Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2156: Quyết chiến trên đỉnh núi

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Tôi cũng mới biết gần đây, dù sao cậu cũng là đệ tử đứng đầu, thân phận thật sự cần phải được điều tra chi tiết rõ ràng, nên tôi đã bảo người đến vũ trụ Chấn Đán rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Thành thật xin lỗi, không thể nói thật với giáo chủ”.

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi nói những lời này chỉ là muốn thẳng thắn với cậu để không còn khoảng cách với nhau. Trưởng lão Liễu cũng đã chết rồi, cậu có đến từ vũ trụ cao cấp hay không cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cậu là thiên tài thật sự, là nhân tài có thể giúp tôi phục hưng lại Huyền Minh Giáo. Thế nên từ nay về sau, cậu là đệ tử đứng đầu của Huyền Minh Giáo, cho dù trước đây đã xảy ra điều gì cũng không ảnh hưởng đến cậu của hiện tại”.

Ngô Bình cúi người với Trương Cổ Nguyệt: “Cảm ơn giáo chủ đã tin tưởng”.

Trương Cổ Nguyệt nói: “Thế nên Huyền Bình này, bây giờ cậu có thể dùng tên thật của mình rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Vâng”.

Trương Cổ Nguyệt: “Sau khi chuyện này kết thúc, cậu có thể về thăm gia đình của mình. Với tư cách là đệ tử đứng đầu của Huyền Minh Giáo, tôi nghĩ rằng không ai trong vũ trụ Chấn Đán dám chọc đến cậu”.

Ngô Bình: “Đệ tử đi đi về về, tu vi cũng bị ảnh hưởng phải không ạ?”

Trương Cổ Nguyệt: “Ừ, vì cậu được sinh ra trong vũ trụ Chấn Đán nên một khi cậu quay về thì cậu sẽ chuyển sang trạng thái tu luyện trước đây của mình. Có không ít người trong chúng tôi cũng đã gặp phải vấn đề này nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách giải quyết”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không sao, thực lực của vũ trụ Chấn Đán của đệ tử rất khó gặp được đối thủ”.

Trương Cổ Nguyệt: “Vậy thì tốt. Tóm lại, Huyền Minh Giáo là hậu thuẫn khá mạnh của cậu, dù cậu có làm gì, bọn tôi cũng sẽ ra sức ủng hộ”.

Hai người nói xong chuyện rồi thì quay lại chỗ ban đầu, Trương Cổ Nguyệt nói: “Các vị, cũng đã không còn sớm nữa, xuất phát thôi”.

Đoàn người khí thế hùng hổ, xuyên qua các tầng mây bay về phía địa điểm chiến đấu.

Ở giữa Kim Long Môn và Huyền Minh Giáo có một đỉnh núi, đỉnh núi này không thuộc quyền sở hữu của bên nào cả, phù hợp để làm nơi hẹn chiến của hai bên.

Khi lên đến đỉnh núi chỉ thấy đã có rất nhiều người đã đến đây, thậm chí không trung xung quanh đỉnh núi cũng có không ít tu sĩ đến xem. Huyền Minh Giáo và Kim Long Môn đều là những thế lực lớn ở đây, tất nhiên cuộc so tài giữa họ sẽ thu hút một lượng lớn người đến xem.

Mấy người Ngô Bình đáp xuống đỉnh núi.

Đưa mắt nhìn sang, thế trận của Kim Long Môn rất mạnh, không chỉ có môn chủ mà các cao thủ trưởng lão trong môn phải cũng đến. Kim Long Môn không thể không xem trọng chuyện lớn liên quan đến một phần tư lãnh địa.

Ngô Bình lại không thèm nhìn đối phương lấy một cái, vừa đáp xuống đất, anh đã một hòn đá rồi ngồi xuống.

Trương Cổ Nguyệt chắp tay với Kim Long Môn: “Để các vị đợi lâu rồi”.

Một tu sĩ đồ đen bước ra, cười nói: “Được Huyền Minh Giáo và Kim Long Môn tin tưởng, tôi được vinh hạnh trở thành người chứng kiến trận đấu cược lần này”.

Lại một người đàn ông áo trắng bước ra, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng rất vinh hạnh, bây giờ mời hai bên thống nhất quy tắc và ký vào hiệp nghị đấu cược”.

Thế là Trương Cổ Nguyệt và môn chủ của Kim Long Môn cùng bước lên trước, lần lượt ký tên và lăn dấu tay dưới sự chứng kiến của hai người chứng kiến.

Sau khi hoàn tất mọi trình tự, môn chủ Kim Long Môn nói: “Tiêu Phá Thiên, nếu cậu thắng trận này, một phần ba lãnh địa mà Huyền Minh Giáo giao sẽ thuộc về cậu”.

Môn chủ Kim Long Môn là một người trung niên, gương mặt vuông vức, râu dài đen nhánh, chẳng có bao nhiêu tóc cả, chỉ có vài sợi tóc màu vàng nhạt mọc xung quanh.

Người này tên là Tả Nguyên Thần, đã ngồi ở vị trí môn chủ Kim Long Môn này hơn một trăm năm rồi. Kim Long Môn cũng trở nên mạnh hơn dưới sự lãnh đạo của ông ta, áp đảo đến mức Huyền Minh Giáo gần như không thở nổi.

Một đệ tử của Kim Long Môn bước ra, người này mặc một chiếc áo giáp màu đen, mày rậm, mắt hạnh nhân, dáng người không cao, vẻ ngoài nhìn qua hơi giống phụ nữ, chẳng hợp với tên của hắn gì cả.

Lúc đến, Ngô Bình đã biết thông tin về Tiêu Phá Thiên, mặc dù Tiêu Phá Thiên này khá đẹp, giống phụ nữ nhưng cách làm việc của hắn lại vô cùng mạnh mẽ và quyết đoán, hắn là một người rất khó đối phó.

Tiêu Phá Thiên bước lên sàn đấu, cạnh của sàn đấu được khoanh tròn bằng bút đỏ, diện tích không lớn, hơn một trăm mét vuông.

Đứng vào trong vòng tròn, hắn nhìn sang Ngô Bình, lạnh nhạt nói: “Sao nào, anh sợ rồi à?”

Lúc này Ngô Bình vẫn còn ngồi trên tảng đá, không nhìn hắn lấy một cái. Nghe hắn nói thế, cuối cùng anh cũng đứng lên nói: “Một con sâu bọ muốn khiêu chiến với tôi nên tôi cũng không để ý lắm, xin lỗi nhé”.

Nói rồi anh bước vào trong vòng tròn.

Tiêu Phá Thiên cũng không có tức giận nói: “Anh là đệ tử đứng đầu của Huyền Minh Giáo, tôi còn tưởng rằng anh là nhân vật lợi hại nào chứ, giờ nhìn lại mới thấy chỉ là một nhân vật nhỏ luyện khí mà thôi. Ai cho anh can đảm dám đến đây khiêu chiến với tôi vậy? Là anh không muốn sống nữa hay là Trương Cổ Nguyệt của Huyền Minh Giáo không muốn anh sống?”

Ngô Bình: “Tài ăn nói của anh cũng được đấy, tiếc là có nói thế nào cũng không thể thay đổi kết quả được đâu, ngay khi anh chấp nhận chiến thứ thì anh đã là người chết rồi”.

Tiêu Phá Thiên: “Đúng thế, có nói nhiều cũng vô ích. Vậy thì chúng ta cứ xem thực lực thật đi”.

Vừa dứt lời, dưới chân hắn xuất hiện một làn khói, làn khói ấy như có sự sống biến thành mười hai sợi dây khói lao về phía Ngô Bình.

“Cẩn thận, đây là Linh Yên Công của Kim Long Môn, trong làn khói có các tia cực nhỏ, vô cùng sắc bén”, Cừu Quang Thái lập tức nhắc nhở.

Hai tay Ngô Bình vỗ vào nhau, tiên lực Huyền Minh trong cơ thể anh ngưng tụ thành một sợi chỉ màu vàng, sau đó xoay quanh anh như tia chớp, cuối cùng tạo ra một tấm chắn bảo vệ màu vàng.

Mười hai sợi dây khói lao đến, vừa lúc chạm vào tấm chắn bảo vệ rồi vang lên tiếng “phựt phựt”, những tia cắt ẩn hiện trong làn khói lần lượt bị đứt gãy.

Tiêu Phá Thiên cực kỳ ngạc nhiên, hai tay vỗ tay vào nhau. Lần này, làn khói dày đặc phun ra từ mặt đất rồi bao vây quanh Ngô Bình. Thế nhưng tấm chắn bảo vệ của Ngô Bình đã xuyên vào lòng đất, dù hắn có phóng ra nhiều khói linh đi chăng nữa thì cũng không thể nào đột phá được. Ngược lại khói linh này vừa chạm vào tấm chắn bảo vệ thì lập tức bốc cháy, tựa như bên trong có thứ gì đó bị hủy diệt.

Thấy thế mặt Tả Nguyên Thần không tốt lắm, một trưởng lão ở phía sau nói: “Môn chủ, tình hình không ổn, U Sát Linh Yên của Tiêu Phá Thiên thế mà lại không thể phá vỡ tấm chắn bảo vệ. Nếu không phá được thì không thể uy hiếp được đối phương, như thế lại khó đánh”.

Tả Nguyên Thần: “Đừng vội, Tiêu Phá Thiên vẫn còn tuyệt học chưa thi triển mà”.

Ngô Bình đứng đó khoan thai nói: “Tiêu Phá Thiên, anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Có phải Kim Long Môn các người hết người rồi hay không mà sao lại phái một tên vô dụng như anh lên đánh chứ”.

Tiêu Phá Thiên hừ một tiếng: “Anh nói thế hơi sớm rồi đấy, Ma Yên Tuyệt Sát”.

Vừa dứt lời hai tay hắn làm ra pháp quyết, đột nhiên có hai mươi bốn ma ảnh bay ra từ trong cơ thể hắn, những ma ảnh này đi vào trong khói linh rồi biến thành mười hai Ma Quái, hình dạng vô cùng quỷ dị hệt như thực thể đang lao đến vậy.

Tấm chắn bảo vệ của Ngô Bình bị Ma Quái đánh cho kêu vang, anh mặt không biến sắc cười nói: “Tôi còn tưởng anh có bản lĩnh gì hay, hóa ra chỉ phóng ra mấy hồn ma, hơ hơ, trẻ con quá đấy”.

Tiêu Phá Thiên dùng hết sức thi triển, nhưng Ma Quái vẫn không thể phá được tấm chắn bảo vệ. Nửa phút sau, hắn biết không thể cứ tiếp tục như thế được, thế là hắn cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết vào trong làn khói.

Ma Quái lập tức gào lên, sau đó tấn công kịch liệt về phía Ngô Bình.

Tấm chắn bảo vệ vẫn không bị phá, nhưng Ngô Bình lại mất kiên nhẫn nói: “Màn biểu diễn của anh kết thúc rồi”.

Nói rồi anh kích phát bí lực cao cấp, không khí xung quanh lập tức trở nên méo mó, sau đó làn khói bắt đầu rơi xuống đất, cuối cùng tạo ra một vùng bùn đen trên mặt đất.

Ngô Bình thu lại tấm chắn bảo vệ, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi sẽ cho anh thấy tuyệt học mạnh nhất của Huyền Minh Giáo, Huyền Minh Sát Chỉ”.
Chương 2157: Hiên Viên Long Uy

Thật ra Huyền Minh Sát Chỉ là một trong những sát kỹ mà tổ sư phụ của Huyền Minh giáo lĩnh hội được sau khi có được Huyền Minh Tiên Khí. Có nói thế nào thì Ngô Bình cũng là đệ tử số một của Huyền Minh giáo, nếu không nắm được một số tuyệt học của Huyền Minh giáo thì thật vô lý, thế là anh dùng mười lăm phút , học một số sát kỹ tuyệt học của Huyền Minh giáo, Huyền Minh Sát Chỉ này là một trong số đó.

Đương nhiên, Huyền Minh Sát Chỉ mà Ngô Bình thi triển có uy lực mạnh gấp rất nhiều lần nguyên bản, vì dù sao thì trong cơ thể anh cũng có Huyền Minh Tiên Khí.

Một luồng sát quang lớn bằng ngón tay phóng ra, lập tức xuyên thủng trán Tiêu Phá Thiên, tạo ra một hộc máu.

Tiêu Phá Thiên kinh ngạc, cơ thể cứng đờ rồi từ từ ngã xuống đất.

Không khí bỗng trở nên yên lặng, Tả Nguyên Thần đến bên xác Tiêu Phá Thiên, thử kiểm tra xem hắn còn sống hay đã chết, sau đó thì thở dài, nhìn sang Trương Cổ Nguyệt, nhả từng chữ: “Xem ra Huyền Minh giáo vẫn còn có nhân tài”.

Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng nói: “Vẫn còn trận thứ hai”.

Tả Nguyên Thần cười khẩy: “Thiên tài này của ông sẽ phải bỏ mạng ở trận thứ hai”.

Trương Cổ Nguyệt: “Chưa biết thắng thua thì có nói gì cũng vô dụng”.

Tả Nguyên Thần không nói thêm nữa, quay về chỗ cũ.

Người làm chứng cao giọng nói: “Trận thứ nhất đã kết thúc, Huyền Minh giáo thắng. Theo như cam kết, Kim Long Môn sẽ nhường mỏ khoáng Linh Tinh ở phía nam cho Huyền Minh giáo. Nếu mọi người không có ý kiến thì có thể tiếp tục trận thi đấu thứ hai, hai bên gồm Hiên Viên Long Uy của Kim Long Môn và Ngô Bình của Huyền Minh giáo”.

Hiên Viên Long Uy bước ra, nhìn Ngô Bình bằng vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Thực lực của anh vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, có điều cũng vô dụng thôi, khoảng cách giữa chúng ta quá xa. Bây giờ nếu anh nhận thua thì tôi sẽ không giết anh”.

Ngô Bình: “Đấy cũng là điều mà tôi muốn nói với anh”.

Hiên Viên Long Uy: “Nếu như anh đã muốn chết thì hãy bắt đầu đi”.

“Ầm”.

Bỗng dưng lửa bốc cháy mạnh phía sau lưng anh, thấp thoáng trong ánh lửa là ba mươi sáu người, người nào người nấy cũng phát ra khí tức cực mạnh.

Ngô Bình biết ba mươi sáu bóng người mờ ảo đó đại diện cho ba mươi sáu phép thần thông mà anh tu luyện, mỗi phép thần thông đều bao gồm một sức mạnh thần thông.

Người của Huyền Minh giáo ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Trông hiện tượng này, tất cả ba mươi sáu phép thần thông đều là thần thông thượng phẩm”.

“Đúng thế, một phép thần thông thượng phẩm bằng mười phép thần thông hạ phẩm”.

“Chắc ba mươi sáu thần thông thượng phẩm với thực lực đáng sợ cũng là những nhân vật vô địch trong cảnh giới thần thông nhỉ?”

Lúc mọi người đang bàn tán thì lại có năm lớp tiên quang xuất hiện bên ngoài ngọn lửa, mỗi lớp tiên quang đại diện cho một loại tiên lực.

“Gì cơ? Cậu ta còn có cả năm loại tiên lực à?”

Đến cả Trương Cổ Nguyệt cũng bất ngờ, bất giác nhìn sang Ngô Bình.

Hiên Viên Long Uy bước ra, mặt đất liền có vô số phù văn bay lên, thấp thoáng kết thành những trận pháp. Trên người hắn cũng có phù quang lấp lánh, rõ ràng là đã tu luyện rất nhiều công pháp lợi hại.

“Trời ơi, Hiên Viên Long Uy này thật quá đáng sợ, e rằng cao thủ đạo cảnh cũng phải nể sức mạnh của cậu ta”.

Ngô Bình thấy Hiên Viên Long Uy ra sức thể hiện thì hơi bực bội, thế là anh tiến đến trước mặt hắn, tung một đấm.

Võ đạo của anh cao hơn Hiên Viên Long Uy rất nhiều lần, sức mạnh cũng lớn hơn.

“Ầm”.

Hiên Viên Long Uy đau bụng, cong người , vẻ mặt đau đớn. Lúc này, mặc dù biết rất nhiều phép thần thông nhưng hắn lại không thể thi triển được.

Ngô Bình lại đấm hai đấm nữa khiến hắn ngã xuống sàn, sau đó vừa đấm vừa đá thiên tài này của Kim Long Môn.

Mỗi một cú đấm và đá của anh đều chứa đầy tiên lực và bí lực cực mạnh, chỉ cần bị đánh trúng thì đối phương sẽ mất hết sức chiến đấu.

Tất cả mọi người đều ngây ra, họ tưởng tượng ra rất nhiều cục diện nhưng lại không nghĩ đến được cục diện trước mắt. Chiêu thức của Ngô Bình giống như cách đánh của nông dân dưới quê hay của lưu manh ngoài phố nhưng Hiên Viên Long Uy dũng mãnh lại không thể chống trả, chỉ có thể ôm đầu kêu la thảm thiết.

Tả Nguyên Thần không thể xem tiếp nữa, ghì giọng nói: “Dừng tay”.

Nhưng Ngô Bình không hề có ý dừng lại, anh vừa đánh vừa nói: “Hắn chưa nhận thua”.

Tả Nguyên Thần nắm chặt nắm đấm, Hiên Viên Long Uy là thiên tài của Kim Long Môn, không thể chết như thế được. Nhưng đồng thời ông ta cũng hi vọng cuộc chiến sẽ kết thúc, vì một khi Hiên Viên Long Uy nhận thua thì Kim Long Môn sẽ thất bại thảm hại.

“Hiên Viên Long Uy, không thể nhận thua”, ông ta hét lớn.

“Ầm”.

Toàn thân Hiên Viên Long Uy bỗng bốc cháy với ngọn lửa màu tím, uy áp đáng sợ đẩy Ngô Bình ra xa.

Hiên Viên Long Uy bị đánh đến mặt mày bầm tím, từ từ đứng dậy , hai mắt cũng toát ra ánh lửa màu tím. Hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm, gằn từng chữ: “Thực lực của anh rất mạnh nhưng tôi sẽ không thua”.

“Đây là sức mạnh Linh Diễm Tiên Thiên, cậu ta đã luyện hóa được Linh Diễm Tiên Thiên”.

Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật thì phát hiện trong đan điền của Hiên Viên Long Uy có một ngọn lửa lớn bằng hạt đậu, ngọn lửa màu tím chính là lửa Tiên Thiên.

Linh Diễm Tiên Thiên rất quý giá, đó là ngọn lửa năm xưa còn sót lại khi người tạo ra vũ trụ đạo cảnh dùng lửa. Nói một cách đơn giản, thật ra ngọn lửa Tiên Thiên là linh diễm của vũ trụ chính, giá trị không thể đo lường.

Hiên Viên Long Uy xông qua, hai nắm đấm mang đầy lửa.

Ngô Bình vẫn thản nhiên, tay cầm dao găm, đợi đối phương tiến lại gần thì đột ngột khom người, sau đó lùi ra xa.

Lúc này, Hiên Viên Long Uy đơ người, hắn từ từ cúi đầu xuống và nhìn thấy bụng của mình đã bị cắt rách, linh diễm bên trong đã bị người ta lấy đi mất.

Ở cách đó không xa, Ngô Bình cầm một đốm lửa trong tay, mặc dù sức mạnh của ngọn lửa rất lớn, có thể đốt cháy vạn vật nhưng ngoài da của anh có một lớp Huyền Minh Tiên Khí, tiên khí có thể bảo vệ anh không bị thương.

Hiên Viên Long Uy bước loạng choạng mấy bước, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ: “Sao anh có thể làm được? Tôi dùng năm loại tiên lực mới phong ấn nó, sau đó mượn chưa đến một phần ngàn sức mạnh của nó để dùng, nhưng anh thì lại có thể lấy nó ra trực tiếp”.

Ngô Bình há miệng nuốt ngọn lửa vào bụng, ngọn lửa chạy vào trong đan điền. Lúc này, tiên lực trong cơ thể anh liền bao trùm lấy nó, sau đó ngưng tụ thành một ngọn đèn tiên, đón lấy linh diễm.

Bỗng dưng, ngọn lửa sáng rực lên, sức mạnh của ngọn lửa tràn vào cơ thể và nguyên thần của anh, khiến anh cảm thấy vô cùng sảng khoái, thần kỳ không thể tin nổi.

Hiên Viên Long Uy tuyệt vọng, hắn cười thảm thương: “Gia tộc của tôi đã phải trả giá vô số vì nó mới có thể giúp tôi mượn được sức mạnh của linh diễm, còn anh thì lại có thể nhẹ nhàng có được nó, anh chỉ là cấp Luyện Khí, sao lại có thể làm được?”

Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng đáp: “Có gì đâu phải thắc mắc, Ngô Bình đến từ vũ trụ đạo cảnh cấp cao, cậu thua là đúng”.

Hiên Viên Long Uy trợn mắt, ngất lịm đi. Nhưng không có ai của Kim Long Môn quan tâm đến hắn, họ đều đang kinh ngạc và hoảng sợ. Kinh ngạc vì sự mạnh mẽ của Ngô Bình, hoảng loạn vì sắp phải nhường lãnh thổ lại cho Huyền Minh giáo.

“Trận thứ hai, Ngô Bình của Huyền Minh giáo thắng! Theo cam kết, Kim Long Môn phải cắt đất ở phía nam giao cho Huyền Minh giáo”.

Vẻ mặt Tả Nguyên Thần nặng trĩu, ông ta nhìn Ngô Bình hằm hằm rồi lạnh lùng nói: “Kim Long Môn sẽ không nuốt lời, nhưng Huyền Minh giáo các người hãy nhớ cho kỹ, đây chỉ mới là bắt đầu thôi”.
Chương 2158: Luyện lửa

Trương Cổ Nguyệt: “Xin hãy đưa nữ đệ tử bổn giáo, Thượng Quan Băng Lan về lại”.

Tiêu Phá Thiên tử trận, Hiên Viên Long Uy cũng thua cuộc, dựa theo ước định Thượng Quan Băng Lan phải được đưa về Huyền Minh Giáo.

Ở phía Kim Long Môn, một cô gái được đẩy ra, vẻ ngoài cô ấy rất xinh đẹp, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Huyền Minh Giáo. Chỉ là vẻ mặt cô ấy lạnh lẽo, tựa như không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì,

Thượng Quan Băng Lan mặc bộ đồ đỏ, đến trước mặt Trương Cổ Nguyệt, khẽ khom người: “Giáo chủ”.

Trương Cổ Nguyệt gật đầu, ông ấy gọi Ngô Bình đến, cười nói: “Hai người nói chuyện đi”. Nói xong, ông ta đi sang bên cạnh giải quyết công việc.

Thượng Quan Băng Lan cũng không muốn nói chuyện, thậm chí cô ấy còn không buồn nhìn Ngô Bình. Cô ấy vừa được thả ra, vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng lờ mờ đoán được một việc đều liên quan đến người đàn ông xa lạ trước mặt.

Ngô Bình hỏi: “Thượng Quan sư muội, cô muốn quay về Huyền Minh Giáo với tôi không?”

Thượng Quan Băng Lan: “Tự tôi biết đường”.

Ngô Bình khẽ cười: “Cũng được. Vậy tôi về trước”.

Chuyện sau đó không cần anh phải can dự nữa. Mấy người Trương Cổ Nguyệt tiếp tục ở lại, còn anh thì do mấy vị trưởng lão hộ tống, quay về Huyền Minh Giáo.

Ngô Bình vừa đi, một trưởng lão đã đi đến, nói: “Băng Lan, anh ta là đệ tử đứng đầu Huyền Minh Giáo, vừa nãy đã giết chết Tiêu Phá Thiên, chiến thắng Hiên Viên Long Uy, lập được nhiều chiến công cho Huyền Minh Giáo! Giáo chủ có ý tác hợp hai người, con có nguyện ý không?”

Thượng Quan Băng Lan có chút kinh ngạc, nói: “Xem ra anh ta rất lợi hại, nhưng con không có hứng thú với anh ta”.

Trưởng lão này là sư tôn của Thượng Quan Băng Lan, ông ấy lắc đầu: “Băng Lan, cơ hội hiếm có. Nếu con không hài lòng với anh ta, thì trên thế giới này không ai có thể khiến con coi trọng được đâu”.

Thượng Quan Băng Lan lạnh nhạt nói: “Vậy sao? Triêu Thiên Liệt thì sao?”

Nghe thấy cái tên Triêu Thiên Liệt, vẻ mặt trưởng lão kia bỗng u ám: “Anh ta đã mất tích ba năm rồi, con vẫn chưa quên được anh ta?”

Thượng Quan Băng Lan: “Anh ấy không mất tích, chỉ là bế quan tu luyện mà thôi. Đợi anh ấy xuất hiện thì đệ tử đứng đầu ở trước mặt anh ấy cũng chẳng là gì cả!”

Trưởng lão nghe xong lập tức lắc đầu: “Con không nghe thì thôi vậy, nhưng con sẽ hối hận”.

Ở bên kia, nhóm người Ngô Bình đáp xuống Huyền Minh Giáo, thì đã nghe thấy tiếng hô hào như sóng rền. Thì ra, các đệ tử Huyền Minh Giáo đã biết tin, lúc này đều tập trung trên các đỉnh núi, vung tay chúc mừng Ngô Bình chiến thắng.

Lúc này dù là đệ tử tinh anh hay là đệ tử chân truyền, thì tất cả mọi người đều xem Ngô Bình như thần linh, vô cùng kính trọng anh.

Ngô Bình thấy vậy, thì vẫy tay đáp lại, mọi người lại hô hào một hồi.

Quay về núi Cô Tú, mấy cô gái đều vui mừng, Vân Thường nói: “Lão gia, kể từ bây giờ, vị trí đệ tử đứng đầu của lão gia không ai có thể lay động được!”

Ngô Bình: “Có phải đệ tử đứng đầu hay không, tôi cũng không quan tâm mấy, chỉ cần có đủ tài nguyên tu hành, thì mọi chuyện không là vấn đề”.

Sau đó anh nói: “Qua mấy ngày nữa, tôi muốn về nhà một chuyến”.

Vân Thường: “Là quay về vũ trụ Chấn Đán sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Dạo này danh tiếng tôi lan truyền quá rộng, rời đi một thời gian cũng tốt”.

Vân Thường: “Chúng tôi cùng về với công tử”.

Ngô Bình cảm kích trong lòng: “Mọi người đều là tu sĩ vũ trụ cao cấp, nếu đến vũ trụ Chấn Đán, thực lực có thể sánh với cao thủ Kỷ Nguyên bên chúng tôi, thậm chỉ là cao thủ cấp vũ trụ”.

Vân Thường cười nói: “Vậy công tử có thể nâng cao thực lực của chúng tôi thêm, đợi đến Cảnh giới Thần Thông rồi hãy đi”.

Ngô Bình cười nói: “Cảnh giới Thần Thông cũng không khó. Mấy ngày này, tôi sẽ nâng cao tu vi của mọi người. Sẵn tiện lại luyện chế thêm ít đan dược”.

Hiện tại Ngô Bình là đệ tử đứng đầu, lượng tài nguyên sử dụng rất lớn, có thể tùy ý dùng dược liệu của Huyền Minh Giáo, chuyện luyện đan này cũng thuận tiện hơn.

Thế nhưng, trước khi luyện đan, anh phải luyện hóa Tiên Thiên Linh Diễm trước. Hiện tại Linh Diễm chỉ là bị anh khống chế, chứ chưa bị anh luyện hóa. Mà muốn thực sự luyện hóa Linh Diễm, là một chuyện rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị thiêu thành tro.

Lúc này, âm thanh của Tiểu Minh vang lên trong đầu anh.

“Linh Diễm này rất có ích cho cậu, nhưng không cần vội luyện hóa nó, có thể luyện hóa nhiều tiên khí trước, sau đó lại luyện hóa nó”.

Ngô Bình: “Cũng được. Vậy không cần vội về nhà”.

Sau đó, Ngô Bình với sự giúp đỡ từ Tiểu Minh, lần lượt luyện hóa rất nhiều tiên khí. Nhưng luyện hóa tiên khí khá chậm, lại thêm anh còn phải viết công pháp, vì vậy mỗi ngày gần như không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi.

Mười ngày sau, tu vi mấy cô gái lần lượt đạt đến cảnh giới Thần Thông, Ngô Bình bảo bọn họ tự mình tu luyện, anh thì tiếp tục luyện hóa tiên khí, viết Thiên Huyền Bí Kinh.

Mỗi ngày, Ngô Bình đều phải luyện hóa trên ba loại tiên khí, tiên khí trong thân thể càng nhiều, anh càng cảm thấy sức lực càng mạnh.

Khi anh luyện hóa đến tiên khí thứ bảy mươi hai, anh bỗng cảm thấy với thể chất hiện tại của anh, thì không cách nào tiếp tục luyện hóa nữa, bèn ngừng lại, chuyển sang luyện hóa Linh Diễm.

Sức mạnh do bảy mươi hai loại tiên lực đan xen tạo thành, cơ thể dễ dàng khống chế Linh DIễm. Như Tiểu Minh đã nói, bây giờ luyện hóa nó so với trước kia thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ cần khoảng nửa ngày, Linh Diễm đã bị Ngô Bình luyến thành hóa thân, bị một luồng suy nghĩ của anh khống chế. Cứ như vậy, anh có thể thông qua Linh Diễm để luyện chế đan dược, sẽ giúp phẩm chất đan dược của anh được nâng cao.

Thời gian này Huyền Minh Giáo luôn trong trạng thái bận rộn, một lượng lớn đệ tử và trưởng lão đều được cử ra ngoài, dù sao Kim Long Môn bỏ ra một phần tư lãnh thổ thì cần có một lượng lớn nhân lực xử lý.

Lại mấy ngày trôi qua, Thiên Huyền Bí Kinh của anh đã viết được một nửa. Trương Cổ Nguyệt cử người gọi anh, nói có chuyện cần thương lượng.

Trong đại điện Huyền Minh, chỉ có Trương Cổ Nguyệt đang đợi.

“Giáo chủ tìm đệ tử có chuyện gì ?”. Anh hỏi.

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Huyền Bình, con lập công lớn, ta không biết nên thưởng gì cho con. Vì vậy, ta đã nhờ quan hệ, bỏ ra một số tiền lớn để mua vị trí trong danh sách tiến vào “Vũ trụ Ngũ Hành”“.

Ngô Bình giật mình, lúc trước anh từng nghe Khưu Hóa Long nói, vũ trụ Ngũ Hành chính là Đại Ngũ Hành Giới, nó là thế giới tâm linh do cao thủ Đạo Cảnh tầng chín khai phá, bên trong hư thực đan xen, rất giống với trạng thái vũ trụ chủ.

Anh vội nói: “Giáo chủ, tại sao phải tiến vào vũ trụ Ngũ Hành?”

Trương Cổ Nguyệt: “Công pháp mà các tu sĩ tu luyện trong Đại Ngũ Hành Giới cao hơn chúng ta một giai đoạn, chính là giai đoạn Bí Cảnh. Hơn nữa, ở đó có những nơi là thực địa, tu sĩ vũ trụ chủ cũng sẽ thường xuyên đến. Huyền Bình, con là thiên tài như vậy, ta nghĩ chỉ có vũ trụ Ngũ Hành mới có thể giúp con phát huy toàn bộ tài năng của mình”.

Ngô Bình: “Giáo chủ, con cứ đi vào như vậy, thân thể có thể chịu được không?”

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Chuyện này con không cần lo. Vũ trụ Ngũ Hành vẫn luôn thu hút các tu sĩ thiên tài từ các vũ trụ, sớm đã hình thành một phương pháp kiểm tra. Trước khi tiến vào chính thức, con sẽ trải qua kiểm tra, chỉ cần thông qua kiểm tra thì con có thể sinh hoạt ở bên đó như bình thường. Đương nhiên, bước này phải tốn rất nhiều tiền”.

Ngô Bình: “Phải để giáo chủ tốn kém rồi”.

Trương Cổ Nguyệt cười ha ha: “Chỉ cần có thể bồi dưỡng cho con, tốn bao nhiêu tiền cũng đáng. Cho nên ta phải hỏi con xem, con có nguyện ý đi không?”

Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi nói: “Đệ tử nguyện ý đi trước!”
Chương 2159: Vũ trụ Ngũ Hành

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Con quay về chuẩn bị đi, đợi con chuẩn bị đầy đủ rồi thì đến tìm ra, ta sẽ đích thân đưa con đi tham gia kiểm tra”.

Quay về núi Cô Tú, Ngô Bình báo lại tình hình cho mọi người.

Nghe thấy Ngô Bình phải đến vũ trụ Ngũ Hành, Vân Thường đầy lo lắng: “Công tử, nghe nói vũ trụ cấp cao đều rất nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình nói: “Không cần lo lắng, anh biết phải bảo vệ bản thân. Trái lại, trong lúc tôi không ở đây, mọi người cố gắng ở Huyền Minh Giáo, đừng ra ngoài”.

Vân Thường: “Công tử, chúng em có thể đi cùng không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Thân thể mọi người căn bản không thể chịu được áp lực nơi đó, sợ rằng vừa đến thì đã biến mất thành năng lượng thôi”.

Bích Đào: “Công tử đến đó, thực lực sẽ bị ảnh hưởng sao?”

Ngô Bình: “Chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng trong thời gian ngắn có thể khôi phục lại. Cũng không sao, cùng lắm thì tôi lại tu luyện lần nữa”.

Chu Khuynh Thành: “Vậy nếu công tử đã đứng vững ở bên đó rồi, có phải cũng có thể đưa chúng em qua đó không?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi. Khi thực lực anh đủ mạnh thì có thể thay đổi thể chất của mọi người, để mọi người có thể thích ứng với hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành”.

Vân Thường: “Vũ trụ Ngũ Hành, không đơn thuần là vũ trụ cấp nữa, ở bên đó sẽ gặp được tu sĩ vũ trụ chính”.

Chu Khuynh Thành kinh ngạc: “Tu sĩ vũ trụ chính sao? Bọn họ chắc chắn rất mạnh đúng không?”

Ngô Bình nói: “Chuyện đó thì phải xem là tu vi gì. Không phải cứ người vũ trụ chính thì chắc chắn sẽ rất mạnh”.

Nói chuyện vài câu, Ngô Bình lại tiếp tục viết Thiên Huyền Bí Kinh.

Chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, cuối cùng anh cũng viết xong toàn bộ Thiên Huyền Bí Cảnh, trong đầu đại khái cũng hiểu được nội dung Thiên Huyền Bí Kinh. Nhưng hiện tại anh vẫn không thể tu luyện, mỗi khi thử tu luyện thì trong đầu sẽ trống rỗng, không thể suy nghĩ.

Lúc này, âm thanh của Tiểu Minh lại vang lên: “Xem ra cậu phải đến vũ trụ Ngũ Hành thì mới có thể tu luyện được Thiên Huyền Bí Kinh”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Tiểu Minh: “Theo tôi đoán, công pháp bí cảnh cần phải có hoàn cảnh đặc thù, mà vũ trụ Minh Cổ không thể cung cấp được hoàn cảnh này”.

Ngô Bình: “Nói như vậy ta nhất định phải đến vũ trụ Ngũ Hành?”

Tiểu Minh: “Không phải cậu đã muốn đi rồi sao? Đến bên đó, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình giật mình: “Sao vậy?”

Tiểu Minh: “Đối với vũ trụ Minh Cổ mà nói vũ trụ Ngũ Hành là vũ trụ cao chiều. Một con sâu trong đó chạy xuống cũng có thể đè ép tu sĩ Thần Thông Cảnh chúng ta. Anh thử nghĩ xem, một khi anh đến bên đó, phải đối mặt với thách đấu ra sao”.

Ngô Bình: “Trước khi đi, tôi sẽ tham gia kiểm tra, nếu kiểm tra thành công, tôi chuẩn bị sẽ đi một chuyến”.

Tiểu Minh: “Cũng được. Đến bên đó, nếu cậu có thể sống sót, thân thể sẽ được vũ trụ Ngũ Hành dần dần đồng hóa, vì vậy cũng sẽ trở thành sinh linh vũ trụ Ngũ Hành thật sự”.

Ngô Bình kinh ngạc trong lòng: “Vũ trụ Minh Cổ không thể đồng hóa ta sao?”

Tiểu Minh: “Không thể. Vũ trụ Minh Cổ không có năng lực đồng hóa cậu, nhưng vũ trụ Ngũ Hành thì có thể. Theo lý thuyết thì vũ trụ Đạo Cảnh cấp chín và vũ trụ chính không khác nhau quá nhiều. Hơn nữa người sáng lập vũ trụ Ngũ Hành để lại vô số truyền thừa ở đó, bồi dưỡng được lượng lớn tu sĩ cấp cao. Có những tu sĩ thậm chí còn có cơ hội tiến vào vũ trụ chính tu luyện”.

Ngô Bình: “Có thể tiến vào vũ trụ chính sao?”

Tiểu Minh: “Những gì tôi biết cũng có hạn, cụ thể thế nào thì cậu phải đi xem sao”.

Ngô Bình: “Ừ, cũng phải đi một chuyến”.

Nói chuyện một lúc với Tiểu Minh, Ngô Bình đến tìm Trương Cổ Nguyệt, nói: “Giáo chủ, con có thể tham gia kiểm tra rồi”.

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Được, chúng ta lập tức xuất phát!”

Lần này đi kiểm tra, Trương Cổ Nguyệt không nói cho bất kỳ ai biết, ông ấy nói: “Huyền Bình, chuyện con đến vũ trụ Ngũ Hành, ta sẽ không nói cho ai biết. Ta sẽ nói với bên ngoài, con bế quan tu luyện”.

Ngô Bình: “Vâng, không nói cũng tốt”.

Trương Cổ Nguyệt: “Nếu cảm thấy không thích ứng được thì con về lúc nào cũng được. Nếu ở lại bên đó, nhớ phải nói với ta một tiếng. Đây là ngọc phù có thể liên lạc giữa hai vũ trụ, con có thể dùng nó để liên lạc với ta”.

Ngô Bình nhận lấy ngọc phù, hỏi: “Giáo chủ, người từng thấy tu sĩ vũ trụ Ngũ Hành chưa? Hay nói cách khác, người từng gặp cao thủ vũ trụ Đạo Cảnh tầng chín chưa?”

Trương Cổ Nguyệt lắc đầu: “Chưa từng gặp, nhưng ta biết một người bạn, anh ta từng gặp người của bọn họ. Anh ta gặp được một tu sĩ luyện khí cấp năm, cảnh giới này ở vũ trụ Minh Cổ khắp nơi đều có. Nhưng anh ta nói cho ta biết, tu sĩ luyện khí cấp năm đó khiến anh ta có cảm giác ít nhất cũng là cao thủ Đạo Cảnh cấp số. Trước mặt người đó, anh ta cảm thấy bản thân nhỏ bé như kiến vậy, hai người căn bản không cùng duy độ”.

Sau đó ông ấy lại nói tiếp: “Con cũng đừng lo lắng, đợi có kết quả kiểm tra, chúng ta sẽ biết thôi”.

Rất nhanh sau đó, hai người đã đến một nơi trong thời không thần bí, nơi này chỉ có một tòa nhà nhỏ ba lầu, xung quanh sương mù bao phủ.

Trương Cổ Nguyệt hít sâu một hơi, đi đến trước cửa gõ vài cái, kính cẩn nói: “Trương Cổ Nguyệt bái kiến”.

Cánh cửa mở ra, một đồng tử mặc áo xanh đi ra, vẻ mặt kiêu căng, cậu ta lạnh nhạt hỏi: “Ai muốn kiểm tra?”

Trương Cổ Nguyệt nhường bước, chỉ vào Ngô Bình nói: “Là cậu ấy”.

Đồng tử liếc nhìn Ngô Bình, nói: “Anh có biết quy tắc không? Nếu không vượt qua bài kiểm tra, thì tiền anh nộp trước đó cũng sẽ không hoàn lại”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi”.

Đồng tử: “Nếu vượt qua kiểm tra, anh phải nộp thêm một khoản phí dùng, ước chừng gấp năm lần lúc đầu”.

Vẻ mặt Ngô Bình không đổi: “Tôi biết”.

Đồng tử gật đầu: “Vậy được, ở bên ngoài đợi một lát, tôi đi vào sắp xếp một lát”. Nói xong thì quay người đi vào, đóng cửa lại.

Ngô Bình không nhịn được bèn hỏi: “Giáo chủ, rốt cuộc là nộp bao nhiêu tiền?”

Trương Cổ Nguyệt: “Nếu con thông qua bài kiểm tra, tiền phải nộp chắc cũng có thể mua được nửa Huyền Minh Giáo”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nửa Huyền Minh Giáo!”

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Con không cần lo lắng, tiền là do ta mượn, chia ra trả trong năm năm. Huyền Minh Giáo lấy được một phần tư Kim Long Môn, năm năm chắc chắn có thể trả được khoản tiền này”.

Ngô Bình có chút áy náy: “Nhưng nếu như vậy thì áp lực quá lớn”.

Trương Cổ Nguyệt nhìn anh, nói: “Huyền Bình, nếu con có thể tạo nên thành tựu ở đó, thì khoản tiền này đối với con mà nói không là gì cả”.

Ngô Bình gật đầu: “Giáo chủ, nhiều nhất là một năm, con sẽ thay người trả lại khoản tiền này”.

Trương Cổ Nguyệt vỗ vai anh: “Được, ta đợi tin tốt của con”.

Khoảng chừng mười phút sau, cửa lại được mở ra, đồng tử vẫy tay, nói: “Đi vào đi”.

Ngô Bình đi theo cậu ta vào trong tòa nhà. Trong tòa nhà có một cánh cửa bằng đồng, sau cửa có luồng sáng ba màu đang chuyển động, không biết dẫn đến nơi nào.

Đồng tử chỉ vào cửa: “Sau khi đi vào, anh sẽ tiến vào không gian mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành. Nếu anh có thể ở bên trong đủ sáu tiếng đồng hồ thì xem như thông qua bài kiểm tra”.

Ngừng một lát cậu ta lại nói tiếp: “Đương nhiên, sáu tiếng đồng hồ chỉ là tiêu chuẩn. Chịu đựng càng lâu, chứng tỏ anh và vũ trụ Ngũ Hành càng phù hợp”.

“Lâu nhất có thể chịu đựng bao lâu?”, anh hỏi.

Đồng tử châm chọc nói: “Thế nào, anh nghĩ mình có thể chịu được hơn hai canh giờ? Tôi nói cho anh biết vậy, tu sĩ vũ trụ Minh Cổ các người, chưa có ai đạt chuẩn cả. Trước đó, có một tu sĩ vũ trụ Đạo Cảnh tầng năm đến, anh ta cũng chỉ kiên trì được sáu tiếng đồng hồ”.

Ngô Bình không nói thêm, trực tiếp đi vào.

Thân hình anh biến mất dần trong cánh cổng ánh sáng, đồng tử lắc đầu, tự nói: “Đồ ngốc!”

Bên ngoài cửa, Trương Cổ Nguyệt yên lặng đứng đợi.

Lúc này âm thanh của đồng tử lại vang lên: “Không cần đợi đâu, quay về đi”.

Trương Cổ Nguyệt ngây người: “Sao lại không cần đợi?”

Đồng tử: “Người tham gia kiểm tra, một nghìn người thì có chín trăm chín mươi bảy người chết bên trong rồi, cho nên anh không cần đợi đâu”.
Chương 2160: Kết quả kiểm tra xưa nay chưa từng có!

Trương Cổ Nguyệt ngây người, sau đó lắc đầu, giọng điệu kinh định nói: “Không, cậu ta sẽ không chết, cậu ta chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra!”

Đồng tử đẩy cửa đi vào, lạnh nhạt nói: “Lúc trước ai đến tham gia kiểm tra, cũng nói giống hệt ông vậy, nhưng kết quả sẽ không đổi”.

Trương Cổ Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi sẽ đợi sáu tiếng”.

Đồng tử cười nói: “Không cần sáu tiếng, đa số mọi người chỉ một khắc đã chết bên trong rồi”.

Lúc này Ngô Bình đã đi vào một không gian khắp nơi đều là ánh sáng trắng. Người vừa tiến vào, thì áp lực vô biên đã tác động lên người anh, bỗng chốc anh có cảm giác cực kỳ yếu ớt, gần như không thể đứng vững.

Ngay lúc này, bí lực, tiên lực trong thân thể anh bỗng sôi sục, chống đỡ thân thể anh, chống lại áp lực bên ngoài.

Sau khi thích ứng chỉ trong một thời gian ngắn, sức mạnh của anh đã khôi phục lại.

Một khắc đồng hồ sau, áp lực bắt đầu tăng lên, bí lực và tiên lực trong thân thể anh cũng tăng mạnh, tiếp tục chống lại áp lực.

Cứ như vậy, từng khắc trôi qua, áp lực lại tăng lên một chút. Ba tiếng sau, áp lực đã tăng gấp trăm lần ban đầyu, lúc này Ngô Bình tuy không còn thoải mái như lúc mới vô, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Lúc này, vẻ mặt đồng tử bên ngoài có phần không tự nhiên. Vừa nãy mới nói mấy câu kia chắc chắn như vậy, mà Ngô Bình lại dùng thực lực vả vào mặt cậu ta.

Trương Cổ Nguyệt tươi cười nói: “Xem ra cậu ấy đã đạt chuẩn rồi”.

Đồng tử hừ một tiếng: “Đạt chuẩn thì sao, chỉ chứng tỏ anh ta có thể sống sót ở vũ trụ Ngũ Hành. Con sâu ở vũ trụ Ngũ Hành cũng có thể sống được, nhưng không có nghĩa nó mạnh”.

Trương Cổ Nguyệt: “Xin hỏi, có thể kiên trì bao lâu thì tốt?”

Đồng tử: “Nếu có thể kiên trì trên mười tiếng, mới xem là thật sự thích ứng được hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành. Trước kia, ở đây cũng có người kiên trì được mười bốn tiếng, anh ta tiến vào vũ trụ Ngũ Hành không bao lâu đã trở thành thiên của phái lớn nào đó rồi, thành tích sau này càng kinh người. Đệ tử của ông, có thể làm được không?”

Trương Cổ Nguyệt khẽ cười: “Có thể làm được hay không, đợi cậu ta ra thì biết thôi”.

Đồng tử lắc đầu: “Ông đợi đi, tôi đi nghỉ ngơi”.

Ngô Bình chịu đựng áp lực càng lúc càng mạnh, hơn nữa, sau mười hai tiếng, áp lực còn có thêm lực đẩy, càng khiến anh khó chịu hơn.

Anh cắn răng kiên trì, mười bốn tiếng, mười sáu tiếng, hai mươi tiếng.

Đợi đến khi hai mươi bốn tiếng thì cũng là một ngày sau, áp lực đã tăng lên gấp mấy nghìn lần so với lúc đầu, hơn nữa còn có thêm rất nhiều lực chống lại anh.

Mũi Ngô Bình bắt đầu chảy máu, da cũng xuất hiện chấm li ti, tóc cũng bắt đầu rụng.

Đến lúc được ba mươi tiếng, tóc anh đã rụng sạch, biến thành đầu trọc, lúc này không chỉ mũi chảy máu, mà tai cũng bắt đầu chảy máu.

Thậm chí, răng anh cũng bắt đầu lung lay, đốm trên da bắt đầu lở loét, chảy mủ. Rõ ràng, mức độ mô phỏng hoàn cảnh này càng lúc càng nặng, vi sinh vật gây bệnh từ vũ trụ Ngũ Hành cũng xuất hiện.

Ngô Bình là cao nhân y đạo, anh cố gắng chữa trị cho mình, làm giảm triệu chứng, nhưng hiệu quả cũng có hạn.

Đến lúc được ba mươi sáu tiếng, áp lực tăng lên cũng không còn mạnh nữa, nhưng hoàn cảnh càng phức tạp hơn, trong không trung xuất hiện sấm chớp, mưa axit ăn mòn rơi xuống.

Mưa axit rơi xuống người, ăn mòn da thịt anh, cũng may nền tảng anh vững chắc, da vừa bị ăn mòn đã nhanh chóng khôi phục.

Sấm chớp đùng đùng, cuối cùng đánh vào người anh, thân thể anh cứng đờ, lập tức té ngã xuống đất, ý thức mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, anh lại tỉnh lại, vì thế tiếp tục ngồi dậy, cắn răng chấp nhận thử thách.

Anh sớm đã đạt chuẩn kiểm tra, nhưng anh muốn trải nghiệm thử hoàn cảnh khắc nghiệt của vũ trụ Ngũ Hành trước, bởi vì sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với mọi thứ.

Thời tiết đột nhiên trở nên nóng rực, da Ngô Bình bắt đầu dậy mùi, anh mất nước trầm trọng, nhưng nơi này lại không có giọt nước nào.

Bốn mươi tiếng, miệng anh đã khô nứt chảy máu, máu huyết gần như không thể lưu thông, nhịp tim mười mấy giây mới đập một lần.

Ngay lúc này, đột nhiên trời đổ mưa, anh vội vàng trải quần áo ra thấm nước mưa, sau đó vắt vào miệng.

Thế nhưng, nước còn chưa uống đủ thì trời lại chuyển lạnh, gió lạnh thấu xương, tuyết bay tán loạn, anh đông cứng lạnh run, quần áo cũng đóng thành băng.

Bốn mươi tám tiếng, Ngô Bình cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn, anh chuẩn bị kiên trì một lúc nữa sẽ từ bỏ, dù sao anh cũng là đến để kiểm tra, chứ không phải liều mạng.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một luồng sáng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu vào người anh, khiến anh rất dễ chịu. Anh cảm thấy, ánh mặt trời lúc này rất giống với ánh mặt trời vũ trụ chủ, rất tốt cho anh.

Anh đã từng hấp thụ ánh mặt trời vũ trụ chủ từ trước, bây giờ cũng không thất khó chịu, mà trái lại rất thích thú.

Phơi nắng bốn tiếng, thương thế anh lại đỡ hơn phân nửa, khí lực cũng dần dần khôi phục.

Anh có chút nghi hoặc, sao càng về sau, hoàn cảnh lại càng tốt hơn vậy?

Ngay lúc này, một cái đùi dê bị người ta ném vào, vẫn còn nóng hổi bốc khói, tỏa ra mùi thơm mê người.

Mắt anh sáng lên, lập tức cắn một miếng, mùi vị thơm ngon. Lúc trước anh bị rụng răng, rồi lại mọc lại, răng mới rất khỏe, cắn một miếng đã xé ra một miếng lớn.

Ngô Bình biết, đùi dê này là lương thực của vũ trụ chủ, dạ dày anh có thể tiêu hóa hay không phải xem thử, vì vậy anh ăn không nhanh, mà chầm chậm nhai.

Đã được hai mươi mười hai tiếng, lúc này đồng tử và Trương Cổ Nguyệt đều rất kinh ngạc, đồng tử cảm thấy khó tin, Trương Cổ Nguyệt thì cho rằng có khả năng Ngô Bình đã chết rồi”.

“Cậu ấy không sao chứ?”. Lúc này, cuối cùng ông ấy không nhịn được lên tiếng hỏi.

Đồng tử đẩy cửa đi vào, vẻ mặt cậu ta vô cùng kỳ lạ, lắc đầu: “Người chưa chết, vẫn đang tiếp tục. Không thể nào, đã năm mươi hai tiếng rồi!”

Trương Cổ Nguyệt thở phào một hơi, cười nói: “Tôi đã nói rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ thành công. Năm mươi hai tiếng, so với mười bốn tiếng kia thì mạnh hơn nhiều nhỉ?”

Vẻ mặt đồng tử ngượng ngùng, nhưng cũng rất phấn khích: “Không phải mạnh rất nhiều, mà là mạnh gấp trăm nghìn lần! Sau hai ngày, cũng là sau bốn mươi tám tiếng, hoàn cảnh nơi này sẽ không còn mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành nữa, mà là hoàn cảnh thật sự!”

Trương Cổ Nguyệt: “Hoàn cảnh thật sự sao?”

Đồng tử gật đầu: “Sinh tồn trong hoàn cảnh thật sáu tiếng thì anh ta có thể vượt qua rất nhiều tu sĩ ở vũ trụ Ngũ Hành. Qua sáu giờ, ít nhất cũng có thể tu luyện đến bí cảnh. Nếu qua mười tám tiếng, thì có thể gọi là thiên tài ở vũ trụ Ngũ Hành”.

Trương Cổ Nguyệt: “Qua hai mươi bốn tiếng thì sao?”

Đồng tử im lặng một lúc rồi nói: “Thiên tài tuyệt thế!”

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Quả nhiên ta không nhìn nhầm cậu ấy!”

Đồng tử bỗng nói: “Tiền của ông, không cần trả nữa. Bởi vì theo quy tắc, vượt qua bốn mươi tám tiếng thì có thể miễn phí tiến vào vũ trụ Ngũ Hành”.

Trương Cổ Nguyệt nói: “Vậy thì quá cảm kích rồi!”

Đồng tử thở dài một hơi: “Ông đây ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên lại nhìn nhầm. Ông may mắn đấy, có được thiên kiêu như vậy. Đợi khi anh ta trưởng thành ở vũ trụ Ngũ Hành, các ông cũng có thể thơm lây rồi”.

Trương Cổ Nguyệt: “Đúng vậy. Như vậy thì chúng tôi sẽ có chỗ dựa vững chắc, ở vũ trụ Minh Cổ, bất kỳ ai cũng phải coi trọng Huyền Minh Giáo tôi!”

Lại nói đến Ngô Bình, lúc này đã ăn hết đùi dê, cảm thấy bụng cũng khá no, bèn ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

“Không biết, hiện tại mình có thể tu hành công pháp bí cảnh được không?”

Nghĩ đến đây, anh lập tức bắt đầu tu luyện Thiên Huyền Bí Kinh. Đúng như anh đoán, lần này trong đầu anh không còn trống rỗng nữa, trái lại vô cùng rõ ràng.

Chưa đến một tiếng, bí lực trong thân thể anh đã chuyển động, hoàn thành tu luyện bí cảnh tầng thứ nhất, bí chú!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK