Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1491: Thanh tẩy Khuyên giới

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nhưng con đến đúng lúc lắm, ngày mai ta sẽ đi tham gia pháp hội Dao Trì do Vương Mẫu tổ chức. Những người đến tham gia pháp hội này toàn nhân vật đỉnh cấp, không phải Đạo Quân thì cũng Đạo Tổ, nếu là Chân Tiên thì chỉ có thể là đệ tử hoặc người đi kèm thôi. Mỗi khi đến dịp này, Vương Mẫu sẽ tổ chức một vài cuộc thi thú vị cho các vãn bối tham gia. Ngày mai, con và nhị sư tỷ Lam Hâm hãy cùng ta đến đó”.

Ngô Bình cười nói: “Vâng, vừa hay đệ tử cũng có thể đi mở mang tầm mắt”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lam Hâm đi đến, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu sư đệ, đến khi nào thế?”

Ngô Bình vội đáp: “Sư tỷ, em vừa đến một lúc thôi”.

Lam Hâm cười nói: “Em đến đúng lúc lắm, ngày mai là pháp hội Dao Trì, nhiều người đẹp có mặt lắm đấy, đến lúc đấy, sư tỷ sẽ giới thiệu cho em vài tiên tử”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn lườm nhị đệ tử của mình rồi nói: “Lam Hâm, con hay nhỉ, ăn nói nghiêm chỉnh lại xem nào, phải làm gương cho sư đệ con chứ”.

Lam Hâm cười nói: “Sư tôn, con đùa thôi ạ”.

Nói rồi, cô ấy ngồi xuống cạnh Phiêu Miểu Thiên Tôn.

Ngô Bình: “Sư tỷ, chị từng đến pháp hội này bao giờ chưa?”

Lam Hâm: “Đây là thịnh hội cho Vương Mẫu tổ chức, ba trăm năm mới có một lần. 300 năm trước, chị còn chưa ra đời nên đương nhiên chưa từng được đi rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tỷ, dưới nhân gian có truyền thuyết về Vương Mẫu, xem ra Vương Mẫu tồn tại rất lâu rồi nhỉ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Vương Mẫu là người có địa vị cao nhất trong các nữ tu, thậm chí còn hơn cả Đại thiên tôn. Ngày xưa, Đại thiên tôn đứng đầu Tiên giới cũng nhờ được Vương Mẫu ủng hộ”.

Ngô Bình: “Sư tôn, Vương Mẫu mạnh thế thì có thoát khỏi Khuyên giới được không ạ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn trầm mặc rồi nói: “Vương Mẫu có một nửa huyết mạch của Thần tộc, một nửa huyết mạch của Yêu tộc, vì thế thật ra người không thuộc Nhân tộc đâu”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Không thuộc Nhân tộc ạ? Thế tại sao lại có địa vị cao như vậy?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Vương Mẫu rất thân thiện với Nhân tộc, bạn đời của người từng là Chân Nhân thái cổ của thời xưa. Vì thế, con cái của người cũng mang trong mình một nửa dòng máu của Nhân tộc. Thật ra nếu không được Vương Mẫu che chở thì Khuyên giới mà chúng ta đang sống đây đã bị thanh tẩy lâu rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, thanh tẩy là sao ạ?”

Lam Hâm: “Thanh tẩy là cứ cách một thời gian, quy luật trời đất lại tự hồi phục hoàn chỉnh một lần. Sau đó, thần tộc sẽ cử đại quân tấn công Khuyên giới để tiêu diệt hết các cao thủ. Vì thiên đạo có thiếu sót, cao thủ của Nhân tộc cứ chết dần nên chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ. Chờ khi nào tất cả cao thủ của nhân tộc bị giết hết, đại quân đó mới rút lui, quy luật thiên đạo lại tiếp tục có thiếu sót để chờ đến lần thanh tẩy tiếp theo”.

Ngô Bình vô cùng chấn động, nói vậy thì tất cả Nhân tộc đang gặp nguy hiểm ư?

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, mấy chuyện này còn cách con xa lắm. Nếu không thành Đạo Quân thì dù có thanh tẩy thì con cũng không phải sợ đâu. Con vẫn cần tăng tu vi và thực lực lên để tạo nền móng cho tương lai”.

Ngô Bình cảm thấy Phiêu Miểu Thiên Tôn vẫn chưa nói hết ý, anh đang định hỏi thêm thì Lam Hâm đã nói: “Sư đệ, em biết ai là người dẫn đầu đoàn quân tấn công Khuyên giới không?”

Ngô Bình: “Ai ạ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Cũng là Nhân tộc! Khi thanh tẩy Khuyên giới, họ sẽ tiện thể dẫn một tốp thiên kiêu của Nhân tộc đi, sau đó để họ luyện công pháp của Nhân tộc ở một nơi không bị thiếu sót. Các thiên kiêu này có thể nhận được tài nguyên vô hạn, vì thế họ sẽ tiến bộ rất nhanh. Sau khi họ mạnh lên rồi thì sẽ trở thành nô tài cho thần tộc, và tự nhận mình là Thần Sứ với bên ngoài. Hầu hết những người đại diện cho Thần tộc đến Khuyên giới đều là Thần Sứ”.

Ngô Bình thở dài một hơi: “Thần tộc có nhiều cách khống chế Nhân tộc quá, chúng ta muốn phòng cũng không được”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn trầm mặc rồi nói: “Nếu một ngày nào đó, chuyện ấy thật sự xảy ra, con càng có tư chất tốt thì càng dễ được chọn”.

Ngô Bình đã nghe ra ý của Phiêu Miểu Thiên Tôn, anh cau mày nói: “Sư tôn, ý của người là con đi theo họ làm Thần Sứ ư?”

Lam Hâm liếc Ngô Bình: “Ngốc thế, phải sống thì mới làm gì thì làm chứ. Những thiên kiêu nào mà không chịu đi thì sẽ bị giết ngay, em mà không đi thì cũng sẽ bị giết. Vả lại, rời khỏi Khuyên giới thì em mới có thể tu hành bình thường và trở thành Đạo Quân thật sự”.

Ngô Bình nói: “Nhưng sau khi trở thành thần nô rồi thì kiểu gì cũng bị khống chế”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Có nhiều chuyện không như chúng ta thấy. Đến lúc đó, sư phụ sẽ nói cho con biết rõ chân tướng. Tạm thời, con cứ tập trung tu hành đi. Sẽ có hậu duệ của Thần Sứ đến pháp hội Dao Trì, ngoài ra còn có bán thần, yêu tu, thiên kiêu của Thần tộc. Phần thưởng mà Vương Mẫu chuẩn bị bao năm đều bị những người này lấy rồi. Huyền Bình, con có thể giành vài phần thưởng cho ta được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư tôn, con sẽ cố hết sức”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Tốt, con đi chuẩn bị đi!”

Ngô Bình lui ra, cứ nghĩ tới việc sẽ gặp các hậu duệ của Thần Sứ và Thần tộc là anh lại thấy hơi áp lực, nhưng sư phụ rất mong anh toả sáng, anh không thể làm người thất vọng được.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quyết định lại vào Thiên Môn tu luyện một ngày để luyện hoá hết yêu cốt, đồng thời thử tu luyện tầng thứ 11 của Thiên Cực Kiếm Kinh.

Nghĩ vậy, anh lấy Thiên Môn ra. Thiên Môn này là Lam Nguyệt Hân tặng anh, anh có thể sử dụng tuỳ ý. Trước khi vào Thiên Môn, anh đã lên mạng Tiên rồi mua một đống đồ dùng để chế tạo kiếm trận Động Thiên.

Khi anh vào Thiên Môn thì phát hiện thời gian tu luyện của mình đã tăng thêm. Vốn là 33 ngày táng giờ, nhưng hiện tại đã thành 147 ngày.

“Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào nhờ hoá thân yêu đạo ư?”, tuy ngạc nhiên là thế, nhưng anh vẫn rất vui, dẫu sao thời gian tu luyện được kéo dài cũng là chuyện tốt.

Anh vào đó rồi thả hoá thân yêu đạo ra, để nó tu luyện Thiên Yêu Kinh ở đây. Còn anh thì tiếp tục tu luyện tầng thứ 11 của Thiên Cực Kiếm Kinh là kiếm trận.

Kiếm trận này cũng là một loại đại trận, đương nhiên anh sẽ xây dựng trong Động Thiên. Trong Thiên Cực Kiếm Kinh có ghi chép về 13 kiếm trận, anh có thể chế tạo một hoặc làm hết cũng được.

Nhưng chế tạo kiếm trận rất tốn kém, ví dụ như kiếm trận Thiên Tuyệt, nếu muốn chế tạo được nó thì phải tốn cả trăm tỷ Thần Long.

Trước đó, anh đã mua nguyên liệu để chế tạo ba kiếm trận hết hơn 300 tỷ Thần Long rồi.

Ngô Bình mất năm tiếng trong Thiên Môn thì mới chế tạo thành công một kiếm trận, sau đó anh đã thử vận chuyển nó. Khởi động sức mạnh kiếm trận có hai phần, một là sử dụng phù bảo hoặc đồng Thần Long, hai là sức mạnh Động Thiên của anh.

Thường thì sức mạnh Động Thiên của anh đủ để khởi động kiếm trận rồi. Nhưng nếu gặp phải tình huống đặc biệt hoặc cần bùng nổ toàn lực thì anh phải dùng tới phù bảo hoặc đồng Thần Long.

Ngô Bình lại mất thêm một tiếng nữa để hoàn chỉnh lại kiếm trận đến trạng thái hoàn hảo.

Chờ khi anh rời khỏi Thiên Môn thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Anh khởi động kiếm trận Thiên Tuyệt, có một đường kiếm bay ra từ Động Thiên, sau đó hợp nhất với kiếm quang của kiếm hoàn, tạo thành một đại trận khủng khiếp mang tên kiếm trận Thiên Tuyệt.
Chương 1492: Pháp hội Dao Trì

Loáng cái, bầu trời của vạn giới đã bị kiếm quang che phủ, vô vàn các phù văn kiếm đạo phức tạp xuất hiện rồi bay lên trời. Hiện tượng này khiến Phiêu Miểu Thiên Tôn phải chấn động rồi vội ra ngoài xem.

Thấy là kiếm pháp mà đệ tử Ngô Bình của mình tu luyện, bà ấy mỉm cười nói: “Huyền Bình, kiếm thuật của con lại tiến bộ thêm rồi. Kiếm trận này đủ để giết cả lão tiên đấy”.

Lão tiên chính là những Thiên Tiên đã trải qua hơn nghìn kiếp nạn, gần như là vô địch trong cảnh giới. Ngô Bình có thể hạ được họ thì chứng tỏ thực lực của anh đã mạnh lên rất nhiều.

Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử nghĩ tới một chuyện. Thiên đạo có thiếu sót, vậy nếu con không cảm ngộ Thiên đạo nữa thì sao ạ?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Dù con tu luyện theo cách nào thì cuối cùng cũng vẫn phải liên quan đến Thiên đạo, không thì sẽ không thể đạt được thành tựu”.

Ngô Bình: “Con hiểu rồi”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi”.

Bà ấy phất ống tay áo một cái, tiên quang đã cuốn cả Ngô Bình và Lam Hâm đến pháp hội Dao Trì.

Họ bay được một lúc thì Ngô Bình bỗng thấy đầu óc trống rỗng, chờ anh định thần lại thì đã xuất hiện ở một quảng trường rộng lớn rồi.

Mặt đất ở đây được lát tiên thạch, cứ cách một đoạn lại có một cái cột xuất hiện, trong các cột có trận pháp để kết nối với linh khí quý báu trong thời không duy độ cao.

