Trác Khang sững người, mặt biến sắc, vội vã nói: "Chú em, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu".
Ngô Bình cau mày: "Sau này đừng gọi tôi là "chú em" nữa, gọi là "cậu chủ Ngô" đi!"
Trác Khang trong lòng trùng xuống. Ông ta biết quyết định của mình ban nãy đã khiến ông ta mất đi tình bạn với Ngô Bình. Nhưng Trác Khang không hối hận, bởi ông ta muốn tiếp tục làm vua thế giới ngầm ở Vân Kinh. Mà muốn được như vậy thì buộc phải có sự hậu thuẫn của gia tộc Đệ Nhất!
Ông ta không nổi giận, chỉ nói: "Được, cậu chủ Ngô. Từ giờ trở đi, đây là chuyện giữa hai người, tôi không nhúng tay vào, được chưa?"
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta. Người này đã không xứng đáng làm bạn với anh nữa!
Anh quay lại nhìn Đệ Nhất Anh Kì, lạnh lùng nói: "Cút ra!"
Đệ Nhất Anh Kì nổi giận quát: "Muốn chết hả?"
Người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta đột nhiên di chuyển, định tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình sớm đã nhận ra người đàn ông trung niên này là một cao thủ Tiên Thiên. Cao thủ Tiên Thiên có thể hô mưa gọi gió ở một tỉnh, nhưng trước mặt anh thì chẳng là cái đinh gì.
Anh tóm lấy ngón tay đang chĩa về phía anh của ông ta, lạnh lùng nói: "Kim Cương Chỉ của ông quá yếu!", sau đó búng tay một cái, ngón tay ông ta gãy đôi. Người đàn ông trung niên kêu lên thảm thiết.
Ngô Bình đá thêm một cước khiến người đàn ông trung niên bất tỉnh nhân sự. Sau đó anh lạnh lùng nhìn Đệ Nhất Anh Kì, nói: "Còn muốn cản tôi không?"
Lời nói của anh có sát ý khiến Đệ Nhất Anh Kì thoáng lo sợ. Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn cau mày hỏi: "Anh là võ vương?"
Có thể đánh bại cao thủ Tiên Thiên bên cạnh anh ta dễ dàng như vậy thì tu vi ít nhất phải là võ vương cấp một.
Ngô Bình: "Nhân tiên không bao giờ nhịn nhục. Tự vả miệng mình mười cái thì tôi tha mạng cho anh!"
Đệ Nhất Anh Kì cười lạnh: "Võ vương thì cũng thường thôi. Võ thần của chúng tôi đã trở lại rồi. Trước mặt ông ấy, anh chẳng bằng con kiến!"
Ba dị nhân của gia tộc Đệ Nhất năm xưa lần lượt có biệt danh là Đệ Nhất Y Vương, Đệ Nhất Võ Vương và Đệ Nhất Địa Sư. Hiện giờ Đệ Nhất Võ Vương đã trở thành Đệ Nhất Võ Thần.
Ngô Bình nhìn anh ta như một kẻ thiểu năng, đáp: "Vậy sao? Nhưng trước mặt tôi, anh cũng chẳng bằng con kiến! Tự vả miệng đi!"
Đệ Nhất Anh Kì giờ đã nhận ra người thanh niên trước mặt mình không hề e sợ thế lực của gia tộc Đệ Nhất. Anh ta cau mày đáp: "Anh phải nghĩ cho kỹ, đắc tội với tôi thì là đắc tội với cả gia tộc Đệ Nhất!"
"Bốp!"
Ngô Bình thẳng tay tát anh ta một cái nổ đom đóm mắt khiến anh ta bay ra sau vài mét, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Ngô Bình bước về phía trước, nhìn thẳng vào anh ta, lạnh lùng nói: "Vả miệng đi. Đây là cơ hội cuối cùng".
Cảm nhận được sát ý mạnh mẽ của Ngô Bình, Đệ Nhất Anh Kì vô cùng uất hận giơ tay lên, tự vả vào miệng mình.
Ngô Bình: "Đánh mạnh vào, chưa ăn cơm à?"
"Bốp!" Đệ Nhất Anh Kì lại tự vả thêm cái nữa, tiếng kêu đánh đét một cái như tiếng pháo nổ.
Ngô Bình hài lòng, nói: "Tiếp tục vả đi, đến khi tôi vừa lòng mới thôi".
"Bốp bốp bốp!"
Đệ Nhất Anh Kì vừa khóc vừa đưa tay vả miệng, vả hơn ba mươi cái, mặt đã sưng phồng như cái thủ heo.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Đường Tử Di đi khỏi đó, để lại Trác Khang đứng sững sờ như trời trồng. Lẽ nào ván cược này ông ta đã cược nhầm?
Ngồi lên xe rồi, Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: "Tử Di, tại sao Trác Khang lại phải bợ đỡ gia tộc này như vậy?"
Đường Tử Di: "Anh không biết sao? Từ Quý Phi mới thu nhận một đệ tử, mới ngoài hai mươi tuổi nhưng thực lực đã hơn xa Trác Khang. Em nghe Trác Khang nói rằng sư phụ ông ta định thay thế vị trí của ông ta bằng người mới này".
Ngô Bình lúc này mới vỡ lẽ: "Cho nên ông ta mới đi ôm chân gia tộc Đệ Nhất?"
Đường Tử Di gật đầu: "Có sự hậu thuẫn của gia tộc này thì Từ Quý Phi sẽ không đụng tới ông ta".
Ngô Bình: "Nhưng tại sao anh Ba lại muốn đổi người vậy? Có gì không hài lòng với Trác Khang này hay sao?"
Đường Tử Di: "Năm xưa Trác Khang tung hoành đất Vân Kinh tay đã nhuốm đầy máu, đắc tội với không ít người, giờ đã không thể nào gột rửa được vết nhơ đó nữa. Cho nên ông ta không còn phù hợp với vị trí này. Từ Quý Phi cần một người có lý lịch sạch sẽ và nghe lời ngồi lên vị trí này".
Ngô Bình: "Vậy Trác Khang không chịu nghe lời sao?"
Đường Tử Di: "Loại người như Trác Khang, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, sớm đã hống hách thành lối rồi. Anh không biết đấy thôi, năm ngoái ông ta nhận một vị võ vương làm bố nuôi. Việc này khiến Từ Quý Phi cảm thấy bị đe doạ, có lẽ ông ấy đã có ý định thay Trác Khang từ lúc đó".
