Ngô Bình đi đến không gian bí ẩn ở bầu trời phía trên nước Long, phát hiện có rất nhiều lối đi trong thời không này, cũng không biết thông với những duy độ nào. Lúc này, một toà cung điện sừng sững xuất hiện trong màn sương ánh sáng. Trước điện có hai trăm thị vệ đứng hai bên trái - phải. Những thị viện này đều là Chân Tiên lớn mạnh, có khí tức rất khủng khiếp.
Anh bước thẳng vào đại điện, nhìn thấy một ông lão râu bạc, phong độ nho nhã, mặc áo dài màu xanh nhạt, đang mỉm cười nhìn anh.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy người này có phong độ phi phàm nhất, chắc chắn là Thiên soái. Anh chắp tay chào: “Mạt tướng Ngô Tiểu Bình, kính chào Thiên soái!”
Thiên soái khẽ mỉm cười: “Ngô tướng quân đã giành được thành Đại Dã, lập công lớn. Cậu muốn được thưởng gì?”
Ngô Bình chớp mắt: “Thiên soái, có thể chọn phần thưởng gì cũng được sao?”
Nghe anh hỏi vậy, những người xung quanh đều trưng ra vẻ mặt quái lạ. Thiên soái bật cười ha ha: “Cũng không thể nói là chọn gì cũng được, nhưng chỉ cần yêu cầu hợp lý, bản soái đều có thể hứa với cậu”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Mạt tướng không quan tâm đến phần thưởng này kia, chỉ cần có thể giết nhiều Thần tộc là được”.
Thiên soái cười hỏi: “Ồ, cậu không cần phần thưởng sao?”
Ngô Bình đáp: “Nếu Thiên soái muốn thưởng, mạt tướng cũng sẽ không chối từ”.
Thiên soái cười ha ha: “Tiểu tướng nhà cậu thú vị đấy. Tôi sẽ không thưởng cho cậu bây giờ. Sắp tới chúng tôi sẽ quyết chiến với quân chủ lực của Thần tộc. Cậu có sẵn sàng xuất chinh cùng bản soái không?”
Vẻ mặt Ngô Bình rất nghiêm túc: “Sẽ quyết đấu chủ lực sao? Không biết hai bên có bao nhiêu người nhỉ?”
Thiên soái đáp: “Phía Thần tộc có ít nhất mười lăm triệu tinh binh, Thần Đế trấn thủ, còn có các loại vũ khí mạnh. Trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của nước Long, sự sống còn của đại lục Côn Luân, thậm chí là vận khí của Tiên Giới suốt một thời gian dài trong tương lai”.
Ngô Bình nói: “Trận chiến quan trọng như vậy, Tiên Đình chắc chắn sẽ dốc toàn lực. Thiên soái, một tiểu tướng như tôi e rằng không có tư cách tham gia trận đại chiến này”.
Thiên soái lãnh đạm nói: “Thực lực và bản lĩnh của cậu đều xếp hàng đầu. Thành Đại Dã có rất nhiều mãnh tướng đã bại trận, nhưng cậu lại thắng rất dễ dàng, điều này chứng minh cậu rất có năng lực. Ngô tướng quân, bản soái hy vọng cậu tham gia trận chiến chủ lực lần này. Nếu thắng trận, bản soái nhất định sẽ cho cậu phần thưởng khiến cậu hài lòng”.
Ngô Bình mỉm cười: “Cảm ơn Thiên soái đã xem trọng tôi. Mạt tướng chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!”
Thiên soái nói: “Tốt. Bản soái lệnh cho cậu nắm quyền tả quân, phụ trách tấn công quân địch từ cánh trái. Có khoảng ba triệu tướng sĩ dưới trướng cậu. Họ đều sẽ phục tùng mệnh lệnh của cậu, dù cậu bảo họ xuống biển lửa lên núi đao, họ cũng không do dự. Vậy nên, tính mạng của ba triệu thanh niên này gắn liền với cậu. Cậu nhất định phải đối xử tử tế với họ!”
Ngô Bình đáp: “Vâng, mạt tướng đã rõ!”
Sau đó Ngô Bình được đưa đến một thời không. Trong thời không này có một đồng cỏ rộng lớn. Lúc này, ba triệu tiên binh tiên tướng đang đóng quân ở đồng cỏ, họ đều là binh lính của Ngô Bình.
“Kính chào đại tướng quân!”, các tướng đã nhận lệnh từ sớm, vừa thấy thống soái mới xuất hiện liền đồng loạt cúi chào.
Ngô Bình gật đầu: “Các vị, đại chiến đã cận kề, chúng ta hãy làm quen với nhau trước”.
Anh gặp tất cả quan tướng, nói chuyện một lúc, đoạn cao giọng bảo: “Hành quân chiến đấu, tốt nhất là có thể chấp hành pháp lệnh nghiêm minh, chỉ huy được như ý. Nhưng chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau, cần phải luyện tập trong thời gian dài để đạt được sự ăn ý. Tiếp theo, tôi sẽ sử dụng năng lực, đưa mọi người vào thế giới tinh thần của bản tướng quân. Ở đó, mọi người sẽ phải tiến hành huấn luyện trong ba năm, thậm chí là mười năm”.
Sau khi các tướng nghe xong đều rất kinh ngạc. Có thể làm như vậy ư? Mà đại tướng quân có thể cùng lúc đưa ba triệu người vào thế giới tinh thần của mình sao?
Ngô Bình khoanh chân trong hư không, suy nghĩ vừa loé lên, ở phía sau liền xuất hiện một quầng sáng. Tinh thần của mọi người đồng loạt tiến vào quầng sáng ấy. Giây tiếp theo, họ cảm thấy trước mắt sáng lên, sau đó tiến vào một sân trường rộng lớn.
Trên sân trường, ba triệu tướng sĩ nhìn lên bầu trời cao. Ngô Bình cao đến vạn trượng, bắt đầu tiến hành huấn luyện trong ba năm cho họ. Kỹ năng chiến đấu, đội hình chiến đấu, phối hợp hành quân, vân vân. Thậm chí, Ngô Bình có thể tạo ra một đại quân Thần tộc với quy mô lớn ở phe đối diện để dùng vào việc luyện binh.
Lúc này có thể nhận ra sự lớn mạnh của Ngô Bình. Là Đại Thánh, anh có thể biến đổi đủ loại khung cảnh trong thế giới của mình, chi tiết đến mức mỗi một tướng sĩ đều cảm nhận được rất rõ. Với hình thức huấn luyện mang tính mô phỏng cao, gần với trải nghiệm thực chiến này, các tướng sĩ tiến bộ cực kỳ nhanh.
Một năm, hai năm, ba năm.
Thời hạn ba năm kết thúc, một thành phố lớn xuất hiện ở phía đối diện, được bảo vệ bởi một đại quân tám triệu Thần tộc. Ngô Bình dẫn đầu ba triệu binh lính, phát động tấn công. Các tướng sĩ đan xen trái phải, phối hợp ăn ý, đội hình chiến đấu rất đẹp, nhanh chóng chia cắt và bao vây quân địch, đánh bại từng tên một. Thánh thuật của Ngô Bình khiến họ như thể hổ mọc thêm cánh. Sau đó các tướng sĩ sử dụng pháo tiên, chiến hạm tiên cũng tiến hành những thao tác ở cấp độ hoàn hảo.
Cuối cùng, sau trận chiến khốc liệt ấy, trong đại quân tám triệu Thần tộc có hơn năm triệu người thương vong, những người còn lại đều đầu hàng hoặc chạy trốn, đại quân của Ngô Bình đã thành công chiếm được thành phố. Nhưng với tư cách là phe tấn công, phía Ngô Bình cũng tổn thất rất lớn, hơn một triệu tướng sĩ thương vong, tất cả mọi người gần như đều đạt đến cực hạn, sức lực kiệt quệ.
Nhìn thấy thành tích này, Ngô Bình khá hài lòng. Anh bảo: “Ba năm huấn luyện kết thúc. Mọi người có thể ra trận rồi”.
Giây tiếp theo, tinh thần của mọi người trở về bản thể. Tuy đã trải qua ba năm trong thế giới tinh thần, nhưng trong thực tế, họ chỉ mới trải qua nửa khắc mà thôi.
Tuy họ chỉ tiếp nhận huấn luyện trong tinh thần, nhưng nó gần như chẳng khác gì huấn luyện thực tế, khí tức và ánh mắt của tất cả tướng sĩ đã khác hẳn lúc trước, tràn ngập sát khí và tính xâm lược. Quan trọng nhất là, sau ba năm trải nghiệm trong thế giới tinh thần, các tướng sĩ đã trở nên vô cùng thân thuộc với Ngô Bình và hoàn toàn công nhận vị đại tướng quân này.
Nửa giờ sau, Ngô Bình nhận được mệnh lệnh, tất cả đại quân thẳng tiến ra chiến trường. Thế là một ánh sáng loé lên, tất cả liền đến một nơi khác. Vừa tiếp đất, Ngô Bình liền kinh ngạc. Nơi này không phải là đại lục Côn Luân, đây là đại lục Hồng Hoang mà anh thông thuộc!
Lúc này, nghìn dặm phía trước có một bức tường che vừa cao vừa to, trên tường dày đặc pháo thần, mái tường rất rộng, phía trên tập hợp hàng chục triệu đại quân Thần tộc.
Thiên soái xuất hiện trước mặt Ngô Bình, hỏi anh: “Có phải cậu thấy ngạc nhiên không?”
Ngô Bình đáp: “Vâng, Thiên soái. Mạt tướng vốn nghĩ chiến trường nằm ở đại lục Côn Luân”.
Thiên soái nói: “Nơi này là trận nhãn của Khuyên giới. Hạ được nơi này, Khuyên giới sẽ biến mất”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên soái, Khuyên giới biến mất, chẳng phải tu sĩ trong Khuyên giới cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn sao?”
Thiên soái trả lời: “Đây là điều không thể tránh khỏi. Sau khi Khuyên giới biến mất, đại lục Côn Luân, đại lục Hồng Hoang và một vài thời không khác sẽ hợp lại với nhau lần nữa, hình thành một thế giới hoàn chỉnh”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Trước đây những đại lục này từng nối liền thành một thể ư?”
Thiên soái đáp: “Đúng thế. Đại lục Hồng Hoang hoàn chỉnh đã bị chia cắt thành mười mấy phần, nằm ở những thời không khác nhau, nhưng chúng đều ở Khuyên giới cả. Có một số thời không ngăn cách lẫn nhau. Mục tiêu của Đại Tiên Tôn chính là ghép nối tất cả những phần ấy để xây dựng lại một đại lục Hồng Hoang hoàn chỉnh”.
Ngô Bình nói: “Mạt tướng vốn nghĩ rằng thứ mà Đại Thiên Tôn muốn tranh giành chỉ là cấm địa của đại lục Côn Luân”.
Thiên soái bảo: “Cấm địa của đại lục Côn Luân chỉ là một phần. Chỉ khi ghép lại hoàn chỉnh đại lục Hồng Hoang thì cấm địa hoàn chỉnh mới xuất hiện! Đó mới là thời cơ mở ra cấm địa”.
Chương 1787: Chiến thắng thảm khốc
“Chẳng trách Thần tộc lại xem trọng như vậy, đại quân hàng chục triệu của Thần tộc đóng quân ở đây!”
Thiên soái nói: “Hiện nay Thần tộc đang đối diện với sự vây đánh từ rất nhiều thế lực, là cơ hội nghìn năm hiếm có. Nếu lần này không thành công, sau này sẽ rất khó gặp được cơ hội như vậy nữa”.
Lúc này Ngô Bình phát hiện trên bức tường thành đã xuất hiện thêm cả nghìn luồng khí tức quen thuộc. Anh cảm ứng chúng, đoạn nói: “Phía Thần tộc cử ra Thần Tiên, có cao thủ cấp Tiên Vương và cấp Tiên Hoàng!”
Thiên soái nói: “Cao thủ thì chúng ta cũng có, không cần lo về điểm này”.
Quả nhiên, không lâu sau đó, Ngô Bình cũng cảm nhận được cả nghìn luồng khí tức cực mạnh ở phía sau lưng. Chủ nhân của những khí tức này đều là tu sĩ tiên đạo hùng mạnh.
Ngô Bình cười nói: “Trước đây tôi cảm thấy Nhân tộc rất yếu ớt. Giờ thì xem ra là tôi không hiểu Nhân tộc rồi”.
Thiên soái cười bảo: “Năm xưa Nhân tộc từng hai lần tấn công thần vực, đánh đến mức Thần tộc không có sức chống đỡ. Nay tiên đạo hưng thịnh, năng lực tổng thể của chúng ta thật ra mạnh hơn thời của thái cổ chân nhân và thời của các Thánh. Chẳng qua, muốn tập hợp sức mạnh của Nhân tộc là chuyện rất khó”.
Lúc này, Thiên soái thấy binh mã đã đông đủ, liền phất tay, cao giọng nói: “Tiền quân, xông lên!”
Ngay lập tức, năm triệu tiền quân tinh nhuệ nhất với sự phối hợp của một trăm chiến hạm tiên hùng mạnh, một trăm nghìn khẩu pháo tiên và đại quân hàng triệu con rối Thiên Tiên, đã xông thẳng vào tường thành. Hàng vạn khẩu pháo bắn ra, giữa tiếng pháo rền, không ngừng có tướng sĩ bị bắn tan tác, không ngừng có pháo tiên bị huỷ diệt, chiến đấu rất khốc liệt
“Ngô Tiểu Bình, bản soái lệnh cho cậu dẫn dắt tả quân, tấn công vào bên trái! Chia sẻ áp lực với tiền quân!”
Trong ba năm qua, họ đã luyện tập vô số lần. Vừa nghe lệnh của Ngô Bình, ba triệu tướng sĩ liền tuần tự phát động tấn công về phía bên trái tường thành. Đồng thời, hữu quân cũng xuất phát. Ba đạo quân cùng lúc tấn công, tổng binh lực hơn chục triệu!
Ngô Bình biến hình, cùng mười con rối Ma Thần lao ra phía trước. Bom đạn sẽ bắn vào người họ đầu tiên, thần thuật cũng rơi xuống người họ trước tiên. Ngay cả con rối Ma Thần khi đến gần tường thành cũng đã bị đánh tả tơi, mất tay mất chân, gần như đổ gục.
“Ầm ầm!”
Hai con rối Ma Thần ngã xuống đất, tám con rối còn lại cùng Ngô Bình tiếp cận tường thành. Trên tường thành có cấm chế rất khủng khiếp, con rối Ma Thần vừa chạm vào đã bị vỡ thành từng mảnh ngay lập tức.
Ngô Bình giận dữ rống lên, đấm mạnh vào tường thành. Lực hỗn loạn đánh vào khiến tường thành lập tức bị thủng một lỗ lớn.
Đôi mắt sáng rực lên, Thiên soái không ngờ Ngô Bình còn có năng lực đánh xuyên qua tường thành, bèn dõng dạc nói: “Trung quân, hậu quân, dốc toàn lực hỗ trợ tả quân công thành!”
“Ầm!”
Trong không trung, cao thủ Thần Tiên hai bên bắt đầu chiến đấu. Thi thể của những kẻ mạnh ấy không ngừng rơi xuống. Lửa mịt mù, kiếm khí ngập trời, thần thông loé sáng, pháp thuật xuất hiện, tựa như là một thế giới khác vậy.
Ngô Bình đã đánh vỡ một phần tường thành bằng mười cú đấm liên tiếp, cấm chế đã xuất hiện lỗ hổng. Có điều cấm chế này cực kỳ lợi hại, bắt đầu tự động sửa chữa. Thế là Ngô Bình chen vào chỗ hở ấy rồi gầm lên: “Xông vào hết cho tôi!”
Ba quân đồng loạt xông vào, lao vào tường thành qua lỗ hở, đánh trực diện với đại quân Thần tộc.
Dưới sự tấn công của Ngô Bình, chỗ hở ngày một lớn dần, lượt tướng sĩ chen vào ngày một nhiều lên. Chẳng bao lâu sau, khu vực một phần năm tường thành đã bị đại quân Tiên Đình chiếm cứ. Hai bên bắt đầu đánh giáp lá cà. Máu tươi văng tung toé, không ngừng có người gục xuống. Đôi bên đánh đến long cả mắt, vung đao huơ kiếm, đại pháo oanh tạc, tàn khốc vô cùng!
Lỗ hổng càng ngày càng lớn, cuối cùng, toàn bộ đại quân Tiên Đình đều xông vào tường thành. Trận chiến vô cùng ác liệt, đôi bên đánh suốt ba ngày ba đêm, đầu người chất đống như núi, song Tiên Đình và Thần tộc vẫn không ngừng đưa quân tham chiến.
Là người có năng lực kinh thiên động địa, nhưng Ngô Bình cũng mệt đến mức gân cốt rã rời, chỉ muốn nằm xuống đất nghỉ ngơi, nhưng trước mặt anh vẫn còn vô số quân địch.
Lúc này có thể nhìn ra năng lực của tả quân do Ngô Bình huấn luyện. Kỹ năng chiến đấu của họ mạnh hơn, đội hình chiến đấu hoàn mỹ hơn, năm người một nhóm nhỏ, bốn nhóm nhỏ phối hợp với nhau, tỉ lệ thương vong thấp hơn hẳn đội khác.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, một luồng kiếm quang sáng rực từ thiên ngoại bay đến, đánh vỡ cấm chế tường thành chỉ trong một lần. Tất nhiên, điều này phải nhờ đến công lao của Ngô Bình. Nếu không nhờ anh đánh ra chỗ hở, kiếm quang này không thể nào đánh vỡ vụn cấm chế.
Một khi cấm chế được giải trừ, trận chiến ngày càng khốc liệt. Phía Tiên Đình cuối cùng cũng đánh được vào sau tường thành, phía sau có Thiên Đạo hoàn chỉnh, nơi ấy là một phần khác của đại lục Hồng Hồng, nhưng có một lượng lớn Thần tộc đóng quân ở đó.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện có thêm kẻ mạnh xuất hiện. Sự chiến đấu của họ sẽ quyết định kết quả cuối cùng của trận chiến.
Nửa ngày nữa trôi qua, bầu trời đột nhiên yên ắng hẳn, phía dưới không còn Thần tộc xuất hiện, trận chiến đã kết thúc.
Ngô Bình ngồi dưới đất, nuốt “ực” vào một viên đan dược, nhai vài lần, đoạn cao giọng nói: “Kiểm kê số người, cứu chữa thương binh!”
Cuối cùng, trong trận chiến này, chỉ có năm trăm nghìn người trong số ba triệu quân của Ngô Bình sống sót, mà phần lớn những người này đều bị thương. Những đại quân khác còn tồi tệ hơn, tiền quân bị diệt sạch, hữu quân bị diệt sạch, trung quân bị diệt sạch, hậu quân chỉ còn mười nghìn người. Mà những người còn sống đều là đại quân Tiên Đình tham chiến ở giai đoạn sau.
Thiên soái cũng bị thương, số tướng sĩ dưới trướng còn sống cũng không nhiều, hiện giờ Ngô Bình có thể xem là người có chức quan cao nhất.
Đứng trên tường thành, Thiên soái nhìn thi thể ở khắp tường thành, nét mặt như pho tượng, khẽ khàng cất lời: “Không ngờ người cuối cùng sống sót chỉ có cậu và tôi”.
Ngô Bình đáp: “Do tôi may mắn”.
Thiên soái đột nhiên ho khù khụ rồi phun ra máu.
Ngô Bình cả kinh: “Thiên soái bị thương ư?”
Thiên soái xua tay: “Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục thôi. Ngô tướng quân, cậu hãy dẫn các chiến binh đến đối diện tường thành nghỉ ngơi. Không bao lâu nữa, Đại Thiên Tôn sẽ xét công ban thưởng”.
Ngô Bình ôm quyền: “Vâng”.
Anh dẫn năm trăm người thương binh đi xuống tường thành, dựng trại ở một vùng đất bằng phẳng. Người bị thương quá nhiều, Ngô Bình vội vàng luyện chế đan dược, giúp họ chữa vết thương.
Ba triệu đại quân, chết hơn hai triệu, vẻ mặt ai cũng cứng đờ. Đội của Ngô Bình có nhiều người nhất nên những người còn lại đều lần lượt đến nương nhờ.
Dần dần, binh lính của Ngô Bình đã hồi phục đến khoảng một triệu.
Nghỉ ngơi ba ngày liên tục, trong ba ngày này, anh nhìn thấy càng lúc càng nhiều đại quân Tiên Đình đến đây và tiến hành đóng quân trong tường thành.
Hôm nay, Thiên soái đích thân đến trao thưởng. Trận chiến này, tả quân của Ngô Bình là nhóm đầu tiên phá thành, giết chết vô số quân địch, góp công lớn nhất.
Mỗi người đều nhận được phần thưởng rất lớn, nhưng họ không vui nổi. Phần lớn đồng đội đã hy sinh, họ không thể cùng chia sẻ niềm vui nữa.
Đêm ấy, Ngô Bình gọi Ngô Bình đến doanh trại.
“Trận chiến chỉ mới bắt đầu thôi”, Thiên soái bảo: “Thần tộc nhất định sẽ cử thêm nhiều đại quân đến đây tranh giành nơi này. Vùng đất này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm”.
Ngô Bình cau mày: “Ý Thiên soái là Thần tộc sẽ đánh trả?”
Thiên soái cười hỏi: “Ngô tướng quân có biết trước đây nơi này là đâu không?”
Ngô Bình nhìn lướt qua: “Tường thành to đến vậy, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy nó không đơn giản”.
Thiên soái đáp: “Nơi này từng là Nam Thiên Môn của Thiên Đình”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Thiên Đình! Nam Thiên Môn!”
Chương 1788: Trật tự hỗn loạn
Thiên soái gật đầu: “Nhân tộc từng có một kẻ mạnh đột phá cảnh giới Thánh Hoàng, trở thành Thiên Thánh. Thiên Thánh lập ra Thiên Đình, thời đỉnh cao còn từng đánh Thần tộc đến mức khiến Thần tộc buộc phải hợp sức với tộc khác. Khuyên giới mà chúng ta đang ở, thật ra là nơi Thiên Đình toạ lạc ngày xưa”.
Ngô Bình hiểu ra ngay, bèn hỏi: “Đại Thiên Tôn muốn xây dựng lại Thiên Đình ư?”
Thiên soái đáp: “Đúng vậy. Xây dựng lại Thiên Đình, tập hợp sức mạnh của Nhân tộc, đối chọi với Thần tộc, giành lại huy hoàng cho Nhân tộc! Đây là mong muốn của Đại Thiên Tôn, cũng là nguyện vọng của những người đi theo như chúng tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy nên bước đầu tiên là ghép lại thành một đại lục Hồng Hoang hoàn chỉnh. Thần tộc hiển nhiên biết được mục đích của Đại Thiên Tôn nên mới dốc sức ra tay”.
Thiên soái nói: “Đến lúc ấy, Hồng Hoang sẽ thành lập một quốc gia thống nhất, tập hợp sức mạnh của mọi người lại với nhau. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đối đầu với Thần tộc, trở thành tộc hùng mạnh!”
Ngô Bình hỏi: “Nếu thật sự là vậy thì đó cũng là chuyện tốt. Nhưng tôi nghe nói đại tai hoạ sắp đến rồi, không biết Đại Thiên Tôn đã có cách ứng phó chưa?”
Thiên soái đáp: “Đại tai hoạ là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta làm như vậy sẽ có thể giảm thiểu đáng kể thương vong của những người dân vô tội trong đại tai hoạ”.
Ngô Bình nói: “Như Thiên soái đã nói, Thần tộc nhất định sẽ đánh trả, hiện giờ vẫn phải nghĩ cách trấn giữ Nam Thiên Môn”.
Thiên soái bảo: “Năm xưa có hai Đại Thánh trấn thủ Nam Thiên Môn, muốn xây dựng lại Nam Thiên Môn thì buộc phải tìm được một vị Đại Thánh. Nếu trận pháp của Nam Thiên Môn mở ra lần nữa, thì dù Thần tộc có mạnh lên gấp mười lần cũng rất khó công phá”.
Ngô Bình giật mình hỏi: “Không biết đã tìm ra Đại Thánh hay chưa?”
Thiên soái lắc đầu: “Vốn dĩ tìm được một người, nhưng người đó còn cách Đại Thánh một bước nữa, mãi vẫn không thể đột phá. Trước khi người đó đột phá, chúng ta chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ Nam Thiên Môn”.
Ngô Bình cho biết: “Tôi nghe nói đại lục Côn Luân từng có một Đại Thánh xuất hiện, tại sao chúng ta không mời vị ấy đến?”
Thiên soái đáp: “Người đó như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phía chúng ta đã dốc sức tìm kiếm nhưng không thu được tin tức nào cả”.
“Thiên soái, lần tấn công kế tiếp của Thần tộc sẽ diễn ra vào khoảng thời điểm nào?”
Thiên soái suy nghĩ giây lát: “Với hiệu suất huy động của Thần tộc, trong vòng mười ngày, chắc chắn họ sẽ phản công”.
Ngô Bình do dự một chút rồi nói: “Thiên soái, tôi có quen một người bạn là Đại Thánh. Tôi có thể nhờ bạn tôi đến giúp”.
Đôi mắt Thiên soái sáng lên: “Ồ, là ai thế?”
Ngô Bình đáp: “Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, Lý Huyền Bình”.
Thiên soái hơi cau mày: “Đế quốc Thiên Võ từng tiến đánh nước Long. Liệu người này có chịu giúp không?”
Ngô Bình cho biết: “Nếu tôi thuyết phục bạn tôi bằng lý lẽ rằng đại cục là quan trọng nhất, chắc chắn anh ấy sẽ ra tay giúp đỡ”.
Lặng im vài giây, Thiên soái đáp: “Cậu có thể nói với bạn cậu rằng, nếu bạn cậu chịu ra tay giúp sức, sau này Thiên Đình sẽ thừa nhận sự tồn tại của đế quốc Thiên Võ, hạ chỉ chính thức sắc phong người đó là Hoàng đế!”
Ngô Bình nói: “Thiên soái, chuyện này không thể chậm trễ, tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ”.
Thiên soái bảo: “Đi sớm về sớm, bản soái chờ tin tốt từ cậu”.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Thiên soái nhìn về phía đối diện tường thành, lẩm bẩm: “Hy vọng sẽ đến kịp!”
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã về đến hoàng cung. Thời gian gấp rút, anh dốc toàn lực tu luyện lực hỗn loạn. Trước đó anh đang tu luyện phần thứ hai - trật tự hỗn loạn, tìm ra trật tự trong hỗn loạn.
Nhưng bước này rất khó, anh vẫn chưa đột phá được. Thời gian vừa qua, ngày nào anh cũng luyện binh đánh trận, rất có cảm xúc, lờ mờ cảm giác được bước đột phá sắp xảy ra.
Anh suy ngẫm ba ngày, phỏng theo sự biến hoá âm dương, luồng lực phá hoại vô tận trong cơ thể lại sinh ra lực trật tự, đột phá dễ dàng!
Sau đó anh thử tiến thẳng đến cảnh giới Đoạt Thiên. Vì đã nắm vững trật tự hỗn loạn, anh có thể làm xáo trộn Thiên Đạo, sau đó tái thiết trật tự. Nói thẳng ra, anh đã có khả năng tái thiết trật tự Thiên Đạo rồi!
Anh đến thiên ngoại, đứng giữa vũ trụ, một lần nữa xông thẳng lên cảnh giới Đoạt Thiên. Ngô Bình thu Thanh Minh vào trong thần hải, khí tức trên người toả ra. Trật tự Thiên Đạo lập tức khoá chặt lấy Ngô Bình, kiếp lực khủng khiếp cuồn cuộn ập tới, muốn xoá bỏ anh
Nhưng trật tự vừa chạm vào Ngô Bình đã bị lực hỗn loạn đánh tan và trở về hỗn loạn. Sau đó, trong hỗn loạn lại sinh ra trật tự mới. Trật tự mới cực kỳ giống trật tự Thiên Đạo ban đầu, chỉ có sự khác biệt rất nhỏ. Chính sự khác biệt nhỏ này khiến trật tự Thiên Đạo mới vô cùng gần gũi với Ngô Bình.
“Ầm!”
Khí tức của Ngô Bình thay đổi rất lớn, quanh người anh lập tức tràn ngập uy nghiêm Đại Đạo. Điều này cho thấy anh đã thành công Đoạt Thiên, dễ dàng kiểm soát trật tự Thiên Đạo.
Nhưng chẳng được bao lâu, loại khí tức này lại biến mất, Ngô Bình trở về như bình thường. Đoạt Thiên là một loại trạng thái, không thể kéo dài liên tục. Phần lớn thời gian, Đoạt Thiên là chuyện chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.
Lúc này Ngô Bình không còn là mục tiêu đuổi giết của Thiên Đạo. Anh mỉm cười, biết rằng cuối cùng mình cũng thành công rồi.
“Bây giờ mình mới là Đoạt Thiên Tiên Tôn thật sự!”
Đoạt Thiên viên mãn, Ngô Bình lập tức bắt tay vào việc tu luyện Vũ Khí Phán Quyết - công pháp sau Hoàng Cực Võ Thể, trong điện đường Cực Võ. Công pháp này chính là ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể anh thành vũ khí, giúp nó có được lực trật tự, có thể dùng nó để trừng trị mọi thứ, giết chết tất cả!
Bước này vốn rất khó, nhưng đối với người đã Đoạt Thiên và đạt đến giai đoạn trật tự hỗn loạn như Ngô Bình thì không khó chút nào, chỉ trong chốc lát đã luyện thành.
Trong tay phải của Ngô Bình xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ dài mười mét, rộng một mét, chính là Vũ Khí Phán Quyết của anh!
Kiếm quang bổ không gian ra, hồi lâu vẫn không thể khép lại, bởi lực trật tự đã tràn ngập bên trong.
“Cũng đến lúc rồi”, anh nói với Thanh Minh: “Ngươi tiếp tục hoá thân thành Ngô Tiểu Bình. bây giờ chúng ta sẽ cùng đi gặp Thiên soái”.
Trở lại Nam Thiên Môn, Ngô Bình thấy Thiên soái đứng trên tường thành, phía sau đã tập trung ba mươi triệu đại quân và vô số cao thủ. Thiên soái đang nhìn về phía trước.
Anh nhìn theo ánh mắt ấy. Cách đó rất xa, rất nhiều luồng thần quang từ trên trời rơi xuống. Thần binh thần tướng và kẻ mạnh không ngừng bước ra từ thần quang, xem ra Thần tộc đang tập hợp binh lực.
Thấy Thanh Minh quay lại, đôi mắt Thiên soái sáng rực lên. Đoạn, Thiên soái quan sát Ngô Bình, chắp tay chào: “Chào Hoàng đế Thiên Võ!”
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Ông chính là Thiên soái, nghe danh đã lâu”.
Thiên soái nói: “Không ngờ Bệ hạ đã tiến vào cảnh giới Đại Thánh, thật đáng mừng”.
Ngô Bình bảo: “Không cần nói những câu khách sáo, tôi đã nắm rõ mọi chuyện rồi. Hãy nói cho tôi biết, làm cách nào để thức tỉnh trận pháp của Nam Thiên Môn”.
Trịnh trọng lấy ra một chiếc ấn lớn màu vàng, Thiên soái nói: “Đây là ấn chương của của Nam Thiên Môn. Cầm ấn này sẽ có quyền mở và đóng Nam Thiên Môn. Mời Hoàng đế Thiên Võ nhận ấn!”
Ngô Bình cầm ấn bằng cả hai tay, rót Thánh lực vào, trong ấn có một luồng sức mạnh liên lạc với anh. Thân phận Đại Thánh của Ngô Bình được ấn công nhận, tế luyện hoàn thành chỉ trong tích tắc.
Sau đó, trong đầu Ngô Bình xuất hiện khung cảnh của cả Nam Thiên Môn. Anh bay ra sau tường thành. Nơi này có một đài ngọc nhô ra, không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi.
Anh đứng trên đài ngọc, sức mạnh của ấn rót vào mặt đất. Đài ngọc chầm chậm nâng lên, phát ra hàng vạn luồng kim quang, nối liền với tường thành. Sau đó tường thành từ từ nâng lên cao, vị trí chính giữa lên cao nhất. Đó là một cánh cổng khổng lồ cao mười vạn trượng, rộng ba vạn trượng, tử khí mịt mù sau cửa.
Cột cổng ở hai bên đều có phù điêu của mười vạn thiên binh thiên tướng, ở giữa cổng có khắc một phù văn vô cùng kỳ bí.
Cùng lúc ấy, trên tường thành, pháo đài, tháp bắn tên được nâng lên, đại trận bảo vệ lại xuất hiện. Nhưng so với đại trận mà Thần tộc từng bài bố trước đây, uy lực của đại trận này đã tăng lên hơn mười lần!
Chương 1789: Hồng Hoang quy về một mối
Trên thực tế, đại trận của Nam Thiên Môn từng bị Thần tộc sử dụng thủ đoạn rút lấy sức mạnh trong trận pháp, sau đó dùng sức mạnh đó duy trì trận pháp của Khuyên giới. Bây giờ, trận pháp Nam Thiên Môn khôi phục, trận pháp Khuyên giới mất đi ngọn nguồn sức mạnh, từ đó cũng dần dần suy yếu.
Ngô Bình có thể cảm nhận được, với tốc độ này, nhiều nhất là một năm, Khuyên giới sẽ không còn tồn tại. Nhưng như vậy cũng tốt, Thiên Đạo dần dần khôi phục hoàn chỉnh, tu sĩ trong Khuyên giới có thể từ từ thích ứng với hoàn cảnh mới.
Nam Thiên Môn xuất hiện lại, đại quân Thần tộc đang tập kết biết rõ không còn hi vọng, cho nên lập tức ngừng tập kết, vô số thần quang cũng biến mất theo.
Thiên soái vô cùng vui mừng, ông ấy cười ha hả, nói: “Nam Thiên Môn, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời rồi, tốt lắm!”
Ngô Bình: “Thiên soái, việc ta đã giúp xong, đại ấn này trả lại cho ông!”
Thiên soái cười nói: “Hoàng đế Thiên Võ, trước mắt chỉ có cậu mới có thể nắm giữ nó. Ta đã nói rõ với Đại Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn đánh giá cậu rất cao, quyết định trao quyền cai trị đại lục Hồng Hoang ở phía nam của Nam Thiên Môn cho đế quốc Thiên Võ. Nhưng mà, Đại Thiên Tôn có một yêu cầu, hi vọng cậu có thể sửa đổi tên nước thành nước Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Ta không làm hoàng đế mà lại làm quốc vương, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý?”
Thiên soái cười nói: “Đây chỉ là xưng hô với bên ngoài, bên trong, cậu vẫn là hoàng đế”.
Ngô Bình hiểu rõ, đế quốc Thiên Võ cũng giống như nước lệ thuộc của Tiên Đình, mà Tiên Đình là mẫu quốc. Thật ra anh cũng không để ý đến việc này, chỉ cần lấy được lợi ích thực tế, gọi là cái gì đều không quan trọng, dù sao anh chính là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, không ai có thể nghi ngờ điều này.
“Được thôi, tôi đành miễn cưỡng làm theo, chấp nhận điều kiện của Đại Thiên Tôn”. Anh thản nhiên nói.
Ngô Bình: “Không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin tạm biệt”.
Thiên soái: “Tôi tiễn bệ hạ”.
Khi Ngô Bình đi, ông ấy nói với Thanh Minh: “Tiếp tục làm Ngô Tiểu Bình đi”.
Thanh Minh: “Vâng!”
Về đến nhà, Ngô Bình dùng thân phận hoàng đế Thiên Võ xuất hiện trước mặt các thần tử, trong lúc nhất thời, toàn bộ hỗn loạn trong nước đều biến mất.
Rời nhà một khoảng thời gian, bây giờ, mỗi ngày Ngô Bình đều ở bên vợ con, mỗi ngày đều lên triều, dưới sự cai trị của anh, đế quốc Thiên Võ không ngừng phát triển.
Ngày hôm nay, đại lục Côn Luân khẽ chấn động, khu vực vốn tiếp giáp với biển cả bắt đầu kéo dài về nơi xa. Phía bắc của biên giới giáp ranh Bắc Hải cũng kéo dài thêm khoảng cách cực kỳ xa xôi, sau đó một Thiên Môn khổng lồ xuất hiện, đó chính là Nam Thiên Môn!
Mà một phần lãnh thổ vốn thuộc về nước Long và hai vùng cấm lớn trước đây đều biết mất, sau đó xuất hiện bên trong Nam Thiên Môn.
Không biết Tiên Đình dùng thủ đoạn gì, đại lục Hồng Hoang đã vỡ vụn đang ghép lại với nhau, rất nhiều mảnh vỡ lục địa lần nữa nối thành một vùng, đang hình thành một đại lục Hồng Hoang mới còn rộng lớn hơn trước đây!
Thiên soái hứa hẹn, khu vực phía nam của Thiên Nam Môn đều là địa bàn của đế quốc Thiên Võ, Ngô Bình phát hiện nơi này rất lớn. Nhưng mà, một số lục địa xa lạ nối đuôi nhau xuất hiện, mà tất nhiên, trên những lục địa này cũng tồn tại một số thế lực tu hành mạnh mẽ, thậm chí có cả quốc gia.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu rõ, Đại Thiên Tôn giao cho anh khu vực ngoài Nam Thiên Môn cũng không phải xuất phát từ lòng tốt, mà rất có thể là muốn mượn tay anh thống nhất các thế lực ở khu vực này.
“Ầm ầm!”
Ở nơi cách phía tây của đế quốc Thiên Võ chừng mười vạn dặm bỗng có một cột ánh sáng màu vàng xông thẳng lên trời, trên cột ánh sáng đó xuất hiện một bóng người vĩ đại, khí thế phủ khắp thiên địa, dường như đang chào hỏi cũng như tuyên bố với các phe phái trên đại lục mới này rằng, hắn sẽ trở thành chúa tể của đại lục này.
Cột ánh sáng vừa biến mất, phía nam có một hư ảnh Thần Ưng bay vào trong chín tầng trời, hai cánh do vô số phù văn tạo thành, cảnh tượng này cực kỳ khiến người ta khiếp sợ.
Ngay sau đó, các nơi liên tục bộc phát ra những khí tức khiếp người, mỗi một khí tức đều không dễ chọc, đều là của cao thủ cấp bậc Đạo Tổ, hơn nữa còn là loại Đạo Tổ vô cùng mạnh mẽ kia!
Khoảng thời gian trước dùng binh tác chiến, Ngô Bình lấy được rất nhiều khen thưởng, trong đó bao gồm rất nhiều trang bị của tiên binh tiên tướng, và các loại đan dược bùa chú, anh phân phát toàn bộ những vật tư này cho tinh binh của đế quốc Thiên Võ.
Mỗi ngày Ngô Bình đều luyện binh, tu luyện, luyện chế đan dược, đảo mắt đã hơn nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, diện tích của đại lục Hồng Hoang càng rộng lớn hơn. Cuối cùng thì đại lục Hồng Hoang trong nhận biết trước đây của Ngô Bình cũng ở cùng một không gian với đế quốc Thiên Võ của anh, chỉ là cách nhau vô cùng xa xôi.
Về phần Tiên Đình, rốt cuộc cũng bắt đầu phát huy sức ảnh hưởng lớn mạnh của mình, tất cả thế lực khá có sức ảnh hưởng đều nhận được sắc phong, ngay cả đế quốc Thiên Võ cũng nhận được tên gọi chính thức, nước Thiên Võ.
Nước Long đã được khôi phục địa bàn trước đây, nhưng hoàng đế của nó lại bị giáng thành quốc vương nước Long. Rất rõ ràng, nước Long đã mất đi giá trị.
Bởi vì Đại Thiên Tôn, sức ảnh hưởng và địa vị của Học phủ truyền kỳ và Thiên Đạo Môn cũng tăng cao. Trời nam biển Bình, vô số tu sĩ của đại lục Hồng Hoang hội tụ, gia nhập hai thế lực lớn này.
So ra thì, Côn Luân Kiếm Cung của Ngô Bình không có danh tiếng gì, người đến nương tựa cũng không nhiều.
Mặc dù sức ảnh hưởng của Tiên Đình tăng lên, nhưng sức ảnh hưởng của Thần tộc vẫn còn đó, dù sao hai bên vẫn đang chiến đấu, chưa phân thắng bại. Trước mắt, Tiên Đình chỉ là lấy được quyền khống chế đại lục này mà thôi. Hơn nữa hiện giờ, sự khống chế của Tiên Đình đối với địa lục Hồng Hoang mới chỉ giới hạn ở khu vực rất nhỏ, thế lực trong khu vực rộng lớn hơn hoàn toàn không phục tùng Tiên Đình.
Đáng nói chính là, hai thần tướng trấn thủ tà ma qua lại thân thiết với anh lúc trước lập được công lớn trong trận chiến này, bây giờ đều đã là tướng quân trong Tiên Đình, bởi vậy tu vi cũng tăng nhanh vượt bậc.
Ngô Bình có thể cảm nhận được, sức ảnh hưởng và thế lực của Tiên Đình đang vững bước tăng lên, anh có thể chắc chắn, quyền uy của Tiên Đình sẽ từ từ thẩm thấu đến mỗi một ngóc ngách.
Quả nhiên, trong khu vực chịu ảnh hưởng của Tiên Đình bắt đầu thành lập phủ nha, huyện nha, hương quán, thống nhất tiền tệ, tiêu chuẩn đo lường…
Ngày hôm nay, Ngô Bình đang truyền thụ kiếm thuật cho đệ tử trong Côn Luân Kiếm Cung, chợt thấy sau núi có một luồng kiếm quang xông lên tận trời. Đây là Hỏa Hoàng Nhi đột phá rồi, Thiên Cực Kiếm Kinh của cô bé đã tu luyện đến tầng hai mươi hai, thật ra thực lực cũng không dưới Ngô Bình.
Ngô Bình rất vui vẻ, nói: “Hoàng Nhi, từ giờ trở đi, con chính là cung chủ mới của Côn Luân Kiếm Cung”.
Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Bố, con chỉ sợ mình không thích hợp làm cung chủ, ngoài luyện kiếm ra, con không muốn quản chuyện gì cả”.
Ngô Bình nói: “Con không cần quan tâm cung chủ làm cái gì, chỉ cần vào thời khắc nguy cấp, con có thể đứng ra bảo vệ đệ tử của Côn Luân Kiếm Cung là được rồi”.
Hỏa Hoàng Nhi nghĩ cũng đúng, nói: “Được, vậy con sẽ làm cung chủ của Kiếm Cung thay bố”.
Hỏa Hoàng Nhi làm cung chủ chưa được mấy ngày, ở nơi cách phía đông của Côn Luân Kiếm Cung mấy ngàn dặm bỗng có một tòa cung điện nguy nga từ trên trời giáng xuống, sau đó mấy vạn tu sĩ từ trong tiên quang đáp xuống. Trong nháy mắt, nơi này xuất hiện một môn phái có thực lực mạnh mẽ, dường như cũng là thế lực kiếm tu.
Chưa đầy nửa ngày, cơ quan tình báo đã gửi hết tình hình đến. Hóa ra, thế lực mới buông xuống này tên là Tuyệt Thánh Kiếm Phái, là một thế lực kiếm đạo của thiên ngoại, có thực lực lớn mạnh. Trong cuộc chiến với Thần tộc, Tuyệt Thánh Kiếm Phái đã trợ giúp Tiên Đình. Thế là, Tuyệt Thánh Kiếm Phái quyết định thành lập Tuyệt Thánh Kiếm Cung rồi truyền bá đạo thống ở nơi này.
Chương 1790: Ngưu Ma tộc
Vào ngày thứ hai sau khi phát hiện ra Tuyệt Thánh Kiếm Phái. Cách đó vạn dặm, một cỗ khí tức đáng sợ buông xuống. Ngô Bình đứng trên không quan sát thấy một đám quái vật trông giống người nhưng không phải người định cư ở đó, trên thân mang khí tức hỗn độn không rõ ràng. Nhưng hiển nhiên chúng đều là hậu duệ của những sinh linh hỗn độn cường đại.
Gần như cùng lúc đó, một luồng yêu khí đáng sợ phóng lên trời, khí tức Yêu Thần từ tám vạn dặm truyền đến.
Ngô Bình ngạc nhiên, Tiên Đình cho phép Yêu Thần tới đây sao? Tin tình báo đến thì anh mới biết, năm đó Yêu Thần là thú cưng của Đại Thiên Tôn, hiện tại hóa thành Yêu Thần. Về sau dẫn theo Yêu Tử, Yêu Tôn trợ giúp Đại Thiên Tôn chống lại Thần tộc, lập được công lớn và phong nơi này.
Càng ngày càng có nhiều nơi xuất hiện khí tức cường giả. Đây mới là đại lục Hồng Hoang chân chính, cường giả như mây, kẻ yếu khó thể sinh tồn.
Tốc độ suy giảm của đại trận Khuyên giới nhanh hơn so với dự đoán của Ngô Bình, trật tự đại đạo dần được khôi phục. Điểm này, tất cả các sinh linh đều có thể cảm nhận được.
Ngay từ đầu, Ngô Bình đã rất thận trọng đối với những thay đổi to lớn xung quanh. Anh không cho phép bất kỳ ai ra khỏi biên giới của đế quốc Thiên Võ. Tuy nhiên, không gây chuyện không có nghĩa là sẽ không xảy ra chuyện. Hôm nay, một quái vật thân người đầu trâu ở Tây cảnh đã xông vào một thị trấn nhỏ của đế quốc Thiên Võ đại khai sát giới, khiến cho toàn bộ mấy vạn dân chúng bị giết. Đợi đến khi tướng lĩnh tuần tra phát hiện, chúng đã rời đi.
Tướng quân trấn thủ quan biên vô cùng tức giận, lập tức dẫn binh truy sát ngàn dặm, rốt cuộc cũng tìm ra dấu vết của người đầu trâu. Hai bên đại chiến một trận, cuối cùng hơn trăm người đầu trâu bị giết, năm người đầu trâu bị bắt. Nhưng thực lực của đám người đầu trâu này rất mạnh, người bên tướng quân trấn thủ cũng tử thương mấy ngàn.
Bấy giờ, trên triều đình, năm tên người đầu trâu bị áp giải đến chỗ Ngô Bình. Mấy con người đầu trâu này cao hơn hai mét, ngoài trừ có một cái đầu trâu thì những điểm khác đều không khác gì người bình thường.
Người đầu phát ra tiếng hống quái dị, vô cùng phách lối. Ngô Bình chê nó ồn ào, thản nhiên nói: “Nói tiếng người!”
Người đầu trâu lập tức nói tiếng người, tức giận nói: “Ngưu Ma tộc nhất định sẽ đập nát đầu các ngươi, báo thù cho chúng ta!”
Ngô Bình: “Ngươi nói các ngươi là Ngưu Ma tộc, nhưng ta thấy giống thứ tạp chủng lai giữa yêu với thần hơn”.
Người đầu trâu cả giận: “Các ngươi sẽ chết rất thảm! Đợi đó cho ta!”
Ngô Bình đưa tay lên: “Kéo xuống chém hết”.
Sau khi người đầu trâu bị khiêng đi. Vị tướng quân kia đi lên phía trước, hắn bị thương, mất đi một cánh tay, toàn thân đầy máu.
Ngô Bình vừa định nói chuyện, một vị đại thần đã tiến lên, lớn tiếng nói: “Bệ hạ! Sau khi thẩm vấn, thần biết được mấy người đầu trâu này chỉ là chiến sĩ tương đối bình thường trong Ngưu Ma tộc. Chỉ là một đám chiến sĩ người đầu trâu nhưng đã giết hơn ba ngàn chiến sĩ của chúng ta, ngay cả tướng quân dẫn binh cũng bị thương”.
Ngô Bình nhìn hắn: “Ý ngươi là gì?”
Đại thần nói: “Bệ hạ, từ đây có thể thấy được thực lực của Ngưu Ma tộc rất khủng bố. Thần nghe một người đầu trâu nói, bộ lạc của bọn chúng có hơn mấy trăm vạn chiến sĩ người đầu trâu, trong đó còn có chiến sĩ Ngưu Ma cường đại hơn. Bệ hạ, thế lực mạnh như vậy, một khi khai chiến, quốc gia chúng ta sẽ chịu tổn thất nặng nề”.
Ngô Bình nói: “Phán đoán của ngươi không sai, bọn chúng quả thực rất mạnh”.
Đại thần: “Bệ hạ, thần cho rằng nên lập tức trói tướng quân và thuộc hạ của hắn đưa cho Ngưu Ma tộc xử lí, để nhận được tha thứ của họ, ngăn cản song phương giao chiến!”
Tức khắc có hai đại thần khác cũng phụ họa theo, họ đều cho rằng nên giao vị tướng quân này cho bộ lạc Ngưu Ma để tránh dẫn phát chiến tranh.
Ngô Bình im lặng không biểu tình, anh hỏi các đại thần còn lại: “Các khanh nghĩ thế nào?”
Quần thần bên trong ước chừng có một phần tư người cho rằng nên làm, phân nửa không ý kiến và khoảng một phần tư giữ ý kiến phản đối.
Ngô Bình nhìn về phía người tướng quân, rõ ràng rất tức giận, nhưng đây là triều đình nên chỉ có thể nén lại.
“Ngươi tên là gì?”. Anh hỏi.
Tướng quân cúi đầu xuống: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng là Trần Vi Tiên”.
Ngô Bình: “Ngươi cho là ai đúng?”
Trần Vi Tiên: “Mạt tướng không dám đánh giá chư vị đại thần, mạt tướng chỉ làm chuyện mình nên làm. Những tên quái vật đầu trâu kia giết hại bách tính nước ta, cho dù có chết mạt tướng cũng phải làm thịt bọn chúng! Còn hậu quả ra sao, mạt tướng không nghĩ đến”.
Ngô Bình bước tới, vỗ bả vai hắn, cười nói: “Ừm, ngươi làm rất tốt”.
Dứt lời, cánh tay bị đứt của Trần Vi Tiên đã mọc lại, vết thương cũng khôi phục hoàn toàn, anh tuyên bố: “Trần Vi Tiên anh dũng báo quốc, thăng hai cấp, thưởng mười ức thần long tệ. Tất cả tướng sĩ tử thương, toàn bộ thưởng một ngàn vạn thần long tệ, người nhà sẽ được quốc gia phụ dưỡng”.
Trần Vi Tiên quỳ xuống đất, ủy khuất và tức giận trước đó lập tức biến mất: “Mạt tướng tạ ơn!”
Sau đó, Ngô Bình nhìn về phía các đại thần gặp phải cường giả đã sợ hãi, hỏi: “Nếu như lần này người đầu trâu giết bách tính chúng ta, chúng ta lại sợ rồi lùi bước. Vậy những lần tiếp theo sẽ càng có nhiều người đầu trâu tới đoạt thành, giết dân ta. Cuối cùng cũng có một ngày, chúng sẽ giết tới kinh đô, giết chết người thân các ngươi và giết ngươi. Khi đó, các ngươi còn có đường rút lui sao?”
Đám đại thần im lặng, họ không thể trả lời câu hỏi của Ngô Bình.
Ngô Bình: “Ngưu Ma tộc sát hại bách tính của ta, chuyện này không thể bỏ mặc. Ngươi triệu tập đại quân, theo trẫm đi san bằng Ngưu Ma tộc!”
Ngày hôm đó, Ngô Bình tập hợp một trăm vạn tinh binh, lệnh Tư Không Vũ đi cùng, lái chiến hạm hiệu Nguyên Xương tới bộ lạc Ngưu Ma báo thù.
Ngưu Ma tộc là một bộ lạc vô cùng hùng mạnh, đã từng bị nhốt ở một thời không đồng thời trở thành bá chủ ở thời không đó. Bây giờ quy nhất tại đại lục Hồng Hoang, bắt đầu bành trướng tứ phương, mà Thiên Võ Đại Đế gần nhất là người đứng mũi chịu sào.
Khi hiệu Nguyên Xương xuất hiện, Ngưu Ma tộc tức khắc phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất tập kết trăm vạn đại quân người đầu trâu.
Tướng lĩnh đại quân Ngưu Ma tộc là một người đầu trâu dáng vóc to lớn, khí tức kinh người. Hắn ta cao hơn trăm mét, trên đôi sừng trâu khắc phù văn huyền diệu. Quan sát khí tức của hắn ta, ít nhất thực lực cũng ở cấp Đạo Tổ.
Bây giờ, Ngô Bình đang dùng cảnh giới Đại Thánh để điều khiển hiệu Nghệ Xương. Hiệu Nguyên Xương lúc trước không cách nào sử dụng rốt cuộc vẫn bị anh mở khóa. Trong thời không thần bí nào đó bên trong hiệu Nguyên Xương, hai triệu con rối chiến sĩ lao ra. Những con rối này đều cao chừng năm mét, toàn thân được chế tạo bằng tiên kim, lưng đeo thanh đao dài mười mét, võ nghệ cao siêu.
Hiệu Nguyên Hào: Hai triệu con rối chiến sĩ có thể nghênh chiến bất cứ lúc nào
Ngô Bình cười nói: “Không tệ, để lát nữa ta xem thử thực lực của đám con rối này ra sao”.
Anh xuất hiện trên đầu tàu, nhìn chằm chằm tướng lĩnh người đầu trâu bên dưới, trầm giọng nói: “Ngưu Ma tộc các ngươi đồ sát hơn 37.457 cư dân của đế quốc Thiên Võ ta. Hôm nay, với tư cách là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, ta đến để đòi sự công bằng!”
Tướng lĩnh người đầu trâu cười lạnh: “Ngươi muốn công bằng thế nào?”
Ngô Bình thấy ngữ khí đối phương không tốt lành gid, thản nhiên nói: “Dùng toàn bộ mạng sống của bộ lạc Ngưu Ma các ngươi trả, thấy sao?”
Tướng lĩnh Ngưu Ma hừ lạnh: “Thứ không biết sống chết, chống lại Ngưu Ma tộc ta, các ngươi sẽ bị giẫm thành thịt thối!”
Ngô Bình: “Phải không? Vậy ta muốn xem thử ai sẽ biến thành thịt thối trước!”
“Ầm ầm!”
Anh đạp một chân, bóng chân to lớn rơi xuống, đạp xuống người tướng lĩnh Ngưu Ma!