Trần Lăng Sương lại không mấy để tâm: "Họ là phóng viên, không biết là ai đã truyền ra tin tức tôi sắp hồi phục và gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải, còn làm lộ địa chỉ của tôi. Thế nên rất nhiều phóng viên đều chực ở cửa để săn tin".
Ngô Bình kinh ngạc, chuyện Trần Lăng Sương khỏi bệnh mà được chứng thực thì ắt hẳn giá cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải sẽ tăng vọt nhỉ?
Anh mở điện thoại ra xem, quả nhiên giá cổ phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải đã tăng lên 30%. Mấy ngày nay anh vẫn luôn thu mua cổ phiếu của công ty này, một trăm triệu tệ trong tay giờ đã bị vơi đi không ít.
"Khi nào tiền của Tiểu Lôi vào tài khoản mình thì sẽ lấy đi mua cổ phiếu hết", anh nghĩ thầm.
Lúc này trời đã tối, Trần Lăng Sương vội hỏi: "Tối nay anh Ngô có việc gì không?"
Ngô Bình nói: "Cũng không có chuyện gì".
Trần Lăng Sương cười hỏi: "Vậy tối nay anh Ngô có thể ở lại đây ăn cơm không? Một mình tôi ở đây chán quá, muốn có người nói chuyện cùng".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi đồng ý. Chữa trị bao lâu thế, hai người cũng coi như bạn bè, bạn bè nói chuyện phiếm cũng là điều bình thường.
Trần Lăng Sương bảo người giúp việc chuẩn bị rượu vang và đồ Tây để vừa ăn vừa nói chuyện. Cô ấy kể một số chuyện không thể để người ngoài biết trong giới giải trí, Ngô Bình nghe mà trợn mắt há mồm, anh cảm thấy cuộc sống của người trong giới này đúng là quá hỗn loạn.
Họ ăn đến tám giờ hơn thì chuông cửa reo lên. Người làm đi mở cửa, sau đó một loạt tiếng ồn vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, một đống người ùa vào.
"Các người không thể đi vào, tôi báo cảnh sát đấy...", người làm quát to nhưng vô ích.
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, mười mấy người đàn ông mặc vest đen hung dữ xông vào đứng đầy phòng. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vai hùm lưng gấu, để đầu đinh, trên đỉnh đầu có một vết sẹo dài, lúc cười mắt híp thành một đường thẳng, toát ra sự lạnh lùng.
"Cô Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi", hắn sờ đầu mình, cười nhếch mép với Trần Lăng Sương.
Trần Lăng Sương tức giận nói: "Lâm Hổ Vương, anh tới đây làm gì?"
Lâm Hổ Vương liền bật cười: "Giám đốc Tống của chúng ta nghe nói cô đã khỏe nên bảo tôi đến thăm cô xem thế nào".
"Không cần, mời anh ra ngoài ngay!", Trần Lăng Sương lạnh lùng nói: "Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Báo cảnh sát? Ha ha, cái Vân Kinh nhỏ bé này có ai dám bắt Lâm Hổ Vương này à?", hắn cười quái dị.
Trần Lăng Sương trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Lâm Hổ Vương bật cười: "Lăng Sương à, ngày xưa nhờ có công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh o bế mà cô mới nổi được. Tuy sau này vì cô bị bệnh mà công ty đã hủy hợp đồng, nhưng tình nghĩa của mọi người vẫn còn đó..."
"Tình nghĩa?", Trần Lăng Sương cười lạnh: "Là ai đã bỏ đá xuống giếng, còn đến tận tòa án tố cáo tôi, bắt tôi bồi thường tổn thất kinh tế? Là ai đã âm thầm xử lý cổ phiếu của tôi trong công ty? Vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất thì tình nghĩa của các người ở đâu?"
Lâm Hổ Vương cười nhạt: "Trần Lăng Sương, chúng tôi chỉ coi trọng giá trị thôi. Ngày xưa cô không có giá trị, chúng tôi làm thế cũng là vì không còn cách nào".
Sau đó hắn đi tới giơ tay kéo Trần Lăng Sương, cười nói: "Nghe nói cô có thể đi lại được rồi, đi cho tôi xem nào".
"Anh cút đi!", Trần Lăng Sương quát to. Nhưng Lâm Hổ Vương không quan tâm mà vẫn tóm cô ấy lên.
Ngô Bình nhíu mày, đám người này quá hống hách, không chỉ tự ý xông vào nhà dân mà còn dám hoành hành như vậy!
Anh đứng dậy nói: "Tôi đếm đến ba, các người lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
Lâm Hổ Vương híp mắt lại, hắn quan sát Ngô Bình: "Thằng nhãi kia, cậu chui từ đâu ra mà dám nói với tôi như vậy, có biết tôi là ai không?"
Vừa dứt lời, Ngô Bình đột nhiên áp sát rồi đá lên mặt hắn. Một tiếng phụt vang lên, mũi Lâm Hổ Vương bị đạp trúng, hắn chảy máu không ngừng, nước mắt rơi như mưa.
Hắn kêu lên thảm thiết, sau đó ôm mũi ngồi thụp xuống đất.
Những người khác đều kinh ngạc, động tác nhanh quá! Họ hoàn toàn không nhìn rõ cú đá của Ngô Bình!
Ngũ Long Thánh quyền, hai chân tựa như chân rồng, thần long biến hóa khôn lường, tất nhiên là họ không thể nhìn rõ được, càng không thể phòng bị.
"Khốn kiếp, dám đánh ông đây, ông đây sẽ...", Lâm Hổ Vương nhảy lên, gào to xông về phía Ngô Bình.
"Bốp!"
Hắn đang mắng thì bị Ngô Bình tát bay, hắn quay ngược 360° về sau, nện mạnh xuống mặt đất.
Sau đó Ngô Bình giẫm chân lên đầu hắn, lạnh nhạt nói: "Xưng ông đây với ai hả?"
Anh giẫm mạnh thêm, Lâm Hổ Vương liền đau tới nỗi gào thét thảm thiết, đầu cứ như sắp nứt toạc.
"Tôi sai rồi, tha mạng, tha mạng...", hắn hét to.
"Cút ra khỏi Vân Kinh!", Ngô Bình đá bay hắn.
Lâm Hổ Vương nhảy bật dậy rồi chạy ra ngoài, chỉ sợ Ngô Bình lại ra tay. Một đám người lúc tới thì nhanh mà lúc đi cũng rất nhanh.
Trần Lăng Sương thở phào, cô ấy vô cùng cảm kích: "Anh Ngô, cảm ơn anh".
Ngô Bình nói: "Chuyện nhỏ thôi. Đã quen thân thế này rồi, sau này cứ gọi tôi là Ngô Bình đi".
Trần Lăng Sương nói: "Được. Ngô Bình à, tên Lâm Hổ Vương là xã hội đen ở Thiên Kinh, cũng là tay sai của ông chủ Tống Quảng Sinh của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh. Hôm nay anh đánh hắn, tôi lo sau này hắn sẽ tìm anh báo thù".
Ngô Bình bật cười: "Một tên tép riu mà thôi, không cần quan tâm hắn. Nếu Tống Quảng Sinh mà dám gây rắc rối cho cô thì tôi sẽ tới Thiên Kinh đánh kẻ đó một trận".
Trần Lăng Sương hơi do dự, nói: "Nhưng Tống Quảng Sinh có thế lực rất lớn, còn làm trong cơ quan hành chính của thủ đô, tôi sợ..."
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Không phải sợ. Hai ngày nay tôi ở Vân Kinh, có chuyện gì cứ gọi cho tôi".
Trần Lăng Sương gật đầu lia lịa: "Cảm ơn anh, đời này có thể gặp được anh đúng là may mắn của tôi".
Ngô Bình liền bật cười: "Đừng nói mấy lời sến súa đó, nào, uốn rượu đi".
Sau khi uống hai chai rượu vang, Trần Lăng Sương thấy ngà ngà say. Cô ấy vốn rất đẹp, lúc này trong vẻ đẹp còn pha chút men say khiến tim Ngô Bình đập thình thịch.
Anh vội nói: "Không còn sớm nữa, tôi về đây".
Trần Lăng Sương muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ nói: "Ừ, vậy tôi không tiễn nhé".
Sau khi ra đến sân, Ngô Bình chợt thấy hối hận. Nếu tối nay ở lại thì liệu có chuyện gì xảy ra không?
Anh vừa ra khỏi sân liền cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Mấy phút sau, anh đến một khu vườn. Bây giờ là tám giờ hơn, nơi đây không có ai, vô cùng hiu quạnh.
Anh đứng lại, lạnh nhạt nói: "Theo dõi tôi cũng lâu rồi đấy, ra đây đi".
Trong một bóng cây bên cạnh có hai người nhảy ra. Hai người này đều mặc áo khoác kín mít, đội mũ rộng vành, cúi thấp đầu.
Ngô Bình liền bật cười: "Trời nóng thế này, các người mặc thế không sợ mẩn ngứa à?"
Anh cười nhưng trong lòng thầm cảnh giác, bởi hai người này có súng!
Hai người từ từ đi đến, khi còn cách anh khoảng mười mấy mét thì dừng lại. Người bên trái lạnh lùng nói: "Anh đã đánh Lâm Hổ Vương đúng không?"
"Đúng vậy", Ngô Bình nhìn kẻ đó: "Anh muốn báo thù cho hắn?"
Kẻ đó bật cười: "Anh đoán đúng rồi".
Vừa dứt lời thì hắn giơ tay lên, một viên đạn nhanh chóng bắn về phía Ngô Bình.
Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với đạn, đối phương vừa giơ tay thì anh đã di chuyển ra xa mấy mét.
"Phụt!"
Đạn bắn vào cái cây đằng sau, không bắn trúng anh.
Người còn lại cũng lấy súng ra, hai khẩu súng đồng thời phát đạn!
Ánh mắt Ngô Bình trở nên lạnh lẽo, anh vung tay phải, hai viên đạn liền rơi xuống đất!
Chương 175: Bang Long Xà
Anh rất tinh mắt, có thể nắm bắt được quỹ đạo đạn bay, chỉ phong mà Niêm Hoa chỉ phát ra có thể đánh rơi đạn!
"Cái gì?"
Hai sát thủ kinh hãi, đây là lần đầu tiên họ thấy một người có thể tay không đánh bay đạn!
"Ầm!"
Mặt đất rung lên, Ngô Bình đã tới gần hai người. Tay hai kẻ đó bị tóm chặt, bên tai nghe thấy tiếng "rắc rắc", cánh tay đã gãy lìa, súng trong tay rơi xuống đất.
Hai kẻ đó gào thảm thiết quỳ xuống đất, toàn thân cứng đờ, không còn sức phản kháng.
Lúc này Ngô Bình đã nhìn rõ khuôn mặt của hai người, đều là hai thanh niên khoảng 25, 26 tuổi, trên người tràn đầy sát khí, họ là sát thủ chuyên nghiệp.
"Ai sai các người tới đây? Lâm Hổ Vương sao?". Anh hỏi, giọng lạnh lẽo tựa như tới từ địa ngục.
Hai người này bị khống chế, cánh tay đau đớn vô cùng, họ không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, liền nói: "Đúng vậy, chính anh Lâm đã sai chúng tôi đến đây".
Ngô Bình giơ tay điểm lên người hai kẻ đó, họ rên lên rồi ngã xuống tựa như đống bùn, không thể động đậy.
Anh đanh giọng hỏi: "Lâm Hổ Vương đang ở đâu?"
Một người nói: "Cách đây một trăm mét về phía Tây có một chiếc xe MPV, Lâm Hổ Vương đang ở trên đó. Anh bạn à, anh rất mạnh nhưng tôi khuyên anh đừng đụng vào Lâm Hổ Vương, hắn..."
"Rắc rắc!"
Ngô Bình liền giẫm mạnh lên chân gã, gã kêu lên thảm thiết rồi ngất đi.
"Tôi cho phép anh nói chưa?"
Anh không quan tâm đến hai người này nữa mà đi men theo vườn cây về phía Tây. Quả nhiên sau khi đi khoảng hơn một trăm mét thì anh nhìn thấy một chiếc xe MPV. Cửa xe đang mở, Lâm Hổ Vương đang hút thuốc trong xe, đôi lúc hắn lại nhìn về phía nhà Trần Lăng Sương.
Lâm Hổ Vương không chỉ là dân xã hội đen ở Thiên Kinh mà còn là đại ca của bang Long Xà tại Thiên Kinh, có hàng trăm tên xã hội đen dưới trướng. Thế mà hôm nay hắn lại bị một tên không biết chui từ đâu ra đánh đập, hắn không nuốt trôi cục tức này, liền lập tức liên hệ với anh em bang Long Xà ở Vân Kinh để giết chết Ngô Bình.
Thành viên trong bang Long Xà rất phức tạp, đến từ mọi thành phần trong xã hội, có người làm quan chức, có kẻ làm ăn buôn bán, cũng có cả ăn mày. Họ hội tụ lại, đủ mọi thành phần.
Lâm Hổ Vương có thể trở thành đại ca trong bang Long Xà ở Thiên Kinh thì tất nhiên hắn phải có điểm hơn người. Hắn có mối quan hệ rất rộng, còn xưng anh em với người trong chính quyền Thiên Kinh. Mà suy cho cùng cũng là vì hắn có một người anh cả cực kỳ lợi hai, là Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương rất giỏi võ, làm việc trong một tổ chức bí ẩn nào đó, chưa đến 40 tuổi mà đã là tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
Lúc này Lâm Hổ Vương đang đợi tin tức. Hắn bắt đầu thấy không kiên nhẫn, liền hỏi cấp dưới: "Hai người đó có đáng tin không?"
Một tên cấp dưới vội nói: "Anh Hổ yên tâm, họ đều là sát thủ chuyên nghiệp, bảo đảm không có vấn đề".
Vừa dứt lời thì có một bóng người đi ra khỏi vườn cây, đám người còn chưa hoàn hồn thì người đó đã đi đến bên cạnh Lâm Hổ Vương.
Khi Lâm Hổ Vương nhìn rõ khuôn mặt người vừa đến thì sắc mặt liền trắng bệch, hắn run rẩy nói: "Người anh em, cậu đừng làm bừa..."
Người này chính là Ngô Bình, anh giơ tay vỗ vai Lâm Hổ Vương, hỏi: "Hai tên sát thủ vừa nãy là do anh phái tới à?"
Lâm Hổ Vương toát mồ hôi lạnh, cười khan: "Không... Không phải, tôi..."
"Anh đúng là ngang ngược thật, hở tý là giết người, coi thường mạng người thật, ai cho anh lá gan đó?", anh hỏi.
Lâm Hổ Vương thấy người mình lạnh buốt, trời đang nóng nực mà hắn lại run lẩy bẩy, chỉ có thể cười khan: "Anh bạn, có gì từ từ nói".
Ngô Bình lấy ra một cái thẻ chứng nhận rồi lắc lư trước mặt Lâm Hổ Vương, nói: "Mua sát thủ giết người, anh đã phạm pháp. Đây là giấy chứng nhận nghề nghiệp của tôi, anh đã bị bắt".
Ai ngờ sau khi thấy thẻ chứng nhận của Ngô Bình, Lâm Hổ Vương đột nhiên có khí phách hơn hẳn, hắn bật cười: "Tôi còn tưởng cậu là ai, hóa ra là người của Bộ Công an. Anh cả tôi là Lâm Thiên Vương, chắc cậu cũng từng nghe nói đúng không? Anh ấy là đội trưởng của chiến đội Thần Ma trực thuộc Bộ Công an".
Ngô Bình liền bật cười: "Ồ, anh là em trai của Lâm Thiên Vương à?"
"Đúng vậy, đều là người một nhà cả mà, ha ha...", hắn bật cười, vô cùng đắc ý.
"Tiếc là tôi không quen anh trai anh". Ngô Bình nói: "Thế nên anh phải chịu sự trừng phạt!"
Lâm Hổ Vương kinh ngạc: "Cậu..."
Hắn định nói gì đó nhưng Ngô Bình đã xuống xe, nhanh chóng rời đi.
Lâm Hổ Vương cười lạnh, hắn cứ nghĩ Ngô Bình sợ hãi trước thân phận của anh cả hắn, vừa nãy nói muốn trừng phạt hắn chỉ là mạnh miệng mà thôi.
"Hừ! Bộ Công an là cái thá gì!". Sau khi nhổ một ngụm đờm ra, hắn đột nhiên thấy eo đau nhức nhưng cũng không quan tâm lắm mà nói với cấp dưới: "Về đã, ngày mai lại đi gặp Trần Lăng Sương tiếp!"
Lâm Hổ Vương quay về khách sạn, bang Long Xà ở đây đã chuẩn bị cho hắn mấy em xinh tươi. Hắn đang bực mình, vừa hay là lúc để thả lỏng tinh thần.
Hắn đẩy cửa phòng vệ sinh ra bắt đầu đi tiểu, nhưng hắn lại thấy eo đau nhức, khi cúi đầu nhìn thì hắn sợ tới nỗi chửi thề.
Hắn thấy mình tiểu ra chất lỏng màu sô-cô-la, hơn nữa phần eo càng ngày càng đau. Đáng sợ hơn là màu nâu sô-cô-la đó dần chuyển thành màu đỏ, hắn kêu lên thảm thiết, đầu óc trống rỗng, sau đó hắn ngất đi.
Nửa tiếng sau hắn được đưa lên xe cứu thương, đưa đến một bệnh viện lớn ở thành phố Vân Kinh.
Lúc này Ngô Bình đã quay về căn nhà trong khu biệt thự Thái Khang. Lâm Băng Tiên vẫn chưa nghỉ ngơi, khi thấy Ngô Bình cô ấy rất vui vẻ, vội vàng kể chuyện xảy ra mấy ngày nay cho anh nghe.
Ngày kia Lâm Băng Tiên sẽ đến Thiên Kinh tham gia chương trình tuyển chọn, vì thế là bà chủ Vệ Thanh Ảnh đã đích thân nói chuyện với cô ấy. Vệ Thanh Ảnh cho rằng vẻ ngoài của cô ấy tràn đầy khí chất, hơn nữa hát rất hay, khả năng sáng tác cũng tốt, thế nên quyết định dồn sức nâng đỡ cô ấy.
Vì thế mà Lâm Băng Tiên hưng phấn suốt một buổi tối không ngủ được. Cô ấy biết khả năng của công ty truyền thông Sơn Hải, một khi công ty chịu nâng đỡ cô ấy thì khả năng cao cô ấy sẽ nổi tiếng.
"Tốt lắm, em sắp trở thành ngôi sao lớn rồi đấy", Ngô Bình cười nói: "Cố gắng lên, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh".
Lâm Băng Tiên cười nói: "Anh Ngô, mẹ em sẽ đi cùng với em. Lần này đi Thiên Kinh có thể sẽ rất lâu, ít nhất cũng phải mất một tháng".
Ngô Bình hỏi cô ấy đã sắp xếp xong chỗ ở chưa, Lâm Băng Tiên gật đầu, nói Vệ Thanh Ảnh đã sắp xếp xong rồi.
Ngô Bình hiểu, Vệ Thanh Ảnh có lẽ nể mặt anh nên mới chăm lo cho Lâm Băng Tiên như vậy.
Ngày mai còn nhiều việc, Lâm Băng Tiên đi nghỉ ngơi trước, anh thì tiếp tục luyện đoàn thể thuật, luyện phương pháp hít thở.
Đến bốn giờ sáng, anh đang luyện phương pháp hít thở thì tim đột nhiên giật nảy, anh cảm nhận được mình đã chạm đến ngưỡng đột phá. Anh liền vận chuyển pháp môn, xông tới cảnh giới thứ hai của luyện thần, cảnh giới thần ý!
Ba cảnh giới luyện thần là thần giác, thần ý, thần thức.
Thần ý là một cảnh giới tinh thần rất huyền diệu, một khi nắm bắt được thì Ngô Bình sẽ có thêm một bản lĩnh mới, ví dụ như vu thuật, bùa chú.
Mà có được thần ý thì quyền pháp của anh sẽ càng chuẩn xác, ý niệm vừa có thì quyền cũng tung ra, mà quyền tung thì ý cũng có trước, cuối cùng tạo nên "quyền ý". Sau khi có được quyền ý thì anh mới là tông sư cảnh giới Thần thực sự!
Chương 176: Gặp lại Lãnh Như Yên
Ngô Bình ngày nào cũng luyện phương pháp hít thở, hiện giờ đã vô cùng thuần thục, thần ý theo đó cũng có sự tiến bộ vượt bậc.
Thần ý này còn cao hơn thần giác một bậc. Thần giác chỉ có thể đi một chiều truyền thông tin đến cho Ngô Bình mà thôi. Còn thần ý thì có thể đi cả hai chiều: nhận tin tức và truyền ngược ra bên ngoài.
Thần ý được hình thành, Ngô Bình có thể kiểm soát cơ thể một cách chính xác hơn rất nhiều. Ngũ cảm ngày càng nhạy bén, thị lực và thính lực cũng cải thiện đáng kể.
Đặc biệt là khi chiến đấu, chỉ cần trong đầu anh nghĩ gì là cơ thể sẽ lập tức thực hiện, có thể nói là trên bảo dưới nghe.
Các vận động viên thông thường phải sử dụng loại trí nhớ bản năng của các bắp thịt trên cơ thể để nâng dần tốc độ phản xạ. Nhưng thần ý tông sư thì ở một đẳng cấp khác, họ dùng thần ý để kiểm soát cơ thể, chỉ cần nghĩ gì là cơ thể lập tức thực hiện theo.
Nếu rèn luyện thêm một thời gian nữa thì có thể vươn tới cảnh giới thứ hai: cơ thể phản ứng trước cả khi ý thức kịp hình thành. Thần ý có khả năng phán đoán trước nước đi của quân địch để kịp thời phản ứng.
Mà đây chỉ là những cảnh giới đầu của thần ý, sau đó nếu không ngừng luyện tập thì nó còn có khả năng tác động đến tinh thần của đối thủ, thôi miên đối thủ hoặc sinh ra sát khí cực mạnh để uy hiếp đối thủ,…
Hiện giờ Ngô Bình chỉ mới vừa hình thành được thần ý, nhưng để vận dụng được nó thì còn phải rèn luyện nhiều.
Anh vô cùng vui mừng, từ giai đoạn thần giác sang thần ý chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn. Anh tin rằng không lâu nữa mình có thể sử dụng thần ý!
Sau khi đột phá cảnh giới, anh tiếp tục rèn luyện thần ý và đoàn thể thuật. Sau khi có thần ý, đoàn thể thuật ngày càng có hiệu quả, Ngô Bình cũng cảm nhận rõ rệt những thay đổi tích cực trong cơ thể mình.
Buổi sáng Ngô Bình vẫn tới trị liệu cho Trần Lăng Sương, buổi trưa nghỉ ngơi một lát rồi buổi chiều lại tiếp tục công cuộc trị bệnh.
Sau hai lần điều trị, cơ thể Trần Lăng Sương cơ bản đã hồi phục. Có điều, các chi bên dưới của cô ấy lâu ngày không vận động, cơ bắp quá yếu nên Ngô Bình vẫn phải giúp cô mát xa, châm cứu để đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
Trần Lăng Sương cũng vô cùng nỗ lực, cô nhờ người đưa các loại máy móc tập phục hồi vận động tới, mấy ngày nay đều chăm chỉ tập luyện để hồi phục thật nhanh.
Khi buổi trị liệu gần kết thúc, Ngô Bình nhận được cuộc gọi của Từ Quý Phi.
“Người anh em, chú đang ở Vân Kinh sao?”
Ngô Bình: “Anh Ba, hôm qua em vừa tới”.
Từ Quý Phi: “Người của bang Long Xà đến tìm anh để nghe ngóng tình hình của chú. Hôm qua chú xuống tay với một kẻ tên là Lâm Hổ Vương sao?”
Ngô Bình: “Không sai, hắn sai người đi giết em, cho nên em đã ra tay với hắn”.
Từ Quý Phi: “Người anh em, có thời gian thì chú đến chỗ anh một chuyến, chúng ta bàn bạc một chút”.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình lại tiếp tục châm cứu cho Trần Lăng Sương thêm ba mươi phút nữa rồi mới tới chỗ Từ Quý Phi.
Trong biệt thự Tử Ngọc, Từ Quý Phi đã cho người nướng thịt dê. Thịt dê này được vận chuyển bằng máy bay từ Tây Bắc tới, vô cùng tươi ngon. Còn rượu do Trác Khang tặng, là Mao Đài thượng hạng.
Hai người họ ngồi trên ghế trúc, vừa uống rượu vừa đàm đạo. Từ Quý Phi rõ ràng không mấy bận tâm đến chuyện của bang Long Xà, ông ấy chỉ phán một câu: “Bang Long Xà đúng là đâm đầu vào chỗ chết, dám động tay chân với chú. Cho dù chú có tha cho chúng thì anh cũng không thể bỏ qua”.
Trong đôi mắt Từ Quý Phi ánh lên một tia sắc lạnh, thái dương giật giật. Đó chính là biểu hiện khi Từ Quý Phi đang muốn tiêu diệt kẻ nào đó.
Ngô Bình: “Anh Ba, người của bang Long Xà đó nói gì vậy?”
Từ Quý Phi: “Đại ca của bang Long Xà này ở Vân Kinh tên là Hạng Đỉnh. Hôm nay hắn đến tìm anh để nghe ngóng về thân thế của chú. Anh nói với hắn, chú là em trai anh. Tên Hạng Đỉnh đó không nhiều lời nữa, lập tức đứng dậy cáo từ. Xem ra hắn vẫn còn dã tâm muốn ra tay với chú”.
Ngô Bình: “Bang Long Xà kia không là gì. Nhưng anh trai của Lâm Hổ Vương kia tên là Lâm Thiên Vương, là đội trưởng của chiến đội Thần Ma”.
Từ Quý Phi cau mày: “Tiếng tăm của người này anh đã từng nghe nói, là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình: “Cao thủ Tiên Thiên thì đã sao. Nếu so về tương quan lực lượng thì người phải sợ là Lâm Thiên Vương mới phải”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Nói cũng phải. Em trai, chú ở đây uống rượu, anh đi giải quyết chuyện này cho”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh Ba, anh định tới chỗ bang Long Xà sao?”
Từ Quý Phi cười đáp: “Bang Long Xà và Trác Khang sớm đã có mâu thuẫn. Vừa hay anh sẽ nhân cơ hội này quét sạch bọn chúng khỏi Vân Kinh, ngừa hậu hoạ về sau”.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Em sẽ đi cùng anh”.
Từ Quý Phi xua tay đáp: “Một mình anh đi là đủ rồi. Em trai, lát nữa có một vị khách tới đây, em giúp anh đón tiếp nhé”.
Nói rồi, Từ Quý Phi nhanh chóng sải bước đi. Cái bóng của ông ấy lắc lư vài lần rồi biến mất.
“Khách sao? Là ai nhỉ?”, Ngô Bình không khỏi tò mò.
Anh đưa chiếc đùi dê lên, cắn một miếng. Đang định cắn miếng thứ hai thì một bóng người xuất hiện. Nhìn thấy người đó, Ngô Bình sững người, thốt lên: “Là em sao?”
Người vừa tới chẳng phải ai khác ngoài Lãnh Như Yên. Nghĩ lại chuyện đêm trước, Ngô Bình không khỏi ngượng ngùng.
Lãnh Như Yên khẽ mỉm cười đáp: “Sao vậy, không chào đón em sao?”
Ngô Bình vội vã mời cô ngồi xuống rồi hỏi: “Em tìm anh Ba có chuyện gì vậy?”
Vừa nói xong thì Ngô Bình đã thấy hối hận. Việc đã rất rõ ràng, Lãnh Như Yên đâu có tới tìm Từ Quý Phi mà là tới tìm anh thì đúng hơn. Đến tìm Từ Quý Phi chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Lãnh Như Yên hừ nhẹ một cái: “Không có chuyện gì thì cũng không được tới đây tìm anh ấy uống rượu sao?”
Ngô Bình ho khan một cái, sau đó rót cho Lãnh Như Yên một ly rượu, đáp: “Lâu lắm không gặp, anh kính em một ly”.
Hai người họ cạn ly, Lãnh Như Yên mắt nhìn xa xăm như thể đang suy tư một điều gì đó.
Tối nay cô mặc một bộ váy màu trắng trông rất thanh tao. Làn gió nhẹ thổi tới, Lãnh Như Yên khẽ vén tóc, nói: “Hôm nay em tìm anh, thực ra là có việc cần nhờ giúp đỡ”.
“Hả? Em nói đi, nếu là việc anh có thể giúp thì chắc chắn sẽ cố hết sức”, Ngô Bình chân thành nói.
Lãnh Như Yên nhìn anh đáp: “Thật sao? Lần trước anh không từ mà biệt, cũng chẳng gọi điện thoại lại cho em, như thể đang cố tình lảng tránh em vậy? Lẽ nào anh sợ em bám chặt lấy anh không buông?”
Ngô Bình cười khan một tiếng: “Em hiểu lầm rồi, chỉ là anh quá bận mà thôi”.
“Đúng là câu cửa miệng của đám đàn ông. Quá bận nhưng lại có thời gian ngồi đây ăn thịt uống rượu”, Lãnh Như Yên châm chọc.
Ngô Bình gãi gãi trán, vội vã chuyển chủ đề: “Như Yên, em vừa nói có chuyện cần nhờ nhỉ?”
Lãnh Như Yên khẽ thở dài: “Bố em giao đấu với người khác, bị đánh trúng một chưởng, giờ bị thương rất nặng. Em biết y thuật của anh rất cao thâm, cho nên muốn nhờ anh xem giúp”.
Ngô Bình: “Không vấn đề gì, lát nữa anh sẽ đi cùng em tới xem bệnh. Hiện giờ tình hình của chú thế nào rồi?”
Lãnh Như Yên: “Rất tệ”.
Nói rồi cô nâng ly rượu lên, nói: “Cảm ơn anh đã đồng ý giúp em”, sau đó uống cạn ly rượu.
Ngô Bình cũng đáp lễ uống cạn một ly. Sau đó Lãnh Như Yên kể cho anh nghe về cuộc tỷ võ của bố cô.
Bố của Lãnh Như Yên tên là Lãnh Kình Phong, ông ấy tu luyện Niêm Hoa Chỉ. Tu vi hiện tại đã đạt tới cảnh giới Khí. Mấy năm trước, Lãnh Kình Phong có mâu thuẫn với một kẻ tên Quách Bảo Hưng.
Quách Bảo Hưng đó là một cao thủ luyện Ngũ Độc Chưởng. Ban đầu Quách Bảo Hưng tu vi không cao, bị bố của Lãnh Như Yên đánh cho phải rút lui.
Nguồn cơn là trong một buổi tụ họp các đồng đạo trong giới võ thuật, Quách Bảo Hưng uống rượu xong có ý đồ sàm sỡ Lãnh Như Yên. Hai bên lời qua tiếng lại, sau cùng động cả tay chân.
Quách Bảo Hưng sau khi bị đánh thua thì quay về khổ luyện ba năm. Ba năm sau quay lại, Ngũ Độc Chưởng đã có nhiều tiến bộ nên hắn lập tức đi báo thù Lãnh Kình Phong. Mặc dù bạn bè chung của hai bên đã hết sức khuyên giải nhưng Quách Bảo Hưng vẫn quyết báo thù, cuối cùng hai bên đã có một trận quyết chiến.
Trong cuộc tỷ võ, Quách Bảo Hưng mặc dù bị thương, nhưng cũng đánh trả được một chưởng khiến bố Lãnh Như Yên bị thương nặng và gục ngay.
Thấy bố mình đau đớn như vậy, Lãnh Như Yên liền nghĩ tới Ngô Bình, muốn nhờ anh ra tay giúp đỡ trị thương.
Chương 177: Giải độc
Ngô Bình nghe xong thì khẽ cau mày, đáp: “Anh đã từng nghe qua về Ngũ Độc Chưởng, lúc luyện công còn dùng thêm thuốc độc khiến trong chưởng đánh ra có độc. Có điều, nếu gặp phải người luyện chưởng có công lực cao thâm hơn bản thân rất nhiều thì rất dễ bị phản phệ. Cho nên những người luyện Ngũ Độc Chưởng thường không có kết cục tốt đẹp, đa số đều bị chất độc tấn công vào lục phủ ngũ tạng mà chết.
Lãnh Như Yên gật đầu đáp: “Không sai, cho nên dù Ngũ Độc Chưởng có uy lực rất lớn nhưng các đại cao thủ sẽ không tu luyện môn pháp này”.
Sau đó cô nói với Ngô Bình: “Quách Bảo Hưng còn tuyên bố rằng ai dám chữa trị cho bố em thì chính là kẻ thù của hắn”.
Ngô Bình cười lạnh đáp: “Tên này thực sự quá hống hách, anh thực muốn xem xem hắn có dám giao đấu với anh không”.
Hiện giờ Ngô Bình đã là thần ý tông sư, còn Quách Bảo Hưng kia mới tu luyện tới cảnh giới Khí, sự chênh lệch này quá rõ ràng.
Lãnh Như Yên khẽ thở dài: “Nếu như chỉ có một mình Quách Bảo Hưng thì không có gì cần lo. Nhưng sư phụ của Quách Bảo Hưng là tông sư cảnh giới Thần của Nam Cương”.
Ngô Bình: “Ồ? Vậy ông ta cũng luyện Ngũ Độc Chưởng sao?”
Lãnh Như Yên lắc đầu: “Thứ ông ta luyện lợi hại hơn nhiều – Thiên Độc Thủ”.
Ngô Bình: “Em lo lắng sư phụ hắn sẽ tới tìm anh báo thù sao?”
Lãnh Như Yên gật đầu: “Cho nên em hơi do dự không biết có nên nhờ anh giúp không. Em biết chỉ cần em mở lời là anh chắc chắn sẽ giúp. Thế nhưng em cũng không muốn đẩy anh vào tình thế nguy hiểm, cho nên mới tìm anh Ba để thương lượng. Anh Ba lại nói em không cần lo lắng, nói cái gì mà Thiên Độc Thủ này không là gì”.
Lãnh Như Yên rõ ràng chưa biết việc Ngô Bình đã bái Đông Phật làm sư phụ. Nếu cô ấy biết thì chắc chắn đã không lo lắng như vậy.
Ngô Bình: “Không cần quá lo lắng, đợi anh Ba về rồi anh sẽ đi cùng em một chuyến”.
Lãnh Như Yên gật đầu, trong lòng vô cùng cảm kích.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Ngô Bình cũng hiểu thêm về nhà họ Lãnh. Nhà họ Lãnh chủ yếu kinh doanh nhôm và nhà máy nhiệt điện, quy mô rất lớn. Mỗi năm doanh thu lên tới hàng chục tỷ tệ, trong đó lãi phải lên tới hàng tỷ tệ. Ở đất Giang Nam, nhà họ Lãnh cũng được coi là danh gia vọng tộc.
Có điều, sản nghiệp nhà họ Lãnh chủ yếu đều do Lãnh Như Yên và chú ruột quản lý. Lãnh Kình Phong chỉ say mê học võ, không màng đến việc kinh doanh của gia đình.
Lãnh Như Yên còn có một em trai đang du học ở nước ngoài.
Hai người họ nói chuyện một lúc thì Từ Quý Phi cũng trở về, trên người vẫn còn sát khí. Ông ấy cười nói: “Bang Long Xà cuốn gói cút khỏi Vân Kinh rồi”.
Ngô Bình nghe xong cũng không hỏi thêm, nhưng anh biết chắc chắn một trận huyết chiến đã xảy ra, hơn nữa người của Trác Khang chắc chắn cũng tham gia.
Ngô Bình: “Anh Ba, nếu tổng hội của bang Long Xà báo thù thì anh cứ báo em một tiếng”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Chân long thì sợ gì đàn rắn nước kia chứ. Vân Kinh này là địa bàn của bọn anh, bọn chúng đương nhiên không dám khinh suất”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy được. Anh Ba, giờ em có việc gấp, hôm khác sẽ tới tìm anh uống rượu”.
Sau khi từ biệt Từ Quý Phi, anh theo Lãnh Như Yên đến nhà họ Lãnh.
Nhà họ Lãnh ở Giang Thành – một thành phố nằm ở phía Đông Vân Kinh. Giang Thành kinh tế phát triển, là thành phố lớn thứ hai của toàn tỉnh Giang Nam. Nơi đây nổi tiếng với nền nông nghiệp vô cùng phát triển.
Biệt thự nhà họ Lãnh ở bên trên một ngọn núi, bên dưới là một dòng sông. Trên núi chỉ có mười mấy hộ dân sinh sống, vô cùng thanh tĩnh. Xe ô tô đi vào trong khuôn viên biệt thự, một người đàn ông trông như quản gia vội vã chạy tới, nói: “Cô chủ, ông chủ không xong rồi”.
Lãnh Như Yên kinh ngạc, vội vã chạy vào trong nhà.
Trong phòng ngủ có vài người đang đứng, một người đàn ông mặt vừa xanh vừa tím bầm lại nằm trên giường. Môi của ông đã chuyển thành màu tím, miệng hơi há ra, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng lại không có sức để kêu đau.
Ngô Bình thấy tình hình nguy cấp, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả mọi người ra ngoài đi!”
Một người đàn ông trung niên cau mày hỏi: “Như Yên, cậu ta là ai vậy?”
Lãnh Như Yên vội đáp: “Chú à, đây là Ngô thần y. Chúng ta ra ngoài thôi”.
Tất cả mọi người ra khỏi phòng ngủ, chỉ có Lãnh Như Yên quay lại, lo lắng hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, bố em sao rồi?”
Ngô Bình đáp: “Tình hình nguy cấp nhưng vẫn cứu được”.
Anh cởi áo của Lãnh Kình Phong, thấy bụng của ông ấy tím xanh lại, có chỗ đã bắt đầu hoại tử bốc mùi hôi thối.
Ngô Bình lấy ra kim châm vàng, châm vào các huyệt trên người Lãnh Kình Phong, sau đó vỗ một cái. Lãnh Kình Phong bật dậy, Ngô Bình ra ngồi phía sau lưng ông ấy, dùng chân khí ép độc ra ngoài.
Tình hình của Lãnh Kình Phong rất tệ, khí độc đã tràn vào ruột, sau đó sẽ khuếch tán ra toàn bộ khoang bụng. Nếu như không kịp thời cứu chữa thì các nội tạng bên trong sẽ nhanh chóng thối rữa ra.
Cho nên Ngô Bình phải dùng cách nhanh nhất để ép chất độc ra ngoài.
Chân khí màu vàng từ từ đi vào cơ thể Lãnh Kình Phong. Không lâu sau, ông ấy phun ra một ngụm máu độc vừa đen vừa bốc mùi hôi thối khiến người khác cảm thấy nôn nao.
Ngô Bình thu tay lại, kê một đơn thuốc đưa cho Liễu Như Yên.
Sau khi Lãnh Như Yên đi khỏi, Lãnh Kình Phong chầm chậm mở mắt ra, dường như lúc này ông ấy đã có chút sinh khí. Lãnh Kình Phong khó nhọc hỏi: “Cháu chính là Ngô Bình sao?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, giờ chú cảm thấy thế nào rồi?”
Lãnh Kình Phong đáp: “Khá hơn nhiều rồi, trước đó chú còn không nói được. Vốn tưởng lần này coi như xong đời rồi, không ngờ lại được cứu”.
Ngô Bình: “Chất độc còn lại phải đào thải từ từ. Để cháu dạy chú một loại tâm pháp giúp đào thải độc tố. Chú nghe kỹ nhé”.
Sau đó anh giảng giải cặn kẽ tâm pháp để đào thải chất độc còn Lãnh Kình Phong cũng chăm chú lắng nghe. Tâm pháp này không khó, chỉ nửa tiếng là học được. Sau đó, Lãnh Kình Phong ngồi xuống, bắt đầu lưu chuyển chân khí để thải độc.
Không lâu sau, Ngô Bình đã thấy Lãnh Kình Phong toát mồ hôi nhưng mồ hôi này lại có màu đen. Ngô Bình lập tức sai người đổ nước nóng vào bồn tắm, sau đó cho vào trong bồn một số dược liệu.
Đợi nước còn chừng khoảng sáu mươi độ, anh bảo Lãnh Kình Phong vào trong đó ngâm mình.
Biệt thự nhà họ Lãnh có nhiều phòng ngủ, cũng có rất nhiều bồn tắm. Ngô Bình lại sai người chuẩn bị thêm nhiều cái bồn như vậy nữa.
Sau khi ngâm mình ba mươi phút, nước trong chiếc bồn đầu tiên chuyển sang màu xanh đen. Ngô Bình lập tức bảo Lãnh Kình Phong sang ngâm mình trong chiếc bồn thứ hai.
Cứ như vậy, Lãnh Kình Phong ngâm hết bảy bồn nước thì nước trong bồn mới không đổi màu nữa. Lúc này, Ngô Bình mới bảo ông ấy uống ba bát thuốc.
Phương pháp điều trị nội ngoại kết hợp này khiến chất độc bên trong cơ thể Lãnh Kình Phong nhanh chóng được đào thải. Đến khoảng ba bốn giờ sáng, tình trạng của ông ấy đã tốt lên bốn năm phần.
“Cảm ơn cháu”, Lãnh Kình Phong chân thành cảm ơn. Ông ấy đã nghĩ hôm nay chắc chắn mình sẽ chết, nhưng Ngô Bình đã cướp lại mạng của ông từ tay Diêm Vương.
Lãnh Kình Phong hỏi: “Chú đã từng nghe Như Yên nhắc đến cháu, hai đứa tìm hiểu nhau bao lâu rồi?”
Ngô Bình kinh ngạc. Tìm hiểu? Anh nhìn sang Lãnh Như Yên.
Lãnh Như Yên thoáng đỏ mặt đáp: “Bố, vẫn chưa được bao lâu”.
Lãnh Kình Phong ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Ngô Bình à, chú nghe nói cháu giờ đã là tông sư cảnh giới Thần rồi phải không?”
Ngô Bình vội đáp: “Vâng, cháu mới đột phá cảnh giới cách đây không lâu”.
Lãnh Kình Phong mừng ra mặt. Ông ấy trước giờ say mê võ thuật, vô cùng tôn kính những cao thủ giỏi hơn mình. Ông ấy cảm thán: “Quá giỏi, trẻ thế này mà đã tới đẳng cấp tông sư. Nghĩ lại chú từ nhỏ đã cực khổ luyện võ, giờ đã năm mươi tuổi đầu mà vẫn còn ở cảnh giới Khí, haizzz”.
Ngô Bình đáp: “Chú đừng lo lắng nhiều, cứ nghỉ ngơi vài ngày. Ngày mai tiếp tục uống thuốc, chỉ sau ba đến năm ngày nữa là sẽ khoẻ lại”.
Lãnh Kình Phong mệt mỏi gật đầu.
Ngô Bình và Lãnh Như Yên đi ra khỏi phòng. Người nhà họ Lãnh thi nhau tới cảm ơn Ngô Bình.
Một người thanh niên bước tới, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình làm anh hết hồn.
Lãnh Như Yên thốt lên: “Tiểu Thương”.
Cậu thanh niên này không ai khác chính là em trai Lãnh Như Yên – Lãnh Thương. Cậu vừa từ nước ngoài vội vã trở về.
Lãnh Thương: “Ngô đại ca, cảm ơn anh! Em không biết phải cảm ơn anh thế nào nên sẽ dập đầu lạy anh một cái”.
Ngô Bình vội vã dìu cậu đứng dậy, nói: “Không cần phải làm vậy, mau đứng dậy đi”.