Ngô Bình trong lòng cảm thán, lòng người đúng là thứ phức tạp nhất trên đời! Đặc biệt là khi đặt trước lợi ích thì lòng người càng dễ thay đổi.
Đường Tử Di có chút phiền muộn, nói: "Hôm nay anh đắc tội với Đệ Nhất Anh Kì, anh ta chắc chắn sẽ không chịu nhắm mắt cho qua".
Ngô Bình hừ lạnh, đáp: "Anh chính là muốn võ thần của họ tới tìm anh đấy".
Đường Tử Di rất kinh ngạc hỏi: "Tại sao chứ?"
Ngô Bình cười đáp: "Anh cần thách đấu một cao thủ như vậy để quyền ý đạt tới mức độ viên mãn. Em cứ yên tâm, dưới cấp Địa Tiên anh không sợ ai cả!"
Đây cũng không phải nói khoác, võ thần chẳng qua cũng chỉ nhiều hơn anh hai cái Thần Khiếu mà thôi. Anh tự tin mình có thể thắng trận này.
Về tới biệt thự, Ngô Bình lập tức lên xem cây đào tiên trên sân thượng.
"Chủ nhân trở về rồi", ý niệm của cây đào tiên lập tức truyền tới.
Ngô Bình cười đáp: "Nhiệt tình thế này chắc là đang chờ Tiên thạch phải không?"
Đào tiên: "Chủ nhân tới muộn mấy ngày nữa là tôi chết queo rồi".
Ngô Bình nhìn cây đào cây lá um tùm bóng mượt thì cười lạnh đáp: "Nói láo! Ngươi ngày ngày nuốt linh khí, sống tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần".
Đào tiên vẫn mặt dày đáp: "Chủ nhân đã hứa khi nào tới sẽ cho tôi Tiên thạch mà".
Đường Tử Di nghe Ngô Bình lẩm bẩm gì đó thì tò mò hỏi: "Anh nói chuyện với ai thế?"
Ngô Bình: "Với cây đào tiên".
Nói rồi, anh lấy ra một viên Tiên thạch ném xuống phần rễ cây.
Lập tức, đào tiên thò mấy sợi rễ ra, kéo Tiên thạch vào trong lòng đất rồi vội vã nuốt lấy Tiên khí của Tiên thạch.
Ngô Bình nói: "Biết điều thì mau ra cho ta mấy quả đào đấy".
Đào tiên đáp: "Sẽ có, chủ nhân cứ yên tâm".
Ngô Bình lại lôi ra một cái bình ngọc màu xanh, bên trong là một loại chất lỏng gì đó. Anh cười hỏi: "Thứ này người có biết không?"
Lá cây đào rung rung như thể nó đang vô cùng phấn khích, đáp: "Là Ất Mộc linh dịch! Sao chủ nhân có được nó?"
Ngô Bình: "Ta làm sao có được nó ngươi không cần phải biết. Ta chỉ hỏi ngươi, nếu có thứ này thì ngươi có thể nhanh chóng đơm hoa kết trái không?"
Tiên đào: "Ba ngày! Ba ngày là ra quả!"
Ngô Bình đáp: "Được, vậy cho ngươi một giọt!"
Đào tiên kêu lên: "Một giọt? Chủ nhân, một giọt chỉ được một quả thôi đấy nhé".
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Thế thì cho ba giọt, ba quả đấy nhá".
Nói rồi, anh đổ ba giọt của thứ chất lỏng trong bình lên phần rễ cây.
Cây đào hưng phấn đến độ phát ra mấy âm thanh kỳ lạ, cứ như con nghiện được chơi thuốc vậy.
Đường Tử Di nhỏ tiếng hỏi: "Anh thực sự đang nói chuyện với cây đào sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Đúng vậy, cây cối thực ra cũng có suy nghĩ đấy".
Nói rồi, anh ôm eo Đường Tử Di, dụi đầu vào tóc cô hít sâu một hơi.
Được anh ôm, Đường Tử Di cảm giác như cơ thể mềm nhũn ra, khẽ nói: "Đáng ghét!"
Miệng thì nói đáng ghét nhưng rồi lại quay lại ôm lấy anh. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, gương mặt xinh đẹp như một đoá hoa đang nở.
Ngô Bình hôn lên môi cô, sau đó hai người đi về phía chiếc sô pha trong nhà.
Đột nhiên, Đường Tử Di hất anh ra, cười nói: "Em đi tắm đã", sau đó chạy mất.
Ngô Bình thở dài, mặt bất lực. Đường Tử Di có một quy trình tắm rửa riêng, đợi cô ấy tắm xong chắc phải hơn một tiếng.
Trong lúc không có gì làm anh ngồi trong phòng khách, hít thở linh khí Tử Long!
Nhân tiên mạnh hơn cao thủ Tiên Thiên là bởi họ có thể hấp thụ linh khí của đất trời! Linh khí đi vào cơ thể nuôi dưỡng nguyên thần, thúc đẩy quá trình tiến hoá gen.
Lúc này, anh đang khai triển phương pháp hít thở cao cấp, tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể mở rộng, hút lấy chân khí Tử Long. Linh khí này di chuyển thành dòng trong cơ thể anh, sau đó đi vào kinh mạch. Tiếp đó, nó đi qua kinh mạch, vào từng tế bào của cơ thể.
Chương 547: Bát Bộ Tru Tiên Phù
Trước đó, nhờ có mật mã gen mà thể chất của Ngô Bình đã tăng lên nhanh chóng, giờ có thêm linh khí Tử Long nữa nên anh tiến bộ càng nhanh hơn.
Cùng lúc đó, phôi của Đạo Chủng cũng đang hấp thu linh khí Tử Long và mập mạp hơn, ánh sáng bảy màu toả ra cũng sáng màu hơn.
Ngô Bình tập trung tu luyện đến mức quên cả thời gian, khi anh mở mắt ra thì trời đã tối, Đường Tử Di đang ngồi gần đó nhìn anh đến ngây người.
Anh vỗ vào đầu mình rồi nói: “Tử Di, em chờ anh lâu chưa?”
Đường Tử Di liếc nhìn anh rồi nói: “Cũng không lâu lắm, mới hơn ba tiếng thôi”.
Ngô Bình áy náy: “Anh xin lỗi”.
Đường Tử Di cười nói: “Xin lỗi gì chứ, mình ra ngắm hoa đào đi”.
Hao đào? Ngô Bình sáng mắt lên, anh và Đường Tử Di đi ra sân thượng thì thấy cây đào tiên đã cao hơn hẳn, hơn nữa còn nở ra 24 bông hoa đào màu hồng nhạt.
Hương hoa bay đi khắp nơi, vừa ngửi đã thấy toàn thân khoan khoái.
Đường Tử Di: “Cây này hay thật đấy, lại ra hoa vào mùa này”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Tử Di, thế là nó sắp kết trái rồi, đến khi ấy, anh sẽ cho em ăn thử đầu tiên”.
Đường Tử Di: “Được, chắc sẽ ngon lắm đây”.
Sau đó, cô ấy vươn vai nói: “À, sắp đến ngày mở chợ đen ở Giang Nam rồi đấy, anh có đi không?”
Ngô Bình chưa đến đó bao giờ, nhưng anh nghe nói chợ đen ở Giang Nam chỉ mở mỗi năm một lần, quy mô rất lớn, cái gì cũng có.
Ngô Bình cười nói: “Có chứ, đi thử vận may coi sao”.
Đường Tử Di: “Vậy mình cùng đi nhé!”
Sau đó, cô ấy nhìn đồng hồ: “Bố em biết anh tới Vân Kinh nên sai em tới mời anh sang nhà chơi”.
Thật ra, Ngô Bình không muốn đi, giờ anh chỉ muốn tận hưởng giây phút riêng tư bên Đường Tử Di. Song, Đường Minh Huy lại muốn gặp anh nên anh không thể từ chối được.
40 phút sau, hai người đã xuất hiện ở sơn trang Vân Đỉnh.
Vợ chồng Đường Minh Huy đã chờ sẵn ở nhà, vừa thấy Ngô Bình tới là cười nói: “Ngô Bình, mau ngồi đi, có đói không? Hay ăn cơm trước nhé?”
Đường Tử Di: “Để lát nữa đi bố, con chưa đói”.
Đường Minh Huy: “Ừ, vậy mình nói chuyện trước”.
Lúc này, có một cô gái xinh đẹp trông hao hao Đường Tử Di bước ra, đó chính là Đường Tử Yên - em gái của cô ấy. Khí chất hiện giờ của Đường Tử Yên đã khác hẳn lúc trước.
Nhìn thấy Ngô Bình, cô bé lễ phép chào hỏi: “Thầy ạ”.
Ngô Bình quan sát Đường Tử Yên, cô bé từng mắc chứng sống khép kín, để điều trị nên Ngô Bình đã dạy cô bé tu hành và truyền cho cô bé Ngũ Thánh Trụ.
Mới hơn hai tháng trôi qua mà Đường Tử Yên đã khác hẳn, trong người còn xuất hiện chân khí.
Ngô Bình hài lòng nói: “Tử Yên, xem ra thời gian qua em đã rất chăm chỉ, lát anh sẽ dạy em thêm công pháp mới”.
Đường Tử Yên sáng mắt lên rồi ra sức gật đầu.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu nhiều. Từ ngày theo cháu học tu hành, Tử Yên đã thay đổi hẳn, giờ ngày nào con bé cũng ôm chú một lần”.
Vợ Đường Minh Huy cũng nói: “Ngô Bình, chuyện của Tử Yên sau này, cô chú nhờ cả vào cháu”.
Ngô Bình: “Cô khách sáo quá ạ”.
Đường Minh Huy mỉm cười: “Ngô Bình, hôm nay chú mời cháu đến đây là có một việc. Chú biết cháu rất giỏi y thuật, chú có một người bạn mắc phải bệnh lạ, đã chạy chữa nhiều nơi mà không khỏi nên muốn nhờ cháu khám hộ”.
Ngô Bình: “Được ạ, cháu còn ở Vân Kinh mấy hôm cơ”.
Đường Minh Huy cười nói: “Tốt rồi, mai chú sẽ bảo bạn chú đến”.
Đường Tử Di nói: “Bố, bạn của bố là bác Hướng ạ?”
Đường Minh Huy: “Đúng rồi”.
Đường Tử Di cau mày: “Bố ơi, bố biết thừa bác Hướng đang đắc tội với ai đó còn gì. Nửa năm trước, các bác sĩ đến khám cho bác ấy đều chết cả rồi, bố bảo Ngô Bình khám cho bác ấy để hại anh ấy à?”
Đường Minh Huy vội nói: “Tử Di, sao bố lại hại Ngô Bình được. Bác ấy sẽ lén đến đây, không để cho ai biết hết”.
Đường Tử Di thở dài: “Bố, người mà bác ấy đắc tội hành bác ấy thừa sống thiếu chết, chứng tỏ họ đã hoàn toàn khống chế được bác ấy rồi, giờ muốn tra xem ai chữa trị cho bác ấy đâu có khó gì”.
Nghe Đường Tử Di nói vậy, Đường Minh Huy cũng bắt đầu do dự: “Tử Di, thế mình không giúp bác ấy nữa à?”
Ngô Bình đã hiểu ra vấn đề nên hỏi: “Chú ơi, mọi người đang nói đến ai thế ạ?”
Đường Minh Huy: “Bạn chú tên là Hướng Chính Nhất, nhà họ Hướng từng là một trong năm gia tộc hào môn ở Vân Kinh, đến thời bạn chú lên tiếp quản gia tộc thì lại đắc tội với một nhân vật lớn. Từ đó việc làm ăn lụi bại, ông ấy thì mắc bệnh lạ, ngày nào cũng đau đớn quoằn quoại.
“Bọn chú chơi với nhau từ hồi còn trẻ nên thân lắm, chú còn nhận bố ông ấy là bố nuôi mà, ông ấy cũng nhận bố chú làm bố nuôi”.
Ngô Bình: “Ai đã ra tay với bác ấy ạ? Nhà họ Hướng điều tra ra được không?”
Đường Minh Huy lắc đầu: “Tra ra được thì đã tốt, ngày nào Hướng Chính Nhất cũng nhốt mình trong phòng tối, không thấy tiếng cũng không thấy người, cứ như thây ma ấy. Ông ấy đã thử tự sát nhiều lần, nhưng đều không thể thành công”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mai cháu sẽ đến nhà họ Hướng xem thế nào”.
Đường Tử Di vội cản: “Ngô Bình, anh đừng đi. Nhỡ đắc tội với người đó thì sao?”
Ngô Bình nói: “Em yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra anh đâu, em chỉ cần nói cho anh biết vị trí của nhà họ Hướng và phòng của Hướng Chính Nhất thôi”.
Đường Minh Huy do dự rồi nói: “Được, nhưng cháu phải cẩn thận nhé”.
Dùng bữa xong, Ngô Bình gọi Đường Tử Yên ra sân rồi truyền cho cô bé một bài công pháp đơn giản, để cô bé tập thử.
Đường Tử Yên rất thông minh, vừa học đã hiểu ngay, sau đó tập trung luyện tập, bắt đầu từ Luyện Khí tiểu chu thiên.
Sau khi thấy cô bé tập ổn định rồi thì Ngô Bình mới rời đi.
Anh đi ra nhà kho, ở đây có 40 tảng đá chưa xẻ, anh sẽ tranh thủ xẻ hết chúng ra.
Ngô Bình lấy kiếm Hắc Long rồi chẻ tàng đầu tiên, bên trong có một lá bùa màu vàng to cỡ ba ngón tay, dài một ngón, bên trên có những phù văn phức tạp.
Ngô Bình hiểu về bùa chú, anh đọc một lát rồi tròn mắt nói: “Tru Tiên Phù?”
Tru Tiên Phù là một loại bùa chú có thể giết tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên nên rất lợi hại vào thời Tiên Quốc, chỉ có tu sĩ Thiên Tiên mưới có thể tạo ra.
Ngô Bình tập trung đọc thì phát hiện cấm chế bên trong vẫn còn nguyên, chứng tỏ vẫn có thể dùng được.
Anh tiếp tục xẻ bảy tảng đá nữa thì thấy trong mỗi tảng đều có một lá bùa màu vàng, hình dáng giống hệt nhau và đều là Khốn Long Phù!
“Tám lá bùa này có thể tạo thành một đại trận Bát Bộ Tru Tiên, một khi rơi vào trận pháp thì tu sĩ Thiên Tiên cũng khó mà thoát được”, Ngô Bình hít sâu một hơi rồi cẩn thận cất chúng đi, vì hiện giờ anh chưa đủ thực lực để sử dụng.
Không phải ai cũng có thể sử dụng được các bùa chú này, muốn thi triển thì ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Thánh.
Sau đó, anh lại xẻ thâm một tảng đá khá to nữa, anh đã nhìn thấy có một thanh đoản kiếm ở bên trong từ lâu.
Tảng đá nứt ra một thanh kiếm sáng như tuyết dài 35 phân xuất hiện, kiếm mỏng như cánh ve, không có chuôi, bề mặt khắc tiên văn, phải nhìn kỹ mới biết nó là một món pháp khí, bên trong có cấm chế!
Chương 548: Phi kiếm Thiền Dực
Thanh kiếm rất mỏng, có thể cuộn tròn lại, sau đó giấu trong bàn tay hoặc cất vào trong túi.
Ngô Bình chợt nghĩ tới điều gì đó: “Trong phiến ngọc có ghi chép về một loại phi kiếm tên là phi kiếm Thiền Dực, có thể dùng thần niệm để tấn công kẻ thù”.
Nghĩ vậy, Ngô Bình bèn truyền thần niệm vào trong thanh kiếm, cấm chế bên trong lập tức cắn nuốt thần niệm của anh.
Ngô Bình không hoảng sợ mà tiếp tục truyền thần niệm vào, may mà trước đó anh đã hấp thu khá nhiều lực thần hồn nên thần niệm rất mạnh, không thì đã không thể trụ nổi.
Phi kiếm Thiền Dực hấp thu hết một phần tám thần niệm của Ngô Bình xong thì bay vút lên, sau đó hình thành một mối quan hệ mật thiết với Ngô Bình.
Ngô Bình động tinh thần, phi kiếm Thiền Dực hoá thành một đường kiếm mảnh bay giữa không trung, tốc độ tăng gấp hai lần.
“Ghê thật!”, anh sáng mắt lên nói: “Có thanh phi kiếm này rồi thì tu sĩ Địa Tiên tới công chuyện với mình!”
Ngô Bình cất thanh kiếm đi xong rồi tiếp tục xẻ đá.
Một linh kiện kỳ quái lộ ra, bên trên có khắc tiên văn, nhưng không rõ là thứ gì.
27 tảng đá mà Ngô Bình xẻ sau đó đều có linh kiện, hình như chúng có thể lắp ráp lại với nhau.
Nhờ nhãn lực của mình, Ngô Bình nhanh chóng ráp chúng lại thành một cái bao tay bằng kim loại, nó có thể bảo vệ được hết cả cánh tay.
“Ra là một món pháp khí hộ thân”, Ngô Bình mỉm cười rồi đeo nó lên cánh tay phải.
Vừa đeo lên, anh đã cảm thấy cánh tay mình xuất hiện cảm giác châm chích như kim châm, kim châm mảnh trong chiếc bao tay rơi xuống rồi nối liền với dây thần kinh của anh.
Ngô Bình tung một quyền ra, chiếc bao tay lập tức toả ánh sáng màu tím nhạt, khiến tốc độ ra quyền của anh tăng lên gấp hai lần.
Quyền cước của anh xé tan không gian, phát ra tiếng nổ mạnh! Điều này chứng tỏ tốc độ ra đòn của anh đã được tăng thêm.
Không chỉ thế, chiếc bao tay còn toả ra một luồng sức mạnh khiến lực tấn công của anh mạnh mẽ hơn.
“Hay quá!”, Ngô Bình mỉm cười, sau đó lại thực hiện động tác phòng ngự.
Lần này, chiếc bao tay loé lên tia sáng màu vàng, một luồng sức mạnh vững chãi xuất hiện trên cánh tay anh.
Mắt Ngô Bình sáng lên, sau đó anh liên tục thử nghiệm với các động tác khác. Anh phát hiện khi anh tấn công hay phòng ngự, chiếc bao tay sẽ sinh ra các hiệu quả khác nhau, để tăng sức mạnh cho từng động tác.
Chiếc bao tay rất mỏng, nếu mặc áo dài tay ở bên ngoài thì không thể nhìn thấy được.
Sau đó, anh lại xẻ nốt mấy tảng đá cuối, trong tảng thứ nhất có một cây nến đã bị đốt mất một nửa.
Ngô Bình cảm thấy nó giống nến Dẫn Hồn được ghi chép trong phiến ngọc, nến Dẫn Hồn có thể triệu tập linh hồn, cách chế tạo rất phức tạp nên rất hiếm có.
Trong tảng đá thứ hai có một cái đầu mâu màu máu, thân nó dính chất dịch màu vàng, vô cùng sắc bén.
Ngô Bình không nghiên cứu nhiều mà nhìn sang tảng đá cuối cùng, bên trong có một khối ngọc hình vuông màu xanh sáng bóng, bên trên có hoa văn kỳ lạ.
Ngô Bình nhất thời không biết khối ngọc này có tác dụng gì nên cứ cất tạm đi.
Trước kia, anh đã xẻ được nhuyễn giáp, tiên thạch, hạt châu. Khi ấy, còn có một chuỗi hạt châu gồm 36 hạt màu vàng, mà đến giờ anh vẫn chưa biết nó có tác dụng gì.
Ngô Bình lấy chuỗi hạt ra rồi truyền lực thuần dương vào, chuỗi hạt lập tức phát sáng.
Anh mỉm cười nói: “Ra là một món pháp khí phòng ngự”.
Nhưng chỗi hạt có cấp bậc khá cao nên tạm thời Ngô Bình chưa thể sử dụng được, nên anh đành cất nó đi để dùng sau.
Không lâu sau, Đường Tử Di đi tới rồi nói: “Ngô Bình, Từ Quý Phi đến rồi”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên, mà nhanh chóng ra gặp ông ấy.
Lâu rồi không gặp, tu vi của Từ Quý Phi đã tăng lên rõ rệt. Sau khi tu luyện cách hít thở Long Tượng, tu vi của oogn ấy đã tiến vào cảnh giới Sinh Niệm, mạnh ngang với Đường Băng Vân rồi.
“Chú có rượu không?”, Từ Quý Phi có vẻ mệt mỏi, hình như vừa giao thủ với ai đó.
Ngô Bình gật đầu: “Có chứ ạ”.
Đường Tử Di sai người đi lấy rượu, đồ ăn cũng đã sẵn sàng.
Vừa ngồi xuống, Từ Quý Phi đã uống cạn chén rượu rồi thở dài nói: “Anh và Trác Khang trở mặt rồi”.
Ngô Bình giật mình nói: “Trác Khang ra tay với anh à?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Anh mới giao cho Trác Khang việc mới, ông ta không phục nên đang lùng sục đi tìm chỗ dựa mới. Cách đây không lâu, ông ta còn nhờ một gia tộc hàng đầu chèn ép anh. Tối nay, gia tộc đó đã cho người tới nói chuyện với anh, sau đó hai bên xảy ra xung đột”.
Ngô Bình: “Kết quả sao ạ?”
Từ Quý Phi: “Bên họ có một người chết, hai người bị thương”.
Ngô Bình gật đầu: “Hôm qua, em mới gặp Trác Khang, đi cùng ông ta là một người rất giỏi, em cũng xảy ra xô xát với người đó rồi”.
Từ Quý Phi nói: “Giờ anh hết đường lui rồi, đành phải liều với gia tộc ấy thôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh ba, anh định làm thế nào?”
Từ Quý Phi: “Anh nghe nói, Võ Thần số một quay lại rồi, thực lực của người này mạnh lắm, anh không phải đối thủ đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Anh nghĩ em có thể xử người đó à?”
Từ Quý Phi: “Chú không phải đối thủ của người đó đâu, anh tới tìm chú là muốn nhờ sư huynh Diệp Thiên Tông của chú ra mặt hộ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu, một mình em là đủ đối phó với gia tộc ấy rồi”.
Từ Quý Phi ngẩn ra: “Một mình chú ư?”
Ngô Bình cười hỏi: “Anh không tin à?”
Từ Quý Phi cười trừ nói: “Không phải, tuy tu vi của chú không thấp, nhưng mới chỉ là Võ Vương thôi, trong khi người kia là Võ Thần rồi. Anh nghe nói người đó từng giết được Quỷ Tiên đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Anh ba, anh càng già càng nhát gan đấy. Yên tâm, nếu em dám ra tay với người của gia tộc ấy thì chắc chắn không sợ tu sĩ Võ Thần kia đâu”.
Từ Quý Phi thở dài nói: “Nếu chú đã quyết thế thì anh theo”.
Ngô Bình nâng chén nói: “Được, em mời anh”.
Uống mãi mà Từ Quý Phi vẫn chưa hết bực, nhưng sau đó lại vật ra bàn ngủ luôn.
Ngô Bình lắc đầu, sau đó sai người đỡ ông ấy vào phòng nghỉ.
Đường Tử Di lặng lẽ đứng một bên rồi nói: “Ngô Bình, Từ Quý Phi là một người trầm ổn, sao lại có xung đột với gia tộc hàng đầu?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Trác Khang là đệ tử của anh ấy, nên dù có thể nào anh ấy cũng không thể lùi bước được”.
Đường Tử Di thở dài: “Xem ra Vân Kinh lại sắp loạn rồi”.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy rồi nói: “Em đừng lo, có anh đây rồi”.
Đêm đó, Ngô Bình ở lại sơn trang Vân Đỉnh, sau đó luyện động tác thứ ba trong tổ hợp thứ năm của bài luyện thể. Khi trời sáng, anh lại bắt đầu tập luyện với cái bao tay và thanh phi kiếm Thiền Dực.
Ăn sáng xong, Ngô Bình hỏi nhà của bạn Đường Minh Huy rồi đến đó.
Trên đường đi, anh đã thay đổi dung mạo, trở thành một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, quần áo cũng thay mới nên trông lạ hoắc.
Nhà họ Hướng từng là một trong năm nhà hào môn của Vân Kinh, tuy giờ không bằng xưa, nhưng vẫn còn rất khá.
Ngô Bình lặng lẽ xuất hiện trong nhà họ, trước mặt anh là một căn nhà màu trắng, chính là phòng của Hướng Chính Nhất.
Chương 549: Lấy một túi
Nhà họ Hướng từng là một trong năm nhà hào môn ở Vân Kinh, tuy giờ sa sút nhưng nhiều gia tộc khác vẫn chưa thể bì kịp.
Nhà của họ tên là Hướng Viên, là một khu lâm viên cổ kính rất lớn, chiếm cả nghìn mẫu.
Ngô Bình lặng lẽ xuất hiện ở bên ngoài một căn nhà yên tĩnh, anh ngẩng lên nhìn rồi bật tung người nhảy lên tầng ba, sau đó mở cửa sổ rồi nhảy vào trong.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi trong căn phòng u ám này, ông ấy đờ đẫn nhìn vào bóng tối, đó chính là Hướng Chính Nhất - gia chủ của nhà họ Hướng.
Cả trong và ngoài của căn phòng đều được trang bị thiết bị cách âm tốt nhất, hơn nữa còn dày năm tầng, dù bên ngoài có người nổ pháo thì bên trong cũng không nghe thấy gì.
Phòng này không có đèn nên rất tối. Trong không gian tối tăm và tĩnh lặng, Hướng Chính Nhất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tim đập của mình.
Đột nhiên, ông ấy nhướn mày, vì nghe thấy có người mở cửa cách âm đầu tiên, sau đó là cửa thứ hai, thứ ba.
“Khốn kiếp! Tôi đã bảo không ai được vào đây cơ mà, ai mà to gan thế hả?”, Hướng Chính Nhất phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu.
Lớp cửa cách âm cuối cùng được mở ra, Ngô Bình bước vào. Phòng rất tối nên Hướng Chính Nhất không nhìn thấy anh, mà chỉ hét lên: “Cút ra ngoài ngay!”
Ngô Bình hừ một tiếng rồi nói: “Hướng Chính Nhất, tôi đến cứu ông đây”.
Hướng Chính Nhất nghe thấy một giọng nói lạ lẫm thì lập tức căng thẳng rồi hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình ngồi xuống đối diện với ông ấy, bóng tối không thể cản tầm nhìn của anh nên anh có thể nhìn thấy rõ Hướng Chính Nhất.
Ông ấy khoảng 50 tuổi, mặt tròn, mày rậm, tình trạng sức khoẻ rất tệ, sắp sụp đổ đến nơi rồi.
“Tôi là người đến giúp ông”, anh nói.
Hướng Chính Nhất trợn trừng mắt: “Anh có thể giúp tôi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, trên đời này chỉ còn tôi giúp được ông thôi”.
Hướng Chính Nhất hừ nói: “Sao tôi tin anh được?”
Ngô Bình: “Không tin cũng không sao, tôi được người ta nhờ, nếu ông từ chối thì tôi sẽ đi luôn”.
Hướng Chính Nhất vội hỏi: “Ai nhờ anh?”
“Tôi không nói được”, Ngô Bình: “Nói chung là một người muốn cứu ông”.
Hướng Chính Nhất trầm mặc một lát rồi hỏi: “Anh định giúp tôi thế nào?”
Khi mới vào, Ngô Bình đã phát hiện Hướng Chính Nhất bị ai đó hạ ám thủ, ám thủ của người đó rất mạnh, dù tu sĩ Địa Tiên đến đây cũng không thể hoá giải được.
Anh nói: “Tôi sẽ giúp ông bình thường trở lại, không còn sợ âm thanh và ánh sáng nữa”.
Hướng Chính Nhất run lên, như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối: “Anh giúp được tôi thật ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Hướng Chính Nhất mừng rỡ: “Anh bạn, nếu anh giúp được tôi, tôi sẽ cho anh tất cả mọi thứ anh muốn”.
Ngô Bình nói: “Đúng là tôi sẽ không giúp không công, nghe nói nhà họ Hướng từng có một quân phiệt, đã trộm được nhiều mộ cổ, đúng không?”
Đường Minh Huy từng kể cho Ngô Bình biết chuyện này.
Hướng Chính Nhất gật đầu: “Đúng, xem ra anh rất hiểu về nhà họ Hướng chúng tôi. Ông cố của tôi là đốc quân Giang Nam nên có địa vị rất cao”.
Ngô Bình: “Ông ấy có để lại thứ gì cho ông không?”
Đường Minh Huy còn kể trong một lần say rượu, Hướng Chính Nhất đã nói nhà mình có một kho báu giấu trong Hướng Viên. Năm xưa, ông cố của Hướng Chính Nhất đã trắng trợn vơ vét nhiều của cải, đào mộ cổ và lấy được nhiều đồ quý, sau đó giấu đi.
Về sau, nhà họ Hướng phất lên được cũng là nhờ đó.
Hướng Chính Nhất trầm mặc, một lát sau mới thở dài nói: “Anh muốn lấy kho báu của nhà họ Hướng ư?”
Ngô Bình cười nói: “Chỉ một phần thôi”.
Hướng Chính Nhất vội hỏi: “Một phần là bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Tôi không phải người tham lam, tôi chỉ lấy một túi thôi, nhét được bao nhiêu thì nhét”.
Nghe thấy Ngô Bình chỉ lấy một túi đồ, Hướng Chính Nhất lập tức không còn lo lắng nữa. Nhà ông ấy có rất nhiều đồ, chỉ một cái túi thì nhét được bao nhiêu? Cùng lắm chỉ vài trăm thứ thôi.
Ông ấy nói: “Được, tôi đồng ý điều kiện của anh”.
Ngô Bình: “Ok”.
Dứt lời, Ngô Bình bắt đầu hoa giải cấm chế cho Hướng Chính Nhất. Loại cấm chế này sử dụng 13 thủ pháp, nếu Ngô Bình không có khả năng nhìn xuyên thấu cùng y thuật tài tình thì sẽ không thể hoá giải được.
Anh vừa ấn vừa điểm, vài phút sau, Hướng Chính Nhất đã hét lên rồi cảm thấy thoải mái hẳn.
Ông ấy vô cùng kích động, sau đó rơi nước mắt nói: “Khoẻ rồi, tôi khoẻ rồi, cảm ơn anh”.
Ngô Bình mở bật lửa lên, một tia sáng xuất hiện. Ánh sáng bất ngờ ấy khiến Hướng Chính Nhất híp mắt lại, một lát sau mới quen được.
Cuối cùng, ông ấy đã có thể nhìn thấy gương mặt của Ngô Bình, sau đó nói: “Hướng Chính Nhất tham kiến ân nhân!”
Ngô Bình bảo ông ta ngồi xuống, sau đó châm thuốc nói: “Người ra tay với ông chắc phải tiếp cận ông thì mới làm được. Ông có nhớ ai từng tiếp xúc gần với mình không?”
Hướng Chính Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi không hay gặp người ngoài, có thể tiếp xúc với tôi chỉ toàn là người quen, lẽ nào họ đã hại tôi?”
Ngô Bình: “Cũng có thể”.
Hướng Chính Nhất thờ dài nói: “Nếu người đó lại ra tay với tôi tiếp, xin ân nhân cứu chữa”.
Ngô Bình: “Tôi đã đến đây thì sẽ tìm ra người đó cho ông, diệt cỏ tận gốc”.
Hướng Chính Nhất mừng rỡ: “Ân nhân, nếu anh có thể tìm ra người đó, nhất định tôi sẽ hậu tạ!”
Ngô Bình: “Không cần hậu tạ, cho tôi lấy đầy một túi đồ là được rồi”.
Ngay sau đó, bụng Hướng Chính Nhất sôi ùng ục, đã mấy ngày ông ấy không ăn gì nên giờ đang rất đói.
“Ân nhân, xin hỏi quý danh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, ông cứ gọi tôi là Ngô tiên sinh”.
Hướng Chính Nhất vội nói: “Ngô tiên sinh! Tôi sẽ gọi người chuẩn bị tiệc để tiếp đãi anh”.
Ngô Bình không từ chối: “Được, đi thôi”.
Hai người đi ra ngoài, Hướng Chính Nhất gọi: “Ông Chu!”
Một người đàn ông ngoài 50 tuổi chạy tới, sau đó ngạc nhiên nhìn Hướng Chính Nhất rồi nói: “Ông chủ, ông không sợ ánh sáng nữa sao?”
Hướng Chính Nhất nói: “Ngô tiên sinh đây đã chữa khỏi bệnh cho tôi rồi, ông mau sau người chuẩn bị tiệc rượu để tôi đãi khách”.
Ông Chu mừng rỡ rồi nói: “Vâng, tôi đi ngay đây”.
Hướng Chính Nhất mời Ngô Bình vào một căn nhà, đây là nơi ông ấy thường sống.
Căn nhà này có ba tầng, được làm bằng gỗ hoàn toàn nên có giá trị rất lớn.
Đồ gỗ ở đây đều là hàng cao cấp nhất, ngoài ra còn nhiều tượng gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Vừa vào trong, Ngô Bình đã ngửi thấy mùi gỗ, trên tường treo đầy tranh chữ quý, mỗi bức đều có giá trên chục triệu.
Hướng Chính Nhất sai người đi pha loại trà ngon nhất để tiếp Ngô Bình.
Hương trà toả ngào ngạt, Ngô Bình nhấp một ngụm rồi nói: “Trà ngon!”
Hướng Chính Nhất cười nói: “Nếu anh thích, tôi vẫn còn hai lạng nữa, lát sẽ gói cho anh”.
Chương 550: Kho báu của nhà họ Hướng
Ngô Bình hỏi: “Đây là trà Đại Hồng Bào à?”
Hướng Chính Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đây là lá trà thượng hạng của một cây trà cổ cả nghìn năm tuổi, mỗi năm chỉ có 8 lạng thôi”.
Hia người vừa uống trà vừa trò chuyện, một lát sau, ông Chu đi đến nói: “Ông chủ, tiệc chuẩn bị xong rồi ạ”.
Hướng Chính Nhất đã đói meo nên nói: “Tiên sinh, chúng ta đi dùng bữa thôi”.
Bây giờ mới hơn chín giờ sáng, chưa phải giờ cơm, nhưng Ngô Bình thấy không làm sao, sức ăn của anh rất khoẻ, một ngày ăn mười bữa cũng được.
Bàn tiệc đặt trên tầng hai, trên bàn có đủ các loại coa lương mỹ vị.
Nhưng hai người vừa ăn được một lúc thì đã có một cô gái xinh đẹp khoảng 20 xuất hiện, cô ấy đỏ mắt đi về phía Hướng Chính Nhất rồi nói: “Chính Nhất, anh khoẻ lại thật rồi à? Cảm ơn trời phật, xem ra Bồ Tát đã chứng giám có lòng thành của em rồi”.
Hướng Chính Nhất vội ôm lấy cô gái đó rồi dịu dàng nói: “Ninh Anh, anh không sao. Để anh giới thiệu người này với em, chính Ngô tiên sinh đã chữa khỏi bệnh cho anh”.
Ngô Bình mải ăn nên chỉ gật đầu với cô gái đó, còn mồm miệng vẫn không ngưng nghỉ.
Ninh Anh tỏ vẻ chán ghét rồi quay đi nói: “Chính Nhất, anh uống vừa thôi, uống rượu nhiều không tốt đâu”.
Cô gái nói xong câu ấy rồi bỏ đi.
Cô ấy đi rồi, Ngô Bình mới bỏ đũa xuống rồi nói: “Vợ ông trẻ quá, ông Hương đúng là có phúc”.
Hướng Chính Nhất cười nói: “Cô ấy là Ninh Nhi, đi theo tôi từ năm 17 tuổi cơ. Khi đó, cô ấy vẫn còn là học sinh cấp ba, nhưng mà xinh lắm. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã rung động. Ha ha, không giấu gì tiên sinh, hồi đầu tôi đã phải giở đủ ngón nghề mới theo đuổi được cô ấy đấy”.
Ngô Bình: “Thế ông có biết vợ mình có tu vi trong người không?”
Hướng Chính Nhất ngạc nhiên nói: “Cái gì? Cô ấy có tu vi ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ có tu vi, mà còn không hề thấp, đã là Luyện Khí đại chu thiên rồi”.
Ngô Bình không cần nói thêm thì Hướng Chính Nhất cũng đã nghĩ ra nhiều điều, ông ấy biến sắc mặt rồi nói: “Ý tiên sinh là Ninh Anh có vấn đề?”
“Chắc chắn là có vấn đề”, Ngô Bình nói: “Ban nãy, khi ông nói tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông, trong ánh mắt của cô ấy đã loé lên tia thù địch”.
Vì đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên ngũ quan của Ngô Bình rất nhạy, nếu có ai có ý thù địch với anh thì anh sẽ cảm nhận được ngay.
Hướng Chính Nhất thở dài một hơi: “Tôi thương cô ấy nhất, lẽ nào là cô ấy hại tôi?”
Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, tôi sẽ điều tra rõ cho ông”.
Ăn cơm xong, Hướng Chính Nhất cũng có sức nên trông phấn chấn hơn hẳn.
Ngô Bình: “Ông Hướng, dẫn tôi đến kho báu của nhà ông đi. À, lấy cho tôi một cái túi nữa, không cần to lắm đâu”.
Hướng Chính Nhất vội sai ông Chu đi lấy túi, không to mà cũng không nhỏ.
Ngô Bình cầm túi rồi đi theo Hướng Chính Nhất tới một căn nhà cũ. Đóng cửa xong, giẫm xuống sàn nhà.
Lúc này, bức tường xuất hiện một lỗ hổng, ông ấy thò mặt vào, tiến hành quét diện mạo.
Ngay sau đó, bức tường đã di chuyển sang hai bên tạo thành một lối đi.
Bấy giờ Ngô Bình mới phát hiện bức tường này được làm bằng hợp kim, hơn nữa còn dày nửa mét.
Hai người bước vào con đường ấy rồi đi tiếp hơn chục mét thì lại có một cánh cửa nữa. Trên cánh cửa này có một ổ khoá, Hướng Chính Nhất lấy chìa khoá ra rồi tra vào xoay ba vòng, sau đó đẩy mạnh.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa nặng trịch đã mở ra, bên trong là một nhà kho rất rộng.
Nhà kho này đã trên trăm tuổi, chiếm diện tích vài nghìn mét vuông, bên trong chất đầy đồ, có rất nhiều chiếc hòm với đủ mọi kích cỡ, mỗi hòm đều có một mảnh giấy ghi chú, giới thiệu sơ qua về đồ vật bên trong.
Hướng Chính Nhất nói: “Đây là nhà kho của nhà tôi, tất cả bảo bối đều ở đây hết, mời tiên sinh chọn”.
Ngô Bình liếc nhìn một vòng, nào là sứ Thanh Hoa, lò Tuyên Đức, tranh của dnah hoạ và nhiều ngọc ngà châu báu…
Anh không nhịn d chỏi: “Tổ tiên của ông có thể cất giữ những thứ này đến tận hôm nay cũng chẳng dễ gì”.
Hướng Chính Nhất: “Đúng thế, đã từng có rất nhiều người lục tìm, may mà tôi giấu kỹ”.
Ngô Bình bước đi chầm chậm, anh không cần mở các hòm ra cũng có thể nhìn thấy vật ở bên trong.
Anh đi một lúc rồi mở một chiếc hòm ra, bên trong toàn lò Tuyên Đức với nhiều hình dáng khác nhau, tổng có 35 cái.
Hướng Chính Nhất lục tìm đồ ở bên cạnh, Ngô Bình khởi động chiếc nhẫn trữ đồ, sau đó giơ tay vỗ vào cái hòm ấy, nó lập tức bị hút vào không gian trong chiếc nhẫn.
35 cái lò Tuyên Đức này có giá trị rất lớn nên anh không thể bỏ qua được.
Đi thêm một lúc, Ngô Bình lại nhìn thấy tranh chữ, là tác phẩm của Tống Tứ Gia. Tống Tứ Gia là chỉ Tô Thức, Hoàng Đình Kiên, Mễ Phất và Thái Tương.
Ngô Bình biết Đường Tử Di rất thích tranh thư pháp nên định lấy về cho cô ấy.
Anh vỗ tay một cái, cả cái hòm đó đã bị thu vào trong nhẫn trữ đồ.
Cứ thế, anh đi loanh quanh trong kho rồi thu hết hòm đến hòm khác vào nhẫn. Nhưng không gian trong nhẫn có hạn, chỉ dài năm mét, rộng bốn mét, cao hai mét nên không thể cất giữ quá nhiều đồ được.
Không lâu sau, không gian trong nhẫn đã có thêm 57 cái hòm, gần như chật kín.
Cuối cùng Hướng Chính Nhất đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, hình như hòm trong kho hơi ít thì phải? Vì thế ông ấy nhìn Ngô Bình chằm chằm, thì thấy anh vỗ vào một cái hòm, ngay sau đó nó đã biến mất.
Hướng Chính Nhất giật mình hỏi: “Tiên sinh, anh là tu sĩ Nhân Tiên ư?”
Ngô Bình đáp: “Tôi có pháp khí trữ đồ, có thể cất đồ vật ở bên trong”.
Hướng Chính Nhất chỉ muốn bật khóc: “Tiên sinh, nhưng anh bảo chỉ lấy đồ nhét đủ một cái túi thôi mà?”
“Đúng rồi, ông nhìn đi, trong túi đã có gì đâu?”, Ngô Bình giơ cái túi rỗng lên.
Hướng Chính Nhất cạn lời, vô cùng đau xót, ai biết Ngô Bình đã cuỗm bao nhiêu bảo bối đi rồi, ông ấy đau khổ nói: “Tiên sinh, anh có thể lấy ít một chút không? Đây toàn là đồ gia truyền nhà tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Sao, ông hối hận rồi à?”
Hướng Chính Nhất giật mình nói: “Không không, tiên sinh thích gì thì cứ lấy ạ”.
Cuối cùng, Ngô Bình đi đến gần một cái kệ, trên đó bày rất nhiều đồ cổ quái.
Anh liếc nhìn thì thấy có mấy bức tranh phát ra tiên lực, anh nhanh chóng giơ tay ra cầm lên rồi chọn được bốn bức.
Không biết giấy của bốn bức tranh này làm bằng chất liệu gì, anh mở một bức tranh ra thì thấy là một kim ấn toả ánh sáng vàng.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện bên trong bức tranh có một không gian kỳ quái chứa đầy sức mạnh. Có một đại ấn hình vuông ở trong không gian ấy, nó lơ lững giữa không trung, toả ra uy áp vô tận.
“Đây là… tranh Luyện Khí ư?”, Ngô Bình chấn động rồi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trong phiến ngọc có ghi chép, bên ngoài trái đất tồn tại một thế lực tu chân cực mạnh. Một vài tu sĩ Nhân Tiên của họ có thể luyện chế thủ pháp luyện khí thành tranh Luyện Khí. Ai có được bức tranh này thì chỉ cần gom đủ nguyên liệu luyện khí, sau đó có thể hợp thành tiên khí trong bức tranh.
Ngô Bình chăm chú quan sát một hàng tiên văn, sau đó đọc: “Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn! Của Ngũ Hành Tiên Tôn!”