung quanh quảng trường sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, có chỗ lơ lửng trên không, có chỗ đặt trên mặt đất. Những chỗ ngồi đặt trên mặt đất đều dành cho những trưởng lão và đệ tử bình thường.

Là đệ nhất Tiên y, chỗ ngồi của Thượng Quan Tề Sinh được đặt ở vị trí thứ hai phía bên trái, bên cạnh chỗ ngồi chủ của Hoàng Đình. Bên phải chỗ ngồi của Huyền Hoàng chưởng môn là chỗ ngồi của chủ của Huyền Môn và những nhân vật nòng cốt trong những môn khác.

Ngô Bình nhìn xung quanh, ở quảng trường đã tụ tập hàng chục nghìn người, đông đen, hơn nữa người ta vẫn không ngừng kéo đến.

Anh không kìm được hỏi: "Linh Nhi, rốt cuộc Huyền Hoàng Môn có bao nhiêu đệ tử?"

Thượng Quan Linh Nhi trả lời: "Đệ tử của Hoàng Đình không nhiều, tầm mười nghìn người. Đệ tử Huyền Môn thì khá nhiều, tổng cộng không dưới bảy tám mươi nghìn. Còn có mấy nghìn trưởng lão và hàng triệu tạp dịch nữa".

Ngô Bình: "Hoàng Đình là y đạo, bên Huyền Môn hình như là chuyên về trận pháp phải không?"

Thượng Quan Linh Nhi đáp: "Vâng, công pháp của Huyền Môn rất đặc biệt, sở trường là bày bố trận pháp, đồng thời cũng rất giỏi về bùa chú".

Thượng Quan Tề Sinh vừa xuất hiện, mọi người đã bàn tán sôi nổi.

"Đệ nhất Tiên y xuất hiện rồi, người bên cạnh ông ấy là ai vậy?"

"Anh vẫn chưa biết gì à? Anh ấy là con rể của Tiên y Thượng Quan, chồng của Thượng Quan Linh Nhi đấy".

"Cái gì? Thượng Quan Linh Nhi có chồng rồi á? Chuyện từ lúc nào vậy? Chẳng phải đều nói là cô ấy sắp gả cho Thạch Thanh à?"

"Thì vậy đấy, nên chúng ta mới bất ngờ này. Đệ nhất Tiên y bỗng nhiên nói như vậy chắc là nắm vào cuộc thi Y Đạo. Dù sao với thân phận là con rể của ông ấy, anh ấy cũng có tư cách tham gia thi".

"Lọt vào mắt xanh của đệ nhất Tiên y thì chắc là y thuật cũng đỉnh lắm", có người nói.

Tới chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Tề Sinh chắp tay bái Huyền Hoàng môn chủ: "Bái kiến môn chủ!"

Huyền Hoàng môn chủ là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, tay cầm một cây phất trần, thắt lưng đeo ngọc như ý, sau lưng có mười người cầm nghi trượng. Ông ta gật đầu: "Thượng Quan Tiên y không cần đa lễ".
Chương 1379: Tôi mà mạnh tay thì dễ đánh chết anh lắm

Thượng Quan Tề Sinh nói: “Môn chủ, đây là Trương Tiểu Bình - con rể của tôi. Tiểu Bình, con chào chưởng môn đi”.

Ngô Bình cũng bước tới rồi chắp tay hành lễ: “Trương Tiểu Bình tham kiến chưởng môn Huyền Hoàng”.

Chưởng môn Huyền Hoàng gật đầu: “Tốt, đúng là tuổi trẻ tài cao”.

Sau màn chào hỏi, Thượng Quan Tề Sinh nói nhỏ với Ngô Bình: “Huyền Bình, ông ấy là chưởng môn Huyền Hoàng, nửa năm nữa có khả năng đột phá lên Đại La”.

Ngô Bình: “Huyền Hoàng Môn là thế lực số một ở đại thế giới Huyền Hoàng, sao mãi vẫn chưa có Đại La Kim Tiên ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Đại La nào có dễ như thế, có Đại La trấn thủ thì hầu hết là các thế lực siêu cấp, truyền thừa của Huyền Hoàng Môn vẫn chưa đủ để tôn môn phái đến cấp đấy”.

Ngô Bình: “Con nghe nói Huyền Hoàng Môn có rất nhiều tài nguyên, còn nắm giữ Huyền Hoàng Hải, chẳng lẽ các thế lực lớn bên ngoài không muốn đánh chiếm sao?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Tuy Huyền Hoàng Môn không có Đại La Kim Tiên, nhưng trận pháp của Huyền Môn rất lợi hại, Đại La mà tới thì cũng nộp mạng, vì thế bên ngoài mới không dám có ý đồ gì với môn phái’.

Ngô Bình: “Bác vừa bảo môn chủ sắp đột phá cảnh giới Đại La ạ?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Tên thật của chưởng môn là Hiên Viên Tịch Cổ, ngày xưa từng là một thiên kiêu, nhưng sau đó đã bị người khác tính kế trong lúc lưu lạc bên ngoài nên suýt mất mạng, giờ thì vẫn bị ám thương. Sau khi quay về thì ông ấy không rời khỏi đây lần nào nữa, nhưng tu vi vẫn tăng lên, cách đây không lâu, bác phát hiện ám thương ngày xưa của ông ấy đã biến mất, vì thế bác mới đoán ông ấy sẽ đột phá trong nửa năm tới”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì kiểu gì Huyền Hoàng Môn cũng trỗi dậy mạnh mẽ”.

Thượng Quan Tề Sinh: “Mong là thế, nhưng con đường thành Đại La có vô vàn nguy hiểm”.

Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ thì liên tục có thêm người xuất hiện bên cạnh.

Có một đám người đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt dài, tóc xoã, mặc trường bào màu vàng, đi cùng còn có sáu cô hầu gái xinh đẹp.

Trông thấy người đó, Thượng Quan Tề Sinh nói: “Chủ của Hoàng Đình đấy, tên là Mạc Liên Phong”.

Mạc Liên Phong ngồi vào chỗ xong cũng chào hỏi với chưởng môn, sau đó liếc nhìn Thượng Quan Tề Sinh rồi cười nói: “Tề Sinh, cạnh ông là ai đấy?”

Thượng Quan Tề Sinh: “Đây là Trương Huyền Bình - con rể của tôi”.

Chủ của Hoàng Đình và chủ của Huyền Môn đều là các trưởng lão nòng cốt của Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn chia làm năm cơ quan lớn, nhưng hai trong số đó thì không làm gì, một người suốt ngày bế quan, người thì đi du lịch khắp nơi nên việc chính đều do chưởng môn và chủ của Hoàng Đình với Huyền Môn quản lý.

Mạc Liên Phong cười nói: “Tề Sinh, chúng ta đã giao hẹn sẽ tác thành cho con gái ông với em vợ tôi rồi cơ mà? Sao giờ lại có anh con rể nào xuất hiện thế này? Đừng nói là ông vơ đại một người làm con rể đấy nhé”.

Thượng Quan Tề Sinh không giận mà nói: “Ông Mạc, Trương Tiểu Bình là thiên tài y đạo, tôi đã truyền y đạo cho thằng bé lâu rồi, không thì tôi đã chẳng dẫn nó đến đây”.

Mạc Liên Phong cười khẩy rồi nói với một người thanh niên ở cạnh: “Thạch Thanh, anh rể xin lỗi cậu, hoa nhà người ta có chủ rồi, sau anh sẽ kiếm cho cậu mối khác”.

Người thanh niên tên là Thạch Thanh cười lạnh nói: “Anh, em không phục! Ngoài Mạc Thái ra thì thế hệ trẻ của Hoàng Đình có ai hơn em chứ?”

Nói rồi, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh có tư cách gì mà đòi cưới Thượng Quan Linh Nhi?”

Bị người khác chất vấn ngay trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Bình chỉ thờ ơ nói: “Tôi có tư cách hay không thì liên quan gì đến anh? Anh có phải con tôi đâu mà phải lo vụ này?”

Thạch Thanh nổi giận: “Láo lếu, dám ăn nói ngông cuồng ở đây à! Giờ tôi muốn khiêu chiến anh, dám nhận lời không?”

Ngô Bình: “Khiêu chiến tôi? Nếu đến con mèo con chó khiêu chiến mà tôi cũng phải nhận lời thì sống làm sao được? Nếu anh muốn khiêu chiến tôi thì đấu luôn trong cuộc thi Y Đạo này này”.

Thạch Thanh lạnh giọng nói: “Ai thèm thi y đạo với anh? Tôi muốn đọ thực lực kìa, dù y thuật có cao đến mấy mà thực lực kém thì cũng vứt”.

Ngô Bình: “Tôi khuyên anh đừng đòi tỉ thí với tôi làm gì, tôi mà nặng tay là anh chết luôn đấy. Anh là em vợ của ông Mạc, tôi mà đánh chết anh thì mất hay ra”.

Thạch Thanh cười khẩy nói: “Nếu anh đánh chết được tôi thì đó là bản lĩnh của anh, còn không thì hãy cút khỏi đây và tránh xa Thượng Quan Linh Nhi ra”.

Thượng Quan Linh Nhi bực mình nói: “Thạch Thanh, anh là Địa Tiên Bất Tử rồi mà lại khiêu chiến người ở cấp thấp hơn, anh không thấy xấu hổ à?”

Thạch Thanh: “Không dám đánh thì biến”.

Ngô Bình thở dài nói: “Được thôi, nếu anh thèm chết như thế thì để tôi cho anh toại nguyện”.

Anh nói với chưởng môn Huyền Hoàng: “Chưởng môn, người này một mực đòi khiêu chiến tôi, nếu tôi đánh chết anh ta thì xin người đừng trách tội”.

Hiên Viên Tịch Cổ thờ ơ nói: “Quyền cước không có mắt, ai đánh chết được đối thủ thì là bản lĩnh của người đó, không sao cả. Cậu cũng phải nghĩ cho kỹ, nhớ cậu bị Thạch Thanh đánh chết thì tôi cũng không giúp gì được đâu”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Thạch Thanh đã bước ra, Mạc Liên Phong truyền âm cho hắn: “Anh đã truyền tiên lực cấp Thần Tiên vào người cậu rồi, cậu chỉ có một cơ hội thôi nên phải nắm lấy, hãy hạ nó bằng một chiêu”.

Thạch Thanh: “Anh rể cứ yên tâm ở em, em đã nghe ngóng về thằng này rồi, nó còn chưa ngưng tụ được nguyên anh, dù không dùng đến lực Thần Tiên thì em cũng hạ nó được”.

Mạc Liên Phong: “Đừng khinh định, nó là thiên kiêu của Thiên Địa Kiếm Tông đấy, thực lực của thiên kiêu rất khó đoán, tốt nhất cậu cứ dùng lực anh truyền cho mà đánh nó”.

Thạch Thanh: “Vâng, em nhớ rồi”.

Lúc này, Thạch Thanh đã bay đến một khoảng đất trống rộng rãi, hắn ngoắc tay với Ngô Bình rồi nói: “Mau đến đây chịu chết!”

Ngô Bình bay lên cao rồi hỏi: “Đánh luôn được chưa?”

Thạch Thanh: “Ra tay đi!”

Thạch Thanh vừa nói dứt câu thì thấy một đường kiếm loé lên, cực ít người tại đây có thế nhìn thấy đường kiếm ấy, vì nó quá nhanh.

Thậm chí Thạch Thanh còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đường kiếm chém đứt đôi người.

Trong mắt hắn chứa đầy vẻ chấn động và không cam tâm, hắn có lực Thần Tiên nhưng chưa dùng tới thì đã chết rồi ư?

Uỳnh!

Ngay sau đó, Thạch Thanh bị chém đứt đôi người đã ngã xuống trong vũng máu.

Mọi người đều im phăng phắc, đến khi người Thạch Thanh nổ tung thì họ mới ý thức được là trận đấu còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.

Ngô Bình phủi tay rồi quay về chỗ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh nói: “Xin lỗi, quyền cước vô tình nên tôi lỡ giết người mất rồi”.

Mạc Liên Phong đứng bật dậy rồi lườm Ngô Bình với ánh mắt như muốn giết người.

Chưởng môn cũng kinh ngạc, ông ấy nhìn thấy rõ đường kiếm của Ngô Bình nên biết đường kiếm ấy rất đáng sợ, sao anh có thể luyện được?

Thượng Quan Tề Sinh cũng hết hồn hết vìa, ông ấy biết Ngô Bình rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, phải biết rằng anh mới ở cảnh giới Địa Tiên Kết Thai thôi, trong khi Thạch Thanh hơn hai những hai cảnh giới lớn mà vẫn bị anh hạ trong một nốt nhạc! Đến thiên kiêu cũng không thể mạnh tới vậy được.

Mạc Liên Phong: “Cậu dám giết em vợ tôi, chịu chết đi!”

Mạc Liên Phong không cần biết lý lẽ gì hết mà ra tay luôn, một tia sáng bay về phía Ngô Bình, ẩn chứa trong đó là khí tức cực độc và tà, chỉ cần chạm vào nó thì thiên kiêu cũng bị phế.

Thượng Quan Tề Sinh vung tay lên, một màn sáng ngăn cách giữa hai người, tia sáng của Mạc Liên Phong chạm vào màn sáng đó thì đã hoá thành sương mù.

“Ông Mạc, Thạch Thanh là người khiêu chiến trước, hơn nữa chưởng môn cũng đã nói sống chết tự chịu, sao giờ ông lại ra tay với con rể tôi?”, ông ấy gào lên chất vấn.

Mạc Liên Phong thất bại nên phẫn hận nói: “Không giết nó thì tôi biết ăn nói sao với bên nhà vợ?”

Thượng Quan Tề Sinh cười lạnh nói: “Ông Mạc, nếu ông dám giết con rể tôi thì tôi thề nhất định sẽ giết thằng con riêng Mạc Thái của ông”.

Chuyện Mạc Liên Phong có con riêng thì ai cũng biết nhưng không dám nói ra, giờ Thượng Quan Tề Sinh nói to trước mặt bao người như vậy, hơn nữa còn lớn giọng uy hiếp nên khiến Mạc Liên Phong thấy khó xử, ông ta thở dài nói: “Thượng Quan Tề Sinh, ông dám đe doạ tôi à?”

Hiên Viên Tịch Cổ thấy bất ổn nên nói: “Thôi, ông Mạc, chuyện qua rồi, cái chết của Thạch Thanh không thể trách Trương Huyền Bình được”.

Mạc Liên Phong hừ mạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

Hiên Viên Tịch Cổ: “Mọi người đến đủ rồi đấy, bắt đầu thôi”.

Một trưởng lão bước ra rồi tuyên bố: “Cuộc thi Y Đạo chính thức bắt đầu, mời các thi sinh vào chỗ”.
Chương 1380: Biết trước đáp án cũng không ăn thua

Lập tức có hơn 200 người bước ra rồi tiến vào trung tâm của hội trường.

Ở đây có rất nhiều bàn, mỗi người một bàn nên ai nấy đều đi tìm chỗ của mình.

Trưởng lão kia nói: “Đầu tiên sẽ là phần trả lời câu hỏi, mỗi người sẽ nhận được đề thi khác nhau, nhưng độ khó thì tương đương, điểm tối đa của vòng này là 100, điểm số sẽ cộng vào điểm tổng sau bốn vòng thi”.

Lúc này, có một tiên đồng mang đề thi tới phát cho mỗi thi sinh một tờ. Mọi người nhận lấy đề thi xong thì bắt đầu mở ra đọc ngay. Những câu hỏi được chọn vào đề thi đều rất khó, ai trả lời được một đến hai câu là quá siêu rồi.

Trong lúc mọi người đang vắt óc suy nghĩ thì có hai người gần như đọc xong cái là bắt đầu viết ngay. Hai người này chính là Ngô Bình và người thanh niên tên là Mạc Thái. Ngô Bình chỉ cần nhìn đề bài là biết đáp án ngay rồi, còn Mạc Thái thì là con riêng của Mạc Liên Phong nên cũng khỏi phải bàn.

Mạc Thái được phát đề thi đầu tiên, hơn nữa hắn ta đã được đọc đề thi này rồi nên biết đáp án là gì ngay.

Tuy thế nhưng người hoàn thành xong nhanh nhất vẫn là Ngô Bình, vài phút sau thì Mạc Thái mới xong.

Đáp án được chia ra rồi mang lên cho sáu Tiên y chấm điểm.

Ngô Bình làm xong nhanh nhất nên cũng được chấm điểm đầu tiên, Tiên y số một đọc đáp án của anh xong thì chấn động, sau đó đôi mắt như phát sáng.

Ông ấy nhanh chóng cho anh 100 điểm.

Đáp án của người thứ hai cũng khá tốt nên cũng được 100 điểm.

Trong số sáu người chấm thi thì có ba người là người của Mạc Liên Phong, nhưng họ vẫn phải cho Ngô Bình 100 điểm. Chịu thôi, vì đáp án của anh quá hoàn hảo, thậm chí còn có điểm đáng để họ nghiên cứu. Đáp án thế này mà không được điểm tuyệt đối thì ai mà chấp nhận được.

Tuy Mạc Thái đã biết trước đáp án, nhưng bài thi cũng không thể so với Ngô Bình được. Trong sáu người chấm thì có ba người cho hắn ta 100 điểm, hai người cho 90 điểm và một người cho 95 điểm.

Ở thế thắng chắc rồi mà Mạc Thái lại thua, điều này khiến Mạc Liên Phong bắt đầu sốt sắng. Phải biết rằng, để người con riêng của mình có lợi thế, ông ta đã đẩy giải thưởng lên rất cao, nhỡ giờ Ngô Bình mà thắng thì biết làm thế nào bây giờ?

Ông ta lập tức gọi Mạc Thái rồi thì thầm to nhỏ: “Con làm ăn kiểu gì thế? Bố đã đưa đáp án cho con rồi cờ mà, sao vẫn thua thằng kia?”

Mạc Thái vò đầu bứt tai nói: “Con cũng thấy lạ, hay giám khảo thiên vị nó?”

“Vớ vẩn! Trong sáu giám khảo thì đã có ba người của phe mình rồi, ba người còn lại thì bố lạ gì nữa. Họ sẽ thiên vị con, chứ không giúp Trương Tiểu Bình đâu”.

Mạc Thái không cam tâm nói: “Khó hiểu thật! Con đã học theo cổ tịch, đã thế còn mời vài Tiên y đến hướng dẫn làm bài, sao lại thua nó được nhỉ?”

“Thôi, vòng một xong rồi, không bàn nữa. Quan trọng nhất là vòng hai, bố đã mời hẳn dược lão đến dạy con luyện thuốc, còn mời thêm đại sư luyện đan bốn sao đến dạy con luyện đan, cố đừng làm bố thất vọng”, Mạc Liên Phong trầm giọng nói.

Mạc Thái: “Bố yên tâm, con đã luyện thuốc mấy trăm lần rồi, kiểu gì cũng được điểm tuyệt đối, còn đan dược thì con cũng luyện nhiều lắm, 200 nắm chắc trong tay rồi. Con không tin mình thua Trương Huyền Bình ở vòng này”.

Mạc Liên Phong: “Đừng sơ suất, phải cố hết sức vào”.

“Vâng ạ!”

Mọi người nghỉ ngơi một lát thì vòng thi thứ hai bắt đầu.

Vòng này thi luyện đan và thuốc, trị bệnh cứu người thì không thể thiếu thuốc và đan dược được.

Nhưng luyện thuốc và luyện đan là việc rất khó, vì thế các Tiên y cũng chỉ hiểu sơ qua, còn hầu hết mọi người đều không biết gì. Người luyện chế được đan dược thì còn hiếm hơn, vì thế thầy luyện đan thường có tiền đồ và kiếm nhiều tiền hơn Tiên y. Nếu một người có trình độ luyện đan cao thì không cần làm Tiên y làm gì”.

Vị trưởng lão trước đó công bố: “Bây giờ bắt đầu thi luyện thuốc, có 20 loại thuốc trong danh sách, điểm cao nhất cho loại thuốc dễ luyện chế nhất là 30 điểm, điểm cao nhất cho loại thuốc khó luyện nhất là 200 điểm. Mọi người hãy tự chọn loại thuốc mà mình muốn luyện chế”.

Ngay sau đó, Mạc Thái đã chọn một phương thức luyện thuốc tương đương 150 điểm, sau đó lấy lò luyện ra làm luôn.

Hắn ta đã được thầy luyện thuốc truyền thụ cho cách làm, tuy còn non tay nhưng vì hắn ta chỉ tập luyện đúng một loại này nên vẫn làm khá tốt.

Ngô Bình cũng chọn, nhưng anh chọn loại thuốc 200 điểm. Lấy dược liệu xong, anh lấTiên y lò Thuần Nhất ra rồi vào việc.

Cách luyện thuốc của anh trông rất tự tin, đôi tay anh như đang múa để cho dược liệu vào lò. Thuốc này có tên là Ngũ Tâm Tán, với anh mà nói thì không khó luyện chút nào.

Vì thế, khi Mạc Thái vẫn còn đang cặm cụi luyện thuốc thì Ngô Bình đã làm xong rồi, có tia sáng màu xanh ánh từ trong lò luyện ra, anh bắt lấy rồi ngưng tụ thành thuốc bột màu xanh nhạt.

Thấy Ngô Bình hoàn thành phần thi nhanh chóng, lập tức có người đến lấy thuốc của anh rồi mang đến cho năm vị trưởng lão nhận xét. Họ đều là các nhân vật lớn của Luyện Dược Giới nên có trình độ luyện thuốc rất cao, vì thế họ sẽ chịu trách nhiệm chấm thi ở vòng này.

Khi thuốc của Ngô Bình được mang đến, cả năm người đừng sững sờ, sau đó đứng bật dậy.

Họ nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt phức tạp, sau đó chụm đầu thì thầm với nhau, sau đó một người nói: “Chúng tôi cùng quyết cho thuốc này 200 điểm!”

Mạc Thái vẫn đang luyện thuốc bắt đầu run tay, suýt nữa cho nhầm dược liệu vào, hắn ta khó tin nói: “Không thể nào”.

Mạc Liên Phong cũng kinh hãi, nhưng vẫn nhắc con mình: “Tập trung”.

15 phút sau, Mạc Thái mới luyện thuốc xong. Năm vị dược sư nhìn thuốc của hắn ta xong thì không tỏ thái độ gì, cuối cùng mọi người thương lượng rồi cho Mạc Thái 95 điểm.

Trong 95 điểm này có ít nhất 15 điểm là nể mặt Mạc Liên Phong, không thì Mạc Thái chỉ được 80 điểm thôi.

Mạc Thái nhăn mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, không hiểu tại sao anh lại luyện thuốc siêu đến vậy.

Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian nên hỏi trưởng lão hướng dẫn: “Tôi luyện đan luôn được không?”

Trưởng lão kia: “Được, có 10 loại đan dược, loại thấp nhất là 50 điểm, cao nhất là 500 điểm, cậu tự chọn đi”.

Ngô Bình đã chọn Phong Lôi Đan 500 điểm rồi đi lấy dược liệu, tiếp theo lấy thần lò Long Hổ ra luyện chế. Theo quy tắc, chỉ cần luyện chế ra đan dược nhị phẩm sẽ được điểm tuyệt đối, nhưng để cho chắc nên anh đã luyện chế đan dược nhất phẩm.

Đương nhiên anh cũng là người luyện chế đan dược xong đầu tiên, khi anh đặt năm viên đan dược lên trước mặt các thầy luyện đan thì họ đều phải gật gù.

Một người trong số đó cười nói: “Cậu Trương có tài luyện đan siêu phàm, chúng tôi khâm phục”.

Ngô Bình: “Quá khen!”

Cuối cùng, năm giám khảo hội ý rồi cho anh 500 điểm.

Cứ thế, Ngô Bình cũng đã giành được điểm tuyệt đối ở vòng này.

Mạc Thái hoàn toàn thất vọng, Ngô Bình được 700 điểm rồi thì hắn ta đuổi theo kiểu gì? Cuối cùng vì quá áp lực nên hắn ta không phát huy được tốt trong lúc luyện đan, vì thế đã luyện chế thất bại, chỉ được 75 điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK