Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1241: Nhờ vả

Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện ngay trước mặt Tuyết Hồng. Đối phương là một người tu luyện trẻ tuổi. Hắn ta nhìn chằm chằm Tuyết Hồng, lạnh giọng chất vấn: “Trại trà Bốn Mùa chúng tôi còn chưa cho phép, sao các cô dám cả gan bán trà trên mạng Tiên?”

Tuyết Hồng giật mình đáp: “Ai quy định như vậy? Tại sao tôi không thể bán trà trên mạng Tiên?”

Đối phương cười lạnh nói: “Quy định của Trại trà Bốn Mùa chúng tôi! Trong vòng một ngày cô phải dừng việc bán trà lại và giao nộp tiền trà cho chúng tôi. Không thì cô sẽ bị diệt cả nhà!”

Ngô Bình đang cặm cụi sao trà nghe thấy thế thì giận tím mặt, toan nổi giận. Hoa Nguyên Cát vội vàng chạy tới cung kính chắp tay cười làm lành: “Xin lỗi anh. Chúng tôi không hề có ý định tranh giành mối làm ăn của Trại trà Bốn Mùa. Chúng tôi chỉ tự sao chút trà, uống không hết mới lấy ra bán”.

Đối phương nhìn Hoa Nguyên Cát ném ra một câu: “Cô ta phải mang tiền đến Trại trà Bốn Mùa xin lỗi. Các người không còn lựa chọn khác đâu”.

Dứt lời, hắn ta biến mất dạng.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Trại trà Bốn Mùa dựa vào đâu mà dám kiêu căng phách lối như vậy?”

Hoa Nguyên Cát thở dài giải thích: “Sư đệ không biết về bọn họ rồi. Trại trà Bốn Mùa do “Kim Hoa Tiên Tử” mở. Kim Hoa Tiên Từ là vợ bé của Man Thiên Tôn. Thực lực của ông ta rất khủng bố, nắm trong tay toàn bộ Cổ Man Tiên Vực, đàn em nhiều vô số kể. Ai cũng là cao thủ, bao gồm cả mười Thiên Quân, hai mươi tư Thiên Vương. So với các thế lực siêu cấp thì ông ta cũng chẳng hề thua kém”.

Ngô Bình nói: “Sư huynh, em không nuốt trôi cục tức này. Em sẽ không trả tiền cho bọn họ mà vẫn sẽ tiếp tục bán đan dược trên mạng Tiên”.

Hoa Nguyên Cát cười khổ khuyên giải: “Sư đệ nghe anh nói, có thể không trả tiền, nhưng không được bán đan dược trên mạng Tiên tiếp nữa. Nếu chọc giận Man Thiên Tôn, Thiên Địa kiếm tông của chúng ta không đền nổi tội đâu”.

Sắc mặt anh sa sầm, bực bội quay người bỏ đi. Hoa Nguyên Cát tức tốc đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Tuyết Hồng lo lắng hỏi: “Ngũ gia đi đâu vậy?”

Hoa Nguyên Cát bình thản đáp: “Người tài nên ngạo nghễ như vậy!”

Ngô Bình cảm thấy rất bực bội. Anh không muốn phải chịu thiệt, nhưng lại không có đủ sức chống lại Thiên Tôn. Đến cả Thiên Quân anh còn không đấu lại được.

Trong khi anh đang buồn bực thì bùa truyền tin trên người vang lên giọng nói của Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ đừng buồn phiền nữa. Anh có cách rồi”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình vội vàng quay trở lại căn cứ. Tả Kỳ Phong cũng có mặt, hai người họ đang cười nói chờ anh.

“Sư huynh có cách gì?”

Hoa Nguyên Cát nói: “Anh đã uống thử trà em làm, hương vị thơm ngon hơn của Trại trà Bốn Mùa nhiều. Bây giờ em sao thêm một mười cân để anh tặng cho một người. Chỉ cần được người đó giúp, Trại trà Bốn Mùa sẽ không làm gì được chúng ta”.

Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Ai vậy?”

Hoa Nguyên Cát đáp: “Người này tên là Kinh Li Nan, sống ở đại thế giới Huyền Hoàng. Chị gái của người này chính là vợ bé của con trai cả Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình nói: “Tuy người đó có quan hệ rộng rãi nhưng sao có thể dễ dàng giúp đỡ chúng ta được?”

Hoa Nguyên Cát cười bảo: “Tất nhiên rồi. Anh hứa với anh ta mỗi năm tặng mười cân trà thượng hạng. Kinh Li Nan rất hay tới chỗ Đại Thiên Tôn nên thường thích những món quà hiếm có khó tìm”.

Ngô Bình gật đầu đồng ý: “Vậy thì được. Để em sao thêm một lô trà ngon hơn nữa để tặng anh ta”.

Hoa Nguyên Cát sảng khoái đáp: “Được!”

Lần này, anh làm cẩn thận hơn nhiều, dùng thêm không ít dược liệu quý giá và thần dược. Sau khi sao xong một lô trà, anh tận dụng phần thuốc dư ra rang thêm một lò hạt dưa.

Chiều hôm ấy, Hoa Nguyên Cát mang theo mười cân hạt dưa và mười cân trà khô đến gặp Kinh Li Nan.

Nếu tính theo giá cả của Trại trà Bốn Mùa thì giá trị của một cân trà do Ngô Bình mới sao ra cũng phải lên tới một triệu. Mười cân trà là mười triệu tiền báu. Còn chất lượng của hạt dưa cũng rất ngon, dùng làm đồ ăn vặt là hợp lý.

Chưa đầy một tiếng sau, Hoa Nguyên Cát đã quay trở lại, tươi cười báo tin: “Sư đệ, anh thành công rồi. Nhưng mà Kinh Li Nan yêu cầu mỗi năm phải cho anh ta hai trăm cân trà và ba trăm cân hạt dưa như vậy”.

Hai trăm cân trà cũng không tính là nhiều, hai ngày là Ngô Bình làm ra được. Hạt dưa lại càng dễ làm hơn. Anh sảng khoái đáp: “Được rồi, cảm ơn sư huynh nhiều”.

Anh lấy thêm hai mươi cân trà vừa sao xong chia cho Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong mỗi người mười cân.

Hoa Nguyên Cát cười bảo: “Sư tôn cũng thích uống trà. Sư đệ cho anh thêm vài cân mang cho ông ấy nữa”.

Ngô Bình lại lấy thêm mười cân để tặng cho La Thiên Tướng.

Anh tiếp tục bán trà trên mạng, đăng thành phẩm mới làm lên kệ, đặt tên là “Đạo Khí”, ra giá năm trăm nghìn một cân.

Trại trà Bốn Mùa lại phái người tới dằn mặt. Bóng người lúc trước lại xuất hiện trước mặt Tuyết Hồng lần nữa. Hắn ta lạnh lùng đe dọa: “Các người muốn chết thật hả?”

Tuyết Hồng cười lạnh một tiếng: “Trại trà Bốn Mùa của mấy người là cái thá gì? Có biết Kinh Li Nan không?”

Đối phương giật mình sửng sốt: “Các người quen biết Kinh Li Nan sao?”

