Lý Dược Sư chớp chớp mắt hỏi: “Bố, phải tặng quà gì bây giờ?”
Ngô Bình hỏi: “Người có tu vi cao nhất trong gia đình đó đang ở cảnh giới nào?”
Lý Dược Sư: “Chính là bố của Chung Sở, ông ấy tên là Chung Huyền Linh, là một vị Thuỷ Tiên”.
Ngô Bình: “Là cảnh giới thứ tư của thần tiên, vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất. Thế này đi, bố sẽ luyện một viên đan, sau khi uống vào có thể giúp ông ấy tăng tu vi”.
Lý Dược Sư cười đáp: “Thế thì ông ấy cầu còn chẳng được”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nhà họ Chung này có đối thủ đáng gờm hoặc e dè thế lực nào không?”
Lý Dược Sư: “Con từng nghe Chung Sở nói nhà họ Chung đắc tội với một vị cổ thần. Vị cổ thần này là một thực thể rất mạnh ở kỷ nguyên trước. Hiện giờ nhà họ Chung đang đau đầu tìm cách giải quyết. Nếu không gỡ được mâu thuẫn này thì có khả năng sẽ bị cổ thần đó hỏi tội”.
Ngô Bình: “Cổ thần đó tên là gì, sống ở đâu?”
Lý Dược Sư: “Cổ thần đó sống ở trong miếu thần ở Tây Hải, tên là Huyễn Hải cổ thần”.
Ngô Bình: “Huyễn Hải? Xem ra là mạnh về Huyễn thuật, để bố đi gặp thử xem!”
Ở thần vực còn có một tầng không gian, đó là nơi sinh sống của Thần tộc, gọi là Thần Giới. Trong thần vực có thể có một số chủng tộc khác ngoài Thần tộc sinh sống nhưng ở Thần Giới thì nhất định phải là Thần tộc. Những chủng tộc ngoại lai không đủ tư cách sinh sống ở nơi này.
Ngô Bình đi tới Thần Giới, dùng thần niệm để quét thì phát hiện ra một công trình kiến trúc hùng vĩ ở cách đó không xa. Đúng lúc này có hai người của Thần tộc đi qua, anh gọi họ lại hỏi: “Huyễn Hải cổ thần sống ở đâu?”
Vì trên người Ngô Bình cũng có khí tức mô phỏng Thần tộc, hơn nữa cấp bậc rất cao nên hai người kia vội vã hành lễ, cung kính đáp: “Huyễn Hải cổ thần ở trong miếu thần của Tây Hải, từ đây đi về hướng Tây Bắc là được”.
Ngô Bình gật đầu rồi hoá thành một vệt sáng dài bay về phía Tây Bắc.
Hai người của Thần tộc vô cùng kinh ngạc, trong đó một người thốt lên: “Là vị cổ thần nào vậy, khí tức mạnh quá. Xem ra là tới tìm Huyễn Hải cổ thần để báo thù?”
“Huyễn Hải cổ thần là cao thủ bát kỷ nguyên, nếu người này dám tìm tới ông ta thì chứng tỏ còn mạnh hơn cả ông ta”.
Lúc này, trong miếu thần Tây Hải có một vị cổ thần đang cau chặt mày nhìn vào cái thước ngọc trong tay và ngẩn người ra.
Cách đây không lâu, bảo vật trấn tộc thước Quân Thiên của Thần tộc đột nhiên rơi vào tay ông ta. Trong lòng ông ta vô cùng mâu thuẫn, thứ này là bảo vật trấn tộc, ông ta vốn không nên chiếm dụng. Nhưng ông ta cũng rất muốn lấy được chút lợi ích gì đó từ nó. Cho nên, từ khi có được thước Quân Thiên đến nay, ông ta vẫn chưa trao trả nó.
Ông ta khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Thước Quân Thiên, rốt cuộc mày có gì thần kỳ kia chứ? Tại sao lâu như vậy rồi, tao đã dùng đủ mọi cách mà mày vẫn chẳng phát huy tác dụng gì?”
Đúng lúc này, thước Quân Thiên đột nhiên bắt đầu phát sáng và rung lên như thể muốn bay lên không trung.
Huyễn Hải cổ thần vội vã dùng toàn lực giữ lấy nó. Ông ta kinh ngạc hô lên: “Chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, bên ngoài miếu thần vọng tới giọng nói của Ngô Bình: “Huyễn Hải cổ thần, ông có nhà không?”
Nghe giọng người lạ, Huyễn Hải cổ thần trầm giọng hỏi: “Ai tới đó?”
“Đoàng!”
Thần miếu chấn động, đạo cấm chế mạnh mẽ bị hoá giải, một người xuất hiện trước mặt ông ta. Người đó chính là Ngô Bình.
Huyễn Hải cổ thần kinh ngạc, muốn thu lại thước Quân Thiên nhưng món bảo vật giải phóng ra sức mạnh kinh hoàng khiến ông ta bắn ngược ra xa.
Ngô Bình lập tức nhìn thấy thước Quân Thiên. Nó bay “vù” một cái rồi rơi vào tay Ngô Bình.
Anh hơi ngạc nhiên, cảm giác trong món bảo vật này có một luồng sức mạnh rất lớn đến từ vũ trụ chính. Đồng thời, Hư Linh Châu trên người anh cũng khẽ rung lên, xem ra hai thứ này thu hút lẫn nhau.
Huyễn Hải cổ thần kinh ngạc, gầm lên: “Trả cho tôi!”
Ngô Bình nâng thước Quân Thiên lên, cảm giác như năng lượng từ nó đang không ngừng chảy vào vũ trụ của anh. Đồng thời năng lượng từ vũ trụ của anh cũng không ngừng đi vào bên trong thước Quân Thiên. Anh và món bảo vật này như thể rất hợp nhau.
Ngô Bình không hơi đâu trả lời ông ta mà chỉ lạnh lùng đáp: “Huyễn Hải, nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là thước Quân Thiên phải không?”
Huyễn Hải cổ thần mặt biến sắc, lạnh giọng đáp: “Nếu cậu đã biết thì cậu sẽ phải chết!”
“Đoàng!”
Ông ta giải phóng toàn bộ khí tức, trong miếu thần đột nhiên dâng lên một màn sương dày đặc bao lấy Ngô Bình. Khi sương khói tan đi, anh lập tức nhìn thấy một thế giới trông rất lạ lùng.
Ngô Bình không khỏi cười lạnh: “Muốn dùng huyễn cảnh với tôi? Mở huyễn cảnh Thái Hư!”
“Đoàng!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, huyễn cảnh trước mắt anh tàn lụi, thay vào đó là huyễn cảnh Thái Hư.
Huyễn Hải cổ thần vốn định dùng huyễn cảnh để giam giữ Ngô Bình. Ai ngờ mới chớp mắt, ông ta lại bị nhốt trong huyễn cảnh của anh. Huyễn Hải cổ thần lúc này đang đứng trong một sa mạc vô bờ bến, đi mãi cũng không thấy điểm dừng.
Chỉ thấy Huyễn Hải đứng đơ ra tại chỗ, tinh thần thì đã bị nhốt trong huyễn cảnh. Trừ khi Ngô Bình cho phép, còn không ông ta sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài.
Sau đó Ngô Bình phất tay một cái, trấn áp cả Huyễn Hải và miếu thần vào trong vũ trụ của anh.
Thước Quân Thiên vẫn còn trong tay anh nhưng anh không có thời gian để nghiên cứu nó ngay mà chỉ kịp thu lại rồi quay lại chỗ Lý Dược Sư.
Lúc này Lý Dược Sư đang ngồi trong một quán rượu. Cậu gọi mấy món ăn, đang ngồi nghe một cô gái hát. Cô gái này rất xinh đẹp, các đường nét trên mặt đẹp tựa tranh vẽ.
Thấy Ngô Bình quay lại, Lý Dược Sư cười hỏi: “Bố, bố giải quyết xong cổ thần đó rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Giải quyết rồi”.
Lý Dược Sư: “Bố, bố nhìn cô gái Nhân tộc này xem”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn rồi hỏi: “Ngoài việc khá xinh đẹp ra thì cô gái này đâu có gì đặc biệt”.
Lý Dược Sư: “Bố, thực ra cô ấy có đôi nét giống Chung Sở”.
Ngô Bình: “Nhiều người có nét giống nhau lắm”.
Lý Dược Sư: “Chung Sở từng nói với con dung mạo của cô ấy là độc nhất vô nhị. Trường hợp như vậy Thần tộc thường gọi là “Vô Nhị tướng”, người khác tuyệt đối không thể trông giống cô ấy”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra: “Ý con là cô gái Nhân tộc này đã dùng thuật dịch dung?”
Lý Dược Sư gật đầu: “Hơn nữa, không giống ai khác mà lại là Chung Sở nên việc này có chút kỳ quái. Chúng ta vừa hay đang muốn tới tìm người nhà Chung Sở, lẽ nào đây chỉ là trùng hợp?”
Ngô Bình cười đáp: “Đi hỏi là biết thôi mà?”
Anh vẫy tay gọi: “Cô nương, phiền qua đây một lát”.
Cô gái ôm cây đàn tì bà nhẹ nhàng bước tới, cúi người hành lễ nói: “Tham kiến tiên sinh”.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Cô có quen Chung Sở không?”
Cô gái nghe xong mặt liền biến sắc. Cô gái đang định nói gì đó thì đột nhiên ý thức trở nên mơ hồ rồi rơi vào huyễn cảnh.
Huyễn cảnh này khiến cô gái không thể làm chủ bản thân, ai hỏi gì là nói nấy.
“Cô là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Cô gái đáp: “Tiểu nữ là mật thám của nhà họ Chung, phụng mệnh tới điều tra hai vị”.
Ngô Bình: “Sao nhà họ Chung biết chúng tôi đã tới?”
Cô gái: “Lần trước gia chủ giao đấu với Lý công tử và bị thương. Gia chủ của chúng tôi có một năng lực, chỉ cần người từng đả thương ông ấy xuất hiện ở gần thì sẽ lập tức có dự cảm”.
Ngô Bình: “Năng lực đặc biệt thật. Nếu từng bị nhiều người đánh thì chắc lúc nào cũng cảm giác có người ở bên?”
Lý Dược Sư: “Bố, đừng đùa nữa. Người ta đã biết chúng ta đến rồi thì chúng ta tới đó thôi”.
Ngô Bình cười đáp: “Cũng phải, đi thôi!”
Thành Thần Kiếm, Chung phủ!
Khôn g ngoài dự đoán, hai bố con Ngô Bình vừa xuất hiện thì cửa lớn đã mở ra, một đám cao thủ nhà họ Chung đứng trước mặt họ, trong đó có cả gia chủ nhà họ Chung. Gia chủ là người từng bị Lý Dược Sư đả thương, cũng là bố của Chung Sở.
Chương 2107: Đến gặp ông thông gia
Người đàn ông trung niên đi đầu cao lớn dũng mãnh, chính là gia chủ Chung Huyền Linh. Ông ta trừng mắt nhìn Lý Dược Sư, hung hăng nói: "Tiểu tử, còn dám vác mặt tới đây!"
Lần trước đả thương Chung Huyền Linh, Lý Dược Sư cũng cảm thấy rất áy náy. Cậu tiến lên, chắp tay nói: "Chú Chung, lần trước là cháu sai, cháu tới xin lỗi, bố cháu cũng tới cùng”.
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Anh Chung, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của anh từ lâu. Nghe nói cẩu tử nhà tôi đã làm anh bị thương, tôi rất áy náy nên đến đây thăm hỏi”.
Nghe nói Ngô Bình chính là bố của Lý Dược Sư, người đàn ông trung niên sắc mặt càng thêm khó coi: "Gì vậy, con đánh rồi giờ tới lượt bố hả?"
Ngô Bình vội vàng nói: "Anh Chung hiểu lầm rồi, tôi tới để giúp anh giải quyết phiền phức”.
Chung Huyền Linh hừ một cái: "Anh thì có thể giúp tôi giải quyết vấn đề gì!"
Ngô Bình liếc nhìn Lý Dược Sư, Lý Dược Sư lấy ra viên đan dược vừa mới luyện chế. Viên đan dược này có thể giúp Thuỷ Tiên tiếp tục đột phá.
Đan dược do Ngô Bình luyện chế đã có Đạo vận, vì vậy khi Chung Huyền Linh vừa nhìn thấy viên đan, theo bản năng, ông ta đã cảm thấy rằng viên đan này có tác dụng rất lớn đối với mình.
Ông ta thay đổi sắc mặt, hỏi: "Đây là đan dược gì?"
Lý Dược Sư cười nói: "Đây là Thái Thuỷ Đan do bố cháu luyện chế. Chú Chung, tu vi của chú đã bị kẹt ở giai đoạn đầu của Thuỷ Tiên, uống Thái Thuỷ Đan này vào, về sau nhất định có thể đột phá”.
Chung Huyền Linh không dám tin vào tai mình: "Có loại đan dược thần kỳ như vậy trên đời này sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Anh Chung, nếu anh không tin thì hãy thử đi”.
Chung Huyền Linh đương nhiên sẽ không dễ dàng uống đan dược của người khác, ông ta nói: "Có ích hay không, sau này tôi sẽ từ từ nghiên cứu. Nhưng nhà họ Chung chúng tôi không hoan nghênh anh”.
Ngô Bình gật đầu: "Nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa”.
Anh đang định rời đi thì Lý Dược Sư nói: "Bố, con nghe nói rằng cổ thần của Huyễn Hải đang định ra tay với nhà họ Chung, bố không thể rời đi. Nếu bố không giúp nhà họ Chung thì nhà họ coi như xong!"
Ngô Bình khẽ thở dài: "Đỉnh Nhi, mặc dù bố có biện pháp đối phó với cổ thần Huyễn Hải, nhưng chú Chung của con vẫn còn tức giận. Thôi bỏ đi, đợi mấy năm nữa, bao giờ chú ấy nguôi giận rồi tính tiếp”.
Nghe nói Ngô Bình có cách đối phó với cổ thần Huyễn Hải, Chung Huyền Linh trong lòng đã lung lay. Ông ta vội kéo Ngô Bình lại, nói: "Anh biết về cổ thần Huyễn Hải sao?"
Ngô Bình cười nói: "Tôi đương nhiên biết. Tôi còn từng đi gặp ông ta".
Chung Huyền Linh bán tín bán nghi: "Biện pháp để đối phó với cổ thần Huyễn Hải của anh là gì?"
Ngô Bình: "Biện pháp gì không quan trọng, quan trọng là tôi có thể khiến ông ta không còn là mối nguy hại đối với nhà họ Chung”.
Chung Huyền Linh là một người thức thời, ông ta suy nghĩ vài giây rồi nói: "Đến nhà thì đều là khách, mời hai vị vào nhà ngồi".
Khi họ đến đại sảnh của nhà họ Chung, một cô gái chạy ra. Cô ấy khoảng mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, đó là Chung Sở.
Nhìn thấy Chung Sở, Lý Dược Sư nháy mắt với cô. Chung Sở lườm cậu một cái rồi bước lên phía trước để chào ngô Bình: "Chào chú Lý”.
Ngô Bình cười nói: "Chào Chung Sở”.
Chung Huyền Linh ho nhẹ một tiếng, nói: "Nhà họ Chung chúng tôi đang nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của cổ thần Huyễn Hải”.
Ngô Bình: "Cổ Thần Huyễn Hải là cường giả bát kỷ nguyên, không biết anh Chung tính đối phó như thế nào?”
Chung Huyền Linh không thể trả lời, bởi vì ông ta chưa nghĩ ra cách nào. Khi đối mặt với sức mạnh lớn như vậy, bất kỳ chiến lược nào cũng vô ích.
Ngô Bình gật đầu: "Tôi có thể nhận ra anh Chung vẫn không có cách nào thỏa đáng để giải quyết chuyện này. Thế này thì sao, chuyện của Huyễn Hải cổ thần hãy giao cho tôi, tôi đảm bảo rằng ông ta sẽ không đến gây rắc rối cho gia đình anh".
“Thật sao?”, Chung Huyền Linh mắt sáng lên.
Ngô Bình: "Đương nhiên là thật. Xin mời uống thử Thái Thủy Đan này, nhất định có thể giúp tu vi của anh đột phá".
Chung Huyền Linh lấy đan dược ra, đang cân nhắc có nên uống hay không thì Chung Sở đã nhanh tay đút vào miệng bố, cười nói: "Bố, bố sợ cái gì chứ, Dược Sư sao có thể hại bố được?"
Chung Huyền Linh ban nãy vẫn còn do dự nhưng chính con gái đã đút viên đan vào miệng ông ta. Đan dược biến thành một luồng khí đi vào cơ thể. Sau đó Chung Huyền Linh cảm thấy khí tức trong cơ thể mình thay đổi.
Ông ta lập tức nói: "Xin chờ một chút", nói xong vội vàng đi về phía sau nhà.
Lý Dược Sư hỏi: "Bố, cần bao lâu chú ấy mới có thể đột phá?"
Ngô Bình: "Tu vi của ông ấy đã tích lũy nhiều năm, nửa tiếng là đủ".
Chung Sở chớp đôi mắt xinh đẹp và nói: "Chú, cháu đã âm thầm tu luyện theo con đường tu tiên Nhân Đạo"
Ngô Bình: "Thật sao? Rất tốt, như vậy sau này mới có tiền đồ".
Ba người họ đang ngồi nói chuyện phiếm thì nửa giờ sau, một luồng khí tức mạnh mẽ từ sân sau truyền tới. Chung Sở vui mừng nói: "Bố cháu đã đột phá rồi!"
Quả nhiên, Chung Huyền Linh đã nâng tu vi của mình lên một tầm cao mới. Ông ta quay lại phòng khách, trên môi nở một nụ cười rồi khom lưng cảm ơn Ngô Bình: "Cảm ơn anh Lý vì món quà quý giá này!"
Ngô Bình cười nói: "Chuyện nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng luyện chế một ít đan dược, nếu sau này anh cần loại đan nào thì cứ nói với tôi".
Chung Huyền Linh liền sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu để tiếp đãi hai bố con Ngô Bình.
Trong bữa tối, Ngô Bình hỏi về tình hình của Đấu Hư thần vực. Hiện tại ở Đấu Hư thần vực, gia tộc đứng đầu trong bát đại gia tộc là gia tộc Huyền Hà được Thần tộc hậu thuẫn và đang chuẩn bị thống nhất khu vực này.
Các thế lực còn lại ở thần vực cũng không thể chống lại nổi gia tộc này bởi nó nhận được sự giúp sức của Thần Tộc.
Nói đến gia tộc Huyền Hà, Chung Huyền Linh khẽ thở dài nói: "Gia tộc Huyền Hà rất bá đạo, vị trí địa lý cũng rất gần chúng tôi. Năm xưa, gia tộc Huyền Hà từng nuốt mất một số địa bàn của chúng tôi. Bây giờ nếu gia tộc Huyền Hà mở rộng, nhà họ Chung chúng tôi chắc chắn sẽ gặp họa".
Ngô Bình: "Dược Sư và Chung Sở yêu mến nhau, hai chúng ta với vai trò trưởng bối đã đồng ý cho tụi nhỏ qua lại. Từ giờ trở đi, việc của nhà họ Chung sẽ là việc của tôi, nếu có việc gì cần giúp đỡ thì xin cứ nói".
Chung Huyền Linh: "Nhưng hiện tại việc cấp thiết nhất chính là đối phó với cổ thần Huyễn Hải. Anh Lý, chuyện này anh thật sự có thể giúp chúng tôi giải quyết sao?"
Có vẻ như Chung Huyền Linh vẫn còn nghi ngờ chuyện này, Ngô Bình mỉm cười và nói: "Tất nhiên rồi".
Sau đó anh xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một bóng người, chính là cổ thần Huyễn Hải. Ông ta đang đứng ở đó ngây người, không nhúc nhích.
Chung Huyền Linh sửng sốt: "Đây chính là cổ thần Huyễn Hải mà? Ông ta làm sao vậy?"
Ngô Bình: "Ông ta định dùng huyễn cảnh khống chế tôi nhưng bị tôi phản đòn, dùng huyễn cảnh khống chế lại".
Chung Huyền Linh cả kinh, nói: "Huyễn Hải này là một cao thủ bát kỷ nguyên! Vậy thì, thực lực của anh còn vượt qua cao thủ bát kỷ nguyên?"
Ngô Bình cười nói: "Chắc là mạnh hơn một chút. Anh Chung, sau này anh không cần lo lắng nữa".
Chung Huyền Linh nhẹ nhàng thở dài: "Như vậy thì tôi tạm yên tâm rồi".
Ngô Bình: "Sao anh lại nói như vậy?"
Chung Huyền Linh bất lực, đáp: "Thật ra, gia tộc họ Chung chúng tôi đang đối đầu với rất nhiều nguy hiểm. Cổ thần Huyễn Hải không nhắc nữa, nhưng còn có gia tộc Huyền Hà. Có điều, ít nhất sau này con gái tôi tới nhà họ Lý sẽ có cao thủ như anh bảo vệ, vậy thì chắc chắn nó sẽ không bị ức hiếp".
