Hoa Kiến Thành mời Ngô Bình vào một phòng khác, đã có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc phơ ngồi ở đây, lão ta mặc quần áo màu đen, sắc mặt tốt, chưa có nhiều nếp nhăn.
Hoa Kiến Thành nhìn thấy ông lão thì vội chào hỏi: “Ông Lâm, đây là Ngô tiên sinh mà tôi từng kể với ông lúc trước, y thuật của Ngô tiên sinh rất cao thâm”.
Ông Lâm là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí, với tu vi như vậy thì lão ta đã được coi là cao thủ tuyệt thế ở thế tục. Đương nhiên nếu so trong giới tu chân thì lão ta vẫn chưa là gì.
Ông Lâm rất hiền hoà, lão ta gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Chào cậu Ngô”.
Ngô Bình có thể nhìn ra dưới ánh mắt hiền hoà của ông Lâm này ẩn chứa sự sáng suốt, lão ta đã là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí rồi thì Ngô Bình và Hoa Kiến Thành chẳng là gì với lão ta cả.
Ngô Bình thoải mái ngồi xuống rồi hỏi: “Buổi giao dịch sẽ bắt đầu khi nào?”
Hoa Kiến Thành: “Từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng, tổng cộng là 12 tiếng. Nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ xuất phát, đến đó rồi thì cũng khoảng ba giờ luôn”.
Ông Lâm cười hỏi: “Cậu Ngô định mua gì?”
Ngô Bình: “Chủ yếu tôi tìm dược liệu, nếu gặp lò luyện đan thì tôi cũng mua một cái”.
Thật ra anh vẫn còn lò luyện cao cấp do Tả Thiên Thu tặng, nhưng anh vừa đến đây nên không dám lấy ra nên đành đi mua.
Ông Lâm ngạc nhiên hỏi: “Cậu mua lò luyện đan ư?”
Lão ta ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu, vì ở thế tục không có tu sĩ nào biết luyện đan cả, vì trong giới tu chân còn hiếm thầy luyện đan nữa mà.
Đương nhiên Ngô Bình không thể nói thật: “Không, tôi chỉ tò mò nên định mua về xem thử thôi”.
Ông Lâm à một tiếng rồi nói: “Lò luyện đan không đắt lắm đâu, nhưng dược liệu để luyện đan thì hiếm. Đến dược liệu cấp một cũng có giá trên trời”.
Ngô Bình hỏi: “Có dùng tiền Tiên được không?”
Ông Lâm: “Được chứ, vì có ít tu sĩ cũng tham gia mà, nói đúng ra thì đại hội giao dịch Tiên Phàm là nơi người phàm và tu sĩ cùng tham dự”.
Họ đang trò chuyện thì Hoa Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài. Lúc này, ông Lâm chợt hỏi Ngô Bình: “Tôi nghe Hoa Kiến Thành bảo cậu có thể dễ dàng hạ gục tu sĩ tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, nhưng tôi lại không thấy tu vi của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi ở tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí thôi, so ra thì mạnh hơn người kia một chút chứ không thể đọ với ông Lâm được”.
Ông Lâm: “Nói vậy là cậu nhìn thấy tu vi của tôi à?”
Ngô Bình cười nói: “Dù không rõ lắm, nhưng khí tức của ông rất mạnh, tôi đoán ít ông cũng ở tầng thứ bảy hoặc tám cảnh giới Luyện Khí rồi”.
Ông Lâm gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là tôi đang ở tầng tám cảnh giới Luyện Khí. Vì thế, tôi sẽ hỏi vài câu, cậu phải trả lời thật”.
Ngô Bình: “Ông Lâm muốn hỏi gì?”
Ông Lâm cười lạnh nói: “Tôi biết cậu cũng là người tu hành, tuy tu vi không bằng tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được cảnh giới của cậu, điều này chứng tỏ trên người cậu có bảo bối gì đó che giấu khí tức của cậu, đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Lâm, kể cả thế thì cũng có liên quan gì đến ông đâu?”
Ông Lâm cười phá lên: “Cậu là vãn bối, tu vi lại thua tôi thì cũng nên tặng tôi chút gì đó để bày tỏ thành ý chứ? Nếu tôi vui, biết đâu lại chỉ dẫn cho cậu tu hành”.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Ông và Hoa Kiến Thành bàn trước với nhau rồi hả?”
Ông Lâm lắc đầu: “Hoa Kiến Thành không biết đâu, xử lý một nhận vật cỏn con như cậu thì tôi cần gì bàn với ai”.
Ngô Bình đổi sắc mặt nói: “Ông có chắc là xử lý được tôi không?”
Ông Lâm bình thản nói: “Cậu không giống người của môn phái nên khả năng cao là tán tu, cậu còn trẻ thế này thì tu vi chưa thể trên tầng thứ năm Luyện Khí được, tôi ở tầng thứ tám rồi mà lại không xử lý được cậu à?”
Ngô Bình: “Ông muốn gì?”
Ông Lâm: “Cậu là tán tu mà có được thành tựu như giờ thì chắc chắn đã có duyên kỳ ngộ, mau giao hết bảo bối ra đây. Tu hành ở thế tục rất khó, gặp được một con dê béo như cậu thì sao lão phu bỏ qua được”.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Ông tu luyện bao lâu rồi?’
Ông Lâm vuốt râu nói: “Năm nay tôi 84 rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “84 thì cũng sống đủ rồi”.
Rắc!
Nói rồi, anh đã giơ tay bóp cổ ông Lâm rồi bẻ ngoặt.
Ông Lâm tái mặt rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.
Ngô Bình lục tìm trong người lão ta thì thấy một cái túi da to bằng bàn tay, sau khi lấy được cái túi, anh chợt phát hiện có có pháp lực, thì ra bên trong có một không gian thứ nguyên cao ba, bốn mét và rộng hơn 20 mét vuông. Ông Lâm đã cất khá nhiều bảo bối ở đây.
Ông Lâm nhìn thấy Ngô Bình lấy mất cái túi thứ nguyên quý nhất của mình thì hét lên: “Đưa nó đây”.
Ngô Bình: “Lão già kia, một tu sĩ Luyện Khí như ông mà dám hống hách với tôi à, giờ thấy hối hận chưa, vừa mất mạng vừa mất cả đồ vào tay tôi”.
Ông Lâm tức tối lườm anh: “Rốt cuộc cậu à ai? Tại sao lại ra tay nhanh vậy? Đến tôi cũng không kịp phản ứng”.
Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Bí cảnh, ông không nhìn được tu vi cũng là chuyện bình thường”.
Ông Lâm tỏ vẻ tuyệt vọng: “Bí cảnh, không thể nào!”
Ngô Bình nhìn cái túi thứ nguyên rồi điểm vào mi tâm của ông Lâm: “Ngủ đi”.
Một luồng năng lượng đã phá hỏng đại não của ông Lâm, lão ta đã biến thành một thi thể.
Ông Lâm vừa chết, Hoa Kiến Thành đã đi vào, nhìn thấy lão ta nằm dưới đất, ông ta hoảng loạn hỏi: “Cậu Ngô, ông ấy bị sao thế?”
Ngô Bình thở dài nói: “Ban nãy, ông ấy đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma rồi chết rồi”.
Hoa Kiến Thành nhìn Ngô Bình, đương nhiên ông ta không tin nhưng vẫn nói: “Ông Lâm thật xấu số”, sau đó gọi người vào xử lý thi thể.
Ông Lâm được khiêng đi rồi thì Hoa Kiến Thành càng lễ phép với Ngô Bình hơn, vì anh có thể giết được cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám thì ông ta không thể đắc tội được.
“Cậu Ngô, chúng ta chuẩn bị đi thôi. À, tôi đã chuẩn bị vài món đồ mang đến đó bán, cậu xem thử”.
Ông ta vẫy tay thì có người mang hai cái hòm vào. Ông ta mở cái đầu tiên ra thì có một khôi tinh thạch màu lam ở bên trong.
Thấy thế, Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để nhìn thì thấy bên trong khối tinh thạch có một hạt giống đang phát sáng, anh ấn vào thì thấy khối tinh thạch mềm như cao su.
Tuy anh không biết nó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm thì vẫn có thể đoán nó là một loại đất linh, còn hạt giống bên trong chắc hẳn cũng không đơn giản.
Anh hỏi: “Sao ông có thứ này?”
Hoa Kiến Thành: “Năm năm trước, tu sửa nhà thì đã thấy một cái hòm trong lúc đào móng, mặt hòm còn có phù văn”.
Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem ảnh chụp.
Ngô Bình xem xong thì biết đó là tiên văn, anh cảm thấy thứ này không chỉ có một nên hỏi: “Xung quanh cái hòm đấy có thứ gì khác không?”
Chương 2237: Đào dược
Hoa Kiến Thành lắc đầu: “Không, tôi cho người đào sâu thêm hơn chục mét nữa nhưng cũng không thấy gì nữa rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà ông xa đây không?”
Hoa Kiến Thành: “Không, lái xe hơn một tiếng là đến”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khi nào buổi giao dịch kết thúc, ông hãy dẫn tôi về nhà ông xem”.
Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.
Ngô Bình hỏi: “Ông định bán thứ này với giá bao nhiêu?”
Hoa Kiến Thành cười nói: “Tôi không biết, đang định chốt với giá một đến hai trăm triệu, tiên sinh thấy giá này có cao không?”
Ngô Bình: “Không, nhưng nếu ông muốn bán thì tôi sẽ mua với giá hai trăm triệu”.
Hoa Kiến Thành cười nói: “Được ạ”.
Ông ta lập tức bỏ khối tinh thạch vào trong hòm rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình: “Giờ tôi chưa có tiền trả ông, tôi sẽ trả sau nhé. À, nếu lần này mua đồ cần dùng đến tiền mặt thì nhờ ông ứng trước cho tôi”.
Hoa Kiến Thành vui vẻ đồng ý ngay: “Được phục vụ tiên sinh là vinh hạnh của tôi’.
Ngô Bình cất chiếc va li đi rồi cùng Hoa Kiến Thành lên xe đến địa điểm diễn ra đại hội giao dịch. Đại hội tiến hành ở một công viên tự nhiên, để chuẩn bị cho hoạt động này, công viên đã đóng cửa hai ngày, từ hôm qua bắt đầu không cho khách vào.
Đến nơi rồi, Ngô Bình nhìn thấy có một nhóm người đang xếp hàng mua vé. Thì ra, tham gia đại hội cần mua vé, hơn nữa giá còn rất đắt.
Vé được chia làm ba loại, trong đó vé loại một có thể vào tất cả các khu, vé loại hai thì không được vào khu mua bán của giới tu hành, còn vé loại ba chỉ được vào khu ở ngoài cùng. Đương nhiên vé loại một là đắt nhất với gái là năm triệu một vé, người bình thường không thể mua được, đến người có tiền khéo còn không mua nổi. Vé loại hai là một triệu, phần lớn mọi người đều mua vé này, còn vé loại ba là ba trăm nghìn, đây là loại vé được mua nhiều nhất.
Hoa Kiến Thành mua ngay hai vé loại một.
Mua vé này xong thì không cần xếp hàng mà được đi vào trong luôn, họ đi xuyên qua một cánh cảnh lớn thì có một cậu thiếu niên mặc đồng phục ra tiếp đón.
Cậu thiếu niên: “Chào hai vị, tôi sẽ là hướng dẫn của hai vị ạ”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cậu tên là gì?”
Cậu thiếu niên: “Thưa anh, tôi là Cổ Hổ”.
Ngô Bình: “Cổ Hổ, đại hội này có lớn không, mất bao lâu mới đi hết một vòng?”
Cổ Hổ: “Lớn lắm ạ, nếu đi hết một vòng và cả mua đồ nữa thì ít cũng phải bảy, tám tiếng”.
Ngô Bình: “Cậu có biết mỗi nơi bán gì không?”
Cổ Hổ cười đáp: “Có ạ, tôi đã tự đi hai lượt rồi nên còn có bản đồ nữa”.
Ngô Bình: “Dẫn chúng tôi đến nơi bán dược liệu trước”.
Ngô Bình không thể đi hết các chỗ được, anh quyết định sẽ đi xem dược liệu ở lò luyện đan trước.
Cổ Hổ: “Vâng, khu dược liệu ở phía này, để tôi dẫn hai vị qua”.
Có Cổ Hổ dẫn đường nên chỉ hơn chục phút sau, Ngô Bình đã đến một khe suối nhỏ, hai bên suối là bãi cát trồng rất nhiều dược liệu.
Phải biết rằng đến vé loại ba còn có giá ba trăm nghìn nên đương nhiên dược liệu ở đây cũng khác hẳn với các hiệu thuốc ở bên ngoài.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có khá nhiều nhâm sâm, linh chi, anh đi tới gian hàng đầu tiên thì thấy có mấy củ nhân sâm.
Anh vừa nhìn đã biết ngoài lâu đời ra thì chúng không có giá trị gì cả.
Anh đi tiếp, chỉ cần liếc nhìn là biết dược liệu nào có giá trị với mình hay không. Cứ thế, anh đã mấy mấy chục mét rồi nhìn thấy một chùm quả màu đỏ, quả nào cũng to như hạt lạc, mọc san sát vào nhau.
Người bán chùm quả này là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, ông ta cầm một viên ngọc thượng hạng trong tay, ngoài ra còn đeo một chiếc nhẫn bảo thạch, vừa nhìn đã biết là giàu có.
Ngô Bình hỏi: “Đây là quả gì? Có ăn được không?”
Người đàn ông nhìn anh rồi đáp: “Cháu tôi nó hái về đấy, kể ra cậu không tin được đâu, nó vừa hái quả xuống xong thì cái cây khô quắt. Sau khi nó mang về thì tôi thấy quả này rất thần kỳ nên đã hái một quả cho con thỏ trong nhà ăn. Cậu biết gì không? Con thỏ ăn xong thì đã mạnh hơn trước rất nhiều, nó đã phá hỏng cả lồng sắt rồi chạy mất. Tôi nghĩ qua này không bình thường nên mang đến đây có ai hiểu biết thì xem hộ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Tôi cũng không biết quả này, có thể cho tôi ăn thử một quả xem sao không?”
Người đàn ông xua tay ngay: “Không được, nếu ai cũng ăn thử như cậu thì hết của tôi à, vả lại nhỡ nó có độc thì tôi không chịu trách nhiệm được”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng, nhưng ông không cho tôi thử thì tôi không trả giá cao được”.
Người đàn ông: “Không cần trả cao, cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi bán hai triệu thôi, cậu mua thì trả tiền, không thì mời đi cho”.
Ngô Bình: “Được rồi, tôi mua rồi thử sau vậy”.
Anh trả tiền cho ông ấy, sau đó giơ chùm quả lên ngửi, bước đầu anh thấy nó không có độc nên đã ăn thử một quả.
Quả xuống bụng xong thì biến thành một nguồn năng lượng như ngọn lửa rồi vận chuyển trong kinh mach của anh.
Nếu không nhờ có tu vi cao cùng thể chất mạnh thì anh đã nhảy cẫng lên rồi.
Người đàn ông thấy Ngô Bình không có gì thay đổi thì vội nói: “Cậu đã mua rồi thì không được đổi trả đâu”.
Ngô Bình thở dài nói: “Quả này khó ăn quá, chắc tôi bị mua đắt rồi”.
Người đàn ông lập tức thu dọn rồi chuồn ngay vì sợ Ngô Bình hối hận.
Ông ấy đi rồi, Ngô Bình cất chùm quả trong một cái túi, thật ra anh đã cất nó trong túi thứ nguyên.
Hoa Kiến Thành chỉ đi theo anh chứ không nói gì.
Họ đi thêm một trăm mét nữa thì Ngô Bình dừng lại. Lần này, anh nhìn thấy một cây nhân sâm to như cánh tay trẻ con đang toả hương thơm kỳ lạ.
Người bán là một người đàn ông trung niên mặc đồ rất sang trọng, ông ấy ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa đọc sách.
Ngô Bình cầm củ nhân sâm lên xem thì đoán nó là linh dược cấp hai, không biết người bán có biết điều này không.
Anh hỏi: “Nhân sâm này bán thế nào? Được bao năm rồi ông chủ?”
Người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, nói: “30 triệu, không mặc cả, còn năm thì tự xem”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua”.
Hoa Kiến Thành trả tiền ngay, còn Ngô Bình cất củ nhân sâm đi.
Mua xong, Hoa Kiến Thành nói: “Tiên sinh, lát tôi nên mua gì?”
Ngô Bình: “Củ nhân sâm này hơi bị được, tôi mua cho ông đấy’.
Hoa Kiến Thành sáng mắt lên: “Thật ư? Có giúp người dùng trường thọ được không?”
Ngô Bình: “Được, khi nào về tôi sẽ luyện chế thành thuốc cho ông, uống xong thì ông có thể sôang đến 200 tuổi”.
Hoa Kiến Thành mừng rỡ nói: “Cảm ơn tiên sinh”.
Chương 2238: Khu linh dược
Mua cây dị sâm đó xong, Ngô Bình đi hết con suối cũng không phát hiện ra loại dược liệu nào hay ho nữa. Anh hỏi Cổ Hổ: “Mình đang ở vòng ngoài, thế vào trong còn dược liệu không?”
Cổ Hổ: “Tiên sinh, vào trong sẽ tới khu linh dược có cả người phàm và người tu hành mua bán, phải có vé loại hai trở lên mới được vào”.
Ngô Bình: “Khu này toàn bán linh dược à?”
Cổ Hổ gãi đầu đáp: “Còn phụ thuộc vào độ tinh mắt của mỗi người, ai tinh thì chắc chắn sẽ mua được linh dược”.
Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.
Từ đây đến khu linh dược phải đi mất hơn hai mươi phút, Ngô Bình đi rất nhanh, nhưng Cổ Hổ và Hoa Kiến Thành lại không theo kịp nên anh giảm tốc độ để chờ họ.
Cuối cùng họ cũng đến được khu linh dược, Ngô Bình phát hiện đây là một khu đất bằng phằng, hiện đang có rất nhiều gian hàng ở đây, mỗi gian không chỉ có một người, mà là ba cho đến hơn chục người.
Dù gì thì linh dược cũng là thứ có giá trị, nếu không có nhiều người trông coi thì rất dễ bị người khác lấy trộm.
Đến đây rồi, Hoa Kiến Thành lập tức thấy hơi căng thẳng, vì ở đây có khá nhiều cao thủ, thực lực của họ đều mạnh hơn tên thuộc hạ có râu của ông ta.
Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có mấy cây thuốc khá tốt, anh nhanh chóng đi tới một gian hàng có bảy người. Có ba cây linh chi nối liền thành một thể, bề mặt chúng có các vết chấm nhỏ mà mắt thường không thể thấy được.
Thấy Ngô Bình đi tới, một ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi cười nói: “Vào xem đi, đây là ngọc chi thượng hạng đấy”.
Ngọc chi miễn cưỡng cũng được coi là linh dược, nhưng nếu chỉ là ngọc chi thì không thể thu hút Ngô Bình được. Thứ hấp dẫn anh chính là những đốm nhỏ trên thân cây, vì thế tên đúng của nó phải là Kim Tinh Ngọc Chi, nó là linh dược thượng đẳng cấp ba.
Giới tu hành chia linh dược từ cấp một đến cấp mười, mỗi cấp lại chia ra thành các bậc như thượng thượng đẳng, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng và hạ hạ đẳng.
Rõ ràng ông lão này không biết điều trên, thật ra Ngô Bình cũng không biết đây là Kim Tinh Ngọc Chi, nhưng nhờ các kinh nghiệm phong phú nên anh mới biết nó không hề đơn giản.
Anh nói: “Nếu là ngọc chi thì tốt, bao nhiêu tiền thế?”
Ông lão giơ một ngón tay lên: “100 triệu”.
Ngô Bình cười nói: “Đắt quá, thật ra nó chưa thể coi là linh dược đâu, 50 triệu ông có bán không?”
“Ai lại đi mặc cả linh dược bao giờ, tôi bớt cho cậu 10 triệu là 90 triệu nhé”.
Hai người mặc cả một hồi, cuối cùng Ngô Bình đã mua được với giá 70 triệu.
Sau khi mua được ngọc chi rồi, anh cấu một chút cho vào miệng để cảm nhận dược lực. Quả nhiên đúng như anh đoán, dược tính của cây ngọc chi này rất mạnh, so ra còn hơn cả chùm quả ban nãy.
Anh vừa cất nó đi thì có hai nam một nữ vội vã chạy tới, khi họ nhìn thấy gian hàng trống không thì một người đàn ông trung niên hỏi chủ hàng: “Cây ngọc chi ban nãy đâu rồi?”
Thì ra ban nãy, người đàn ông này cũng muốn mua ngọc chi, nhưng hai bên mặc cả mãi không chốt được giá nên ông ta đã bỏ đi.
Sau khi đi rồi, người đàn ông gặp một người bạn và kể cho bạn mình nghe về cây ngọc chi. Người kia hỏi rõ ngọn ngành xong thì đoán khả năng cao đó là Kim Tinh Ngọc Chi nên người đàn ông mưới vội vã quay lại để mua.
Nhưng tiếc là họ đã đến muộn, vì Ngô Bình đã mua mất rồi.
Chủ hàng chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Tôi bán cho cậu ấy rồi”.
Người đàn ông cố giữ bình tĩnh rồi cười nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi có việc cần dùng ngọc chi gấp, cậu có thể nhường cho tôi không?”
Ngô Bình: “Được thôi”, với anh thì cái gì cũng có thể bán được, miễn là được giá.
Người đàn ông mừng thầm, còn tưởng Ngô Bình không biết giá trị thật của ngọc chi nên nói: “Cậu ra giá đi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “50 tỷ”.
Nghe thấy thế, người đàn ông ngẩn ra rồi nhăn mặt.
Chủ hàng cũng đờ ra hỏi lại: “50 tỷ ư?”
Người đàn ông cười lạnh nói: “Xem ra cậu biết giá trị của nó rồi”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ thấy nó rất phi thường nên mua thôi”.
Người đàn ông: “Tôi đã nhìn trúng nó trước, chỉ là mua chậm mất một bước thôi”.
Ngô Bình biết ông ta không cam tâm nên nói: “Giờ nó là của tôi rồi nên ông nói gì cũng vô dụng thôi. Ông muốn thì lấy 50 tỷ ra đây, tôi bán cho”.
Người đàn ông: “Thôi, tôi không cần nữa”.
Dứt lời, ông ta dẫn hai người khác bỏ đi.
Hoa Kiến Thành có vẻ lo lắng nói: “Tiên sinh, chắc chắn họ không bỏ qua đâu, lát kiểu gì cũng gây sự với mình”.
Ngô Bình: “Nếu họ dám làm thế thì coi như tự tìm đường chết. Kệ họ đi, chúng ta đi tiếp thôi. Ở đây có khá nhiều linh dược, tôi đang sợ ông không đủ tiền, chắc tôi phải dùng đến tiền Tiên rồi”.
Anh đang có hơn ba triệu tiền Tiên, cũng đủ để mua linh dược ở đây.
Lúc này, chủ hàng chợt hỏi: “Cậu bạn, ban nãy cậu ra giá những 50 tỷ, lẽ nào cây ngọc chi của tôi đáng giá thế à?”
Ngô Bình: “Chỉ là tôi không muốn bán lại cho người kia nên cố ý hét giá thôi”.
Chủ hàng ồ một tiếng, không biết có tin hay không.
Ngô Bình đi sang một gian hàng gần đó thì thấy trên quầy hàng có một bụi cỏ mọc trên một đống bùn, có mười lăm cái lá mọc ra, mỗi lá đều đang phát sáng.
Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát thì thấy bên trong lá có chứa phù văn chưa thành hình, khi nào chúng thành hình thì mấy chiếc lá này sẽ đạt đến cấp năm, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm. Nếu may hơn thì nó còn thành linh dược cấp sáu.
Anh chưa hiểu về linh dược ở thế tục lắm, song vẫn đủ để trình ra sự phi phàm của cây này.
Chủ bán là một người đàn ông chột mắt không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng trông đầy sát khí.
Ngô Bình đi tới, tay phải người đàn ông đã cầm sẵn con dao ở trong túi để phòng bất trắc.
Vì thế anh đứng cách xa ông ta một chút để tránh ông ta hiểu lầm rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ông chột: “5 tỷ, không mặc cả”.
Ngô Bình: “Ra giá cao vậy thế ông biết nó là dược liệu gì không?”
Ông chột: “Không, nhưng đã có rất nhiều người bỏ mạng vì muốn cướp nó nên tôi đoán nó có giá trị cao”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, dùng tiền Tiên được không?”
Ông chột: “5 tỷ đổi được bao nhiêu tiền Tiên?”
Ngô Bình: “Theo tỷ giá hiện giờ thì đổi được 500. Đương nhiên, nếu ông mang 500 tiền Tiên đi bán thì khéo sẽ được cả chục tỷ đấy nên không sợ lỗ đâu”.
Ông chột: “Được, nhưng cậu phải đưa cho tôi 100 triệu tiền bình thường đã, sau đó mới đổi sang tiền Tiên”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Vì thế, anh bảo Hoa Kiến Thành đưa cho ông chột 100 triệu, sau đó đưa thêm cho ông ta 490 đồng tiền Tiên.
Cầm tiền xong, ông chột quay đi luôn vì sợ có người bám theo, loáng cái ông ta đã lặn mất tăm.
Hoa Kiến Thành: “Tiên sinh, cái này đắt thế nhỉ”.
Ngô Bình: “Nó chưa lớn, mấy nữa lớn rồi thì còn có giá trị hơn nhiều”.
Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.
Cất dược liệu đi xong, Ngô Bình liếc nhìn sang các gian hàng xung quanh thì lại thấy một đốt xương thú màu vàng to như bàn tay ở cách mình hơn chục mét.
Chương 2239: Bị cướp
Trông thấy bộ xương thú ấy, Ngô Bình lập tức dán chặt mắt vào ngay. Anh đi tới đó thì thấy chủ hàng là một bà lão mặt đầy nếp nhăn đang ngồi hút thuốc, đôi mắt bà ấy nhoè nhoẹt, trông rất già nua.
Ngô Bình hỏi: “Bà ơi, đây là xương thú ạ?”
Bà lão nhả thuốc ra rồi gật đầu nói: “Đây là thứ mà Vu sư ở chỗ tôi truyền thừa nhiều đời rồi, giờ Vu sư đã chất nên không còn ai thừa kế nữa, tôi mới mang đi bán”.
Ngô Bình: “Bà định bán bao nhiêu?”
Bà lão: “Người trong thôn bảo dưới 200 triệu thì không được bán. Tuy tôi biết giá đấy hơi cao, nhưng thôn tôi đông người nên đành vậy”.
Ngô Bình cầm xương thú lên xem thì thấy mặt ngoài của nó có phù văn màu lam nằm rải rác trên cả đốt xương. Với kinh nghiệm của anh thì chắc đây là sức mạnh phong ấn trong bộ xương, hình như dùng để bày đại trận.
“Bà ơi, đây chỉ là đốt xương thôi chứ không luyện thuốc được, 200 triệu thì hơi đắt. Thế này đi, nếu bà đồng ý thì cháu sẽ trả 150 triệu”.
Bà lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, 150 triệu cũng được, nhưng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.
Ngô Bình: “Cháu có tiền mặt, nhưng là tiền Tiên. Một tiền Tiên bằng 10 đến 20 triệu tiền mình, bà lấy tiền Tiên được không? Nếu bà bán được giá thì khéo đổi được 300 triệu đấy”.
Tuy bà lão đã già nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy, bà ấy cười nói: “Được”.
Ngô Bình lấy tiền Tiên ra trả cho bà lão, có hai người ngồi cạnh bà ấy cầm tiền kiểm tra, khi thấy không có vấn đề gì thì mới đưa đồ cho Ngô Bình.
Ngô Bình cất xương thú đi rồi đi chọn linh dược tiếp. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì người đàn ông muốn mua Kim Tinh Ngọc Chi lúc trước đã nhảy ra. Lần này, ông ta dẫn theo hai tu sĩ có khí tức rất mạnh, ba bọn họ vây quanh Ngô Bình, không cho anh cơ hội chạy thoát.
Người đàn ông cười nói: “Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra sau tảng đá kia nói chuyện nhé”.
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Được thôi”.
Người đàn ông ngẩn ra, cứ tưởng Ngô Bình sẽ không chịu và họ phải dùng thủ đoạn để khống chế anh lôi ra sau tảng đá, sau đó cướp hết bảo bối và tiền Tiên của anh rồi mới xử lý anh.
Ông ta vẫn luôn theo sát Ngô Bình nên biết anh dùng tiền Tiên để mua hàng, hơn nữa đã mua được không ít đồ. Ông ta chắn chắn Ngô Bình là một con cá lớn nên đã gọi thêm hai cao thủ giỏi hơn mình đến để đối phó anh.
Ngô Bình bảo Hoa Kiến Thành ở đây chờ mình, còn anh thì đi theo ba người kia ra sau tảng đá. Tảng đá này rất cao, vừa hay có thể che mắt được mọi người ở bên ngoài.
Đến đây rồi, Ngô Bình mới nhìn thấy có mấy bộ xương trắng ở dưới đất, không rõ những người đã chết bao lâu, có lẽ họ cũng bị giết hại khi tham gia buổi giao dịch.
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Cậu mau đưa Kim Tinh Ngọc Chi cho tôi”.
Ngô Bình: “Được, nhưng ông chuẩn bị đủ tiền chưa? Tôi không giảm giá đâu”.
Một người khác đứng cạnh người đàn ông hừ nói: “Phí lời với nó làm gì, giết luôn đi”.
Dứt lời, hắn chộp vào vai Ngô Bình, bàn tay hắn có một tầng hắc khí, rõ ràng hắn đã luyện Thiết Sa Chưởng, chưởng này của hắn có thể đập vỡ đá, chặt đứt sắt và đập chết một con trâu.
Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắt lấy cổ tay của người đó, một tiếng rắc vang lên, anh đã bẻ gãy cổ tay hắn rồi còn bồi thêm một cú đá vào cổ họng hắn.
Tên đó bị đá gãy cổ ngay lập tức, một tên khác thấy thế thì định ra tay, nhưng Ngô Bình đã nhanh hơn một bước, anh điểm vào người hắn ta, hắn ngã xuống đất, tất cả các lỗ trên người đều chảy máu.
Người đàn ông ngẩn ra, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, ông ta lùi lại rồi run giọng nói: “Tôi…”
Chát!
Ông ta nghẹo đầu sang một bên rồi tắt thở.
Giết mấy người này xong, Ngô Bình lục trên người họ thì tìm thấy mấy trăm tiền Tiên và ít đồ mà họ đã mua được, trong đó cũng có ít dược liệu.
Anh cất hết đi rồi rời khỏi đây.
Hoa Kiến Thành vẫn nhìn về phía tảng đá rồi hỏi Ngô Bình: “Tiên sinh không sao chứ?”
Ngô Bình: “Ba tên vô dụng thôi mà, chúng ta đi”.
Họ đi tiếp một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có rất nhiều người vây kín một sạp hàng, chủ hàng đang cầm một cây nhân sâm to đùng rồi đứng trên tảng đá. Cây nhân sâm này đã thành hình người và đang toả mùi thuốc thơm nồng.
Chủ hàng là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ màu trắng, đôi mắt vẫn rất tinh ranh, ông ấy hô lớn: “Các vị, đây là nhân sâm mười nghìn năm, nó mọc ở linh giới, giờ tôi sẽ bán đấu giá, ai trả cao thì được”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình tiến lại gần xem thì thấy đúng là cây nhân sâm này rất tốt, nhưng chưa đến mức là nhân sâm mười nghìn năm. Với kinh nghiệm của anh thì cùng nắm nó mới được 3000 năm thôi, còn hình người thì do nhân tạo, khả năng cao là dùng khuôn.
Nhưng dù thế thì tác dụng của cây nhân sâm này vẫn ổn, anh quyết định nếu giá phải chăng thì sẽ mua.
“Cây này bét cũng là linh dược cấp năm, giá khởi điểm là 50 nghìn tiền Tiên”.
Nghe thấy thế, hầu hết mọi người đều tản đi, không phải họ không muốn mua mà là không có tiền. Những ai còn ở lại thì đều có vẻ đăm chiêu.
Ngô Bình cũng thuộc số người bỏ đi, anh lắc đầu rồi đi sang quầy hàng khác.
Đột nhiên, anh nghe thấy gần đó có người lẩm bẩm: “Nhân sâm chục nghìn năm quái gì, còn kém xa cái này của tôi. Thế mà dám hô những 50 nghìn tiền Tiên, gan thật!”
Ngô Bình để ý thấy người đó đi về phía một sạp gàng rồi lấy một cây nhân sâm nhỏ xíu ra, anh bước tới gần rồi cười hỏi: “Cây này bán thế nào?”
Người kia không thèm ngẩng lên mà báo giá luôn: “Mười nghìn tiền Tiên”.
Ngô Bình: “Tôi xem được không?”
Thấy Ngô Bình nghe giá xong nhưng không bỏ đi, người đó ngẩng lên nhìn anh rồi nói: “Đây, cẩn thận đấy”.
Ngô Bình cầm cây nhân sâm lên xem thì thấy có năng lượng như tia sét di chuyển bên trong nó, khi anh chạm tay vào còn thấy tê rền. Anh quan sát kỹ hơn thì thấy đỉnh cây có hai cái lá, nhưng phần lớn bị ẩn trong thân cây.
Thấy thế, anh biết ngay cây này đã có linh tính, nhưng cố tình giả thành dáng vẻ bình thường.
“Hơi đắt, đúng là cây này rất được, nhưng chưa đến giá ấy, nếu anh đồng ý thì tôi mua với giá 6000”.
Người kia cười mỉa: “600? Cậu biết chơi sâm không? Giờ nhìn nó thế này thôi, nếu cậu mang nó về trồng thì nó sẽ biến thành linh dược cấp năm ngay đấy”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ trả được thế thôi, anh đồng ý thì tôi mua”.
Người kia thấy Ngô Bình có ý mua thật nên ngẫm nghĩ rồi chốt một giá: “9000, không bớt nữa”.
Ngô Bình: “Tôi cho anh thêm 1000 là 7000, được không?”
Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được cây nhân sâm này với giá 7800.
Tiếp theo, anh mua thêm 17 cây dược liệu nữa, chúng không quá đắt, chỉ là phù hợp với hướng sử dụng của anh.
Khi anh chuẩn bị rời đi để đến khu tu chân thì mặt đất chợt sung chuyển, anh ngoái lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang bê một tảng đá to tướng đi tới.
Chương 2240: Lò luyện đan trong khối ngọc
Tảng đá lớn ấy chính là một khối ngọc có một màu xanh lục, nhưng một góc của nó đã bị đập vỡ, để lộ ra kim loại.
Người đàn ông cao lớn đi tới một khoảng đất trống rồi đặt mạnh tảng đá xuống.
Lập tức có khá nhiều người túm tụm tới xem náo nhiệt, có người hỏi: “Anh bạn, anh bán gì thế? Ngọc à?”
Người đàn ông tai to mặt lớn, đôi mắt màu vàng, anh ta nói: “Đây là Tàng Bảo Ngọc, bên trong có một món bảo bối”, giọng nói của anh ta như tiếng chuông ngân, ai nghe cũng rung màng nhĩ.
Ngô Bình đi tới gần nhìn vào phần kim loại lộ ra ngoài, với kinh nghiệm của mình, anh đoán thứ lộ ra ở góc này có thể là chân của lò luyện đan.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đúng là có một cái lò luyện đan bên trong khối ngọc.
Nghe thấy thế, có người hỏi: “Bên trong có bảo bối gì?”
Người đàn ông cao lớn: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là bảo bối thôi. Tôi bán với giá 100 nghìn tiền Tiên, ai cần thì mau tới mua đi”.
Nghe thấy giá xong thì hầu hết mọi người đều mất hứng, chỉ còn lại vài ba người đứng lại nghiên cứu tiếp.
Ngô Bình bước đến rồi cười nói: “100 nghìn tiền Tiên đổi ra là khoảng 2000 tỷ tiền bình thường, thế thì đắt quá. Này anh, tôi ưng khối ngọc này, đồng thời cũng muốn cá xem bảo bối bên trong có giá trị hay không. Thế này đi, tôi trả anh 50 nghìn tiền Tiên”.
Người đàn ông: “Không được, ít cũng phải 90 nghìn”.
Ngô Bình: “Hay anh đập vỡ lớp ngọc bên ngoài để mọi người được thấy thứ bên trong đi, nếu nó đáng tiền thật thì tôi sẽ trả anh đủ 100 nghìn”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Đập ra rồi thì còn gì thú vị nữa, nếu anh thật lòng muốn mua thì tôi bán cho anh với giá 90 nghìn. Anh hãy nhìn cho kỹ, chất của khối ngọc này được lắm, ngoài thị trường toàn bán cả nghìn đồng một lạng đấy”.
Ngô Bình: “Đúng là khối ngọc này rất được, nhưng chưa đến giá 100 nghìn đâu”.
Sau một hồi kỳ kèo, thấy Ngô Bình sắp mua được với giá 80 nghìn tiền Tiên, chợt có một người khác lên tiếng: “Tôi trả 81 nghìn”.
Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một cô gái mặc váy xanh đeo khăn che mặt, tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng dáng người rất đẹp.
Người đàn ông cười nói: “Cô trả cao hơn thì tôi bán cho cô”.
Ngô Bình bị người khác giành mất thì bực mình nói: “Anh vội gì chứ, tôi đã trả giá xong đâu. Tôi trả 85 nghìn”.
Cô gái: “86 nghìn”.
Ngô Bình: “90 nghìn”.
Cô gái hừ một tiếng nói: “91 nghìn”.
Ngô Bình: “100 nghìn”.
Cô gái thoáng do dự rồi nói: “101 nghìn”.
Ngô Bình: “110 nghìn”.
Cô gái phát cáu nói: “Có ai trả giá như anh không?”, cô ấy có tiền nhưng không quá nhiều, nếu Ngô Bình trả thêm nữa thì cô ấy không theo được nữa.
Ngô Bình: “Không mua được thì biến đi, còn nếu thích thì tôi chơi với cô đến cùng”.
Cô gái cắn răng rồi nói: “120 nghìn”.
Ngô Bình cười phá lên: “130 nghìn”.
Cô gái hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng vẫn không cam tâm nên nói: “140 nghìn”.
Cô ấy cứ tưởng Ngô Bình sẽ nâng giá tiếp, ai dè anh nhún vai rồi nói: “Đấy, của cô tất, tôi không theo nữa”.
Cô gái nghe thấy thế thì cuống lên hỏi: “Anh không mua nữa à?”
Thì ra Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu quan sát cô gái nên biết cô ấy chỉ có hơn 120 nghìn tiền Tiên trên người thôi, vậy mà dám hét giá 140 nghìn, rõ ràng định chọc tức anh.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Hết tiền rồi, mà đồ ở trong cũng không quá đáng giá”.
Người đàn ông mừng rỡ rồi nói với cô gái: “Người đẹp, đồ của cô đây”.
Cô gái nhăn mặt rồi nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, chờ tôi về lấy thêm được không?”
Người đàn ông nổi giận: “Không có tiền mà cứ hét giá như đúng rồi thế?”
Anh ta lại quay sang tươi cười với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi bán cho cậu với giá 130 nghìn này”.
Ngô Bình: “Gì mà 130 nghìn, ban đầu chúng ta đã chốt giá 85 nghìn rồi còn gì”.
Người đàn ông cau mày: “Thế giờ cậu định trả bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Thôi mỗi người lùi một bước, chốt giá 100 nghìn như ban đầu đi”.
Cô gái chợt nói: “Tôi trả 110 nghìn”.
Người đàn ông liếc xéo rồi lạnh giọng nói: “Cô có thôi đi không, tôi lấy khối ngọc đập chết cô bây giờ”.
Cô gái giậm chân nói: “Tôi có 110 nghìn thật mà”.
Uỳnh!
Người đàn ông tung một chưởng ra, đánh cô gái bay ra xa, cô ấy ngã xuống đất rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó kinh ngạc nói: “Kim Cương Thần Phong Chưởng! Anh là người của Kim Cương Môn ư?”
Người đàn ông: “Biến ngay, đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa”.
Cuối cùng, Ngô Bình đã mua được khối ngọc với giá 100 nghìn tiền Tiên.
Vì khối này quá lớn nên anh định đập nhỏ, như vậy thì mới bỏ vào túi thứ nguyên được. Vì thế, anh bảo Hoa Kiến Thành chờ mình ở đây, còn anh bê khối ngọc rồi bay lên cao, loáng cái đã biến mất.
“Trời! Khối ngọc ấy nặng lắm đấy mà anh ta vẫn nhảy cao thế được, quá đỉnh”.
“Thực lực của người này chắc phải ở cảnh giới Bí Cảnh rồi, không thì cũng không phải Luyện Khí viên mãn”.
Ngô Bình đi tới một chỗ không người rồi rút thanh đoản kiếm ra để chẻ đá, một lò luyện đan đã xuất hiện trước mắt anh, nó cao hai mét, có bốn chân, thuộc cấp thượng phẩm và rất hữu dụng cho anh vào lúc này.
Cất lò luyện đi xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn anh đã khác trước, ai cũng có vẻ kính trọng. Dẫu sao một cao thủ như anh cũng hiếm ở chỗ họ.
Anh nói với Hoa Kiến Thành: “Khối ngọc ấy được lắm, ông có biết giá của nó không?”, nói rồi, anh đưa một ít ngọc vụn cho ông ta.
Hoa Kiến Thành rất thích ngọc nên đã sưu tầm khá nhiều, ông ta nhìn xong rồi nói: “Tiên sinh, chúng tôi gọi loại này là ngọc bích thuỷ linh, giá cao lắm, hai đến ba nghìn một lạng cơ. Loại này phải thuộc hàng cực phẩm, tôi nghĩ ít cũng phải ba nghìn một lạng. Nhưng không thể bán hết một lúc được, mà phải chia nhỏ ra bán”.
Ngô Bình: “Bao giờ về, tôi sẽ đưa hết cho ông để ông bán giúp tôi. Tiền bán được tôi sẽ chia cho ông 10 phần trăm, số còn lại thì ông làm một cái thẻ cho tôi, hoặc dùng đó thành lập một công ty cũng được, còn công ty kinh doanh gì thì tôi sẽ quyết sau’.
Hoa Kiến Thành mừng rỡ, 10 của ngần ấy ngọc thì ông ta cũng kiếm được vài chục tỷ rồi.
Ông ta nói ngay: “Vâng”.
Ngô Bình nhìn xung quanh rồi nói: “Đi thôi, đến khu tu chân xem thế nào”.
Anh bảo Cổ Hổ dẫn người, họ vừa đi được một đoạn thì cô gái tranh ngọc với anh ban nãy lại xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Anh sẻ nó ra chưa? Bên trong có gì thế?”
Ngô Bình: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”
Cô gái: “Có phải là lò luyện đan không?”
Ngô Bình: “Không”.
Cô gái thở dài nói: “Thật à? Nhưng tôi thấy nó giống một cái chân của lò luyện đan trong tranh mà”.
Ngô Bình: “Cô có tranh vẽ của lò luyện đan à?”