Lệ Hồng: “Tin tức viện trưởng Ngô trở thành viện trưởng và đạo sư bảy sao, chúng tôi sẽ giữ kín một thời gian. Trước lúc cuộc thi đấu kết thúc, thân phận của anh sẽ là đạo sư bốn sao của bổn viện”.
Ngô Bình cũng không để ý mấy chuyện này, nói: “Không sao”.
Cuộc họp kết thúc, Lệ Hồng đuổi theo, cười nói: “Thầy Ngô, tối nay có thời gian không?”
Ngô Bình: “Viện trưởng Lệ có chuyện?”
Lệ Hồng: “Tối nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của tôi, tôi có mời một vài nguyên lão và đạo sư của học viện, hy vọng anh cũng có thể tham gia”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô chỉ mới hai mươi ba tuổi?”
Lệ Hồng cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ trông tôi già lắm sao?”
Ngô Bình lắc đầu: “Một người mới hai mươi ba tuổi không những tu vi cao mà còn là viện trưởng của học viện Vạn Đạo, đương nhiên tôi phải kinh ngạc rồi”.
Lệ Hồng nói: “Mười bốn tuổi tôi đã là viện trưởng học viện Vạn Đạo rồi”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao?”
Lệ Hồng khẽ thở dài: “Học viện Vạn Đạo có một quy tắc, viện trưởng cũ có thể chỉ định viện trưởng kế nhiệm. Vốn dĩ tôi chỉ là một cô gái bình thường, đột nhiên lại bị chỉ định làm viện trưởng”.
Ngô Bình cười nói: “Chắc hẳn ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ để cô tiếp nhận chức vụ viện trưởng đâu, nhất định có nguyên do trong đó”.
Lệ Hồng: “Tôi vốn cũng không hiểu, mãi đến khi trước khi chết ông ấy mới nói cho tôi sự thật”.
Ngô Bình rất hứng thú hói: “Ông ấy nói gì?”
Lệ Hồng: “Viện trưởng cũ nói, vận mệnh của tôi rất đặc biệt, có thể khiến học viện Vạn Đạo phát triển hơn”.
Ngô Bình: “Xem ra viện trưởng cũ có khả năng xem quẻ”.
Lệ Hồng: “Đối với chuyện này tôi vẫn rất hoài nghi, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên do khác”.
Ngô Bình đứng lại: “Tôi cũng hiểu một vài chuyện gieo quẻ, có thể giúp cô xem thử”.
Mắt Lệ Hồng sáng lên: “Được!”
Ngô Bình hỏi cô ngày sinh bát tự, sau đó lấy một sợi tóc của cô, rồi bắt đầu niệm thần chú. Một lúc sau, trước mặt anh xuất hiện một hình ảnh, hình ảnh chia làm sáu phần, nội dung vô cùng phức tạp huyền diệu, Lệ Hồng căn bản nhìn không hiểu.
Ngô Bình đưa mắt nhìn hình ảnh, nói: “Viện trưởng cũ nhìn người không sai, sự xuất hiện của cô mang lại may mắn cho học viện Vạn Đạo”.
Lệ Hồng hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình nhìn cô ấy, nói: “Vì chồng của cô là một nhân vật rất lợi hại”.
Lệ Hồng khẽ cười: “Tôi cũng qua lại với vài người, nhưng bọn họ cũng không có triển vọng gì cả, hơn nữa cũng đã chia tay với tôi sớm rồi”.
Ngô Bình khẽ cười: “Cô sẽ gặp được thôi”.
Chia tay với Lệ Hồng, Ngô Bình thở dài một hơi, lầm bầm nói: “Sao cô ấy là người phụ nữ của mình?”
Thì ra vừa nãy lúc gieo quẻ, anh phát hiện Lệ Hồng này đã được định sẽ trở thành người phụ nữ của anh, chuyện càng khiến anh nghi hoặc là, vận mệnh của Lệ Hồng sẽ có hai lần thay đổi lớn, mỗi một lần đều kinh thiên động địa.
Buổi tối, Ngô Bình tham gia tiệc sinh nhật của Lệ Hồng, chính thức làm quen với một vài giáo viên và nguyên lão học viện.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Ngô Bình quay về hoàng cung Doanh Hoàng, tiếp tục làm Doanh Hoàng. Hiện tại anh thực sự nắm giữ quyền lực trong tay, nói một là một. Hôm đó, Linh Hy cũng đến hoàng cung, giúp anh xử lý công vụ.
Linh Hy không hổ là nữ đế, xử lý những chuyện nhỏ này đâu vào đó, rõ ràng, chuyên nghiệp hơn Ngô Bình nhiều.
Ngô Bình quyết định, trước tiên để Linh Hy xử lý công vụ, đợi thời cơ thích hợp thì nhường lại chức vị Hoàng Doanh cho cô ấy, còn anh sẽ chuyên tâm làm giáo viên, thuận tiện chăm sóc vợ con.
So với việc làm giáo viên, chuyện Ngô Bình quan tâm hơn là tình hình các Hư Tiên đang truyền đạo bên ngoài, mà hiệu quả cuối cùng khiến anh rất hài lòng, Với sự giám sát từ thiên ý, trong bảy ngày qua, mấy trăm vạn hư tiên cùng tuyên truyền con đường tu tiên Nhân đạo cho hơn trăm tỷ người, còn tặng sổ tay tu luyện nhập môn.
Chuyện thú vị là trang cuối mỗi cuốn sổ tay tu luyện đều viết một câu, tuyên truyền con đường tu tiên Nhân đạo cho nhiều người hơn, nếu có thể thành công khiến một trăm người tu luyện thì có thể có được phần thưởng từ Thiên Tiên Giới.
Mới đầu, mọi người không tin tưởng về giải thưởng này, nhưng trong đó cũng có người tò mò làm thử. Khi những người này thật sự khiến một trăm người tu luyện, thì sổ tay tu luyện trong tay bọn họ đột nhiên phát sáng, sau đó một luồng sáng từ trên trời rơi xuống, người này có được phần thưởng là một nghìn Thần Long Tệ.
Một nghìn Thần Long Tệ này đối với người bình thường mà nói là một con số không tưởng, nó đủ giúp một nhà bình thường sống một cuộc sống sung túc no đủ. Vì vậy, khi tin tức này truyền đi, ai ai cũng trở thành người truyền đạo điên cuồng hành động.
Mỗi khi truyền đạo được một trăm người, thì có thể có được một nghìn Thiên Long Tệ. Trên cơ bản, nếu lại truyền đạo cho một nghìn người thì có thể có được phần thưởng hai vạn Long Thần Tệ.
Đương nhiên, sau này còn có cả vạn người đoạt thưởng, mười vạn người đợt thưởng. Giải thưởng lúc này đối với người bình thường mà nói, đã rất hấp dẫn rồi, ai ai cũng tranh nhau truyền đạo. Từ một lên trăm, trăm lên vạn, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, mà bách tính đã chủ động truyền đạo bước vào tu hành đã lên đến số lượng năm mươi nghìn tỷ! Vượt xa số lượng hư tiên truyền đạo.
Ngô Bình trải qua một khoảng thời gian bình thản, mỗi ngày dạy học, tu luyện, thuận tiện sẽ chỉ điểm bọn trẻ tu hành, Đỉnh Nhi, Thủy Sinh, Khả Nhi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể tu hành một vài pháp môn cơ bản, những pháp môn này có thể tăng cường hình thể và thần hồn.
Hôm nay, Đỉnh Nhi muốn đi câu cá. Đỉnh Nhi là con trai do Nhậm San San sinh cho Ngô Bình, tên là Lý Dược Sư, cũng là con cả, bây giờ đã cao đến một mét tám, đã thành thanh niên rồi.
Lúc nhỏ Lý Dược Sư khá nghịch ngợm, lớn lên, tính cách lại trở nên ôn hòa hơn, thời gian trước bỗng nhiên thích câu cá, cứ lén lút chạy đến vùng ngoại ô câu cá.
Thời gian này, cả nhà Ngô Bình chuyển đến Doanh Châu, Lý Dược Sư cũng tiện hơn, mỗi ngày đều ra ngoài.
Vốn dĩ câu cá cũng không phải chuyện gì lớn, thỉnh thoảng Ngô Bình cũng câu cá bắt tôm, nhưng Nhậm San San nói cho Ngô Bình biết, hôm qua Lý Dược Sư câu một con rồng trắng, dài hơn hai mét, được cậu nuôi trong hồ sau viện.
Vốn dĩ rồng trắng cũng không có gì, chân long nhà họ Lý nhiều vô kể, nhưng khi Hoàng Long nhìn thấy con rồng trắng này, thì lặng lẽ nói cho Nhậm San San, con rồng này có khả năng là đến từ long cung, lai lịch bất phàm.
Nhậm San San chú ý đến chuyện đó, Ngô Bình vừa về thì kể chuyện này cho anh.
Vì vậy Ngô Bình đến sau viện, quả nhiên nhìn thấy một con rồng trắng, con rồng này trông không hề tầm thường, rất xinh đẹp, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, chắc hẳn ra đời chưa bao lâu, còn chưa giao tiếp được với loài người.
Rồng nhỏ nằm trên một tảng đá, đáng thương nhìn Ngô Bình, đôi mắt ngấn nước.
Ngô Bình lấy một ít đan dược cho nó ăn, tuy rồng nhỏ này xuất thân cao quý, nhưng cũng chưa từng được dùng đan dược này, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa dễ nuốt, cảm thấy rất dễ chịu.
Đút được mấy viên đan dược, Ngô Bình vươn tay, rồng trắng bò lên cánh tay anh. Trước đó, Lý Dược Sư có thiết lập cấm chế ở đây, rồng nhỏ không thể ra khỏi hồ nước được.
Để rồng nhỏ lên người, Ngô Bình đi tìm Lý Dược Sư, phát hiện cậu đang chuẩn bị ra ngoài câu cá, anh bèn cười hỏi: “Đỉnh Nhi, con đi câu cá ở đâu vậy?”
Lý Dược Sư cười nói: “Bố, phía Đông Doanh Châu có một vùng vịnh, rất hợp để câu cá”.
Ngô Bình: “Dạo này bố cũng muốn câu cá, hay là bố và con cùng đi”.
Lý Dược Sư chớp mắt: “Bố, không phải bố rất bận sao?”
Ngô Bình: “Bận thì bận, nhưng nên thư giãn thì cũng phải thư giãn”.
Rõ ràng Lý Dược Sư có phần không tình nguyện, nhưng nếu Ngô Bình đã nói vậy thì cậu cũng không đành từ chối, bèn nói: “Vậy được ạ!”
Hai bố con độn quang di chuyển tức thời, rất nhanh đã đến vùng vịnh phía Đông. Quả nhiên giống như Lý Dược Sư nói, vùng vịnh này rất hợp để câu cá, dưới ghềnh đá, chính là biển sâu nghìn mét, cá rất nhiều.
Chương 1992: Long tổ
Nửa năm nay Lý Dược Sư đều điên cuồng câu cá nên cậu dùng cần câu và dây câu, thậm chí là mồi câu cũng rất chuyên nghiệp, so ra thì Ngô Bình khá thảm, hai tay trống không, chẳng có gì.
Lý Dược Sư bỏ thính rồi quăng cần câu, một sợi chỉ bạc bay ra mấy nghìn mét, rơi xuống mặt nước. Ngô Bình nhìn lớp vảy mịn trên cần câu của cậu, được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, bên trên còn có trận pháp.
Lý Dược Sư: “Bố, con còn có một cần câu nữa, bố dùng cái đó đi”.
Ngô Bình: “Bố có rồi”.
Nói xong, anh bỗng đảo mắt, nhìn thấy một nơi xa xa phía sau có một rừng trúc, anh vươn tay, một cành trúc dài mười lăm mét bay qua, anh cầm lấy cành trúc, buông xuống mặt biển.
Một chút tiên lực ngưng tụ thành sợi, buộc từ đầu thanh trúc buông xuống mặt biển.
Nhìn thấy Ngô Bình như vậy, Lý Dược Sư rất ngưỡng mộ, nói: “Bố, lúc nào thì con mới có thể ngưng tụ thành dây như vậy, từ không thành thật!”
Ngô Bình: “Sớm thôi, khi nào con thành Thiên Tiên thì mới có thể làm được như bố”.
Lý Dược Sư bĩu môi: “Thiên Tiên cũng chẳng có gì lợi hại cả, bây giờ con có thể đánh được Đạo Quân”.
Ngô Bình: “Đó là Thiên Tiên bình thường, bố nói đây là Thiên Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo, Bố con chính là Thiên Tiên, con có đánh được không?”
Lý Dược Sư khịt mũi, nói: “Bố, sao tự dưng bố lại câu cá với con, có phải có chuyện gì không?”
Lý Dược Sư thông minh từ nhỏ, lập tức hỏi Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Bố thấy bạch long mà con câu khá đặc biệt, nên muốn xem xem. Con rồng kia là câu lên từ chỗ này sao?”
Lý Dược Sư gật đầu: “Đúng vậy. Lúc đó con cũng giật mình, không ngờ nơi này thật sự lại có rồng xuất hiện”.
Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Lúc đó, con còn phát hiện gì không?”
Lý Dược Sư: “Trong biển có mùi máu tanh nồng đậm, thu hút đủ các loại cá, cho nên hôm đó mới câu được cả nghìn con cá”.
Gậy trúc trong tay Ngô Bình rung lên, mặt biển khẽ động, một xác rồng được sợi dây kéo lên, dài cả nghìn mét, toàn thân đều màu xanh, là thanh long.
Nhìn thấy thi thể thanh long, Lý Dược Sư giật mình: “Là xác rồng!”
Ngô Bình thả bạch long ra, hỏi: “Mày nhận ra thanh long này không?”
Rồng nhỏ lập tức rơi lệ, gào thét bi thương.
Ngô Bình khẽ cười: “Xem ra, có lẽ nó là người thân của mày”.
Lý Dược Sư ngây ngốc: “Bố, chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Có người giết con rồng này ở đây, nhưng lại bỏ sót con bạch long”.
Lý Dược Sư nhìn xác thanh long, nói: “Con rồng này ít nhất cũng phải tu vi Đạo Quân, sao có thể nói giết chết là giết được? Hơn nữa nơi này là biển đông, có người nào lại to gan như vậy?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện bất thường xảy ra chắc chắn có điều mờ ám, chuyện này, đến tám chín phần là có người sắp đặt”.
Ngay lúc này, trên mặt biển, đột nhiên một nhiên một cơn sóng lớn nổi lên, trên mặt biển hơn trăm dặm xung quanh bỗng nhiên có một đầu rồng sắc vàng khổng lồ xuất hiện, sóng cuộn lên cao cả vạn trượng lao về phía Doanh Châu. Cách từ rất xa, Ngô Bình cũng cảm nhận được sát ý nặng nề của nó.
Nhìn thấy làn sóng khổng lồ, Lý Dược Sư nhíu mày: “Con rồng này phát điên gì vậy? Đánh sóng lớn như vậy về phía Doanh Châu, bách tính vùng duyên hải này sắp bị đánh chết mất!”
Cậu trẻ tuổi mạnh mẽ, muốn đứng dậy tranh luận với con rồng kia, thì bị Ngô Bình giữ lại.
“Chuyện người lớn, trẻ con đừng can dự”. Anh nói một câu rồi vươn người lên cao, biến thành người khổng lồ cao vạn trượng, đạp sóng lướt qua.
Anh đi được mấy bước, thì con sóng cao vút trời kia đã dừng lại, con rồng khổng lồ trong làn sóng kia rời khỏi mặt nước, bay lên không, một đôi mắt rồng nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Anh bình tĩnh lại đi, nếu lại kích động giận dữ nữa, tôi sẽ lột vảy rồng, rút gân các người”.
Giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng con rồng kia lại run lẩy bẩy, chầm chậm rút lui, chậm rãi hạ xuống, nói: “Các hạ thân là cao thủ loài người, tại sao lại sát hại Long tộc Đông Hải tôi?”
Ngô Bình cười lạnh: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tàn sát Long tộc?”
Kim long nói: “Vừa nãy các hạ còn câu thi thể của thanh long lên, cô ấy là em gái tôi! Hơn nữa, cháu gái tôi cũng đang trong tay anh!”
Ngô Bình nhìn bạch long rồi nói: “Thì ra anh là cậu của cô bé”.
Kim long: “Tôi là Thất Long Vương của Đông Hải! Các hạ là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Lý”.
Thất Long Vương: “Tu vi của các hạ, có vẻ đã đạt đến cảnh giới Thánh Vương rồi?”
Ngô Bình: “Xem như vậy đi. Thất Long Vương, rốt cuộc ai là hung thủ, anh có thể hỏi bạch long này xem”. Nói rồi, anh thả bạch long ra.
Bạch long lập tức bay đến bên cạnh Kim Long, khóc sướt mướt, đáng thương vô cùng.
Kim Long thấp giọng nói: “Các hạ Thánh Vương, anh thực lực thông thiên, cũng không thể ức hiếp Long tộc tôi!”
Ngô Bình cười lạnh: “Có phải đầu anh có vấn đề khôn, tôi bảo anh hỏi bạch long kia”.
“Tôi đã hỏi rồi!”. Kim Long hung hăng nói: “Cô bé nói chính là các anh hại chết em gái tôi!”
Ngô Bình nheo mắt, anh nhìn bạch long, phát hiện đôi mắt nó đầy mê man.
Ngô Bình lập tức hiểu ra, anh khẽ thở dài, nói: “Nói đi, mục đích của Long tộc các người là gì?”
Kim Long thấp giọng nói: “Nợ máu trả máu, không chỉ anh, mà Doanh Châu sau lưng anh cũng phải trả giá bằng máu!”
Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi. Nhưng đáng tiếc các người chọn sai mục tiêu rồi, gài nhầm người rồi”.
Kim Long hừ lạnh: “Vậy sao? Mặc kệ thực lực anh mạnh đến đâu, hôm nay cũng phải trả giá!”
Ngô Bình: “Bảo mấy người sau lưng anh xuất hiện đi, không cần phải làm rùa rút đầu đâu”.
Sóng lớn cuộn trào trên mặt biển, hơn nghìn con rồng lao ra khỏi mặt nước, đủ các màu sắc, ai nấy đều đầy sát khí, có một con rồng trong đó có khí tức kinh người, là một Long tổ!
Khi Long tổ này nhìn rõ vẻ ngoài của Ngô Bình, cảm nhận được khí tức của anh, lập tức run rẩy cả người, hoảng sợ tiến lên: “Long tổ Đông Hải Ngao Phương, bái kiến Thánh Hoàng bệ hạ!”
Trước khi Ngô Bình trở thành Đại Thánh, Long tổ này đã đến bái hạ, hiện tại tuy đã qua một thời gian, nhưng nó vẫn nhớ rõ khí tức của Ngô Bình.
Ngô Bình: “Ừ, chúng ta cũng xem như có chút giao tình. Hôm nay đột nhiên ông đưa toàn bộ Long tộc đến chém giết là có ý gì?”
Long tổ vội nói: “Không biết là Thánh Hoàng ở đây, tiểu long đã biết tội!”
Ngô Bình: “Không cần giả vờ với tôi, nói rõ đi!”
Long tổ thở dài một tiếng, nói: “Bấm Thánh Hoàng, tiểu long chỉ là phụng mệnh mà làm”.
Ngô Bình: “Theo lệnh của ai?”
Long tổ Ngao Phương chần chừ vài giây rồi nói: “Là Yêu Tổ Tất Tuyên hạ lệnh, Tất Tuyên thế mạnh, Long Cung Đông Hải tôi không thể chống đối”.
Ngô Bình: “Yêu Tổ Tất Tuyên? Nó ở đâu?”
Ngao Phương: “Tất Tuyên đó cũng ở trong Đông Hải, trước khi Hồng Hoang thống nhất, Long Cung tôi độc bá Đông Hải. Nhưng sau khi thống nhất, Tất Tuyên này lại trấn áp chúng tôi”.
Ngô Bình: “Anh là Long tổ của Long tộc, là Long tộc mạnh nhất, mà lại bị Yêu tổ trấn áp, chẳng lẽ anh không anh không đánh lại được nó?”
Ngao Phương: “Yêu tổ kia là sinh linh ở Hỗn Độn, thực lực quả thực không kém tôi, hơn nữa trong tay còn có một pháp bảo rất lợi hại. Vả lại, dưới trướng ang ta có đến một tỷ yêu binh, một khi khởi binh đánh đến, thì Long tộc nhất định sẽ bị tiêu diệt”.
Ngô Bình: “Tất Tuyên báo ông làm gì? Tấn công Doanh Châu sao?”
Ngao Phương: “Tất Tuyên bảo tôi tạo ra sự cố này trước, mượn cớ đánh Doanh Châu, sau đó dùng Doanh Châu làm cầu nối, tấn công đế quốc Thiên Đỉnh”.
Ngô Bình: “Xem ra Tất Tuyên này muốn đối nghịch với Đại Thiên Tôn”.
Ngao Phương: “Thánh Hoàng, uy danh anh kinh chấn thiên hạ, có anh ở đây, Tất Tuyên chắc chắn không thể thực hiện được”.
Ngô Bình suy nghĩ, thực lực Yêu Tổ này, đại khái tu vi pử cấp bậc Đạo Tôn, điểm lợi hại của nó, có lẽ là pháp bảo trong tay, cùng với sức mạnh huyết mạch hùng mạnh.
Suy nghĩ một lúc, anh nói với Ngao Phương: “Tôi vẫn luôn muốn đến Long Cung các ông xem thử, chọn ngày chi bằng bất ngờ, quyết định hôm nay đi”.
Chương 1993: Qủy Long
Ngao Phương đảo mắt: “Thánh Hoàng, anh muốn xung đột trực diện với Tất Tuyên sao?”
Ngô Bình: “Chỉ là một yêu tổ cỏn con, sợ chắc cũng không có gan tấn công đế quốc Thiên Đỉnh, nhất định đằng sau còn có nguyên nhân nào khác, tôi phải điều tra rõ”.
Ngao Phương chỉ đành nói: “Tiểu Long thật vinh hạnh khi Thánh Hoàng bệ hạ có thể đi”.
Thế là Ngô Bình gọi Lý Dược Sư, hai bố con cùng nhau đến Đông Hải Long Cung.
Lý Dược Sư và Ngô Bình đều mới đến Long Cung lần đầu tiên, họ lặn xuống nước được một đoạn thì vào trong một vòng nước, qua vòng nước đó thì đến với một vùng biển khác.
Trong vùng biển này có rất nhiều đảo, cảnh vật cũng đẹp hơn nhiều so với bên ngoài. Tận sâu dưới biển, có vô số cung điện nguy nga được xây dựng, không chỉ dưới nước có cung điện mà trên đảo cũng có rất nhiều cung điện.
Ngô Bình được mời đến một đại điện huy hoàng trên đảo, long tổ dắt theo một đám con cháu cùng đến chào.
“Các vị không cần khách sáo”. Anh nói.
Sau khi chủ và khách ngồi vào vị trí, tỳ nữ liền trà, Ngô Bình để ý thấy ở đây cũng có rất nhiều loài người sinh sống, thậm chí còn có sinh vật nửa rồng nửa anh.
Ngô Bình hỏi: “Ngao Phương, những người này đều do ông bắt về sao?
Lúc này, Ngao Phương đã biến thành hình người, ông ta vội nói: “Không phải vậy đâu, phần lớn trong số họ là người đến lánh nạn khi bên ngoài xảy ra chiến loạn, tôi thấy họ đáng thương nên giữ lại một số người, để họ sống ở đây. Bệ hạ, long tộc tuyệt đối không bắt họ làm nô lệ, ngược lại còn luôn giao lưu và liên hôn”.
Ngô Bình “ừ” rồi nói: “Nói ra thì chúng ta cũng xem như có chút quan hệ, nhà tôi có nuôi một con rồng, có thể nói là trưởng bối của ông, các vị đều có huyết mạch cự long hỗn độn”.
Ngao Phương tròn mắt: “Là trưởng bối của Tiểu Long sao? Không biết huyết mạch của vị trưởng bối đó có thuần túy không?”
Ngô Bình liếc nhìn Ngao Phương: “Ông có được một phần ngàn huyết mạch cự long hỗn độn không?”
Ngao Phương thở dài: “Tạm thời vẫn chưa, có điều bốn năm trăm năm nữa thì chắc có thể được”.
Ngô Bình lắc đầu: “Huyết mạch của ông mỏng manh quá. Vị tiền bối đó của ông đã có khoảng bốn phần trăm của huyết mạch cự long hỗn độn rồi”.
Ngao Phương nghe xong thì vô cùng ngưỡng mộ: “Thật muốn gặp vị tiền bối đó quá, nếu tôi cũng có thể có được huyết mạch mạnh mẽ như thế thì cần gì phải sợ một yêu tổ nhỏ bé như Tất Tuyên kia”.
Cự long hỗn độn vốn là bá chủ trong các sinh linh của hỗn độn, với nó thì huyết mạch của Tất Tuyên chỉ là đồ bỏ.
Ngô Bình: “Ngoài ra, tôi còn từng gặp em trai của ông, vốn là một con rồng”.
Ngao Phương nghe Ngô Bình nhắc đến em trai của mình thì bối rối hỏi: “Cậu ấy vẫn khỏe chứ?”
Ngô Bình: “Tôi đã giúp anh ta ngưng tụ long châu lại từ đầu”.
Ngao Phương thở dài: “Năm xưa do tôi tuổi trẻ nông nổi, đánh cậu ấy bị thương, giờ nghĩ lại thì thấy vô cùng hối hận”.
Ngô Bình: “Đấy điều là chuyện gia đình của ông, tôi không hỏi nhiều. Ngao Phương, điều tôi muốn hỏi là ông dự định thế nào?”
Ngao Phương vội nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thánh Hoàng”.
Ngô Bình: “Hãy để tôi đối phó với yêu tổ Tất Tuyên, ông chỉ cần án binh bất động là được rồi”.
Đấy là kết quả mà Ngao Phương mong muốn, ông ta không muốn đắc tội với bên nào cả, lựa chọn tốt nhất là ngồi im xem hai bên đánh nhau, ông ta lập tức nói: “Thánh Hoàng anh minh”.
Ngô Bình lại nói: “Nghe nói long cung của các ông và Doanh Hoàng có quan hệ khá tốt hả?”
Ngao Phương: “Đằng sau Doanh Hoàng là Doanh Tông, thực lực không tệ, duy trì quan hệ tốt với họ sẽ có lợi cho long cung chúng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ Doanh Châu là địa bàn của tôi, sau này hai bên có thể qua lại nhiều hơn”.
Ngao Phương nói: “Đương nhiên rồi, sau này thương thuyền của Doanh Châu có thể tùy ý qua lại với Đông Hải, nhất định hải tộc Đông Hải sẽ ra sức bảo vệ”.
“Gào”.
Đột nhiên, hải đảo rung chuyển, có tiếng gầm từ dưới đáy biển truyền lên.
Ngao Phương nghe thấy tiếng gầm đó thì vẻ mặt trở nên khó coi, ông ta liền nói với Ngô Bình: “Đã làm phiền đến Thánh Hoàng rồi”.
Ngô Bình nhận ra có lẽ tiếng gầm đó là của một con rồng rất to lớn, anh hỏi: “Tại sao con rồng đó lại gầm?”
Ngao Phương: “Đấy là một con quỷ long, là cấm kị của long tộc chúng tôi, mỗi khi có quỷ long xuất thế thì long tộc sẽ phải đối mặt với một trận tai kiếp lớn. Hết cách rồi, chúng tôi chỉ có thể trấn áp quỷ long từ khi nó còn rất nhỏ”.
Ngô Bình rất tò mò: “Qủy long có gì khác với loài rồng các người?”
Ngao Phương hơi khó xử, có vẻ như không muốn nói.
Ngô Bình nói: “Ông nói ra đi, biết đâu tôi có thể giúp”.
Ngao Phương nghĩ đến việc Ngô Bình là Thánh Hoàng thì cắn răng, nói: “Bệ hạ, tổ tiên của quỷ long có phần khác với rồng thật chúng tôi, tổ tiên của chúng tôi đến từ cự long hỗn độn còn tổ tiên của quỷ long thì là ma long u minh, sự lợi hại của quỷ long nằm ở chỗ nó có thể nuốt chửng long tộc, hơn nữa càng ăn càng mạnh”.
Ngô Bình lần đầu tiên nghe nói đến ma long u minh, anh hỏi: “Cự long hỗn độn và ma long u minh, bên nào mạnh hơn?”
Ngao Phương hơi bối rối, nói: “Tổ tiên cự long hỗn độn của chúng tôi là do ma long u minh sinh ra”.
Ngô Bình: “Từ nhỏ qủy long đó đã bị trấn áp ở đây sao? Tại sao không giết quách đi cho xong?”
Ngao Phương cười mếu: “Không giết được, tất cả quỷ long đều mang lời nguyền trên anh, không giết chết được. Hơn nữa, mỗi lần bị giết chết thì thực lực của quỷ long lại tăng thêm.
Ngô Bình bất chợt nhớ tới Doanh Hoàng, trên người ông ta cũng có lời nguyền tương tự.
“Đợi xử lý xong việc của Tất Tuyện rồi tôi sẽ đến xem con quỷ long đó thử”.
Ngao Phương: “Tất Tuyên sống ở vùng biển cách đây mười vạn mét, ở đó có một ngọn núi cao vạn trượng, trên núi có mười miệng núi lửa, yêu tổ Tất Tuyên sống ở đó”.
Ngô Bình hỏi: “Dưới trướng Tất Tuyên có một tỷ yêu binh sao?”
Ngao Phương bối rối: “Không tới một tỷ thì cũng được bốn năm trăm triệu”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Vậy ông có biết nuôi một trăm triệu yêu hoàng phải tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên không?”
Ngao Phương vuốt râu, nói: “Chắc nguồn tin tình báo của Tiểu Long chưa được chính xác lắm, nhưng chắc cũng có bảy tám ngàn vạn yêu binh”.
Ngô Bình: “Ông có từng tiếp xúc với yêu binh của Tất Tuyên chưa? Thực lực của những yêu binh đó thế nào?”
Ngao Phương vội nói: “Trong các yêu binh dưới trướng Tất Tuyên, thực lực của lính lác cũng tầm tu sĩ loài người cảnh giới Địa Tiên, thực lực của binh tướng thì mạnh hơn chút, tầm cảnh giới Hư Tiên, cũng có cảnh giới Chân Tiên. Nếu là yêu tướng cấp cao thì có khả năng là đạo quân, thậm chí là cao thủ đạo tổ”.
Ngô Bình nghe xong thì nói: “Nói vậy thì thực lực của đám yêu binh này cũng bình thường”.
Ngao Phương nói: “Bệ hạ, những yêu binh này có thể kết thành đại trận, ba ngàn yêu binh nhập thành một nhóm hoặc một ngàn yêu binh nhập thành một nhóm, gọi là Thiên Yêu Chiến Trận hay Vạn Yêu Chiến Trận. Một Vạn Yêu Chiến Trận ít nhất cũng có thể đối phó với một cao thủ cấp đạo tổ, còn Thiên Yêu Chiến Trận thì có thể giết được cao thủ nhân tộc cấp đạo quân”.
Ngô Bình: “Ông giúp tôi hâm nóng số rượu này, tôi đi gặp Tất Tuyên”. Anh nói dứt lời thì biến thành một luồng sáng vút qua không gian.
Anh vừa đi thì những tùy tùng ở xung quanh liền thi nhau đứng dậy, khi Ngô Bình vẫn còn ở đó thì họ không dám ngẩng đầu, ai cũng quỳ hết dưới sàn.
“Long tổ, không biết người này có thể chiến thắng được Tất Tuyên không?”
Ngao Phương nghiêm túc nói: “Thắng hay không thắng thì anh ta cũng có thể rút lui an toàn, có điều, tên Tất Tuyên đó chắc sẽ gặp xui xẻo”.
“Long tổ, chẳng phải ông nói sau lưng Tất Tuyên có một Yêu Thánh sao?”
Ngao Phương: “Yêu Thánh thì đã sao? Trước mặt Thánh Hoàng, Yêu Thánh cũng phải cúi đầu, không cần nói nhiều nữa, đợi kết quả đi, nếu Thánh Hoàng có thể toàn thắng thì long tộc của chúng ta có thể toàn lực hướng về nhân tộc”.
Chương 1994: Thánh Sơn
Chúng Long Bộ kinh ngạc: “Long tổ, bây giờ quyết định, có phải qua loa quá không?”
Ngao Phương cười lạnh: “Đây là đánh cược! Tai họa sắp giáng xuống, Long Tộc chúng ta không muốn bị diệt thì phải tìm một chỗ dựa vững chắc mới được! Khí tức vị Thánh Hoàng này, không kém gì các cao thủ Kỷ Nguyên kia, thậm chí tôi còn cảm thấy, anh ta còn sở hữu khí tức đặc biệt, loại khí tức này tôi từng gặp lúc nhỏ, mà đối phương chính là một cao thủ cấp vũ trụ!”
Mọi người kinh ngạc, khí tức của cao thủ cấp vũ trụ!
Ở bên kia, Ngô Bình bay được một lúc thì thấy một ngọn núi khổng lồ sừng sững trên biển, núi đóng tuyết cả trăm triệu năm, xung quanh ngọn núi mấy trăm dặm, cứ mấy mấy trăm mét thì màu sắc ngọn núi lại khác nhau, thấp nhất là màu đen, lên trên là màu lam, sau đó lần lượt là đỏ, tím, xanh nhạt, đến đỉnh núi thì biến thành màu trắng bạc.
Ngô Bình nhìn thấy vô số Yêu tộc đang bay quanh ngọn núi, có một số bay lơ lửng trên không, cúi đầu với ngọn núi khổng lồ, tựa như ngọn núi là tín ngưỡng bọn chúng vậy.
Ngô Bình bỗng phát hiện, đã kinh động đến vô số Yêu tộc, lúc này một ma yêu bay đến, anh ta có đôi mắt như chim ưng và mũi cong, đỉnh đầu có một chỏm tóc trắng, chính là đời sau của chim ưng lông trắng, cực kỳ hung hãn, là hậu duệ của đại bàng.
“Này, Nhân tộc đúng là to gan, Thánh Sơn này mà cũng dám đến gần?”
Ngô Bình cười hỏi: “Thánh Sơn này có lai lịch thế nào?”
Ưng Yêu hừ một tiếng: “Nói cho anh biết cũng chẳng mất gì, Thánh Sơn này chính là một trong thánh địa của Yêu tộc tôi, rất nhiều đại thánh Yêu tộc đều thành đạo ở đây cả!”
Ngô Bình nói: “Đại thánh Yêu tộc? Cũng thú vị đấy”.
Anh quan sát Thánh Sơn, dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, thì thấy trong trung tâm Thánh Sơn có một phiến đá khổng lồ, bên ngoài phiến đế có mười hai tầng trận pháp trấn áp. Nhưng dù vậy, khí tức Thánh Sơn vẫn không ngừng tuôn ra, hình thành một trường lực kỳ lạ xung quanh Thánh Sơn.
Anh phát hiện, trường lực này có thể tăng tốc độ tu hành và tiến hóa của Yêu tộc. Nói như vậy, nơi này sinh ra đại thánh Yêu tộc cũng không có gì lạ.
Ưng yêu kia hừ lạnh nói: “Ngươi mau rời khỏi đây, nếu không sẽ có Yêu tộc hùng mạnh đến, chắc chắn ăn sạch ngươi”.
Ngô Bình nói: “Nơi này, không ai có thể ăn được tôi cả”.
Nói xong, anh bay thẳng về phía Thánh Sơn.
Yêu tộc xung quanh cách Thánh Sơn cũng chừng mấy vạn mét, bởi vì nếu ở Thánh Sơn quá gần, sẽ bị sức mạnh kinh khủng thiêu đốt, cho dù là đại thánh Yêu tộc thuở đầu cũng không dám đáp lên núi.
Lúc này, Ngô Bình lại trực tiếp bay lên đỉnh núi, mà sức mạnh yêu sơn trên đỉnh núi là nơi mạnh nhất!
“Hừ, người này muốn chết sao? Thế mà lại bay lên đỉnh núi…”
Thế nhưng, lời Yêu tộc này còn chưa dứt thì đã ngậm miệng lại, sau đó trừng to mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Lúc này, Ngô Bình đã đáp xuống đỉnh núi, băng cứng xung quanh giống như gậy sắt, trường lực kinh người như có thể xé rách quần áo, vạn vật. Nhưng Ngô Bình lại không giống như người thường, vẫn vươn tay chạm vào khối băng, lầm bầm nói: “Băng tinh khiết”.
“Người nào dám xông vào Thánh Sơn tôi?”
Lúc nào, một âm thanh vang lên, từ phía a có một dã thú hình dạng kỳ lạ bay đến, cả người đen tuyền, vóc dáng như khỉ, trên người mọc ra bốn cái cánh màu bạc, đôi mắt màu bạc, khá giống loài dơi. Kẻ đến, chính là Yêu tổ Tất Tuyên.
Ngô Bình không quan tâm ông ta, mà tìm một khối băng rồi ngồi xuống, nhắm mắt ngồi thiền.
Tất Tuyên nhìn thấy Ngô Bình không sợ sức mạnh của Thánh Sơn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nói: “Các hạ là ai, có dám nói ra tên họ không?”
Ngô Bình vẫn không quan tâm ông ta mà niệm một đoạn chú, Thánh Son lập tức chấn động, mười hai trận pháp trong núi bỗng thả lỏng.
Sắc mặt Tất Tuyên thay đổi, thét lớn: “Ngừng tay!”
Ngô Bình ngừng niệm chú, lạnh nhạt nói: “Tôi đang làm gì, ông hiểu rõ nhất, bảo người có tư cách nhất Yêu tộc các ông ra nói chuyện với tôi”.
Tất Tuyên hít sâu một hơi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Ầm ầm!”
Ngô Bình dùng uy lực Thánh Hoàng, mây mù tan đi, hàng tủ hào quang chiếu sáng đất trời, các thần yêu bị ánh sáng chiếu vào, khắp người đều bốc khói đen, kêu thét chạy khắp nơi.
Tất Tuyên cũng rất khó chịu, vội nói: “Xin Thánh Hoàng thu lại Thánh Uy!”
Thánh quang biến mất, Tất Tuyên lau mồ hôi lạnh nói: “Tiểu yêu sẽ đi mời đại thánh tộc tôi đến!”. Tất Tuyên vội rời đi, chưa đến nửa canh giờ đã quay về, đi cùng ông ta còn có một vị ông lão áo bào đen, quanh người tỏa ra khí yêu, mà cũng có cả thánh ý, chỉ là thánh ý của ông ta khác với của Nhân tộc, rõ ràng đã đi một con đường khác.
Ông lão nhìn thấy Ngô Bình, kính cẩn chắp tay thi lễ: “Hắc Bào Yêu tộc, bái kiến Thánh Hoàng!”
Đạo khắp thiên hạ tương thông, Ngô Bình là Thánh Hoàng, địa vị và cảnh giới anh cũng giống với Thánh Hoàng của Yêu tộc, thậm chí còn cao hơn một chút. Từ trước đến nay Yêu tộc chưa từng xuất hiện Thánh Hoàng Yêu tộc, người mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Vương Yêu tộc mà thôi.
Ngô Bình nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn ông biết rõ lai lịch Thánh Sơn này chứ!”
Hắc Bào: “Đúng, tại hạ có biết”.
Ngô Bình nói: “Người ở bên trong, bị các ngươi trấn áp bao lâu rồi?”
Hắc Bào im lặng một lát rồi nói: “Vốn không phải do Yêu tộc tôi trấn áp, mà là ở kỷ nguyên trước, bị Tiên tộc trấn áp”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Sơn tộc lại đi trấn áp một Thánh Thai? Ông biết nguyên do không?”
Hắc Bào: “Xin Thánh Hoàng hãy đến phủ”.
Ngô Bình: “Cũng được”.
Anh cũng không sợ Hắc Bào này làm ra trò gì, đi theo ông ta đến một phủ viện trên đảo. Nơi này, là nơi ở của Tất Tuyên, nhưng hiện tại đã không còn ai, chỉ có Ngô Bình và Hắc Bào.
Hắc Bào: “Thánh Hoàng bệ hạ, năm đó Tiên tộc áp bức các tộc, thủ đoạn thống trị rất tàn khốc, trong đó bên chịu trấn áp kinh khủng nhất, chính là Thần tộc”.
Ngô Bình: “Chuyện này tôi cũng biết đôi chút. Chỉ là chuyện này và Thánh Thai trong núi kia có liên quan gì?”
Hắc Bào: “Tiên tộc lợi dụng bí pháp bói toán vô thượng, cho rằng cuối cùng Tiên tộc có thể bị tiêu diệt bởi một cao thủ Thánh Đạo, cho nên rất e ngại với tất cả Thánh Linh. Thánh Thai này vừa được ra đời, đã bị Tiên tộc giam cầm, dùng mọi cách muốn tiêu diệt. Nhưng mỗi lần tiêu diệt, Thánh Thái đều sẽ xuất hiện ở nơi khác, hơn nữa sẽ mạnh hơn lần trước. Sau này Tiên tộc không còn cách nào, chỉ có thể dùng trận pháp trấn áp, ngăn cản nó tiếp tục phát triển”.
Ngô Bình: “Ngay cả Tiên tộc cũng không có cách gì, xem ra Thánh Thai này không đơn giản”.
Hắc Bào: “Đúng vậy. Sau này Tiên tộc bị Thần tộc lật đổ, Thánh Thai này loại rơi vào tay Yêu tộc chúng tôi. Tôi có thể thành Thánh, chính là lĩnh ngộ được Thánh Đạo ở gần Thánh Sơn”.
Ngô Bình: “Tất Tuyên là thuộc hạ của ông?”
“Vâng”. Hắc Bào thành thật trả lời.
“Mục đích của các ông là gì?”, Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta hỏi.
Hắc Bào cười khổ: “Tôi cũng là làm theo lệnh. Mấy người bên trên bảo tôi bắt đầu ra tay đối phó với đế quốc Thiên Đỉnh, đoạt lấy đại lục Hồng Hoang. Hành động song song không chỉ có mỗi bên tôi, Yêu tộc ở những nơi khác cũng rat ay, nghe nói là phải phối hợp với hành động của Thần tộc”.
Ngô Bình: “Mục tiêu cụ thể của ông là gì?”
Hắc Bào im lặng mấy giây, nói: “Ngăn cản chư thánh thức tỉnh, nắm giữ binh tộc”.
Ngô Bình nói: “Giống như tôi dự đoán, quả nhiên Thần tộc vẫn luôn nhắm đến binh tộc và chư thánh”.
Hắc Bào: “Lúc trước không biết Thánh Hoàng cũng ở đây, nếu biết, chúng tôi chắc chắn không dám!”
Ngô Bình cười lạnh: “Cho các ông ba ngày, rời khỏi khu vực Đông Hải, hơn nữa vĩnh viễn không được quay lại”.
Hắc Bào lại không có ý chống đối, nói: “Vâng, trong ba ngày chúng tôi chắc chắn sẽ rời đi”.
Ngô Bình: “Thánh Sơn kia ở để lại đi, để nó lại cũng tốt cho các ông”.
Chương 1995: Trật tự cao nhất
Hắc Bào nghiến răng nói: “Thánh Hoàng bệ hạ, núi thánh rất quan trọng với Yêu tộc tôi nên chúng tôi bắt buộc phải mang đi”.
Ngô Bình: “Muốn mang đi thì cũng được thôi, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta thì cứ việc làm gì tuỳ thích”.
Hắc Bào nhăn mặt, đương nhiên ông ta không thể đánh bại Ngô Bình nên đành nói: “Thánh Hoàng, chắc bên trên sẽ không đồng ý chuyện này đâu ạ”.
Ngô Bình: “Họ không đồng ý thì bảo đến đây tìm ta, ta cho chết chung luôn thể”.
Hắc Bào không dám nói gì nữa mà chỉ gật đầu, dẫu sao ông ta cũng không dám động đến Ngô Bình.
Hắc Bào truyền lệnh xuống dưới, bắt đầu điều động các Yêu tộc ở đây chuẩn bị rời đi và di chuyển đến nơi khác sinh sống.
Ngô Bình ngồi trong đại điện và suy nghĩ về bước hành động tiếp theo.
Hơn một tiếng sau, chợt có một cánh cửa mở ra trên hư không, một tu sĩ Yêu tộc bước từ đó ra, khí tức của tu sĩ này còn mạnh hơn Hắc Bào. Hình dạng thì giống con người, anh ta mặc áo giáp màu vàng, mi tâm mọc mấy cái vảy, thoạt nhìn trông đầy sát khí.
Khí tức của tu sĩ này rất lạ, anh ta không phải Yêu Thánh, cũng không phải Yêu Tổ, nhưng thực lực lại rất mạnh. Anh ta đi thẳng về phía Ngô Bình rồi nói: “Thánh Hoàng của Nhân tộc đúng là danh bất hư truyền, thực lực mạnh đấy!”
Ngô Bình quan sát tu sĩ này rồi hỏi: “Các hạ là?”
Yêu tộc ấy cười nói: “Chắc anh có thể nhìn ra tôi có khí tức của Yêu, nhưng không hoàn toàn là Yêu”.
Ngô Bình: “Trên người anh có khí tức của Vu”.
Người đó cười nói: “Đúng thế, tuy tôi là Yêu, nhưng trong huyết mạch lại chảy dòng máu của Vu tộc. Bố tôi là một cường giả kỷ nguyên của Vu tộc, tôi tự giới thiệu, tôi là Vu Kỷ”.
Ngô Bình: “Tôi tưởng Vu tộc diệt vong rồi”.
Vu Kỷ cười nói: “Diệt vong? Không thể nào! Cường giả kỷ nguyên của Vu tộc chúng tôi đã đánh chiếm một vũ trụ khác và trở thành bá chủ ở đó. Địa vị của Vu tộc ở đó còn cao hơn cả Thần tộc ở vũ trụ này”.
Ngô Bình: “Nếu thế thì Vu tộc các người còn đến đây làm gì?”
Vu Kỷ: “Một nhân vật lớn của chúng tôi đã tính ra được là sau này vũ trụ Chấn Đán sẽ sinh ra trật tự cao nhất, vì thế chúng tôi cần chuẩn bị trước”.
Ngô Bình: “Các người gọi nơi này là vũ trụ Chấn Đán ư?”
“Đúng, tuy vũ trụ Chấn Đán chỉ thuộc tầm trung, nhưng nó rất đặc biệt, cụ thể ra sao thì tôi không nói rõ được, chỉ biết sau này nó sẽ rất phi thường”.
“Trật tự cao nhất anh vừa nói là gì?”
Vu Kỷ: “Đến vũ trụ mà chúng tôi sinh sống cũng phải tuan theo quy tắc đại đạo của trật tự cao nhất. Nói một cách nôm na là sau này quy luật của tất cả các vũ trụ sẽ thống nhất, trong đó vũ trụ Chấn Đán là khởi nguồn của trật tự cao nhất”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Sự xuất hiện của vũ trụ cao nhất chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn đến các anh”.
Vu Kỷ: “Đương nhiên, đến lúc đó, dù đại đạo của các vũ trụ khác nhau, nhưng cùng chung gốc rễ. Tu sĩ của một vũ trụ có thể sinh sống và tu luyện ở một vũ trụ khác mà không bị ảnh hưởng quá lớn”.
“Lạ nhỉ, rõ ràng là các vũ trụ khác nhau, tại sao phải tuân theo trật tự cao nhất?”
“Sư phụ của bố tôi từng nói tất cả vũ trụ đều là hình chiếu của vũ trụ chính”.
Ngô Bình chấn động: “Hình chiếu của vũ trụ chính ư?”
Vu Kỷ: “Chỉ có một vũ trụ chính thôi, đó là khởi nguồn của mọi sức mạnh. Vũ trụ mà chúng ta đang sống chỉ là một trong vô vàn các vũ trụ nhỏ, không đáng nhắc đến. Tóm lại là khi trật tự cao nhất xuất hiện thì có thể sẽ liên quan đến vũ trụ chính. Nói đi cũng phải nói lại, vũ trụ Chấn Đán có trật tự cao nhất rồi thì sẽ trở thành vũ trụ xuất sắc trong các vũ trụ khác”.
Ngô Bình lắc đầu: “Mấy chuyện này cách chúng ta xa lắm, có nói nhiều cũng vô ích. Nói đi, anh đến tìm tôi là có mục đích gì?”
Vu Kỷ cười nói: “Tôi thay mặt Vu tộc muốn hợp tác với anh”.
Ngô Bình: “Hợp tác với tôi? Vu tộc các người đã nắm trong tay cả một vũ trụ thì để mắt gì tới tôi chứ?”
Vu Kỷ: “Anh là Thánh Hoàng của Nhân tộc, tiền đồ rộng mở, nếu Nhân tộc có thể thống nhất, chắc anh sẽ trở thành người mạnh nhất”.
Ngô Bình: “Nhân tộc cũng có cường giả kỷ nguyên, anh nói câu này hơi sớm”.
Vu Kỷ lắc đầu: “Vu tộc chúng tôi tinh mắt lắm”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh muốn hợp tác thế nào?”
“Vu tộc và Nhân tộc giữ mối quan hệ hoà hảo, không tranh đấu với nhau. Cùng với đó, hai bên có thể trao đổi tài nguyên”.
Ngô Bình: “Trao đổi tài nguyên gì?”
Vu Kỷ: “Vu tộc có thể bồi dưỡng cường giả cho Nhân tộc”.
Ngô Bình: “Còn Nhân tộc phải làm gì cho các người?”
Vu Kỷ: “Phải chia một nửa các chiến sĩ đã bồi dưỡng xong cho chúng tôi”.
Ngô Bình: “Thế còn phải xem các người cho chúng tôi tài nguyên gì đã”.
Vu Kỷ cười nói: “Vì thế, anh có thể cho một số ít người tới trước, tôi sẽ cho anh thấy hiệu quả bồi dưỡng của Vu tộc, anh thấy sao?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được”.
Vu Kỷ mừng rỡ: “Xin hỏi tên của anh? Nói thật chứ mẹ tôi cũng là Nhân tộc đấy”.
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.
“Anh Lý, chúng ta đã hứa hẹn rồi nhé, sau này Đông Hải sẽ là địa bàn của anh, chúng tôi sẽ không đặt chân đến nữa. Nhưng núi thánh này thì tôi phải mang đi”.
Ngô Bình: “Nói chán nói chê, cuối cùng vẫn là đòi núi thánh chứ gì”.
Vu Kỷ nghiêm túc nói: “Anh Lý, anh có biết trong núi thánh này có thứ gì không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Có chứ, là một thánh linh Tiên Thiên”.
Vu Kỷ gật đầu: “Đúng thế, là thánh linh Tiên Thiên. Nếu ngày xưa không bị Tiên tộc trấn áp thì đã có một chủng tộc mới ra đời là Thánh tộc rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Thánh tộc?”
“Đúng, hơn nữa Thánh tộc chắc chắn sẽ thay thế Tiên tộc thời ấy. Về sau, tuy Thánh tộc không ra đời, nhưng nó sẽ xuất hiện ở vũ trụ Chấn Đán bằng một hình thức khác, ví dụ như một Thánh Hoàng là anh”.
Ngô Bình: “Các thánh của Nhân tộc cũng có liên quan ư?”
Vu Kỷ cười nói: “Anh không biết ngày xưa Nữ Oa dùng gì để tạo ra con người à?”
Ngô Bình hỏi: “Lẽ nào có cả thánh linh Tiên Thiên này?”
Vu Kỷ: “Đã có ba thánh linh Tiên Thiên xuất hiện, Thần tộc đã miễn cưỡng luyện hoá được một cái, hai cái khác vẫn bị trấn áp. Nữ Oa đã lấy một trong số đó đi để tạo ra Nhân tộc. Bây giờ, anh đã hiểu tại sao Thần tộc lại coi trọng Nhân tộc vậy chưa?”
Thông tin này khiến Ngô Bình rất kinh ngạc, anh không ngờ Nhân tộc lại có liên quan đến Thánh tộc.
Vu Kỷ: “Vì thế tốt nhất anh hãy tránh xa nó ra, đừng bao giờ để nó xuất hiện”.
Ngô Bình: “Thế Vu tộc các người lấy nó làm gì?”
Vu Kỷ: “Tuy nó rất nguy hiểm, nhưng lực tràng của nó có hỗ trợ cho tất cả các tộc trong tu hành. Yêu tộc có Yêu Thánh cũng nhờ công lao của nó”.
“Các người cứ yên tâm, nó ở chỗ tôi thì an toàn hơn ở chỗ của các người nhiều”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Vu Kỷ cau mày: “Anh Lý, anh không tin tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ tin mình thôi, hơn nữa anh không mang núi thánh đi được đâu”.
Vu Kỷ ngạc nhiên: “Tôi không được ư?”
Ngô Bình: “Anh cứ thử đi thì biết”.
Vu Kỷ lập tức bay ra khỏi đại điện rồi đến núi thánh, sau đó vung tay để cuốn núi thánh vào ống tay áo. Song, núi thánh chợt phát ra một luồng sáng phản công lại anh ta, làm người anh ta chao đảo.