Tuyết Hồng đáp lại vang dội: “Không sai, Kinh Li Nan là bạn của chúng tôi”.

Sắc mặt của đối phương tức thì trở nên khó coi. Tuy Trại trà Bốn Mùa có Man Thiên Tôn làm chỗ dựa, nhưng ông ta sẽ không ra mặt chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Huống chi so với Đại Thiên Tôn thì Man Thiên Tôn cũng chẳng là cái thá gì.

Vì thế, hắn ta không nói gì thêm, thoắt cái biến mất dạng.

Ngô Bình vẫn duy trì việc bán trà trên mạng. Hôm nay bán ra bốn mươi lăm cân trà mới sao, thu về được hai mươi sáu triệu một trăm nghìn. Bây giờ trong ví tiền của anh đã có hơn bốn mươi tám triệu tiền báu!

Nếu chuyển số tiền này thành tiền thật thì phí chuyển sẽ vô cùng đắt đỏ. Vậy nên anh quyết định thăng cấp thành hội viên chí tôn, mỗi ngày bỏ ra một nghìn tiền báu để nộp phí hội viên.

Một nghìn tiều báu so với phí chuyển mấy triệu thì cũng chẳng đáng là bao.

Tiên Nhi: Thăng cấp thành công, Ngô Bình chính thức trở thành hội viên chí tôn.

Ngô Bình: “Tiên Nhi, hiện giờ có ai đang đấu giá đan dược cao cấp không?”

Tiên Nhi lập tức đi tra cứu. Thoáng chốc, mười mấy cửa hàng đang tiến hành đấu giá đều hiện ra trước mặt anh.

Anh tiến vào cửa hàng đầu tiên, đúng lúc chủ quán đang đấu giá mười viên đan dược chứa đầy khí tức nguyên thủy, ẩn giấu nguồn năng lượng kinh người.

Chủ quán nói: “Kính thưa các vị, đây là “Nguyên Chân Đan” do các chân nhân Thái Cổ luyện chế từ thời Thượng Cổ. Để có được những viên đan dược này, chúng tôi đã phải mất ba trăm năm tìm kiếm trong khu vực cấm sinh mệnh, mấy nghìn người phải bỏ mạng vì nó. Nghe nói ăn viên đan dược này có thể giúp chúng ta tăng cường cấp bậc sinh mệnh”.

Có người cất tiếng hỏi: “Chắc là chỉ có chân nhân Thái Cổ mới dùng được loại đan dược khủng bố này. Hiện giờ chân nhân nhất phẩm còn chẳng có được mấy người, lấy đâu ra chân nhân Thái Cổ?”

Chủ quán điềm tĩnh giải thích: “Không ai biết được hiệu quả thực sự của viên đan dược này như thế nào nên chúng tôi mới phải mang ra đấu giá. Mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ, ngại gì một lần thử? Nếu nó có hiệu quả với cả tu sĩ bình thường thì đây chính là một món hời lớn”.

Đa số mọi người đều không coi trọng viên Nguyên Chân Đan này. Dù sao hiệu quả cũng không chắc chắn, lại còn có nguy cơ bị tác dụng phụ nghiêm trọng. Hơn nữa chưa chắc tu sĩ bình thường đã có thể dùng được.

Bỗng có người nói: “Tôi nhớ khoảng trăm năm trước có một vị chân nhân nhất phẩm tư chất hơn người ăn phải nửa viên Nguyên Chân Đan, kết quả nổ xác chết tại chỗ luôn”.

Đám người nghe xong không khỏi khiếp sợ: “Cái gì? Chân nhân nhất phẩm cũng chết sao? Haiz, xem ra viên đan dược này vô dụng với chúng ta rồi”.

Người bán thấy mọi người không hứng thú gì mấy, biết không thể câu giờ thêm nữa, quyết định chào bán: “Mười viên đan dược, giá khởi điểm năm triệu tiền báu, mỗi lần tăng ít nhất hai mươi nghìn!”
Chương 1242: Phản công hủy diệt

Buổi đấu giá đã bắt đầu, không ngờ lại có rất nhiều người tranh giành như vậy, mức giá tăng dần từ năm triệu lên đến tám triệu thì số người tranh giành càng lúc càng ít, chỉ còn lại ba người.

Ngô Bình biết như vậy cũng đã đến lúc rồi nên ra giá tám triệu năm trăm nghìn..

Một người khác lập tức ra giá cao hơn, tám triệu năm trăm năm mươi lăm nghìn.

Phải nói là viên đan dược đó được tạo ra là để cho Ngô Bình nên đương nhiên anh không thể nào nhường cho người khác được, tiếp tục tăng giá.

Sau mấy lượt, mức giá đã tăng lên đến mười triệu nhưng đối phương vẫn chưa có ý từ bỏ.

Ngô Bình thầm than xui xẻo, bảo Tiên Nhi đẩy giá lên mười triệu một trăm nghìn.

Dường như đối phương đã cảm nhận được sự giàu có và lòng quyết tâm của Ngô Bình nên từ bỏ. Cuối cùng anh đã mua được mười viên Nguyên Chân đan với giá trên trời là mười triệu một trăm nghìn. Vì đây là cuộc đấu giá do tiệm tự tổ chức nên không có thêm chi phí khác.

Ngô Bình mua được Nguyên Chân đan thì lập tức cầm một viên lên quan sát, anh có thể cảm nhận được sức mạnh dồi dào chứa trong đan dược, hơn nữa, dường như sức mạnh đó và sức mạnh bản nguyên trong người anh đang hút nhau.

“Xem ra mình cũng có thể uống đan dược này, không biết hiệu quả như thế nào?”

Chính vào lúc đó, bùa ngọc trên người anh bỗng sáng lên, một cái bóng xuất hiện.

Miếng bùa ngọc đó được anh luyện chế cách đây không lâu, nếu người đeo nó gặp bất trắc thì bùa ngọc sẽ chủ động ghi lại cảnh tượng lúc ấy, sau đó truyền về cho bùa ngọc trong tay Ngô Bình, kịp thời cập nhật.

Hình ảnh hiển thị một luồng kiếm quang đáng sợ đang phóng thẳng vào trong sân nhà anh, một vài thuộc hạ của nữ đế tự đánh tan xác ngay tại chỗ.

Một con chó đen cũng không kịp né, bị kiếm quang đánh thành đống thịt nhão.

Sức công phá mãnh liệt đánh bay mọi người, sau đó anh đã nghe thấy tiếng hét thất thanh rồi đến tiếng la đau đớn của Ngô Mi.

Lúc này, một luồng sức mạnh đã chống trả, có lẽ là đại thần Côn Ngô ra tay, muốn đánh tan luồng kiếm quang nhưng vô dụng, hai luồng kiếm quang đáng sợ hơn ập xuống, mỗi luồng đều khiến cho lá chắn của đại thần Côn Ngô phải rúng động.

Tiếp ngay đó, một bóng người xuất hiện, là nữ đế Linh Hy. Linh Hy phất nhẹ tay, tiên quang xuất hiện, bảo vệ lấy trang viên, tạo thành lá chắn thứ hai ở vòng trong.

Ngô Bình nhìn thấy cảnh này thì giận điên người, nhưng anh không thể biểu hiện ra bên ngoài mà phải bình tĩnh nói với Tiên Nhi: “Tiên Nhi, tìm bùa sát sinh dùng một lần cấp bậc Chân Tiên mà không làm tiêu hao sức mạnh của người sử dụng”.

Tiên Nhi: “Tiểu Bình, loại bùa này đắt lắm, mặc dù uy lực lớn nhưng lại không có lời đâu”.

Cô ta vừa dứt lời thì liền có một số cửa hàng xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình không có thời gian chọn, nói: “Tiên Nhi, cô hãy lọc tất cả các loại bùa theo tính sát thương”.

Tiên Nhi: “Ừm”.

Tiếp ngay đó, các lá bùa nối tiếp nhau xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Để uy lực của các lá bùa sát sinh này được thể hiện trực quan, Tiên Nhi đã ghi rõ sức sát thương của mỗi loại.

Chẳng hạn như bùa sát sinh cấp Chân Tiên xếp thứ nhất tên là bùa Tuyệt Kiếm Thiên Sát, sức sát thương của nó cao đến một trăm tỷ vạn điểm. Khi tu sĩ bình thường vừa mới đạt đến cấp chân tiên, mượn thêm sức mạnh ngoại lực thì nhiều nhất cũng chỉ chịu nổi một trăm vạn điểm của lực sát thương.

Ngô Bình nhìn sơ báo giá, giá của loại bùa này là hai triệu rưỡi tiền báu.

Anh lập tức mua bùa Tuyệt Kiếm Thiên Sát không chút do dự.

Sau đó, anh nhìn sang bùa Tứ Nguyên Chu Tiên với sức sát thương ba ngàn vạn điểm được bán với giá hai trăm bốn mươi nghìn tiền báu. Anh mua liền năm tấm, tốn hết một triệu hai trăm nghìn tiền báu.

Anh mua bùa xong thì chẳng còn được bao nhiêu tiền, lập tức đến trận truyền tống, quay về Thiên Địa kiếm tông ở hạ giới.

Trước khi đi, anh chỉ để lại một tin nhắn, nói rằng có việc phải xuống hạ giới trước, bảo đệ tử ở trận truyền tống chuyển lời giúp đến tông chủ La Thiên Tướng.

Bầu trời trên không của nhà Ngô Bình có hai lớp ánh sáng bảo vệ chặt những người trong nhà, đại thần Côn Ngô bị ép phải lộ diện, một cái đầu người treo lơ lửng trên không, hai mắt trợn tròn, như sắp phun ra lửa.

Ông ấy đã sắp không chống cự nỗi nữa rồi, người ra tay là ba vị kiếm tiên, thực lực của bọn họ rất đáng sợ, chiêu nào cũng khiến ông ấy đau đớn.

“Ngô Bình, nếu cậu còn không chịu về thì tôi sẽ không chống đỡ được nữa đâu”. Ông ấy hét lớn.

Linh Hy hạ giọng nói: “Xin đại thần nhất định phải kiên trì, Ngô Bình sắp về rồi”.

Đại thần Côn Ngô hét lớn đến rền trời, trên không trung liền xuất hiện một bàn tay vàng khổng lồ, hướng về phía ba người đó.

Nhưng một luồng kiếm quang sắt bén liền chém xuống, chém tan bàn tay được ngưng tụ từ pháp lực của đại thần Côn Ngô.

Đại thần Côn Ngô thở dài, lá chắn bên ngoài dần dần biến mất, đầu người cũng rơi xuống đất, nhắm mắt lại. Đòn lúc nãy đã rút sạch toàn bộ sức mạnh của ông ấy, ông ấy đành phải chìm vào giấc ngủ sâu.

Nữ đế Linh Hy hét lên một tiếng, nâng lá chắn lên cao hơn, nhất định cô ấy phải gắng gượng cho đến khi Ngô Bình quay về.

“Ầm”.

Một luồng kiếm quang màu đỏ ập xuống, lá chắn sáng rung lên dữ dội, Linh Hy hừm lên khó chịu, khóe miệng rớm máu.

“Ầm”

Lại có thêm một luồng kiếm quang màu xanh chém lên tấm chắn, tấm chắn biến dạng, nữ đế Linh Hy chao đảo suýt ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Trên không trung có một cung điện lơ lửng, cung điện vô cùng nguy nga, trước cung điện có ba người đàn ông đang đứng, họ đang liên tục chém kiếm quang xuống tấm chắn phía dưới.

Người đàn ông bên trái lạnh lùng nói: “Không ngờ chỗ nhỏ bé thế này cũng có Thiên Tiên phản kháng, hơn nữa còn cầm cự được lâu đến thế, khá thú vị đấy”.

Người đàn ông bên phải nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, sư phụ bảo chúng ta nhanh chóng thu phục trang viên này làm hành cung cho thế tử, thời gian có hạn, chúng ta đã lề mề lâu quá rồi”.

Người đứng giữa nói: “Chỗ này có cao nhân trấn thủ, xem ra chủ nhân của trang viên cũng là người có gốc gác”.

Người đàn ông bên trái mỉm cười, nói: “Sư huynh, hắn ta có gốc gác thế nào đi nữa thì có lớn hơn công tử Lưu Vân, con trai của sư phụ không?”

Ba người đó vừa nói vừa tiếp tục tấn công, còn Linh Hy thì sắp không cầm cự được nữa rồi.

Lúc này, Thanh Tuyết thiên chủ bước ra, tay phải của cô ta cầm một thanh kiếm dài ba tấc trong suốt, cô ta niệm chú, chuẩn bị xuất ra sát chiêu.

Bỗng nhiên, một bóng người đáp xuống, là Ngô Bình.

Linh Hy thấy Ngô Bình quay về thì lập tức ngất xỉu, cô ấy đã sớm không chịu nổI rồi, giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

Ngô Bình giương tay, đánh ra bùa Tứ Nguyên Chu Tiên, một luồng sát quang lập tức chém nát luồng kiếm quang giáng xuống, hơn nữa, tàn dư sóng còn rất mạnh, ập về phía cung điện đó.

“Chân Tiên sát phù”. Mặt của ba người đàn ông biến sắc, cả ba đều kinh ngạc, lập tức trốn vào trong điện.

“Ầm”.

Sát quang đáng sợ ập lên cung điện làm cung điện rung chuyển dữ dội, bên ngoài xuất hiện vết nứt rõ rệt.

“Hả? Không đánh tan được sao?”, Ngô Bình không chút do dự, tiếp tục dùng tiếp hai tấm bùa Tứ Nguyên Chu Tiên, đánh lên cung điện đó.

Khi cung điện sắp sửa nát vụn thì một người khổng lồ xuất hiện, hắn ta chắn ngay trước cung điện, vung tay lên, một luồng sáng tím vụt qua, chặn đứng hai luồng sát quang lại.

Người này mặc áo đạo nhân, hai mắt lóe lên ánh sáng tím, hắn ta trầm giọng nói: “Đạo hữu bên dưới, ta là Tử Lôi Thiên Quân, có thể nể mặt ta, bỏ qua chuyện này, mỗi bên nhường một bước được không?”

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Bỏ qua sao? Các người hại người vô tội, món nợ này nhất định phải tính, đi chết đi”.

Lần này, anh dùng luôn bùa Tuyệt Kiếm Thiên Sát, sức sát thương của lá bùa này gấp đôi Tứ Nguyên Chu Tiên, tương đương với việc dùng một lúc tất cả các bùa.

Kiếm quang đáng sợ chém về ảo ảnh, đó là một vị chân tiên, tu vi cũng không phải tồi, nhưng khi gặp phải lá bùa này, hắn ta cũng sợ đến tái mặt, lập tức gào lên điên cuồng, lấy ra một cái chuông lớn màu vàng.

Cái chuông bỗng to lên gấp vạn lần, bảo vệ lấy hắn ta và toàn bộ cung điện.
Chương 1243: Hồn vào Thần Cơ

"Đinh!"

Sức mạnh từ hai lá bùa Tứ Nguyên Chu Tiên trước đó và bùa Tuyệt Kiếm Thiên Sát sau này hợp làm một, đánh nát chuông lớn trong chớp mắt, đạo sĩ đứng trong đó kêu lên đau đớn, thân thể nổ tung, chỉ còn một tia tàn hồn thoát được!

Trong tích tắc, uy lực còn sót lại của kiếm quang đánh cung điện chỉ còn lại một mảng hư vô, ba người bên trong đó cũng chết luôn!

Có ba vị kiếm tiên tấn công nhà của Ngô Bình, thật ra xung quanh cũng có rất nhiều tu sĩ đứng xem trò hay, lúc họ nhìn thấy kiếm quang đánh nát cung điện và chuông lớn chỉ bằng một đòn, ai cũng hoảng sợ.

Sau khi giết chết kẻ hành hung, Ngô Bình lập tức cứu chữa Linh Hy. Linh Hy bị thương khá nghiêm trọng, anh điều chế thuốc, đích thân bón cho cô ấy uống.

Cuối cùng, vài phút sau, Linh Hy đã tỉnh, cô ấy hỏi: "Kẻ địch đã đi rồi sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Linh Hy, vất vả cho cô rồi. Nếu không có cô thì ở đây chắc không còn ai sống sót được".

Linh Hy thở phào nhẹ nhõm: "Đi rồi thì tốt. Ông chủ, tôi đã dốc hết sức rồi, tiếc là tu vi không bằng người ta".

Ngô Bình: "Cô đã làm rất tốt rồi".

Cho Linh Hy xuống nghỉ ngơi, anh bước tới nhặt cái đầu của đại thần Côn Ngô lên rồi đặt về chỗ cũ.

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Nếu cậu còn không tới thì tôi buộc phải dùng hết vốn liếng đấy".

Ngô Bình nhìn thanh kiếm nhỏ trong suốt trong tay cô ta, cảm thấy từ bên trong nó phát ra kiếm ý khiến người ta kinh hãi.

"Đây là pháp khí của cô à?", anh hỏi.

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Ừm, một đòn toàn lực cũng có thể giết được kẻ kia, chỉ là tôi cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn".

Ngô Bình: "May là tôi tới kịp lúc, không thì hậu quả không thể lường được".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Thế giới hỗn loạn, không thể tránh khỏi những chuyện kiểu này, cậu đừng nghĩ quá nhiều, dốc sức nâng cao tu vi là được rồi".

Ngô Bình: "Tôi đang ở cảnh giới Thần Biến".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Thế cậu phải cẩn thận đấy, cảnh giới Thần Biến này có các tầng biến hoá, mỗi tầng biến hoá sẽ sinh ra tác dụng phụ cực mạnh".

Ngô Bình hiểu hết những điều này, anh nói: "Thật ra có chín tầng biến hoá", sau đó anh nói về Thần Ma Cửu Biến.

Thiên chủ Thanh Tuyết nói: "Thế mà lại có chín tầng biến hoá!"

Ngô Bình: "Lúc trước cô trải qua mấy tầng biến hoá?"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Bốn tầng, muốn vượt lên tầng thứ năm nhưng tiếc là không thành công".

Ngô Bình: "Linh hồn sơ sinh của cô cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất cũng sở hữu thực lực cấp Hư Tiên. Nếu có thể đạt tới tầng thứ năm thì thực lực ít nhất sẽ tăng gấp đôi".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Mỗi một tầng Thần Biến sẽ khiến nguyên thần mạnh hơn gấp đôi. Nếu có chín tầng Thần Biến thì tu vi đạt đến tầng chín Thần Biến thật sự quá đáng sợ!"

Ngô Bình gật đầu: "Thần Biến càng về sau, tác dụng phụ sẽ càng lớn. Cái này gọi là lợi ích càng lớn thì nguy hiểm càng cao".

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: "Nhưng tôi tin cậu chắc chắn sẽ thành công. Nguyên thần tầng chín Thần Biến, chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi kích động tới run cả người. Cậu của lúc ấy nhất định có thể phá bỏ được gông xiềng của thần hồn".

Ngô Bình nói: "Đúng là vậy. Thanh Tuyết, cô biết những kẻ ra tay hôm nay không?"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Tử Lôi Thiên Quân mà cậu đánh chết là một Chân Tiên sơ kỳ, là học trò của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn".

Ngô Bình khẽ than: "Lại là một vị Thiên Tôn!"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Thiên Tôn cũng không có gì ghê gớm cả, chỉ là một phong hiệu của Tiên Đình thôi. Nhưng nghe nói vị Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn này đã luyện hoá được Cửu Bộ Lôi Thần rồi, lôi pháp của ông ta là mạnh nhất trong trời đất này".

Ngô Bình: "Cửu Bộ Lôi Thần là gì?"

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: "Cửu Bộ Lôi Thần là thần linh thượng cổ, thực lực sánh ngang với Đại La Đạo Quân".

Ngô Bình: "Thế thì đúng là rất lợi hại".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Ghê gớm nhất là Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã khống chế được Cửu Lôi Tiên Vực, trong đó có một toà Lôi Thành. Bây giờ ông ta đang dốc hết sức để luyện hoá, một khi luyện hoá được toà thành này, thực lực của ông ta sẽ tăng lên gấp mười lần".

Ngô Bình: "Lôi Thành kia là cái gì?"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Là pháp khí của chủ nhân của sấm sét, nghe nói chủ nhân của sấm sét đang ngủ say trong đó".

Ngô Bình: "Xem ra phải đổi nơi sinh sống rồi".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Cậu sợ bọn họ trả thù à?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, dù sao cũng là Thiên Tôn mà, giết học trò của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua đâu".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Đúng là có nguy hiểm, cậu tính thế nào?"

Ngô Bình: "Tạm thời trốn ở Long Hổ Tiên Cảnh, chỉ để lại vài cường giả canh giữ bên ngoài. Đợi mọi chuyện lắng xuống rồi ra ngoài sau".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Cũng được".

Nói chuyện vài câu xong Ngô Bình dẫn người thu dọn hiện trường bị kiếm quang phá huỷ. Vài thuộc hạ và một con chó của nữ đế Linh Hy bị giết, hơn nửa khu nhà cùng hoa cỏ cây cối đều bị phá huỷ.

Sau khi dọn dẹp sơ qua, anh vào Long Hổ Tiên Cảnh. Nơi đây rất rộng lớn, anh chọn một mảnh đất có phong cảnh đẹp, dựa núi kề sông rồi quyết định cất một căn nhà.

Nếu nói về xây nhà thì đi tìm Lỗ Mộc Trực là cách tốt nhất.

Anh lập tức liên lạc với Lỗ Mộc Trực. Ở đầu bên kia, Lỗ Mộc Trực nói: "Công tử, đã chuẩn bị đầy đủ đồ cậu cần rồi, bây giờ có thể nhờ công tử ra tay được không?"

Ngô Bình cười nói: "Vậy sao? Được chứ, mai tôi sẽ sang đó, các ông cứ chuẩn bị cho ổn thoả đi".

"Được được, chắc chắn rồi".

Sau khi liên lạc với Lỗ Mộc Trực, Ngô Bình cười khẩy, anh đoán rằng cuối cùng lão tổ của nhà họ Lỗ đã không chịu được nữa, muốn ra tay với anh rồi.

Lần trước bước ra khỏi nhà Lỗ Thị, anh đã nhìn ra được đối phương không có ý tốt với mình. Chỉ là lúc đó anh không nắm chắc được có thể phản công được hay không, bây giờ anh đã không sợ nữa rồi!

Lại đến trước quái vật máy móc kia, đây là một con rối kim loại cao hơn ba mét, có ba cánh tay, mỗi cánh tay cầm một binh khí kỳ lạ. Bên trong nó có cấm chế tiên đạo cực kỳ cao cấp và phức tạp, cấm chế dày đặc, đó là cấm chế cấp thần!

Lỗ Mộc Trực quan sát nét mặt của Ngô Bình, ông ta cười nói: "Ngô công tử, đồ cậu cần đều ở đây, những chuyện còn lại giao cả cho cậu nhé".

Ông ta chỉ các loại vật liệu bày trên đất rồi khom người lui ra.

Ngô Bình tới trước con rối Thần Cơ, anh giơ tay vỗ một cái vào con rối, nói: "Lỗ Ngọc, nghe được lời tôi nói không?"

Rất nhanh, một giọng nói máy móc vang lên: "Ngô công tử, tôi đợi cậu rất lâu rồi".

Ngô Bình: "Bây giờ thời cơ đã chín muồi, tôi có thể cứu ông ra ngoài rồi".

Lỗ Ngọc: "Công tử, trong Thần Cơ này có rất nhiều kết cấu phức tạp, trước khi cậu ra tay phải tìm hiểu nó cho kỹ".

Ngô Bình: "Ồ, tìm hiểu thế nào?"

Lỗ Ngọc: "Đơn giản lắm, cậu chỉ cần đưa thần niệm vào trong nó thì tôi sẽ có thể truyền đạt chính xác tình hình bên trong lại cho công tử".

Ngô Bình gật đầu: "Ông nói có lý. Chỉ là làm vậy sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"

Lỗ Ngọc cười nói: "Công tử yên tâm, tôi đã ở trong này biết bao nhiêu năm trời rồi, hiểu rõ cỗ Thần Cơ này trong lòng bàn tay, làm vậy tuyệt đối không có chút nguy hiểm nào".

Ngô Bình: "Thật sao?"

Nói rồi, anh cho thần niệm thâm nhập vào trong đó.

Trong tích tắc, thần niệm của anh đã gặp phải một đạo nguyên thần cực kỳ hung hãn. Nguyên thần này cười như điên, cỗ Thần Cơ lập tức phát ra một sức mạnh khủng khiếp, lôi nguyên thần của Ngô Bình vào trong.

Cùng lúc đó, nguyên thần bị nhốt trong cỗ Thần Cơ xông ra ngoài, chui vào cơ thể của Ngô Bình.

Ngô Bình rất bình tĩnh, anh đã nghiên cứu hết kết cấu của cỗ Thần Cơ này từ lâu rồi. Đây là một con rối chiến tranh có uy lực cực lớn, cần nguyên thần ở trong nó để điều khiển.

Nguyên thần ở trong con rối, anh có thể nhìn thấy vô số tia sáng đồng loạt cắm vào nguyên thần của anh. Anh biết, cỗ Thần Cơ này đang kết nối với mình nên không hề hoảng loạn.

Bên ngoài, Lỗ Ngọc vừa vào trong cơ thể của Ngô Bình liền cười như điên: "Tuyệt! Tuyệt vời! Cơ thể này lại ở cấp bậc Nhân Hoàng cơ đấy, ha ha..."
Chương 1244: Dời vào Long Hổ Tiên Cảnh

Rất nhanh, Ngô Bình và cỗ máy Thần Cơ đã kết nối được với nhau, trong đầu anh vang lên một giọng nói lạnh như băng: "Xin chào người điều khiển, kiểm nghiệm xác nhận cậu có nguyên thần cấp chí tôn, vượt qua tiêu chuẩn của cỗ máy Thần Cơ thế nên Thần Cơ sẽ thiết lập cho cậu quyền hạn cao nhất!"

Ngô Bình cảm nhận được một luồng năng lượng rất dễ chịu và có ích đối với anh không ngừng chảy vào cơ thể mình thông qua một sợi tơ.

Anh giả vờ tức giận chất vấn Lỗ Ngọc: "Lỗ Ngọc, ông lừa tôi!"

Lỗ Ngọc cười quái gở: "Thằng nhóc, là cậu quá ngu dốt. Nhưng số cậu cũng đỏ thật đấy, lại sở hữu thể chất siêu phàm thế này!"

Ngô Bình: "Lỗ Ngọc, sao lúc trước ông lại phải vào Thần Cơ?"

Lỗ Ngọc hừ một tiếng: "Khi xưa tôi tốn mất mấy trăm năm cùng vô số tài vật quý giá và nhiều phương thức thất truyền mới tạo ra được cỗ máy Thần Cơ. Tôi quá cầu toàn, khiến Thần Cơ có yêu cầu cực kỳ cao đối với nguyên thần điều khiển nó. Thế nên những thiên tài đầu tiên vào trong đó đều bị giam đến chết. Thượng Đế nổi trận lôi đình nên vứt linh hồn sơ sinh của tôi vào trong đó xem như là hình phạt".

"May là tôi có cách tự bảo vệ mình nên ở trong đó rất lâu. Nhưng muốn ra ngoài thì buộc phải tìm được một nguyên thần mạnh mẽ hơn mình, chỉ vậy Thần Cơ mới chịu thả tôi ra".

Ngô Bình: "Ông là thiên tài của Đại Thương mà cũng không đạt được yêu cầu của Thần Cơ sao?"

Lỗ Ngọc lắc đầu: "Sao mà đạt cho được! Thần Cơ quá hoàn hảo, chỉ có nguyên thần hoàn hảo và mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn điều khiển được nó, sở hữu quyền hạn cao nhất".

Ngô Bình hỏi: "Quyền hạn cao nhất là gì?"

Lỗ Ngọc: "Sau khi có được quyền hạn cao nhất thì Thần Cơ có thể biến hoá tuỳ ý, biến thành hình dáng nào cũng được. Hơn nữa nguyên thần càng mạnh thì Thần Cơ càng mạnh, vì nó có thể tiến hoá!"

Ngô Bình: "Ông đúng là một thiên tài, thật sự phải cảm ơn ông".

Lỗ Ngọc ngẩn người: "Cảm ơn tôi?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, tặng cho tôi bảo bối tốt thế này cơ mà, tôi không nên cảm ơn ông sao?"

Lúc nói chuyện, Thần Cơ bắt đầu phát ra ánh sáng, sau đó dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành hình dạng giống hệt Ngô Bình, bên ngoài là lớp áo giáp và giày chiến màu bạc, trong tay cầm một thanh trường kiếm.

Lỗ Ngọc ngây ngốc nhìn Thần Cơ sau khi biến hoá, lẩm bẩm: "Không thể nào! Ấy thế mà cậu lại đạt được quyền hạn cao nhất, cậu là nguyên thần chí tôn sao? Trên thế giới này thật sự có nguyên thần chí tôn!"

Ngô Bình cười khẩy, tâm niệm khẽ động, Đạo Thụ kia bỗng vươn ra vô số sợi dây, bắt được nguyên thần của Lỗ Ngọc trong nháy mắt.

Thần Cơ há miệng phun ra một đạo nguyên thần, Ngô Bình trở về với cơ thể thật của mình. Sau khi nắm lại được quyền kiểm soát cơ thể, Ngô Bình phất tay, Thần Cơ kia đã biến thành một chiếc nhẫn bạc, đeo trên ngón tay của anh.

Lỗ Ngọc bị khống chế nhưng lại cực kỳ phấn khởi, nói: "Tuyệt quá! Thế mà cậu lại có được quyền hạn cao nhất, tâm nguyện lớn nhất đời của tôi cuối cùng cũng đã đạt được rồi!"

Hoá ra chỉ khi lấy được quyền hạn cao nhất thì mới có thể tuỳ ý điều khiển Thần Cơ, giống như nguyên thần có thể tuỳ ý ra vào cơ thể.

Ngô Bình: "Lỗ Ngọc, ông muốn chết thế nào?"

Lỗ Ngọc lại rất thức thời, thản nhiên nói: "Có thể chứng kiến được cảnh vừa rồi, tôi đã không còn gì hối tiếc nữa. Công tử, mong cậu hãy tha cho người trong tộc tôi, bọn họ vô tội".

Ngô Bình: "Nói vậy là ông nghĩ thông rồi?"

Lỗ Ngọc điềm nhiên nói: "Nguyên thần của tôi đã bị giam trong này vô số năm, đã sớm nản lòng thoái chí rồi. Vốn tôi cứ tưởng ra ngoài sẽ rất vui, nhưng bây giờ tôi lại chợt cảm thấy hụt hẫng. Chi bằng chết đi, thế lại hay".

Ngô Bình: "Ông là một kiến trúc sư rất giỏi, nếu ông bằng lòng làm việc cho tôi, tôi sẽ cân nhắc đến việc không giết ông".

Lỗ Ngọc bất ngờ: "Thật vậy sao?"

Ngô Bình: "Nhưng tôi phải hạ cấm chế trong nguyên thần của ông, thế thì ông mới thần phục mãi mãi, không hai lòng".

Lỗ Ngọc nói: "Mọi thứ đều nghe theo công tử".

Ngô Bình gật đầu, hạ cấm chế trong nguyên thần của ông ta rồi mới thả ông ta ra.

Trong điện có một con rối hình người, đây là thứ đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đây, nguyên thần của Lỗ Ngọc chui vào trong đó. Con rối cử động vài cái rồi bái Ngô Bình: "Công tử!"

Ngô Bình: "Lỗ Ngọc, tôi muốn xây một số phòng ốc ở Long Hổ Tiên Cảnh, ông đi theo tôi để khảo sát thực địa".

Lỗ Ngọc: "Rõ!"

Lúc này, Lỗ Mộc Trực đẩy cửa vào, nhìn thấy Ngô Bình và con rối hình người, ông ta sững sờ.

Lỗ Ngọc nói: "Mộc Trực, từ giờ trở đi Lỗ Thị của chúng ta phải dốc sức phục vụ công tử".

Lỗ Mộc Trực không ngốc, ông ta lập tức quỳ xuống: "Bái kiến công tử!"

Ngô Bình: "Đứng lên đi. Mọi thứ ở Lỗ Thị vẫn như trước", nói xong anh mở Long Hổ Tiên Cảnh ra, dẫn Lỗ Ngọc vào trong.

Long Hổ Tiên Cảnh rất rộng lớn, là một không gian riêng biệt, không chịu ảnh hưởng từ thế giới bên ngoài.

Vào Long Hổ Tiên Cảnh, Ngô Bình dẫn Lỗ Ngọc tới xem mảnh đất mà mình đã chọn. Lỗ Ngọc này không hổ danh là kiến trúc sư nổi danh, chẳng mấy chốc đã vẽ được sơ đồ phác thảo, hai tay dâng cho Ngô Bình xem.

Ngô Bình xem sơ qua, thiết kế của Lỗ Ngọc theo phong cách cổ xưa, anh cũng hài lòng nên ra lệnh cho ông ta xây dựng theo bản vẽ. Đương nhiên, trong quá trình làm có vài chi tiết được sửa lại sau.

Nhưng người nhà phải tạm thời sống ở đây, Ngô Bình chọn vài cung điện đặt vào trong này. Những cung điện này đủ chỗ sinh sống cho ít nhất mấy triệu người, đủ dùng rồi.

Lỗ Ngọc cũng dẫn tất cả người của Lỗ Thị vào Long Hổ Tiên Cảnh, lấy nguyên vật liệu trong đây để xây dựng cung điện mới.

Sau đó, Ngô Bình trở về nhà, bảo tất cả người nhà dọn vào định cư trong đó. Môi trường trong tiên cảnh này rất tốt, tránh xa ồn ào, hơn nữa người tới cũng nhiều, người nhà anh thấy mọi thứ đều ổn.

Để tiện sinh sống, mỗi ngày Ngô Bình đều phái Cương Tử dẫn người ra ngoài mua đồ.

Bên ngoài chỉ để lại vài người trông nom, bỗng chốc trở nên quạnh quẽ hẳn. Sau đó, người nhà họ Đường, nhà họ Chu, Đào Như Tuyết cũng lục tục dọn vào.

Với tình hình trước mắt, cách làm ổn nhất chính là ẩn cư trong tiên cảnh, tránh tất cả những nguy hiểm bên ngoài.

Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn sống bên ngoài, Ngô Bình giao Long Hổ Tiên Cảnh cho cô ta giữ, đồng thời dặn dò cậu bé Long Hổ cho cô ta quyền hạn cao nhất.

Hai ngày sau đó, anh ở trong nhà luyện chế Tức Phong Đan, Hoá Lôi Đan, Tinh Hoả Đan, cho Đường Tử Di tiếp tục bán trên mạng Tiên.

Lần này anh cho bán đấu giá cùng lúc ba loại đan dược. Nếu bán đấu giá riêng ba loại đan dược đế phẩm, tổng giá trị thu về chỉ tầm năm triệu tiền báu.

Nhưng nếu đấu giá cùng nhau, giá trị sẽ được nâng cao, lần đầu đấu giá đã được con số khiếp người là sáu triệu năm trăm nghìn.

Hôm nay luyện đan xong, Ngô Bình bỗng nhớ đến Trần Lệnh Bá - Thái thú Hưng Long, nên gọi Hoàng Tử Cường vào hỏi: "Trần Lệnh Bá đi chưa?"

Hoàng Tử Cường: "Chưa, nhưng bên cạnh ông ta bỗng có thêm rất nhiều cao thủ, có hai người còn là bán bộ Thiên Tiên nữa, thực lực cực mạnh".

Ngô Bình hừ một tiếng: "Xem ra tôi vẫn phải đi đánh ông ta một trận".

Đêm đó, trong phủ của Trần Lệnh Bá, ông ta vừa ăn tối xong, đang định tới phòng sách làm việc thì một người bỗng xuất hiện trước mặt ông ta. Người này trông cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt hung dữ.

Anh hung hăng nói: "Trần Lệnh Bá, ông còn dám ở lại Hưng Long à!"

Trần Lệnh Bá lập tức biết là Ngô Bình lại tới rồi, ông ta hô lớn: "Chính là hắn!"

Bỗng hai vị tu sĩ xông về phía Ngô Bình từ hai hướng trái phải, mỗi người bắt lấy một cánh tay của anh, kẻ đứng bên trái cười khẩy: "Cuối cùng đã bắt được mày rồi!"

"Ầm"

Ông ta vừa dứt lời, hai tay của Ngô Bình rung lên một cái, đánh bay hai vị bán bộ Thiên Tiên, sau đó bay đuổi theo, đá đấm hai kẻ kia túi bụi hệt như lưu manh giang hồ đánh nhau vậy.

Anh có được cấm chế thần lực, nguyên thần mạnh mẽ, một quyền một cước đủ để đánh chết một Thiên Tiên, hai kẻ này sao chịu cho nổi? Bọn chúng bỗng kêu lên thảm thiết, cầu xin tha mạng.

Ngô Bình hỏi: "Dám quản chuyện của ông đây, mấy ông là người ở đâu tới?"

Một người trả lời: "Bọn tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung".

Ngô Bình: "Ngọc Hư Cung? Hừ! Về nói cho Ngọc Hư Cung biết, người tôi muốn đánh, không ai cản được đâu!"

Nói rồi anh quay đầu nhìn chằm chằm Trần Lệnh Bá.

Trần Lệnh Bá run lẩy bẩy, cảm giác xương cốt toàn thân ngứa ngáy, ông ta run giọng nói: "Cậu muốn làm gì?"
Chương 1245: Thái thú mới

Ngô Bình đấm một cú lên mặt ông ta, Trần Lệnh Bá ré lên, mấy chiếc răng vừa mọc lại đã bị đánh rụng, đau đớn khóc thét.

Sau khi đánh Trần Lệnh Bá thừa sống thiếu chết xong, Ngô Bình nghênh ngang rời đi, đồng thời để lại một câu: "Rời khỏi Hưng Long, nếu không rảnh rỗi tôi sẽ lại tới đánh ông!"

Sau khi Ngô Bình đi, Trần Lệnh Bá chật vật bò dậy, nói với một vị bán bộ Thiên Tiên: "Trưởng lão, không thể ở lại Hưng Long nữa".

Hai vị trưởng lão cũng bất lực, bọn họ cũng đã được nếm đòn của Ngô Bình rồi, đúng là khó đối phó.

Một người nói: "Làm gì đây? Mời trưởng lão cảnh giới Thiên Tiên tới trấn giữ không?"

Người còn lại nói: "Hưng Long chỉ là một nơi nhỏ bé, không đáng để trưởng lão Thiên Tiên lãng phí sức lực. Hầy, bất quá thì tạm thời từ bỏ quận Hưng Long đi".

Cứ vậy, trong một đêm Thái thú của Hưng Long đã biến mất. Một ngày sau, Thái thú mới đến, Dương Mộ Bạch nhậm chức Thái thú mới.

Ngày được bổ nhiệm, Ngô Bình cùng Dương Mộ Bạch tới nha môn của quận, tất cả cấp dưới đều tới đón tiếp, rất hoành tráng.

Thân là Thái thú, bên cạnh phải có người thân tín của mình, thế nên Ngô Bình điều sáu nữ thuộc hạ tới, giúp Dương Mộ Bạch làm việc.

Ngày nhậm chức, Viên Khắc Hiếu giọi cho Ngô Bình, giọng điệu của ông ấy rất nghiêm trọng: "Tuy chúng tôi để Dương Mộ Bạch làm Thái thú nhưng tốc độ linh khí hồi phục quá nhanh, vượt khỏi dự liệu của chúng tôi, bây giờ tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Lăng Tiên Các, cũng vượt tầm kiểm soát của quốc gia. Tiếp theo sau phải làm thế nào, tôi cũng không biết".

Ngô Bình chấn động: "Sao bỗng nhiên ông lại nói vậy?"

Viên Khắc Hiếu: "Tiên Giới đã bắt đầu phái người xuống nhậm chức cố định rồi, thiết nghĩ không bao lâu nữa, cả nước sẽ nằm trong vòng kiểm soát của Tiên Đình thôi".

Ngô Bình: "Không dễ vậy đâu. Thế giới này rất rộng lớn, Tiên Đình nhiều nhất chỉ nắm quyền được một khu vực nhỏ thôi".

Viên Khắc Hiếu: "Ồ, cậu cũng biết hình dạng của thế giới này à?"

Ngô Bình: "Biết một ít, nơi chúng ta đang sống tên là đại lục Côn Luân. Xung quanh còn có bốn đại lục nữa, còn lại là biển cả vô bờ vô bến".

Viên Khắc Hiếu: "Đúng vậy, thế giới này cực kỳ rộng lớn, lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều, thế nên chúng tôi mới không có lòng tin khống chế được cục diện".

Ngô Bình: "Không ai khống chế được cục diện cả, Tiên Đình còn chưa chắc làm được, điều cần làm bây giờ là phải sống sót".

Viên Khắc Hiếu: "Còn một chuyện nữa. Người của chúng tôi đã tính toán được trong vòng một hai năm tới, cả nước Viêm Long sẽ bị chia cắt thành hơn một trăm khu vực. Hơn một trăm khu vực này sẽ xuất hiện nhiều thổ địa mới, cậu phải chuẩn bị cho kỹ".

Ngô Bình hỏi: "Có thể gửi một bản bản đồ tính toán của các ông cho tôi không?"

"Có thể".

Sau khi cúp máy không lâu Ngô Bình đã nhận được một bản đồ điện tử. Bản đồ chia cắt nước Viêm Long thành một trăm ba mươi lăm khu vực. Những khu vực này như hạt mè vậy, phân bố trên một đại lục lớn, đại lục này chính là đại lục Côn Luân!

Anh nhìn kỹ, phát hiện đại bộ phận quận Hưng Long nằm trên một chiếc hồ lớn, diện tích hồ này cũng phải lên đến hàng trăm triệu kilomet vuông, còn rộng lớn hơn cả Đại Tây Dương nữa.

Ngô Bình nhíu mày nhìn bản đồ. Sau này quận Hưng Long sẽ cô lập trong hồ này, anh không chắc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Anh còn đang nghiên cứu bản đồ, trong phủ bỗng nhiên náo động cả lên. Thì ra có người đánh nhau, đánh cả vào trong nha môn, xem ra đám người này không hề xem Thái thú mới nhậm chức là Dương Mộ Bạch ra gì.

Bây giờ Ngô Bình đã hoá thân thành một nha dịch bình thường, mắt to mày rậm, cao một mét tám lăm, da đen, trông có vẻ thành thật.

Cửa của nha môn bị đánh hỏng luôn, mấy nha dịch bao vây người lại, có người lên tiếng: "Các người làm gì đấy?"

Có hai người đánh nhau, một tên trọc đầu và một người mặc đồ đạo sĩ, hai người quyền qua cước lại, dốc sức đánh ghê lắm, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của nha dịch.

Ngô Bình ra sân, cao giọng nói: "Theo pháp luật Viêm Long, đánh nhau ở nha môn phạt ba mươi gậy!"

Nghe vậy, hai người đang đánh nhau dừng lại, tên trọc đầu cười khẩy: "Thằng nhóc, mày muốn đánh tao ba mươi gậy á?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, phạt ba mươi gậy!"

Anh dặn dò nha dịch đứng sau lưng: "Chuẩn bị hình trượng!"

Nha dịch lập tức đi lấy hình trượng, tên trọc bỗng giận điên: "Thứ khốn kiếp, mày đang đùa với ông đây đấy à?"

Nói xong gã đấm một cú về phía Ngô Bình, cảnh giới của kẻ này không thấp, đã đến cảnh giới Long Môn rồi, thế nên gã không hề xem một tên nha dịch bình thường ra gì.

Nhưng nắm đấm của gã lại đánh vào khoảng không, người ngã xuống đất. Ngay sau đó, một bàn tay lớn mạnh mẽ ghì gã xuống rồi trói lại.

Tên trọc đầu hoảng hốt, sao vậy, sao mình lại bị trói?

Sau đó gã bị người ta ấn lên ghế phạt, Ngô Bình cầm hình trượng lên đánh mạnh xuống.

"Bịch!"

Hình trượng này được làm từ huyền thiết, nặng ba trăm lẻ bảy cân sáu lạng bốn gam, một đầu dẹp, một đầu tròn cán gỗ.

Chỉ với một gậy này, xương cốt da thịt nửa người dưới của tên trọc đầu đã bị Ngô Bình đánh hỏng, gã hét lên thảm thiết, đau ngất đi.

Thấy gã đã ngất, Ngô Bình cho người kéo xuống cho dưỡng thương, lành rồi lại đánh tiếp.

Đạo sĩ đánh nhau vừa nãy thấy tình hình không ổn, quay đầu định bỏ chạy. Lúc chạy hắn dùng một loại độn pháp, lắc người một phát đã hoá thành một làn khói xanh biến mất.

Nhưng Ngô Bình chỉ bước tới một bước, lôi tên đạo sĩ đó từ hư không ra, lạnh giọng nói: "Tao cho mày đi chưa?"

Đạo sĩ hoàn toàn không có sức phản kháng, cũng bị người ta trói gô lại, cũng phải ăn mấy gậy.

Lần này Ngô Bình không đánh quá mạnh, nhưng cũng đủ để trày da tróc thịt, đạo sĩ kia đau đến nỗi khóc thét.

Ngô Bình đánh người trong này, bên ngoài lại có nhiều tu sĩ đến xem náo nhiệt.

Mới ăn có hai gậy, đạo sĩ kêu lên: "Tha mạng!"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Tha cho mày cũng được, khai ra kẻ đã sai mày tới đây gây chuyện!"

Đạo sĩ biết Ngô Bình thật sự dám đánh chết hắn, vội nói: "Là ông Hoàng!"

Ngô Bình: "Ông Hoàng nào?"

Đạo sĩ trả lời: "Ông Hoàng là một vị tu chân mới chuyển tới, thực lực của ông ta rất mạnh, võ công của bọn tôi đều do ông ta dạy".

Ngô Bình hỏi: "Ông Hoàng này là nhân vậy nào, ông ta làm thế này nhằm mục đích gì?"

Đạo sĩ: "Ông Hoàng không nói, ông ta chỉ bảo bọn tôi rằng nếu đánh nhau một trận ở nha môn thì chắc chắn sẽ làm giảm uy phong của nha môn".

Ngô Bình đưa hình trượng cho nha dịch khác, bảo bọn họ tiếp tục đánh, còn mình thì đi tìm Dương Mộ Bạch.

Dương Mộ Bạch trở thành Thái thú, trong lòng thật ra rất thấp thỏm, thế nên ông ấy vẫn luôn chuẩn bị, ví dụ như tìm hiểu rõ từng nhân vật lớn ở quận Hưng Long.

Chuyện xảy ra bên ngoài, ông ấy thấy cả, ông ấy nói: "Sư đệ, anh biết ông Hoàng này. Người này lòng dạ thâm sâu khó lường, lai lịch cực kỳ thần bí".

Ngô Bình: "Ồ, ông ta là ai?"

Dương Mộ Bạch: "Trước đây ông ta là một võ sư dân gian, luyện Thái Cực Quyền. Chẳng qua lúc đó ông ta vẫn chưa nổi tiếng lắm. Nhưng đến năm nay, năng lực trỗi dậy, danh tiếng của người này bỗng nổi như cồn, quyền pháp tiến bộ, đánh hết mấy tỉnh xung quanh mà vẫn chưa tìm ra đối thủ. Tháng trước ông ta mới chuyển tới Hưng Long".

Ngô Bình: "Mới chuyển tới à? Sao ông ta lại tới Hưng Long?"

Dương Mộ Bạch: "Anh không rõ. Ông ta cho người tới gây chuyện ở nha môn e là để cảnh cáo anh".

Ngô Bình: "Cảnh cáo sư huynh sao?"

Dương Mộ Bạch gật đầu: "Anh mới nhậm chức, có người tới tìm nói là đệ tử của ông Hoàng, bảo anh qua đó thăm hỏi ông Hoàng, nếu không sẽ không làm được chức Thái thú này".

Ngô Bình nghe vậy tức tới mức bật cười: "Đúng là ngông cuồng! Sư huynh, anh ở đây canh chừng nha môn, em đi gặp ông Hoàng này thử sao!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK