Ngô Bình không thèm nói, sử dụng Vô Thượng Đại Đạo, đánh thẳng vào “Thiên Thai” của Bạch Tố Tâm.
Thiên Thai là cảnh giới chỉ có tu sĩ Hỗn Độn Cảnh mới có được, Thiên Thai rất mạnh và rất khó tấn công làm vỡ nát. Nhưng Vô Thượng Đại Đạo có tác dụng cho vạn pháp, dù là Thiên Thai của Bạch Tố Tâm cũng không thể chặn lại được.
Sau khi Ngô Bình phá vỡ Thiên Thai, lập tức lấy ra một viên đan dược ném vào Thiên Thai. Viên đan dược này một lại Cao Đoan đan dược mà anh đã dùng công đức để đổi, tên là Đoạt Xá Đan.
Thật ra hiệu quả của Đoạt Xá đan rất bình thường, nhưng mà Chu Thanh Nghiên có thể xem là hóa thân của Bạch Tố Tâm. Nên hiện tại, chỉ là chủ với ảnh đổi chỗ mà thôi, đúng lúc viên thuốc này có đất dụng võ.
Đan dược rơi xuống, tu vi của Bạch Tố Tâm lập tức rơi vào trạng thái rời rạc, không thể sử dụng pháp lực. Lúc này, Chu Thanh Nghiên nghe hiệu lệnh lập tức hóa thành một đường ánh sáng rồi chui vào Thiên Thai.
Sau một lúc, Thiên Thai trở lại như bình thường. Một luồng khí tức quen thuộc phóng ra, đôi mắt đẹp của Bạch Tố Tâm mở ra.
Cô ấy mỉm cười với Ngô Bình: “Huyền Bình!”
Ngô Bình cười nói: “Thế chứ, từ nay về sau em có thể dùng cái xác này để đi khắp thế gian rồi”.
Nhưng thoắt cái, sắc mặt của Chu Thanh Nghiên đột ngột lạnh đi, tức giận nói: “Ngươi chỉ là một chút ý niệm trong đầu mà dám chiếm đoạt cơ thể của ta, đồ đáng chết!”
Nhưng sau câu đó, Chu Thanh Nghiên đã cướp lại quyền kiểm soát cơ thể, bất ngờ nói: “Em không ngờ ý thức của cô ấy vẫn còn đọng lại, nhưng giờ nó đã bị em chèn ép hết rồi. Từ nay về sau, em sẽ không để cô ấy ấy xuất hiện, thì cô ấy vẫn sẽ ngủ yên. Dù có đi ra, cũng không có cách nào kiểm soát được cơ thể”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên hỏi: “Nếu thế chẳng phải Thanh Nghiên có hai nhân cách rồi sao?”
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Không thể nói vậy. Bây giờ, cô ấy cũng như một ý niệm trong đầu của em, có thể gạt bỏ lúc nào cũng được. Nhưng dù sao cô ấy là chủ ý thức của em, nên giữ lại có chút tác dụng”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt! Từ nay, Thanh Nghiên chính là Bạch Tố Tâm, đó là thân phận của em ở Chủ Vũ Trụ này”.
Dù sao cũng là xác của mình, nên Chu Thanh Nghiên không quan tâm nói: “Được”.
Sau khi giải quyết chuyện này xong, Ngô Bình dẫn Chu Thanh Nghiên cũng là Bạch Tố Tâm đến bái kiến Nguyên Thủy Đạo Tôn.
Hai người bước vào đại điện, nơi này vẫn đông đúc như trước. Nguyên Thủy Đạo Tôn đang nói chuyện với vài bạn già, bên dưới có đám vãn bối cùng cùng nhau. Mấy người bạn già này đều là cường giả Hỗn Độn Bát Cảnh, Cửu Cảnh. Có cả Nguyên Cực Đạo Tôn, Long Điển Đạo Tôn, Thái Ất Đạo Tôn.
Ngô Bình giới thiệu Bạch Tố Tâm, Nguyên Thủy Đạo Tôn nghe Bạch Tố Tâm là người Bạch gia, cười hỏi: “Gần đây, lão tổ của Bạch gia các ngươi có khỏe không? Chúng ta đã không gặp mặt một ngàn năm rồi”.
Lão tổ Bạch gia cũng là một Đạo Tôn, cường giả Hỗn Độn Bát Cảnh. Đương nhiên, Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng biết ông ta.
‘Bạch Tố Tâm’ cười nói: “Lão tổ rất khỏe”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn gật gù, rồi lấy một ngọc phù đưa cho Ngô Bình dặn: “Huyền Bình!”, ‘Triêu Thiên Phong’ một trong Thất Đại Ẩn của Thiên Giới sắp xuất hiện. Vi sư lấy ra ba người, trong đó một người là con, còn lại thì chọn từ cuộc cạnh tranh của các tu sĩ dưới trướng”.
Ngô Bình chưa từng nghe về Triêu Thiên Phong, nên hỏi: “Triêu Thiên Phong là gì vậy sư tôn?”
“Thật ra Thiên Giới rất rộng lớn, trong đó có bảy nơi bí mật. Những bí mật này thường luôn ở trong trạng thái ẩn, nhưng sẽ mở ra một lần trong một đoạn thời gian. Triêu Thiên Phong là một trong Thất Đại Ẩn, trong đó không chỉ có các loại quý báu của Thiên Giới, còn có những truyền thừa mà tu sĩ Kỷ Nguyên trước để lại”.
Kỷ Nguyên sao? Ngô Bình nhớ đến kinh nghiệm mình đã đúc kết được từ Vũ Trụ thứ hai, nơi đó cũng có chỗ tên là Kỷ Nguyên. Thậm chí, anh đã từng trở thành cường giả Kỷ Nguyên.
“Có phải Kỷ Nguyên hiện tại của thế giới chúng ta, cũng sẽ kết thúc đúng không sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, chuyện này rất bình thường. Nhưng con không cần lo, Kỷ Nguyên mới đã qua một phần ba chặng đường, kỷ nguyên tiếp theo vẫn sẽ là những tháng năm dài đằng đẵng và buồn chán”.
Ngô Bình: “Thế một Kỷ Nguyên kéo dài bao lâu vậy sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn cười nói: “Kỷ Nguyên không có giới hạn, ngắn thì vài tỷ năm. Còn lâu thì mấy chục tỷ năm”.
Ngô Bình: “Đúng là dài đằng đẵng, dù Đạo Tôn cũng không thể sống lâu hế một Kỷ Nguyên”.
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Cho nên nếu chúng ta không đừng truy cầu, hy vọng vào tương lai, thì chúng ta cũng sẽ trở thành như các cường gia trước đó, để lại thông tin của bản thân vào lịch sử. Và thậm chí, còn trở thành cường giả Kỷ Nguyên”.
Ngô Bình: “Trên Hỗn Độn Cảnh, có là cường giả Kỷ Nguyên không sư tôn?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Chưa. Cảnh giới tiếp theo tên là Tề Thiên Cảnh, có tuổi thọ sánh ngang với trời đất. Tuy Hỗn Độn Cảnh rất mạnh mẽ, nhưng không có tuổi thọ dài như trời đất. Ví dụ, Đạo Tôn lớn lên ở thời kỳ đầu của Kỷ Nguyên, có bao nhiêu người còn sống đến hiện tại chứ? Sợ không có ai”.
“Trước đây, không có cường giả nào như thế à?”
Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: “Vi sư cũng không biết! Cảnh giới như thế cũng đã biến cơ thể bản thân trở thành một phần của Vũ Trụ, tên là Thể sinh mệnh cấp Vũ Trụ. Nên tuy vi sư đã bước đến cấp này, nhưng không thể hiểu được cách và nguyên tắc đối xử với thế giới của họ”.
Ngô Bình đang suy nghĩ gì đó, xem ra giữa Kinh Lịch đan điền và Chủ Vũ Trụ vẫn tồn tại những mặt khác nhau, có thể nơi đó có rất nhiều cường giả Kỷ Nguyên. Nhưng nơi này, cường giả Vô Cùng dưới Kỷ Nguyên cũng chưa có ai vượt qua.
Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Những năm nay quan sát, vi sư đã nghĩ chắc chắn kho tàng ẩn trong đất chứa tin tức về một Kỷ Nguyên trước. Trước đó có một cường giả Kỷ Nguyên, tuy họ không còn sống nhưng vẫn để lại một chút tin tức. Những tin tức này có thể sẽ giúp họ truy cầu vào cảnh giới cao hơn nữa”.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Ngô Bình biết được Ẩn Đại sẽ mở ra trong vòng hai tháng nữa. Ẩn Đại mở ra suốt ba tháng, đến lúc đó anh có thể đến nghiên cứu cho rõ nguồn gốc rõ ràng.
Sau khi bái kiến sư tôn, Bạch Tố Tâm quyết định trở về Bạch gia. Mặc dù cô ấy đã lấy được trí nhớ của cơ thể, nhưng dù sao cũng cần thời gian thích nghi. Đồng thời, cô ấy cũng có thể lợi dụng lực lượng của Bạch gia và giúp làm việc cho Ngô Bình.
Ngô Bình rời khỏi Ngọc Kinh Tiên Cung, lập tức đến Đệ Nhất Kiếm Tông. Anh muốn giúp để cho ba vị sư tông tăng tu vi của mình lên.
Tu vi của ba người Thẩm Huyền Tông, La Vô Phi, Âu Dương Thiên Tế đã đạt đến Đạo Cảnh tầng chín. Ngô Bình đã tìm hiểu Kiếm Đạo Vương Tọa, nếu có thể truyền thừa kiếm đạo cho ba vị sư tôn, có thể họ sẽ thăng cấp lên tầng mười và sau đó đánh sau vào Hỗn Độn Cảnh Giới. Đúng lúc, trong tay của anh có ba viên Hỗn Độn Thần Đan do Đan Tổ luyện chế, dựa vào ba viên đan dược này, ba người đó sẽ dễ dàng thăng chức lên Hỗn Độn Cảnh.
Ba vị sư tôn đối xử rất tốt với anh, lần này xem như anh báo đáo cho họ.
Anh đi vào Đệ Nhất Kiếm Tông, mới biết trong Vạn Kiếm Tiên Giới cũng chưa thái bình. Một vài thế lực xung quanh dần dần bị Dị tộc xua đuổi, dân chúng vô tội bị giết hại vô số.
Đệ Nhất Kiếm Tông với Chí Tôn Kiếm Đường cũng bắt tay các thế lực Đại Kiếm Đạo thành lập liên minh Kiếm Đạo, cùng nhau chiến tranh với địch. Nhưng Dị tộc quá mạnh, liên minh thành lập xong tham gia từng trận chiến lớn đều tổn thất nặng nề. Vì vậy liên minh bắt đầu rời rạc, không ai muốn liều mạng hay hợp tác bàn kế hoạch. Hiện tại, liên minh đang trong tình trạng rời rạc không thể chống lại giặc.
Thậm chí đa phần các tu sĩ được Chí Tôn Kiếm Đường chiêu mộ đã tự về môn phái của mình. Đệ Nhất Kiếm Tông còn đỡ hơn một chút, nhờ thực lực của họ có thể tự ngưng tụ sức mạnh đánh lùi làn sóng tấn công của Dị tọc, rồi thu nhận một đống tu sĩ mất đi tông môn.
Vài sư tôn thấy Ngô Bình thấy đệ tử quan trọng trong tông quay về, lập tức vui mừng. Ngô Bình nói rõ ý định của mình rồi lập tức truyền thụ kiếm đạo cho ba người.
Mặc dù ba vị sư tôn không thể lĩnh ngộ triệt để như Ngô Bình, nhưng vẫn có thể nhờ cách này càng phát triển hơn một bước và tìm hiểu sự huyền bí của Đạo Cảnh Đệ Thập.
Ngô Bình không ngờ trong quá trình truyền thụ cho ba người, tu hành của anh cũng tiến bộ. Thuận lợi bước vào Đạo Cảnh tầng năm, Đạo Lục Cảnh!