Ngô Bình bình thản đáp: "Anh Chung, vừa rồi tôi đã nói rồi, từ nay về sau việc của nhà họ Chung cũng chính là việc của tôi".
Chung Huyền Linh: "Nhưng sức mạnh của gia tộc Huyền Hà rất lớn, Thần Đình còn ban tặng cho họ "Long đao", một trong "Tứ đao" của Thần Đình để hỗ trợ gia tộc này. Long đao này bên trong có ba ngàn thần đao. Những thần đao này đều được chế tạo từ vật liệu của vũ trụ chính, sức chiến đấu kinh người, có thể tạo thành Long Đao Sát Trận, uy lực đủ để giết cao thủ vũ trụ mạnh nhất! "
Ngô Bình cũng không khỏi kinh ngạc, lại có thứ vũ khí được chế tác từ vật liệu của vũ trụ chính sao?
Chương 2108: Phản công, xây học viện
Anh hỏi: "Ngoài Long đao ra, gia tộc Huyền Hà còn có bảo vật nào đáng gờm nữa không?"
Chung Huyền Linh: "Ngoài Long đao ra, nhà Huyền Hà còn có một sát khí lớn tên là "sách triệu hồi". Nghe nói có thể dùng nó để triệu hồi năng lượng của ác ma từ vũ trụ chính. Cũng chính vì có thứ này nên nhà bọn họ mới trở thành một trong tám đại gia tộc".
Ngô Bình: "Triệu hồi năng lượng từ vũ trụ chính sao? Vậy thì thú vị rồi đây!"
Chung Huyền Linh đương nhiên không biết Ngô Bình cũng đang cất giữ một tà tu đến từ vũ trụ chính.
Chung Huyền Linh: "Cho nên tôi biết không thể đối đầu với họ. Hoặc là đầu hàng, hoặc bị tiêu diệt".
Lý Dược Sư nói: "Có bố cháu ở đây rồi thì xin chú cứ yên tâm, gia tộc Huyền Hà không thể nào lấn lướt được".
Chung Huyền Linh vẫn còn có chút do dự, đáp: "Gia tộc Huyền Hà sau lưng còn có Thần tộc, có khả năng sẽ liên luỵ đến hai bố con cháu".
Ngô Bình: "Thực không dám giấu, tôi tới Đấu Hư thần vực này không phải không có mục đích. Nếu anh Chung có gan tham gia kế hoạch, tôi có thể giúp anh thống nhất Đấu Hư thần vực".
Chung Huyền Linh sững sờ: "Thống nhất Đấu Hư thần vực?"
Ngô Bình gật đầu: "Không sai. Hơn nữa, nếu thành công, không chừng sau này anh còn có thể kiểm soát khu vực lớn hơn của thần vực".
Chung Huyền Linh kinh ngạc, không dám tin vào chuyện này.
Ngô Bình có thể nhận ra Chung Huyền Linh không hề tự tin. Tuy nhiên, anh cũng chẳng ngạc nhiên. Anh nói: "Anh Chung không cần lo lắng. Lần này tôi tới còn có một việc muốn làm, đó là mở rộng con đường tu tiên Nhân đạo của tôi".
Chung Huyền Linh đương nhiên đã từng nghe nói tới con đường tu tiên Nhân đạo. Trong vũ trụ Chấn Đán đã có nhiều tu sĩ tu luyện theo con đường tu tiên Nhân đạo, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt, lại không phải chịu ảnh hưởng của Tiên tộc.
Chung Huyền Linh như thể sực nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: "Mở rộng con đường tu tiên Nhân đạo! Lẽ nào anh chính là người sáng lập ra nó?"
Ngô Bình mỉm cười, từ nơi sâu thẳm của vũ trụ, Đại Đạo chí tôn của con đường tu tiên Nhân đạo khẽ rung động rồi một luồng khí tức Đại Đạo giáng xuống. Hành động này chính là cách tốt nhất để giải thích cho thân phận của Ngô Bình.
Chung Huyền Linh cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vội vã hành lễ với anh: "Thật không ngờ anh chính là vị cao nhân đó".
Chung Huyền Linh cười nói: "Từ khi biết tới con đường tu tiên Nhân đạo, tôi đã thử tu luyện. Kết quả tôi phát hiện hiệu quả của nó còn tốt hơn cả phương pháp tu luyện của thần tiên".
Ngô Bình: "Ồ, vậy về sau anh không tiếp tục tu luyện theo con đường tu tiên Nhân đạo sao?"
Chung Huyền Linh lắc đầu: "Dù sao tôi cũng đã là một Thuỷ Tiên, vì vậy rất khó để quay đầu lại. Tuy nhiên, một số hậu bối trong gia đình tôi đã được tôi hướng cho tu luyện theo phương pháp này".
Ngô Bình gật đầu: "Kỳ thực tôi cũng đã tu luyện đến Thuỷ Tiên, cảnh giới thứ tư cũng có rất nhiều vấn đề".
Chung Huyền Linh: "Đúng vậy, thật đáng tiếc khi tôi được sinh ra quá sớm. Nếu tôi còn trẻ thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức tu luyện theo con đường tu tiên Nhân đạo".
Ngô Bình: "Đó là lý do tại sao tôi muốn tạo điều kiện cho Nhân tộc trong Đấu Hư thần vực có thể tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo. Theo tôi được biết, hầu hết các sinh linh trong Đấu Hư thần vực đều là loài người".
Chung Huyền Linh gật đầu: "Đúng vậy. Có vô số chủng tộc nhân loại đang sống trong thần vực và rất nhiều trong số họ không đủ tư cách để tu luyện. Nếu chúng ta có thể truyền bá con đường tu tiên Nhân đạo tới đó thì tất cả mọi người đều có thể tu luyện. Đây thực sự là một chuyện tốt chưa từng có!"
Ngô Bình: "Hiện tại, tôi muốn xây dựng một học viện Tiên Đạo trong địa bàn của anh trước. Giai đoạn đầu, tôi sẽ đích thân đứng ra quản lý nhà trường, anh nghĩ thế nào?"
Chung Huyền Linh đáp: "Đương nhiên là quá tốt, ít nhất dân chúng của tôi có cơ hội đến chỗ anh tu luyện".
Ngô Bình: "Học viện do tôi xây dựng thì đương nhiên tất cả những người trong Đấu Hư thần vực đều có thể tu luyện".
Nói rồi, trong tay anh xuất hiện một quyển sách nhỏ, chính là giáo trình nhập môn để tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo. Sau đó anh phất tay một cái, quyển sách nhỏ bay lên không trung rồi hóa thành hàng nghìn tỷ tia sáng bay vào trong tay tất cả mọi người trong Đấu Hư thần vực, từ người già đến trẻ nhỏ, mỗi người đều có một quyển.
Hơn nữa, những cuốn sách nhỏ này được truyền pháp lực của anh, một người lần đầu tiên cầm chúng lên, phương pháp tu luyện bên trong sẽ trực tiếp hiện ra trong đầu. Dù có biết chữ hay không, họ có thể hiểu ngay lập tức và bắt tay vào thực hành.
Nhìn thấy phương pháp truyền bá kiến thức của Ngô Bình, Chung Huyền Linh không khỏi sửng sốt, lẩm bẩm: "Đây ... thực sự là một thiên tài!"
Những người bình thường của Đấu Hư thần vực lần lượt nhận được phương pháp tu luyện. Ban đầu họ rất ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng khôn xiết. Ở nơi đây, trong tầng lớp dân chúng thông thường thì chín mươi chín phần trăm đều không có cơ hội tu luyện trong suốt cuộc đời của họ. Bất kể họ có phải là thiên tài hay có căn cơ tốt để tu luyện hay không thì kết quả đều như nhau.
Ngoài phương pháp tu luyện, trong sách còn có một thông điệp, chính là nếu có thể tu luyện đến mức đáp ứng được yêu cầu trong sách thì có thể đi tới học viện Tiên Đạo để học thêm tiên thuật cao cấp hơn.
Sau khi phân phát sách hướng dẫn tu luyện, Ngô Bình nói: "Học viện Tiên Đạo sẽ được xây dựng ở nơi giao nhau của nhà họ Chung và gia tộc Huyền Hà".
Chung Huyền Linh nói: "Nhưng nếu anh làm vậy, gia tộc Huyền Hà rất có thể sẽ không chịu ngồi yên".
Ngô Bình: "Tôi chính là đang chờ bọn họ hành động. Anh Chung, chuyện này tạm thời không liên quan tới anh. Anh chỉ cần ngồi xem tôi xử lý gia tộc Huyền Hà như thế nào".
Thấy Ngô Bình tự tin như vậy, Chung Huyền Linh không nói gì nữa. Sau đó, hai gia đinh chính thức xác lập hôn ước.
Ở phía Bắc địa bàn của nhà họ Chung, Ngô Bình tìm thấy một vùng đồng bằng lưng tựa núi, bên trái có sông, bên trong còn có một cái hồ.
Vì vậy, anh quyết định xây dựng học viện Tiên Đạo tựa vào núi và sát bên sông. Nói là xây dựng, nhưng chỉ trong một ý niệm của anh, vô số cung điện nối tiếp nhau mọc lên.
Thần thông của anh có thể biến hư ảo thành hiện thực, chỉ cần trong đầu anh có ý nghĩ là lập tức có thể biến thành hiện thực. Thủ pháp này, trên thực tế, tiên nhân bình thường cũng làm được, nhưng không thể nào đạt đến trình độ trong nháy mắt đã xây dựng lên vô số cung điện, phong cảnh hữu tình như của anh.
Trong nháy mắt, học viện Tiên Đạo đã sừng sững xuất hiện tại Đấu Hư Thần vực. Tuy nhiên, giờ vẫn chưa có ai ra vào nơi này. Vì vậy, Ngô Bình đã tuyển dụng một số người từ Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới tới để làm giáo viên và quản lý của học viện. Đương nhiên, anh cũng tuyển chọn một số thiên tài từ đại lục Hồng Hoang tới đây, trở thành những học viên đầu tiên của nơi này.
Được Ngô Bình đích thân chỉ điểm, những người này cầu còn không được, lập tức tới học viện Tiên Đạo để học tập.
Tin tức lan truyền khắp Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới, tạo ra một hiệu ứng chấn động, vô số nhân tài trong vũ trụ Chấn Đán đã đến Đấu Hư thần vực để gia nhập học viện Tiên Đạo.
Chỉ trong mấy ngày, số lượng học viên mới đã vượt qua ngàn người. Người tới phần lớn đều là thiên tài, không ít người thậm chí còn cực kỳ sùng bái Ngô Bình, trong đó có rất nhiều nữ sinh.
Đúng như dự đoán của Chung Huyền Linh, hành động của Ngô Bình đã khiến gia tộc Huyền Hà vô cùng bất an và nhanh chóng ra tay.
Hôm nay, Ngô Bình đang giảng bài cho học sinh, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Ngô Bình khẽ cau mày hỏi: “Ai làm ồn vậy?”
Một giáo viên của học viện đi tới, nói: "Viện trưởng, có một đám người tới đây, tự xưng là quan viên Thần Đình. Họ nói chúng ta không có tư cách mở học viện, muốn bắt chúng ta giải thể nơi này".
Ngô Bình: "TMuốn trục xuất chúng ta? Để tôi đi xem!"
Ngoài sân, hơn mười người đang giễu võ giương oai, trong đó có một người đanh giọng quát: "Cái học viện quái quỷ của các người không được Thần Đình phê chuẩn, cho nên phải lập tức giải thể!"
Ngô Bình: "Mở trường học mà cũng cần có sự cho phép của Thần Đình? Tại sao tôi chưa từng nghe nói về điều này?"
Người đàn ông nhìn Ngô Bình, hỏi bằng giọng chế nhạo: "Cậu là ai?"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Tôi là viện trưởng nơi này, Ngô Bình!"
Chương 2109: Miếng ngọc bội thần bí
Người kia hừ một tiếng, đáp: "Cậu là viện trưởng, cho nên giờ tôi ra lệnh cho cậu nhanh chóng giải tán học viện, nếu không cậu tự gánh lấy hậu quả!"
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: "Ồ, hậu quả mà ông nói là gì vậy?"
Người kia nói giọng âm hiểm: "Vi phạm pháp luật Thần Đình thì phải trả giá bằng tính mạng!"
Ngô Bình bước đến gần người này và nhìn chằm chằm vào mắt ông ta. Trong mắt anh có hai hư ảnh của vũ trụ đang quay vòng, chứa đựng vạn vật trong trời đất.
Người kia chỉ liếc nhìn một cái, ý thức lập tức bị hút vào vũ trụ của Ngô Bình. Một giây tiếp theo, ánh mắt ông ta đờ đẫn, hoàn toàn bị Ngô Bình khống chế.
“Ai phái ông tới đây?” Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông đáp: "Người của gia tộc Huyền Hà".
"Vậy là không phải lệnh của Thần Đình?"
"Trong tay gia tộc Huyền Hà có ý chỉ để trống của Thần Đình, có thể tuỳ ý điền vào đó. Cho nên mệnh lệnh của Thần Đình là sự thật".
Ngô Bình: "Gia tộc Huyền Hà này quả là thông minh, trước tiên lại dùng Thần Đình trấn áp tôi. Trở về nói với gia tộc Huyền Hà, tôi xưa nay không thích bị uy hiếp, bọn họ dám uy hiếp tôi thì chính là ta kẻ thù của tôi. Ngày mai tôi sẽ đến nhà họ, quay về báo cho họ chuẩn bị đi".
"Vâng", ông ta xoay người lại như người máy, mang theo tùy tùng rời khỏi học viện Tiên Đạo, trở về báo cáo với gia tộc Huyền Hà.
Sau khi đám người kia rời đi, Lệ Hồng đi tới. Cô được Ngô Bình gọi đến để giúp anh quản lý học viện Tiên Đạo, dù sao cô cũng có nhiều kinh nghiệm quản lý hơn và hiện đang giữ chức phó chủ tịch.
"Huyền Bình, anh thực sự muốn đối đầu với gia tộc Huyền Hà sao?"
Ngô Bình: "Lệ Hồng, Thần tộc vốn đã muốn đối phó với đế quốc Thiên Võ, nếu như tôi không giải quyết mối nguy ngầm này thì làm sao có thể yên tâm đi ra ngoài?"
Lệ Hồng gật đầu: "Đúng vậy. Thần tộc mạnh nhất trong thiên hạ, nếu như bọn họ muốn đối phó với đế quốc Thiên Võ thì chúng ta khó mà yên ổn. Nhưng Thần tộc cũng không dễ đối phó chút nào".
Ngô Bình: "Nếu ngay cả Thần tộc cũng đối phó không nổi, vậy tôi cũng không cần đi ra ngoài nữa".
Lệ Hồng ngạc nhiên hỏi: "Huyền Bình, anh định sẽ đi đâu?"
"Đi tới một vũ trụ phụ mạnh hơn, sau đó dùng nó làm bàn đạp, cuối cùng tiến vào vũ trụ chính".
Lệ Hồng hỏi: "Vũ trụ mà anh định tới mạnh cỡ nào?"
Ngô Bình: "Vũ trụ phụ mà chúng ta đang sống tương tự với thế giới Linh Đài do Thiên Tiên mở ra, nhưng hầu hết đều chỉ là hư ảo nên có sự khác biệt rất lớn. Ví dụ, vũ trụ Chấn Đán mà chúng ta đang ở là một thế giới tinh thần do tu sĩ cảnh giới Thần Thông mở ra. Trên cảnh giới này còn có cảnh giới Đạo, khoảng cách giữa hai cảnh giới này lớn tới nỗi không thể so sánh được”.
Lệ Hồng: "Vậy anh định đi tới vũ trụ cảnh giới Đạo?"
Ngô Bình gật đầu: "Với thực lực hiện tại, hẳn là tôi có thể chống đỡ để tiến vào vũ trụ cảnh giới Đạo cấp ba".
Lệ Hồng ước ao: "Không biết khi nào tôi mới có thể đến đó".
Ngô Bình cười nói: "Khi tôi có được một nền tảng vững chắc ở đó, tôi sẽ đưa cô đến đó với tôi".
Lệ Hồng mỉm cười đáp: "Nói tới vũ trụ cảnh giới Đạo, tôi có một thứ ở đây có thể hữu ích với anh".
Nói rồi cô lấy trong người ra một miếng ngọc bội, khí tức của nó vô cùng mờ mịt đến mức Ngô Bình cũng không nhìn thấu được.
Anh liếc nhìn vài cái rồi hỏi: "Miếng ngọc bội này thật kỳ lạ".
Lệ Hồng: "Tôi là cô nhi được hiệu trưởng của học viện Vạn Đạo nhận nuôi. Ông ấy nói rằng khi ông ấy nhặt tôi về thì trên người tôi đã có miếng ngọc bội này".
Ngô Bình: "Cho nên ngọc bội này có liên quan đến thân thế của cô?"
Lệ Hồng: "Khi còn nhỏ, tôi thường mơ thấy mình ở trong vũ trụ cảnh giới Đạo và sống cùng gia đình ở đó".
Ngô Bình sửng sốt: "Giấc mơ về vũ trụ Đạo cảnh sao?"
Lệ Hồng gật đầu: "Sau này tôi mới phát hiện, giấc mộng của tôi và miếng ngọc bội này có liên quan đến nhau. Mỗi khi mang nó trên người thì tôi sẽ nằm mơ, khi nó không ở bên người, tôi sẽ không nằm mơ".
Ngô Bình cảm thấy rất băn khoăn, ngọc bội này lại có thể làm cho người ta mơ tới vũ trụ Đạo cảnh là tại vì sao?
Anh thử dùng thần niệm thâm nhập vào ngọc bội, cảm thấy bên trong giống như vực sâu vô tận, vừa tiến vào liền mất đi lý trí. Anh vội vàng thu hồi thần niệm, không dám thử nữa.
"Quả nhiên có vấn đề!", mắt anh sáng lên, trực giác nói cho anh biết miếng ngọc bội này không đơn giản!
Lệ Hồng: "Đừng thử nữa, tôi đã nghiên cứu nó nhiều năm, nhưng tôi vẫn chưa khám phá ra bí mật của nó".
Ngô Bình: “Tôi sẽ từ từ suy nghĩ, ngọc bội tạm thời để ở chỗ tôi nhé? "
Lệ Hồng cười nói: "Tặng cho anh đấy".
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên: "Đây là vật duy nhất liên quan đến thân thế của cô, vậy mà cô muốn tặng cho tôi sao?"
Lệ Hồng cười nói: "Đúng vậy".
Ngô Bình khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn".
Sau khi trở lại nơi mình tu luyện, anh bắt đầu nghiên cứu về thước Quân Thiên. Thứ này khác với những thứ bình thường trong vũ trụ chính, nó là một loại pháp bảo. Phải biết rằng, chỉ một con dao găm bình thường trong vũ trụ chính có thể giết một cao thủ vũ trụ, sức mạnh của pháp bảo đến từ vũ trụ chính thì càng khỏi phải nói.
Thước Quân Thiên nằm trong tay anh, sức mạnh bên trong nó vẫn như trước, không ngừng rót vào vũ trụ của anh. Dường như giữa anh và món pháp bảo này đã hình thành một loại khế ước nào đó, cho phép anh dần dần có được quyền kiểm soát đối với thước Quân Thiên.
Ngô Bình ngồi ngay ngắn, cẩn thận cảm nhận những thay đổi trong thước Quân Thiên và vũ trụ. Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời sắp mọc, thước Quân Thiên cuối cùng đã ngừng nạp năng lượng, thay vào đó bắt đầu hấp thụ năng lượng từ vũ trụ của Ngô Bình.
Khi năng lượng của Ngô Bình đi vào thước Quân Thiên, anh cảm thấy rằng nó đã trở thành một phần sức mạnh của anh. Chỉ là phần lớn sức mạnh của nó đang ở trạng thái không hoạt động và không bộc lộ ra ngoài.
Đột nhiên, thước Quân Thiên hóa thành một tia sáng tiến vào vũ trụ của anh, lơ lửng trong vũ trụ bao la vô biên rồi hóa thành một vật khổng lồ rộng tới hàng trăm triệu dặm, phát ra ánh sáng vô lượng. Ánh sáng này chiếu sáng mọi ngóc ngách trong vũ trụ của Ngô Bình, khiến vũ trụ của anh ngày càng trở nên vững chắc và mạnh mẽ hơn, đồng thời tự động ngưng tụ một trận pháp thần bí trong khu vực trung tâm của vũ trụ.
Trận pháp này và trận pháp bên trong thước Quân Thiên tương hỗ lẫn nhau. Ngay khi nó xuất hiện, một vòng tuần hoàn năng lượng được hình thành giữa thước Quân Thiên và vũ trụ của Ngô Bình. Sức mạnh trong vũ trụ của anh đi vào thước Quân Thiên và năng lượng trong thước Quân Thiên cũng đi vào vũ trụ của anh, tương hỗ lẫn nhau và phát triển không ngừng.
Khi hình thành đại trận này, khí tức xung quanh Ngô Bình lại thay đổi, anh đã đột phá tầng cuối cùng của cảnh giới Vũ Trụ và bước vào một cảnh giới cao hơn, nhưng anh không biết cảnh giới này là gì và nó nên được gọi là gì.
Sau khi đại trận vũ trụ hình thành, mặt dây chuyền ngọc bội mà Lệ Hồng đưa cho anh đột nhiên phát sáng, vô số phù văn từ trong đó bay ra, bay lên không trung rồi ngưng tụ thành một trận phù văn thần bí. Phù trận không ngừng xoay chuyển, không ngừng hoàn thiện, cuối cùng biến thành một đại trận kỳ diệu do ba mươi sáu tầng cấm chế cấu thành.
Nhìn thấy đại trận này, Ngô Bình không khỏi mở to hai mắt, cảm giác những tri thức mình đã học được trong suốt cuộc đời đều bị đảo lộn. Giống như một con kiến sống trong giếng cuối cùng cũng trèo ra khỏi miệng giếng, sau đó nhìn thấy một thế giới cực kỳ rộng lớn và sống động!
Anh vô thức mở con mắt thấu thị và mọi thay đổi huyền diệu của trận pháp đều được anh ghi lại. Một canh giờ sau, anh rốt cụôc cũng lĩnh ngộ được phù trận. Lúc này, đại trận lập tức hóa thành một dòng lưu quang bay vào trong vũ trụ của anh, sau đó lại tập hợp lại thành một phù trận. Phù trận này như thể rất kiêu ngạo, một khi tiến vào vũ trụ của Ngô Bình, nó muốn thống trị nơi này và trấn áp mọi thứ. Tuy nhiên, đại trận vũ trụ của Ngô Bình cũng không phải dạng vừa. Trận hình khẽ rung chuyển, một lực hút được tạo ra, lực hút này ngay lập tức hút lấy phù trận vừa mới hình thành.
Phù trận chống cự một cách quyết liệt, nhưng đáng tiếc là nó không cùng đẳng cấp với trận pháp vũ trụ của Ngô Bình. Một thứ đến từ vũ trụ Đạo cảnh, một đến từ vũ trụ chính, vì vậy phù trận đã nhanh chóng bị nuốt chửng bởi đại trận vũ trụ không lâu sau đó.
Chương 2110: Làm môn hạ của tôi
Sau khi nuốt chửng phù trận, đại trận vũ trụ phát sinh một số thay đổi, nhưng sự thay đổi này vẫn đang được manh nha nên tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến Ngô Bình trong thời gian này. Nhưng bất luận thế nào, sau đêm nay, Ngô Bình như được trùng sinh, tu vi đạt tới mức chính anh cũng không biết trình độ!
Nhìn thời gian cũng đã muộn, anh nói chuyện với Lệ Hồng rồi đến chỗ gia tộc Huyền Hà.
Gia tộc Huyền Hà là một trong tám đại gia tộc ở thần vực Đấu Hư, hơn nữa còn là gia tộc mạnh nhất, hiện tại còn được Thần tộc toàn lực ủng hộ khiến sức mạnh tăng vọt, điên cuồng mở rộng lãnh thổ. Không có gì ngạc nhiên khi nhà họ Chung sẽ là thế lực lớn đầu tiên bị nó nuốt chửng.
Kể từ khi gia tộc Huyền Hà nhận được tin tức ngày hôm qua, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến bằng tất cả sức mạnh của mình. Đối phó với kẻ mạnh có thể tạo ra con đường tu tiên Nhân Đạo đương nhiên không hề dễ dàng nên không được phép chủ quan.
Nơi gia tộc Huyền Hà sinh sống được gọi là Dương Châu. Gần như một phần ba toàn bộ khu vực Dương Châu là tài sản riêng của gia tộc này, người ngoài không được phép vào. Vì vậy, ngay khi Ngô Bình vào Dương Châu, lập tức có hai tu sĩ bay đến trước mặt anh.
Hai tu sĩ này đều có tu vi Đại Đạo Tôn, một tu sĩ trung niên và một tu sĩ đã lớn tuổi. Một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện sau lưng tu sĩ trung niên và hàng trăm ngàn tiên ma ngồi trong luồng sáng đó, tất cả đều đang niệm chú. Sau lưng nhà sư già lại có bóng tối vô tận và những sinh vật đáng sợ lúc ẩn lúc hiện bên trong. Hai cảnh tượng này đều được ngưng tụ bởi Đại Đạo của họ.
Đại Đạo Tôn ít nhất phải viết ra năm loại trật tự Đại Đạo. Ngô Bình cũng vậy, nhưng điểm khác biệt giữa anh và hai người này là những gì anh viết đều là Đại Đạo chí tôn!
"Bùm!"
Sau lưng anh xuất hiện một vũ trụ khổng lồ. Trong vũ trụ này, bảy loại Đại Đạo chí tôn tỏa ra hàng tỷ hào quang. Hào quang đi đến đâu, vũ trụ của hai người kia lần lượt sụp đổ.
Ngô Bình hoàn toàn không cần phải ra tay, hai tu sĩ đau đớn khuỵu xuống, lửa từ mỗi lỗ chân lông phun ra, trật tự Đại Đạo của bọn họ đã hỗn loạn, chẳng mấy chốc sẽ Đạo diệt thân vong.
Ngô Bình vẻ mặt từ bi nói: "Hai người tu luyện không dễ dàng, giờ có muốn quay đầu làm môn hạ của tôi?"
“Tham kiến sư tôn!”, hai người này đã sớm bị khí thế của Ngô Bình uy hiếp, giống như con bọ nhỏ nhìn thấy tâm cơ của Thần Long liền lập tức tin phục, sao có thể không quy thuận?
Thấy hai người cúi đầu quy thuận, Ngô Bình khẽ gật đầu, đưa tay vuốt lên đỉnh đầu của bọn họ. Hai luồng lực đạo nhẹ nhàng rót vào, Đại Đạo của bọn họ lập tức khôi phục như cũ, thậm chí còn có tiến bộ đáng kể.
Hai người vui mừng khôn xiết, lần nữa quỳ xuống: "Đa tạ sư tôn tha mạng!"
Ngô Bình đáp: "Những thứ hai người tu luyện có quá nhiều thiếu sót. Trong tương lai, nếu tu luyện theo con đường tu tiên Nhân Đạo, thành tựu của hai người sẽ vượt xa những gì đang có hiện tại”.
Hai tu sĩ vui mừng khôn xiết: "Vâng, sư tôn!"
Ngô Bình: "Từ nay trở đi, pháp hiệu của ông sẽ là Đạo Trần, pháp hiệu của ông sẽ là Đạo Minh”.
Người trẻ tuổi hơn rất vui khi được đặt pháp hiệu là Đạo Minh, vội nói: "Cảm ơn sư tôn đã ban cho pháp hiệu!"
Tu sĩ già hơn hiệu là Đạo Trần cũng cảm tạ anh: "Sư tôn, gia tộc Huyền Hà phía trước đã sắp xếp đủ loại thủ đoạn, chúng đệ tử chẳng qua chỉ là con tốt để thăm dò thực lực của sư tôn mà thôi".
Ngô Bình cười nói: "Không sao, cho dù bọn họ có bày ra hàng tỷ chiêu trò, ở trước mặt tôi cũng chỉ như trò trẻ con. Hai người dẫn đường đi”.
"Vâng!"
Đạo Trần và Đạo Minh dẫn Ngô Bình đến một cung điện lơ lửng trên không trung. Ở cửa chính điện, một người đàn ông áo đen đang ngồi khoanh chân, thân thể ẩn hiện trong bóng tối vô tận, hai mắt đỏ ngàu khát máu.
Đạo Minh nói: "Sư tôn, người này chính là Đại Ma Thần Thập Âm Nguyên!"
Ngô Bình: "Ồ, gia tộc Huyền Hà lại mời tới một đại ma thần sao? Thú vị đấy!"
Đạo Trần: "Sư tôn, để đệ tử đi đối phó hắn!"
Ngô Bình cười nói: "Vậy cũng được, tôi sẽ cho ông tiên lực, giúp ông diệt yêu”.
Nói xong, anh rót sức mạnh của Đại Đạo chí tôn thứ bốn mươi chín - Hoả Thần Đại Đạo vào cơ thể Đạo Trần. Khi sức mạnh này vừa tiến vào, Đạo Trần cảm giác được ở nơi sâu thẳm trong vũ trụ, một sức mạnh cường đại không gì sánh được đang không ngừng trợ giúp cho ông ta.
Ngay lập tức, ông ta tự tin hơn gấp trăm lần, dõng dạc sải bước về ma thần.
Thập Âm Uyên này là cao thủ trong số các ma thần, cũng là cao thủ cấp vũ trụ. Nhìn thấy Đạo Trần đến gần, ma thần lạnh lùng nói: "Đừng đến đây để tìm chỗ chết”.
Đạo Trần bình thản nói: "Thập Âm Uyên, ta khuyên ngươi lập tức đầu hàng sư tôn ta, nếu không hối hận cũng đã muộn”.
Thập Âm Uyên cười to: "Một tu sĩ không biết trời cao đất dày, dám nói chuyện với đại ma thần như vậy? Đi chết đi!"
Ma thần đưa tay chỉ về phía trước, trong hư không xuất hiện một bóng đen, bóng đen đột nhiên lao về phía Đạo Trần. Đạo Trần không chút sợ hãi xoè bàn tay ra, một ngọn lửa từ hư không xuất hiện thiêu đốt bóng đen. Bóng đen hét lên một tiếng, lập tức bị tiêu diệt, nhưng ngọn lửa vẫn tiếp tục lan về phía trước, lan tới trước mặt Thập Âm Uyên.
Thập Âm Uyên sửng sốt rống lên: "Đại Đạo tối cao!"
"Bùm!"
Đại ma thần bị ngọn lửa bao trùm, bóng tối vô tận sau lưng cũng đột nhiên bùng cháy. Bên trong, một sinh vật đáng sợ đang gào thét và liều mạng giãy giụa, nhưng rất nhanh đã bị thiêu chết. Ngay khi sinh vật này chết đi, Thập Âm Uyên cũng thét lên, toàn thân bị lửa thiêu đốt, cuối cùng hóa thành tro bay.
Sau khi Thập Âm Uyên chết, Đạo Trần khẽ thở dài nói: "Tại sao phải khổ như vậy? Trước mặt sư tôn của ta, ngươi chẳng khác gì một con kiến”.
Sau khi Thập Âm Uyên chết, cung điện phía sau cũng dần trở thành hư vô rồi cuối cùng biến mất. Cung điện vốn là do sức mạnh của đại ma thần hoá thành nên khi Thập Âm Uyên chết, cung điện đương nhiên sẽ trở về hư vô.
Đạo Trần: "Sư tôn, ở phía sau bọn họ còn bố trí một món sát khí của Thần Đình tên là Sấm Sét Nộ. Sấm Sét Nộ này tạo ra một kết giới, muốn đi tới chỗ gia tộc Huyền Hà thì nhất định phải phá hủy thần khí này”.
Ngô Bình đáp: "Được, Đạo Minh, ông đi phá thần khí đi. Đừng sợ, tôi cũng sẽ cho ông tiên lực".
Nói xong anh vươn tay, đem sức mạnh của Võ Đạo chí tôn rót vào trong cơ thể Đạo Minh.
Có được sức mạnh này, Đạo Minh vui mừng khôn xiết, nói: "Tuân lệnh!"
Đạo Minh bay về phía trước một đoạn và nhìn thấy một bức màn ánh sáng do Sấm Sét Nộ tạo ra. Ông ta nhìn xuyên qua màn sáng, rồi đột nhiên xuất một quyền. “Ầm” một tiếng, màn sáng đột nhiên co rút lại, sau đó bật lại, trong nháy mắt bao phủ lấy Đạo Minh.
Bức màn ánh sáng thu nhỏ lại và Đạo Minh bị mắc kẹt trong đó, tiếng sấm sét không ngừng vang lên.
Đạo Trần không khỏi có chút lo lắng, nói: "Sư tôn, Đạo Minh sẽ không sao chứ?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Món thần khí này cũng tầm thường thôi, ông cứ quan sát đi”.
Quả nhiên, trong vòng nửa khắc đồng hồ, sấm sét đột nhiên biến mất. Đạo Minh trở lại với một chiếc chùy vuông chứa đầy tia chớp và đưa nó bằng cả hai tay cho Ngô Bình: "Sư tôn, đây là thần khí Sấm Sét Nộ”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, nói: "Vật này đã được ông luyện hoá, ông hãy giữ lại dùng”.
Đạo Minh: "Tạ ơn sư tôn!"
Đạo Trần: "Sư tôn, phía sau là sát trận do Long đao tạo thành".
Ngô Bình: "Tôi nghe nói Long đao rất mạnh và được làm bằng vật liệu từ vũ trụ chính, tôi rất mong đợi được thấy nó. Hai người cùng tôi đi xem xem”.
Ba thầy trò tiếp tục bay về phía trước, không lâu sau, họ nhìn thấy trước mặt có ba nghìn thân ảnh khổng lồ dài một ngàn mét, chính là ba nghìn thanh thần đao. Ba nghìn thanh thần đao này là những vũ khí mạnh mẽ do Thần tộc chế tạo, sức mạnh kinh người.
Nhìn thấy ba nghìn thanh thần đao, mắt Ngô Bình sáng lên. Theo nhận định của anh, vật liệu dùng để chế tạo những thanh thần đao này là vật liệu hiếm ngay cả trong vũ trụ chính.
Đạo Trần: "Sư tôn, đây là thần đao phái sinh từ Long đao, những thần đao này chỉ có ý thức đơn giản, nhưng sức chiến đấu lại kinh khủng. Cho dù là cao thủ vũ trụ cũng không địch lại được chúng”.