Vừa nói dứt lời thì một người mặt xám ngoét đi ra khỏi cổng. Đi được vài bước, người đó đột nhiên ngồi bệt ra đất, khóc nức nở. Sau đó vừa khóc vừa mắng: “Trời đánh thánh vật! Mất một nghìn đồng tiền bùa mà vẫn trượt, các người đúng là ăn cướp!”
Anh ta vừa khóc thì bên cạnh đã có hai kẻ mặc quần áo màu đỏ đen lao tới lôi anh ta ra xa, sau đó đánh cho một trận nên thân.
Lão Khanh cảm thấy rất mất mặt, nói: “Cậu Ngô, đó có lẽ là trường hợp ngoài ý muốn thôi”.
Ngô Bình cau mày hỏi: “Người của doanh trại tuần thành ngang ngược như vậy sao? Nhận tiền mà không giúp người ta?”
Lão Khanh: “Tiền này chắc chắn sẽ được hoàn lại một bộ phận. Xảy ra việc thế này, chắc chắn là do có kẻ trả giá cao hơn”.
Ngô Bình: “Loạn quá, chẳng lẽ không có một tiêu chuẩn gì để tuyển chọn hay sao?”
Lão Khanh cười đáp: “Tiêu chuẩn tuyển chọn? Không thể nào, bài kiểm tra quá khó, đã hơn ba trăm năm nay không một ai vượt qua được. Lâu dần bọn họ bỏ luôn bài thi, chuyển thành phỏng vấn và những bài kiểm tra đơn giản.
Ngô Bình: “Có thể khó đến mức nào chứ?”
Lão Khanh: “Thực ra bài thi đó mấy trăm năm trước vẫn có thể tuyển được người. Nhưng không biết tại sao pháp khí dùng để thi đó có vấn đề, dẫn tới số lượng người thi đạt cực thấp. Dần dần người ta cũng không dùng nó nữa”.
Hai người đang nói chuyện thì phía trước đã gọi: “Lý Bình!”
Ngô Bình vội vã đi vào. Anh đi vào trong sân, một người đàn ông cao gầy đang ngồi ở đó. Ông ta nhìn xuống cuốn sổ của mình rồi lại nhìn Ngô Bình, sau đó lạnh lùng hỏi: “Họ tên?”
Ngô Bình đáp: “Bẩm đại nhân, tôi tên là Lý Bình”.
Người đàn ông: “Tu vi?”
Ngô Bình: “Cảnh giới hai Nhân Tiên”.
Lão Khanh đã nói doanh trại tuần thành yêu cầu tu vi không cao, cỡ Nhân Tiên là được.
Người đàn ông: “Đến từ đâu?”
Ngô Bình: “Địa Tiên Giới, kiếm phái Thục Sơn”.
Người đàn ông ừm một tiếng rồi phán: “Điều kiện của cậu không tệ, đi sang bên trái tham gia bài thi đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại nhân”.
Ngô Bình đi vào căn phòng bên trái. Vừa vào trong là anh nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên trong. Ngô Bình vừa vào, người này đã nhìn chằm chằm vào tay anh.
Anh hiểu ý người này đang chờ anh đưa tiền. Có điều, anh không muốn đưa. Một bài kiểm tra nhỏ nhặt như vậy, Ngô Bình tin mình thừa sức thông qua.
Thấy Ngô Bình giả ngu, người đàn ông sầm mặt lại, nói: “Có ba vòng. Vòng đầu kiểm tra sức mạnh của Niệm lực”.
Nói rồi, người này chỉ vào một quả cầu sắt đằng trước, nói: “Dùng Niệm lực nhấc nó lên”.
Ngô Bình liếc nhìn quả cầu sắt, lập tức phát hiện ở dưới quả cầu có một sợi dây nhỏ. Sợi dây này nối xuống dưới đất, dưới đó có một người dùng sức kéo.
Ngô Bình lập tức hiểu ra, người dưới đất kia có thể kéo chặt hoặc thả tay khỏi sợi dây để người tham gia trượt hoặc đỗ vòng này.
Ngô Bình giậm chân một cái, một lực ập tới cắt đứt sợi dây. Sau đó, quả cầu sắt lập tức bay lên.
Người đàn ông đang ngồi kinh ngạc. Rõ ràng ông ta đã ra tín hiệu cho người ở bên dưới kéo quả cầu, tại sao Ngô Bình lại làm được kia chứ?
Người đàn ông kia mặt lạnh như tiền, nói: “Vòng hai kiểm tra Nhãn lực!”
Doanh trại tuần thành yêu cầu cực cao về Nhãn lực. Bọn họ thường xuyên phải tìm những kẻ nhập cư trái phép, phán đoán thân phận của đối tượng. Cho nên, muốn vào đây phải có một cặp Hoả Nhãn Kim Tinh mới được.
Ngô Bình bị bắt đứng vào trong một vòng tròn. Trước mặt anh là một tấm màn trắng, bên trên nhanh chóng vụt qua những quang ảnh. Ngô Bình phải nhớ được những quang ảnh này và trả lời chính xác các câu hỏi sau đó. Người đàn ông ra ám hiệu, người chiếu quang ảnh lập tức đẩy nhanh tốc độ chiếu lên một trăm lần! Người đàn ông nhìn lên tấm màn trắng, thấy những quang ảnh hỗn loạn và mơ hồ. Ông ta nhìn không rõ, bụng nghĩ dù có Tiên quân ở đây thì cũng không nhìn nổi, không phân biệt được quang ảnh đó là gì.
Người đàn ông nhếch môi cười lạnh, ông ta nghĩ thầm thanh niên này vẫn không chịu cho ông ta chút lợi lộc thì chỉ còn nước xách dép đi về.
Sau khoảng mười giây, quang ảnh biến mất. Người đàn ông kia hỏi: “Được rồi, giờ cậu hãy trả lời câu hỏi sau: hình ảnh số một nghìn ba trăm mười là hình gì?”
Người đàn ông lạnh lùng hỏi, trong mắt ông ta là vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp nạn.
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Hai con bò. Một con bò đực đang gặm cỏ. Trên thảm cỏ có một con bướm. Con bướm này mất một chân. Trong lùm cỏ có một con bọ ngựa, nó đang chuẩn bị vồ lấy con bướm. Con bò đực kia đã nhìn thấy tất cả, vẻ mặt nó âm hiểm như sắp được xem một màn kịch hay”.
Quyển sổ trong tay người đàn ông “bịch” một cái rơi xuống đất, mắt chữ o miệng chữ a. Mấy giây sau, ông ta mới kêu lên: “Không thể nào!”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tăng tốc độ chiếu quang ảnh lên một trăm lần. Bài kiểm tra này quả thực rất khó nhưng không làm khó được tôi”.
Người đàn ông kia kinh ngạc, nhặt cuốn sổ lên, nhìn Ngô Bình một lúc lâu rồi nói: “Rất tốt! Ải tiếp theo sẽ kiểm tra Võ lực! Cậu đi qua cánh cửa này, sẽ có con rối võ học tấn công cậu. Nếu đánh thắng nó, tôi sẽ cho cậu đỗ”.
Ngô Bình đi thẳng vào trong, ánh mắt người đàn ông thoáng hiện một tia hung ác. Nhãn lực của Lý Bình này thật siêu phàm, nếu để anh vào doanh trại tuần thành biết đâu anh sẽ leo được lên cao. Hơn nữa hai người đã có thù, ông ta đương nhiên không tin Ngô Bình sẽ giữ mình lại.
Ông ta ra ám hiệu, có người thả ra con rối mạnh nhất, con rối A số mười!
Con rối ở đây phân làm bốn cấp A, B, C, D. Trong đó cấp A là mạnh nhất, cấp D là yếu nhất. Mà trong số những con rối cấp A, lực chiến mười trên mười chính là con rối A số mười có lực chiến khủng nhất!
Ngô Bình vừa bước vào đã có một luồng gió từ bên trái thổi tới tấn công mình nên anh lập tức ra chiêu phản công. Chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ lúc ẩn lúc hiện trong phòng, thi thoảng lại phát ra những âm thanh như tiếng sấm.
Một chiêu, hai chiêu, mười chiêu!
Thấy một lúc sau Ngô Bình vẫn chưa ra, người đàn ông kia sững sờ. Lực chiến của con rối đó đủ để khiến Tiên quân phải đau đầu, sao Lý Bình này vẫn chưa bị đánh chết?
Lại thêm vài giây nữa thì một tiếng nổ “đoàng” vang lên, sau đó không gian yên ắng trở lại.
Sau đó, Ngô Bình kéo con rối đi ra ngoài. Con rối đã bị đánh cho biến dạng, toàn bộ cấm thuật và pháp trận bên trong con rối đều bị hỏng hết, không thể sử dụng đượcnữa.
Anh nhìn người đàn ông, hỏi: “Tôi đã đỗ chưa?”
Người đàn ông kia không khỏi khiếp sợ. Ông ta vội vã nói: “Đỗ rồi, đương nhiên là đỗ rồi!”
Người đàn ông vội vã viết lời nhận xét vào trong sổ, sau đó hai tay đưa cuốn sổ đó cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy quyển sổ, nhìn một lượt rồi hỏi: “Tiếp theo, tôi sẽ được tuyển chứ?”
Người đàn ông: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu sẽ được tuyển vào doanh trại tuần thành”.
Ngô Bình gật đầu, cầm lấy sổ quay lại cái sân đằng trước.
Người phụ trách mở sổ của anh ra xem rồi cười nói: “Được lắm, cậu giành được điểm tuyệt đối ở cả ba vòng. Giờ cậu ra sân sau báo cáo đi”.
Nói rồi, ông ta đưa cho Ngô Bình một tờ giấy. Ngô Bình nói cảm ơn rồi đi ra sân sau.
Sân sau rất yên tĩnh, có một tên béo đang ngồi ở đó. Tay hắn xách bình trà, đang thưởng trà một mình.
Thấy Ngô Bình đi vào, tên béo nhìn tờ giấy của anh rồi nói: “Một nghìn đồng tiền bùa”.
Ngô Bình sững lại: “Một nghìn tiền bùa cái gì?”
Tên béo cau mày: “Lại là một tên ngu ngốc!”
Ngô Bình đường đường là Võ quân, đâu thể nhịn nhục. Anh lạnh lùng hỏi lại: “Anh đang nói tôi sao?”
Tên béo cười lạnh: “Cút ra ngoài, cậu bị loại rồi!”
Chương 982: Bài kiểm tra cấp thiên tài
Ngô Bình nhướn mày đáp: “Tôi đã thông qua bài thi đàng hoàng, giờ chỉ tới báo cáo lại. Anh chỉ phụ trách việc ghi tên người mới tới báo cáo chứ không có tư cách quyết định tôi đỗ hay trượt!”
Tên béo tức điên lên, hắn cười ha ha đáp: “Tôi không có tư cách? Tôi bảo cậu bị loại thì cậu bị loại. Cút ngay!”
Ngô Bình cười lạnh. Lão Khanh đã đút tiền, anh thi được điểm tuyệt đối, vậy mà giờ tên béo này lại đòi bòn tiền anh tiếp. Anh bật cười lạnh, đáp: “Việc tôi gia nhập doanh trại tuần thành không đến lượt anh đồng ý”.
Nói rồi, anh quay lại sân trước. Ở đó có một cái trống. Lão Khanh nói cái trống này là do tướng quân của doanh trại tuần thành đặt ở đó. Nếu như có ai cảm thấy quá trình thi tuyển không công bằng thì có thể ra gõ trống. Tiếng trống vang lên, tướng quân và phó tướng sẽ lập tức xuất hiện, đích thân kiểm tra và chiêu mộ.
Ngô Bình cầm lấy dùi trống, sau đó gõ mạnh, những tiếng “tùng tùng tùng” vang lên. Tiếng trống vang lên khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tên béo ban nãy cũng chạy tới. Thấy Ngô Bình gõ trống, hắn tức đến run người, chỉ vào anh mà nói giọng run run: “Cậu… to gan lắm!”
Người đàn ông ở sân trước cũng sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn tên béo, sau đó lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Có biết hậu quả của việc gõ cái trống này không?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Hậu quả gì được cơ chứ, cùng lắm là thi lại thôi”.
Người đàn ông cười lạnh đáp: “Không sai, sẽ phải thi lại. Có điều, lần này cậu sẽ phải vào phòng Võ để thi. Từ một trăm năm trước, người vào đó không một ai sống sót trở ra.
Ngô Bình: “Vậy thì đám người đó yếu quá”.
Người đàn ông: “Được lắm, nếu cậu đã muốn chết thì chúng tôi cũng không cản”.
Đúng lúc này, một người đàn ông da đen và một đoàn tuỳ tùng bước vào. Ông ta trầm giọng hỏi: “Là ai gõ trống?”
Ngô Bình thản nhiên đáp: “Là tôi”.
Người đàn ông da đen trợn mắt nhìn anh, hỏi: “Chán sống rồi sao? Có biết một khi gõ trống là mạng cậu sẽ không thuộc về cậu nữa không?”
Ngô Bình: “Cái đó thì chưa chắc”.
Người đàn ông da đen bật cười đáp: “Cậu làm phiền bổn tướng nghỉ ngơi, quả thực là đáng chết”.
Ngô Bình: “Vị đại nhân đây chắc chính là tướng quân tuần thành. Xin hỏi, nếu qua được bài thi ở phòng Võ thì tôi sẽ có đủ tư cách để gia nhập doanh trại tuần thành phải không?”
Người đàn ông da đen chính là tướng quân tuần thành. Ông ta lạnh lùng đáp: “Cậu không qua được đâu”.
Ngô Bình: “Giả dụ qua được thì sao?”
Tướng quân tuần thành: “Nếu cậu qua được thì bất kỳ kẻ nào ngăn cản cậu gia nhập doanh trại tuần thành sẽ bị tôi trừng trị theo pháp luật!”
Ngô Bình: “Được!”
Tướng quân tuần thành phất tay một cái, người hầu đằng sau kéo tấm vải đen ở phía không xa xuống. Đằng sau tấm vải đen là một cánh cửa hình phiến quạt. Cánh cửa này thông tới một toà nhà cao to. Đó chính là phòng Võ.
Lão Khanh lúc này đã thấy Ngô Bình chuẩn bị đi vào phòng Võ thì thất kinh, gọi với theo: “Cậu chủ cẩn thận!”
Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Không sao, tôi chính là muốn biết bài kiểm tra này khó đến đâu”.
Nói rồi, anh rảo bước nhanh vào trong phòng Võ. Sau khi qua cửa, anh đi vào một không gian dạng hình trụ tròn. Vừa vào đến nơi, từ những bức tường xung quanh có ba thanh phi đao bay ra, tấn công các vị trí trọng yếu trên cơ thể anh. Tốc độ của phi đao cực nhanh, hơn nữa còn cực kỳ sắc bén. Ngô Bình dùng pháp thuật biến hai tay của mình thành đám mây rồi bắt lấy ba thanh phi đao.
Anh hơi cau mày lại, cầm phi đao lên xem, chỗ ngón tay anh bị cào xước một lớp da. Tay Ngô Bình vốn có vảy tiên bảo vệ, vậy mà không thể chống lại được phi đao này, chứng tỏ nó cực kỳ sắc bén!
Ngô Bình thu lấy phi đao, tiếp tục tiến về phía trước. Sau khi đi qua căn phòng hình trụ tròn, anh đi qua một hành lang tới một không gian mười hai mặt.
Anh vừa vào, tất cả các lối ra bị bịt kín lại, sau đó từ mười hai bức tường bắt đầu bắn ra các tia sáng. Những tia sáng này rất kinh dị, có thể cắt đôi cả kim loại!
Mười hai bức tường bắn ra tổng cộng bảy mươi hai tia sáng. Thời gian và vị trí xuất hiện của chúng đều không giống nhau. Để sống sót được ở đây quả thực là cực khó.
Có điều, tia sáng có nhanh đến đâu thì đôi mắt thấu thị của anh cũng có thể phân biệt được. Anh điều động toàn bộ năng lượng trong cơ thể, mười Linh Khiếu chấn động, các Thần Khiếu tương hỗ với nhau, vào trạng thái đề phòng cao độ.
Anh như biến thành một cái bóng, nhào lộn trong không gian chật hẹp. Việc đó tiếp diễn trong ba phút mới kết thúc.
Sau cùng, tia sáng biến mất, các lối ra mở lại.
Ngô Bình lau mồ hôi, tiếp tục đi vào trong.
Lần này là một không gian hình cầu. Anh đi vào xong, các lối ra cũng tự động đóng chặt. Sau đó, những làn sóng trong không gian với sức tấn công kinh hoàng xuất hiện. Nó không ngừng tấn công vào võ hồn của anh.
Ngô Bình ngồi im bất động, dùng võ hồn để nghênh chiến. Ban đầu còn khá dễ dàng nhưng càng về sau lực tấn công càng lúc càng mạnh, đến anh cũng cảm thấy tốn sức.
Nếu là người khác thì đã chết từ lâu rồi. Cho dù là Chân quân cũng chưa chắc đã trụ được một phút. Cũng may võ hồn của Ngô Bình đủ mạnh để chống đỡ.
Sau khi cuộc tấn công kết thúc, các lối ra vào lại mở ra. Lúc này, một giọng nói vang lên: “Thiên Hạ Võ Viện, bài kiểm tra cấp thiên tài kết thúc. Tổng điểm 300/300, đạt. Mời nhận phần thưởng lớn nhất”.
Một giây sau, dưới chân Ngô Bình mọc lên một cái cột, trên đó có ba ô. Mỗi ô đều có một món đồ.
Ở ô thứ nhất có một lọ đan dược, ô thứ hai có một tấm lệnh bài màu trắng khắc đầy bùa bên trên. Ô thứ ba là một chiếc quạt, nan quạt được làm từ xương của loài dã thú nào đó. Sau khi mở ra, trên quạt cũng vẽ bùa, vô cùng huyền diệu.
Ngô Bình nhặt lấy ba món đồ, lẩm bẩm: “Phòng Võ này có lẽ ban đầu không phải của doanh trại tuần thành mà là một tổ chức tên là Thiên Hạ Võ Viện, mà mục đích của nó là để kiểm tra các võ sinh của mình. Trước đây bài kiểm tra của nó khá dễ là do chưa mở ra cấp thiên tài này. Sau này không biết tại sao lại mở ra cấp thiên tài mới dẫn tới việc mấy trăm năm nay không có ai thi đạt".
Ngô Bình cực kỳ thông minh nên chẳng mấy chốc đã hiểu ra vấn đề. Anh mỉm cười, đi ra khỏi phòng Võ.
Ở bên ngoài, tướng quân tuần thành và những người khác mặt đều sầm lại, chuyện ở đây hôm nay thật rắc rối. Doanh trại tuần thành này rất tham, người đời ai chẳng biết. Nhưng vấn đề là việc tham nhũng này không thể bị đưa ra ánh sáng, nếu không sẽ phiền to. Hôm nay “Lý Bình” này tới làm loạn, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió đằng sau. Nếu người của Vân phủ biết được thì không chừng tướng quân tuần thành cũng bị mắng cho mất mặt.
Tướng quân tuần thành lườm mấy kẻ chịu trách nhiệm chiêu mộ người mới một cái, mấy kẻ đó vội vã cúi đầu xuống. Đặc biệt là tên béo lúc này đã toát mồ hôi lạnh. Hắn có dự cảm lần này sẽ bị phạt rất nặng.
Đúng lúc này, có một người đi ra cửa, đám đông bên dưới phấn khích reo lên: “Ra rồi kìa, không chết!”
Ngô Bình ra ngoài mà toàn thân không một vết thương. Anh lạnh lùng nói: “Tôi đã thông qua bài khảo sát”.
Tướng quân tuần thành rùng mình, nhìn Ngô Bình trân trối. Mấy phút sau, ông ta đột nhiên đổi thái độ tươi cười nói: “Lý Bình, hoan nghênh cậu gia nhập doanh trại tuần thành! Từ giờ trở đi, cậu chính là phó tướng của tôi!”
Tất cả mọi người đều sững sờ. Phó tướng?
Mặt tên béo trắng bệch ra, há hốc miệng không thốt nên lời.
Chương 983: Anh tới cứu em
Ngô Bình đáp: “Tướng quân, tôi có chuyện muốn nói”.
Tướng tuân tuần thành rất hài lòng. Ngô Bình không tính toán chuyện trước đó với ông ta ở chốn công cộng đã là nể mặt ông ta rồi. Nghĩ đến đại cục nên ông ta cười đáp: “Được, theo tôi tới phủ tướng quân!”
Cứ như vậy, Ngô Bình đi cùng tướng quân tuần thành về phủ tướng quân. Những người đứng xem ban nãy cũng giải tán, cuộc chiêu mộ tiếp tục.
Trên đường đi, nụ cười trên mặt quân tuần thành tắt ngấm. Ông ta nói: “Nhãi ranh cậu được lắm, mấy trăm năm không có người vượt qua bài thi đó, thế mà cậu qua được. Tôi phục cậu đấy”.
Ngô Bình: “Tướng quân quá khen”, sau đó anh cũng không nhắc tới chuyện về Thiên Hạ Võ Viện với ông ta.
Tướng quân tuần thành: “Hãy nể mặt tôi, việc trước đó bỏ qua đi”.
Ngô Bình: “Tướng quân, thực lực tôi đủ mạnh, tiền cũng đã đưa rồi nhưng tên béo đó cứ tìm cách làm khó thôi. Cục tức này tôi nuốt không trôi”.
Tướng quân tuần thành cười đáp: “Cậu đang nói Quan Bảo sao? Người đó quả thực hống hách nhưng lại là cậu trẻ của tôi. Thế này đi, lát nữa tôi cho cậu đánh nó một trận nên thân để xả giận. Sau đó sẽ bắt Quan Bảo tạ tội với cậu. Cậu thấy sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Nếu đã là cậu trẻ của tướng quân thì thôi bỏ đi”.
Tướng quân tuần thành vỗ vai Ngô Bình: “Anh em tốt, sau này chúng ta chính là người một nhà”.
Ngô Bình nhận ra doanh trại tuần thành chính là tài sản riêng của tướng quân này. Ông ta nói gì thì đó chính là chân lý chứ chẳng có quy tắc gì hết.
Có điều Ngô Bình không quan tâm, anh tới để cứu Vân Tịch. Doanh trại này có thối nát đến đâu cũng không phải việc của anh.
Đến phủ tướng quân, Ngô Bình được thấy một kiến trúc vô cùng xa hoa lộng lẫy, chỉ riêng vườn hoa đã có tận bảy cái. Người hầu lên tới hàng trăm, tì nữ ba nghìn. Thê thiếp của tướng quân này cũng phải đến trăm người, mỗi người đều có biệt viện.
Sau khi nói chuyện, Ngô Bình biết được tướng quân tuần thành tên là Tôn Hải Xuyên, là một cao thủ cảnh giới Thần Biến.
Ngô Bình ngồi nói chuyện với ông ta một lát rồi nói: “Tướng quân, tôi vừa mới tới đây nên muốn đi xung quanh, làm quen với môi trường mới”.
Tôn Hải Xuyên cười đáp: “Được. Người đâu, đưa phó tướng đi thăm thú xung quanh đi”.
Một đội trưởng bước tới đưa Ngô Bình tới nhà kho lấy lệnh bài phó tướng, áo giáp, binh đao,… rồi dẫn một tiểu đội theo Ngô Bình đi thăm thú toàn bộ Châu Vân.
Lúc này đang là giữa trưa. Khi đi qua một quán rượu, Ngô Bình cười nói: “Các anh em, đến giờ cơm rồi, hôm nay tôi mời”.
Mọi người rất vui mừng, cùng Ngô Bình đi vào quán rượu ăn uống no say.
Lúc uống rượu, Ngô Bình hỏi: “Các anh em, thế lực mạnh nhất Châu Vân đương nhiên là Vân phủ. Tôi nghe nói có một thứ gọi là Tiên Thiên Quái Sát Trận. Mọi người có biết không?”
Đội trưởng kia cười đáp: “Phó tướng quân, chuyện này ai chẳng biết. Đại trận đó đặt ở ngoại thành phía Đông. Nghe nói đại trận này năm xưa từng giết một Thiên Tiên, uy lực của nó rất khủng khiếp”.
Một binh sĩ góp chuyện: “Nghe nói đại tiểu thư của Vân Thị hiện đang bị nhốt ở đài Phi Hoàng của trận pháp này. Ngày kia thế tử nhà họ Tiêu sẽ tới đón tiểu thư về làm vợ.
Nói đến chuyện này, mọi người đều thấy bất bình.
Đội trưởng kia thở dài nói: “Cũng hết cách. Do lão tổ gặp chuyện. Không có lão tổ làm chủ đại cục thì Châu Vân lúc nào cũng có nguy cơ bị các thế lực khác tấn công. Để bảo vệ sản nghiệp tổ tông để lại, Vân Thị chỉ đành ra hạ sách này”.
Binh sĩ kia lại hóng chuyện: “Tôi còn nghe nói đại tiểu thư đã có bạn trai ở bên ngoài. Các cậu nói xem người đó có tới cứu cô ấy không nhỉ? Đại tiểu thư chẳng khác nào một Thiên Tiên, bạn trai cô ấy chắc cũng rất ra gì và này nọ đấy nhỉ?”
Đám đông cười rộ lên, có người nói: “Mạnh đến đâu thì cũng có cứu được Vân Thị, đánh bại được Tiêu Thị không?”
Binh sĩ ban nãy thở dài thườn thượt: “Đúng nhỉ, có mạnh thế mạnh nữa cũng e là không giúp nổi đại tiểu thư”.
Uống rượu xong, Ngô Bình nói: “Các anh em, chúng ta đi ra ngoại thành phía Đông xem đại trận đó rốt cuộc ghê gớm thế nào đi”.
Mọi người đương nhiên đồng ý rồi đưa Ngô Bình ra khỏi thành, đến ngoại ô phía Đông. Ở đây có một dãy núi, khi sắp lên tới đỉnh một ngọn núi, đội trưởng chỉ lên đỉnh nói: “Phó tướng quân, đi lên nữa chính là Tiên Thiên Quái Sát Trận”.
Ngô Bình liếc nhìn, cười đáp: “Hoá ra đây chính là sát trận. Các anh em, mọi người cứ về trước đi, tôi ở đây nghiên cứu nơi này một lát”.
Những người khác nghe vậy thì đều ra về. Thấy xung quanh đã không còn người, Ngô Bình đi thẳng vào trong sát trận. Đến trước sát trận thì nghe thấy một giọng nói vọng lên: “Dừng bước!”
Ngô Bình nhìn quanh, đáp: “Tôi là phó tướng quân doanh trại tuần thành, ban nãy đuổi bắt một tà ma, thấy nó chạy vào bên trong đại trận. Tà ma này vô cùng lợi hại, đã giết hại hàng trăm người. Vậy nên xin cho tôi vào trong để bắt nó. Nếu không nó sẽ tiếp tục hại người”.
Cảnh tượng trước mặt đột nhiên xiêu vẹo đi, một người đàn ông bước ra. Ông ta nhìn Ngô Bình một cái, chắp tay nói: “Hoá ra là phó tướng quân. Tướng quân nói tà ma chạy vào đây sao? Sao tôi không phát hiện ra nhỉ?”
Ngô Bình đáp: “Tà ma đó tu vi rất cao, ít nhất phải cấp Tiên quân. Nó rất giỏi ẩn thân. Sát trận này cũng không đe doạ được nó”.
Người đàn ông kinh ngạc: “Phó tướng quân, vậy sao tướng quân bắt được nó?”
Ngô Bình lập tức lấy ra lò luyện Minh Thần. Anh nói: “Tôi có báu vật này, có thể trấn áp mọi loại tà ma”.
Người đàn ông kia nhìn qua đã biết lò luyện Minh Thần này quả thực là báu vật trên đời nên lập tức nói: "Được, mời vào!"
Người đàn ông giơ tay lên không trung như đang ra sức kéo một thứ gì đó, Ngô Bình nhanh chóng lách qua để đi vào đại trận. Đi được mấy bước, quang cảnh trước mắt anh thay đổi, một tảng đá dưới chân anh biến thành một con đường nhỏ.
Người đàn ông nói: "Phó tướng quân, đây là sát trận nên không thể tuỳ tiện đi lại khắp nơi".
Sau đó người đàn ông lấy ra một cái la bàn đưa cho Ngô Bình: "La bàn này sẽ cho tướng quân biết nơi nào an toàn".
Ngô Bình nhìn chiếc la bàn, bên trên có một bản đồ thu nhỏ. Trên bản đồ có chỗ màu đỏ, có chỗ màu đen, có chỗ màu xanh.
Ngô Bình hỏi người đàn ông: "Màu xanh là vùng an toàn sao?"
Người kia gật đầu: "Đúng vậy, màu đen là nơi đặt chân vào thì chỉ có chết, màu đỏ là vùng nguy hiểm còn màu trắng là khu vực nhà giam".
Ngô Bình gật đầu: "Đa tạ".
Người đàn ông: "Mong tướng quân nhanh chóng bắt được tà ma".
Ngô Bình gật đầu, sau đó cầm la bàn đi tìm đường. Chỉ một lát sau, anh đã tới bên cạnh đài Phi Hoàng. Ở giữa đài Phi Hoàng là khu vực màu trắng, xung quanh là màu đen. Xem ra Vân Tịch đã bị sát trận nhốt lại rồi.
Cũng may là qua chiếc la bàn, anh nhìn thấy những vạch màu xanh biến hoá khôn lường, mỗi giây chúng xuất hiện một khác. Lại thêm sự hiểu biết thâm sâu của Ngô Bình về trận pháp nên anh nhanh chóng nghĩ ra cách vào bên trong đài.
Anh di chuyển rất nhanh như một tia chớp, lúc sang trái lúc sang phải, lúc tiến phía trước, lúc lùi phía sau. Sau hơn mười giây, anh đã vào được khu vực màu trắng.
Khu vực này khá nhỏ, bên trong xây một căn nhà nhỏ. Trước nhà trồng hoa, cửa nhà đang mở, Vân Tịch đang ngồi bên trong đánh đàn.
Tiếng đàn ảo não thê lương, khiến người nghe cũng buồn theo.
Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại. Vân Tịch ngước đôi mắt đẹp như tranh nhìn ra ngoài. Cô nhìn thấy một người đàn ông khí chất bất phàm, nở nụ cười bước tới.
Vân Tịch sững sờ, lẩm bẩm: "Ngô Bình!"
Ngô Bình ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Vân Tịch, anh đến đưa em đi khỏi nơi này".
Vân Tịch kinh ngạc hỏi: "Sao anh tới được đây?"
Chương 984: Lão tổ của Châu Vân
Chương 984: Lão tổ của Châu Vân
Ngô Bình lấy ra chiếc la bàn, đáp: “Anh có thứ này”.
Vân Tịch khẽ thở dài: “Chắc chắn là Mỵ Nương và Lão đã tới tìm anh”.
Ngô Bình: “Dù gì anh cũng là bạn trai em, em gặp khó khăn anh nhất định phải giúp”.
Vân Tịch đáp: “Mau đi đi, em không thể rời khỏi đây đâu”.
Ngô Bình sững lại: “Tại sao?”
Vân Tịch: “Vân phủ giờ đang gặp nguy nan, các thế lực rình rập như bầy sói dữ. Nếu như không liên hôn với Tiêu Thị thì tất cả bách tính Châu Vân đều gặp nguy”.
Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Vân Tịch, không phải trước đó em đã từ chối sao? Lẽ nào giờ lại chịu khuất phục?”
Vân Tịch mắt ngấn lệ đáp: “Những ngày này em đã nghĩ kỹ rồi. Ngô Bình, cho dù em có trốn đi cùng anh thì sau đó sẽ ra sao? Tiêu – Vân hai nhà đều sẽ truy sát anh. Em không thể hại anh”.
Ngô Bình đáp: “Thật chẳng giống tính cách của Vân Tôn chút nào. Em đang nói dối, trong lòng em vẫn không muốn làm việc này, chỉ là sợ liên luỵ anh đúng không?”
Vân Tịch cúi đầu đáp: “Dù thế nào đi nữa em cũng không thể đi khỏi đây”.
Ngô Bình nắm chặt tay cô: “Em quên rồi sao? Anh là thần y mà”.
Vân Tịch sững lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Anh nói anh có thể giúp Vân Thị chữa bệnh cho lão tổ?”
Ngô Bình: “Anh chưa dám nói trước là sẽ chữa khỏi, nhưng chắc chắn sẽ không khiến mọi việc tệ hơn. Vân Tịch, anh và em cùng đi gặp lão tổ, biết đâu anh có thể giúp được”.
Trong mắt Vân Tịch bắt đầu xuất hiện một tia sáng. Cô ấy gật đầu thật mạnh, đáp: “Được, em đưa anh đi gặp lão tổ!”
Ngô Bình vẽ một lá bùa rồi vảo Vân Tịch thổi vào đó một cái. Lá bùa cháy bùng lên, sau đó biến thành hình nhân của Vân Tịch ngồi trên mặt đất.
Vân Tịch cười nói: “Trình độ vẽ bùa của anh lợi hại thật đấy”.
Ngô Bình: “Đi thôi, ra ngoài trước đã!”
Anh đưa Âm Dương Pháp Bào cho Vân Tịch mặc để che dấu hành tung. Sau đó họ cùng ra khỏi sát trận.
Người đàn ông ban nãy vẫn đứng ở lối vào chờ anh. Thấy anh quay lại nhanh như vậy thì vội hỏi: “Đã bắt được tà ma chưa?”
Ngô Bình cười đáp: “May mắn là tôi đã bắt được và nhốt nó trong cái lò luyện này”.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Tướng quân vất vả rồi”.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, người đàn ông có chút lo lắng nên tới đài Phi Hoàng xem xét. Cũng may, vẫn thấy Vân Tịch vẫn đang ngồi trong nhà.
Người đàn ông mỉm cười rồi quay lưng rời khỏi đó.
Còn Ngô Bình và Vân Tịch sau khi ra ngoài thì tìm một nơi để trú ẩn và bàn kế hoạch sắp tới trước.
Vân Tịch nói cho anh biết lão tổ của Vân Thị tên là Vân Phi Dương, tu vi cực cao. Ông ấy đã tu luyện đến cảnh giới bán Thiên Tiên. Tuy nhiên khi đột phá hẳn lên cảnh giới Thiên Tiên thì thất bại, bị thương nặng, suýt thì tan thành tro bụi.
Thông tin Vân Phi Dương bị thương nặng nhanh chóng bị tuồn ra khiến mấy châu còn lại đều nhăm nhe xâm lược Châu Vân, cướp lấy địa bàn của Vân Thị. Châu Vân hiện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Ngô Bình đáp: “Quan trọng nhất là cứu được lão tổ. Chỉ cần ông ấy ngồi dậy được thì mọi chuyện đều có thể giải quyết”.
Vân Tịch gật đầu: “Để cứu được lão tổ e rằng cực khó. Vân Thị đã thử tới vô số cách mà vẫn không được”.
Ngô Bình: “Có chữa được hay không, anh phải tới xem mới biết được”.
Vân Tịch gật đầu: “Em biết nơi lão tổ đang ở ẩn, chúng ta đi thôi!”
Vân Tịch đi trước dẫn đường, hai người họ bay một lúc thì dừng lại ở trên một ngọn núi. Họ vừa đáp xuống đất thì xung quanh đã có ba người vây lấy.
Ngô Bình nhận ra ba người này đều là cao thủ Tiên quân!
Vân Tịch nói: “Ba vị hộ pháp, tôi tới gặp ông nội. Người bên cạnh tôi là thần y, có cách chữa cho ông nội”.
Ba hộ pháp mặt lạnh như băng, trong đó người đàn ông tóc trắng mặc áo bào trắng lạnh lùng nói: “Lão tổ có lệnh, bất cứ kẻ nào xông vào, giết không tha!”
Vân Tịch thở dài: “Đại hộ pháp, ông là người chứng kiến tôi lớn lên. Nếu không tin tôi thì ông hãy vào hỏi lão tổ một tiếng được không?”
Đại hộ pháp nhìn Vân Tịch chằm chằm. Một lúc sau mới lạnh lùng đáp: “Chờ ở đây!”
Đại hộ pháp lùi về sau mấy bước rồi đột nhiên biến mất.
Nửa phút sau, ông ta xuất hiện trở lại, nói: “Đi theo tôi!”
Ngô Bình và Vân Tịch đi theo người ngày. Họ đi vài bước sang trái rồi đi vài bước sang phải là cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Họ đi thêm vài chục bước nữa là tới trước một động phủ.
Cửa động đang mở, họ đi thẳng vào bên trong. Ở gian rộng nhất bên ngoài có một người đàn ông tóc tím đang nằm trên một chiếc giường pha lê. Cơ thể người này bị xé toạc, trông đã không còn ra hình người.
Hiện giờ ông ấy vô cùng yếu, chỉ e không sống nổi mười ngày nữa. Có điều, đôi mắt vẫn còn rất sáng, bình thản nhìn Ngô Bình.
Vân Tịch nhìn thấy tình cảnh của lão tổ thì sống mũi cay xè, run rẩy gọi: “Ông ơi!”
Người đàn ông tóc tím: “Vân Nhi đừng đau lòng, sống chết tại thiên không thể cưỡng cầu”.
Vân Tịch: “Ông ơi, đây là Ngô Bình. Y thuật của anh ấy rất cao minh, có thể sẽ có cách chữa cho ông”.
Lão tổ hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu thấy tôi còn cứu được sao?”
Ngô Bình sớm đã quan sát lão tổ một lượt. Anh hỏi: “Lão tổ, lão tổ đã trải qua Thiên Tiên Lôi Kiếp phải không? Bị sét đánh đến mức thảm thế này, suýt nữa thì pháp thân đã tan thành tro”.
Lão tổ đáp: “Sống được đến giờ này là đã khá lắm rồi, đó là Thiên Lôi cấp bảy đấy”.
Ngô Bình: “Vấn đề về cơ thể thường thì không nghiêm trọng, nhưng chữa trị cho pháp thân thì khá rắc rối”.
Ngô Bình lập tức lấy ra tiên đỉnh Thuần Nhất, nói: “Để tôi kê một phương thuốc, nhờ lão tổ sai người đi tìm những loại thuốc này, càng nhanh càng tốt”.
Lão tổ mắt thoáng hiện tia sáng: “Được!”
Ngô Bình viết ra phương thuốc rồi đưa cho đại hộ pháp, đại hộ pháp lập tức đi tìm thuốc.
Sau đó, Ngô Bình luyện chế một ít thuốc, dùng nước và bùn thuốc màu xanh đắp lên toàn thân lão tổ.
Sau khi trát xong bùn thuốc, anh bắt đầu châm cứu. Mỗi châm cắm xuống đều mang theo một luồng năng lượng kỳ diệu đi vào kinh mạch của lão tổ.
Vân Phi Dương kinh ngạc phát hiện kinh mạch của mình dần được chữa lành. Sinh cơ lúc trước bị Thiên Lôi phá huỷ cũng dần hồi phục.
Ngô Bình lại lấy ra một viên đan Sinh Mệnh rồi bảo lão tổ uống. Anh nói: “Lão tổ, cơ thể lão tổ bị tổn hại nghiêm trọng, trước hết hãy bồi bổ đã”.
Vân Phi Dương không khách sáo, nhận lấy viên đan rồi nuốt xuống.
Uống xong một viên đan Sinh Mệnh, tốc độ hồi phục càng được đẩy nhanh, ánh mắt lão tổ càng lúc càng có thần.
Lúc này, Ngô Bình lấy ra một hồ lô thuốc. Hồ lô thuốc này có thể chữa lành pháp thân, tên của loại hồ lô này là Tụ Pháp thần dược.
Vẫn chưa hết, Ngô Bình liền lúc luyện ra ba loại thuốc. Cứ cách một lúc lại cho Vân Phi Dương uống một loại. Mà sau mỗi lần uống thuốc, Vân Phi Dương lại khá hơn một chút.
Không lâu sau, đại hộ pháp đã mang những loại dược liệu anh cần về. Ngô Bình tiếp tục luyện ra loại thuốc thứ tư, thứ năm.
Sau cùng, anh tìm một ít đất và bùn ẩm tẩm nước thuốc vào đó rồi vùi lên người Vân Phi Dương. Cứ một lát, anh lại rót nước thuốc lên trên, loại thuốc dùng mỗi lần đều khác nhau.
Chẳng mấy chốc đã tới chiều ngày hôm sau. Lão tổ mặc dù bị chôn dưới đất nhưng cảm thấy rất dễ chịu. Cơ thể da thịt của ông ấy đã hồi phục còn pháp thân cũng đã hồi phục ba phần.
“Anh bạn trẻ, đa tạ ơn cứu mạng của cậu”, Vân Phi Dương nói lời cảm ơn chân thành.
Ngô Bình: “Lão tổ, Vân Tịch là bạn gái tôi, nhưng Vân Thị muốn gả cô ấy cho nhà họ Tiêu”.
Vân Phi Dương cười đáp: “Cũng là do họ đã hết cách. Nhưng giờ khác rồi, Vân Nhi sẽ không bị ép gả cho nhà họ Tiêu nữa”.
Vân Tịch: “Ngô Bình, bao lâu nữa ông nội em có thể hồi phục?”
Ngô Bình: “Ít nhất là bảy ngày, hôm nay là ngày đầu tiên”.
Vân Phi Dương cười đáp: “Bảy ngày đã là quá nhanh rồi”.
Ngô Bình: “Nhưng ngày mai Tiêu Thị sẽ tới đón Vân Tịch”.
Vân Phi Dương nghĩ ngợi gì đó, nét mặt bỗng trở nên khó coi.
Vân Tịch vốn thông minh nên hiểu ngay: “Ngô Bình, ý anh là nhà họ Tiêu không đón được em thì sẽ ra tay với Vân Thị”.
Ngô Bình: “Thậm chí họ có thể đoán được lý do tại sao Vân Thị đột nhiên lại dám làm vậy. Họ sẽ nghĩ đến khả năng lão tổ đang hồi phục, Nếu anh là người nhà họ Tiêu, anh sẽ cử cao thủ đến ám sát lão tổ. Nếu Châu Vân không có lão tổ thì đó chính là giang sơn mà họ Tiêu muốn”.
Vân Phi Dương trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh bạn trẻ, tôi có một cách kéo dài thời gian, nhưng chưa có người giúp tôi thực hiện việc này”.
Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Lão tổ thử nói xem”.
Vân Phi Dương: “Cho một người đóng giả làm Liễu Thiên Lang – cậu chủ của Thanh Đồng thế gia ở Tiên giới. Người này từng tới Thái Thanh Tiên Cảnh vài lần, cũng có rất nhiều người biết cậu ta. Nếu có cậu ta ở đây thì nhà họ Tiêu sẽ tạm thời chưa dám làm loạn”.
Ngô Bình chớp chớp mắt: “Lão tổ muốn tìm người đóng giả Liễu Thiên Lang rồi tới nhà họ Tiêu cướp dâu?”
Vân Phi Dương gật đầu: “Không sai, chính là cướp dâu!”
Chương 985: Năng lượng vương phẩm trong tháp Vạn Duy
Ngô Bình: “Liễu Thiên Lang này có gì đặc biệt vậy?”
Vân Phi Dương đáp: “Liễu Thiên Lang này là người nhà Thanh Đồng của Tiên giới. Cậu ta tư chất rất tốt, mặc dù hiện giờ chỉ là Nhân tiên nhưng đi bước nào chắc bước đó, giờ đã là Võ quân. Cậu ta chiến tích lẫy lừng, từng giết được cả Chân quân. Ngoài ra, sư tôn của cậu ta là một Võ Thiên Tiên, mạnh kinh hoàng”.
Nghe tới đây Ngô Bình đã hiểu vì sao Vân Phi Dương bảo anh đóng giả Liễu Thiên Lương này. Anh nói: “Lão tổ, tu vi thì không vấn đề gì nhưng cậu ta miệng ngang mũi dọc ra sao tôi chưa từng được thấy”.
Vân Phi Dương cười đáp: “Anh bạn trẻ, thế là cậu đồng ý giúp Vân Thị rồi phải không?”
Ngô Bình: “Vân Tịch là bạn gái tôi nên giúp là việc đương nhiên”.
Vân Phi Dương mừng rỡ đáp: “Được!”
Lão tổ phất tay một cái, trước mắt Ngô Bình lập tức hiện ra hình ảnh một người thanh niên. Người này trạc tuổi Ngô Bình, thậm chí là còn trẻ hơn một chút.
Người này gương mặt đẹp như ngọc tạc, mắt trái có hai con ngươi. Cậu ta mặc một chiếc áo choàng màu vàng và xanh lam, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội Tử Long. Giữa hai lông mày nồng đậm sát khí khiến người khác sợ hãi khi nhìn vào.
Ngô Bình ngắm nghía một lúc rồi nói: “Quần áo và ngọc bội này phải làm riêng. Còn những thứ khác tôi đều hơn cậu ta”.
Không phải là Ngô Bình tự kiêu nhưng nếu luận về năng lực thì anh không thua bất cứ ai có cùng tu vi, kể cả đối phương có là thiên tài của Tiên giới đi nữa!
Vân Phi Dương cười đáp: “Được, tôi sẽ sai người làm ngay. Vân Tịch, giờ lão tổ sẽ làm chủ cho con. Đợi ta hồi phục tu vi rồi sẽ ghép đôi cho con và Ngô Bình”.
Vân Tịch sững lại, mặt đỏ bừng lên, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Vân Phi Dương cười ha ha nói: “Không nói gì là lão tổ xem như con đồng ý rồi nhé”.
Vân Phi Dương lại quay sang nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, Liễu Thiên Lang đó thành thạo mấy loại tuyệt kỹ võ công, cậu cũng cần luyện tập một chút”.
Ngô Bình: “Lão tổ yên tâm, tuyệt học Võ đạo tôi cũng có”.
Vân Phi Dương càng nhìn Ngô Bình càng thấy thuận mắt, cười nói: “Đứa trẻ này đúng là kỳ tài trong số các kỳ tài. Có cậu rồi thì có lẽ Vân Thị có thể quay lại thời kỳ đỉnh cao huy hoàng”.
Hai người họ nói chuyện một lúc, không lâu sau quần áo và ngọc bội làm phỏng theo Liễu Thiên Lang đã tới. Ngô Bình thay quần áo, sau đó dùng thuật dịch dung để biến thành Liễu Thiên Lang.
Anh xoay đi xoay lại mấy vòng, lại đi thử vài bước. Vân Phi Dương khen: “Giống! Thậm chí còn khí khái phong độ hơn cả bản gốc”.
Vân Tịch cười nói: “Lão tổ, vậy con đi gặp các trưởng bối trong tộc, nói rằng đồng ý gả cho Tiêu Thị”.
Vân Phi Dương gật đầu: “Được, anh bạn trẻ cứ tạm thời ở lại đây với tôi thêm vài ngày”.
Sau khi Vân Tịch đi khỏi, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thần Khiếu số bảy, cảm nhận sự huyền diệu của Vạn Tượng Thần Lực.
Vân Phi Dương vội hỏi: “Cậu mở được mấy Thần Khiếu rồi?”
Ngô Bình: “Bảy cái rồi”.
Vân Phi Dương đáp: “Cậu có ơn cứu mạng tôi, tôi sẽ cho cậu thứ này”.
Nói rồi ông ấy nhả ra một cái tháp nhỏ màu trắng. Cái tháp vừa rơi xuống đất là lập tức biến thành một cái tháp năm tầng, cao mấy chục mét.
Ngô Bình nhìn cái tháp rồi hỏi: “Lão tổ, đây là thứ gì vậy?”
Vân Phi Dương cười đáp: “Đây là báu vật tiên tổ của vương tộc chúng tôi để lại, tên gọi là tháp Vạn Duy. Nó có thể trực tiếp hút năng lượng từ các không gian tầng cao hơn”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Lại có thứ bảo vật như vậy sao!”
Vân Phi Dương: “Cậu vào trong thử xem. Bảo vật này chỉ có người của vương tộc sử dụng được. Có điều giờ cậu đã là cháu rể Vân Thị, vai vế cũng không hề nhỏ”.
Ngô Bình tạ lễ: ”Đa tạ lão tổ”.
Vân Phi Dương: “Không cần khách sáo. Anh bạn trẻ, tư chất của tôi có hạn nên chỉ tu luyện được tới tầng hai của tháp Vạn Duy. Có thể tới được tầng mấy thì phải xem tư chất của cậu”.
Ngô Bình đẩy cửa tháp Vạn Duy để vào tầng một.
Chân anh vừa đi vào trong thì đột nhiên cảm thấy phía trước có ánh sáng. Anh nhìn vào hư không thì thấy vô số vòng xoáy năng lượng. Những vòng xoáy này trông rất thật, đến nỗi tay anh có thể chạm vào! Năng lượng do chúng nhả ra nồng đặc và thuần khiết hơn năng lượng mà anh cảm nhận được bên ngoài rất nhiều!
“Năng lượng thật là thuần khiết”, anh kinh ngạc thốt lên. Sau đó Ngô Bình phát hiện ra những năng lượng này đa số là hạ phẩm. Mặc dù là hạ phẩm nhưng cũng đã là hiếm có rồi.
Ngô Bình không dừng lại đó mà bước lên cầu thang đi lên tầng. Anh vừa đặt chân lên cầu thang lên tầng hai là đột nhiên cảm nhận được một áp lực kinh hoàng đè nặng lên cả cơ thể và tinh thần anh.
Cũng may là đối với Ngô Bình thì áp lực này cũng không quá mạnh. Anh ngẩn ra một lát rồi tiếp tục leo lên tầng hai.
Đi hết cầu thang, anh lên được tầng thứ hai của tháp. Ở tầng này, anh nhìn thấy những vòng xoáy năng lượng. Những vòng xoáy năng lượng này cũng vô cùng chân thực, chỉ cách anh một tấc.
Đáng tiếc là năng lượng này không đủ sức hấp dẫn Ngô Bình. Anh liền tiếp tục đi lên bậc thang để tới tầng tiếp theo.
Lần này, áp lực lại lớn hơn tầng dưới khiến Ngô Bình cảm thấy rất mất sức.
Anh lẩm bẩm: “Có lẽ áp lực này liên quan đến tu vi của mỗi người. Áp lực mà Vân tổ phải chống lại còn lớn hơn áp lực này của mình nhiều. Cho nên ông ấy chỉ có thể ở lại tầng hai”.
Anh khẽ gầm gừ sau đó bước lên bậc thứ nhất rồi dần dần di chuyển lên trên. Cuối cùng, Ngô Bình cũng lên tới được tầng ba.
Ở tầng số ba, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được năng lượng thượng phẩm, bao gồm cả Thuần Dương Tiên Lực, Âm Dương Thần Lực bên trong!
“Năng lượng ở đây đều là thượng phẩm. Vậy còn tầng bốn và tầng năm thì sao?”
Tim anh đập nhanh hơn, đi về phía cầu thang. Khi anh vừa đặt chân lên bậc cầu thang thì suýt nữa bị áp lực đè bẹp. Xương anh kêu răng rắc, võ hồn cũng gào thét, sức chịu đựng của mỗi tế bào đều bị đẩy lên cực hạn!
“Bịch”.
Cuối cùng anh cũng bước lên được bậc đầu tiên, tiếp đó là bậc thứ hai, thứ ba. Mỗi bước đi đều chậm như sên bò. Đến bậc thứ năm, anh phải dừng lại nghỉ.
Bên ngoài tháp Vạn Duy, Vân Phi Dương thấy tầng ba tháp sáng lên thì mắt cũng sáng lên theo.
Một người đàn ông đi tới, hai mắt bịt vải đen, dáng người mảnh khảnh, mặc áo choàng màu đen. Người này khí chất sắc như kiếm, khiến người khác không dám tới gần.
Người này nói: “Bố, tư chất của người này đúng là khiến người ta kinh ngạc. Không ngờ cậu ta lại lên được tới tầng ba”.
Vân Phi Dương đáp: “Không, cậu ấy đang leo lên tầng bốn rồi”.
Người đàn ông mặc áo choàng kinh ngạc: “Tầng bốn ư? Đó là nơi chứa năng lượng vương phẩm thực sự!”
Vân Phi Dương: “Chàng trai này tiền đồ cực kỳ rộng mở. Vân Thị ta có lẽ phải nhờ cậu ấy mới vùng lên được”.
Người đàn ông mặc áo choàng: “Bố à, con cũng chưa từng được thấy năng lượng vương phẩm. Nó rốt cuộc là gì vậy?”
Vân Phi Dương: “Năng lượng vương phẩm là năng lượng nằm ở lõi của không gian tầng cao hơn. Sự huyền diệu của nó thì chỉ có người hút được nó mới hiểu hết được”.
Ở trong tháp, Ngô Bình phái mất tới mấy tiếng đồng hồ mới đặt chân lên được bậc thang cuối cùng rồi bước vào tầng bốn.
Vừa vào đến nơi, anh ngồi phịch xuống đất thở dốc, cảm giác như các cơ quan đoàn thể trong cơ thể sắp lìa ra đến nơi.
Nghỉ ngơi chừng mười phút, anh uống một viên đan Sinh Mệnh. Vài phút sau đó tinh thần mới hồi phục lại. Ngô Bình bẳt đầu quan sát vòng xoáy năng lượng trên đầu mình.
“Ồ? Thuần Dương Tiên Lực, Vạn Tượng Thần Lực? Đây chẳng phải đều là năng lượng thượng phẩm sao?”
Anh dẫn Thuần Dương Tiên Lực vào trong cơ thể. Sau khi năng lượng đó đi vào cơ thể, anh đột nhiên cảm thấy năng lượng này còn tốt hơn so với Thuần Dương Tiên Lực anh hút được khi trước. Hình như trong năng lượng này còn có thêm thứ gì đó nữa!
“Không đúng! Cũng là Thuần Dương Tiên Lực nhưng lại cao cấp hơn. Hình như…”
Anh vươn tay phải ra, phóng ra một đạo Thuần Dương Tiên Lực. Lực anh vừa bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một lá bùa năng lượng!