Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2181: Thủ lĩnh bộ lạc tặng huyết thạch

Bộ lạc Huyết Man nằm sâu trong rừng rậm, họ tự coi mình là một thành viên của sinh linh vạn vật nên tôn sùng máu tươi. Họ cho rằng, máu tươi sẽ cho họ linh hồn và sức mạnh. Việc đầu tiên sau khi họ săn được mồi là sẽ uống hết máu của chúng, vì như vậy có thể hấp thu được năng lượng của con mồi.

Hiệu quả ra sao thì không rõ, nhưng các thành viên trong bộ lạc này đều có sức khoẻ phi thường, ai cũng đánh đấm giỏi. Từng có người bắt được một thành viên của bộ lạc Huyết Man rồi dẫn về Đại tề để trưng bày thu phí. Tu sĩ Luyện Khí bình thường không phải đối thủ của người Huyết Man, trong khi người này không hề tu luyện. Nếu họ tu luyện qua một chút thôi thì còn đánh bại được cả tu sĩ Bí cảnh.

Sau bốn tiếng đi đường thì cũng tới giờ cơm trưa, Ngô Bình tìm một nơi ít côn trùng rồi bảo mọi người ngồi lại nghỉ ngơi.

Nơi này gần như không có đường, hầu hết nhóm Ngô Bình phải chia nhau khiêng cái quan tài đi, còn xe ngựa đi phía trước. Sau đó, họ phải tìm một con đường đi được, không thì nửa tháng nữa cũng không ra khỏi cái nơi quái quỷ này.

Họ vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã nghe thấy có tiếng hú của nhiều người ở phía xa, một con mèo rừng khồng lò xuất hiện, sau đó đến một bầy lợn rừng. Trong số đó có con lợn rừng dài hơn năm mét, so ra còn cao hơn người. Chúng chẳng thèm để mắt đến nhóm Ngô Bình mà chạy thẳng luôn.

Ngô Bình đứng dậy đi ra sau xem thì thấy có một nhóm người mặc đồ làm bằng da thú đang đuổi giết bày lợn rừng. Khi họ nhìn thấy nhóm Ngô Bình thì lập tức đứng lại, sau đó quan sát bọn anh.

Một người trong số đó cất tiến, nhưng ngoài Ngô Bình ra thì không ai nghe hiểu. Tuy Ngô Bình không hiểu được tiếng này, nhưng anh đã học rất nhiều ngôn ngư nên có thể nghe ra được quy luật của tiếng này sau vài câu nói, từ đó có thể giao tiếp với họ.

Người kia nói chuyện với anh một lát thì có vẻ hài lòng, sau đó còn khoác vai anh như bạn bè.

Người thanh niên này là Man Hổ, anh ta nói: “Anh Ngô, các anh định đi đâu?”

Ngô Bình: “Tây Vực, anh biết đường tới đó không?”

Man Hổ cười nói: “Có, nhưng các anh đi đường vất vả rồi nên hôm nay nghỉ lại đây đi. Tôi mời các anh đến bộ lạc Huyết Man bọn tôi chơi, nhất định tôi sẽ đón tiếp chu đáo”.

Ngô Bình: “Cảm ơn nhé, tôi mang theo nhiều đồ dùng lắm, muốn tặng các anh để bày tỏ thành ý”.

Hai người nói cười vui vẻ rồi cùng đến bộ lạc Huyết Man. Đến nơi rồi, Ngô Bình mới biết bộ lạc này không lớn, chỉ có vài trăm người dân, mọi người sống chung với nhau tại các hang hoặc nhà gỗ trong rừng, đồ dụng mà họ sử dụng cũng rất thô sơ.

Man Hổ gọi vài tiếng, thủ lĩnh bộ lạc đã đích thân ra đón tiếp đoàn của Ngô Bình. Anh đã học được lễ nghi ở đây nên đã chạm vai và ôm thủ lĩnh bộ lạc thay cho lời chào.

Thủ lĩnh này còn cao lơn hơn Man Hổ, trông như kiểu mãnh thú hình người, khí tức trên người cũng rất mạnh.

Ngô Bình gọi người mang đồ đã mua tới rồi tặng cho bộ lạc Huyết Man. Thủ lĩnh rất vui, sau đó vỗ vai Ngô Bình nói: “Người anh em, cậu thật tốt bụng”.

Ngô Bình cũng vỗ vai ông ấy: “Tộc trưởng rất mạnh, các anh em của tộc mình đều rất mạnh”.

Người tộc này thích nhất được nghe người khác khen mình mạnh, tộc trưởng nghe xong thì cười phá lên nói: “Cậu cũng thế, chúng ta đấu một trận đi. Nếu cậu thắng thì tối sẽ tặng bảo bối cho cậu”.

Ông ấy lấy một cục đá to như bàn tay và có màu đỏ ra.

Ngô Bình cầm lấy xem thì thấy bên trong cục đá chứa huyết khí rất mạnh, nó không thuộc về thế giới này, hình như đến từ vũ trụ chính.

Anh cười nói: “Tộc trưởng, nhỡ tôi thắng ông thì ông có tặng tôi thật không?”

Tộc cười cười nói: “Có chứ, nhưng nếu cậu thua thì phải tặng bọn tôi cái quan tài vàng nha”.

Ngô Bình: “Được, chốt nhé!”

Tộc người gọi người mang rượu, hoa quả và thịt khô tới đến tiếp đãi nhóm Ngô Bình. Sau khi ăn uống xong, Ngô Bình đứng dậy.

Anh nói với tộc trưởng: “Tộc trưởng, chúng ta bắt đầu thôi”.

Tộc trưởng: “Nếu tôi thắng thì cậu đừng cáu đấy, cái quan tài này trông hay ra phết, tôi sẽ dùng nó làm giường ngủ”.

Ngô Bình: “Chỉ cần tộc trưởng thắng tôi thì nó sẽ là của ông”.

Hai người đứng vào giữa rồi so chiêu.

Tộc trương vung cánh tay dài của mình ra, nhưng Ngô Bình đã vòng ra sau lưng ông ấy rôi tung một quyền vào lưng.

Bụp!

Một tiếng động vang lên, tộc trưởng không thấy đau nhưng bổ nhào lên trước, sau đó thò tay qua hai chân để bắt lấy chân Ngô Bình.

Ngô Bình nhảy lên rồi đá vào người tộc trưởng.

Sau khi đánh trúng ông ấy hai lần, Ngô Bình đã biết được điểm yếu của tộc trường. Sau đó, anh không thăm dò nữa mà tấn công trực diện luôn. Anh tung một quyền ra đánh cho tộc trưởng nhăn mặt, ông ấy phản công lại.

Hai người so hơn trăm chiêu, tộc trưởng đã bị đánh sưng mày sưng mặt, ông ấy biết Ngô Bình đã nương tay, không thì mình còn thảm hơn.

Cuối cùng, tộc trưởng xua tay nói: “Không Đánh nữa, cậu mạnh hơn tôi, cậu thắng”, nói rồi, ông ấy đưa huyết thạch cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy rồi chắp tay cười nói: “Cảm ơn tộc trưởng”.

Tộc trưởng nghiêm túc nói: “Đây là bảo bối của tộc tôi, cậu phải giữ cẩn thận đấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi nhớ rồi”.

Tối đó, tộc trưởng đã cho vài cô gái bộ lạc Huyết Man đến nhưng Ngô Bình đã từ chối. Nhưng các tiêu sư thì đều vui vẻ nhận ngay, sáng hôm sau trông ai cũng mệt nhoài như đã làm việc cả tuần không được ngủ.

Sau đó, Man Hổ đã dẫn nhóm Ngô Bình lên một con đường, bọn họ tiếp tục hành trình và trong hôm đó đã rời khỏi địa bàn của bộ lạc Huyết Man.

Ba ngày sau, nhóm Ngô Bình đã chính thức đặt chân đến quốc gia thứ hai là đế quốc Võ Anh.

Đế quốc này chú trọng võ thuật nên có rất nhiều cao thủ ở đây. Họ vừa vào đây không lâu thì đã đến một thành nhỏ ở biên quan.

Mấy ngày trời chưa được tắm rửa và ăn uống ngon lành nên họ chuẩn bị nghỉ lại ở đây rồi mai lên đường tiếp.

Nhóm Ngô Bình ở lại một nhà trọ, anh phát hiện tiểu nhị ở đây có vấn đề, hắn liên tục lượn lờ quanh xe ngựa, sau đó còn hỏi trên xe có thứ gì.

Ngô Bình tiến lên đánh hắn một phát rồi nói: “Quan tài, cậu muốn vào đó nằm không?”

Tiểu nhị bị đánh gãy mấy cái răng nên sợ hãi chạy mất.

Không lâu, có người xống tới, họ đều mặc đồ của quan phủ: “Các người đang vận chuyển thứ gì? Có phải hàng cấm không?”, người đi đầu hỏi.

Ngô Bình ngồi xuống nói: “Chúng tôi vận chuyển quan tài, đó có phải hàng cấm không?”

Quan sai kia hừ nói: “Có phải hàng cấm hay không là do tôi quyết định”, nói rồi, gã chém một đao lên lớp vải che mặt trên của quan tài, để lộ ra màu vàng chói mắt.
Chương 2182: Trú mưa trong chùa

Tên quan cùng thuộc hạ hai mắt sáng lên, quan tài vàng lớn như vậy ít nhất phải hàng trăm vạn lượng!

"Vàng là hàng lậu. Bây giờ, bổn quan sẽ tịch thu nó!", quan sai hét lên.

Ngô Bình đứng lên, đi đến trước mặt viên quan, một tay đặt lên vai hắn. Một luồng sức mạnh khủng khiếp đi vào trong người khiến tên quan toàn thân run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

"Xem cho rõ ràng, đồ của tôi thực sự là hàng lậu?" anh hỏi một cách bình tĩnh.

Quan sai biết rất rõ chỉ cần hắn ta dám nói đây là hàng lậu, Ngô Bình sẽ giết và chôn hắn ta ngay tại chỗ. Không ai trong số những thuộc hạ đi cùng hắn có thể trốn thoát!

Quan sai đảo mắt nhìn quanh, nói: "Không phải hàng lậu, hoàn toàn không phải!"

Ngô Bình:"Đừng nghĩ chúng tôi là người nơi khác đến thì có thể tùy tiện bắt nạt. Những kẻ vô dụng như ông không thể gây chuyện với tôi đâu. Tôi có thể giết mười tên rác rưởi như ông đấy, biết chưa hả?"

Tên quan nuốt nước bọt: "Vâng, tiểu nhân hiểu rồi".

Ngô Bình buông tay, ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Còn viên quan thì xua tay, vội vã dẫn thuộc hạ đi.

Nửa đêm, Diệp Thiên lấy huyết thạch ra. Khi Ngô Bình đưa thần niệm của mình đi vào huyết thạch, huyết thạch đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, sau đó ánh sáng này tỏa ra từ viên đá rồi chui vào trong lồng ngực của anh.

Một luồng huyết khí xâm nhập vào cơ thể, sau cùng hòa vào máu của Ngô Bình. Một cách mơ hồ, anh cảm thấy những thay đổi nhỏ trong máu mình.

Đầu giờ sáng, Ngô Bình bị đánh thức bởi một loạt tiếng ồn. Hóa ra là tên quan hôm trước lại tới, lần này hắn dẫn theo rất nhiều người bao vây khách điếm.

"Tên đạo tặc bên trong kia, lập tức đi ra đầu hàng, nếu không sẽ giết không tha!"

"Ngô tiêu đầu, có vẻ như đám người này vẫn cắn chặt không chịu buông", một tiêu sư giận dữ nghiến răng.

Ngô Bình: "Tôi sẽ đối phó với bọn chúng".

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy tên quan ngày hôm qua trốn ở phía sau. Ngoài ra, còn có một tên quan cao lớn hơn đang đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

Ngô Bình bước ra ngoài, tên quan phía sau nói: "Thượng quan, đây chính là kẻ đã uy hiếp tiểu nhân. Hắn còn nói nếu dám tra xét hắn, hắn sẽ giết tiểu nhân!"

Tên quan đứng phía trước mặt sa sầm lại, quát: "To gan! Đây là đế quốc Võ Anh, sao ngươi dám ngông cuồng như vậy! Người đâu, bắt hắn lại!"

"Bùm!"

Một bí lực với sức mạnh kinh thiên bộc phát, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay to màu đen che gần nửa bầu trời, bao phủ toàn bộ khách điếm. Nhìn thấy bàn tay lớn, mặt đám người kia trở nên trắng bệch.

Vẻ mặt của tên quan ban nãy cũng thay đổi, hắn ta quay đầu lại và hét vào mặt tên quan phía sau: "Tên khốn kiếp này, nơi này không có đạo tặc, ngươi chính là muốn trộm quan tài vàng của người khác thì có. Đúng là đáng chết!"

Tên quan này vì muốn giữ mạng nên đã rút dao ra chém tên quan phía sau. Sau đó, hắn ta nghiêm nghị nói: "Anh bạn này, tất cả mọi việc chỉ là một sự hiểu lầm, xin lỗi ban nãy đã đắc tội".

Ngô Bình thu hồi bí lực cấp Thần. Một khi bí lực này được thi triển thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ chết, không ai có thể sống sót.

"Nếu đã là hiểu lầm, vui lòng rời đi càng sớm càng tốt", anh nhẹ nhàng nói.

Đám quan sai nghe vậy thì vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy. Ngay khi bọn họ rời đi, Ngô Bình nói với các tiêu sư: "Gọi mọi người dậy ăn uống rồi tiếp tục lên đường".

Đám quan sai thường có quan hệ với nhau, mặc dù anh đã xử lý trót lọt lần này, nhưng không có gì đảm bảo sẽ không có thêm quan sai tới gây rắc rối cho anh. Vì vậy tốt hơn hết là rời khỏi đây càng sớm càng tốt và càng nhanh càng tốt.

Nửa giờ sau, đoàn hộ tống lại lên đường. Ra khỏi thành và đi được nửa ngày, sắc trời phía trước đột nhiên tối sầm lại, mây mù bao phủ, đồng thời gió cũng bắt đầu thổi.

Một tiêu sư già có kinh nghiệm nói: "Ngô tiêu đầu, trời sắp mưa rồi, chúng ta phải tìm chỗ trú mưa thôi".

Ngô Bình nhìn về phía xa xa không có chỗ trú mưa nào, nhưng trên ngọn núi bên trái lại có một ngôi chùa nhỏ.

Anh nói:"Hãy lên núi trú mưa".

Ngay lập tức, anh dẫn đội hộ tống lên núi và đi tới chỗ ngôi chùa. Ngay khi họ đến nơi, tiếng sấm sét trên bầu trời rền vang và mưa lớn trút xuống.

Họ mở cửa chùa ra, bên trong trống rỗng, không có người ở. Sau khi đỗ xe hộ tống, các tiêu sư dắt ngựa ra buộc vào hành lang, những người còn lại vào chính điện trú mưa.

Ngôi chùa này có hơn chục điện lớn nhỏ, trong điện chính có rất nhiều tượng thần cao lớn.

Ngô Bình lau khô tóc và nhìn vào những bức tượng. Anh không biết gì về đa số các bức tượng này, nhưng mỗi bức tượng đều trông rất uy nghiêm.

"Đoàng!"

Lại một tiếng sấm nữa rền vang, mưa nặng hạt hơn và một cơn gió lạnh thổi qua.

Một số tiêu sư nhặt một ít củi từ phía sau, đốt lửa trong sảnh và trải chăn trên mặt đất.

Nhóm Ngô Bình vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài, một nam một nữ xông vào trong chùa, sau đó chạy thẳng vào chính điện.

Một số tiêu sư lập tức rút kiếm ra và cảnh giác nhìn hai người mới đến.

Người đàn ông và người phụ nữ đều khoảng ngoài hai mươi tuổi. Cả hai người đều ướt sũng và hoảng loạn.

Nhìn thấy Ngô Bình và đoàn hộ tống, người đàn ông vội vàng chắp tay: "Các huynh đệ, chúng tôi chỉ lên núi trú mưa, xin lỗi đã quấy rầy các vị", nói xong, họ đi sang phía bên kia của đại điện.

Tiêu sư già thì thầm với Diệp Thiên:"Tiêu đầu, người đàn ông này đem theo rất nhiều vật có giá trị trên người, chắc là tư tình với con gái nhà người ta rồi đưa nhau bỏ trốn".

Ngô Bình đã nghe nhiều chuyện như vậy, anh khá hứng thú nên hỏi: "Những nam nữ bỏ trốn ở đây sẽ bị trừng phạt như thế nào?"

Tiêu sư già đáp: "Thông thường nếu như họ bị bắt, người đàn ông sẽ bị đánh đến chết và người phụ nữ bị bỏ tù vài năm".

Ngô Bình: "Tại sao người đàn ông bị đánh chết mà người phụ nữ chỉ bị vài năm tù?"

Tiêu sư già: "Bỏ trốn kiểu này phần lớn là những người đàn ông không có tiền không có quyền đưa theo con gái nhà giàu. Vì vậy, đương nhiên cuối cùng bị đánh chết đều là đàn ông".

Ngô Bình thở dài: "Tôi đã nhận ra rồi, bàn tay của người đàn ông ban nãy đã chai sạn, có lẽ phải làm những công việc nặng nhọc như bốc vác. Còn bàn tay của người phụ nữ thanh tú và mềm mại, rất có thể là thiên kim đại tiểu thư".

Vừa nói đến đây, bên ngoài chùa lại truyền đến tiếng bước chân, một đám người xông vào trong. Bọn họ vừa tiến vào đã dáo dác tìm kiếm xung quanh, có mấy người đi về phía chính điện.

Đôi nam nữ ban nãy sợ tới mức tái nhợt mặt, vội vàng trốn vào sau pho tượng.

Ngô Bình nháy mắt với hai tiêu đầu, hai tiêu đầu cao lớn lập tức chặn ở cửa, lạnh lùng nói: "Có người ở đây rồi, không phận sự miễn vào!"

Mấy người này không dám xông vào, liền quay về nói với thủ lĩnh của mình. Không lâu sau, thủ lĩnh của đám người đi tới, chắp tay nói: "Các huynh đệ tiêu sư, xin hỏi mọi người có thấy một nam một nữ đến đây không?"

Tiêu sư già thấy Ngô Bình không muốn khai ra hai người kia liền nói: "Ban nãy bọn họ định vào trú mưa nhưng chúng tôi đã đuổi họ đi. Có vẻ họ đi vào điện nhỏ phía sau".

Người đàn ông liếc nhìn vào trong chính điện, đương nhiên là muốn đi vào tìm kiếm nhưng cũng biết người của tiêu cục không dễ chọc giận. Cho nên, cuối cùng đành lui ra ngoài, tìm kiếm ở các đại điện khác.

Sau khi tìm kiếm xung quanh, họ không tìm thấy gì. Cuối cùng, họ quay lại chính điện, thủ lĩnh của đám người kia nói: "Người anh em, chúng tôi dầm mưa lâu lắm rồi, có thể cho chúng tôi vào trong nghỉ ngơi được không?"

Tiêu sư già đáp: "Thành thực xin lỗi, có nhiều vật có giá trị được cất giữ trong chính điện nên những người không phận sự không được phép vào. Mọi người nên đến các điện khác để tránh mưa".

Trong chùa có nhiều hơn một đại điện, người kia tìm không ra lý do chính đáng để vào chính điện nên đành phải từ bỏ, dẫn người đến một điện khác cách đó không xa.

Đúng lúc này, ngoài cửa chùa xuất hiện một chiếc ô màu đỏ dần dần tới gần. Dưới chiếc ô đỏ, một người phụ nữ mặc đồ đỏ chậm rãi bước đi.
Chương 2183: Tiên nữ ô đỏ

Nhìn thấy chiếc ô màu đỏ tươi, sắc mặt tiêu sư già lập tức thay đổi. Ông ấy có vẻ rất lo lắng, run giọng nói: "Ngô tiêu đầu, người đang đi tới chính là 'tiên nữ ô đỏ', nữ tướng cướp đứng đầu trong mười tên cướp nguy hiểm nhất!"

Ngô Bình kinh ngạc: “Tiên nữ ô đỏ?” anh không khỏi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào cô gái mới đến.

Chiếc ô màu đỏ ngày càng gần hơn cho đến khi nó dừng lại trước chính điện.

Ngô Bình yêu cầu các tiêu sư rút lui và đích thân ra gặp kẻ thù.

Cuối cùng, người phụ nữ cầm ô đỏ đứng ngoài ngưỡng cửa chính điện. Cô ta khẽ nâng ô lên, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Cô gái này còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, ngoài trời mưa rất to nhưng quần áo của cô ta không hề bị ướt.

"Công tử, tôi có thể đi vào nhóm lửa sưởi ấm chút không?"

Ngô Bình có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của người phụ nữ này, vì vậy anh nói thẳng thừng: "Không".

Cô gái khẽ thở dài: “Vậy công tử nỡ lòng nào để cho tiện nữ phơi mưa ngoài trời?”

Ngô Bình: “Đừng giả bộ nữa, muốn đánh thì đánh, không thì bỏ đi".

Người phụ nữ mím môi cười, xoay chiếc ô trong tay, hàng trăm mũi kim bay ra, mục tiêu là Ngô Bình và các tiêu sư.

Ngô Bình đã chuẩn bị từ lâu. Anh dậm chân, ngoài cửa một trận cuồng phong thổi tới, thổi bay tất cả kim. Đồng thời, anh bước tới vươn tay giật lấy chiếc ô trong tay người phụ nữ.

Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ, bay giật lại phía sau như một chiếc lông vũ và nhắm mũi ô vào anh.

Ngay lập tức, hàng trăm chiếc kim bay được bắn ra từ đầu chiếc ô, chúng nặng hơn và nhanh hơn.

Nhìn thấy những mũi kim bay này, Ngô Bình hai tay chắp lại, trong nháy mắt biến ra một ảo ảnh gần nghìn bàn tay. Thứ mà anh đang thi triển chính là một trong những bí kỹ của anh, tên gọi là Thiên Thủ thức thứ ba!

Ngô Bình bắt được tất cả những chiếc kim bay ngay lập tức, sau đó chỉ bằng một cái búng tay, hàng trăm chiếc kim bật trở lại phía tiên nữ ô đỏ, nhưng tất cả đều bị chiếc ô màu đỏ làm văng ra.

Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng: "Cũng có chút bản lĩnh, tôi đi chuyến này cũng không uổng công!"

Ngô Bình rút ra một thanh đao dài và nhảy lên không trung, hàng vạn đao quang xung quanh anh lóe lên, chém về phía đối thủ.

Chiêu thức này là một bí kỹ cấp Huyền tên là Nộ Chiến Bát Phương do anh sáng tạo ra.

Với một âm thanh mỏng nhẹ, chiếc ô màu đỏ bị đao khí cắt thành từng mảnh. Tiên nữ ô đỏ cũng lùi lại hàng chục mét trong nháy mắt và đáp xuống cổng chùa.

Cú đánh của Ngô Bình không khiến đối thủ bị thương nhưng cũng đủ cảnh cáo.

"Cô đi đi, tôi sẽ không giết cô", anh nói.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ như đứng trong sương mù, mưa không thể đến gần cơ thể cô ta, khi đến gần thì hóa thành hơi nước.

"Những thứ trong quan tài này rất quan trọng đối với một số người và anh không thể mang chúng theo bên mình", cô ta nói.

Ngô Bình: "Đó là chuyện của tôi".

Tiên nữ ô đỏ nói: "Cho dù giờ tôi rời đi nhưng sau này sẽ có càng nhiều sát thủ mạnh mẽ tìm đến, đến lúc đó anh nhất định phải chết".

Ngô Bình: "Tôi có chết hay không thì chưa biết, nhưng nếu như cô còn ở lại nói nhảm, người chết chắc chắn sẽ là cô".

Người phụ nữ nhíu mày, nói: "Tôi không cam lòng, thức vừa rồi của anh tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể làm tôi bị thương".

Ngô Bình: "Vậy thử lại đi".

Trường đao trong tay anh vung lên, sát khí nhàn nhạt hiện ra, khóa chặt người phụ nữ ở phía xa.

Người phụ nữ thở dài, nói: "Có người chi một triệu tiền Linh để tôi ra tay, xem ra số tiền này kiếm được không dễ dàng rồi".

Ngô Bình sửng sốt: "Một triệu tiền Linh?"

Người phụ nữ: "Có những thế lực còn sẵn sàng ra giá cao hơn thế cho chiếc quan tài này".

Ngô Bình: "Trong quan tài có cái gì?"

Người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái: "Anh không biết?"

Ngô Bình: "Tôi mà biết còn cần hỏi cô sao?"

Người phụ nữ cười nói: "Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh muốn biết thì tự mình mở ra". Nói xong, cô ta đột nhiên nhảy lên không trung rồi bay xuống núi.

Các tiêu sư thở phào nhẹ nhõm, nữ tướng cướp số một đã biến mất!

Ngô Bình hỏi tiêu sư già: "Đối phương vì sao phải đợi đến bây giờ mới động thủ?"

Tiêu sư già: "Lão đại, cậu có phát hiện không? Thời gian càng trôi qua, cái quan tài vàng này tựa hồ càng lúc càng nhẹ".

Ngô Bình giật mình: "Càng ngày càng nhẹ?"

Những tiêu sư còn lại cũng nói: "Đúng vậy, chúng tôi quan sát vết bánh xe dọc đường, quả thực càng ngày càng nông, hơn nữa kéo ngựa cũng càng ngày càng dễ dàng".

Ngô Bình đã từng di chuyển quan tài trước đó, giờ anh đích thân nhấc quan tài lên lần nữa để kiểm tra trọng lượng và thấy nó thực sự nhẹ hơn trước. Trọng lượng nhẹ hơn khoảng một phần bảy đến một phần tám trọng lượng trước đây.

Anh không khỏi kinh ngạc, nói: "Quan tài còn chưa đổi, làm sao có thể nhẹ hơn được nhỉ?"

Lúc này mưa đã đỡ nặng hạt hơn một chút, tất cả đám gia đinh đến tìm người ban nãy đều vội vàng chạy ra ngoài, đi thẳng xuống núi không dám quay đầu lại. Tiên nữ ô đỏ xuất hiện làm bọn họ ý thức được nơi này không phải chỗ an toàn, đương nhiên không dám ở lại lâu.

Ngay khi họ rời đi, người đàn ông và người phụ nữ trốn sau bức tượng bước ra. Nhìn thấy chiếc quan tài màu vàng, người phụ nữ đột nhiên nói: "Công tử, chiếc quan tài này của anh có phải là do Huyền Cơ Các làm ra không?"

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cô gái, hỏi: "Ý cô muốn nói đây là tiên quan?"

Cô gái đi ra, tựa hồ như cảm tạ Ngô Bình đã cứu mạng, nói: "Công tử, đây quả nhiên là tiên quan, tương truyền sau khi đạt tới tầng năm cảnh giới Thần Thông, cả thể xác và linh hồn sẽ trải qua biến hóa. Sự biến đổi này cần có dụng cụ đặc biệt. Tiên quan chính là một trong những dụng cụ đó".

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: "Ý của cô là bên trong cái quan tài vàng này có một cao thủ Thần Thông tầng năm?"

Cô gái: "Tôi không rõ bên trong có người hay không, nhưng chắc chắn đây là tiên quan do Huyền Cơ Các chế tạo".

Ngô Bình: "Cái tiên quan này trọng lượng càng ngày càng giảm, chẳng lẽ người tu luyện ở bên trong đang biến hóa?"

Người phụ nữ: "Trọng lượng thay đổi sao? Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Thông thường, khi một người đang luyện công, cân nặng sẽ không thay đổi".

Người đàn ông đi cùng trầm ngâm, nói với cô gái: "Điệp Y, anh nghĩ đến một loại quái vật. Loại quái vật này tu hành càng lâu, trọng lượng càng giảm".

Cô gái tên Điệp Y hỏi: "Thắng ca, đó là loại quái vật gì vậy?"

Người đàn ông nói: "Phi cương!"

Cô gái cả kinh: "Phi cương? Không phải nói loại quái vật này mấy trăm năm nay đã tuyệt diệt rồi sao?"

Chàng trai: "Anh đọc được trong cổ thư một số bí mật, hoàng triều Đại Tề có một nhà họ Cô có bí pháp nuôi phi cương. Loại phi cương này, cần phải dùng một loại bí lực để nuôi dưỡng".

Cô gái: "Nhưng nhà họ Cô sao dám làm vậy? Nếu như bị người khác phát hiện, nhà họ Cô và phi cương sẽ cùng bị tiêu diệt!"

Người đàn ông: "Cho nên bọn họ giao quan tài vàng cho tiêu đầu, để họ vận chuyển nó".

Ngô Bình nheo mắt lại, hỏi: "Anh chắc chắc bên trong quan tài này có phi cương?"

Người đàn ông lắc đầu: "Tôi chỉ dựa vào việc giảm trọng lượng mà suy đoán, vẫn có thể là thứ khác".

Tiêu sư già nói: "Lão đại, đừng nghe bọn họ nói bậy, cái gì mà phi cương kia chứ? Tiên nữ ô đỏ vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, bên trong hẳn là có bảo vật".

Người đàn ông có chút xấu hổ, nói: "Tôi chỉ là đoán mò, không có gì khác", nói xong, hai người họ trở lại đại điện, ngồi vào một góc.

Ngô Bình: "Mọi người đã bao giờ nghe nói về phi cương chưa?"

Tiêu sư già: "Phi cương là một loại cương thi biết bay trong truyền thuyết, thực lực tương đương cao thủ Thần Thông, quả thực vô cùng đáng sợ. Nhưng nếu bên trong cái quan tài này có phi cương thì tôi không nghĩ có kẻ dở hơi nào chán sống đến để cướp nó".

Ngô Bình gật đầu: "Nói cũng có lý, nhưng nếu không phải phi cương, thì là cái gì?"

Anh lắc đầu không nghĩ nữa, thay vào đó lập tức khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện bí kỹ.

Mưa cứ rơi cho đến khi trời tối. Người ở trên núi có thể nhìn thấy con đường dưới núi đã bị nước nhấn chìm, đây rõ ràng là một trận mưa bão lớn, không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Chương 2184: Hung ảnh song sát

Đêm xuống, Ngô Bình ra lệnh cho mọi người đốt lửa. Các tiêu sư đi cùng đều có kỹ năng nấu nướng, ngoài nấu một nồi cơm còn làm thêm vài món. Xong xuôi, mọi người cùng nhau ngồi uống rượu, ăn uống.

Sau khi ăn uống no nê, Ngô Bình cũng không đi luyện công. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài vàng trong sân. Nửa đêm, Ngô Bình cảm thấy trong đại điện có hai con mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Anh không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm nói: "Các người giấu thật giỏi”.

Đôi nam nữ lúc này toát ra khí tức âm lãnh, bóng của bọn họ dưới ánh đèn vặn vẹo biến dạng, biến thành bộ dạng dã thú răng nhọn.

Người phụ nữ cười nham hiểm: "Hung ảnh song sát chỉ ban đêm mới ra tay giết người được”.

Ngô Bình: "Các người thật giỏi hạ độc, ngoại trừ tôi, ai cũng bị lừa”.

Người phụ nữ: "Chỉ là mê hồn hương mà thôi, sẽ không lấy mạng bọn họ. Đáng tiếc, nếu như anh cũng hôn mê bất tỉnh, chúng tôi cũng sẽ không giết anh".

Ngô Bình: "Ồ, cô sẽ tha cho tôi sao?"

Người phụ nữ: "Đương nhiên. Anh có ơn với tôi, hôm nay tôi tha mạng cho anh".

Ngô Bình cười nói: "Cô đang nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày sao? Nhiều người như vậy được mời làm diễn viên, chắc tốn không ít tiền nhỉ?"

Người phụ nữ: "Không, họ thực sự đang đuổi theo một cặp đôi bỏ trốn, nhưng không phải chúng tôi".

Ngô Bình gật đầu: "Vừa khéo".

Người đàn ông cười nói: "Các hạ vẫn còn muốn giao đấu sao? Tôi muốn nhắc nhở trước rằng thực lực của chúng tôi còn hơn tiên nữ ô đỏ”.

Ngô Bình: "Các người biết bên trong quan tài có cái gì sao?"

Hung ảnh song sát vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng cái bóng trên mặt đất đang tiến đến gần Ngô Bình. Người phụ nữ nói: "Tôi nói trong quan tài có phi cương, anh tin sao?"

Ngô Bình: "Tôi không tin”.

Người phụ nữ: "Vậy thì đừng hỏi".

Một trong hai hung ảnh bất ngờ lao về phía cái bóng của Ngô Bình, cố gắng ăn tươi nuốt sống cái bóng của anh. Đây chính là thủ đoạn lợi hại của hung ảnh song sát: giết chết bóng và làm tổn thương thần hồn của đối phương!

Tuy nhiên, ngay khi hung ảnh sắp nuốt chửng cái bóng của anh thì bóng của Ngô Bình đột nhiên biến mất.

Hung ảnh song sát giật mình, đang muốn tìm xem cái bóng của Ngô Bình ở đâu thì trên mái nhà đột nhiên xuất hiện hai bàn tay to đen kịt, đè mạnh xuống đất.

"Bùm!"

Hung ảnh của hai người kia bị đè xuống, phát ra âm thanh "kít kít" kỳ lạ. Hình dáng của họ cũng vặn vẹo, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

Ngô Bình thản nhiên nói: "Dám dùng loại tà thuật này với tôi, gan cũng không nhỏ đâu".

Anh từ từ đứng dậy, dùng hai bàn tay to nghiền nát bóng của hai người bọn họ, cả hai đều hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất cùng một lúc.

Hung ảnh song sát oán hận nhìn chằm chằm Ngô Bình, đồng thanh nói: "Chúng ta sẽ lại tới!"

Vừa dứt lời, thân thể hai người đột nhiên co rút lại, sau đó vô số bóng đen từ trong lỗ mũi bay ra rồi tản xuống đất.

Khi Ngô Bình đến gần, cả hai người họ đã biến thành hai tấm da người.

Ngô Bình khẽ cau mày: "Còn có thủ đoạn tà ác như vậy!"

Anh không đánh thức các tiêu sư đang ngủ say. Đi đường vất vả lâu như vậy, nên anh để bọn họ tranh thủ đánh một giấc ngon lành.

Nửa sau của đêm rất yên tĩnh, đến khi trời tang tảng sáng, mưa tạnh và gió cũng yếu dần. Sáng sớm, một tia nắng chiếu xuống, xung quanh vang lên tiếng chim hót.

Các tiêu sư lần lượt tỉnh dậy, họ không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Họ hỏi Ngô Bình rằng có lên đường ngay lập tức không.

Ngô Bình bảo họ nấu ăn trước, sau đó lên đường khi đã no nê.

Một giờ sau, đoàn hộ tống cuối cùng cũng khởi hành và đến thành phố tiếp theo là thành Linh Chi trước bữa trưa.

Có một hiệu thuốc nổi tiếng ở thành Linh Chi, nơi đây chuyên bán các loại linh dược. Ngay khi đoàn hộ tống của Ngô Bình vào thành phố, anh đã sai người hỏi về vị trí của cửa hàng thuốc.

Hiệu thuốc này được gọi là Tiên Chi Đường, vừa hay đối diện đó là một nhà hàng. Ngô Bình dừng xe trước nhà hàng, để các tiêu sư đi ăn còn mình thì đi đến Tiên Chi Đường.

Mặt tiền của Tiên Chi Đường rất lớn, bên trong bày các loại dược liệu đủ màu sắc. Kể từ khi đến thế giới này, anh chưa từng thấy một loại linh dược đích thực nào, nhưng hôm nay anh cuối cùng đã thực hiện được điều mình mong muốn.

Trong tiệm thuốc, một chiếc hộp ngọc được bày ở nơi dễ thấy nhất. Cho dù cách rất xa anh đã có thể ngửi thấy mùi thuốc trong hộp ngọc.

Chủ cửa hàng tựa hồ cũng biết anh tới vì linh dược nên cười nói: "Quý khách, đan dược trong hộp ngọc đắt tiền, nếu không thể mua thì cũng không cần nhìn nữa đâu”.

Ngô Bình cũng không tức giận, hỏi: "Chủ quán, đan dược này bán như thế nào?"

Chủ cửa hàng: "Một vạn tiền Linh”.

Một vạn tiền Linh tức là một triệu hai trăm nghìn lượng vàng, đây quả thực không phải cái giá rẻ!

Ngô Bình đưa kim phiếu ra và nói: "Để tôi kiểm tra chất lượng trước”.

Chủ cửa hàng mỉm cười, hai tay lấy hộp ngọc ra. Hộp ngọc mở ra, bên trong là một loại dược liệu có bảy cái lá và một bông hoa.

Ngô Bình cẩn thận ngửi thử, chỉ thoáng qua cũng có thể cảm nhận được loại thuốc này ẩn chứa ba đến năm loại dược lực phi thường. Tất nhiên, các loại dược lực khác thì cần phải nếm thử trước rồi mới phân tích được cụ thể.

“Tôi mua”, anh không chút do dự nói.

Sau khi mua linh dược, Ngô Bình cẩn thận cất đi rồi quay trở lại quán ăn.

Các tiêu sư còn đang ăn uống, thấy anh từ hiệu thuốc trở về, một tiêu sư hỏi: "Ngô tiêu đầu, anh đi mua thuốc sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Tôi mua một loại. Ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường”.

Mọi người gật đầu: "Bọn tôi ăn xong rồi".

Đoàn hộ tống cưỡi ngựa chậm rãi rời thành. Ra khỏi thành không bao lâu, anh liền bẻ một chiếc lá của linh dược, nhai trong miệng để cảm nhận dược lực do dược liệu tiết ra. Đúng như dự đoán, loại thuốc này có bảy dược tính.

"Thật đáng tiếc hiện tại không có lò luyện đan, nếu không mình có thể luyện chế đan dược", anh tiếc nuối lẩm bẩm nói.

Nói xong, anh trực tiếp đút linh dược vào miệng, trong chốc lát đã ăn sạch sẽ.

Đương nhiên, anh không lãng phí dược lực bên trong mà dùng bí lực phong ấn bảy loại dược lực trong cơ thể, khi cần thiết thì sẽ phóng thích ra.

Với kinh nghiệm và kiến thức hiện tại của Ngô Bình, anh thực sự có thể luyện đan trong cơ thể, lấy thiên địa làm lửa, cơ thể làm lò luyện. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ sử dụng phương pháp luyện đan này.

Trong bảy ngày tiếp theo, Ngô Bình không gặp tên cướp phi tiêu nào. Anh cũng tận dụng thời gian này để luyện tập hơn chục loại bí kỹ. Bí kỹ anh tu luyện chủ yếu là bí kỹ cấp Huyền hoặc cấp Thần. Còn bí kỹ cao cấp thì anh không còn hứng thú nữa.

Vào ngày thứ tám sau khi vào đế quốc Võ Anh, họ đã đến kinh đô của đế quốc này. Kinh đô của nơi này là thành Võ Đạo!

Ngay khi bước vào thành Võ Đạo, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức võ học mạnh mẽ ở đây, anh có thể gặp những người đang tỷ thí trên đường phố.

Đi ngang qua một con phố lớn, Ngô Bình nhìn thấy một tờ thông báo dán trên tường. Anh nhìn thoáng qua là đã nắm được nội dung thông báo.

Hóa ra năm nay là đại hội võ thuật ba năm tổ chức một lần của đế quốc Võ Anh. Đại hội võ thuật sẽ tuyển chọn kì tài võ học từ các quận, huyện khác nhau. Và cuối cùng, tất cả các anh tài võ học sẽ tập trung tại kinh đô cho trận chiến quyết định cuối cùng.

Trong số đó, mười người đứng đầu trong đại hội võ thuật sẽ được thưởng. Đặc biệt về nhất sẽ nhận được phần thưởng cực lớn là năm triệu tiền Linh và một viên Võ Đạo Kim Đan.

Nhìn thấy số tiền thưởng dành cho vị trí quán quân, Ngô Bình không khỏi ước ao. Anh đã bỏ ra mấy vạn tiền Linh để mua một linh dược, nếu có thể lấy được năm triệu tiền Linh thì có thể mua cả trăm cây linh dược!

Trong giải đấu võ thuật ở kinh đô, những người không tham gia tuyển chọn tại các địa phương như Ngô Bình vẫn có thể tham gia. Nhưng làm như vậy thì độ khó rất cao, anh cần phải phá hai kỷ lục mới được tham gia.
Chương 2185: Thành Võ Đạo

Kỷ lục là những gì người đi trước để lại, nội dung rất nhiều, Ngô Bình có thể chọn một cái để phá vỡ.

Một tiêu sư nhìn thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm bảng thông báo, cười nói: “Tiêu đầu, có phải anh ngứa tay rồi không, muốn thử à?”

Ngô Bình: “Tôi muốn phần thưởng của họ, người bên ngoài như tôi chắc cũng có thể tham gia chứ nhỉ?”

Tiêu sư đó nói: “Đương nhiên, nếu tiêu đầu muốn tham gia thì chúng ta dừng lại ở đây mấy ngày là được mà”.

Ngô Bình: “Đi thôi, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã”.

Chẳng mấy chốc anh đã tìm được một quán trọ, đỗ xe xong rồi bảo tiêu sư hỏi thăm tin tức. Không lâu sau tiêu sư đến báo rằng trận chung kết vẫn chưa bắt đầu, nếu hôm nay Ngô Bình có thể đăng ký thành công thì có thể tham gia vào trận chung kết ngày mai, sẽ có hai mươi lăm cao thủ Võ Đạo đến từ khắp nơi trên thế giới tham gia.

Nhưng tiêu sư còn nói, do đã gần đến trận chung kết, Ngô Bình phải liên tiếp phá được ba kỷ lục mới có thể có tên ở vị trí thứ hai mươi sáu.

Nói rồi anh ta còn lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi lại tất cả các kỷ lục, bao gồm kỷ lục nâng vạc, kỷ lục kiếm nhanh, kỷ lục về lực sát thương bí kỹ, kỷ lục cú đấm mạnh nhất, v.v.

Ngô Bình đọc sơ qua rồi dặn dò các tiêu sư trông chừng xe cẩn thận, hơn nữa không được ra khỏi cửa. Trước khi đi anh còn dùng bí lực để bày bố cấm chế, nếu có người ngoài xông vào, cấm chế sẽ đánh trả lại ngay tức khắc. Anh cũng có thể biết được tình hình ngay, có thể quay về tiếp viện kịp thời.

Đến nơi kiểm tra, anh cười nói: “Tôi đến phá vỡ ba kỷ lục để tham gia vào trận chung kết võ đạo ngày mai”.

Trong đại hội Võ Đạo đúng là có quy tắc như vậy thật nhưng nhiều năm nay vẫn không có ai thực hiện được, vì phá vỡ kỷ lục quá khó, thậm chí còn khó hơn cả tranh giành vị trí thức nhất. Người nào muốn tham gia đại hội Võ Đạo đều đã đến tham gia từ sớm, chẳng có ai đợi đến khi gần kết thúc mới đến tham gia trận chung kết bằng cách phá kỷ lục.

Quan viên phụ trách nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục?”

Ngô Bình: “Đúng thế”.

Quan viên lắc đầu: “Lãng phí công sức, tinh thần của tôi. Trước tiên cứ nộp mười ngàn tiền vàng, phá được kỷ lục thì sẽ trả tiền lại cho cậu”.

Ngô Bình nộp tiền, quan viên đó lấy giấy bút ra hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục nào?”

Ngô Bình: “Kỷ lục kiếm nhanh, kỷ lục nâng vạc, kỷ lục nắm đấm”.

Quan viên viết tên và mục thách đấu của anh rồi nói: “Đi theo tôi”.

Ông ta dẫn Ngô Bình đến một võ đài, chỉ vào một chiếc vạc khổng lồ cao bằng hai người gộp lại ở trên mặt đất nói: “Chiếc vạc này tên là Bá Vương Đỉnh, võ sư bình thường có thể nhấc lên một hai lần dễ dàng. Mà kỷ lục cao nhất nâng vạc là hai mươi bảy lần, cứ nhấc lên hai lần thì thời gian nâng lên hạ xuống không được vượt quá ba nhịp thở”.

Ngô Bình đi đến trước cái vạc, giơ chân lên đá một cái, cái vạc bay lên, một tay anh đỡ lấy cái vạc rồi nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đặt nó xuống đất rồi lại nâng lên.

Anh gần như không bị đứt hơi, liên tục nâng lên hạ xuống ba mươi lần, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ xuống.

Quan viên đó ngơ ngác, không khỏi ôm lấy cái vạc lắc qua lắc lại để kiểm tra xem có phải là thật không. Kết quả ông ta lắc một hồi lâu mà cái vạc chẳng hề động đậy.

“Tôi đã phá được kỷ lục rồi chứ?”, Ngô Bình hỏi.

Quan viên ngây người chốc lát rồi gật đầu: “Phá được rồi, cậu đã nâng thành công ba mươi lần”.

Ngô Bình: “Kiếm nhanh thì kiểm tra thế nào?”

Quan viên nói: “Mời đi theo tôi”.

Ông ta dẫn Ngô Bình đến trước một bức tường trắng, sau đó đưa cho anh một thanh kiếm nặng nói: “Hãy dùng mũi kiếm đâm vào bức tường trong vòng mười giây. Người có kỷ lục cao nhất trong lịch sử đã từng đâm một ngàn bảy trăm nhát kiếm vào bức tường trong vòng mười giây”.

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”

Quan viên lấy diêm ra rồi nói: “Đợi tôi đốt mồi lửa này thì cậu hẵng bắt đầu. Ngọn lửa cháy hết thì kiểm tra kết thúc”.

Nói rồi ông ta châm lửa vào ngòi, kiếm của Ngô Bình cũng bắt đầu di chuyển, thân kiếm hóa thành hàng ngàn kiếm ảnh, liên tục đâm vào trên bức tường. Chỉ sau mười giây, toàn bộ vách tường đã dày đặc điểm đen do đầu kiếm đâm vào.

Quan viên sửng sốt đến mức há hốc mồm, ông ta đi đến lấy bút vẽ một vòng tròn, cứ ba mươi điểm đen thì vẽ một vòng tròn. Nửa tiếng sau, quan viên lau mồ hôi rồi nói với Ngô Bình: “Có tám mươi chín vòng tròn, bên ngoài vòng tròn còn có mười bảy điểm đen. Cậu đã đâm được tổng cộng hai ngàn sáu trăm tám mươi bảy nhát trong mười giây, vượt qua người có kỷ lục trước đó”.

Ngô Bình: “Vậy đến chỗ kiểm tra nắm đấm đi”.

Quan Viên đã không còn dám đánh giá thấp Ngô Bình nữa, ông ta mời anh đến trước một bức tường màu đen, nói: “Cậu hãy dùng hết sức đấm vào bức tường này, trên đó sẽ hiển thị giá trị sức mạnh cú đấm của cậu, lực đấm của người giữ kỷ lục cao nhất là mười lăm ngàn ba trăm sáu mươi cân”.

Ngô Bình đi đến trước bức tường, không do dự đấm lên tường, bức tường phát ra âm thanh khá trầm, thước đo bên cạnh sáng lên hiển thị lực đấm của anh đã đạt đến hai mươi mốt ngàn năm trăm cân, dễ dàng vượt qua người giữ kỷ lục trước đó.

Quan viên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vội ghi kỷ lục vào, cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã liên tiếp phá được ba kỷ lục, có thể tham gia vào trận chung kết Võ Đạo ngày mai”.

Ngô Bình: “Tôi là người nơi khác đến, không hiểu rõ lắm về đại hội Võ Đạo, không biết nếu tôi thắng thì có thể lấy phần thưởng không?”

Quan viên cười nói: “Cho dù cậu đến từ đâu, chỉ cần đánh bại những người khác thì đều có thể trở thành người đứng nhất. Vị trí thứ nhất sẽ do Hoàng đế bệ hạ tự mình ban thưởng, gồm có năm triệu tiền Linh và một kim Võ Đạo Kim Đan”.

Ngô Bình hỏi: “Võ Đạo Kim Đan có tác dụng gì?”

Quan viên cười nói: “Đó là đồ tốt đấy, dù có là tu sĩ Thần Thông uống vào thì sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều”.

Nói đến đây, ông ta bỗng đè thấp giọng xuống: “Tôi thấy cậu không phải là người tầm thường, có vài lời không biết có nên nói hay không?”

Ngô Bình cười nói: “Ông cứ nói”.

Quan viên này nói: “Những năm đầu Đại hội Võ Đạo vẫn khá công bằng nhưng mấy chục năm gần đây đã dần thay đổi, trở thành nơi có rất nhiều thế lực lớn tranh đoạt danh lợi, người ngoài rất khó nhúng tay vào. Lần này cậu lại đột ngột tham gia vào thế này chắc chắn sẽ khiến họ trở tay không kịp, tôi nghĩ họ sẽ nhằm vào cậu nên cậu hãy cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi cũng đoán thế, cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt”.

Anh vừa quay gót đi, quan viên này cầm thành tích vội vàng chạy vào trong cung. Ngô Bình phá được ba kỷ lục liên tiếp, chuyện này phải báo lại với Hoàng đế.

Về đến quán trọ, các tiêu sư hỏi thăm tình hình, Ngô Bình nói thật cho họ biết. Nghe nói anh phá được ba kỷ lục, các tiêu sư đều rất phấn khích.

Tiêu sư già nói: “Ha ha, nếu tiêu đầu Ngô có thể giành được vị trí đứng đầu của Võ Đạo, sau này Tiêu cục chúng ta có thể mở một chi nhánh ở trong đế quốc Võ Anh rồi”.

Ngô Bình: “Ồ, có thể mở chi nhánh được sao?”

Tiêu sư già nói: “Đương nhiên là được. Người đứng đầu Võ Đạo là quang vinh tối thượng ở đất nước tôn sùng võ thuật như đế quốc Võ Anh”.

Ngô Bình nói: “Ừ, nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ ở một chi nhánh của Tiêu cục”.

Tiêu sư già: “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, mặc dù cậu phá được ba kỷ lục nhưng chưa chắc tên viên chức đó sẽ đưa kết quả thành tích lên bên trên. Dù ông ta có giao cho bên trên thì người biết được tin cũng chưa chắc chịu báo với Hoàng đế. Tóm lại, trong đó có rất nhiều khó khăn”.

Ngô Bình cười nói: “Tất nhiên là tôi biết chứ, chẳng qua là may mắn chút thôi. Nếu thành công, ngày mai tôi sẽ lên võ đài với các cao thủ, Nếu không thành công cũng chẳng sao, chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi, cứ tiếp tục lên đường là được”.

Ngô Bình nói chuyện với mọi người không lâu thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa. Tiêu sư già đi mở cửa, chỉ nghe thấy giọng nói của một quan viên trong cung ở bên ngoài: “Ngô Bình - người đã phá được ba kỷ lục liên tiếp có ở đây không? Có thánh chỉ của bệ hạ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK