Ngô Bình cười nói: “Đây là chuyện riêng nhà ông nên tôi không xen vào đâu. Ngày mai, tôi sẽ đi chơi với người nhà tôi, ngày kia thì đi xử lý Oda Tamura, ông nhớ chuẩn bị trước đi”.
Lạc Trường Sinh nói: “Vâng!”
Hai người trò chuyện thêm một lát thì tới giờ cơm trưa, Lạc Trường Sinh đi sắp xếp, chuẩn bị yến tiếc để tiếp gia đình Ngô Bình.
Lúc này, chợt có người làm chạy vào thông báo: “Báo, có cô An xin gặp ạ”.
Hanami Tsukihime lập tức tỏ vẻ chán nản: “Sao cô ấy lại đến đây?”
Ngô Bình: “Ai thế?”
Hanami Tsukihime: “Cháu gái của bà họ em, cũng là chắt gái bên ngoại của ông cố, tên là An Ogura, kém em hai tuổi, hai đứa em thân nhau lắm. Con nhóc này rất hay gây hoạ, giờ tự nhiên chạy đến đây, chắc lại gây chuyện rồi”.
Cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc váy ngắn chạy vào, cô ấy rất xinh, nhưng ăn mặc hơi thiếu vải, vừa vào nhà đã ôm chầm lấy Hanami Tsukihime rồi nói: “Chị, em nhớ chị quá đi mất”.
Hanami Tsukihime chán nản nói: “An, tự nhiên em đến tìm chị thế này, lại gây ra chuyện gì rồi đúng không?”
An Ogura không trả lời, mà dí sát mặt vào người Hanami Tsukihime, sau đó hít hít ngửi ngửi, tiếp theo mỉm cười một cách bí hiểm.
Hanami Tsukihime cau mày hỏi: “Em ngửi gì thế hả?”
An Ogura chóp chớp mắt nói: “Chị họ, chị vừa ấy ấy đúng không?”
Hanami Tsukihime vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, sao con nhóc này thính thế? Rõ ràng cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà.
An Ogura trông thấy vẻ mặt này của Hanami Tsukihime thì càng chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn, cô nhóc cười hì hì rồi nói: “Eo, không ngờ chị mình buông thả thế đấy, em còn tưởng chị không có bạn trai cơ”.
Nói rồi, cô nhóc liếc về phía Ngô Bình.
“Anh rể em đấy à?”, cô nhóc hỏi.
Ngô Bình cười nói: “Anh là Ngô Bình”.
An Ogura mỉm cười chào hỏi: “Chào anh rể, em là An Ogura, anh cứ gọi em là An”.
Ngô Bình: “Chào An”.
Hanami Tsukihime: “Này, em đến tìm chị là có chuyện rồi đúng không?”
An Ogura thở dài rồi nói: “Chị, dạo này bà em lại cắt phí sinh hoạt của em rồi, em hết tiền”.
Hanami Tsukihime: “Bà họ cắt tiền tiêu vặt của em ư? Em gây chuyện gì rồi đúng không?”
An Ogura cúi đầu xuống: “Có gì đâu, em chỉ tống một người vào đống xi măng để đắp tượng thôi mà”.
Hanami Tsukihime cạn lời: “Em giết người à?”
An Ogura: “Là một tên rác rưởi, dám bắt nạt chị em của em, đương nhiên em phải xử hắn”.
Hanami Tsukihime hỏi: “Người đó có thân phận thế nào?”
An Ogura lại cúi đầu xuống: “Là con trai của Mao Denda ở Tokyo”.
Hanami Tsukihime giơ tay vỗ trán rồi lắc đầu thở dài.
An Ogura: “Chị, chị không biết hắn xấu xa thế nào đâu, chị em của em đều bị hắn bắt nạt khổ lắm…”
“Thôi đi!”, Hanami Tsukihime lạnh mặt nói: “Đó là con trai của Mao Denda, sao em dám xuống tay hả? Giờ đến bà họ cũng không bảo vệ được em đâu”.
An Ogura không dám ho he một câu, sau đó nhìn sang Ngô Bình với ánh mắt cầu xin.
Ngô Bình coi như không nhìn thấy rồi quay đi uống trà.
Hanami Tsukihime quở trách cô nhóc một hồi rồi nói: “Tạm thời em hãy ở lại đây”.
An Ogura mừng rỡ: “Cảm ơn chị mình!”
An Ogura chẳng ngồi yên được lâu, một lát sau đã chạy sang phòng khác để nói chuyện điện thoại với ai đó.
Hanami Tsukihime thở dài bất lực rồi nói: “Con nhóc không bao giờ làm em thất vọng, chuyện gì nó gây ra cũng khiếp hồn cả”.
Ngô Bình nói: “Hanami, em bớt qua lại với cô nhóc đi”.
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “Tại sao vậy anh? Anh không thích An à?”
Ngô Bình lắc đầu: “Vừa gặp thì thích với không thích gì chứ. Nhưng anh xem tướng cho cô nhóc thì thấy số mệnh của cô nhóc rất lạ, gọi là mệnh thiên sát. Những người này đi đến đâu là reo hoạ đến đấy. Nếu em thân cận với cô nhóc thì dễ bị ảnh hưởng lắm, ví dụ như sát chồng, sát bạn, sát thân, sát con cái. Tóm lại, cô nhóc là hiểm hoạ, tránh càng xa càng tốt”.
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “An lại có vận mệnh vậy ư? Anh có cách nào giúp cô nhóc không?”
Ngô Bình thở dài: “Có thì có, nhưng cô nhóc sẽ phải trả giá”.
Hanami Tsukihime hỏi: “Cách gì ạ?”
Ngô Bình: “Xuất gia và tu hành một mình”.
Hanami Tsukihime cười khổ: “An là một đứa hoạt bát, sao nó chịu xuất gia chứ”.
Ngô Bình: “Để cô nhóc tự chọn đi, giờ chọn vẫn chưa muộn, nhưng thêm một, hai năm nữa là thôi xong đấy”.
Hanami Tsukihime: “Tại sao ạ?”
Ngô Bình: “Một đến hai năm nữa, người thân, bạn bè bên cạnh cô nhóc sẽ bắt đầu mất mạng vì nhiều lý do, táng gia bại sản”.
Hanami Tsukihime run lên, sau đó cắn răng nói: “Để em đi nói chuyện với An”.
Ngô Bình không ngăn cản: “Nếu cô nhóc nghi ngờ thì bảo đến gặp anh”.
Hanami Tsukihime: “Vâng”.
Nửa tiếng sau, An Ogura đã chạy vào phòng Ngô Bình với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Tại sao anh lại lừa chị em rằng em là mệnh thiên sát? Anh có âm mưu gì hả?”
Ngô Bình cười nói: “Em cứ ngồi đi đã”.
Trong phòng chỉ có hai người, An Ogura ngồi xuống đối diện Ngô Bình rồi lạnh lùng nhìn anh.
Ngô Bình rót trà rồi nhấp một ngụm, nói: “Em vừa vào anh đã biết em có hai linh hồn rồi. Một linh hồn là của cô gái vô lo vô nghĩ, linh hồn còn lại thì là một người từng trải có nhiều tâm tư, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Anh nói có đúng không?”
Thì ra An Ogura vừa vào thì Ngô Bình đã phát hiện ra điều lạ thường của cô nhóc. Người bình thường chỉ có một linh hồn, nhưng cô nhóc lại có hai, một manh một yếu. Linh hồn yếu thì như người bình thường, còn linh hồn mạnh thì đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Thần rồi.
Anh đoán cùng lắm là nửa năm nữa, linh hồn mạnh sẽ đánh bật linh hồn yếu và chiếm luôn cơ thể của An Ogura.
Rõ ràng, một người không thể có hai linh hồn. Song, trên thế giới có rất nhiều người, trường hợp như An Ogura không phải hi hữu.
Đối với trường hợp này, y học hiện tại gọi là chứng tâm thần phân liệt, người có hai linh hồn rất đặc biệt, nhưng trường hợp của An Ogura còn lạ hơn nữa, vì hai linh hồn trong người cô nhóc là một âm một dương, hay còn gọi là Âm Dương Song Hồn.
Ân Dương Song Hồn là một trong những cái căn cốt nhất của tu hành, tốc độ tu luyện của loại linh hồn này nhanh hơn thiên tài bình thường mười lần, đến người có tư chân như Hồng Lăng cũng không bì kịp.
Nghe thấy thế, An Ogura ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Anh còn biết một linh hồn của em đang rất mạnh, còn lại thì cực yếu. Linh hồn mạnh đang muốn cắn nuốt linh hồn yếu đúng không?”
An Ogura hít sâu một hơi rồi nói: “Đúng, từ nhỏ đến lớn, chưa có ai tin lời em nói cả, mọi người đều đưa em đi viện. Sau đó, ai cũng coi em như một đứa bị tâm thần, vì thế em đã quyết định phải giết chết một ý thức, để làm người bình thường”.
Ngô Bình lắc đầu: “Anh không nói sau với chị em đâu, nếu em tiêu diệt một ý thức, em sẽ biến thành người có mệnh thiên sát, phải sống cô đơn suốt đời”.
An Ogura nổi giận: “Anh nói bừa! Em không tin vào số mệnh!”
Ngô Bình hừ nói: “Anh biết em rất mạnh, sắp ngưng luyện được nguyên thần rồi. Nhưng anh nói cho em biết, nếu em có thể kết hợp với ý thức còn lại rồi cùng tu luyện thì sẽ tiến bộ thần tốc”.
An Ogura cười lạnh nói: “Sao em tin anh được?”
Ngô Bình: “Tuỳ em thôi”.
Lúc này, Hanami Tsukihime đã đi vào rồi cười nói: “Ăn cơm thôi, An, em ăn luôn nhé”.
An Ogura đứng dậy rồi nói: “Em không đói, em đi nghỉ đây”.
Thấy An Ogura bỏ đi, Hanami Tsukihime lắc đầu nói: “Anh nói gì với nó thế?”
Ngô Bình: “Cô nhóc biết số mệnh của mình rồi nên không vui ấy mà”.
Hanami Tsukihime thở dài một hơi: “Nó không tin em, thôi cứ để từ từ anh ạ”.
Loáng cái, mọi người đã tập trung lại rồi ăn uống linh đình.
Hanami Tsukihime sai người bê thùng rượu từ đời Minh đến, nó đã có lịch sử mấy trăm năm, ngon hơn cả rượu của Diệp Huyền.
Ngô Bình: “Rượu ngon, ông Lạc, rượu của ông à?”
Lạc Trường Sinh: “Tôi cất đi từ lâu lắm rồi, nhưng sau đó cũng đã bỏ ra uống khá nhiều, giờ chỉ còn vài chục vò thôi. Nếu chủ nhân thích thì tôi sẽ sai người mang về Viêm Long”.
Ngô Bình không khách sáo: “Được”.
Ăn uống xong, Ngô Mi rủ Hoshi và Miyo đi chơi, sau một thời gian tiếp xúc, họ đã chơi thân với nhau.
Buổi chiều, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu Vạn Thắng Thần Châu. Cuốn sách này có bảy bộ, anh đang giữ ba bộ là Tiên, Dị và Tạp. Bộ Tiên ghi chép về cảm ngộ tu hành, công pháp tự tạo và võ kỹ nghịch thiên cùng chú thuật có uy lực lớn của các nhân vật lớn trong giới tu hành, ngoài ra còn có nhiều truyền thuyết và tranh vẽ.
Bộ Dị thì nói về yêu ma quỷ quái, dị vật, hiện tượng lạ, tranh ảnh và chữ cũng rất nhiều.
Bộ Tạp thì có nội dung khá tạp nham, gồm y thuật, quẻ bói, sao, Ngô Bình cũng mở mang ra nhiều kiến thức mới.
Trước đó, anh chỉ tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết trong miếng ngọc bội, sau mới thấy hứng thú với bộ Tạp khi nghiên cứu sang ba bộ sách này.
Hiện giờ, thực lực của anh là cảnh giới Nhân Tiên, anh đã có thể tu luyện vài võ kỹ nghịch thiên và chú thuật trong bộ Tiên.
Trong bộ này có một võ kỹ tên là Thiên Long Chưởng rất phù hợp với tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên.
Thiên Long Chưởng có 20 thức, trong đó 17 thức thuộc tuyệt kỹ, ba thức thuộc võ kỹ tất sát. Nắm bắt của nó về sức mạnh và thiên cơ đã đạt đến trình độ thượng thừa.
Ngô Bình tập trung tu luyện Thiên Long Chưởng đến tân đêm khuya, sau đó mới về phòng nghỉ, nhưng đã thấy có người đứng lấp ló ở cửa.
Anh nói: “An Ogura, muộn rồi sao em không đi nghỉ đi?”
Đó chính là An Ogura, cô nhóc nhìn anh đăm đăm rồi hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Em tin anh rồi hả?”
An Ogura: “Anh nói rất chuẩn, đến chị họ em cũng không biết gì”.
Ngô Bình: “Nếu em muốn biết thì anh nói luôn, em có Âm Dương Song Hồn, là một kỳ tài tu hành, anh muốn nhận em làm đệ tử”.
An Ogura trợn tròn mắt: “Anh muốn nhận em làm đệ tử á?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, nhưng em phải giữ bí mật, không được kể cho bất kỳ ai biết. Còn nữa, anh muốn em âm thầm bảo vệ Hanami Tsukihime”.
An Ogura: “Em với chị thân nhau lắm, nếu chị gặp nguy hiểm, đương nhiên em sẽ bảo vệ. Nhưng tu vi của em không cao, chỉ e không giúp được gì”.
Ngô Bình: “Đó là vì em chưa được sư phụ chỉ dạy, công pháp tu hành cũng có vấn đề. Nếu để anh dạy em thì trong ba tháng thôi, em sẽ đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên. Nửa năm thôi, chắc chắn sẽ trở thành tu sĩ Địa Tiên”.
An Ogura kinh ngạc: “Nửa năm mà thành tu sĩ Địa Tiên ư?”
Ngô Bình: “Em đang tu luyện công pháp quỷ đạo, chỉ luyện hồn, thần hồn mạnh sẽ có lợi với việc tu hành”.
An Ogura thoáng do dự rồi quỳ xuống: “An Ogura tham kiến sư phụ”.
Ngô Bình gật đầu: “Đứng dậy đi, tôi nay anh sẽ truyền cho em một bộ công pháp tên là Âm Dương Chí Thánh Kinh”.
Đây chính là một công pháp trong bộ Tiên. Công pháp này chỉ có người Âm Dương Song Hồn mới tu luyện được, không thì khó mà tiến bộ nổi.
Người có Âm Dương Song Hồn mà tu luyện thì sẽ tiến bộ thần tốc, đạt thành tích cao trong thời gian ngắn.
Thật ra, người sáng tạo ra bộ công pháp này chính là một tu sĩ Thiên Tiên có Âm Dương Song Hồn. Người đã đã ngẫm lại những chuyện mình từng trải qua, cảm thấy bước đầu tu luyện của mình là sai lầm, không thì đã có thành tựu lớn hơn rồi. Vì thế, ông ấy đã dành ra mười năm để sáng tạo ra bộ công pháp này bằng kinh nghiệm và kiến thức sâu rộng của mình.
Nhưng sau ông ấy thì không còn ai tu luyện công pháp này nữa, vì rất ít người có Âm Dương Song Hồn. Dù có thì cũng chưa chắc đã tiếp cận được với công pháp của ông ấy.
An Ogura mừng rỡ nói: “Cảm ơn sư phụ”.
Ngô Bình bảo cô nhóc vào phòng: “Quỳ xuống”.
An Ogura làm theo ngay.
Ngô Bình nói: “Ra hết đi”.
An Ogura có hai linh hồn, nhưng mới chỉ có một cái bái sư.
Cô nhóc gật đầu rồi nói: “Chào sư phụ, tôi là một An khác”.
Ngô Bình nói: “Tôi sẽ đặt tên lại cho cả hai, không thì khó mà phân biệt được. Giờ thế này, cô yếu hơn thì tôi gọi cô là Tiểu Hương, còn lại là Tiểu Hạnh”.
An Ogura ngẩn ra rồi vội nói: “Sư phụ, thật ra bọn em có tên riêng của mình”.
Ngô Bình: “Có tên riêng ư?”
Cô nhóc gật đầu: “Cô ấy là Tử Vận, còn em là Ngọc Tử”.
Ngô Bình: “Được rồi, Ngọc Tử, em có đồng ý bái sư không?”
Ngọc Tử nói: “Có ạ, nếu không có sư phụ, sớm muộn Tử Vận cũng xử lý Ngọc Tử”.
Ngay sau đó, Tử Vận cười lạnh nói: “Loại vô dụng như cô sống làm gì chứ!”
Ngô Bình cau mày nói: “Tử Vận, em phải hiểu là cả hai là một, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Nếu không hiểu được điều đó thì không tiến bộ trên con đường tu hành được đâu”.
Tử Vận trầm mặc rồi nói: “Vâng ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Đã làm đệ tử của anh thì phải tuân thủ quy tắc. Hai đứa sẽ tiến bộ vượt bậc trên con đường tu luyện, vì thế khi thành danh rồi phải dốc sức hỗ trợ sư phụ, rõ chưa?”
Tử Vận: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Một ngày làm thầy, suốt đời làm thầy, hai đứa phải nhớ lấy!”
Sau đó, anh bắt đầu truyền bộ thứ nhất của Âm Dương Chí Thánh Kinh cho An Ogura, hai cô gái vừa tập đã tiến bộ nhanh chóng ngay.
Cơ thể của An Ogura vốn đã có tu vi ở cảnh giới Luyện Khí, giờ có thêm sự chỉ dẫn của Ngô Bình nên chỉ một đêm thôi, cô nhóc đã đột phá lên cảnh giới Thần.
Khi trời sáng, An Ogura mới về, bấy giờ Ngô Bình mới đi ngủ.
Không lâu sau, anh bị Ngô Mi gọi dậy để đi chơi.
Cứ thế, cả nhà Ngô Bình đã được Hoshi và Miyo hộ tống đi chơi.
Thật ra, Ngô Bình không muốn đi, anh chỉ tập trung ngắm nhìn thân hình của Hoshi và Miyo thôi.
Hai cô gái tập bài luyện thể của anh xong thì đã tiến bộ nhanh chóng, giờ đang ở cảnh giới Thiên Tiên, nhưng sẽ đột phá nhanh thôi.
Hai cô gái ngồi cạnh Ngô Bình trong suối nước nóng, người bóp vai, người nắn chân.
Ngô Bình nhắm mắt lại nói: “Hoshi, Miyo, mấy hôm nữa, tôi sẽ dạy cho hai cô thuật ám sát thật sự”.