Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2894: Bắn phá Trụ Quang, Chúa tể dạy con

Ông chủ cười nói: “Không dám giấu giếm, nếu giá hạ nữa thì tôi không cần bán cửa hàng này đâu. Cửa hàng này là do ông cố tôi mua, giờ vào tay tôi thì tuổi đời đã 300 rồi!”

Ngô Bình: “Vậy khi nào hợp đồng thuê tới hạn?”

Ông chủ: “Ba nhà thuê đều đến hạn trong ba tháng tới”.

Ngô Bình: “Vậy nếu ông có thể giải quyết hết người thuê trong vòng hai ngày, tôi sẽ trả ông 40 tỷ hoàng thù để mua cửa hàng”.

Ông chủ sáng mắt: “Không thành vấn đề, tôi đảm bảo sau đó sẽ không còn người thuê nào!”

Bên trên cửa hàng là quán trà, Ngô Bình và Triệu Vân Cơ tới tầng cao nhất, quan sát chung quanh, đồng thời quy hoạch xây dựng Đa Bảo Các.

Lúc này, ý thức của Ngô Bình đã tiến vào cửa hàng công đức, hiện anh có hai loại công đức, một là bình thường, cái khác là công đức. Công đức màu vàng có thể mua nhiều thứ hơn, gấp trăm vạn lần công đức bình thường.

Vì có công đức màu vàng, cửa công đức của Ngô Bình cũng tăng lên nhiều món hơn, ví dụ như dược liệu cấp 20 trở lên. Hiện tại, anh định chọn mua vài loại dược liệu quý giá, đan dược quý hiếm để làm bảo vật trấn các của Đa Bảo Các, mau chóng gia tăng sự nổi tiếng.

Anh xem một hồi, công đức màu vàng có thể đổi được dược liệu tốt nhất là dược liệu cấp 24, tên là Đại La Kim Sâm. Thuốc này rất thần kỳ, có thể dùng trực tiếp, đạt được Đại La tiên thể. Nếu dùng luyện thuốc thì còn chế ra được Đại La Kim đan, hiệu quả càng thêm phi phàm.

Có điều, với cấp độ hiện tại của Ngô Bình thì chưa thể luyện chế, cần chờ anh thăng cấp Đạo Cảnh hoặc cấm kỵ đạt tới Thập Trọng Cấm.

Anh nhìn thì thấy giá của Đại La Kim Sâm cực cao, cần dùng 800 triệu công đức màu vàng để đổi.

Trừ dược liệu, còn có đan dược tốt nhất là Vạn Cổ Hồng Mông đan, loại đan cực phẩm cấp 22, cần một tỷ hai công đức màu vàng để đổi. Đan này có thể làm người dùng sống hơn vạn năm, hơn nữa sau đó còn có hồng mông tiên khí.

Cuối cùng, Ngô Bình dùng 20 tỷ công đức màu vàng để mua, đổi được một cây Đại La Kim Sâm và một viên Vạn Cổ Hồng Mông đan.

Ngoài ra, anh còn dùng công đức bình thường đổi vài loại dược liệu mà mình thiếu.

Ngô Bình vừa mua xong đan dược và dược liệu thì có người đẩy cửa vào. Nơi này chỉ có Ngô Bình và Triệu Vân Cơ được phép vào, người ngoài thì không nhưng người này lại ngông nghênh ngồi đối diện Ngô Bình.

Ngô Bình đánh giá người tới, mặc áo bào vàng, mũi ưng, mắt hẹp dài. Đối phương ngồi xuống thì nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, ta là quản gia của nhị công tử nhà Chúa tể, ta họ Viên!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Công tử nhà Chúa tể đúng là khí phách, ngay cả quản gia của quý phủ cũng là Thánh Nhân!”

Quản gia mỉm cười: “Công tử quá khen, chắc hẳn cậu biết mục đích khi tôi đến đây”.

“Đa Bảo Các này, ta nhất định phải mở, không chỉ bán đan dược mà còn bán cả dược liệu”, Ngô Bình nhìn quản gia kia, gằn từng chữ: “Đến lúc đó, ta sẽ mời Chúa tể đến cắt băng!”

Viên quản gia cười: “Nhị công tử lớn lên ở Kim Đô, từ 15 tuổi đã ra trận giết địch, tự mình dẫn quân chém giết dị tộc. Khi đó, Chúa tể còn chưa phải Chúa tể. Trong nhóm con cháu của Chúa tể có 127 người chết trận sa trường. Có thể nói trên từng tấc đất của Kim Đô đều thấm đẫm máu của nhà Thuần Vu. Ngô công tử, bất kể cậu có chỗ dựa thế nào thì Kim Đô mãi mãi là của họ Thuần Vu”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu Chúa tể chỉ chiến vì một tộc, ông ấy đã không thể đi lên vị trí ngày hôm nay! Lời này của ông, lòng riêng quá nặng, quá có lỗi với những anh hùng nơi chín suối!”

“Cậu...”, sắc mặt Viên quản gia khó coi: “Ngô công tử, cậu thật sự muốn đối đầu với nhị công tử sao?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ta luyện đại một lò đan là có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả mở cửa hàng. Nhưng ta phải mở cửa hàng này, việc ta làm, họ Thuần Vu không thể ngăn cản!”

Viên quản gia thở dài: “Ngô công tử, rượu mời không muốn, cứ thích uống rượu phạt à, vậy chỉ có thể đắc tội!”, nói xong ông ta đứng dậy rời đi.

Viên quản gia vừa đẩy cửa ra ngoài, Ngô Bình liền thấy ngoài cửa sổ bị bao phủ một tầng ánh sáng vàng.

Triệu Vân Cơ nhìn thoáng qua bên ngoài: “Anh Bình, chúng ta bị một món pháp khí nhốt trong này rồi!”

Ngô Bình nhìn thoáng qua nói: “Pháp khí cấp Thánh Vương, có tác dụng tăng tốc thời gian. Chúng ta nghỉ ngơi trong này một ngày, tương đương sống hết nghìn năm“.

Triệu Vân Cơ tái mặt: “Vậy làm sao bây giờ?”

Bên ngoài cửa hàng, một người đàn ông ngồi tại quán trà đối diện, Viên quản gia đi vào, khom người nói: “Nhị gia, người đã bị nhốt bên trong. Bên ngoài chuông Trụ Quang một ngày thi bên trong là nghìn năm, ta nghĩ hắn không thể cứng đầu lâu!”

Người đàn ông này chính là Thuần Vu Uy, vẻ ngoài bình thường, vóc dáng không quá vạm vỡ, thậm chí trông không hề phú quý.

Thuần Vu Uy thản nhiên nói: “Quyền uy của nhà Thuần Vu, không kẻ nào được khiêu khích, dù hắn là đệ tử của Dược lão thì cũng không được. Ta muốn dùng chuông Trụ Quang mài tính tình hắn nghìn năm, buộc hắn quy phục ta!”

Viên quản gia: “Nhị gia, tiệc mừng thọ hôm nay, hắn đã đưa cho Chúa tể đan dược gì vậy?”

Thuần Vu Uy nói: “Ta đã hỏi cha, ông ấy chưa nói nhưng ta hiểu ông ấy, đan dược này tất nhiên có trợ giúp cực lớn đối với ông ấy. Vậy nên người này phải được ta sử dụng”.

Nhưng vào lúc này, Ngô Bình nhìn sang hướng của đối phương như có thể nhìn xuyên qua chuông Trụ Quang thấy Thuần Vu Uy.

Ngô Bình cao giọng nói: “Đáng tiếc, một món pháp khí Thánh Vương tốt mà lại bị huỷ trong tay các người!”

Nói xong, anh đứng dậy, trong tay có thêm một cây cung lớn, là cung Xạ Nhật. Anh kéo căng dây cung, ba tiễn phù trong cơ thể chấn động, một hơi thở đáng sợ phóng thích.

“Truy Quang Quyết, phá!”

“Vèo!”

Một mũi tên ánh sáng bay ra, nó còn nhanh hơn cả ánh sáng, nghịch chuyển thời gian, phá cửa sổ bay ra, đánh vỡ vách chuông.

Mũi tên ánh sáng vừa ra, Thuần Vu Uy đứng bật dậy: “Pháp khí Thánh Hoàng!”

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, chuông Trụ Quang nổ tung, chia năm xẻ bảy. chuông Trụ Quang nát bấy ngay lập tức, trong lòng Chúa tể Thuần Vu Cự Tử cũng cảm ứng được, một tia thần niệm giáng xuống, ngưng tụ thành một bóng người khổng lồ.

Thuần Vu Uy quá sợ hãi, quỳ trên mặt đất, run rẩy: “Cha!”

Thuần Vu Cự Tử vung tay lên, mảnh vỡ của chuông Trụ Quang rơi vào trong tay ông ta, ông ta gật đầu với Ngô Bình, tay áo vung lên, Thuần Vu Uy và Viên quản gia biến mất.

Ngô Bình cất cung Xạ Nhật, ngồi xuống tiếp tục uống trà như không xảy ra chuyện gì.

Trong phủ Thuần Vu, Thuần Vu Uy đang quỳ trên đất, quản gia thì không có tư cách để quỳ trong điện nên chỉ có thể quỳ bên ngoài.

“Cha!”, Thuần Vu Uy cúi đầu, không dám nhìn Thuần Vu Cự Tử.

“Con đang làm gì?”, Thuần Vu Cự Tử hỏi, giọng điệu bình thản, không hề nghe ra tia tức giận gì.

Thuần Vu Uy hít sâu một hơi: “Cha, ta thấy hắn dâng ra đan dược phi phàm, bởi vậy muốn cho kẻ này thần phục, để nhà chúng ta sử dụng”.

Thuần Vu Cự Tử: “Dược lão có thuật luyện đan đứng đầu thiên hạ, ta có từng cách khống chế ông ta?”

Thuần Vu Uy giật mình: “Cha chưa từng làm thế!”

Thuần Vu Cự Tử: “Ta có quyền là lúc các con từng phải trải qua không ít khổ cực, bên người không ít cấp dưới chết trận sa trường nên cha chưa từng chú ý các con. Trong lòng cứ nghĩ ta còn sống ngày nào thì có thể che chở các con ngày đó. Nhưng hôm nay, xem ra cách làm của ta đã sai!”

Thuần Vu Uy: “Cha...”

“Con tìm Ngô công tử vì không muốn hắn nhúng tay vào việc buôn bán dược liệu và đan dược, đúng không?”, Thuần Vu Cự Tử hỏi.

Thuần Vu Uy cắn răng: “Một phần do chuyện làm ăn, một phần khác là vì quyền uy của nhà ta không thể bị khiêu khích!”
Chương 2895: Đông Đô

Thuần Vu Cự Tử: “Trước đây Kim Đô chỉ là một thành trì nhỏ, sau này mới dần phát triển thành Kim Đô hiện tại, mà các con cũng đã có công lao. Nhưng Kim Đô không phải của họ Thuần Vu. Ta mà chết, Kim Đô sẽ xuống dốc, bị dị tộc chiếm đóng hoặc Chúa tể khác trấn giữ!”

Thuần Vu Uy nắm chặt tay: “Cha sẽ không chết!”

Thuần Vu Cự Tử thở dài một tiếng: “Nếu không có đan dược của Ngô công tử, tuổi thọ của ta chỉ còn không tới 300 năm. Đến lúc đó, con cảm thấy mình có thể giữ được Kim Đô không, còn có thể để Kim Đô thuộc về nhà Thuần Vu không?”

Thuần Vu Uy vô cùng khiếp sợ: “Ý cha là đan dược Ngô Bình có thể tăng tuổi thọ?”

Thuần Vu Cự Tử: “Uy nhi, Ngô công tử tương lai xán lạn, không chỉ có tài năng luyện đan chẳng thua kém Dược lão, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ vượt qua cha. Con đúng tới hắn, Trần Hoài Long và Lý Thần Đồ sẽ không đồng ý!”

Thuần Vu Uy hoảng sợ: “Vượt qua cha? Nói vậy là hắn có cơ hội trở thành Thánh Hoàng?”

Thuần Vu Cự Tử không giải thích thêm: “May mà con chưa làm quá tuyệt tình, con tự nghĩ cách đền bù đi. Mấy ngày nữa Đa Bảo Các khai trương, nên làm sao, chắc cha không cần dạy con!”

Thuần Vu Uy gật đầu: “Vâng, con hiểu!”

Cùng ngày, Ngô Bình trở lại trong vườn thuốc để luyện chế một chút đan dược.

Hai ngày sau, khi anh tới cửa hàng lần nữa. Người thuê cửa hàng quả nhiên đã bị xử lý sạch sẽ.

Ngô Bình và Triệu Vân Cơ vừa tới thì thanh toán toàn bộ tiền, đổi lại lấy được khế đất và khế nhà.

Triệu Vân Cơ đã gọi phục vụ bên Thần Đan Các tới, cùng ngày họ sửa sang bày trí, quét dọn lầu một, sau đó Ngô Bình tự mình canh giữ, coi từng tầng lắp thiết bị thế nào.

Kim Đô là thành trì phồn hoa, có một nhóm người chuyên lắp đặt thiết bị tại cửa hàng, Ngô Bình bỏ ra rất nhiều tiền để mời họ tới, lắp toàn bộ mọi thứ một lần, thiết bị không hề rẻ, dùng toàn vật liệu tốt và quý.

Nhưng thiết bị lắp đặt cũng không ảnh hưởng tới việc khai trương lầu một, mấy tầng sau từ từ hoàn thành cũng được.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đi học viện tìm Trần Hoài Long, nói chuyện mở Đa Bảo Các, mời ông ấy tham gia ba ngày khai trương. Hiện tại Trần Hoài Long đã coi Ngô Bình là bảo bối, nghe nói anh mở cửa hàng, tất nhiên cũng rất ủng hộ. Ông ấy không chỉ muốn đi mà còn dẫn theo tầng lớp quản lý của học viện đi cùng.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn viện trưởng đã nể mặt! Viện trưởng, tiền bối Lý Thần Đồ có rảnh không?”

Trần Hoài Long: “Lý Thần Đồ vừa đột phá hôm trước, hiện tại đang dùng thân phận Chúa tể toạ trấn Đông Đô. Con có thể tự mình đi một chuyến, ta nghĩ ông ấy sẽ nể mặt con!”

Ngô Bình: “Vâng, con sẽ đi ngay!”

Kim Đô và Đông Đô cách nhau khá xa, cũng may cả hai đều có trận pháp truyền tống, Ngô Bình mượn dùng truyền tống trận, nhanh chóng tới Đông Đô.

Đông Đô không có Chúa tể khá lâu rồi, may mà trước đó có mấy vị Đại Thánh trấn giữ mới giữ được quy mô hiện giờ. Nhưng không có Chúa tể thì Đông Đô cũng không an toàn, mấy trăm năm qua, Đông Đô nhiều lần bị dị tộc công phá, mỗi lần đều là máu chảy thành sông, tổn thất nặng nề.

Hiện nay, Lý Thần Đồ có thân phận Chúa tể, từ đó về sau, dân chúng vui mừng, liên tục phóng pháo một ngày một đêm. Nam nữ già trẻ đều lên đường, tiến hành đủ loại giải trí, Đông Đô chưa từng náo nhiệt như vậy, trong không khí tràn đầy sự mừng.

Ngô Bình vừa bước vào Đông Đô là đã cảm giác được nơi này xưa cũ hơn Kim Đô. Trên thực tế cũng đúng như thế, Đông Đô tồn tại từ thời Thánh Hoàng, khi đó nó lớn hơn hiện tại nhiều, vô cùng hưng thịnh. Sau đó từng có hai vị Chúa tể trấn giữ, một người chết già, còn lại chết trận, sau đó Đông Đô nghênh đón khoảng thời gian khốn khó.

Ngô Bình nhanh chóng tới trước phủ Chúa tể, cao giọng gọi: “Lý tiền bối, vãn bối Ngô Bình cầu kiến!”

Từ sau khi Lý Thần Đồ trở thành Chúa tể, mỗi ngày có không ít người tới thăm viếng, ông ấy cho người đuổi từ cửa. Khi nghe thấy Ngô Bình gọi thì tự mình ra đón.

Lý Thần Đồ vẫn dáng vẻ cũ, bên hông đeo đao mổ heo, chỉ đổi quần áo và râu ria.

“Nhóc con, sao cậu lại tới đây?”, Lý Thần Đồ mới Ngô Bình vào cửa, kéo anh đi vào trong.

Sau lưng Lý Thần Đồ là một đám tuỳ tùng, trong đó có Đại Thánh, cũng có Thánh Nhân và vài vị Cổ Thánh. Họ thấy Lý Thần Đồ khách sáo với 1 thanh niên như vậy thì trong lòng nhủ thầm không biết lai lịch đối phương ra sao? Là hậu duệ của Thánh Hoàng à?

Ngô Bình bị mời tới một phòng khách, người hầu bưng nước trà tới. Nói là người hầu nhưng đã là cao thủ Cửu Biến.

Ngô Bình nhấp ngụm trà rồi mới nói: “Tiền bối, mấy ngày nữa Đa Bảo Các sẽ khai trương, muốn mời người tới ủng hộ một chút!”

Người hầu châm trà cho Ngô Bình ngẩn ra, mở tiệm mà tìm Chúa tể tới ủng hộ, Chúa tể có chịu đồng ý không? Nhưng điều làm hắn giật mình là Lý Thần Đồ lại đồng ý vui vẻ: “Cậu luyện đan giỏi như vậy thì đúng lên nên mở tiệm, tới lúc đó ta sẽ tới!”

Ngô Bình: “Một khoảng thời gian nữa ta sẽ mở chi nhánh ở Đông Đô!”

Lý Thần Đồ: “Đa Bảo Các của cậu bán cái gì?”

“Cái gì cũng có, pháp khó, dược liệu, đan dược, chỉ cần là người tu hành cần thì Đa Bảo Các đều bán!”, Ngô Bình nói.

Lý Thần Đồ: “Cửa hàng như thế thì không thiếu ở Đông Đô!”

Ngô Bình: “Thứ Đa Bảo Các bán thì không chắc người khác sẽ có hoặc sẽ tốt hơn đồ của người khác”.

Trong lúc nói chuyện, anh lấy ra một cây Đại La Kim Sâm: “Ví dụ như cây tiên dược hỗn độn, những tiệm khác chắc chắn không có!”

Lý Thần Đồ mở to hai mắt, ông ấy cầm dược liệu lên quan sát rồi ngỡ ngàng: “Đây là dược liệu cấp hai mươi mấy à?”

Ngô Bình gật đầu: “Linh dược cấp 24!”

Lý Thần Đồ cười nói: “Nếu Đa Bảo Các có những thứ như này làm đồ trấn tiệm thì tất nhiên là việc làm ăn sẽ không tệ, không phải cậu định mở chi nhánh à? Dù sao mọi người cũng tới rồi, chọn đại một chỗ đi, ta cho người dọn dẹp giúp!”

Ông ấy còn nói với vào trong: “Tử Kiếm, ra đây?”

Chỉ chốc lát sau, một thanh niên mặt trắng trẻo đi ra, vẻ ngoài anh tuấn: “Sư phụ, người tìm con!”

Lý Thần Đồ chỉ vào Ngô Bình: “Đây là Ngô đan sư, chuẩn bị mở một Đa Bảo Các ở Đông Đô, con hiểu về buôn bán, chọn cho cậu ta một cửa hàng tốt đi!”

Chàng trai tên Tử Kiếm vội nói: “Vâng! Ngô đan sư, chúng ta đi bây giờ chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Được, vậy làm phiền!”

Tử Kiếm nói: “Ngô đan sư, ta tên Quách Tử Kiếm cứ gọi ta là Tử Kiếm được rồi!”

Lý Thần Đồ: “Nhớ quay lại ăn cơm, ta lấy rượu cất trữ ra mời Ngô công tử nếm thử!”

Quách Tử Kiếm và Ngô Bình ra khỏi phủ Chúa tể, lòng vòng không ngừng ở mấy cái ngã tư của Đông Đô. Trong lúc nói chuyện thì mới biết nhà họ Quách là phú thương đứng đầu Đông Đô, Tử Kiếm này lại thành tam đệ tử của Lý Thần Đồ.
Chương 2896: Cuộc mua bán đầu tiên

Cuối cùng, Quách Tử Kiếm đã giúp Ngô Bình chọn một cửa hàng có chín tầng, diện tích so với cửa hàng ở Kim Đô còn lớn hơn một nửa.

“Ngô đan sư, trước khi sư phụ ta tọa trấn tại Đông Đô, giá trị của cửa hàng này chỉ bằng một phần mười bây giờ. Thế nhưng ngài cũng không cần lo lắng, qua mấy năm nữa, giá trị cửa hàng này chắc chắn sẽ còn tăng lên”.

Ngô Bình gật gật đầu: “Nhân tâm tư định, từ đây về sau Đông Đô có Chúa Tể tọa trấn, mọi người không cần phải xa rời quê hương, không sợ bị dị tộc xâm lấn”.

Quách Tử Kiếm nhìn về phía hướng đông, nói: “Cho dù có sư phụ tọa trấn, Đông Đô vẫn sẽ gặp phải kẻ thù mạnh. Cách phía đông mười vạn năm ngàn dặm là tộc người khổng lồ. Tộc người khổng lồ trời sinh thân thể mạnh mẹ, trẻ con ba tuổi của tộc bọn họ đều có thể dễ dàng đánh chết người trưởng thành bình thường của Nhân Tộc. Bên phía tộc người khổng lồ cũng có một vị cường giả Chúa Tể, cho nên chỉnh thể lực lượng của bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với Đông Đô”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, tộc người khổng lồ có khả năng xâm lấn Đông Đô bất cứ lúc nào”.

Quách Tử Kiếm: “Khoảng một trăm năm một lần, tộc người khổng lồ sẽ tấn công Đông Đô, mỗi lần đều sẽ cướp đi một lượng lớn tài nguyên và nô lệ. Bây giờ đã một trăm lẻ một năm kể từ lần cuối cùng tộc người khổng lồ công thành”.

Ngô Bình nghĩ đến Cấm Kỵ Chi Binh của mình, anh nói: “Ở Đông Đô bên này có bao nhiêu quân?”

Quách Tử Kiếm: “Bởi vì trước đưa chưa có Chúa Tể tọa trấn, nên tư binh của Đông Đô tương đối nhiều, nhưng gần đây bị sư phụ hợp nhất, tổng cộng có khoảng ba mươi vạn. Hơn nữa, nhập vào cả những quân ở gần đó, thì trước mắt có khoảng tám mươi vạn người”.

Ngô Bình hỏi ông ấy: “Ở chỗ chúng ta bên này có đạo quân chiến trận không?”

Quách Tử Kiếm: “Chiến trận thì đúng là có, bình thường cũng huấn luyện. Chỉ là không có đạo binh, giống bên Thánh Cổ Đại Lục huấn luyện thánh binh”.

Ngô Bình nhớ đến lần Tộc Thổ Hỏa tấn công thành Mộng Hoa, tuy rằng cũng dùng chiến trận, nhưng uy lực của trận pháp quá kém. Cũng cùng là một nhóm người. nếu anh dùng Bát Quái Sát trận, uy lực của nó có thể tăng lên gấp mười lần!

Anh lập tức ngừng chuyện đi xem cửa hàng, nói: “Chúng ta đi gặp Chúa Tể!”

Quách Tử Kiếm: “Sư phụ chắc hẳn là đi giáo trường luyện binh, chúng ta đi thẳng đến giáo trường đi”.

Ngoại thành phía đông của Đông Đô, có một khoảng đất trống, là giáo trường, lúc này đang có mấy chục vạn đại quân đang ở đây tiếp thu huấn luyện, Lý Thần Đồ cũng ở đây, ông ấy ngồi ở trên đài cao, đôi mắt nhìn ra các nơi luyện binh.

Bỗng nhiên, nhìn thấy Ngô Bình và Quách Tử Kiếm đứng ở trước mặt, ông ấy cười hỏi: “Sao hai người lại đến đây? Đã tìm được cửa hàng chưa?”

Ngô Bình tiến lên vài bước, nói: “Tiền bối, ở chỗ của ta có một phương pháp huấn luyện Cấm Kỵ Chi Binh, còn có một cái Bát Quái Sát Trận bẩm sinh. Nếu có thể huấn luyện một nhóm cao thủ kết thành sát trận, thì uy lực sẽ vô cùng lợi hại”.

Lý Thần Đô thân là chúa tể, biết được rất nhiều về trận pháp, ông ấy cười hỏi: “A, cậu nói Cấm Kỵ Chi Binh và Thánh Binh bọn ta thường dùng có cái gì khác nhau?”

“Trong cơ thể của ta trấn áp một Cấm Kỵ Ký Sinh, dựa vào năng lực của nó, có thể nhanh chóng tổ kiến một Cấm Kỵ Đại Quân, tạo thành Cấm Kỵ Sát Trận. Ngoài ra, ta còn có một Sát Trận”.

Hai mắt Lý Thần Đồ sáng lên: “Được, cho ta xem Bát Quái Sát Trận của cậu trước đi!”

Ngô Bình lập tức chọn ra ban ngàn tu sĩ Cửu Biến Cảnh từ trong mấy chục vạn đại quân. Chỉnh thể lực lượng của số tu sĩ này, tương đương với hậu kỳ Thần Thông Cảnh hoặc là đầu Đạo Cảnh.

Sau đó, anh mượn Cấm kỵ Ký Sinh, rất nhanh đã chỉnh hợp sức mạnh của mọi người, sau đó lấy Cung Xạ Nhật ở trung tâm, khởi động Bát Quái Sát Trận.

Lúc này, phía trên đỉnh đầu của ba ngàn Cấm Kỵ Chi Binh, xuất hiện một cái bàn Bát Quái thật lớn, Ngô Bình ngồi ở trung tâm Bát Quái, tay cầm Cung Xạ Nhật, phóng ra sát khí kinh thiên!

Lý Thần Đồ lập tức bay đến đối diện của Bát Quái bàn, cao giọng nói: “Ngô công tử, tấn công ta đi!”. Ông ấy muốn thử một lần xem, Cấm Kỵ Sát Trận của Ngô Bình rốt cuộc mạnh đến như thế nào!

Ngô Bình biết rõ thực lực của Chúa Tể, lập tức không hề kiêng dè, điều động sức mạnh của ba ngàn người, mượn uy năng của Cung Xạ Nhật , thi triển Cửu Kiếm Trọng Sơn!

Lúc trước, anh chỉ dùng sức lực của bản thân, là có thể dùng chiêu này chém giết cường giả của Đầu Hổ tộc. Bây giờ, mượn sức ba ngàn Cấm Kỵ Chi Binh và Cung Xạ Nhật hình thành Sát Trận, uy lực một kích này của Ngô Bình tăng lên không chỉ trăm lần!

“Ầm ầm!”

Một đường kiếm quang huy hoàng chém đến, kiếm quang thay đổi thất thường, nghịch chuyển thời gian, vặn vẹo không gian, lại mang theo nguyền rủa và tỏa định vân vân, rất nhiều sức mạnh đáng sợ.

Đối mặt với một kích này, Lý Thần Đồ hơi biến sắc, hai tay chắp lại, hai bàn tay vàng kim to lớn xuất hiện, đỡ lấy một kiếm này của Ngô Bình.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn, bàn tay của Lý Thần Đồ chấn động kịch liệt, cơ thể ông ấy cũng lui về sau một bước. Nhưng mà, kiếm quang kia ở trong tay ông ấy vẫn bất khuất như cũ, không ngừng biến ảo.

“Hay!”

Lý Thần Đồ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, sau đó buông ra kiếm quang. Kiếm quang lập tức quay trở về, sau đó Ngô Bình giải tán Cấm Kỵ Chi Binh.

Anh hỏi: “Tiền bối, Bát Quái Sát Trận này của ta có uy lực như thế nào?”

Lý Thần Đồ cười nói: “Uy lực trác tuyệt! Chỉ là tu vi của cậu còn thấp, không thể phát ra được uy lực mạnh nhất mà nó có”.

Ngô Bình: “Ta có thể giao Cấm kỵ Ký Sinh cho tiền bối, tiền bối có nó rồi, thì có thể luyện hóa Cấm Kỵ Chi Binh bất cứ lúc nào”.

Lý Thần Đồ cảm thấy bất ngờ: “Tặng Cấm kỵ Ký Sinh cho ta sao? Cậu phải biết là nó chính là thứ đồ vật vô cùng trân quý khó có được”.

Ngô Bình nói: “Chỉ cần có thể tiêu diệt được người khổng lồ, bảo hộ Đông Đô, kẻ hèn này hy sinh Cấm kỵ Ký Sinh thì có là gì”.

Lý Thần Đồ cười gật đầu: “Được! Bây giờ ta sẽ đi học Bát Quái Sát Trận của cậu. Ta nhận được thông tin rằng tộc người khổng lồ liên hợp với tộc Xích Long để tấn công Đông Đô trong tháng này. Có sát trận này, phần thắng của Đông Đô có thể nâng cao hơn được một chút!”

Ngô Bình kinh ngạc: “Tộc Xích Long? Là dị tộc như thế nào?”

Lý Thần Đồ: “Tộc Xích Long có làn da màu đỏ, thân hình cao lớn, trong đó người có tu vi cao thâm có thể tu được long thân, thức tỉnh huyết mạch Xích Long. Trước đó tộc Xích Long vô cùng lợi hại, nhưng sau này thủ lĩnh của bọn họ bị Chúa Tể Đông Đô giết chết, từ đó thực lực tuột dốc không phanh. Lần này tộc Xích Long liên hợp với tộc người khổng lồ, hẳn là hướng đến ta. Năm đó, ta đã giết không ít cao thủ của tộc Xích Long, bọn họ muốn báo thù”.

Ngô Bình nheo mắt lại, nói: “Tiền bối, khi dị tộc đến tấn công, ta nguyện ý đóng giữ Đông Đô, cùng chém giết địch xâm lăng với tiền bối!”

Lý Thần Đô cười ha ha: “Ngô công tử, cậu không cần phải lo lắng. Ta đã thông báo cho không ít lão hữu, bọn họ đều sẽ đến trợ trận. Lại nói thêm, còn có sát trận và Cấm Kỵ Chi Binh của cậu, ta nhất định có thể giết lui bọn họ!”

Ngô Bình nghĩ đến bản thân có thể mua Sát Sinh phù từ Tiên Khố, nên lập tức hỏi: “Tiền bối, Đông Đô có đủ bùa chú không?”

Lý Thần Đô lập tức lấy ra mấy tấm bùa, nói: “Loại này thì có một ít, đại khái là có khoảng mấy vạn cái”.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, đây là vài loại bùa chú Thần Thông Cảnh, lập tức hỏi: “Tiền bối, sao không mua nhiều thêm một chút?”

Lý Thần Đồ: “Bùa chú ở Thánh Cổ Đại Lục không có nhiều, có tiền cũng chưa chắc có thể mua nhiều được”.

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, ngài quên rồi, Đa Bảo Các của ta sắp khai trương”.

Nói xong, anh lập tức lấy ra mấy chục cái Đạo Cảnh Sát Phù, có Lôi Kích Phù, Hỏa Long phù, Chấn Hồn Phù, Độc Hỏa Phù vân vân, đều là do vô số cao nhân từ Tiên Giới nghiên cứu ra, sát thương còn hơn cả bùa chú, hơn nữa đều thích hợp để làm công sát quần thể.

Lý Thần Đồ sửng sốt, hỏi: “Những sát phù đó có uy lực như thế nào?”

Ngô Bình lập tức kích hoạt một lá Lôi Kích Phù, chỉ thấy một đường lôi quang phóng lên trời, sau đó bên trong không trung xuất hiện một đám mây giông lớn, chín đạo tiên lôi màu tím đánh xuống, mạnh mẽ đánh vào một mảnh đất trống cách đó hơn trăm dặm, trực tiếp san bằng một đỉnh núi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK