Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 646: Tu luyện thành công Chân Không Đại Thủ Ấn

Buổi chiều, Ngô Bình ngồi tu luyện quyền ý, tiện thể luyện luôn lực chân không.

Lực chân không là một sức mạnh rất khó luyện, trước khi đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên, Ngô Bình từng luyện rồi, nhưng mới chỉ ở cấp nhập môn.

Giờ quyền ý của anh đã viên mãn, anh còn ở cảnh giới Nhân Tiên rồi nên đã hiểu rõ về sức mạnh hơn. Khi anh tung một đòn bất kỳ ra, không gian vang lên tiếng nổ rất đáng kinh ngạc.

Nhưng cảnh giới cao nhất của lực chân không là Chân Không Đại Thủ Ấn. Uy lực của nó mạnh hơn Kinh Lôi Chưởng của anh nhiều.

Ngô Bình tung hai chưởng lên cao, mỗi lần đều tạo ra những tiếng động khác nhau, khi thì vun vút, khi thì trầm lắng. Đó là vì tuần suất dao động trong không khí thay đổi nên tiệng động mới không giống nhau.

Ngô Bình luyện vài trăm lần thì chợt tung một chưởng ra phía trước, lần này không gian chấn động, một thủ ấn màu đen tím rõ ràng đã xuất hiện.

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, hòn non bộ vỡ nát, bụi bay mù mịt.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều hoảng hốt, cả tá người xông vào phòng Ngô Bình vì tưởng có người ám sát.

Khi họ nhìn thấy hòn non bộ cao hơn năm mét bỗng bốc hơi thì đều kinh ngạc.

“Hòn non bộ đâu rồi?”, có người hỏi.

“Đại ca đang thử nghiệm bom à?”

Ngô Bình xua tay ra hiệu cho mọi người lùi lại, còn mình tiếp tục luyện Chân Không Đại Thủ Ấn. Anh luyện thêm tầm trăm lần nữa thì đã nắm được bí quyết. Cuối cùng, thủ ấn mà anh tạo ra chuyển sang màu đỏ tím, hơn nữa không có một tiếng động nào. Dù nó tiếp xúc với một vật bất kỳ, cũng chỉ tạo ra tiếng động rất khẽ.

Ngô Bình tung chưởng vào tấm lò xò dày 30 phân, nó lập tức lõm vào, mặt trước bằng phẳng như được cắt bằng laser, còn mặt sau thì lồi lên, tạo thành một thủ ấn to như cái chậu.

Khi Ngô Bình luyện thành Chân Không Đại Thủ Ấn thì trời đã tối, anh đi pha trà, sau đó nằm trên ghế trong vườn hoa lướt mạng.

Thì ra anh bị một bạn học cấp ba cũ Thôi Hưng Khải kéo vào một nhóm chat, hình như mọi người trong nhóm này đều rất thành cong, họ toàn nói về chuyện đầu tư bao nhiêu trăm triệu, công ty nào đầu tư lời hơn, hay các hãng xe hơi và đồng hồ nổi tiếng.

Ngô Bình không hề hứng thú với nội dung thảo luận của họ, nhưng sau đó anh phát hiện Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương cũng ở trong nhóm này. Hơn nữa, ngoài hai bọn họ ra, bên trong còn rất nhiều ngôi sao nổi tiếng hạng A khác.

Ngô Bình hỏi Thôi Hưng Khải: “Hưng Khải, đây là nhóm gì thế?”, anh không hề nhắc tới chuyện mình quen Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương.

Thôi Hưng Khải: “Ngô Bình, đương nhiên là nhóm kết bạn, nhưng trong nhóm này có nhiều ngôi sai nữ lắm, nếu cậu thích ai thì họ thể hẹn họ đi chơi riêng đấy. Chỉ cần cậu chịu bỏ tiền thì còn được tậm sự “mỏng” với các cô nàng cơ”.

Ngô Bình cau mày hỏi: “Cô nào cũng được à?”

Thôi Hưng Khải cười nói: “Đương nhiên là không, có mấy nghệ sĩ thì không nha, bọn mình gọi họ là tứ đại trinh nữ!”

Ngô Bình: “Gồm những ai thế?”

Thôi Hưng Khải: “Thứ nhất là Lâm Băng Tiên, nghe đâu hẫu thuận cho cô này làm to lắm, từng có một cậu ấm ở Thiên Kinh không hẹn được với cô ấy nên còn mắng chửi trong nhóm mà. Kết quả là ngay ngày hôm sau, đã bị người ta đánh gãy một chân, sau đó bị ném xuống sông băng ngâm mình nửa đêm, suýt nữa chết cóng”.

“Cô thứ hai là Trần Lăng Sương, hoạt động đã lâu, đã thế lại biết võ nên không ai dám dây đâu”.

“Cô thứ ba là người mới, làm người mẫu tên là Liễu Tô Nghiên. Cô này không có hẫu thuận, cũng không nổi quá, nhưng không cũng không dây vào được. Mình nghe nói có vài cậu ấm từng điều tra về cô ấy, xem có nắm được điểm yếu nào không để con hạ gục cô nàng”.

“Cô thứ tư không phải nghệ sĩ, nhưng xinh kinh khủng, tên là Nhậm San San. Con gái của đại gia Nhậm Thiên Thắng đấy, nghe đâu cô ấy tham gia vào nhóm chat này để tìm một người bạn trai phù hợp”.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, thì có người mắng chửi trong nhóm, người đó có nick là Ông Miêu, ông ta đang mắng Nhậm San San.

Mẹ kiếp! Tưởng mình là ai mà dám chê tôi xấu hả?, người đó rất nóng tính nên buông những lời mắng chửi rất khó nghe.

Nick của Nhâm San San là Quả ô liu, cô ấy chỉ nhắn lại đúng một câu: Tự lo lấy thân!

Ông Miêu: Eo ôi, doạ tôi à? Ừ thì nhà họ Nhậm các cô cũng có thế lực ở Hải Thành, nhưng ông đây ở Thiên Kinh cơ!

Ngô Bình cau mày, dẫu sao Nhậm San San cũng là phụ nữ, tên này mắng cô ấy như vậy thật quá đáng. Vì cũng có người đang khuyên nhủ Ông Miêu, nên Ngô Bình cũng chen vào một câu: Được rồi đấy, tức với phụ nữ làm gì.

Nào ngờ, Ông Miêu lập tức nổi đoá.

“Mẹ kiếp! Mày là ai? Tao quen mày à mà xen vào, hay tưởng được add vào nhóm chat này thì có quyền nói chuyện với tao?”

Ngô Bình cau mày, thấy tên này như một con chó điên chính hiệu, gặp ai là cắn người đó.

Anh nhắn lại: Ăn nói cho cẩn thận.

Ông Miêu gửi một icon hình ngón tay giữa: Thằng kia, biết bố mày là ai không?

Nhâm San San lên tiếng: Chuyện của tôi không cần anh lo.

Hai người từng trao đổi số điện thoại nên Nhâm San San biết nick này của Ngô Bình.

Ngô Bình: Này, tôi bênh cô nên mới bị chửi đấy, cô không cảm ơn tôi à?

Nhâm San San: Ai khiến anh lo chuyện bao đồng.

Ngay sau đó, Trần Lăng Sương không bao giờ tham gia vào cuộc trò chuyện nào đã gửi một tin nhắn.

“Sao anh lại ở trong nhóm này? Lâu rồi không gặp, hôm nào đến Thiên Kinh chơi đi”.

Ngô Bình: Được, khi nào rảnh tôi sẽ tới.

Trần Lăng Sương: Nhớ đấy nhé! Tôi được bạn cho một chai rượu ngon, vẫn cất đi chưa uống, nếu anh đến thì tôi sẽ khui.

Nhậm San San: Kinh rồi, anh quen cả ngôi sao hạng A cơ à?

Ngô Bình: Tôi cũng quen cô đấy thôi.

Nhậm San San: Dạo này tôi đang chán quá, anh ở đâu, tôi tới tìm.

Ngô Bình: Tôi ở Cảng Thành.

Nhậm San San: Ok, mai gặp.

Ngô Bình ngạc nhiên: Cô đến thật à?

Nhậm San San: Sao, không muốn gặp tôi à?

Ngô Bình: Ờ.

Nhậm San San lập tức gửi lên một icon hình con dao.

Ông Miêu thấy mình bị phớt nên lại nổi điên rồi nói: Thằng kia, mày được lắm, quen cả Trần Lăng Sương cơ à.

Ngô Bình không thèm chấp ông ta, nhưng thấy ông ta lại nói mình nên đáp: Tôi còn quen nhiều người lắm.

Ông Miêu: Thế à? Thế mày biết tao không?

Ngô Bình gửi ngay tin nhắn cho Hàn Bạch, để nhờ anh ấy điều tra thân phận thật của tài khoản này. Một phút sau, anh đã nhận được kết quả.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nhắn vào nhóm chat: Ông là Miêu Đông Hoả, 45 tuôi, có ba công ty với giá trị là 7.5 tỷ. Nhưng thực chất ông đang nợ hơn 15 tỷ.

Ông Miêu sợ hết hồn, mãi không thấy trả lời.

Ngô Bình nói tiếp: Ông và vơ đã ly hôn, mục đích để bảo toàn tài sản. Ông có một cô con gái 13 tuổi, đang học cấp hai, bên ngoài còn có một con riêng năm nay…

“Dừng!”

Ông Miêu gửi tin nhắn thoại.

“Tôi sai rồi, xin lỗi cậu!”

Ngô Bình cười lạnh: Xin lỗi cũng vô dụng.

Ông Miêu: Nhậm San San, xin lỗi cô, tôi không phải đàn ông, tôi là rác rưởi, xin cô tha cho tôi!

Nhậm San San chẳng thèm để ý đến ông ta, cô ấy gửi một tin nhắn riêng cho Ngô Bình: Ngày mai tôi đến Cảng Thành tìm anh, chờ đấy.

Ngô Bình đáp: Tôi sợ cô chắc!

Cùng lúc đó, Trần Lăng Sương cũng gọi Lâm Băng Tiên vào nhập hội. Quả nhiê, Lâm Băng Tiên cũng nhắn: Sao anh lại ở trong nhóm này?

Ngô Bình: Anh bị bạn add vào, không ngờ em cũng ở đây.

Tất cả mọi người trong nhóm đều nhao lên vì không biết Ngô Bình là thần thánh phương nào, sao quen cả Lâm Băng Tiên? Hơn nữa, sao anh có thể biết rõ về Ông Miêu như vậy.
Chương 647: Mitsuru chết

Một người có nick là Mã Đế Quân lên tiếng: Cậu bạn, làm quen chút nhé!

Ngô Bình: Được.

Sau đó, nick này nhắn riêng cho Ngô Bình, nhưng anh đang mải nói chuyện với Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương nên mặc kệ.

Chờ anh nói chuyện với mấy cô gái chán chê rồi mới nhắn lại cho người kia.

Mã Đế Quân: Cậu bạn, chắc cậu có bạn trong tổ chức tình báo à? Không thì sao tra ra thông tin của Ông Miêu nhanh thế được.

Ngô Bình không trả lời, người kia lại nhắn tiếp: Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, tôi muốn điều tra về một người. Xong việc, tôi sẽ trả công cho cậu.

Ngô Bình đang định từ chối thì người kia nhắn một con số: Một tỷ.

Một tỷ? Ngô Bình kinh ngạc, dù anh đang có khối tài sản lớn, nhưng một tỷ không phải một con số nhỏ, người này dám trả anh những một tỷ, không phải có tiền thật mà là đang chém gió.

“Anh muốn tìm ai?”, Ngô Bình hỏi.

Người đó gửi cho anh một bức ảnh đen trắng rất mờ, nhìn là biết đã chụp từ rất lâu. Đó là ảnh một người đàn ông cầm kiếm, đứng trong mưa, xung quanh toàn thi thể, mặt kiếm nhuốm máu.

Mã Đế Quân: Cậu bạn, nhờ cậu tìm người cầm kiếm giúp tôi.

Ngô Bình: Anh đùa tôi à? Có mỗi bức ảnh thì tìm được cái gì?

Mã Đế Quân: Đúng là rất khó, không tôi đã chẳng trả cậu một tỷ.

Ngô Bình nổi hứng hỏi: Tôi muốn biết quan hệ của anh với người trong anh.

Mã Đế Quân: Đó là kẻ thù đã giết cả nhà tôi! 20 năm trước, cả gia đình tôi đã chết dưới kiếm của người này! Khi ấy, tôi trốn trên cây nên mới thoát chết.

Ngô Bình: Anh là người chụp ảnh à?

Mã Đế Quân: Vừa hay, lúc đó tôi đang cầm máy ảnh nên đã lén chụp một bức nhân lúc có chớp.

Ngô Bình: Anh cũng to gan đấy.

Mã Đế Quân: Tôi vẫn nhớ mặt người đó, nếu anh thấy ảnh mờ quá thì tôi có thể gửi thêm tranh vẽ tay.

Sau đó, anh ta lại gửi một bức ảnh tới, đây là tranh do anh ta tự vẽ.

Ngô Bình ngẩn ra khi nhìn thấy bức tranh này, vì anh thấy rất quen, sau khi nhìn thêm một lúc thì giật mình, đây không phải là Đoàn Long sao?

Mãi không thấy Ngô Bình trả lời, Mã Đế Quân hỏi: Cậu có nhận vụ này không?

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: Nếu người anh muốn tìm có thực lực rất mạnh, anh còn dám báo thù không?

Mã Đế Quân: Dù người đó mạnh thế nào, tôi cũng phải giết bằng được, để trả thù cho gia đình tôi.

Ngô Bình: Tôi hơi tò mò một chút, anh có thể nói cho tôi biết tại sao người đó lại hết cả gia đình anh không?

Mã Đế Quân: Vì cách hít thở của nhà tôi!

Ngô Bình giật mình: Người đó đã cướp phương pháp hít thở ư?

“Đúng”, Mã Đế Quân đáp.

Ngô Bình: Ok, tôi nhận vụ này. Nhưng khi nào tra được, hoặc có tra được hay không thì tôi không nói trước đâu.

Mã Đế Quân: Không sao, dẫu sao tôi cũng tìm 20 năm rồi.

Ngô Bình rơi vào trầm tư, để cướp phương pháp hít thở mà năm xưa Đoàn Long đã giết cả gia đình này. Nhưng nếu nhà có có cách hít thở thì sao lại không đánh lại Đoàn Long được?

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn tiếp: Nếu người đó ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, anh dám giết không?

Mã Đế Quân nhắn lại ngay: Có!

Ngô Bình không nói gì nữa, mà ném điện thoại sang một bên.

Tối đến, anh nghe thấy tiếng động lạ nên mở cửa ra ngoài.

Có một võ sĩ cao gầy đứng trong sân, người này mặc trang phục võ sĩ đang nhìn anh chằm chằm.

Ngô Bình hỏi: “Ông là Mitsuru hả?

Người đó ngạc nhiên nói: “Chúng ta chưa từng gặp nhau, sao cậu lại biết tôi?”

Ngô Bình: “Tu vi của ông chắc ở cấp Nhẫn Thánh rồi. Nhẫn Thánh có mặt ở Cảng Thành hiện giờ, ngoài ông ra chỉ còn Shosuke thôi. Phong cách của Shosuke khá dị, không giống khí chất của ông”.

Mitsuru nói: “Cậu tinh mắt đấy, tôi đúng là Mitsuru”.

Ngô Bình: “Đến giết tôi đấy à?”

Mitsuru: “Tôi muốn thương lượng với cậu trước, nếu cậu đồng ý hợp tác thì chúng ta làm bạn”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông không xứng làm bạn với tôi đâu”.

Mitsuru không giận nói: “Nếu thế thì tôi đành giết cậu vậy”.

Ngô Bình: “Tôi vừa học được một môn võ kỹ, ông đến đúng lúc để tôi luyện tay đấy”.

Mitsuru rút kiếm ra rồi nói: “Mời!”

Ngô Bình tung một chưởng tấn công ông ta, đại thủ ấn màu đỏ máu bay đi lặng lẽ.

Mitsuru hét lên rồi vung kiếm chém thủ ấn, uỳnh một tiếng, một luồng gió lớn đã thổi quần áo của Mitsuru xộc xệch.

Ngay sau đó, Ngô Bình đã tung chưởng thứ hai, thứ ba.

Mitsuru vung kiếm chém liên hồi, sau bảy nhát chém, tay ông ta đã tê rần, vì ông ta đã phải dốc hết sức vào bảy kiếm ấy.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Mang tiếng là Nhẫn Thánh mà yếu quá, chán thật!”

Mitsuru: “Cứ coi thường tôi đi, cậu sắp chết rồi”.

Dứt lời, một mảnh giấy đen bay từ ông táy áo của ông ta ra, sau đó nổ tung trên cao rồi hoá thành một người khổng lồ tay cầm búa lớn bổ về phía Ngô Bình.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đó là tà linh.

Anh ném ngay một lá Thiên Vương Trảm Quỷ Phù ra, một ánh sáng loé lên, người khổng lồ hét lớn rồi bị bổ đôi và biến mất.

“Cái gì!”, Mitsuru cả kinh, đến Hắc Ma Thức Thần cũng bị đánh tan ư!

Ngô Bình rút kiếm Hắc Long ra rồi lạnh giọng nói: “Còn chiêu gì dùng nốt đi, không là hết cơ hội đấy”.

Dứt lời, anh và thanh kiếm hợp nhất rồi hoá thành một bóng hình mảnh như chiếc lá.

Mitsuru vung kiếm lên, thanh kiếm của ông ta đứt đôi, sau đó kiếm Hắc Long đã chém xuống.

Phập!

Nhẫn Thánh chết tại chỗ, mắt vẫn mở to, vì không tin mình bại nhanh đến vậy.

Hà Trí Lâm là người chạy ra đầu tiên, ông ấy nhìn đầu Mitsuru ở dưới đất rồi hỏi: “Đại ca, ai vậy ạ?”

Ngô Bình: “Mitsuru”.

Hà Trí Lâm chấn động: “Nhẫn Thánh Mitsuru!”

Ngô Bình: “Cũng có chút thực lực”.

Hà Trí Lâm khiêng thi thể đi, Ngô Bình nói: “Cứ để dây, mọi người lui đi”.

Mọi người đi rồi, anh gọi Diệp Thiên Tông tới, ông ấy và Diệp Huyền nhanh chóng đến ngay.

Nhìn thấy thi thể của Mitsuru, Diệp Huyền lấy súng ra rồi bắn liên tục vào thi thể.

Ngô Bình giằng lấy súng của anh ta rồi nói: “Thôi, người chết rồi còn đâu, lần sau tôi sẽ lưu ý để lại người sống cho anh trút giận”.

Diệp Huyền quỳ xuống nói: “Tiền bối, đệ tử cảm ơn người thay cho bố mẹ”.

Ngô Bình đỡ anh ta dậy: “Đứng lên đi”.

Diệp Thiên Tông cũng rơi lệ rồi nói: “Chí Nhi, Tô Vân, hai đứa có thể yên lòng được rồi”.

Diệp Huyền lau nước mắt rồi nói: “Ông ơi, sau này cháu không kinh doanh nữa, cháu sẽ đi theo tiền bối để tu hành”.

Giờ, anh ta chỉ muốn bình thật tài giỏi như Ngô Bình.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Ừ, chỉ cần cháu mạnh lên thì chắn chắn sẽ có thành tựu”.

Đúng lúc này, chợt có một con hạc giấy xuất hiện, nó bay một vòng trên không rồi rơi xuống một cành hoa.

Con hạc giang cánh rồi phát ra tiếng nói: Dám giết đệ tử của tôi. Tôi sẽ diệt cả gia tộc cậu!

Ngô Bình lạnh mặt nói: “Ông là Gen Tensoku chứ gì? Ông cũng ở Cảng Thành ư?”

Con hạc giấy phát ra giọng nói âm u: Tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết
Chương 648: Nhờ giúp đỡ

Ngô Bình bật cười nói: “Tôi chờ ông đấy”.

Con hạc giấy bay vút lên cao rồi biến mất.

Diệp Thiên Tông biến sắc mặt: “Gen Tensoku, sư đệ, cậu mau rời khỏi đây đi”.

Ngô Bình nói: “Sư huynh, em không sợ ông ta đến, chỉ lo ông ta không dám đến thôi”.

Diệp Thiên Tông ngẩn ra, ông ấy hiểu phong cách làm việc của Ngô Bình nên hỏi: “Sư đệ, lẽ nào cậu có cách đối phó rồi?”

Ngô Bình: “Em có một người bạn ở Cảng Thành, nếu cô ấy chịu giúp thì vô tư”.

Ngô Bình đang nhắc đến Ngô Ngạo Sương, tu vi của cô ấy đã ở cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa sắp đột phá lên Chân Quân rồi. So ra thì chắc Gen Tensoku mới ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba thôi.

Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Ngô Bình quen một người bạn tài giỏi như thế.

Ngô Bình đi ra chỗ khác rồi gọi cho Ngô Ngạo Sương.

“Vừa gặp xong đã nhớ tôi rồi à?”, điện thoại vang lên giọng nói của Ngô Ngạo Sương.

Ngô Bình hỏi: “Rảnh không?”

Ngô Ngạo Sương: “Có chuyện gì à?”

Ngô Bình: “Có một Nhẫn Tổ muốn đến giết tôi, tôi đang lo không đánh lại được nên định giờ cô xử lão ta giúp”.

Ngô Ngạo Sương: “Cậu giỏi gây chuyện thật đấy”.

Cô ấy hỏi: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay”.

Ngô Bình lập tức nói địa chỉ cho cô ấy biết.

Ngô Bình ngắt máy, Diệp Huyền nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối, Gen Tensoku là ai? Có mạnh không ạ?”

Ngô Bình: “Nhẫn Tổ của Đông Doanh, cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba trở lên”.

Diệp Huyền run lên, mặt tái nhợt.

Ngô Bình: “Không đánh được thì gọi người thôi”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư đệ, bạn của cậu là ai thế?”

Thật ra Ngô Bình cũng không rõ về lai lịch của Ngô Ngạo Sương nên chỉ nói: “Em mới quen nên cũng chưa rõ”.

Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối, bạn của người có tu vi thế nào?”

Ngô Bình: “Chắc cũng cảnh giới Địa Tiên rồi”.

Diệp Thiên Tông ngạc nhiên: “Là Chân Quân à!”

Ngô Bình: “Đúng là khi tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì được gọi là Chân Quân, nhưng đúng ra phải sau tầng thứ bảy mới là Chân Quân thật sự”.

Diệp Huyền ngưỡng mộ nói: “Tiền bối, chắc cảnh giới Địa Tiên mạnh lắm nhỉ?”

Ngô Bình nắm rất rõ về các cảnh giới tu hành nên nói: “Đương nhiên rồi, bảy tầng cảnh giới đầu của Địa Tiên là cảnh giới Địa Tiên Hạ, từ tầng thứ tám đến tầng thứ mười là Địa Tiên Thượng, hay còn gọi là cấp Thượng Tứ. Kể cả thời tiền sử cũng ít ai tiến được tới cảnh giới này”.

Diệp Thiên Tông đang nghĩ tới vấn đề khác nên nói: “Sư đệ, ở đất Cảng Thành bé tẹo này mà một Nhẫn Thánh lại phải đích thân tới ư? Mục đích họ đến đây là gì?”

Ngô Bình: “Em đang điều tra, chắc chắn họ có âm mưu gì đó”.

Ba người đang trò chuyện trong sân thì Ngô Ngạo Sương đến.

Cô ấy đã thay sang bộ đồ của học sinh và ăn vận như học sinh cấp ba, còn đeo ba lô sau lưng.

Ngô Bình cạn lời khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy.

Ngô Ngạo Sương vừa đến, đã nũng nịu gọi: “Anh ơi”.

Ngô Bình thấy da đầu tê dại, gọi anh làm gì không biết? Nhưng anh đang có việc nhờ người ta nên không dám ho he gì, đành hỏi: “Sao lại ăn mặc thế này?”

Ngô Ngạo Sương cười nói: “Khiến kẻ thù lơ là cảnh giác”.

Ngô Bình lập tức có dự cảm không ổn: “Cô là Chân Quân rồi, mà còn phải đánh lừa một Chân Nhân con cỏn sao?”

Ngô Ngạo Sương: “Ô hay, anh biết thừa tôi chưa qua được kiếp nạn còn gì, nên đành phải dùng thủ đoạn thôi”.

Ngô Bình lừ mắt: “Sao cô dùng thực lực đánh chết Chân Nhân ấy không phải dễ hơn à?”

Ngô Ngạo Sương nói: “Còn phải xem người đó ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba hay thứ năm đã. Nếu là tầng thứ ba thì tôi hẩy tay cái là chết, còn tầng thứ năm thì phiền phết đấy chứ đùa”.

Ngô Bình chán chẳng buồn nói, sau đó lấy một kiếm phù ra hỏi: “Nếu dùng thêm nó thì sao?”

Ngô Ngạo Sương chấn động rồi ngạc nhiên hỏi: “Kiếm Đạo Sát Phù, cậu lấy đâu ra đấy?”

Nói rồi, cô ấy cầm luôn, sau đó cất vào túi: “Yên tâm, dù có là cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm thì tôi cũng xử được hết”.

Ngô Bình hỏi: “Cô không dùng Kiếm Đạo Sát Phù à?”

Ngô Ngạo Sương tỉnh bơ nói: “Tôi có một kẻ địch rất mạnh, đang không biết phải xử thế nào, giờ có kiếm phù này rồi thì phải tận dụng chứ, cho tôi mượn nhá”.

Kiếm phù này có thể sử dụng nhiều lần nên Ngô Bình có thể cho cô ấy mượn: “Ừ, nhưng lát đừng để tôi bị rơi đầu đấy”.

Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền đều khom người xuống, thậm chí không dám thở mạnh, vì đứng trước mặt họ là một Chân Quân.

Mãi sau, Ngô Ngạo Sương mới nhìn hấy Diệp Thiên Tông rồi cười nói: “Anh ơi, bạn anh à?”

Ngô Bình: “Đấy là sư huynh của anh và cháu của anh ấy”.

Ngô Ngạo Sương gật đầu nói: “Tu vi của người cháu khá đấy”.

Diệp Huyền ngại ngùng, không biết nói gì nên đành cười trừ.

Ngô Bình đá Diệp Huyền một phát: “Chào cô đi”.

Diệp Huyền vội vàng chào hỏi: “Chào cô ạ”.

Ngô Ngạo Sương bật cười nói: “Ngoan!”

Mấy người đi vào nhà, Ngô Bình bảo người chuẩn bị đồ ăn khuya, sau đó bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.

Trong đầu Ngô Bình vẫn hiện lên hình ảnh của con hồ ly chín đuôi, anh hỏi Ngô Ngạo Sương: “Em có biết hồ ly chín đuôi không?”

Ngô Ngạo Sương nhíu mày nói: “Có chứ, đến người bình thường còn biết nữa là”.

Diệp Huyền tò mò hỏi: “Tiền bối, hồ ly chín đuôi có tồn tại thật không ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Có”.

Ngô Ngạo Sương: “Trước kia thì không rõ, nhưng giờ thì không có đâu”.

“Tại sao”, Diệp Thiên Tông cũng không kìm nổi tính tò mò.

Ngô Ngạo Sương: “Hồ tộc ở Địa Tiên Giới có một người tu vi rất mạnh, nhưng cũng chỉ tu luyện được tám đuôi thôi. Thực lực chắc cấp Chân Quân rồi”.

Diệp Thiên Tông ngạc nhiên: “Nói vậy thì hồ ly chín đuối phải có tu vi cấp Thiên Tiên ư?”

Ngô Ngạo Sương: “Đúng, nên sẽ được gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ. Giờ làm gì có cường giả cảnh giới Thiên Tiên nên lấy đâu ra hồ ly chín đuôi chứ”.

Ngô Bình: “Lát bắt được Gen Tensoku, phải hỏi lão mục đích đến đây mới được”.

Ngô Ngạo Sương nói: “Yên tâm, em có cách bắt lão mở miệng rồi”.

Trò chuyện thêm một lát, Ngô Ngạo Sương hỏi: “Anh, luyện cho em ít đan dược đi”.

Khi ở Đường Môn, Ngô Ngạo Sương đã biết Ngô Bình giỏi luyện đan.

Ngô Bình nói: “Ừ, nhưng em tự chuẩn bị dược liệu nhé”.

Ngô Ngạo Sương: “Muốn đột phá thì em phải uống Đốn Ngộ Đan. Em gom đủ dược liệu rồi, chỉ còn thiếu đúng một vị Tử Tô Tiên Thủ thôi”.

Ngô Bình tròn mắt hỏi: “Đốn Ngộ Đan?”

Ngô Ngạo Sương gật đầu: “Ừm, anh luyện chế được không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Chắc là được, nhưng để an toàn thì chờ anh đả thông thần khiếu đã, như thế anh chắc chắn hơn”.

Ngô Ngạo Sương cười nói: “Được, miễn có cho em trong ba năm tới là được”.

Ngô Bình không nhắc tới chuyện mình đang có dược liệu mà Ngô Ngạo Sương đang thiếu kia: “Em đưa hết dược liệu đây cho anh, anh sẽ nghĩ cách gom nốt Tử Tô Tiên Thủ, nhưng em phải trả tiền”.

Ngô Ngạo Sương sáng mắt lên: “Được”.

Bọn họ ngồi nói chuyện đến bốn giờ sáng, Ngô Bình đang định đi tập bài luyện thể thì chợt có một tiếng động vang lên.

Ngay sau đó, anh, Ngô Ngạo Sương cùng hai ông cháu Diệp Thiên Tông đã chạy ra sân.
Chương 649: Gen Tensoku

Ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy một con hạc giấy dài hàng mét đang từ phía xa bay tới. Đứng trên lưng hạc là một người đàn ông tóc tím, mặc áo bào màu xanh, tóc dài rủ xuống vai.

Hạc giấy dừng lại ở độ cao mười mấy mét. Người đàn ông trên lưng hạc lạnh lùng nói: “Kẻ nào giết Mitsuru? Đứng ra chịu chết đi!”

Ngô Ngạo Sương đứng khuất sau lưng Ngô Bình. Tay cô ấy kết thành ấn, con hạc giấy đột nhiên bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa màu xanh lan lên cả người đàn ông.

Người đàn ông giận dữ hét lên, bay lên không trung để tránh ngọn lửa.

“Kẻ nào ra tay đánh lén ta?”, ông ta quát lên, ánh mắt hung hãn quét quanh sân.

Ngô Ngạo Sương lạnh lùng đáp: “Dám đứng trên đầu tôi nói chuyện, gan ông to thật đấy!”

Nói rồi, Ngô Ngạo Sương từ từ bay lên. Trong nháy mắt, khí tức mãnh liệt của cô ấy toả ra tứ phía khiến những người đứng dưới cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Người đàn ông tóc tím mặt biến sắc, kinh hãi hô lên: “Cô là…chân quân?”

Ngô Ngạo Sương lạnh lùng đáp: “Quỳ xuống!”

Người đàn ông tóc tím tay siết thành nắm đấm, gầm lên: “Cho dù có là chân quân thì cũng không được phép sỉ nhục tôi!”

“Tôi đã giữ thể diện cho ông rồi đấy!”

Ngô Ngạo Sương nhấc tay lên, một bàn tay khổng lồ màu xanh đen xuất hiện trên đầu người đàn ông tóc tím rồi bàn tay đột ngột dùng lực ấn xuống dưới.

Người đàn ông tóc tím như bị một ngọn núi đè lên, bị ép xuống lòng đất hơn một mét! Đất cát bay mù mịt!

Bàn tay khổng lồ nắm lại thành nắm đấm, vẫn khoá chặt lấy người đàn ông tóc tím.

Người đàn ông tóc tím phun ra một ngụm máu đen, sau đó ông ta ngoan ngoãn quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Chân quân tha mạng!”

Ngô Ngạo Sương lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ông tới Cảng Thành có mục đích gì? Nếu dám nói nửa câu giả dối thì tôi lập tức lấy mạng ông!”

Người đàn ông tóc tím chính là Gen Tensoku. Vẻ mặt ông ta rất khó coi nhưng lúc này chỉ đành cúi đầu, đáp: “Chân qquân hỏi vậy thì có lẽ cũng đã biết rồi. Chúng tôi nhận được tin có một món bảo vật thời nhà Minh đang được cất giấu ở Cảng Thành. Chúng tôi tới đây chính là để tìm món bảo vật đó”.

Ngô Bình giật mình, hỏi: “Là món bảo vật gì vậy?”

Gen Tensoku lạnh lùng nhìn Ngô Bình, không thèm trả lời anh. Thân là Nhẫn Tổ, đương nhiên ông ta không thèm tiếp lời một nhân vật nhỏ bé như Ngô Bình.

Ngô Ngạo Sương: “Đang hỏi ông đấy!”

Gen Tensoku hơi xụ mặt xuống, đáp: “Vâng. Đó là món bảo vật được dùng để phong ấn một con Cửu Vỹ Hồ”.

Ngô Bình: “Vậy ông có biết chính xác vị trí của nó không?”

Gen Tensoku: “Thông tin chúng tôi có được rất mập mờ, cho nên vẫn phải điều tra trên phạm vi rất rộng”.

Ngô Bình lúc này đã vỡ lẽ: “Hoá ra người Đông Doanh các người chiếm lấy nơi này là để tìm món bảo vật đó”.

Gen Tensoku: “Vâng”.

Ngô Bình: “Giết ông ta đi”.

Bàn tay trên không kia tiếp tục ấn xuống. Gen Tensoku kêu lên: “Bình tĩnh! Xin hãy xem thứ này!”

Ông ta lấy từ trong lòng ra một quyển sổ màu vàng rồi dâng lên đỉnh đầu.

Ngô Ngạo Sương phất tay một cái, cuốn sổ vàng đã bay vào tay cô. Cô mở ra xem thì mặt bỗng biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Tại sao ông lại có pháp chỉ của nhà họ Thẩm?”

Gen Tensoku: “Tôi và ông Bảy nhà họ Thẩm là bạn”.

Ngô Ngạo Sương hừ một tiếng, trả lại quyển sổ vàng rồi lạnh lùng đáp: “Hôm nay tha cho ông một mạng!”

Ngô Bình: “Tha cho ông cũng được thôi, nhưng ông phải giao Shosuke ra đây”.

Gen Tensoku giận dữ đáp: “Đừng có ức hiếp người khác quá đáng!”

Ngô Bình đang định nói gì đó thì đột nhiên một cô gái bước vào. Cô gái này chừng ngoài hai mươi tuổi, tay đang kéo một người đã bất tỉnh nhân sự”.

Nhìn thấy mặt người đang hôn mê, Diệp Thiên Tông hô lên: “Là Shosuke!”

Cô gái kia ném Shosuke xuống sàn rồi nói với Ngô Ngạo Sương: "Sư tỷ, có một đám người cứ lượn lờ bên ngoài rất đáng ngờ nên em đã bắt tên đầu sỏ của bọn chúng tới đây".

Ngô Ngạo Sương: "Làm tốt lắm".

Cô gái kia mỉm cười, sau đó nhìn Gen Tensoku.

Gen Tensoku rất kinh ngạc, bởi ông ta có thể cảm nhận được cô gái mới đến này cũng rất mạnh. Ít nhất là phải mạnh ngang hàng với ông ta!

Trong lòng ông ta như đống tro tàn, thở dài nói: "Được rồi, Shosuke tùy các người xử lý".

Ngô Ngạo Sương lạnh lùng đáp: "Ông nhớ cho kỹ, Cảng Thành giờ là địa bàn của tôi. Nếu lần sau tôi còn bắt gặp ông lảng vảng ở đây thì đến pháp chí của Thẩm thiên quân cũng không cứu được ông đâu!"

Gen Tensoku vái cô một vái, sau đó quay lại nhìn Ngô Bình một cái rồi bay lên không trung, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.

Ngô Bình nói với Diệp Thiên Tông: "Sư huynh, Shosuke này xử lý thế nào, mọi người quyết định đi nhé".

Nói rồi, anh gọi Ngô Ngạo Sương ra bên ngoài.

Ra đến bên ngoài, anh hỏi: "Thẩm thiên quân là ai vậy?"

Theo như anh được biết, chỉ có những nhân vật lợi hại nhất trong số các Thiên Tiên mới có tư cách tự xưng là thiên quân.

Ngô Bình có chút không vui vì việc thả Gen Tensoku.

Ngô Ngạo Sương nói: "Thẩm thiên quân là một nhân vật thời Tiên quốc. Khi gia tộc họ Thẩm chuyển sang thế giới khác sinh sống đã vô tình bỏ lại một thành viên trong tộc. Người đó ở lại Trái Đất, nhà họ Thẩm sau đó bắt đầu sinh sôi nảy nở, trở thành nhà họ Thẩm như hiện tại.

Ngô Bình: "Nói như vậy, nhà họ Thẩm đích thực là gia tộc bất tử?"

Ngô Ngạo Sương: "Đương nhiên rồi. Hơn nữa nhà họ Thẩm hiện tại còn lưu giữ ba mươi bảy đạo pháp chỉ của Thẩm thiên quân, đến nay vẫn còn uy lực vô cùng lớn. Nhờ có những pháp chỉ này mà nhà họ Thẩm trở thành một trong bốn gia tộc bất tử mạnh nhất hiện nay".

Ngô Bình trợn mắt: "Pháp chỉ từ thời Tiên quốc mà giờ vẫn còn dùng được sao?"

Ngô Ngạo Sương: "Đương nhiên, Thẩm thiên quân có công xây dựng nên tạo hóa, pháp chỉ của ông ấy đến Thiên Tiên bình thường cũng phải tuân theo, nếu không sẽ bị tai ương giáng xuống đầu. Ban nãy lão già kia đã đưa ra một đạo pháp chỉ của Thẩm thiên quân. Pháp chỉ đó đã bị lão ta luyện hóa, trở thành một lá bùa hộ mệnh”.

Ngô Bình nói bằng giọng thù hằn: "Nói như vậy thì không ai có thể giết được lão ta sao?"

Ngô Ngạo Sương: "Đương nhiên không phải. Pháp chỉ của lão chỉ có tác dụng ba lần. Sau ba lần, pháp chỉ sẽ không còn tác dụng nữa. Trước đây tôi cũng từng nhận được pháp chỉ".

Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là vậy, vậy thì dễ xử lý rồi".

Lúc này Ngô Bình để ý cô gái ban nãy luôn đi theo họ nên anh liền hỏi: “Đó là sư muội của cô sao?”

Ngô Ngạo Sương vẫy cô gái kia lại gần, nói: “Xin giới thiệu một chút, đây là sư muội tôi - Mộ Dung Thi Thi”.

Ngô Bình biết tu vi của Mộ Dung Thi Thi cao thâm, là cao thủ thuộc hàng chân nhân nên vội vã chắp tay nói: “Hân hạnh được gặp Mộ Dung chân nhân”.

Mộ Dung Thi Thi khẽ mỉm cười, gật đầu đáp: “Anh Ngô khách sáo rồi, cứ gọi tôi Thi Thi là được”.

Ngô Bình cười đáp: “Có thể cho tôi biết sư môn của hai vị được không?”

Ngô Ngạo Sương: “Hai chúng tôi từ nhỏ tình cờ đi vào Động tiên rồi được người đi trước chỉ dạy”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Động tiên?”

Ngô Ngạo Sương: “Ừm. Đây vốn là bí mật lớn nhất của chúng tôi, có điều tôi tin cậu”.

Ngô Bình cười gượng: “Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi”.

Trong lòng Ngô Bình biết rõ, sau khi biết bí mật này thì anh đã lên cùng thuyền với Ngô Ngạo Sương.

Quả nhiên, Ngô Ngạo Sương cười nói: “Có hứng thú đi tới Động tiên cùng tôi không? Hiện giờ chúng tôi mới khai mở được một bộ phận của Động tiên. Cậu đi rồi, biết đâu laị khai mở được cảnh giới thứ hai của Động tiên”.

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Như vậy không hay lắm thì phải?”

Ngô Ngạo Sương: “Có gì mà không hay? Nếu cậu đi tới đó thì sau này sẽ trở thành sư đệ của bọn tôi”.

Ngô Bình nghe đến Động tiên thì thực ra cũng vô cùng háo hức. Anh nói: “Có thời gian thì tôi có thể tới xem”.

Ngô Ngạo Sương cười đáp: “Vậy thì sau này tôi gọi cậu là sư đệ nhé?”
Chương 650: Hoà thượng đến hỏi tội

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi đáp: “Để tôi tới đó rồi tính tiếp”.

Ngô Ngạo Sương cười đáp: “Được, dù gì sớm muộn tôi cũng thành sư tỷ của cậu thôi. Cũng không còn sớm nữa, sư đệ, tỷ tỷ đi trước đây”.

Sau khi tiễn Ngô Ngạo Sương và Mộ Dung Thi Thi đi khỏi, Ngô Bình đi vào trong sân.

Lúc này Shosuke đã trở thành một cái xác. Người ra tay chính là Diệp Huyền.

Ngô Bình gọi người khiêng cái xác ra ngoài rồi vỗ vai Diệp Huyền, nói: “Mối thù lớn đã báo được, bố mẹ anh có thể yên nghỉ rồi”.

Diệp Huyền khẽ thở dài, nói: “Tiền bối, ước gì đệ tử còn bố mẹ thì tốt biết bao!”

Ngô Bình cũng từng trải qua nỗi đau mất bố nên đương nhiên hiểu cảm giác đó. Anh nói: “Cuộc đời vốn là như vậy, cố gắng nghĩ thoáng ra một chút”.

Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, anh và Diệp Huyền sẽ về khách sạn trước”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, sáng mai em sẽ tới”.

Sau khi hai người họ đi khỏi, Ngô Bình quay về phòng đánh một giấc ngon lành.

Hơn bảy giờ sáng, cuộc gọi của Đường Tử Di đánh thức anh. Cô ấy nói cái đỉnh mà anh đặt mua đã tới cảng rồi.

Ngô Bình bất ngờ vì hàng đến nhanh như vậy. Anh vội vã đi ra bến cảng.

Người gửi là Đường Băng Di. Người của hãng vận chuyển đưa Ngô Bình đến trước một chiếc container rồi nói: “Cậu chủ Ngô, đồ của cậu ở bên trong”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đi đi. Những việc còn lại, tôi xử lý được rồi”.

Sau khi người kia đi khỏi, Ngô Bình đi vào trong chiếc container thì nhìn thấy một chiếc đỉnh trông giống hệt đỉnh Hỗn Nguyên được đặt trong một cái thùng gỗ lớn.

Ngô Bình thử trọng lượng một chút, chiếc đỉnh này nặng chừng năm tấn trở lên. Ngô Bình rất hài lòng, sau đó anh xé bao bì đóng gói và cất chiếc đỉnh vào không gian chứa đồ của chiếc nhẫn.

Anh làm cái đỉnh này mục đích là để đánh tráo với đỉnh Hỗn Nguyên của Đại Tam Nghĩa. Cái đỉnh này chính là thứ mà đám người Đông Doanh đang tìm kiếm. Hiện giờ Gen Tensoku đã rút khỏi đây, nhưng ai biết trong tương lai lão có còn quay trở lại hay không.

Khi trở về Đại Tam Nghĩa, Ngô Bình đi vào căn phòng chứa cái đỉnh rồi bỏ đỉnh Hỗn Nguyên thật vào trong nhẫn trữ đồ trước. Sau đó anh lấy cái đỉnh giả ra đặt vào thay chỗ chiếc đỉnh thật.

Sau khi tráo xong cái đỉnh, anh nhìn lại mấy lần không thấy có gì đáng ngờ. Xem ra những người thợ thủ công mà Đường Tử Di tìm để làm cái đỉnh này tay nghề rất được.

Chẳng bao lâu sau, Hồng Khôn tới gặp anh. Hồng Khôn nói với anh người của hội Phù Tang đã giải tán hết, những người đứng đầu cũng dần được khôi phục lại.

Hồng Khôn đã lăn lộn giang hồ nhiều năm nên biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Ngô Bình nên liền tới đây để cảm ơn anh.

Ngô Bình: “Ông Hồng, chuyện của Cảng Thành coi như kết thúc ở đây. Về phía Đại Tam Nghĩa, ông tìm giúp tôi một người quản lý”.

Hồng Khôn cười đáp: “Được, để tôi tìm một người thay cậu quản lý Đaị Tam Nghĩa. Có điều, sau này cậu sẽ vĩnh viễn là người có quyền lực lớn nhất Đại Tam Nghĩa”.

Ngô Bình không mặn mà gì với vị trí này nên không nói gì cả. Hồng Khôn sau đó cũng nhanh chóng từ biệt anh để ra về.

Sau đó, Ngô Bình tới khách sạn gặp Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch.

Sau một ngày tu luyện, mấy người Lý Long Thần đều tiến bộ vượt bậc. Ngô Bình hướng dẫn họ một chút, Trần Nhược Tùng không phụ mong đợi của mọi người, đột phá cảnh giới thành công và trở thành Nhân Tiên.

Đến tối, Lý Long Thần cũng lên được tới cảnh giới Đan Thành của Tiên Thiên, việc trở thành Nhân Tiên cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Còn Triệu Phương Ninh luyện hình cũng tiến bộ đáng kể, sớm muộn cũng có thể đột phá cảnh giới.

Đến chiều, Ngô Bình đi tới tổng bộ của Thiên Sát. Những thứ anh truyền dạy trước đó, mọi người đều chăm chỉ tập theo và đạt hiệu quả rất tốt.

Cho nên, anh lại dạy họ tiếp Đoàn Thể Thuật và một số tuyệt kỹ võ công anh tự sáng tạo nên.

Sáng hôm sau, anh tạm biệt mọi người và rời khỏi Cảng Thành.

Về đến Vân Đông, anh kéo Lý Vân Đẩu ra một góc không có ai rồi nói: “Ông nội, chiều nay Lý Vân Thành sẽ chuyển cổ phần của công ty sản xuất ắc quy Uy Năng cho cháu rồi chuyển ra khỏi Vân Đông này. Sau này ông ta sẽ không kiếm chuyện với ông nữa đâu”.

Lý Vân Đẩu nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài, đáp: “Vậy cũng tốt”.

Ngô Bình: “Ông nội, không phải do cháu ra tay tàn độc mà là do Lý Vân Thành đã đi quá giới hạn”, sau đó anh đem chuyện hôm trước kể cho Lý Vân Đẩu nghe.

Lý Vân Đẩu giận dữ: “Lý Vân Thành dám động tới cháu ông sao!”

Ngô Bình: “Thôi bỏ đi, tạm thời cứ tha cho ông ta. Lý Thiếu Bác là cháu ruột của ông ta nhưng năm xưa ông ta cố tình sắp xếp để trộm long tráo phụng hòng cướp sản nghiệp nhà ta”.

Lý Vân Đẩu hừ một cái, đáp: “Giờ ông ta không những không cướp được gì của ông mà còn mất cả cơ đồ. Đây cũng là báo ứng của ông ta!”

Ngô Bình: “Ông nội, phải xử lý sạch sẽ tay chân của Lý Triển Đồ”.

Lý Vân Đẩu: “Ông đang xử lý rồi. Lý Mai giờ đã có kinh nghiệm, ông định để nó lên thay vị trí của Lý Triển Đồ”.

Ngô Bình: “Vậy còn chú hai thì sao?”

Lý Vân Đẩu đáp: “Thím hai của cháu quá lộng hành. Nếu cho chú hai cháu nắm việc làm ăn thì sản nghiệp nhà ta sớm muộn cũng bị nhà họ Vương nuốt mất”.

Ngô Bình cau mày hỏi: “Nhà họ Vương này rất mạnh hả ông?”

Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên rồi. Hơn nữa, gia tộc này còn quen biết không ít nhân sĩ giang hồ”.

Ngô Bình không kể chuyện Vương Trung đã chết với Lý Vân Đẩu. Anh chỉ nói: “Nếu nhà họ Vương biết thân biết phận thì không sao. Nhưng nếu họ dám dòm ngó sản nghiệp nhà ta thì cháu sẽ không nhẹ tay đâu!”

Lý Vân Đẩu cười đáp: “Tiểu Bình, có cháu ở đây ông yên tâm hơn nhiều rồi!”

Hai ông cháu đang trò chuyện thì quản gia gõ cửa đi vào, nói: “Ông chủ, Vương Cửu Quý muốn gặp ông chủ”.

Lý Vân Đẩu cau mày: “Ông ta đến làm gì?”

Ngô Bình hỏi: “Vương Cửu Quý này là ai vậy ông?”

Lý Vân Đẩu: “Là bố thím hai cháu, thông gia của nhà ta”.

Nghe tên người nhà họ Vương, Ngô Bình hơi chột dạ. Lẽ nào người nhà họ Vương không phục nên lại muốn tới đây gây rối?

Anh nói: “Ông nội, chúng ta cùng đi đi”.

Trong phòng khách, một ông già chừng hơn bảy mươi tuổi đang ngồi. Bên cạnh ông ta còn có một vị hoà thượng.

Hoà thượng này chừng bốn năm mươi tuổi, mặc đồ tăng ni màu xám, đi giày cỏ, cổ đeo tràng hạt trong suốt.

Ngô Bình đi ra phòng khách, lập tức chú ý đến sự hiện diện của hoà thượng này.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ông thông gia, sao ông đến mà không báo trước một tiếng để tôi nghênh đón từ xa?”

Vương Cửu Quý mặt vuông chữ điền, ông ta cười lạnh đáp: “Lý Vân Đẩu! Họ Lý các người oai phong thật! Lại để cho một người ngoài cướp hết tài sản của con gái tôi! Hắn ta lại còn đến Cảng Thành giết con trai tôi!”

Lý Vân Đẩu sững sờ: “Cái gì? Con trai ông?”

Vương Cửu Quý đập bàn quát lớn: “Họ Lý kia! Giờ mà ông vẫn giả ngu được à? Con trai tôi Vương Trung bị thằng cháu nuôi của ông đánh chết rồi!”

Lý Vân Đẩu kinh ngạc nhìn Ngô Bình. Ngô Bình nói: “Ông nội, đây là chuyện nhỏ nên cháu chưa nói với ông”.

Vương Cửu Quý tức muốn thổ huyết. Giết con trai ông ta mà là chuyện nhỏ? Ông ta giận dữ nhìn Ngô Bình quát lớn: “Thằng khốn nạn! Giết người đền mạng! Hôm nay tao sẽ lấy đầu mày để cúng tế linh hồn con trai tao!”

Ngô Bình mặt không cảm xúc đáp: “Là con trai ông cấu kết với Tiểu Vũ Hoàng Trịnh Luân mưu đồ giết tôi trước nhưng tôi lại lật ngược tình thế. Ông ta chết không oan!”

“A Di Đà Phật! Giết người đền mạng, có nợ thì phải trả nợ! Vị thí chủ này, mời đi cùng tôi đến chùa Đại Thiền!”

Vị hoà thượng kia đột nhiên đứng lên. Khi đứng lên, hoà thượng này phải cao chừng một mét chín mươi lăm, sừng sững như một ngọn núi khiến người ta e dè.

Ngô Bình đã nhận ra từ lúc nãy, vị hoà thượng này tu vi cao thâm. Ít nhất cũng phải là Địa Tiên Thuần Dương!

Ngô Bình cười lạnh: “Người của chùa Đại Thiền giờ cũng không cần nói lý lẽ nữa sao? Vương Trung mưu đồ giết tôi, vậy mà tôi không được giết ông ta để tự vệ?”

Đại hoà thượng lạnh lùng đáp: “Theo quy tắc chùa Đại Thiền, nếu giết người của chùa thì phải tới chùa để nhận trừng phạt!”

“Nếu tôi không đi thì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.

Đại hoà thượng kia nhìn anh, đáp: “Nếu anh không đi, tôi sẽ đánh gãy hai chân rồi kéo anh tới đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK