Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1161: Có gì vơ hết

Ngô Bình nói tiếp: “Các người mau chuẩn bị cho ta một nơi để tu hành, sau đó mang hết bảo dược, thần dược ra đây”.

Những người khác biết rõ nếu lão tổ tông muốn đột phá thì rất cần dược liệu nên lập tức đồng ý ngay.

Ngô Bình đi đến một căn nhà mang phong cách cổ xưa và khá lâu đời.

Nguỵ Tiễn Lương thu xếp ổn thoả mọi thứ xong thì nói: “Lão tổ tông, một trăm năm trước, con từng đến Vạn Trùng Cốc để thăm người. Nhưng khi ấy người bảo, còn rất lâu nữa thì người mới đột phá. Lần này, người đột phá bất ngờ như vậy có phải mượn ngoại lực gì không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, mấy ngày trước có một thiên kiêu tư chất Nhân Vương đã vào cốc, người này có rất nhiều bảo bối. Ta đã cướp sạch của hắn và dung hoá vào trong cơ thể mình, vì thế giờ ta đã có thể chất của Nhân Vương rồi!”

Nguỵ Tiễn Lương mừng rỡ nói: “Thế thì tốt quá rồi, cuối cùng nhà họ Nguỵ chúng ta cũng có được ngày hôm nay”.

Ngô Bình: “Mau đi chuẩn bị, ta sắp đột phá đến nơi rồi”.

“Vâng”, Nguỵ Tiễn Lương lập tức lui ra ngoài, sau đó nhanh chóng đi lấy bảo dược và thần dược.

Nơi trồng thuốc của nhà họ Nguỵ chiếm diện tích lớn nhất ở Dược Thần Cảnh, hơn nữa lượng tích luỹ còn nhiều, lâu lâu lại mang dược liệu trồng được về. Các dược liệu này gồm hơn 700 loại bảo dược và 64 loại thần dược.

Trong số các loại thần dược có hai câu khá quý là một cây linh khí có hai màu đen trắng có tên là Âm Dương Thần Chi. Còn lại là thánh quả Tử Dương - một loại quả có màu vàng tím. Hai loại thần dược này đều được sinh ra ở Vạn Trùng Cốc, sau đó thu hút sự chú ý của Nguỵ Thanh Phu và được ông ta chuyển về đây trồng đã nhiều năm.

Ngô Bình phân loại dược liệu xong thì bỏ vào nhẫn trữ đồ của mình, sau đó anh giả vờ như đang luyện công, tu luyện cách hít thở phiên bản mới. Hai ngày sau, anh thi triển thần bùa trên cánh tay rồi phóng một luồng khí tức ra, khiến cả nhà họ Nguỵ được phen kinh hãi.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình bước ra ngoài, già trẻ của nhà họ Nguỵ đều chạy tới đón, anh nói: “Cuối cùng ta cũng đột phá rồi, không lâu nữa sẽ phi thăng Tiên Giới”.

Sau đó, anh hỏi Nguỵ Tiễn Lương: “Nhà họ Nguỵ chúng ta có bao nhiêu tài sản?”

Nguỵ Tiễn Lương là chủ nhà nên chỉ cần nhẩm tính một loáng là ra: “Lão tổ tông, giờ chúng ta có khoảng một triệu hai trăm nghìn tiền báu”.

Ngô Bình cau mày nói: “Ít thế thôi à?”

Nguỵ Tiễn Lương cười ngượng: “Lão tổ tông, đúng là nhà mình làm to thật, nhưng kiếm nhiều mà tiêu cũng nhiều”.

Ngô Bình: “Mau cho hết vào đây, ta có việc cần dùng”.

Nguỵ Tiễn Lương không dám hỏi nhiều mà nhận lấy chiếc nhẫn trữ đồ của Ngô Bình rồi chạy về kho.

Tài sản của nhà họ Nguỵ không chỉ có tiền báu, mà còn tiền bùa, tiên thạch và linh thạch. Ngô Bình dặn cho hết vào nên có bao nhiêu là Nguỵ Tiễn Lương cho cả vào trong nhẫn, mà không hề thấy sót của chút nào. Bởi nếu lão tổ tông trở thành Thiên Tiên thì bấy nhiêu tài sản này có đáng gì. Sau này, chắc chắn lão tổ tông sẽ kiềm về gấp bội cho họ.

Ngô Bình chờ vài tiếng sau mới thấy Nguỵ Tiễn Lương mang nhẫn về cho mình, ông ấy nói: “Lão tổ tông, con cho hết đồ quý giá vào đây rồi ạ”.

Ngô Bình gật đầu rồi cất cái nhẫn đi, nói: “Giờ ta phải đến Tiên Giới một chuyến, linh khí sắp phục hồi rồi, ta phải lên đó để chuẩn bị trước. Chuyến này đi nhanh thì ba tháng, lâu thì một năm. Khi ta không có nhà, các con nhớ khiêm tốn một chút”.

“Vâng!”, những người khác nghe lời ngay.

Ngô Bình “dặn dò” thêm vài câu rồi thi triển thuật độn thổ rời đi ngay.

Anh quay về Địa Tiên Giới, sau đó đi tìm Diệp Thanh Vũ ở đỉnh Vô Tương rồi bảo cô ta về học viện Võ Đạo trước. Biết tin thiếu chưởng môn trở về, nhiều người quen đều tới chào hỏi, nhất là các trưởng lão ở điện Trường Sinh, họ còn giữ Ngô Bình lại không cho anh đi nữa. Vì họ rất nhiều nghi vấn trong lĩnh vực luyện đan đang cần nhờ anh giải thích.

Sau khi có được Thanh Đế Kinh, trình độ luyện đan của Ngô Bình lại tăng thêm, hơn nữa tu vi của anh cũng có đột phá nhất định nên bây giờ cuối cùng anh đã có thể thử luyện chế những loại đan dược mà trước kia không thể luyện rồi.

Đúng như Ngô Bình đoán, Lục Phi Hùng lại mang một đống phương thức luyện đan đến rồi cười nói: “Thiếu chưởng môn, chúng ta luyện tiếp mấy lò đan dược đi”.

Ngô Bình cướp tờ phương pháp luyện đan rồi nói: “Ông Lục, ông nghiên cứu mấy cái này vừa thôi. Tôi hỏi ông, ông ở cảnh giới Âm Dương bao lâu rồi?”

Lục Phi Hùng cười đáp: “Tôi cũng không nhớ nữa, hình như 200, 300 năm gì đó hoặc lâu hơn”.

Ngô Bình: “Sao ông không đột phá?”

Lục Phi Hùng thở dài đáp: “Khó lắm! Cảnh giới Động Thiên thì phải mở Động Thiên, quá trình này chẳng những tốn nhiều sức mạnh, mà còn phải tìm được bảo thạch không gian. Với một thế lực nhỏ như kiếm phái Thục Sơn của chúng ta thì mỗi 100 năm cùng lắm chỉ có một tu sĩ cảnh giới Động Thiên thôi, muốn thêm nữa cũng không được”.

Ngô Bình cũng hiểu bồi dưỡng ra một tu sĩ Động Thiên cần đầu tư nhiều tài nguyên, điều này thật sự khó với các môn phái nhỏ.

“Hiện giờ, Thục Sơn đang có khá nhiều tài nguyên, dẫu sao cũng lâu rồi không có ai đột phá Động Thiên cả”.

Lục Phi Hùng gật đầu: “Đúng thế, thứ mà tôi thiếu là lòng dũng cảm và tự tin. Quá trình mở Động Thiên có vô vàn nguy hiểm, tỉ lệ thành công lại thấp. Dù tôi có nền móng khá vững, nhưng cùng lắm chỉ dám chắc khoảng 50 phần trăm thôi. Như thế chứng tỏ vẫn có 50 phần trăm là tôi sẽ đi chầu diêm vương”.

Ngô Bình: “Cảnh giới Động Thiên là bước ngoặt của Tiên Quân, nói đúng ra thì không mở được Động Thiên thì chưa được tính là Tiên Quân”.

Lục Phi Hùng: “Ai chẳng biết thế, nhưng cả Địa Tiên Giới cũng có được mấy Tiên Quân Động Thiên thật sự đâu? Dù mở được Động Thiên thì cũng toàn Động Thiên giả, tự lừa mình dối người thôi”.

Động Thiên giả chính là các tu sĩ không dám chắc hoặc sợ nguy hiểm nên thay vì tự mở Động Thiên, họ đã chuyển sang luyện hoá Động Thiên của người khác để tăng sức mạnh cho mình.

Những Động Thiên không phải do mình tự mở sẽ không mang lại quá nhiều lợi ích cho mình, hơn nữa còn có nhiều tác dụng phụ nên được gọi là Động Thiên giả. Tiên Quân ở khắp Côn Luân có đến 80 phần trăm thuộc kiểu này. Các Tiên Quân Động Tiên giả đương nhiên có thực lực không bằng Tiên Quân tự mở Động Tiên, hơn nữa nếu muốn tiếp tục đột phá tiếp thì cực kỳ khó.

Ngô Bình: “Chờ tôi thành Chân Nhân rồi sẽ nghiên cứu cách luyện chế Đại Động Kim Đan, khéo lại giúp được ông đấy”.

Lục Phi Hùng mừng rỡ nói: “Thiếu chưởng môn có thể luyện chế Đại Động Kim Đan ư?”

Ngô Bình: “Có thể”.

Lục Phi Hùng cười nói: “Đúng là thiếu chưởng môn có khác, mấy hôm tới người chịu khó luyện thêm vài lò Long Môn Đan được không?”

Có vài trưởng lão đã đạt đến cảnh giới Chân Quân Thần Hoá đang muốn thử đột phá lên Tiên Quân.

Ngô Bình: “Ừm, tôi đã mất công đến đây rồi thì phải luyện chứ. Tôi sẽ luyện cả Thần Biến Đan, Tử Phủ Tiên Đan, Kết Thai Đan, Nguyên Anh Đan và Lôi Kiếp Đan luôn một thể”.

Lục Phi Hùng sáng mắt lên: “Tốt quá! Tôi có ý thế này, khi nào đan dược ra lò, cậu hãy lấy một nửa”.

Đương nhiên Ngô Bình sẽ không khách sáo, anh nhanh chóng lấy Âm Dương Thần Lô ra rồi bắt đầu luyện chế Thần Biến Đan trước.

Đan dược này có thể làm tăng tỉ lệ thành công và giảm nguy hiểm cho Thần Biến. Vì đã có đủ dược liệu nên loáng cái Ngô Bình đã luyện chế xong, có tổng cộng là 24 viên, tất cả đều là đan dược Vương Phẩm! Anh cầm lấy mười viên, còn để lại 14 viên. Sau đó anh lại luyện chế ba lò Tử Phủ Tiên Đan, đan dược này có thể hỗ trợ tu sĩ nguyên luyện Thần Cung để mở Tử Phủ. Cả ba lò này đều đạt cấp Vương phẩm, có tổng cộng 15 viên, Ngô Bình lấy bảy viên.
Chương 1162: Trở thành người đại diện mạnh nhất

Tiếp đó, Ngô Bình luyện chế ba lò Kết Thai Đan, đan dược này có tác dụng dưỡng thần thai, uống nó vào sẽ nâng cao hiệu quả và chất lượng kết thai. Ngô Bình luyện được 12 viên đan dược Vương phẩm, sau đó giữ lại sáu viên.

Sau đó, anh luyện chế hai lò Dục Anh Đan và Lôi Kiếp Đan, mỗi lò được sáu viên nên mỗi lò anh giữ lại ba viên. Trong đó, Dục Anh Đan có tác dụng bảo vệ với nguyên anh nên khá quý. Lôi Kiếp Đan đương nhiên dùng để độ Lôi kiếp, hơn nữa còn là Cửu lôi Kiếp Đan.

Cuối cùng là Long Môn Đan, Ngô Bình cũng luyện chế một lò, chủ yếu do dược liệu quá khó tìm nên tạm thời anh chỉ luyện được đến vậy. Lần này, anh luyện được bốn viên đan dược Đế phẩm và giữ lại hai viên.

Chuyến này, Ngô Bình ở lại kiếm phái Thục Sơn năm ngày, vậy là anh đã xa nhà tổng cộng 78 ngày rồi. Vì thế sau khi luyện chế Long Môn Đan xong là anh về nhà ngay.

Đúng như Ngô Bình dự đoán, ngay sau khi về nhà, anh đã phải giải quyết rất nhiều việc. Sau khi tên của anh xuất hiện trên tầng chót của tháp Tiên Võ, ai cũng biết anh là võ tông truyền kỳ. Viên Khắc Hiếu ngông nghênh của lần trước đang phát cuồng lên tìm anh, thậm chí còn thuê nhà ở gần nhà Ngô Bình, chỉ mong được gặp anh thêm một lần.

Lý Môn cũng có rất nhiều việc, dạo này anh đi vắng nên các quản lý sẽ lo liệu thay anh. Dạo này còn xảy ra vài chuyện khiến người ta đau đầu nên anh buộc phải ra mặt giải quyết. Vài ngày nữa thôi mà ngoại viện Thục Sơn chính thức thành lập rồi, anh là viện trưởng nên đương nhiên sẽ phải tham dự. Ngoài ra đại hội võ lâm cũng đan kề cận, anh cũng phải đến tham gia. Nói chung, anh sẽ phải xử lý từng việc một.

Sau khi về nhà, Ngô Bình trồng một ít dược liệu trong sân. Không lâu sau, Viên Khắc Hiếu đã đến xin gặp.

Ngô Bình gặp ông ấy ở phòng khách, lúc này Viên Khắc Hiếu đã có thái độ hoàn toàn khác trước, ông ấy tươi cười và lịch sự nói: “Thầy Ngô, tôi đến để xin lỗi thầy”.

Ngô Bình: “Hả? Xin lỗi chuyện gì thế?”

Viên Khắc Hiếu: “Lần trước tôi có mắt như mù, không ngờ thầy lại là võ tông truyền kỳ, bên trên đã nghiêm khắc kiểm điểm tôi rồi, tôi cũng đã ý thức được sự thiển cận của mình. Hôm nay, tôi đến đến để xin lỗi thầy”.

Ngô Bình: “Vào chủ đề chính luôn đi”.

Viên Khắc Hiếu cười lớn nói: “Vẫn là nhiệm vụ bí mật lần trước thôi ạ, nhờ nỗ lực của bản thân tôi mà cấp trên đã đồng ý cho tôi tiết lộ nội dung nhiệm vụ cho thầy rồi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông không cần nói đâu, tôi không có hứng với nhiệm vụ này và cả chức vụ giáo viên nữa, tôi sắp đến Tiên Giới rồi”.

Viên Khắc Hiếu kinh ngạc nói: “Thầy Ngô, thầy đừng đến Tiên Giới! Thầy có tư chất phi phàm, chắc chắn có thể gia nhập một môn phái hạng nhất thậm chí là siêu cấp ở Tiên Giới. Nhưng bây giờ linh khí đang phục hồi, ở lại Hạ Giới sẽ có nhiều cơ duyên hơn. Nếu thầy mà đi bây giờ thì sẽ bỏ lỡ nhiều cơ may lắm”.

Ngô Bình: “Tiên vực Vĩnh Hằng và Âm Dương Giáo đã cho người liên lạc với tôi, họ khen tôi có tư chất tốt, nếu đến đó thì bét cũng được làm đệ tử tinh anh. Tôi thấy điều kiện của họ khá ổn nên muốn thử”.

Viên Khắc Hiếu giật bắn mình, tiên vực Vĩnh Hằng và Âm Dương Giáo ư? Ông ấy nói ngay: “Thầy Ngô, tôi tiết lộ cho thầy biết chuyện này, Đại thiên tôn ở Tiên Giới đã hạ chỉ lệnh cho một vị Thiên Quân xuống Hạ Giới thành lập Học phủ truyền kỳ. Đến lúc ấy, chư tiên vạn giới sẽ quy tụ về đây. Hiện tại, chúng tôi cũng đang có vài vị trí trong tay, đảm vảo thầy Ngô cũng có một suất!”

Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, anh không ngờ Đại thiên tôn lại có hành động lớn như vậy nên hỏi: “Vào Học phủ truyền kỳ thì có lợi ích gì?”

Viên Khắc Hiếu: “Lợi ích nhiều là đằng khác. Nếu so về tài nguyên và bối cảnh thì Âm Dương Giáp và Vĩnh Hằng Tiên Vực chỉ đáng xách dép cho Học phủ truyền kỳ. Hai môn phái trên cũng phải cử đệ tử xuất sắc nhất của mình để đến đây học”.

Ngô Bình lấy làm lạ: “Tại sao họ lại phải đến đó học?”

“Đương nhiên vì có nhiều lợi ích, học trò của Học phủ truyền kỳ sẽ có tiền độ rất sáng, tài nguyên nhận được cũng rất dồi dào”.

Ngô Bình: “Tại sao Học phủ này lại thành lập ở Hạ Giới?”

Viên Khắc Hiếu: “Chuyện này thì tôi chịu, nhưng tôi nghe nói Học phủ truyền kỳ chỉ phát triển tốt nhất khi thành lập ở đây thôi. Hình như có liên quan đến vận khí gì đó, nhưng tôi không rõ lắm”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Ông nói tôi nghe thử nhiệm vụ đi”.

Viên Khắc Hiếu nghiêm túc nói: “Chúng tôi đại diện cho lợi ích chung của một số người. Sau khi linh khí hồi phục, chúng tôi rất khó đảm bảo tiếp tục duy trì lợi ích. Nhưng hiện giờ, chúng tôi vẫn có rất nhiều tài nguyên và quyền lực mạnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Điều này thì tôi biết”.

Viên Khắc Hiếu: “Vì thế chúng tôi cần tìm vài người đại diện cho lợi ích, sau đó tiếp tục duy trì lợi ích cho chúng tôi trong tương lai”.

Ngô Bình: “Ông nói về lợi ích của tôi trước đi, nhiệm vụ để sau”.

Viên Khắc Hiếu: “Lợi ích là cậu sẽ được sức mạnh quốc gia bồi dưỡng, cần tài nguyên gì thì chúng tôi sẽ cung cấp tài nguyên ấy, cần ai thì chúng tôi cũng cho. Tóm lại, chỉ cần là những việc có lợi cho sự phát triển của cậu thì chúng tôi sẽ đồng ý hết”.

Ngô Bình: “Thời gian là bao lâu?”

Viên Khắc Hiếu: “Chúng tôi chỉ có thể hỗ trợ cậu trong thời gian vàng là từ ba đến năm năm. Một khi linh khí hoàn toàn hồi phục, những gì chúng tôi có thể hỗ trợ cậu sẽ bị hạn chế”.

Ngô Bình: “Đến lúc đó, tôi phải làm gì cho các ông?”

Viên Khắc Hiếu: “Tuy khi ấy, địa vị của chúng tôi sẽ thấp hơn nhiều, nhưng vẫn là một thế lực không thể coi thường. Còn cậu thì chắc chắn đã mạnh lắm rồi, chúng tôi sẽ nhờ cậu làm giúp vài việc”.

Ngô Bình: “Bây giờ, tôi có vài câu hỏi”.

Viên Khắc Hiếu: “Cậu nói đi, nếu biết tôi sẽ trả lời”.

Ngô Bình: “Người đại diện cho lợi ích của các ông không chỉ có mình tôi đúng không?”

“Đúng, hiện giờ chúng tôi đang tìm người hợp tác, nhưng thầy Ngô là người xuất sắc nhất, dẫu sao cũng chỉ có mỗi cậu là võ tông truyền kỳ. Vì thế, tài nguyên của chúng tôi sẽ ưu tiên cho cậu, ít nhất cậu sẽ nhận được 60 phần trăm tài nguyên”.

Ngô Bình gật đầu: “Câu hỏi thứ hai, chắc các ông có đông người lắm đúng không?”

Viên Khắc Hiếu: “Tôi chỉ có thể nói chúng tôi là thế lực mạnh nhất ở khu vực, các thế lực khác cũng rất mạnh, nhưng không thể đối đầu với chúng tôi được”.

Ngô Bình: “La Đạo Nhất là người của các ông à?”

“Đúng”, Viên Khắc Hiếu đáp: “Vì thế chúng tôi mới tìm đến thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Trước khi tôi mạnh hẳn lên, các người chưa cần tôi làm gì đúng không?”

“Cái này thì trước khi cậu trở thành Chân Quân, chúng tôi sẽ cố hết sức không dùng đến sức mạnh của cậu”, ông ấy nói.

Ngô Bình: “Nam Viện được đối thủ của các ông nâng đỡ à?”

Viên Khắc Hiếu: “Đúng”.

“Tôi đã hiểu được đại khái rồi, mấy hôm nữa tôi sẽ tranh vị trí võ lâm chí tôn, các ông có năng lực giúp tôi ngồi vững vị trí này không?”

Viên Khắc Hiếu: “Chỉ cần thầy Ngô giành được ngôi vị ấy, chúng tôi sẽ giúp cậu ổn định vị trí! Sau đó, chúng tôi sẽ có thêm nhiều hành động giúp cậu nắm vững quyền hành”.

Ngô Bình: “Ý ông là tôi có thể trở thành thống đốc ư?”

Viên Khắc Hiếu bật cười nói: “Thống đốc đã là gì? Sau này, chúng tôi còn thành lập đại đô đốc. Nếu thầy Ngô là Chân Quân thì sẽ nhận chức vụ này. Đương nhiên trước đó, thầy phải chịu khó một chút làm thống đốc hay đề đốc trước”.

Ngô Bình không để tâm đến chuyện của tương lai lắm, theo anh thấy chỉ cần thứ gì vào tay anh thì sẽ thuộc về anh. Bức tranh vẽ cái bánh có giống đến mấy thì cũng không ăn được.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi sẽ hợp tác với các ông”.

Viên Khắc Hiếu mừng rỡ: “Thầy Ngô đúng là người thông minh. Nhưng để thầy Ngô tuân thủ ước định, chúng ta cần tiến hành một nghi thức khế ước”.

Nói rồi, ông ấy lấy một lá bùa ra, lá bùa này rất lạ, khí tức của nó rất huyền diệu. Ngô Bình có truyền thừa của Thiên Phù Đại Đế nên chỉ cần nhìn một cái là biết ngay đây là bùa khế ước. Một khi sử dụng thì nó sẽ trói buộc hai bên lại với nhau.

Viên Khắc Hiếu nói: “Thầy Ngô, hi vọng thầy có thể sử dụng lá bùa này, chỉ cần thầy tuân thủ ước định thì nó sẽ không làm gì thầy cả. Nhưng nếu thầy bội ước thì nó sẽ có các tác dụng cho đến khi thầy tuân thủ ước định thì thôi”.
Chương 1163: Tam Hoàng Giới mở

Ngô Bình không chút do dự mà lập tức thi triển lá bùa này ngay, ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh tiến vào trong cơ thể anh rồi muốn xâm nhập vào kiếm hồn của anh. Kiếm hồn lập tức trốn lên trên Đạo Thụ, còn sức mạnh này thì đuổi theo.

Cành lá của Đạo Thụ lắc lư vài cái toả ra một tia sáng, sức mạnh kia vừa tiếp xúc với tia sáng thì đã tan biến ngay, không thể làm gì được Ngô Bình.

Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Được chưa?”

Viên Khắc Hiếu rất hài lòng rồi cười nói: “Vậy là chúng ta đã có giao ước với nhau rồi, cậu hãy cố phát huy thật tốt vào đại hội võ lâm diễn ra sau ba ngày nữa. Chỉ cần cậu có thể trở thành võ lâm chí tôn, chúng tôi sẽ giúp cậu củng cố vị trí”.

Nửa tiếng sau, Viên Khắc Hiếu ra về. Trước khi đi, ông ấy còn để lại một dãy số. Sau này mà Ngô Bình có việc gì thì cứ gọi vào số điện thoại này, họ sẽ cố gắng giải quyết cho anh.

Viên Khắc Hiếu đi rồi, Ngô Bình sắp xếp lại thu hoạch của mình ở Dược Thần Cảnh, đồ nhiều quá nên anh mất mấy ngày mới phân loại xong.

Hôm nay, Lý Dư chợt hớt hải chạy đến báo: “Chủ nhân, không gian trên núi hoang mở rồi”.

Ngọn núi hoang mà Ngô Bình thuê trọn đã tiến hành công trình xây dựng, theo kế hoạch thì anh sẽ xây đường ở đây để tạo thành một điểm du lịch.

Vì anh biết ở đây sẽ mở ra một không gian gập nào đó nên đã lập sẵn cổng môn phái của kiếm phái Thục Sơn trên này, dùng để thị uy với những kẻ có ý đồ xấu. Ngoài ra, anh còn cho người canh phòng ở đây 24/7, nếu có chuyện gì thì phải báo cho anh ngay.

Ngô Bình không hỏi nhiều mà lập tức chạy đến ngọn núi hoang, Lý Dư cũng đi theo. Đến nơi, họ thấy khoảng không cách mặt đất mấy chục mét đã nứt ra một khe hở dài bảy mét, linh khí của dồi dào của đất trời đang tuôn từ đó ra.

Ngô Bình lập tức lấy tiên ngọc ra rồi bày đại trận ở xung quanh, hơn một tiếng sau, quanh đây đã nổi lên một màn sương mù dày đặc, đến thần niệm cũng không thể xuyên qua được.

Cùng lúc đó, anh đã mời Lý Ngạo Tiên và Lý Thanh Đế canh ở bên ngoài. Trước đó, hai người này đã giúp Ngô Bình lo liệu mọi việc của Lý Môn nên khi biết tin đã lập tức đến ngay.

“Đây là có một không gian mở ra à?”, Lý Ngạo Tiên hỏi với đôi mắt sáng rực.

Ngô Bình gật đầu: “Khả năng cao là Tam Hoàng Giới. Ngạo Tiên, Thanh Đế, hai người canh ở ngoài nhé, để tôi vào trong thăm dò. Nếu có gì hay thì lát cả hai vào thử vận may sau”.

Lý Thanh Đế gật đầu: “Tông chủ cẩn thận đấy, nếu gặp nguy hiểm thì hãy bóp nát lá bùa này, tôi sẽ mời sư phụ đến hỗ trợ”.

Nói rồi, anh ta đưa cho Ngô Bình một miếng ngọc phù.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Sau đó, anh xé ra một khe hở rồi đi vào bên trong không gian bí ẩn ấy.

Ngô Bình vừa biến mất, Lý Ngạo Tiên đã cười nói: “Xem ra tông chủ gặp may rồi”.

Lý Thanh Đế: “Ừm, linh khí hồi phục thì sẽ có vận may đến mà. Chắc chắn tông chủ sẽ phải chiếm được một phần, còn lại mới tới lượt người khác”.

Lý Ngạo Tiên ngạc nhiên hỏi: “Gì mà ghê thế cơ?”

Lý Thanh Đế: “Hôm trước, tôi đã đi gặp sư phụ, người nói tông chủ chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn nổi danh thiên cổ trong tương lai. Cách đây không lâu, Thiên Kiêu Bảo Sách đã thông báo có người tiến vào mười hạng đầu trên bảng Nhân Vương rồi, đang trành hùng với các thiên kiêu thời cổ”.

Lý Ngạo Tiên chấn động nói: “Ý của anh là người đó chính là tông chủ ư?”

“Ngoài cậu ấy ra thì làm gì còn ai khác nữa?”, Lý Thanh Đế cười nói: “Chúng ta may lắm mới gặp được tông chủ đấy, coi như không sống phí kiếp này rồi”.

Lý Ngạo Tiên kích động tới mức run lên: “Tông chủ mạnh thế, tiến được vào cả mười hạng đầu trên bảng Nhân Vương”.

Lý Thanh Đế: “Nhân Vương hiện giờ đứng cao nhất mới là ngoài vị trí thứ 30, nói chung không có cửa đọ với tông chủ. À, đó vẫn chưa là giới hạn của tông chủ đâu, thêm một thời gian nữa cậu ấy sẽ tiến vào ba hạng đầu cơ”.

Lý Ngạo Tiên ngẩn ra: “Ba hạng đầu? Thế thì phải mạnh đến mức nào?”

Lý Thanh Đế: “Cậu là Tiên Quân Bất Tử, cậu nghĩ có thể tiếp được mấy chiêu của tông chủ?”

Lý Ngạo Tiên cười trừ: “Chúng tôi thử rồi, nhưng tôi chẳng đỡ nổi một chiêu. Tôi có rất nhiều phép thần thông, nhưng lại chẳng thi triển được cái nào”.

Lý Thanh Đế: “Vì thế, Nhân Vương có thể được hiểu là một hệ thống tu hành khác”.

Lý Ngạo Tiên: “Xem ra tôi phải ở lại Hạ Giới thêm thôi”.

Lý Thanh Đế: “Sau này, tôi với cậu đều là nhân vật nòng cốt của Lý Môn, chỉ cần tông chủ còn lớn mạnh thì Lý Môn sẽ trở thành một thế lực siêu cấp”.

Mặt khác, Ngô Bình đã tiến vào trong không gian gập. Khác với anh dự liệu, trước mặt anh là một con đường dài được lát ngọc, bên ngoài con đường có khói lượn quanh nên rất mờ ảo.

Anh đi lên phía trước, khi vừa cất bước thì đã nghe thấy có một giọng nói đang giảng về lịch sử cổ xưa cho anh nghe.

Thời hồng hoang có một nhóm sinh linh rất mạnh, chúng chỉ cần nghĩ thôi là đã có rất nhiều thế giới sinh ra và mất đi, khi chúng hít thở cũng có nhiều thứ khác ra đời.

Thời hồng hoang mở ra, trời đất bắt đầu chia tách, thanh khí bay lên, còn trọc khí rơi xuống, có rất nhiều sinh vật sinh ra ở dưới đất. Khi ấy, có một cường giả tên là Nữ Oa đã dựa trên hình tượng của bản thân để tạo ra tổ tiên đầu tiên của loài người bằng máu và ý chí vô thượng của mình, khí tức chí thanh của hồng hoang kết hợp với thiên tài địa bảo.

Ban đầu, tổ tiên của loài người chỉ có vài nghìn người, thực lực của họ rất mạnh, có thể lên cửu thiên chém thần, hay xuống âm ti giết quỷ, rồng là thú cưng của họ, còn mãnh thú thì là thức ăn.

Đó chính là tổ tiên của loài người, họ đã có một thời tung hoành. Khi con người sinh sôi nảy nở, số lượng tăng lên nhiều lần thì trở thành thế lực mạnh nhất dưới đất.

Sức mạnh của con người đã đe doạ đến các sinh linh ngoài vũ trụ, vì thế họ đã kết hợp với nhau để yểm bùa với loài người. Bùa chú này khiến con người khi sinh ra đã bị che mất linh trí, phong ấn sức mạnh và biến thành một sinh vật nhỏ bé, yếu ớt.

Cứ thế, khi những người già mất đi thì thế hệ trẻ sinh ra lại càng yếu ớt hơn. Khi ấy, mãnh thú xuất hiện, đâu đâu cũng có núi lửa, động đất, sóng thần, con người bắt đầu khó tồn tại và biến thành con mồi của thú dữ.

Tình trạng này đã kéo dài rất lâu, cho tới khi các tu sĩ có tri thức đã quan sát quy luật của tự nhiên và vạn vật, sau đó mở ra con đường tu luyện cho mình.

Bản chất của tu luyện lúc này là để phá bỏ xiềng xích của bản thân, sau đó khôi phục thực lực mạnh mẽ thật sự của mình.

Giọng nói ấy kể cho Ngô Bình nghe về lịch sử của nhân loại, như dựng một bức doạ hào hùng về thời lịch sử trước mắt anh.

Không biết Ngô Bình đi thêm bao lâu thì mới dừng lại, giọng nói kia cũng biến mất.

Anh nhìn thấy phía trước có một cái đài cao hơn chục mét, có bậc thang dẫn lên trên. Có ba quả cầu sáng với ba màu sắc khác nhau là tím, đỏ và vàng đang bay vòng tròn ở trên đó.

Ngô Bình đứng lại, thứ gì vậy nhỉ?

Lúc này, có một giọng nói sang sảng vang lên: “Chờ bao năm mới có một được đủ tư cách đến”.

Ngô Bình vội hỏi: “Ai đấy?”

Giọng nói: “Tôi là ý thức tự chủ của Tam Hoàng Giới”.

Ngô Bình: “Tam Hoàng Giới chỉ bé thế này thôi à?”

Tam Hoàng Giới: “Đương nhiên là không, vì cậu đã ở cảnh giới Nhân Vương viên mãn, hơn nữa đã chạm tới cảnh giới Đế nên tôi mới có cậu quyền tiếp nhận truyền thừa của Tam Hoàng. Nếu là người khác thì chắc phải ở lại đây rất lâu và trải qua nhiều gian khó thì mới nhận được truyền thừa”.

Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Chương 1164: Truyền thừa của Tam Hoàng

Tam Hoàng Giới: “Sự xuất hiện của cậu làm tôi bớt phải lo nhiều”.

Ngô Bình nhìn ba quả cầu sáng kia rồi hỏi: “Đó là truyền thừa của Tam Hoàng à?”

Tam Hoàng Giới: “Đúng thế, Tam Hoàng là cường giả loài người mạnh nhất trên con đường tu hành và đã đi được đến điểm cuối. Họ là Thần hoàng, Vu hoàng và Huyền hoàng. Thần hoàng tu hồn, Vu hoàng tu thân, còn Huyền hoàng điều khiển sức mạnh của trời đất và quy luật của tự nhiên”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Kiến thức của Tam Hoàng ở đây hết ư?”

Tam Hoàng Giới: “Đương nhiên là không, nơi này chỉ là lý giải nòng cốt và bản chất nhất của Tam Hoàng về tu hành thôi. Vì thế nếu cậu không có tư chất và trí tuệ phi phàm hay vận khí kinh thế thì không thể tiếp nhận truyền thừa được. Vì khi nhận được chúng rồi, cậu sẽ phải xong trên lưng sứ mệnh lịch sử dẫn dắt loài người trở lại thời kỳ huy hoàng”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ? Hoàn thành sứ mệnh của loài người ư?”

Tam Hoàng Giới: “Cậu đừng tự đắc vội, vì từ xưa đến nay đã có nhất nhiều người nhận được truyền thừa của Tam Hoàng rồi, đây cũng không phải lối vào duy nhất của Tam Hoàng Giới. Dù cậu có nhận được truyền thừa thì cũng chưa chắc đã có thể học theo được”.

Ngô Bình cười trừ nói: “Thì ra đã có nhiều người nhận được truyền thừa của Tam Hoàng rồi”.

Tam Hoàng Giới: “Thứ mà Tam Hoàng truyền thừa lại là kiến thức, ai cũng có thể nhận được, nhưng có hiểu và lĩnh ngộ được hay không thì mới là vấn đề”.

Bây giờ Ngô Bình mới hiểu, truyền thừa của Tam Hoàng thật ra là hệ thống kiến thức tu hành. Nhận được rồi mới là bước đầu, sau đó có tu luyện được hay không thì phải dựa vào tư chất và khả năng lĩnh ngộ của tu sĩ.

Anh nói: “Bây giờ, tôi có thể nhận truyền thừa được chưa?”

“Lên trên đi!”

Ngô Bình bước nhanh lên bục, ba quả cầu sáng xoay tròn quanh người anh, sau đó phát sáng rồi nối liền với cơ thể anh.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy cơ thể và linh hồn của mình có những ký ức nguyên thuỷ nào đó đã thức tỉnh. Cảm giác này rất kỳ diệu, vì nó lúc ẩn lúc hiện. Anh muốn nhớ kỹ lại, nhưng lại không thể.

Vì thế, anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn vào trong cơ thể mình, sau đó cảm nhận sự từng sự thay đổi bên trong.

Mãi một lúc lâu sau, ánh sáng mới biến mất, Ngô Bình có vẻ như chưa có thu hoạch gì, nhưng cũng giống như đã nhận được rất nhiều thứ.

Tam Hoàng Giới: “Xong rồi, cậu đi đi”.

Ngô Bình thấy hơi thất vọng: “Cứ thế là xong ư?”

Tam Hoàng Giới: “Kết thúc rồi, nếu cậu có thể tiến vào cảnh giới Đế thì quay lại đây, đến lúc đấy tôi sẽ có thưởng”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Phần thưởng là gì thế?”

“Truyền thừa cụ thể của Tam Hoàng và kho báu mà họ để lại”, Tam Hoàng Giới đáp.

Ngô Bình: “Những người từng vào đây trước kia đã có ai đến cảnh giới Đế chưa?”

Tam Hoàng Giới: “Cậu biết Ngũ Đế rồi đúng không, họ đã thành công rồi”.

Ngô Bình: “Sau Ngũ Đế còn ai nữa không?”

Tam Hoàng Giới: “Sau đó cũng có bảy người tiến vào cảnh giới Đế, họ đều trở thành nhân vật lớn hết rồi”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ trở thành người thứ tám”.

Tam Hoàng Giới: “Trước khi làm được, cậu có nói gì cũng chỉ là chém gió thôi, đi đi”.

Ngay sau đó, Ngô Bình đã bị một luồng sức mạnh đẩy bay lên, mắt anh hoa đi rồi rơi ra bên ngoài.

Lúc này, ở bên ngoài trăng đã lên cao, Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đang chờ anh ở gần đó. Thấy anh xuất hiện, họ vội vàng chạy tới.

“Tông chủ, thế nào rồi?”, Lý Thanh Đế hỏi.

Ngô Bình: “Khó nói lắm, trong đấy truyền thừa của Tam Hoàng. Thanh Đế, hay anh vào thử đi”.

Lý Thanh Đế gật đầu, sau đó đi vào khe hở.

Trong lúc chờ, Lý Ngạo Tiên hỏi: “Tông chủ, còn tôi thì sao?”

Lý Ngạo Tiên nhìn hắn: “Ngạo Tiên, tư chất của anh vẫn chưa đủ. Anh phải trở thành Nhân Vương, chứ không có vào cũng chẳng làm gì, chỉ hao tổn thanh xuân thôi”.

Lý Ngạo Tiên cười trừ: “Phải đến Nhân Tiên mới được ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Ngũ Đế đi ra từ đây đấy, anh nói thứ xem”.

Lý Ngạo Tiên cứng họng, lập tức không còn thấy tủi thân nữa mà nói: “Thế thôi tôi không vào nữa”.

Lúc này, Ngô Bình mới gỡ bỏ đại trận, sau đó phát hiện đã có khá nhiều tu sĩ xuất hiện ở xung quanh, xem ra họ đều biết tin rồi.

Ngô Bình nói ngay: “Thưa các vị, đây là Tam Hoàng Giới, nếu ai có hứng thu thì cứ vào tìm hiểu, kiếm phái Thục Sơn không ngăn cản”.

Mọi người nghe thấy thế thì mừng rỡ, sau đó tranh nhau xông vào. Không lâu sau, đã có trên trăm người đi vào Tam Hoàng Giới.

Lý Ngạo Tiên: “Tông chủ, tại sao anh không nói cho họ biết sự thật?”

Ngô Bình: “Tôi nói thật thì họ tin à? Thà kệ cho họ vào tìm kiếm, dù kết quả ra sao thì cũng không hối tiếc”.

Hai người chờ ở ngoài hơn một tiếng thì Lý Thanh Đế đi ra, trông anh ta khá ủ rũ.

Ngô Bình hỏi: “Thế nào rồi?”

Lý Thanh Đế thở dài: “Tông chủ, tôi đi vào thì thấy có một quả cầu sáng khổng lồ, tôi phải làm nhiều kiểm tra lắm, nhưng cuối cùng vẫn không qua được”.

Ngô Bình ngạc nhiên, sao lại có một quả cầu sáng, lại còn bị kiểm tra nữa? Điều này khác hoàn toàn với những gì mà anh gặp.

Anh gật đầu nói: “Không sao, chờ tôi có thu hoạch rồi thì sẽ nói cho hai người nghe”.

Lý Thanh Đế cười nói: “Không phải ai cũng có thể nhận được truyền thừa vô thượng này đâu. Tông chủ nhận được thì chứng tỏ có tư chất nghịch thiên”.

Lý Ngạo Tiên chợt nghĩ ra gì đó rồi nói: “Tông chủ, dạo này Lý Môn gặp nhiều chuyện phiền phức lắm, cần tông chủ giải quyết”.

Ngô Bình: “Về nhà rồi nói, ở đây ồn quá!”

Ngô Bình mời Lý Ngạo Tiên và Lý Thanh Đế về nhà, sau đó bảo người làm chuẩn bị tiệc rượu để ngồi nhâm nhi với họ.

Sau khi làm vài chén, Ngô Bình nói: “Có chuyện gì cần tôi giải quyết thế?”

Lý Ngạo Tiên: “Có rất nhiều thị tộc mới thành lập, các thị tộc nhỏ muốn liên hôn với chúng ta để hai bên giúp đỡ lẫn nhau”.

Ngô Bình: “Liên hôn?”

Lý Ngạo Tiên: “Đúng thế, Hứa Thị, Chu Thị, Hoàng Thị đều đưa các cô gái xinh đẹp và tài giỏi nhất trong thị tộc nhà mình đến, để họ bồi dưỡng tình cảm với tông chủ”.

Ngô Bình cạn lời: “Bồi dưỡng tình cảm cái gì? Tôi không có hứng!”

Lý Thanh Đế nghiêm túc nói: “Tông chủ, đây là kế hoạch của dòng tộc, dù người không muốn thì vẫn phải cân nhắc”.

Lý Ngạo Tiên cười nói: “Tông chủ, tôi gặp ba tiên tử ấy rồi, chậc phải gọi là tuyệt thế mỹ nhân”.

Ngô Bình: “Anh thích thì tôi cho anh đến một nhà ở rể nhé?”

Lý Ngạo Tiên nghe thấy thế thì im ngay, sau đó đánh trống lảng sang ăn uống.

Lý Thanh Đế: “Còn một việc nữa. Các quản lý đang thương lượng muốn xây vài thành phố làm nơi ở của người của dòng tộc ta. Linh khí đang hồi phục, yêu ma quỷ quái xuất hiện khắp nơi. Đến lúc đó, quốc gia có bảo vệ nhân dân được không còn chưa rõ nên chúng ta phải chuẩn bị trước”.

Ngô Bình: “Ý này hay, nhưng xây một thành phố là tốn kém lắm đấy”.

Lý Thanh Đế: “Tất cả thành viên của Lý Thị mỗi người góp một trăm nghìn thì cũng được cả nghìn tỷ rồi. À, các thành viên là đại gia mà góp vào nữa thì tiền không phải lo”.

Ngô Bình: “Đã chọn được chỗ chưa?”

Lý Thanh Đế: “Cái này phải cân nhắc cẩn thận, bởi sắp tới ở đâu an toàn, đâu nguy hiểm thì không ai biết. Chuyện này chúng tôi phải xin ý kiến của tông chủ”.
Chương 1165: Tấn công Thần Chú Môn

Ngô Bình bảo: “Chuyện này dễ mà. Khi rảnh, tôi sẽ xem bói phương hướng và tìm vài nơi thích hợp”.

Lý Thanh Đế nói: “Chuyện thứ ba là xây dựng học viện Lý thị, bồi dưỡng nhân tài trong tộc”.

Ngô Bình đáp: “Ừ. Cụ thể ra sao thì các anh cứ quyết định, tôi phải nhanh chóng biên soạn tài liệu giảng dạy”.

Anh trò chuyện với hai người về Lý Môn, đến tận sáng sớm họ mới ra về.

Hai người họ vừa đi khỏi, anh bèn tiến vào trạng thái giác ngộ, lĩnh hội truyền thừa Tam Hoàng. Nói trắng ra, truyền thừa Tam Hoàng chính là thần, thể, pháp. Tam Hoàng đã đi trên con đường này rất xa, tích luỹ được rất nhiều kiến thức tu hành quý giá.

Nhưng kiến thức chỉ là kiến thức, để hiểu được và vận dụng cho bản thân là điều vô cùng khó khăn.

Hai ngày sau, Ngô Bình đến ngoại viện Thục Sơn. Vì hôm nay là ngày chính thức thành lập ngoại viện Thục Sơn, rất nhiều môn phái cử người đến chúc mừng. Là người quản lý của ngoại viện, tất nhiên anh phải có mặt.

Bên cạnh đó, ngoại viện Thục Sơn mở cửa còn phải chiêu mộ đệ tử mới. Nhờ quảng bá rộng rãi vào thời gian đầu, nhiều thanh thiếu niên từ khắp nơi trên đất nước đã đổ xô đến vùng lân cận Thạch Thành để tham gia buổi kiểm tra nhập môn vào ngày mai.

Những người vượt qua buổi kiểm tra có thể vào ngoại viện tu hành, nếu có biểu hiện tốt còn được đến tu hành ở Thục Sơn kiếm phái.

Ngô Bình rất xem trọng những đệ tử mới được thu nạp. Anh quyết định đích thân đến hiện trường buổi kiểm tra để tránh việc bỏ sót nhân tài.

Hôm nay, ở cổng lớn của ngoại viện Thục Sơn rất đông người, Ngô Bình buộc phải cử một lượng lớn nhân sự duy trì trật tự.

Thục Sơn có một bộ công cụ kiểm tra tư chất, quá trình khá đơn giản, nhưng để vượt qua bài kiểm tra vẫn rất khó, người bình thường đừng hòng nghĩ đến. Đến cuối cùng, số người có thể vượt qua bài kiểm tra còn chưa đến một phần trăm!

Trần Đạo Huyền, Lưu Vọng Công đón khách, Ngô Bình phụ trách kiểm tra người mới. Dưới sự hướng dẫn của các đệ tử, từng nhóm người đi đến địa điểm kiểm tra.

Phần đầu tiên là tuyển chọn sơ bộ, chủ yếu là xem thể chất của từng người, ví dụ như Linh Khiếu, kinh mạch, gân cốt, sau đó xem thiên phú, ví dụ như sức mạnh thần hồn, Thần Khiếu, vân vân.

Dùng cách này có thể phán đoán một người có thích hợp tu hành hay không. Phần này do Ngô Bình đích thân phụ trách.

Những người đăng ký xếp thành hàng dài, nhanh chóng được thông qua trước mặt anh. Nhãn lực của anh cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần nhìn một cái là biết có thể tu hành không.

Khi gặp được người có tư chất ổn, anh sẽ ra hiệu cho người đó tiến vào lối đi ở phía sau anh. Sau khi đi qua lối đó, những người này sẽ tham gia buổi kiểm tra chi tiết.

Quá trình tuyển chọn sơ bộ khá tàn khốc. Về cơ bản, cứ cách từ ba mươi đến bốn mươi người mới có một người được Ngô Bình chọn.

Trong lúc tuyển chọn, Ngô Bình phải tập trung tinh lực, cực kỳ nghiêm túc.

Một cậu trai cao mét chín, vô cùng lực lưỡng giữa đám đông. Khi đi qua Ngô Bình, cậu trai đã không được anh lựa chọn. Cậu trai này vốn kiêu ngạo, không thể chấp nhận việc mình không được chọn, bèn hỏi Ngô Bình: “Này, sao lại không chọn tôi?”

Ngô Bình phớt lờ đối phương. Ai cũng cảm thấy mình khác biệt cả. Điều này không có gì đáng chê trách, hơn nữa, hầu hết mọi người đều có thể đối mặt với thực tế. Nhưng cũng có một số ít người không thể chấp nhận sự thật, tư chất bình thường nhưng lại cao ngạo quá mức, chẳng hạn như cậu trai này.

Lý Thiên Thạch, Triệu Thiên Lạc cũng đến hỗ trợ, phụ trách hướng dẫn những người tham gia kiểm tra. Thấy cậu trai này nói năng vô lễ, Triệu Thiên Lạc trầm giọng bảo: “Im miệng rồi đi về phía sau đi. Cậu đã bị loại rồi!”

Cậu trai cười khẩy: “Thục Sơn kiếm phái gì chứ, toàn là kẻ mù, không nhận ra tôi đây là thiên tài!”

Triệu Thiên Lạc lạnh lùng nói: “Nếu cậu gây sự thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Cậu trai phá lên cười: “Không khách sáo? Anh thử xem!”

Triệu Thiên Lạc nổi giận, bèn đưa tay ấn lên vai cậu trai kia. Nhưng tay cậu ta vừa chạm vào đối phương thì đã bị một sức mạnh rất lớn phản kích. Nếu không nhờ cậu ta có năng lực mạnh và đã lĩnh hội ý nghĩa Tuyệt Đối, e là bị đánh văng ra rồi.

Cậu ta vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Cậu chủ, kẻ này che giấu thực lực!”

Cậu trai cười ha ha: “Gì mà che giấu thực lực? Thục Sơn các người là lũ mù, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Môn phái như thế thì tôi đây chẳng thèm!”

Nghe vậy, Ngô Bình hiểu ra ngay, người này đến đây để phá rối!

Anh không hề nổi cáu, chỉ bảo: “Một kẻ sắp chết như cậu mà còn ở đây la hét cái gì? Sao không mau về nhà gặp bố mẹ người thân rồi lo liệu hậu sự của bản thân đi?”

Cậu trai sững ra: “Anh nói vớ vẩn gì vậy?”

Ngô Bình cười khẩy: “Trong xương cậu có khắc bùa chú nên cậu mới có sức mạnh vô biên. Song bùa chú này lại quá bá đạo, tư chất của cậu thì bình thường nên không chịu đựng được. Vừa rồi cậu đã dùng sức mạnh của bùa chú để làm người khác bị thương, điều này sẽ thấu chi sinh lực của cậu. Cậu không sống được bao lâu nữa đâu”.

Cậu trai run sợ, nghe Ngô Bình nói xong mới cảm thấy mình hơi mất sức, trán đã bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

Vài giây sau, cậu trai bỗng oà khóc, quỳ sụp xuống đất: “Thần tiên, là do kẻ khác bảo tôi đến đây. Tôi sai rồi. Xin anh hãy cứu tôi!”

Ngô Bình nhìn cậu trai chằm chằm: “Ai sai cậu đến?”

Cậu trai vừa định mở miệng thì một tia sáng đen mỏng liền bay đến từ phía sau.

Tia sáng đen nhanh như chớp nhưng Ngô Bình còn nhanh hơn. Anh lập tức vòng ra phía sau cậu trai rồi bắt lấy tia sáng đen. Cùng lúc ấy, tay anh chỉ một cái, một nam thanh niên trong đám đông liền kêu lên thảm thiết, nhảy dựng lên rồi lại ngã lăn xuống đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.

Anh hờ hững bảo: “Nói tiếp đi”.

Cậu trai nuốt nước bọt: “Kẻ vừa ngã xuống đất ấy đã sai tôi đến đây, bảo rằng nếu tôi có thể hoàn thành chuyện này thì sẽ cho tôi gia nhập môn phái của họ”.

Ngô Bình nhấc thanh niên nằm dưới đất kia lên giữa không trung, tay vỗ một cái, đối phương đã tỉnh táo lại.

Nam thanh niên lộ vẻ hoảng sợ, muốn tự sát nhưng cơ thể lại không thể cử động.

Ngô Bình túm lấy người nam thanh niên, hỏi chuyện: “Có thể sử dụng bùa chú giỏi như vậy, anh đến từ Thần Chú Môn?”

Thanh niên kia rất sợ hãi, miệng không nghe theo suy nghĩ, lại thành thật trả lời: “Phải. Tôi đến từ Thần Chú Môn”.

Lúc này, nhóm người Lưu Vọng Công hay tin nên đã đến nơi. Vừa nghe người kia bảo rằng đến từ Thần Chú Môn, Lưu Vọng Công liền cười khẩy: “Thục Sơn kiếm phái không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện! Thần Chú Môn đã tìm đến tận cửa, Thục Sơn kiếm phái này không dễ bị bắt nạt đâu!”

Ngô Bình trầm giọng bảo: “Thần Chú Môn ức hiếp người quá đáng. Chưởng môn, không thể để yên chuyện này, phải bắt Thần Chú Môn trả giá”.

Lúc trước Thần Chú Môn từng muốn ám sát anh mà bất thành. Nay nợ mới nợ cũ, anh sẽ tính chung một lượt.

Lưu Vọng Công trầm giọng: “Các vị nghe thấy rồi đấy, Thần Chú Môn đã ra tay trước. Sắp tới, đừng trách Thục Sơn kiếm phái chúng tôi độc ác. Các vị đồng môn, hãy theo bản chưởng môn, tấn công Thần Chú Môn!”

Giới tu hành rất thẳng thắn, anh chơi xấu tôi thì tôi đáp trả anh, anh dám hại tôi thì tôi sẽ giết chết anh!

Ngay lập tức, một nhóm Tiên quân, Chân quân của Thục Sơn kiếm phái đã dốc toàn lực cùng Ngô Bình quay lại Địa Tiên Giới, đánh thẳng vào Thần Chú Môn!

Tai mắt của Thần Chú Môn tại hiện trường quá đỗi kinh ngạc trước cảnh tượng này, liền cuống cuồng truyền tin về.

Nhưng đám người Ngô Bình cưỡi mây đạp gió, chẳng mấy chốc đã về đến Địa Tiên Giới, xông vào Thần Chú Môn.

Tuy thực lực không bằng Thục Sơn kiếm phái nhưng Thần Chú Môn cũng không dễ ức hiếp. Trong môn phái có sáu Tiên quân và hơn ba mươi Chân quân, Chân nhân và Địa Tiên thì nhiều vô số. Mà Thần Chú Môn sở hữu rất nhiều bùa chú với lực sát thương khủng khiếp, sau lưng còn có liên hệ với thế lực Tiên Giới.

Thần Chú Môn được xây dựng sát núi, phần lớn nằm trên sườn núi. Khi cả đám người họ đến trước cửa núi, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cùng một nhóm tu sĩ đang canh giữ.

Người đàn ông trung niên chắp tay nói: “Chưởng môn Lưu dẫn mọi người đến đây, không biết vì chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK