Chương 592: Huyết Ma
“Triệu hồi tà ma?”, Trương Tây Linh đang muốn làm gì vậy?
Ngô Bình lắc đầu đáp: “Mặc kệ ông ta, nghỉ ngơi trước đã. Anh Lục, anh muốn uống gì nào?”
Lục Nhiễm Trần đến từ thời Đường, trên đường đi đến đây thì vô cùng kinh ngạc, tò mò về tất cả mọi thứ. Ông ấy suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hồi nhỏ tôi từng được uống rượu. Bây giờ tôi muốn uống lại thứ đó”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Rượu thì tôi nhiều lắm, chúng ta hãy thưởng rượu cùng nhau”.
Ngô Bình cất ở đây khá nhiều rượu. Mặc dù không phải là loại rượu quý nhất mà anh có nhưng những loại rượu này cũng rất khó kiếm trên thị trường, thường không dễ dàng mua được.
Sau khi mở nắp bình rượu, hương thơm toả ra bốn phía. Ngô Bình còn gọi nhà hàng trên phố mang mấy món ăn và mấy món nhậu qua, hai người họ bắt đầu uống rượu cùng nhau.
Sau khi uống một chén rượu, Lục Nhiễm Trần khẽ mỉm cười nói: “Rượu này không tệ, mùi vị rất thanh”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái, nói: “Anh Lục, xem ra anh có tài thưởng rượu đấy. Không sai, đây là loại rượu nguyên chất, nổi tiếng là có vị rất thanh”.
Lục Nhiễm Trần cười đáp: “Sau này tôi sẽ gọi thí chủ là Ngô Bình đệ, chúng ta dựa vào tuổi tác mà xưng hô nhé”.
Ngô Bình cười đáp: “Giờ anh Lục đã hoàn tục, vậy chúng ta cứ dân dã một chút, kết làm anh em kết nghĩa thì sao?”
Lục Nhiễm Trần không hề do dự mà đáp ngay: “Được chứ!”
Ngô Bình thắp một nén hương, sau đó cùng Lục Nhiễm Trần kết bái làm huynh đệ. Lục Nhiễm Trần đã hơn một nghìn tuổi nên đương nhiên là huynh còn Ngô Bình là đệ.
Sau khi vái trời đất xong xuôi, hai người họ quay lại cúi đầu hành lễ với nhau. Ngô Bình gọi một tiếng “đại ca”, Lục Nhiễm Trần cũng đáp lại “nhị đệ”.
Hai người họ mỉm cười nhìn nhau, sau đó tiếp tục cùng uống rượu. Lục Nhiễm Trần không biết thế giới hiện tại ra sao nên Ngô Bình ngồi giải thích cho ông ấy. Lục Nhiễm Trần đa số chỉ ngồi nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài câu hỏi.
Sau khi uống hết hai bình rượu, Lục Nhiễm Trần hỏi: “Rượu cũng đã uống rồi, sư đệ, giờ ta nên làm công việc gì đây?”
Ngô Bình cười đáp: “Đại ca, hay là em cho anh cái ghế CEO nhé? Anh có muốn làm không?”
Lục Nhiễm Trần hỏi: “CEO là làm cái gì vậy?”
Ngô Bình: “CEO chính là người làm công việc quản lý một công ty, quản lý rất nhiều người và rất nhiều tiền của”.
Trước đó Ngô Bình đã bảo Đường Tử Di lập cho anh một công ty mới, sau đó chuyển hết tất cả công ty, cổ phần và tài sản đứng tên anh vào trong đó. Trong tương lai, công ty này sẽ có số vốn lên tới hàng trăm tỷ tệ. Nếu công ty này có cao thủ như Lục Nhiễm Trần quản lý thì thực sự là quá phù hợp”.
Đương nhiên Lục Nhiễm Trần chỉ cần đứng tên trên danh nghĩa, còn những việc lặt vặt bên dưới sẽ do các giám đốc có chuyên môn đảm nhiệm.
Lục Nhiễm Trần cười đáp: “Được giao lưu nhiều với mọi người cũng không tồi, vậy ta có thể thử”.
Ngô Bình đáp: “Đợi sau khi công ty thành lập thì chúng ta qua bên đó xem nhé. Anh cũng không cần mỗi ngày đều phải ở công ty, chỉ cần khi công ty đưa ra những quyết định quan trọng thì anh ở đó để ra lệnh cho cấp dưới là được”.
Lục Nhiễm Trần mỉm cười đáp: “Được, nhưng anh em trong nhà cũng phải rạch ròi chuyện tiền nong, vậy sư đệ định trả lương ta thế nào đây?”
Ngô Bình ha ha cười lớn đáp: “Để em cho đại ca 30% cổ phần, như vậy mỗi năm sẽ kiếm được không ít”.
Lục Nhiễm Trần tò mò hỏi: “30% cổ phần là bao nhiêu?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em chưa tính toán cụ thể nhưng mỗi năm có thể thu về hàng chục tỷ tệ từ đó”.
Lục Nhiễm Trần kinh ngạc: “Không có công thì không thể hưởng lợi. Đột nhiên sư đệ cho ta nhiều tiền như vậy, ta lo sợ mình không tiêu hết”.
Ngô Bình nghiêm mặt lại đáp: “Giờ anh đã bôn ba chốn hồng trần này nếu không có tiền thì không được. Có tiền rồi thì mới có thể giúp đỡ người khác”.
Lục Nhiễm Trần là đệ tử Phật môn, trong lòng vốn từ bi độ lượng. Nghe nói có thể giúp đỡ những người khác thì lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng đáp: “Nếu đã như vậy thì ta sẽ không khách sáo với sư đệ nữa”.
Hai người họ đang uống rượu thì đột nhiên ở phòng bên cạnh có tiếng người kinh hãi kêu lên, sau đó lại có những tiếng rên thảm thiết. Ngô Bình cau mày lại, nói: “Đại ca, chúng ta đi xem xem”.
Hai người họ đi tới trước phòng của Trương Tây Linh. Ngô Bình một cước đá bay cánh cửa, sau đó một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi hai người họ. Trên mặt đất toàn là những phần tứ chi và nội tạng còn sót lại, máu chảy thành sông
Trương Tây Linh và đám người kia đang bị một bóng ma màu đỏ như máu truy sát. Huyết ảnh đó cực kỳ nhanh, nó nhanh chóng đuổi kịp một cao thủ Tiên Thiên, sau đó lao vào ông ta. Cao thủ Tiên Thiên ban nãy trong giây lát đã trở thành một cái xác khô.
Ngô Bình kinh ngạc thốt lên: “Đại ca, đây là thứ gì vậy?”
Lục Nhiễm Trần không trả lời, ông ấy bước lên một bước rồi nhanh chóng tốc biến đến trước mặt huyết ảnh kia, tay phải kết thành ấn rồi ngân nga một đoạn chú. Trong nháy mắt, xung quanh Lục Nhiễm Trần tỏa ra hào quang màu vàng, huyết ảnh kia thì thét lên một tiếng sau đó toàn thân bắt đầu bốc cháy.
Huyết ảnh quằn quại một hồi, sau đó biến thành đống tro tàn. Trong không gian bốc lên mùi hôi thối.
Trương Tây Linh và mấy người kia vốn đang vô cùng tuyệt vọng thì nhìn thấy Lục Nhiễm Trần một chiêu đánh chết huyết ảnh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Một lúc sau, bọn họ thi nhau quỳ xuống đất, nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”
Lục Nhiễm Trần không nói gì, Ngô Bình bước vào phòng, cười lạnh: “Các người đang làm gì vậy?”
Trương Tây Linh cười khổ đáp: “Cậu Ngô, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Đây là một con Huyết Ma”.
Ngô Bình đưa mắt nhìn hiện trường xung quanh thì phát hiện ở chính giữa phòng có một khối ngọc màu đen trông như thể một đàn tế, xung quanh thì vẽ đầy bùa chú.
Ngô Bình sầm mặt lại nói: “Trương Tây Linh, tốt nhất ông hãy cho tôi một lời giải thích thỏa đáng. Nếu không, tôi sẽ lấy danh nghĩa Thần Võ Ti để bắt giữ ông”.
Trương Tây Linh vội vã đáp: “Cậu Ngô, chúng tôi làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi”.
Ngô Bình thấy chỗ này bốc mùi hôi thối nên vội nói: “Ra ngoài đi rồi nói chuyện”.
Ra đến ngoài sân, Ngô Bình hỏi lại: “Tại sao các người vẫn còn chưa chịu rời đi?”
Trương Tây Linh cười khổ: “Cậu Ngô, chúng tôi đều bị trúng một loại tà chú, thế nhưng giáo chủ của chúng tôi giờ đã mất tích, tà chú này không có cách nào giải được. Chẳng còn cách nào, chúng tôi đành tự mình nghĩ cách thử triệu hồi một tà ma mạnh hơn tới giúp chúng tôi giải chú. Nào ngờ lần này lại triệu hồi phải một con Huyết Ma. Nó vừa xuất hiện đã giết bốn người của chúng tôi, nếu không phải có vị tiền bối này ra tay tương trợ thì tất cả chúng tôi đều đã chết rồi. Nói không chừng Huyết Ma còn có thể ra ngoài nhân gian hại người”.
Ngô Bình cười lạnh đáp: “Kẻ tu luyện tà đạo như các người mà cũng sợ Huyết Ma ra ngoài giết người sao?”
Trương Tây Linh: “Mặc dù chúng tôi không phải quân tử nhưng cũng không phải là người xấu”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy tự hiến tế vợ con mình cũng không phải là kẻ xấu sao?”
Trương Tây Linh vội vã đáp: “Cậu Ngô, việc hiến tế này không phải tất cả mọi người trong Hắc Thiên Giáo đều làm. Ở đó cũng giống như trên đời này vậy, có người tốt thì cũng sẽ có kẻ xấu”.
Ngô Bình xua tay: “Được rồi, ông không cần giải thích nữa. Nói cho tôi biết giáo chủ của ông biến mất như thế nào?”
Trương Tây Linh thở dài: “Một thời gian trước, giáo chủ đi vào mật thất để tu luyện một mạch bảy ngày không thấy động tĩnh gì. Chúng tôi đều rất tò mò nên đã vào trong kiểm tra, kết quả phát hiện giáo chủ đã mất tích từ bao giờ. Giáo chủ vì muốn kiểm soát chúng tôi mà hạ một loại tà chú lên người chúng tôi. Hiện giờ giáo chủ không có ở đây, tà chú thì đã bắt đầu phát tác. Mọi người đều vô cùng sợ hãi”.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trên người Trương Tây Linh quả thực có một loại chú lực.
Anh hỏi: “Loại chú lực này các người không thể tự giải được hay sao?”
Trương Tây Linh cười khổ đáp: “Nếu như chúng tôi có thể tự giải chú nguyền thì đâu có mạo hiểm triệu hồi một con Huyết Ma lên làm gì?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thực ra tôi có thể giúp các người”.
Trương Tây Linh sáng mắt lên hỏi: “Cậu Ngô, cậu có thể giải chú giúp chúng tôi thật sao?”
Ngô bình nghiêm mặt đáp: “Ông Trương, mặc dù tôi có thể giải chú nhưng việc giải chú sẽ làm tiêu hao rất nhiều tâm lực của tôi”.
Trương Tây Linh lập tức hiểu ý, vội vã đáp: “Cậu Ngô, chỉ cần cậu có thể giúp chúng tôi giải tà chú thì chúng tôi sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào”.
Ngô Bình cười đáp: “Bất cứ giá nào sao? Vậy để tôi làm giáo chủ của các người cũng được phải không?”
Trương Tây Linh thần người ra một lát, sau đó đột nhiên hai mắt sáng lên đáp: “Cậu Ngô, nếu cậu có mong muốn này thì chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ”.
Chương 593: Tham kiến giáo chủ!
Ngô Bình kinh ngạc, anh chỉ thuận miệng nói ra một câu như vậy thôi, vậy mà đám người này lại đồng ý! Có điều anh không có hứng thú làm giáo chủ gì đó của bọn họ nên nói ngay: "Vụ giáo chủ thì thôi bỏ đi. Hay là thế này, cứ chữa khỏi cho một người là tôi thu ba mươi đồng tiền bùa. Nếu không có tiền bùa thì thế chấp thứ khác cũng được".
Trương Tây Linh cười khổ, ba mươi đồng tiền bùa không phải số tiền nhỏ. Ông ta cắn răng đáp: "Cậu Ngô, thực ra Hắc Thiên Giáo chúng tôi có nhiều báu vật nhưng những báu vật này chỉ giáo chủ mới có thể sử dụng. Nếu cậu có thể trở thành giáo chủ thì những thứ đó sẽ trở thành tài sản cá nhân của cậu".
Ngô Bình hừ một cái, đáp: "Trương Tây Linh, hoá ra ông bảo tôi làm giáo chủ là để tiết kiệm tiền cho ông sao? Nếu trở thành giáo chủ rồi thì nghĩa vụ của tôi là phải giải chú cho các người. Ông tính toán giỏi lắm".
Trương Tây Linh cười gượng đáp: "Tôi không dám nói dối, Hắc Thiên Giáo quả thực cất giữ rất nhiều bảo bối".
Ngô Bình: "Nếu đã nhiều bảo bối như vậy, sao các người không lấy đi?"
Trương Tây Linh lắc đầu: "Những món đồ đó chỉ có giáo chủ mới có quyền sử dụng, chúng tôi đâu dám động vào. Nếu manh nha ý đồ đó sẽ bị thần phạt rất nặng".
Ngô Bình: "Thần phạt?"
"Đúng vậy, chính là sự trừng phạt của thần Hắc Thiên!", Trương Tây Linh nói tiếp: "Nên cho dù giáo chủ không có ở đó thì chúng tôi cũng không dám tơ tưởng đến chỗ bảo vật đó".
Ngô Bình: "Ông bảo tôi làm giáo chủ, lẽ nào các ông có quyền phế giáo chủ cũ để lập giáo chủ mới?"
Trương Tây Linh vội đáp: "Quy định của Hắc Thiên Giáo nêu rõ nếu giáo chủ mất, hoặc mất tích quá bảy ngày thì toàn thể trưởng lão có thể lập ra giáo chủ mới".
Ngô Bình: "Nếu đã như vậy, tại sao các người còn chưa chọn người ngồi lên vị trí này?"
Trương Tây Linh thở dài: "Các vị trưởng lão không đồng lòng, ai cũng có toan tính riêng. Trước đây chúng tôi đã đề xuất vài người nhưng bị phe đối lập phản đối".
Sau đó ông ta nói tiếp: "Nhưng cậu thì khác, nếu cậu thực sự có thể giải được tà chú này thì tất cả các vị trưởng lão đều sẽ chấp nhận".
Ngô Bình bắt đầu do dự, mình có nên nhận chức giáo chủ này không?
Anh nhìn sang Lục Nhiễm Trần hỏi: "Đại ca, anh nói xem chức giáo chủ này có nên làm không?"
Lục Nhiễm Trần đáp: "Nếu sư đệ muốn làm giáo chủ, ta có thể đi cùng đệ tới đó một chuyến".
Ngô Bình cười đáp: "Có đại ca đi cùng thì em quyết sẽ đến đó một phen".
Anh nói với Trương Tây Linh: "Ông Trương, còn bao lâu nữa thì tà chú đó phát tác?"
Trương Tây Linh: "Không có thời gian nhất định. Ngắn thì không tới một tháng nữa, còn nếu dài thì nửa năm".
Ngô Bình gật đầu: "Vậy được, nửa tháng sau ông tới tìm tôi, tôi cùng ông đi tới Hắc Thiên Giáo một chuyến".
Trương Tây Linh hiểu rằng Ngô Bình muốn chọn thời điểm mà tà chú chuẩn bị phát tác để đến đó. Chỉ có như vậy mới khiến mọi người thần phục.
Trương Tây Linh vội vã vái một cái, nói: "Thuộc hạ Trương Tây Linh tham kiến giáo chủ!"
Những người đằng sau ông ta cũng thi nhau vái.
Ngô Bình đáp: "Các ông dọn dẹp lại phòng ốc một chút, nửa tháng sau liên hệ lại với tôi. Nói rồi, anh đưa cho Trương Tây Linh một tấm danh thiếp.
Quay vào nhà xong, Ngô Bình thấy Lục Nhiễm Trần mặc quần áo của mình không vừa nên nói: "Đại ca, chúng ta đi dạo phố chút đi. Em sẽ mua cho anh vài món đồ cá nhân".
Trên phố Lệ Thuỷ có nhiều tiệm quần áo, Ngô Bình liền mua mấy bộ quần áo và giày dép cho Lục Nhiễm Trần, nhưng vì đi vội nên không chọn được kỹ.
Ngoài ra, anh còn nhờ bạn bè làm giúp Lục Nhiễm Trần căn cước công dân và thẻ sim điện thoại.
Lục Nhiễm Trần rất hứng thú với điện thoại, ông ấy cũng rất thông minh nên chẳng mấy chốc đã biết cách sử dụng rồi. Lại còn lên mạng xã hội kết bạn với mấy cô xinh tươi.
Ngô Bình đột nhiên cười quái gở, nói: "Đại ca, có phải anh làm hoà thượng lâu quá nên giờ rất muốn tìm vài cô? Có cần em đưa anh đến mấy nơi đó đó không?"
Lục Nhiễm Trần nghiêm mặt đáp: "Sư đệ, lại nói linh tinh rồi. Sao ta có thể đến những nơi như vậy được cơ chứ?"
Vừa dứt lời thì ở cửa hàng quần áo đối diện có một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc thời thượng, ngực to, chân dài, bo đì bốc lửa lại còn rất thơm bước ra.
Lục Nhiễm Trần nhìn cô gái đó không rời mắt. Cô gái kia thì lườm lại một cái rồi đi qua bọn họ.
Ngô Bình vỗ vai Lục Nhiễm Trần nói: "Đại ca, nếu thích thì mau tấn công đi".
Lục Nhiễm Trần thân là một đại cao thủ nhưng lúc này lại vô cùng lo lắng đáp: "Sư đệ, tấn công kiểu gì bây giờ?"
Ngô Bình đảo mắt chán chường, sau đó ném đống quần áo vừa mua cho Lục Nhiễm Trần rồi nhanh chóng rảo bước về phía cô gái kia. Anh cười gọi: "Người đẹp".
Cô gái kia dừng bước. Nhan sắc cô này chín điểm rưỡi nhưng bo đì căng đét khét mò này phải được mười một trên mười. Vậy nên đàn ông bị cô ấy thu hút cũng là điều dễ hiểu.
Cô gái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Bình từ khi trở thành Nhân Tiên thì cả khí chất và "giao diện" bên ngoài đều được cải thiện đáng kể, cũng có sức thu hút rất lớn với các cô gái.
Ngô Bình cười đáp: "Người đẹp, cô có nhìn thấy người ở phía sau kia không?"
Cô gái liếc nhìn Lục Nhiễm Trần rồi đáp: "Tôi có thấy, sao vậy?"
Ngô Bình hạ giọng nói nhỏ: "Đó là một tên nhà quê vừa được thừa kế gia sản chục tỷ, giờ đang không biết tiêu tiền như thế nào. Người đẹp, đây là cơ hội ngàn năm có một, người vừa có tiền vừa thật thà như vậy kiếm đâu ra chứ? Cô đừng lãng phí cơ hội tốt như vậy".
Cô gái kinh ngạc: "Gia sản chục tỷ sao? Thật hay giả vậy?"
Ngô Bình cười đáp: "Sự thật một trăm phần trăm. Mấy trăm nghìn tệ anh ấy sẵn sàng tiêu mà không chớp mắt".
Cô gái đột nhiên trở nên cảnh giác: "Tôi không quen hai người, xin lỗi tôi đi đây", rõ ràng cô gái này cho rằng Ngô Bình là một tên lừa đảo.
Ngô Bình vội vã gọi với theo: "Người đẹp, không quen cũng không sao, có thể kết bạn trước mà. Tôi thấy hình như cô vẫn chưa có bạn trai phải không?"
Một đại mỹ nhân giống như vậy thì đáng ra phải có mười người yêu rồi mới phải. Nhưng thực tế, anh có thể nhận ra cô gái này vẫn còn nguyên vẹn, chắc chắn là chưa có người yêu. Điều đó khiến anh cũng thấy ngạc nhiên.
Cô gái kia vẫn lắc đầu: "Thôi bỏ đi, bố tôi quản chặt lắm. Bố không cho phép tôi yêu đương nhăng nhít đâu".
Ngô Bình trợn tròn mắt hỏi: "Bố cô cấm yêu đương sao?"
Cô gái gật đầu: "Bố tôi phải ưng bạn trai tôi mới được".
Ngô Bình đột nhiên bật cười đáp: "Tôi đảm bảo bố cô sẽ thích anh ấy".
Cô gái cảm thấy rất kỳ lạ hỏi: "Sao anh khẳng định được chắc chắn vậy?"
Ngô Bình đáp: "Người đẹp, chúng ta cược đi. Nếu bố cô thích anh ấy thì cô làm bạn gái anh ấy. Thế nào?"
Cô gái này bắt đầu do dự, thực ra cô ấy cũng muốn có bạn trai nhưng hơn chục người trước đó đều bị bố cô "cấm vận" khiến cô ấy vô cùng tuyệt vọng. Lời Ngô Bình nói khiến cô ấy có chút lung lay.
Lục Nhiễm Trần thực ra cũng rất đẹp trai, có điều ánh mắt như hổ đói có chút doạ người, giống như đám đàn ông mấy năm không được động vào thiếu nữ.
Nghĩ ngợi một lát, cô gái kia cắn môi đáp: "Vậy được".
Ngô Bình thở phào một cái, sau đó quay lại vẫy tay với Lục Nhiễm Trần.
Lục Nhiễm Trần nhanh chóng bước tới, ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi chân dài của cô gái.
Bị nhìn chòng chọc như vậy khiến cô gái cũng gượng gạo, vội vã quay đi chỗ khác.
Ngô Bình nói: "Đại ca, ánh mắt của anh cứ như dã thú vậy, tem tém lại không người ta đánh giá".
Lục Nhiễm Trần ho một tiếng, đáp: "Sư đệ, là ta bị mất hồn".
Ngô Bình: "Người đẹp, giới thiệu một chút, đây là đại ca của tôi, tên Lục Nhiễm Trần. Đúng rồi, cô tên là gì nhỉ?"
Cô gái: "Xin chào, hai người có thể gọi tôi là Nạp Lan Khả Khả".
Ngô Bình: "Tên hay lắm, cô Nạp Lan, chúng ta tìm một quán uống vài ly được không?"
Nạp Lan đáp: "Thôi để hôm khác đi. Hôm nay muộn rồi, tôi phải về nhà".
Ngô Bình hỏi: "Về nhà sao? Vậy để đại ca tôi đưa cô về. Về đến nhà cứ nói với bố anh ấy là bạn trai cô xem bố cô có thích anh ấy hay không".
Nạp Lan Khả Khả do dự một lát, sau đó gật đầu đáp: "Nhà tôi ở phía trước".
Ngô Bình nói thầm với Lục Nhiễm Trần: "Đại ca, lúc uống rượu anh đã nói với em anh biết tuyệt kỹ thao túng tâm lý của Phật môn. Lát nữa hay dùng nó để khiến bố cô ấy niềm nở với anh".
Lục Nhiễm Trần: "Sư đệ, như vậy không hay lắm thì phải?"
Ngô Bình cười lạnh: "Em hỏi anh có muốn cua cô này hay không?"
Lục Nhiễm Trần thở dài đáp: "Cua!"
Chương 594: Bị ám sát
Ngô Bình: “Thế thì phải nghe lời em”.
Nạp Lan Khả Khả hoá ra lại ở cùng khu với họ, đi có vài bước đã về đến cửa nhà. Ngô Bình xách theo mấy túi quần áo định đi về nhà trước, việc còn lại giao cho Lục Nhiễm Trần tự xử lý.
Ngô Bình tay xách túi lớn túi bé đi về nhà. Anh đang định mở cửa thì điện thoại báo nhận được một tin nhắn: Mau rời khỏi phố Lệ Thuỷ, có người muốn giết anh!”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, anh khẽ cau mày. Có người muốn giết anh? Rồi ai là người nhắn cho anh tin này?
Anh còn đang nghi hoặc thì đột nhiên giật mình, sau đó tức tốc lùi về phía sau nhanh như điện xẹt.
Cửa đột nhiên bị phá từ phía trong, một lưỡi kiếm lao tới nhằm vào ấn đường của anh. Lưỡi kiếm này lao tới rất nhanh, Ngô Bình chỉ kịp lấy tay đỡ trước trán. Một tiếng “ting” vang lên, tay anh trở nên hơi nặng như thể có thứ gì sắc nhọn đâm lên trên.
Lúc giơ tay lên đỡ anh đã kịp cầm lấy một lá bùa. Chính là một trong ba lá bùa mà Đông Hoàng đưa cho anh, bùa Sát Sinh!
Thuần Dương Tiên Lực đi vào lá bùa, phát lên một tiếng rít. Lá bùa biến thành một khối năng lượng hình bàn tay màu xanh đen lao về phía đối phương.
Cửa bị phá, một kẻ từ bên trong lao ra. Nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia, kẻ đó mặt hơi biến sắc, thét lên một tiếng. Thanh kiếm trong tay hắn lao vút lên không trung, vẽ một trận đồ gì đó. Trận đồ đó toả ra ánh sáng màu lam.
Bàn tay kia tấn công trận đồ bên trên khiến trận đồ này tan biến, nhưng bàn tay năng lượng cũng mờ đi mấy phần. Sau đó bàn tay tiếp tục lao về phía kẻ kia.
“Phụt!”
Đối phương thổ huyết, cả cơ thể như con diều bị đứt dây bay ra xa mấy chục mét, làm thủng một lỗ lớn trên tường nhà Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức lao tới nhưng khi anh lao tới đó thì đối phương đã biến mất tăm tích, hiện trường chỉ còn lại vết máu.
“Chạy mất rồi sao?”, anh nheo mắt lại, không đuổi theo. Đối phương là Địa Tiên, có đuổi theo cũng rất khó bắt được.
Lúc này, Lục Nhiễm Trần cũng về tới cổng, vội vã lao vào hỏi: “Sư đệ, đệ vừa giao đấu với ai sao?”
Ngô Bình: “Đại ca, ban nãy có một Địa Tiên muốn ám sát đệ nhưng đã bị đệ dùng Sát Sinh Phù đả thương”.
Lục Nhiễm Trần: “Đó là kẻ nào vậy?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi đáp: “Trông lạ lắm”.
Nhà Ngô Bình trở thành một đống hỗn độn. Anh gọi vài người tới giúp dọn dẹp. Sau đó anh hỏi Lục Nhiễm Trần: “Đại ca, bố của Nạp Lan Khả Khả có đồng ý không?”
Lục Nhiễm Trần đáp: “Ông ấy bảo tháng sau sẽ cho ta kết hôn với cô ấy”.
Ngô Bình hú hồn: “Cái gì? Kết hôn?”
Lục Nhiễm Trần: “Ta đã đồng ý rồi”.
Ngô Bình cười khổ đáp: “Đại ca, hai người vừa quen nhau, sao mà kết hôn được?”
“Ta và cô ấy có duyên”, Lục Nhiễm Trần đáp.
Ngô Bình cười lạnh hỏi: “Là anh thấy cô ấy có body bốc lửa hả?”
Lục Nhiễm Trần mặt không biến sắc đáp: “Sư đệ, không được nói linh tinh”.
Ngô Bình lắc đầu bất lực: “Thôi bỏ đi, đại ca vui là được rồi”.
Khi căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ thì đã là đêm muộn. Lục Nhiễm Trần rón rén chạy sang phòng khác để gọi điện tâm sự với Nạp Lan Khả Khả. Ngô Bình thì lên nóc nhà tu luyện, tập hít thở.
Sáng hôm sau, Lâm Bạch tới báo cáo tình hình công việc. Mấy gã người Đông Doanh đã bị nhốt lại để thẩm vấn. Cấp trên phái xuống vài người hiện đang tìm vị trí của tà ma, có điều vẫn chưa tìm được.
Báo cáo xong, Lâm Bạch nói: “Nhóm trưởng, cấp trên mong anh có thể giao Kyo Sato ra”.
Kyo Sato giờ đã thành con rối do anh điều khiển, ngày ngày ở nhà bưng trà rót nước phục dịch anh.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Bọn họ muốn người thì bảo tự đến gặp tôi”.
Lâm Bạch: “Vâng!”
Sau khi Lâm Bạch đi khỏi, xe của Đào Như Tuyết đỗ ở dưới tầng. Tối qua cô ấy có việc rời khỏi đó, giờ mới quay lại tìm Ngô Bình.
Cô ấy cầm một cái hộp từ trên xe xuống. Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, em đi đâu vậy?”
Đào Như Tuyết cười đáp: “Em lái xe cả đêm về Biên Nam để mang cái này về”.
Dứt lời, cô ấy mở cái hộp ra. Bên trong là một thứ màu xanh lam dạng keo, một nửa trong suốt, toả ra mùi thơm.
Ngô Bình liếc nhìn, sau đó đưa tay sờ rồi ngửi. Sau đó anh ngạc nhiên hỏi: “Đây là Địa Chi sao?”
Địa Chi là một loài sinh vật sống trong môi trường hết sức phức tạp, là dạng phức hợp giữa nấm và thực vật. Địa Chi hết sức khó tìm. Cho dù là ở thời Tiên quốc thì đây cũng là dược liệu quý, hiện chỉ có thể mua được với giá cắt cổ trong những phiên đấu giá.
Địa Chi có nhiều ứng dụng, nó chủ yếu được dùng để duy trì sắc đẹp, chống lão hoá, kéo dài tuổi thọ. Sau khi uống Địa Chi có thể tăng sức đề kháng, không bị đau ốm.
Đào Như Tuyết nói: "Em không biết nó là cái gì, là người của em thu thập được. Tối qua em xem được tấm ảnh này, cảm thấy đây có vẻ là một thứ rất quý giá nên đích thân về Biên Nam, mang nó đến đây tặng anh".
Ngô Bình cười đáp: "Tặng cho anh sao?"
Đào Như Tuyết đáp: "Đúng vậy, nhưng cũng không phải cho không. Khi nào có thời gian thì anh nghiên cứu một loại thuốc cho tập đoàn của em đi".
Ngô Bình: "Không vấn đề gì".
Đào Như Tuyết nhìn đồng hồ: "Em phải tới tham gia một cuộc họp, em sẽ đến tìm anh sau".
Sau khi tiễn Đào Như Tuyết đi khỏi, Ngô Bình cầm lấy Địa Chi rồi nói với Lục Nhiễm Trần: "Đại ca, em phải đi Đường Môn một chuyến. Anh tạm thời cứ ở lại đây, có chuyện gì thì gọi điện cho em nhé".
Lục Nhiễm Trần: "Sư đệ, có cần ta đi cùng không?"
Ngô Bình xua tay đáp: "Không cần, chuyến đi này sẽ rất an toàn. Đại ca, anh có thể mời Nạp Lan Khả Khả đến nhà chơi. Trong tấm thẻ này có vài trăm triệu tệ anh cứ tiêu hết đi. Hết thì dùng chi phiếu".
Ngô Bình đặt một xấp chi phiếu lên bàn, sau đó là một tấm thẻ, chìa khoá nhà và xe,...
Lục Nhiễm Trần: "Được".
Ông Hoa: "Nhóc con, chúng ta cùng về Đường Môn. Tôi muốn biết có phải cậu thực sự chữa được cho Đường Môn Canh Tổ hay không".
Ngô Bình: "Được, chúng ta cùng về".
Trước khi xuất phát, Ngô Bình thông báo trước với Đường Băng Vân. Nửa tiếng sau anh lên máy bay, bay về phía trụ sở Đường Môn.
Anh đã rời Đường Môn chừng nửa tháng rồi. Đường Băng Vân rất nhớ anh, vừa nhìn thấy anh là ào vào lòng nũng nịu: "Cậu chủ Ngô, cậu chủ ra ngoài sống rất vui sao?"
Ngô Bình đảo mắt, đáp: "Anh suýt thì toi cái mạng đấy chứ đâu ra mà vui?"
Đường Băng Vân kinh ngạc: "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Bình liền đem chuyện anh giết Ma Đô, đắc tội với Mã Huyền kể lại cho cô ấy nghe.
Đường Băng Vân nghe xong thì giận dữ nói: "Đâu ra cái lí lẽ này! Mã Huyền đó bắt nạt người quá đáng! Đợi Canh Tổ xuất quan, em sẽ xin người truy sát Mã Huyền!"
Ngô Bình cười đáp: "Xem ra em rất tin tưởng vào y thuật của anh".
Đường Băng Vân: "Đương nhiên, anh chắc chắn sẽ chữa được cho Canh Tổ!"
Hai người họ đi tới biệt viện của Ngô Bình ở nhà họ Đường thì thấy Đường Huyền và Đường Quý đều đang ở đó. Họ đang giúp Ngô Bình quét sân và nhổ cỏ dại.
Nhìn thấy Ngô Bình, Đường Huyền vội vã chạy tới chào: "Anh Ngô, hay tin anh sắp về nên tôi và Đường Quý tới giúp anh dọn sân một chút".
Ngô Bình cười đáp: "Anh khách sáo quá rồi".
Đường Quý vẻ mặt nịnh bợ nói: "Anh Ngô, sau này có việc gì cứ gọi nhé. Tôi rảnh lắm".
Ngô Bình không có ấn tượng tốt về Đường Quý. Anh đáp: "Không cần qua đây thường xuyên đâu".
Đường Quý ngượng ngùng, chỉ đành cười gượng.
Ngô Bình hỏi Đường Huyền: "Cảm giác thế nào rồi?"
Đường Huyền đáp: "Không còn ảo giác nữa, hồi phục gần như bình thường rồi".
Ngô Bình: "Thêm nửa tháng nữa là sẽ được như trước kia".
Đường Huyền: "Nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn sẽ hồi phục".
Họ đi vào trong nhà ngồi nói chuyện. Đường Huyền nói: "Anh Ngô, tôi đã bàn với mẹ. Sau này chúng tôi sẽ đứng về phía Băng Tiên".
Ngô Bình có ơn cứu mạng họ, mà Đường Băng Vân lại là người của anh nên họ lựa chọn như vậy cũng không có gì kì lạ.
Chương 595: Reo quẻ
Ngô Bình nói: “Cảm ơn hai người”.
Đường Băng Vân cười nói: “Chồng, anh nghỉ chút đi rồi lát mình đi gặp ông”.
Đường Thiên Tuyệt biết Ngô Bình đã về nên muốn gặp anh.
Ngô Bình gật đầu, sau đó hàn huyên thêm vài câu rồi cùng Đường Băng Vân đi gặp Đường Thiên Tuyệt.
Nơi ở của Đường Thiên Tuyệt cách đây không xa, họ đi vài bước là tới.
Hai người tới nơi thì thấy Đường Thiên Tuyệt đang tập hít thở trong sân. Ngô Bình vừa nhìn đã biết ông ấy đang tu luyện bài hít thở ngồi.
Đường Thiên Tuyệt thu dáng lại rồi cười nói: “Hai đứa vào đây”.
Một cô gái khoảng 15 tuổi trông rất thanh tú bê khay trà ra, sau đó rót cho Ngô Bình và Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân mỉm cười rồi hỏi cô ấy: “Băng Hiên, em về lúc nào thế?”
Cô gái cười đáp: “Chị, em mới về hôm qua”.
Đường Băng Vân giới thiệu với Ngô Bình: “Chồng, em ấy là Băng Hiên, con gái của chú út, trước kia đi du học ở nước ngoài”.
Băng Hiên chào hỏi: “Chào anh rể”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào em”.
Đường Thiên Tuyệt cũng ngồi xuống rồi nói: “Băng Vân, ông chuẩn bị cho Băng Hiên về nước, sau đó để con bé đi theo cháu”.
Đường Băng Vân gật đầu ngay: “Được ạ”.
Đường Thiên Tuyệt ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Hai chị em đi chơi đi, ông có chuyện muốn nói với Ngô Bình”.
Đường Băng Vân lập tức dẫn Băng Hiên đi ra chỗ khác.
Đường Thiên Tuyệt nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tiểu Ngô, tối nay chữa cho Canh Tổ, cháu chắc bao nhiêu phần trăm là chữa khỏi?”
Ngô Bình: “70 phần trăm ạ”.
Thật ra Ngô Bình chỉ khiêm tốn vậy thôi, chứ ít nhất anh chắc chắn đến 90 phần trăm rồi.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ nói: “Đúng là ông trời có mắt! Nếu Canh Tổ mà khoẻ lại thì đám yêu ma quỷ quái sẽ bị áp chế hết”.
Sau đó, ông ấy nghiêm giọng nói: “Tối nay nhất định sẽ có kẻ không muốn cháu chữa khỏi bệnh cho Canh Tổ, vì thế chúng ta phải thật cẩn trọng”.
Ngô Bình: “Cháu hiểu ạ”.
Đường Thiên Tuyệt: “Canh Tổ có tu vi cao thâm, nếu cháu chữa khỏi bệnh cho người thì kiểu gì cũng được trọng thưởng, đây cũng sẽ là vận may của cháu”.
Hai người đang trò chuyện thì Đường Thiên Hạc xin vào gặp. Ông ấy đi thẳng tới ngồi cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu Ngô, nghe nói cậu về Đường Gia Bảo rồi nên tôi phải tức tốc đến gặp cậu ngay”.
Đường Thiên Tuyệt nhìn người em song sinh của mình rồi nói: “Thiên Hạc, chú tìm Ngô Bình có việc à?”
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Vâng, em đến nhắc cậu ấy tạm thời đừng chữa trị cho Canh Tổ vội”.
Đường Thiên Tuyệt nổi giận: “Chú nói sao? Lẽ nào chú không muốn Canh Tổ hồi phục tu vi à?”
Đường Thiên Hạc thở dài nói: “Anh, em hỏi anh nhé, Canh Tổ ở cảnh giới nào rồi?”
Đường Thiên Tuyệt: “Hình như Địa Tiên tầng thứ ba”.
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Đúng, người ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba rồi, còn anh mới ở cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ thôi. Canh Tổ có địa vị rất cao, nếu người khỏi bệnh và xuất quan thì kiểu gì cũng sẽ làm môn chủ, vậy anh định tính sao?”
Đường Thiên Tuyệt hừ nói: “Nếu có thể mời Canh Tổ xuất quan thì tôi không làm môn chủ nữa cũng được”.
Đường Thiên Hạc dựng ngón tay cái: “Anh, anh một lòng vì Đường Môn, em bái phục! Nhưng anh có từng nghĩ một khi Canh Tổ nắm quyền, việc đầu tiên người sẽ làm là gì không?”
Đường Thiên Tuyệt ngẩn ra nói: “Thiên Hạc, chú nói luôn đi”.
Đường Thiên Hạc gật đầu nói: “Được, thế em nói luôn! Hiện giờ, phe của mình là có tầm ảnh hưởng nhất Đường Môn, nhưng anh đừng quên, con cháu của Canh Tổ không hề yếu đâu. Gần một trăm năm qua, dòng họ của Canh Tổ rất phát triển, giờ đã có hơn 300 người rồi, họ phân bố ở khắp Đường Môn. Giờ Canh Tổ mà hồi phục tu vi thì kiểu gì cũng đề bạt con cháu nhà mình. Đến lúc đó, lợi ích của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng đấy”.
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Thiên Hạc, chú suy nghĩ thiển cận quá. Chỉ cần Đường Môn phát triển vững mạnh, chúng ta hi sinh chút lợi ích thì có làm sao?”
Đường Thiên Hạc thở dài: “Anh, anh còn nhớ trường hợp của môn chủ đời thứ bảy không?”
Nghe thấy thế, Đường Thiên Tuyệt lập tức im bặt.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đường Thiên Hạc: “Môn chủ đời thứ bảy đã mời một thần y thời đó đến chữa khỏi cho một cao nhân của Đường Môn đã bị mất hết tu vi. Nhưng vị cao nhân ấy hồi phục tu vi một cái là trở thành cao thủ số một của Đường Môn ngay. Vài năm sau đó, ông ta nhanh chóng bồi dưỡng thế lực của mình, nâng đỡ người của mình thăng chức. Ba năm sau, môn chủ khi ấy đã phải nhường ngôi”.
Ngô Bình biết câu chuyện vẫn chưa hết nên hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Đường Thiên Hạc thở dài nói: “Sau đó, môn chủ đời thứ chín và người của ông ấy bắt đầu bị chèn ép. Chưa tới nửa năm sau, họ đều chết hoặc rút lui. Thảm thương hơn nữa là cả gia đình của môn chủ đời thứ bảy đều bị tiêu diệt hết”.
Ngô Bình cau mày: “Môn chủ kế vị độc ác thế!”
Đường Thiên Hạc: “Đấy là một bài học! Vì thế tôi mới phải đến tìm đại ca, mong anh ấy suy nghĩ lại”.
Đường Thiên Tuyệt rơi vào trầm tư rồi nói: “Canh Tổ từng là Thiếu tôn, là người có ý chí nên chắc chắn sẽ không làm vậy đâu”.
Đường Thiên Hạc nói: “Anh, anh đừng quên Canh Tổ đã sóng hơn 700 năm rồi. Với cảnh giới của người thì cùng lắm chỉ sống thêm vài chục năm nữa thôi, một người sắp chết thì rất dễ làm ra những chuyện điên rồ, ít nhất cũng phải làm lợi cho con cháu đời sau của mình”.
Đường Thiên Tuyệt trầm giọng nói: “Đủ rồi! Thiên Hạc, chú về đi, anh tự quyết được”.
Đường Thiên Hạc lại thở dài một câu rồi chắp tay đi về.
Đường Thiên Hạc đi rồi, Ngô Bình bê trà lên uống rồi nói: “Thật ra ông ấy nói cũng có lý”.
Đường Thiên Tuyệt nói: “Tiểu Ngô, cháu cũng nghĩ vậy à?”
Ngô Bình cười nói: “Cháu nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là người của Đường Môn nghĩ thế nào”.
Đường Thiên Tuyệt thở dài một hơi, bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Dòng họ của ông ấy cũng đã có hơn 500 người, ví dụ Đường Thái Canh tuyệt tình thì sẽ không ai sống được.
Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, hay cháu reo cho ông một quẻ nhé?”
Đường Thiên Tuyệt ngẩn ra: “Cháu biết reo quẻ à?”
Ngô Bình gật đầu: “Biết một chút thôi ạ”
Đường Thiên Tuyệt: “Ừ, thế cháu reo đi”.
Ngô Bình lấy tiền phép ra rồi niệm thần chú, sau đó tung tiền phép xuống đất. Ngay sau đó, đã có ba sơ đồ hiện ra, anh quan sát cẩn thận rồi cất tiền phép đi.
Đường Thiên Tuyệt hỏi: “Thế nào?”
Ngô Bình: “Quẻ cho hay nếu mình cứu Canh Tổ thì đại lợi cho Đường Môn, ai cũng được lợi ích, mà ông cũng không bị ảnh hưởng gì”.
Đường Thiên Tuyệt ngạc nhiên: “Ý của cháu là ông vẫn sẽ là môn chủ ư?”
Ngô Bình đáp: “Quẻ bảo thế ạ”.
Đường Thiên Tuyệt bật cười rồi nói: “Tiểu Ngô, cháu đúng là kỳ tài. Được, tối nay chúng ta sẽ đi gặp Canh Tổ”.
Ngô Bình nói: “Ông ơi, ông không phát hiện là em thứ ba của ông không muốn chúng ta cứu Canh Tổ à?”
Đường Thiên Tuyệt xua tay: “Kệ ông ấy, ông nghe lời cháu”.
Ngô Bình mỉm cười, không nói gì nữa.
Anh ngồi thêm một lát rồi về nhà mình.
Đường Băng Vân và Băng Hiên đang ở đây, Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, Băng Hiên có chuyện muốn nhờ anh”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Băng Hiên lấy một viên đá màu tím nhạt như thuỷ tinh ra, nó to như hạt đào, có hai mươi mặt cắt.
Cô ấy cầm viên đá trong tay rồi hỏi: “Anh rể, anh có biết thứ này không?”
Ngô Bình nhìn thấy viên đá thì trố mắt ra, sau đó buột miệng nói: “Tinh thạch linh hồn!”