Ba người vừa xuất hiện, đã có một cậu thiếu niên bay tới rồi cười nói: “Tham kiến Đạo Quân, mời Đạo Quân đi theo tiểu nhân đến nơi ở”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Phiền tiên đồng!”

Ngô Bình lén hỏi Lam Hâm: “Sư tỷ, còn đi đâu nữa thế? Lẽ nào mình phải ở lại đây lâu à?”

Lam Hâm: “Đương nhiên, pháp hội kéo dài bảy ngày mà”.

Ngô Bình thấy lạ nên hỏi tiếp: “Làm gì mà những bảy ngày?”

“Mỗi đợt pháp hội đều không giống nhau nên chị cũng chịu”, sau đó họ cùng Phiêu Miểu Thiên Tôn đáp xuống một thần sơn lơ lửng trên không.

Bên dưới thần sơn này có thần quang, còn trên núi thì có diện tích khá lớn, có rất nhiều kỳ hoa dị thảo cùng linh thú tiên cầm, nhiều hơn hết là các điện ngọc. Đương nhiên, ngoài ra thì còn có các người làm và hầu gái phục vụ họ.

Họ đáp xuống một vườn hoa, Ngô Bình sáng mắt lên vì thấy có thần dược quý hiếm.

Anh thầm thấy ngạc nhiên, vì Vương Mẫu quá chịu chơi!

Sau khi vào phòng khách, Lam Hâm cũng ngạc nhiên thốt lên: “Dao Trì giàu thật đấy, hình như trong thần sơn có đại trận nào đó, nếu phát động tất cả thì sẽ tạo ra một đại trận chấn động”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đừng ngạc nhiên thế, chuyện này là hết sức bình thường ở đây. Vì đến từ Thái Thanh Tiên Giới nên ta mới được ở đây, không thì chúng ta không có tư cách vào thần sơn này đâu. Chỉ có giáo chủ một phương hay Đạo Tổ của tiên môn hoặc nhân vật lớn của Thần tộc hay Yêu tộc mới được ở thần sơn thôi”.

Sau đó, có người làm mang một tờ giấy vàng vào, bên trên có ghi lịch trình của pháp hội sẽ làm gì trong bảy ngày.

Ngày thứ nhất cũng chính là tiệc tối nay, tất cả mọi người phải tham gia.

Ngô Bình liếc nhìn rồi cười nói: “Sư tỷ, còn có tiệc tối này, không biết có đào tiên để ăn không nhỉ?”

Lam Hâm lừ mắt với anh: “Mơ đi, đào tiên chỉ dành cho Đạo Tổ và các giáo chủ thôi, sư phụ mình khéo còn không có mà ăn ấy”.

Ngô Bình cau mày: “Không có phần cho mình à? Tiếc thế nhỉ, từ bé em đã nghe truyền thuyết về đào tiên rồi”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ai thắng cuộc thi nào thì cũng được thưởng đào tiên đấy, để xem Huyền Bình có bản lĩnh ấy không”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Thế ạ? Con sẽ thử”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thần sơn này không có gì hay đâu, giờ vẫn còn sớm, hai đứa ra ngoài chơi đi. Dao Trì lớn hơn đại thế giới Thái Thanh nhiều”.

Lam Hâm nhanh chóng kéo Ngô Bình đi: “Sư tôn, vậy bọn con đi nhé”.

Hai người bay khỏi thần sơn, Ngô Bình hỏi: “Sư tỷ, chúng mình đi đâu?”

Lam Hâm: “Đến rồi biết”.

Bọn họ bay một đoạn thì có một thành trì to lớn xuất hiện phía trước, Lam Hâm sáng mắt lên nói: “Chúng ta đến thành Thiên Thạch này thử vận may đi”.

Nói rồi, cô ấy kéo Ngô Bình đáp xuống một quảng trường. Ở đây bày mấy cái bàn, tu sĩ nào đến cũng phải báo danh.

Ngô Bình phát hiện không chỉ có người mà còn có yêu và những kẻ nửa thần nửa người đến đây, chắc đó là bán thần. Hơn nữa, ai cũng có tu vi rất cao, kém nhất cũng là Thần Tiên, Địa Tiên thì không có một ai.

Lam Hâm lôi anh đi xếp hàng đăng ký, anh hỏi: “Sư tỷ, thành Thiên Thạch này có gì hay mà mình đến đây?”

Lam Hâm: “Ngày trước, bố chị là người ở đây, hơn nữa còn là một người chuyên cược đá”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Người cược đá ư?”

Anh không có nhiều kinh nghiệm cược đá, nhưng trước kia cũng đã kiếm được kha khá tiền nhờ cược phỉ thuý.

“Sư tỷ, hoá ra chị là người ở đây à?”

Lam Hâm: “Ừm, năm chị sáu tuổi, bố chị đã thua hết sạch nhà cửa rồi tự sát, mẹ chị bị bán vào hoa lâu, chị cũng bị bán đi rồi sống những ngày tháng khổ cực. Về sau, sư phụ đã mua lại chị rồi nhận làm đệ tử”.

Ngô Bình không ngờ Lam Hâm lại có quá khứ như thế, anh thở dài rồi nói: “Sư tỷ, mọi chuyện qua rồi, giờ chị đang sống rất tốt, bố chị cũng sẽ được an nghỉ”.

Lam Hâm: “Không, người hại gia đình chị vẫn còn sống”.

Ngô Bình: “Chị định đến trả thù ư?”

Lam Hâm nhìn anh rồi nói: “Sư đệ, chuyện hôm nay không liên quan đến em, em đứng ngoài xem thôi, đừng tham gia vào. Vì nếu chị mà thua thì sẽ thảm lắm”.

Ngô Bình có thể nhìn thấy vẻ quả quyết trong mắt cô ấy.

Anh cười nói: “Sư tỷ, kẻ thù của chị cũng là của em, em không để yên đâu”.

Lam Hâm ngạc nhiên nhìn anh rồi bật cười nói: “Đồ ngốc này, sư tỷ không muốn hại em, nhỡ thua thì chị biết ăn nói thế nào với sư phụ!”

Loáng cái, hai người đã đăng ký xong, sau đó tự cầm thẻ của mình đi vào thành Thiên Thạch.

Hai bên lối đi rất sầm uất, có đủ các cửa hàng, người qua lại như thoi đưa. Đương nhiên, không chỉ có người mà còn có bán thần, Yêu tộc, Thần tộc nữa.

Lam Hâm không hề vội vã, cô ấy léo Ngô Bình vào một quán trà rồi kiếm chỗ ngồi. Sau đó, cô ấy ngồi uống trà như đang chờ ai đó.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tỷ, mình ngồi đây làm gì?”

Lam Hâm: “Chờ một người quen, người này sẽ dẫn chúng ta đi cược đá”.
Chương 1493: Giá trị của thiên thạch

Cô ấy giải thích: “Cậu ta là Thạch Khiêu, con trai người làm nhà chị. Hồi nhỏ, cậu ta chuyên đi theo chị đấy. Bây giờ, cậu ta làm tạp dịch ở nơi cược đá nên khá thông thuộc nơi này”.

Ngô Bình: “Sư tỷ chờ chút, cược đá mà chị bảo rốt cuộc là cược đá gì?”

“Thành này tên là Thiên Thạch nên đương nhiên sẽ cược thiên thạch rồi. Thiên thạch là một loại đá ở trên trời, em cũng biết rồi đấy, chúng ta sống ở Khuyên giới thiếu sót, cho nên rất nhiều tu sĩ đều muốn tiếp xúc với đại đạo hoàn chỉnh ở bên ngoài. Vì các thiên thạch này ở ngoài không gian nên chúng không bị thần niệm dò xét, có nghĩa là trừ khi thiên thạch mở ra, không thì không thể biết bên trong nó có thứ gì được”.

Ngô Bình: “Các thiên thạch này có giá trị thế nào?”

Lam Hâm: “Một số ít thì tách ra được linh vật, chúng ta có thể thông qua nó để chạm tới thiên đạo ở bên ngoài. Thậm chí, bên trong nhiều thiên thạch còn có pháp khí, thiên tài địa bảo”.

Ngô Bình: “Sư tỷ, sao trong thiên thạch có những thứ đó được?”

Lam Hâm: “Chị cũng không rõ, nhưng nghe người ta bảo bên ngoài Khuyên giới cũng có các tu sĩ loài người, họ sẽ cải trang vài thứ thành thiên thạch rồi ném vào Khuyên giới. Qua đó, tu sĩ ở đây sẽ có cơ hội tiếp cận với Thiên đạo hoàn chỉnh”.

Ngô Bình hiểu ra: “Vì thế, chúng ta sẽ cược những viên thiên thạch được người ta cố tình ném xuống hả?”

Lam Hâm gật đầu: “Đúng thế, bất kỳ một món pháp khí nào trong thiên thạch cũng có giá trị cả trăm triệu Thần Long đấy”.

Ngô Bình: “Bố chị bị người ta hại chết à?”

Lam Hâm: “Người đó tên là Phương Huyền Sinh, vốn là anh em kết nghĩa với bố chị, hai người cùng kinh doanh một cửa hàng cược đá. Việc làm ăn rất tốt, nhưng gã đã cấu kết với người ngoài để hại bố chị nợ một khoản lớn. Còn gã thì kiếm được một mớ tiền, giờ đã trở thành chủ của một trong bốn cửa hàng cược đá lớn nhất ở đây - cửa hàng cược đá Vĩnh Lợi”.

Ngô Bình: “Chị định trả thù thế nào? Cứ thế giết gã à?”

Lam Hâm: “Nơi này thuộc quyền quản lý của Vương Mẫu, chúng ta là người của Thái Thanh Tiên Canh nên không dễ giết được gã đâu. Muốn giết gã thì cũng phải ra khỏi đây hoặc dùng cách khác”.

Ngô Bình: “Thế nên chị mới muốn đến cửa hàng cược đá à?”

Lam Hâm: “Chị muốn dùng cách đó làm gã táng gia bại sản”.

Ngô Bình: “Chị chắc làm được không?”

Lam Hâm: “Chị đã xin sư tổ được bốn phù chú Hồng Vận, nay chị sẽ dùng sức mạnh của chúng để thắng Phương Huyền Sinh!”

Ngô Bình cảm thấy không ổn nên nói: “Sư tỷ, gã có thể trở thành một trong các ông chủ lớn ở đây thì chắc chắn có điểm hơn người, nếu mình chỉ dùng bùa may mắn thì e không đủ đâu”.

Lam Hâm nhìn anh: “Sư đệ có cao kiến gì à?”

Ngô Bình bật cười nói: “Có em ở đây thì chị không phải dùng đến bùa ấy, nói về cược đá thì em đứng thứ hai, không ai là chủ nhật”.

Ngô Bình không hề khoác lác, anh có khả năng nhìn xuyên thấu nên muốn nhìn xuyên qua thiên thạch là chuyện nhỏ.

Lam Hâm không tin: “Chuyện này rất quan trọng với chị, đừng đùa!”

Ngô Bình biết mình phải cược đúng vài tảng đá thì Lam Hâm mới tin nên nói: “Thế lát chúng ta đến cửa hàng Vĩnh Lợi thử luôn nhé?”

Lam Hâm nhìn anh rồi nói: “Được rồi, chị tin em”.

Một lát sau, có một người đàn ông trung niên cao gầy đi tới. Tuy đây là bạn thuở nhỏ của Lam Hâm, nhưng vì cô ấy có tu vi cao nên không già đi. Còn người đàn ông này chỉ là người bình thường nên tuổi tác đã hằn rõ trên gương mặt, lưng còn hơi còng rồi.

Người đàn ông nhìn thấy Lam Hâm xong thì vô cùng xúc động, môi ông ấy run lên, đôi mắt thì đỏ hoe, đã thế còn chuẩn bị hành lễ.

Lam Hâm đỡ ông ấy dậy rồi nói: “A Cẩu, ông già đi rồi”.

Người đàn ông tên A Cẩu vội nói: “Tiểu thư, cô lớn lên trông giống tiên tử quá”.

Lam Hâm cười nói: “A Cẩu, tôi tìm ông để nghe ngóng về tình hình của cửa hàng Vĩnh Lợi”.

A Cẩu gật đầu: “Tiểu thư, năm xưa khi chúng ta chia tay, cô đã dặn tôi có cơ hội thì đến cửa hàng làm việc. Tôi đã thử xin nhiều lần, cuối cùng 13 năm trước đã được nhận vào làm. Tuy tôi chỉ làm tạp dịch, nhưng đã làm ở đó hơn chục năm nên khá hiểu rõ tình hình ạ”.

Nói rồi, ông ấy ho vài tiếng rồi lấy tay che miệng, sau đó cứ thế ho khù khụ. Đột nhiên, ông ấy nhìn vào lòng bàn tay thì thấy toàn là máu đen.

Lam Hâm kinh ngạc hỏi: “A Cẩu, ông bị bệnh à?”

A Cẩu cười nói: “Công việc ở cửa hàng cược đá rất bụi bặm, làm lâu thì kiểu gì cũng có bệnh. Trước tôi, đã có vài người làm chết rồi, giờ tôi cũng mắc bệnh phổi giống họ”.

Ngô Bình chợt giơ tay ấn vào đầu ông ấy để lấy hắc khí ra, sau đó A Cẩu chợt thấy hô hấp nhẹ hơn hẳn, cảm giác nghẹt thở không còn nữa.

Ông ấy kinh ngạc nhìn Ngô Bình rồi quỳ xuống: “Cảm ơn tiên nhân”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, Lam Hâm là sư tỷ của tôi”.

Lam Hâm vui mừng nói: “Sư đệ, không ngờ y thuật của em lại siêu thế đấy”.

Ngô Bình: “Bệnh này đơn giản mà, A Cẩu, ông mau nói cho chúng tôi biết cách kiếm tiền của cửa hàng Vĩnh Lợi đi”.

A Cẩu kể lại hết những gì mình biết cho hai người, cửa hàng Vĩnh Lợi mua đá giá rẻ rồi bán ra với giá cao, cách buôn bán của họ chủ yếu là cược đá, những người mua sẽ dựa theo kinh nghiệm để đoán giá trị của thứ bên trong thiên thạch rồi mua lại với giá cao. Mua xong thì họ sẽ sẻ ra, nếu đồ bên trong có giá trị lớn thì họ lãi to, đương nhiên ngược lại thì tốn cả mớ tiền.

Cược đá có rất nhiều hình thức, nhiều cửa hàng còn hợp tác với sòng bạc. Sòng bạc sẽ cử người của mình đến đây, nếu có ai cược đá thì họ sẽ đoán xem người này có khả năng thắng hay không rồi mượn đó để làm nhà cái cho người khác cá cược. Vì thế, nhiều khi người đứng xem sẽ trở thành khách hàng của họ, có người cược đồ trong thiên thạch có giá trị cao, người thì cược có giá trị thấp.

Ngoài cược đá ra thì cửa hàng cũng sẽ bán đồ được sẻ ra, cơ bản cũng giống Ngô Bình từng cược ngọc, nhưng quy mô ở đây lớn hơn thôi.

A Cẩu còn nói đầu tư lớn nhất của cửa hàng là các đá cao cấp. Chúng đều có giá trị rất cao và được chia thành cấp vương, đế, thánh và thần.

Các tảng đá cao cấp này đều được các cao thủ nghiên cứu, nhưng vì giá trị của chúng quá cao nên chủ cũ không dám sẻ ra. Vì nếu sẻ ra mà thứ bên trong không có giá trị thì coi như mất trắng, nhưng nếu không sẻ thì mãi mãi không biết bên trong có gì.

Ngô Bình nghe xong thì bật cười nói: “Sư tỷ, vụ này cứ để em, em đảm bảo cho kẻ thù của chị táng gia bại sản”.

Lam Hâm: “Sư đệ, chúng ta đi luôn nhé?”

Ngô Bình: “A Cẩu, ông về trước đi, chúng tôi đi sau”.

A Cẩu đi rồi, Ngô Bình và Lam Hâm cũng khởi hành luôn. Hai người còn đi nhanh hơn A Cẩu, đến nơi thì thấy người ở cửa hành Vĩnh Lợi đông như chảy hội.
Chương 1494: Cược đá điên cuồng

Họ đi vào một khoảng sân rộng rãi, phía trước có bảy cánh cửa, mỗi người đi vào một cánh cửa khác nhau. A Cẩu từng nói cửa hàng Vĩnh Lợi chia thành bảy khu, khu cược đá cấp thấp nhất tên là vườn Bảo Linh, ở đây toàn các thiên thạch cấp thấp, tìm hỏi mắt mới thấy có thiên thạch chứa bảo bối bên trong.

Nơi cao cấp hơn một chút là vườn Tụ Tiên, ở đây toàn thiên thạch tầm trung, giá không cao, nhưng người bình thường cũng khó mà mua được.

Trong bảy khu này thì khu cao cấp nhất tên là điện Thần Thánh, thiên thạch ở đây đều có cấp thánh. Dưới đó là Ngọc Hoàng Uyển, ở đây đều là thiên thạch cấp vương và đế. Ba khu còn lại có thiên thạch cấp thấp hơn.

Trong số đó, Ngọc Hoàng Uyển và điện Thần Thánh là nơi quan trọng nhất, vì thế Ngô Bình đã đến thẳng Ngọc Hoàng Uyển.

Có ít nhất vài trăm người đang chọn thiên thạch ở đây, Ngô Bình và Lam Hâm có thực lực mạnh, khí chất phi phàm nên ai cũng lịch sự với họ.

Ngô Bình quan sát xung quanh, sau đó xác thực được một chuyện là anh có thể vận dụng khả năng nhìn xuyên thấu của mình để nhìn rõ bên trong thiên thạch có thứ gì. Tâm trạng của anh tốt lên hẳn, anh nói với Lam Hâm: “Sư tỷ, em chọn vài khối nhé?”

Lam Hâm cười nói: “Ừ, cho chị mở mang tầm mắt đi”, cô ấy vẫn cầm bùa may mắn, nhưng không nỡ dùng, nếu Ngô Bình có thể làm như anh nói thì là tốt nhất.

Ngô Bình đi tới trước một tảng thiên thạch cao bằng nửa người, bên ngoài nó sáng lấp lánh, thần niệm không thể nhìn xuyên qua được, Đạo Tổ có đến thì cũng phải bó tay.

Nhưng khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình thì làm anh, anh đã nhìn rõ vật bên trong.

Anh đi đến gần tảng đá thé nhát, đây là một tảng thiên thạch cấp vương có giá 5,7 tỷ, tuy giá khá cao nhưng thứ bên trong lại rất bình thường.

Anh lại nhìn sang tảng thứ hai và thứ ba thì kết quả đã phát hiện hầu hết đồ bên trong thiên thạch ở đây đều có giá trị thấp.

Anh chỉ vào một tảng đá cao bằng hai người có giá hơn 23 tỷ rồi nói: “Tôi lấy tảng này”.

Nhân viên ở đó nhanh chóng chạy tới rồi cười nói: “Công tử, tảng này có giá 23.6 tỷ, anh thanh toán bằng gì ạ?”

Ngô Bình: “Tôi trả tiền mặt”.

Ngô Bình trả tiền xong thì phóng một đường kiếm ra, bổ đôi tảng đá.

Một bộ xương thú khổng lồ hiện ra, ngoài mặt có phù văn kỳ diệu, các phù văn này như vô cùng ăn ý với trời đất. Ngô Bình biết thứ ẩn chứa bên trong chúng chính là đại đạo hoàn chỉnh.

“Trời ơi! Là bảo cốt cực phẩm!”, có người hô lên: “Công tử này phát tài rồi, gái trị của bộ bảo cốt này phải đến cả chục tỷ Thần Long đấy”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên, anh hỏi Lam Hâm: “Sư tỷ, bảo cốt này đáng giá vậy ư?”

Lam Hâm: “Bên trong nó chưa đại đạo hoàn chỉnh, là thứ mà Đạo tổ và Đạo quân thích nhất nên đắt cũng là chuyện bình thường”.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Đỉnh thật!”

Lam Hâm: “Sư đệ, quả nhiên em không làm chị thất vọng. Giờ chị cho em toàn quyền quyết định, nhớ chọn mấy thứ tốt vào, sư tỷ đã chuẩn bị cả vài chục tỷ cho ngày hôm nay rồi”.

Ngô Bình: “Sư tỷ yên tâm, chắc chắn em sẽ tiêu bằng hết”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu mua sắm điên cuồng, chỉ cần thấy tảng đá nào có thứ gái trị bên trong là anh mua hết. Đầu tiên là thiên thạch cấp vương, sau đến thiên thạch cấp hoàng.

Ngọc Hoàng Uyển có hơn năm nghìn tảng thiên thạch, vậy mà Ngô Bình đã mua hết 207 tảng, gồm 150 tảng cấp vương, 57 tảng cấp hoàn, tổng cộng đã tiêu hết hơn 50 tỷ.

Việc này đã đến tai ông chủ là Phương Huyền Sinh.

Gã thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, mặc áo bào tím, gương mặt luôn tươi cười. Dẫu sao Ngô Bình cũng là khách sộp, anh mua tảng đá nào là gã lãi tảng ấy.

“Ha ha, tại hạ là Phương Huyền Sinh - chủ của cửa hàng này, không biết công tử đây tên gì?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi là Ngô Bình, nghe nói thiên thạch nhà anh khá được nên đến xem sao”.

Phương Huyền Sinh: “Có vẻ hôm nay công tử rất may mắn, tôi nghe nói ngay tảng đầu, cậu đã mở được bảo cốt rồi đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng thế, nghe nói nó có giá trị lắm. Tôi thấy vận may đang đến nên tranh thủ mua thêm một ít. Đừng nói là ông chủ Vạn sợ tôi mua hết đá ở đây đấy nhé?”

Phương Huyền Sinh cười phá lên nói: “Công tử khéo đùa, tôi là người làm ăn, cậu mua càng nhiều thì tôi càng vui chứ”.

Ngô Bình: “Thế à? Tốt, tôi thấy đá ở đây không nhiều lắm, hay tôi đến điện Thần Thánh nhé?”

Phương Huyền Sinh sáng mắt lên nói: “Được, tôi sẽ đích thân dẫn cậu đi”.

Trông thấy Phương Huyền Sinh, Lam Hâm vẫn bình thản như không, sau đó đi theo gã và Ngô Bình đến điện Thần Thánh.

Trong này có 360 tảng thiên thạch cấp thánh và 76 tảng thiên thạch cấp thần. Giá trị của thiên thạch cấp thánh rất cao, hầu hết đều có giá trên hai tỷ Thần Long! Thiên thạch cấp thần còn đắt hơn, rẻ nhất cũng phải năm tỷ Thần Long, đắt thì lên tới vài chục tỷ.

Ngô Bình liếc nhìn rồi tỏ vẻ không hài lòng: “Ít thế này thôi à?”

Phương Huyền Sinh cười lớn nói: “Khắp các cửa hàng ở đây, chỉ có chỗ tôi là nhiều thiên thạch cấp thánh và cấp thần nhất, cậu đến đây là đúng chỗ rồi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Ông chủ Vạn, tôi là người có tiền nên anh đừng sợ tôi không mua được. Thế này đi, anh hãy đi bàn với các ông chủ khác rồi bảo họ mang hết thiên thạch cao cấp đến đây, tôi sẽ mua hết”.

Phương Huyền Sinh ngẩn ra vài giây rồi nói: “Được, vậy cậu vào uống trà rồi chờ một lát, tôi sẽ đi gặp họ ngay”.

Phương Huyền Sinh không hề sợ phiền hà, ngược lại còn rất vui mừng! Chuyện liên kết với các cửa hàng khác cùng bán thiên thạch diễn ra thường xuyên. Hơn nữa, đồ của nhà khác bán ở cửa hàng của gã thì gã sẽ được cắt phần trăm.

Vì thế, Phương Huyền Sinh lập tức đi gọi các ông chủ khác ngay, sau đó bảo họ mang hết thiên thạch cấp vương, thánh, hoàng và thần đến chỗ mình, đắt rẻ không quan trọng.

Những ông chủ khác nghe thấy thế thì nhanh chóng gom thiên thạch trong cửa hàng mình ngay.

Phương Huyền Sinh đã chuẩn bị riêng một khoảng sân dùng để chứa các thiên thạch này.
Chương 1495: Thắng liên tục

Đủ loại thiên thạch được đặt ở các khu vực khác nhau, thiên thạch cấp hoàng đặt chung một nhóm, thiên thạch cấp thần đặt chung một nhóm, để Ngô Bình tùy ý lựa chọn.

Phương Huyền Sinh và mấy ông chủ vây quanh Ngô Bình, cười hehe, khách sáo chào hỏi anh.

Ngô Bình cười, nói: “Các ông chủ, các ông hãy tự ghi lại danh sách những viên thiên thạch mà tôi đã chọn, lát nữa tôi sẽ tính tiền luôn một lượt”.

Mọi người đồng thanh nói “được”, thế là Ngô Bình bắt đầu từ khu vực thiên thạch cấp vương trước, lần lượt lựa chọn, tiếp đó là đến khu vực thiên thạch cấp hoàng. Hai loại thiên thạch này khiến anh mất gần hai trăm mười lăm tỷ đồng Thần Long.

Mấy ông chủ thấy Ngô Bình hào phóng, liếc mắt sơ là chọn được thiên thạch thì ai cũng vui mừng, cảm thấy mình đã gặp được khách hàng lớn.

Phương Huyền Sinh cười vui nhất, trong hai trăm tỷ đó thì có ít nhất hai mươi tỷ là tiền hoa hồng của gã rồi.

Ngô Bình lại đến khu vực thiên thạch cấp thánh và cấp thần, lần này anh lại tiêu hết một trăm tám mươi bốn tỷ mua mười bốn viên thiên thạch cấp thánh, tám viên thiên thạch cấp thần. Đến giờ tổng cộng anh đã tiêu hết bốn trăm năm mươi hai tỷ một trăm triệu sáu ngàn vạn đồng Thần Long. Trong đó có năm mươi tỷ là do Lam Hâm chi trả, còn anh chi khoảng bốn trăm tỷ.

Cũng may là anh thừa kế Phủ Chiến Vương, nắm trong tay hơn ngàn tỷ đồng Thần Long có thể thanh toán, nếu không thì dù muốn kiếm tiền ở thành Thiên Thạch cũng khó khăn hơn giờ nhiều.

Lúc anh cất hết toàn bộ thiên thạch vào túi và trả tiền xong thì cười, nói: “Các ông chủ, nghe nói thông thường xưởng cược thạch đều cược thạch, nhân lúc mọi người đều có mặt, chi bằng cùng chơi, thế nào hả?”

Mấy người Phương Huyền Sinh đã xem Ngô Bình như một tên phá gia nên ai cũng đồng ý. Phương Huyền Sinh nói: “Cậu Ngô, cậu định cược thế nào?”

Ngô Bình: “Tôi đang có không ít thiên thạch, tôi sẽ phá ra tại đây. Trước khi tôi phá, chúng ta sẽ đặt cược xem thử ai đoán trúng”.

Mấy người Phương Huyền Sinh thương lượng và đều cảm thấy khả quan, Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, mời cậu chọn thiên thạch”.

Ngô Bình lấy ra một viên thiên thạch cao hơn mười mét, cười, nói: “Viên thiên thạch cấp thần này làm tôi tốn hết mười bốn tỷ, tôi không biết làm sao phán đoán thiên thạch, nhưng cảm giác chắc nó rất đặc biệt, vì vậy tôi cược nó tăng giá”.

Rất nhiều người xung quanh vây lại xem náo nhiệt, có người cười nhạo, nói: “Có cách nói thế này về cược thạch, đó là làm mười phần cược đến chín phần lỗ, anh Ngô đây lấy đâu ra tự tin mà dám chắc nó sẽ tăng giá chứ?”

Một người khác nói: “Chỉ là một tên ngốc nhiều tiền mà thôi, nếu anh ta có thể cược món này được giá thì tôi sẽ ăn đá trước mặt mọi người”.

“Ầy, nếu tôi mà có nhiều tiền vậy thì sẽ mua luôn thứ được làm ra từ thiên thạch, đồ ngốc mới tùy tiện mua nhiều thiên thạch đến vậy. Đợi đến khi anh ta phá thiên thạch ra thì biết thôi, ít nhất giá trị của chúng cũng giảm đi một nửa”.

Rõ ràng giống như dự đoán của Ngô Bình, phần lớn mấy ông chủ này đều cược anh sẽ thua. Số lượng tiền cược chủ cái thua nhanh chóng đạt đến năm mươi tỷ đồng Thần Long, những túi tiền chất cao như núi.

Ngô Bình nhìn qua, biết tiền không có vấn đề gì thì cười rồi vứt năm mươi tỷ vào kết quả cược còn lại khiến số lượng tiền cược của hai bên ngang bằng nhau. Trong năm mươi tỷ đó có bốn mươi tám tỷ là tiền cược của anh.

“Các vị, tôi sẽ lập tức phá đá, mời các vị xem cho rõ”. Anh phát ra một luồng kiếm quang, vỏ đá rơi xuống lả tả, để lộ ra vật thể bên trong.

Đấy là một bảo tháp, gồm có chín tầng, không phải ngọc cũng không phải vàng, toát ra khí tức đại đạo đẹp không tỳ vết. Đấy rõ ràng là một pháp bảo.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đó thì đều ngây ra, cảm thán vận may của Ngô Bình quá tốt.

Ngô Bình đặt bàn tay lên trên bảo tháp, truyền vào trong một luồng khí tức tiên đạo. Sức mạnh bản nguyên của anh vô cùng diệu kỳ, bảo tháp lập tức bay lên không trung, sau đó không ngừng to ra, trở thành một ngôi tháp khổng lồ chín tầng cao đến mười ngàn mét.

Ngọn tháp khổng lồ toát ra khí tức kinh người, chắc chắn là có huyền cơ bên trong. Có điều Ngô Bình đã thu bảo tháp vào trong tay, biến nó nhỏ còn một tấc, rất khiêm tốn.

Anh mỉm cười, nói: “Tháp này có chứa thiên đạo, giá trị ít nhất cũng hơn bảo cốt này của tôi, vì vậy tôi khá may mắn, cược thắng rồi”.

Mọi người nhìn nhau, vừa ngưỡng mộ vừa bực bội, dù là ai thì thua mất năm mươi tỷ trong chớp mắt cũng sẽ không vui nỗi.

Lam Hâm nói: “Sư đệ, chị thấy tới đây thôi được rồi, thiên thạch cược mười thua chín, chúng ta thắng được một lần chứ lần sau thì chưa chắc đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Sư tỷ nói đúng, cược ván này thôi”.

Thế là các ông chủ rối lên, bọn họ thua mất năm mươi tỷ chỉ trong chớp mắt, dù có thế nào cũng muốn cược tiếp, để còn gỡ lại số đã thua.

Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, vừa nhìn là biết cậu là người rất may mắn, sao không nhân cơ hội cược thêm vài ván?”

Ngô Bình: “Cược nữa sao?”

Mọi người đều nói: “Chúng tôi bằng lòng chơi cùng với anh thêm vài ván nữa”.

Ngô Bình gật đầu: “Thôi được”.

Anh lại lấy ra một viên thiên thạch cấp thánh, viên đá này cao nửa mét, gần như là hình cầu. Trên quả cầu có tám lỗ, bên dưới quả cầu có chín hốc, từ các lỗ có mùi thơm nhẹ bay ra.

Viên thiên thạch cấp thánh này được bán với giá cao nhất, mất đến tám tỷ tám, giá xấp xỉ với thiên thạch cấp thần. Thật ra, nó vốn dĩ là hàng cao cấp trong thiên thạch cấp thần nhưng sau đó có người dùng bí pháp, thần niệm chui vào trong các lỗ để kiểm tra, nhưng kết quả không hề phát hiện ra thứ gì quý giá, thế là nó bị giảm giá trị xuống thiên thạch cấp thánh.

Viên thiên thạch này quá nổi tiếng, nó vang danh thiên hạ đã hơn ba ngàn năm, rất nhiều người nghiên cứu nó nhưng cuối cùng vẫn cho rằng viên thiên thạch này rất khó có giá trị.

Thế là khi viên thiên thạch này vừa xuất hiện, mọi người liền cược chắc chắn Ngô Bình sẽ thua, hơn nữa, tiền cược lần này còn nhiều hơn, mấy ông chủ cắn răng góp vào đủ một trăm tỷ đồng Thần Long. Cộng thêm những người khác nữa, tổng cộng có đến một trăm ba mươi lăm tỷ đồng Thần Long.

Ngược lại, lần này chỉ có một mình Ngô Bình cược nó sẽ tăng giá, một mình anh cược một trăm ba mươi lăm tỷ để đấu với mấy người đó.

Ngô Bình mỉm cười, kiếm khí toát ra, lớp vỏ bên ngoài của thiên thạch nát vụn, để lộ ra đồ vật bên trong. Đấy là một bình đan dược. Bên ngoài bình hiện lên bóng ảo của một thánh nhân, cực kỳ khí khái khiến ai cũng giật mình.

“Gì cơ? Là đan dược thiên ngoại”. Có người kích động thốt lên.

Ngô Bình không mở bình ra mà cười, nói: “Có ai biết bình đan dược này đáng giá bao tiền không?”

Có người đáp: “Giá cao ngất trời, dù anh bán với giá một ngàn tỷ thì cũng sẽ có người mua”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, anh cất bình đan dược vào, nói: “Xin lỗi, tôi thắng rồi”.

Anh nói xong thì vung tay, toàn bộ tiền cược trên bàn đều vào túi anh.

Anh thắng hai lần được hơn một trăm tám mươi lăm tỷ đồng Thần Long khiến ai cũng đỏ mắt. Có người nói: “Cược tiếp, tôi không tin anh ta có thể thắng liên tiếp ba lần”.

Thông thường xác suất một người thắng liên tục ba lần không vượt quá một phần ngàn.

Ngô Bình nói: “Không ngờ lại thắng nữa rồi, các vị, các vị có còn muốn chơi nữa không?”

Phương Huyền Sinh như nghĩ ra điều gì đó: “Cậu Ngô, hai lần trước đều là thiên thạch do cậu chọn, lần này để tôi chọn, cậu thấy sao?”

Ngô Bình cười: “Đương nhiên là được, mời”.

Phương Huyền Sinh đến giữa sân, đích thân chọn một viên thiên thạch cấp thần, nói: “Cược viên này đi, xin hỏi cậu Ngô, cậu vẫn chọn tăng giá sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK