Có mấy bóng người bay ra từ tán cây, bốn cô gái trông đều khoảng 20 tuổi, họ mặc áp giáp màu đỏ, đi giày da, cùng buộc tóc đuôi ngựa . Bọn họ đều có vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, dáng người vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, động tác cũng nhanh nhẹn dứt khoát, nhưng không kém phần đẹp mắt.
Trông thấy bốn cô gái đó, Ngô Bình cũng phải ngẩn ngơ một lát, họ có nét đẹp sắc sảo và hoang dã nên mang lại một cảm giác mới lạ cho đàn ông.
Ngô Bình kẽ gật đầu với họ rồi nói: “Chào các cô, các cô là chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt à?”
Một cô gái có đôi mắt xám nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi hỏi: “Anh bảo mình là Vương gia của Kim Ưng ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, dạo này nước Xích Quỷ thưởng xuyên đến biên giới của chúng tôi để cướp bóc, nước Kim Ưng cử tôi đi điều tra thì tôi mới biết bộ lạc Ám Nguyệt đang gặp chuyện. Người ta có câu kẻ thù của kẻ thù thì là bạn, nước Kim Ưng quyết định cử tôi đến hỗ trợ các cô chống lại nước Xích Quỷ”.
Cô gái nói: “Thực lực của anh rất mạnh, nhưng chúng tôi biết nước Kim Ưng rất nhỏ, sao có thể có một cao thủ như anh được?”
Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, nhưng quốc vương của Kim Ưng là anh em kết nghĩa của tôi, tôi là anh thì phải giúp chứ!”
Cô gái: “Chúng tôi đang gặp khó khăn, cảm ơn anh đã đến giúp, tôi là Hàn Tinh - đội trưởng của đội một”.
Ngô Bình: “Ngô Bình”.
Hàn Tinh: “Mời anh đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo bốn cô gái bay tới một khe hở không gian ở giữa rừng, họ bay một lúc thì nhìn thấy có một căn nhà gỗ ở phía trước. Căn nhà này rất lớn, được xây trên một cây đại thụ có diện tích hơn chục nghìn mét vuông, có thể chứa hơn trăm chiến sĩ ở bên trong.
Hàn Tinh mời Ngô Bình vào một căn phòng rồi nói: “Tôi sẽ cho người đi thông báo với nữ vương, anh chờ một chút”.
Hàn Tinh vừa đi không lâu thì đã quay lại, sau đó sai người mang trà nước lên cho Ngô Bình.
Trà ở đây có màu xanh nhạt và có mùi thơm thoang thoảng, Ngô Bình ngửi rồi khen: “Trà ngon”.
Hàn Tinh: “Vương gia Ngô, đây là trà Thanh Lộ mà chúng tôi chuyên dùng để tiếp khách”
Ngô Bình: “Loại trà ngon nhất trên mạng Tiên cũng không ngon bằng trà này, các cô luyện chế kiểu gì thế?”
Hàn Tinh: “Chúng tôi hứng sương mai trên 36 loại bảo dược và 20 loại hoa, sau đó cho vào luyện cùng nước suối Bất Lão”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo sao ngon thế, tôi đã giúp các cô đánh đuổi nước Xích Quỷ, khi nào tôi về thì phải tặng tôi một ít Thanh Lộ đấy.
Hàn Tinh: “Nếu có thể đánh bại nước Xích Quỷ, anh muốn bao nhiêu Thanh Lộ cũng được”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói vào chuyện chính: “Đội trưởng Hàn Tinh, tôi nghe nói các cô bị trúng độc, còn nữ vương của các cô thì bị thương nặng à?”
Hàn Tinh trầm mặc một lát, hình như thấy chuyện này không thể giấu được nữa nên mới trả lời: “Đúng thế, nữ vương bị một đối thủ nham hiểm đánh bị thương, còn chúng tôi cũng trúng một chất độc kỳ lạ, lực chiến đấu của tất cả mọi người đều bị giảm mất 90 phần trăm, thậm chí có người còn mất hết lực chiến đấu luôn. Như tôi đây còn ổn, chứ có nhiều người trong tộc bị nặng quá còn qua đời rồi cơ”.
Ngô Bình: “Ai mà ra tay nặng thế?”
Hàn Tinh thở dài nói: “Tôi cũng không rõ, nữ vương thì nghi là đối thủ của mình, nhưng nếu thế thì người đó đã hạ độc mọi người bằng cách nào?”
Ngô Bình hỏi: “Cô cũng bị trúng độc à?”
Hàn Tinh gật đầu: “Tôi bị nhẹ thôi, nhưng lực chiến đấu cũng giảm mất hơn nửa”.
Ngô Bình cười nói: “Thế chứng tỏ cô cũng mạnh đấy, giảm quá nửa rồi mà vẫn còn được như bây giờ, nếu là trạng thái trước khi trúng độc thì đến Hư Tiên cũng phải sợ ấy chứ”.
Hàn Tinh: “Chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt chúng tôi đều là xạ thủ bẩm sinh, hơn nữa cung tên của chúng tôi còn là loại đặc chế, có thần lực nên các tu sĩ bình thường không chống lại được đâu”.
Ngô Bình: “Bảo sao”.
Anh ngập ngừng rồi nói: “Tôi biết y thuật, khéo có thể giúp mọi người giải độc đấy”.
Hàn Tinh sáng mắt lên nói: “Vương gia biết cách giải độc ư?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là y tiên mà, đương nhiên phải biết giải độc rồi”.
Hàn Tinh mừng rỡ rồi đứng dạy bái lạy: “Nếu Vương gia có thể giải độc cho bộ lạc Ám Nguyệt thì tộc tôi sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình xua tay: “Đội trưởng đừng khách sáo thế, chúng ta là bạn thì phải giúp đỡ nhau chứ”.
Lúc này, một nữ chiến sĩ đi vào rồi nói: “Vương gia, nữ vương của chúng tôi có lời mời”.
Ngô Bình đi theo Hàn Tinh bay thêm một đoạn nữa, ở đây sương mù còn dày hơn, ẩn hiện trong đây có một cung điện nguy nga.
Một đoàn người đáp xuống đất, phía dưới là một con đường cổ bằng ngọc thạch rất dài, hai bên đường có các nữ chiến sĩ xinh đẹp đứng gác, ai cũng được trang bị cung tên và áo giáp.
Ngô Bình vừa đi vừa cảm thán: “Chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt có thực lực mạnh thật đấy, ít cũng phải ở cảnh giới Long Môn rồi”.
Hàn Tinh: “Vương gia thật tinh mắt, ngay khi vừa được sinh ra thì chúng tôi đã uống mười giọt nước suối Bất Lão, khi trưởng thành thì sẽ uống thêm một đến hai lần nữa, vì thế mới có thể chất tốt như vậy”.
Ngô Bình: “Nước này có nhiều không? Khi nào bán cho tôi một ít nhé?”
Hàn Tinh nhìn anh rồi nói: “Mỗi năm chúng tôi chỉ có hơn 20 chục cân đủ dùng thôi, thật ra không phải tất cả mọi người trong tộc đều được uống”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Nếu các cô uống trực tiếp như vậy thì chỉ hấp thu được một nửa dược lực thôi, thế thì phí quá. Hay để tôi dùng nước ấy luyện chế đan dược, khi nào luyện xong thì chúng ta chia 50 - 50?”
Hàn Tinh ngẩn ra nói: “Vương gia còn biết luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Tôi biết một chút, thôi để tôi bàn chuyện này với nữ vương, chắc cô ấy sẽ đồng ý thôi”.
Họ đi thêm một đoạn rồi tiến vào một cung điện, có một cô gái tóc dài đang ngồi xếp bằng trên giường, có thị nữ cầm quạt ở phía sau. Hiện tại có hơn trăm cô gái đang đứng xếp hàng ở hai bên cung điện, họ đều mặc quan phục.
Sương mù quá dày nên Ngô Bình không nhìn rõ mặt của nữ vương, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy rất êm tai và dịu dàng: “Anh là Vương gia của nước Kim Ưng à?”
Ngô Bình tiến lên vài bước rồi chắp tay hành lễ: “Ngô Bình tham kiến nữ vương”.
Nữ vương gật đầu nói: “Anh vất vả xa xôi đến đây giúp Ám Nguyệt, tôi rất cảm kích”.
Ngô Bình: “Nữ vương đừng khách sáo”.
Hàn Tinh nói: “Bệ hạ, Vương gia Ngô biết y thuật, khéo cô thể giải được chất độc mà chúng ta trúng phải”.
Nữ vương ngạc nhiên nói: “Vương gia có thể giải độc được ư?”
Ngô Bình: “Bệ hạ cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi, giải độc không phải chuyện khó, tôi có thể thử”.
Nữ vương: “Thế thì tốt quá, phiền anh Ngô giải độc cho Hàn Tinh trước”.
Ngô Bình gật đầu rồi quay lại nói với Hàn Tinh: “Cô đứng im nhé”.
Hàn Tinh hỏi: “Anh Ngô, không cần cởi đồ hay đến nơi nào yên tĩnh hơn à?”
Ngô Bình: “Không”.
Nói rồi, anh bay lên cao rồi chộp xuống người Hàn Tinh, một làn khí màu xanh đen bay ra từ miệng và mũi của cô ấy, sau đó được anh bắt lấy.
Chương 1362: Nữ Nhân Vương
Hàn Tinh thấy người mình nhẹ bẫng, sau đó cảm thấy chất độc trong người đã hoàn toàn biến mất, lực chiến đấu của cô ấy dần hồi phục, cô ấy vui mừng nói: “Bệ hạ, chất độc trong người thần đã biến mất rồi ạ”.
Các quần thần khác đều hô lên, ai cũng suýt soa trước y thuật của Ngô Bình.
Nữ vương: “Y thuật của anh Ngô thật phi phàm, xin anh chịu khó chữa trị tiếp cho các quần thần của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bệ hạ, trông tôi giải độc dễ vậy thôi, chứ thật ra tốn sức lắm, chúng ta cần thương lượng một chút đã. Tôi muốn mỗi khi tôi giải độc được cho mười người thì các cô phải cho tôi một lạng giọt nước suối Bất Lão”.
Các quần thần lập tức phản đối: “Bệ hạ, không được, nước suối Bất Lão là nền móng của tộc ta, nếu cho người ngoài thì ưu thế của chúng ta còn lại gì nữa”.
Nữ vương trầm ngâm một lát rồi nói: “Được, anh cứ chữa cho mười người đi, tôi sẽ cho anh một lạng”.
Cứ thế, các quần thần xếp thành hàng rồi chờ được Ngô Bình chữa trị. Nói là chữa trị, nhưng thật ra anh chỉ chộp tay vào người họ để lấy chất độc ra.
Chiêu này của Ngô Bình có tên là Bạt Độc Thuật, thuật này có yêu cầu rất cao với người thi triển, nếu chưa qua luân hồi đại kiếp thì không thể dùng được.
Ngô Bình phát hiện, nam giới ở đây cực hiếm, từ thị vệ, chiến sĩ, quần thần đều là nữ cả.
Chữa xong cho người thứ một nghìn thì Ngô Bình cũng đã mệt lả, vì thế anh quyết định phải nghỉ ngơi một lát.
Nữ vương lệnh cho người mang ghế tới, ngoài ra còn có trà nước để phục vụ Ngô Bình.
Anh bưng cốc trà lên uống rồi hỏi: “Bệ hạ, tại sao tộc ta không có đàn ông vậy?”
Một người nói: “Môi trường ở đây không phù hợp với đàn ông, nếu đàn ông sống ở đây thì rất khó thọ trên 15 tuổi, để bảo vệ họ nên tất cả đàn ông đều chuyển xuống lòng đất”.
Ngô Bình: “Chuyện này có liên quan đến sương mù ư?”
Người kia nói: “Đúng, sương mù là lá chắn bảo vệ chúng tôi, không có nó thì chúng tôi không thể tồn tại được”.
Ngô Bình: “Ra là thế. Bệ hạ, phiền đưa cho tôi một trăm lạng nước suối bất lão”.
Thấy anh thẳng thắn như vậy, nữ vương nói: “Người đâu, mang nước suối Bất Lão đến đây”.
Ngay sau đó đã có người mang một cái bình lớn vào, bên trong có đầy nước suối Bất Lão. Thấy thế, Ngô Bình lấy một giọt lên rồi uống luôn, sau đó cảm nhận sự thay đổi của dược lực.
Anh nhắm mặt lại cảm nhận chừng chục phút rồi cười nói: “Đúng là báu vật, trong đây có 29 loại dược tính quý hiếm khác nhau! Nhưng đúng như tôi đoán trước đó, các cô chỉ có thể hấp thu được một đến hai loại dược tính trong tổng số 29 loại này thôi”.
Nữ vương: “Dựa vào đâu mà anh nói vậy?”
Hàn Tinh: “Bệ hạ, anh Ngô đây còn biết luyện đan”.
Nữ vương hào hứng hỏi: “Thật ư? Anh Ngô còn biết luyện đan sao?”
Ngô Bình: “Tôi biết một chút”.
Anh bê cốc trà lên uống rồi hỏi: “Có phải bệ hạ bị thương không?”
Nữ vương: “Ừm, tôi có bị thương”.
Ngô Bình: “Nếu bệ hạ cho tôi thêm 200 lạng nước suối Bất Lão nữa thì tôi có thể chữa khỏi cho bệ hạ”.
Mọi người đều kinh ngạc, không ai tin Ngô Bình có thể chữa khỏi cho nữ vương.
Nữ vương nói: “Anh Ngô, anh biết tôi bị thương thế nào không?”
Ngô Bình cười nói: “Nhìn khí tức của bệ hạ thì tôi đoán khả năng cao là tổn thương thần hồn”.
Nữ vương chấn động nói: “Anh có chữa được không?”
Ngô Bình: “Cái này đơn giản”.
Nữ vương bật cười nói: “Đây là ông trời đang ưu ái tôi nên cho anh đến cạnh tôi đấy à? Được, tôi sẽ cho anh thêm nước suối Bất Lão”.
Ngô Bình: “Nhưng muốn trị thương thì tôi phải đến gần nữ vương”.
Nữ vương: “Mời”.
Ngô Bình bước nhanh đến cạnh nữ vương, nhưng lại thấy cô ấy dùng khăn che mặt nên chỉ lờ mờ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp mà thôi. Xung quanh anh không thiếu các cô gái đẹp, nhưng có thể so với nữ vương thì chắc chỉ một đến hai người thôi.
Quanh người nữ vương có mùi hoa, Ngô Bình ngửi xong thấy rất dễ chịu. Giống Ngô Bình, khi anh tiến lại gần, nữ vương cũng bị dao động bởi khí tức mạnh mẽ của anh.
Thoáng cái, cả hai đều dừng hình rồi nhìn vào mắt đối phương.
Ngô Bình tiến lại gần thêm một chút để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh bật cười rồi giơ tay nói: “Bệ hạ, mời giơ tay ra”.
Một cánh tay ngọc ngà thò ra, Ngô Bình cầm lấy, sau đó nói: “Cô là Nhân Vương”.
Nữ vương thẹn thùng nói: “Tham kiến Nhân Hoàng!”
Rất hiếm Nhân Vương trên đời, nhưng nữ Nhân Vương còn hiếm hơn, vì thế Ngô Bình mới chấn động, cứ nắm tay nữ vương mãi không buông. Bản năng từ huyết mạch và xương cốt khiến anh muốn có được người phụ nữ xinh đẹp này, sau đó còn muốn cô ấy sinh con cho mình.
Nhưng anh là con người chứ không phải động vật nên cuối cùng vẫn buông tay rồi nói: “Tôi có thể chữa khỏi vết thương cho cô, nhưng cần chuẩn bị thêm chút dược liệu”.
Nữ vương rụt tay lại rồi nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Tên thật của tôi là Lý Huyền Bình, cô cứ gọi tôi là anh Lý”.
Nữ vương: “Tôi là Nguyệt Vũ”.
Ngô Bình cười nói: “Tên hay”.
Dứt lời, anh quay người về vị trí cũ rồi mới cao giọng nói: “Bệ hạ, tôi xin cáo từ, để đi chuẩn bị dược liệu”.
Nữ vương: “Phiền anh”.
Vẫn là Hàn Tinh dẫn đường cho Ngô Bình đến một cung điện khác, ở đây không thiếu các dược liệu nên anh tha hồ chọn.
Anh chọn bừa một cây thuốc cũng là thần dược, số còn lại đều là dược liệu hiếm có.
“Đội trưởng Hàn Tinh, thuốc ở đây là của các cô hết à?”
Hàn Tinh: “Vâng, chúng tôi tích mấy nghìn năm rồi, toàn dược liệu quý cả, anh cần loại nào thì cứ lấy, nếu ở đây không có thì chúng ta có thể đến kho thuốc tìm”.
Ngô Bình: “Các cô có cả kho thuốc ư?”
Hàn Tinh: “Vâng, nhưng thuốc ở đó không quý như ở đây”.
Ngô Bình: “Tốt, thế này tôi có thể trị thương cho nữ vương được rồi”.
Hàn Tinh: “Anh cần dược liệu gì thì cứ nói với tôi nhé”.
Ngô Bình: “Cô cứ lui ra đi, cần thì tôi sẽ gọi”.
Hàn Tinh đi ra ngoài, còn Ngô Bình thì lấy lò luyện đan ra để luyện chế Âm Dương Bổ Hồn Đan. Đan này này có tác dụng rất tốt với tu sĩ bị tổn thương thần hồn, nhưng rất khó luyện chế.
Lò thứ nhất, Ngô Bình đã luyện được ba viên nhất phẩm, anh vẫn chưa hài lòng nên luyện lại và được ba viên đế phẩm. Đến lò thứ ba thì anh mới luyện được đan dược cấp truyền kỳ.
Luyện xong, anh không vội mang đan dược đến cho nữ vương ngay mà gọi Hàn Tinh tới rồi bảo sẽ giải độc cho mọi người tiếp.
Hôm đó, Ngô Bình lại giải độc thêm cho một nghìn người, nhờ đó đã đổi thêm được 100 lạng nước suối Bất Lão nữa.
Chương 1363: Sức hấp dẫn trí mạng
Hai nghìn chiến sĩ giỏi nhất của bộ tộc Ám Nguyệt đã được Ngô Bình giải độc thành công, lực chiến đấu của họ tăng trở lại. Ngay hôm đó, họ đã tấn công và tiêu diệt đại quân của nước Xích Quỷ, làm bên nước này tổn thất hai tướng, một vương và cả đoàn quân, những người còn lại thì lập tức rút lui, không dám quay lại nữa.
Ngô Bình không quan tâm chuyện này lắm, mà chỉ lo nghiên cứu nước suối Bất Lão.
Tối đó, anh tách 29 dược lực trong nước suối Bất Lão ra, trong số này có 19 loại dược lực có tác dụng tốt với con người, năm loại không có tác dụng và năm loại có tác dụng xấu.
Sau đó, anh lại tách 19 loại dược lực ra rồi bỏ chúng vào một bình, tiếp theo anh lại tách nhỏ từng loại ra rồi cho vào các bình riêng biệt.
Anh chọn ra ba trong số 19 loại dược lực có lợi với con người rồi thêm ít dược liệu vào để luyện chế một loại đan dược có tên là Tam Bảo Thần Đan. Luyện chế đan dược này cần cho một chút nước suối Bất Lão vào, dùng nó sẽ có tác dụng tốt hơn và tránh được tác dụng phụ so với việc uống nước suối Bất Lão trực tiếp.
Anh đã hỏi Hàn Tinh và biết là họ uống nước suối Bất Lão xong sẽ gặp tác dụng phụ. Ví dụ, họ chỉ có thể sinh con gái, chứ không thể sinh con trai, hoặc có người sẽ bị biến đổi cơ thể, mọc tai nhọn, răng nanh. Thậm chí có người còn bị ảnh hưởng thần kinh.
Tam Bảo Thần Đan của Ngô Bình thì khắc phục được hết các tác dụng phụ ấy.
Luyện xong Tam Bảo Thần Đan cấp truyền kỳ thì Ngô Bình ra ngoài, anh nhìn thấy có hai cô hầu gái ở đây, ngoài ra còn có Hàn Tinh, cô ấy nói: “Anh Ngô, bệ hạ cử hai cô ấy đến hầu hạ anh”.
Ngô Bình đang định từ chối thì lại liếc nhìn hai cô gái rồi gật đầu nói: “Phiền cô cảm ơn nữ vương giúp tôi”.
Hàn Tinh lui xuống, hai cô hầu gái đi vào phòng rồi đóng cửa, một cô trong số đó vung tay lên, cô còn lại đã ngã xuống đất.
Ngô Bình ngoảnh lại rồi cười nói: “Sao nữ vương lại cải trang thành hầu gái để đến gặp tôi?”
Thì ra cô hầu gái này chính là nữ vương đóng giả thành, cô ấy lập tức biến về dáng vẻ cũ, sau đó bái lạy Ngô Bình: “Nguyệt Vũ tham kiến Nhân Hoàng!”
Ngô Bình giơ tay đỡ cô ấy dậy, nhưng vừa chạm vào người cô ấy, anh đã không muốn buông tay: “Nửa đêm cô đến tìm tôi thế này, không sợ tôi ăn cô à?”
Nguyệt Vũ kéo tay anh rồi nói: “Trong biển người mênh mông mà có thể gặp được Nhân Hoàng thì là vĩnh phúc của tôi. Đêm nay, Nguyệt Vũ sẽ là người phụ nữ của Nhân Hoàng”.
Nói rồi, cô ấy nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, để lộ ra dáng người tuyệt mỹ.
Ngô Bình mỉm cười rồi bế ngang người cô ấy lên giường rồi hỏi: “Nguyệt Vũ, sao em trở thành Nhân Vương được?”
Nguyệt Vũ: “Cái này phải kể từ khởi nguồn của bộ tộc Ám Nguyệt, bộ tộc là con cháu đời sau của Nguyệt Thần thái cổ và Chân Nhân thái cổ”.
Ngô Bình: “Nguyệt Thần ư?”
Nguyệt Vũ: “Vâng, Nguyệt Thần đã chọc giận các vị thần nên họ mới hạ lời nguyền với tộc em, khiến chúng em không thể thấy mặt trời, chỉ có thể sống trong bóng râm”.
Ngô Bình: “Ra là vậy, Nguyệt Thần và Chân Nhân thái cổ đó sao rồi?”
Nguyệt Vũ thở dài nói: “Họ chết vì tình và để lại một cô con gái, cũng chính là tổ tiên của bộ tộc em”.
Ngô Bình đã hiểu ra, sau đó anh lấy một viên Âm Dương Bổ Hồn Đan ra cho Nguyệt Vũ uống, đồng thời giúp cô ấy hấp thu dược lực. Nửa tiếng sau, vết thương của Nguyệt Vũ đã đỡ hơn.
Ngô Bình: “Ngày mai em hãy uống thêm một viên nữa, vết thương sẽ khỏi hẳn”.
Nguyệt Vũ cười nói: “Không ngờ tài luyện đan của anh cũng giỏi vậy”.
Ngô Bình chỉ nói thêm vài câu nữa là không thể nhịn thêm, anh cúi xuống rồi phủ lên người Nguyệt Vũ, các tiếng rên rỉ nhanh chóng vang lên.
Tới khi trời hửng sáng, Ngô Bình mới dừng lại, lúc này Nguyệt Vũ đã mệt lả người, cô ấy nói: “Thể phách của anh mạnh quá, em suýt không chịu được đấy”.
Ngô Bình: “Ừm, khi anh ân ái với những người phụ nữ khác của mình thì không phóng ra được, vì thể chất của các cô ấy quá yếu, nhưng em là Nhân Vương rồi nên anh mới thả phanh được”.
Nguyệt Vũ ôm chặt lấy anh rồi nũng nịu: “Anh nhớ thường xuyên đến thăm em nhé”.
Ngô Bình: “Tư chất của em rất tốt, khi anh là Nhân Vương khéo còn không mạnh bằng em. Mấy ngày tới, anh sẽ truyền cho em công pháp tu luyện mạnh nhất”.
Anh nhận ra công pháp mà Nguyệt Vũ tu luyện đã khá cổ rồi, có lẽ liên quan đến việc sống lánh đời của bộ tộc họ nên họ không thể tiếp xúc được với các công pháp tốt hơn.
Nguyệt Vũ gật đầu: “Sau ngày hôm nay, em đã là người phụ nữ của anh rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, thế chất của em quá mạnh, khoẻ như anh còn không trụ được, hời cho em quá còn gì!”
Nguyệt Vũ che miệng cười: “Em đã mang thai con của anh rồi, mười tháng nữa, anh hãy đến gặp con nhé”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Mang thai rồi ư?”
Nguyệt Vũ gật đầu: “Em có thể cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên trong người mình”.
Ngô Bình: “Anh nghe nói bọn em chỉ sinh được con gái đúng không?”
Nguyệt Vũ: “Em kết hợp với anh thì phải khác chứ, anh là Nhân Hoàng, em là Nhân Vương, cho nên con của mình chắc chắn là con trai”.
Ngô Bình: “Nhưng con của mình cũng phải chịu lời nguyền không được thấy ánh sáng à?”
Nguyệt Vũ: “Cái này phải phụ thuộc vào anh”.
Ngô Bình: “Anh ư?”
Nguyệt Vũ: “Đúng thế, phải xem thể chất của anh có hơn Chân Nhân không, nếu hơn thì con mình sẽ không phải chịu lời nguyền ấy”.
Ngô Bình: “Anh sẽ làm được”.
Hai người âu yếm thêm một lát thì Ngô Bình nói vào chuyện chính: “Nguyệt Vũ, cho anh thêm ít nước suối Bất Lão nữa, anh sẽ luyện chế Tam Bảo Thần Đan cho em”.
Nguyệt Vũ: “Anh muốn lấy bao nhiêu cũng được”.
Ngô Bình xua tay: “Không, nước suối Bất Lão có phải tài sản riêng của em đâu, anh mà lấy thì phải có lý do chính đáng”.
Nói rồi, anh bảo Nguyệt Vũ uống thêm một viên Tam Bảo Thần Đan.
Nửa tiếng sau, Nguyệt Vũ đã hoàn toàn khổi phục, cô ấy nói: “Đan lực thuần tuý quá, tác dụng tốt hơn uống nước suối Bất Lão trực tiếp nhiều”.
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, nước suối Bất Lão có tác dụng phụ, uống thẳng sẽ rất phí mà còn gây hại cho cơ thể, còn uống đan dược của anh thì vừa có tác dụng tốt hơn, vừa không gây tác dụng phụ”.
Nguyệt Vũ sáng mắt lên nói: “Em đổi nước suối Bất Lão lấy đan dược được không?”
Ngô Bình: “Được chứ, anh chỉ dùng ba loại dược lực thôi, 16 dược lực còn lại vẫn có thể luyện chế thành đan dược khác. À, nước suối Bất Lão này bắt nguồn từ đâu thế?”
Nguyệt Vũ: “Anh muốn đi xem không?”
Ngô Bình cười nói: “Có chứ”.
Nguyệt Vũ: “Thế đi theo em”.
Cô ấy kéo Ngô Bình bay vào trong rừng, sau đó đến một cung điện cổ xưa.
Có hai thị vệ đứng ở trước cung điện, họ cao gần ba mét, tay cầm kiếm, toàn thân toả ra sát ý ngất trời.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Sát khí mạnh thế, cơ quan gì vậy?”
Nguyệt Vũ: “Con rối thị vệ của thời thái cổ đấy, thực lực nhang Chân Tiên viên mãn luôn, Chân Tiên bình thường mà vào cũng chết như chơi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Quá oách! May mà anh không đi lấy trộm nước suối Bất Lão, không thì toi mạng rồi”.
Nguyệt Vũ: “Đi thôi”, nói rồi, cô ấy kéo tay Ngô Bình đến cửa cung điện.
Chương 1364: Đàn tế và nước suối
Ngô Bình đi theo Nguyệt Vũ, hai con rối không có địch ý với họ, hai người an toàn đi qua. Vào trong cung điện, Ngô Bình nhìn thấy một đàn tế cực lớn, trên đó có một cái ao nhỏ làm bằng ngọc, bên trong có một lớp nước suối cạn. Phía trên ao nhỏ là một sợi tơ vàng dài, cứ một lúc sẽ có một giọt nước lăn theo sợi tơ nhỏ xuống mặt ao.
Nguyệt Vũ: “Đây chính là suối Bất Lão, có phải không giống trong tưởng tượng của anh không?”
Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra nước suối Bất Lão này có được nhờ hiến tế?”
Nguyệt Vũ gật đầu: “Bọn em tín ngưỡng không phải là một vị thần nào đó mà là thần điện Vĩnh Hằng. Trong thần điện không chỉ có một vị thần nên thần lực trong nước suối Bất Lão này cũng không chỉ có một loại, chỉ là chúng ta không thể hấp thụ một vài thần lực”.
“Thì ra là thế, bình thường bọn em hiến tế bằng cái gì?”
Nguyệt Vũ nói: “Bình thường sẽ dùng vật sống, bọn em sẽ bắt vài yêu vật mạnh trong rừng để hiến tế ở đây, sau đó lấy nước Bất Lão”.
Ngô Bình: “Ra là hiến tế bằng vật sống, muốn có được một trăm cân nước suối Bất Lão cần phải hiến tế bao nhiêu sinh linh?”
Nguyệt Vũ: “Còn tùy vào thực lực của vật sống, vật sống càng mạnh thì hiệu quả hiến tế càng tốt. Chẳng hạn như bọn em từng hiến tế một con Yêu Vương, một lần đã lấy được hai mươi bảy cân nước Bất Lão, hơn nữa vật sống hiến tế càng mạnh thì chất lượng nước có được càng cao”.
Ngô Bình: “Sau này anh sẽ bắt vài sinh linh tà ác có thực lực cho em, như thế có thể lấy được nhiều nước Bất Lão hơn rồi”.
Nguyệt Vũ nói: “Có thể”.
Cô ấy đi đến trước bục ngọc bên cạnh đàn tế, trên đó có một cái bình ngọc, cao hơn nửa mét, miệng bịt kín.
Cô ấy nói: “Cho đến này nước suối Bất Lão trong bình này có cấp bậc cao nhất”.
Ngô Bình: “Cấp bậc cao nhất à? Hiến tế thứ gì mà có được vậy?”
Nguyệt Vũ: “Là đời sau của Nguyệt Thần và Thái Cổ Chân Nhân, hiến tế một thần linh Thái Cổ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Hiến tế thần linh?”
Nguyệt Vũ: “Đúng thế, là một vị thần linh. Hiện tại nước này chỉ còn một phần ba, hơn sáu mươi lượng. Thân là Nữ Vương, em có quyền sử dụng nó”.
Nói rồi cô ấy nhìn Ngô Bình: “Anh Lý, em tặng nước này cho anh”.
Ngô Bình cười nói: “Sao em lại hào phóng thế, có phải có điều kiện trao đổi gì không?”
Nguyệt Vũ mỉm cười: “Đương nhiên phải có điều kiện rồi, anh giỏi về đan đạo, mong anh có thể luyện chế một số đan dược giúp bọn em. Nếu như thế, bọn em có thể không còn phụ thuộc vào nước Bất Lão nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên được chứ, sau này đan dược của bộ lạc Ám Nguyệt sẽ do anh đảm nhận”.
Nguyệt Vũ: “Em cũng sẽ không để anh làm không công, sau này tất cả nước Bất Lão đều dùng để đổi lấy đan dược. Hơn nữa nếu anh có sinh linh mạnh cũng có thể lấy ra hiến tế, đổi lại nước Bất Lão cao cấp”.
Ngô Bình: “Nước Bất Lão cực kỳ hiếm có, mỗi loại dược liệu đều rất quý giá, em có biết thần điện Vĩnh Hằng là nơi nào không?”
Nguyệt Vũ lắc đầu: “Em không rõ, đàn tế này cũng là do tổ tiên bọn em tình cờ phát hiện ra”.
Lúc này Ngô Bình mở chiếc bình ra, nhỏ một giọt nước Bất Lão nếm thử, nước chảy vào trong bụng, anh nhận ra vị dược liệu trong đó không nhiều lắm, chỉ có sáu loại, thế nhưng năng lượng của sáu loại này vượt trội hơn rất nhiều so với hàng chục loại năng lượng mà anh từng gặp trước đó.
Hai mắt anh phát sáng: “Đồ tốt! Nước suối này gần như không có tác dụng phụ, cơ thể con người đều có thể hấp thụ được mỗi loại dược liệu”.
Nguyệt Vũ cười nói: “Vậy thì tốt, bây giờ nó thuộc về anh. Lý Lang, anh có thể ở lại thêm mấy ngày không, giúp tộc bọn em luyện chế đan dược?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là được, anh còn có thể dựa vào thể chất của tộc người bộ lạc Ám Nguyệt để luyện chế một loại đan dược chuyên dành cho các em, tiện thế chỉ dạy mọi người tu luyện”.
Nguyệt Vũ mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá”.
Ra khỏi cung điện đàn tế, Ngô Bình được sắp xếp đến một nơi rộng lớn hơn, Nguyệt Vũ cho mười người phụ nữ đến phục vụ, nếu anh cần luyện đan thì có thể trực tiếp sử dụng đồ bên trong.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Ngô Bình quyết định lấy nước Bất Lão làm nguyên liệu phụ, dược liệu làm nguyên liệu chính, luyện chế ba loại đan dược nâng cao tư chất, như thế người dùng được ba loại đan dược này sẽ có tác dụng tốt hơn uống trực tiếp nước Bất Lão.
Ngoài ra, anh còn luyện chế vài đan dược cao cấp hơn, chuyên cung cấp cho người ở bộ lạc có tu vi cao.
Anh chuyên tâm luyện chế đan dược, thoáng chốc đã bảy ngày. Mỗi buổi tối Nữ Vương Ám Nguyệt đều đến tìm anh, không bao giờ thiếu những lần mây mưa.
Ngày thứ tám, Ngô Bình đã luyện chế được một lô đan dược, hơn nữa còn loại bỏ được độc tố của tất cả mọi người, sau đó anh quyết định chào tạm biệt.
Nghe nói anh sắp đi, Nguyệt Vũ nói: “Lý lang, anh có thời gian nhớ đến thăm em”.
Ngô Bình: “Em yên tâm, anh sẽ đến thường xuyên. Công pháp mà anh truyền cho em, em cứ chuyên tâm tu hành, với tư chất của em thì không lâu nữa sẽ trở thành cường giả giới tu hành. Nếu gặp rắc rối thì cứ dùng bùa này để liên lạc với anh”, nói rồi anh đưa vài lá bùa ngọc cho Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ khẽ gật đầu: “Anh Lý, đến thăm em sớm nhé”.
Trước khi đi, Ngô Bình lấy rất nhiều dược liệu của bộ lạc Ám Nguyệt, để lúc ở ngoài anh có thể luyện chế đan dược cho họ.
Nguyệt Vũ tiễn Ngô Bình đến tận biên giới trời mây, lúc này mới lưu luyến buông tay anh ra: “Anh Lý, gặp lại sau”.
Tạm biệt Nguyệt Vũ, Ngô Bình quay về quận An Lạc, anh ngồi một lúc bèn chào tạm biệt mấy người Phục Trường Linh, đi gặp Vu Kiên.
Tại hoàng cung nước Kim Ưng, ngày nào Vu Kiên cũng đợi tin tức của Ngô Bình, anh ấy khá lo lắng, cuối cùng hôm nay một tia sét giáng xuống trong cung điện, Ngô Bình xuất hiện.
Vu Kiên mừng rỡ: “Đại ca à, cuối cùng anh cũng về rồi”.
Ngô Bình: “Vu Kiên, biên giới đã không còn chuyện gì nữa, anh đã giúp bộ lạc Ám Nguyệt đánh bại Quỷ Quốc, em có thể yên tâm rồi”.
Vu Kiên thở phào: “Cảm ơn đại ca”.
Ngô Bình lấy một viên thần đan Tam Bảo đưa cho anh ấy: “Em lấy cái này đi, có thể nâng cao tư chất tu hành của em”.
Vu Kiên nói: “Đại ca lại cho em đồ tốt rồi, em chẳng có gì để đền đáp cả”.
Ngô Bình: “Không cần em đền đáp, cứ chăm chỉ tu luyện, làm một quốc vương tốt, người dân cũng khó khăn, em nên đối đãi thật tốt với họ”.
Vu Kiên gật đầu: “Đại ca yên tâm, em sẽ làm thế”.
Hôm đó Ngô Bình rời khỏi nước Kim Ưng, trở về Hưng Long.
Đường Tử Di đã mang thai gần bảy tháng, anh phải cố gắng ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn để chăm sóc cô ấy, thỉnh thoảng đưa người mình yêu ra ngoài đi dạo.
Vừa về đến nhà, anh dùng nước Bất Lão trong bình kết hợp với sự hiểu biết của mình về dược tính luyện chế ra một loại đan dược, lấy tên là Lục Tiên Đan. Lục Tiên Đan này phát huy sáu loại thần lực trong nước suối đến mức cực hạn, hơn nữa lại có thêm vài tác dụng phụ trợ. Nếu uống đan dược này thì sẽ có lợi cho cơ thể của Đường Tử Di.
Tiện thể anh cũng bảo Lý Mai, Chu Thanh Nghiên, Lãnh Như Yên lấy Lục Tiên Đan để nâng cao tư chất, tăng tu vi.
Ở nhà không đến nửa tháng, anh thỉnh thoảng đến bệnh viện trực thuộc để làm cố vấn, bỗng có một ngày, anh nhớ đến ngày đại hội đấu kiếm đã đến gần bèn dặn dò người trong nhà rồi một mình đến đại thế giới Huyền Hoàng.
Đại thế giới Huyền Hoàng, Thiên Địa Kiếm Tông.
Ngô Bình vừa quay lại đã bị sư huynh Tả Kỳ Phong chặn trước cửa: “Sư đệ, em đến thì tốt, y tiên Cửu Chỉ và Thượng Quan Linh Nhi vừa hay đang ở chỗ sư tôn, em qua đó đi”.
Lần trước, bố con y tiên Cửu Chỉ muốn đến gặp anh thì lại đụng phải luân hồi đại kiếp, thế mà anh đi trước, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.
Anh hỏi: “Họ lại đến làm gì?”
Tả Kỳ Phong: “Lần trước không gặp được em, người ta quyết định ở lại chỗ sư tôn đợi em về”.
Chương 1365: Tiên y hàng đầu Hoàng Đình
Ngô Bình cạn lời: “Đợi em? Họ đến mấy ngày rồi?”
Tả Kỳ Phong: “Bốn ngày rồi, nếu em còn không đến, chẳng biết bố con họ còn muốn ở bao lâu nữa”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Sao lại nhất quyết phải gặp em? Người đẹp Hoàng Đình còn lo lắng việc không lấy được chồng à?”
Tả Kỳ Phong vội che miệng anh lại: “Sư đệ đừng nói bậy, anh nghĩ chắc tiên y Cửu Chỉ có việc gấp tìm em”.
Ngô Bình: “Nếu đã có việc gấp, tại sao sư tôn không báo cho em, em về trước là được mà”.
Tả Kỳ Phong: “Sư tôn làm việc thận trọng, trước khi biết rõ mục đích của tiên y Cửu Chỉ, ông ấy sẽ không bảo em đến nhưng bây giờ em đã về rồi thì có thể đi gặp họ”.
Hai người đi đến chỗ của La Thiên Tướng thì nhìn thấy La Thiên Tướng đang nói chuyện phiếm với một ông lão với bộ râu trắng câu cá bên cạnh hồ nước có phong cảnh tuyệt đẹp.
Ngô Bình bước đến chào: “Sư tôn, con về rồi”.
La Thiên Tướng bật cười: “Đệ tử, vị này là tiên y Cửu Chỉ, Thượng Quan Tề Sinh”.
Ngô Bình chắp tay lại: “Chào tiền bối Thượng Quan”.
Thượng Quan Tề Sinh rất dễ gần, cười nói: “Cậu bạn Trương, tôi nghe danh cậu đã lâu, sự kiêu ngạo của Thiên Địa Kiếm Tông, tương lai rạng rỡ”.
Ngô Bình: “Tiền bối quá khen rồi”.
La Thiên Tướng nói: “Con cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng câu cá”.
Có tiểu đồng đem cần câu đến, Ngô Bình giả vờ ném dây câu cá xuống, dư quang nhìn hai hồ ly già này.
La Thiên Tướng cười nói: “Tiên y Thượng Quan đã ở đây vài ngày là để đợi con, nếu con còn không đến nữa, ta chỉ có thể bảo người đi bắt con về”.
Ngô Bình chớp mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Tiền bối vẫn cứ đợi tôi à? Không biết có gì cần nói?”
Thượng Quan Tề Sinh bật cười nói: “Tôi chỉ muốn gặp cậu bạn Trương, lần trước khi con gái tôi gặp cậu, lúc về nó nói với tôi y thuật của cậu không thua kém gì tôi. Ha ha, tôi vô cùng bái phục, cậu còn trẻ mà đã có y thuật như vậy, tương lai đúng là sáng lạn”.
Ngô Bình: “Y thuật của cô Thượng Quan cũng rất tốt, tôi cũng bái phục cô ấy”.
Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Cậu biết bao nhiêu về đại thế giới Huyền Hoàng?”
Ngô Bình: “Biết chút ít, đại thế giới Huyền Hoàng là do Huyền Hoàng Đạo Tổ mở ra, môn phái lớn nhất là Huyền Hoàng Môn”.
Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Sở dĩ Huyền Hoàng Môn có sức ảnh hưởng là vì kế thừa một phần đạo thống của Huyền Hoàng Đạo Tổ, cậu biết người nào mới có thể sở hữu danh xưng Đạo Tổ không?”
Ngô Bình: “Trên Đại La thì có thể được gọi là Đạo Tổ”.
Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Ừ đúng thế, Đạo Tổ là những sự tồn tại tuyệt thế, mở ra đại đạo, đại đạo của họ hơn cả Chư Thiên Vạn Đạo, là đại đạo vô song nên truyền thừa Đạo Tổ cũng là truyền thừa vô thượng”.
Ngô Bình không nói gì, anh vẫn im lặng lắng nghe.
Thượng Quan Tề Sinh dừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Chín ngày sau là đại hội y đạo của Hoàng Đình. Haizz, mặc dù tôi được biết đến với danh hiệu tiên y hàng đầu của Hoàng Đình nhưng mấy đệ tử mà tôi đã thu nhận đều không có năng lực, không thể làm nên danh tiếng của mình trong đại hội đan đạo”.
La Thiên Tướng bật cười: “Thượng Quan, đừng nói ông đến để giành đệ tử với tôi đó nhé?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Ai có thể giành được đệ tử của ông chứ? Huống gì cậu ấy cũng là thiên tài của Thiên Đạo Môn, tôi càng không dám có suy nghĩ này. Nhưng nếu đệ tử của ông kết hôn với con gái tôi thì tôi có thể truyền lại y đạo Hoàng Đình cho cậu ấy với danh nghĩa bố vợ”.
La Thiên Tướng: “Ai mà chẳng muốn học y đạo Hoàng Đình? Nhưng người làm sư tôn tôi đây cũng không tiện quyết định chuyện lớn này thay đệ tử”.
Thượng Quan Tề Sinh mong mỏi nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tôi được yêu thương mà hoảng đây, chỉ là tôi đã có gia đình, cô Thượng Quan vừa xinh đẹp vừa có tài, đi theo tôi chỉ chịu thiệt thôi”.
Thượng Quan Tề Sinh: “Không sao, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, ngay cả tôi cũng có bảy người đây”.
Ngô Bình đang nghĩ làm sao để từ chối thì Thượng Quan Tề Sinh lại nói: “Mục đích thật sự của đại hội y đạo là muốn chọn ra một cái tên để gia nhập vào Huyền Hoàng Hải”.
La Thiên Tướng nói: “Huyền Hoàng Hải chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể vào được sao?”
Thượng Quan Tề Sinh lắc đầu: “Khắp nơi ở Huyền Hoàng Hải đều là không gian gấp khúc, không có bản đồ của Huyền Hoàng Môn thì sẽ không tìm được điện Huyền Hoàng”.
“Điện Huyền Hoàng?”, La Thiên Tướng khá ngạc nhiên: “Lẽ nào Huyền Hoàng Đạo Tổ để lại nơi truyền thừa?”
Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Đúng thế! Tất cả truyền thừa của Huyền Hoàng Môn đều đến từ điện Huyền Hoàng, truyền thừa của Huyền Hoàng Môn vô cùng thâm hậu, cụ tổ của Huyền Hoàng Môn chỉ biết được một chút tri thức nên cứ một khoảng thời gian trôi qua là Huyền Hoàng Môn sẽ phái người vào trong đó, hy vọng có thể nhận được nhiều truyền thừa hơn”.
La Thiên Tướng: “Tiểu Bình trở thành con rể của anh Thượng Quan thì cũng có thể có tên à?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Đương nhiên, tình hình của Huyền Hoàng Môn khác với bên ngoài, thân là tiên y đứng đầu ở Hoàng Đình, con rể của tôi sẽ có thân phận là đệ tử chân truyền”.
La Thiên Tướng nói với Ngô Bình: “Đệ tử, con nghĩ sao?”
Ngô Bình: “Sư tôn, truyền thừa của Thiên Đạo Môn cũng không yếu, hơn nữa tham thì thâm, con vẫn không nên quá tham lam”.
Thượng Quan Tề Sinh vội vàng nói: “Cậu Trương, mỗi một truyền thừa của Huyền Hoàng Môn đều tương ứng với bảo vật mà Huyền Hoàng Đạo Tổ để lại, cậu không muốn có sao?”
Ngô Bình cười nói: “Một người ngoài như tôi có được truyền thừa và bảo vật, những người khác trong Huyền Hoàng Môn sẽ không đỏ mắt ghen tị sao?”
Thượng Quan Tề Sinh hừ một tiếng: “Họ ghen tị thì sao? Bọn họ cũng đã từng đưa con rể, cháu rể, cháu trai vào Huyền Hoàng Môn, lẽ nào tôi không được làm thế? Nếu bọn họ không lấy được truyền thừa và bảo vật là vì bọn họ không có năng lực nên không có gì để nói”.
La Thiên Tướng bỗng vỗ vào chân anh nói: “Tiểu Bình, ta nghĩ ái nữ của Thượng Quan rất tốt, cô bé vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, sau này chắc chắn có thể giúp chồng, dạy con đảm đang vô cùng”.
Ngô Bình nhìn La Thiên Tướng, anh biết sư tôn này đã động lòng khi thấy cái lợi trước mắt quá nhiều.
Anh còn muốn nói gì đó, Thượng Quan Tề Sinh chợt nói: “Anh La, hay là hôm nay đính hôn luôn?”
Đính hôn? Ngô Bình: “Tiền bối Thượng Quan, có quá qua loa rồi không? Bố mẹ tôi còn chưa nhận được thông báo”.
Thượng Quan Tề Sinh nói: “Không sao, bố mẹ của cậu ở đâu, bây giờ tôi đến chào hỏi”.
Ngô Bình cạn lời, thầm nói có cần phải gấp gáp vậy không?
La Thiên Tướng: “Ừ, đúng là chuyện đính hôn phải thông báo với bố mẹ. Tiểu Bình, bây giờ bố con đang ở đâu?”
Ngô Bình biết e là không từ chối được chuyện này, anh quay đầu sang nhìn, Thượng Quan Linh Nhi đang đỏ mặt nhìn mình. Thấy anh nhìn sang, cô ấy vội vàng dời tầm mắt.
Anh nói: “Vậy được rồi, bố tôi đang ở Tiên Giới, đi theo tổ sư Lữ Thuần Dương để tu luyện”.
Mắt Thượng Quan Tề Sinh lóe sáng: “Hóa ra là đệ tử của Thuần Dương Tử, ha ha, bọn tôi rất thân với nhau”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Ông nghe nói về sư tổ của tôi rồi sao?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Bọn tôi là anh em kết nghĩa”.
Ngô Bình cười khổ, thế mà còn có mối quan hệ này, ai muốn có?
Thượng Quan Tề Sinh: “Cậu bạn, tạm thời con gái tôi sẽ ở lại đây, thanh niên mấy đứa nói chuyện đi nhé, tôi đi tìm bố cậu để bàn chuyện hôn nhân của hai người”.
Thượng Quan Tề Sinh vội vàng rời đi, nói vài câu xong rồi đi tìm Lữ Thuần Dương.