Đám đông kinh ngạc, hai đại cao thủ mà lại không chịu nổi một đòn của Ngô Bình, quá là bá đạo!
Ngô Bình đứng trước điện, một mình anh giữ cửa mà tất cả những kẻ khác không dám xông vào.
Thấy đám người kia không dám đến gần, anh lạnh lùng nói: "Đằng nào cũng đang rảnh, để tôi tụng một đoạn kinh Phật cho các vị nghe".
Nói rồi, anh bắt đầu thi triển Chân ngôn Độ Hoá. Anh vừa niệm thì đám người ở đó đều bị tác động vào ý thức, thi nhau quỳ sụp xuống đất.
Có mấy kẻ phản xạ nhanh hét lên một tiếng rồi quay đầu định bỏ chạy. Những kẻ còn lại muốn chạy thì cũng đã muộn, bọn chúng đã bị độ hoá, quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình, không còn ngang ngược như trước.
Ngô Bình: "Từ hôm nay trở đi phải thay đổi hướng thiện. Bên ngoài còn nhiều kẻ xấu, ra đuổi chúng đi".
Bảy người ở đó đồng thanh vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, bên ngoài có tiếng ẩu đả, sau đó lại có tiếng kêu la thảm thiết, cũng có tiếng thét giận dữ.
Ngô Bình biết giờ mình đã có thể nghỉ ngơi một lát. Anh quay vào điện rồi ngồi xuống, nói: "Đại sư Long Ấn, liệu đối phương có phái cao thủ Địa Tiên vào chùa không?"
Long Ấn: "Chân nhân vào tới đây thì tu vi sẽ bị hạ thấp, còn Chân quân thì không thể vào được".
Ngô Bình: "Vậy có nghĩa chúng ta chỉ có nguy cơ phải đối phó với cao thủ Chân nhân".
Long Ấn: "Nếu sự không lành xảy ra, xin Ngô giáo chủ hãy đưa thánh tăng rời khỏi đây".
Ngô Bình bình thản đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở lại đây trấn thủ ba ngày".
Long Ấn khẽ thở dài: "Tình nghĩa của Ngô giáo chủ, thánh tăng tuyệt đối không bao giờ quên".
Ngô Bình: "Tu vi của thánh tăng tương đương với một vị Bồ Tát, tại sao còn phải chuyển sinh vào Niết Bàn?"
Long Ấn: "Thực ra thì đây không phải chuyển sinh thực sự mà là nạn Bồ Tát. Qua được kiếp nạn này thì thánh tăng có cơ hội trở thành Đại Bồ Tát".
Ngô Bình: "Hoá ra là kiếp nạn Bồ Tát của Phật Môn".
Long Ấn: "Muốn vượt qua kiếp số này thì có thể nhờ duyên, nhờ nhân duyên chốn nhân gian mà hoá giải. Có thể Ngô giáo chủ chính là nhân duyên mà thánh tăng đang chờ đợi".
Ngô Bình sững lại: "Tôi chính là nhân duyên mà thánh tăng đang đợi sao?"
Long Ấn gật đầu: "Thực ra nhiều năm trước thánh tăng đã có thể độ kiếp rồi, nhưng cứ trì hoãn đến giờ".
Ngô Bình suy nghĩ, lẽ nào thánh tăng đã tiên đoán được rằng anh sẽ xuất hiện?
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước điện. Ngô Bình đang định đứng dậy thì người kia đã đi về phía anh trước. Người đó chính là Khương Tích.
Thấy Ngô Bình, Khương Tích nói: "Tôi tìm anh cả nửa ngày rồi".
Ngô Bình bảo cô ấy ngồi xuống rồi nói: "Khương Tích, vị này là đại sư Long Ấn".
Khương Tích liếc nhìn đại sư Long Ấn, sau đó không thèm đếm xỉa đến ông ấy.
Đại sư Long Ấn cũng không để bụng, cười nói: "Hân hạnh được gặp Khương thí chủ".
Khương Tích nói: "Tôi lên mạng xem, giờ đã nói được ngôn ngữ của các người rồi", lúc này Khương Tích đang nói tiếng Quan Thoại của Viêm Long. Phát âm rành mạch rõ chữ nghe rất chuẩn.
Ngô Bình cười đáp: "Quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, vừa học đã biết".
Khương Tích đang định nói gì đó thì đột nhiên cau mày nói: "Ở đây có một loại năng lượng gì đó áp đảo nguyên thần của tôi!"
Ngô Bình giật mình. Trước đó anh cho rằng Khương Tích chỉ là con rối băng nên không quan sát kỹ. Giờ nhìn lại anh mới phát hiện ra tu vi của Khương Tích không hề thấp, ít nhất cũng phải là Địa Tiên cấp năm. Bảo sao mà bước vào đây khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.
Đan Châu nhìn thấy Khương Tích thì cười nói: "Chị à, chị xinh thật đấy".
Ngô Bình liếc nhìn vị "thánh tăng" này một cái rồi hỏi: "Vậy cậu có muốn cưới cô ấy làm vợ không?"
Đan Châu đột nhiên xấu hổ, vội vã xua tay: "Không không, chị ấy trong sáng như đoá hoa sen trắng, chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa".
Ngô Bình gõ lên đầu Đan Châu một cái rồi đáp: "Nhóc con biết nhiều thứ quá nhỉ".
Long Ấn nhìn thấy động tác của Ngô Bình thì không khỏi đứng hình, trong lòng nghĩ thầm đây là thánh tăng đấy. Sao Ngô Bình lại dám gõ đầu thánh tăng cơ chứ?
Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng bước chân nặng nề. Ngô Bình cau mày, đứng dậy đi ra trước cửa điện.
Lúc này có một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét đứng trước cửa điện. Kẻ này da khá đen, trông như người nước Thân Độc, trên đầu buộc một chiếc khăn màu xanh lam. Hắn tay trái cầm một chiếc chuỳ nặng, tay phải cầm một con dao rựa cong.
Kẻ này nhìn Ngô Bình, toét miệng cười âm hiểm. Hắn vung con dao trong tay lên với vẻ khiêu khích.
Ngô Bình cười lạnh rồi búng tay một cái. Một quả cầu lửa bay về phía kẻ mới đến.
Hắn vung con dao rựa lên chém vào quả cầu. Quả cầu phát nổ "đoàng" một tiếng, hoá thành một đạo sấm sét giáng xuống đầu kẻ mới đến.
Hắn thét lên một tiếng, da mặt cháy đen, để lộ ra máu mủ dưới lớp da. Hắn vừa nhảy lên vừa kêu thét thảm thiết, bạt mạng chạy ra bên ngoài, không dám ở lại đó thêm một giây nào nữa.
Ngô Bình lạnh lùng nói lớn: "Các người đều là rác rưởi vậy sao? Có kẻ nào mạnh chút không? Từng tên một đến chường mặt ra cho tôi đánh, đúng là quá nhạt nhẽo!"
"Cậu quá hống hách!"
Bên ngoài chùa vọng tới một giọng nói: "Vậy cậu có dám đấu với tôi không?"
Ngô Bình cười lạnh: "Sao anh không dám vào đây mà đấu với tôi?"
Kẻ giấu mặt đáp: "Kết giới của chùa Kim Đỉnh trấn áp tu vi của tôi".
Ngô Bình nhướn mày đáp: "Được! Vậy ra ngoài đấu một trận!"
Long Ấn vội vã can: "Ngô giáo chủ, không được!"
Ngô Bình: "Yên tâm đi, chỉ cần giết được vài tên lợi hại nhất là những kẻ khác sẽ không dám tới nữa".
Anh đi ra khỏi sân chùa, bên ngoài có không ít người đang đứng, trong đó có một người thanh niên. Người này mặt trắng, không có râu, cao chừng hơn mét tám, mặc quần áo màu vàng kim, trên đầu quấn khăn trắng, ở giữa là một viên hồng ngọc.
Nhìn cách ăn vận của người này, Ngô Bình hỏi: "Người Thân Độc?"
Đối phương lạnh lùng đáp: "Tôi là vương tử của nước Thân Độc, tên là Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn!"
Ngô Bình: "Vương tử sao? Theo tôi nhớ thì dòng tộc cao quý nhất của nước Thân Độc là Bà La Môn. Cái chức vương tử này là anh tự nhận hay sao?"
Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn hừ lạnh một cái, đáp: "Thứ ngu si! Vương tộc của tôi là quý tộc trong Bà La Môn! Trong tộc Thân Độc, thực sự thuộc Bà La Môn có khoảng hơn một triệu người, còn là vương tộc đích thực thì không tới mười nghìn người!"
Ngô Bình: "Được thôi, mặc kệ anh là tộc gì. Người Thân Độc các người chạy tới Viêm Long này làm gì?"
Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn lạnh lùng đáp: "Phụng mệnh hành sự. Giao thánh tăng ra thì những người khác sẽ không phải chết!"
Ngô Bình nhìn Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn, đáp: "Ai cho anh sự tự tin đó? Là thân phận quý tộc của anh sao?"
Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm, đáp: "Cho dù có giao thánh tăng ra thì cậu cũng phải chết. Bởi vì cậu dám vô lễ với vương tộc!"
Ngô Bình cười hi hi đáp: "Vậy được rồi, chỉ đành đấu một trận sống còn thôi. Mời!"
Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn đột nhiên nhảy phốc lên cao, hét lên một cách đầy khoa trương rồi hai tay cầm cây búa định giáng xuống đầu Ngô Bình.
Chiêu thức này trông thì hoành tráng mãn nhãn nhưng lại quá rườm rà. Ngô Bình lắc đầu, khẽ lắc người một cái là đã xuất hiện ở trên đầu Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn. Anh đạp luôn vào cổ anh ta.
"Rắc!"
Một tiếng đanh gọn vang lên, vị vương tử có tu vi cảnh giới Thuần Dương của nước Thân Độc như một miếng thịt heo, nặng nề rơi xuống đất.
Ngô Bình đáp xuống đất, thò tay vặt mất viên hồng ngọc trên mũ của Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn rồi nói: "Viên hồng ngọc của anh không tệ, tôi tịch thu".
Mấy kẻ đứng ở phía xa đưa mắt nhìn nhau. Thái Mễ Nhĩ Nguyên Thuẫn này là cao thủ Địa Tiên, sao mới một chiêu đã gục rồi?"
Ngô Bình đưa mắt nhìn đám người còn lại rồi nói: "Các vị, tôi khuyên các vị nên về nhà nghỉ ngơi. Nếu còn xông lên nữa thì lại thêm vài người bỏ mạng".
Rầm!
Đúng lúc này, mặt đất chấn động dữ dội. Một bàn tay khổng lồ lao ra từ lòng đất, vồ lấy Ngô Bình. Viêm Dương luôn túc trực bên cạnh Ngô Bình, lập tức lùi về sau thủ thế, giao đấu với bàn tay kia.
"Đoàng!", một tiếng nổ lớn vang lên, Ngô Bình bay lên không trung.
Đúng lúc này, ở phía xa có một mũi tên lao tới nhanh như điện xẹt. Khi nhìn thấy mũi tên này, Ngô Bình như đông cứng lại, không thể phản ứng kịp.
Trong lúc nguy hiểm, trong tay anh cầm một chiếc lá, gọi lớn: "Sư tỷ!"
Chương 787: Giết Chân quân
Một luồng ánh sáng xanh ôm lấy Ngô Bình. Một giây sau, một mũi tên bay tới va chạm với luồng ánh sáng xanh liền lập tức nát vụn. Cùng lúc đó, một mũi tên màu xanh bay ngược hướng mũi tên vừa bay tới. Tốc độ nhanh gấp mười lần, uy lực lớn hơn cả trăm lần!
“Vút!”
Ánh sáng xanh bay tới một đỉnh núi cách đó khoảng một nghìn mét. Một người đàn ông đang đeo ống tên, đứng trong tư thế giương cung thì đột nhiên bị luồng sáng xanh đi qua ấn đường. Giây tiếp theo, người đàn ông đó lập tức hoá thành tro bụi. Gió thổi khiến đám tro đó bay khắp nơi. Sau khi người biến mất, cung tên và ống tên rơi xuống mặt đất.
Ở phía không xa, có người kinh hãi kêu lên: “Tử Lôi Chân quân bị giết rồi!”
Chân quân bị giết!
Trong nháy mắt, bảy đạo lưu quang lao vút đi trên không trung. Khí tức đó đều là của Địa Tiên cảnh giới năm trở lên!
Luồng sáng xanh bao bọc lấy Ngô Bình, anh vút lên không trung, mượn sức mạnh của luồng sáng để bay tới đỉnh núi kia. Ngô Bình nhặt ống tên và cung tên lên.
Cung và tên đều là đồ tốt. Ngô Bình không khách sáo mà thu lại, cất vào trong nhẫn chứa đồ rồi quay về sân chùa.
Luồng sáng xanh kia xuất hiện trong vòng ba phút. Đợi khi luồng sáng tắt dần, nó thu lại thành một chiếc nhẫn màu xanh trong lòng bàn tay Ngô Bình.
Ngô Bình liếc nhìn chiếc nhẫn, phát hiện đây cũng là một chiếc nhẫn trữ đồ. Hơn nữa không gian của nó còn to hơn không gian của chiếc nhẫn anh đang có một chút.
Đám người tụ lại trước sân chùa lúc trước sớm đã chạy hết. Người giết được cả Chân quân thì ai dám chọc vào?
Ngô Bình quay lại đại điện, Khương Tích hỏi: “Khí tức ban nãy mạnh quá, quả thực còn mạnh hơn mẹ tôi năm xưa”.
Long Ấn cực kỳ kinh ngạc, nói: “Ngô giáo chủ, ban nãy lão tăng cũng kinh ngạc, còn tưởng thánh tăng phục hồi được tu vi”.
Ngô Bình cười đáp: “Giờ chúng ta có thể được yên ổn mấy hôm rồi”.
Trời vừa sáng, Lý Huyền Bá và Tạ Phi đến chùa Kim Đỉnh. Người Thân Độc đã không còn tới làm loạn, hai người họ không còn việc gì làm nên tới chùa Kim Đỉnh tìm Ngô Bình.
Tạ Phi là kỳ tài võ học, Ngô Bình liền dạy anh ta ngưng tụ Quyền ý trong sân chùa. Đồng thời anh chỉ cho Lý Huyền Bá cách dùng thuốc cải thiện gen để nâng cao thể chất.
Hai ngày trôi qua, không ai dám xông vào chùa Kim Đỉnh. Đến giữa trưa ngày thứ ba, Đan Châu đang ngồi thiền đột nhiên choàng mở mắt, nhìn Ngô Bình cười nói: “Đa tạ thí chủ mấy ngày nay đã bảo vệ bần tăng chu toàn”.
Ngô Bình phát hiện Đan Châu hiện giờ đột nhiên khí tức thâm sâu khó lường. Anh biết, lúc này Đan Châu đã quay trở lại là Thánh tăng.
Ngô Bình đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Thánh tăng”.
Thánh tăng cười đáp: “Mấy ngày nay những thứ cậu dạy tôi đã giúp ích rất nhiều. Đa tạ!”
Ngô Bình chợt nhớ ra bông sen vàng mà đại sư Thanh Liên đưa cho mình nên liền lấy ra rồi cười hỏi: “Thánh tăng, Thánh tăng chắc phải biết thứ này?”
Thánh tăng có pháp hiệu là Long Tượng. Long Tượng nhìn bông sen vàng mà hơi ngạc nhiên: “Đây là sen vàng của sư tỷ Thanh Liên, hai người quen nhau sao?”
Ngô Bình liền thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, Long Tượng nghe xong thì gật đầu đáp: “Tôi nợ sư tỷ Thanh Liên một mối ân tình. Giờ tỷ ấy muốn đem mối ân tình này tặng lại cho cậu”.
Ngô Bình cười đáp: “Tôi có một chuyện muốn xin Thánh tăng giúp đỡ”.
Anh kéo Lý Huyền Bá tới rồi nói: “Anh ấy tên là Lý Huyền Bá, là Hoang Cổ Bá Thể. Tôi đã truyền cho anh ấy Bá Tiên Quyết và Đoàn Thể Thuật. Chỉ có điều Huyền Bá chưa có sư phụ chân truyền nên hy vọng Thánh tăng có thể thu nhận anh ấy”.
Long Tượng quan sát Lý Huyền Bá rồi cười đáp: “Cậu ấy có tư chất rất tốt. Đây không phải là cậu nhờ tôi giúp đỡ mà là đang tặng cho tôi một món quà lớn!”
Ngô Bình nói với Lý Huyền Bá: “Huyền Bá, còn không mau bái kiến sư phụ?”
Lý Huyền Bá quỳ sụp xuống, dõng dạc nói: “Tham kiến sư phụ!”
Long Tượng vui vẻ cười đáp: “Được rồi, đứng lên đi”.
Ngô Bình: “Thánh tăng, việc đã xong xuôi, hậu bối xin cáo từ”.
Ngô Bình nói đi là đi, anh đưa theo Tạ Phi và Khương Tích. Còn Lý Huyền Bá thì ở lại theo Thánh tăng học nghệ.
Về đến quân doanh, Ngô Bình hỏi Tạ Phi: “Sao đột nhiên người Thân Độc lại biến mất chứ?”
Tạ Phi: “Tôi nghe người trong giới tu hành nói có một vị Chân quân bị giết. Người của nước Thân Độc sợ bị liên luỵ nên không dám tới xâm lược nữa”.
Ngô Bình không ngờ, giết một Chân quân lại có uy lực lớn đến vậy.
Vốn giờ anh đã có thể rời khỏi Tạng Nguyên, nhưng trong lòng anh vẫn canh cánh về Thánh Cảnh Thiên Tuyết. Lối vào thánh cảnh này rốt cuộc nằm ở đâu kia chứ?”
Hôm đó anh lại tới khu vực xung quanh lượn vài vòng nhưng không phát hiện ra gì cả. Hai ngày liền không thu hoạch được gì nên anh cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, đành cùng Khương Tích ngồi máy bay quay lại Thiên Kinh.
Về đến trụ sở của Thiên Long đã là bảy giờ tối. Anh sắp xếp chỗ ở cho Khương Tích rồi nhờ mẹ mình chăm sóc cho cô ấy.
Việc ở Tây Nam coi như đã kết thúc viên mãn, Ngô Bình bảo Hoa Giải Ngữ báo cáo lại với cấp trên. Đương nhiên, việc ở chùa Kim Đỉnh thì anh không nhắc tới.
Mấy ngày nay ở Tạng Nguyên, anh ăn không ngon ngủ không yên, anh rất nhớ những món ngon của Lina. Cho nên vừa quay về, anh lập tức bảo Lina chuẩn bị một bàn tiệc lớn để đánh chén một bữa no nê.
Còn về Khương Tích thì anh giao lại cho Mộc Lan để Mộc Lan giúp cô ấy hoà nhập với cuộc sống ở thế giới mới.
Cơm no rượu say xong anh đi nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục luyện nhóm động tác cuối cùng của Đoàn Thể Thuật. Nhóm động tác này lúc ở Tạng Nguyên anh đã tranh thủ luyện tới động tác số sáu nên giờ chỉ còn lại ba động tác cuối là xong.
Khi bắt đầu tập luyện là anh say mê, không biết đến thời gian. Khi anh luyện xong động tác thứ bảy thì trời đã sáng.
Anh chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, vừa đúng lúc đó thì Diệp Huyền gọi tới.
“Tiền bối, người có đang bận không?”, trong điện thoại vọng ra tiếng cười nói của Diệp Huyền.
Ngô Bình: “Có cái r** gì thì nói mau đi”.
Diệp Huyền: “Chiều nay hai giờ là giờ công chiếu bộ phim điện ảnh mới của Lâm Băng Tiên. Công ty mười giờ sáng nay sẽ cho Lâm Băng Tiên livestream trên web để quảng bá phim mới. Tiền bối, tiền công ty đầu tư cho Lâm Băng Tiên trong nửa năm nay đã lên tới một tỷ rồi đó. Tiền này đệ tử tính cho tiền bối đấy nhá”.
Ngô Bình: “Nói láo! Băng Tiên chẳng phải cũng kiếm lại tiền cho công ty hay sao? Nếu anh không thích thì để tôi tự lập công ty rồi ký hợp đồng với cô ấy”.
Diệp Huyền hú hồn hú vía: “Đừng mà tiền bối. Đệ tử chỉ đùa thôi. Giờ cô ấy nổi lắm, phim cô ấy diễn, sự kiện muốn mời cô ấy ít cũng phải trả cát sê một trăm triệu tệ”.
Ngô Bình: “Anh bảo hôm nay sẽ livestream đúng không? Live ở đâu vậy?”
Lập tức, Diệp Huyền gửi cho anh một liên kết. Ngô Bình ấn vào xong, lập tức nhìn thấy video livestream của Lâm Băng Tiên.
Bao lâu không gặp, Lâm Băng Tiên giờ đã có khí chất hơn xưa nhiều. Đây có lẽ là sự thay đổi sau khi cô ấy trở nên giàu có và nổi tiếng.
Lâm Băng Tiên hát rất hay, cô ấy đang hát lại ca khút debut của mình. Giọng hát ngọt ngào với nụ cười như thiên thần tạo nên hiệu ứng rất tốt. Số người xem đã lên tới hơn ba triệu.
Người xem không ngừng thể hiện cảm xúc, tặng tên lửa, tặng du thuyền ảo tràn ngập màn hình.
Ngô Bình xem một lát rồi ấn nút theo dõi tài khoản. Tên tài khoản của anh là Đông Hoàng Thái Nhất. Nhưng vì có người khác đặt trùng nên anh phải thêm một chữ “anh” vào đằng trước thành “anh Đông Hoàng Thái Nhất”.
Sau đó, anh lấy thẻ ngân hàng, bắt đầu bắn tặng tên lửa cho Lâm Băng Tiên. Một tên lửa là năm trăm tệ, anh bắn liền lúc hai mươi mũi tên tương đương với mười nghìn tệ.
Nhìn thấy dàn tên lửa của Ngô Bình, Lâm Băng Tiên cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn anh Đông Hoàng Thái Nhất. Cảm ơn, chúc anh gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Moazzz!”
Ngô Bình cố ý trêu chọc cô nên bình luận: “Tặng tôi cái hôn gió đi”.
Lâm Băng Tiên đã lăn lộn trong giới giải trí đến giờ này, đương nhiên không ngại sân khấu. Cô ấy thực sự tặng cho anh một cái hôn gió.
Lúc này có một người dùng bình luận: “Em gái, qua đêm với thiếu gia đi, bao nhiêu tiền?”
Nhìn thấy dòng bình luận này, Lâm Băng Tiên tự động bỏ qua, không thèm đếm xỉa. Thế nhưng Ngô Bình lại không thể cho qua. Anh giận dữ bình luận: “Thứ vô học, về nhà mà ngủ với ** mày!”
Người dùng kia cũng giận dữ đáp lại: “Thằng ranh, mày biết tao là ai không hả? Có tin tao gọi một cuộc điện thoại là san phẳng cả nhà mày không hả?”
Chương 788: Ai giàu hơn ai?
Ngô Bình cười khẩy: "Thật không? Nếu mày không làm được thì sao?"
Đối phương: "Thiếu gia đây mà không làm được thì gọi mày bằng "ông nội"!"
Ngô Bình: "Được, tao sống ở..."
Sau đó anh gửi đi một đoạn địa chỉ rất chi tiết.
Đối phương: "Ranh con, đợi mà xem, lần này mày chết chắc!"
Trong một căn biệt thự ở khu nhà giàu Thiên Kinh, một thằng nhóc chừng mười tám mười chín tuổi đang nằm trên ghế sô pha. Cậu ta ném điện thoại sang một bên rồi gọi: "Ông Tống!"
Lập tức, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi cười thảo mai đi tới hỏi: "Cậu Hai, có chuyện gì vậy?"
Cậu ta chỉ vào địa chỉ trên điện thoại nói: "Ông đem theo vài người tìm địa chỉ này rồi đem tên hống hách sống ở đó gô cổ đến đây cho tôi!"
Cậu ta họ Phan, tên Lôi. Nhà họ Phan có gia chủ là Phan Cực, là ông trùm bất động sản. Nhờ cơn sốt đất trong nước mà nhà họ Phan nhân cơ hội vươn lên, trở thành gia tộc sở hữu tài sản lên tới hàng chục tỷ tệ.
Phan Cực có ba bà vợ, ba đứa con trai. Trong đó, Phan Lôi này chính là con trai thứ. Cậu ta được mọi người gọi là Phan Bá vương, là một trong tứ đại thiếu gia đất Thiên Kinh mấy năm gần đây.
Phan Cực này có thể làm ăn lớn đến vậy là nhờ có nhà vợ ba. Bố vợ ông ta là Hoàng Nhiên - một vị quan chức to ở Thiên Kinh. Năm xưa còn suýt vào nội các làm thủ tướng.
Từ nhỏ đã được nuôi lớn trong quyền lực và tiền bạc, lại là con vợ thứ nên Phan Lôi này tính tình nóng nảy, làm việc ngông cuồng, không ít lần gây rắc rối cho Phan Cực.
Ông Tống quản gia sớm đã quen với thói hành xử của cậu Hai. Ông ấy mỉm cười, cầm điện thoại lên xem địa chỉ. Ông ta nhìn dòng địa chỉ mà cảm thấy có chút ấn tượng, nói: "Cậu Hai, địa chỉ này hình như tôi đã thấy ở đâu đó".
Phan Lôi cười lạnh: "Được lắm, nếu đã là người quen của ông thì tôi có thể giữ lại cho hắn cái mạng!"
Ông Tống là người cẩn trọng. Ông ấy nói: "Cậu Hai, tôi nghĩ vẫn nên gọi một cuộc điện thoại trước".
Ông Tống gọi điện hỏi một người bạn. Sau khi hỏi xong, mặt ông ta trắng bệch ra, vội vã nói cảm ơn.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta nghiêm mặt nói: "Cậu Hai, cậu không thể đắc tội với người không nên đắc tội này được!"
Phan Lôi sững người, ngồi bật dậy hỏi: "Người không nên đắc tội? Là ai?"
Ông Tống khẽ thở dài đáp: "Một tổ chức bí mật, người của tổ chức đó nhà họ Phan chúng ta tuyệt đối không thể chọc vào!"
Phan Lôi tức lắm, trong bụng nghĩ tổ chức thần bí cái khỉ gió gì. Là ông già Tống này không muốn ra tay chứ gì?
Đúng lúc này, Ngô Bình tiếp tục nhắn tin cho cậu ta: "Cháu nội, người của cháu đâu sao chưa đến? Ông sắp không đợi được cháu gọi ông một tiếng "ông nội" rồi đấy".
Phan Lôi tức đến bốc khói đầu. Cậu ta nhắn tin lại: "Cháu trai, mày đợi mà xem!"
Cậu ta thay quần áo rồi đi ra ngoài. Ông Tống thấy thế thì sợ xanh lét mặt, vội vã kéo lại: "Cậu Hai, chúng ta không đắc tội với họ được đâu!"
"Nói láo! Làm gì có người chúng ta không động vào được?", cậu ta cười lạnh rồi đẩy ông Tống ra, rảo bước ra khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà, Phan Lôi lại nhận được tin nhắn: "Cháu trai, cháu là công tử giả mạo à? Sao không thấy tặng quà vậy?"
Phan Lôi đứng lại rồi đáp: "Ranh con, cho mày xem tài lực của thiếu gia đây!"
Nói rồi, cậu ta bắn một lúc năm mươi chiếc tên lửa.
Ngô Bình sau đó lại mua năm mươi chiếc du thuyền ảo tặng Lâm Băng Tiên rồi bình luận: "Cậu chủ Phan, nhà cậu phá sản rồi hay sao mà phóng ra từng hào thế?"
Tên trên mạng của Phan Lôi là Phan công tử. Thấy Ngô Bình dám cười nhạo mình, Phan Lôi đâu thể nhẫn nhịn. Cậu ta vuốt mua một trăm chiếc du thuyền.
Ngô Bình đang giúp Lâm Băng Tiên kiếm vài đồng tiền tiêu vặt. Anh nói: “Để cho cháu trai biết thế nào là giàu nhé!”
Nói rồi, anh mua một trăm chiếc du thuyền. Loại du thuyền ảo này hai nghìn tệ một chiếc. Một trăm chiếc là hai trăm nghìn tệ!
Phan Lôi lại đi vào nhà, mắt như phóng ra lửa, bắt đầu thi với Ngô Bình xem ai nhiều tiền hơn. Thêm vài vòng nữa, Phan Lôi đã tiêu hết hai triệu tệ, Ngô Bình cũng đã tiêu hết hơn một triệu rưỡi tệ.
Đám đông ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt vô cùng hưng phấn. Dù gì hạng người giàu đến mức ném mấy triệu qua cửa sổ không tiếc tay như thế này cũng không nhiều. Bọn họ thi nhau bình luận:
"Phan công tử, anh vẫn thiếu bạn gái sao? Em xinh đẹp hệt như Lâm Băng Tiên này".
"Anh trai Đông Hoàng, anh còn thiếu con trai không? Giờ em gọi anh bằng bố luôn này".
"Phan công tử dạy hắn một bài học đi. Đừng để hắn thắng!"
"Đông Hoàng, tên anh bá đạo như vậy, sao có thể chịu thua được cơ chứ?"
Ngô Bình đọc bình luận xong mà bật cười, nói: "Cháu trai Phan, tặng du thuyền xưa rồi diễm. Nhìn cho kỹ nhé".
Anh lướt tay trên màn hình, tặng hai chục chiếc phi thuyền. Loại phi thuyền này cần phải rút thăm trúng thưởng mới có. Giá trung bình của nó khoảng tám mươi nghìn tệ một cái. Hai mươi cái là một triệu sáu trăm tệ.
Phan Lôi hơi ngạc nhiên. Dù là con nhà giàu nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu ta cũng chỉ có mấy triệu tệ. Vậy mà tên kia quệt tay một cái đã tiêu hết một triệu sáu tệ, điều đó khiến Phan Lôi không khỏi đau trứng.
Sau khi tặng phi thuyền, Ngô Bình hỏi: "Thế nào rồi? Chùn hả? Hết tiền rồi? Gọi điện xin bố đi, ha ha...."
Phan Lôi tức muốn hộc máu, ngay lập tức đi rút thưởng, sau đó tặng hai mươi chiếc phi thuyền.
Ngô Bình bắt đầu thấy phiền nên anh gọi Long vệ, bảo họ đăng ký tài khoản rồi đặt tên na ná nhau. Nào là "ông Đông Hoàng Thái Nhất", "anh đẹp trai Đông Hoàng Thái Nhất",... Tính cả tài khoản của anh tổng cộng có hai mươi mốt cái.
Hai mươi mốt tài khoản cùng lúc rút thăm trúng thưởng phi thuyền, sau đó mỗi lần tặng là ba mươi cái.
Nhìn thấy chỗ phi thuyền trên màn hình, ai cũng sững sờ.
"Trời ơi, một triệu, hai triệu, ba triệu... Nhiều tiền quá!"
"Phú ông! Đây mới đích thị là phú ông!"
Trên nền tảng phát trực tiếp này, chi tiêu hơn một triệu tệ là trở thành VIP. Hai mươi mốt tài khoản của Ngô Bình đều trở thành VIP cả.
Lúc này, anh hỏi Phan Lôi: "Cháu trai, có phải không chơi được nữa rồi không? Không sao, gọi ông nội một tiếng rồi xin lỗi chị Băng Tiên là chuyện sẽ xong".
Phan Lôi run lên, cậu ta đương nhiên không ngu đến mức tiếp tục đấu với Ngô Bình. Dù gì cậu ta đã tiêu hết năm triệu tệ, gần như đó là giới hạn nguồn vốn tối đa cậu ta có thể huy động được.
Đúng lúc này, Ngô Bình phát hiện trên màn hình xuất hiện chữ PK. Hoá ra Lâm Băng Tiên đang phải PK với một nữ minh tinh khác đang phát trực tiếp cùng giờ đó.
Quá trình PK này chính là sao nữ nào được nhiều fan tặng quà hơn là thắng.
"Moá nó! Có kịch hay xem rồi, Cao Phi Phi được mệnh danh là nữ hoàng livestream còn Lâm Băng Tiên thì là ngôi sao điện ảnh và ca sĩ nổi tiếng. Hai người họ mà PK thì quá kịch tính!"
"Kịch tính gì chứ, sau lưng Cao Phi Phi có bốn đại gia, nghe nói mỗi người gia sản chục tỷ. Có sự hậu thuẫn của họ thì Cao Phi Phi thắng chắc".
Người bên trên không phục, đáp: "Anh không nhìn thấy sao? Có phú ông mở hai mươi mốt tài khoản tặng quà cho Lâm Băng Tiên. Tổng giá trị quà tặng là hơn hai mươi triệu tệ".
Người kia: "Anh quá ngây thơ, chắc chắn là do công ty quản lý của Lâm Băng Tiên dùng chiêu trò để marketing. Khác gì lấy tiền túi phải cho vào túi trái đâu cơ chứ".
Hai phe tranh cãi kịch liệt, còn trận PK thì đã bắt đầu.
"Phi Phi, anh đến rồi đây!", đột nhiên một trong bốn vị đại gia chống lưng cho Cao Phi Phi xuất hiện chào hỏi. Người này có tên tài khoản là Tiêu Dao Quân.
Cao Phi Phi xinh đẹp ngọt ngào, da trắng nõn lại thêm một cặp đào khủng. Có điều mắt Ngô Bình rất tinh, anh vừa nhìn là biết Cao Phi Phi trang điểm rất đậm. Mặc dù nhan sắc không tệ nhưng cùng lắm chỉ được chín điểm. Nếu phải đem so sánh thì nhan sắc xinh đẹp tự nhiên mười hai điểm của Lâm Băng Tiên hoàn toàn hơn xa.
Thêm nữa là Cao Phi Phi giọng hát rất bình thường, thua xa Lâm Băng Tiên. Huống hồ, Ngô Bình chắc chắn cặp đào kia đã đụng dao kéo, bên trong toàn là silicon!
Chương 789: PK phát sóng trực tiếp
"Anh Tiêu Dao, người ta nhớ anh chết đi được!", Cao Phi Phi nói bằng giọng nũng nịu.
Tiêu Dao Quân: “Phi Phi, hôm nay anh sẽ giúp em chiến thắng dễ dàng”.
“Hứ! Dám bốc phét trước mặt anh Đông Hoàng, to gan lắm”, Ngô Bình lập tức múa phím: “Cao Phi Phi đã đụng dao kéo, làm sao có thể so với Lâm Băng Tiên của tôi chứ?”
Tiêu Dao Quân này thực ra là do công ty quản lý của Cao Phi Phi đóng giả để tạo độ hot, nâng đỡ Cao Phi Phi. Người phụ trách tài khoản Tiêu Dao Quân này thấy có người dám hạ thấp Cao Phi Phi thì điên tiết.
“Cháu trai! Mồm hơi loe rồi nhé, Cao Phi Phi nhà tôi là mỹ nữ số một trên mạng, không phải người mà anh có thể hạ bệ được đâu!”
Ngô Bình không có hứng tranh cãi bởi PK đã bắt đầu rồi. Anh bảo hai mươi long vệ cùng lúc tặng quà. Tất cả đều là phi thuyền, mỗi lần hai mươi chiếc. Tổng chi phí lần này là ba mươi hai triệu tệ!
Tiêu Dao Quân hú hồn, thông thường lúc PK, chỉ cần được tặng mấy triệu tệ là đã thừa sức thắng rồi. Thế mà tên lạ mặt này là ai, lại đi tặng quà ba mươi hai triệu tệ? Điên rồ!
Nhìn thấy cảnh này, Phan Lôi cũng dần bình tĩnh lại. Thậm chí cậu ta bắt đầu tự hỏi người này rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, có người đạp cửa phòng Phan Lôi. Đó không ai khác ngoài bố cậu ta - Phan Cực. Ông ta lao vào phòng, mặt sa sầm lại quát: “Thằng khốn nạn, suýt nữa thì mày gây hoạ lớn rồi con!”
Phan Lôi tự hỏi mình đã làm gì?
Phan Cực hỏi ông Tống: "Nó vẫn chưa đi đến đó đấy chứ?"
Ông Tống đáp: "Dạ chưa, cậu ấy chưa đi tới đó. Nãy giờ mới ở trên mạng đấu khẩu với người đó".
Phan Cực giật lấy cái điện thoại thì thấy "anh Đông Hoàng Thái Nhất" đang điên cuồng tặng quà.
Ông ta hít một hơi lạnh rồi nói: "Con trai, bố cho mày một trăm triệu, mày tặng quà cho Lâm Băng Tiên đi!"
Phan Lôi hú hồn hú vía: "Bố, bố điên sao? Bỏ một trăm triệu ra mua quà sao?"
Phan Lôi khẽ thở dài đáp: "Ngu lắm con ơi! Con đã đắc tội với Bồ Tát sống rồi. Người ta một đập cũng đủ để san phẳng nhà họ Phan chúng ta!"
Phan Lôi run rẩy, hỏi ngay: "Bố, người đó rốt cuộc là ai vậy?"
Phan Cực thở dài: "Với vai vế của bố cũng không nghe ngóng rõ ràng được, có điều nhân vật này chắc chắn không thể động tới. Được rồi, đừng phí lời nữa, tặng quà đi".
Mặc dù không muốn nhưng dưới sự theo dõi của bố, Phan Lỗi ngoan ngoãn tặng quà cho Lâm Băng Tiên. Không chỉ có vậy, còn đi xin lỗi Ngô Bình.
"Anh Đông Hoàng, em xin lỗi. Ban nãy là em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin anh tha thứ cho em. Em lập tức tặng cho cô Lâm một nghìn chiếc phi thuyền".
Đám đông đều kinh ngạc. Một nghìn chiếc phi thuyển? Đó là tám mươi triệu tệ!
"Mẹ nó! Có còn là người không vậy?", một tay nhà giàu khác ở chỗ Cao Phi Phi gửi một đống biểu cảm kinh ngạc. Tài khoản của người này là "Đi ngàn dặm tìm niềm vui".
Trong số những người giàu chống lưng cho Cao Phi Phi, chỉ có mình tài khoản này là thật.
Do Ngô Bình và Phan Lôi điên cuồng tặng quà nên giá trị quà tặng Lâm Băng Tiên nhận được chẳng mấy chốc đã hơn một trăm triệu tệ và đang nhích dần tới con số hai trăm triệu, bỏ xa Cao Phi Phi ở đằng sau.
Lúc này, trong trụ sở của một công ty phát sóng, một người đàn ông trung niên đập bàn cái rầm, mắt nhìn chằm chằm màn hình rồi nói: "Nghệ sĩ mạng của chúng ta PK với người khác chưa bao giờ thua. Thêm nữa hôm nay số người xem live đã lên tới hơn mười triệu người, quả thực là chưa từng có, chúng ta không thể thua. Kế toán, chuẩn bị năm trăm triệu, đạp đổ đối phương!"
Thủ thuật tự tặng quà này thực ra cũng phải bỏ vốn, khoảng hai mươi phần trăm số tiền sẽ bị thất thoát. Cũng có nghĩa là, nếu đổ năm trăm triệu vào đó sẽ lỗ mất khoảng một trăm triệu.
Diệp Huyền cũng đã tham gia, tên tài khoản của anh ta là "Lưu Miêu Nhất Đao". Diệp Huyền lẩm bẩm: "Tiền bối chơi tất tay thật, phải tham gia cùng mới được", nói rồi cũng thả một dàn phi thuyền.
Có điều, cuộc phản kích của đối phương cũng đã bắt đầu, bốn vị đại gia bên phía Cao Phi Phi cùng lúc ra tay, mỗi người bỏ ra một trăm triệu tệ để phản công Lâm Băng Tiên.
Ngô Bình vốn tưởng cuộc PK đã kết thúc, ai ngờ đối phương vẫn chưa chịu thôi. Anh cười lạnh rồi nhắn tin cho Diệp Huyền: "Bảo công ty anh đổ vào một tỷ".
Diệp Huyền: "Tiền bối, nếu đập vào một tỷ là sẽ lỗ hai trăm triệu. Như vậy không ổn".
Ngô Bình: "Hai trăm triệu này tôi tài trợ".
Diệp Huyền cười hi hi đáp: "Sao thế được. Được, đệ tử sẽ đổ tiền vào, dìm chết mấy con gián nhà giàu kia".
Thế rồi, Diệp Huyền huy động lực lượng công ty để đổ vào một tỷ. Thực ra làm vậy sẽ có tổn thất, dù gì còn chưa biết bộ phim điện ảnh kia có kiếm được hai trăm triệu tệ không.
Nhưng Ngô Bình đã ra lệnh, Diệp Huyền không thể không làm theo. Cho nên, giờ này anh ta không quan tâm đến lời lỗ nữa.
Chỉ một lát sau, cục diện lại nghiêng về phía Lâm Băng Tiên.
Được tặng mấy tỷ trong một buổi livestream thế này, trên toàn thế giới chưa từng có tiền lệ. Trận PK này lập tức lên top tìm kiếm thịnh hành. Số người xem từ mười triệu lên ba mươi triệu rồi năm mươi triệu. Đến nỗi máy chủ của trang phát sóng trực tiếp Dongyin suýt thì ngừng hoạt động.
Trong năm mươi triệu người xem này có không ít người tới đây nhờ top tìm kiếm thịnh hành.
Diệp Huyền đương nhiên không thể lãng phí cơ hội tốt thế này, lập tức thêm hoạt động rút thưởng và các hoạt động tương tác vào buổi phát sóng trực tiếp. Hơn nữa, anh ta còn mời cả Trần Lăng Sương cùng phát sóng với Lâm Băng Tiên.
Bộ phim điện ảnh này là lần hợp tác thứ hai giữa Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương. Bộ phim được đầu tư hoành tráng, thuê biên kịch nổi tiếng thế giới, hiệu ứng và kỹ thuật quay dựng tân tiến nhất. Đạo diễn của bộ phim cũng vừa đạt được thành tích khủng với bộ phim đem lại doanh thu hai mươi tỷ tệ.
Hiện đang diễn ra chương trình bốc thăm trúng thưởng vé xem phim. Tỷ lệ trúng thưởng lên tới ba mươi phần trăm. Cũng có nghĩa là có khoảng mười lăm triệu người sẽ được nhận vé xem phim miễn phí.
Đương nhiên, ngoài vé xem phim còn có cả vé xem hoà nhạc của Lâm Băng Tiên.
Đồng thời, Diệp Huyền mua top thịnh hành ở nhiều trang mạng khác nhau, để đề tài này tiếp tục hot.
Nếu so sánh thì Cao Phi Phi hoàn toàn đã bị hào quang của Lâm Băng Tiên làm lu mờ. Nụ cười trên mặt Cao Phi Phi càng lúc càng gượng gạo, sau cùng chỉ đành kết thúc PK trước.
Giám đốc công ty quản lý của Cao Phi Phi mặt xụ ra một đống. Ông ta lạnh lùng nói: "Gọi đội trưởng đội bảo vệ lên đây!"
Đội trưởng đội bảo vệ của công ty này không phải người thường mà cũng là người tu luyện, hành tẩu giang hồ và khá có sức ảnh hưởng ở Thiên Kinh. Công ty này mời bằng được người này làm đội trưởng đội bảo vệ là vì xem trọng năng lực và các mối quan hệ của anh ta.
Chỉ một lát sau, trưởng đội bảo vệ đã tới. Anh ta hỏi: "Ông chủ, có chuyện gì vậy?"
Ông giám đốc: "Tôi muốn anh đi xử lý người này. Tiền nong không thành vấn đề, cũng không cần lo hậu quả".
Nói rồi, ông ta đẩy danh thiếp bên trên có địa chỉ công ty của Diệp Huyền ra.
Đội trưởng đội bảo vệ liếc nhìn tấm danh thiếp rồi trả lại cho ông giám đốc, nói: "Ông chủ, tôi khuyên ông không nên chọc giận vị thiếu gia này. Ông không đủ sức đâu".
Giám đốc kia sững lại: "Cậu nói không thể động tới người này sao?"
Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu: "Đừng nói là ông, đến người của bang Long Xà có gặp cậu chủ này cũng phải ngoan như thỏ ấy chứ".
Ông giám đốc kinh ngạc, bất giác nuốt nước bọt: "Lợi hại đến vậy sao?"
Đội trưởng đội bảo vệ thực ra cũng đã tu luyện đến cảnh giới luyện Khí thành sức mạnh nên cũng biết kha khá chuyện giang hồ. Anh ta đáp: "Đâu chỉ lợi hại. Nghe nói cậu chủ Diệp này quen biết rất nhiều tai to mặt lớn, thường xuyên ra vào Đường Lâu, gọi anh xưng em với những nhân vật lừng lẫy chốn giang hồ. Còn nữa, một vị tiền bối của cậu ta là một cao thủ đỉnh của đỉnh. Ông chủ, tôi có thể nói với ông như thế này: một lời của người đó đủ để khiến cả nhà ông mất mạng. Thậm chí, có thể lấy luôn cả công ty của ông".
Ông giám đốc toàn thân run rẩy, vội vã nói: "Chuyện này bỏ qua, bỏ qua đi". Ông ta nói xong mà trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
Chương 790: Lâm Băng Tiên bất chấp tất cả
Việc tặng quà trên livestream, Ngô Bình cũng chẳng coi là chuyện gì lớn. Có điều việc phát sóng trực tiếp này đột nhiên khiến anh nhớ tới bạn học cùng trường cũ Diêm Lập Vũ. Công ty anh ta có bốn kênh phát sóng trực tiếp để bán hàng online lớn.
Anh mở danh bạ tìm số điện thoại Diêm Lập Vũ rồi nhấn nút gọi. Diêm Lập Vũ đang họp ở công ty, thấy Ngô Bình gọi điện thì lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó mới ấn nút nghe. Anh ta cười thảo mai nói: “Anh Bình, em đây”.
Ngô Bình: “Ông chủ Diêm, lần trước chúng ta bàn chuyện bán dược phẩm bảo vệ sức khỏe trên livestream, không biết anh còn nhớ không?”
Diêm Lập Vũ cười đáp: “Còn nhớ, còn nhớ. Em vẫn đang đợi tin của anh đây”.
Ngô Bình: “Công ty dược Long Huy có một loại thuốc giúp cải thiện các bệnh về mạch máu, đã bán trên thị trường khoảng một năm rồi. Phản hồi của người sử dụng rất tốt, giờ chúng tôi đang định phát triển dòng sản phẩm thế hệ thứ hai gọi là thuốc bổ Khang Tâm, hiệu quả sẽ còn tốt hơn dòng sản phẩm ban đầu”.
Diêm Lập Vũ đáp: “Công ty dược Long Huy em từng nghe nói rồi, hình như đang chuẩn bị lên sàn chứng khoán, rất có thể sẽ trở thành một doanh nghiệp trị giá hàng nghìn tỷ trong tương lai”.
Ngô Bình: “Ông chủ Diêm, lát nữa người của tôi sẽ liên lạc với anh. Đây là lần đầu chúng ta hợp tác, nếu hiệu quả tốt thì có thể hợp tác sâu rộng hơn nữa”.
Diêm Lập Vũ biết rõ khả năng của Ngô Bình nên vội vàng đáp: “Anh Bình yên tâm, chúng ta hợp tác với nhau, chắc chắn có thể thắng lớn!”
Sau đó, Ngô Bình liền bảo Lý Quảng Long liên lạc với Diêm Lập Vũ để bàn chuyện hợp tác. Trước mắt, loại thuốc thứ hai đang chuẩn bị lên sàn, sản lượng hiện tại đang tăng rất nhanh.
Ngoài ra, trước đó anh cũng đã đưa phương thuốc tiểu đường tuýp hai cho Lý Quảng Long, trong khoảng một tháng tới sẽ có thể đưa vào sản xuất. Đến khi đó, ba loại thuốc sẽ cùng được bán, ít nhất doanh thu sẽ đạt khoảng ba trăm tỷ tệ, lợi nhuận ròng khoảng một trăm năm mươi tỷ tệ.
Lý Quảng Long nhận được điện thoại thì lập tức liên hệ với Diêm Lập Vũ để bàn chuyện hợp tác.
Buổi chiều, Ngô Bình gọi Diệp Huyền cùng đi xem buổi công chiếu phim của Lâm Băng Tiên. Ở họp báo công chiếu, không chỉ có các fan của Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương mà còn có cả một số nhân vật quan trọng trong giới điện ảnh đến dự.
Ngô Bình ngồi trong một góc. Không lâu sau, Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương lên bục phát biểu, mọi người ở dưới nhiệt liệt hoan hô cổ vũ.
Diệp Huyền ra sức vẫy tay, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương về phía đó.
Nhìn thấy Ngô Bình, mắt hai cô gái sáng lên rồi gật đầu chào anh.
Sau phần đầu của buổi lễ là phần công chiếu chính thức. Phim có cốt truyện cô đọng, không lủng củng, tình tiết kịch tính, các phân đoạn tình cảm được đan xen vừa phải. Hơn nữa, Lâm Băng Tiên đã vô cùng nỗ lực, kỹ năng diễn xuất tốt hơn hẳn năm ngoái.
Đặc biệt là những cảnh hành động của Trần Lăng Sương vô cùng mãn nhãn. Trên phạm vi toàn thế giới, bỏ qua những bộ phim dùng kỹ xảo thì khó có nữ diễn viên nào vượt được Trần Lăng Sương trong khoản đóng những phân cảnh hành động.
Buổi công chiếu kết thúc, Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên bước về phía Ngô Bình.
“Anh Ngô Bình”, Lâm Băng Tiên vui vẻ sà vào lòng anh.
Trần Lăng Sương nhún vai, nói: “Nhanh lên, tôi còn chưa được ôm đâu đấy”.
Lâm Băng Tiên đỏ mặt, sau đó mới buông Ngô Bình ra.
Ngô Bình cười nói: “Băng Tiên, em diễn tốt lắm”.
Trần Lăng Sương cười hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Ngô Bình: “Cô là diễn viên lão làng rồi, còn cần phải nói sao?”
Trần Lăng Sương lườm anh một cái rồi nói: “Tôi mà lão cái gì chứ?”
Diệp Huyền cười hi hi nói: “Hai người đẹp, chúng ta đừng đứng đây nữa. Đi, đi tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện thôi”.
Chỗ tổ chức buổi công chiếu cách Đường Lâu không xa nên Ngô Bình quyết định đưa họ tới Đường Lâu.
Đến nơi, bốn người họ tám chuyện một lát. Sau đó, Lâm Băng Tiên đột nhiên nói: “Anh ơi, mấy hôm trước bố em đã liên lạc với em”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, lần trước anh xem quẻ giúp Lâm Băng Tiên. Quẻ nói bố cô ấy chưa chết, nhưng không ngờ lại liên lạc lại sớm như vậy.
Anh cười nói: “Đó là chuyện tốt, bố em đang ở đâu?”
Lâm Băng Tiên: “Ông ấy đang ở Mexico, nói là bận làm ăn ở bên đó. Tạm thời không thể rời khỏi đó nên bảo em tới tìm ông ấy”.
Ngô Bình hỏi: “Ông ấy không về nước được sao?”
Lâm Băng Tiên lắc đầu: “Ông ấy nói rất bận. Mẹ em rất nhớ ông ấy nên nằng nặc nói muốn tới Mexico”.
Ngô Bình gật đầu: “Đoàn tụ sớm cũng tốt. Có điều ở Mexico quá hỗn loạn, để anh cử người đưa mẹ con em đi”.
Lâm Băng Tiên gật đầu: “Em cảm ơn anh!”
Trần Lăng Sương cười nói: “Vừa hay phim mới của tôi có một phân cảnh quay ở Mexico. Để tôi đi cùng Băng Tiên, như vậy sẽ có bạn”.
Ngô Bình: “Cũng tốt. Sang bên đó có vấn đề gì thì liên lạc với tôi ngay nhé”.
Những tổ chức khác chưa nói nhưng riêng Hắc Thiên Giáo và Thiên Long của anh đều có căn cứ ở vùng Nam Mỹ. Hơn nữa, Đường Môn cũng rất có sức ảnh hưởng ở Mexico.
Họ nói chuyện đến chiều tối thì Ngô Bình dặn người của Đường Lâu dọn tiệc lên. Họ tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện. Diệp Huyền biết ý nên ăn uống được một lúc liền kêu đau bụng rồi tiện thể kéo theo Trần Lăng Sương với lý do nhờ cô ấy đi mua thuốc cùng.
Cứ như vậy, sau tám giờ, ở Đường Lâu chỉ còn lại Ngô Bình và Lâm Băng Tiên.
Lâm Băng Tiên cười tươi rói nhìn anh rồi hỏi: “Anh, người có nickname “anh Đông Hoàng Thái Nhất” lúc em phát trực tiếp chính là anh đúng không?”
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Sao em biết được?”
Lâm Băng Tiên: “Người có thể tiêu nhiều tiền cho em như vậy cũng chỉ có anh thôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Không phải công ty của Diệp Huyền cũng vậy sao?”
Lâm Băng Tiên: "Cậu chủ Diệp cũng keo kiệt lắm, cậu ấy bỏ ra bao nhiêu tiền đầu tư thì cũng thu lại từng đó. Hơn nữa công ty phát sóng trực tiếp Dongyin đó cũng là công ty con của cậu chủ Diệp.. Nên tiền từ túi bên trái lại chảy sang túi bên phải thôi mà"
Ngô Bình: "Keo kiệt thật đấy, thế số quà tặng anh tặng em không bị tên đó cắt xén mất đấy chứ?"
Lâm Băng Tiên cười đáp: “Không có, tất cả đều vào tài khoản của em. Có điều mất tận ba mươi phần trăm thuế”.
Ngô Bình: “Nộp thuế ích nước lợi dân nên cũng không sao cả”.
Nói đến đây, anh lấy ra một viên linh châu vạn năm, bóp nát rồi cho vào một cái lọ, nói: “Mỗi ngày uống một thìa nhỏ với nước, có thể ngày càng xinh đẹp. Còn cả cái này nữa”.
Nói rồi anh lại lấy ra một bình Bồi Nguyên Tán, sau đó hướng dẫn cô cách sử dụng.
Lâm Băng Tiên không hiểu hết giá trị của những thứ quý giá này, nhưng chỉ cần là đồ của Ngô Bình thì cô đương nhiên rất thích. Lâm Băng Tiên gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Ngô Bình”.
Ngô Bình: “Băng Tiên, em có được thành tựu như hôm nay, anh rất vui mừng”.
Hai người họ đã lâu không gặp nên nói chuyện đến tận mười một giờ đêm.
Lâm Băng Tiên đỏ mặt nói: “Anh Ngô Bình, hôm nay muộn quá rồi. Hay là em ở lại Đường Lâu nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Được, để anh dặn người chuẩn bị phòng cho em”.
Lâm Băng Tiên gật đầu.
Không lâu sau, Ngô Bình đưa Lâm Băng Tiên về phòng rồi cười nói: “Nghỉ ngơi đi nhé, anh đi đây”.
Lâm Băng Tiên đột nhiên lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Ngô Bình kinh ngạc, vội vã dìu cô dậy rồi hỏi: “Băng Tiên, em sao vậy?”
Lâm Băng Tiên: “Anh Ngô Bình, đột nhiên em bị choáng. Có phải là do uống nhiều rượu không nhỉ?’
Ngô Bình hạn hán lời: “Tửu lượng không tốt thì em uống ít thôi chứ. Đều là do tên nhãi Diệp Huyền ép rượu, để anh xử lý cậu ta”.
Ngô Bình dìu Lâm Băng Tiên lên sô pha rồi mát xa cho cô. Lâm Băng Tiên thấy rất thoải mái, đột nhiên ôm chặt lấy Ngô Bình không chịu buông.
Ngô Bình bất lực nói: “Băng Tiên, em ôm anh thế này thì sao anh mát xa cho em tỉnh rượu được”.
“Em không muốn mát xa, em muốn anh ôm em”, Lâm Băng Tiên nhất quyết không chịu buông, lúc này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh mà thôi.
Ngô Bình vỗ lưng cô, khẽ thở dài đáp: “Băng Tiên, đối với em anh không phải lựa chọn tốt”.
“Em biết”, Lâm Băng Tiên khẽ đáp: “Em biết anh còn người con gái khác, nhưng em không thể nghĩ nhiều đến vậy. Em yêu anh, em nguyện dâng hiến tất cả cho anh…”
Lâm Băng Tiên đột nhiên trở nên nhiệt tình, chủ động hôn Ngô Bình.
Ngô Bình không từ chối, chuyện gì đến cũng đã đến.
Sau cuộc ân ái, Lâm Băng Tiên nằm trên người anh, hít hà mùi thơm trên da thịt anh rồi nói: “Anh à, anh có mùi thơm quá”.
Ngô Bình: “Cơ thể anh không có tạp chất, lại được linh khí tinh luyện nên đương nhiên là thơm rồi.Sau này em uống Bồi Nguyên Tán và bột linh châu anh cho, trên người cũng sẽ có mùi hương thơm như vậy”.
Lâm Băng Tiên sáng mắt lên, hỏi: “Thật vậy sao?”