Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nói: “Có điều, không phải ai cũng có thể sử dụng loại thạch này, nếu không điều khiển được nó sẽ biến thành quái nhân dị dạng”.

Lạc Trường Sinh đáp: “Oda Tamura để nó trong người, chắc hẳn đã biết tác dụng của nó”.

Ngô Bình cười khẩy: “Lão ta thì biết quái gì! Dị biến thạch không được dùng như thế, nếu không thì lão ta đã đột phá từ lâu rồi”.

Nói xong, anh cất dị biến thạch vào.

Nửa giờ sau, cả hai trở về nơi ở. Vừa đến nhà, họ đã thấy rất nhiều ô tô sang trọng đỗ trước cửa.

Hoshi vội ra đón họ, nhỏ giọng nói: “Thưa ông chủ và cậu chủ, trưởng tộc và chủ nhân đang cãi nhau ạ”.

Ngô Bình biết đám con cháu của Lạc Trường Sinh đã đến rồi. Hiển nhiên họ không muốn từ bỏ quyền lợi của mình, cứ cãi vã không thôi.

Ngô Bình hứng thú hỏi Lạc Trường Sinh: “Ông Lạc, ông không đi khuyên họ à?”

Sắc mặt của Lạc Trường Sinh rất khó coi: “Cứ để bọn nó cãi nhau đi!”. Dứt lời, Lạc Trường Sinh bực mình quay người rời đi.

Ngô Bình nhún vai nói với Hoshi: “Dẫn tôi đi hóng chuyện xem sao”.

Trong đại sảnh, gương mặt thanh tú của Hanami Tsukihime cực kỳ nghiêm túc. Ngồi đối diện cô ấy là một đám đàn ông, già trẻ đủ cả, tất cả đều là con cháu của Lạc Trường Sinh, bao gồm trưởng tộc hiện tại - Hanami Sawago.

Hanami Sawago gần sáu mươi tuổi, nhưng chỉ trông như mới ngoài bốn mươi, vô cùng sung sức. Ông ta không cao, để đầu trọc, mặt tròn, mắt to mày rậm rất khí khái.

Ông ta vừa nhìn Hanami Tsukihime vừa nói: “Tsukihime, cháu bảo ông tổ muốn cháu tiếp quản vị trí trưởng tộc, có chứng cứ gì không?”

Hoá ra, việc Lạc Trường Sinh không muốn gặp mặt đám con cháu này đã khiến họ nghi ngờ ông ta không còn sống. Trên thực tế, Lạc Trường Sinh hiện chỉ giữ liên lạc với cháu cố Hanami Tsukihime. Nếu không vì Ngô Bình sống ở đây, ông ta tuyệt đối không dọn đến nơi này sinh sống.

Hanami Tsukihime nói: “Thưa chú, nếu ông cố không ra tay, vậy tại sao phái Gensora lại bị huỷ diệt? Tại sao phái Chizu lại bị đánh bại? Một người phụ nữ nhỏ bé như cháu làm sao có thể làm được những chuyện này?”

Lúc này, Ngô Bình đã bước vào. Anh ngồi cách Hanami Tsukihime không xa lắm, và giữ im lặng.

Nào ngờ có kẻ trong đám người kia hét lên: “Cậu là ai vậy hả?”

Người cất tiếng là một thanh niên ngoài hai mươi, vẻ hầm hầm giận dữ, giọng nói rất lớn.

Ngô Bình vẫn im lặng. Hanami Tsukihime trả lời: “Đây là anh Ngô, khách quý của ông cố”.

Thanh niên nọ cười khẩy: “Một người tuổi tác còn chẳng lớn bằng tôi mà là khách quý của ông cố, đùa nhau chắc?”. Tất nhiên là cậu ta không tin.

Hanami Tsukihime cau mày nói: “Hanami Seki, cậu đang nghi ngờ tôi sao?”

Địa vị của Hanami Tsukihime chỉ xếp sau trưởng tộc, lại được Lạc Trường Sinh hết mực xem trọng. Cô ấy vừa nổi cáu, thanh niên kia liền không dám hó hé nữa.

Hanami Sawago nói: “Tsukihime, dù sao anh Ngô cũng không phải người trong tộc, cậu ta không thích hợp ngồi đây”.

Hanami Tsukihime nhẹ nhàng đáp: “Trưởng tộc à, ngược lại đấy, anh Ngô hoàn toàn có tư cách tham gia buổi họp này”.

Hanami Sawago sa sầm mặt: “Xem ra cháu đã bắt đầu không nghe lời của trưởng tộc này rồi. Được thôi! Hanami Tsukihime, với tư cách trưởng tộc, chú ra lệnh đuổi cháu ra khỏi nhà Hanami. Từ nay về sau, gia tộc và cháu không còn bất cứ liên hệ nào nữa!”

Hanami Tsukihime không đổi sắc mặt: “Trưởng tộc, chú không có quyền đuổi cháu. Ông cố từng có lệnh, ngoại trừ ông cố ra, không ai có quyền đuổi cháu hoặc tước quyền hạn của cháu”.

Hanami Sawago cười khẩy: “Tsukihime, đó là trước đây. Bây giờ ông nội đã tạ thế, lời của ông ấy không còn giá trị nữa!”

Hanami Tsukihime nói: “Ai bảo ông cố tạ thế? Ông cố là Địa Tiên, có thọ mệnh tám trăm tuổi. Làm sao ông ấy có thể tạ thế chứ? Trưởng tộc à, nhỡ câu nói này của chú bị ông cố nghe được, liệu ông cố sẽ nghĩ thế nào đây?”

Hanami Sawago đáp nhẹ tênh: “Ông ấy đã không còn trên đời. Nếu chú không nắm được đầy đủ thông tin thì sẽ không đưa ra phán đoán này”.

Ông ta vỗ tay, một bà lão mặc áo choàng đen tím bèn chầm chậm bước ra từ phía sau. Nhìn thấy bà lão, Hanami Tsukihime kinh ngạc: “Đại vu sư?”

Hanami Sawago nói: “Chú đã mời đại vu sư xem bói. Ông nội không còn trên đời nữa, đã vào luân hồi từ lâu”.

Hanami Tsukihime lắc đầu bảo: “Trưởng tộc, nếu ông cố không còn, chú cảm thấy chúng ta có thể chống lại sự xâm phạm của Gensora và Chizu ư?”

Hanami Sawago trả lời: “Không nên coi thường lực lượng mà ông nội đã để lại. Có họ giúp đỡ, việc đánh lui kẻ thù không có gì lạ”.

Ngô Bình đột nhiên cất lời, vừa nhìn vị “đại vu sư” kia vừa nói: “Trình độ xem bói của bà quá kém, chỉ xem được một kiếp, nên kết quả không chuẩn”.

Bà lão đột nhiên nhìn sang Ngô Bình, cười quái dị: “Cậu bảo tôi xem không chuẩn?”

Tiếng Viêm Long của bà lão này rất rõ ràng, còn là giọng Giang Nam.

Ngô Bình giật mình: “Bà là người Viêm Long?”

Bà lão không đáp, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cậu nhóc, cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi?”

Ngô Bình nói: “Trước đó không lâu tôi vừa gặp Lạc Trường Sinh, giờ bà lại bảo Lạc Trường Sinh đã chết. Chuyện này không lạ sao?”

Bà lão lạnh giọng: “Lạc Trường Sinh mà cậu nhìn thấy chắc chắn là giả mạo”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Giả mạo?”

Bà lão đáp: “Đúng thế. Lạc Trường Sinh thật sự đã chết từ lâu”.

Ngô Bình lắc đầu: “Bà quá tự tin rồi”.

Bà lão cười khẩy: “Nghi ngờ quẻ bói của tôi, cậu sẽ phải trả giá!”

Ngô Bình cau mày: “Ồ, bà muốn thế nào?”

Bà lão bảo: “Tự tát vào miệng một trăm cái đi, tôi sẽ tha chết cho cậu!”

Ngô Bình nhướng mày nói: “Tôi lại muốn xem thử bà sẽ giết tôi bằng cách nào đấy!”

Bà lão bèn giơ tay lên, một luồng khí đen bay về phía Ngô Bình nhanh như chớp. Khí đen này là bùa chú, khi đánh vào cơ thể một người sẽ khiến người đó trúng chú.

Đối mặt với khí đen ấy, Ngô Bình bèn vung chưởng đáp trả. Lòng bàn tay anh ngập tràn tiên lực Thuần Dương. Một tiếng “ầm” vang lên, khí đen nổ tung, hoá thành tro bụi.

Bà lão cả kinh: “Không ngờ cậu lại phá được bùa chú của tôi!”

Ngô Bình nổi giận. Anh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chú thuật của bà quá kém. Tôi sẽ cho bà thấy thế nào là chú thuật thật sự!”

Miệng anh phát ra một tràng âm tiết cổ quái, hai tay kết ấn. Bà lão cảm thấy rất khó chịu, toàn thân như có hàng trăm nghìn con côn trùng đang bò, ngứa ngáy vô cùng.

Rồi bà lão ngã xuống đất mà gào thét thảm thương, đôi tay không ngừng cào cấu cơ thể. Một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra. Khi đôi tay bà lão đang cào lung tung, một lớp da nhăn nheo đã bị bóc ra. Dưới lớp da già nua ấy là một làn da nõn nà trắng muốt. Tóc của bà lão ấy cũng là giả, bên dưới mái tóc bạc là làn tóc đen mượt óng ả.

Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp đã xuất hiện trước mắt mọi người. Hanami Sawago kinh ngạc kêu lên: “Đại vu sư, sao thế này?”

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Đại vu sư này là một cô gái trẻ. Cô ta vẫn luôn nguỵ trang. Nếu tôi đoán không sai, đại vu sư thật đã chết”.

Cô gái kia không ngừng la hét: “Giết tôi đi!”

Ngô Bình tiến đến một bước: “Nói, tại sao cô phải giả làm đại vu sư?”

Cô gái giận dữ đáp: “Tôi sẽ không nói gì cả”.

Ngô Bình bảo: “Cô không nói, tôi sẽ khiến cô phải chịu nỗi đau đớn kinh khủng nhất trên đời này!”

Anh tiếp tục niệm chú. Cô gái nọ bắt đầu nảy sinh ảo tưởng, cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đang thối rữa, như bị vô số con côn trùng gặm cắn, không ngừng gào thét thê lương.

Kỹ năng của Ngô Bình khiến tất cả đều sững sờ, anh cũng là vu sư sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK