Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2436: Cậu chủ Mã

Trên chiếc xe thương vụ kia, tài xế lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Ngô Bình.

Trong khu biệt thự của người giàu ở Trung Châu, một người đàn ông trung niên nhìn bức ảnh được gửi đến trên điện thoại không khỏi cau mày. Nam sinh trong ảnh trông cực kỳ điển trai, cao khoảng 1m8, vẻ ngoài cũng ổn. Nhưng trông cách ăn mặc thì chắc hẳn là sinh ra trong một gia đình bình thường.

Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên chăm sóc da dẻ vô cùng tốt bước đến ngó rồi cười bảo: "Ánh mắt của Băng Nghiên càng ngày càng tốt. Lần trước, Trần Mậu Tông kia trông y như con khỉ. Còn chàng trai này đẹp trai chưa kìa, nước da hay vóc người đều rất tốt".

Người đàn ông và người phụ nữ trung niên kia chính là bố mẹ Hàn Băng Nghiên, họ vẫn luôn để ý đến tình hình của con gái ở trong trường. Lần trước qua lại với một người tên là Trần Mậu Tông, nhưng họ lại cũng không mấy hài lòng.

Lúc này, tài xế lại gửi đến một tin nhắn: thưa sếp, chàng trai này tên Ngô Bình, là học sinh có số điểm cao nhất toàn thành phố trong cuộc thi lần này, được 740 điểm.

Người phụ nữ nhìn thấy tin nhắn đó bèn cười nói: "Chu choa, còn là thủ khoa cơ đấy. Chí Thành, em cảm thấy đứa nhỏ này ổn đó. Nếu Băng Nghiên thích cậu ta thì có thể thử quen nhau xem sao".

Hàn Chí Thành "hừ" một tiếng: "Thành tích tốt thì có tác dụng gì? Công nhân trong công ty anh có ba người là thủ khoa thành phố, một thủ khoa cấp tỉnh, không phải là vẫn làm công cho anh?"

Người phụ nữ cười nói: "Hồi đó chẳng phải anh cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sao? Sao giờ lại khinh bỉ những chàng trai sinh ra trong gia đình thường vậy?"

Hàn Chí Thành thở dài: "Thời đại giờ khác rồi. Hồi xưa, người ở tầng dưới chót còn có cơ hội bò lên. Giờ lại rất khó, không có ô dù hay quý nhân giúp đỡ thì người thường khó mà bộc lộ tài năng".

Người phụ nữ lại bảo: "Anh có thể làm quý nhân của người ta mà".

Hàn Chí Thành: "Vậy phải xem cậu ta có đáng để anh dẫn dắt không!"

Người phụ nữ: "Hay là đêm nay hẹn cậu ta đến trong nhà chơi. Chúng ta cũng tiện thể xem thử đứa nhỏ này rốt cuộc là người thế nào?"

Hàn Chí Thành gật đầu: "Cũng được. Anh thấy Băng Nghiên rất quan tâm cậu ta, vậy gọi về nhà xem thử".

Buổi sáng giải đề thi, Ngô Bình cũng không quá chú ý lắng nghe, một mình ôn tập.

Giữa trưa tan học, cậu đang định về nhà ăn cơm lại bỗng nhận được điện thoại của mẹ. Trong điện thoại, Dương Quế Chi vội vàng nói: "Tiểu Bình, trưa học xong thì đến nhà cô con đi. Bố mẹ đều không có ở nhà, cần phải đi ra ngoài hai người".

Ngô Bình lén nghe thấy đầu bên kia có tiếng cãi cọ ầm ĩ, giờ thính lực của cậu rất tốt nên nghe thấy có ngư ời đang quát mắng đe dọa.

Ngô Bình thầm nghĩ sau đó mở miệng đồng ý, nhưng vừa cúp điện thoại đã chạy về nhà. Cậu phải về xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vừa về nhà, đã thấy dưới lần đậu hai chiếc xe việt dã, trên mỗi chiếc đều có vài người ngồi.

Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi nhanh chân lên lầu.

Đến trước cửa nhà, chỉ thấy cửa mở toang, một đám người đứng trong phòng khách hút thuốc, Ngô Đại Hưng bị hai người đè dưới đất, mặt dán sát sàn nhà, khóe miệng đổ máu. Dương Quế Chi té ở góc tường, trên mặt xanh xanh tím tím, tóc bị lôi kéo rối tung.

Ngô Đại Hưng cố sức vùng vẫy, nhưng hai gã đàn ông cao to lại đè chặt khiến ông ấy không thể nhúc nhích.

Một người đàn ông đeo kính ngồi trên sô pha, bắt chéo chân lạnh lùng nói: "Ba trăm nghìn tệ tiền lời kia, hai người định khi nào thì trả?"

Ngô Đại Hưng cả giận nói: "Tôi đã sớm trả hết tiền rồi, không còn nợ mấy người nữa!"

Người đàn ông đeo kính cười lạnh một tiếng, phát hiện Ngô Bình tiến vào bèn hỏi: "Đây là con trai hai người đúng không?"

Sắc mặt Ngô Bình hết sức khó coi đi đến bên cạnh Ngô Đại Hưng, một tay một người vậy mà lại trực tiếp xách hai gã đàn ông kia lên rồi ném thẳng về phía cửa sổ.

"Xoảng!"

Sau khi luyện tủy, sức lực của cậu cực kỳ lớn, nhịp tim mỗi lần đập đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ một nhịp đã có thể ném bay một người.

Hai gã đàn ông kia va bể cửa sổ rớt thẳng từ tầng bốn xuống đất, vừa hay nện xuống hai chiếc xe việt dã kia khiến đỉnh xe lõm thành hai cái hố to, kính cũng vỡ vụn.

Người đàn ông đeo kính thấy vậy sợ ngây người, gã đứng bật dậy xông tới cửa sổ ngó xuống. Thấy chiếc xe việt dã trị trí cả triệu tệ của mình bị nện nát bét thì giận giữ hét: "Lần này, các người ít nhất cũng phải đền cho tôi năm triệu tệ!"

Gã còn chưa nói xong đã cảm thấy tóc bị người ta nắm lấy, sau đó cả người treo không ngoài cửa sổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống. Cơn đau cùng nỗi sợ hãi khiến gã phát ra tiếng hét chói tai y như một mụ đàn bà.

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại đánh bố mẹ tôi?"

Người đàn ông đeo kính vội đáp: "Nhà cậu thiếu tiền tôi không trả, tôi tới đòi nợ!"

Ngô Đại Hưng đứng lên nói: "Tiểu Bình, hồi đó chính là tên này vi phạm giao thông, hại bố đâm hỏng xe của gã. Chiếc xe kia của gã hơn mười triệu tệ, cuối cùng chi phí sửa chữa tốn hơn ba triệu tệ. Bảo hiểm chỉ có thể chi trả hai triệu, còn lại hơn một triệu, bố mẹ bán nhà trả. Giờ đã trôi qua mấy năm, không ngờ họ lại đến đòi nợ!"

Ngô Bình tức giận hỏi: "Nếu chúng tôi đã trả tiền, vậy sao còn đến?"

Gã run rẩy đáp: "Đừng kích động. Tôi nhớ lộn, nhà cậu quả thật đã trả xong hết rồi".

Dương Quế Chi lại nói: "Tiểu Bình, hắn ta là cảm thấy nhà ta hiền lành dễ bắt nạt, cố tình đến lừa tiền của chúng ta. Vả lại, tai nạn xe cộ hồi đó là do hắn ta gây ra, nhưng lại mua được cảnh sát giao thông đẩy hết trách nhiệm lên bố mẹ".

"Thật vậy hả?", Ngô Bình nặng nề hỏi.

Người đàn ông đeo kính vội đáp: "Đúng vậy, đều là lỗi của tôi. Cậu thả tôi xuống, lỡ tôi mà té xuống thì không chết cũng tàn phế mất".

Ngô Bình lạnh lùng bảo: "Vậy trả hết tiền bồi thường mà bố tao đưa cho mày lại, không được thiếu đồng nào. Đúng rồi, còn cả tiền lời nữa. Một năm tính 20%, ba năm là 60%, tổng cộng năm triệu tệ!"

Cậu cực kỳ hận đám người đã đánh bố mẹ mình và cũng không định tha cho họ một cách dễ dàng.

Gã đeo kính sợ chết nên luôn miệng đồng ý.

Ngô Bình: "Bảo người của mày mang tiền đến, tao muốn tiền mặt".

"Được, được, tôi sẽ bảo người đi lấy ngay".

Gã lập tức gọi tới mấy người bị dọa choáng váng, bảo họ đi ngân hàng rút tiền.

Đến tận giờ, Ngô Bình mới ném gã xuống đất rồi giẫm lên má phải gã, dùng chân nghiền khiến tên đeo kính đau đến nỗi hét thảm như tiếng giết heo.

"Đau quá..."

Ngô Bình hỏi: "Mày tên gì?"

"Tôi tên Mã Thiếu Uy".

Tuy Ngô Đại Hưng khá kinh ngạc trước sức chiến đấu của Ngô Bình, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Tiểu Bình, nhà họ Mã là một gia tộc khá có thế lực ở vùng này, có khôi tài sản cả tỷ. Mã Thiếu Uy kia là cậu chủ nhà họ Mã".

Ngô Bình: "Bố, chúng ta không cần phải sợ họ, người nên sợ là họ mới đúng!"

Trong khoảng thời gian này, cậu thường xuyên lên mạng tìm kiếm những thông tin liên quan đến tu luyện, cũng coi như có một ít hiểu biết nhất định với giới tu hành. Người thường và người tu hành rất ít tiếp xúc, Luyện Khí hậu kỳ như cậu, ở trong phạm vi cả tỉnh đã là rất lợi hại rồi. Thế nên, cậu mới chẳng hề e sợ nhà họ Mã kia.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng xe cứU thương, hai đàn em rớt xuống được xe chở đi. Tuy không chết, nhưng chắc chắn sẽ bị tổn thương nội tạng.

Lại qua hơn nửa tiếng, người của Mã Thiếu Uy mới mang năm triệu tiền mặt chạy đến. Ngô Bình đếm sơ một lượt rồi gật đầu nói: "Tiền này, là mày nợ nhà tao".

Sau đó, cậu chỉ vào bố mẹ mình: "Mày đánh bố mẹ tao, còn làm hư cửa sổ. Cái này cũng phải bồi thường! Tao cũng không muốn nhiều, năm trăm nghìn tệ là được".

Mã Thiếu Uy nghiến răng nói: "Được, tôi đền!"
Chương 2437: Mở thiên, địa khiếu

Ngô Bình: “Năm trăm nghìn này không cần đưa vội, ngày mai tao đến nhà họ Mã để lấy”.

Mã Thiếu Uy ngây người, không hiểu ý Ngô Bình là thế nào.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mày cút đi được rồi”.

Mã Thiếu Uy vội vàng đưa người rời đi, sau khi xuống lầu, Mã Thiếu Uy căm hận liếc nhìn chiếc xe địa hình đang tan nát kia, thấp giọng nói: “Quay về! Nói chuyện này cho bố tao!”

Trên lầu, vợ chồng Ngô Đại Hưng cảm thấy như nằm mơ vậy, đến bây giờ vẫn còn sửng sốt.

“Tiểu Bình, sao con lợi hại vậy, thoáng chốc đã đánh bại bọn họ rồi”. Ngô Đại Hưng hỏi con mình.

Ngô Bình cười nói: “Con vẫn lén luyện công, đánh nhau cũng này nọ lắm”.

Dương Quế Chi thì lại lo lắng Mã Thiếu Uy sẽ báo thù, bèn nói: “Tiểu Bình, chúng ta đừng nên xung đột với người ta, dù sao đó cũng là nhà giàu có quyền có thế. Mấy ngày tới, con cứ đến nhà cô con tránh tạm đi”.

Nhắc đến cô của mình, trong lòng Ngô Bình lại cảm thấy ấm áp. Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện thì đều là cô của cậu cứ bận tới bận lui, ngay cả căn nhà này cũng là do cô cho bọn họ mượn ở. Sau khi lên cấp ba, cứ cách hai ba hôm cô lại cho cậu tiền tiêu vặt, giày thể thao hơn một nghìn trên chân cậu cũng là do cô mua.

Ngô Bình: “Mẹ, không sao đâu”.

Cậu nhìn đồng hồ: “Bố à, buổi chiều chúng ta đi xem nhà. Sau đó cùng đến thăm cô đi”.

Ngô Đại Hưng nhìn năm triệu tiền mặt dưới đất, vẫn không dám tin nổi, nói: “Khoản tiền này, nhà họ Mã chắc chắn sẽ không đưa cho chúng ta một cách dễ dàng”.

Ngô Bình: “Không cần quan tâm mấy chuyện đó, cứ mua nhà trước đã”.

Cách trường cấp ba số 1 không xa có một tòa nhà bảy tầng, hoàn cảnh không tệ. Ngô Bằng tìm môi giới, cùng Ngô Đại Hưng chọn một ngôi căn hộ cũ có diện tích khoảng một trăm sáu mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai sảnh, hai nhà vệ sinh.

Căn nhà mới được tu sửa hơn một năm, vốn dĩ cùng để làm nhà tân hôn, nhưng hai vợ chồng chủ đều làm việc ở thủ đô, chuẩn bị mua nhà ở bên đó nên muốn bán căn nhà ở Trung Châu này.

Đồ dùng điện tử trong nhà vẫn chưa từng dùng đến, Ngô Bình và Ngô Đại Hưng xem qua, đều cảm thấy rất hài lòng, lập tức muốn mua nhà. Giá trị căn nhà là bốn triệu rưỡi, dùng năm triệu mua đứt vẫn còn dư.

Ngoài ra, Ngô Bình lại bỏ ra hai trăm bốn mươi nghìn mua hai chỗ đậu xe, tổng cộng là bốn triệu bảy trăm bốn mươi nghìn.

Ký hợp đồng mua nhà xong thì mới bốn chiều giờ, hai bố con lại mua trái cây đến nhà cô của Ngô Bình.

Cô của Ngô Bình tên Ngô Ngọc Thu, kinh doanh một nhà hàng nhỏ. Nhà hàng buôn bán cũng khá tốt, mỗi năm có thể kiếm được ba, bốn trăm nghìn tiền lại.

Bọn họ đến nhà hàng thì thấy một người phụ nữ chừng bốn mươi đang ngồi sau quầy tính toán sổ sách. Giờ này, trong tiệm không có nhiều khách, chỉ có một nhân viên tạp vụ đang dọn vệ sinh.

“Cô à!”

Nghe thấy tiếng gọi, Ngô Ngọc Thu ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ vui cười: “Tiểu Bình, anh hai, hai người đến rồi à?”

Bà ấy đứng dậy nhận lấy trái cây trong tay Ngô Bình, cười nói: “Hai người vào bên trong ngồi đi. Tiểu Bình có đói không, cô bảo nhà bếp làm chút đồ ăn cho cháu”.

Ngô Bình cười nói: “Cháu không đói. Dượng đâu ạ?”

Ngô Ngọc Thu: “Đi nhập hàng rồi”.

Nói rồi mọi người tiến vào trong một căn phòng nhỏ bên trong, không gian không lớn, nhưng được quét dọn sạch sẽ.

Ngô Ngọc Thu lấy một ít đồ ăn vặt cho Ngô Bình, rồi lại rót chén trà cho anh trai, nói: “Anh hai, hôm nay anh không đi chạy xe sao?”

Ngô Đại Hưng: “Hôm nay nghỉ ngơi nên cùng Tiểu Bình đến thăm em. Dạo này làm ăn ổn chứ?”

Ngô Ngọc Thu: “Cũng khá tốt, bận mệt cả người, em cũng muốn tìm nhân viên phụ”.

Ngô Đại Hưng gật đầu, lấy hai, ba trăm nghìn còn lại từ trong túi bỏ lên bàn, nói: “Ngọc Thu, tiền này dùng mấy năm rồi, vẫn chưa trả cho em nên hôm nay...”

Thấy nhiều tiền như vậy, Ngô Ngọc Thu kinh ngạc: “Anh, tiền này ở đâu ra vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Cô à, đây là tiền học bổng, cháu thi lần này đứng nhất thành phố, được thưởng một trăm nghìn”.

Ngô Ngọc Thu vui mừng: “Vậy sao? Nhất toàn thành à, cháu trai nhà cô, cháu giỏi thật!”. Bà ấy vui mừng ôm lấy Ngô Bình, thơm mạnh một cái lên mặt cậu.

Ngô Bình cười nói: “Cháu là cháu trai cô, thành tích học tập kém được sao?”

Ngô Ngọc Thu cười ha ha, rồi lại đẩy tiền về: “Anh à, nhà hàng em kiếm được cũng không tệ, tiền thì không vội trả. Năm sau Tiểu Bình cũng lên đại học rồi, nhiều thứ cần phải dùng tiền nữa”.

Ngô Bình vội đẩy tiền qua: “Cô à, bây giờ cháu đã có học bổng, lên đến đại học, cháu cam đoan không dùng một đồng nào từ trong nhà, thậm chí còn có thể kiếm được tiền”.

Cứ từ chối đôi ba lần, cuối cùng Ngô Ngọc Thu mới nhận lấy tiền, nhưng lại lấy ra năm mươi nghìn bỏ vào trong tay Ngô Bình, cười nói: “Tiểu Bình, thành tích cháu tốt như vậy, lại đang lúc phát triển thể chất, không nên khiến bản thân mệt mỏi. Tiền này là tiền tiêu vặt cô cho cháu, cháu muốn mua quần áo giày dép gì, muốn ăn gì, cứ lấy mà mua”.

Ngô Đại Hưng vội nói: “Vậy sao được. Ngọc Thu, tiền em kiếm cũng chẳng dễ gì, Tiểu Bân cũng sắp học đại học rồi, chẳng phải cũng cần dùng tiền sao?”

Ngô Ngọc Thu nói: “Ôi, với cái thành tích hơn hai trăm điểm của nó ấy à, thi đậu được trường nào chứ, em cũng không mong đợi gì”.

Ngô Bình có một cậu em họ, nhỏ hơn cậu một tuổi tên Trương Bân, từ nhỏ đã nghịch ngợm, bây giờ đang học lớp mười một nhưng thường hút thuốc uống rượu, ra ngoài đánh bài với người khác, không thích học hành.

Mọi người đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên đi vào, vóc dáng không cao, đen đen gầy gò, là chồng của Ngô Ngọc Thu, tên Trương Bảo Tùng.

“Anh hai, anh đến à. Tiểu Bình, chú mua quýt ngào đường này, nếm thử đi”, ông ấy cười chào hỏi.

Ngô Đại Hưng: “Bảo Tùng, nhập hàng xong rồi sao?”

Trương Bảo Tùng gật đầu: “Vâng, nhập xong rồi”.

Ông ấy ngồi xuống, nói chuyện vài câu. Nghe nói họ đến trả tiền, ông ấy vội nói: “Anh à, tiền này không vội, anh cứ dùng đi”.

Ngô Đại Hưng: “Bây giờ trong tay anh cũng dư giả chút rồi, vả lại các em còn làm ăn kinh doanh, lúc nào cũng cần dùng tiền, anh cứ đem đến trước”.

Trương Bảo Tùng: “Anh hai, em đang muốn mua đứt tiệm kế bên, sau đó đập tường nối liền hai bên, mở rộng quy mô nhà hàng. Nhà hàng em kinh doanh cũng không tệ, chỉ là diện tích nơi này quá nhỏ, khách khứa cũng phải xếp hàng. Nếu mặt bằng lớn hơn, doanh thu có thể tăng hơn một nửa. Hơn nữa, buổi sáng cũng có thể có chỗ bán đồ ăn sáng”.

Ngô Đại Hưng hỏi: “Vậy mua tiệm kế bên thì bao nhiêu tiền?”

Trương Bảo Tùng: “Lầu trên lầu dưới tầm một trăm năm mươi mét vuông, phải hao sáu triệu. Em định tự mình bỏ ra tiền cọc, còn lại thì đi vay”.

Ngô Bình chợt quan tâm, hỏi: “Chú à, chú có thể chuẩn bị được bao nhiêu?”

Trương Bảo Tùng cười nói: “Tìm bạn bè thân thích cùng hùn vô, cũng tầm một triệu rưỡi”.

Ngô Bình gật đầu, cậu âm thầm quyết định phải nghĩ cách kiếm tiền, giúp nhà cô mua lại tiệm này.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm, Ngô Đại Hưng ở lại giúp đỡ, Ngô Bình rời đi trước, về nhà tiếp tục tu luyện. Ngày mai, cậu phải đến nhà họ Mã, phải mau chóng nâng cao thực lực bản thân. Dù sao nhà họ Mã cũng không dễ chọc, nói không chừng còn có cao thủ, nếu cậu không đánh lại thì rắc rối to rồi.

Sau khi luyện tủy, tiếp theo là luyện khiếu. Cơ thể người có rất nhiều đầu mối then chốt liên kết với vũ trụ, đó được gọi là khiếu. Trong ký ức của cậu, cơ thể người có ba mươi sáu thiên khiếu, bảy mươi hai địa khiếu.

Bình thường, tu sĩ trên thế giới này có thể khai thông được ba địa khiếu là đã xem như không tệ rồi, có thể khai thông trên mười khiếu chính là thiên tài. Còn về thiên khiếu, đa số mọi người chỉ có thể khai thông được một khiếu, có thể khai thông được ba khiếu thì rất hiếm thấy.

Ngô Bình thử khai thông địa khiếu thứ nhất, sự chú ý của cậu vừa rơi vào vị trí địa khiếu kia thì nó đã tự động mở ra, một luồng sức mạnh hung hãn ẩn sâu trong thân thể tuôn trào, hòa vào chân khí của cậu, rèn luyện cơ thể!
Chương 2438: Đến thăm nhà họ Hàn

Ngô Bình ngây người, cái khiếu này cũng dễ mở quá rồi ấy chứ?

Kế tiếp, cậu lần lượt mở ra địa khiếu thứ hai, thứ ba. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà Ngô Bình đả thông được hết bảy mươi hai địa khiếu. Bảy mươi hai địa khiếu, mỗi cái đều trào ra một năng lượng có hiệu quả khác nhau, tạo thành một luồng năng lượng thuần túy chui rèn tay chân trăm huyệt.

Sau đó, cậu lại dùng một tiếng mở ba mươi sáu thiên khiếu. Thiên khiếu khác địa khiếu, trong địa khiếu chứa đựng sức mạnh cơ thể, còn thiên khiếu có thể hấp thu sức mạnh trong vũ trụ và linh khí trong đất trời sử dụng cho mình!

Sau khi mở ra ba mươi sáu thiên khiếu, Ngô Bình cảm giác được có ba mươi sáu loại năng lượng trong đất trời cuồn cuộn chui vào trong cơ thể và thần hồn mình. Chẳng mấy chốc, cậu đã bước vào cảnh giới tiếp theo là tiểu luyện hình.

Tiểu luyện hình này là khiến sức mạnh trong khiếu chui rèn cả người một thời gian ngắn để đạt tới cường hóa thể chất.

Tu sĩ bình thường có thể có ba hay năm loại sức mạnh, còn Ngô Bình lại có bảy mươi hai loại! Sức mạnh ấy cực kỳ to lớn, trong cơ thể cậu không ngừng bài tiết ra mồ hôi hôi thối, người cũng liên tục chạy vào nhà vệ sinh.

Đến bảy giờ rưỡi, cơ thể Ngô Bình mới không còn bài tiết chất bẩn nữa. Lúc này, cậu cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh.

Bỗng dưng, cậu nhận được điện thoại của Hàn Băng Nghiên.

"Anh Bình, sao anh không đến lớp tự học buổi chiều?"

Ngô Bình đáp: "Anh xin nghỉ rồi, đang ở nhà nè".

Hàn Băng Nghiên: "Không sao chứ?"

Ngô Bình cười đáp: "Không sao".

Hàn Băng Nghiên: "Vậy đêm nay anh rảnh không, em muốn mời anh đến nhà chơi".

Ngô Bình nhìn đồng hồ: "Ừ, được. Mười phút nữa anh đến".

Hàn Băng Nghiên vui vẻ nói: "Anh biết nhà em ở đâu không, em chờ anh trước cửa nhé".

Ngô Bình gọi một chiếc xe đến nhà Hàn Băng Nghiên, vừa đến cửa quả nhiên nhìn thấy Hàn Băng Nghiên đang đứng đó chờ mình.

Ngô Bình đến chơi, xách theo hai chai rượu vang làm quà. Rượu này là một đồng đội của Ngô Đại Thái tặng, nói là một loại rượu ngoại nổi tiếng. Mười mấy năm trước, một chai có thể bán được cả hai, ba nghìn tệ.

"Băng Nghiên, anh có mang cho chú hai chai rượu vang nè".

Hàn Băng Nghiên cười nói: "Khách sáo như vậy chi, có điều, bố em đúng là thích rượu vang, ông ấy chắc chắn sẽ thích. Đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta trong nhà đó".

Sau khi tiến vào khu nhà giàu, đi khoảng mấy trăm mét là thấy một cái biệt thự. Chúng đều có sân trước sân sau, ba lầu, hai hầm ngầm, chiếm diện tích ít nhất cũng ba trăm mét vuông. Diện tích mỗi tầng cũng hơn trăm mét vuông.

Ngô Bình: "Nhà của em to ghê".

Hàn Băng Nghiên cười nói: "Đây là nhà mới, nhà cũ là một căn biệt thự trên núi, song, nơi đó đang sửa nên nhà em bèn đến đây ở".

Ngô Bình: "Căn trên núi còn to hơn à?"

Hàn Băng Nghiên đáp: "Cũng tạm, lớn hơn căn này một chút".

Hai người đi vào nhà, bố Hàn Băng Nghiên là Hàn Chí Thành đang tập vung gậy trong phòng khách, thấy Ngô Bình thì thả gậy đánh golf xuống cười chào hỏi: "Tiểu Ngô à, mau ngồi đi cháu".

Ngô Bình vội vàng chào hỏi rồi ngồi xuống sô pha. Mẹ Hàn bảo người hầu cầm trái cây lên cười bảo: "Tiểu Ngô, ăn trái cây trước đi".

"Cảm ơn cô", Ngô Bình cũng không khách sáo, cầm lấy một chùm nho ăn.

Hàn Chí Thành: "Tiểu Ngô, chú nghe Băng Nghiên nói cuộc thi lần trước cháu thi khá tốt, là người đứng đầu toàn thành phố?"

Ngô Bình đáp: "Vâng thưa chú, cháu làm cũng được".

Hàn Chí Thành: "Đứng đầu toàn thành phố thì cháu có thể tùy tiện chọn vào những đại học nổi tiếng trong nước rồi. Chẳng biết, cháu có hứng thú đi du học không?"

Lúc này, Ngô Bình lại lắc đầu: "Tạm thời cháu không tính đi du học".

Hàn Chí Thành: "Trình độ trường đại học ở nước ngoài cao hơn, cháu giỏi như vậy, không đi thì đáng tiếc. Nếu cháu muốn, chú có thể chuẩn bị giúp cháu. Mấy người bạn của chú đều là những giáo sư của mấy trường đại học đứng đầu ở nước ngoài".

Ngô Bình: "Cảm ơn chú, nếu cần, cháu chắc chắn sẽ nhờ chú giúp".

Trong quá trình nói chuyện với nhau, Ngô Bình phát hiện vầng trán của Hàn Chí Thành hơi tái, vì ánh đèn nên người bình thường không nhìn ra. Tình trạng này khiến cậu nghĩ đến một chứng bệnh.

Bấy giờ, mẹ Hàn hỏi: "Tiểu Ngô, cháu tính học ngành gì?"

Ngô Bình đang suy nghĩ về tình trạng của Hàn Chí Thành nên thuận miệng đáp: "Học y, cháu rất thích y học".

Hàn Chí Thành lập tức hứng thú: "Vậy hả, cháu biết khám chữa bệnh?"

Ngô Bình gật đầu: "Có tự học một chút".

Cậu nhân cơ hội nói: "Chú, hay là cháu bắt mạch thử cho chú nhé?"

Hàn Chí Thành cười đáp: "Được thôi, chú đang định đi kiểm tra sức khỏe nè, cháu khám thử cho chú đi".

Ngô Bình ngồi sang, vươn tay đặt lên cổ tay Hàn Chí Thành. Khi bắt mạch thì có càng nhiều ký ức xuất hiện trong đầu, cậu lập tức cảm nhận được cơ thể Hàn Chí Thành xảy ra vấn đề.

Cậu lại đổi tay khác bắt mạch, mấy phút sau bèn hỏi: "Có phải thỉnh thoảng chú sẽ cảm thấy hoảng hốt. Một giây trước còn đang làm chuyện gì đó, một giây sau đã cảm thấy như trôi qua mấy đời rồi đúng không?"

Hàn Chí Thành ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Đúng là có tình trạng đấy. Đặc biệt là nửa năm gần đây, mỗi ngày đều sẽ xảy ra một lần. Có điều, chú có hỏi một bác sĩ, người ta nói tình huống ấy rất bình thường".

Ngô Bình tiếp tục hỏi: "Có phải buổi tối, lúc ngủ sẽ chìm vào trong mộng mị không thể tỉnh lại, mãi đến khi tác động bên ngoài đánh thức?"

Hàn Chí Thành lại gật đầu: "Đúng vậy, cứ cách dăm ba bữa sẽ xảy ra một lần. Tiểu Ngô, cháu cũng giỏi ghê, cái này cũng biết được à?"

Ngô Bình: "Vả lại, phải hơn một giờ sáng chú mới ngủ được. Trước đó, dù làm gì cũng không ngủ được, trừ khi dùng thuốc ngủ đúng không?"

Vẻ mặt Hàn Chí Thành chợt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Ngô, có phải cơ thể chú đã xảy ra vấn đề gì rồi đúng không?"

Ngô Bình không đáp ngay, cậu vẫn không tự tin lắm với suy đoán của mình. Dù sao, cậu cũng vừa mới có được ký ức ấy bèn đáp: "Chú à, cháu vẫn chưa thể chắc chắn. Ngày mai, chú đến bệnh viện kiểm tra đầu thử xem, phải làm cẩn thận chút, coi bác sĩ nói thế nào".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Băng Nghiên trắng bệch hỏi: "Anh Bình, anh đừng làm em sợ. Anh cứ trực tiếp nói cho em biết đi, cơ thể bố em bị gì thế?"

Ngô Bình im lặng một lát rồi nói: "Có khả năng là u não, vị trí của nó khá sâu, gần như không thể nào mổ. Nhưng Băng Nghiên em cũng đừng quá lo lắng, nếu chẩn đoán đúng, anh có cách chữa trị".

Hàn Băng Nghiên vui vẻ: "Anh có thể chữa được hả? Tốt quá!"

Hàn Chí Thành nghe nói mình mắc bệnh thì chẳng còn vui vẻ, một mình đi ban công hút thuốc. Mẹ Hàn vẫn không yên tâm, lại hỏi Ngô Bình một số tình huống.

Chín giờ rưỡi, Ngô Bình ra về, Hàn Băng Nghiên bảo tài xế đưa anh về nhà.

Sau khi quay vào nhà, cô phát hiện bố mẹ đang ngồi trong phòng khách chờ mình.

"Bố, bố đừng lo. Chẳng phải Ngô Bình đã nói rồi à, dù là bị bệnh thì anh ấy cũng có thể chữa được".

Hàn Chí Thành nhìn con gái mình hỏi: "Băng Nghiên, Tiểu Ngô còn trẻ như vậy đã chẩn đoán được cơ thể bố xảy ra vấn đề. Nếu suy đoán của cậu ta là đúng thì sau này đương nhiên sẽ tiền đồ vô lượng".

Hàn Băng Nghiên cười nói: "Vốn dĩ anh ấy đã rất lợi hại rồi. Bố, bố có biết Luyện Khí hậu kỳ là gì không?"

Hàn Chí Thành hoảng sợ, không khỏi ngồi thẳng lên hỏi: "Luyện Khí hậu kỳ? Cái đó thì liên quan gì đến Ngô Bình?"

Hàn Băng Nghiên đáp: "Bời vì Ngô Bình chính là Luyện Khí hậu kỳ".

"Cái gì!", Hàn Chí Thành bỗng đứng phắt dậy: "Cậu ta là cao thủ Luyện Khí ư!"

Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Đúng thế. Hôm đó, chúng con đang ăn cơm bên ngoài thì gặp một đám người xấu đến quấy rối. Ngô Bình chỉ mới ra tay, tên kia đã sợ tới mức run bần bật, nói rằng không biết anh ấy là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, đã đắc tội gì đó. Sau, Ngô Bình thả họ đi, họ lại giống như chó nhà có tang, chạy trối chết".

Hàn Chí Thành hít sâu một hơi: "Mười bảy, mười tám tuổi đã là Luyện Khí hậu kỳ, điều này cũng kinh khủng quá rồi!"
Chương 2439: Đến cửa hỏi tội

Hàn Băng Nghiên không biết luyện khí hậu kỳ mười mấy tuổi lợi hại cỡ nào, cô cười nói: “Bố à, chẳng lẽ còn lợi hại hơn bố sao?”

Hàn Chí Thành im lặng vài giây rồi nói: “Cho dù là một người luyện thể đứng trước mặt, bố cũng cảm thấy tự ti, chứ đừng nói là cấp bậc luyện khí hậu kỳ như cậu ta”.

Hàn Băng Nghiên ngây người hỏi: “Bố, Ngô Bình kia có phải sẽ càng lợi hơn không?”

Hàn Chí Thành gật đầu: “Trẻ như vậy mà đã có thành tựu thế rồi, sau này ít nhất cũng có thể đạt được luyện khí đỉnh cao, thậm chí là bí cảnh, thần thông cảnh…”

Hàn Băng Nghiên: “Thần thông cảnh, ý là có pháp thuật rồi không ạ?”

Hàn Chí Thành: “Bố chỉ là nghe một cao thủ luyện khí từng nhắc đến, cụ thể thế nào, bố cũng không rõ”.

Ông ấy nhìn con gái mình, nói: “Băng Nghiên, bạn trai lúc trước con quen, bố cũng chẳng coi ra gì. Nhưng người lần này rất tốt, bố ủng hộ con!”

Hàn Băng Nghiên lập tức trợn tròn mắt: “Con có nói anh ấy là bạn trai con sao”.

Mẹ Hàn cười nói: “Không phải sao? Nếu không phải, vậy mẹ giới thiệu Ngô Bình cho chị họ con là được rồi”.

Hàn Bằng Nghiên có một người chị họ xinh đẹp, xuất sắc đến mức không đàn ông nào dám đeo đuổi cô ấy. Nghe mẹ nói vậy, Hàn Băng Nghiên sẵng giọng nói: “Mẹ, rốt cuộc con có phải con ruột mẹ không vậy!”

Ngô Bình quay về nhà, phát hiện mẹ đã làm xong cơm, đợi cậu quay về, Ngô Đại Hưng lại ra ngoài chạy xe rồi, vẫn chưa quay về.

Cửa sổ bị đập bể, Dương Quế Chi đã tìm người sửa xong, đổi cửa gỗ lúc trước thành cửa kim loại.

Ngô Bình ăn một ít rồi về phòng tu luyện.

Hiện tại cậu đang ở trạng thái tiểu luyện hình, bảy mươi hai loại sức mạnh trong thân thể và ba mươi sáu loại sức mạnh trong vũ trụ liên tục được tôi luyện, khiến thân thể cậu chẳng mấy chốc đã đạt đến sức mạnh trước nay chưa từng có.

Qua không giờ, cậu đã hoàn thành tiểu luyện hình, tiếp tục bước vào giai đoạn đại luyện hình. Lúc tu luyện đại luyện hình, cậu cảm nhận được từng luồng sức mạnh tuôn ra từ trong hư không, khiến thân thể cậu lại thay đổi!

Quá trình này kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ thì kết thúc, đại luyện hình đã hoàn thành!

Lúc này, cậu lên mái nhà, hấp thụ ánh trăng, bắt đầu quá trình song luyện nhật nguyệt, tu luyện được hơn một giờ đồng hồ, mặt trời đã lên, cậu tiếp tục hấp thụ ánh mặt trời. Trong lúc này, trong hư không lại tiếp tục xuất hiện sức mạnh huyền diệu, khiến thân thể và tinh thần cậu lại nâng cao đáng kể.

Bảy giờ rưỡi sáng, song luyện nhật nguyệt của cậu cũng hoàn thành. Tu luyện cả một đêm, cậu phát hiện bản thân cao lên thêm, chiều cao tăng đến một mét tám ba.

Sau đó cậu ăn bữa sáng trước rồi đến trường đi học.

Hôm nay trường cấp ba số 1 Trung Châu rất náo nhiệt, bởi vì có hội học sinh giao lưu bên trường cấp ba số 1 Minh Châu đến đây, tham gia thi đấu giao hữu bóng rổ.

Vốn là hai trường cấp ba đứng đầu của tỉnh, trình độ bóng rổ hai trường đều rất cao. Trong giải thi đấu bóng rổ học sinh cấp ba toàn quốc năm ngoái, đội của trường số 1 Trung Châu thất bại với khoảng cách ba điểm, không thể tham gia chung kết tỉnh, chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh của trường số 1 Trung Châu. Vì vậy, mỗi lần thi đấu, hai đội chiến với nhau rất quyết liệt.

Ngô Bình vừa vào phòng học đã thấy Giang Nhu đang ngồi nói chuyện với mấy bạn nữ, bọn họ thống nhất đổi sang đồng phục đội cổ vũ, bộ đồ tôn lên toàn bộ vóc dáng hoàn mỹ của họ.

Từ Kiêu cảm khái nói: “Nếu tớ ở trong đội thì hay rồi, tâm điểm chú ý các bạn nữ cũng sẽ là tớ”.

Ngô Bình xoa đầu cậu ta: “Cậu không sao chứ, ban ngày ban mặt còn mơ mộng”.

Từ Kiêu: “Anh Bình, chiều nay không có tiết, tất cả mọi người đều có thể đi xem thi đấu, chúng ta cũng đi cổ vũ đội nhà đi”.

Vừa nói xong, Hàn Băng Nghiên đi vào, cô cầm theo một túi đồ ăn vặt, cười ngọt ngào, nói với Ngô Bình: “Anh Bình, chúng ta cùng đi xem thi đấu đi”.

Ngô Bình nhìn đồng hồ, cách cuộc thi còn hơn một tiếng, bèn nói: “Được. Nhưng anh có chút chuyện phải đi một chuyến, quay về mới xem thi đấu”.

Từ Kiêu: “Anh Bình, chuyện gì vậy, có cần tớ đi cùng cậu không?”

Ngô Bình cười nói: “Không cần, tớ đi rồi về”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, tài xế riêng đang ở trường, nếu anh có chuyện thì em bảo tài xế chở anh”.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Tài xế riêng sao lại ở trường?”

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm nay em khao đội bóng trường mấy món ngon nên bảo tài xế lái xe đến đây”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng được”.

Đến bãi đậu xe của trường, Ngô Bình ngồi lên chiếc xe thương vụ. Chiếc xe thương vụ này là loại chạy bằng điện, sử dụng trí tuệ nhân tạo công nghệ cao, ghế ngồi cũng rất thoải mái.

Lên xe, Ngô Bình nói: “Đến trấn Mã gia”.

Trấn Mã gia là một khu dân cư, đó chính là địa bàn nhà họ Mã, cũng là nơi nhà họ Mã lập nghiệp. Tuy hiện tại nhà họ Mã rất có tiền, nhưng vẫn sống ở trấn Mã gia, chưa từng chuyển đi.

Đi hơn nửa tiếng, chiếc xe chanh nhanh vào trấn Mã gia. Ngô Bình bảo tài xế tìm một nơi dừng xe, cậu một mình bước xuống xe, đến gặp Mã Thiếu Uy.

Trên đường đi cậu đã gọi điện cho Mã Thiếu Uy, nói mình sắp đến rồi, Mã Thiếu Uy cũng lập tức gửi định vị cho cậu.

Lúc này, trong khoảng sân rộng hơn nghìn mét vuông của trấn Mã gia, Mã Thiếu Uy và một nhóm người đang đợi Ngô Bình xuất hiện. Trong đó cũng có bố của Mã Thiếu Uy, một người đàn ông trung niên đầy râu, ông ta đứng bên cạnh một ông lão trông rất mạnh khỏe, khom người nói: “Ông Thiết, Thiếu Uy nói tên kia đánh nhau rất lợi hại, chúng tôi cũng không còn cách nào, chỉ đành mời ông ra tay”.

Ông Thiết này là một cao thủ của Trung Châu, tên Thiết Đường, thường được gọi là Quỷ Thủ Thiết Chưởng, luyện Thiết Sa Chưởng với uy lực kinh người.

Thiết Đường lạnh nhạt nói: “Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải lo”.

Ngay lúc này, Ngô Bình đi vào.

Mã Thiếu Uy nhìn cậu, lập tức lên tiếng: “Bố, chính là nó!”

Người đàn ông trung niên tên Mã Kính Võ, ông ta đánh giá Ngô Bình: “Nhóc con, mày dám đánh người nhà họ Mã bị thường, còn tống tiền con tao năm triệu, gan cũng không nhỏ nhỉ!”

Ngô Bình nói: “Năm triệu kia là do tên khốn Mã Thiếu Uy muốn cướp của nhà tôi, tôi muốn đòi cả vốn lẫn lời, có gì không đúng sao?”

Mã Kính Võ cười lạnh: “Mày được lắm! Hôm nay mày đến đây rồi thì đừng nghĩ quay về được!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mã Thiếu Uy đánh bố mẹ tôi, còn nợ tôi năm trăm nghìn, nhưng thái độ ông ngang tàng như vậy, phải thêm năm trăm nghìn”.

Thiết Đường đứng lên, bình thản nói: “Nhóc con, cậu còn trẻ, làm người chớ có kiêu căng như vậy. Người kiêu căng, ắt gặp nạn”.

Ngô Bình đánh giá ông lão, tri thức y đạo của cậu nói cho cậu biết, công phu ông lão này không yếu, nhưng khuyết điểm cũng hiện ra rất rõ, ông ta đi lại có vấn đề, bước chân không linh hoạt. Ngoài ra, tu vi của ông ta cũng không phải cao, miễn cưỡng cũng coi như vừa đến ngưỡng luyện khí.

Ngô Bình: “Đây là chuyện của tôi và nhà họ Mã, người ngoài đừng can dự”.

Thiết Đường cười lạnh: “Tôi đã khuyên cậu rồi, không nghe thì tôi cũng hết cách”. Nói rồi, ông ta tiến về phía Ngô Bình.

Hai người cách nhau chừng năm bước, Ngô Bình đột nhiên bước lên, tốc độ rất nhanh, trước mắt mọi người lóe một cái, cậu đã đến sau lưng Thiết Đường.

Thiết Đường cứng đờ người, sững sờ đứng tại chỗ, run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”

Thì ra, bàn tay Ngô Bình đã đè sau lưng ông ta.

Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Mã mời ông, tốn bao nhiêu tiền?”

Thiết Đường vội nói: “Một triệu”.

Ngô Bình: “Ông yếu như vậy, lấy một triểu kia mà không ngại sao?”

Thiết Đường lập tức nói: “Tôi không xứng, một triệu này, tôi xin chuyển cho cậu”.

Ngô Bình rút tay về, nói: “Ngày mai, ông đến trường số 1 Trung Châu tìm tôi. Giờ cút đi!”

Truyện sẽ thay đổi giờ cập nhật nhé mn. Hiện truyện cập nhật vào 8h sánghàng ngày. Nếu mọi người có ý kiến về thời gian cập nhật có thể bình luận để mình biết nha (Lưu ý không kèm từ tục tĩu để tránh bị lọc tự động).
Chương 2440: Trút giận cho bố

Thiết Đường thở phào, quay lại, kính cẩn hành lễ: “Cảm ơn vì đã nương tay”, nói xong thì quay đi.

Người nhà họ Mã đều ngơ ngác, Thiết Đường đã bị đánh bại chỉ với một chiêu sao?

Ngô Bình nhìn sang Mã Kính Võ và hỏi: “Nếu ông còn mời cao thủ khác nữa thì hãy mau gọi ra đây đi”.

Mã Kính Võ nuốt nước bọt, gượng cười, nói: “Cậu nhỏ, chúng tôi không mời người nào khác, chuyện này đúng thật là do Mã Thiếu Uy không đúng, tôi sẽ chuyển một triệu cho cậu ngay”.

Ngô Bình vẫy Mã Thiếu Uy lại, nhưng gã rụt cổ, không dám qua.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Mã Thiếu Uy, anh đánh bố mẹ tôi, bây giờ tôi cũng phải đánh bố mẹ anh, vậy mới công bằng, có ý kiến gì không?”

Mã Thiếu Uy nghe cậu nói vậy thì ngây người ra, bất giác nhìn sang Mã Kính Võ.

Mã Kính Võ giật mình, liền tiến về trước đá Mã Thiếu Uy một cái, giận dữ nói: “Còn không mau qua xin lỗi người ta đi”.

Mã Thiếu Uy nhăn nhó đến trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình liền tát cho gã một bạt tai, khiến gã văng ra xa mấy mét và bất tỉnh. Sau đó cậu lại tiến về trước, giẫm gãy cẳng chân của Mã Thiếu Uy khiến gã tỉnh lại vì đau đớn, hét lên thê thảm.

Đám người Mã Kính Võ nổi hết gai óc, nhưng không ai dám rục rịch, dù gì thì lỗi cũng do họ. Hơn nữa, người trước mặt họ thâm sâu khó đoán, vốn không phải đối tượng mà họ có thể động đến.

Ngô Bình dạy dỗ Mã Thiếu Uy xong thì bảo Mã Kính Võ chuyển một triệu cho mình. Cậu nhận được tin nhắn báo tiền vào tài khoản rồi lạnh lùng nói: “Mọi chuyện xem như qua vậy, nếu như nhà họ Mã các người muốn báo thù, dám sinh sự nữa thì tôi sẽ khiến cho các người biến mất khỏi thế giới này”.

Mã Kính Võ liền nói: “Không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám”.

Ngô Bình hỏi: “Trước đó bố tôi đã tông phải chiếc xe nào?”

Mã Thiếu Uy chỉ vào chiếc xe hơi đỗ ở cách đó không xa, nói: “Là chiếc đó”.

Ngô Bình bước qua, phát hiện chiếc xe vẫn còn mới thì tung một đấm lên nắp capo, cả chiếc xe lập tức rệu rã, linh kiện lăn lông lốc, cứ như một chiếc xe phế liệu.

Ngô Bình đập xe xong thì nghênh ngang bỏ đi.

Cậu quay lại xe, liếc nhìn đồng hồ rồi nói với tài xế: “Về trường”.

Vị trí của tài xế có thể xem được đại khái có chuyện gì xảy ra trong sân, anh ta hơi bất ngờ, không kiềm được, hỏi: “Cậu Ngô, người trong đó là Mã Kính Võ đúng không?”

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Anh nhận ra ông ta sao?”

Tài xế gật đầu: “Người đó rất có tiếng tăm và ngông cuồng, hai năm trước còn từng gây rắc rối cho ông Hàn, may mà sau đó không có chuyện gì”.

Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi nói: “Sau này ông ta sẽ không dám nữa”.

Cậu về đến trường thì các học sinh khác đã đến sân thể dục hết rồi. phòng thể dục của trường số 1 được một học trò là thương nhân giàu đó đóng góp xây dựng, có thể chứa được nhiều nhất năm ngàn người, quy mô rất lớn.

Lúc này phòng chật kín người, nhiều người không có chỗ ngồi thì phải đứng.

Ở vị trí hàng đầu, Từ Kiêu đang giành chỗ thay cho Ngô Bình, Hàn Băng Nghiên đứng bên cạnh.

Ngô Bình vừa đến thì Từ Kiêu liền nhường chỗ cho cậu rồi nói: “Anh Bình, tối mời tớ ăn đồ nướng nghe”.

Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề”.

Hàn Băng Nghiên hỏi: “Anh Bình, đã giải quyết xong hết chưa?”

Ngô Bình: “Ừ, xong rồi, thi đấu sắp bắt đầu chưa?”

Hàn Băng Nghiên: “Còn mười phút nữa, có điều tình hình của đội không khả quan lắm, hậu vệ ghi điểm đã bị thương trong lúc tập luyện, cậu ấy là vua ghi bàn của trường. Không có hậu vệ thì chúng ta rất khó thắng được trận này”.

Ngô Bình: “Chẳng phải còn dự bị sao?”

Hàn Băng Nghiên: “Thực lực của người dự bị rất bình thường”.

Ngô Bình: “Thật không may”.

Lúc này, Hàn Băng Nghiên nhận được hình do Hàn Chí Thành gửi đến, đấy là báo cáo chẩn đoán của bác sĩ. Cô nhìn lướt qua, kết quả giống như phán đoán của Ngô Bình, là u não.

Hàn Băng Nghiên hơi căng thẳng, vội đưa kết quả chẩn đoán cho Ngô Bình xem rồi hỏi: “Anh Bình, anh có thể chữa khỏi cho bố em không?”

Ngô Bình liếc sơ qua, gật đầu, nói: “Yên tâm đi, không sao đâu”.

Hàn Băng Nghiên thở phào, nói: “May nhờ có anh phát hiện bố em không ổn, nếu cứ kéo dài thêm thì không biết sẽ thế nào”.

Thi đấu nhanh chóng bắt đầu, quả nhiên hậu vệ giỏi nhất của trường số 1 Trung Châu đã không ra trận, thay vào đó là một thành viên dự bị. Cuộc thi vừa bắt đầu thì trường số 1 Minh Châu đã ghi được một bàn ba điểm. Tiếp đó, trường số 1 Trung Châu phản công, nhưng năng lực của hậu vệ của đối phương quá mạnh, liên tục phá trận.

Phút thứ mười, tỷ số của hai bên là hai mươi chín, mười ba, cách biệt rất lớn.

Mặc dù đội cổ động của Giang Nhu ra sức cổ vũ nhưng các đội viên của trường số 1 Trung Châu đã mất hết ý chí chiến đấu, hậu vệ là linh hồn của đội tuyển, không có cậu ấy thì làm sao đấu nữa?

Lúc này, một huấn luyện viên nữ tầm ba mươi tuổi tuyên bố cuộc thi tạm dừng, cô ta gọi các đội viên lại, nghiêm nghị nói gì đó.

Hàn Băng Nghiên liên tục thở dài: “Thôi xong rồi, mới có mười phút mà đã cách biệt lớn vậy rồi, chắc không cần phải đánh nữa”.

Lúc này cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi Ngô Bình: “Anh Bình, chẳng phải anh cũng chơi bóng rổ sao? Hay anh ra đi?”

Ngô Bình trừng mắt: “Anh chưa từng huấn luyện chung với họ bao giờ, sao có thể nói ra sân là ra được”.

Hàn Băng Nghiên: “Thử đi mà, em có lòng tin với anh. Anh giỏi đánh nhau thế, nhất định đánh bóng cũng sẽ không tồi”.

Ngô Bình không nói gì: “Hai chuyện này sao mà giống nhau được?”

Hàn Băng Nghiên lấy điện thoại ra gọi. Huấn luyện viên nữ cầm điện thoại lên, do dự vài giây rồi cũng bắt máy.

“Dì nhỏ, con giới thiệu với dì một hậu vệ có thể ghi bàn, trình độ cao lắm, dì có cần không?”

Huấn luyện viên nữ đó là chị em họ với mẹ của Hàn Băng Nghiên, hai người quen biết nhau, cô luôn gọi huấn luyện viên đó là dì nhỏ.

Huấn luyện viên ngây ra rồi nói: “Hậu vệ giỏi? Ở đâu chứ?”

Hàn Băng Nghiên: “Ngồi ngay bên cạnh con đây. Chẳng phải dì tạm dừng thi đấu năm phút sao? Cho anh ấy hai phút, con bảo anh ấy cho dì thấy thực lực cá nhân, nếu như dì thấy không ổn thì xem như con chưa nói gì”.

Bây giờ huấn luyện viên cũng hết cách, nghe cô ta nói vậy thì hơi động lòng, nói: “Được, cho cậu ta một phút, đến gặp dì ngay”.

Hàn Băng Nghiên cười, nói với Ngô Bình: “Anh Bình, đi mau đi”.

Ngô Bình thở dài: “Lát nữa nếu anh mất mặt trước mọi người thì xem anh lxử lý em thế nào”.

Hàn Băng Nghiên cười hehe: “Không đâu, anh Bình của em giỏi nhất”.

Ngô Bình liền chạy ra sân bóng, lúc này còn ba phút nữa là đến giờ thi đấu.

Huấn luyện viên liếc nhìn cậu, chiều cao tính cả giày tầm một mét tám sáu xem như ổn, cô ta cũng không nhiều lời, vẫy tay gọi một trung vệ là một thanh niên cao to cao một mét chín lăm tới. Mặc dù cậu ta cao nhưng lại rất nhanh nhẹn, trong mười ba điểm trước đó bảy điểm là nhờ cậu ta, trong đó còn có hai cú đập bóng.

Huấn luyện viên nói với Ngô Bình: “Trong vòng hai phút, chỉ cần cậu có thể vượt được cậu ấy, ném vào một quả thì tôi sẽ chọn cậu”. Cô ta nói xong thì ném bóng cho Ngô Bình.

Các thầy trò đều ngây ra, bàn tán xôn xao.

“Chuyện gì thế? Người ra sân kia chẳng phải là Ngô Bình sao? Người đứng nhất cuộc thi toàn thành”.

“Đúng đấy. Chắc không phải huấn luyện viên định để cậu ta ra sân thi đấu đấy chứ? Chưa từng thấy cậu ta đánh bóng rổ với đội khi nào, được không đó?”

“Mọi người nhìn kìa, cậu ta sắp đấu với trung vệ rồi”.

“Không phải chứ, cậu ta nhỏ con vậy thì có ổn không?”

Ngô Bình nhận lấy bóng, đập vài cái tại chỗ rồi đột nhiên lướt qua, trung vệ vừa di chuyển thì Ngô Bình đã lao vút đến bên cạnh, dẫn bóng vòng qua sau lưng rồi đổi sang tay trái, sau đó thực hiện động tác ba bước ném bóng chuẩn, nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.

Hội trường vỗ tay ầm ầm, những người nghi ngờ Ngô Bình đều im lặng hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK