Ngô Bình không biết nhiều về chuyện của tập đoàn Sanyo, nên chỉ gật đầu, không nói gì.
Ăn xong, anh ra sân đi dạo. Ông ngoại đang đánh cờ với ông Kim hàng xóm, bà ngoại thì đút đồ ăn cho Đông Hoàng.
Hoá ra mới sáng sớm Đông Hoàng đã đến rồi. Cương Tư đến Thạch Thành từ sớm và đưa Đông Hoàng theo. Bình thường Đông Hoàng không để ý người ta, nhưng nó lại rất hoà hợp với bà ngoại anh.
Ngô Bình cười ha ha, ngồi cạnh ông ngoại rồi mách nước cho ông, chẳng bao lâu sau đã khiến ông Kim đối diện thua không còn manh giáp, giận dữ bỏ về.
Ông ngoại đắc ý bảo: “Ông Kim này, đánh thua ông là tức giận, nước cờ rất tệ”.
“Trình độ của ông ngoại hơn đứt ông Kim ấy”, Ngô Bình nịnh nọt, đoạn nói, “Ông ngoại ơi, nhà cũ đã sửa gần xong rồi, hay hôm nay mình dọn về đó nhé?”
Ông ngoại lắc đầu: “Không vội. Ông nhờ người ta xem lịch rồi. Ngày mốt là ngày tốt, ngày mốt rồi dọn”.
“Vâng”, Ngô Bình đáp.
Tán gẫu với ông ngoại được vài câu, anh mới nhận ra Chu Nhược Tuyết không có ở đây, bèn hỏi Lạc Mộng Trần: “Chu Nhược Tuyết đâu rồi?”
Trước đó Chu Nhược Tuyết chuyển đến sống ở Đông Hồ, hôm nay không thấy đối phương nên anh thấy hơi lạ.
Lạc Mộng Trần đáp: “Hôm qua cô Chu không về, gọi điện thoại cũng không được”.
Ngô Bình cau mày, không về ư? Thế là anh gọi cho Hà Tất Sĩ, đối phương bảo Chu Nhược Tuyết xin nghỉ ba ngày, hôm qua không đi làm.
Anh thử gọi cho Chu Nhược Tuyết thì cô ấy lại tắt máy. Nghĩ một hồi, anh bèn lục số của em họ Chu Nhược Tuyết. Lúc trước Chu Nhược Tuyết có nhờ anh tìm công việc cho em họ, nên có để lại số điện thoại của cậu ấy.
Bên kia bắt máy chỉ sau vài giây, một giọng nói trẻ tuổi vang lên: “Xin chào”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu là em họ của Chu Nhược Tuyết?”
Đối phương sững ra: “Phải. Anh là?”
Ngô Bình nói: “Tôi là bạn Chu Nhược Tuyết. Tôi không gọi được cho cô ấy. Có phải cô ấy đã gặp chuyện gì hay không?”
Cậu ấy im lặng vài giây mới hỏi: “Có phải anh là Ngô Bình không?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.
Đối phương thở phào: “Tốt quá. Anh Ngô Bình à, tôi là Phùng Chương, Chu Nhược Tuyết là chị họ tôi. Là thế này, bố tôi giới thiệu một người đàn ông cho chị ấy. Họ đi vào lúc chín giờ, đến nay vẫn chưa về. Tôi gọi điện hỏi bố thì bố không nghe máy”.
Ngô Bình nhíu mày: “Giới thiệu một người đàn ông?”
Cậu ấy đáp: “Phải. Người đàn ông ấy hình như hơi ngốc, nhưng gia đình giàu có lắm. Tôi không đồng ý chuyện này nhưng lại không nói được bố. Anh Ngô Bình à, tôi biết địa điểm xem mắt của họ, bây giờ tôi sẽ nhắn cho anh”.
Ngô Bình nói: “Được! Nhắn ngay địa chỉ cho tôi nhé”.
Nửa phút sau, Ngô Bình nhận được định vị từ Phùng Chương, bản đồ hiển thị địa điểm là ‘biệt thự Bốn Mùa’.
Anh có chút ấn tượng về biệt thự Bốn Mùa. Ngô Bình đã biết nơi này hồi học trung học. Đó là nơi ra vào của đại gia.Giới nhà giàu đãi tiệc mời khách hay chính quyền chiêu đãi cấp trên, hầu hết đều tổ chức ở biệt thự Bốn Mùa. Đã mười năm trôi qua, tuy biệt thự Bốn Mùa không còn nổi tiếng như xưa, nhưng vẫn là một trong những địa điểm ăn uống cao cấp trong huyện.
Nhận được định vị, anh không chậm trễ nữa, lái xe đến biệt thự Bốn Mùa ngay.
Biệt thự Bốn Mùa toạ lạc ở phía Đông của huyện. Biệt thự này không nằm trên núi, bản chất nó là một khách sạn giải trí. Anh lái xe vào trong, trước mặt là một toà nhà cao mười lăm tầng. Anh hơi cau mày, Chu Nhược Tuyết ở tầng nào đây? Thế là anh dùng Tị thức để tìm kiếm mùi trong không khí.
Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết từng tiếp xúc nên biết cô ấy dùng nước hoa gì, biết mùi hương chỉ cô ấy mới có.
Bây giờ mũi Ngô Bình còn nhạy hơn loài chó gấp trăm lần, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được một số phân tử mùi trong không khí. Anh hít hà, lập tức vòng qua toà nhà và đi ra phía sau.
Sau toà nhà này còn có một toà nhà nhỏ màu đỏ, chỉ có năm tầng và mười mấy phòng trên mặt đất. Càng đi về phía này, mùi hương càng nồng. Đến trước toà nhà nhỏ, anh đã đoán được Chu Nhược Tuyết đang ở trên tầng.
Trong một căn phòng ở giữa tầng một, cửa hé mở, có hai người đàn ông trung niên vừa hút thuốc vừa trò chuyện, thi thoảng còn cười phá lên.
Dù cách rất xa, Ngô Bình vẫn nghe được họ nói gì.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh lam cười nói: “Ông chủ Hầu à, cháu gái tôi xinh xắn như vậy, sau này sinh cháu cho anh chắc chắn cũng sẽ rất đẹp”.
Ông chủ Hầu ngoài năm mươi, dáng dấp không cao, vừa đen vừa béo. Ông ta ha ha cười bảo: “Con trai tôi từng bị ốm lúc bé, nhưng vẫn rất bình thường. Sau này chúng ta đã là người nhà. Anh có chuyện gì cứ việc tìm tôi”.
Nghe đến đây, Ngô Bình đã đoán được một trong hai là người thân của Chu Nhược Tuyết, người kia là phụ huynh của anh chàng xem mắt. Anh còn muốn nghe thêm một lúc, nào ngờ ông chủ Hầu chợt bảo: “Anh Phùng yên tâm, chuyện này mà thành, tôi sẽ đưa hai triệu sính lễ cho anh!”
Người đàn ông trung niên kia chính là Phùng Kiến Dân, dượng của Chu Nhược Tuyết. Ông ta vui mừng nói: “Anh yên tâm, hôn sự này chắc chắn sẽ thành mà!”
Ông chủ Hầu đáp: “Để tôi lên đó xem sao. Não của con trai tôi không tốt lắm, phận làm bố như tôi phải dạy nó một chút”.
Dứt lời, ông ta ra khỏi phòng, đi lên cầu thang.
Ngô Bình vội vàng theo sau. Lúc này Phùng Kiến Dân đã nhìn thấy Ngô Bình. Song vì đây là nơi công cộng nên ông ta cũng chẳng quan tâm, vẫn ngồi đó cười híp mắt, nghĩ xem nên tiêu pha hai triệu kia như thế nào.
Ông chủ Hầu lên tầng ba, lấy chìa khoá mở cửa một căn phòng phía Đông, rồi bước vào trong. Cửa vừa đóng thì Ngô Bình đến nơi. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để nhìn vào trong phòng.
Lúc này Chu Nhược Tuyết đang nằm trên giường và ngủ rất sâu, xem ra đã uống thuốc ngủ. Bên cạnh cô là một chàng trai ngốc nghếch chừng hai mươi mấy tuổi, miệng chảy nước dãi, hai tay co quắp, đầu lắc lư, rõ ràng là di chứng bại não.
Sau khi bước vào, thấy con trai mình không làm gì còn Chu Nhược Tuyết vẫn ăn mặc chỉnh tề, ông chủ Hầu cau mày nói: “Bố bảo con ngủ với nó mà con đang làm gì vậy hả? Chút chuyện nhỏ nhặt này mà con cũng không biết làm à?”
Rồi ông ta nhìn Chu Nhược Tuyết đang nằm trên giường. Chu Nhược Tuyết quá xinh đẹp. Cô ấy còn mặc cảnh phục, nước da trắng ngần, gương mặt đẹp sắc sảo. Ông chủ Hầu nuốt nước bọt, nói với vẻ mặt tham lam: “Con trai à, không thể để phí hai triệu đâu…”
Ông ta vừa định giơ tay chạm vào Chu Nhược Tuyết thì cửa bị đẩy ra một cái “rầm”, có một bóng người xông thẳng vào.
Ông chủ Hầu còn chưa kịp định thần thì đã bị đá văng ra. Người lao vào tất nhiên là Ngô Bình. Tuy anh đã nương nhẹ lực chân, song đây không phải là cú đá mà ông chủ Hầu có thể chịu đựng. Ông ta gào lên thảm thiết, va mạnh vào bức tường đối diện, xương gãy lắc rắc, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngô Bình phớt lờ ông ta. Anh dùng tay ấn vài cái lên người Chu Nhược Tuyết, cô ấy mới chầm chậm tỉnh dậy. Chu Nhược Tuyết xoa đầu, đột nhiên trông thấy Ngô Bình, rồi lại nhìn cảnh tượng xung quanh, lờ mờ hiểu được những chuyện vừa xảy ra. Cô ấy không nói gì mà ôm cổ Ngô Bình, khóc không thành tiếng.
Chương 397: Giài cứu Chu Nhược Tuyết
Ngô Bình khẽ thở dài đáp: “Nhược Tuyết, không sao rồi”, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
Chu Nhược Tuyết càng khóc dữ hơn nữa, càng nghĩ lại càng sợ hãi. Hôm nay nếu Ngô Bình không đến kịp thì không biết hậu quả sẽ thế nào! Nếu như vậy, cô không biết mình liệu còn có thể sống tiếp được nữa không.
Ngô Bình hỏi: “Nhược Tuyết, sao cô lại đến đây?”
Chu Nhược Tuyết lau nước mắt, kể lại cho Ngô Bình nghe đầu đuôi câu chuyện. Hoá ra, hôm qua cô ấy nhận được điện thoại của bà cô nói rằng bao nhiêu ngày cô không về nên cả nhà rất nhớ cô, mong cô về nhà một hôm. Bà cô còn nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột.
Chu Nhược Tuyết mặc dù từng bị tổn thương nhưng là người dễ mềm lòng. Cô nghĩ dù gì cũng là cô ruột mình, cho nên cuối cùng đã đồng ý. Hôm qua tan làm xong cô đi tới nhà bà cô, ăn cùng người nhà họ một bữa cơm.
Nhưng cô không thể ngờ sau khi ăn cơm xong đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ nên đã gục lên sô pha ngủ thiếp đi. Khi cô tỉnh lại thì đã ở trên xe của Phùng Kiến Dân.
Thấy cô tỉnh lại, Phùng Kiến Dân hoảng hôt nói đưa cô đi gặp chồng tương lai, nói gì mà để gạo nấu thành cơm.
Chu Nhược Tuyết kêu lớn lên thì Phùng Kiến Dân lại chuốc thuốc cho cô ngủ tiếp rồi đưa cô đến đây.
Ngô Bình đen mặt, đôi vợ chồng Phùng Kiến Dân này đúng là vô nhân tính, bọn họ lại dám chuốc thuốc Chu Nhược Tuyết rồi đưa cô đến đây cho bố con ông chủ Hầu kia chà đạp!
“Đáng chết!”, Ngô Bình giận dữ đi tới chỗ ông chủ Hầu kia rồi dùng bảy loại ám khí với ông ta, khiến ông ta đau đớn tột độ, sống không bằng chết.
Ông chủ Hầu kêu rên thảm thiết rồi ngất đi. Sau đó Ngô Bình nhìn sang đứa con trai ngốc của ông ta. Thực ra cũng không phải là ngốc hẳn, chỉ là hậu di chứng của bệnh bại não. Tên ngốc cũng nhìn Ngô Bình rồi co rúm lại.
Ngô Bình hừ một tiếng rồi mặc kệ anh ta. Anh kéo Chu Nhược Tuyết ra khỏi phòng rồi trầm giọng nói: “Nhược Tuyết, họ hàng của cô đang ở dưới, chúng ta đi nói chuyện cho rõ ràng”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu, giờ cô đã quá tuyệt vọng về người nhà bà cô nên không muốn liên quan gì đến đám người này nữa!
Khi xuống dưới tầng, Phùng Kiến Dân thấy Ngô Bình kéo Chu Nhược Tuyết ra thì ngẩn ra một lát rồi lập tức quát lớn: “Này, làm cái gì vậy hả?”, sau đó hùng hổ đi tới trước mặt Ngô Bình với vẻ mặt giận dữ.
“Bốp!”
Ngô Bình tát cho ông ta một cái nổ đom đóm rồi lạnh lùng đáp: “Đối xử với cháu gái mình như vậy mà được coi là con người sao?”
Phùng Kiến Dân ôm mặt, đứng sững ra một lát rồi mới gầm lên: “Mày dám đánh tao, mày…”
“Bốp!”
Lại một cú tát như trời giáng, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Món nợ này tôi sẽ từ từ tính với ông! Từ giờ trở đi, nếu còn dám động tới Nhược Tuyết thì tôi sẽ khién ông phải ân hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!”
Nói rồi, anh gọi một cuộc điện thoại. Chưa đến mười phút sau, Hà Tất Sĩ đã đưa người tới. Ông ấy gật đầu rồi đi tới trước mặt Ngô Bình, hỏi: “Đội trưởng, ở đây có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình thuật lại ngắn gọn sự việc. Nghe xong, Hà Tất Sĩ vô cùng giận dữ, đạp cho Phùng Kiến Dân vài cái rồi quát lớn: “Thứ súc sinh không đáng làm người! Còng lại cho tôi!”
Ngô Bình nói: “Ông Hà, thứ rác rưởi này phải trừng phạt thật thích đáng. Những việc còn lại tôi giao cho ông. Đúng rồi, trên tầng có một ông già giờ đã tàn phế rồi, ông cứ mặc kệ ông ta".
Hà Tất Sĩ: “Được, tôi hiểu rồi”.
Nói rồi anh kéo Chu Nhược Tuyết lên xe, lái xe rời khỏi biệt thự Bốn Mùa.
Sau khi lên xe Chu Nhược Tuyết không nói nửa lời. Khi xe của họ đi qua một cây cầu ngắm cảnh, cô đột nhiên hỏi: “Ngô Bình, có thể dừng xe lại một lát không?”
Ngô Bình dừng xe lại, dịu dàng hỏi: “Có phải cô khó chịu ở đâu không?”
“Tôi muốn xuống xe hóng gió một lát”, cô lí nhí.
Ngô Bình biết tâm trạng cô không được tốt nên xuống xe cùng cô. Hai người đứng trên cầu hóng gió.
Hôm nay thời tiết không tệ, dưới cầu là con sông nước chảy cuồn cuộn, trời xanh mây trắng, thi thoảng có vài chiếc thuyền đi qua, cảnh đẹp như một bức tranh.
Chu Nhược Tuyết hít thở không khí trong lành, sau đó đột ngột quay lại vòng tay qua eo Ngô Bình, vùi mặt vào lồng ngực, ôm chặt lấy anh.
Ngô Bình không động đậy, chỉ dịu dàng nói: “Nhược Tuyết, không sao rồi. Nói cho cô biết một tin vui, chuyện lần trước cô nói muốn lên tỉnh, tôi đã nhờ được người giúp. Có lẽ tháng sau sẽ có thông báo điều chuyển chính thức.
Chu Nhược Tuyết rơi nước mắt, cô đã không còn người thân trên thế giới này, trong lòng cô đơn đến cùng cực. Thế nhưng, lồng ngực ấm áp, rộng rãi của người đàn ông này lại khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn.
“Cảm ơn anh”, cô khẽ nói, sau đó kiễng chân hôn lên môi anh.
Ngô Bình là một người đàn ông, anh sững lại một lát nhưng rồi cũng không đẩy cô ra.
Nụ hôn kéo dài vài phút. Đôi mắt cô nhìn anh như si mê, như có trăm ngàn điều muốn nói cho anh nghe.
Ngô Bình khẽ thở dài, nói: “Nhược Tuyết, trưa anh sẽ mời em ăn cơm”, từ tối qua đến giờ Chu Nhược Tuyết chưa được ăn gì, có lẽ đã đói lắm rồi.
Chu Nhược Tuyết khẽ gật đầu, Ngô Bình liền đưa cô tới một nhà hàng, gọi vài món đơn giản. Ăn cơm xong, anh đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Biệt thự Đông Hồ số Ba, Ngô Bình vừa về tới đã thấy mấy chiếc xe đỗ ở đằng trước, lại còn là biển ngoại tỉnh.
Anh thoáng ngạc nhiên, là ai đến tìm mình đây nhỉ?
Cương Tử nhanh chân đi xuống, nói: “Ông chủ, La Duy Khang đến. Còn đưa theo vài người tới, đều là những người có vẻ rất nguy hiểm”.
Ngô Bình gật đầu, nhanh chân rảo bước vào trong sân.
Trong phòng khách, La Duy Khang đang đứng còn ở ghế trên có một người đàn ông trung niên đang ngồi. Người đó tóc vuốt ngược về sau, mặc áo màu xám trông rất phong độ. Người đó thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, trông có vẻ rất khó chịu.
Bên cạnh đó có vài người đang đứng, có lẽ đều là thủ hạ của người đàn ông kia. Còn người nhà của Ngô Bình đều ngồi co rúm ở một góc. Cảnh tượng này khiến Ngô Bình rất bực, rốt cuộc đây là ai mà ngang ngược vậy?
Ngô Bình đi vào phòng khách, La Duy Khang vội vã chạy ra đón, nói: “Cậu Ngô, tôi đến hơi mạo muội nhưng vì việc gấp nên mong cậu lượng thứ. Vị này là “cá mập” trong giới đầu tư – Ngô Hữu Dung tiên sinh! Lần này ông ấy tới huyện thăm bà con, thế nhưng đột nhiên bị cảm lạnh, uống thuốc mãi không khỏi. Tôi chợt nhớ ra y thuật của cậu vô cùng cao minh, cho nên muốn nhờ cậu xem bệnh cho ông ấy”.
Người đàn ông đang ngồi chính là Ngô Hữu Dung. Một thanh niên đứng sau ông ta bước ra, nói với Ngô Bình bằng giọng trịch thượng: “Cố mà chữa bệnh cho ông chủ của tôi. Chữa được bệnh, tôi sẽ thưởng lớn!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình mặt trưng ra nụ cười, hỏi tiếp: “Vậy các người thưởng được cho tôi bao nhiêu?”
Thanh niên kia sững lại, không coi Ngô Bình là hạng tôm tép gì nên phẩy tay đáp: “Thưởng một năm thu nhập của anh thì sao?”
Theo anh ta nghĩ, thu nhập hàng năm của Ngô Bình giỏi lắm cũng chỉ vài triệu, mà số tiền này đối với ông chủ của anh ta thì chẳng khác nào ba cọc ba đồng, không đáng nhắc tới.
Ngô Bình cười đáp: “Thật sao? Cho tôi một năm thu nhập thật chứ? Được, tôi nhận lời. Có điều ông Ngô, lời anh ta nói có tính không vậy?”
Ngô Hữu Dung đang khó chịu trong người. Ông ta nhìn Ngô Bình một cái rồi lạnh lùng nói: “Có tính, mau xem bệnh cho tôi đi”.
Ngô Bình mỉm cười, anh ngồi xuống bên cạnh Ngô Hữu Dung rồi bắt mạch thì phát hiện không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là do thời trẻ rượu chè quá nhiều dẫn đến cơ thể suy nhược. Ông ta có bồi bổ cơ thể, nhưng phương pháp lại không đúng nên càng bồi bổ càng hại. Những vấn đề này tích tụ lại rồi hôm nay mới phát ra sau một cơn cảm lạnh. Bệnh này nếu không biết cách chữa thì sẽ để lại di chứng ho kéo dài.
Ngừng một lát, anh nói: “Để tôi châm cứu cho ông, ông sẽ phục hồi nhanh thôi”.
Nói rồi anh bảo Cương Tử mang bộ đồ châm cứu đến rồi châm cứu cho Ngô Hữu Dung. Cùng lúc đó, anh dùng chân khí tím để trị liệu, giúp ông ta lưu thông kinh mạch.
Mười phút sau, Ngô Hữu Dung đột nhiên cảm thấy trong người vô cùng thoải mái, cơ thể nhẹ nhàng như muốn bay lên. Ngô Hữu Dung sáng mắt lên, tấm tắc: “Quả là một thần y!”
Chương 398: Đến nhà nhờ chữa bênh
Ngô Bình cười đáp: "Ông chủ Ngô, bệnh của ông đã khỏi chưa?"
Ngô Hữu Dung rất vui, ha ha cười đáp: "Khỏi rồi, khỏi hẳn rồi!"
Ngô Bình gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Trước đó chúng ta đã nói, nếu tôi chữa được bệnh của ông thì ông sẽ cho tôi số tiền bằng thu nhập một năm của tôi".
Ngô Hữu Dung hơi sững lại, nhưng sau đó gật đầu cười đáp: "Đúng vậy, mặc dù đó là thư ký tôi nói nhưng đã được sự đồng ý của tôi. Nói đi, thu nhập một năm của cậu là bao nhiêu".
Ngô Bình cười đáp: "Để tôi tính xem sao".
Anh lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán. Lợi nhuận từ dự án vịnh Bạch Long, cổ phần tập đoàn Đường Thị, nhà máy hoá chất nhà họ Chu,... Anh cộng tất cả lại, một lúc sau, anh nói: "Tính ra thì là khoảng hơn năm mươi tỷ tệ".
Tất cả đám người kia đều sững sờ, đến cả La Duy Khang cũng chết trân. Hơn năm mươi tỷ tệ một năm sao?
Nụ cười trên gương mặt Ngô Hữu Dung tắt ngấm, ông ta lạnh lùng nói: "Bác sĩ Ngô, nếu cậu muốn lừa tôi thì cậu chọn nhầm đối tượng rồi!"
"Sao lại gọi là lừa được? Là ông tự nói sẽ cho tôi thu nhập một năm mà", anh đáp.
Thư ký của Ngô Hữu Dung giận dữ quát: "Đừng tưởng chữa bệnh cho ông chủ tôi xong thì đào mỏ thế nào cũng được. Nói cho cậu biết, chỉ một cú điện thoại của tôi là cho cậu vào tù ngay được!"
Ngô Bình đáp: "Oai quá nhỉ! Thế thì, quỳ xuống đi".
.............
Gã thư ký hai chân đột nhiên mềm nhũn ra, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗi, ngẩn ngơ quỳ sụp xuống sàn.
Ngô Hữu Dung kinh ngạc hỏi: "Cậu rốt cuộc là người thế nào vậy?"
Hoàng Tử Cường lúc này mới lanh lùng chen vào một câu: "Đại tông sư Ngô Bình!"
Ngô Hữu Dung đã lăn lộn trên thương trường được đến ngày hôm này, hiểu biết đương nhiên rất rộng nên hiểu được "đại tông sư" có nghĩa là gì. Ông ta hoảng hốt đứng dậy, nói: "Hoá ra là đại tông sư, tôi xin lỗi, trước đó là do tôi thất lễ!"
Ngô Bình: "Vậy được, còn năm mươi tỷ tệ của tôi không phải ông hứa lèo đấy chứ?"
Ngô Hữu Dung giận dữ trừng mắt nhìn tay thư ký, sau đó vội đáp: "Xin tông sư bớt giận! Nhưng tôi thắc mắc không biết thu nhập năm mươi tỷ này đến từ đâu?"
Ngô Bình đáp: "Ở tỉnh K đang có một dự án lớn, giá trị ước tính vào khoảng hai trăm tỷ tệ, có lẽ ông cũng biết phải không?"
Ngô Hữu Dung ngạc nhiên: "Lẽ nào tông sư cũng góp vốn vào dự án đó?"
Chương 399: Ba hạt đậu hòe
Ngô Bình cười đáp: "Chỉ cần ông đồng ý thì tôi không ý kiến gì. Đúng rồi, vừa hay ông đang ở đây, để tôi giúp ông hỏi chuyện này luôn".
Sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho Từ Bá Nhân, khách sáo chào hỏi vài câu rồi mới nhắc đến La Duy Khang.
Từ Bá Nhân giờ đã là chủ tịch tỉnh, có quyền lực rất lớn. Nghe Ngô Bình nói vậy, ông ấy đáp: "Nếu La Duy Khang này thực sự liêm chính thì có thể trọng dụng. Dù gì trước đó đã làm phó huyện, có kinh nghiệm làm việc nhất định".
Ngô Bình biết Từ Bá Nhân đã đồng ý việc này. Anh cười nói: "Anh à, tạm không nói chuyện này nữa, có thời gian thì tới huyện em chơi đi".
Từ Bá Nhân cười ha ha đáp: "Được, có thời gian anh sẽ ghé qua".
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với La Duy Khang: "Chuyện của ông xong rồi đó".
La Duy Khang mừng rỡ, đứng dậy hành lễ với Ngô Bình: "Vô cùng cảm ơn cậu Ngô đã cất nhắc!"
Ngô Bình đáp: "La Duy Khang, huyện Minh Dương là quê hương của tôi. Tôi mong ông làm thật tốt, tạo phúc cho nhân dân ở đây!"
La Duy Khang nghiêm mặt đáp: "Duy Khang nhất định không phụ kỳ vọng của cậu!"
La Duy Khang còn cảm ơn vài câu nữa rồi mới từ biệt Ngô Bình để ra về.
Sau khi tiễn ông ấy về, Ngô Bình tới gõ cửa phòng Chu Nhược Tuyết. Vì vẫn còn chịu tác dụng phụ của thuốc mê nên cô ấy vẫn vô cùng mệt mỏi. Lúc này cô ấy đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
Chu Nhược Tuyết đang xem bộ phim mà Lâm Băng Tiên đóng chính. Cô ấy xem phim khá nhập tâm.
"Em thấy có ổn không?", anh hỏi.
Chu Nhược Tuyết lật người lại, đáp: "Vẫn ổn, chỉ là hơi buồn ngủ một chút".
Sau đó như thể nhớ ra điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy, nói: "Ban nãy em họ gọi điện cầu xin em tha cho cô chú một con đường sống".
Ngô Bình nhìn cô hỏi: "Em nghĩ sao?"
Chu Nhược Tuyết cúi đầu đáp: "Việc họ làm rất sai, nhưng dù gì họ cũng nuôi em lớn. Em..."
Ngô Bình khẽ thở dài: "Vậy thì cứ làm theo điều em muốn nhé".
Chu Nhược Tuyết gật đầu đáp: "Em họ em đang tới, thực ra em làm như vậy cũng là vì em ấy. Em ấy thực sự là người rất tốt".
Từ nhỏ đến lớn, Chu Nhược Tuyết đối xử với Phùng Chương như em trai ruột. Khi cô đi làm được tháng lương đầu tiên đã để dành tiền mua giày cho cậu ấy.
Ngô Bình nhớ lại lúc đó, nếu không phải em họ của Chu Nhược Tuyết nói với anh sự thật thì anh không thể kịp thời giải cứu cô. Lúc đó chỉ cần muộn thêm một chút nữa là hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, thậm chí toàn bộ cuộc đời Chu Nhược Tuyết sẽ bị huỷ hoại.
Nghĩ tới đây, anh bảo: "Bảo cậu ấy tới đây đi, anh cũng muốn gặp cậu ấy".
Mười phút sau, một chiếc ô tô đi vào trong sân nhà. Một cậu thanh niên trông khá đẹp trai, chừng ngoài hai mươi tuổi bước xuống xe. Cậu ấy để tóc xoăn, mặc bộ vest màu xanh.
Chu Nhược Tuyết và Ngô Bình đứng ở cửa. Cậu thanh niên vội vã đi tới, gương mặt đầy vẻ có lỗi nói: "Chị à, em xin lỗi, em cũng không thể ngờ bố em có thể làm ra việc như vậy!"
Ngô Bình nhìn cậu thanh niên, hỏi: "Cậu là Phùng Chương sao?"
Phùng Chương vội vã gật đầu: "Anh Ngô Bình, chào anh, em là Phùng Chương".
Ngô Bình: "Rất cảm ơn cậu trước đó đã nói với tôi sự thật. Những việc bố cậu làm cậu đều biết phải không?"
Phùng Chương cười khổ: "Lúc đó dù em biết chị Tuyết bị bố em đưa đi, nhưng em không ngờ ông ấy lại làm ra những chuyện đằng sau đó!"
Ngô Bình nhìn cậu thanh niên hỏi: "Cậu cảm thấy bố cậu có nên bị trừng phạt không?"
Phùng Chương cắn răng đáp: "Nên! Anh Ngô Bình, chị Tuyết, cứ xử lý theo lẽ thường. Con người phải chịu hậu quả cho hành vi của họ!"
Ngô Bình đáp: "Chị cậu đã nói rồi, tạm thời sẽ tha cho bố cậu một con đường hoàn lương. Tôi hy vọng sau này bố mẹ cậu tránh xa cô ấy ra một chút, không cần họ hàng gì nữa cũng được".
Phùng Chương vội đáp: "Em cảm ơn anh! Em biết anh là người tốt. Em thay mặt bố mẹ em xin lỗi chị Tuyết!", nói rồi cậu ấy cúi người xin lỗi.
Chu Nhược Tuyết vội vã dìu cậu đứng dậy, khẽ thở dài đáp: "Chương à, đây không phải lỗi của em. Em không cần phải làm vậy".
Phùng Chương nói bằng giọng oán hận: "Chị à, em đã quyết định ra khỏi nhà. Việc bố em làm quá mất mặt!"
Ngô Bình cười hỏi: "Ồ, cậu muốn ra khỏi nhà sao? Vậy cậu định đi đâu nào?"
Phùng Chương đáp: "Em định đến Hải Thành, ứng tuyển vào công ty luật xịn nhất ở đó!"
Ngô Bình hỏi tiếp: "Thế cậu có biết lái xe không?"
Phùng Chương gật đầu: "Em có biết, em lấy bằng lâu rồi".
Ngô Bình: "Chỗ tôi đang thiếu một lái xe, sau này cậu làm lái xe cho tôi đi, lương tháng mười hai nghìn tệ".
Phùng Chương ngẩn người ra, lý tưởng của cậu ấy là trở thành luật sư hàng đầu, sao có thể đi lái xe cho người ta? Nhưng Phùng Chương vốn rất thông minh nên suy nghĩ một lát rồi lập tức đáp: “Được! Sau này em chính là tài xế của anh”.
Nghe Phùng Chương nói sẽ làm tài xế cho Ngô Bình, Cương Tử vội vã chạy tới hỏi: “Cậu chủ, còn tôi thì sao?”
Ngô Bình nhìn Cương Tử đáp: “Không phải cậu bảo còn phải kết hôn sao?”
Cương Tử và Tân Nguyệt đã đính hôn rồi, tháng sau là cưới.
Cương Tử gãi đầu: “Nhưng cũng đâu cần tìm tài xế mới, kết hôn cùng lắm chỉ mất ba ngày là cùng”.
Ngô Bình: “Vớ vẩn, kết hôn xong đương nhiên phải chơi cho đã. Tôi thả tự do cho cậu ba tháng, ở nhà chăm vợ cho tốt”.
Cương Tử vô cùng cảm động, cậu ta biết Ngô Bình giữ Phùng Chương lại để lấp chỗ trống của mình trong ba tháng, cậu ta nói: “Cậu chủ, ngày tôi đám cưới nhất định phải tới nhé!”
Ngô Bình cười đáp: “Phí lời, đương nhiên tôi phải tới, không thì ai làm người chứng hôn cho cậu hả?”
Cương Tử làm việc vô cùng cẩn thận, cậu ta gọi Phùng Chương ra hướng dẫn lái từng loại xe trong nhà, mỗi loại xe lại có đặc điểm khác nhau nên phải làm quen trước rồi mới có thể lên lái.
Thấy Phùng Chương cặm cụi làm quen với xe, Chu Nhược Tuyết cười hỏi: “Lãnh đạo, sao anh lại thuê cả em họ em làm tài xế vậy?”
Ngô Bình đáp: “Anh cũng đâu thể giúp không cậu ấy. Cậu ấy làm tài xế cho anh vài ngày, anh sẽ trả lại cho cậu ấy một tiền đồ vô cùng rộng mở. Vậy không phải rất tốt sao?”
Chu Nhược Tuyết cười đáp: “Vậy cảm ơn anh nhiều nhé!”
Chu Nhược Tuyết vẫn còn buồn ngủ nên một lát sau đã quay lại phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình thì dắt Đông Hoàng đi dạo, bất giác anh lại đi tới khu vực gần nhà cũ. Khi Đông Hoàng nhìn thấy cây hoè trước cổng, nó đột nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào đó.
Ngô Bình hỏi: “Sao vậy? Mày nhận ra điều đặc biệt sao?”
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: “Cây hoè này có thể sinh ra linh tính, vô cùng hiếm có”.
Đúng lúc này, trên cây hoè đột nhiên có ba hạt đậu hoè phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó ở bên trong.
Đông Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên ngọn cây hoè, hai mắt phát sáng.
Ngô Bình ngẩn người: "Mày đang nhìn gì vậy?"
Nói rồi, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba hạt đậu hoè lấp ló trong những tán lá, toả sáng nhàn nhạt và phát ra hương thơm mê người. Anh giật mình, đưa tay ra ấn vào thân cây thì được cây hoè truyền cho một thông tin. Đại ý nói hạt đậu hoè này là do nó dùng tinh hoa tự mình tích luỹ qua nhiều năm tháng để luyện ra. Hạt đậu hoè này ăn vào có tác dụng cực tốt đối với cơ thể con người.
Ngô Bình sáng mắt lên, leo lên cây. Anh nhanh chóng hái mấy hạt đậu hoè xuống rồi nhảy xuống đất.
Đông Hoàng rỏ cả dãi nhìn mấy hạt đậu hoè mà vẫy đuôi như thể rất muốn ăn.
Nhưng Ngô Bình vội vã cất mấy hạt đậu hoè đi, nói: "Đừng có mơ, cái này là tinh hoa của trời đất tích tụ, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Tao phải để dành cho ông bà ngoại, không có phần cho mày đâu".
Anh vừa cất mấy hạt đậu hoè đi thì một con mèo vừa to vừa béo, lông bóng mượt theo vách tường đi về phía đó. Nó ngước mắt nhìn lên cây hoè như thể đang tìm kiếm gì đó.
Tìm kiếm một lát xong nó "meo" một cái rồi quay sang nhìn Ngô Bình chằm chằm. Con mèo đen này có lẽ cũng đã ngửi thấy mùi thơm của hạt đậu hoè.
"Meo", con mèo nhảy xuống từ vách tường, quay về phía Ngô Bình kêu một tiếng.
Chương 400: Cụ bà bí ẩn
Ngô Bình đảo mắt, nói: "Đi ra đi, tao không cho mày đâu".
Đông Hoàng cũng liếc nhìn con mèo đen, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ. Có thể khiến Đông Hoàng dùng ánh mắt như vậy nhìn nó, chứng tỏ con mèo này không đơn giản!"
"Khụ khụ..."
Đột nhiên từ phía xa có tiếng ho, một bà cụ dáng nhỏ nhắn, già đến nỗi không thể già hơn, mặc bộ quần áo xám kiểu những người già hay mặc, đội một chiếc khăn mỏ quạ đen chầm chậm đi từng bước về phía đó.
"Tiếu Hắc, sao mày lại chạy lung tung rồi", bà ấy nói với con mèo bằng giọng vô cùng hiền hoà.
Chú mèo đen kêu lên một tiếng đáp lời, sau đó chạy đến bên dụi vào người bà cụ vô cùng thân thiết.
Bà cụ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Ngô Bình: "Chàng trai trẻ, ngại quá, con mèo của tôi làm phiền cậu rồi".
Ngô Bình nhìn bà cụ, anh cảm thấy hơi kinh ngạc. Bởi anh nhìn thấy đằng sau lưng bà cụ có một cánh cửa lớn màu đen. Cánh cửa đó đang đóng lại như thể nhốt một thứ gì đó vô cùng đáng sợ ở bên trong. Một khi thứ đó được thả ra thì nó có thể xé toạc bà cụ kia ra thành từng mảnh!
Ngô Bình bước tới, khách sáo chắp tay chào hỏi: "Rất vui được gặp bà".
Bà cụ mỉm cười đáp: "Chàng trai trẻ này mắt nhìn không tệ, có thể nhận ra tu vi của tôi. Chẳng trách Đông Hoàng lại đi theo cậu".
Đông Hoàng? Anh nhìn sang chú chó vàng to lớn bên cạnh mình.
Đông Hoàng mặt rất mất kiên nhẫn, liếc nhìn bà cụ kia một cái rồi đi thẳng vào nhà cũ. Nó phải xem xem chỗ nào hơp lý để đặt cái ổ của nó.
Ngô Bình hỏi: "Tôi nên gọi bà thế nào?"
Bà cụ đáp: "Đã rất nhiều năm không có ai nhắc đến tên hiệu của tôi nữa. Giờ đột nhiên hỏi tới, tôi cũng không nhớ ra. Để tôi nghĩ xem... Ba trăm năm trước, người ta gọi tôi là "Thánh Vu Tiên Tử", hai trăm năm trước họ lại gọi tôi là "Vu bà bà". Sau này tôi mai danh ẩn tích, rất ít người biết đến tên hiệu của tôi".
Ngô Bình vội vã đáp: "Thì ra là Vu bà bà, hậu bối thất lễ rồi!"
Vu bà bà cười đáp: "Chàng trai trẻ không cần lo lắng, tôi tới tìm Đông Hoàng để xin đổi một thứ. Đổi xong tôi sẽ đi ngay".
Ngô Bình ngạc nhiên, trước đó Đông Hoàng cũng từng đổi đồ cho anh. Anh không khỏi tò mò hỏi: "Tiền bối, hình như có rất nhiều người tới đổi đồ với Đông Hoàng. Những thứ trên người nó đến từ đâu vậy?"
Vu bà bà nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt khó hiểu: "Cậu không biết sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Hậu bối không rõ".
Vu bà bà gật đầu: "Cậu không biết cũng dễ hiểu thôi. Lai lịch của Đông Hoàng vô cùng thần bí, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Cũng không ai biết từ lúc nào người ta tới xin đổi chác với nó lấy thứ người ta muốn. Nhưng từ thời của tôi nó đã rất nổi tiếng. Mấy trăm năm nay, tôi đã đổi cho nó mười mấy món đồ, cũng có thể coi là khách hàng cũ của nó".
Ngô Bình kinh ngạc. Nói như vậy, Đông Hoàng ít nhất đã sống mấy trăm năm rồi. Vậy nó rốt cuộc là thứ gì?
Vu bà bà nói xong liền quay lưng đi vào nhà cũ của anh. Ngô Bình biết bà ấy đang đi tìm Đông Hoàng để đổi đồ nên không đi vào theo.
Con mèo đen ban nãy vẫn lượn lờ xung quanh anh, có vẻ vẫn rất muốn chôm mấy hạt đậu hoè của anh nhưng Ngô Bình không buồn đếm xỉa đến nó.
Vài phút sau, bà cụ đi ra với nụ cười trên gương mặt, nói: "Chàng trai trẻ, từ giờ trở đi cậu chính là người trung gian của Đông Hoàng. Vậy nên tôi cũng phải theo quy tắc, cho cậu một phần lợi ích".
Ngô Bình ngạc nhiên, lợi ích gì vậy?
Vu bà bà mở lòng bàn tay ra, bên trong có một tấm thẻ nhỏ bằng gỗ mun màu đen: "Đây là một món đồ của tôi. Sau này khi cậu gặp nguy hiểm có thể lấy nó ra. Nó có thể cứu mạng cậu một lần".
Sau khi đưa miếng gỗ nhỏ cho Ngô Bình, bà cụ thong dong rời khỏi đó.
Ngô Bình cầm thẻ gỗ nhỏ trong tay, đưa mắt nhìn theo bà cụ. Một người một mèo đi xa dần, bóng họ dần mờ đi rồi biến mất hẳn.
Ngô Bình tiếp tục đưa Đông Hoàng đi dạo, từ nhà cũ đi về biệt thự Đông Hồ số một.
Sau khi về nhà, anh phát hiện ra Ngô Mi đã đi học về, đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách.
Ngô Bình cười nói: "Ngô Mi, em đi học về rồi đấy à?"