Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391: Kiếm thần chém tiên

Ngô Bình: “Thế nên tôi mới nhờ cậu bảo vệ thằng bé”.

Tiểu Hoàng Long cười nói: “Anh Bình yên tâm, có tôi đây rồi thì cu cậu sẽ lớn lên khoẻ mạnh và an toàn”.

Nhóm Nhậm Thiên Thắng ngơ ngác nhìn nhau, ông ấy hỏi: “Tiểu Bình, đây là rồng à?”

Ngô Bình: “Hoàng Long có huyết mạch mạnh nhất trong các loài rồng, sau này có nó ở đây thì San San và Đỉnh Nhi sẽ được an toàn. À, con cũng nói chuyện với Thu Vô Dạ rồi, có việc gì thì bác cứ đến tìm anh ta”.

Nhậm Thiên Thắng mừng rỡ rồi đồng ý ngay.

Đến trưa, Ngô Bình đã đưa hai mẹ con Nhậm San San đến Hưng Long. Đứa bé vừa ra đời nên đương nhiên phải đi gặp bà nội và cô ruột. Vợ chồng Nhậm Thiên Thắng không nỡ rời xa cháu ngoại nên cũng đòi đi theo.

Khi Trương Lệ nhìn thấy Đỉnh Nhi thì thấy như nằm mơ, bà hỏi: “Cháu trai mẹ đây à?”

Nhậm San San cười nói: “Đúng là cháu mẹ đấy ạ, thằng bé là Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.

Trương Lệ vui mừng đến rơi lệ, sau đó bế Đỉnh Nhi lên.

Ngô Mi cũng vui lắm, nhanh chóng chạy đến bé thằng bé.

Sau đó, Ngô Bình sai người chuẩn bị tiệc để mình đãi bố mẹ vợ.

Đường Tử Di cũng đến, nhìn thấy Đỉnh Nhi, cô ấy cũng rất thích, sau đó mong chờ ngày mình cũng sinh ra một cục cưng đáng yêu giống vậy.

Cả nhà đều vui vẻ, ai nấy đều xúm lại quanh Đỉnh Nhi.

Đột nhiên Long Hổ Tiên Cảnh rung lên, Ngô Bình vội ra ngoài xem xét tình hình.

Anh vừa đi ra thì đã nhìn thấy có một đám mây đen khổng lồ ở trên trời, ngoài ra còn loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm.

Đại thần Côn Ngô đã giăng trước kết giới để tránh sấm sét giáng xuống khiến mọi người bị thương.

Ngô Bình híp mắt lại, biết người này đến với ý đồ xấu nên hỏi: “Ai thế?”

Đám mây tản đi, để lộ ra một dáng người cao lớn với khí tức bức người, Ngô Bình có thể thấy đó là một vị thần tiên.

Người thanh niên này có sấm sét vây quanh người, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu giết Tử Lôi Thiên Quân hả?”

Ngô Bình hiểu ra ngay, hoá ra người này đến trả thù. Anh bay lên cao rồi thờ ơ nói: “Đúng thế”.

Người thanh niên mặc áo bào màu bạc, tóc cũng cùng màu, đôi mắt xẹt điện, hắn nói: “Tử Lôi Thiên Quân là bố của tôi, tôi là Dạ Cuồng Đồ, hôm nay đến giết cậu để trả thù cho bố tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ mình mạnh hơn Tử Lôi Thiên Quân à?”

Dạ Cuồng Đồ bình thản nói: “Tôi biết cậu giỏi nên đã mượn Ngũ Lôi Chuỳ của sư phụ, để tôi xem cậu đỡ được mấy búa”.

Hắn vừa nói dứt câu thì đã có một cái búa ngũ sắc xuất hiện trong tay, bên trên còn có tia sét đùng đoàng.

Ngô Bình không nói nhiều, sau thần anh thì thực lực của anh đã ngang với thần tiên rồi.

Trong thần anh có bốn chấm chế do kiếm thần hoa thành, uy lực của chúng rất mạnh.

Anh động tinh thần, một cấm chế lập tức xuất hiện, bên cạnh anh có thêm một thanh kiếm thần màu tím! Đây chính là tài năng của thần anh, biến sức mạnh thành vũ khí.

Sau đó, ba cấm chế còn lại cũng rung lên, bốn thanh kiếm thần lơ lửng bên ngoài cơ thể Ngô Bình, mỗi thanh một màu khác nhau.

Ngô Bình vung tay lên nói: “Đi!”

Một thanh kiếm màu bạc phóng đi trước, nó chém thẳng về phía Ngũ Lôi Chuỳ. Dạ Cuồng Đồ vung cái búa lên, năm con lôi xà xuất hiện rồi tấn công thanh kiếm bạc.

Cheng!

Thanh kiếm rung lên, toả ra vô vàn đường kiếm khí về phía con lôi xà. Các kiếm khí này rất đáng sợ, mấy con lôi xà đã bị chém thành nhiều đoạn.

Hơn nữa, Ngũ Lôi Chuỳ của Dạ Cuồng Đồ cũng bị bổ đôi.

Hắn hoảng hốt rồi không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

“Lên!”

Ngô Bình búng ngón tay, thanh kiếm thần màu đỏ xuất phát, sau đó lập tức đuổi theo Dạ Cuồng Đồ.

“Cậu dám!”

Hắn hét to lên, nhưng cơ thể đã bị chém đứt đoạn rồi tan biến.

Ngô Bình cau mày, vì anh phát hiện Dạ Cuồng Đồ đã dùng bùa thế thân vào giây phút quyết định, vì thế hắn vẫn chạy thoát mất rồi, thứ anh chém được chỉ là con rối thế thân mà thôi.

“Dạ Cuồng Đồ, nhất định tôi sẽ đánh tới thiên vực Cửu Lôi để lấy mạng anh”.

Đánh bại Dạ Cuồng Đồ xong, Ngô Bình đáp xuống đất.

Hoả Hoàng Nhi chạy tới rồi cười nói: “Bố, con muốn đi bế em”.

Ngô Bình cười nói: “Thì đi, em đang ở Long Hổ Tiên Cảnh”.

Hoả Hoàng Nhi mỉm cười rồi đi vào Tiên Cảnh.

Nữ đế Linh Hy cũng đã tới: “Chúc mừng nhé!”

Cô ấy nói tiếp: “Huyền Bình, người ban nãy có lai lịch thế nào, nghe chừng cũng khá mạnh”.

Ngô Bình: “Người của tiên vực Cửu Lôi, sư phụ của hắn là Cử Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn”.

Nữ đế kinh ngạc nói: “Thế thì anh phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi”.

Anh nhìn nữ đế rồi cười nói: “Linh Hy, hình như dạo này cô lại tiến bộ thêm rồi hả!”

Nữ đế cười đáp: “Tôi ở tầng thứ hai cảnh giới Thiên Tiên rồi, nhưng vẫn kém xa anh”.

Cô ấy nói tiếp: “Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn đang bê quan, hình như đột phá cảnh giới Thần Tàng gặp chuyện gì đó”.

Ngô Bình: “Hả? Thế ư? Chúng ta đi xem sao”.

Bọn họ đi tới chỗ của thiên chủ Thanh Tuyết, Đông Hoàng đang nằm ngoài cửa, thấy Ngô Bình đến, nó nhảy lên rồi mừng rỡ ra đón anh.

Ngô Bình: “Đông Hoàng, Thanh Tuyết đang bế quan à?”

Đông Hoàng gật đầu.

Lúc này, có giọng của Thanh Tuyết vọng từ trong nhà ra: “Huyền Bình, hai người vào đây”.

Hai người đi vào trong phòng thì thấy thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi trên giường.

Ngô Bình: “Thanh Tuyết, có tiến triển không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi mở được ba điểm Nhân Tàng, một điểm Bí Tàng, giờ đang chuẩn bị mở Bí Tàng thứ hai nhưng mà khó quá nên tôi chưa biết phải làm sao”.

Ngô Bình: “Để tôi xem cho”.

Anh ngồi xuống, thần anh bay ra rồi hoá thành một người tí hon, sau đó chui vào người Thanh Tuyết từ trên đỉnh đầu.

Thần anh đi vào cơ thể xong, thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Cậu định làm gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi mở Thần Tàng giúp cô, trước tôi chưa làm được, nhưng giờ có thần anh rồi thì vô tư”.

Anh có tài y thuật hơn người, thêm khả năng nhìn xuyên thấu thì tìm Bí Tàng cho người khác không phải chuyện khó.

Ngô Bình cho thần anh vào người thiên chủ Thanh Tuyết rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, anh phát hiện có vài không gian thần bí trong cơ thể cô ấy, hơn nữa còn đều là không gian cao chiều, chính cô ấy cũng không biết điều này.

Bí Tàng nằm trong các không gian ấy.

Thần anh của Ngô Bình thu nhỏ lại như hạt bụi rồi đi đế gần một không gian cao chiều, anh ngẫm nghĩ rồi đi vòng quanh rồi kết nối với thiên chủ Thanh Tuyết: “Chắc có Bí Tàng ở đây, cô thể hiện cho tốt vào”.

Trước đó, thiên chủ Thanh Tuyết không thể đột phá vì không biết Bí Tàng ở đây, giờ được Ngô Bình chỉ chỗ cho thì cô ấy lập tức dồn toàn lực bứt phá luôn.

Nửa tiếng sau, cô ấy cười nói: “Tìm thấy rồi, nhưng chưa rõ ràng lắm, tôi cần bế quan”.

Thần anh của Ngô Bình bay ra ngoài rồi về lại cơ thể, anh cười nói: “Vậy chúng tôi ra ngoài chờ tin tốt”.
Chương 1392: Mở Thiên Tàng

Hai người đi ra ngoài, Đông Hoàng hào hứng lè lưỡi hỏi: “Chủ nhân sắp đột phá rồi à?”

Ngô Bình: “Ừm, nhanh thôi. Đông Hoàng, dạo này mày làm gì mà không đi con chó mẹ nào bầu bạn đi”.

Đông Hoàng: “Tôi không tìm chó mẹ đâu”.

Ngô Bình: “Hả? Thế lại thích mèo mẹ à?”

Đông Hoàng chạy tới cắn anh, Ngô Bình chạy trối chết. Một người một chó đùa giỡn ngoài sân, Ngô Bình chợt giữ nó lại hỏi: “Đông Hoàng, mày có thể nói cho tao biết thiên chủ Thanh Tuyết là nam hay nữ được không?”

Đông Hoàng liếc anh rồi nói: “Anh hỏi làm gì? Định tòm tem chắc?”

Ngô Bình: “Không, tao tò mò thôi mà”.

Đông Hoàng hất mặt sang một bên rồi nói: “Chủ nhân nhà tôi đương nhiên là nữ, ai rảnh đâu mà biến thành đàn ông?”

Ngô Bình: “Cũng chưa chắc, nhỡ cô ấy muốn trải nghiệm một cuộc đời khác thì sao”.

Đông Hoàng: “Chủ nhân vẫn có ký ức của kiếp trước nên không hề thay đổi, chỉ là tu luyện lại thôi”.

Lúc này, mấy con tiểu bạch long cũng đến, chúng xếp thành một cái thuyền nhỏ, còn Hoả Hoàng Nhi nằm bên trên vừa cắn hạt dưa vừa nghịch điện thoại.

Ngô Bình: “Hoàng Nhi, sao con lại đến đây?”

Hoả Hoàng Nhi nói: “Bố, con lại đói rồi”.

Ngô Bình chán nản nói: “Được rồi, để bố làm đồ ăn cho”.

Ngô Bình nướng thịt cho Hoả Hoàng Nhi xong thì thiên chủ Thanh Tuyết chợt phóng ra khí tức bức người, Ngô Bình sai người để ý thịt rồi nhanh chóng đi xem thế nào.

Lúc này, thiên chủ Thanh Tuyết toát ra một khí tức thần bí và mạnh mẽ, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Điểm Bí Tàng này của cô mạng thật đấy”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Ừm, đến tôi cũng bất ngờ”.

Ngô Bình: “Có cần tôi tìm tiếp điểm thứ ba cho cô không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi muốn mở một điểm Thiên Tàng, cậu giúp tôi được không?”

Ngô Bình nói: “Thiên Tàng liên quan đến thiên đạo nên chưa chắc tôi đã tìm được”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu tìm được một điểm Thiên Tàng thì tôi sẽ có địa vị đế phẩm”.

Cảnh giới Thiên Tiên chia thành các tầng cảnh giới nhỏ là Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên. Hư Tiên cũng chia thành nhiều cấp bậc nhỏ.

Các cấp chia thành từ bất nhập phẩm, cửu phẩm đến nhất phẩm và siêu phẩm, trong đó từ cấp cửu phẩm đến ngũ phẩm là đông tu sĩ nhất.

Thiên Tiên đạt cấp tứ phẩm trở xuống thì khá ít, hầu hết đều là các cường giả tinh anh và có thành tựu rất lớn. Tiếp đến là cấp siêu phẩm thì rất hiếm, tỉ lệ chưa tới một phần một trăm.

Siêu phẩm lại chia ra thành cực phẩm, hầu phẩm, vương phẩm, đế phẩm, thiên phẩm. Trong đó, Thiên Phẩm sẽ là Tiên Vương, địa vị của Tiên Vương ngang với Nhân Vương của cảnh giới Nhân Tiên.

Tương tự đó thì đế phẩm là Tiên Đế, ngọc phẩm là Tiên Hầu,…

Tiên Vương và Tiên Đế không liên quan đến cảnh giới, Hư Tiên thường là Tiên Vương, mà Chân Tiên cũng có thể là Tiên Vương.

Ngô Bình gật đầu nói: “Để tôi thử xem sao”.

Sau đó, anh phóng thần anh ra rồi tiến vào cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết tiếp. Lần này, thần anh của anh đã đến thẳng thần cung của cô ấy.

Thần anh của thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi xếp bằng trong đó, thấy thần anh của Ngô Bình đi vào thì nó hỏi: “Đến đây làm gì?”

Thần anh của Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn xem cô là nam hay nữ”.

Thiên chủ Thanh Tuyết lừ mắt: “Tôi là nữ, chứ nam đâu ra”.

Ngô Bình mỉm cười rồi rời khỏi đó, tiếp tục dùng khả năng nhìn xuyên thấu để tìm kiếm. Thần anh thu nhỏ lại rồi lục tìm trong cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết.

Sau hơn một tiếng tìm kiếm, Ngô Bình chợt đứng lại ở mi tâm của thiên chủ Thanh Tuyết.

“Thanh Tuyết, cô thử ở chỗ này đi”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Được”.

Ngô Bình rời đi rồi chờ ở ngoài, anh biết lần này thiên chủ Thanh Tuyết sẽ không thể nhanh như lần trước, khéo phải mấy từ ba đến chục ngày.

Hoả Hoàng Nhi đã ăn no, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi nên anh lại đi tìm Đường Tử Di.

Bụng cô ấy đã rất lớn nên đi lại hơi bất tiện, bây giờ cô ấy đang ngồi trên sofa xem tivi.

Thực lực của nước Long rất mạnh, mấy hôm trước, tất cả mọi nơi đã được thiết lập thiết bị thu phát trực tiếp, tín hiệu rất nhanh.

Không chỉ tivi mà người dân bây giờ đã có thể lên mạng và dùng điện thoại được rồi, các tiết mục giải trí và phim anh cũng xuất hiện trở lại, mọi thứ như quay về thời trước đó.

Đường Tử Di vẫy tay với anh rồi nói: “Huyền Bình, anh đến xem này”.

Ngô Bình ngồi xuống cạnh cô ấy thì thấy trên tivi đang phát chương trình thời sự. Học viện Võ Đạo đã có thêm một võ vương truyền kỳ, sau đó được học viện thưởng cho một trăm triệu Thần Long.

“Huyền Bình, anh cũng là võ vương đúng không? Nếu anh đạt được cấp truyền kỳ rồi thì cũng sẽ thưởng ngẩn ấy tiền nhỉ?”

Ngô Bình: “Anh không biết, nhưng chắc chắn anh có thể đạt được cấp ấy”.

Đường Tử Di cười nói: “Hay anh đi thử đi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng được, để anh đến đó một chuyến”.

Đường Tử Di: “Ừm, đi nhanh về nhanh”.

Ngô Bình chuẩn bị qua một chút rồi đến Long Kinh. Trước khi tới học viện, anh đã đến gặp hoàng đế của nước Long.

Lần trước, anh đã thấy hoàng đế và viện trưởng của học viện Võ Đạo không ưa nhau, hơn nữa Long Tượng Thiên Tôn còn có ác ý với anh, vì thế anh quyết định sẽ đến gặp hoàng đế để bàn đường đi nước bước trước.

Anh vừa đến Long Kinh thì đã gọi ngay cho Trác công công, hai bên đã trao đổi cách liên lạc.

Loáng cái, Trác công công đã hẹn anh gặp mặt ở hoàng cung. Thanh Long Môn ở trong hoàng cung, Ngô Bình muốn gặp hoàng đế thì phải vào đây.

Anh đi đến cổng thì thấy có lính gác, cả hoàng cung có đại trận bảo vệ, Đại La Hư Tiên muốn vào cũng không được.

Anh vừa tới thì Trác công công đã xuất hiện, ông ấy cười nói: “Tổng đốc Ngô, cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi”.

Ngô Bình chắp tay nói: “Trác công công, lâu rồi không gặp. Tôi đang muốn đến học viện Võ Đạo kiếm tra võ vương truyền kỳ nên muốn tới thăm hoàng đế trước”.

Trác công công cười nói: “Cậu làm thế là đúng, bệ hạ đang tiếp vài vị sứ thần của nước ngoài, chúng ta đến điện Càn Nguyên chờ nhé”.

Ngô Bình đồng ý rồi đi cùng Trác công công, hoàng cung rất rộng, anh vào trong rồi ngồi lên một cái kiệu.

Cái kiệu bay lên, khoảng mười phút sau thì đáp xuống. Ngô Bình xuống kiệu thì nhìn thấy một cung điện nguy nga, phía trước có rất nhiều lính canh, tu vi của họ đều rất cao, ai cũng là Thiên Tiên.

Trác công công mời Ngô Bình vào trong, đang có hơn chục người ngồi ở đây, xem ra đều đến để gặp hoàng đế.

Ngô Bình có biết một người trong số này, đó chính là Trương Thiên Hoành.

Trương Thiên Hoàng lúc này không còn khí thế gì nữa mà như một người bình thường, ông ấy nhắm mắt rồi ngồi chờ.

Ngô Bình đang định lên chào hỏi thì chợt nghe thấy có người gọi: “Tam đệ”.

Anh ngoảnh lại thì nhìn thấy Đinh Mặc, lâu rồi không gặp, Đinh Mặc đã có tu vi cảnh giới Bất Tử rồi.

Anh mừng rỡ: “Nhị ca, sao anh lại ở đây?”

Đinh Mặc cười lớn nói: “Anh là cao thủ tìm mộ nên hoàng đế muốn cất nhắc”.
Chương 1393: Võ vương truyền kỳ chín sao

Trong lúc họ nói chuyện thì Trương Thiên Hoành nhìn sang, trông thấy Ngô Bình, ông ấy khẽ gật đầu chứ không đứng dậy chào hỏi.

Ngô Bình cũng không đi tới mà kéo Đinh Mặc ngồi ra chỗ khác rồi cười nói: “Nhị ca, anh biến đi đâu mất thế?”

Đinh Mặc: “Thôi đừng hỏi nữa, nếu không nhờ linh khí hồi phục thì chúng ta không gặp được nhau đâu”, sau đó, anh ta đã kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Thì ra sau khi hai người tạm biệt nhau không lâu, Đinh Mặc đã phát hiện ra một mộ tiên. Anh ta vào trong đó xong thì đã kích hoạt một trận pháp dịch chuyển, sau đó bị đưa tới một nơi xa lạ.

Ở đó, anh ta đã tu luyện tiến bộ rất nhanh, hiện giờ đã ở cảnh giới Bất Tử rồi. Về sau, các không gia gập thi nhau mở ra thì anh ta mới thoát ra ngoài được.

Tiếp đó, anh ta liên tiếp mở được nhiều ngôi mộ lớn nên đã được nước Long chú ý đến, vì thế họ đã mời anh ta đến hoàng cung để gặp hoàng đế.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra anh có thu hoạch lớn lắm đúng không!”

Đinh Mặc cười nói: “Cũng thường thôi, chắc chắn không bằng chú. Anh vừa về đã nghe chuyện của chú rồi, thiên tài của học viện Võ Đạo cơ đấy”.

Ngô Bình: “Em đang chuẩn bị đến đó để kiểm tra đây, nếu là võ vương truyền kỳ thì sẽ được thưởng 100 triệu Thần Long đấy”.

Nghe thấy thế, có một người ngồi cạnh đó cười lạnh nói: “Võ vương truyền kỳ ư? Cậu có biết làm được điều đó có nghĩa là gì không?”

Ngô Bình tò mò nhìn sang người đó rồi hỏi: “Anh là ai?”

Đó là một người thanh niên trạc tuổi anh, hắn kiêu ngạo nói: “Tôi là Quách Phượng Minh - giáo viên ba sao của học viện Võ Đao”.

Ngô Bình: “Đúng là rất khó để trở thành võ vương truyền kỳ, nhưng với tôi mà nói thì dễ như trở bàn tay thôi”.

Quách Phượng Minh cười khẩy nói: “Chém gió cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, đến nay học viện Võ Đạo mới chỉ có một võ vương truyền kỳ, hơn nữa nhờ dược lực nên mới miễn cưỡng đạt được”.

Ngô Bình: “Tôi sắp đến đó kiểm tra rồi, anh rảnh thì tới mà xem cho mở mang tầm mắt”.

Quách Phượng Minh hừ một tiếng rồi không thèm nói chuyện với Ngô Bình nữa.

Đinh Mặc rất ngạc nhiên: “Tam đệ, tu vi hiện giờ của chú mà có thể đạt đến võ vương truyền kỳ ư?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Hai người đang trò chuyện thì Ngô Bình hỏi Trác công công, Trác công công, còn phải chờ bao lâu nữa?”

Trác công công cười đáp: “Mọi người ở đây cũng xếp hàng chờ gặp bệ hạ nên chắc phải chờ đến tối đấy ạ”.

Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian nên nói: “Trác công công, ông có thể giữ chỗ cho tôi được không? Tôi phải ra ngoài một chuyến”.

Trác công công tỏ vẻ không vui, vì với ông ấy mà nói thì không có việc gì quan trọng hơn gặp hoàng thượng nên cười hỏi: “Tổng đốc đi đâu vậy?”

Ngô Bình: “Tôi đến học viện Võ Đạo, lấy được thân phận võ vương truyền kỳ xong khéo bệ hạ sẽ coi trọng tôi hơn”.

Trác công công ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Giờ cậu đi kiểm tra thân phận võ vương truyền kỳ ư?”

Ngô Bình: “Đúng thế”.

Trác công công: “Được, Tổng đốc đi nhanh về nhanh, chúng tôi chờ tin tốt của cậu”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Đinh Mặc: “Nhị ca, em đi rồi về ngay!”

Ngô Bình rời khỏi hoàng cung rồi đi thẳng đến tháp Tiên Võ của học viện Võ Đạo. Người canh gác ở đây nhận ra anh nên thấy anh lại tới thì hỏi: “Thầy Ngô lại đến kiểm tra à?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi đến kiểm tra võ vương truyền kỳ”.

Người kia không dám cản mà nói: “Mời thầy vào”.

Ngô Bình vừa vào tháp thì cậu thiếu niên lúc trước đã xuất hiện: “Mời lên tầng tám”.

Tầng này kiểm tra tiềm năng võ đạo, Ngô Bình đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng vượt qua ngay. Nửa tiếng sau, cậu thiếu niên cười nói: “Anh vẫn có tiềm năng nghịch thiên như lần trước”.

Tầng thứ chín là kiểm tra vận khí, lần này Ngô Bình còn có kết quả tốt hơn lần trước. Thì ra, tháp Tiên Võ cũng phân cấp cho tầng này, lần trước anh đạt cấp nghịch thiên nhị đẳng, còn lần này là siêu đẳng.

Tầng thứ mười là kiểm tra huyết mạch, kết quả vừa có, cậu thiếu niên đã nói: “Huyết mạch của anh tương đương với Chân Nhân thái cổ, cũng là cấp nghịch thiên siêu đẳng”.

Ngô Bình: “Vậy thì chắc tôi là võ vương chí tôn đúng không?”

Cậu thiếu niên: “Đúng thế, võ vương chí tôn 12 sao”.

Ngô Bình cười nói: “Sao bảo cao nhất là 10 sao?”

Cậu thiếu niên: “Bình thường là 10 sao, nhưng với quái vật như anh thì phải 12 mới đủ để đánh giá”.

Ngô Bình: “Mới có người được nhận định là võ vương truyền kỳ à?”

Cậu thiếu niên: “Người đó dùng thuốc nên tôi cho anh ta làm võ vương truyền kỳ một sao”.

Ngô Bình: “Ừm, thế cậu cho tôi huy hiệu võ vương truyền kỳ chín sao nhé?”

Cậu thiếu niên: “Được, hi vọng anh sớm đột phá lên Tiên Quân rồi lên ba tầng cuối”.

Ngô Bình: “Không lâu nữa đâu”.

Lúc này, đã có mấy trăm người tụ tập bên ngoài tháp Tiên Võ, có cả giáo viên và học viên. Người canh tháp cũng phải há hốc miệng, tin Ngô Bình vào tháp kiểm tra đã lôi kéo nhiều người đến xem náo nhiệt.

Có nhiều người đã chờ ở ngoài ba, bốn tiếng vẫn không chịu đi, họ nhất định phải chờ xem bằng được thành tựu của anh.

“Các người đoán thầy Ngô này có được võ vương truyền kỳ không?”, một người hỏi.

“Chắc được, dẫu sao người ta cũng là võ tông truyền kỳ rồi, hơn nữa còn được mười sao đấy. Nói chung kiểu gì cũng được võ vương truyền kỳ thôi, nhưng sao sẽ kém hơn, khoảng ba đến năm sao gì đó”.

“Hồi hộp thế nhờ”, một cô gái nói: “Nghe chuyện về thầy Ngô nhiều rồi mà chưa được gặp bao giờ, hi vọng thầy sẽ là võ vương truyền kỳ năm sao”.

“Năm sao? Nằm mơ đi! Hai sao đã hiếm rồi, ba sao còn ít hơn nữa, trong một trăm võ vương truyền kỳ kéo cũng không có nổi một người được năm sao đâu”.

Thiết Huyền nghe thấy thế thì nói: “Tôi tin thầy Ngô sẽ làm được, thậm chí còn trên năm sao luôn”.

Người kia nhìn Thiết Huyền rồi cười khẩy nói: “Trợ giảng như anh mà dám đọ độ tinh mắt với tôi à? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Đúng lúc này, mọi người chợt ngừng bàn luận vì Ngô Bình đã đi ra.

Anh chắp tay sau lưng đang định rời đi thì bị biển người trước mặt doạ cho giật mình, có người nhìn thấy huy hiệu trước ngực anh thì hét lên: “Trời ơi! Võ vương truyền kỳ chín sao!”

“Trời đất! Chín sao thật kìa, đáng sợ quá!”

Giáo viên nói Ngô Bình không thể được năm sao lập tức tự vả vào mặt rồi chạy mất.

Ngô Bình chắp tay với mọi người ròi nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi”.

Lãnh Nhân và Thiết Huyền bước ra rồi cười nói: “Thầy Ngô, anh mau đi nhận thưởng đi”.

Ngô Bình: “Ai cũng được thưởng hết à?”

Thiết Huyền gật đầu: “Vì viện trưởng đã nhận được nhiệm vụ phải bồi dưỡng ba võ vương truyền kỳ trở lên trong ba nă, nên đã công bố giải thưởng cho thân phận này. Trong đó, võ vương truyền kỳ một sao sẽ được thăng làm giáo viên bốn sao và nhạn được 100 triệu Thần Long. Mỗi khi tăng thêm một cao thì sẽ được thưởng thêm 30 triệu! Hơn nữa, nếu có thể đạt được năm sao thì sẽ được thăng làm giáo viên năm sao”.

Ngô Bình sáng mắt lên, thế thì anh sẽ được 340 triệu Thần Long rồi, hơn nữa còn được phong làm giáo viên năm sao.

Anh nói: “Được, giờ tôi đi lĩnh thưởng luôn”.

Cứ thế, Ngô Bình đã vượt qua vòng vây cuat mọi người rồi đi đến chỗ viện trưởng. Khi Long Tượng Tiên Tôn nhìn thấy Ngô Bình hùng dũng bước tới cùng với mấy trăm người chờ xem náo nhiệt thì lập tức có một dự cảm không lành.
Chương 1392: Mở Thiên Tàng

Hai người đi ra ngoài, Đông Hoàng hào hứng lè lưỡi hỏi: “Chủ nhân sắp đột phá rồi à?”

Ngô Bình: “Ừm, nhanh thôi. Đông Hoàng, dạo này mày làm gì mà không đi con chó mẹ nào bầu bạn đi”.

Đông Hoàng: “Tôi không tìm chó mẹ đâu”.

Ngô Bình: “Hả? Thế lại thích mèo mẹ à?”

Đông Hoàng chạy tới cắn anh, Ngô Bình chạy trối chết. Một người một chó đùa giỡn ngoài sân, Ngô Bình chợt giữ nó lại hỏi: “Đông Hoàng, mày có thể nói cho tao biết thiên chủ Thanh Tuyết là nam hay nữ được không?”

Đông Hoàng liếc anh rồi nói: “Anh hỏi làm gì? Định tòm tem chắc?”

Ngô Bình: “Không, tao tò mò thôi mà”.

Đông Hoàng hất mặt sang một bên rồi nói: “Chủ nhân nhà tôi đương nhiên là nữ, ai rảnh đâu mà biến thành đàn ông?”

Ngô Bình: “Cũng chưa chắc, nhỡ cô ấy muốn trải nghiệm một cuộc đời khác thì sao”.

Đông Hoàng: “Chủ nhân vẫn có ký ức của kiếp trước nên không hề thay đổi, chỉ là tu luyện lại thôi”.

Lúc này, mấy con tiểu bạch long cũng đến, chúng xếp thành một cái thuyền nhỏ, còn Hoả Hoàng Nhi nằm bên trên vừa cắn hạt dưa vừa nghịch điện thoại.

Ngô Bình: “Hoàng Nhi, sao con lại đến đây?”

Hoả Hoàng Nhi nói: “Bố, con lại đói rồi”.

Ngô Bình chán nản nói: “Được rồi, để bố làm đồ ăn cho”.

Ngô Bình nướng thịt cho Hoả Hoàng Nhi xong thì thiên chủ Thanh Tuyết chợt phóng ra khí tức bức người, Ngô Bình sai người để ý thịt rồi nhanh chóng đi xem thế nào.

Lúc này, thiên chủ Thanh Tuyết toát ra một khí tức thần bí và mạnh mẽ, Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Điểm Bí Tàng này của cô mạng thật đấy”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Ừm, đến tôi cũng bất ngờ”.

Ngô Bình: “Có cần tôi tìm tiếp điểm thứ ba cho cô không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi muốn mở một điểm Thiên Tàng, cậu giúp tôi được không?”

Ngô Bình nói: “Thiên Tàng liên quan đến thiên đạo nên chưa chắc tôi đã tìm được”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu tìm được một điểm Thiên Tàng thì tôi sẽ có địa vị đế phẩm”.

Cảnh giới Thiên Tiên chia thành các tầng cảnh giới nhỏ là Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên. Hư Tiên cũng chia thành nhiều cấp bậc nhỏ.

Các cấp chia thành từ bất nhập phẩm, cửu phẩm đến nhất phẩm và siêu phẩm, trong đó từ cấp cửu phẩm đến ngũ phẩm là đông tu sĩ nhất.

Thiên Tiên đạt cấp tứ phẩm trở xuống thì khá ít, hầu hết đều là các cường giả tinh anh và có thành tựu rất lớn. Tiếp đến là cấp siêu phẩm thì rất hiếm, tỉ lệ chưa tới một phần một trăm.

Siêu phẩm lại chia ra thành cực phẩm, hầu phẩm, vương phẩm, đế phẩm, thiên phẩm. Trong đó, Thiên Phẩm sẽ là Tiên Vương, địa vị của Tiên Vương ngang với Nhân Vương của cảnh giới Nhân Tiên.

Tương tự đó thì đế phẩm là Tiên Đế, ngọc phẩm là Tiên Hầu,…

Tiên Vương và Tiên Đế không liên quan đến cảnh giới, Hư Tiên thường là Tiên Vương, mà Chân Tiên cũng có thể là Tiên Vương.

Ngô Bình gật đầu nói: “Để tôi thử xem sao”.

Sau đó, anh phóng thần anh ra rồi tiến vào cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết tiếp. Lần này, thần anh của anh đã đến thẳng thần cung của cô ấy.

Thần anh của thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi xếp bằng trong đó, thấy thần anh của Ngô Bình đi vào thì nó hỏi: “Đến đây làm gì?”

Thần anh của Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn xem cô là nam hay nữ”.

Thiên chủ Thanh Tuyết lừ mắt: “Tôi là nữ, chứ nam đâu ra”.

Ngô Bình mỉm cười rồi rời khỏi đó, tiếp tục dùng khả năng nhìn xuyên thấu để tìm kiếm. Thần anh thu nhỏ lại rồi lục tìm trong cơ thể thiên chủ Thanh Tuyết.

Sau hơn một tiếng tìm kiếm, Ngô Bình chợt đứng lại ở mi tâm của thiên chủ Thanh Tuyết.

“Thanh Tuyết, cô thử ở chỗ này đi”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Được”.

Ngô Bình rời đi rồi chờ ở ngoài, anh biết lần này thiên chủ Thanh Tuyết sẽ không thể nhanh như lần trước, khéo phải mấy từ ba đến chục ngày.

Hoả Hoàng Nhi đã ăn no, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi nên anh lại đi tìm Đường Tử Di.

Bụng cô ấy đã rất lớn nên đi lại hơi bất tiện, bây giờ cô ấy đang ngồi trên sofa xem tivi.

Thực lực của nước Long rất mạnh, mấy hôm trước, tất cả mọi nơi đã được thiết lập thiết bị thu phát trực tiếp, tín hiệu rất nhanh.

Không chỉ tivi mà người dân bây giờ đã có thể lên mạng và dùng điện thoại được rồi, các tiết mục giải trí và phim anh cũng xuất hiện trở lại, mọi thứ như quay về thời trước đó.

Đường Tử Di vẫy tay với anh rồi nói: “Huyền Bình, anh đến xem này”.

Ngô Bình ngồi xuống cạnh cô ấy thì thấy trên tivi đang phát chương trình thời sự. Học viện Võ Đạo đã có thêm một võ vương truyền kỳ, sau đó được học viện thưởng cho một trăm triệu Thần Long.

“Huyền Bình, anh cũng là võ vương đúng không? Nếu anh đạt được cấp truyền kỳ rồi thì cũng sẽ thưởng ngẩn ấy tiền nhỉ?”

Ngô Bình: “Anh không biết, nhưng chắc chắn anh có thể đạt được cấp ấy”.

Đường Tử Di cười nói: “Hay anh đi thử đi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Cũng được, để anh đến đó một chuyến”.

Đường Tử Di: “Ừm, đi nhanh về nhanh”.

Ngô Bình chuẩn bị qua một chút rồi đến Long Kinh. Trước khi tới học viện, anh đã đến gặp hoàng đế của nước Long.

Lần trước, anh đã thấy hoàng đế và viện trưởng của học viện Võ Đạo không ưa nhau, hơn nữa Long Tượng Thiên Tôn còn có ác ý với anh, vì thế anh quyết định sẽ đến gặp hoàng đế để bàn đường đi nước bước trước.

Anh vừa đến Long Kinh thì đã gọi ngay cho Trác công công, hai bên đã trao đổi cách liên lạc.

Loáng cái, Trác công công đã hẹn anh gặp mặt ở hoàng cung. Thanh Long Môn ở trong hoàng cung, Ngô Bình muốn gặp hoàng đế thì phải vào đây.

Anh đi đến cổng thì thấy có lính gác, cả hoàng cung có đại trận bảo vệ, Đại La Hư Tiên muốn vào cũng không được.

Anh vừa tới thì Trác công công đã xuất hiện, ông ấy cười nói: “Tổng đốc Ngô, cuối cùng cũng gặp lại cậu rồi”.

Ngô Bình chắp tay nói: “Trác công công, lâu rồi không gặp. Tôi đang muốn đến học viện Võ Đạo kiếm tra võ vương truyền kỳ nên muốn tới thăm hoàng đế trước”.

Trác công công cười nói: “Cậu làm thế là đúng, bệ hạ đang tiếp vài vị sứ thần của nước ngoài, chúng ta đến điện Càn Nguyên chờ nhé”.

Ngô Bình đồng ý rồi đi cùng Trác công công, hoàng cung rất rộng, anh vào trong rồi ngồi lên một cái kiệu.

Cái kiệu bay lên, khoảng mười phút sau thì đáp xuống. Ngô Bình xuống kiệu thì nhìn thấy một cung điện nguy nga, phía trước có rất nhiều lính canh, tu vi của họ đều rất cao, ai cũng là Thiên Tiên.

Trác công công mời Ngô Bình vào trong, đang có hơn chục người ngồi ở đây, xem ra đều đến để gặp hoàng đế.

Ngô Bình có biết một người trong số này, đó chính là Trương Thiên Hoành.

Trương Thiên Hoàng lúc này không còn khí thế gì nữa mà như một người bình thường, ông ấy nhắm mắt rồi ngồi chờ.

Ngô Bình đang định lên chào hỏi thì chợt nghe thấy có người gọi: “Tam đệ”.

Anh ngoảnh lại thì nhìn thấy Đinh Mặc, lâu rồi không gặp, Đinh Mặc đã có tu vi cảnh giới Bất Tử rồi.

Anh mừng rỡ: “Nhị ca, sao anh lại ở đây?”

Đinh Mặc cười lớn nói: “Anh là cao thủ tìm mộ nên hoàng đế muốn cất nhắc”.


Đang tải...
Chương 1395: Đại ca Chu Nguyên Thông

Việt

Chương 1395: Thủ lĩnh

Ngô Bình nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn để râu quái nón, bụng bự có dáng đi như rồng như hổ bước ra. Người này chính là Chu Nguyên Thông - đại ca của Đinh Mặc và Ngô Bình.

Đinh Mặc tiến lên chắp tay với người đàn ông: “Đại ca, đây chính là tam đệ mà em từng kể với anh. Tam đệ, đây là đại ca”.

Ngô Bình bước tới chào hỏi: “Chào đại ca”.

Người đàn ông đỡ anh dậy rồi cười nói: “Anh em trong nhà thì không cần đa lễ. Tam đệ, anh nghe nhị để kể chú là thiên kiêu đúng không? Ha ha, có một cậu em kết nghĩa như chú làm anh mát mày mát mặt”.

Đinh Mặc nhìn vào trong thì cảm thấy có nhiều người đi qua đi lại nên hỏi: “Đại ca, anh đang có việc gì à?”

Chu Nguyên Thông cười đáp: “Cấp trên xếp cho anh thêm mấy trợ thủ, nhưng bọn này ngông lắm, anh đang nghĩ cách hạ oai phong của chúng nó đây”.

Đinh Mặc: “Chúng ta vào trong xem sao đi”.

Ba người cùng đi vào trong, phủ đô đốc rất rộng, có ba người thanh niên lanh mặt đứng dưới nắng, trông ai cũng ngông nghênh, đã thế người còn có vết thương, chứng tỏ vừa đánh nhau.

Chu Nguyên Thông lạnh lùng nhìn họ rồi nói: “Đánh cho mấy trận rồi mà vẫn chưa phục à? Được, đánh tiếp mỗi người thêm một trăm gậy cho tôi”.

Ngô Bình nói: “Đại ca, họ là thuộc hạ của anh ạ?”

Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng chúng nó cứ tưởng mình giỏi rồi nên không coi anh ra gì cả. Bọn nó dám đánh quan lớn, ức hiếp đồng đội nên anh không thể tha cho được”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bọn này có tài năng gì ạ?”

Nghe thấy thế, năm người kia bắt đầu tỏ vẻ bực mình, một người trong số đó đẩy ngã người đang áp tải mình rồi lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Anh ăn nói cho cận thận, anh gọi ai là bọn hả?”

Ngô Bình: “Không được gọi vậy à?”

Người kia: “Không được”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chỉ gọi đại vậy thôi, chứ đúng ra các người chỉ là một lũ vô dụng”.

Nghe thấy thế, cả năm người kia nổi khủng lên, một người hét lớn: “Chúng tôi là lũ vô dụng thì anh là cái thá gì hả?”

Ngô Bình nhìn Chu Nguyên Thông rồi cười nói: “Đại ca, hay để em trị bọn này hộ anh nhé?”

Chu Nguyên Thông mỉm cười gật đầu: “Ừ, nếu chú có cách thì hộ anh cái”.

Ngô Bình đi tới gần người đối chấp với anh rồi nói: “Anh ở cảnh giới Long Môn rồi hả?”

Người đó kiêu ngạo nói: “Đúng, còn anh thì chưa đúng không?”

Ngô Bình cười nói: “Ừ, tôi mới ở cảnh giới Lôi Kiếp thôi”.

Tên kia mỉm cười khinh bỉ: “Một Địa Tiên Lôi Kiếp cỏn con mà dám nói tôi là vô dụng, đúng là không biết lượng sức mình”.

Ngô Bình đeo huy hiệu trước ngực rồi nói: “Nhưng tôi có cái này”.

Thấy thế, mấy người kia lập tức tiu nghỉu, ai nấy đều hoang mang nói: “Anh là võ vương truyền kỳ chín sao ư?”

Ngô Bình: “Nếu tôi ở cảnh giới Long Môn rồi thì còn là võ vương chí tôn cơ”.

Người kia cúi đầu xuống nói: “Võ vương tha tội, chúng tôi không biết thân phận của anh”.

Ngô Bình: “Trước không biết thì thôi, chứ giờ biết rồi thì trả lời tôi, anh phạm tội gì mà bị đại ca tôi phạt thế?”

Người đó đáp: “Tôi đánh quan lớn và mấy quân sĩ”.

Ngô Bình: “Tại sao anh lại làm thế?”

Tên đó đáo: “Người đó có thực lực kém tôi, tại sao được phép quản lý tôi chứ?”

Ngô Bình: “Giờ anh còn thấy mình làm đúng nữa không?”

Người đó nhìn Ngô Bình rồi cúi đầu xuống: “Anh bảo tôi sai thì tôi nhận sai”.

Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Với trình độ của các cậu thì còn không xứng xách dép cho chú em tôi, thế mà còn tưởng mình giỏi lắm à?”

Mấy người kia đỏ mặt, đúng thế so với Ngô Bình thì đúng là họ chẳng là gì cả.

Chu Nguyên Thông hạ lệnh: “Lôi xuống dưới, cấm túc một tháng”.

Mấy người đó được đưa đi rồi, Chu Nguyên Thông mới vui vẻ nói: “Tam đệ, không ngờ chú là võ vương truyền kỳ rồi lại còn chín sao nữa, siêu quá đấy! Có muốn làm Đề đốc ở chỗ anh không?”

Ngô Bình cười nói: “Đại ca, em đã đồng ý với hoàng đế làm thủ lĩnh cấm quân rồi”.

Chu Nguyên Thông trợn tròn mắt: “Thủ lĩnh cấm quân ư? Anh bảo, chỗ anh cũng đang thiếu thủ lĩnh, hay chú làm cả cho anh nữa, anh sẽ trả lương hậu hĩnh”.

Đinh Mặc: “Đại ca, hậu hĩnh là thế nào?”

Chu Nguyên Thông: “Mỗi năm năm triệu Thần Long, còn có nhiều trợ cấp khác nữa. Đương nhiên quan trọng nhất là chức quyền, Đề đốc của Long Kinh ngang với một chức quan nhị phẩm nên sẽ cao hơn Tổng đốc, ngoài ra còn có thể điều động binh lính”.

Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, anh thấy được đấy, chú suy nghĩ thử xem”.

Ngô Bình: “Em chưa làm thủ lĩnh bao giờ, sợ không làm được”.

Chu Nguyên Thông cười lớn nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi”.

Chu Nguyên Thông mời hai người vào phòng khách, sau đó sai người chuẩn bị rượu bánh.

Chu Nguyên Thông nói: “Tam đệ, chúng ta uống xong thì đi đến doanh trại nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình hỏi: “Đại ca, em nghe nói Long Tượng Thiên Tôn của học viện Võ Đạo có xích mích với hoàng đế phải không ạ?”

Chu Nguyên Thông cười nói: “Không nhiều người biết chuyện này đâu, hoàng đế là nhân vật thứ hai của nhà họ Phong - một trong bảy thế gia của Tiên Giới, còn Long Tượng Thiên Tôn thì là chủ của đại thế giới Long Tượng. Nhà họ Phong và đại thế giới Long Tượng từng có xung đột, hai bên đã giết không ít người của nhau, vì thế Long Tượng Thiên Tôn mới ghét hoàng đế nước Long, còn hoàng đế cũng muốn giết ông ta”.

Ngô Bình: “Long Tượng Thiên Tôn còn có ác ý với em nữa”.

Chu Nguyên Thông: “Lão già ấy ngu lắm, chẳng qua đại thế giới Long Tượng có tài nguyên dồi dào thôi, không chẳng ai thèm nhòm ngó tới lão đâu”.

Ngô Bình: “Nơi ấy nhiều tài nguyên lắm ạ?”

Chu Nguyên Thông: “Ở đó trồng được hai loại dược liệu là cỏ Thần Long và quả Thần Tượng. Hai dược liệu này có thể luyện chế ra Long Tượng Thần Đan - một loại đan dược cực hiếm. Uống nó vào thì sẽ có thần lực bức người, lực chiến đấu tăng vọt. Vì thế tiên binh rất cần tới chúng, do đó mới không dám đắc tội với Long Tượng Thiên Tôn”.

Ngô Bình hỏi: “Đại ca có loại đan dược ấy không ạ?”

Chu Nguyên Thông lấy một cái bình ra đưa cho Ngô Bình rồi nói: “Tam đệ, anh có ba viên, mang tiếng là Đại đô đốc nhưng mỗi tháng anh cũng chỉ lấy được mười viên thôi”.

Ngô Bình đổ đan dược ra xem, sau đó uống một viên để phân tích dược lực.

Mười phút sau, anh nói: “Em có thể luyện chế đan dược này được, chỉ cần cho em dược liệu là xong”.

Chu Nguyên Thông mừng rỡ: “Chú còn biết luyện đan à?”

Ngô Bình cười đáp: “Em là đại sư luyện đan bốn sao mà”.

Chu Nguyên Thông vỗ đùi đánh đét: “Tam đệ, chúng ta đến phòng luyện đan đi”.

Đến nơi rồi, Chu Nguyên Thông lấy dược liệu ra rồi nhìn Ngô Bình: “Dược liệu để luyện chế Long Tượng Thần Đan đây, giờ chú thử luôn nhé?”

Ngô Bình gật đầu rồi lấy lò luyện đan ra bắt đầu vào việc. Nửa tiếng sau, anh đã luyện xong lò thứ nhất, thành phẩm là bốn viên đan dược cấp nhị phẩm.

Chu Nguyên Thông cầm lấy đan dược rồi hào hứng nói: “Nhị phẩm à? Viên chú uống ban nãy là tam phẩm, so ra còn kém viên này”.

Ngô Bình: “Đại ca, đan dược này có giá bao nhiêu?”

Chu Nguyên Thông: “Như viên nhị phẩm của chú thì ít cũng phải tám triệu Thần Long, nhưng không có mà mua ấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK