Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1981: Doanh Hoàng bị tà ma nhập

Sau khi biết chỗ ở của Tam hoàng gia, Ngô Bình lập tức đến đó ngay để cứu em gái của Sanamoba. Cô gái này tên là Sanamira, năm nay 17 tuổi - độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Sanamoba nói cô gái này còn xinh đẹp hơn mình, từ nhỏ đã được gia đình yêu thương, chiều chuộng.

Nhà chú của Sanamoba đều đã mất cả, chỉ còn mỗi Sanamira còn sống, vì thế Sanamoba không muốn cô ấy xảy ra chuyện nên mới nhờ Ngô Bình đi cứu.

Ngô Bình phóng thần niệm ra thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang bàn chuyện quan trọng với vài người khác trong mật thất. Tuy họ đã lập cấm chế, nhưng cấm chế ấy không có tác dụng với Ngô Bình nên anh vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Một người nói: “Hoàng đế thay tính đổi nết ghê qua, người mà tôi cài cắm cạnh hoàng đế quan sát và đoán chắc hoàng đế bị một sức manh tà ma nào đó khống chế rồi, Doanh Hoàng hiện giờ đã không còn là Doanh Hoàng của ngày xưa nữa”.

Người thứ hai nói: “Người của tôi cũng nhìn ra điều này, thậm chí không ít đại thần cũng biết, nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta không có chứng cứ, huống hồ thực lực của Doanh Hoàng quá mạnh, nội vệ và võ tướng cũng trung thành với ông ta nên mình khó đảo chính lắm”.

Người khác nói: “Nhưng nếu chúng ta tìm được bằng chứng khiến tất cả mọi người đều biết ông ta không phải Doanh Hoàng thì khéo mình có cơ hội lật đổ anh ta để lập một vị vua mới đấy”.

Ngô Bình nhíu mày, xem ra đúng là Doanh Hoàng có vấn đề thật.

Đúng lúc này, có một luồng khí tức rất mạnh xuất hiện, một bàn tay đã phá cấm chế, cửa lớn bị đẩy mở, một người đàn ông mặc đế phục xuất hiện trước mặt mấy người kia.

“Bệ hạ…”, bọn họ kinh hãi, ai nấy đều tái mét mặt.

Người đến trông rất oai phong anh tuấn, tuổi ngoài 20, chưa đến 30, anh nhìn quanh mọi người một lượt rồi lạnh giọng nói: “Quả nhiên các người đã phát hiện ra, đúng thế Doanh Hoàng đã bị ta xử lý rồi, ta đã hấp thu ký ức của hắn”.

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt lùi lại.

“Doanh Hoàng” cười phá lên nói: “Các người không chạy thoát được đâu, chết hết đi!”

Hắn há miệng ra, năm tia sáng đen bay ra ngoài rồi chui vào miệng của năm người đàn ông kia. Ngay sau đó, cả năm người đều tỏ vẻ đau đớn rồi ngã vật xuống đất.

Vài phút sau, mắt họ chợt biến thành màu đen, sau đó cả năm cùng đứng dậy rồi hành lễ với Doanh Hoàng.

Doanh Hoàng nói: “Hấp thu ký ức của mấy người này xong thì các ngươi sẽ thay thế vị trí của họ”.

“Vâng”, năm người bị hoán đổi linh hồn đồng thanh đáp.

Ngô Bình lắc đầu, anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đang định rời đi thì Doanh Hoàng chợt ngoảnh lại rồi cười nói: “Xem đủ rồi à?”

Ngô Bình không hề ngạc nhiên, vì anh không che giấu thân phận, hơn nữa chắc Doanh Hoàng này cũng đã bày binh bố trận sẵn nên phát hiện ra anh cũng là chuyện bình thường.

Anh bước vào phòng rồi nói: “Tà ma nhà ngươi cũng giỏi đấy, dám nhập vào cả Doanh Hoàng, ngươi ở đâu?”

Doanh Hoàng giả nhìn Ngô Bình rồi nói: “Ngươi đã biết ta là tà ma thì ta không thể tha cho ngươi được”.

Hắn há miệng ra, một bàn tay đen ngòm thò ra rồi chộp thẳng về phía Ngô Bình.

Anh bắt lấy bàn tay ấy rồi kéo mạnh, một cái bóng cùng màu đã bị kéo ra khỏi miệng của Doanh Hoàng.

Đây là một tà ma có cấp bậc rất cao, nhưng với Ngô Bình thì nó chỉ như một con kiến hôi thôi.

“Ta đã không muốn dây với ngươi rồi, nhưng chính ngươi đòi chết đấy nhé”, dứt lời, anh ném hắn vào trong sào huyệt tà mà rồi luyện hoá thành sức mạnh, đồng thời hấp thu luôn ký ức của hắn.

Các tà ma còn lại đều kinh hãi rồi quay đầu bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đánh ngã rồi xử lý hết.

Sào huyệt tà ma lúc này đã có cấp rất cao, có thể sinh ra tà ma mới, hơn nữa những tà mà này còn chịu khống chế của Ngô Bình.

Vì thế, anh chỉ cần động tinh thần một cái đã có năm con tà ma trong sào huyệt bay ra rồi lần lượt tiến vào trong năm người kia, các tà ma này đều đã có ký ức của chủ thể.

Sau đó, anh lại nhìn về phía xác của Doanh Hoàng, sau đó lách người một cái và biến thành hình dạng của người này: “Hay mình đóng giả Doanh Hoàng luôn nhỉ, làm thế khéo còn dễ hơn”.

Nghĩ vậy, anh đã hấp thu ký ức của Doanh Hoàng.

Ký ức của Doanh Hoàng khiến Ngô Bình hiểu rõ thêm rất nhiều chuyện. Ví dụ, ngoài mặt thì Doanh Châu là một quốc gia, nhưng thật ra nó chỉ là một môn phái tu hành, bao gồm cả bốn đại học viện và học viện hoàng gia, đây cũng chỉ là một cơ quan thuộc môn phái này thôi.

Môn phái này có tên là Doanh Tông, ngày xưa có khoảng một triệu đệ tử. Khi Hồng Hoang thống nhất, số lượng đệ tử của môn phái này đã tăng lên chóng mặt. Môn phái này đã uỷ nhiệm cho các trưởng lão thành lập hoàng triều, thống nhất Doanh Châu để bồi dưỡng nhân tài cho Doanh Tông.

Lâu dần, bên ngoài không còn biết đến Doanh Tông nữa, mà chỉ biết Doanh Châu và Doanh Hoàng thôi.

Nhưng gần đây đã có nhiều sự thay dổi, Doanh Tông từng là một phần của Doanh Hải Tông, về sau đã bị tách làm ba. Một phần ở đại lục Hồng Hoang và có tên là Tây Hải Tông và Bắc Hải Tông, trong đó Bắc Hải Tông có thế lực mạnh nhất, Tây Hải Tông thì yếu hơn. Nhưng hai môn phái này đều mạnh hơn Doanh Tông, dẫu sao Doanh Tông cũng nằm ở đại lục Côn Luân - một nơi không thể so với đại lục Hồng Hoang được.

Sau khi Hồng Hoang thống nhất, Bắc Hải Tông và Tây Hải Tông đều muốn chiếm Doanh Tông, nhưng ba phe đã chia tách nhiều năm, ngoài cùng chung truyền thừa ra thì đã không còn liên quan quá nhiều đến nhau nữa nên đương nhiên Doanh Tông không đồng ý.

Cùng lúc đó, Bắc Hải Tông và Tây Hải Tông lại có quan hệ đối đầu rất gay gắt và đều muốn cắn nuốt nhau nên đã tranh đấu nhiều năm. Bắc Hải Tông muốn chiếm Doanh Tông, Tây Hải Tông đã gây khó dễ mà âm thầm giúp Doanh Tông, điều này khiến cả ba phe đều rất loạn. Thêm tầm ảnh hưởng của đế quốc Thiên Đỉnh gần đây, Doanh Tông ngày càng khó sống.

Trong đó, còn có một tin khiến Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Người thành lập Doanh Hải Tông đã nhận được truyền thừa của Nữ Oa. Hiện giờ, có rất nhiều truyền thừa của Nữ Oa ở trong Bắc Hải Tông và Tây Hải Tông, Ngô Bình cảm thấy rất hào hứng với điều đó.

Tiếp nhận các ký ức xong, Ngô Bình lại đi tìm Sanamira đang say ngủ rồi đưa cô ấy về chỗ của Sanamoba.

Sanamira còn ít tuổi, nhưng đã vô cùng xinh đẹp, trong lúc đang mơ màng, cô ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chị họ Sanamoba của mình.

“Chị?”, mãi sau Sanamira mới phản ứng lại rồi nhào vào lòng chị mình.

Chờ hai cô gái bình tĩnh lại, Hanami Tsukihime, Hoshi và Miyo cũng đã xuất quan.

Ngô Bình gọi mấy cô gái đến rồi nói: “Vừa hay mọi người cũng xuất quan, tu vi đã ngang với Đạo Tổ, tôi vừa tiếp nhận ký ức của Doanh Hoàng nên định đóng giả người này, mọi người thấy sao?”

Hanami Tsukihime cười nói: “Đương nhiên chúng em sẽ ủng hộ anh hết mình”.

Shimizu: “Nếu công tử là Doanh Hoàng thì chúng em có thể cùng đến đó hỗ trợ công tử việc quản lý”.

“Thật ra tình hình của Doanh Châu rất phức tạp, chúng ta cứ được bước nào hay bước ấy thôi. Tôi sẽ về hoàng cung trước, ngày mai sẽ hạ chỉ cử người đến đón mọi người vào cung rồi lần lượt sắc phong phi tần, võ tướng để làm việc cho tôi”.

Hanami Tsukihime cười nói: “Thế em làm hoàng phi nhé”.

Shimizu: “Công tử, tôi cũng làm phi tử”.

Hoshi và Miyo đưa mắt nhìn nhau: “Chúng tôi sẽ làm võ tướng”.

Sanamoba: “Em cũng thế”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, mọi người chuẩn bị chút đi rồi chờ người đến đón”.
Chương 1982: Lời nguyền Bất Tử

Sau khi Ngô Bình nói vài lời bí mật với các cô gái, không lâu sau đã quay lại hoàng cung ở Doanh Châu. Lúc này anh đã biến thành dáng vẻ của Doanh Hoàng, còn có được tất cả ký ức của Doanh Hoàng, thế nên giọng nói và mọi cử chỉ của anh đều giống hệt với Doanh Hoàng.

Khi Ngô Bình đến hoàng cung, vừa đáp xuống đất, bên cạnh đã có bốn thị vệ xuất hiện. Tu vi của mấy thị vệ này rất cao, cung kinh nói: “Bệ hạ”.

Ngô Bình gật đầu, đang định quay đi thì một tiếng sấm bỗng vang lên trên bầu trời, sau đó anh cảm nhận được nguồn sức mạnh kỳ lạ bỗng xuất hiện trong người mình, sức mạnh vốn dĩ của anh bị áp chế, vài nguồn năng lượng không thuộc về anh lại lớn dần lên. Cùng lúc đó thân hình và diện mạo của anh cũng cố định, không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu. Thậm chí những ký ức mà anh lấy của Doanh Hoàng cũng bắt đầu phản khách thành chủ, muốn chiếm lấy ý thức của anh.

Ngô Bình ngạc nhiên thốt lên: “Chuyện gì thế này!”

“Ầm!”

Bầu trời lại xuất hiện thêm một sấm sét, ý thức của anh trở nên mơ hồ, cũng may thực lực của anh khá mạnh nên rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhưng ý thức của Doanh Hoàng lại bắt đầu ảnh hưởng đến anh, cảm xúc cũng bắt đầu ảnh hưởng đến Ngô Bình.

Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, anh cảm nhận kỹ lại sức mạnh này thì nhận ra đó là một lời nguyền cực kỳ mạnh mẽ, lời nguyền này đáng lẽ là dùng cho Doanh Hoàng, nó là một lời nguyền bất tử. Doanh Hoàng bị hại, lời nguyền sẽ dùng ký ức của anh ta làm gốc để tái sinh ra một Doanh Hoàng mới. Vì Ngô Bình có được ký ức của Doanh Hoàng, đồng thời biến thành hình dạng của anh ta, dẫn đến lời nguyền này tác động trực tiếp đến anh.

Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là lời này vẫn che lấp vận mệnh và số mệnh của anh bằng vận mệnh và số mệnh của Doanh Hoàng. Bây giờ anh gần như biến thành Doanh Hoàng hoàn toàn.

Cũng may là thực lực của Ngô Bình rất mạnh, lời nguyền không thể xóa đi ý chí của anh, hơn nữa không thể trấn áp được sức mạnh của anh.

Dù như thế, Ngô Bình vẫn cảm thấy đau đầu, vì sau khi biến thành Doanh Hoàng, thực lực của anh lại giảm đi rất nhiều, không thể làm được rất nhiều việc.

Anh quay lại tẩm cung của Doanh Hoàng, một cung nhân bưng một cái khay đi vào, trên đó có hai mươi bốn thẻ bài. Đây là lật thẻ bài trong hoàng cung, lật đến bài của ai thì tối nay sẽ đến chỗ của vị phi tần đó nghỉ ngơi.

Bây giờ Ngô Bình rất phiền não, làm gì có tâm trạng lật thẻ bài, anh xua tay: “Tối nay thôi đi vậy”.

Cung nhân vội nói: “Bệ hạ, Thái Hoàng nói người đã không chạm vào các nương nương một tháng rồi, cứ tiếp tục kéo dài thế nữa rất dễ làm họ chạnh lòng”.

Ngô Bình nhận ra ý chí của Doanh Hoàng bắt đầu phát huy tác dụng, điều này ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh, tay anh bất giác lật một thẻ bài lên.

Cung nhân vui mừng nói: “Bệ hạ, là Mộc phi”.

Cứ thế Ngô Bình được cung nhân dẫn đến một cung viện khác, cung viện đã mở sẵn cửa, nền đất được lót thảm đỏ, có cả lồng đèn treo trước cửa.

Ngô Bình vừa bước vào, một người phụ nữ mặc đồ trong cung lộng lẫy bước đến nghênh đón, cô ta dịu dàng cúi chào Ngô Bình trước, sau đó khẽ nói: “Thần thiếp, cung nghênh Hoàng thượng”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, theo ký ức của Doanh Hoàng, hắn chưa từng gặp người được gọi là Mộc phi này, một là anh ta không qua đêm trong cung nhiều, hai là phi tần trong cung quá nhiều, anh ta chưa từng chạm vào một nửa người trong số đó.

Có thể nhìn ra được tâm trạng của Mộc phi này rất vui mừng, cô ta vào cung đã ba năm, hôm nay là lần đầu tiên được lật thẻ bài.

Ngô Bình có thể cảm nhận được ý thức của Doanh Hoang không có nhiều hứng thú với vị Mộc phi này, nhưng hắn là một hoàng đế rất có hiếu, rất vâng lời Thái hậu.

Cung nữ bên ngoài đóng cửa lại, Mộc phi cởi áo khoác ngoài cho Ngô Bình.

Lúc này trong thời không duy độ cao nào đó, một bức tượng giống hệt Ngô Bình đang lơ lửng giữa không trung, có mười Thần tộc đang ngồi khoanh chân lại xung quanh, họ niệm chú để tác động ảnh hưởng lên bức tượng.

Bề ngoài của bức tượng vốn dĩ có một ngọn lửa sinh mệnh đang cháy, nhưng ngọn lửa sinh mệnh đó bỗng tắt đi, bức tượng vốn dĩ sinh động cũng trở thành một hòn đá bình thường.

“Ừ, chuyện gì thế?”, một Thần tộc đang niệm chú chợt trầm giọng hỏi.

Một Thần tộc khác: “Xảy ra chuyện như vậy chỉ có một khả năng, người này đã không còn tồn tại”.

“Không thể nào! Hiện giờ người này là Chân Hoàng của tộc người, sẽ không dễ chết, chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó, lập tức phái người thuộc hạ điều tra xem, phải điều tra rõ ràng”.

Nếu Ngô Bình có mặt ở đó, anh sẽ phát hiện Thần tộc đang tiêu phí vận may và số mệnh của anh bằng cách độc ác nhất. Nếu để mặc họ thi triển thì Ngô Bình sẽ đột ngột qua đời trong vòng một năm.

Ngay khi ngọn lửa sinh mệnh bên ngoài bức tượng biến mất, Ngô Bình lại cảm nhận được, khẽ giật mình, lập tức biết được tình hình đại khái, anh lẩm bẩm: “Thế mà lại có người âm thầm hại mình, tôi sẽ nhớ món nợ này”.

Mộc phi: “Hoàng thượng, giờ nghỉ ngơi được chưa?”

Ngô Bình muốn từ chối nhưng ý thức của Doanh Hoàng lại bắt anh giơ tay lên rồi nhẹ nhàng ôm Mộc phi.

Ngô Bình rất bất lực, anh có thể áp chế ý chí của Doanh Hoàng nhưng như thế sẽ vô cùng rắc rối, anh dứt khoát mặc kệ, dù sao cũng là ngủ với người phụ nữ của mình, anh lại chẳng bị thiệt gì.

Một tiếng sau, Mộc phi mồ hôi đầm đìa, gương mặt xinh đẹp phủ một lớp hồng phấn.

Sau đó cung nhân thay đồ cho Ngô Bình, anh lại quay về tẩm cung.

Ngô Bình thử nói chuyện với Doanh Hoàng, anh hỏi: “Không ngờ lại có lời nguyền Bất Tử, sức mạnh của lời nguyền này rất mạnh, là ai làm?”

Doanh Hoàng: “Ngươi to gan thật, lại dám giả mạo ta”.

Ngô Bình cười nhạo: “Được rồi, đừng vờ vịt trước mặt tôi nữa. Tôi có thể giả thành hình dáng của anh là phúc đức tám đời tu của anh đấy, có biết không?”, sau đó anh nói ra thân phận của mình”.

Doanh Hoàng ngạc nhiên: “Thánh Hoàng! Chân Hoàng!”

Ngô Bình: “Bây giờ anh vẫn còn cảm thấy oan ức sao?”

Doanh Hoàng nói: “Không biết Thánh Hoàng đến, lúc nãy ta đã đắc tội rồi”.

Ngô Bình: “Không sao, lời nguyền này chỉ có thể tạm thời áp chế tôi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ có thể khôi phục bình thường. Đến lúc đó tôi sẽ có cách chuyển hết ký ức ra ngoài rồi giúp anh sống lại”.

Doanh Hoàng: “Cảm ơn Thánh Hoàng”.

Sau khi biết thân phận của Ngô Bình, Doanh Hoàng vô cùng cung kính với anh, không dám làm trái lời dù chỉ một chút, Ngô Bình cực kỳ hài lòng.

Anh nói: “Tôi muốn bàn bạc với anh là sau đây tôi muốn khống chế cơ thể mình lần nữa. Trong khoảng thời gian này, anh chỉ có thể chịu chút uất ức rồi, tạm thời đi vào trạng thái ngủ đông”.

Doanh Hoàng biết không đánh lại Ngô Bình bèn nói: “Ta sẽ phối hợp, nhưng ta còn một vài rắc rối cần Thánh Hoàng giúp ta giải quyết”.

Ngô Bình biết ký ức của hắn, bèn hỏi: “Ý anh là mấy lời đe dọa đó sao?”

Doanh Hoàng: “Đúng thế thưa Thánh Hoàng. Tà ma mà nhập vào người ta trước kia chính là thủ đoạn của sư huynh ta. Hắn khống chế tà ma, âm mưu hại ta, chỉ là hắn không ngờ ta bẩm sinh đã có lời nguyền bất tử, càng muốn hại ta, ta sẽ càng trở nên mạnh hơn”.

Ngô Bình: “Ồ, có người hại anh, anh sẽ trở nên mạnh hơn?”

Doanh Hoàng gật đầu: “Đúng thế, không giấu gì ngươi, sau khi ta tại vị đã sống lại bảy lần, mỗi lần sống lại, thực lực của ta sẽ cao hơn một chút”.

Ngô Bình: “Vậy anh có biết lời nguyền này đến từ đâu không?”

Doanh Hoàng: “Ta không rõ lắm, nhưng có lẽ mẫu thân của ta biết”.

“Ý anh là Thái hậu sao?”, Ngô Bình hỏi.

Doanh Hoàng gật đầu: “Đúng thế, Thánh Hoàng bệ hạ”.
Chương 1983: Huyết mạch Thiên Thánh

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ anh phải đi hỏi rõ ràng, rốt cuộc lời nguyền bất tử của anh từ đâu mà đến”.

Doanh Hoàng nói: "Bây giờ có lẽ mẫu ta đang niệm Phật, không tiện làm phiền cho lắm”.

"Niệm Phật?", Ngô Bình nhướng mày, "Mẹ anh là Phật tu?"

Doanh Hoàng: "Mẹ ta quả thực có chút pháp lực, nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy chỉ từng thi triển hai lần. Một lần là lúc ta bị thương, lần khác là Doanh tông có người gây bất lợi cho ta”.

Ngô Bình: "Kết quả thế nào?"

Doanh Hoàng: "Lần đầu tiên, ta đã sống lại sau khi mất đi ý thức. Lần thứ hai, đám người của Doanh tông bị thương vong hơn nửa, từ đó về sau cũng không dám ngang nhiên gây bất lợi cho ta nữa”.

Ngô Bình: “Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của mẹ anh thâm sâu khó lường, nếu không sẽ không thể bảo vệ anh chu toàn được”.

Doanh Hoàng: "Có lẽ thế, mẹ ta cực kỳ nghiêm khắc, thực ra ta cũng hơi sợ bà ấy”.

Lời này nói ra, e rằng chẳng có ai dám tin, anh ta thân làm Doanh Hoàng lại sợ mẹ của mình.

Ngô Bình: "Bà ấy là mẹ của anh, có gì mà phải sợ? Bây giờ anh đi gặp bà ấy rồi nói anh vừa chết một lần, bây giờ được sống lại, vì vậy trong lòng có vài thắc mắc muốn hỏi bà ấy”.

Doanh Hoàng trầm ngâm một lát: "Được, ta đi hỏi đây”.

Không bao lâu sau, Ngô Bình đã đến nơi ở của Thái Hậu, Ngọc Khôn Cung.

Đến trước cửa, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng niệm Phật tịnh tâm thư thái, anh tỉ mỉ lắng nghe một lúc, đang định mở cửa thì tiếng niệm Phật dừng lại, một giọng nói dịu dàng hiền từ vang lên.

"Thuần Nhi, vào đi”.

Doanh Hoàng tên là Đoàn Thuần, nghe vậy bèn đẩy cửa đi vào.

Đi vòng vo mấy lượt thì đến một gian phòng, trong phòng thờ cúng một pho tượng phật, cao tầm năm thước. Trước Phật có một người phụ nữ trung niên đang quỳ trên đất, tay trái cầm tràng hạt, tay phải gõ mõ.

Ngô Bình đi vào, bà nghiêng người cười hỏi: "Thuần Nhi, muộn thế này rồi, con có chuyện gì sao?"

Lúc này Doanh Hoàng Đoàn Thuần mở miệng nói: "Mẫu hậu, trước đây con bị ma ám, người biết không?"

Thái Hậu hơi kinh ngạc: "Lần trước gặp con, mẹ không thấy có gì khác thường, lúc đó con bị ám rồi sao?"

Doanh Hoàng gật đầu: "Yêu ma đó rất mạnh, ngay cả con cũng không thể chống lại được, tất nhiên người không thể nhìn ra được”.

Thái Hậu khẽ thở dài: "Vậy yêu ma đó được giải trừ chưa?"

Doanh Hoàng: "Yêu ma đó đã chiếm đoạt ký ức của con, thật ra con đã chết rồi, nhưng sau đó lại sống lại”.

Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt”.

Doanh Hoàng: "Mẹ, lời nguyền bất tử trên người con xuất hiện từ khi nào vậy ạ?"

Sắc mặt Thái Hậu cứng đờ, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: "Nếu con đã hỏi thì mẹ sẽ nói cho con biết. Lời nguyền bất tử của con có liên quan đến thân thế của con”.

Doanh Hoàng sững sờ: "Thân thế của con?"

Thái Hậu: "Vậy có lẽ con cũng nhớ, từ khi con còn nhỏ, con rất ít khi gặp cha của con. Mà anh ấy nhìn thấy con cũng sẽ rất khách sáo. Giữa hai cha con không hề có tình phụ tử mà người bình thường nên có”.

Doanh Hoàng suy nghĩ một lúc, đúng thật là như thế, mối quan hệ giữa anh ta và cha vô cùng xa lạ, thậm chí lúc gia đình tụ họp tổ chức tiệc tùng, anh ta cũng không tham gia.

Thái Hậu: "Anh ấy cũng không phải là cha ruột của con, thân phận thật sự của anh ấy chỉ là một nô bộc bên cạnh cha con”.

Doanh Hoàng thật ra cũng không bất ngờ lắm, anh ta sớm đã có phán đoán tương tự, chỉ là không nói ra mà thôi. Bây giờ Thái Hậu đã nói ra sự thật, anh ta bèn hỏi: "Mẹ, vậy cha con là ai?"

Thái Hậu: "Cha của con là hậu duệ của Thiên Đế, có huyết mạch của Thiên Thánh. Chuyện này vô cùng cơ mật, chỉ có ta biết. Trước đây không nói với con là vì sợ chuyện này sẽ biến thành gánh nặng cho con. Bây giờ con đã lớn rồi, cũng có thực lực và năng lực phán đoán, đến lúc nói cho con biết rồi”.

Doanh Hoàng và Ngô Bình đều cảm thấy bất ngờ, hậu duệ của Thiên Đế!

Thái Hậu: "Đối với con mà nói, hậu duệ của Thiên Đế cũng không phải chuyện tốt, trái lại sẽ gây nguy hiểm cho con. Nhưng tổ tiên của con là một Thiên Thánh, trong người con đang chảy huyết mạch của Thiên Thánh, vì vậy con đã được định trước sẽ có tiền đồ rộng mở”.

Doanh Hoàng: "Mẹ, vì vậy nguyên nhân con bất tử là liên quan đến huyết mạch Thiên Thánh?"

Thái Hậu gật đầu: "Huyết mạch của Thiên Thánh, đồng nghĩa là cơ thể bất tử, người khác muốn hại chết con rất khó. Nhưng sức mạnh này càng ngày càng yếu, kém xa so với trước khi, bởi vì huyết mạch của Thiên Thánh đang không ngừng bị pha loãng”.

Doanh Hoàng: "Mẹ, vậy bây giờ cha con đang ở đâu?"

Thái Hậu khẽ thở dài: "Anh ấy bị người ta bắt rồi rút hết huyết mạch của Thiên Thánh, chết rất thảm thương. Cha con để bảo vệ hai chúng ta mà chưa từng xuất hiện”.

Trong lòng Doanh Hoàng tràn ngập sự căm phẫn: "Là ai hại chết cha con?"

Thái Hậu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Là một thế lực lớn của thiên ngoại, gia tộc Hắc Đột”.

Hắc Đột? Doanh Hoàng nheo mắt lại: "Con nhớ rồi!"

Thái Hậu: "Thuần Nhi, lúc cha con đi, có để lại vật này, bảo ta tặng cho con. Anh ấy nói là vật này ẩn chứa bí mật, chỉ có người mang huyết mạch Thiên Thánh mới có thể mở nó ra. Lúc đầu cha con cũng từng định mở nó, nhưng không thành công”.

Nói xong, bà lấy một chiếc hộp rồi mở ra, bên trong có một chiếc ấn nhỏ màu xanh ngọc, thoạt nhìn có vẻ đơn giản cổ xưa, dường như cũng không có gì đặc biệt.

Doanh Hoàng nhận lấy chiếc ấn nhỏ, anh nói: "Mẹ, thù của cha, con chắc chắn sẽ báo!"

Thái Hậu thở dài: "Con đã lớn rồi, ta tôn trọng sự lựa chọn của con”.

Hai mẹ con nói chuyện một lúc xong thì Đoàn Thuần đứng dậy rời đi.

Trở lại tẩm cung, anh ta hỏi Ngô Bình: "Thánh Hoàng bệ hạ, người có thể nhìn ra được chiếc ấn này có bí ẩn gì không?"

Ngô Bình: "Tạm thời chưa nhìn ra”.

Đoàn Thuần: "Thù của cha, bất luận thế nào, ta cũng sẽ trả!"

Ngô Bình: "Anh có huyết mạch của Thiên Thánh, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ có thành tựu lớn”.

Đoàn Thuần: "Nhưng ta không thể đợi được nữa, Thánh Hoàng bệ hạ, người có thể giúp ta không?"

Ngô Bình: "Anh muốn tôi giúp anh thế nào?"

Đoàn Thuần: "Thay ta báo thù cho cha!"

Ngô Bình: "Thù giết cha của anh không cần phải nóng lòng nhất thời. Tôi thấy, không bằng thống nhất Doanh Tông trước”.

Doanh Hoàng: "Ở Doanh Tông, tiếng nói của ta cũng không có trọng lượng cho lắm, việc thống nhất Doanh Tông này vẫn nên giao cho người nắm quyền làm đi”.

Ngô Bình: "Anh cũng có thể trở thành người nắm quyền”.

Doanh Hoàng nhìn Ngô Bình: "Ta có thể làm?"

Ngô Bình gật đầu: "Tất nhiên anh có thể”.

Doanh Hoàng thở dài: "Nhưng bây giờ ngay cả thân xác, ta cũng không còn nữa”.

Ngô Bình: "Thân xác của anh đã được chuyển hóa thành năng lượng, tất nhiên tôi cũng có thể biến năng lượng thành cơ thể anh. Cơ thể anh sau khi khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn trước đây”.

Doanh Hoàng mừng rỡ: "Bệ hạ, người chịu giúp ta rồi sao?"

Ngô Bình: "Đương nhiên tôi sẽ không vô cớ giúp anh, anh phải thay tôi làm một số chuyện”.

Doanh Hoàng vội vàng nói: "Tất cả nghe theo sự sắp xếp của bệ hạ”.

Ngô Bình: "Tiếp theo, tôi sẽ giúp anh khôi phục lại cơ thể. Sau đó tôi sẽ kiểm soát Doanh Tông, tiếp đó khống chế Đông Hải tông và Tây Hải tông”.

"Còn anh thì không được xuất hiện với thân phận Đoàn Thuần, vứt bỏ tất cả những gì đã từng có. Coi như là đền bù, tôi sẽ giúp anh nâng cao tu vi, cho đến khi anh có thể báo thù cho cha anh”. Ngô Bình đưa ra phương án của mình.

Doanh Hoàng nói: "Ta đồng ý. Dù sao nếu như bệ hạ không giúp ta thì ta cũng chẳng là gì cả”.

Ngô Bình: "Bây giờ tôi muốn anh từ bỏ quyền kiểm soát cơ thể này, tất cả nghe theo sự phân phó của tôi”.

"Vâng”. Doanh Hoàng vô cùng phối hợp, lập tức đồng ý.
Chương 1984: Thách đấu tông chủ

Ý chí của Doanh Hoàng tiến vào trạng thái hôn mê, không còn cản trở đến hành động của Ngô Bình.

Lúc này Ngô Bình sử dụng sức mạnh của sào huyệt tà ma, chuyển hóa ngược lại sức mạnh đã hấp thụ trước đó, định hình lại thân thể của Đoàn Thuần. Quá trình này khá chậm rãi, cần có thời gian mới có thể hoàn thành được.

Đến ngày thứ ba, Ngô Bình truyền lệnh, cho người đưa Lạc Mộng Trần, Shimizu, Sanamoba, Hoshi, Miyo của Bổn Đảo cùng vào cung.

Trong triều, Ngô Bình theo lệ muốn nó rõ chuyện sắc phong cho các đại thần nghe, ngoài dự đoán của Ngô Bình, anh vừa nói muốn sắc phong quý phi thì các đại thần lập tức nhảy ra phản đối.

“Bệ hạ! Theo quy tắc của Doanh Tôn, phi tần hoàng cung chỉ có thể chọn trong Doanh Tôn. Bên Doanh Tông đã chuẩn bị ba nghìn tú nữ cho hoàng thượng, nhất định sẽ có người hợp ý với bệ hạ”.

Chuyện này, thì lúc trước Doanh Hoàng đều không quan tâm, nhưng Ngô Bình lại rất không vui, anh đưa phụ nữ của mình đến cũng không được? Làm hoàng đế như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Ý trẫm đã quyết, các ngươi đừng nói nữa”. Anh lạnh lùng nói, bắt ép hạ chỉ sắc phong.

Các đại thần đều cảm thấy tâm trạng Ngô Bình không tốt lắm, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng cũng không còn phản đối, dù sao hai phi tử cũng không phải chuyện gì lớn.

Ai ngờ, sau đó Ngô Bình còn muốn sắc phong tướng quân và thượng tướng quân, lúc này quần thần như bùng nổ: “Bệ hạ! Tuyệt đối không thể! Tất cả tướng quân, thượng tướng quân nhất định phải do Doanh Tông nắm giữ mới được!”

Lần này, Ngô Bình có cứng rắn thế nào thì các đại thần vẫn không chịu bỏ qua, Ngô Bình tức giận, lạnh lùng nói: “Các ngươi mở miệng là Doanh Tông, ngậm miệng là Doanh Tông, có phải ta làm tông chủ Doanh Tông rồi thì sẽ không còn bị hạn chế như vậy nữa không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nói sao có thể chứ! Vị trí tông chủ Doanh Tông này, sao để hoàng đế lấy được chứ?

Những người này tuy không nói thẳng lời trong lòng, nhưng Ngô Bình biết bọn họ nghĩ gì, anh cười lạnh một tiếng: “Ta nhớ Doanh Tông có một quy tắc, nếu trưởng lão thì có thể thách đấu với tông chủ, thách đấu thành công thì có thể thay thế”.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh sợ, thách đấu tông chủ? Doanh Hoàng điên rồi sao?”

“Bệ hạ, thần vẫn khuyên người suy nghĩ kỹ trước khi hành động! Thực lực tông chủ, sớm đã là cấp bậc đạo tổ rồi! Kinh nghiệm đầy mình, lại kinh thiên động địa…”

Ngô Bình: “Ta đã dám thách đấu ông ấy, chứng tỏ thực lực ta trên ông ấy. Chuyện sắc phong tướng quân này cứ quyết định như vậy, sau khi sắc phong, ta sẽ đi thách đấu với tông chủ!”

Quả nhiên, mọi người trong điện không ai dám phản đối, suy cho cùng Doanh Hoàng đã điên rồi, chẳng ngờ lại muốn đi thách đấu với tông chủ. Tông chủ là người thế nào? Viện chủ của bốn học viện hợp sức cũng không phải đối thủ của ông ấy, người như vậy lại là người mà anh muốn thách đấu thì có thể đấu thành công sao?

Trong các đại thần, không thiếu gì người hả hê nhìn người gặp họa, bởi vì nếu Doanh Hoàng thách đấu thất bại thì vị trí hoàng đế này chắc chắn cũng không thể ngồi được, cuối cùng người được lợi chính là mấy người bọn họ.

Cuối cùng, Ngô Bình vẫn sắc phong Lạc Mộng Trần làm quý phi, sắc phong Shimizu làm quý phi. Hoshi và Miyo phong làm tả tướng quân, hữu tướng quân, còn Sanamoba được phong làm thượng tướng quân! Tả tướng quân dẫn binh năm trăm nghìn, hữu tướng quân cũng dẫn binh năm trăm nghìn, còn thượng tướng quân thì dân binh ba triệu!

Chuyện trong triều, rất nhanh đã truyền đến Doanh Tông.

Doanh Tông - thế lực tông môn duy nhất của Doanh Châu, có đến trăm vạn môn đồ. Dựa vào cơ chế tuyển chọn hiệu suất cao, mỗi năm bốn học viện lớn đều không ngừng đưa nhân tài đến. Bốn học viện lớn chỉ có những học viên có tư chất tốt, mới có cơ hội chính thức gia nhập Doanh Tông. Nhiều năm nay, sức ảnh hưởng của Doanh Tông trải khắp các ơi, đệ tử trong tông có đến tám phần đến từ các khu vực ngoài Doanh Châu, có thể nói là nhân tài hội tụ.

Doanh Hoàng cũng chính là do Doanh Tông nâng đỡ, là người làm việc cho Doanh Tông mà thôi, với tư cách là Đoàn Thuần, cũng chủ là một vị trưởng lão trong Doanh Tông mà thôi. Toàn bộ Doanh Tông, thượng trưởng lão chỉ có ba mươi hai người. Các trưởng lão lãnh đạo trên thượng trưởng lão mới là nhân vật quan trọng chân chính nắm giữ quyền lực Doanh Tông, trong đó, tông chủ cũng là một trong những trưởng lão lãnh đạo.

Lúc này, bốn vị trưởng lão lãnh đạo học viện tập trung, sau lưng bọn họ đều có một đại gia tộc cổ xưa truyền thừa, chính vì có gia tộc giúp đỡ, nên bọn họ mới có thể trở thành nhân vật lãnh đạo quan trọng hiện nay.

Tông chủ Doanh Tông là một người đàn ông trông hơn bốn mươi, tóc ông ta bạc trắng, xõa trên vai, mặc áo bào xám nhạt, tay phải có một ngón tay ngọc màu tím, ngón tay cái không ngừng miết vào đó.

“Các vị sư đệ, tiểu tử Đoàn Thuần kia không biết có phải đầu óc điên loạn rồi không, mà công khai tuyên bố muốn thách đấu với tôi, đoạt lấy chức vị tông chủ, mọi người biết chuyện này không?”

Quan hệ bốn vị lãnh đạo không hẳn là tốt, cũng không phải là xấu, lúc có chuyện lớn thì có thể đoàn kết, nhưng nếu nội bộ lục đục thì cũng rất cao tay. Nghe tông chủ hỏi, ba người đều lắc đầu, tỏ ý không biết.

Tông chủ cười ha ha: “Cũng lạ thật, nếu không có người ủng hộ, Đoàn Thuần kia đâu ra can đảm làm thế chứ?”

Một trưởng lão lãnh đạo tóc vàng cười nói: “Tông chủ, tôi nghe nói thời gian này, tính cách Đoàn Thuần kia thay đổi rất nhiều, lẽ nào cậu ta điên thật rồi?”

Tông chủ cười lạnh: “Cậu ta không điên, hôm nay vừa sắc phong ba tướng quân và hai vị hoàng phi. Một tên điên sẽ không có tâm tư sắc phong hoàng phi và tướng quân đâu!”

Một trưởng lão mắt trái có hai đồng tử nói: “Tông chủ trở thành đạo tổ đã được một thời gian rồi, Đoàn Thuần kia không biết sống chết đến thách đấu, vậy thì không nương tay, cứ giải quyết cậu ta là xong!”

Tông chủ nhìn trưởng lão hai đồng tử, nói: “Sư đệ Hạ, cậu bảo tôi đánh chết Đoàn Thuần?”

Lãnh đạo Hạ kia nói: “Tên này đại nghịch bất đạo, lấy hạ phạm thượng, nên giết là tốt nhất, nếu không sau này mọi người cũng không thể an ổn”.

Một vị lãnh đạo cuối cùng thì đầu trọc, dáng người rất lớn, ông ta cười ha ha: “Tôi thấy không nhất định phải giết chết tên này đâu nhỉ? Trưởng lão thách đấu tông chủ, đây là quy tắc đã định ra từ lây, Đoàn Thuần có quyền thách đấu. Nếu tôn chủ vì vậy mà giết cậu ta, khó tránh khiến người ta nói ra nói vào”.

Tông chủ ừ một tiếng: “Lãnh đạo Lực nói đúng, vậy dạy dỗ cậu ta chút là được”.

Vị tông chủ của Doanh Tông này tên Kỳ Thiên, năm đó là một nhân vật truyền kỳ ủ Doanh Tông, năm ấy mười tám đã trở thành nhân vật xuất chúng trong các đệ tử, hai mươi lăm tuổi trở thành Thiên Tiên, sau đó một bước lên mây, nhanh chóng đã trở thành tông chủ mới.

Kỳ Thiên không chỉ có tư chất tốt, mà bản lĩnh cũng cao minh, dưới sự quản lý của ông ta, thế lực Doanh Tông không ngừng lớn mạnh, ngay cả lúc mạnh nhất của Tiên Quốc, cũng không thể chiếm được Doanh Châu, mà còn phải duy trì quan hệ tốt.

Nghe thấy suy nghĩ của ba vị lãnh đạo, Kỳ Thiên khẽ cười: “Tôi có thể ngồi lên vị trí này, thì không sợ người khác thách đấu. Có điều tôi là tông chủ, bị một thượng trưởng lão nhảy ra khiêu khích, chuyện truyền đi, khó tránh bị người khác nói”.

Lãnh đạo Hạ khẽ hắng giọng: “Vậy thì dễ xử lý, Doanh Tông chúng ta cao thủ như mây, cứ nói ai đánh bại Đoàn Thuần thì sẽ là Doanh Hoàng mới”.

Nghe ông ta nói như vậy, mấy người còn lại đều im lặng. Qua một lúc, Kỳ Thiên nói: “Doanh Hoàng là do đích thân tông chủ năm đó chỉ định, nguyên nhân trong đó, chúng ta cũng không biết”.

Lãnh đạo Hạ: “Lão tông chủ đã quy tiên nhiều năm, bây giờ chúng ta mới là lãnh đạo”.

Kỳ Thiên khẽ thở dài: “Được thôi, vậy cứ làm theo ý lãnh đạo Hạ”.

Lãnh đạo Hạ: “Chuyện này, cứ để tôi xử lý!”
Chương 1985: Bàn tay trấn sát, Cùng Kỳ lộ diện

Hoàng cung Doanh Châu, sau khi bãi triều, Ngô Bình bắt đầu nâng cao tu vi bản thân. Sức mạnh của anh tuy đã bị phong ấn, nhưng sức mạnh của Đoàn Thuần vẫn còn, anh muốn tiến thêm một bước nâng cao thực lực bản thân trên nền tảng sức mạnh của Đoàn Thuần.

Tu vi Đoàn Thuần cũng không thấp, là cấp bậc Đại Đạo Quân, hơn nữa nền tảng của gã cũng rất tốt, anh chỉ cần điều chỉnh đôi chút, thì có thể sử dụng võ kỹ hùng mạnh mà anh đã học, áo thuật đẳng cấp .

Ban ngày luyện tập cả ngày, đến tối lại uống rượu ngắm trăng cùng mấy cô gái Lạc Mộng Trần.

Chớp mắt đã sang ngày hôm sau, Ngô Bình chuẩn bị kỹ càng đi đến Doanh Tông. Doanh Tông có đến mấy trăm vạn đệ tử, quy mô rất lớn. Đệ tử của Doanh Tông, có vài người đến từ bốn học viện lớn, có vài người đến từ thế gia tu hành, nhưng cũng có rất nhiều đệ tử ở những nơi hỗn loạn khác. Trong mấy trăm vạn đệ tử, thì cũng có hơn một trăm vạn là đệ tử tầm thường.

Đệ tử tầm thường bình thường cũng không thể thăng cấp được, chỉ có rất ít người có thiên phú không tệ, mới có hội thăng cấp trở thành đệ tử sơ cấp. Số lượng đệ tử sơ cấp cũng đến trăm vạn, đệ tử cấp sao cũng sẽ không ngừng xuất hiện từ trong số đó, mà chỉ có đệ tử cấp sao mới là nền tảng thật sự của Doanh Tông.

Đệ tử cấp sao, từ một sao đến năm sao, vượt qua năm sao mới là đệ tử tinh anh. Đệ tử cấp sao của Doanh Tông có hơn một vạn người, trong đó một sao, hai sao là nhiều nhất, đệ tử năm sao thì đã là rất hiếm có. Số lượng đệ tử tinh anh lại càng ít hơn, cả tông chỉ có hai mươi người, hơn nữa mỗi năm khi có một đệ tử tinh anh xuất hiện thì sẽ có một đệ tử tinh anh ban đầu mất tư cách tinh anh.

Ngô Bình nhắm vào Doanh Tông, chính là nhìn trúng mấy trăm đệ tử này!

Anh vừa đến Doanh Tông, đã có một bóng người lướt đến ngăn cản anh, không cho anh vào cổng tông. Người đến tu vi không thấp, cũng là một Đại Đạo Quân, nhưng trên người có kiếm khí nặng nề, trông có vẻ là kiếm tiên!

“Đoàn Thuần, muốn đi qua, anh phải đánh bại tôi mới được”. Người này nói, tuổi anh ta không quá lớn, gương mặt ốm gầy, ánh mắt bén như đao kiếm.

Ngô Bình: “Đồ Hồ Dã, anh là thá gì mà dám cản tôi?”

Trong ký ức có Đồ Hồ Dã, người này vốn là một đệ tử tinh anh, lúc trước vừa mới thăng cấp lên thượng trưởng lão.

Đồ Hồ Dã cười lạnh: “Đoàn Thuần, năm đó chúng ta cũng từng động thủ, chưa lần nào anh thắng cả, thế nào, làm Doanh Hoàng mấy năm, đã tự tin rồi sao?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh lui xuống, sẽ tránh được con đường chết!”

Đồ Hồ Dã hừ mạnh: “Ra tay mới biết được!”

Sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện tám thanh kiếm tiên, thân kiếm rung chuyển, chém về phía Ngô Bình.

Nhìn thấy tám luồng kiếm quang, Ngô Bình chỉ đơn giản đánh một quyền, một quyền vừa tung ra, không gian sôi sục, tám thanh kiếm tiên bỗng nhiên yên lặng dừng lại trên không, đồng thời, một quyền khác của anh lại đánh về phía Đồ Hồ Dã.

“Rầm!”

Âm thanh vang vọng, ngực Đồ Hồ Dã bị đánh lõm xuống, mắt trợn tròn.

“Rầm!”

Đồ Hồ Dã từ trên không rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất, không thể động đậy.

Ngô Bình cũng không quan tâm đến anh ta, bay thẳng về phía đại điện lãnh đạo. Thế nhưng, anh bay được nửa đường thì lại có một vị trưởng lão ngăn anh lại, đối phương thấp giọng nói: “Đoàn Thuần, anh mau rút lui đi, nếu không đừng tránh trưởng lão này ra tay vô tình!”

Ngô Bình cách không đánh ra một chưởng, trưởng lão vừa định ngăn cản thì ấn chưởng của Ngô Bình đã biến mất. Giây tiếp theo, sau lưng anh ta đã bị trúng một chưởng, miệng phun ra máu. Sau đó Ngô Bình lại đánh thêm hai quyền, đánh bay trưởng lão cấp Đạo Tổ này rơi vào bụi rậm.

Sau đó, anh một bước đã đến đại điện lãnh đạo, cười nói: “Tông chủ, Đoàn Thuần muốn thách đấu với ông!”

Bốn vị lãnh đạo đều có mặt, bọn họ rất kinh ngạc, trưởng lão ra tay vừa nãy là Đạo Tổ mới thăng cấp, mà cũng không phải là đối thủ của anh!

Kỳ Thiên biết, bây giờ ông ta buộc phải nghênh chiến, nếu không sẽ bị người trong tông nghĩ mình khiếp sợ. Ông ta xuất hiện, bay vào không trung, ánh mắt nhìn Đoàn Thuần chằm chằm, bình tĩnh hỏi: “Đoàn Thuần, cậu có biết hậu quả nếu thách đấu thất bại không?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi sẽ không thất bại. Đừng nói ông là Đạo Tổ, cho dù là Đạo Tôn, tôi cũng nắm chắc đánh bại được ông!”

Kỳ Thiên nhíu mày: “Vậy sao? Vậy tông chủ đây sẽ cho cậu nguyện ý, dùng cảnh giới Đạo Tôn nghênh chiến!”

Nói xong, khí tức ông ta đột nhiên trở nên mạnh hơn, tu vi tiến thẳng đến cảnh giới Đạo Tôn!

Ba vị lãnh đạo còn lại đều kinh ngạc, lãnh đạo Hạ nói: “Tông chủ, ông đã thăng cấp lên Đạo Tôn rồi?”

Kỳ Thiên lạnh nhạt nói: “Hóa thân của tôi vẫn luôn tu luyện ở bên ngoài, ba năm trước đã thăng cấp rồi”.

Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, thản nhiên nói: “Đạo Tôn, đánh thế mới thú vị chứ”.

Kỳ Thiên cười lạnh: “Một Đạo Quân cỏn con như cậu, so với tông chủ tôi còn kém hai cảnh giới, mà còn dám ngông cuồng như vậy, ai cho ngươi dũng khí và tự tin đó chứ?”

Ngô Bình cười lạnh, anh tiến lên một bước, sức mạnh chư thiên vạn giới đều ngưng tụ về phía anh, khí tức anh không ngừng không ngừng sôi sục, rất nhanh đã vượt qua Kỳ Thiên, vẫn còn tiếp tục nâng cao, cuối cùng đã tạo thành thế trấn áp!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, chuyện gì đây!

Bọn họ nào biết, cảnh giới của Ngô Bình sớm đã đạt đến cảnh giới Vô Pháp, có thể nắm giữ sức mạnh đất trời trong thời gian ngắn, sử dụng nó! Thực lực Kỳ Thiên có mạnh hơn nữa cũng không thể chống lại đất trời!

“Trấn!”

Bàn tay Ngô Bình đè mạnh xuống về phía Kỳ Thiên. Một chưởng này, Kỳ Thiên có cảm giác như bị đất trời đè ép, trong lòng vô cùng sợ hãi, ông ta lập tức thét lớn: “Đoàn Thuần, dừng tay!”

“Ông còn chưa nhận thua!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Đoàn Thuần cắn răng, nói: “Tôi nhận thua!”

Bàn tay khổng lồ dừng lại trên không, Ngô Bình nói: “Ông tuyên bố với bên ngoài là nhường lại vị trí tông chủ! Sau này, tôi sẽ là tông chủ mới!”

Kỳ Thiên run người, căm hận nói: “Đoàn Thuần, cậu nghĩ cho kỹ, tôi đưa Doanh Tông cho cậu quản lý, cậu thu phục được mọi người, bảo vệ vị trí này được sao?”

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi, không cần phải lo”.

Kỳ Thiên chỉ có một con đường có thể đi, ông ta thở dài một tiếng, cao giọng nói: “Kể từ bây giờ, Kỳ Thiên tôi nhường lại vị trí tông chủ Doanh Tông, người kế nhiệm là Đoàn Thuần!”

Ngô Bình nhìn bốn người lãnh đạo: “Các vị, không bái kiến tông chủ sao?”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cùng bái lạy: “Bái kiến tông chủ!”

Ngô Bình gật đầu, vung tay, trên không xuất hiện một cánh cổng thời không, một mãnh thú lao ra từ bên trong, chính là cùng kỳ.

Thực lực của cùng kỳ có thể nuốt sống một Đạo Tôn, khí tức của nó khủng khiếp, khiến mọi người kinh sợ ngây ngốc. Doanh Tông ở đây tuy là tông môn lớn, nhưng đối mặt với mãnh thú dị giới như cùng kỳ, căn bản không có sức đánh trả!

Ngô Bình xoa đầu cùng kỳ, cùng kỳ thoải mái quỳ dưới chân anh, giống như một con chó pug vậy.

“Sau này tao không có mặt thì mày sẽ bảo vệ sơn môn”.

Lãnh đạo Hạ kia lắp bắp hỏi: “Tông chủ, đây chẳng phải là mãnh thú trong truyền thuyết, cùng kỳ sao?”

Ngô Bình cười nói: “Ông cũng có mắt nhìn đấy”.

Vẻ mặt bốn người tái nhợt, là cùng kỳ!

Ngô Bình: “Bốn vị lãnh đạo, lập tức mở đại hội, tuyên bố chuyện lớn tôi đảm nhiệm chức vị tông chủ!”

Người tài giỏi cùng hợp sức, hiện tại thực lực Ngô Bình kinh người, lại có “đồng lõa” cùng kỳ này, bốn vị lãnh đạo căn bản không dám nói nhiều, răm rắp tuân theo mệnh lệnh từ anh.

Rất nhanh sau đó, trên quảng trường khổng lồ trong Doanh Tông, toàn bộ đệ tử cấp sao, đệ tử tinh anh, trưởng lão đều có mặt! Nguyên tông chủ Kỳ Thiên tuyên bố: “Các vị, Hoàng Doanh Đoàn Thuần thách đấu bổn nhân, giành phần thắng. Dựa theo quy tắc, kể từ bây giờ, cậu ấy chính là tông chủ Doanh Tông mới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK